Chereads / KINNPORSCHE / Chapter 13 - CHUONG 13

Chapter 13 - CHUONG 13

#Porsche

Cạch

Tôi khẽ cựa đầu một chút vì tiếng động, nhưng vẫn không mở mắt ra. Tôi lại úp mặt vào chiếc gối ấm áp đó. Cả mùi hương và hơi ấm tỏa ra khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu và ngủ ngon hơn.

"Porsche... Porsche..." Giọng nói nhẹ nhàng của Time cất lên, sau đó ngón tay chọt chọt vào cánh tay của tôi, từng phát một. Tôi dần cảm thấy khó chịu, không thể không bật dậy mở mắt và tức giận nhìn kẻ dám quấy rầy giấc ngủ của mình.

"Gì?" Tôi cộc cằn hỏi. Mắt hơi nhíu lại, cảm thấy có gì đó hơi sai sai, nhưng cảm giác thoải mái và vẫn còn chút ngái ngủ này khiến tôi muốn nằm xuống ngủ tiếp.

"..." Kinn không nói gì, chỉ gật đầu với Mew, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm về hướng cánh cửa, sau đó buông tay khỏi tôi rồi chuyển thành tư thế đỡ tay sau đầu.

"Chết tiệt!" Tôi lập tức nhảy ra khỏi giường khi Kinn di chuyển cánh tay đang ôm tôi khi nãy.

"Nếu... Nếu bọn mày bận, thì tao ra ngoài trước vậy." Thằng Time làm vẻ mặt bất ngờ nhìn tôi, cả mấy người đang đứng ở phía cửa cũng vậy: Tae, Mew, Pete, và điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là thằng Jom và thằng Tem cũng đi cùng hội chúng nó.

"..." Tôi vội vã rời khỏi giường khi nghe thấy tiếng cười khẽ của Kinn. Mất mặt tới mức cúi gặm xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt ai nữa. Tôi chắc chắn mặt tôi lúc này chắc chẳng khác quả cà chua là bao. Cảm giác xấu hổ vô cùng, tôi vội vã lướt qua bọn họ, ai nấy hết quay đầu nhìn tôi lại quay sang nhìn Kinn. Mẹ! Tôi không muốn nghĩ tới nữa! Muốn đập đầu vào tường cho bất tỉnh nhân sự! Chết luôn đi cho xong! Mẹ kiếp, rồi mọi người sẽ nghĩ gì chứ???

Vừa về tới phòng, tôi xông thẳng vào phòng tắm. Tôi ở trong đó khá lâu, làm mấy chuyện vệ sinh cá nhân và nhân tiện nghĩ xem nên giải thích cho mấy thằng bạn mình như thế nào về chuyện vừa rồi. Mẹ kiếp! Chắc chắn sẽ hiểu lầm chắc luôn! Tôi và Kinn ngủ cùng nhau, lại còn ôm nhau nữa!! Tôi phải làm gì đây?

Tôi dựa vào thành bồn rửa mặt, than ngắn thở dài một hồi. Chết tiệt! Mọi thứ sẽ không đến mức này nếu ngay từ đầu anh ta không gây áp lực cho tôi. Ý tôi là, nếu Kinn không đe dọa tôi, thì tôi cũng sẽ không đồng ý để cho anh ta ôm như vậy mà ngủ đâu.

"Được rồi... trước hết phải bình tĩnh." Tôi tự nhủ với bản thân, cố gắng làm dịu đi cảm xúc của chính mình và cư xử bình thường nhất có thể. Sau đó bước ra khỏi phòng tắm, không cảm xúc mà đi tới bên cạnh giường.

Bữa sáng đã được mang tới và đặt trên bàn gần đó. Tôi miễn cưỡng tỏ ra như không có chuyện gì, bỏ thức ăn ra đưa lên miệng mặc dù trong lòng tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mọi thứ thật sự khó khăn. Bởi thằng Arm, thằng Tem và cả Pete đều đang đứng ở cuối chân giường nhìn tôi. Nhìn chằm chằm như thể có chuyện gì đó rất không ổn xảy ra ở đây vậy.

"Ồ!" Tôi giật mình khi giọng nói của Pete vang lên phá tan bầu không khí im lặng khó xử này. "Hóa ra thằng Arm bảo mặc kệ mày đêm qua là vì như vậy. Hahaha." Pete cười nói. Tôi vẫn giả vở như không nghe thấy nó nói gì, tiếp tục xúc cơm bỏ vào miệng.

"Mà rốt cuộc thì... thế quái nào mày lại ngủ cùng với Khun Kinn vậy?" Tem khoanh tay hỏi. Tôi liếc nó một cái rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

"Này, Porsche!" Jom giúp nhắc tôi trả lời câu hỏi của Tem.

Có phải trong này vẫn đang bật điều hòa không nhỉ? Sao tôi lại toát nhiều mồ hôi thế này?

"Bọn... Bọn mày không đi học sao?" Tôi cố đổi chủ đề câu chuyện. Chợt liếc sang nhìn đồng hồ, đã là 11 giờ.

"Tan lâu rồi. Lúc đi nộp báo cáo, tao gặp Phi Time, nên anh ấy đã rủ bọn tao tới xem mày ra sao." Tem vừa nói vừa nhìn tôi. "Mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao đâu đấy!"

Tôi nuốt vội miếng cơm một cách khó nhọc, sau đó cầm lấy ly nước. Pete chỉ cười cười, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường của tôi một cách thoải mái.

"Lúc mở cửa không thấy mày đâu, tao còn tưởng y tá đưa mày đi kiểm tra gì đó nên qua thăm cậu Kinn trước. Ai dè hóa ra hai người lại đang ôm nhau ngủ..."

"Đợi đã!! Bọn mày hiểu nhầm rồi!!" Tôi hét lên.

"Tao hoàn toàn bất ngờ đó Porsche! Mày nợ bọn tao một lời giải thích!!" Tem bực bội nói.

"Không... Không có! Tối qua tao sang xem nó. Sau đó thấy muộn rồi, với cả tao cũng lười về phòng vì chân đau nên ngủ luôn tại đó thôi! Chuyện đó bình thường mà!"

"Hahaha." Thằng Pete phá lên cười khi nghe tôi giải thích.

"Cười gì! Muốn ăn đạp không?" Tôi giơ chân lên làm bộ chuẩn bị đá nó! Chết tiệt! Nó càng được thể nhìn mặt tôi và cười hăng hơn.

"Được rồi, được rồi. Ăn xong chưa?" Jom hỏi, tôi gật đầu trả lời. Tem dọn khay thức ăn trên bàn đi. Hai đứa chúng nó cũng không hỏi thêm gì nữa nên cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Lúc này mới dám dựa lưng vào thành giường, vớ lấy điều khiển bật TV lên, cố gắng che đậy mọi chuyện càng nhanh càng tốt.

"Ê, mày làm cái quái gì vậy?" Tôi chửi thề một câu khi có kẻ bất ngờ leo lên giường của tôi. Cũng may đây là phòng VIP nên giường khá lớn. Nhưng mà kể cả vậy, nó đang định làm cái khỉ gì không biết.

"Hở? Mày vừa bảo hai thằng con trai ngủ với nhau là hoàn toàn bình thường mà nhỉ? Mày nghĩ cái gì vậy?" Câu nói của Jom khiến tôi cau mày. Ngay sau đó Tem và Pete cũng quay lại quan sát tình hình với một nụ cười xấu xa.

"Nhưng tao đang bị thương mà! Đi xuống!"

"Kinn cũng bị thương đấy thôi. Anh ta còn vừa mới phẫu thuật nữa, vậy mà vẫn cho mày ngủ cùng. Tao thấy mày cũng không phản đối chuyện đó." Jom ngồi thẳng dậy nói. "Thế mà đổi lại là tao thì mày lại không cho phép, dù tao là một trong những người bạn thân thiết nhất của myaf. Tao cũng mệt mỏi mà, tại sao mày lại không cho tao nằm." Jom tiếp tục nói. Tôi cũng bắt đầu bực mình, bởi tôi biết nó đang cố tình chọc tôi đây mà.

"Ở kia có sofa! Ra đó mà ngủ!" Tôi cáu kỉnh đáp.

"Không, giường của mày mềm mại với thoải mái hơn nhiều. Tao cũng chỉ muốn đi ngủ thôi mà. Không lẽ... Mày lên giường cùng với Kinn là vì..."

"Arrgggg!! Được rồi, được rồi! Mày muốn ngủ thì ngủ đi!" Tôi ngắt ngang không để cho nó nói hết câu. Nhíu chặt long mày, khoanh tay lại ngồi xem TV.

"A~ Thật là dễ chịu." Jom vừa nói vừa quay người kéo tấm chăn trên người tôi để đắp. Không biết tại sao nhưng... tôi cảm thấy không thoải mái khi thằng Jom nằm trên giường tôi như vậy. Cảm giác giống như pha trộn giữa bực mình và khó chịu vậy. Nó cứ lăn qua cựa lại và đụng trúng người tôi liên tục. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc một hồi lâu... cho tới khi mình không thể chịu đựng được nữa.

"Cút ra!!"

"Oái!!!" Jom hét toáng lên khi cả người nó bất ngờ bị bay khỏi giường, lăn xuống sàn sau cú đá của tôi.

"Haha!" Tem và Pete ở bên cười lớn.

"Sao lại đá tao? Cái thằng này!" Jom ngẩng đầu lên oán trách, người vẫn nằm trên sàn nhà, một tay đưa xuống xoa mông, có vẻ như là khá đau.

"Mẹ! Tại mày làm tao bực mình!" Tôi quát lại nó.

"Thế sao ở với Kinn thì mày... Ồ... Tao hiểu rồi... Có khi nào..." Jom hơi nhếch mép, chỉ chỉ vào tôi.

"Ồn chết đi được! Ra ngoài đi, tao muốn ngủ!" Tôi vừa nói vừa vùi đầu vào trong chăn. Nhưng chúng nó vẫn không chịu bỏ cuộc. Tôi cũng rất khó chịu với Kinn vì anh ta đã ép tôi ngủ cùng như vậy. Nhưng tại sao thằng Jom lại làm tôi bực mình hơn dù nó chỉ trèo lên ngủ cạnh mình thôi nhỉ? Cảm giác bức bối, nhưng lúc ở cùng Kinn thì không cảm thấy gì cả, ngược lại lại... khá thoải mái.

Cạch

Tiếng mở cửa phòng vang lên báo hiệu lại có thêm người tới thăm tôi. Tôi muốn thò đầu ra để xem ai tới, nhưng cuối cùng lại không làm vậy.

"Phi Time vào trước đi." Giọng thằng Tem nói, cũng giúp tôi biết được người mới tới là bạn của Kinn.

Nhưng mà nó tới đây làm gì? Nó sẽ chỉ khiến bầu không khí khó xử hơn thôi!

"Chào, Kinn nhờ tao mang ít đồ ăn nhẹ sang cho Porsche." Tôi nghe thấy tiếng đĩa thức ăn đặt xuống bàn, nhưng vẫn một mực không mở chăn ra để xem đồ được mang tới có những gì.

"Cảm ơn ạ." Giọng thằng Pete như thể muốn trêu ngươi tôi.

"Tao không ăn đâu!" Tôi bực bội nói.

"À P'Time, Phi có hỏi P'Kinn tại sao bạn em lại được vào phòng đó không?" Tem hỏi. Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ!! Nó có thể im đi được không!!

"Mày muốn biết để làm gì hả?" Tôi vứt chăn quay một bên, quay lại, thấy tất cả ánh mắt trong phòng đều hướng về phía tôi. Time vừa nhìn thấy tôi liền mỉm cười.

"Tao chưa hỏi. Nhưng nếu mày muốn biết..."

"Bọn mày có thể làm ơn đi đi được không? Tao muốn ngủ!" Tôi chùm lại chăn lên người. Chúng nó càng chọc tôi như vậy, tôi lại càng không biết phải giải thích ra làm sao. Chết tiệt! Bọn họ muốn ám chỉ cái gì chứ? Với cả, từ bao giờ mà thằng Tem với Time lại anh anh em em thân thiết như vậy??

"Đừng quên ăn nhẹ nhé. Bạn của tao sẽ rất vui nếu biết mày ăn nó." Khốn nạn! Mày có cần phải nói một cách mập mờ như vậy không? Một lúc sau, nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi liền bỏ chăn ra.

"Vậy, hai đứa bọn mày đã thân với hội đó bao lâu rồi?" Tôi bực bội hỏi.

"Thì, cũng gặp nhau khá thường xuyên. Với cả, bọn tao cũng giữ nhiều mối quan hệ bạn bè mà, đâu phải chỉ có mỗi mày đâu." Tem đáp.

"Wao, cái bánh đó trông ngon đấy." Jom cảm thán khiến tôi phải quay sang nhìn những thứ được mang đến. Một chiếc bánh bông lan pho mát phủ kem khổng lồ, xếp thành nhiều tầng được bày trên đĩa vô cùng đẹp mắt.

"Mày có muốn thử một chút không? Để tao đút cho." Jom vừa nói vừa dùng nĩa khoét một miếng đưa tới.

"Không cần!"

"Được rồi. Thế bọn tao ăn nhé. Nhanh lên Pete, tao biết mày cũng thèm mà." Cả hai chia thìa chia nĩa cứ thế lấy bánh ăn. Này! Chờ đã... chờ một chút! Tôi không thể không nhìn chiếc bánh đang dần mất đi hình dạng vốn có. Mẹ!! Cái đó là Kinn đưa cho tao mà! Sao chúng mày có thể không để dành cho tao hả?? Sao chúng mày lại ăn bénh của tao hả??

"Cho tao thử một miếng." Tôi nhẹ giọng nói. Pete ngay lập tức ngẩng đầu lên cười rồi đút cho tôi một miếng bánh, sau đó kéo bàn tới gần giường hơn để tôi có thể lấy ăn thoải mái.

"Đây, với tất cả tình yêu và sự quan tâm từ cậu Kinn" Pete cười ma mãnh. Tôi liền đáp lại nó bằng ngón giữa.

Tôi lấy nĩa và bắt đầu ăn. Ừm... Ngon thật. Tôi khá thích những món tráng miệng như thế này, như socola ở trong phòng Kinn. Mới đầu thì thấy mùi vị của chúng hơi lạ, nhưng sau nhiều lần lén mang ra ngoài ăn, tôi cũng quen với hương vị đó. Anh ta mà biết chắc sẽ quạt tôi tới điếc tai cho mà xem.

"Ăn đi. Còn ngồi đó cười nữa, có vẻ thích ghê ta." Jom ngậm thìa trong miệng nói. Tôi vội thu lại nụ cười, tôi thậm chí còn không biết mình đang cười. Chết tiệt! Mày bị cái đéo gì vậy Porsche!!

"Nếu phải chọn giữa chiếc bánh và người tặng nó, thì mày chọn gì đây?" Pete hỏi. Tôi ngay lập tức cầm lấy cái điều khiển lia thẳng tới giữa đầu Pete.

"Oái! Mày thô bạo thế!"

"Tên khốn này, đi lấy thuốc cho tao, uống còn đi ngủ!" Tôi vừa nói vừa xúc nốt mấy miếng bánh cuối cùng. Sau đó uống ít nước trước khi được Pete đưa thuốc tới. Tôi chuyển thành tư thế nằm, nhưng cũng chưa ngủ ngay, mặc dù tôi rất muốn ngủ. Tôi nằm đó xem TV, cố gắng hiểu nội dung những gì đang được chiếu trên màn hình. Nhưng bộ não tôi lúc này lại chỉ phát đi phát lại sự việc đã diễn ra sáng nay, vì thế mà tôi chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm vào TV mà không hiểu gì cả. Bên cạnh thằng Pete, Tem và Jom thì vẫn tiếp tục cười khúc khích, nhưng tôi không them để ý nữa, chỉ tập trung để hiểu nhiều nhất có thể mấy đoạn trình diễn ca nhạc đang phát sóng.

Cạch!

Oiii! Giờ lại là ai nữa đây! Cuối ngày rồi, tôi chỉ muốn bình phục càng nhanh càng tốt để thoát khỏi nơi này. Bởi tôi đã quá mệt mỏi, mệt mỏi vì không có lấy một chút riêng tư nào cả ngày nay.

"Này Porsche!" Tôi nhắm mắt thở dài một cái.

"Xin chào cậu chủ." Mấy tên vệ sĩ trong phòng đồng loạt nói. Tôi vừa quay lại lập tức nghĩ thầm, ở bênh viện có thuốc tự tử nào không? Nếu có, làm ơn hãy mang nó tới đây được không? Tôi không muốn nghe thằng Khun hát thêm một lần nào nữa!!

"Pete! Mày tới đây chỉ để ngồi ăn thôi hả?" Phol hỏi. Thằng Pete nhún vai tỏ vỏ không biết gì.

"Tao tới đây để gặp cậu Kinn và Porsche." Pete đáp.

"Haha, tối nay tao sẽ ở lại với chúng mày." Phol vừa nói vừa bước đến bên giường tôi.

"Không cần tới đâu. Nó đã có bạn cùng giường để ngủ cùng rồi."

Mẹ kiếp! Đệch mợ!!! Chết đi cho xong! Tao ghét bọn mày!! Rốt cuộc mọi người hôm nay bị sao vậy?? Tại sao chỉ vì nhìn thấy tôi với Kinn sáng nay thôi mà trêu chọc tôi suốt vậy?

"Chúng mày đang nói chuyện gì vậy?" Tên khùng Khun bỗng xen vào giữa, ngắt ngang cuộc nói chuyện. Tôi thở dài. Phol thấy vậy liền đưa tay giúp tôi nắn tay nắn chân.

"Mày sao thế? Đau ở đâu hả?" Tôi đưa mắt nhìn vào chỗ nó đang xoa bóp, chính là chỗ vết thương đang băng bó của tôi. Mày nghĩ bị xoa bị bóp vào vết thương như vậy thì có đau không hả?

"Ở đây đau." Tôi vừa nói vừa chỉ vào tay nó. Nó vội vàng rụt tay lại cười trừ.

"Hehe, hôm nay cả đám cũng mang chút quà cho cậu đây." Tôi liếc sang thấy P'Jet đang xách theo một giỏ đồ, khẽ cau mày.

"Gì vậy?"

"Tôi nghiêng người và ngồi thẳng dậy, đưa tay cầm lấy chiếc giỏ. Đó là một chiếc giỏ lớn, bên trong chứa đầy những thanh socola quen thuộc, chính là đống socola bị vứt bừa bãi ở mọi nơi trong phòng.

"Gửi trọn tình yêu thương và sự quan tâm săn sóc từ Mr. Kindergarten!! Arm! Mày tới chụp ảnh đi, để tao còn đăng nó lên Instagram." Tôi thấy hơi hoang mang, nhưng vẫn nhìn vào camera và giả vờ nhận món đồ từ Khun.

"Tôi chụp được hai tấm rồi thưa cậu chủ." Arm vừa nói vừa đi điện thoại cho Khun xem lại ảnh của mình.

"Cậu chủ thật chẳng biết thưởng thức gì cả." Pete thì thầm bên cạnh tôi.

Tôi cầm lấy thanh socola mà tên khùng đó đưa cho tôi, xé vỏ rồi cắn một miếng. Đã lâu rồi tôi chưa ăn chúng, cảm thấy khá nhớ hương vị ấy.

"Mày có thích không? Tao đã tự gói chúng đấy." Khun tự hào nói rồi bước tới lấy một thanh socola ra ăn.

Ê! Không phải mày mang chúng tới cho tao sao?

"Tao sang phòng bên nhé! Chờ một xíu, chắc hẳn thằng Kinn nhớ tao lắm." Khi Khun bước ra khỏi phòng với đám vệ sĩ của mình, tôi đoán chắc lần này nó sẽ còn làm loạn hơn cả lần trước nó tới nữa.

"Mày ăn được nó hả?" Jom vừa hỏi vừa nhìn vào thanh socola có hình dạng kỳ lạ. "Ghê quá! Chỉ cần nhìn đã cảm thấy là không ngon rồi."

"Mới đầu tao cũng nghĩ vậy, nhưng khi thử thì lại thấy khá ngon." Tôi với lấy một gói khác rồi dựa lưng vào đầu giường tiếp tục ăn.

"Mày thích socola hả?" Pete hỏi.

"Ừ. Mày có thể thử một chút." Tôi vừa nói vừa nhìn vào gói socola trên tay, nghịch nghịch hình ba nhân vật hoạt hình trên đó, trông thật hài hước.

"Ừm, đúng là rất ngon."

"Mà, sao họ lại có nhiều socola vậy?" Jom hỏi.

"Ồ, mày không biết gia đình này sở hữu một nhà máy sản xuất socola sao? Đó là lý do vì sao trong nhà lại có nhiều socola ở khắp mọi nơi đó." Pete nói khiến tôi cau mày ngạc nhiên. Không thể tưởng tượng nổi một gia đình mafia với toàn vệ sĩ như vậy lại sở hữu một xưởng sản xuất socola. "Nhìn mấy khuôn mặt in trên vỏ đi, đó là cậu Khun, cậu Kinn và cậu Kim đó."

"Đây có phải Kinn không?" Tôi chỉ vào nhân vật bên trái. Là đứa trông ngổ ngáo nhất, và còn không có chút cảm xúc nào cả. Tôi suýt nữa phải bật cười vì trông chúng và hình mẫu bên ngoài trông giống hệt nhau.

"Ừ..." Pete trả lời, nheo mắt nhìn tôi.

"Tại khuôn mặt trông rất ngứa đòn." Tôi vừa nói vừa cắn một miếng. Socola này đã giúp tôi vượt qua cơn đói biết bao nhiêu lần.

"Dù mày bảo mặt cậu chủ ngứa đòn, nhưng mày vẫn ăn đó thôi. Mày nói mày không thích cậu chủ... Nhưng tốt nhất hãy cẩn thận, có thể bị cuốn vào lúc nào không hay đâu." Pete nói với vẻ mặt lo lắng.

"Mày đang nói cái gì vậy?" Tôi thoáng nhìn nó với vẻ mặt khó hiểu. Cuộc nói chuyện lại bắt đầu trở nên phức tạp rồi đấy.

"Thôi, nhanh ngủ đi." Pete nhún vai rồi quay sang ngồi với bạn tôi.

Tôi nằm yên ở đó cả ngày, có thằng Tem và Jom luôn ở cạnh chăm sóc tôi. Trong lúc đó thằng Pete sẽ luân phiên quan sát cả hai phòng của tôi và Kinn. Còn về Ché, vừa tan học nó liền tới thăm tôi ngay tức khắc, hỏi han về tình hình hiện tại và nói chuyện một chút. Tới đầu giờ chiều, mọi người bắt đầu giải tán. Thằng Kim lại đến đón em trai tôi như thường lệ dù toàn bị nó phớt lờ. Tôi sẽ ngồi một mình một lúc cho tới khi thằng Phol tới để bầu bạn cùng. Sau khi y tá tới kiểm tra băng và tiêm thuốc cho tôi, tôi bắt đầu ngủ thiếp đi một lúc.

Đột nhiên tôi thức dậy vào lúc tối muộn. Đèn trong phòng tắt tối om, chỉ còn lại chút ánh sáng hắt vào từ phòng vệ sinh. Nhìn đồng hồ đã thấy chỉ 10 giờ tối. Hóa ra tôi mới chỉ ngủ được hai tiếng thôi đúng không nhỉ? Vì thế, tôi cầm điện thoại lên ngồi nghịch.

Thức giấc giữa chừng như này làm sao mà ngủ lại được bây giờ? Mà tại sao tôi lại thức dậy như vậy chứ? Tôi cứ cảm thấy mình không thể ngủ ngon nổi. Dù thuốc mà y tá đưa tôi còn có chút thành phần an thần để cơ thể có thể nghỉ ngơi thoải mái, nhưng giống như là nó chả có tí tác dụng nào vậy.

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên khiến tôi lập tức quay người lại. Ai mà lại tới thăm vào giờ này?

"Ngủ chưa vậy?" Âm thanh quen thuộc vang lên, một bóng đen xuất hiện, đứng chống tay tựa vào cột treo nước muối chuyền bên cạnh giường tôi. Tôi khẽ cau mày, trở mình ngồi dậy.

"Sao mày lại tới?" Tôi hỏi Kinn, quan sát nhất cử nhất động của anh ta. Anh từ từ bước tới ngồi xuống mép giường của tôi. Tôi ngay lập tức né người sang phía đối diện, để cho bản thân cách xa anh ta nhất có thể.

"Phol trông mày đêm nay hả" Kinn quan tâm hỏi.

"Ừ." Tôi trả lời lí nhí.

"Phol!" Kinn gọi lớn cái tên đang bắt đầu vào giấc, khiến nó phải ngồi dậy, từ từ dụi mắt."

"Sao lại đánh thức nó?" Tôi căng thẳng hỏi.

"Phol!" Kinn nói lớn hơn. Phol nhìn thấy Kinn liền chớp mắt liên tục, nhảy khỏi ghế.

"Cậu Kinn!" Nó gọi tên cậu chủ mình một cách ngạc nhiên.

"Mày sang phòng tao ngủ đi"

"Này! Tại sao?" Tôi vội phản đối. Tại sao Kinn lại đuổi Phol sang phòng anh ta??

"Thế thì để cậu ta lại và chứng kiến chúng ta âu yếm nhau nhé?" Kinn thì thầm vào tai tôi. Tôi liếc nhìn anh ta ngay khi anh vừa dứt lời.

"Ai cho mày ngủ ở đây?" Tôi hét lên. Mắt thấy Phol đang cắp gối và chăn chuẩn bị chuyển sang phòng bên cạnh.

"Đừng đi!!" Tôi lập tức gọi Phol, nhưng nó chỉ quay lại nở một nụ cười chúc may mắn rồi ngay lập tức rời khỏi.

"Haha." Kinn cười khẽ trong cổ họng rồi ngả lưng xuống gối của tôi.

"Cút ra!" Tôi vội dung tay đỡ không cho anh ta nằm xuống, đồng thời nhấc chân đá anh ta ra khỏi giường.

"Đừng đá! Trúng vết thương giờ!" Anh ta vẫn xài chiêu đó một lần nữa.

"Mày đi ra đi!' Tôi nói, không đá nữa mà chỉ nhìn anh ta chằm chằm.

"Tao biết mày đang khó ngủ, khuya rồi."

"Đệch mợ Kinn." Tôi chửi thề. Nhưng điều đó chả là gì với một tên trơ trẽn như anh ta. Kinn nằm nghiên để chúng tôi quay mặt vào nhau, sau đó anh rúc vào ngực tôi và quàng một tay qua cổ tôi. Giờ thì tôi lại có thẻ cảm nhận được mùi hương quen thuộc cùng với cảm giác ấm áp đó. Cơ thể bắt đầu ngừng kháng cự, bởi vì sâu bên trong, trái tim tôi đang đập điên cuồng. Tôi chỉ sợ Kinn sẽ nghe thấy nó.

"Ngủ yên và đừng có giãy nữa. Mày mà động vào vết thương của tao, tao sẽ trừng phạt mày nhiều hơn đấy." Kinn lên giọng cảnh báo nhưng tôi vẫn không nghe, loay hoay trong vòng tay anh ta một lúc lâu. Tôi thực sự kinh ngạc bởi vừa mới phẫu thuật xong mà anh ta vẫn khỏe như trâu vậy. Cả hai hiện giờ đều không cần phải dùng đến dây truyền hay máy đo mạch ở phía sau nữa, nên cứ nằm trên giường và ôm nhau như vậy. Điều này khiến tôi có chút lo lắng.

"Bỏ tao ra Kinn." Tôi hét hết lần này đến lần khác cho đến khi Kinn đột nhiên cúi mặt xuống và...

Mwah!

Kinn bất ngờ hôn lên má tôi và áp mũi anh ta lên một bên mặt tôi. Sao lại làm như vậy?? Tôi cắn chặt miệng, cơ thể cứng đơ trong giây lát hoàn toàn không suy nghĩ được gì. Tôi cảm thấy hơi thở nóng rực của anh ta phả vào mặt mình, không biết làm gì hơn ngoài việc giấu mặt vào ngực anh ta để tránh nghe phải tiếng cười thỏa mãn đó.

Kin đã hôn má tôi và đặt mũi anh ấy để hít vào một bên mặt tôi. Tại sao anh ấy lại hôn má tôi? Tôi cắn chặt môi khi cơ thể đông cứng trong giây lát, hoàn toàn bị sốc. Tôi cảm thấy hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt mình. Tôi không thể làm gì vào lúc đó ngoài việc giấu mặt vào ngực anh ấy để tránh phải nghe thấy tiếng cười liên tục của anh ấy.

"Hahaha..."

"Mày làm cái mẹ gì vậy?" Tôi cố hết sức rặn ra được một câu. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy xấu hổ đến mức phải né tránh nó bằng cách úp mặt vào ngực anh ta như vậy? Thật sự không thể chấp nhật nổi!! Tại sao lại là ngực hả Porsche! Nhưng thực sự thì tôi không thể tìm được chỗ nào khác để giấu mặt mình nữa.

"Đừng giấu kỹ quá, kẻo ngộp thở không ngủ được." Kinn nói. Tôi lập tức ngẩng đầu lên, rời khỏi ngực anh ta. Nhưng Kinn đã giữ chặt đầu tôi tại chỗ. Đệch mợ! Thế này làm sao mà tao thoát ra được hả?

"Bỏ tao ra đi!"

"Tim mày đập mạnh quá đấy, có nên gọi bác sĩ không? Nhỡ đâu có vấn đề gì." Kinn bắt đầu chọc tôi.

Tôi hoàn toàn không thể nghĩ được gì nữa, khuôn mặt cứng đờ, cơ thể cũng không thể hoạt động nổi. Cái cơ thể chết tiệt phản chủ! Tại sao tim tôi lại đập mạnh thế này khi tiếp xúc với anh ta chứ? Tại sao lại phản ứng mạnh mẽ như vậy? Rốt cuộc là bây giờ tôi đang bị làm sao vậy?

"Được rồi. Tao sẽ ngủ yên. Nhưng mày có thể buông tao ra không?" Tôi cố hết sức thương lượng, bởi tôi cảm thấy mình cũng không thể làm gì hơn.

"Mày lo lắng cho tao sao?" Kinn hỏi lại. Và thay vì nói không, anh ta chỉ nhẹ nhàng vuốt phần tóc sau gáy tôi. Có cảm giác như anh ấy đang cố gắng giúp tôi bình tĩnh lại. Tôi vẫn cố kháng cự một chút, cho đến khi Kinn đột nhiên buông cánh tay đang ôm tôi ra và đưa lên giữ vết thương của anh, khuôn mặt khẽ nhăn lại vì đâu. Tôi vội vã ngước lên nhìn, trong lòng cảm thấy lo lắng.

"Nếu mày thực sự lo lắng, thì đừng giãy nữa."

"Đau lắm không? Hay tao gọi bác sĩ." Tôi vừa hỏi vừa cúi xuống xem vết thương của anh ta.

"Không cần đâu. Chỉ cần nghỉ ngơi và ngủ như này là đủ." Vừa nói, anh ta liền kéo tôi nằm xuống, một tay đỡ đầu tôi rồi lại ôm tôi nằm như lúc nãy.

Tốt nhất là mày nên ngủ một giấc thật ngon và mau khỏe lại! Mày mà chết thì bố mày sẽ lại trách tao mất!

Tôi không biết từ khi nào mà cái mùi hương đặc trưng của Kinnn lại khiến tôi cảm thấy an toàn và thoải mái đến thế. Dù cho là ôm nhau, hay chỉ chạm vào nhau, tất cả đều khiến trái tim tôi phải hoạt động hết công suất. Kể cả khi tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, nhưng tim tôi vẫn đập liên hồi suốt khoảng thời gian đó.

Không! Không! Tôi không thể nghĩ như vậy được! Tôi là một thằng con trai!

Làm sao mà tôi có thể nghĩ như vậy với một thằng đực rựa khác được!!

Và tên khốn này còn khiến tôi mất hết thể diện và tự trọng của một người đàn ông nữa. Tôi nên căm thù anh ta mới đúng! Đệch mợ!

Sáng hôm sau

"Cậu Kinn..." Tôi thoáng nghe thấy giọng của thằng Pete nên dần tỉnh giấc. Nhưng lần này tôi không dám nhìn xung quanh nữa, bởi tôi sợ cảnh tượng hôm qua sẽ lặp lại. Chết tiệt!

"Chào Pete." Giọng nói của Kinn khá thoải mái, trong khi tôi vẫn nằm im không nhúc nhích.

"Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng mười phút nữa bác sĩ sẽ tới phòng cậu Kinn để kiểm tra." Pete nói với giọng ăn năn.

"Ừ được rồi. Cậu qua đó đợi đi, tôi sẽ qua sau." Kinn nói rồi lại quay sang ôm tôi như thường lệ khiến Pete hoàn toàn câm nín.

"Dậy đi." Tôi khẽ giọng khi thấy Kinn hơi cử động cánh tay của mình.

"Không muốn." Kinn đáp lại, sau đó ôm tôi sát vào người anh hơn. Và cùng lúc, tôi cảm thấy có gì đó không đúng ở dưới chân. Giống như thể có cái gì đó vừa cứng vừa nhọn đâm vào chân tôi vậy.

"Sao lại lấy đầu gối thúc tao?" Tôi trầm giọng.

"Phì... Mày đang nói đầu gối gì thế?" Kinn bật cười, rất tự hào khoe với tôi, "Tao đang chào cờ buổi sáng." Anh ta nói nhỏ vào tai khiến tôi phải nuốt nước bọt, toàn thân nổi da gà vì cuối cùng cũng hiểu anh ta đang ám chỉ điều gì.

"Đồ khốn!" Tôi dùng chân để đẩy mình ra khỏi "niềm tự hào" của tên khốn kia. Kinn nới lòng vòng tay, nằm ngửa trên giường. Tôi chống tay ngồi dậy, nhìn vào giữa hai chân chân Kinn. Tên khốn đó đứng thẳng một cách kiêu hãnh, tới mức tấm chăn phải lồi lên thành hình luôn. Thật là con mẹ nó!!

"Đệch mợ! Mày nhanh xử lý nó đi!" Tôi vội vàng quay đi, miệng vẫn không quên rủa thầm.

"Giúp tao được không?" Cái quần què!! Tôi hét lên khi Kinn bất ngờ lật chăn ra và nhìn thấy đứa con hoang bé bỏng của anh ta đang nhô lên dưới lớp áo bệnh viện. Tôi cắn chặt môi, bắt đầu cảm thấy một luồng điện chạy xuyên qua cơ thể mình, khiến cho tim đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Toàn thân cũng căng cứng và run rẩy dữ dội.

"Chết tiệt Kinn!" Tôi hét lên.

"Cùng "giương cờ" với tao không, hahahah." Kinn nở một nụ cười ma mãnh. Tôi lập tức túm chăn che mặt trước khi lao ra khỏi giường và nửa đi nửa chạy vào phòng tắm để tránh. Tên khốn nạn! Đồ khốn! Đồ khốn!!!

Tôi ở trong phòng tắm một lúc lâu. Làm sao mà tôi có thể nghĩ tới việc đi ra ngoài đó lúc này được cơ chứ? Tên Kinn khốn nạn! Cả cái cơ thể phản chủ này nữa, sao lại có phản ứng như vậy??

Tiếng gõ cửa vang lên khiến tôi giật mình.

"Tối nay tao lại qua ngủ nhé." Kinn nói lớn qua cánh cửa với tôi. Tôi bực bội, cầm tuýp kem đánh răng ném thẳng ra cửa.

"Mẹ kiếp! Tối nay tao sẽ kêu toàn bộ bạn bè và người thân tới ngủ cùng tao!"

Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, có lẽ là Kinn đã rời đi. Tôi bước ra khỏi phòng tắm, nằm phịch xuống giường. Đầu óc buồn bực, chỉ biết rủa đủ thứ về mọi chuyện mà Kinn đã làm. Cánh cửa lại mở ra một lần nữa, lần này là Pete đang bước vào với nụ cười không thể tươi hơn. Tôi vội trùm chăn lên và vờ như đang ngủ.

"Ôi, thật là ngại quá... Dậy ăn đi rồi còn uống thuốc! Haha." Tôi xấu hổ muốn chết! Tên khùng Pete, một ngày nào đó tao nhất định sẽ sút bay cái miệng hỗn láo của mày!

"Mau lên! Mày ngủ trùm chăn như vậy không thở nổi đâu." Pete vừa nói vừa kéo chăn của tôi ra. Tôi ngồi dậy, thấy Pete đang kéo chiếc bàn cạnh giường tới, trên đó có bày cơm và thuốc của tôi. Tôi cúi xuống ăn, cũng không nhìn vào Pete hay ngó biểu cảm của nó lúc này ra sao. Tôi không biết nó sẽ định trêu tôi như nào nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng nó cười khẽ trong cổ họng.

Hôm nay mọi thứ diễn ra vẫn như thường lệ: ăn, ngủ, đám bạn đến thăm tôi. Còn về phần bọn thằng Pete và đám vệ sĩ kia, chúng nó bảo dạo này đang phải bận chuyện kinh doanh, nhưng sẽ cố sắp xếp thời gian để sáng mai tới đưa tôi xuất viện. Lúc đầu, Jom, Tem và cả Ché đều tỏ ý muốn ngủ lại, nhưng tôi vội từ chối vì những lời Kinn nói sáng nay. Mặc dụ tôi cũng muốn bọn nó ở lại và ngủ cùng tôi.Nhưng rốt cuộc nghĩ đi nghĩ lại, loại người như Kinn sẽ làm bất cứ thứ gì anh ta muốn, cũng không thèm để tâm đến ánh mắt của người ngoài. Tôi không muốn bạn tôi và cả thằng em trai bị sốc hay là phải nhìn thấy điều đáng lẽ không nên xảy ra, vì thế tôi đã đuổi bọn nó về nhà.

Mẹ kiếp! Và tại sao tôi lại phải cảm thấy căng thẳng như vậy chứ? Tôi ngồi bó gối tựa vào đầu giường, mắt liếc ra nhìn cửa từ lúc nào không hay. Bắt đầu từ chiều tôi đã ngồi cau có như vậy, tay cầm điều khiển bấm đổi kênh liên tục, nhưng tôi lại không để ý tới điều đó một chút nào.

Cái quái gì thế Porsche? Mày bị làm sao vậy?? Mỗi khi có bóng người bước qua cửa, tôi lại rùng mình một cái, tim đập nhanh hơn. Tôi thực sự khó chịu với những cảm xúc này!

Tại sao tôi lại hành động cứ như thể tôi đang đợi anh ta vậy? Tại sao lại mong anh ta đi qua cánh cửa đó? Điều này thật điên rồ! Tôi chắc hẳn là đã bị điên rồi!

Không!

Không!

Tôi nên cầu nguyện rằng anh ta sẽ không tới! Tôi có nên gọi bác sĩ tới tiêm cho anh ta một liều an thần không??

Cạch!

Oh, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, tôi lập tức ngồi thẳng dậy, khoanh chân lại. Tim tôi đập thình thịch khi nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

"Oh..." Tôi thở phào khi nhìn thấy khuôn mặt cười cười của Vegas, cậu ta bước tới với một giỏ trái cây lớn và tiến thẳng tới giường của tôi.

"Sao trông anh có vẻ thất vọng vậy?" Vegas hỏi.

Tôi? Thất vọng á? Tôi đã thất vọng lúc nào?

"Chào." Tôi khẽ nói. Vegas đặt chiếc giỏ lên mặt bàn và kéo ghế tới ngồi cạnh giường tôi. Thực ra tôi cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Vegas tới thăm mình như vậy.

"Xin lỗi vì đã làm phiền vào lúc khuya như vậy. Tại tôi vừa mới nghe P'Beam nói tối qua rằng anh phải nhập viện." Vegas vừa nói vừa liệc nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là gần 9 giờ tối.

"Không sao đâu. Cảm ơn." Tôi đáp lại.

"Porsche đã ăn với uống thuốc chưa?" Vegas hỏi với giọng vui vẻ. Tôi gật đầu đáp lại. "Tôi đến thăm anh thế này, nhưng có vẻ Porsche không thích lắm nhỉ?"

"Oh, không đâu." Dù sao thì tôi cũng coi cậu như là bạn bè, mặc dù không thân thiết cho lắm.

"Các triệu chứng của anh ổn hơn chưa?" Cậu ta liên tục hỏi tôi, ánh mắt cũng kiểm tra một lượt cả người tôi.

"Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng vẫn còn đau một chút." Tôi nói sự thật.

"Anh đã gặp phải chuyện gì vậy?" Vegas đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi. Sau đso chạm vào và vuốt ve những vết bầm tím xung quanh. Tôi hơi sững người, sau đó cậu ta đưa khuôn mặt mình tới gần vết thương của tôi hơn.

"Tốt! Hy vọng anh sẽ sớm khỏe lại." Vegas nhìn tôi mỉm cười sau khi hôn lên vết bầm tím trên tay. Tôi vội vã rụt tay lại vì cảm thấy nổi da gà và kỳ lạ, vì bạn bè tôi không bao giờ làm như vậy với tôi cả. Có lẽ cậu ta có ý tốt, và nếu tôi nhìn nhận theo cách khác, có thể đó là thói quen lịch sự và quan tâm tới người khác của cậu ta. Tôi nghĩ mình không nên nghĩ nhiều về vấn đề này.

"Cảm ơn." Tôi đáp lại cậu ta.

"Anh có muốn ăn ít trái cây không? Tôi có thể gọt vỏ cho anh." Vegas mỉm cười, sau đó quay người sang giỏ trái cây trên bàn.

"Không cần đâu." Tôi vội vàng nói.

"Porsche buồn ngủ hả? Tôi thấy mắt vẫn còn tỉnh mà? Có muốn vừa ăn trái cây vừa xem phim không? Tôi sẽ chuẩn bị sẵn một ít cho anh." Vegas bắt đầu tìm đĩa và dao để gọt hoa quả. Và cậu ta chắc chắn sẽ không để tôi từ chối lời đề nghị của mình. Nên tôi chỉ đành ngồi nhìn cậu ta bày hoa quả ra đĩa rồi đem vào phòng tắm rửa sạch. Trông động tác vẫn khá là vụng về, giống như Kinn khi ở trong rừng vậy, không khác một tẹo nào. Mà nói mới nhớ, Kinn định bao giờ mới tới? Cứ lâu lâu tôi lại liếc ra cửa một lần. Nhưng vẫn không có dấu hiệu gì cho thấy anh ta sẽ đến cả.

"Để tôi gotj vỏ cho." Tôi vừa nói vừa với lấy con dao và quả táo xanh mà cậu ta chuẩn bị gọt. Nhìn cậu ta cầm dao khiến tôi cảm thấy hơi lo lắng. Tôi biết mấy tên giàu có như thế này sẽ không có đủ kỹ năng để làm mấy việc cỏn con vậy đâu.

"Hehe, được." Vegas tiến tới chỗ tôi, ngồi xuống ghê bên cạnh giường và nhìn tôi gọt táo trong khi tay cầm lấy chùm nho và ăn chúng. Trông cậu ta ăn khá ngon miệng, có vẻ là cũng đang đói chăng?

"Cầm dao cẩn thận. Có điều gì không ổn với cánh cửa sao?" Vegass hỏi tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng bản thân vẫn cứ vô thức nhìn ra khỏi cửa.

"Không, không có gì..." Tôi trả lời

"Đây, ăn tạm cái này trong khi đợi táo." Vegas cầm trái nho đưa tới trước miệng tôi, tôi cũng không thể không mở miệng. Tuy cảm thấy hơi lạ, nhưng thằng Tem cũng thích nhét thức ăn vào miệng tôi như thế này.

"..."

Tôi liên tục liếc nhìn đồng hồ, đầu nghĩ về vô số chuyện trong khi gọt táo. Đã hơn 9 giờ rồi, sao tôi cứ như thằng mất trí chờ đợi Kinn qua thế nhỉ?

Cạch.

"Oái." Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, tôi giật mình tới nỗi bàn tay đang cầm dao lỡ cắt vào tay khiến máu chảy ra ngoài.

"Này!" Vegas thốt lên, nhanh chóng nắm lấy tay tôi.

"Cậu làm gì ở đây vậy Vegas?" Giọng nói của Kinn lạnh lùng vang lên trong khi đang bước về phía tôi. Cả tôi và Vegas đều cùng ngước lên. Vẻ mặt anh ta lúc này trông thật nghiêm nghi với hàng lông mày nhíu chặt.

"Anh hai, em cũng vừa định ghé thăm anh." Vegas mỉm cười, nhưng vẫn không buông tay tôi ra.

"Cậu đang làm gì vậy?" Kinn nhìn vào tay tôi và Vegas.

"Chút tai nạn nhỏ thôi." Vegas quay lại và nhìn vào ngón trỏ tay tôi. Kinn liền kéo tay tôi ra và giữ chặt.

"Có sao không?" Kinn bực bội hỏi trước khi quay sang nhìn Vegas một lần nữa.

"Anh ấy bị cắt trúng tay khi đang gọt hoa quả." Vegas cười nhẹ.

"Chút chuyện này không chết được đâu." Kinn nói, sau đó buông tay tôi ra như thể anh ta không quan tâm.

"Nhưng tốt hơn là em nên đưa Porsche đi rửa vết thương trong phòng vệ sinh." Vegas định bước tới đỡ tôi dậy, nhưng Kinn đã đẩy vai cậu ta ra.

"Đi tìm Phi Wan và bảo anh ta tìm y tá tới." Kinn nói. Vegas khẽ gật đầu với anh ta, mỉm cười bước ra khỏi phòng.

"Nó tới đây làm gì!" Ngay khi cánh cửa đóng lại, Kinn liền hỏi lớn.

"Chả lẽ tới đây để mua sắm?" Làm ơn thôi đi! Đang ở bệnh viện, nên rõ ràng là cậu ta tới thăm tao rồi? Hỏi ngu!

"Mày tốt nhất đừng chọc giận tao." Giận cái quái gì???

Kinn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình trước khi kéo tay tôi đặt lên đĩa trái cây. Anh ta lấy một cốc nước đổ lên ngón tay bị thương để làm sạch máu. Bởi vết cắt hơi sâu, anh ta đột nhiên ấn mạnh một cái khiến tôi nhăn mặt lại.

"Đau quá, Kinn!" Tôi định rút tay ra, nhưng anh ấy giữ nguyên và tiếp tục rửa.

"Từ bao giờ mà mày lại yếu đuối như vậy?" Kinn hỏi, mắt dán vào ngón tay của tôi.

"Nếu tao ấn mạnh vào vết thương của mày, mày có đau không?" Tôi bực bội trả lời, Kinn căng thẳng liếc tôi một cái.

"Sao muộn thế này rồi Vegas lại tới?" Kinn tiếp tục hỏi về Vegas.

"Hỏi cậu ta. Sao tao biết được?" Tôi vội rụt tay lại khi thấy nó đã được rửa sạch máu.

"Nó đã làm cái quái gì ở đây rồi?" Kinn bực bội đẩy tôi dịch sang một bên giường rồi ngồi xuống.

"Này! Vegas là em họ mày! Cậu ta tới đây có vấn đề gì?" Tôi bực bội. Kinn cũng thở dài như thể đang nghĩ điều gì đó trong đầu.

"Nếu không có gì nữa thì cậu về đi. Porsche cần nghỉ ngơi." Kinn hơi trừng mắt với Vegas, lúc này đang đứng im lặng. Cậu ta hơi khựng lại một chút, sau đó khẽ gật đầu.

"Được ạ. Nhưng trước đó anh có về phòng không, để em cùng qua." Vegas nở một nụ cười thân thiện.

"Không sao đâu. Về đi." Kinn đáp. Vegas cười khẽ, sau đó chắp tay chào Kinn. Theo lời Vegas nói, có vẻ như cậu ta thậm chí còn chưa tới thăm Kinn. Vậy tại sao cậu ta lại tới thăm tôi trước? Tại sao không đi thăm người nhà mình trước vậy?

"Sớm khỏe lại nhé Porsche. Anh hai, chúc anh mau bình phục." Kinn vẫn nhìn chằm chằm Vegas với vẻ mặt nghiêm túc cho tới tận khi cậu ta bước ra khỏi phòng.

"Nó đã nói gì với mày rồi?" Kinn thở dài quay sang tôi.

"Chỉ hỏi thăm sức khỏe thôi." Tôi trả lời sự thật. Tôi nghĩ chắc là Kinn đang lo lắng về việc Vegas yêu cầu tôi tới làm việc cho cậu ta, bởi chỉ một lúc trước, anh ta đã nổi cáu.

"Chỉ vậy thôi?" Kinn nhướng mày hỏi.

"Ừ."

"Trong khoảng thời gian dài như vậy?" Kinn hỏi khiến tôi liếc nhìn đồng hồ một cái rồi lắc đầu. "Này! Tao không thể đuổi cậu ta được mà!" Kinn ngồi im lặng như đang suy nghĩ. Còn tôi thì nhân lúc này nhích người ra phía bên kia.

Tôi không biết ý nghĩ này đến từ đâu, nhưng tôi cảm giác Kinn ghét tôi và Vegas ở gần nhau. Nhưng tôi biết làm sao được? Vegas còn đối với tôi rất tốt. Khi còn nhỏ mẹ tôi thường nói, làm sao có thể ghét bỏ ai đó tốt với mình, không quan tâm tới họ được?

Kinn im lặng một hồi lâu, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi lại gần anh ta. Tôi không dám phản kháng lại vì sợ bị thương thêm. Thật ra mấy vết thương cũng không đến mức nghiêm trọng. Nhưng mà tôi cảm thấy như thể anh ta có thể làm tổn thương tôi vậy. Có phải mình đang bị hoang tưởng không?

"Tốt." Kinn vừa nói vừa dung miệng xé vỏ băng cá nhân, sau đó cẩn thận dán nó lên vết thương của tôi. Tôi muốn vùng ra ngay khi thấy anh ta làm chuyện này tỉ mỉ tới mức nào.

"Đau không?" Kinn ngẩy đầu lên hỏi tôi.

"Khi nãy mày rửa thì đau." Tôi nghĩ nghĩ. Kinn cười với tôi sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên vết thương ở tay.

"Mau khỏe lại nhé." Kinn thì thầm.

Tôi cắn chặt môi. Trong đầu dần trở nên quay cuồng vì không hiểu tại sao anh ta lại hành xử như vậy. Trong lồng ngực tim lại bắt đầu đập rộn ràng. Từ từ đã! Tại sao cảm giác này lại khác với khi Vegas hôn lên vết thương của tôi đến vậy? Khi đó tôi cảm thấy thật sợ hãi và khó chịu.

"..."

"Giờ tắt đèn được không? Tao thấy buồn ngủ." Kinn nói. Cái quái gì vậy? Anh ta thản nhiên cởi dép, nằm lăn ra giường tôi ngủ. Tôi vẫn không hiểu nổi hành động của anh ta, cho đến khi anh ta phải lặp lại lần nữa. "Tắt đèn đi, hay muốn tao gọi đàn em tới tắt hộ?"

"Mày bị cái quái gì thế? Mày không thể ngủ ở phòng của mày, trên giường của mày hả?"

"Tại tao thấy cô đơn." Kinn cười đáp. "Nhanh, tắt đèn đi!" Kinn đẩy tôi ra khỏi giường.

"Về phòng mày mà ngủ!" Vào phòng người ta rồi ép họ làm đủ thứ. Cái tên này thực sự không biết xấu hổ mà! Tôi bước ra khỏi giường, chân hơi run run. Mẹ! Nhìn tên khốn này xem, cứ như thể hắn là chủ căn phòng này vậy!

"Nhanh lên. Và đừng có nghĩ tới chuyện ngủ trên sofa nhé." Anh ta cảnh cáo. Bởi khi tôi nhìn chiếc ghế sofa, trong đầu tôi đã vụt lên suy nghĩ sau khi tắt đèn, tôi sẽ tung tăng chạy tới đó ngủ.

"Ước gì vết thương của mày bị nhiễm trùng!" Tôi bực bội tắt đèn và tắt TV. Và mày nghĩ là tao sẽ quay lại giường ư? Không thể nào nhé! Tôi ngồi xuống ghế sofa với vẻ mặt chán nản.

"Này!" Kinn ngẩng đầu lên nhìn tôi cười. Tôi lập tức thả người xuống ghế sofa, không có gối hay chăn. Sự im lặng tràn ngập khắp căn phòng. Có vẻ như Kinn để tôi ngủ ở đây quá dễ dàng. Tôi cảm thấy khá là nhẹ nhõm vì anh ta đã không ép buộc tôi, nhưng...

"Này, mày có biết bệnh viện này mở bao lâu rồi không?" Tôi liếc nhìn anh ta, khẽ nhíu mày.

"Sao tao biết?" Tôi trầm giọng.

"Đây là một bệnh viện cũ... Mày nghĩ xem đã có bao nhiêu người chết trong bệnh viện này rồi? Họ nói..."

"Fuck Kinn!! Im ngay! Tao không tin mày đâu!" Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn, mặc dù tôi biết Kinn chỉ đang cố khiến cho tôi sợ hãi. Tôi đã cố để không bị anh ta lừa như khi ở trong rừng. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ lúc này là bệnh viện vào ban đêm yên tĩnh một cách kỳ lạ, hệt như khu rừng mà tôi đã từng ở vậy.

"Tao cũng không tin lắm đâu. Nhưng tao nghĩ mày nên biết..."

"Tao không biết! Và tao cũng không muốn biết gì cả!" Tôi vội đưa tay lên bịt tai lại, dù rằng vẫn nghe được tiếng Kinn đang cười. Đệch mợ!

"Mày không nhìn thấy dưới gầm giường sao?" Kinn nói, tôi quay đầu lại và nhìn xuống gầm giường, bởi chiếc ghế sofa thực sự ngang tầm mắt. Tim tôi đập loạn xạ, mặc dù chẳng có gì dưới gầm giường cả. Nhưng tôi vẫn đang nghe theo những lời nói điên rồ của anh ta!!

"Dừng lại đi đồ khốn!" Tôi bắt đầu chửi bới anh ta.

"Nghe nói vào ban đêm, mày có thể nghe thấy tiếng động phát ra từ dưới gầm giường, như thể có gì đang trốn ở dưới đó." Kinn nói khiến tôi đổ mồ hôi nặng hạt và cảm thấy nỗi sợ hãi bắt đầu bao trùm.

"Tên khốn này!! Mày là một tên khốn!! Đi chết đi Kinn!!"

"Oh, tốt hơn là tao nên quay lại phòng, để mày có thể ngủ ngon và thoải mái hơn trên chiếc giường êm ái." Kinn vừa nói vừa ngồi dậy, xỏ lại dép và làm như thể chuẩn bị ra khỏi phòng. Tôi vội vã đứng dậy khỏi ghế sofa, nhảy lên giường bám vào tay Kinn.

"Ở lại đây." Tôi vừa nói vừa siết chặt tay anh ta. Mẹ nó!! Tôi lại mất mặt một lần nữa chỉ vì tin lời anh ta! Chết tiệt! Nhưng mà tôi sắp bị ám ảnh rồi!

"Thông minh đấy!" Kinn nói rồi nằm xuống một lần nữa. Sau đó đặt tay lên giường rồi kéo đầu tôi nằm lên cánh tay anh ta, nhưng tôi phảng kháng.

"Ngủ ngon. Nhưng không cần ôm, tao khó chịu!" Tôi nằm ngửa cách anh ta một khoảng. Nhưng tên khốn ngang ngược này sẽ nghe lời tôi nói sao? Anh ta lăn sang một bên và dung cánh tay còn lại để ôm tôi. Tôi vùng vẫy, nhưng anh ta vẫn không chịu bỏ ra.

"Suỵt! Im nào." Kinn nói, áp mặt tôi vào ngực anh ta. Kinn ôm chặt lấy tôi và kêu tôi đừng kháng cự nữa. "Porsche, mày có nghe thấy tiếng gì không?" Anh ta huých vào người tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

"Âm thanh gì?" Tôi trầm giọng hỏi. Trong đầu nghĩ ngay tới con ma mà Kinn đã nói lúc nãy, con ma dưới gầm giường."

"Âm thanh ngày càng dễ nghe mà. Thịch... thịch... thịch... Nghe thấy không?" Kinn nói. Thời khác này, tôi cảm thấy sợ ma hơn là sợ mất phong độ. Theo bản nặng vội vã vùi mình vào lòng Kinn và úp mặt vào ngực anh ta.

"Âm thanh rất lớn đó. Mày có biết là tiếng gì không?" Kinn nghiêng người về phía tôi thì thầm. Tôi lập tức lắc đầu. Mẹ nó! Đừng nói thêm gì nữa! Tao không muốn biết thêm bất cứ điều gì nữa!!

"Đó là âm thanh của sự bối rối." Kinn kéo dài thanh âm làm cho nó thật rùng rợn. "Đó là tiếng nhịp tim mày, hahaha!!" Sau đó anh gục đầu vào gối phá lên cười. Tôi dùng hết sức đánh vào tay anh ta, nhưng liền bị anh ta dùng tay và chân khóa chặt người lại không cho cử động.

Tên khốn Kinn! Tao chắc chắn sẽ bị bệnh tim vì mày! Chết tiệt!!

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy nhưng không thấy Kinn nằm cạnh. Cũng hơi lạ, vì tôi nhớ rõ ràng mình đã trằn trọc cho tới khi kiệt sức rồi chìm vào giấc ngủ. Bây giờ các bác sĩ đang kiểm tra vết thương cho tôi một lần nữa trong khi Tem và Jom giúp tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà. Cơ thể tôi đã hồi phục hẳn, mọi thứ đều ổn. Tôi cảm thấy thật hào hứng khi được rời khỏi nơi này.

"Phi, bọn em xuống trước để cất đồ vào xe của Pete nhe." Ché nói. Tôi gật đầu, nhìn theo cả đám đi cùng Pete tới bãi đậu xe.

"Cậu Kinn có dặn trước khi đi, mày hãy sang gặp cậu ấy." Pete nói với tôi.

"Không đi có được không?" Tôi bực bội hỏi. Kinn vẫn phải ở lại đây vài ngày nữa mới được xuất viện. Tôi thực sự muốn anh ta ở lại điều trị thêm một tháng nữa cũng được! Để tôi đã phải gặp mặt rồi nghĩ cách đối phó với cái đồ khốn nạn đó!

"Đi một chút đi. Dù sao mày cũng là vệ sĩ trưởng của cậu chủ. Có lẽ cậu Kinn muốn dặn dò một chút công việc." Pete nói. Đệch! Tôi đã quên mất tôi phải làm việc cho anh ta. Mà khoan! Tôi vẫn còn chưa xuất viện hẳn, anh ta sẽ không giao việc luôn cho tôi chứ? Mà thôi, có lẽ vào một chút cũng không sao. Ai biết được, nhỡ đâu đây sẽ là lần giao việc cuối cùng của anh ta trước khi tôi nghỉ việc.

"Ừ. Được rồi." Tôi bực bội trả lời.

"Ừm... Porsche..." Pete đột nhiên gọi tôi với giọng căng thẳng. "Tao cũng không muốn tọc mạch đâu... Nhưng mày với cậu Kinn là sao vậy?" Pete hỏi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, khác hẳn với nét vui cười thường thấy.

"Ừm. Không, có gì đâu?" Tôi đã không trả lời hoàn toàn trung thực.

"Hừm... Tao không muốn tham gia quá sâu. Mày biết bình thường tao chỉ trêu mày cho vui thôi. Nhưng gần đây tao thấy hai người ngày càng gần gũi với nhau hơn cả tao tưởng." Pete thở dài, "Mày không cảm thấy có bất kỳ mối liên hệ nghiêm túc nào với cậu chủ, phải không?" Pete nhìn tôi lo lắng.

"Không đâu!" Tôi trả lời ngay lập tức, khẽ nuốt nước bọt.

"Tốt. Và... Xin lỗi vì đã trêu chọc mày."

"Ừ."

"Còn chuyện ngủ chung, chỉ là ngủ thôi đúng không? Không có gì khác đâu đúng không?" Pete liên tục đặt câu hỏi, tìm kiếm một sự xác nhận hoặc trấn an nào đó cho những lo lắng không thành lời của mình.

"Tao sẽ làm cái gì đây?" Tôi cố tỏ ra bình thường.

"Tao hỏi vì xem mày như một người bạn; Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều kể từ sự cố khi mày say rượu trong phòng của cậu chủ, từ sự cố xảy ra trong khách sạn, rồi cả việc bị lạc trong rừng và bây giờ hai người thậm chí còn đang ngủ với nhau. Không có gì xảy ra giữa mày và cậu Kinn, phải không?" Tôi cắn môi vì chột dạ, vì tôi bắt đầu đổ mồ hôi ngày càng nhiều hơn.

"Mày muốn nói gì hả Pete? Tốt hơn mày nên thôi vòng vo và vào thẳng vấn đề đi." Tôi nói khi Pete nhìn tôi với vẻ mặt nghi ngờ. Tôi đoán nó cũng không biết chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và cậu chủ của nó, vì thế nó mới lấy chuyện này ra để trêu chọc tôi.

"Tao chỉ muốn nhắc mày; Leo càng cao, một khi rơi xuống... nó sẽ rất đau..." Tôi nhìn Pete, cố gắng nghĩ xem nó đang ám chỉ điều gì. Có phải nó muốn nói Kinn quá cao để một người như tôi có thể với tới?

"Cậu chủ của mày mới là người đang làm phiền tao!"

"Chính vì tao biết cậu Kinn rất rõ, nên tao mới cảnh báo mày. Tao không muốn thấy mày buồn." Pete nghiêm túc, "Nhưng tao tin mày là một người đàn ông biết suy nghĩ. Mày sẽ không rơi quá sâu đâu, phải không?" Pete hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng.

"Ừ. Nên giờ tới phòng Kinn để xem xem tao phải làm gì tiếp theo thôi." Tôi vừa nói vừa vác balo lên vai. Khi tôi đi đến phía cửa, vẫn nghe thấy tiếng thở dài của Pete. Tôi biết nó nói điều này với ý tốt, nhưng tôi chỉ không chắc liệu nó có âm thầm theo dõi tôi hay không.

Cạch!

Tôi mở cửa phòng Kinn rồi bước vào, ngay lập tức khựng lại khi thấy trong phòng có một người lạ.

"Tôi không biết là anh có khách." Tôi trầm giọng nhìn Kinn đang dựa vào thành giường.

"Mai lại tới nhé." Kinn nói. Tôi lén nhìn vào người lạ kia, lúc này đang mở cửa ban công và dựa mình vào mép cửa, thở ra khói thuốc.

"Có việc gì cần gọi?" Tôi cau mày khi quay lại nhìn Kinn.

"Ừ. Vì cậu vẫn làm việc cho tôi. Nên tôi có việc cần giao." Kinn nói bằng một giọng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng khiến tôi không thể không thở dài.

"Ồ." Tôi đáp lại với vẻ mặt khó chịu.

"Mek, giờ có định về không? Tôi sẽ bảo Pete đưa về." Người kia có thân hình khá cao và nổi bật. Khuôn mặt đẹp trai nhưng đen xạm, cùng với một bộ râu xấu xí và ánh nhìn xuyên thấu tạo cảm giác lạnh lẽo đến kỳ lạ. Dù trông khá là hấp dẫn, nhưng bằng cách nào đấy tôi thấy cũng có phần khá lôi thôi.

"Tôi sẽ quay lại ngay." Người đó nói.

"Vệ sĩ đâu?"

"Có chút việc quanh đây..." Mek nói, ánh mắt dò xét tôi một lượt từ đầu đến cho cho đến khi tôi cảm thấy toàn thân nổi da gà.

"Cái đó... Tôi sẽ về nhà ngay bây giờ." Tôi vừa nói vừa quay sang nhìn Kinn. Anh ta gật đầu, lúc này tôi liền xoay người rời khỏi phòng.

Sau khi tất cả các thủ tục giấy tờ và chi phí y tế được Khun Korn sắp xếp và thanh toán, cuối cùng tôi cũng được xuất viện. Pete lái chiếc xe sang trọng và đỗ ở phía trước. Tôi vẫy tay chào hai thằng bạn rồi ngồi lên xe. Thằng Ché thì ngồi ở hàng ghế sau.

"Người đó là ai vậy?" Tôi hỏi Pete khi nó bắt đầu khởi động xe.

"Bạn cũ của cậu Kinn." Pete nhàn nhạt trả lời.

"Tao chưa từng gặp người này trước đây."

"Tao cũng không biết nhiều bạn của cậu Kinn. Hôm nay tao mới nhìn thấy mặt của anh ấy." Pete nói với vẻ chán nản. Không hiểu sao tôi có cảm giác tâm trạng thằng Pete đang đang khá tệ. Mặc dù vậy, nhưng tôi không để ý cho lắm, để yên cho nó lái xe về nhà.

Ở nhà.

"Phòng của mày chuyển xuống tầng một, cạnh phòng Phi Chan nhé." Pete nói khi bước vào trong nhà.

"Tại sao? Sao tao phải đổi phòng?" Tôi không hiểu.

"Vì em mày ở đây, nên phòng cũ không đủ rộng cho hai người. Vì vậy nên Khun Korn đã để hai người ở phòng này cùng nhau." Pete mở cửa dẫn tôi vào. Tôi đặt balo lên giường, tò mò nhìn xung quanh. Một chiếc giường cỡ Queen, đồ nội thất và cả phòng tắm riêng, trông cũng không có vẻ xa xỉ lắm, nhưng chắc chắn là rộng rãi và thoải mái hơn phòng cũ.

"Mày nghỉ một chút đi. Tao sẽ đi gặp cậu Kinn." Pete nói rồi rời khỏi phòng. Cứ như thể Pete có tới hai công việc, chăm sóc Khun và cả Kinn vậy. Thật muốn biết lương nó ra sao và phải làm bao nhiêu giờ mỗi ngày.

"Phi, vậy là chúng ta thực sự không thể về nhà?" Ché đang sắp xếp đồ đạc của tôi.

"Ừm, hiện tại tao không dám mạo hiểm. Chúng có thể quay lại khiến mày gặp nguy hiểm."

"Đã bảo nghỉ việc ngay từ đầu rồi mà. Làm sao bây giờ? Không kịp nữa rồi." Ché lẩm bẩm, tôi quá lười nghe nên nằm gục đầu xuống giường cho tới khi ngủ thiếp đi.

Tôi tỉnh dậy vào tối muộn vì âm thanh của đám con trai đang chơi game, hò hét ầm ĩ cả căn phòng. Tôi ngồi dậy, im lặng nhìn chúng nó đang ngồi trên sàn, tập trung vào chiếc điện thoại, sau đó quay lại chắp tay chào tôi.

"Dậy rồi hả? Đi ăn tối đi." Arm nói, tôi gật đầu đáp lại rồi đứng dậy đi rửa mặt.

"Porsche, cậu thấy khá hơn rồi phải không?" Tiếng Khun Korn gọi khiến tôi quay người lại, chắp tay chào.

"Vâng, tốt hơn nhiều rồi." Tôi thành thật trả lời.

"Nghỉ ngơi nhiều nhé. Tôi chắc rằng Ché cũng đang chăm sóc cậu rất tốt." Khun Korn nói, đưa tay xoa đầu em trai tôi.

"Bố, có gì ăn không?" Giọng nói của Kim phát ra từ cửa trước, vì vậy tất cả chúng tôi liền chuyển sự chú ý tới những người vừa đến.

"Chắc là tuyết đang rơi nhỉ, nên con mới về nhà thường xuyên như vậy. Ồ Mek, cậu tới khi nào thế?" Khun Korn nói với con trai mình rồi chào đón người đi phía sau. Tôi hơi nhíu mày khi gặp lại người đó. Bởi tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không biết chính xác là điều gì.

"Chào ạ. Cháu tình cờ gặp Kim nên xin đi nhờ, sẵn tiện ghé thăm chú." Mek lịch sự đáp, nhưng gương mặt thì không có chút cảm xúc nào.

"Thật tuyệt khi có thể ăn cơm cùng nhau, nhất là dịp Kim về nhà thường xuyên như vậy."

"Sao chứ? Gia đình chúng ta đã hoàn toàn tan nát rồi mà ". Kim bật cười khi đi thẳng vào bếp.

"Cậu có muốn ở lại cùng ăn tốt không Mek?" Khun Korn hỏi.

"Rất hân hạnh ạ." Mek nói, sau đó để Khun Korn dẫn trước. Anh ta tiến lại gần, ánh mắt dừng trên người tôi rồi tiến tới.

"Hửm..." Tôi nhướng mày vì có vẻ như anh ta ở đây có liên quan gì đến tôi. Anh ta mỉm cười một chút, sau đó đưa tay về phía trước và tự giới thiệu bản thân.

"Mek." Tôi hơi bối rối, sau đó đưa tay ra trả lời.

"Tôi là Porsche." Anh ấy tiếp tục nhìn tôi một lúc trước khi bước vào bếp.

"Ai vậy?" Phol tò mò hỏi, mấy tay vệ sĩ khác cũng nhìn Mek với vẻ mặt thắc mắc. Sau khi sững người một hồi, tôi bước tới phòng ăn.

"Cậu Mek, sao lại tới làm quen với mày vậy?" Arm hỏi.

"Tao biết đâu? Đang hoang mang đây, mày có biết anh ta không?" Tôi hỏi.

"Tất cả những gì tao biết chỉ có cậu Mek là bạn của cậu Kinn, nhưng tao cũng không thấy mặt cậu ấy một thời gian dài rồi." Arm trả lời. Tôi trầm ngâm hồi lâu suy nghĩ về hành động của cậu bạn đó. Nhưng không nghĩ ra được câu trả lời nào cả, điều này càng làm tôi thấy rối rắm hơn. Cảm thấy thật mệt mỏi, tôi cúi mặt tiếp tục ăn, sau đó trở về phòng, tắm rửa, uống thuốc và cố gắng ngủ. Lúc này tôi chỉ có một mình trong phòng vì Ché đã ra ngoài kia chơi game với đám vệ sĩ. Bọn nó kêu không muốn làm phiền tôi vì sợ sẽ hét lớn. Tôi cũng không bận tâm lắm, để cho Ché chơi với bạn bè của mình, bởi tôi biết Arm rất đáng tin cậy.

Tôi nằm im trong bóng tối gần một giờ đồng hồ, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không buồn ngủ chút nào. Lại mở điện thoại nghịch rồi nghe nhạc. Nhưng tại sao vẫn không thể ngủ được? Thường thì Kinn sẽ nằm bên cạnh tôi. Đã như vậy cả tuần rồi, kể cả khi chúng tôi ở trong rừng. Phải thừa nhận là mùi hương và cảm giác mà Kinn mang lại có thể khiến tôi chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào. Trước đây tôi rất ghét việc anh ta ôm tôi, nhưng bây giờ tôi lại thích điều đó. Tôi đã từng lo lắng và cảm giác như thể những việc anh ta làm là đang dẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi. Nó thậm chí còn khiến tôi cảm thấy căm ghét bản thân vì đã để cho anh ta làm vậy tới tận lần thứ hai, lần thứ ba. Nhưng bây giờ cảm giác đó dường như không còn nữa. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, xảy ra bao nhiêu chuyện, tại sao tôi lại có thể dễ dàng quên đi cảm giác đó đến vậy?

Sự hoang tưởng dữ dội chính là lý do tại sao trái tim tôi đập nhanh như vậy. Khi tất cả những hình ảnh của ngày hôm đó cứ lởn vởn trong đầu, nhưng tôi không còn cảm thấy tồi tệ như trước nữa. Tại sao những cảm giác tồi tệ đó lại bị át đi bởi bao nhiêu sự rung động trong tuần qua?

Hận thù có thể dễ dàng bị quên đi đến mức nào? Nó thực sự có thể biến mất chỉ trong một tuần sao?

Hay là cảm giác mà tôi cảm thấy ngay từ đầu không phải là ghét bỏ?

Arrrrghhhh !!!! Tôi đang bị làm sao vậy ????!!!!!!

Mất bao lâu để yêu một người? Một tháng? Một tuần?

Không, mất bao nhiêu ngày? Bao nhiêu giờ?

Không không không!

Tôi không được cảm thấy bất cứ điều gì như vậy! Tôi đang nghĩ cái quái gì thế này? Tại sao tôi lại nghĩ như vậy? Tôi chắc chắn không cảm thấy bất cứ điều gì như vậy! Chết tiệt, làm sao tôi có thể đối mặt với những người xung quanh với cảm giác như thế này đây?

----------------------------------------------------------------------------------

Thanh niên đã nghiện còn ngại :) chán lắm