Chereads / KINNPORSCHE / Chapter 11 - CHUONG 11

Chapter 11 - CHUONG 11

#Porsche

Trước phòng của Khun Khorn

Cốc cốc

Tôi hít một hơi thật sâu, chờ đợi phản hồi từ bên trong, bởi tôi nghĩ lúc này Khun Korrn chắc hẳn đã trở về từ công ty.

"Mời vào." Giọng P'Chan phát ra từ bên trong. Vì vậy tôi xoay nắm cửa và bước vào.

"Ồ, Porsche. Có chuyện gì thế?"

"..." Tôi bước lại gần, khuôn mặt đầy quyết tâm.

"Ngồi xuống trước đi." Tôi mím chặt môi ngồi xuống ghế trước bàn làm việc. "Có chuyện gì sao?" Tôi hít một hơi thật sâu trước khi lên tiếng, giọng chắc nịch.

"Tôi muốn nghỉ việc." Ngay khi tôi nói xong, cả P'Chan và Khun Korn đều rời mắt khỏi tập tài liệu, im lặng nhìn tôi.

"Đã xảy ra chuyện gì?" P'Chan hỏi.

"Ừm... Tôi chỉ muốn dừng lại thôi. Tôi không cảm thấy mình không thuộc về nơi đây." Tôi nhìn xuống, không dám đối diện với Khun Korn. Bởi trong suốt thời gian ở đây, ông ấy đã quan tâm tới tôi rất nhiều và thực sự tốt với tôi.

"Kinn lại gây chuyện hả?" Tôi hơi khựng lại khi nghe thấy cái tên đó, nhưng vẫn khẽ lắc đầu.

"Không đâu... Chỉ là tôi không muốn làm ở đây nữa." Tôi nhẹ giọng đáp.

"Thế thì tại sao? Có vấn đề gì à? Cứ nói cho tôi biết." Khun Korrn đặt bút xuống, để hai tay lên bàn. Ánh mắt của ông nhìn chằm chằm vào tôi chờ đợi một câu trả lời.

"Tôi thực sự không muốn ở lại đây nữa. Về khoản nợ, tôi đảm bảo sẽ trả đủ..." Tôi hít thở thật sâu, nói ra điều mình suy nghĩ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt nhìn về phía mình và cả bầu không khí xung quanh trở nên áp lực, khiến tôi cảm thấy khó xử.

"Hừm... Nếu có điều gì khiến cậu không thoải mái, cứ nói thẳng với tôi. Nếu cậu đang căng thẳng hay quá mệt mỏi, tôi có thể cho cậu khoảng thời gian dài để nghỉ ngơi. Nhưng tôi vẫn không muốn để cậu rời khỏi đây." Khun Korn nói với vẻ mệt mỏi.

"Tôi đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện đó... Tôi thực sự không thể tiếp tục..." Tôi vẫn cố chấp, giọng điệu chắc chắn.

"Tôi xem cậu như con trai. Nếu như cậu thấy mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi đi, trong lúc nghỉ ngơi thì suy nghĩ cẩn thận và cố gắng tách công việc ra khỏi vấn đề cá nhân."

"Tại sao..." Tôi trầm giọng hỏi.

"Tôi đã trải qua rất nhiều, chỉ cần nhìn lướt qua là biết cậu đang gặp chuyện cá nhân. Nếu đang gặp khó khăn, tôi khuyên cậu nên đi nghỉ. Hoặc là vậy đi, tôi sẽ cho cậu bảy ngày nghỉ. Nếu sau đó câu trả lời vẫn không đổi, thì tôi sẽ không giữ cậu lại nữa. Bởi tôi cũng không muốn ép buộc ai cả." Khun Korn vừa nói vừa nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm

Tôi nghĩ thầm trong lòng, dù là hôm nay hay bảy ngày nữa, tôi vẫn sẽ không thay đổi câu trả lời của mình. Tôi muốn nghỉ việc ở đây, chỉ vậy thôi.

"Nhưng tôi ..."

"Vậy nhé. Sau 7 ngày, đến đây gặp tôi. Tôi chờ nghe câu trả lời của cậu." Khun Korn vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế.

"Hôm đó tôi ..."

"Nghỉ ngơi đi. Hiện tại tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Hy vọng rằng trong bảy ngày tới, câu trả lời của cậu sẽ thay đổi."

Khun Korn ngắt lời tôi, sau đó bước vào gian phòng nhỏ phía bên trong. P'Chan đưa tay đẩy cửa. Tôi nhìn theo Khun Korn với vẻ khó hiểu, sau đó giơ tay chào P'Chan rồi rời khỏi đó.

"Ê Porsche! Tới ăn cơm với bọn tao đi!" Thằng Arm gọi tôi, nhưng tôi không để tâm, trong lòng rối bời cứ thế đi thẳng tới cửa chính. Thật sự không hiểu nổi, tại sao Khun Korn lại không cho tôi rời đi dù cho tôi không thể làm việc ở đây nữa Tôi cũng đã cam đoan sẽ trả đủ số tiền theo thỏa thuận rồi mà.

Tại sao mọi thứ quanh tôi đều không dễ dàng như tôi nghĩ vậy? Hôm nay tôi đã nghĩ mình sẽ bỏ việc, cắt đứt mọi quan hệ với Kinn và gia đình anh ta, chú tâm hơn đến lợi ích của bản thân, và của Ché. Nhưng mọi thứ không theo kế hoạch một chút nào. Tôi không ngờ Khun Korn lại không đồng ý, và tôi vẫn phải quay lại nơi đó sau bảy ngày nữa.

Tôi chỉ muốn dứt khởi nó ngay bây giờ, để không phải lặp lại những chuyện tồi tệ trước đó nữa, tôi muốn quên hết chúng đi, muốn đem chúng quẳng ra phía sau.

Tem đưa tôi về nhà, dọc đường cũng hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng tôi chỉ im lặng không trả lời.

"Nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cho tao nhé." Tem lo lắng nói, tôi gật đầu, sau đó vẫy chào thằng bạn cho tới khi chiếc xe đi khuất. Tôi quay người bước vào trong với tâm trạng vô cùng rối rắm, chợt thấy thằng Ché đang ngồi nghịch điện thoại trên ghế sofa, nhìn thấy tôi liền làm bộ mặt ngạc nhiên.

"Ơ... Em tưởng nay Phi đi làm... Chờ chút nhé, để em chạy ra đầu ngõ mua cái gì ăn."

Tôi bước vào phòng, mặc kệ lời em trai mình, chỉ muốn nằm xuống giường ngay lập tức. Cảm giác bực bội, tức giận cùng với khó chịu, đến mức cơn đau đầu lại xuất hiện lần nữa.

...

..

.

"Phi! Xuống ăn cơm đi." Thằng Ché vừa nói vừa lay người tôi dậy, tôi chậm rãi mở mắt. Hồi nãy vừa đặt lưng xuống giường phát, tôi ngủ thẳng luôn tới giờ, đã là 9 giờ tối rồi. Có lẽ là do tác dùng của thuốc khiến tôi cảm thấy mệt mỏi tới vậy. Tôi quay người lại, đi theo thằng em trai xuống tầng, thấy trên bàn ăn đã bày sẵn hết ra đĩa xong xuôi hết rồi.

Ché vừa ăn vừa nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi lười giải thích. Bảy ngày nữa tôi nghỉ làm, tới lúc đó tôi sẽ kể nó sau. Giờ tôi không biết Khun Korn có tìm cách gì để níu tôi lại hay không. Nhưng dù cho có vác mười cái xe tải tới kéo thì tôi cũng sẽ không thay đổi đâu!

Bụp! Bụp! Bụp!

Tiếng đập cửa vang lên. Cả Ché và tôi đều bất ngờ ngẩng lên, bởi tiếng đập lớn như thể sắp phá cửa nhà chúng tôi vậy. Tôi không đoán ra được đó là ai. Mà tốt hơn là đừng có để tao biết, không tao sẽ dần mày một trận. Gõ nhẹ không được sao? Tao vẫn nghe rõ mà!

"Ai vậy nhỉ? Để em ra mở cửa." Thằng Ché đứng dậy đi ra mở cửa.

"Này... Phi... Bạn của Phi tới." Thằng Ché nói với tôi, tôi bước qua bức tường phòng bếp và tiến tới để xem tên nào đêm hôm lại tới nhà tôi đập cửa như vậy. Vừa nhìn thấy dáng người cao lớn đó, tim tôi nảy mạnh một cái. Kinn lặng lẽ đứng trước cửa nhà tôi, vẻ mặt vô cùng giận dữ.

"Porsche!" Anh ta bước vào nhà ngay khi nhìn thấy tôi. Tôi vội lùi lại vài bước, nhìn anh kinh ngạc. Não bộ hoạt động hết công suất nghĩ xem mình phải làm gì sau đó.

"Ai cho phép mày nghỉ việc?"

#Kinn

"Ai cho phép mày nghỉ việc?" Tôi quát lớn, âm thanh vọng khắp cả nhà của Porsche. Cậu ta đứng đơ người, vẻ mặt quá đỗi bàng hoàng khi trông thấy tôi. Tôi bực bội bước vào trong, cậu ta lập tức hoảng hốt lùi lại, một bộ dạng mà trước khi tôi chưa bao giờ thấy. Thái độ và vẻ mặt ngạo mạn của cậu ta không còn thấy đâu nữa, giờ chỉ còn lại bộ dạng yếu ớt, khiếp sợ, cứ như thể người trước mặt không phải là Porsche vậy.

"Kinn..." Porsche khẽ gọi tên tôi. Khi nhìn vào ánh mắt ẩn ẩn nước, tôi hơi nghẹn lại. Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu ta sẽ thay đổi nhiều tới vậy. Thường thì các triệu chứng sốt sẽ hay xuất hiện sau lần đầu quan hệ tình dục mãnh liệt ở phía sau. Nhưng không ngờ rằng lại có thể khiến người khác sốc và hoảng sợ nghiêm trọng đến thế.

"Tao hỏi mày lần nữa! Ai cho phép mày nghỉ việc?"

Mặc dù ánh mắt cậu ta khiến tôi cảm thấy đôi chút áy náy, nhưng sự tức giận trong lòng vẫn không nguôi ngoai. Khi tôi vừa từ trường về nhà, bố đã gọi tôi tới phòng để hỏi về Porsche, xem tôi đã làm gì cậu ta đến nỗi phải nghỉ việc hay không. Tôi lao ra khỏi phòng ngay lập tức mà không đợi bố nói hết câu. Trong lòng nóng như lửa đốt, cứ thế phóng xe thẳng đến nhà cậu ta.

"Đừng có động vào Phi!" Trước khi chân tôi kịp tiến tới gần cậu ta, dáng hình cậu học sinh trung học tên Porsché này đã nhảy tới và chắn giữa tôi và Porsche để bảo vệ cậu ta.

"Porsche! Nói tao nghe, Vegas đã nói gì với mày?" Tôi đứng lặng người, nhìn cậu ta một cách giận dữ, không cần biết em trai cậu ta ra sao, mặc kệ nó khó chịu nhìn tôi chằm chằm.

"Ché, mày lên tầng trước đi." Porsche dường như đang cố kìm nén cảm xúc, cậu ta tránh đi ánh mắt của tôi, sau đó đẩy thằng em trai lên cầu thang.

"Nhưng mà tên khốn này là ai vậy? Tại sao lại đột nhiên xông vào nhà mình rồi la hét như thế?" Thằng bé chống cự lại anh trai mình, nắm chặt tay Porsche nhất quyết không chịu đi lên.

"Không sao! Lên tầng đi! Và đừng có đi xuống!" Porsche ra lệnh, ánh mắt dần trở nên hung dữ.

"Nhưng..."

"Đi!" Cậu ta gằn giọng.

Lúc này cậu em trai đành quay lại liếc tôi rồi lại liếc Porsche thêm một lần nữa, sau đó miễn cưỡng đi lên lầu. Ngay khi tiếng cánh cửa tầng trên đóng lại, Porsche liền vỗ vai ra hiệu tôi đi theo cậu ta về phía trước nhà.

"Mày đi đâu?" Tôi hỏi, đi theo phía sau.

"Mày muốn gì?" Vừa tới trước nhà, cậu ta liền quay lại hỏi tôi." Nói chuyện ở đây, tao không muốn em trai tao nghe thấy."

"Tao đang hỏi mày, mày nghỉ việc vì Vegas, phải không? Sau đó mày sẽ vui vẻ đi theo nó, phải không?" Tôi cố hạ thấp giọng, nhưng giọng điệu vẫn lộ rõ vẻ bực bội. Tôi đã rất tức giận khi nghĩ tới khản năng này, vì gần đây, cậu ta và Vegas trông rất thân thiết, lại còn thường xuyên trò chuyện với nhau. Tất nhiên, điều khiến tôi giận hơn nữa chính là Vegas là kẻ thù của gia đình tôi. Những kẻ như Vegas, tôi hiểu rất rõ. Và tôi cũng đâu có thiếu gì để cho Porsche. Tôi thậm chí còn sẵn sàng chấp nhận và thực hiện mọi yêu cầu của cậu ta. Tôi đã cố gắng để không đối xử tệ với cậu ấy. Ngay cả chuyện ở khách sạn, tôi cũng sẽ không làm điều đó nếu như Porsche không đồng ý.

Còn chuyện trong nhà vệ sinh, lúc đầu tôi chỉ định chọc ghẹo cậu ta, nhưng cuối cùng bầu không khí lại vượt qua tầm kiểm soát của tôi. Mỗi lần như vậy, tôi đều phải cố gắng kiềm chế bản thân để không làm gì với cậu ta. Nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ ấy, tôi lại không thể nào kìm lòng nổi. Nhưng mà, dù sao chân tay của cậu ta không tệ, nếu muốn Porsche vẫn có thể tự bảo vệ mình bằng cách đánh tôi mà.

"Vegas làm sao?" Cậu ta nhíu mày hỏi, giống như đang không hiểu tôi đang nói gì.

Tôi im lặng nhìn cậu ấy, không biết là cậu ta cố tình giả vờ không hiểu hay thực sự không hiểu. Sau lần đến trường bắn ngày hôm đó, tôi đã lệnh cho Pete phải theo sát cậu ta nhiều nhất có thể, bởi tôi sợ, cậu ta sẽ trở thành mục tiêu của Nhị gia, sẽ bị mua chuộc như vậy.

"Nếu không phải vì Vegas, thì tại sao mày lại xin nghỉ?" Tôi đứng im nhìn chằm chằm cậu ta.

Porsche đáp lại tôi bằng ánh mắt sắc, giống như thể tôi đã nói sai điều gì đó. Hai bàn tay cậu ta siết chặt lại, quay mặt đi hướng khác, hai mạch máu ở thái dương căng lên như thể đang giận dữ tột độ.

"Tại sao?" Tôi liên tục hét lên với cậu ta.

"Là do mày đấy đồ khốn nạn!" Tay cậu ta đẩy ngực tôi mạnh đến nỗi khiến tôi phải lùi lại vài bước.

"Vì tao?"

Tôi hỏi lại, còn chưa kịp nhận thức thì đã bị cậu ta tung một đấm thẳng vào mặt, làm cho tôi suýt nữa thì ngã khuỵu xuống sàn.

"Đúng! Vì mày! Vì mày đã khiến tao trở nên như thế này tên khốn!" Hai tay cậu ta túm lấy cổ áo sơ mi của tôi, nắm đấm một lần nữa giáng xuống như thể muốn trút bỏ hết mọi thứ đã dồn nén bấy lâu. Nhưng lần này, tôi nắm lấy cổ tay cậu ta và giữ chặt, dùng hết sức đẩy cậu ta vào tường nhà, đưa cả hai tay ra chế trụ cậu ta.

"Tao đã làm gì?" Tôi hỏi, dù đã phần nào biết được ý cậu ta.

"Mày vẫn còn phải hỏi hả?" Porsche dùng hết sức gạt tay tôi ra.

"Nếu là chuyện ngày hôm đó, mày biết rõ mọi thứ xảy ra mà?" Tôi cố gắng túm chặt tay cậu ta một lần nữa.

"Vậy mấy ngày sau đó? Không phải mày vẫn không ngừng quấy rối tao sao?" Cậu ta tiếp tục la hét và vùng vẫy thoát ra khỏi tay tôi.

"Tại sao mày cứ phải nghĩ về nó? Chuyện đã xảy ra rồi, đâu thể thay đổi được gì?"

"Chính vì không thể sửa chữa được bất cứ điều gì nên tao mới không muốn nhìn thấy mặt mày!" Âm thanh của Porsche càng lúc càng lớn. Tôi thấy mấy hàng xóm xung quanh bắt đầu lén lén mở cửa hoặc ngó ra từ phía sau tấm rèm để xem có chuyện gì đang diễn ra.

"Mẹ kiếp!!" Cậu ta lại đẩy mạnh tôi một lần nữa, khuôn mặt tỏ rõ bực bội.

"Tao không nghĩ là mày lại suy nghĩ về chuyện đó nhiều như vậy." Tôi hạ giọng. Nhưng có vẻ trạng thái tinh thần của Porsche vẫn chưa hoàn toàn ổn định, cậu ta vẫn không ngừng la hét, chửi bới, thậm chí còn đấm liên tục vào người tôi.

"Sao mày có thể nói thế? Làm sao mày lại có thể nói như thế? Bây giờ tao đã trở thành cái gì? Giờ thì tao đã trở thành cái gì? Tao ghét mày! Cũng ghét bản thân tao vô cùng! Mày có biết tao ghê tởm bản thân mình như thế nào không? Mày biết không?"

Cậu ta trút hết mọi thứ, khiến tôi rốt cuộc cũng hiểu cậu ta đang cảm thấy như thế nào. Hẳn là phải đau đớn lắm khi phải thừa nhận những chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó và cả ngày hôm qua nữa. Bởi dù sao cậu ta cũng là trai thẳng, và còn là người luôn chủ động tấn công. Còn tôi thì lại không nghĩ quá nhiều vào thời điểm đó. Chỉ đơn giản xem đó là chuyện bình thường, làm theo bản năng của mình và đáp lại mong muốn của cơ thể cậu ta mà thôi.

"Porsche!... Tao không ngờ mày sẽ phản ứng tồi tệ như thế." Tôi trầm ngâm nói.

"Mỗi lần tao cố gắng quên đi cái đêm hôm đó, nó vẫn cứ ám ảnh tao dù là lúc thức hay ngủ. Tao gần như phát điên. Làm sao mà mày có thể bắt tao cư xử được như bình thường hả? Mẹ kiếp!"

Ánh mắt cậu ta bắt đầu thay đổi, chỉ còn lại đau đớn, buồn bã, tức giận xen lẫn với sợ hãi. Mọi cảm xúc lóe lên trong đôi mắt ấy. Tôi cố gắng nắm lấy cánh tay cậu ta, giúp cậu ta bình tĩnh lại.

"Porsche... Nghe tao! Tao không hề cố ý..."

"Mày không cố ý? Bỏ tao ra tên khốn này!" Cậu ta vẫn bực bội vôi cùng, cố gắng vùng vấy chống cự lại với tôi.

"Porsche!!" Tôi hét lớn và ghì chặt người cậu ta.

"Buông tao ra Kinn! Tao không thể chịu đựng được mày nữa! Đồ khốn!"

Tôi giữ cổ tay cậu ta để chúng không thể di chuyển được nữa, khóa cơ thể ấy lại đến khi cậu ta hoàn toàn bất động và nhận ra tình trạng bản thân hiện tại không phải là đối thủ của tôi. Vì vậy cậu ta cúi đầu và gục lên vai tôi cắn mạnh.

"..." Tôi đứng im, mặc dù cảm thấy rất đau, nhưng vẫn để yên cho cậu ta xả giận.

"Porsche..." Tôi khẽ gọi tên cậu ta. Cậu ta vẫn đang vùi mặt vào vai tôi, hàm răng siết chặt, một lúc sau mới bắt đầu thả lỏng đôi chút.

"Tao ghét mày." Cậu ta hơi ngẩng đầu khỏi vai tôi, nói với giọng yếu ớt.

"Vào nhà đi." Dù ánh mắt tôi vẫn tập trung vào cậu ta, muốn mặt đối mặt để giải quyết hết tất cả mọi thứ và không để cho cậu ta xin nghỉ việc. Nhưng lúc này tôi cảm thấy có gì đó không ổn xung quanh mình. Porsche dường như cũng nhận ra điều đó vì lúc này cậu ta đã dần bình tĩnh trở lại và ngẩng đầu quan sát xung quanh.

"Mày hiểu mà, phải không?" Tôi hỏi lại cho chắc chắn.

"Không phải người của mày à?" Cậu ta trầm giọng.

"Tao tới một mình." Tôi trả lời chắc nịch, nới lỏng tay đang giữ Porsche, liếc trái liếc phải.

Sau khi nghe bố nói rằng Porsche sắp nghỉ việc, tôi đã tức giận chạy thẳng tới đây luôn. Thậm chí bản thân còn không biết tại sao lại bực bội đến mức đó. Dù ở nhà tôi, đám vệ sĩ ra vào mỗi ngày, nhưng vì đó là cậu ta, nên tâm trạng tôi mới trở nên bất thường như vậy.

"Vào đi." Tôi nói, bởi trông gương mặt cậu ta lúc này vẫn khá mệt mỏi.

"..." Porsche không nhìn tôi nữa, cậu ta nhíu mày, nhìn qua con đường chính. Hai chúng tôi tách nhau ra. Ngay sau đó, một nhóm khoảng năm người cầm dao trên tay xuất hiện, lao tới tấn công chúng tôi. Vừa quay lại, tôi liền đấm thẳng vào mặt một tên, bên kia Porsche cũng nhảy lên và đá gục một trong số chúng, khiến gã ngã lăn ra đất.

Cuộc chiến xảy ra, bởi tôi và Porsche đã bắt đầu phản kháng, ngăn không cho chúng đến gần. Mấy người hàng xóm quanh đó đều nghe thấy thấy tiếng động bên ngoài huyên náo, nhưng không ai dám can thiệp vào vì chúng đang cầm dao. Đột nhiên cửa nhà Porsche mở ra, Porsche cũng vì thế giật mình nhìn sang.

"Này! Chuyện gì xảy ra vậy?" Thằng Ché chạy tới với vẻ mặt hốt hoảng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

"Vào nhà ngay!!" Porsche hét lên.

Tôi đang xử lý mấy tên đang lao vào mình, vội vàng chạy qua chỗ Ché, lúc này đang chuẩn bị xông tới bên Porsche.

"Đi vào mau!" Tay tôi khóa chặt cánh tay của thằng nhỏ, vừa đẩy nó vào đồng thời tung chân đạp mấy tên khốn kia ra xa.

"Để tôi tới giúp anh tôi!"

"Điện thoại của anh cậu đang ở trong nhà, đúng không?... Mau tìm tên Pete trong danh bạ và bảo người đó tới đây ngay lập tức! Lấy nó rồi trốn ra sau nhà! Nếu muốn Porsche sống thì nhanh lên!" Tôi ra lệnh cho em trai Porsche, người vẫn còn đang ngờ vực nhìn tôi. Nhưng không còn nhiều thời gian nữa, tôi đẩy thằng bé vào trong, sau đó khóa trái cửa từ bên ngoài. Thằng bé dập bể kính và la hết một hồi, đến khi tôi phải trừng mắt cảnh cáo, lúc này nó mới làm theo lời tôi nói. Nãy giờ khi tôi nói chuyện với Ché mà không có ai tới gần tấn công chúng tôi, là bởi Porsche đã cố gắng ngăn bọn chúng lại. Nhưng hình như cậu ta đã bắt đầu yếu thế, nắm đấm trên tay vung trượt thường xuyên hơn, khiến tôi vội vã xông tới giúp một tay.

"Gyaaahh!!" Một tên đàn ông miệng đầy máu hét lên, tôi nhanh chóng chộp lấy con dao chúng thả rơi xuống đất, định đâm vào tên đối diện. Tôi rút tay lại nhắm chuẩn hông tên đó, nhưng sự việc diễn ra bất ngờ khiến tôi phải dừng lại.

"Bỏ dao xuống!" Một tên đàn ông chĩa súng vào đầu Porsche từ phía sau, Porsche cảm nhận được điều đó nên cả tay và chân cậu ta đều dừng lại. Tôi cũng cảm thấy gọng súng khác đang nhắm thẳng vào đầu mình.

"Bỏ dao xuống!" Tôi từ từ làm theo, đặt con dao xuống sàn và giơ cả hai tay lên.

"Thật dễ dàng, hahaaa." Bất ngờ nòng sống đập mạnh vào gáy khiến tôi ngã xuống, Porsche phía bên kia cũng vậy.

Tôi cảm thấy bụng đau nhói khi liên tiếp phải nhận nhũng cú đá và đấm mạnh tới mức toàn thân tê dại, không còn sức để đứng dậy hay chống trả. Không lâu sau đó, ý thức tôi cũng mờ dần rồi biến mất.

...

..

.

"Chỉ cần mang tên Porsche về thôi mà. Kinn cũng ở đây là sao?"

"Thì đó. Một mũi tên trúng hai đích. Tôi đã có Porsche và bắt được cả Kinn nữa. Chủ nhân chắc chắn hài lòng với chuyện này."

"Hừ! Làm trái lệnh thì cẩn thận đấy, kẻo có ngày đầu lìa khỏi cổ."

"Tin tao đi. Chủ nhân nhất định sẽ hài lòng khi chúng ta túm cổ được cả Porsche và Kinn như vậy."

"Tao không liên quan nhé. Tao chỉ định bắt thằng Porsche thôi, chính mày là người lôi Kinn lên theo."

Tôi tỉnh dậy sau khi bị một vật cứng đập vào gáy, nhưng vẫn giả vờ nhắm mắt nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ở trong xe. Hai tay tôi bị trói chặt bằng một mảnh vải dài, đầu vẫn còn đau và chóng mặt. Dựa vào chuyển độ và độ nghiêng của chiếc xe, tôi đoán rằng hiện tại chúng nó đang lái xe lên một ngọn đồi nào đó. Cửa kính ô tô hoàn toàn bị che lại bằng vải nên tôi không thể nhìn thấy đường đi. Chỉ hy vọng rằng điện thoại của tôi vẫn còn trên người, Pete hoặc mấy tên vệ sĩ khác có thể theo dõi qua GPS. Tôi nheo mắt nhìn dáng người đang ngồi bên cạnh, Porsche vẫn đang bất tỉnh, cũng đang bị trói và bị bịt miệng giống như tôi.

Tiếng nói trong xe im bặt. Tôi cố gắng di chuyển tay chầm chậm về phía Porsche để đánh thức cậu ta. Mấy tên bắt cóc chúng tôi cũng khá chủ quan. Bọn chúng để tôi và Porsche ngồi phía sau xe van mà không thèm để ý đến chúng tôi lấy một lần.

Tôi dùng ngón tay chọc nhẹ vào tay cậu ta. Dường như Porsche cũng bắt đầu cử động một chút, mắt khẽ nheo lại nhìn xung quanh. Tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay cậu ta ngầm ra hiệu, bởi tôi không muốn cậu ta di chuyển quá mạnh tạo sự chú ý. Cậu ta nhìn tôi, khẽ cau mày, tôi nhướng mày ý bảo cậu chú ý tới mấy tên ngồi ở ghế trước.

"Này, bọn nó tỉnh lại chưa thế?" Ngay khi giọng của một tên vang lên, tôi và Porsche lập tức giả vờ ngủ.

"Vẫn chưa. Có khi nào chúng nó ngỏm rồi không?"

"Kinn chết thì cũng không đáng bận tâm lắm, nhưng nếu thằng Porsche chết, mày cũng chuẩn bị chết theo là vừa."

"Này, tao vẫn sợ. Nhỡ cậu chủ nổi điên bắn chúng ta vì đã đưa Kinn về đây thì sao?"

"Ôi anh trai, đừng nói về chuyện đó nữa. Mày nên thả lỏng đi. Chưa biết chừng chúng ta còn được thưởng thêm tiền đó!"

Tôi liếc nhìn chúng nó một lần nữa, chắc chắn rằng bọn chúng đó quay lưng lại. Porsche ngẩng đầu lên, cau mày chặt hơn. Những gì chúng vừa nói thật đáng ngờ, tôi cũng khá tò mò, bởi Porsche đã bị nhắm đến hai lần rồi. Tôi muốn biết rốt cuộc hắn là ai, và hắn muốn gì? Trong đầu ghi nhớ lại mọi thứ, rồi quay sang gật đầu với Porsche, ra hiệu đây là thời điểm tốt nhất để tìm cách trốn thoát. Từ những gì nghe được, chúng nó nhất định đang đưa tôi vào chỗ chết, và nếu tới nơi sẽ có thêm người, chúng tôi cũng sẽ khó trốn khỏi đây hơn.

Tôi cử động tay để cởi trói cho Porsche, cậu ta cũng làm vậy với tôi. Không mất quán nhiều thời gian để tháo mấy sợ dây này, dù là chúng có hơi chặt. Porsche vội vàng cởi trói cho tôi, chúng tôi thực hiện mọi thứ một cách gọn gàng nhất có thể, tập trung cao độ quan sát xung quanh và chờ đợi thời cơ thích hợp.

Hai tay chúng tôi đều đã tự do, cả hai giao tiếp bằng mắt với nhau. Tôi muốn bảo cậu ta chờ thêm một chút nữa rồi xử lý bọn chúng. Tôi muốn cậu ta sẵn sàng chiến đấu trở lại. Có vẻ như Porsche cũng hiểu ý tôi muốn nói, cậu ta khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu chuyển tư thế chuẩn bị đứng dậy.

Kíttttt

"Chết tiệt! Sao chúng nó lại cởi trói được vậy?" Tên lái xe chửi thề một câu, chiếc xe cũng đột ngột dừng lại. Tôi ngay lập tức gật đầu với Porsche, cậu ta cũng gật đầu đáp lại. Tay cậu nắm lấy đầu gã đàn ông ngồi đằng trước và vặn chặt. Tôi cũng túm tóc tên kia và đập đầu gã vào kính xe. Chiếc xe đang lao đi với vận tốc lớn lại một lần nữa phanh gấp lại. Bên trong xe hỗn loạn, tiếng la hét ầm ĩ.

"Làm cái quái gì vậy? Tên khốn!" Porsche và tôi để ngoài tai tiếng chúng nói, khóa cổ bọn chúng thật chặt đến khi cả hai tên bất tỉnh. Trong chiếc xe chật chội, bọn chúng gặp khó khăn khi tiếp cận chúng tôi, cộng thêm đòn tấn công bất ngờ của cả hai khiến chúng không kịp trở tay. Một tên trong đó cố với lấy khẩu súng, nhưng Porsche đã nhanh chóng nhấc chân đá vào cổ tay của gã, khẩu súng cũng văng sang một bên. Tôi đánh tên khốn trước mặt đến chảy cả máu miệng, sau đó nắm lấy khẩu súng và nhắm thẳng vào chúng, vội vàng kéo tay Porsche về phía cửa xe rồi mở ra.

"Cấm nhúc nhích! Nếu không tao sẽ bắn!" Tôi đe dọa chúng nó trước khi bước ra khỏi xe. Porsche cũng cướp lấy một khẩu súng từ bọn chúng, giơ lên chĩa thẳng, khiến ai nấy đều phải nuốt nước bọt, đồng loạt giơ hai tay lên.

Chúng tôi tiếp tục phóng ra xa khỏi chiếc xe và nhận ra đây là một vùng đất hoang vu và cách xa hoàn toàn khỏi các khu dân cư, không có bất cứ phương tiện lưu thông nào.

"Còn đứng đó? Mau đuổi theo!!" Một gã sau khi hoàn hồn trở lại liền lớn tiếng ra lệnh cho mấy tên còn lại trong xe. Chỉ có ba tên đuổi theo chúng tôi, tôi và Porsche liền giơ súng đồng loạt bắn về phía bọn chúng.

Bang! Bang!

Bọn chúng cũng rút súng bắn trả lại, vì vậy tôi nắm lấy cổ tay Porsche và chạy vào rừng tìm chỗ ẩn nấp. Khi bầu trời tối dần, tôi và Porsche sẽ dễ dàng tìm nơi ẩn náu hơn. Chúng tôi vẫn có thể nghe thấy âm thanh của đám khốn khiếp đó đuổi theo phía sau. Cả hai đều liên tục vừa chạy vừa bắn trả, tiếng súng vẫn nổ sau lưng.

"Kinn! Trời tối quá!" Porsche chạy theo tôi, lên tiếng trong khi tôi vẫn đang không ngừng chạy. Lũ khốn đó dường như không có ý định dừng lại, ngăn không cho chúng tôi tìm chỗ trốn. Tất cả những gì có thể làm bây giờ chỉ có chạy càng xe càng tốt.

Bang! Bang!

Thỉnh thoảng tôi chỉ có thể né đạn, trong khi thỉnh thoảng Porsche quay lại để bắn trả bọn chúng. Nếu được hỏi tôi có nhìn thấy gì không, câu trả lời là không, bởi vì vào ban đêm và ở một khu rừng rậm rạp như thế này, tôi giống như hoàn toàn bị mù, không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối.

Bang! Bang!

Tiếng súng mỗi lúc một gần hơn. Chúng tôi vẫn tiếp tục vừa chạy vừa né chúng. Cơ thể va quệt với cành cây khiến cho toàn thân đau nhức. Tôi không biết phía trước là đâu nữa, chỉ cứ chúi đầu chạy không mục đích đến khi bước hụt, cả người ngã trên mặt đất, trượt nhanh xuống.

"Mẹ kiếp!!" Tôi hét lớn, cánh tay đang kéo Porsche vội vàng lôi cậu ta về phía mình. Theo bản năng ôm chặt lấy thân hình đó, cơ thể tôi đập mạnh xuống, sau đó cứ thế lăn xuống con dốc. Tiềm thức ra lệnh cho chính mình phải bảo vệ người trong vòng tay bởi sợ cậu sẽ bị thương. Tôi đã làm vậy trong vô thức đến cả bản thân còn không biết. Cả hai lao xuống dốc, cùng với đó là tiếng đạn thét chói tai.

Bang! Bang!

Tôi cảm giác cơ thể đau nhói, cả người bất động, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Tôi không cảm nhận được bất cứ điều gì nữa, cho đến đầu tôi va phải một vật rắn, mọi thức xung quanh liền biến thành một màu xám xịt.

"Cái quái gì? Mẹ nó!!"

"Chúng không chết vì đạn thì kiểu gì cũng chết vì ngã vực thôi."

"Mẹ kiếp! Chắc tao sẽ bị giết mất!"

...

..

.

Ánh sáng chiếu vào mắt khi tôi cố gắng mở chúng ra, cùng với đó là cơn đau đớn bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể, mà đau nhất có lẽ là ở đầu. Tôi khó khăn mở to mắt, cảm giác chóng mặt và tầm nhìn vẫn còn hơi mờ mờ.

Cơ thể tôi dường như bị thứ gì đó đè lên. Tôi vội ngẩng đầu lên để xem xét xung quanh, cố gắng nhớ lại những sự việc đêm qua. Khi bị truy đuổi, bị trượt chân rơi xuống một con dốc lớn. Tôi nhìn lên phía trên sườn dốc, không biết tại sao mình lại có thể sống sót được như vậy, vì con dốc này khá là cao. Và có lẽ cơn đau đầu này là do tôi va phải tảng đá lớn bên cạnh, trong khi tay vẫn ôm chặt ai đó. Tôi chợt nhận ra thứ đang đè lên người mình lúc này chính là cơ thể của Porsche, cậu ta vẫn đang bất tỉnh.

"Porsche!" Tôi vội lắc nhẹ cánh tay cậu ta, sau đó đặt ngón tay dưới mũi cậu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm vì cậu ta vẫn còn thở. Nhưng hơi thở thực sự rất nóng, tôi lại lay cậu ta một lần nữa.

"Porsche !!"

"Ừm..." Porsche khẽ cau mày, chuyển động nhẹ, "Đau quá.." Giọng nói khàn khàn cất lên.

"Mày sao không?" Tôi hỏi.

"Đêm qua..." Cậu vừa nói vừa mở to mắt nhìn xung quanh.

"Ừm. Tao và mày đã bị truy đuổi." Tôi nhẹ nhàng đỡ cậu ra khỏi người mình. "Ổn chứ?" Tôi hỏi lại một lần nữa, để cậu ta ngồi xuống bên canh mình.

"..."

Porsche hơi nhăn mặt lại, cố di chuyển từng chút một. Hai cánh tay cậu ta đều trầy xước do chỉ mặc một chiếc áo phông, khi rơi xuống vách đá dựng đứng đó không có gì để bảo vệ xung quanh da cả.

Bịch bịch!

Tiếng bước chân khiến tôi sững lại một lúc, sau đó vội vàng nhặt khẩu súng rơi bên cạnh lên, khó khăn đỡ cơ thể Porsche dậy. Porsche có vẻ như không thể chạy nổi nữa, nên tôi cố gắng đẩy cậu ta về phía bãi cỏ bên cạnh.

"Mày! Xuống dưới nhìn xem xem có xác chúng nó hay không?" Giọng nói của bọn chúng vang khắp xung quanh.

"Mày đi nổi không?" Tôi thì thầm với Porsche, cậu ta lúc này trông yếu ớt và mệt mỏi, nhưng vẫn khẽ gật đầu. "Đi qua đó." Tôi từ từ kéo cổ tay cậu ta, dẫn cậu ta đi cẩn thận.

"Không tìm thấy gì hết, đại ca."

"Thế thì chúng nó vẫn chưa chết đâu. Mày đi theo hướng đó, còn mày! Đi theo hướng đó! Nhanh lên, tản ra tìm bọn chúng!"

Ngay khi nghe thấy giọng gã đó quát lớn với đàn em, tôi lao tới nắm tay Porsche kéo đi thật nhanh, vì chắc chắn chúng nó sẽ chia nhau tìm và còn sẽ kéo tới rất nhiều người. Nếu cứ ở lại đây, kiểu gì chúng tôi cũng sẽ bị bắt.

"Ugh... Mày... Tao không thể..." Cơ thể của Porsche mỗi lúc một yếu, cánh tay tôi vẫn cố kéo Porsche, giúp cậu ta chạy nhanh hơn.

"Cố lên! Cố chịu một chút thôi." Tôi vừa nói, vừa vòng tay xuống đỡ eo Porsche để cậu ta đứng vững trở lại.

Chúng tôi tiếp tục chạy, nhưng lần này tôi đã có thể nhìn rõ ràng hơn, tránh được những nguy hiểm tiềm ẩn trong khu rừng. Tôi không biết chúng tôi sẽ đi tới đâu, nhưng phải chạy thật nhanh, càng xa càng tốt. Tôi đỡ cơ thể Porsche, cố giữ cho cậu khỏi ngã. Cảm thấy lo lắng bởi khuôn mặt tái nhợt và hơi thở hổn hển của cậu ta.

Lúc bắt đầu chạy trời có vẻ nắng, nhưng giờ đã chuyển nhiều mây âm ư. Tôi chạy chậm lại một chút khi cảm thấy đã bỏ lại bọn chúng một khoảng đủ xa. Quay đầu sang nhìn người bên cạnh, đưa tay đặt lên má cậu ta.

"Mày lại sốt lại rồi?"

"Tao... vẫn chưa hết sốt... Không chịu nổi nữa rồi..." Đột nhiên bước chân cậu ta dừng lại, sau đó ngã quỵ xuống đất. Tôi sững người, không quen với việc Porsche lại trở nên yếu ớt như thế này. Tôi bước tới trước mặt cậu ta, đảo mắt nhìn xung quanh vị sợ mấy tên khốn kia đuổi kịp.

"Porsche! Mày có thể cố thêm nữa không?" Cậu ta lắc đầu, ngồi dậy thở hổn hển.

Ngay sau đó, trời bắt đầu đổ mưa, khiến cho tình trạng của chúng tôi càng trở nên tồi tệ hơn. Ban nãy chạy thừa sống thiếu chết, tôi nghĩ chắc chúng nó sẽ không đuổi đến kịp đâu, nên nhanh chóng đi tìm chỗ trú mưa.

"Tỉnh táo lại đi! Ở trong rừng như thế này tao không thể làm được gì nhiều đâu!" Tôi đứng chôn chân một chỗ nhìn cậu ta, khuôn mặt đó trắng bệch như thể sắp không còn sức sống.

Mẹ kiếp! Mưa thì ngày càng nặng hạt, còn cái tên này vẫn ngồi im không chịu nhúc nhích! Muốn tao phải làm sao đây??

"Mày định làm gì?" Giong nói khàn khàn hỏi tôi khi tôi xoay lưng về phía cậu ta, tự vỗ vỗ vai mình.

"Leo lên đi! Chúng ta phải tìm chỗ trú mưa."

"..."

Cậu ta vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào lưng tôi. Tôi không muốn chờ thêm nữa, mưa ngày càng to hơn, vì thế tôi đưa tay ra sau, cầm tay cậu ta và kéo mạnh qua vai mình, luồn tay xuống dưới chân cậu ta. Sau đó tôi cố hết sức đứng thẳng dậy, điều chỉnh vị trí người trên lưng một chút rồi bắt đầu tiến về phía trước.

Porsche không hề nhẹ chút nào, thêm cả vết thương trên tay tôi do va chạm và trầy xước nữa, nhưng dù gì vẫn phải đưa cậu ta tới nơi an toàn hơn. Khi bắt đầu bước đi, tôi cảm nhận được đầu Porsche gục trên vai mình. Cánh tay vấn đã cứng lại của cậu ta bắt đầu vòng tới quấn quanh cổ tôi. Nhiệt độ phả ra từ cơ thể đang sốt ấy cũng khiến lưng tôi nóng rực.

Tôi gặp khó khăn khi nhìn đường vì hạt mưa giăng kín. Tôi vẫn tiếp tục đi cho đến khi tìm thấy lối vào một cái hang nhỏ, liền vội vã bước vào trong.

"Porsche..." Tôi vừa gọi vừa hạ cậu ta xuống khỏi lưng.

"Ừm..." Cậu ta khẽ rên một tiếng, ngồi phịch xuống và dựa vào tảng đá. Đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, thậm chí còn không biết tôi đã đưa cậu ta đi đâu, giống như thể đã cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Tôi cởi áo sơ mi của mình ra vì lúc này nó đã ước đẫm nước, cũng không quên cởi cả áo phông của Porsche vì sợ cậu ta dính mưa sẽ bị giảm thân nhiệt.

"Tao phải làm gì tiếp đây?" Tôi tự hỏi chính mình, tay vắt kiệt nước trên áo. Đột nhiên một con gió thổi tới, tạt thẳng vào da thịt, khiến tôi phải cau mày nhăn nhó vì lạnh. Vội quay sang nhìn Porsche, cậu ta cũng đang tự ôm chặt lấy mình. Quần áo lúc này ướt sũng, toàn thân cũng ướt sũng. Mẹ kiếp! Khi tôi học Hướng đạo, tôi chả quan tâm gì hết, cũng không đi cắm trại bao giờ. Kiến thức sinh tồn trong rừng của tôi lúc này chính là một con số không, nhưng...

Tôi đã từng chơi game online sinh tồn trong rừng...

Liệu có giống như thế này không?

Vì vậy, tôi bắt đầu nhớ lại trải nghiệm về trò chơi đó. Bắt đầu bằng việc đốt lửa. May mắn thay, vẫn có một ít cành cây và lá khô sót lại trong cái hang nhỏ này. Được rồi! Tôi sẽ đi gom chúng lại... Sau đó... Làm sao để nhóm lửa?

Tôi đã xem một vài phim tài liệu rằng phải lấy que khô chà xát với hòn đá và để chúng dưới ánh mặt trời. Nhưng trời mưa như trút thế này thì lấy đâu ra nắng? Tôi đứng dậy cắn răng suy nghĩ một hồi, cũng không thể gọi Porsche dậy để hỏi được. Trông cậu ta ngày càng run rẩy khiến tôi sợ hãi, sợ rằng cậu ta sẽ không sống nổi.

Chợt tôi nhớ ra rằng Porsche luôn mang theo bật lửa, bởi cậu ta thường xuyên hút thuốc. Và thật may mắn, tôi đã thực sự tìm thấy nó. Phải mất một thời gian tôi mới châm được lửa vì mọi thứ đều ẩm ướt. Ngọn lửa đầu tiên trong đời được thắp lên khiến tôi tự hào vô cùng. Nếu tôi đã muốn làm gì đó thì chắc chắn tôi có thể làm được!!

"Lạnh...: Giọng nói khàn khà, run rẩy và yếu ớt vang lên. Tôi vội nhích người lại gần cậu ta và đặt mu bàn tay lên trán. Cơ thể Porsche vẫn nóng vô cùng. Bình thường, đúng ra người bệnh nên được chườm lạnh và ngủ trên nệm có chăn dày. Nhưng lúc này, quần áo của tôi ướt sũng và được đặt ở trên mấy tảng đá gần đó.

"Tao đã đốt lửa rồi." Tôi vừa nói vừa nhìn Porsche chăm chú, cậu ta vẫn đang nhắm chặt mắt, hai hàng lông mày nhíu lại.

"Lạnh." Miệng cậu run run, không thốt nên lời trong khi hai tay ôm chặt lấy tôi.

"Mẹ kiếp! Đừng như vậy nữa! Nếu không tao cũng không thể suy nghĩ thêm gì cả!" Tôi bực bội.

Những thứ không thể kiểm soát nổi sẽ khiến tôi cảm thấy giận dữ. Giống như bây giờ vậy. Tôi nhìn nửa trên cơ thể trần trụi của cậu ta, nhìn hình xăm và cơ bắp của cậu, cảm thấy cậu ta đã lẽ ra không nên như thế này. Tôi cũng không biết nữa. Porsche mà tôi biết là người cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ và không khoan nhượng. Nhưng giờ cậu ta nằm đó, lạnh lẽo, run rẩy và yếu ớt. Cậu ta thậm chí còn không thể chửi bới hay la hét quát mắng tôi như mọi khi.

Tim tôi nhói một đợt khi chứng kiến cảnh tượng này. Và cảm thấy có lỗi khi đã khiến cậu ta phải nằm đây.

Tôi tiến sát về phía cậu ta hơn, nhấc lưng cậu khỏi tảng đá đang dựa. Sau đó kéo cậu ta vào ngực mình, quấn cơ thể nóng ran ấy vào trong vòng tay của tôi.

"Thấy ấm hơn không?" Tôi nhỏ giọng hỏi. Đầu cậu ta tựa vào một bên vai tôi. Tôi ôm chặt cậu hơn vì cảm thấy cơ thể ấy vẫn chưa bớt run rẩy.

"Ừ..." Cậu ta khẽ rên rỉ một tiếng, khuôn mặt nghiêng sang vùi vào cổ tôi. Tôi khẽ mỉm cười, áp má mình lên đỉnh đầu cậu ta. Sau đó tôi đã nghĩ về rất nhiều thứ, những chuyện đã xảy ra chỉ trong mấy ngày trước. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ khiến Porsche tổn thương tới mức này. Từng biểu cảm trong mắt cậu ta thay đổi đến nỗi khiến tôi bất ngờ.

Nhưng tổi hiểu sự thay đổi này của cậu ấy, sẽ rất khó để chấp nhận những gì đã xảy ra, giống như lòng tự trọng và danh dự bị lôi ra và bị giẫm đạp lên vậy. Ngay từ đầu tôi vốn không cố ý làm vậy với cậu ta, vì thế cậu ta cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu tôi được.

Tôi thừa nhận lần quan hệ với cậu ta đêm đó mang lại một cảm giác vô cùng mới mẻ, vì tôi chưa bao giờ được thử làm với trai thẳng lại còn có thân hình tương tự như tôi. Cảm giác vừa có chút thử thách vừa tuyệt vời, hơn hẳn những gì tôi mong đợi và tưởng tượng.

Còn về sự cố trong nhà tắm, tôi chỉ định chọc cậu ta thôi. Nhưng lý trí và cơ thể tôi lại phản ứng đối lập nhau, thứ cảm xúc ấy căng thẳng vô cùng, nhưng cũng xen lẫn thích thú. Tôi vốn trước giờ vẫn luôn thích con trai, vì thế tôi đã không nhận ra rằng, khi tôi làm những điều đó với một tên trai thẳng như cậu ta, đã khiến cậu ta tổn thương đến cỡ nào.

Đấy có thể là điều bình thường đối với tôi. Nhưng tôi thừa nhận rằng mình đã có chút bị thu hút bởi cậu ta. Vì mỗi khi ở bên cạnh cậu ta, tôi cảm thấy như không thể kiềm chế được cảm xúc của chính mình, điều đó khiến tôi bực bội và luôn muốn chiến thắng người đó. Và hôm nay, cuối cùng tôi đã thắng, nhưng tôi nhận ra mình chả thấy vui chút nào, cũng không hề tự hào về chiến thắng này.

"Bố... mẹ... giúp Porsche với..." Tôi khẽ nghiêng đầu nhìn Porsche. Có vẻ như cậu ta bắt đầu mê sảng.

"Mẹ... Con muốn ôm mẹ." Giọng nói run rẩy của cậu ta vang lên, tôi ôm cậu ta chặt hơn. Porsche cũng càng lúc càng rúc sát vào ngực tôi. Đây có thực sự là Porsche không? Dường như cậu ta đã luôn dựng lên vẻ bề ngoài mạnh mẽ để bảo vệ bản thân khỏi những cảm xúc bên trong tâm trí. Nhưng thực ra cậu ta lại là một người nhạy cảm và yếu đuối.

"Hừ... Nhìn mày ngủ như thế này cũng tốt. Trông như là chú mèo con vậy."

Tôi càng nhìn cậu ta, càng cảm thấy bản thân bị thu hút, Tôi không thể hiểu nổi. Với thân hình thì to lớn ngang ngửa tôi, lại còn hình xăm khiến cậu ta trông thật dữ tợn, thế mà vẫn làm tôi không thể rời mắt?

Sức hấp dẫn ấy khiến tôi luôn muốn gần gũi. Tôi ấn nhẹ vào trán cậu ta, sau đó đặt nhẹ lên đó một nụ hôn. Lúc ngẩng lên nhìn gương mặt ấy một lần nữa, khóe môi của Porsche khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ. Hừm, mong là mày sẽ có một giấc mơ đẹp và nhanh chóng khỏe lại.

----------------------------------------------------------------

Cuối cùng tui cũng thi giữa giai đoạn xong.

Đọc chương này vừa thương mà vừa buồn cười quá. Cậu ấm Kinn lần đầu được chăm sóc Porsche nên có hơi khum quen nha :))))

#Porsche

Tôi bàng hoàng tỉnh dậy. Hai con mắt đảo quanh một lượt và nhận ra mình đang ở nơi nào đó giống như là một chiếc hang tầm trung với một đống lửa sắp tàn gần bên cạnh. Bầu trời bên ngoài đen kịt cùng với những giọt mưa lấm tấm rơi. Hơi ấm từ phía sau khiến tôi hơi nhíu mày. Tôi khẽ cựa mình một cái, ngạc nhiên khi thấy cả người đang bị giữ chặt, chân của ai đó duỗi thẳng dọc theo cơ thể của tôi. Tôi hơi ngửa đầu ra sau, ngay lập tức đẩy người kia ra xa.

"Kinn!" Tôi hét tên người phía sau, ánh mắt kinh hoàng khi thấy cả tôi và anh ta đều trần nửa người. Trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ tới một chuyện duy nhất, hoàn toàn quên mất tình cảnh khó khăn hiện tại.

Lại lần nữa... tao với mày!

"Dậy rồi hả... Hừm... Mưa vẫn còn chưa tạnh sao?" Kinn rướn người ra khỏi tảng đá, dụi mắt ngái ngủ. Quay người lại thấy ngọn lửa sắp tắt, bèn đứng lên nhặt mấy chiếc lá khô ném vào đống lửa lần nữa. "Hèn chi thấy lạnh lạnh." Tên khốn này lấy bật lửa của tôi từ lúc nào vậy? Anh ta thu mình bên đống lửa và mất một lúc lâu để nhóm nó.

"Áo tao đâu?" Tôi hỏi. Anh ta chỉ tay về phía bên kia tảng đá, quần áo của cả hai chúng tôi đều đang đặt phơi trên đó.

"Ướt rồi, đừng có mặc." Kinn vừa nói vừa ngáp.

"Mày đã làm gì tao?" Tôi nhìn chằm chằm anh ta, hỏi một cách nghiêm túc.

"Tao làm gì?"

"Thì quần áo tao... Và mày còn ôm tao nữa." Giọng ngày càng bé.

"Trời mưa ướt. Mày không nhớ gì hả? Mày cứ kêu mãi, tao không biết làm gì để mày hết lạnh cả, nên mới ôm mày." Anh ta vừa nói vừa cười, thật muốn giơ chân lên đá cho cái bản mặt đó cắm thẳng vào đống lửa, nhưng tôi vẫn cảm thấy choáng và không có chút sức lực nào.

"Ai khiến mày làm vậy?"

Mẹ kiếp! Tôi không nhớ gì cả. Tất cả những gì còn xót lại trong tâm trí là khi chúng tôi đang bị truy đuổi vào trong rừng. Sau đó trời đổ mưa lớn, tôi bỗng nhiên mất hết sức lực, và không thể trụ nổi nữa. Tôi nhớ mang máng khi đó Kinn... anh ta đã cõng tôi trên lưng. Tôi mím chặt môi, cảm giác tim đập liên hồi và tận sâu thẳm có chút gì đó rung động.

"Porsche, mày nghĩ tao có tâm trạng để làm gì mày sao? Cũng nên xem xét tình hình hiện tại chứ?" Anh ta cười nói, nhưng tôi thì không.

"Ai biết? Đối với một tên biến thái như mày, lúc nào cũng có thể."

"Aha, có vẻ như cái miệng đanh đá đã quay trở lại rồi đấy." Kinn vừa nói vừa quay mặt về phía tôi.

"Hừ! Chỗ này là chỗ nào?" Tôi khom người ngồi ôm đầu gối bởi nhiệt độ trong này vừa lạnh lại vừa ẩm ướt do trời mưa.

"Điện thoại tao bị mất rồi. Không biết là Pete có tìm được chúng ta hay không." Kinn bước tới cửa hang, đưa tay ra kiểm tra xem trời còn mưa không.

"Khát quá." Tôi lẩm bẩm, ngó xung quanh xem có gì có thể hứng được nước mưa không, bởi rõ ràng trong tình cảnh này làm gì kiếm nổi nước đóng chai chứ.

"Muốn sao đây. Không có cốc đâu." Tôi cau mày nhìn anh ta. Nói thừa, đương nhiên là trong rừng thì làm quái gì có cốc?

"Tìm đại mấy cái lá to đến hứng mưa đi." Tôi bực mình nói.

"Khó đấy. Bên ngoài mưa thế cơ mà."

"..." Tôi không thèm để tâm, tiếp tục tìm kiếm một cái gì đó. Nhưng ở đây ngoài lá và cành cây khô ra thì thực sự chả có gì hữu ích nữa cả.

"Nhưng nếu mày khát quá... mày có thể uống nước của tao cũng được." Kinn bắt đầu cợt nhả, mắt liếc xuống dưới hạ thân khiến tôi phải bực mình chửi thề.

"Đệch!"

"Haha." Anh ta bật cười thành tiếng sau đó bước ra ngoài trời mưa. Tôi ngạc nhiên, nhìn xem anh ta định làm gì. Một lúc sau, anh chạy vào với bốn năm chiếc lá lớn, cuốn cong thành hình nón để hứng mưa.

"Này." Chiếc lá được đưa tới trước mặt tôi. Tôi nghĩ nghĩ một chút, xong vẫn quyết định nhận lấy. Anh ta cũng đưa chiếc lá còn lại lên miệng và uống nước mưa.

"Mày lấy lá gì đấy, có độc không?"

"Tao biết sao được? Thấy mày uống không chết thì chắc là an toàn rồi." Anh đáp, sau đó uống thêm ngụm nữa. Cái tên chết giẫm này! Lừa tao uống trước đây mà! Thấy tôi không bị gì thì mới uống!!

Tôi nhích người tới gần ngọn lửa, ngồi cuộn lưng lại, hai tay ôm chặt đầu gối, bắt đầu cảm thán về cuộc đời. Sao mà khốn nạn vậy chứ? Chúa ơi, đã bị truy đuổi chưa đủ, giờ còn bị kẹt lại với tên Kinn này nữa! Con mẹ nó!

"Mày có nghe thấy bọn chúng nói chuyện không?" Kinn tiến đến ngồi ở phía đối diện, hỏi tôi.

"Ừm." Tôi đáp mà không nhìn anh ta. Ánh mắt tôi lúc này dán chặt lên ngọn lửa duy nhất trước mắt. Tuy là tôi đã không đúng khi ở trước mặt anh ta làm như vậy, nhưng dù sao thì, tôi đã có thể trút bỏ phần nào cảm xúc tồi tệ của bản thân sau khi đấm vào mặt anh ta. Hơn nữa, tình cảnh lúc này mà chúng tôi phải đối mặt thực sự không cho phép tôi và anh ta đối đầu với nhau.

"Chúng nó nhắm vào mày. Không phải tao." Kinn lạnh giọng.

"Tao không có kẻ thù nào cả, trừ mày ra." Tôi đáp.

"Haha, cứ mạnh miệng tiếp đi." Tôi trợn mắt nhìn anh ta. Tại sao anh ta lại có thể nghĩ rằng những gì anh ta đã làm với tôi là chuyện hết sức bình thường mà ai cũng có thể chấp nhận được vậy?

"..."

"Chúng nó nhắm vào mày hai lần rồi. Và chúng biết mày. Tao cũng chưa thể đoán được lý do và mục đích của chúng là gì." Kinn trầm ngâm nói. Tôi bên này cũng ngạc nhiên không kém. Nếu mục tiêu lần này là Kinn thì là chuyện bình thường thôi, nhưng đằng này mục tiêu lại là tôi. Tôi thật sự không hiểu.

"..."

"Quên đi. Giờ trước mắt phải tìm cách thoát khỏi đây đã. Tao sẽ tra ra đó là ai. Có vẻ lần này chúng nó định đưa tao vào chỗ chết." Tôi cũng nghe thấy điều đó. Hiện tại, có vẻ là tôi cũng đã bị nhắm tới, dù cho mình không làm gì sai.

"Mày ổn hơn chưa?" Kinn hỏi.

"Ừ."

"Có phải vì tao ôm nên mày khỏi nhanh hơn không vậy?" Anh nhếch miệng cười khẽ khiến tôi tức điên, cầm mấy cành cây ném vào đống lửa khiến tia lửa tóe lên. Anh ta nghiêng người né đi, đùa giỡn nhìn tôi, trông thái độ vô cùng thoải mái. Tôi chưa bao giờ thấy anh ta như vậy bao giờ cả.

Bởi vì bình thường trông anh lúc nào cũng ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, một bộ dạng không thể nào nghiêm túc hơn. Giờ thì khác hoàn toàn, từ vẻ mặt cho đến tính cách, khiến tôi cảm thấy thật lạ lẫm.

"Mày đã mơ thấy bố mẹ mình."

Tôi hơi ngước mắt lén nhìn anh một lúc, sau đó vội vàng dời tầm mắt sang ngọn lửa bên cạnh. Có lẽ tôi thực sự đã nằm mơ. Bởi vì lúc đó, tôi nhìn thấy họ tới và ôm lấy tôi. Cảm giác ấm áp trong lòng mà lâu lắm rồi mới được trải qua, cùng với cảm giác an toàn tới mức tôi không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mơ đó.

"Ừ."

"Mày ở một mình như vậy với em trai bao lâu rồi?"

"Gần mười năm." Tôi trầm giọng.

"Vậy cũng tốt. Tao thậm chí còn chẳng nhớ nổi mặt mẹ mình." Kinn cười nói.

"Tại sao?" Không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà tôi lại hỏi như vậy.

"Bố mẹ tao ly hôn lúc thằng Kim mới sinh được mấy tháng. Khi ấy tao còn quá nhỏ, trong ký ức thời thơ ấu của tao hoàn toàn không có bà ấy." Kinn đáp.

"Sao lại ly hôn?" Tôi cũng không biết có phải do ngộ độc, hay do bị bênh hay gì đó không, nhưng tôi muốn biết thêm về Kinn.

"Tao không biết. Tao chưa bao giờ hỏi, hoặc là chưa bao giờ nhớ. Sống với bố cũng rất hạnh phúc, nên tao không nghĩ tới nữa."

Trông vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng trong khoảnh khắc tôi thấy ánh mắt anh như đang lóe lên. Có lẽ từ trong sâu thẳm anh ta vẫn nghĩ về điều đó, chỉ là không dám bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài nhiều mà thôi.

"Ừm."

"Mày cũng giỏi gớm, nuôi thằng em khôn lớn như vậy. Thử nghĩ tới cảnh thằng Khun nuôi tao xem, chắc giờ tao phát điên giống nó mất." Kinn cười nói. Tôi cũng vô thức tưởng tượng tới cảnh tượng đó, khẽ mỉm cười. Nói tới chuyện này, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho thằng Ché. Không biết sau khi tôi bị đánh vào gáy bất tỉnh thì nó có bị làm sao không nữa.

"Mày nghĩ em tao có an toàn không?" Không biết có phải vì sự yên ắng của khu rằng, vì mưa, hay vì cơn sốt mà tôi đã có đủ can đảm để nói chuyện với anh ta nhiều hơn. Tôi cũng dần quên đi cơn giận, bản thân cảm giác như không còn ghét anh ta như trước, dù sâu trong lòng vẫn còn ít nhiều sợ hãi.

"Tao đã bảo nó trốn ra sau nhà rồi."

"Vậy là nó sẽ an toàn đúng không?"

"Tao nói nó lấy điện thoại để gọi cho Pete. Mày có lưu tên cậu ta trong máy không?"

Tôi gật đầu thay câu trả lời, trong lòng vô cùng sợ hãi và lo lắng cho thằng Ché. Nếu như nó có mệnh hệ gì thì tôi biết phải làm sao đây.

"Đừng lo lắng quá. Em trai mày chắc chắn rất an toàn. Đám người kia ngu muốn chết, đã thế còn bất cẩn." Kinn phân thích sự việc. Tôi cũng đồng ý với suy nghĩ của nó. Bởi bọn người này còn non lắm, đã trói tay chúng tôi không chặt, lại còn để cả hai ngồi cạnh nhau. Rốt cuộc là não phẳng tới mức nào mới có thể làm được như vậy?

"Nếu không gọi được cho Pete thì chí ít gọi thằng Tem hoặc thằng Jom cũng được."

Kinn gật đầu với tôi. Không biết là tôi đã ngẩng mặt lên nhìn anh ta từ lúc nào. Không thể không thừa nhận, tôi đã cảm thấy thả lỏng hơn một chút khi ở đây cùng với anh ta. Ít nhất thì không phải cô đơn một mình giữa chốn rừng tối u ám này, vì thế tôi quyết định giữ cơn giận vào trong lòng một lát. Chờ cho tới khi thoát ra ngoài, tao sẽ tiếp tục căm thù mày sau.

"Ngủ đi. Chắc là mai sẽ tạnh mưa, khi đó chúng ta sẽ tìm đường thoát."

Tôi chậm rãi gật đầu, cũng cảm thấy hơi chóng mặt. Hôm nay lại dính thêm một trận mưa nữa, không biết là tôi có khỏi bệnh nổi không đây. Tôi ngửa người ra sau, tựa lưng vào tảng đá lạnh lẽo. Một trận rùng mình, tôi không thể làm gì khác ngoài việc thu người tự ôm lấy chính mình.

"Làm gì vậy??" Tôi hỏi, lùi người lại một chút khi thấy Kinn nhoài người lên gần về phía mình. Anh ta nâng người tôi dậy, sau đó chen vào phía sau.

"Lạnh vậy sao mày ngủ?" Khuôn mặt anh ta không có tí cảm xúc, hành động cũng không có ý định dừng lại. Anh kéo lưng tôi sát vào ngực rồi ôm chặt lấy tôi.

"Buông tao ra! Làm cái quái gì vậy?" Tôi vật lộn trong vòng tay của anh, nhưng nó chặt tới nỗi dù tôi làm gì cũng không thể thoát ra được.

"Tao không làm gì mày đâu. Nằm im ngủ đi." Kinn trầm giọng, tôi cũng bắt đầu giảm bớt lực, nghiêng đầu về phía anh ta, ánh mắt hơi nhướng lên.

"Thả tao ra, mẹ kiếp!"

"Người mày lại nóng rồi... Nếu mày có chết lạnh ở đây thì tao cũng có sức vác xác mày về đâu. Ngủ ngoan đi." Kinn tựa đầu vào tảng đá, hai tay khóa chặt lấy cơ thể tôi. Thành thật mà nói, đúng là nằm trên cơ thể anh ta tốt hơn hẳn so với ngủ trên tảng đá đó. Luồng hơi ấm lại một lần nữa ùa tới, cùng với cảm giác an toàn chưa từng có. Hơi thở của Kinn khiến lồng ngực tôi đập liên hồi, nhắc tôi nhớ rằng ít nhất ở cái nơi khủng khiếp này, tôi không hề đơn độc và cô đơn.

Cơ thể mệt mỏi vì cơn sốt và kiệt sức, tôi nhắm mắt sau đó dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

...

..

.

Trời bắt đầu hửng sáng. Tôi không biết giờ là mấy giờ hay mình đã ngủ được bao lâu rồi. Chỉ biết tình trạng của bản thân đã dần tốt hơn từ hôm qua. Mặc dù người vẫn còn hơi đau nhức một vài chỗ, nhưng ít ra đã có sức hơn trước rất nhiều.

"Tỉnh rồi hả?" Giọng nói ngái ngủ từ phía sau vang lên, Kinn khẽ cựa người, nhưng không hề buông tay ra khỏi người tôi.

"..."

"Ngủ ngon chứ?"

"Ừm." Tôi khẽ gật đầu. Không muốn thừa nhận chút nào, nhưng đúng là cái ôm của anh ta đã khiến tôi cảm thấy thật sự ấm áp."

"Thế thì dậy đi. Chuột rút chết tao rồi." Kinn nói với giọng không quá nghiệm trọng.

"Thì buông tao ra đi." Tôi đáp, cậy tay anh ta rồi nhoài mình thoát ra khỏi cơ thể ấy.

"Haha." Kinn cười nhẹ một tiếng rồi ngồi dậy. Anh vươn vai mấy cái sau đó đứng lên nhặt áo ném cho tôi. Tôi ngay lập tức mặc nó lên người.

"Mày định đi đâu?" Tôi hỏi Kinn, lúc này đang xoay người đi về phía cửa hang.

"Đi xem xét xung quanh. Mày chờ ở đây, lát tao quay lại." Tôi không đáp lại, chỉ ngồi nhìn bóng lưng anh ta. Đêm qua anh đã ôm tôi tới tận sáng, cảm giác như thể đang được nằm trên một chiếc giường êm ái và có một tấm chăn ấm che chắn cho mình vậy. Cả hai đều hiểu rõ, tôi cũng không thể phủ nhận rằng tình trạng của tôi trở nên tốt hơn là nhờ anh ta.

Tôi tìm mấy cái xác lá để dập tắt tàn tro của đốm lửa. Hôm nay chắc chắn chúng tôi phải tìm được lối thoát ra khỏi đây. Không biết lúc bị đuổi chúng tôi đã chạy sâu tới mức nào, và giờ thì mình đang ở đâu nữa. Khu rừng này vô cùng rậm rạp và hẻo lánh. Chỉ sợ lỡ chạy vào sâu quá không tìm được lối ra thì làm sao? Nhưng dù cho trong lòng thấp thỏm vì sợ, tôi lại cảm thấy không quá lo lắng, bởi ít nhất thì tôi không cô đơn một mình.

Tôi ngó nghiêng một hồi tìm kiếm bóng dáng của Kinn, nhưng không có vẻ gì cho thấy anh ta sẽ quay trở lại. Hay là anh ta trốn rồi? Bỏ mặc tôi giữa chốn rừng núi âm u này? Không lẽ là vì thấy tôi ốm yếu như vậy, sợ tôi trở thành gáng nặng nên vứt tôi lại cho nhẹ nợ? Nghĩ nghĩ, tôi quyết định đứng dậy đi ra ngoài, nhìn trái nhìn phải tìm đường đi.

Bước chân tôi bất chợt dừng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt. Dường như tôi nghe thấy tiếng lá cây xột xoạt và cả tiếng nước chảy không quá lớn, cảm thấy một chút sợ hãi không biết có nên bước tiếp hay không. Thật sự muốn tiến tới để xem có phải là Kinn hay không, hay là đi lung tung bị chúng phát hiện rồi bị bắn nát xác rồi. Mẹ kiếp! Như thế thì có phải là ngu quá không? Mỗi đi thám thính xung quanh mà cũng ngỏm được?

"Làm cái quái gì vậy?" Tôi bước tới và nhìn thấy Kinn đang lúi húi làm gì đó với một cành cây dài. Anh ta dùng một viên đá khá sắc để gọt đầu cành cây nhọn hơn. Tôi tò mò bước tới, trong lòng nghĩ không ra anh ta định làm chuyện điên rồ gì nữa.

"Đói chưa?" Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, ánh mắt vẫn tập trung vào công việc hiện tại.

"Đói." Tôi đáp.

"Ừ. Chờ chút. Đằng kia có một con suối nhỏ, mày tới rửa mặt rửa mũi đi." Tôi gật đầu, khó hiểu rời đi bởi cũng không muốn làm phiền anh ta. Trông Kinn khá nghiêm túc, vót vót chưa đủ, anh ta còn cầm lên xoay ngang xoay dọc để xem cành cây đã nhọn thật chưa. Còn tôi thì vẫn chưa nghĩ ra nổi anh ta chuẩn bị làm chuyện quái quỷ gì nữa.

Tôi cúi xuống bên cạnh bờ suối, vốc nước lên mặt. Nước lạnh khủng khiếp, nhưng cảm giác cũng khá sảng khoái, khiến cho tôi tỉnh táo hơn phần nào.

Bụp! Bụp!

Tôi ngẩng đầu nhìn sang, thấy Kinn đang đứng với vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn, nhìn chằm chằm xuống dòng suối. Tay giữ chặt cành cây dài và nhọn ban nãy, cứ thế đâm liên hồi xuống nước.

"Mày làm cái quái gì vậy??" Tôi lên tiếng bởi không thể nào chịu nổi mấy cái hành động kỳ quái đó nữa.

"Bắt cá." Anh ta đáp, không thèm liếc tôi lấy một cái. Ánh mắt anh tập trung vào dòng nước đang chảy, quan sát kỹ lưỡng rồi lại đâm cành cây xuống.

"Hả? Với cái thứ đó á?" Tôi ngạc nhiên.

"Thì, đang bị kẹt trong rừng mà? Mày chưa chơi game sinh tồn bao giờ hả?"

Tôi câm nín trước câu trả lời nhận được, cố gắng nín cười, thầm nghĩ có khi nào đầu óc của Kinn cũng hâm hâm dở dở giống Khun anh trai anh ta không. Chỉ là anh ta biết kiềm chế tốt hơn thôi?? Thật không vậy trời? Bộ cái nhà này đã để cho con cái mình sống trong cánh đồng hoa oải hương quá lâu rồi, nên giờ anh ta mới lấy cái thứ đó để bắt cá? Cứ cầm cành cây đâm đâm chọt chọt như vậy, chỉ có con cá ngu ngốc mới nằm đó để bị bắt thôi.

"Mới đầu tao định đi bắt gà, nhưng đi lâu như vậy mà chả thấy con nào. Nên đành bắt cá vậy. Mày cố chờ một chút." Tôi suýt phun hết cả nước đang uống trong mồm ra. Có phải trước khi bị bắt tới đây mày đã xem phim "Angkor" không vậy?? Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho đầu óc của Kinn.

*Angkor (Lời nguyền cổ): Một bộ phim Thái nói về một cô gái bị linh hồn của một con hổ dữ chiếm hữu trong thân xác.

Tôi đi về hướng ngược lại với con suối, hái mấy quả chuối mọc gần đó bóc ra vừa ăn vừa ngồi nhìn Kinn. Phải công nhận anh ta nghiêm túc thật, nghiêm túc tới mắc cười, tôi sắp không kìm nén được nữa rồi. Thật không ngờ thiếu gia với vẻ ngoài nghiêm nghị chỉn chu như anh ta cũng có ngày để lộ ra dáng vẻ ngu ngốc như thế này. Tôi thấy anh ta vật lộn với cái cành cây một hồi sau đó ngồi bệt xuống tảng đá bên cạnh, trong lòng vui vẻ lấy tiếp một quả chuối nữa để ăn, cứ như là đang ngồi xem phim hài vậy.

"Mẹ nó, sao không có con cá nào vậy?" Kinn cáu kỉnh lên tiếng.

"Thế nãy giờ mày đâm gì vậy?" Tôi hỏi, nhìn anh ta buồn cười chết đi được.

"Mẹ kiếp! Tao thấy mặt nước chuyển động, còn tưởng là cá đang bơi! Mà mày đang ăn cái quái gì thế?" Anh ta quăng cây gậy xuống nước, có vẻ như đã bỏ cuộc, quay sang hỏi tôi với vẻ mặt ủ rũ. Tôi chỉ tay về phía cây chuối, ngay lập tức nghe thấy tiếng anh ta thở dài.

"Sao mày không bảo tao là có chuối để ăn?" Kinn vừa nói vừa đi về phía tôi.

"Tại tao thấy mày bắt cá chăm chú quá, không nỡ cắt ngang." Tôi cắn một miếng lớn. Kinn cũng với lấy một quả bóc ăn.

"Sao trong game bắt cá dễ vậy nhỉ?"

Tôi lại suýt thì mắc nghẹn. Mẹ nó Kinn! Mày đúng là em thằng Khun thật rồi!

"Tao sắp tin rồi đấy." Tôi nín cười lẩm bẩm.

"Ăn nhanh lên còn tìm đường nữa, trông trời âm u như thế này, tí mà mưa thì xui lắm." Kinn vừa nói vừa ném vỏ chuối lên đầu tôi, tôi liền ném qua đó ánh mắt dữ tợn. Đúng là tên khốn!

"Mày còn nhớ con đường mày chạy hôm qua không đấy?" Tôi hỏi

"Ừ thì..." Kinn trầm ngâm một hồi, sau đó ngó xung quanh rồi giơ tay chỉ chỉ như thể đang đếm gì đó, " Chắc là có."

"Chắc" là "chắc" thế nào?? Mày không nhớ có đúng không tên khốn này?? Đêm qua rõ ràng trước khi chạy vào quá sâu, tao đã cảnh báo mày là trời tối nhìn không rõ đường rồi cơ mà???

"Mày hết sốt rồi đúng không?" Kinn vừa nói vừa đặt tay lên trán tôi để kiểm tra nhiệt độ. Tôi hơi giật mình, nhưng vẫn đứng yên để cho anh sờ một lúc. "Ừm, không còn nóng nữa, chúng ta nên đi luôn thì hơn."

Không biết tại sao, nhưng hành động vừa rồi của anh ta khiến tôi có chút rung động trong khoảnh khắc, nhưng cố ép bản thân không được suy nghĩ nhiều.

Hai chúng tôi cùng ăn trong khi đợi Kinn suy tính chuyện quái quỉ gì đó mà tôi không rõ. Sau đó anh ta dẫn tôi đi men theo con đường mà anh ta cho là đúng. Tốt nhất anh ta nên chắc chắn là con đường này đúng. Bởi hôm qua tôi hoàn toàn mất ý thức nên không thể nhớ bất cứ điều gì, chỉ đành phải phó mặc số phận mà đi theo anh ta vậy.

"Mày chắc chắn không đấy?" Tôi đứng chống nạnh, nghi ngờ hỏi anh ta. Trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng tỷ lệ sống sót của mình khi ở đây. Kinn cũng lúng túng, anh ta đi thẳng ba bước, rồi lại lùi bốn bước, xoay trái xoay phải khiến tôi chóng mặt.

"Ờ... Tao thấy cái cây này quen quen." Anh ta chỉ tay vào một cái cây lớn, còn tôi thì nhướng mày một cách bất lực.

"Đương nhiên là quen rồi!!! Mày đi vòng quanh cái cây này ba lần rồi đấy tên chết tiệt này!" Tôi cáu kỉnh. Thật thất vọng! Ra vẻ như thể tường tận hết tất cả mọi thứ, nhưng thật ra vụng không để đâu cho hết. Biết thế thà để đám người kia bắt đi còn hơn, có khi còn dễ tìm đường thoát thân. Chứ tình cảnh hiện giờ có khác gì lạc trong mê cung đâu?

"Nếu cứ tiếp tục đi về hướng Bắc thì chắc sẽ tìm thấy lối ra thôi." Anh ta quay sang nói với tôi rồi đi tiếp.

"Vậy hướng Bắc của mày ở đâu?" Tôi hỏi ngược.

"Hướng này." Anh ta chỉ về phía trước con đường mà chúng tôi đang đi. Tôi thở dài, thật sự muốn hét lên vì cơn nghẹn ở cổ.

"Sao mày biết được?" Tôi quát lớn, bước chân cũng dừng lại, không đi theo anh ta nữa. Tên chết tiệt này! Bầu trời thì âm u, sao mà phân biệt hướng nào với hướng nào được chứ? Tôi nghĩ anh ta hẳn là điên rồi!

"Cứ đi đi." Đi! Đi cái khỉ gió! Rồi lỡ không biết lại đi vào sâu hơn nữa thì sao? Tôi nhìn thấy Kinn nhăn mày nhăn mũi. Có vẻ như tình huống lúc này thật sự đã khiến một thiếu gia như anh ta phải phiền lòng rồi. Và nếu tôi không lầm thì, mọi thứ thực sự đã vượt quá khỏi tầm kiểm soát của anh ta. Mọi thứ đều không như ý muốn của mình, và điều đó khiến Kinn cảm thấy bực bội và thất vọng.

Tôi nghĩ nghĩ một hồi, chán không buồn nói, mặc kệ anh ta dẫn đi đâu thì đi. Cũng không thèm nhìn Kinn, nên khi anh ta dừng lại đột ngột khiến tôi đập mạnh vào lưng anh ta. Cú va chạm khiến tôi loạng choạng, nhưng may mắn là Kinn đã kịp nắm lấy cổ tay tôi kéo lại.

"Mẹ! Sao dừng lại mà không bảo?" Tôi bực bội, bắt đầu cảm thấy vừa nóng vừa mệt mỏi. Cuốc bộ cả ngày trời mà vẫn không tìm thấy lối ra nào cả.

"Còn phải nhắc mày nữa hả? Đi đứng không nhìn đường." Kinn cũng quay lại đáp trả.

"Bỏ tay tao ra được rồi đấy." Tôi hất cổ tay mình ra, nhưng anh ta vẫn nắm chặt.

"Để tao nắm thế này một chút đi, biết đâu nhớ ra gì đó. Đi mau lên!" Mẹ kiếp!! Và sau đó anh ta cứ nắm cổ tay tôi kéo đi như vậy không chịu buông. Dù tôi có cố gắng cậy tay anh ta ra mấy lần, nhưng vì bị giữ quá chặt nên tôi cũng lười vùng vẫy. Để dành sức để đi tiếp thì hơn, nên tôi đã bỏ qua chuyện này.

"Thử chạy không? Có khi tao lại nhớ được đường hôm qua?" Kinn quay sang tôi hỏi. Vậy tóm lại là mày không nhớ đường chứ gì???

"Không chạy! Mệt!" Kinn nhếch mép cười, và cứ thế được thể chọc tôi.

"Chuẩn bị rẽ phải nhé!" Anh ta nói rồi rẽ sang phải, "Rẽ trái." Bước sang trái, "Đi thẳng!"

"Mày nói với tao làm quái gì?" Tôi bực bội.

"Thì... Nói không mày lại bảo tao không nói trước." Anh bật cười. Cái tên này có đang thật sự tìm đường ra không vậy? Giờ là lúc nào mà vẫn còn phải chọc tôi cho được?

Tôi tiếp tục đi về phía trước, vừa mệt vừa khát, và có khi sắp kiệt sức tới nơi. Cũng không để ý bàn tay của Kinn đã trượt khỏi cổ tay tôi từ lúc nào, nắm lấy bàn tay tôi, ngón tay đan vào nhau. Anh siết chặt tay tôi, tôi cũng nắm lấy tay anh ta và cứ để yên như vậy.

Tôi không biết từ bao giờ tôi lại để yên cho anh ta nắm tay mình như thế mà không hề kháng cự. Nhưng dù sao thì, nếu nắm tay ai đó khi ta đang sợ hãi, nó sẽ giúp mình thả lỏng và an tâm hơn rất nhiều.

"Này Kinn! Mày không biết thì cứ nhận là không biết đi!" Tôi mất kiên nhẫn hét lớn, sau đó giằng tay Kinn lại để anh ta dừng bước.

"Giận rồi à?" Kinn cười cười. Bao nhiêu lâu nay tôi chưa bao giờ gặp phải cái trường hợp nào như cái trường hợp này! Tên chó chết! Lúc nào cũng thích trêu ngươi tao!

"Mày có nhớ thật không vậy?" Tôi hỏi.

"Rồi rồi, đi bộ đi." Kinn nói, trông anh ta thư thái tới nỗi tôi tưởng là anh ta đã phó mặc cho số mệnh mình trôi đi đâu thì trôi vậy.

"Còn đi cái quái gì nữa? Mình trở lại điểm xuất phát hai lần rồi đấy thằng chó kia!" Tôi gắt lên. Đi liên tục cả ngày rồi chỉ quanh quẩn ở vạch xuất phát. Ngay trước mắt là con suối mà vừa mới sáng nay tôi rửa mặt. Trời cũng sắp tối rồi. Giỏi! Quá giỏi! Rốt cuộc đi tới đi lui cả ngày vẫn trở về chỗ cũ!

"Thôi thì cứ nghỉ ở chỗ cũ vậy. Ngày mai tìm lại." Tao thề ngày mai tao sẽ tự tìm đường một mình! Tao sẽ không để cho mày dẫn đường nữa đâu!

"Bỏ tay tao ra!" Tôi gạt phăng tay của Kinn ra, anh ta vẫn cái bộ dạng cười cười nhìn tôi.

"Cứ tưởng mày sẽ để yên như thế chứ?"

Kinn phiên bản Jungle Man và Kinn phiên bản Young Master hoàn toàn khác nhau, cả về cử chỉ lẫn biểu cảm trên khuôn mặt. Trông anh ta có vẻ vui vẻ và thoải mái hơn bình thường. Mặc dù vẫn rất ngứa mắt và đều bị tâm thần như nhau.

"Đói!" Tôi đi hái chuối để ăn. Nếu như cây chuối mà biết nói, hẳn nó phải bối rối lắm khi thấy tôi đã bỏ đi rồi còn quay lại hái nó ăn lần nữa mất. Mẹ! Kinn cái đồ ngu nhà mày!

"Tao cũng đói!" Anh ta đứng bên cạnh tôi, xoa xoa bụng.

"Ăn đi." Tôi trầm giọng.

"Chán chuối rồi. Tao muốn ăn thứ khác." Kinn vừa nói vừa nhìn xung quanh.

"Nhiều chuyện." Còn thích kén chọn?? Tao mặc kệ mày chết đói!

"Chán rồi mà. Tao không muốn ăn nó nữa." Anh ta đáp, có vẻ như cũng không để ý tới lời nói của mình cho lắm. Nhưng tôi hơi khựng lại một chút, suy nghĩ về câu nói của anh ta. Từ mấy hành động kỳ quái của anh ta trước đó thì có vẻ như anh ta đang nói thật.

"Thế mày định ăn gì? Cá hay gà?" Tôi vừa hỏi vừa thở dài. Mày tìm được tao chết liền cho xem!

"Không, tao sẽ ăn cái đó." Anh ta chỉ vào một cái cây cao cao, tán lá dày và vô số những quả màu đỏ. Tôi ngạc nhiên, quả quái gì đây? Còn chưa kịp định thần, đã thấy Kinn cởi giày và lóng nga lóng ngóng trèo lên cây. Cha mẹ ơi! Tôi vẫn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để đón nhận một khía cạnh khác nữa của Kinn. Tôi đã bảo anh ta chả khác gì thằng Khun mà! Chỉ là khôn hơn một chút. Tôi hy vọng là thằng Kim, em út của nhà này sẽ không bị chậm phát triển như vậy.

Mong là thằng Kim sẽ không bị thiểu năng giống hai thằng anh nó!

Tay chân của Kinn di chuyển dọc theo thân cây. Động tác vụng về khiến cho tôi phải bật cười. Trước đây mày chỉ tỏ ra trầm tĩnh, nghiêm túc để mọi người để nể phục thôi đúng không? Còn đây mới là con người thật của mày? Chết mất thôi, nếu đám đàn em của anh ta mà nhìn thấy cậu chủ mình như này chắc sẽ sốc lắm.

"Hahaa." Tôi cố gắng nín cười, quán sát từng cử chỉ của anh ta. Gương mặt anh lúc này rất quyết liệt, tư thế leo cây không hiểu sao cũng vô cùng dễ nhìn.

Bụp một cái, anh nhảy xuống trước mặt tôi và chìa tay ra khoe thành quả.

"A..." Tôi hơi lắc đầu. Liệu có ăn được hay không vậy? Nhỡ ngộ độc chết thì sao? "Quả này là quả gì?" Tôi vừa hỏi vừa nhìn vào đống quả trên tay anh ta.

"Chắc là Cherry dại." Tôi cười nhạt nhẽo, vì sự ngu ngốc của anh ta. Ừ thì trông nó giống cherry đấy, nhưng đương nhiên đây không phải cherry. Cherry nhà mày ai sẽ mang vào đây mà trồng chứ? Anh ta thấy tôi mãi không ăn, liền cầm lấy một quả bỏ vào miệng trước.

Ẹc!!!

Ngay lập tức phun ra. Tôi ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa phá lên cười. Mặt anh ta đen lại, vội vã chạy ra suốt vốc nước lên súc miệng. Tội nghiệp, đã mất công trèo cây để hái vậy mà... Haha.

"Cái mẹ gì không biết. Toàn nhựa là nhựa." Kinn bắt đầu ca cẩm.

Nói thật, nếu như tôi bị lạc trong rừng, tôi nhất định sẽ sống sót vì tôi có kỹ năng sinh tồn cao do phần lớn thời gian ở một mình. Nhưng đổi lại là Kinn, anh ta chắc chắn sẽ ngỏm ngay từ ngày đầu tiên. Vì sao hả? Vì kỹ năng sinh tồn của anh ta chỉ là con số không tròn trĩnh mà thôi! Nhìn còn tưởng thứ gì cũng biết, nên mới tin tưởng để cho chỉ đường. Ai mà dám tin anh ta một lần nữa chứ?

"Mày cười gì?" Anh ta hỏi.

"Haha... Không ăn hả? Mất bao công sức trèo cây hái xuống mà." Tôi đùa một câu.

"Hừ, cũng đáng. Ít ra được thấy mày cười." Anh ta nói nhỏ tới mức tôi gần như không thể nghe thấy gì, nhưng cũng không quan tâm lắm. Ăn chuối tiếp thì hơn.

"Mày có vẻ thích chuối ghê." Kinn tiến lại gần tôi, cười nói.

"Có gì ăn nấy thôi." Chứ trong hoàn cảnh này mày còn mong đợi điều gì nữa?

"Tao cũng có chuối. Ngon hơn trên tay mày nhiề... Ai da!" Tôi ném một quả chuối thẳng vào mặt tên khốn biến thái kia, khiến anh ta phải kêu một tiếng. Cho chết! Thích nói bóng nói gió à!

"Tên khốn này!"

"Ê Porsche! Tao là cậu chủ của mày đấy!" Anh ta khẽ giọng cảnh cáo.

"Cậu chủ cái quái gì mày." Tôi trả treo, sau đó quay lưng đối diện với anh ta, cảm thấy lười nhìn cái bản mặt đáng ghét đó. Đột nhiên anh ta tiến tới gần sau lưng tôi, cúi sát vào tai khiến tôi nổi da gà.

"Gọi cậu chủ mau." Thanh âm trầm lạnh.

"Mày không phải cậu chủ! Mày là thứ của nợ, đồ khốn ạ!" Tôi quay lại dùng hết sức đẩy anh ta ra. Người anh loạng choạng lùi mấy bước, miệng khẽ nhếch lên. Tôi bực bội bước nhanh tới bờ suối, vốc nước rửa mặt rồi uống vài hớp nước.

"Trời cũng tối rồi đấy. Mày có định tắm rửa không?" Kinn hỏi tôi. Cả ngày lê lết trong rừng khiến toàn thân tôi lúc này đầy mồ hôi, cả người nhớp nháp. Tôi khẽ liếc Kinn một cái. Trong rừng vào ban đêm, xung quanh trở nên tối hơn rất nhiều. Nhưng tôi vẫn không dám xuống nước chừng nào Kinn còn ở đó, thực sự tôi vẫn không tin tưởng cho lắm.

"Ầy, tùy mày. Để tao đi nhóm lửa." Chắc Kinn biết tôi đang nghĩ gì. Anh ta quay người đi, để dành thời gian riêng tư lại cho tôi, nhưng...!! Cho dù muốn riêng tư, hiện tại cũng không phải là lúc cần riêng tư!! Bầu trời ngày càng trở nên âm u, còn có cả chút cảm giác hiu quạnh nữa... Tôi phải thừa nhận là... Tôi sợ ma!!

"Chờ đã!" Tôi vội vã kêu lớn. Kinn quay lại nhướng mày nhìn tôi khó hiểu. "Ở đây... rồi chút nữa đi cùng nhau." Tôi nói, mặc dù không muốn nhờ vả loại người như anh ta một chút nào, nhưng đây là trường hợp khẩn cấp khó tránh khỏi.

"Hử?" Giọng nói chứa đầy sự nghi ngờ, Kinn quét ánh mắt khắp người tôi một lượt rồi quan sát mọi thứ xung quanh, "Ồ ồ! Mày sợ hả?" Vừa hỏi vừa kéo dài giọng điệu như thể trêu chọc.

"Sợ cái đầu mày!" Tôi lập tức phủ nhận.

"Thế thì tao đi đây." Anh cười nói, rồi quay lưng như thể chuẩn bị đi thật.

"Chờ đã!!" Tôi vội vã gọi anh ta lần nữa. Lần này anh quay lại và cười đắc ý. Nhìn cái bản mặt thiếu đánh đó khiến tôi phải cân nhắc lại xem mình có nên đi tắm nữa hay không. Khó chịu thật!

"Haha, sợ ma à?" Anh ta cười cười hỏi tôi. Tôi nhăn nhó, cố tìm một lý do nào đó để bao biện.

"Tao không muốn ở một mình. Nhỡ gặp phải thú hoang thì sao?" Tôi không muốn anh ta biết được nỗi sợ hãi của tôi.

"Tưởng mày là kiểu trời không sợ đất không sợ chứ? Haha, cứ tắm đi. Có hổ chui ra thì kêu tao là được." Kinn nói sau đó ngồi xuống tảng đó ở gần đó. Mẹ mày! Phỉ phui cái mồm! Ngộ nhỡ tao có gặp hổ thật thì cái tên như mày cũng sẽ chả thể làm nên trò trống gì đâu, thật ngu ngốc!

"Quay đi! Không cần phải nhìn tao như vậy đâu." Tôi bắt đầu nghĩ, giữa ma quỷ và Kinn, thứ gì đáng sợ hơn?

"Phiền quá đấy." Anh ta cũng không phản ứng gì, chỉ làm theo lời tôi nói. Tôi quan sát anh ta một lần nữa để chắc chắn, sau đó bắt đầu cởi quần áo, chỉ mặc độc chiếc quần đùi bên trong. Đm! Thực ra cũng đều là đàn ông với nhau cả mà! Thế éo nào tôi lại phải sợ sệt rồi cảnh giác như thể thiếu nữ mới lớn thế này chứ?

"Chà..." Tôi bước xuống nước, ngay lập tức cảm giác lành lạnh ập đến, nhưng cũng khá thoải mái.

"Đừng có ngâm nước lâu quá đấy, nhỡ sốt lại thì khổ." Kinn nhắc tôi. Tôi và anh ta lúc này đều quay lưng lại với nhau. Mặc dù ngâm mình ở trong nước cách anh ta một khoảng khá xa, nhưng tôi vẫn không dám nhìn anh ta lấy một lần. Chỉ sợ những hình ảnh trước đó sẽ lại ùa về, nhất là khi tôi còn đang trong trạng thái toàn thân trần trụi như thế này nữa. Sợ rằng anh ta sẽ lại trêu đùa tôi, sẽ lại khiến tôi cảm thấy tồi tệ.

"..."

Tôi lội sang bờ bên kia, chắp tay vái cây cối xung quanh đó một lượt, sau đó bắt đầu tắm rửa. Ở trong rừng về đêm, mọi thứ im lặng, tăm tối đến đáng sợ. Nếu như chỉ có một mình chắc tôi đã phát điên rồi. Tôi tự trấn an bản thân rồi vội trầm mình xuống nước, may mà hôm nay có trăng nên xung quanh sáng hơn một chút.

"Kinn?" Tôi gọi tên anh ta để kiểm tra xem anh có còn ở đó không, bởi nãy giờ anh ta vô cùng yên lặng, không phát ra một chút âm thanh nào.

"Hử? Sao?" Tiếng anh ta đáp lại, tôi thở phào nhẹ nhõm vì anh ta vẫn đang ở đó.

"Không có gì..."

"..." Tôi bắt đầu tắm, chưa đầy năm phút sau, bầu không khí lại chìm trong tĩnh lặng.

"Kinn..."

"Ờ, tao vẫn ở đây." Giọng nói anh ta có chút bực bội khiến tôi bất giác mỉm cười. Anh ta thật sự đang ngồi đó đợi tôi chứ không phải tỏ ra ngứa đòn trêu ngươi tôi như thường lệ.

"..." Tôi tắm gần xong, Kinn cũng đã im lặng được một lúc lâu. Không hề có tiếng bắt muỗi hay bất kỳ âm thanh của sự chuyển động nào. Tim tôi giống như thể hẫng đi một nhịp.

"Này Kinn..." Tôi đợi anh ta trả lời, nhưng không hề thấy tiếng đáp lại.

"Kin!!" Tôi gọi lớn hơn. Bắt đầu cảm thấy căng thẳng, toàn thân cứng đờ không dám cử động. Sợ không dám quay đầu lại, chỉ sợ quay lại sẽ thấy...

"Kinn! Tao không đùa đâu!!" Thật sự lúc này tôi đã sợ lắm rồi, tới mức đứng chôn chân tại chỗ run lẩy bẩy. Trời thì tối thui, không thể thấy gì, lại còn có chút lạnh lẽo. Đệch mợ, đúng là điều kiện lý tưởng để đám ma quỷ đó hiện hình mà! Đột nhiên, một giọng nói từ dưới nước truyền đến, cùng với thứ gì đó lao tới rất nhanh túm lấy tóc tôi từ phía sau.

Hù!!

"Chết tiệttttttttt!" Tôi giật mình hét lớn, còn chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe thấy tiếng cười.

"Haha, mày sợ ma hả? Hahaha!" Kinn cười khoái chí. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại cảm xúc trước khi quay người lại dùng hết sức đẩy người anh ta ra.

"Mẹ kiếp! Tao suýt chết vì đau tim đấy!" Tôi cố gắng gạt anh ta ra, nhưng người anh cứ dính lấy tôi, còn tay thì giữ tôi thật chặt. Tôi dồn hết sức mình, đẩy mạnh một cái đến nỗi anh ta ngã xuống dòng nước, cả người tôi cũng bị kéo theo.

"Ụa..." Tôi bị sặc nước một chút, Kinn đỡ tôi dậy, cánh tay vẫn như cũ vòng ra sau ôm chặt tôi. "Buông tao ra!" Khi thấy cả hai đều ướt sũng đứng dưới dòng nước, tôi liền hét vào mặt anh ta. Anh ta trông cứ như không cảm thấy tội lỗi gì hết, vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cũng không chịu kém cạnh, giương ánh mắt chiếu vào mặt anh. Khuôn mặt của cả hai rất gần nhau, khiến trái tim tôi vô thức đập mạnh.

"Không buông." Anh lên tiếng, giọng nói đầy vẻ ương ngạnh. Khuôn mặt anh ta cúi xuống mấy lần, nhưng lần nào tôi cũng đều tìm cách né tránh.

"Kinn, bỏ tao ra! Tao không muốn nhớ tới cảnh tượng khi đó!" Tôi vừa nói vừa cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh. Tôi đã nói hết những suy nghĩ trong lòng mình lúc này. Lang thang cả ngày hôm nay khiến tôi quên nó đi trong phút chốc. Nhưng anh ta lại đang khơi gợi trong đầu tôi những ký ức đó một lần nữa.

"Porsche, nghe tao nói..." Anh thở dài, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc. Cả hai cánh tay vẫn ôm dính lấy tôi. Mỗi một xúc cảm khi đụng chạm đều khiến cho những hình ảnh của đêm hôm đó hiện lên rõ ràng hơn. Cảm giác đau đớn xen lẫn với sợ hãi bắt đầu bủa vây, len lỏi trong tâm trí tôi.

"..." Tôi không thể rời mắt khỏi ánh nhìn của Kinn. Lần nào cũng vậy, mỗi khi tôi nhìn vào mắt anh, cứ như thể có một câu thần chú nào đó giữ tôi lại. Mọi thứ xung quanh như ngưng đọng. Chỉ duy nhất trái tim tôi là vẫn luôn làm việc rất chăm chỉ, đập mãnh liệt từ nãy đến giờ.

"Tao không cố ý. Tao không nghĩ điều đó sẽ làm tổn thương mày nhiều như vậy." Kinn nói với giọng áy náy. Có lẽ vì thấy cơ thể tôi hơi run rẩy, giọng nói của anh nhẹ nhàng hơn, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn mọi khi rất nhiều.

"..."

"Tao đã không để ý đến cảm xúc của mày... Tao biết điều đó thật khủng khiếp. Nhưng tao thật sự không có ý định làm vậy với mày." Lời nói của Kinn vừa chắc nịch nhưng cũng rất đỗi nhẹ nhàng. Thanh âm ấy vang vọng trong đầu tôi. Ánh mắt nghiêm túc của anh như vụt qua bóng tối sâu thẳm, khiến tôi cảm thấy tin tưởng.

"..."

"Tao biết mày đang cảm thấy cực kỳ căm ghét tao. Nhưng tao không thể sửa chữa được bất cứ điều gì. Nếu có thể quay ngược thời gian, tao thực sự không muốn mày ghét tao như vậy."

"..."

"Nhưng tao chỉ xin mày một điều thôi... được không? Đừng rời đi có được không?" Tôi hơi nhíu mày, đừng rời đi? Tại sao?

"..."

"Mày đừng nghỉ việc, có được không?" Kinn thấp giọng nói. Đã rất nhiều lần tôi muốn hỏi anh ta tại sao, chỉ là một tên vệ sĩ thôi mà, tại sao phải quan tâm nhiều đến vậy? Nhưng mặt khác, tôi lại nghĩ là vì anh ta cố làm vậy chỉ là vì muốn tôi luôn phải xoay quanh anh ta mà thôi, và cũng rất khó để tìm được người nào giống như tôi để làm vệ sĩ nữa. Chính vì vậy nên anh mới luyến tiếc và không muốn để tôi rời đi như vậy?

"..."

"Đừng đi nếu tao không bảo mày đi.... Được không?" Lời cầu xin thốt ra cuối cùng lại khiến tim tôi đập lệch nhịp một cái. Không biết từ bao giờ, anh đã cúi xuống đến khi môi chúng tôi khẽ chạm vào nhau. Tôi cứng đơ người, không biết phải làm gì, trong lòng cũng rối như tơ vò.

"Xin lỗi..." Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp khi nghe thấy câu xin lỗi ấy. Kinn nhẹ nhàng áp môi anh vào môi tôi. Tôi cũng không biết phải làm sao cho phải nữa. Cái cảm giác khi mà choảng nhau như chó với mèo bỗng dưng trở nên gượng gạo, bối rối lại có phần rạo rực. Một nửa trong tôi muốn tôi phải căm ghét và cự tuyệt anh ta, nhưng một nửa kia lại muốn tôi tiếp nhận cảm giác đó.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của anh. Anh khẽ nhếch miệng cười, đầu lưỡi luồn qua kẽ răng vào khoang miệng tôi len lỏi khắp nơi. Cảm giác tê dại khó tả bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể. Nụ hôn này khác với bất kỳ nụ hôn nào khác trước đó. Không có dục vọng, cũng không có khát vọng chinh phục. Giống như để chứng minh cho cảm xúc và lời nói trước đó của anh ta. Không biết từ bao giờ tôi đã để bản thân đắm chìm trong thứ cảm giác này một lần nữa.

Tôi đứng yên, để mặc cho cảm xúc của mình mỗi lúc một rõ ràng hơn. Tôi không đáp lại, nhưng cũng không hề phản kháng. Tôi thừa nhận rằng trái tim tôi vẫn làm hết sức mình với công việc của nó, chỉ sợ là nó sẽ đập mạnh tới nỗi văng ra ngoài mất thôi.

"Lạnh không?" Kinn rời khỏi môi tôi, nhưng trán anh vẫn kề sát vào trán tôi. Không biết anh ta đã buông tôi ra từ bao giờ, đưa tay lên vuốt mặt tôi. Ngón tay anh nhẹ nhàng vén sợi tóc ướt sang một bên.

"Không." Tôi nhỏ giọng trả lời.

"Lên kia đợi đi. Tao sẽ tắm rửa một chút." Anh nói rồi lùi về sau vài bước.

"A..." Tôi khẽ nói sau đó quay người đi lên bờ. Chính tôi cũng không thể hiểu nổi bản thân mình nữa, bối rối như vậy, hoang mang như vậy. Tại sao tôi lại cứ đứng đơ người ra thế chứ? Điều gì đã xảy ra với tôi vậy? Không kháng cự, cũng không từ chối. Tại sao tim lại đập rộn ràng thế này? Mẹ kiếp! Tôi ghét anh ta! Tôi sợ anh ta! Kinh tởm anh ta! Đúng rồi Porsche! Anh ta đã đối xử với mày như vậy mà? Trời ơi!

"Mày quay lưng lại đi. Để tao mặc quần áo." Kinn khẽ nở nụ cười, sau đó quay lại theo lời tôi nói. Tôi nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần đùi ướt và mặc lại chiếc quần dài ấm áp và chiếc áo sơ mi của mình.

"Sao im lặng thế?" Anh ta lẩm bẩm.

"Mày trông đợi gì ở một khu rừng âm u như thế này? Đây không phải là Thonglor đâu."

*Thonglor (BangKok) Khu vui chơi sầm uất, náo nhiệt, nổi tiếng với nhiều quán bar và các điểm ẩm thực hấp dẫn cả khách du lịch địa phương và nước ngoài.

"Ít nhất thì không phải kiểu yên lặng như thế này." Tôi chả thể hiểu nổi logic của anh ta. Mày nghĩ mày ở đâu vậy? Ở sự kiện rừng quốc gia hay gì mà còn muốn cả âm nhạc sống động với ca từ du dương êm ái?

"Thì mày cứ hát đại đi, sẽ không thấy im ắng nữa." Tôi đáp. Dù sao thì nói chuyện với anh ta như vậy cũng khiến cho bầu không khí xung quanh bớt gượng gạo và nhàm chán hơn.

"Vậy tao hát thật nhé?" Anh nói với vẻ cợt nhả.

"Ừ." Dù gì có chút âm thanh cũng đỡ hơn là không có gì. Vả lại anh ta muốn làm gì thì cứ làm đi, còn phải xin phép nữa luôn? Tôi quyết định đi tới mép bờ suối để ngồi chờ anh ta, phòng khi ở đó thêm nữa anh ta lại giả ma hù mình.

"Được thôi, ô la la, ú hú ~~~" Tôi suýt thì cầm giày của mình chọi thẳng vào mặt Kinn. Mẹ kiếp. Anh ta cố tình kéo dài âm thanh khiến cho nó trở nên thật rùng rợn và ám ảnh. Chết tiệt thật! Tên này chỉ có trêu ngươi tôi là giỏi thôi!

"Tên khốn này! Không còn bài nào để hát nữa hả?"

"Haha. Trước khi sợ ma thì mày nên sợ muỗi đi. Quanh đây muỗi nhiều thế này, có bị sốt rét cũng không có gì là lạ." Kinn lẩm bẩm mấy tiếng rồi bỗng nhiên im bặt. Tôi nghe thấy tiếng nước chảy, có lẽ là anh ta đang đi tiểu. Bầu không khí hiện tại khiến tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm. Muốn về nhà, đi ngủ, nằm trên chiếc giường êm ấm sẽ thích hơn biết bao. Kinn không nghĩ gì tới việc thoát ra khỏi đây nữa hay sao? Rồi cả người nhà anh ta nữa, liệu có biết anh ta đã mất tích không vậy? Đau đầu thật sự! Tôi đang rơi vào trầm tư, tiếng hát của Kinn đột nhiên vang lên.

"Thật nóng lòng muốn gặp em. Mỗi khi em nhoẻn miệng cười lại càng khiến anh rung động. Ngày nào cũng vậy, anh luôn phải cố gắng kìm nén cảm xúc này." Tôi cảm thấy tốt hơn khi xung quanh có một chút âm thanh như vậy. Nó phá tan bóng tối đang bủa vây lấy tâm trí tôi. Giọng của Kinn không được bình thường cho lắm, nhưng cũng không quá tệ. Dù sao thì vẫn gọi là tạm được.

"..."

"Không thể cưỡng lại mỗi khi gặp em. Có sai hay không khi lén nhìn vào đôi mắt ấy, rồi mơ về nó hằng đêm? Tôi phải làm sao đây? Ai đó nói cho tôi biết được không?" Kinn ở phiên bản hiện tại trông khá là vui vẻ và thoải mái, khác hẳn với mọi khi. Tôi cũng đã cảm thấy quen với điều này hơn. Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nhiều khía cạnh khác của Kinn tới vậy, và cũng biết được là anh ta còn ngu ngốc hơn mình tưởng.

"..."

"Sao vậy?" Anh ta đột nhiên hỏi.

"Mày cũng nghe thể loại này à?" Tôi hơi ngạc nhiên. Bởi trông cái khuôn mặt và lối sống thường ngày, tôi nghĩ anh ta sẽ chỉ thích thưởng thức các bản jazz balad của nước ngoài thôi.

"Có nghe, nhưng bình thường thì tao hay nghe nhạc nước ngoài hơn. Có điều sợ hát lên mày không dịch được." Tôi cau mày. Sắp xếp lại một lượt lời nói của anh ta. Mày đây là muốn bảo tao ngu đúng không???

"Tên khốn này." Tôi lập tức phản bác. Anh ta phì cười. Hừ! Tao chỉ xếp nhầm báo cáo tiếng Anh của mày có đúng một lần thôi, sao cứ lôi chuyện đó ra nói mãi vậy??

Sau đó, Kinn bước ra khỏi mặt nước và mặc quần áo vào. Càng về khuya, tiết trời ngày càng lạnh. Tôi và anh ta lại đi tới chỗ cái hang lúc trước. Kinn bắt đầu chất cành cây và lá khô lại thành một đống và nhóm lửa, sau đó tự hào khoe với tôi về lần đầu tiên anh ta làm điều đó. Hừ, ai vào rừng thì cũng phải tự áp dụng các kiến thức sinh tồn thôi. Với cả, lá khô với củi thì đương nhiên là dễ bắt lửa rồi! Có cái gì mà tự hào chứ?? Lớn tới ngần này tuổi rồi, anh ta nên cảm thấy may mắn khi vẫn còn giữ được cái mạng cho tới tận bây giờ đi!

"Ahh, Pete, rốt cuộc nó đang làm cái quần gì vậy?" Kinn bắt đầu ngồi gục xuống, quay mặt vào đống lửa rồi ca cẩm.

"Mày nhắc Pete làm gì? Nó giờ là quân của Khun rồi. Không phải mày nên gọi thằng Big sao?" Tôi tò mò hỏi. Dù gì bây giờ Pete cũng đâu liên quan gì tới anh ta nữa? Vệ sĩ trưởng là tôi, mà giờ tôi cũng ở đây rồi, thì người mà anh ta nên gọi phải là Big chứ nhỉ. Kinn trầm ngâm một hồi, sau đó nói.

"Hừm... Ai cũng được, tới rồi đưa tao ra khỏi đây hộ cái!" Anh ta bắt đầu điên cuồng gào rú.

"Chưa bao giờ được thấy mày trong bộ dạng này đấy." Tôi nói, nhưng không nhìn anh ta mà chỉ nhặt lá ném vào đống lửa.

"Bộ dạng gì? Haha." Anh ta nhếch mép hỏi tôi.

"Thì như bây giờ."

"Thế mày mong đợi tao có bộ dạng gì?" Anh ta nhướng mày.

"Chả mong gì." Anh ta nhoẻn miệng cười trước câu trả lời của tôi. Tôi cũng không mong đợi gì thât, chỉ là ngạc nhiên thôi. Đã nói rồi, bình thường trông mặt anh ta không cau có đáng sợ thì lúc nào cũng lạnh tanh.

"Ờ, đôi khi tao cũng muốn được thoải mái một chút. Dù sao tao cũng mới chỉ 22, 23 tuổi thôi mà, hơn mày có một tuổi. Mày còn muốn sao?" Anh ta vừa nói vừa tựa người vào tảng đá, thở dài nhưng với vẻ mặt khá thoải mái.

"Nhưng cái bản mặt mày già đanh." Tôi đùa, nhưng mà đúng là sự thật mà nhỉ, tất cả những hành động trước đó của anh ta khi ở trong rừng chả phù hơp với cái mặt lạnh lùng của anh ta chút nào.

"Hừ, mồm mép. Có nhiều lúc tao thấy mệt mỏi khi luôn phải gánh trên vai kỳ vọng của người này, người nọ. Tao cũng muốn có một cuộc sống thời thanh xuân bình thường đẹp đẽ như bao người khác lắm chứ. Nhưng mày nhìn mà xem, thằng Kim thì chả bao giờ về nhà, còn thằng Khun thì như vậy. Bố tao cũng đau đầu nhiều chuyện rồi. Tao không muốn ông ấy phải lo lắng thêm về tao nữa." Lời tâm sự của Kinn khiến tôi hơi sững người.

Đây là câu nói dài nhất từ trước đến giờ của Kinn với tôi. Hẳn phải khó khăn lắm khi anh ta luôn phải cư xử như một đứa trẻ ngoan như vậy, đã thế còn là con của gia đình mafia. Anh ta phải gánh quá nhiều thứ, khiến cho tôi nhiều lúc còn quên mất là anh ta chỉ hơn tôi có một tuổi. Cuộc sống cũng không suôn sẻ gì. Buổi tối học xong thì phải đợi bố bàn công việc, rồi xử lý một số tài liệu. Phải nói là trong cái gia đình này, đúng là chỉ có Kinn là được việc nhất.

"Ừm."

"Tao cũng mệt mỏi chứ. Lúc nào cũng phải làm bộ mặt nghiêm túc. Phải khiến cho người khác nể phục mình, bởi nếu tao không làm được điều đó, tao sẽ mất uy và khó có thể chỉ bảo đám đàn em được."

"Thằng Khun không phải vẫn làm được vậy sao?"

"Bởi nó đã làm rồi, nên tao càng không thể làm như vậy. Mày nhìn mà xem, có ai kính nể nó không? Chỉ có sợ nó tùy hứng, rồi gây chuyện làm hỏng mọi thứ." Kinn cười trừ, "Tao không muốn quy củ nề nếp của cái nhà này tệ hơn nữa. Dù là ở bên ngoài, hay lúc gặp mặt đối thủ hoặc đối tác, tôi muốn họ phải e sợ, và cẩn trọng, dè chừng với mình."

Tôi gật gù. Bởi tính chất công việc như vậy, sự tin cậy là điều vô cùng quan trọng. Phải công nhận rằng suy nghĩ của anh ta cũng khá là chín chắn.

"Vậy mày không thấy khó chịu sao? Mày nói mày phải già vờ, vậy tức là đó là hình tượng mà mày tạo ra rồi còn gì." Tôi hỏi.

"Ít nhất thì khi ở một mình hoặc với bạn bè, tao có thể là chính mình. Và, cả bây giờ, tao cũng đang là chính tao." Kinn đưa mắt nhìn tôi, sau đó xoay người ngồi trở lại như trước. Tôi không hiểu ý câu nói cuối cùng của anh nhưng tôi cũng không cảm thấy ghê tởm hay ghét bỏ những điều anh vừa chia sẻ. Vậy cũng tốt, bởi nhờ đó mà tôi sẽ không cảm thấy quá ác cảm với hình tượng Kinn trước đó nữa.

"Ồ..." Tôi đáp có lệ.

"Haha. Mày có biết là mày đang cười không vậy? Cười nhiều hơn hẳn lúc ở ngoài." Phiên bản chọc chó của Kinn bắt đầu quay trở lại.

"Hừ, tao đang cười nhạo sự ngu ngốc của mày đó." Tôi thành thật.

"Vậy cũng tốt." Tốt cái quái gì, phiền toái thì đúng hơn. "Tao có nên chuyển vào rừng ở không nhỉ? Tao thích nơi này rồi đấy." Anh ta vừa nói vừa cười.

"Mày đi mà ở một mình." Tôi nói, sau đó ngả lưng vào phía bên kia tảng đá, bắt đầu thấy hơi buồn ngủ.

"Ngủ không." Anh ta dang tay ra vỗ vỗ vào ngực mình, tôi lập tức giơ ngón giữa lên.

"Mẹ, tao không buồn ngủ!"

"Oke, tự mày nói nhé. Ô la la, à hú ~~" Tôi vội vàng bịt tai lại khi Kinn ngân nga cái giai điệu man rợ đó lên.

"Thằng quần này!!" Tôi vội vã ngắt lời, Kinn bật cười đắc ý.

"Mau lên nào, hồn ma kia~~~" Tôi quay đầu sang hướng khác, vẫn không bỏ hai tay đang bịt tai xuống. Kinn ở bên kia thì vẫn tiếp tục rống.

"Ô la, ú hú ~~" Tôi nhắm chặt mắt, sau đó cố bịt tai thật chặt. Tôi tính quay đầu lại để chửi anh ta, nhưng giật bắn người khi thấy anh ta đã đến gần tôi từ bao giờ. Và mặt tôi ngay lập tức va vào bộ ngực trước mặt.

"Cái mẹ gì?? Tránh ra!" Tôi đẩy anh ta ra.

"Ồ ồ ~~~" Tôi vội đưa tay lên bịt tai lại. Anh ta liền nhân cơ hội đó luồn tay qua sau cổ tôi, kéo tôi vào trong lồng ngực mình.

"Không thích! Đồ khốn này!" Tôi cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng anh giữ chặt lấy cơ thể tôi. Bản thân anh ta thì nằm nghiêng người một cách vô cùng thoải mái trên phiến đá, sau đó giả vờ nhắm mắt lại. Tiếng gió bên ngoài bỗng chợt rít lên, tôi quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa hang, đột nhiên cảm thấy lạnh hết sống lưng, sợ chết khiếp, chỉ đành nằm bất độngtrong lòng Kinn, để cho anh ta ôm như vậy.

"Thằng khốn kia, mày mở mắt ra mau!" Tôi lắc người anh ta. Anh gật gật đầu nhìn tôi cười.

"Sao thế?"

"Cấm mày ngủ trước tao. Phải đợi tao ngủ đã." Tôi nói.

Có phải mày lại đang muốn hát hù ma tao nữa không? Chuyện sợ ma thật sự không phải đùa đâu, là sợ thật đó! Có một lần khi ở nhà, tôi đã nhìn thấy một cái bóng mờ mờ trắng trắng. Sau đó tôi đã phải ngủ ở phòng thằng Ché mấy ngày liền, cho tới khi quên chuyện đó đi và quay lại phòng ngủ của mình. Không hiểu sao tôi lại sợ ma đến vậy. Chỉ biết một điều, nếu có ma hay là cái quái gì tương tự xuất hiện, thì có lẽ không cần ai tới đâu, tôi nhất định sẽ chết vì sốc thôi.

"Muốn nghe hát ru không? Ô... Oopss!!" Tôi vội đưa tay bịt mồm anh ta lại. Anh khanh khách cười trong cổ họng. Sau đó tôi cứ thế bịt mồm anh ta như vậy, rồi gục đầu vào lồng ngực rắn chắc đó. Mẹ kiếp, cái tình huống quái quỉ gì không biết. Hai thằng đàn ông với thân hình to như con bò đang ôm nhau. Thật là quái dị mà.

Có một chút cảm giác bối rối, nhưng đi cùng với nó là một chút ấm áp khiến tôi dễ dàng chìm vào trong giấc ngủ. Đã bảo rồi, cứ tạm thời để chuyện căm thù ra một bên. Khi nào thoát khỏi nơi này, tao sẽ ghét mày sau.

Thực ra, phiên bản này của Kinn cũng không tệ. Tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

------------------------------------------

Thời gian vừa qua tui gặp một chút chuyện cá nhân nên không thể cân bằng được thời gian làm, học với cả nhiều thứ khác... Giờ thì cũng đỡ hơn rùi, tui sẽ dịch lại truyện bắt đầu từ tuần này nhe. Cảm ơn mọi người vẫn theo dõi ạ :'(((

Chap 19 này đáng yêu thật sự, đọc xong cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn. Mong là hai anh cứ luôn đáng yêu như vậy chứ đừng có ngược nhiều quá.