"Mày vô dụng thật đấy Kai! Mỗi việc kéo hắn vào xe cũng không xong." Tiếng chế nhạo vang lên trong một căn nhà thuê ở ngoại ô thị trấn.
"Tao không biết hắn lại lái xe chậm như thế! Mới đầu đã định tạt qua rồi lôi hắn thẳng vào trong xe, ai mà ngờ hắn đi chậm như rùa bò, còn tránh được cả tao nữa." Đối phương phản bác, ánh mắt căng thẳng nhìn cái tên châm chọc mình nãy giờ. Gã đã tính toán sẽ tông vào xe của Porsche và tẩn hắn một trận trước khi lôi lên xe, ai mà ngờ được mọi thứ lại diễn ra không giống theo kế hoạch một chút nào.
"Mày không biết làm gì khác à? Thế quái nào mày lại có thể nghĩ ra cái kế hoạch ngu xuẩn như vậy được?" Hai người họ vẫn mặt đối mặt, tranh cãi với nhau một cách quyết liệt.
"Hừ! Chính cậu chủ của mày đã phái người để mắt tới hắn đấy, nghĩ bắt hắn dễ dàng lắm sao?" Giọng nói cục cằn vang lên lớn không kém người đối diện. Cả hai xông tới giật mạnh cổ áo sơ mi của đối phương, mãi tới khi đám đàn em phải lao vào tách họ ra.
"To tiếng tới nỗi bên ngoài cũng phải nghe thấy, chúng mày lại cãi nhau đấy hả?" Một thanh âm khác vang lên ngắt lời họ. Người đàn ông cao lớn trong bộ trang phục thoải mái nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghiêm bước vào, tức thì, hai gã đàn ông kia liền lập tức dừng lại.
"Xin chào cậu chủ." Mọi người đồng loạt chắp tay chào. Người đó bước tới chiếc ghế sofa ngồi xuống, trên tay cầm điếu thuốc, vẻ mặt khiến người ta phải lạnh hết sống lưng.
"Vậy là chúng mày thực sự đã trở về đây..." Những từ ngữ lạnh lùng cùng với nụ cười bí hiểm, ai nghe thấy cũng phải sởn gai ốc.
"Đám ngu này làm cái quái gì không biết? Bọn mày định đợi Kinn dùng hắn trước sao?" Tên mặc vest đen thiếu kiên nhẫn nói.
"Suỵt... Đừng lo. Porsche không phải của riêng ai, nên dù Kinn có muốn cũng chưa chắc đã được. Ngày mai khi đám vệ sĩ của Kinn thay ca, lúc đó nhắm và bắt hắn, không phải dễ dàng hơn sao?" Cậu chủ của đám người kia hít một hơi rồi nhìn làn khói được phả vào không trung.
"Nhưng mà phải nhanh lên. Nếu chậm hơn nữa, hắn nhất định sẽ rơi vào tay cậu Kinn."
"Tao sẽ không để tới lúc đó đâu. Nhất định phải thịt được hắn trước. Kinn càng muốn hắn, tao lại càng khao khát có được hắn gấp trăm triệu lần." Đôi môi ấy khẽ mỉm cười khi nghĩ tới khuôn mặt hấp dẫn của người đàn ông đã thu hút cả gã lẫn kẻ thù của gã.
"Nếu vậy thì xin hãy làm điều gì đó. Nhanh chóng tóm lấy hắn, tách hắn ra khỏi cậu Kinn, hoặc cho hắn đi luôn cũng được." Tên mặc vest đen cau mày nói. Hắn ghét người đó hơn bất cứ thứ gì, chỉ muốn Porsche biến khuất khỏi tầm mắt.
"Mày thúc tao gấp vậy để làm gì? Còn lý do nào khác ngoài việc ghét hắn không?" Người được gọi là cậu chủ kia hơi nheo mắt nhìn người trước mặt.
"Hừ. Sao ạ? Không lẽ cậu không thấy kỹ năng của hắn như thế nào sao? Lần xung đột ở sân tập bắn, hắn đã giết người của cậu chủ không phải hả?" Hắn vẫn còn nhớ rõ cách Porsche cầm vũ khí và gây sức ép cho kẻ địch xuất thần đến như nào. Thật sự không thể phủ nhận là hắn rất giỏi.
"Hửm? Đúng là tuyệt thật. Khuôn mặt đẹp trai, và còn rất đặc biệt nữa. Tao không bất ngờ khi Kinn lại thích hắn tới vậy. Mày nghĩ sao?" Gã hơi mỉm cười nhìn đối phương, nhiêu đó cũng đủ hiểu vì sao hắn lại muốn loại bỏ Porsche tới như vậy.
"Nếu không phải vì mấy vụ giao dịch và tài liệu quan trọng, cậu chủ mà tiếp cận Porsche trước mặt cậu Kinn như vậy, cậu ấy sẽ không còn nhượng bộ nữa đâu. Cả mấy vụ đấu thầu cho các tuyến đường thương mại mới nữa, Khun Korn và cả cậu Kinn tin tưởng hắn lắm." Giọng điệu đầy khiêu khích kể ra hàng loạt các lý do để người trước mặt có thể đưa ra quyết định nhanh chóng hơn. Bởi hiện tại bản thân hắn cũng không có quyền can thiệp vào bất kỳ giao dịch lớn nào. Hơn nữa, thấy cậu Kinn và Khun Korn cho gọi người đó cả sáng, trưa, chiều tối, hắn càng chắc chắn nếu để người đó tiếp cận cậu chủ nhiều hơn, hắn sẽ càng khó để can thiệp.
"Tao biết. Hừ, mày toàn đem chuyện công việc ra làm cớ. Nhưng quả thật hắn rất quyến rũ, Kinn thực sự rất thích hắn." Thanh âm phát ra xen lẫn tiếng cười chế giễu, khiến đối phương nhíu mày tức giận. Thực ra gã muốn có được Porsche chỉ là vì thấy thú vị thôi. Bởi gã rõ Kinn muốn sở hữu cậu ta, nên ham muốn chiếm đoạt của gã lại càng mạnh mẽ. Gã thừa biết tên trước mặt cũng không hề trung thực với chủ của mình như vẻ bề ngoài.
"Nếu muốn làm gì thì làm nhanh lên ạ, đừng bảo tôi không cảnh báo."
"Được rồi... Tao cũng muốn hắn đến phát run mà. Muốn cho Kinn phải để mắt đến tao vì điều đó. Càng nghĩ càng thấy thú vị!" Vẻ mặt vô cùng bệnh hoạn. Có vẻ Kinn đã biết Porsche sẽ không còn an toàn kể từ sau vụ bắn súng đó, nên anh đã cho người giám sát bên cậu ta. Bản thân gã cũng không ngờ Kinn lại nghiêm túc đến vậy. Nhưng không sao cả, giờ gã chỉ đang chờ thời cơ đến và phá hủy nó thôi. Mọi thứ đang dần trở nên thú vị hơn bao giờ hết.
#Porsche
"Hôm nay cậu không đi đâu đó nữa sao?" Tôi thở dài. Tâm trạng thằng Khun hôm nay vô cùng tệ, hắn không ngừng nói về việc tôi không bắt cóc Vegas khi cậu ta tới đây. Hắn còn lệnh cho tôi trói Vegas vào phòng chứa đồ. Ai mà đi làm cái việc như thế chứ? Với cả, Vegas còn đối với tôi rất tốt!
"Không đi đâu hết! Tao sẽ xem phim, tâm trạng tao không tốt!" Cả lũ đều đang ngồi trên ghế sofa, đợi hắn lựa mấy cái bộ phim ngôn lù ngớ ngẩn.
"Nhưng ra ngoài vui hơn là xem phim bộ..." Tôi cố thuyết phục hắn, thằng Phol như thể sắp khóc tới nơi, còn Arm thì không ngừng chọc lưng tôi.
"Mệt! Đầu tao vẫn còn chưa hết đau nữa! Tối qua tao bị đập đầu vào mép đài phun nước! Mày không thấy à?" Mẹ! Có phải do tao đâu! Sao lại hét vào mặt tao như vậy?
"Tôi đã định hôm nay đưa cậu tới Thonglor. Đảm bảo sẽ vui hơn đêm qua!" Tôi cố hết sức để không chọc vào chỗ ngứa của hắn ta.
"Không! Hôm nay tao sẽ xem phim bộ! Tao không theo mày đâu Porsche! Mày là đồ tốn cơm tốn gạo, thằng Vegas tới có một mình, cũng không có vệ sĩ nào, ít nhất mày phải tát hoặc tẩn cho nó mấy cái rồi chứ!" Tên khốn này không ngừng quát vào mặt tôi, khuôn mặt không hề nguôi giận. Nếu giờ mà bỗng dưng tôi bước tới tát mấy cái vào mặt Vegas, cậu ta sẽ nghĩ sao nhỉ? Là tôi thì hẳn là sẽ hoang mang lắm đấy. Thật không hiểu nổi, tên này bị thiểu năng trí tuệ cấp tính hay sao vậy?
"Nhưng... Vegas đâu có làm gì sai? Sao tôi có thể làm thế được?" Tôi trầm ngâm nói. Ngay lập tức thằng Khun quay lại nhìn tôi với ánh mắt bốc lửa, túm mạnh lấy cổ tay tôi lôi ra khỏi phòng.
"Cậu đưa tôi đi đâu vậy?"
Hắn vừa đi vừa kéo tôi tới tầng hai phía bên kia, tới trước cửa phòng Kinn, hắn mở cửa xông thẳng vào.
"Sao?" Kinn ngẩng đầu lên khỏi máy tính, khó hiểu nhìn hai chúng tôi. Thằng Pete đứng cạnh cũng trưng ra bộ mặt hoang mang.
"Mày có thể lấy lại hắn!" Khun hất mạnh cổ tay tôi về phía trước khiên tôi hơi loạng choạng.
"Ỏ. Không vui nữa hả?" Kinn cười nhẹ nói. Đôi mắt anh ta dán vào người tôi, tôi vội quay người né đi, nhìn thằng Khun.
"Ở cùng hắn rất vui! Nhưng hắn không nghe lời tao! Hắn không tát Vegas! Bây giờ tao muốn xem phim, thằng Pete xem phim tập trung hơn!" Pete trợn tròn mắt, lắc đầu lia lịa.
"Haha, tùy thôi. Tao thấy ổn với điều đó." Vừa dứt lời, ánh mắt lia tới người tôi khiến cho toàn thân nổi da gà.
"Nhưng thưa cậu chủ... Cậu không muốn đi chơi với tôi nữa sao??" Tôi vội vã hét lên. Thừa nhận là dù ở với thằng vừa thiểu năng vừa tâm thần này khiến tôi đau đầu, nhưng mà an toàn hơn ở gần Kinn nhiều!! Tôi không muốn lúc nào cũng phải căng thẳng đề phòng anh ta như vậy!
"Đúng đó đúng đó!! Không phải cậu đã kể là đi cùng với Porsche có nhiều thứ mới mẻ và thú vị hơn sao?" Pete nói, ánh mắt hướng về phía Kinn cầu xin sự giúp đỡ.
"Ờ! Khi nào đi chơi thì tao sẽ tới rủ sau! Nhưng giờ thì tao đang giận mày! Mẹ nó! Tốt hơn mày nên ở lại với Kinn đi!" Khun nói, Kinn đưa tay chìa ra trước mặt tôi. Tôi vội vã lắc đầu. Không!!! Trời ơi! Tao không muốn ở với Kinn đâu!!
"Pete, vậy cậu về bên Khun đi. Tôi cũng muốn biết cảm giác mới mẻ khi ở cùng với Porsche là như thế nào." Kinn mỉm cười, thằng Pete ngập ngừng một lúc, sau đó mím môi bước tới chỗ Khun.
"Tôi làm điều này vì cậu nhé cậu Kinn." Pete hậm hực nói.
"Nhanh lên thằng Pete!"
"Đợi đã!! Khi Vegas đến, tôi nhất định sẽ tẩn cậu ta một trận!!" Tôi nhẹ nhàng nói. Bây giờ cần phải dụ được hắn, phải bảo toàn cho bản thân!! Tôi không muốn quay về đây đâu!! Càng biết rõ về Kinn, tôi lại càng muốn rời khỏi ngôi nhà này!
"Quá muộn rồi. Pete, đi thôi! Nay tao sẽ ăn mừng chào đón mày trở lại!! Xem phim tới sáng luôn!" Sau đó hắn giật cổ tay thằng Pete, lúc này trông như người mất hồn, ra khỏi phòng.
Rầm!!
Cánh cửa đóng lại, tôi lúng túng quay người lại, không biết phải làm sao. Ánh mắt Kinn dán vào người tôi chỗ nào thì da gà da vịt nổi hết lên chỗ đó. Tôi chỉ sợ anh ta lại định làm điều gì đó xấu xa với tôi. Nêú như suy đoán của tôi chính xác, rằng anh ta có thể có cảm giác với bất kỳ thằng con trai nào gần anh ta, thì tôi phải làm sao đây? Giờ tôi là một trong những vệ sĩ cận kề của anh ta đấy... Liệu anh ta có cưỡng ép tôi không??
"Lại đang nghĩ điều gì điên rồ hả?" Kinn cười nhìn tôi, sau đó lại chăm chú vào màn hình máy tính.
"..." Tôi không đáp lại. Hiện tại anh ta chưa có gì sai bảo tôi, có lẽ tốt hơn hết là tôi nên ra ngoài đợi cho an toàn. Càng tránh xa anh ta nhất có thể thì càng tốt! Phải tự cứu lấy bản thân mình thôi!!
"Đi đâu?" Ngay khi tôi đưa tay ra mở cửa, giọng nói trầm ấm của Kinn vang lên.
"... Ra bên ngoài ngồi." Tôi nói nhưng không quay lại nhìn anh ta.
"Ai bảo mày đi..."
"Tao mệt! Nên tao sẽ ra ngoài ngồi."
"Ngồi trên ghế sofa đi, ra ngoài làm gì?" Anh ta hỏi lại.
"Ngồi được hả? Tao tưởng chỗ đó bị cấm chứ?" Tôi vẫn quay mặt về phía cánh cửa. Chợt thấy lạnh sống lưng bởi cảm giác như có thứ gì đó đang tiến về phía mình.
"Mày nghĩ sao vậy? Không phải mày đã ngồi còn ngủ ở đó mấy lần rồi à?" Giọng nói lạnh lùng gần kề sau cổ tôi khiến tôi dựng tóc gáy. Tôi quay người lại, đưa tay đẩy ngực anh ta lui về phía sau.
"Đừng làm tao điên người nữa! Tao thấy không thoải mái."
"Mày điên cái gì vậy?"
"Tao sẽ ra ngoài ngồi." Tôi trả lời, định mở cửa lần nữa, nhưng cánh tay anh ta đã vươn ra đẩy cánh cửa đóng trở lại.
"Nếu tao không cho phép thì mày không được đi." Đôi mắt của Kinn cứ nhìn tôi chằm chằm. Lại một lần nữa, tôi trốn tránh ánh mắt ấy. Nhìn vào khuôn mặt không tì vết đó, ánh mắt anh ta không ngừng đuổi theo tôi. Đôi chân từ từ lùi bước, lại bị bức tường phía sau cản lại, cảm nhận rõ ràng mình đã không còn đường lui.
Tôi cố gắng đưa mắt nhìn ra chỗ khác để tìm cách thoát khỏi đây, nhưng Kinn đã chống cả hai tay lên tường, giam tôi phía bên trong bằng cơ thể anh ta.
"Tránh ra đi!" Phải thừa nhận rằng lúc này tôi đang rất sợ hãi và lo lắng. Trái tim đập loạn xạ liên hồi. Nhỡ anh ta bắt tôi lên giường thì sao??? Hay anh ta tính bắt tôi vật lộn?? Lúc này thân hình ấy ngày càng tiến gần, khuôn mặt của cả hai sát nhau tới nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
"Bị gì thế? Không dám nhìn mặt tao luôn?" Anh ta trầm giọng hỏi, nhưng vẫn khiến tôi sởn gai ốc. Tại sao tôi phải sợ đánh vật chứ? Nếu như anh ta định làm bất cứ chuyện gì với tôi, tôi chỉ cần vật anh ta xuống chân thôi mà, điều đó cũng không quá khó khăn!
"Bỏ tao ra! Tao đạp mày đấy!" Tôi cố dùng hai tay đẩy ngực Kinn để anh ta lùi ra xa.
"Mày đang cố dùng hai tay sờ ngực tao đấy hả?" Kinn bật cười, rồi nói tiếp "Sợ tao sao?"
Tôi nhắm nghiền mắt, cúi đầu né tránh, hai tay vẫn mạnh mẽ chống vào ngực anh ta đẩy ra. Sao lại như vậy? Ăn cái quái gì mà khỏe thế?? Cánh tay tôi đã nổi đầy gân xanh mà anh ta vẫn không hề xi nhê chút nào.
"Sợ cái rắm! Buông ra, nếu mày không muốn bị ăn đập!!" Cảm thấy hơi thở ấm áp đó bắt đầu phả lên má, tôi thậm chí không dám quay đầu lại đối mặt với anh ta. Bởi dù cho cánh tay của tôi có đau hay không, tôi cũng không đủ sức đẩy anh ta ra được. Kinn bỗng nhiên kéo thẳng cổ tay tôi về phía ghế sofa, sau đó nhanh chóng ấn tôi ngồi xuống.
"Mày định làm gì??" Tôi hét lớn, đứng bật dậy, nhưng tay anh ta đè lên vai tôi ấn xuống một lần nữa.
"Ngồi im. Hay lại muốn tao ngồi đè lên người mày hả? Ngồi!" Anh ta đe dọa tôi cho đến khi tôi bình tĩnh lại. Anh ta đang đứng còn tôi thì đang ngồi, tư thế này rất dễ bị ăn đấm bất cứ lúc nào giống như mọi khi. Anh ta ấn một tay vào vai tôi để giữ, tay còn lại lấy thứ gì đó từ bàn cạnh ghế sofa.
"Bỏ ra!" Tôi không ngừng giãy giụa, không để anh ta chạm tay vào người tôi.
"Ngồi im đi! Mày tưởng tao định làm gì?" Kinn nói, sau đó bỏ tay khỏi vai tôi, lấy hộp sơ cứu đặt trên bàn kính. Ngay khi vừa được tự do, tôi định đứng dậy, Kinn lại kéo cổ tay và bắt tôi ngồi trở lại vị trí chũ.
"Mày mà đứng lên lần nữa là tao đè mày đấy. Không đùa!" Khuôn mặt của Kinn vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn tôi. Tôi chỉ đành ngồi xuống, nhưng vẫn nhích mông ra xa khỏi anh ta, có điều nó thật vô nghĩa bởi anh ta lại từ từ ngồi xuống bên cạnh mình.
"Mày định làm gì?" Tôi co người trên ghế sofa, tình cảnh này trông tôi cứ như là gái sắp mất trinh vậy...
"Lại gần đây." Anh nắm lấy cánh tay phải bị thương của tôi, kéo về phía mình khiến cả người tôi cũng bổ nhào tới cạnh anh ta.
"Mẹ nó!! Tao vẫn đang đau!"
"Ngồi im sẽ không bị đau. Đừng có nghĩ linh tinh nữa, tao chỉ định giúp mày băng lại vết thương thôi." Kinn lắc đầu thở dài, một tay thì giữ tay tôi, tay kia mở hộp sơ cứu, lấy tăm bông và cồn ra.
"Làm gì hả?"
"Làm sạch vết thương."
"Không cần! Tao tự làm được."
"Tao làm cho. Nhưng mày mà còn giãy nữa, chuyện gì sẽ xảy ra hẳn mày phải rõ chứ?" Kinn cảnh cáo, sau đó buông tôi ra để mở mấy lọ thuốc. "Đừng nhúc nhích, tao đổ cồn lên vết thương." Anh ta dùng một chân khóa tôi lại để tôi không thể đứng lên được. Tôi hậm hực, cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng vừa đẩy chân bên này xuống, Kinn lại nhấc chân kia lên đùi tôi.
"Buông tao ra!!"
"Porsche! Tao chỉ bôi thuốc, đừng có như đàn bà như vậy." Anh ta thở dài nắm lấy cánh tay tôi, vén tay áo lên. Dù miễn cưỡng nhưng tôi cũng không thể làm gì khác, bởi anh ta đã chặn hết mọi đường lui của tôi rồi. Chỉ có thể ngồi rủa thầm trong lòng và để cho miếng bông lạnh đó chấm chấm lên cánh tay phải.
"Vết thương không đỡ hơn chút nào sao?" Kinn nói, dùng một miếng bông gòn nhỏ đổ thuốc đỏ vào, sau đó băng lại vết thương cho tôi.
"Làm sao đỡ hơn được khi mày cứ chơi đùa với nó như vậy?" Tôi đáp với vẻ bực bội, nhíu mày nhìn anh ta chăm sóc vết thương của mình. Vẻ mặt vô cùng nhập tâm và luôn miệng hỏi tôi "Đau không?" hết lần này tới lần khác, nhưng tôi không trả lời. Tự nhận thấy bản thân không thể rời mắt khỏi khuôn mặt đẹp trai của Kinn. Với gương mặt sắc sảo cùng thân hình cường tráng như vậy, chắc chắn phải khiến rất nhiều phụ nữ để mắt tới. Làm sao một kẻ như anh ta lại có thể là gay chứ?
"Nhìn gì thế?" Tôi vội vã rời mắt đi, giả bộ nhìn vào cánh tay đang được Kinn cẩn thận quấn gạc. Nhưng vừa rồi, tại sao anh ta lại nói chuyện lịch sự với tôi như vậy? Chưa bao giờ thấy anh ta nói năng nhẹ nhàng như thế này. Trái tim đập lệch một nhịp, có lẽ là bởi được nhìn thấy một khía cạnh khác của Kinn mà trước kia tôi chưa từng thấy.
"Xong chưa? Nhanh lên..."
Anh ta khẽ mỉm cười, khiến tôi hơi giật mình, vội rút tay lại, kéo tay áo xuống định đứng dậy. Nhưng trước khi tôi định thực hiện ý đồ đó, Kinn đã nắm lấy eo tôi ấn trở lại ghế sofa.
"Chết tiệt!!" Tôi hét thành tiếng khi cơ thể anh ta áp sát lại gần, ép chặt vào tôi như đã từng làm trước kia.
"Chưa xong đâu. Mày đã vội dậy làm gì?" Kinn thì thầm, mặt anh cách tôi một khoảng vô cùng ngắn. Tôi bực mình, cố gắng đứng dậy lần nữa.
"Buông ra đi! Để tao yên!" Kinn hơi mỉm cười, nắm lấy cánh tay bị thương của tôi kéo về phía anh. Mọi thứ xung quanh như dừng lại. Ngay cả tôi đang cố gắng để vùng vẫy thoát ra khỏi anh cũng như mất đi sức lực, há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Kinn từ từ đặt môi xuống vết thương đã được băng bó cẩn thận của tôi, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.
"Sớm khỏe lại." Anh ta ngẩng đầu lên cười với tôi.
Tôi vẫn đang bị sốc trước hành động vừa rồi của anh ta. Mất một lúc mới tiêu hóa nổi sự việc này, cho tới khi nghe thấy tiếng anh ấy vang lên một lần nữa, "Xong!". Anh nghiêng đầu cười, từ từ cất đồ sơ cứu vào hộp.
Đến khi định thần lại, tôi mới nhận ra mình đang nửa nằm trên ghế sofa, dùng hết sức đá vào hông anh ta.
Con mẹ nó thật bực mình. Tại sao anh ta lại cư xử với tôi như vậy? Nếu làm thế với mấy người phụ nữ, chắc chắn họ sẽ đổ rầm rầm, nhưng không, anh ta lại làm vậy với một thằng trai thẳng như tôi. Giờ tôi chỉ muốn đập anh ta một trận cho ra trò, mẹ nó! Tôi bước ra khỏi phòng, theo sau là tiếng quát tháo của Kinn. Anh ta mắng tôi đá anh ta, trong khi anh ấy đã giúp tôi chăm sóc vết thương. Cái mẹ gì vậy? Tôi cũng đâu có cầu xin anh ta làm thế?
"Haha, sao mày lại vậy chứ?" Tôi bước ra vườn châm một điếu thuốc, thằng Pete cũng đang ở đó. Nó cười lớn khi thấy tôi nhăn nhó suốt như vậy. Với cả, hành động ban nãy của anh ta vẫn làm tim tôi đập thình thịch tới giờ, có lẽ là vì tôi vẫn không tin nổi Kinn lại có thể làm ra hành động như thế.
"Cậu chủ của mày đúng là bị điên rồi!" Tôi bực tức chửi thề. Nếu anh ta còn dám làm thế một lần nữa, tôi không ngại bóp cho anh ta sặc chết đâu!
"Hahaha! Trông mặt mày đúng kiểu hoang mang mà! Mày sợ cậu Kinn hả?" Pete hỏi với vẻ mặt cố nín cười.
"Mẹ kiếp! Tên khốn Kinn! Cầu cho mày bị vô sinh!!"
"Haha! Dù sao cậy ấy cũng không làm ai mang thai cả." Pete cười đến gập cả người lại.
"Mẹ nó!! Tao lúc nào cũng phải thấp thỏm không thôi, tại mày đấy!!" Tôi quay lại trách móc nó.
"Ôi, cậu Kinn không ép mày đâu. Cậu ấy sẽ không làm bất cứ điều gì đối với người không tình nguyện." Pete kéo dài giọng, liếc liếc tôi. Tôi nhấc chân đạp nó một phát thật mạnh.
"Tao không tin!"
"Đồ nhát cáy, thế thì mày đừng thuận theo ý cậu ấy là được còn gì?"
"Thế còn mày? Mày đã bị ghẹo lần nào chưa?" Tôi hỏi thứ tôi muốn biết bấy lâu nay, rằng những người xung quanh có bị gạ gẫm như tôi bây giờ không. Nếu như vậy thật, chắc chắn sẽ có lúc anh ta tự thấy chán thôi.
"Haha, với cái mặt của tao ý hả, cậu Kinn sẽ bỏ qua đầu tiên thì có. Đổi lại là mày, vừa đẹp trai, lại cao ráo dáng chuẩn thì..." Tôi đạp nó một cái trước khi nó kịp nói hết câu. Vậy là xung quanh không có ai bị ghẹo như vậy hết? Hay là tất cả đều bị trừ thằng Pete ta?? Mà mặt nó cũng đâu đến nỗi tệ?? Tại sao Kinn lại chỉ nhắm mỗi mình tôi chứ?
Mấy câu hỏi như vậy cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi không biến mất.
"Tại sao lại cứ phải là tao chứ????"
"Có lẽ vì cậu chủ phát hiện ra, lúc say mày rất dễ thương, hahaha!!"
Mẹ nó! Tôi tức điên lên khi nghe thằng Pete chọc tôi. Làm sao để cuộc sống sau này của tôi tốt hơn đây?? Tôi sẽ không để cho Kinn có cơ hội làm gì với tôi đâu! Phải tự bảo vệ chính mình!
Cả đêm, Kinn không gọi cho tôi nữa, có vẻ như anh ta đã ngủ rồi. Càng tốt! Tốt nhất là mày nên ngủ đi! Không bao giờ tỉnh lại cũng được! Tôi ngồi trước cửa phòng chơi với Pete, Phol và Arm, và đêm ấy cứ thế trôi qua bình thường như mọi khi.
Sáng hôm sau, Kinn lại trở lại giống như mọi ngày. Anh ta thậm chí còn coi tôi như nô lệ và sai tôi làm đủ thứ chuyện. Từ việc chuẩn bị tài liệu đến làm đồ ăn nhẹ và ti tỉ việc khác. Nhưng tôi đều cố gắng tránh ở một mình với anh ta nhiều nhất có thể. Hoặc nếu anh ta có tới gần, tôi sẽ chạy luôn ra khỏi phòng, nhất quyết không để anh ta tiếp cận mình. Anh ấy cũng không tức giận hay bực bội gì cả. Mẹ nó... Tại sao mình phải lo sợ tới mức này chứ? Nếu anh ta thật sự tới gần, tẩn cho một trận là được mà Porsche!!
Chủ nhật
Hôm nay, hầu như tất cả mọi người trong nhà đều tới khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Kinn nói bữa tiệc tối nay sẽ có rất nhiều khách hàng mới từ nước ngoài đến để hợp tác cùng với công ty trong thời gian sắp tới. Khun Korn đã sắp xếp cho họ một bữa ăn thịnh soạn trong phòng tiệc của tầng một tại khách sạn này. Trên bàn tiệc bày biện đủ các loại đồ ăn, đồ uống chủ yếu là rượu cao cấp nhập khẩu từ nước ngoài. Ai nấy đều ăn mặc chỉn chu, sơ mi trắng vest đen và quần âu cùng với cà vạt quanh cổ. Vì cảm thấy hôm nay có vẻ là sự kiện vô cùng quan trọng, nên tôi cũng có ăn mặc và sửa sang ngoài hình chỉnh tề hơn mọi khi, khiến cho thằng Pete, thằng Arm và thằng Phol chọc tôi nãy giờ.
"Hừ!! Chỉ mặc mỗi vest rồi vuốt tóc thế thôi mà đã đẹp trai tới nỗi mấy cô gái ở đây không rời mắt nổi rồi nha!!" Phol nói, tôi nhướng mày không đáp. Tôi tự cảm thấy những gì Phol nói là không sai, bởi thi thoảng lại có một vài ánh mắt từ những cô con gái của vài nhà doanh nhân dõi theo tôi không ngừng.
"Không chỉ có các cô gái và quý cô đâu, mấy cậu thanh niên cũng phải chú ý tới đó." Ánh mắt của Pete liếc sang một cậu trai với dáng người mảnh khảnh bên cạnh, đang nhìn tôi với vẻ mặt hứng thú. Nhưng xin lỗi, tôi không phải là gay. Thế nhé!
"Không cần!" Tôi lập tức đáp lại.
"Không phải người đó. Người bên kia kìa, đang gọi mày đó!" Tôi nhìn ra phía sau tên kia, thấy Kinn đang nhìn tôi với ánh mắt hung dữ, ra hiệu cho tôi qua đó. Vì vậy tôi đành phải tách khỏi mấy tên này để đi về phía anh ta.
"Sao hả?" Tôi hỏi nhỏ, anh ta đang đứng cùng với một nhóm khách hàng, có cả Khun Korrn, Kim và thằng Khun, lúc này đã tháo hết những bím tóc sặc sỡ trên đầu nữa.
"Đi theo sau tao và đừng gây chuyện lung tung đấy." Anh ta thấp giọng ra lệnh.
Hừ! Tao gây chuyện lung tung bao giờ?? Nói cứ như là tôi là nguồn cơn của mọi sự hỗn loạn vậy!! Tao vẫn đang quan sát mày đấy còn gì!! Nhưng Pete bảo có thể theo dõi từ xa để bao quát các bàn xung quanh nữa.
"Ừ." Tôi hậm hực.
Tôi rời ra khỏi đám đông, đứng quan sát Kinn ở một chỗ không quá xa, đúng theo những gì anh ta nói. Thằng Pete cũng dặn không được phép ăn đồ ăn ở đây, phải đợi hết giờ, Khun Korrn sẽ gọi đồ ăn riêng cho nhóm vệ sĩ. Còn bây giờ thì tôi cũng chỉ có thể đứng và để mắt đến Kinn mà thôi. Mong là có ai đó nhảy ra bắn thẳng Kinn ngay giữa bữa tiệc cho thêm phần thú vị thì càng tốt! Để tôi không phải loanh quanh trong cái sự kiện nhàm chán này nữa!
"Porsche... Hôm nay trông anh đẹp trai thật." Một giọng nói quen thuộc cất lên cách đó không xa, tôi quay lại và mỉm cười với người vừa tới.
"Chào." Tôi chào một cách lịch sự, lén quan sát Vegas trong bộ đồ trông có vẻ khá đắt tiền giống như của Kinn.
"Anh ăn gì chưa?" Vegas cười cười hỏi tôi.
"À, tôi ăn nhẹ một chút trước khi tới rồi." Tôi lịch sự đáp, nhưng giọng điệu và biểu cảm thì vẫn như thường. Chiều tối nay, tôi đã lén chôm một ít socola trong phòng Kinn để ăn chống đói rồi.
"Thử món này đi. Tôi vừa mới lấy đó." Tay cậu ta cầm một chiếc ly giống như cocktail, bên trong là một vài que tôm xiên. Tôi vội vã lắc đầu, bởi tôi thừa biết nếu ăn đồ trong bữa tiệc, thể nào cũng bị Kinn quát cho té tát mà xem.
"Sao thế? Anh hai không cho ăn hả?" Tôi gật đầu. Thực ra cũng không gắt tới mức đó, nhưng anh ta cũng đã cảnh cáo tôi không được gây chuyện. Mới vừa rồi cũng nhắc, nhắc đi nhắc lại, cứ như thể tôi đi tới đâu là có chuyện tới đó vậy!
"Này, bố đang gọi đấy." Một giọng nói khó chịu vang lên, là của Macau. Tôi vẫn nhớ rất rõ về nó.
"Chà, tôi phải đi rồi. Porsche sẽ ở lại đây phải không? Lát nữa rảnh tôi sẽ ghé qua nói chuyện nhé."
"Ừm." Tôi đáp, cậu ta nở nụ cười tươi, sau đó quay người đi cùng em trai mình.
Hôm nay, cả gia tộc chính và nhánh ai cũng đều bày ra bộ mặt vô cùng niềm nở, chào đón những vị khách đến dự bữa tối. Nhưng thực sự đứng ngoài trông vào, cảm thấy cảnh tượng này trông thật gượng ép.
"Nói chuyện gì với Vegas thế?" Tôi quay sang, nhìn thấy Kinn đang hướng theo Vegas, vẻ mặt không mấy thoải mái.
"Lắm chuyện." Tôi đáp.
"Coi chừng đấy. Đừng có quá thân cận với Nhị gia, cũng đừng..."
"Đừng có gây chuyện lung tung, đừng có khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn. Rồi, tao thuộc làu từng chữ rồi." Tôi ngắt lời trước khi Kinn kịp nói xong. Anh ta mỉm cười thỏa mãn.
"Tốt. Chỉ cần nhìn tao thôi, những người khác cứ mặc kệ đi." Tôi hơi nghiêng đầu trừng mắt với anh ta. Mày nghĩ mày là ai hả?? Một con gấu trúc dễ thương tới mức tôi phải để ý mọi lúc??
"Xin làm phiền, ai đó nhờ tôi đưa đến cho ngài." Sau khi Kinn đi được một lúc, một người phục vụ tiến tới với chiếc khay, trên đó là một ly whisky. Tôi hơi nhíu mày ngó xung quanh, không thấy có ai đang nhìn mình cả. Phân vân không biết có nên nhận thứ này hay không.
"Ừm... Chắc là..." Tôi liếc sang nhìn Kinn, lúc này anh ta đang đứng nói chuyện với một vị khách gần đó. Người phục vụ cầm ly rượu trên khay rồi đưa lại cho tôi.
"Cứ nhận lấy đi ạ. Một chút chắc không sao đâu." Tôi ngập ngừng, có lẽ người này cũng biết công việc của tôi là gì. Hừ, cái tên này mồm mép cũng khá khéo đấy.
"Xin ngài hãy nhận lấy nó." Người phục vụ lặp lại lời nói của mình với vẻ mặt kiên quyết.
"Hừm... Được rồi." Tôi quay người vào tường một chút, đưa ly lên uống cạn, chắc không sao đâu, dù sao chỉ có một ly thôi.
"Arg... nặng thế?" Tôi hơi nheo mắt vì mùi rượu vô cùng nồng, nhưng thật sự rất ngon.
"Gửi lời cảm ơn giúp tôi nhé." Tôi đặt lại ly lên khay, mắt thì không ngừng tìm xem có người phụ nữ nào đang nhìn chằm chằm vào mình không. Nhưng kết quả chỉ có Kinn thỉnh thoảng lại quay lại liếc tôi một cái. May là anh ta không thấy cảnh tôi quay người đi để uống rượu, bằng không, chắc chắc anh ta đã xông tới đánh tôi ngay giữa buổi tiệc rồi. Vegas gần đó cũng thi thoảng nhìn tôi mỉm cười, giơ tay lên chào. Tôi cũng mỉm cười đáp lại.
Tôi quan sát Kinn thêm được một lúc, người phục vụ đó lại tới chỗ tôi với một ly whisky nữa.
"Lại nữa hả?" Anh ta cầm cái ly đưa tới trước mặt tôi, khiến tôi ngạc nhiên chỉ tay vào mình.
"Là ai thế? Tôi có thể biết không?" Tôi hỏi, quét mắt xung quanh một lần nữa.
"Người đó không nói tên cho tôi biết ạ. Nhưng xin anh hãy nhận lấy, tôi còn phải tiếp tục công việc của mình nữa." Người phục vụ có vẻ biết rõ nhiệm vụ của tôi, đặt ly rượu lên tay tôi sau đó tiến lên đứng chắn ở đằng trước.
"Thế cũng được hả? Cậu chủ của tôi mà biết chắc giết tôi mất." Thực ra không phải sợ Kinn, mà phần nhiều cảm thấy áy náy với Khun Korn hơn.
"Thật vô cùng xin lỗi..." Người này quay lại nói với tôi. Tôi lại lén liếc sang nhìn Kinn, anh ta vẫn đang trò chuyện với khách hàng không dứt. Tôi tranh thủ lúc đó đưa ly uống sạch. Chỉ hai ly thôi. Không sao đâu. Tôi cũng đâu có dễ say tới vậy, chỉ hai ly whisky sao khiến tôi say được chứ. Tôi đặt lại ly trống lên khay, không quên dặn dò người phục vụ.
"Này. Không cần phải đưa đồ đến cho tôi nữa đâu. Chuyển lời cảm ơn giúp tôi tới người đó nhé." Anh ta gật đầu rồi rời đi. Tôi hơi nheo mắt nhìn theo một lúc, sau đó mới hướng tầm nhìn về phía Kinn. Tôi bước lại gần và đi vòng vòng quanh đó cho tới khi Kinn quay lại và mỉm cười với tôi một cách hài lòng.
"Đói không?" Đột nhiên Kinn tách ra khỏi đám khách đó, thì thầm hỏi tôi. Ngay lúc này, tôi bỗng dưng cảm thấy toàn thân hơi tê rần. Ánh mắt tôi dán chặt vào khuôn mặt Kinn, nhíu mày khi thấy tầm nhìn càng lúc càng mờ đi, chồng chéo lên nhau khiến tôi phải lắc đầu một chút. "Sao vậy?" Kinn lo lắng nhìn tôi.
"Không, ánh đèn sân khấu hơi chói, làm tao đau đầu." Tôi nghĩ có lẽ là do ánh sáng đột ngột chiếu tới khiến mắt tôi không kịp thích ứng, vì thế mới thấy chóng mặt.
"Còn tưởng mày đói tới lả đi chứ?" Kinn cười nói. Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, dù vậy vẫn cố quay sang nhìn Kinn đầy khiêu khích.
"Nếu tao đói thì mày thực sự sẽ cho tao ăn hả?" Khẽ nhướng mày hỏi.
"Không. Bảo mày kiên nhẫn thôi, đợi thêm chút nữa đi." Kinn nói, trước khi Kim tiến tới ngắt lời anh ta và kéo anh ta trở về để tiếp tục câu chuyện. Tôi chửi thầm trong lòng mấy câu, định quay người lại tiếp tục công việc. Nhưng ngay khi vừa nhấc chân lên, cơn chóng mặt lại xuất hiện, lần này gần như khiến tôi không thể giữ thăng bằng. Tay tôi nhanh chóng bấu lấy thành bàn bên cạnh, may mắn là không ngã, cũng không có ai để ý tới. Nhưng có vẻ Pete đã trông thấy, liền vội vã đi thẳng tới chỗ tôi.
"Mày sao vậy?" Pete nắm lấy tay tôi. Tôi thấy mình vẫn còn đủ sức chống đỡ liền xua tay.
"Không sao không sao. Tao ổn. Hơi chóng mặt vì ánh sáng sân khấu thôi." Thế giới xung quanh quay vòng vòng, rồi đột nhiên biến mất. Nhưng tôi chắc chắn không phải là do tôi say, bởi say rượu sẽ không như vậy. Hơn nữa, tôi chỉ mới uống có hai ly, chỗ đó không thể nào khiến tôi choáng như thế này được. Không lẽ mình mắc bệnh hiểm nghèo???
"Ngồi xuống trước đi." Pete lo lắng nói.
"Không, tao vào nhà vệ sinh. Mày để ý Kinn giúp tao nhé, tao đi một chút rồi quay lại." Tôi nói với Pete xong liền vội vã tiến thẳng tới nhà vệ sinh. Ngay khi vừa hết chóng mặt, các triệu chứng khác liền lần lượt xuất hiện. Cả người tôi nóng phừng vô cùng khó chịu, tôi bắt đầu cảm thấy bất an, lao vào một phòng vệ sinh nhỏ, khóa cửa lại. Tôi đặt vội nắp bồn cầu xuống rồi ngồi lên nó, cơn chóng mắt ập tới một lần nữa kèm theo những cảm giác kỳ quái, giống như cần được giải thoát. Tôi chạm vào đũng quần của mình, từ lúc nào đã trở nên cứng ngắc.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, toàn thân khó chịu đau nhức. Càng lúc càng cảm thấy tình trạng của mình đang dần tệ hơn. Trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh người phụ nữ mình đã gặp trong quán bar, chúng tôi gần như đã sắp làm tình với nhau, nhưng ngay sau đó hình ảnh khuôn mặt Kinn đột ngột xuất hiện. Chính là cái hôm tôi say rượu, chúng tôi đã hôn nhau, một cảm giác mới mẻ khó tả đến mức không thể hiểu nổi. Tôi mím chặt môi, cố gắng không nghĩ về anh ta. Lúc này toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, ham muốn trỗi dậy khiến tôi khó khăn đưa tay tới chỗ khóa quần, hy vọng có thể giúp bản thân giải tỏa sự khó chịu này. Nhưng chưa kịp làm gì thì đột nhiên cánh cửa phòng tắm bị gõ mạnh một cái khiến tôi giật mình. Trong lòng chỉ muốn chửi lớn một câu, nhưng đầu tôi lúc này đã choáng tới mức không nhìn rõ nổi mọi thứ trước mặt.
"Ai ở trong đó? Ra đây!"
"Tao nghĩ đạp cửa xông vào luôn đi." Giọng nói của hai người vang lên, tôi nghe câu được câu mất, cảm giác nóng bừng vẫn không ngừng dâng lên. Không lâu sau đó, cánh cửa phòng vệ sinh của tôi bật mở ra. Chỉ nhớ mang máng rằng bản thân đã cố gắng chống cự, nhưng chúng vẫn dễ dàng mang tôi ra khỏi phòng tắm. Mọi thứ dần trở nên mờ ảo, tôi cũng không còn sức lực để phản kháng nữa,
Nhiệt độ cơ thể tôi ngày càng tăng. Đầu óc ngưng trệ, không nghĩ được gì cả, chỉ muốn giải phóng dục vọng mãnh liệt. Tôi cảm giác mình được đưa vào trong thang máy, rồi bị mang tới một căn phòng nào đó. Một lúc sau, cơ thể bị ném mạnh lên một chiếc giường lớn. Mơ mơ hồ hồ nghe thấy một giọng nói lạ hoắc mà tôi chưa được nghe bao giờ.
"Cậu chủ sắp lên chưa? Trông hắn có vẻ không chống đỡ nổi nữa rồi."
"Mày đã cho hắn cái gì thế?"
"Ly đầu tiên là thuốc tê, ly sau là thuốc kích dục. Hắn thật dễ lừa, vừa thấy rượu là sáng mắt lên."
"Sao không cho luôn một liều thuốc mê đi?"
"Ồ, không phải cậu chủ muốn có cảm giác thú vị sao? Nếu hắn ngủ rồi thì còn gì vui nữa?"
"Vậy chạm vào khi hắn còn tỉnh táo, chắc hẳn là còn vui nữa nhỉ?"
"Mày thì biết gì? Tên này khỏe bỏ xừ, nếu bình thường động vào hắn, coi chừng còn bị giết ngược. Cứ làm theo cách này đi, vui hơn nhiều."
Tôi không bận tâm đến cuộc đối thoại đó, cả người vặn vẹo vì dục vọng không thể giải tỏa. Tôi với tay định tự xử nhưng một bàn tay thô to nào đó đã giữ chặt tôi tại chỗ khiên toàn thân tôi càng thêm đau nhức. Não bộ bây giờ không thể xử lý bất cứ điều gì, không biết phải làm gì, cũng không biết mình đang bị sao nữa. Tại sao tôi lại nóng và khó chịu tới như vậy?
"Chờ chút đi, mày sẽ được vui vẻ sớm thôi."
Tôi cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng đầu óc ngày càng trở nên mơ hồ. Bản năng mách bảo tôi đang gặp nguy hiểm. Nhưng rốt cuộc là nguy hiểm như nào? Vui vẻ gì? Có phải tôi đã bị bỏ thuốc không?
Không biết tôi đã phải quằn quại trên giường như thế này được bao lâu rồi. Cuối cùng một lúc sau, tay tôi cũng được thả ra. Cùng lúc đó, thân hình ai đó tiến lại gần ép chặt tôi xuống giường. Tôi cố gắng tập trung đôi mắt, nhận thấy hắn ta đang ngày càng tiến sát, chóp mũi cọ vào một bên má tôi. Mùi nước hoa thơm nồng xộc lên mũi, mang theo một chút cảm giác quen thuộc. Tôi cố nheo mắt để nhìn cho rõ, nhưng chỉ thấy khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, giống với một ai đó luôn hiện hữu trong đầu tôi.
"Kinn?" Tôi hỏi, giọng khản đặc.
Bốp!
"Ư!" Khuôn mặt của tôi lệch sang một bên vị lực tát vô cùng lớn, cảm giác nửa khuôn mặt như muốn tê liệt tới nơi, theo sau đó là thanh âm lạ hoặc vang lên.
"Ở với tao, mày không được phép nhắc đến tên hắn!" Tôi cố gắng giữ tỉnh táo để phân tích câu nói vừa rồi. Hắn nói hắn không phải Kinn, vậy hắn là ai? Nhưng hiện giờ tôi không thể suy nghĩ được gì thêm, chỉ cảm thấy sức lực ngày càng bị bòn rút. Càng cảm thấy đau đớn, cơ thể tôi lại càng phản ứng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Dấu vết trên cổ là do hắn làm hả? Không sao, tao sẽ tự mình xóa đi." Vừa dứt lời, tôi cảm giác cổ mình ngứa ngáy, một hơi thở nóng phả dọc theo đường viền cổ áo tôi. Ngay lập tức cơ thể căng cứng, tiếp nhận từng đợt cọ xát. Hình ảnh trong tâm trí tôi lúc này chính là Kinn đang làm mọi thứ. Đôi môi đó càng lúc càng tham lam, không ngừng cắn mút khắp nơi quanh cần cổ khiến tôi bắt đầu cảm thấy tê dại. Ngay khi người đó di chuyển lên và chuẩn bị hôn tôi, tôi lập tức mím chặt miệng. Mặc dù toàn bộ tôi cơ thể lúc này khao khát đụng chạm mãnh liệt, nhưng tôi vẫn cố giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng để phản kháng lại đôi môi đang đòi hỏi không ngừng trên miệng mình. Hắn ta cắn nhẹ tôi một cái khiến tôi phải nhăn mặt, ngay khi tôi nới lỏng tự vệ, anh ta lập tức tiến tới ngấu nghiến cả môi trên lẫn môi dưới một cái thô bạo giống như muốn xâm chiếm cả khoang miệng, mà bản thân tôi lại không cách nào có thể chối từ điều đó.
#Kinn
"Tìm thấy cậu ta chưa?" Tôi sốt ruột hỏi Pete, vẻ mặt vô cùng bực bội. Bất cứ khi nào cậu ta cùng tôi ra ngoài, mọi thứ lại loạn hết cả lên. Giờ thì cậu ta đã mất tích nửa tiếng rồi. Pete hốt hoảng chạy về phía tôi đem theo một chiếc điện thoại màu đen.
"Vẫn chưa tìm thấy Porsche. Phòng hút thuốc cũng không có. Nhưng cái này rơi trong phòng tắm." Pete cũng lo lắng không khác gì tôi. Cái tên chết tiệt này! Tại sao lúc nào cậu ta cũng gặp rắc rối như vậy? Dù cho đã yêu cầu chỉ được theo sau tôi để tôi ở mọi thời điểm đều có thể để mắt đến cậu ta, vậy mà cậu ta vẫn biến mất ngay trước mắt mình. Mẹ nó!
Tên vệ sĩ này luôn thu hút sự chú ý của tôi như vậy. Ngay lúc này đây, tôi vẫn đang không ngừng khó chịu và phát điên vì cậu ta. Gần đây, tôi ngày càng lo lắng hơn về Porsche, tôi sợ rằng những kẻ tấn công sẽ tìm tới cậu ta trả thù bởi Porsche đã bắn chết người của họ. Sợ rằng một ngày nào đó cậu ta sẽ biến mất, không một dấu vết.
"Cậu Kinn, vẫn không thể tìm thấy cậu ta."
Tôi đã lệnh cho bốn năm tên đàn em ra ngoài để tìm kiếm. Mọi thứ ngày càng đáng ngờ khi chiếc điện thoại của cậu ta lại bị rơi trên sàn nhà như vậy. Tôi có dự cảm xấu, rằng cậu ta sẽ gặp chuyện chẳng lành. Giờ chỉ có hai khả năng, một là cậu ta đã bị bắt cóc, hai là có lẽ đã được Nhị gia mua chuộc. Bởi vì gần đây, tôi có thể thấy cậu ta khá thân thiết với Vegas, hẳn là đám người đó cũng muốn lôi kéo Porsche về phía chúng. Nhưng trên hết, tôi vẫn lo sợ khả năng thứ nhất sẽ xảy ra.
"Bây giờ tôi có thể xem camera an ninh từ sảnh đợi không?" Pete đi tới phía trước rồi gọi tôi tới, tôi cũng không một chút do dự, nửa đi nửa chạy theo phía sau.
"Tất cả các camera xung quanh đều bị hỏng. Kỹ thuật viên đang khôi phục các tập tin." Tôi bực bội, sốt ruột không biết mọi chuyện thực hư ra sao. Tại sao bỗng dưng camera của khách sạn lại hỏng như vậy? Tôi nghiêm trọng nhìn vào mặt Pete, liệu Porsche sẽ ổn chứ? Mẹ kiếp!
"Để tôi xem nào!" Arm thốt lên. Tay vệ sĩ này của Khun là một chuyên gia về IT, cũng là người giám sát toàn bộ hệ thống camera của nhà tôi. Nó ngồi vào trước máy tính, gõ ra một dãy ký tự. Tôi lại quét mắt xung quanh một lượt, đồng thời mỉm cười đáp lại những vị khách đang ra vào ở cửa trước. Hiện tại công việc vẫn chưa kết thúc, nhưng tôi đã xin phép rời đi để tìm người. Nếu thực sự chỉ là cậu ta đang bỏ trốn và khiến cho mọi thứ rối tung như thế này, tôi nhất định sẽ phạt cậu ta tới nơi tới chốn vì đã làm tôi lo lắng.
"Có hai cái còn dùng được!" Arm vội vàng lên tiếng. Tất cả những đoạn phim mờ mờ dần hiện lên, khung hình đầu tiên là tầng một này và khung hình trong thang máy.
"Tua lại nửa tiếng trước xem đã có chuyện gì?" Arm nhanh chóng làm theo lệnh của tôi, tua lại hình ảnh nửa giờ trước. Thành thật mà nói, tôi cũng không mong đợi có thể tìm được bất cứ manh mối nào, bởi rất có thể cậu ta đa bị lôi ra ngoài, tới một nơi nào đó, mà ngay cả bây giờ tôi cũng không biết phải đi đâu mà tìm.
"Chết tiệt! Cái quái gì thế này?" Arm nhìn chằm chằm vào màn hình trong sự kinh ngạc. Tôi cũng sững người. Trong đoạn phim là mấy tên đàn ông đang mang Porsche, có vẻ như đã bất tỉnh vào thang máy. Nhìn camera trong thang máy, chúng nó đã ấn chọn tầng 8, vừa lên tới nơi thì dìu cậu ta ra ngoài. Tất cả chúng tôi không chậm trễ đi thẳng về phía thang máy đứng chờ nó mở, trong lòng tôi lúc này nóng như lửa đốt, thật sự không biết Porsche đã gặp phải chuyện gì.
"Cậu Kinn!" Giọng Big vang lên, nhưng tôi không để ý, mãi tới khi nó bước tới gần tôi, "Cậu chủ đi đâu vậy?" Big bối rối hỏi. Tôi không trả lời, chỉ chăm chăm vào số tầng thang máy đang hiển thị, sắp sửa xuống đến tầng một.
"Khun Korn đang gọi, mong cậu chủ hãy đi theo tôi ạ." Big bước đến và túm lấy tay tôi, cố gắng kéo tôi trở lại với công việc.
"Bỏ tay tao ra!! Đi đâu không phải việc của mày!" Tôi hét lớn, sự lo lắng bồn chồn khiến cho tâm trạng tôi ngày càng tồi tệ. Trong đầu tôi bây giờ chỉ toàn là Porsche, thật sự không biết tình trạng cậu ta hiện giờ ra sao rồi.
Porsche chết tiệt! Mặc dù tôi chỉ muốn ăn cậu ta một lần khi nhìn thấy bộ dáng phi thường cuốn hút và quyến rũ ấy. Tôi không nghĩ đó là thích hay gì cả, nhưng bây giờ hình ảnh của cậu ta lại đang không ngừng bủa vây lấy tâm trí mình.
"Cậu Kinn!!" Tôi không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa, cùng với Pete đi thẳng vào trong thang máy, ấn nút lên tầng tám. Nhìn thái độ lo lắng cho bạn bè của đám thằng Pete khiến tôi có thiện cảm.
"Mày nghĩ Porsche có sao không?" Arm cứ cảm giác rằng đây có thể là một cái bẫy, mãi đến khi Pete phải trừng nó một cái và hướng ánh nhìn về phía tôi, nó mới bình tĩnh lại. Tôi chăm chú nhìn vào con số đang tăng lên dần dần, chỉ mong nó nhảy một phát lên thẳng tầng 8 luôn. Ngay khi cánh cửa thang máy mở ra, mấy tên mặc vest đen bên ngoài vội vã lùi lại, chạy về phía cầu thang thoát hiểm. Tất cả chúng tôi lập tức đuổi theo, thật sự quá bất thường! Sau đó tôi và Pete lập tức dừng bước khi nhìn thấy một căn phòng đang mở toang cửa, cả hai người chúng tôi liền vội vã bước vào trong.
"Ưm..." Giọng nói mà tôi nhớ rõ đang rên rỉ không ngừng, tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết cậu ta vẫn còn sống, chậm rãi bước vào phòng. Chân tôi khựng lại khi thấy cậu ta đang nằm một mình trên chiếc giường cỡ lớn, nửa trên để trần và chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi. Khắp cổ và ngực toàn là vết hôn đỏ bầm.
Porsche vẫn tiếp tục quằn quại giống như kẻ bị dày vò tra tấn. Tôi nhíu mày khi nhìn thấy tình trạng hiện giờ của cậu ta.
"Porsche! Đã xảy ra chuyện gì?" Tôi kinh ngạc hỏi, còn nghĩ cậu ta sẽ bị đánh nhừ tử, nhưng không ngờ...
"Gi... giúp tao." GIọng nói khản đặc, ánh mắt như mất đi tiêu cự nhìn về phía tôi. Tôi ngồi xuống, dùng tay nâng cậu ta dậy kéo lại gần. Mắt quét một đường khắp toàn thân cậu ta, khóe môi cậu ta bị thương, có lẽ là do bị tát, toàn thân thì chằng chịt vết xước xen lẫn vết cắn khiến tôi vô cùng tức giận.
"Ki... Kinn... Mày hả?" Cậu lên tiếng, miêng cắn chặt trông vô cùng đau đớn.
"Tao đây. Ai đã làm thế với mày?" Tim tôi nảy mạnh một cái, có chết tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy bộ dạng Porsche như hiện giờ.
"Tao không biết... Chúng nó chuốc thuốc.... Giúp tao." Đôi môi cậu ta run rẩy như đang cố kìm nén. Tôi nhìn thấy bên trong chiếc quần đùi của cậu ta đang căng phồng lên, chất lỏng trắng thấm hết ra bên ngoài vải quần. Thật sự không tin nổi lũ khốn đó lại cho cậu ta thuốc kích dục.
"Pete, ra ngoài trước đi." Tôi quay người nói với Pete, lúc này đang đứng lo lắng không ngừng cho bạn mình, sau đó mím môi đóng cửa lại rời đi.
"Chúng nó đã làm gì mày?" Tôi hỏi, nắm chặt lấy tay cậu ta.
"Làm ơn..." Giọng nói cậu ta run rẩy, mặt gục xuống vai tôi. Tiếng thở khó khăn phát ra bên cổ khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy. "Giúp tao... Giúp tao tìm một người phụ nữ... Tao không chịu nổi nữa rồi..."
Ánh mắt ướt át ngẩng lên nhìn tôi cùng với tiếng rên rỉ yếu ớt. Tôi lập tức phải kiềm lại cảm xúc chính mình khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
"Giờ này thì tìm đâu ra?" Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu xuống cảm xúc của bản thân. Cậu ta đưa tay đặt lên ngực tôi đập nhẹ mấy cái.
"Đưa tao đến tiệm mát xa cũng được..." Thanh âm run rẩy nhưng lại ngọt ngào như mật. Có lẽ là do tác dụng của thuốc quá mạnh. Tôi kìm nén cơn giận, mím chặt môi.
"Mày tự xử được không? Tao sẽ ra ngoài chờ." Cảm giác như bản thân đã bị cám dỗ khi nhìn thấy cơ thể cậu ta trong tình trạng này, trái tim tôi vẫn đập mạnh nãy giờ. Thế nhưng tôi vẫn cố dằn lòng xuống, bởi tôi sẽ không làm gì với người không tự nguyện. Dù tôi thích tranh thủ mọi thời điểm để trọc ghẹo cậu ta, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ lôi Porsche lên giường bằng vũ lực, chứ đừng nói tới dùng thuốc. Mẹ kiếp! Tâm trí tôi lúc này bắt đầu rối tung lên chỉ bởi vì một người mà chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ khiến tôi phải bối rối đến mức độ này.
"Không... Tao không được đâu... Làm ơn, tao không chịu nổi nữa rồi!" Porsche cố gắng nói lớn, cơ thể vô lực dựa vào tôi.
Mẹ kiếp Porsche! Dừng lại đi! Tao cũng đang muốn điên lên đây. Đừng có cố phá vỡ sự kháng cự của tao, thằng ngốc này!
"Mày muốn tao làm gì bây giờ? Ở đây cũng chỉ có mỗi tao thôi, mà tao cũng không muốn trong tình cảnh này..." Tôi còn chưa kịp nói hết câu, tay Porsche đã khóa chặt lấy cổ tôi, kéo tôi lại gần và đặt lên đó một nụ hôn.
Tôi sững người, nhưng rồi cũng nhắm mắt lại, đưa môi tới đáp lại người trước mặt. Bàn tay tôi nâng khuôn mặt Porsche lên, ngấu nghiến khuôn miệng đỏ mọng của cậu ta và cắn nhẹ vào môi dưới, quấn quít không ngừng.
"Hmmmphh..." Tiếng rên rỉ trong cổ họng khiến ham muốn trong tôi dâng trào. Cậu ta mở miệng hít lấy một ngụm không khí, tôi nhân cơ hội lập tức đưa lưỡi vào trong, bám lấy đầu lưỡi kia nóng hổi, giống như cố gắng tranh đoạt, chiếm ưu thế với đối phương. Nụ hôn lần này khác hẳn với lần trước, phải thừa nhận là nó rất tuyệt và khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.
Tôi vừa ngậm vừa cắn nhẹ môi dưới của cậu ta, khiến cho cậu ta không ngừng rên rỉ. Sau đó tách khỏi, đưa chiếc lưỡi nóng bỏng lướt qua cần cổ với chi chít những vết bầm đã có từ trước đó. Cảm giác xót xa khi chúng đã chồng lên và che lấp đi vết hôn mà tôi đã để lại. Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn tạo thêm dấu ấn mới của riêng mình. Tôi mút chiếc cổ bầm tím của cậu ta mạnh hơn khiến cho những vết đỏ ngày càng rõ ràng, cảm giác chiến thắng khiến tôi muốn phát điên. Cứ như vậy tới khi người trước mặt phải rên rỉ ngăn lại.
"Mẹ kiếp... đau!" Cậu ta đập nhẹ vào gáy tôi, tôi liền ấn Porsche nằm xuống giường, lần này không phải dùng lực mạnh như mọi khi nữa. Cậu ta dễ dàng làm theo trước khi chiếc lưỡi của tôi kéo tới trước yết hầu, nhẹ nhàng mơn trớn rồi lưu lại dấu vết trên đó. Cả người Porsche ngửa ra sau, không ngừng ngênh đón mọi sự va chạm. Có lẽ thuốc lần này quá mạnh, đôi tay cậu ta cũng không chịu để yên, vòng ra sau lưng tôi vuốt ve giống như đang đòi hỏi nhiều hơn nữa. Tôi quay sang quan sát cậu ta, tiếng rên rỉ cùng đôi mắt mơ hồ nhìn tôi khiến tôi nóng ran, tay cậu ta đưa ra cởi từng chiếc cúc áo của tôi.
"Tao không làm với những người không muốn."
Tôi nói, mắt nhìn vào người phía dưới mình, Tôi không muốn dừng lại, nhưng tôi muốn cậu ta sẵn sàng và tiếp nhận điều đó hơn. Tôi không muốn ép buộc cậu ta, mặc dù bản thân Porsche lúc này đang chìm trong ham muốn tột độ và chỉ mong được giải phóng.
"Tao không biết... Nhưng tao sắp đến giới hạn rồi." Cơ thể vẫn vặn vẹo trong đau đớn. Nhưng tôi phải thừa nhận, cảnh tượng trước mắt khiến tôi mất kiểm soát, tới mức quên mất ai là người đã khiến cậu ta rơi vào tình cảnh này.
"Nếu mày muốn làm, tao sẽ làm. Nhưng nếu mày nói không, tao sẽ dừng lại." Miệng thì nói thế, nhưng tay tôi đã hất chiếc áo khoác ngoài ra khỏi người, chuẩn bị cởi đến sơ mi bên trong.
"Ừm... Làm đi... Mày làm đi." Tôi mỉm cười, cúi xuống hôn người đối diện một lần nữa, hai đôi môi lại quấn lấy nhau, không ai chịu nhường ai. Tay tôi vẽ vài đường trên bộ ngực rắn chắn của cậu ta rồi nhẹ nhàng xoa nắn. Ngón tay nghịch ngợm điểm hồng trước ngực rồi nhéo mạnh.
"Hưm..." Tiếng rên vang lên càng khiến tôi cảm thấy kích thích. Cậu ta gồng cong người, tận hưởng khoái cảm. Tôi từ từ cúi mặt xuống, chậm chậm đưa môi tới và mút mạnh, đầu lưỡi ve vuốt hai bên điểm mẫn cảm.
"Ah..." Tôi cảm thấy cơ thể Porsche thật hấp dẫn, hấp dẫn tới mức khiến tôi phát điên. Dù cho lưỡi tôi di chuyển tới đâu, tiếng rên rỉ vẫn vang lên không ngừng. Điều đó khiến tôi chỉ muốn đẩy nhanh màn dạo đầu để có thể tận hưởng cảm giác phía bên trong của cậu ta.
Tôi nới lỏng thắt lưng và kéo khóa quần. Đôi môi dạo chơi quanh vùng bụng, chỗ này không có dấu vết gì để lại, cơ bụng sáu múi đang co thắt của cậu ta lại càng kích thích tôi hơn nữa. Tôi nắm lấy thắt lưng Porsche, vuốt ve hai bên hông cậu ta, sau đó trượt dần xuống mép quần rồi kéo nó xuống đầu gối. Tách môi mình ra khỏi cơ thể đối phương, hài lòng nhìn cậu nhỏ của cậu ta không ngừng rỉ ra chất lỏng trong suốt. Bàn tay đưa đến nắm trọn lấy dục vọng đang căng cứng khiến Porsche rùng mình một cái, bấu chặt tay vào vai tôi. Tôi tiếp tục vùi đầu vào bụng cậu ta, nhẹ nhàng hôn khắp, tay cũng bắt đầu chuyển động nhịp nhàng lên xuống. Cơ bụng Porsche bắt đầu phập phòng, toàn thân run lên, khuôn mặt nghiêng qua nghiêng lại cùng với luồng điện chạy dọc khắp cơ thể.
"Ah.... Sắp không chịu nổi..."
Móng tay cậu ta ghì chặt lên đầu vai tôi, cảm giác đau nhói càng khiến tôi thêm hưng phấn. Tôi duỗi thẳng người, nhìn người phía dưới, đôi tay điêu luyện tăng tốc, một tay không ngừng di chuyển lên xuống, tay còn lại lôi thằng nhỏ của mình ra, cũng vuốt ve theo nhịp. Ánh mắt dán chặt vào thân ảnh trước mặt đầy ham muốn, cậu ta có biết rằng bản thân đang dụ dỗ tôi không vậy?
"A... Sắp... sắp ra..."
Trong chốc lát, Porsche bắn ra thứ chất lỏng màu trắng đục lên tay và bụng tôi. Tôi vẫn tiếp tục chăm sóc dục vọng của mình cho tới khi được giải phóng hoàn toàn. Porsche thở hổn hển, bộ ngực phập phồng lên xuống trông vô cùng quyến rũ..
"Có bắn vào người mày không?" Tôi khàn giọng hỏi.
"Kh... Không, bao cao su của tao... trong túi quần." Cậu ta chỉ tay vào đầu giường, tôi hơi nhíu mày.
"Tao không đeo của mày được, hơi nhỏ."
Thằng em Porsche tuy nhỏ hơn tôi, nhưng cũng to hơn tiêu chuẩn đàn ông Thái một chút. Tôi với tay lấy chiếc ví trong túi quần và lấy bao cao su ra, đưa lên dùng răng xé bỏ vỏ ngoài.
"Tao không làm trực tiếp đâu... Đeo bao cho tao."
Tôi cau mày nhìn cậu ta, đừng bảo tên này muốn đâm tôi đấy nhé?
"Ha, xin lỗi nhé, nhưng mày đâm tao không nổi đâu. Bởi trước giờ tao chỉ nằm trong thôi." Tôi xoay người Porsche lại, vẻ mặt cậu ta hoảng hốt, la hét ầm ĩ, trong khi đó tôi cũng đã hoàn thành việc đeo bao cho mình.
"Không... Không được đâu...! Để tao làm..."
Rên rỉ tới mức này mà vẫn còn đòi làm. Tôi chen vào giữa hai chân cậu ta, dùng đầu gối tách chúng ra. Các ngón tay tôi bắt đầu chạm vào khe hở giữa mông, đầu ngón tay mơn trớn xung quanh, không thấy ẩm ướt hay bất kỳ dấu hiệu nào về việc cậu ta phải trải qua điều gì đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Đưa tay quẹt lấy chất lỏng tình yêu ma sát xung quanh, Porsche giật nảy mình một cái, nhưng vì đã mất sức quá nhiều, nên cậu ta cũng không thể phản kháng thêm.
"Kinn... A... Đừng mà... Kinn."
Porsche yêu cầu tôi dừng lại, nhưng quá muộn rồi. Chính cậu ta là người đã quyết định, vì vậy tôi sẽ không để vụt mất cơ hội này. Hai tay cậu ta túm chặt lấy ga giường. Ngón tay tôi bắt đầu xâm nhập vào bên trong, xúc cảm ấm nóng mềm mại ngay lập tức bao vây lấy, tôi mím chặt môi, tiếp tục thăm dò sâu hơn.
"Ưm... Vẫn ổn. Đừng căng thẳng... Porsche."
Porsche như sắp khóc tới nơi. Tôi cúi xuống hôn khắp bờ lưng cậu ta, tay còn lại ôm chặt phần eo. Tôi lại tiếp tục cúi đầu dùng môi mơn trớn quanh vùng cổ, khiến khuôn mặt Porsche phải nghiêng sang một bên. Tôi liền nhân cơ hội tấn công môi cậu ta một lần nữa, cho tới khi toàn bộ ngón trỏ của tôi hoàn toàn ở bên trong, bắt đầu chuyển động vòng tròn để nới rộng từng chút một.
"Ưm..." Tôi mút nhẹ rồi từ từ đưa lưỡi vào, dù cho Porsche đau đớn thế nào cũng không thể cưỡng lại được khoái cảm trước nụ hôn này, tôi lại từ từ đưa thêm ngón thứ hai vào trong, cậu ta ngay lập tức giật mình.
"Kinn... Đau lắm... Tao không chịu nổi... Kinn." Cậu ta dứt ra khỏi nụ hôn của tôi, thì thầm kêu tên tôi khiến tôi vô cùng thỏa mãn. Cánh tay tôi đỡ lấy eo cậu ta, nắm lấy dục vọng đang dần ngẩng đầu ấy, nhẹ nhàng ve vuốt một lần nữa để làm dịu đi cơn đau khi tôi đang thâm nhập ngón tay thứ hai của mình. "Ưm..." Porsche cúi gằm mặt, cắn chặt lấy ga giường. Nhìn thấy cảnh tượng này khiến tôi không chịu nổi, tôi nhanh chóng rút tay ra, thật sự muốn nhanh chóng tiến vào trong cậu ta một cách trọn vẹn.
"Kinn! Không... Kinn, đừng mà..."
Porsche liên tục lắc đầu, tôi cắn chặt răng, dùng cây gậy nóng bỏng cọ sát phía sau để cậu ta chuẩn bị tinh thần cho lần đau đớn đầu tiên. Trông nó siết chặt và nhẵn mịn như này, tôi tin chắc mình sẽ là người đầu tiên của cậu ta.
Phụt!
Tôi nhổ nước bọt vào tay rồi xoa nắn cho cậu em mình. Bây giờ không có gel bôi trơn thì phải tìm thứ gì đó để thay thế. Tôi biết lần đầu tiên sẽ khó khăn như thế nào, Porsche chắc chắn sẽ không chịu nổi. Dù vậy tôi vẫn không ngăn được mình, từ từ tiến vào.
"Hư... Đau quá..."
Tay Porsche bấu chặt vào thành giường, cố gắng chịu đau. Bản thân tôi cũng thấy nơi này rất chặt và đẩy vào một cách khó khăn.
"Đừng căng thẳng, thả lỏng người..." Tôi đặt tay còn lại của mình nâng hông cậu ta lên cho thoải mái hơn, sau đó lại tiếp tục ấn cậu nhỏ vào trong.
"Không... đau quá. Hức... Tao đau..."
"Đừng gồng người quá... Ưm, mới chỉ được một chút, tao sẽ xong nhanh thôi... Thả lỏng..." Bản thân tôi cũng không kiềm lại nổi, chỉ mới một chút xâm nhập mà khoái cảm đã dữ dội tới như vậy khiến cho tôi chỉ muốn đâm thật mạnh vào trong. Nhưng bởi lo cho trang thái của Porsche bây giờ, tôi lại tiếp tục nhổ nước bọt, ma sát xung quanh để có thể tiến vào dễ dàng hơn. Lần này, tôi nhất định phải vào trong cho bằng được.
"Hư... Đau quá... Chịu không nổi..." Tôi cúi đầu vuốt ve gò má ấy, Porsche ngửa cổ ra đằng sau, chịu đựng từng đợt tiến tới.
"Thả lòng nào... Sẽ hết đau ngay thôi." Tôi thì thầm nhẹ nhàng bên tai cậu ta, không ngừng vỗ về đến khi thân hình ấy hơi thả lỏng, tôi bất chợt đâm sâu vào bên trong.
"Ah!! Kinn!!!" Cậu ta đập mạnh tay xuống giường, nhào tới cắn mạnh môi dưới của tôi một cái. Nhưng thật sự không tệ chút nào, ngược lại còn khiến tôi thích thú hơn. Cậu ta như vậy càng làm tôi muốn đâm thật sâu, từng đợt, thỏa mãn dục vọng dồn nén bấy lâu nay của mình.
"Chặt thật... Tao cũng thấy đau."
Tôi khàn giọng, cũng rên rỉ thành tiếng. Bên trong vừa mềm mại vừa ấm nóng, siết chặt lấy hạ bộ của tôi, xúc cảm tuyệt vời tới nỗi tôi không kìm lại được âm thanh trong cổ họng nữa.
"Hức..." Porsche lắc đầu điên cuồng, miệng cắn chặt ga giường. Tôi để cậu ta nằm yên một chút cho thích ứng mới bắt đầu di chuyển. Với thói quen của mình, một khi đã hưng phấn, tôi sẽ khó có thể kiềm nén lại. Tôi lùi ra phía sau rồi lại đâm thẳng vào một cái, mạnh tới nỗi cậu ta phải nằm sóng xoài trên giường. Tôi vội vã đưa tay đỡ lấy eo cậu ta kéo lại, suýt nữa thì của tôi cũng tuột ra ngoài. Sau đó tôi lại tiếp tục nhấp từng đợt đến khi Porsche phải nhắm nghiền mắt. Cả người tôi di chuyển càng lúc càng mãnh liệt, không ngừng xâm lấn, đã tới mức này thì cũng không thể nào dừng lại được nữa rồi.
"Ưm... Porsche... Tuyệt... Tuyệt lắm Porsche!" Tôi rên rỉ vì phấn khích. Ánh mắt đặt lên hình xăm trên cánh tay trái của cậu ta, lại dùng sức mạnh hơn. Bình thường gu của tôi là những tên có làn da trắng trẻo, mịn màng không tì vết, nhưng hình xăm đó, dường như lại càng tôn lên vẻ quyến rũ của người trước mặt... Chết tiệt! Cậu ta ngày càng khiến tôi phát điên.
Âm thanh của hai thân hình hòa vào nhau xen lẫn với tiếng rên rỉ của cả tôi và Porsche, đến lúc này cậu ta cũng bắt đầu hé môi, phát ra thanh âm vẫn luôn kìm nén trong cổ họng.
"Kinn... đau quá..." Porsche cắn chặt môi, ánh mắt ướt át ngoái ra phía sau nhìn tôi. Cậu ta thậm chí còn không biết rằng bản thân đang khiêu khích tôi một lần nữa sao?? Tôi tiếp tục đâm sâu xuống, hay tay mơn trớn khắp da thịt một cách mê say, nhất là hình xăm bên cánh tay trái.
"Aaaa..." Tôi di chuyển hông liên tục, ôm chặt lấy eo cậu ta. Bởi cậu ta đã ngã xuống mấy lần, nên tôi luôn phải đưa tay nâng cậu ta lên và giữ lại.
"Uh... Sắp tới chưa?" Tôi hỏi bởi phía sau cậu ta thật sự rất chặt. Tôi dùng hết sức và tốc độ ra vào không ngừng, vì biết rằng bản thân sắp lên đỉnh.
"Ưm... Sắp... sắp..." Động tác ngày càng mãnh liệt hơn, đến khi Porsche hơi rùng mình một cái. Thấy vậy, tôi cũng dồn toàn lực đâm sâu vào tận cùng, vào nguyên một vị trí đó hết lần này đến lần khác.
"Aaaaa..." Cơ thể Porsche giật mạnh một cái, một dòng tinh dịch ấm nóng chảy ra dù cho không cần tôi phải chạm vào. Còn tôi thì vẫn tiếp tục thúc mạnh, tốc độ ngày càng tăng ở những nhịp cuối rồi phóng thích.
"Ah..." Tôi di chuyển ra vào thêm vài lần, sau đó hoàn toàn chôn sâu vào trong người cậu ta, cảm giác thật sự rất tuyệt vời, chặt tới nỗi khiến toàn thân phải run rẩy. Bên trong vẫn đang không ngừng co giật, tôi không nhịn nổi, lại rút vội cái bao cũ ra và đeo cái mới vào. Tôi xoay người Porsche ngửa ra, cúi xuống đặt lên môi câu ta một nụ hôn. Cả người cậu ta vô lực không thể cử động, chỉ có cái đầu thì lắc không ngừng.
"Buông... buông tao ra..."
"Mày vẫn chưa xong đâu. Nhìn kìa, dục vọng của mày lại bắt đầu trỗi dậy rồi đấy." Tôi vươn tay cầm lấy thằng nhỏ của cậu ta. Cậu ta lập tức oằn người, ngóc dậy. Bản thân lúc này không thèm nghe thêm lời phản đối của đối phương nữa, cũng quên luôn vì sao tôi và cậu ta lại như vậy ngày hôm nay. Trong lòng chỉ thầm cảm ơn lũ khốn đó. Thuốc kích dục quái quỷ gì, thực sự hiệu quả rất tốt.
Có lẽ tôi sẽ phải thuê phòng ở đây tới sáng thôi, bởi chúng tôi chắc chắn không thể nào chỉ dừng lại ở hiệp hai được.
Cuối cùng thì tôi cũng đã có được cậu ta. Và cảm giác tuyệt vời còn hơn cả mong đợi.