Chereads / KINNPORSCHE / Chapter 12 - CHUONG 12

Chapter 12 - CHUONG 12

#Porsche

Bước sang ngày thứ ba bị kẹt trong rừng, may mắn thay hôm nay trời đã bớt âm u hơn hai ngày qua. Hai chúng tôi tiếp tục đi dọc theo con đường, chỉ có điều lần này tôi là người đi trước. Cũng không thèm để tâm tới tiếng phản đối ồn ào của Kinn phía sau lưng, đã bảo là hôm nay tao sẽ không tin mày mà! Và tôi cũng sẽ không ngu ngốc để bị lạc một lần nữa đâu. Nếu như tôi để anh ta dẫn đường thêm một lần nữa, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ thoát ra khỏi đây được.

"Tao bảo bên trái mà." Kinn chỉ sang bên trái. Tôi gật gật đầu, quay người rẽ phải. Tôi sợ khả năng mò đường của anh ta lắm rồi, lần này quyết sẽ không trở thành nạn nhân nữa đâu.

"Sao mày lại không tin tao?" Anh ta nói với giọng ấm ức, nhưng vẫn tiếp tục đi theo tôi.

"Nắng gắt thật." Tuy rằng ở trong rừng nhiều cây xanh, luôn luôn có đủ khí oxy, nhưng dù sao đi bộ lâu như vậy, còn phải động não tìm đường nữa, nên cả hai chúng tôi ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi.

"Nghỉ một lát không?" Kinn giảm tốc độ và kéo vạt áo của tôi, sau đó ngồi bệt xuống khúc gỗ bên cạnh một gốc cây lớn. Tôi thở dài, dừng bước rồi đứng yên nhìn anh ta. Thật tình, tôi cũng mệt chứ, nhưng nếu cứ đi được một chút anh ta lại thế này, thì chẳng mấy nữa trời sẽ lại tối thôi.

"Lại đây ngồi đi."

Kinn chỉ chỉ vào đùi mình, như thể muốn tôi ngồi lên đó. Vì thế tôi liền nhấc chân lên toan đạp tới mấy phát.

"Muốn ăn chân không?"

"Haha... Chỉ ngồi chút thôi mà. Tối qua mày còn ngủ trong lòng tao cả đêm."

Tôi giơ ngón giữa của mình lên, đạp anh ta thêm mấy phát nữa. Đệch! Nếu không phải do trời lạnh và sợ ma, thì tao sẽ không bao giờ làm vậy đâu!

"Đến đây đi, mau lên." Anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc, nhanh chóng kéo cổ tay tôi ngồi vào lòng. Và anh ta đã thành công. Tôi ngồi quay mặt ra ngoài, còn tay anh ta thì vòng qua ôm lấy eo tôi, đan chặt vào nhau ở giữa. Tôi đã cố giằng co để đứng lên, nhưng hình như càng phản kháng thì tay anh ta càng khóa tôi chặt hơn.

"Bỏ tao ra đi."

"Ngồi yên nào, tao cần sạc năng lượng." Mày đang nói cái rắm gì vậy?

"Bỏ tao ra! Đệch mợ!"

"Á..." Chắc là do tôi hơi quá sức làm cho Kinn bật ngửa khỏi khúc gỗ. Cả hai chúng tôi ôm nhau lăn một vòng, đến lúc định thần lại thì đã thấy bản thân đang đè trên người anh ta, liền vội vã đẩy anh ta ra.

"Mày chơi vui lắm hả??" Tôi hét vào mặt anh. Kinn thì nằm ở một bên ôm cánh tay nắn bóp.

"Tao đau tay quá." Anh ta cũng hét lên. Tôi chỉ biết đứng đó cười sảng khoái.

"Hahaa." Tôi thả lỏng người, nhìn anh ta lúc này vẫn còn nhăn nhó.

"Đau thật đấy, nãy bị quệt phải cành cây rồi." Trông bản mặt như thể sắp chết tới nơi vậy. Tôi đành thở dài cúi người xuống để kiểm tra anh ta.

"Ở chỗ nào." Tôi kéo tay anh ta qua, thấy trên vùng cổ tay có một vết xước dài, còn hơi rỉ máu.

"Đáng đời lắm, tên khùng thích trêu ngươi tao." Tôi cười cho thật đã, sau đó xé vạt áo của mình thấm nhẹ vết máu trên tay anh. Anh ta cũng rất tự giác nhấc người tới gần, ngồi cạnh xem tôi xử lý vết thương.

"Liệu có chết không?" Kinn hỏi.

"Có, sắp rồi." Tôi trả lời.

"Thật hả... Hừm... Phải chết trong rừng sao?" Anh ta vừa nói vừa ngả đầu lên vai tôi. Tôi nghĩ chắc lại đang diễn trò đây mà, mặc dù cái vẻ mặt khi bị đau của anh ta trông thật ngố.

"Ừ, chết vì bị tao giẫm." Tôi nói. Ánh mắt vẫn tập trung vào vết thương, cũng không sâu lắm, vậy mà cứ làm quá. Tôi đẩy đầu anh ta ra, anh liền ngồi thẳng dậy và nhìn tôi.

"Thổi đi. Như thế sẽ nhanh khỏi hơn đấy." Kinn bật cười. Tên này lại bắt đầu chọc tôi đấy. Anh ta làm bộ mặt đáng thương khi thấy tôi ngẩng đầu lên. Vì thế tôi liền đẩy anh ta ra, đứng phắt dậy.

"Lắm chuyện, đi được rồi đấy!" Tôi nói. Vẻ mặt Kinn lại như sắp chết một lần nữa.

"Tay đau quá trời, không đi nổi. Cõng tao đi." Hôm nay anh ta bị sao vậy??? Tôi bắt đầu có ý nghĩ muốn đá phăng tên này đi đâu đó cho khuất mắt.

"Đừng có nhiều chuyện! Chân của mày có bị gì đâu?"

"Hôm qua tao đã cõng mày còn gì..." Tôi thở dài thườn thượt. Đôi khi cũng cảm thấy mệt mỏi với Kinn phiên bản này thật, càng nhẫn nhịn thì lại càng được nước làm tới.

"Vậy tao đánh gãy chân mày đã nhá? Sau đó tao sẽ cõng mày ngay lập tức khỏi suy nghĩ gì luôn." Tôi nói một cách trơn tru.

"Thế kéo tao đi." Anh ta cười cười, sau đó đưa tay ra. Tôi thở dài một lần nữa, dùng sức kéo anh đứng lên.

"Mày bỏ tay ra được rồi đó." Tôi hất tay anh ra.

"Cho nắm chút đi... Tay tao yếu lắm rồi." Mặc dù thanh âm hơi run một chút, nhưng vẫn với tông giọng thường ngày.

"Phiền chết." Tôi tiếp tục tiến về phía trước, còn Kinn thì nắm chặt tay tôi.

"Mày lo cho tao hả?" Kinn nói bằng tông giọng thấp tới mức tôi gần như chả nghe thấy anh ta đang nói gì. Nhưng tôi cũng không cũng chả muốn để ý tới mấy tiếng quạ kêu gà gáy này, tránh cho việc anh ta nhắc lại rõ hơn rồi khiến tôi tức điên lên.

"Hướng này." Anh ta tăng tốc độ rồi đẩy tôi về phía trước.

"Không, tao nghĩ là lối này." Đương nhiên là tôi không đồng ý, bởi tôi không thể tin tưởng anh ta nữa. Vì vậy tôi đẩy vai anh ta về hướng khác, trong khi tay thì vẫn đang bị anh nắm chặt.

"Không! Tao nhớ là đường này." Sau đó anh ta lại tăng tốc vượt lên để dẫn đường một lần nữa.

"Mẹ nó! Kinn, nếu đã ngu vậy thì cứ ở yên mà nghe đi!!" Tôi hét vào mặt anh ta.

"Tao là thủ lĩnh mà, tin tao." Anh nói bằng giọng chắc nịch.

"Ai mướn mày làm thủ lĩnh!"

"Bố tao." Lời nói phun ra từ miệng anh ta hoàn toàn làm tôi câm nín. Tôi không biết hiện tại mình đang cảm thấy thế nào nữa. Cả hai đều mệt mỏi, mà chung quy đều là tại anh ta. Mãi sau, cuối cùng tôi cũng kéo được anh ta đi theo hướng mà tôi muốn. Anh ta trông có vẻ hậm hực, nhưng rồi vẫn đi theo phía sau.

Không biết là do Kinn sợ tôi bị ngã hay là bị đi lạc. Lúc này tay anh ta lại bắt đầu trượt dần xuống nắm lấy tay tôi như ngày hôm qua, có điều lần này tôi không nắm lại nữa. Chúng tôi tiếp tục men theo con đường, rồi thỉnh thoảng quay sang tranh cãi với nhau, hoặc là quay sang chửi rủa anh ta. Thật đấy. Đi bộ trong rừng không mệt bằng đối phó với một tên điên như vậy, cảm thấy lãng phí sức lực bản thân!

"Hừm... Mày đã bao giờ nghe kể chưa?" Kinn bỗng nhiên hỏi, tôi nhíu mày, tiếp tục nghe anh ta nói.

"Gì?"

"Thực ra ở trong rừng, càng đi càng lạc. Đó là bởi vì có thứ gì đó đang che mắt chúng ta." Tôi khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi, không rõ Kinn đang định nói cái gì.

"..."

"Thì mày biết đấy, trong mấy khu rừng như thế này, luôn có một thứ gì đó rất thiêng. Và... cả các linh hồn." Anh ta nói, giọng còn hạ xuống nghe thật đáng sợ khiến tôi vô tình siết chặt tay anh ta, dừng bước quay lại quát.

"Mày nói mấy cái này làm đéo gì??" Giữa rừng giữa núi như vậy, ai khiến anh ta kể ra chứ???

"Tao nói thật mà. Mày chưa bao giờ đọc những chuyện như thế này sao? Đi vòng vòng, cuối cùng vẫn trở về chỗ cũ." Anh làm vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh nói.

"Mẹ! Mày còn muốn nói cái quái gì?" Tôi bất mãn hét lên. Lại còn hỏi tôi đã bao giờ nghe về mấy chuyện như này chưa hả? Nghe rồi! Nhưng mày làm ơn có thể nhìn vào tình hình hiện tại rồi nghĩ cách giải quyết giùm tao có được không? Thay vì nói về mấy cái thứ đó??

"Hôm qua chúng ta cứ quay về cùng một chỗ. Chẳng lẽ..." Anh ta vừa nói vừa kéo dài thanh âm cùng với vẻ mặt nghi ngờ. Tôi nổi hết da gà, bước tới gần bên anh ta và túm chặt tay anh không dám buông.

"Nói nhăng nói cuội." Tôi hạ giọng.

"Có phải chúng ta đã vô tình làm điều gì sai khiến cho thần rừng không vừa ý?"

"Chắc chắn không phải là tao. Hay là mày hả? Người như mày, đầu óc lúc nào cũng đen tối." Tôi căng thẳng nói, Kinn nhanh chóng lắc đầu.

"Không hề, sáng nay tao đã chắp tay vái thần rừng rồi. Còn mày thì sao, từ lúc lạc vào đây mày đã làm gì để tỏ lòng thành kính với thần rừng chưa?" Anh ta cau mày nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt cứ như thể tôi là người có tội vậy. Tôi thừa nhận, ngoài việc xin phép đi tiểu vào cây thì tôi chả nghĩ gì về điều đó cả.

"Tao có chắp tay lúc đi tiểu rồi." Tôi nói nhỏ.

"Vậy đấy. Tao đã bảo rồi, không phải mỗi thế là xong đâu. Mày phải thể hiện sự tôn kính một cách chân thành, nếu không chúng ta sẽ cứ mãi bị mắc kẹt như này đấy. Đi bộ lâu lắm rồi, mà vẫn cảm giác như càng đi càng xa, mày cũng thấy mà." Kinn nói một cách nghiêm túc.

"Vậy tao phải làm sao?" Nỗi sợ hãi trong tôi bắt đầu tăng lên. Tôi cũng tin vào những điều tâm linh này. Dù chưa bao giờ gặp, nhưng tôi cũng đã được nghe mẹ nói. Tôi sợ những hồn ma từ khi còn bé, và cũng không biết điều gì đã khiến cho tôi sợ chúng nữa.

"Ầy, mày lại đây, đứng đó, quay đầu sang bên kia rồi giơ tay lên." Kinn vừa nói vừa chỉnh động tác cho tôi.

"Phải chắp tay đúng không?" Tôi nhướng mày.

"Đúng! Rồi mày sẽ nhanh chóng được ra khỏi rừng."

"Thế mày thì sao?"

"Sáng nay tao đã cầu nguyện rồi. Mày cứ làm đi cho yên tâm." Anh ta thúc giục tôi.

"Tao phải nói gì đây?" Với nỗi sợ hãi, tôi buộc phải làm theo những gì Kinn nói.

"Có một câu thần chú thế này. Mày sẵn sàng chưa?" Tôi gật đầu, hai tay chắp lại.

"A... niếp... ta... ba... Nói to lên nào..." Kinn quay người lại nói với tôi, và tôi thì bắt đầu lặp lại từng chữ một. "A... ưn... a... cô... ta... na..." (Thú thực đoạn này tui đíu biết dịch kiểu gì cho đúng =))) nên tui ghi bừa huhu... xin hãy thông cảm cho tui)

"Này... Khoan đã, sao nghe quen quen." Tôi ngừng lặp lại lời anh ta và quay sang nhìn Kinn với vẻ mặt nghi ngờ. Tôi thoáng nhìn thấy anh ta hơi mỉm cười, nhưng chắc là mình nghĩ nhiều rồi.

"Chắc mày nghe nhiều rồi nên thấy quen. Đây là câu thần chú phổ biến lắm mà. Tiếp đi... Che... cha... ya... a... cha... i..." Kinn bật cười. Tôi vội quay lại nhìn thì thấy anh ta rất nhịp nhàng gõ vào cây rồi la lớn. "Anantacha chaye Aphati Thetana!! Haha, bài hát hay vãi!" (Đoạn này tui cũng ghi y hệt bản TA nhé =))) đừng hỏi nó là gì luôn... huhu Nhưng tội nghiệp bạn Porsche suốt ngày bị trêu ạ)

Tôi như bị tạt nước vào mặt! Tức phát điên, còn cái tên khốn kia thì cười ngặt nghẽo tới chảy cả nước mắt.

"Mấy thứ như vậy mà mày cũng tin?"

"Mất thời gian! Mẹ nó! Sao mày dám lấy thứ này ra đùa tao hả? Rồi mày sẽ gặp quả báo sớm thôi." Tôi hét lớn, đấm mạnh anh ta một cái.

"Haha, tao không tin mấy chuyện này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy cả. Không ngờ mày sẽ tin vào điều đó đấy. Haha."

"Mẹ kiếp Kinn, tao đang cố gắng làm người tốt đấy nhé!" Hai đứa chúng tôi bắt đầu đuổi nhau một hồi. Tôi tự hỏi rồi khi ra khỏi đây, liệu anh ta có còn tâm trạng vui chơi như thế này nữa không? Ở đây với tôi, anh ta không che giấu gì, cũng không để lại một chút dấu vết nào của Kinn trước đây cả. Chỉ còn lại tên Kinn phiên bản trẻ trâu và chậm phát triển mà thôi!

"Haha, tao thấy mày căng thẳng quá rồi đấy. Lông mày của mày sắp cau lại thành hình cánh cung rồi kìa." Kinn quàng tay qua cổ tôi, sau đó dùng hai ngón tay xoa nhẹ đầu lông mày tôi.

"Tao không đùa đâu." Tôi cau mày, cố gắng giằng ra, nhưng anh ta thì cứ gục đầu vào vai tôi như vậy.

"Tao chỉ muốn mày giải tỏa căng thẳng thôi mà. Có gì đâu..." Anh ta vẫn tiếp tục làm tôi khó chịu. Dẹp đi! Tôi đã mất quá nhiều sức để đối phó với tên điên này rồi, lại còn đùa như thể muốn cười nhạo tôi nữa.

Xoạt!

Tôi giật bắn mình khi thấy bụi cây phía trước bỗng động đậy. Tôi vội vã túm lấy eo của Kinn và nắm chặt gấu áo anh ta. Mặt tôi rúc sau vai anh, trái tim đập thình thịch chỉ vì những điều mà Kinn nói lúc nãy.

"Sao thế?" Mặt Kinn cũng trở nên căng thẳng, vòng tay ôm lấy tôi.

Xoạt xoạt.y đang

"Haha! Thỏ hả? Mày sợ cả thỏ sao? Haha!" Kinn cười đến là sảng khoái. Tay anh ta vẫn ôm tôi, còn vỗ nhẹ như thể trấn an. Tôi ngẩng đầu lên, trừng mắt đánh anh ta một cái: "Ờ. Giờ thì hết rồi." Anh ta xoa xoa đầu, tôi liền quay phắt người đi. Mẹ nó! Vậy là hình tượng ngầu lòi của tôi đã bay hết rồi! Sao giờ trông tôi cứ như một tên yếu đuối, chỉ một chút tác động bên ngoài đã làm mình hết hồn vậy?

"Mẹ nó! Tên điên này!" Tôi bực bội nói, sau đó quay người tiếp tục bước đi mặc kệ tiếng cười hay mấy câu trêu chọc vô cùng ngứa đòn của Kinn ở phía sau. Mẹ!!! Hoặc là tôi sẽ đổi ý, giết tên điên đó ngay tại đây rồi phi tang cũng được.

"Đợi đã." Anh ta nửa đi nửa chạy đến khi đuổi kịp tôi. Tôi vẫn tiếp tục bước đi, hạ quyết tâm sẽ không lãng phí thời gian vào mấy trò đùa vô nghĩa của Kinn nữa.

"Tao nghĩ mình đi đúng đường rồi đấy." Đi được một lúc tôi bắt đầu cảm thấy quen với con đường này hơn. Cả tôi lẫn Kinn vẫn tiếp tục vừa đi vừa chạy cho tới khi nhìn thấy mỏm đá nơi mà chúng tôi đã rơi xuống ngày đầu tiên.

"Đúng là nó rồi! Tìm cách để leo lên đi." Kinn ngửa đầu nhìn lên, bắt đầu tính toán cách để trèo lên đó.

"Tìm hết mọi ngóc ngách cho tao! Chừng nào chưa thấy thì đừng có dừng lại!" Một giọng nói khắc nghiệt vang vọng khắp khu rừng. Kinn và tôi vội vã trốn ra sau cái cây lớn.

"Mẹ kiếp! Chúng nó vẫn chưa chịu bỏ cuộc sao?" Kinn khẽ rủa thầm một tiếng, sau đó rút súng từ thắt lưng, sẵn sàng chiến đấu.

"Giờ sao đây?" Giọng nói của tôi cũng trở nên căng thẳng bởi chúng tôi chỉ có một khẩu súng. Súng của tôi đã bị văng đi khi rơi xuống vách đá.

"Đường này có dấu chân của chúng nó!" Tiếng hét của đám người kia khiến tôi gần như nín thở. Tôi quay lại nhìn Kinn, lúc này đã thủ sẵn súng trong tư thế chiến đấu. Tay anh trượt xuống giữ chặt lấy cổ tay tôi.

"Đưa tao khẩu súng. Tao sẽ lo bọn nó." Tôi nói với anh, nhưng anh ta không nghe, thay vào đó chỉ đứng yên quan sát.

"Chúng ta phải chiến đấu. Nếu không, chuyện này sẽ không thể kết thúc."

"Chúng ở đây!"

Bang! Bang!

Ngay khi mấy tên đó hô lên, Kinn lập tức bắn vào vai của hai tên trong số đó, khiến chúng ngã ra đất.

"Chết tiệt!" Kinn vẫn không đưa súng cho tôi, anh ta vừa né đạn vừa kéo tay tôi chạy dọc theo hàng cây lớn. Tiếng súng của cả hai bên xen lẫn vào nhau.

Pằng! Pằng!

"Sắp hết đạn rồi." Kinn kiểm tra súng, sau đó lắp rãnh đạn trở lại. Vừa nãy khi đấu súng, một tên trong số chúng đã ngã xuống, nằm gục trên vũng máu. Tôi vội hất tay Kinn, chạy nhanh ra sau gốc cây để cướp lấy khẩu súng của tên đó.

"Porsche! Mày làm cái quái gì vậy?" Kinn hoảng hốt gọi tôi, sau đó chạy theo phía sau bắn trả bọn chúng, ngăn không cho tới gần.

Lạch cạch! Tôi cầm súng rồi nhắm thẳng khoảng chục tên đang tiến lại gần. Kinn cũng nhanh chóng kéo tôi lại nấp sau gốc cây.

Đoàng! Đoàng!

"Làm cái gì thế hả? Suýt thì chết đấy!" Kinn gắt lên với tôi, sau đó ló người qua thân cây nổ súng thêm phát nữa.

"Chết tiệt! Bọn nó quá đông, nếu giờ không đáp trả, thì sẽ không còn cơ hội đâu!" Tôi không biết có phải do tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều hay không, chỉ biết là nếu như không đánh trả rồi lại trốn vào trong rừng một lần nữa, mọi thứ sẽ lại lặp lại như ban đầu.

"Porsche! Dừng lại!" Lúc Kinn hét lên cũng là lúc tôi lao ra khỏi gốc cây và lên súng. Bọn chúng vội vã né đạn, ngã va vào nhau tạo thành một đám hỗn loạn.

"Kinn mày đi hướng kia, tao sẽ đi hướng này." Tôi quay lại nói với Kinn rồi quay đi, bất chấp việc Kinn có làm theo lời tôi hay không. Tôi vừa chạy thục mạng vừa bắn liên hồi vào bọn chúng hết tên này đến tên kia.

Pằng! Pằng!

Bọn chúng kéo tới ngày càng đông, tiến về phía tôi. Tôi thở hổn hển kiểm tra đạn rồi quay sang nhìn Kinn ở hướng bên kia. Anh ta cũng đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Giờ tôi cũng không biết phải làm gì tiếp nữa. Nếu còn tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ không Tôi cố gắng giữ cho mình bình tĩnh để có thể phân tích tình hình hiện tại. Nhưng còn chưa kịp làm gì, tôi đã bị đám người đó bao vây từ lúc nào, chĩa nòng súng vào giữa trán tôi.

"Đầu hàng đi. Mày đánh không lại bọn tao đâu." Ba người trong số chúng vây quanh tôi. Tôi cố gắng bình tĩnh, không cho phép bản thân bỏ cuộc nhanh như vậy. Tôi hướng nòng súng vào một tên trong đó. Nhưng bản thân tường tận rằng tôi đã bị dồn vào đường cùng rồi.

Nhưng mẹ nó! Kinn đột ngột chạy tới, đạp vào cổ tay chúng khiến cho súng của bọn chúng bắn chệch vào cây. Tình huống hiện tại có lẽ Kinn cũng đã hết đạn. Vì vậy tôi nhân cơ hội này đánh văng cổ tay của tên trước mặt khiến khẩu súng trong tay gã rơi xuống. Thật sai lầm khi để chúng giáng mấy cú vào mặt, bởi cơ thể tôi vẫn còn đang yếu chưa hồi hẳn. Nhưng cú đấm cú đá mạnh tới mức có thể khiến người khác bất tỉnh của tôi giờ chỉ còn lại phân nửa sức.

Bang!

Một tên cầm súng bắn dồn dập tới khiến tôi liên tục phải né đi, cũng may có thân cây xung quanh đó che chắn cho tôi phần nào. Khẩu súng nhanh chóng bị đánh rớt, liên tiếp nhận vô số cùi chỏ rồi đầu gối, nhưng tôi vẫn cố gắng đứng dậy đánh trả. Tình hình ở phía bên kia cũng không khác tôi là bao. Anh cũng cố tạo thế phản công, nhưng vẫn bị đánh trả khá nhiều. Trong khoảnh khắc, tôi bị chúng khóa lại, giữa bụng nhận một cú đá mạnh tới nỗi toàn thân đau đớn, không thể nhận biết được gì xung quanh nữa.

"Mẹ kiếp!"

"Porsche!" Tôi giật mình mở to mắt khi thấy bóng Kinn từ xa nhào tới, quấn lấy tôi ôm vào lòng.

Đoàng!

Tôi hoảng hốt, viên đạn nhắm thẳng về phía mình, nhưng tôi không cảm thấy gì hết. Toàn bộ cơ thể Kinn đã che chở tôi hoàn toàn. Trái tim quặn thắt sợ hãi không biết người trước mặt sẽ ra sao. Bất chợt cảm nhật được chất lỏng đang rỉ ra trên người. Kinn hoàn toàn im lặng. Tôi cảm thấy một trận súng nữa chuẩn bị tới, vội vã nhặt lấy khẩu súng rơi trên mặt đất và bắn về phía bọn chúng. Vừa bắn vừa ôm Kinn kéo đi.

Đoàng! Đoàng!

"Ở bên đó!" Đám đông bắt đầu trở nên hỗn loạn, bọn chúng dời sự chú ý của tôi và bắt đầu kiêng dè những người mới xông đến. Lúc này tai tôi cũng bắt đầu ù đi, não bộ như thể cắt đứt với thế giới bên ngoài, gục xuống đỡ lấy Kinn đang nhắm nghiền mắt, nằm yên bất động với máu từ bụng chảy ra. Tôi không biết phải làm gì tiếp, trái tim đập mạnh, miệng không ngừng hét tên anh ta.

"Kinn! Kinn!! Mẹ kiếp! Tỉnh dậy!" Cảnh tượng của Kinn trước mắt khiến tôi thật sự hoảng hốt. Tôi liên tục tát vào mặt và lay anh ta dậy. Không lường trước mọi chuyện sẽ như thế này. Trong lòng sợ hãi tột độ, sợ rằng người trước mặt sẽ chết. Một lúc sau, khuôn mặt Pete mơ hồ hiện ra trước mắt tôi. Tôi thấy cậu ta tái mặt chạy vội tới đỡ lấy Kinn, cùng lúc thằng Arm cũng xuất hiện phụ Pete đỡ người rồi gọi lớn tên tôi.

"Porsche! Porsche!"

Sau đó, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ. Sự đau đớn truyền đến cùng với cơ thể kiệt sức khiến cho mọi hình ảnh trước mắt tôi đứt đoạn.

[Bệnh viện]

Tôi không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng tôi cảm nhận được thoải mái và mềm dưới lưng như mọi khi. Cái cảm giác ấm áp đến khó tả. Không lẽ tôi vẫn còn đang mắc kẹt trong rừng và đang nằm trên người của Kinn?

"Kinn..." Tôi lẩm bẩm, giọng nói khan đi vì cổ họng khô khốc. Đôi mắt từ từ mở ra, đập vào mắt là trần nhà lạ hoắc.

"Phi! Phi tỉnh rồi! P'Jom! P'Tem!" Giọng em trai tôi mừng rỡ vang lên.

"Phi! Phi thấy sao rồi?" Tôi từ từ nâng người dậy. Vẫn còn thấy hơi mệt và nóng trong người. Tôi đưa mắt nhìn quanh một lượt, cổ tay đang căm dây truyền nước, còn toàn thân thì mặc quần áo của bệnh viện.

"Sao rồi hả? Mày đã ngủ hai ngày rồi đấy." Tem mỉm cười bước tới bên cạnh giường.

"Ché!" Tôi vội kéo thằng Ché vào lòng, trước đó tôi thật sự lo lắng không biết nó có an toàn không.

"Phi khát không? Uống nước trước đi." Ché rời khỏi tôi, rót nước vào ly rồi để vào đó một ống hút. Tôi nhận lấy vừa uống vừa cố gắng sắp xếp lại sự việc trong đầu, cho đến khi nhớ tới Kinn.

"Còn Kinn thì sao?" Tôi lập tức hỏi, trong cuộc đấu súng quyết liệt đó, Kinn đã bị bắn.

"..." Cả ba lập tức im lặng. Tôi có dự cảm không lành, càng thêm lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra anh ta.

"Kinn sao rồi??" Tôi căng thẳng.

"..." Ba đứa nó lần lượt nhìn nhau.

"Mẹ kiếp! Chết rồi sao..." Tôi cắn chặt miệng. Cảm giác đau nhói ở tim, dù cho ghét anh ta đến nhường nào, tôi cũng không nghĩ muốn anh ta chết như vậy. Hơn nữa, là lỗi của tôi. Thay vì bảo vệ anh ta, tôi lại để anh ta bảo vệ ngược lại. Chính tôi là người phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Kinn. Thật đau đớn!

"Không..." Jom dường như muốn nói gì đó, nhưng lúc này tôi hoàn toàn không để tâm tới nó nữa, trong lòng chỉ một mực nghĩ tới Kinn.

"Anh ta ở đâu? Đưa tao tới đó đi!"

"Porsche! Từ từ đã, mày hãy nghe tao nói." Đám bạn tôi nói, nhưng tôi không để lọt tai bất cứ điều gì, tay giật kim truyền ra.

"Đưa tao đi đi. Một lúc thôi được không, ít nhất hãy để tao nói gặp mặt anh ta lần cuối." Tôi nói, giọng run run, trong lòng dâng lên một trận đau xót khó tả. Đáng lẽ tôi nên mừng vì một tên khốn nạn như anh ta chết rồi mới phải.

"Porsche! Đừng vậy mà Porsche!" Cả hai thằng bạn lẫn thằng Ché em tôi vội vã lao tới, ấn tôi ngồi lại giường.

"Không! Tao phải đến chùa! Đưa tao đi!!"

Lạch cạch.

Tiếng mở cửa vang lên, cùng lúc Pete bước vào với vẻ mặt tươi cười khiến chúng tôi phải dừng lại một lúc.

"Tỉnh rồi sao? Mọi người đang làm gì vậy?" Pete cùng với một y tá nữa đi tới, vẻ mặt hoang mang nhìn hành động của cả đám chúng tôi.

"Pete! Mày làm ơn đưa tao đến chùa được không?" Tôi lao tới Pete, cố gắng giằng ra khỏi thằng em trai và cả hai đứa bạn mình.

"Tại sao? Sao không chờ tình trạng mày tốt hơn đã? Các sư thầy cũng có đi mất đâu mà vội vậy?" Pete cười nhìn tôi, hai hàng lông mày cau lại khó hiểu. Tôi cũng thắc mắc vì sao cậu ta lại không mặc tang phục.

"Làm ơn đưa tao đi. Tao muốn được gặp mặt Kinn lần cuối. Hãy cho tao đi đi mà!" Tôi van nài Pete làm cậu ta ngày càng hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra,

"Chờ đã, mày bị cái quái gì vậy??" Pete bước tới gần tôi hỏi, gật đầu ra hiệu với hai đứa bạn và thằng em buông tôi ra.

"Kinn... Chỉ vì tao mà mày chết! Mẹ kiếp!" Tôi hối hận nói, đập mạnh tay xuống giường.

"Từ từ đã, Porsche? Mày nghe tao nói này! Cậu Kinn đang nằm ngay bên cạnh phòng mày mà." Pete cười cười khiến tôi hơi cau mày lại.

"Mày nói gì cơ?" Tôi hỏi lại lần nữa.

"Cậu Kinn vẫn chưa chết! Haha, chỉ là bất tỉnh giờ vẫn chưa dậy thôi." Pete vừa nói vừa lắc đầu cười.

"Oh..." Tôi nín thinh một hồi, sau đó vội quay sang mấy thằng bạn mình, "Sao mày không nói sớm hả? Sao lại làm vẻ mặt như đưa đám vậy?" Tôi quát chúng nó, nhưng trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tao đang định nói mà, nhưng mày có chịu nghe đâu! Cậu Kinn của mày vẫn hôn mê, chưa tỉnh!" Jom cũng cười.

"Mẹ mày! Nhìn đi, làm tao hết hồn." Tôi tiếp tục càu nhàu sau đó quay trở lại giường.

"Nếu không tin thì qua thăm cũng được mà." Pete nói, tôi hơi do dự một chút.

"Mày đang nói thật hả? Kinn chưa chết?" Tôi hỏi lại một lần nữa để chắc chắn.

"Thật mà! Mày thử nghe kỹ xem, giọng cậu Khun hát lớn thế mà." Ừ, tôi nghĩ là tôi cũng lờ mờ nghe thấy tiếng ngân nga phát ra từ phòng bên.

"Chậc, ồn ào từ sáng tới giờ. Cậu chủ mày nghĩ cái quái gì không biết." Jom phàn nàn với Pete.

"Đệch! Tại cậu Kun đọc được trên mạng là hát ru sẽ giúp bệnh nhân hồi phục nhanh hơn." Giọng nói của Pete tràn đầy bi thương.

"Tao đoán cậu Kinn của mày chưa dậy nổi vì cái giọng hát này đấy." Thằng Tem lên tiếng, cả đám không thể làm gì hơn ngoài gật đầu đồng ý.

"Mày có định đi thăm cậu ấy không?" Pete nhướng mày đùa với tôi. Tôi cực kỳ ghét ánh nhìn này của nó!!

"Không! Tao lười gặp mặt Khun, nhức đầu! Đợi hắn về thì tao nhờ thằng Ché đưa qua sau." Tôi nói. Không biết tại sao bản thân lại rất muốn nhìn thấy Kinn, muốn tận mắt thấy anh ta thực sự an toàn. Nhưng giờ thì xin khiếu, cái giọng hát chết tiệt kia thậm chí cách một bức tường cũng đủ khiến tôi choáng óc.

"Không đi đâu. Không muốn gặp Kim" Ché cau mày nói. Tôi ngạc nhiên khi biết Ché lại quen thằng em út của nhà này.

"Sao? Mày quen nó nữa à..." Tôi tò mò.

"Không, chả quen gì hết." Ché rít lên. Là sao... Không hiểu...

"Thôi khỏi đi. Mày đói chưa?" Pete ngắt lời, tôi gật đầu đáp lại. "Ba bọn mày đi xuống dưới mua chút gì đó đi. Tao ngồi đây trông cho." Pete nói. Tôi biết cậu ta đang có chuyện muốn nói với tôi, có lẽ là về sự việc đã xảy ra.

Cạch.

Tiếng cánh cửa đóng lại. Pete kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh giường.

"Có chuyện gì hả?" Tôi hỏi ngay.

"Không. Chỉ là... mấy tên khốn đó tao chưa từng gặp bao giờ. Một số chúng chạy thoát được. Tóm lại là không bắt được ai. Hôm đó ai nấy cũng giật mình, tại cậu Kinn thì bị bắn, còn mày thì kiệt sức tới bất tỉnh." Pete căng thẳng nói.

"Tao không có kẻ thù ở đâu cả." Tôi nghiêm túc nói. Pete cau mày, yêu cầu tôi kể lại mọi chuyện. Tôi bắt đầu kể từ lúc Kinn đến nhà tôi, nhưng không nói rõ quá nhiều chi tiết, chỉ tập trung vào những thông tin hữu ích, cụ thể là cuộc nói chuyện của bọn chúng khi ở trong xe, chúng muốn bắt cóc tôi và giết Kinn. Tôi càng nói, vẻ mặt của Pete càng nghiêm trọng hơn.

"Mẹ! Đây không phải trò đùa nữa rồi. Tao nghĩ chuyện này liên quán tới mày và cậu Kinn. Thực sự quá nguy hiểm, kể từ chuyện ở khách sạn, giống như là muốn nhắm tới mày rồi từ đó hạ cậu Kinn vậy." Pete phân tích. Nhưng tôi chỉ là vẫn không hiểu, rốt cuộc chuyện này thì liên quan gì tới Kinn? Giống như mọi thứ đều chĩa thẳng vào tôi, còn Kinn là người tình cờ bị liên lụy.

"Nhưng nếu mục tiêu là tao, tao thật sự không nghĩ ra đó là ai. Không lẽ là mấy tên xông vào trường bắn và một trong số chúng bị tao bắn chết?" Tôi nói, bắt đầu xâu chuỗi sự việc.

"Ban đầu tao cũng nghĩ vậy. Nhưng chuyện mày... bị... đánh thuốc... thì cũng thật kỳ lạ. Tao không biết sắp xếp mọi chuyện như thế nào nữa." Giọng Pete có chút ngập ngừng, như thể vẫn còn điều bận tâm về ngày hôm đó. Chính tôi cũng cảm thấy vướng mắc mỗi khi nghĩ về sự kiên đó trong khách sạn.

"Ừ... Rồi sao mày tìm thấy tao và Kinn muộn vậy hả?" Tôi hỏi trêu một câu, cố khiến cho bầu không khí bớt nghiêm trọng.

"Lạy chúa! Mày có biết tao đã gặp mày và cậu Kinn ở đâu không??" Tôi lắc đầu, biết thế quái nào được? Lúc đó tôi gần như đã mất ý thức rồi. "Trong một khu rừng lớn vcl!! Khi em mày gọi cho tao, tao liền tức tốc chạy tới nhà mày ngay. Thấy nó ngồi thu lu khóc ở phía sau nhà, thực sự tội nghiệp mà."

Trái tim tôi quặn thắt khi tưởng tượng khi đó thằng Ché đã sợ hãi tới mức nào.

"Tao vội kiểm tra tín hiệu điện thoại của cậu Kinn, vừa đuổi theo tới ngoại ô thì tín hiệu mất. Vì thế tao phải cho kiểm tra tất cả hệ thống camera giao thông xung quanh, rồi phát hiện ra mày đang ở gần khu vực đó. Bọn tao tới trước cả khi chúng tìm thấy mày một ngày rồi, nhưng cả đám đều tách ra tìm kiếm. Mãi tới khi nghe thấy tiếng súng nổ, tim tao con mẹ nó thật sự suýt thì ngừng đập luôn đấy!" Pete kể lể, nhưng phải công nhận cũng khó cho nó, khi ấy gần như không có chút manh mối hay dấu vết gì để lần ra bọn tôi cả.

"Vậy tiếp theo mày tính làm sao?" Tôi hỏi.

"Khun Korn chắc chắn không bỏ qua cho bọn chúng đâu. Giờ thì tao đang phải điều tra xem tại sao chúng nó lại đưa mày và cậu Kinn tới đó. Có thể là có căn cứ bí mật của ai đó ở nơi này."

Tôi gật đầu, bản thân vẫn còn khá hoang mang và không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Dường như tôi đang bị dính vào một chuyện gì đó mà ngay cả bản thân cũng không thể hiểu được. Còn vấn đề mà Pete hoài nghi thì vẫn cần phải điều tra thêm.

"Vậy mọi thứ sao rồi?" Tôi vừa hỏi vừa hất cằm về phía phòng bên cạnh.

Pete gật gù, nhếch miệng cười đểu.

"Nếu mày lo lắng như thế thì đi kiểm tra đi." Vì vậy tôi liền giơ ngón giữa ra trước mặt nó.

"Trả lời tao đi."

"Viên đạn không trúng chỗ hiểm, nhưng mất khá nhiều máu. Sau khi phẫn thuật xong ở bệnh viện gần đó, Khun Korn ngay lập tức chuyển mày và cậu Kinn tới bệnh viện ở BangKok."

Tôi vừa nghe Pete nói vừa gật gù. Nhìn xung quanh căn phòng, lúc này mới để ý, đây hẳn là một phòng bệnh vô cùng cao cấp và sang trọng. Mà, Kinn ở đây thì không có gì lạ rồi. Nhưng sao cả tôi? Đáng lẽ chỉ cần tìm một căn phòng bình thường là đủ.

"Tại sao tao lại được ở trong phòng này?" Tôi tò mò.

"Vip đó! Khun Korn ra lệnh." Pete thoải mái nói, sau đó quay sang chọn trái cây bày ở bên cạnh. Gần đó có một giỏ trái cây và một đĩa thức ăn nhẹ, đều là đồ phục vụ của bệnh viện.

"Đãi ngộ thật tốt..."

"Hứ, chỉ mình mày thôi. Những tên khác có bị bắn chết thì vẫn ở phòng bình thường nhé." Pete cười nói. Nhưng lời nói của nó càng khiến tôi bối rối. Đã nói rồi, Khun Korn đối xử rất tốt với tôi, tới nỗi tôi cũng phải kinh ngạc.

Cạch.

Tiếng mở cửa phòng lại vang lên. Tôi cứ nghĩ là đám bạn cùng với thằng Ché về, nhưng khựng lại khi thấy người bước vào là Khun Korn cùng với thư ký của ông.

"Cậu khỏe chứ?"

"Chào ạ." Cả tôi và Pete đều chắp tay chào. Pete ngay lập tức đứng dậy, sắp xếp chỗ ngồi cho Khun Korn và P'Chan.

"Đỡ hơn chưa? Trông cậu cũng không dễ chết đến thế nhỉ? Haha" Khun Korn đùa. Tôi cười nhẹ, cố ngồi nghiêm chỉnh hơn so với khi nói chuyện với Pete lúc nãy. "Cứ thoải mái đi."

"Porche vừa mới tỉnh khi nãy, thưa ngài." Pete nói.

"Nếu vẫn còn đau chỗ nào thì cứ nói với bác sĩ ở đây nhé. May mà không bị gì nặng. Tôi gần như đột quỵ vì cậu và Kinn đấy." Giọng Khun Korn khàn khàn. Tôi cười trừ, vẻ mặt hơi căng thẳng, thái độ cẩn trọng.

"Cậu đã bị kẹt trong rừng suốt thời gian đó sao?"

"Lúc đầu chúng định đưa tôi đi đâu đó. Nhưng giữa tôi và tên... và Kinn đã trốn khỏi xe và bị đuổi vào rừng. Cả hai bị lạc trong đó ba ngày." Tôi cố gắng sắp xếp câu từ một cách cẩn trọng và ngăn không cho mình buông ra những từ thô lỗ.

"Thật may mắn khi cả hai đều sống sót. Cậu không biết bọn chúng là ai sao? Tôi sẽ không tha thứ cho những gì chúng đã làm cho các con của tôi." Tôi hơi nhíu mày khi nghe Khun Korn nói vậy, nhưng cũng chỉ nghĩ là ông ấy đang ám chỉ tới chuyện của Kinn.

"Còn Pete thì sao? Đã hỏi được chi tiết rồi chứ?" P'Chan đang ngồi yên lặng quay sang hỏi Pete.

"Vâng, bọn chúng muốn bắt có Porsche, chứ không phải cậu Kinn. Là vì cậu Kinn ở đó nên chúng mới bắt cả Porsche và bắn cậu Kinn."

"Mọi chuyện không còn là chuyện đùa nữa rồi. Vì vậy, trong thời gian này, cậu nên ở nhà tôi, Porsche, và cả em trai của cậu nữa. Cứ để Pete đón tới nhà tôi. Cậu phải hết sức cẩn thận, đừng quay về nhà vào lúc này. Dù thế nào thì chúng chắc chắn vẫn chưa chịu bỏ cuộc đâu." Khun Korn nói. Mặt tôi lộ rõ vẻ lo lắng, vậy tức là giờ tôi không thể về nhà mình sao?

"Tôi..."

"Ngay khi mày mất tích, Khun Korn đã ra lệnh cho tao đưa Porsché tới biệt thự và ở phòng của mày rồi. Tao chỉ sợ bọn chúng sẽ quay lại và bắt em trai mày đi. Nhưng không phải lo nữa, giờ tao đang chăm sóc nó." Pete nói. Mặt tôi càng trở nên tái mét, chuyện này là sao?!!

"Tôi đã hứa sẽ chăm sóc tốt em trai cậu. Và tôi sẽ thực hiện đúng những gì tôi nói. Cứ quyết định vậy đi, trong thời gian chờ, hãy cứ ở nhà tôi cho tới khi tìm được kẻ đứng sau mọi chuyện." Khun Korn vừa nói vừa vỗ nhẹ vai tôi.

"Vâng." Tôi gật đầu vì sự an toàn của thằng Ché. Bọn chúng đã biết nhà tôi rồi, kiểu gì cũng sẽ quay lại để tìm tôi một lần nữa. Lỡ như thằng Ché có mệnh hệ gì, tôi chắc chắn sẽ sống trong đau khổ và ân hận tới tận khi chết mất.

"Ừm. Vậy là ổn thỏa rồi. Còn chuyện nghỉ việc, có lẽ không cần phải nghĩ tới nữa. Dù cậu thực sự muốn nghỉ, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ không để cậu đi, cả tôi cũng vậy. Nếu không hài lòng vì chuyện gì, hãy tới tìm tôi. Tôi đã nói tôi xem cậu như một người con. Vì vậy hãy để tôi chăm sóc hai anh em cậu." Tôi ngạc nhiên nhìn Khun Korn rồi khẽ gật đầu. Lúc này, quả thật tôi phải gạt bỏ vấn đề nghỉ việc sang một bên, bởi chuyện tính mạng đáng lo hơn cả.

Cạch

Tiếng mở cửa vang lên, ngay lập tức một bóng người cao lớn xông vào. Cả phòng liền giật mình quay lại nhìn.

"Tiếng súng nổ trên trời, bùm chíu!!" Tôi lập tức đưa tay bịt tai khi nghe thằng Khun hát, tay nó nắm khẩu súng giả chĩa lên trần nhà. Tiếng súng vừa vang lên, thằng Arm, Phi Jet và thằng Phol ở phía sau đều giả vờ trúng đạn, ngã xuống đất.

"Haizz..." Tôi, Khun Korn, P'Chan và cả Pete đồng loạt thở dài.

"Mày đang làm cái gì vậy? Rồi ba tên kia, sao lại ngã lăn trên sàn như vậy?" Khun Korn hắng giọng. Thằng Khun cười toe toét đi tới chỗ tôi với khẩu súng trên tay.

"Là cậu chủ... Cậu chủ yêu cầu khi nghe thấy bài hát này cùng với tiếng súng nổ thì tất cả phải ngã xuống." Arm lí nhí giải thích.

"Nếu chúng tôi không làm vậy, cậu Khun sẽ chơi súng thật đó ạ..." Thằng Phol vừa dứt lời, tức thì Khun quay lại lườm nó tới xanh cả mặt.

"Jet! Mày cũng hùa theo nó luôn hả? Tại sao lại không ngăn con tao lại?" Khun Korn mệt mỏi nói. P'Jet từ từ đứng dậy, phủi bụi sau lưng mình, trông cảnh tượng này thực sự rất đáng thương.

"Tôi không thể ngăn cậu chủ lại..." P'Jet đáp. Thằng Khun vẫn cười khúc khích, tiếp tục ngân nga.

"Tiếng súng nổ..."

"Đủ rồi cậu chủ ơi... Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi." P'Jet vội la lớn, hắn ngừng lại, làm vẻ mặt bực bội rồi lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt rạng rỡ.

"Trong rừng sao hả mày? Có hổ không??" Hắn cười nói, tôi tựa đầu vào thành giường, bất lực trợn mắt.

"Đừng có làm phiền cậu ta. Mày đã làm loạn cả cái bệnh viện từ hôm qua tới giờ rồi đấy." Khun Korn tỏ ra hung dữ, nhưng thằng Khun thì vẫn không hề e dè gì cả.

"Con chỉ muốn sang để báo rằng thằng Kinn tỉnh rồi."

Khun vừa dứt lời, tôi liền mừng rỡ quay lại nhìn nó.

"Vậy sao? Hiện tại nó sao rồi?"

"Nó nói rằng nó muốn quay lại rừng ở thêm vài ngày nữa. Haha!" Khun hớn hở đáp. Khun Korn lại tiếp tục thở dài, bởi vì câu trả lời rất chi là "hữu ích" đến từ người con cả của ông.

"Vậy... Porsche, tôi sẽ qua xem Kinn một chút. Lần sau tôi lại tới gặp nhé." Tôi chắp tay chào Khun Korn. Còn thằng Khun thì vẫn chưa định đi mà ngồi ở đây làm cái gì không biết.

"Mày sao rồi? Có đau không?" Hắn hỏi tôi, tôi gật đầu. Thầm nghĩ thôi mày đi lẹ lẹ hộ tao cái.

"Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi." Thằng Arm tiến tới vỗ vai tôi. Tuy tôi không hiểu chuyện gì nhưng vẫn mỉm cười đáp lại nó.

"Hôm nay, tao có một cách có thể khiến mày nhanh chóng bình phục." Tôi vội vã nằm lại giường. Thằng Phol làm vẻ mặt như đưa đám đem mic tới cho Khun. Tôi đã bắt đầu thấy trước được số phận của mình rồi!! Con mẹ mày Khun!!

"Bài hát này dành cho Porsche! Hãy mau chóng khỏe lại nhé, e hèm!!" Hắn kiểm tra mic một lúc, đúng lúc này Jom, Tem và thằng em tôi vừa cầm túi thịt viên bước vào phòng, nhìn thằng Khun đầy ái ngại. Nhưng người khác trong phòng cũng không khác là bao.

"Trước hết hãy nghỉ ngơi đi, bố mẹ nói em hãy nghỉ ngơi đi. Cuộc đời vẫn còn dài, hãy nghỉ ngơi ddi~~" Tôi nhanh chóng quay đầu đi hướng khác, lấy chiếc gối bịt tai thật chặt. Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Tao hiểu vì sao mày muốn trở lại rừng rồi Kinn!!!

"Cố lên!" Phol bước tới siết chặt tay tôi.

"Mày có thể làm ơn mang Khun về phòng kia được không? Tao muốn ngủ." Tôi bực bội nói.

"Đệch, cậu chủ là bị bên kia đuổi nên mới sang đây." Arm lắc đầu bất lực.

"Đệch mợ Kinn!" Tên khốn này! Sao mày lại có thể tống cái thứ của nợ sang phòng tao hả? Làm sao tao sống nổi!

"Nghỉ ngơi đi ~ Em hãy về nghỉ đi. Đừng chào anh ấy, đừng chào ~"

"Mày mang nó về nhà được không? Đầu tao muốn nổ tung." Tôi nghiêm mặt nói với Pete.

"Thì... cậu chủ không chịu quay về." P'Jet thấp giọng, ánh mắt ái ngại nhìn tôi.

"Thế đưa tới tòa nhà phía trước đi."

"Sao lại tới đó." Arm hỏi.

"Tòa nhà dành cho bệnh nhân tâm thần!!" Tôi hét lớn rồi chùm chăn. Chỉ còn nghe thấy tiếng cười yếu ớt của mấy người họ. Tôi nghĩ tên này bị bệnh nặng lắm rồi. Đáng lẽ bố hắn nên đưa hắn đi kiểm tra sớm hơn.

"Tên khùng Khun! Im miệng lại đi!" Giọng của người mới tới vang lên. Tôi vội mở chăn ló đầu ra.

"Thằng khốn Kim! Tao đang hát ru cho Porsche!" Khun ngừng hát và quay lại nhìn.

"Bố bảo tao tới đưa mày đi kiểm tra não." Kim cười.

"Thằng khùng!!" Hắn ném thẳng một chum nho về phía em nó. Nhưng Kim kịp bắt lấy, bỏ vào miệng ăn như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Mày, bố nói tao tới đón mày về. Cả Ché nữa, mày cũng về cùng luôn đi." Tôi có chút bối rối nhìn sự việc đang diễn ra. Thằng Ché trông có vẻ không can tâm tình nguyện cho lắm, nhún vai tỏ ý không muốn ra về.

"Mày không ngủ ở đây à?" Tôi quay sang hỏi.

"Em mày nghỉ học mấy ngày rồi, cho nó về nhà nghỉ rồi còn tới trường nữa." Pete nói. Tôi lại quay sang Ché, nó bám chặt lấy thành gường tôi, không chịu đi.

"Cho em ở đây đi Phi."

"Về đi! Thu hết cả loa cả mic vào. Nếu không tao vứt tất đi đấy, chờ mà xem!" Kim nói xong liền quay sang khóa cổ thằng anh nó, giao cho tên vệ sĩ ở phía sau.

"Mày thử vứt xem! Tao sẽ phá tan bành trò chơi của mày!!" Khun vừa vùng vẫy vừa nói.

"Mày cứ về nghỉ đi. Tao ở lại đây cũng được." Tôi xoa đầu Ché.

"Mau lên! Đừng có cứng đầu nữa!" Tôi quay lại nhìn Kim ngay khi nó nói chuyện như vậy với em trai tôi. Chúng nó quen nhau từ bao giờ vậy? Sao dám nói chuyện với nhau kiểu đó!!

"Đi thôi Ché, mai anh đưa em đi học." Pete nói. Tôi hoang mang tột độ. Rốt cuộc mình đã ở trong rừng bao nhiêu năm rồi? Sao mọi thứ đều trở nên lạ lẫm như vậy??

"Phi..." Nó gọi tôi lần nữa, dù rất khó hiểu nhưng tôi vẫn muốn em trai mình về nhà để nghỉ ngơi.

"Đi đi, mai lúc nào tan học thì qua." Tôi nói. Nó cau mày sau đó quay người đi theo Kim, lúc này đang huýt sáo vô cùng thoải mái. Khi cánh cửa đóng lại, tôi lập tức bật dậy chất vấn Pete.

"Em tao với thằng Kim là sao?"

"Tao không biết. Hình như biết nhau từ trước rồi. Ở nhà có ba bốn này thôi mà gây với nhau gần chết." Pete cười nói. Sao thằng Ché lại biết Kim được nhỉ? Bởi đến tôi còn chưa nhìn thấy cái mặt nó lần nào mà? "Không phải lo vậy đâu." Pete vẫn vừa cười vừa an ủi tôi.

"Đêm nay thằng Arm sẽ trông chừng mày. Tao với Tem phải quay về viết báo cáo, mai tan học thì tới thăm mày sau." Jom nói, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Cảm ơn bọn mày. Cũng không cần phải tới thường xuyên đâu, tao không sao."

"Sao mà bọn tao có thể bỏ mặc mày được? Mai học xong thì tới luôn, đừng lo lắng về chuyện học hành. Tao đã xin giáo viên và chép bài giúp mày rồi." Tem nói rồi bước tới kéo bàn ăn tới trước mặt tôi. "Ăn đi. Porsche nhờ mày nha Pete." Sau đó chúng nó rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi cùng với Pete và Arm.

"Tí nữa ăn xong nhớ uống thuốc rồi ngủ đi nhé. Tao sẽ quay về đổi ca với Arm sau, nó sẽ tới trông mày." Pete nói, xúc cơm ra đĩa cho tôi.

"Không cần đâu. Phiền chúng mày quá." Tôi nói.

"Haha phiền gì chứ?" Pete cười. Mặc dù tôi chỉ mới gặp nó không lâu, nhưng tôi cảm nhận được sự chân thành mà nó dành cho tôi, cả Phol và Arm, và tôi luôn luôn có những người bạn tốt xung quanh mình.

"Rồi ai trông chừng Kinn?" Tôi hỏi, cũng không nghĩ gì nhiều. Dù sao tôi cũng là vệ sĩ của anh ta, giờ cũng muốn biết là ai đang trông chừng cái tên khùng ấy.

"À... Phòng đó hả, có người trực tốt lắm nha. Cả sáng trưa chiều tối, nó nhận trông hết luôn, không cần phải thay ca." Pete mỉa mai. Tôi đưa miếng cơm lên miệng, khẽ cau mày.

"Ai vậy?"

"Big đó. Nâng niu cậu chủ như trứng vậy." Giọng điệu của Pete kèm theo chút sự khó chịu. Tôi vừa nhai cơm vừa nghe.

"Vậy không tốt sao? Cậu chủ của mày sẽ mau chóng khỏe lại."

"Cũng tốt thôi. Nhưng mày phải nhanh lên và giành lại quyền lợi của mình trước khi bị tên đó đoạt mất." Nó cười nhếch mép nhìn tôi.

"Quyền lợi cái con khỉ!" Tôi hét vào mặt nó.

"Haha, ý tao là quyền lợi của vệ sĩ trưởng. Mày nghĩ cái quái gì vậy?" Pete cười lớn. Tôi liền quay lại tập trung ăn uống, không thèm để ý tới nó nữa. "Mày ăn xong uống thuốc rồi ngủ đi nhé." Tôi gật đầu, dọn dẹp đĩa cơm sang một bên rồi uống thuốc. Pete dìu tôi vào phòng vệ sinh giải quyết chuyện cá nhân, sau đó tạm biệt tôi để về trước. Thằng Arm sẽ tới trông chừng tôi sau đó. Trong lúc chờ, tôi nằm xem TV, chuyển hết kênh này đến kênh khác cho đến khi y ta tới tháo kim truyền nước trên tay tôi ra.

"Kim truyền nước tháo ra được rồi, nhưng bác sĩ vẫn yêu cầu quan sát thêm trong hai ngày nữa. Vì cơ thể anh vẫn còn nhiều vết thương và bầm tím. Nếu như cảm thấy đau đầu hay đau nhức bất thường trên cơ thể thì hãy nhấn chuông gọi y tá nhé." Y tá kiểm tra một lượt rồi dặn dò tôi. Tôi gật đầu. Sau khi y tá kiểm tra xong xuôi thì thu dọn đồ rời khỏi phòng. Thực ra người tôi vẫn còn cảm thấy khá đau và nhức vài chỗ, nhưng nhìn chung đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày trước. Vài nơi còn phải dán băng dán và băng gạc nhưng không nhiều. Y ta rời đi được một lúc thì thằng Arm tới. Nó mặc quần áo đơn giản, vừa mới tới liền nằm luôn xuống ghế sofa cạnh giường tôi.

"Mày ăn chưa?" Tôi hỏi.

"Ăn rồi. Mày cứ nghỉ đi, nếu muốn giải quyết thì bảo tao." Arm đáp, tay hí hoáy nghịch điện thoại. Tôi cũng ngả người nằm xuống giường, Arm đưa tay tắt đèn, chỉ để lại chút ánh sáng ít ỏi hắt ra từ nhà vệ sinh.

Tôi nằm trằn trọc, hết xoay trái lại xoay phải, mãi vẫn không thể ngủ được. Dù ban nãy y tá đưa thuốc có dặn tác dụng phụ của thuốc có thể khiến tôi thấy buồn ngủ. Nhưng mà hiện tại chỉ thấy mắt mình thao láo chứ không có buồn ngủ gì hết trơn?

"Y tá nói dối tao à..." Tôi hỏi vu vơ. Thằng Arm nhướng mày nhìn tôi rồi lại chuyển tầm nhìn về màn hình điện thoại.

"Gì cơ?"

"Mày nghĩ Kinn đã ngủ chưa?" Tôi lại hỏi. Không biết tại sao, trong đầu tôi chỉ toàn anh ta. Tôi thấy Arm hơi khựng lại một chút, rồi cười cười nhìn đồng hồ.

"Đã ba giờ sáng rồi đấy. Chắc là ngủ rồi. Tao thấy đám thằng Big bị đuổi ra khỏi phòng vừa nãy."

"Kệ đi, dẫn tao qua đó được không?" Tôi nhảy xuống giường, Arm nhìn tôi khó hiểu.

"Ngủ rồi mà. Mày không đợi được tới lúc sáng cậu chủ dậy sao?"

"Thì tao không muốn tới lúc anh ta thức. Lười cãi nhau lắm, đau đầu." Tôi nói sự thật. Nếu Kinn mà thức, anh ta chắc chắn sẽ làm mọi thứ để chọc tức tôi. Giờ chỉ cần sang và chắc chắn là anh ta ổn là được. Một phần vì anh ta đã giúp tôi, nên sâu trong tiềm thức tôi cũng có một chút cảm giác tội lỗi.

"Ờ ờ... Nếu thằng Big cho mày vào." Arm nói.

"Sao không cho vào? Tao là vệ sĩ trưởng mà!" Tôi lập tức cau mày khi nghĩ tới thằng Big.

"Ừ, rồi. Đúng lúc cảm thấy chán chán, đi "nói chuyện" với Big chút vậy." Arm đùa, "Đi nào." Nó đỡ tôi đứng lên, chân tôi vẫn còn hơi yếu nhưng cũng đã có thể giữ được thăng bằng. Vừa mở cửa bước ra ngoài đã thấy thằng Big đang đứng trước cửa phòng Kinn.

"Mạng mày cũng lớn gớm." Một tên trong số chúng nói, nhưng tôi không quan tâm lắm. Thằng Big thì nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt dữ tợn.

"Mày đi đâu!" Ngay khi bàn tay của Arm nắm lấy tay cầm cửa, hắn liền hét lớn.

"Không thấy sao? Nhìn là biết đây là phòng cậu Kinn." Arm cười chọc tức.

"Ai cho phép bọn mày vào!" Thằng Big lại hét lên. Tôi khó hiểu nhìn hắn ta. Thành thật mà nói, tôi cũng chả can hệ gì tới hắn cả. Sao suốt ngày hắn ta phải hành xử với tôi như vậy làm gì không biết? Dù tôi có là cấp trên của hắn thật, thì tôi cũng đã bao giờ có ý định gây rối hay là làm cái quần què gì chúng nó đâu?

"Thế mày có quyền gì? Mày cũng đâu phải vợ cậu Kinn." Arm đút tay vào túi, hếch cằm về phía Big. Trông hắn ta khó chịu ra mặt, xông về phía chúng tôi.

"Dừng lại đi đại ca... Cậu Kinn đang ngủ, mày về phòng đi!" Một đứa đàn em trong đó vội can thằng Big lại.

"Xem một chút thôi. Porsche là vệ sĩ trưởng của cậu Kinn nha, vào kiểm tra chút không được sao?" Tôi đứng một bên nghe thằng Arm và thằng Big đấu võ miệng. Quá lười để nói bất cứ điều gì, bởi trông cái mặt của tên sĩ diện hão kia lúc nào cũng như muốn sấn sổ lao thẳng về phía tôi vậy.

"Không, tao không cho phép!" Thằng Big quát lớn. Mấy y tá gần đó thấy tiếng ồn liền đi qua xem, nhưng đám đàn em của hắn đã kịp giải thích nên họ lại quay trở lại phòng trực.

"Hừ, mày hành xử cứ như là chó giữ của vậy. Cơ mà của đó lại cũng không phải của mày cơ. Haha!"

"Thằng chó Arm!" Big nghiến rang kèn kẹt, đưa tay túm cổ áo thằng Arm. Tôi liền đẩy thằng Big lùi ra, chen người vào giữa chắn phía trước Arm.

"Đừng có mà động tay động chân. Không lại bảo tao không cảnh báo trước." Tôi chỉ tay vào mặt hắn nói. Thằng Arm đỡ tôi lùi sang một bên.

"Giờ mày yếu như một con chó vậy. Vẫn còn mạnh mồm thách thức à?" Big giễu cợt nhìn tôi.

"Muốn thử không?" Tôi tiến về phía hắn. Tôi sẽ nhịn, nhưng nếu nó bắt đầu trước, khiến tôi và thằng Arm bị thương, thì dù cả khi cơ thể này vẫn còn chưa khỏe đi chăng nữa, tôi cũng không ngần ngại đáp trả đâu.

"Thôi Porsche! Là tao!" Thằng Arm vội vã nắm vạt áo tôi kéo ra. Thằng Big cũng bị mấy tên đàn em bên đó kéo lại.

"Đang làm cái gì vậy?" Một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ phía đằng trước thang máy. Tất cả đồng loạt quay lại nhìn, cuống quýt điều chỉnh tư thế rồi hơi cúi đầu.

"P'Chan..." Thằng Big thấp giọng gọi. P'Chan liếc mắt xung quanh một lượt.

"Nếu bọn mày định gây nhau thì ra chỗ khác. Đây là bệnh viện, biết tiết chế một chút đi." P'Chan nói với giọng bình tĩnh, sau đó quay sang nhìn tôi. "Porsche qua bên này làm gì?"

"Porsche muốn sang thăm cậu Kinn, mà đám này không chịu cho vào á P'Chan." Arm nhân cơ hội mách lẻo. Đám đàn em sợ hãi lấm lét nhìn nhau. P'Chan trừng mắt cảnh cáo Big một cái rồi xoay tay nắm mở cửa.

"Vào đi." P'Chan nói, sau đó đứng tránh sang một bên để tôi và thằng Arm bước vào trước. Khi đóng cửa lại, tôi thấy đèn trong phòng đã tắt hẳn, hẳn là người trên giường đã say giấc lắm rồi.

"P'Chan tới làm gì vậy ạ?" Arm thấp giọng hỏi.

"Mang điện thoại mới tới cho cậu Kinn." P'Chan nói, sau đó bước tới đặt chiếc hộp đen xuống kệ tủ cạnh giường bệnh. "Đừng làm phiền cậu Kinn lâu quá." P'Chan chỉ dặn dò như vậy rồi rời đi.

P'Chan vừa đóng cửa lại, thằng Arm liền ngồi xuống ghế sofa gần đó tiếp tục chơi điện thoại, còn tôi thì đi tới bên giường. Ánh sáng từ bên ngoài hắt qua cửa sổ giúp tôi nhìn rõ khuôn mặt Kinn hơn. Ngay cả khi trên mặt có mấy vết bầm tím, chúng cũng không làm giảm bớt vẻ đẹp trai nổi bật của anh ta. Hơi thở anh ta vẫn đều đặn, anh ta vẫn sống, chỉ là đang ngủ say mà thôi. Trên tay cắm kim truyền nước, còn có cả một cái máy đo nhịp tim đặt ở bên cạnh nữa. Điều này nghĩ là anh ta đã bị thương rất nặng có phải không?

Tôi đứng ngắm nhìn khuôn mặt ấy hồi lâu, bàn tay đưa ra chạm nhẹ lên vùng bụng bên trái chỗ Kinn bị bắt, khẽ vuốt nhẹ vết thương qua lớp chăn dày, chỉ sợ làm đau anh. Môi khẽ mím chặt. Mẹ kiếp, ra vẻ gì chứ. Bộ mày tưởng mày là anh hung với một cơ thể bọc thép sao? Nghĩ nghĩ tới điều đó, tôi bất chợt mỉm cười. Chợt hai tay anh ta đang đặt trước ngực đột ngột chộp lấy cổ tay tôi, khiến tôi giật bắn người.

"Tao... tao làm mày tỉnh giấc hả..." Tôi nhẹ giọng hỏi. Kinn khẽ cười, sau đó quay sang Arm.

"Cần làm gì thì đi làm đi." Anh ta rất thằng thừng ra lệnh cho Arm, nó ngay lập tức bật dậy khỏi ghế.

"Mày đi đâu vậy??" Tôi gọi thằng Arm khi nó tiến tới gần phía cửa.

"Tao đợi mày ở phòng nha." Nó quay lại cười với tôi rồi đóng sầm cửa. Tôi quay sang nhìn Kinn, chưa kịp nói gì đã thấy anh ta lùi người lại, kéo cổ tay tôi ngồi xuống cạnh anh ta.

"Làm gì vậy??" Bệnh nhân mà sao lực mạnh quá vậy? Anh ta kéo mãi khiến tôi chỉ đành miễn cưỡng ngồi xuống bên mép giường, quay lại đối mặt với anh ta. Kinn nhìn tôi rồi cười thật tươi. "Để tao ngồi ở ghế cũng được." Tôi nói, chỉ tay vào chiếc ghế gần đó.

"Không! Tao muốn mày ngồi đây hơn." Kinn nói, tay siết chặt cổ tay tôi như thể sợ tôi bỏ chạy.

"Bỏ tao ra đi!" Tôi vùng vẫy một chút, nhưng không dám giằng mạnh vì sợ làm anh ta đau.

"Đừng có động mạnh quá, đụng phải vết thương của tao là tao phạt đấy!" Kinn trầm giọng. Tay vừa buông khỏi cổ tay tôi liền lập tức vòng qua ôm lấy eo tôi. Tôi vội đẩy mạnh ngực anh ta. Nhưng làm gì có chuyện anh ta buông tha tôi dễ dàng như thế??

Cạch!

"Cái này... Porsche..." Thằng khốn Big vừa mở cửa liền khưng lại. Vì vậy tôi cố gắng đẩy Kinn tránh ra, nhưng anh ta càng khóa tôi chặt hơn.

"Có chuyện gì?" Kinn ra vẻ khó chịu.

"Thả tao ra!" Tôi cố gỡ tay anh ta ra. Thằng Big thì như thể hồn lìa khỏi xác, há hốc mồm nhìn tôi và Kinn.

"Mày có việc gì?" Kinn hỏi lại lần nữa, giọng nói thể hiện rõ sự khó chịu hơn khi nãy.

"Tôi... Tôi cứ tưởng cậu Kinn ngủ rồi nên định..." Big ấp úng, nhìn tôi với vẻ mặt không hài lòng.

"Ra ngoài đi. Nếu không có việc gì thì đừng vào." Kinn nghiêm giọng. Thằng Big hít một hơi như thể đang kìm nén cảm xúc rồi quay người hậm hực bước ra, đóng sầm cửa lại.

"Mày làm cái quái gì vậy?" Tôi la lên. Tốt quá rồi! Thằng Big kiểu gì cũng hiểu lần cho coi! Tên khốn này! "Buông tao ra Kinn! Không tao đạp thẳng vào vết thương của mày đấy!" Tôi đe dọa, anh ta tức thì bỏ tay ra. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì gáy đã bị kéo khiến tôi ngã nằm xuống bên cạnh anh ta. Lần này thì lại tới lượt gồng mình để ngồi dậy.

"Mày đang làm cái đéo gì!! Bỏ ra!!" Anh ta ấn đầu tôi nằm lên gối của anh.

"Đừng có quẫy nữa! Ôi, đau đau đau!!" Nghe thấy tiếng rên một cái tôi liền dừng lại luôn. Anh ta buông cả hai tay khỏi người tôi, xoa xoa vết thương của mình.

"Đáng đời mày lắm." Tôi nhỏm người ngồi dậy. Trông anh ta vẫn nhăn nhó có vẻ rất đau... Đệch... Đau thật hả...

"Đâu tao xem." Tôi nhấc tay anh ta ra khỏi vết thương, vén chăn lên xem thì thấy có máu thấm ra ngoài băng gạc. "Gọi bác sĩ nhé." Tôi khó chịu hỏi. Vết thương tuy không lớn lắm, nhưng có máu chảy ra thì vẫn nên cẩn thận.

"Không cần đâu." Vừa dứt lời liền nhắm chặt mắt, đầu hơi ngửa ra sau cố gắng đè xuống cơn đau.

"Gọi bác sĩ đi. Mày mà chết ở đây tao cũng không muốn chịu trách nhiệm đâu!" Tôi đưa tay ra định bấm nút gọi bác sĩ, nhưng Kinn đã nhanh tay hơn, chộp lấy tay tôi.

"Thế thì chịu trách nhiệm vì làm tao đau đi." Anh ta vòng tay ôm lấy tôi một lần nữa, để cho đầu tôi gối lên tay anh. "Đừng có vùng vẫy nữa. Không khéo vết thương của tao lại toác ra thì toang." Anh ta đe dọa, kéo chăn đắp lên người tôi, lại còn xoay người tôi qua đối mặt với anh. Toàn thân tôi cứng đời, không biết làm sao nữa, muốn giằng ra nhưng lại sợ động phải vết thương.

"Làm cái éo gì..." Hai tay Kinn ôm chặt lấy tôi.

"Tao không ngủ được... Chắc là tại quen với việc mày nằm lên người ta rồi..." Anh ta ôm đầu tôi rúc vào lồng ngực anh.

"Bỏ tao ra cái tên khùng này!" Đáng lẽ ra tao không nên tới đây! Mẹ nó! Nếu giờ tôi đấm một phát vào vết thương cho nhiễm trùng, liệu bố anh ta có tế tổ tông tôi lên không?

"Suỵt, nào. Nằm yên an ủi tao chút đi mà. Tao đã đỡ cho mày một mạng nhé." Kinn khẽ cười nói.

"Ai khiến!"

"Biết ơn tao chút đi." Nói xong liền yên lặng ôm tôi. Tôi loay hoay một hồi, cuối cùng vẫn phải chấp nhận số phận nằm yên. Đẩy được anh ta ra thì tôi đã đẩy từ lâu rồi, chỉ tại anh ta cứ lấy việc đỡ đạn ra để dọa tôi. Mẹ nó! Nằm thì nằm! Tao nằm! Được chưa! Không lâu sau đó, cơn buồn ngủ ập tới, cùng với mùi hương thoang thoảng quen thuộc khiến tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Hừ, chờ mày hồi phục hẳn đã! Tao sẽ ghi nhớ hết tất cả mọi thứ mày đã làm với tao, rồi tao sẽ tính sổ từng chuyện một!

Mẹ kiếp!

--------------------------------------------------------

Chap này thực sự rất là đáng yêu á <3

Mà tui càng đọc càng bị cười ể Khun =)))) đúng là làm mafia chỉ là phụ thôi, tấu hề mới là chính.

Với cả nọ tôi vừa nằm đọc lại một lượt đống chap trước đó mình dịch, có nhiều chỗ bị ghi sai dã man. Không hiểu tại sao lại thế, vì trước khi đăng là tui có kiểm tra lại mấy lượt ở trên word rùi. Chắc là vẫn sót. Nếu mọi người đọc thấy sai chữ hoặc chính tả thì thông cảm nha :'( kiểu tui gõ nhanh quá nên nhảy chữ á. Thi thoảng đọc lại tui sẽ sửa dần.