Chereads / KINNPORSCHE / Chapter 8 - CHUONG 8

Chapter 8 - CHUONG 8

#Porsche

Hôm sau, thằng Pete rời nhà tôi từ sớm, dù đêm qua tôi cùng với nó thâu tới tận hai, ba giờ sáng để chơi game. Thằng Ché cũng không còn càu nhàu bắt tôi nghỉ việc nữa. Chắc là nó cũng bắt đầu hiểu, mà cũng không biết là nó hiểu thật hay chỉ là thấy mệt mỏi khi phải tranh luận với tôi, nên mới không làm phiền tôi như vậy nữa. Dù sao thì, tôi đã phải xin lỗi không ngừng và hứa với nó rằng sẽ luôn ở bên nó, sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.

"Ê! Bóng rổ không? Phi Om rủ."

Ba đứa chúng tôi vừa hết tiết, lúc này đang đi xuống từ tòa nhà khoa, định tìm cái gì đó để làm sau giờ học.

"Không. Ngày mai tao còn phải bơi nữa, lâu lắm. Nên phải giữ sức." Tem nói. Nó bây giờ là một vận động viên bơi lội rồi. Hôm đó, lúc thi tuyển tham gia giải thể thao trường, nó đã được chọn làm đại diện cho Khoa. Vì thế mà dạo này cũng phải luyện tập nhiều hơn. Tôi cũng có tới buổi tuyển chọn hôm đó, nhưng chỉ tới cho vui thôi, cổ vũ thằng Tem là chính. Tôi không nghĩ mình sẽ thi đấu nghiêm túc, bởi dù sao bản thân cũng không có nhiều thời gian luyện tập.

"Ừ ha. Mai tao cũng có buổi thử bóng đá. Thế mày thì sao Porsche? Không định tập Taekwondo với P'Beam hả? Tưởng vui lắm mà?" Jom hỏi tôi. Tôi cũng phải thi đấu cho đội Taekwondo. Đi tập thì buổi có buổi không, không thấy P'Beam phàn nàn hay nhắc nhở gì cả. Nhưng tôi cũng không rảnh rỗi cho lắm, nên ngay từ đầu đã nói với anh ấy rằng mình có thể tham gia được nhưng không thể dành nhiều thời gian đến tập luyện.

"Ừ. Mai tao tới. Giờ tao về ngủ." Thỉnh thoảng cánh tay tôi vẫn còn hơi đau, nên tôi không chắc mình có thể chịu được vận động mạnh, nhưng có lẽ là tới ngày thi đấu thì vết thương sẽ lành kịp thôi. Cuối cùng, hôm nay ba đứa chúng tôi chả đi đâu nữa, thế là thằng Tem liền rủ cả lũ đi ăn ở sau căng tin.

"Cùng đi ăn đi. Tao đói." Tem nhìn tôi, vẻ mặt cầu xin.

"Ừ, tao cũng thế. Về làm gì vội, đi ăn đi đã." Jom chặn trước mặt tôi khi thấy tôi định rút chìa khóa xe từ trong túi ra.

"Ở lại với tao đi mà. Tao thấy cô đơn lắm." Tôi thở dài, không hiểu sao dạo này mọi người xung quanh bị cái quái gì mà luôn hành động kỳ quặc như vậy, hết cầu xin rồi lại nài nỉ tôi ở lại. Nhưng tôi cũng không muốn từ chối thằng Tem nhiều quá, tại nó ở ký túc một mình. Với cả dạo này tôi cũng không dành thời gian với chúng nó nhiều.

"Ồ, chào." Một dáng người cao lớn bước qua trước mặt tôi. Cậu ta quay lại liếc tôi một chút sau đó lên tiếng.

"..."

Tôi hơi gật đầu cười một cái với người mà tôi đã gặp hôm qua, lúc này đang niềm nở bước về phía mình.

"Ể, hôm qua mình có gặp này. Tên cậu ta là gì ấy nhỉ? Ve... gì đó..." Jom thì thầm với Tem ở phía sau lưng tôi.

"Vera." Thằng Tem trầm ngâm nói, có vẻ không chắc chắn.

"Chào Vera!" Jom rất tự tin mà cất lời, không hề để tâm tới thằng Tem đang do dự ở phía sau nói tao không nhớ.

"Vegas, tên tôi là Vegas." Mặt nó cứng đơ, sau đó đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào vai Vegas cho đỡ ngượng.

"Vegas. Đúng rồi, Vegas."

"Thật vui khi được gặp lại." Cậu ta cười với tôi, điều này khiến tôi hơi bất ngờ, nhướng mày nghi hoặc nhìn lại. Trông đồng phục thì có vẻ như là cậu ta không học ở đây, thế mà cả hôm qua lẫn hôm nay đều gặp nhau ở trước tòa nhà khoa tôi. Tôi chắc chắn nó không phải đàn anh hay đàn em cùng khóa của mình đâu.

"..."

"Trùng hợp ấy mà. Tôi tới đây để gặp một người bạn ở khoa này." Có vẻ vì thấy tôi im lặng không trả lời, còn thằng Jom với thằng Tem thì vẫn đang đùa giỡn đánh vào lưng nhau ở phía sau, nên lên tiếng giải thích. "Thế anh là..." Cậu ta nhướng mày hỏi tôi.

"Porshe." Tôi đáp.

"Jom. Còn đây là thằng dở." Jom tự giới thiệu sau khi thấy Vegas đưa mắt tới phía mình.

"Tên tao là Tem. Tem!" Tem ngay lập tức sửa lại tên của mình, khiến Vegas phải bật cười.

"Khun Porsche đang theo học khoa này sao?" Vegas quay lại nhìn tôi với vẻ mặt thân thiệt. Trông cậu ta ăn nói lịch sự, có vẻ vô hại, nên cũng tiếp lời.

"Ừ."

"Tình cờ là, tôi cũng đang bị lạc." Vegas nói với vẻ thoải mái, tôi hỏi lại.

"Định đi đâu? Bọn tôi chỉ đường cũng được." Dù sao cũng chạm mặt nhau vài lần, tôi lại còn dọa tát em cậu ta nữa. Thế mà cậu ta vẫn rất lịch sự và còn không gây sự với tôi chút nào, nên thôi cứ coi như mình rộng lượng mà giúp người ta đi.

"Tôi đang tìm Phi Beam, năm ba. Khun Porshce có biết anh ấy không?" Có điều cách nói chuyện lại có phần khách sáo quá khiến tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Tại cũng lâu rồi chưa có ai nói chuyện kiểu lịch sự như vậy với tôi cả.

"Không cần phải gọi Khun đâu. Cứ gọi là Porsche." Vegas liền mỉm cươi nhìn tôi một lần nữa. "Phi Beam... Hai người có hẹn trước nhau ở phòng tập không? Nếu có thì cứ đi thẳng đến cuối tòa nhà, rẽ trái là thấy." Tôi vừa nói vừa chỉ tay. Trùng hợp là tôi cũng quen người mà cậu ta đang tìm, cũng là người duy nhất tên là Beam năm ba ở đây.

"Cậu gọi anh ấy là Phi Beam à, thế giờ cậu năm mấy rồi?" Jom hỏi.

"Năm hai. Có vẻ chúng ta bằng tuổi nhỉ?"

Cái người đến từ Nhị gia này trông khác hoàn toàn với những người đến từ gia tộc chính. Vừa khéo ăn khéo nói, từ tốn, hòa nhã lại còn lịch sự, chả bù cho tên khốn Kinn với thằng Khunn tâm thần. Nhìn thế nào cũng thấy không giống có họ hàng với nhau.

"Ờ, bọn tôi cũng là năm hai này." Thằng Tem cười đáp lại. Một lúc sau, điện thoại của Vegas đổ chuông, cậu ta liền xin phép rồi rút điện thoại ra trả lời cuộc gọi. Tôi cũng không quan tâm lắm, quay lại tiếp tục nói chuyện đi ăn với chúng nó.

"Mọi người định đi đâu vậy?" Cậu ta biến mất một lúc rồi quay trở lại.

"Định tìm chỗ để ăn á." Tem đáp.

"Tôi cũng đang đói." Vegas nói, tôi nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ. "À, Phi Beam lại 'bùng' mất rồi. Anh ấy bảo phải tập luyện." Trong khoảnh khắc, tôi bỗng thấy có lỗi khi các đàn anh thì đang chăm chỉ tập luyện Taekwondo, còn tôi thì trốn đi ăn.

"Thế thì đi cùng nhau đi. Càng đông càng vui." Thằng Tem nói, tôi hơi cau mày nhìn nó. Thằng này chắc là cũng giàu ngang ngửa tên khốn Kinn, liệu có chịu đi ăn ở mấy quán ven đường không đấy?

"Vậy tôi đi cùng với. Sao Porsche lại nhìn tôi như vậy?"

"Có chắc là cậu sẽ đi ăn cùng với chúng tôi được không đấy?" Tôi nhướng mày hỏi lại.

"Tại sao không? Tôi cũng là người bình thường mà, ăn ở đâu chả được." Vegas lại nở nụ cười, nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp. Không thể tin nổi! Có nên đi xét nghiệm DNA cho cậu ta không? Đó mà là em họ của Kinn được hả?? Khác nhau hẳn một trời một vực!

"Thế đi thôi. Đói quá rồi!" Thằng Jom than thở rồi đi trước dẫn đường. Chúng tôi dùng xe điện trong trường vì lười lái xe với tìm chỗ đậu. Vegas vô cùng hào hứng ngồi tám đủ thứ chuyện với bọn nó, thi thoảng quay sang hỏi tôi mấy câu, tôi cũng mỉm cười đáp lại. Cách cư xử thân thiện của cậu ta khiến tôi cảm thấy bản thân không thể tỏ ra quá lạnh nhạt được.

"Chính chỗ này! Quán của dì Chak! Cơm rang thịt heo số một luôn, muốn thử gọi không?" Tem gọi nhân viên trong đó và xin bốn tờ menu chia cho bọn tôi.

"Cái tên nghe lạ nhỉ?" Vegas vẻ mặt tò mò hỏi.

"À, tự bọn này gọi như vậy đó. Nó là viết tắt của từ nhói đau*."

*Trong bản Eng chú thích là: S¯namsān, từ này khá khó để dịch, đề cập đến trạng thái đau nhói, nên mình dùng từ như vậy luôn :V

"Và rất bẩn hả..." Vegas quét mắt một lượt quanh cửa hàng. Tôi nhìn theo thì thấy dì Chak đang cầm cái giẻ lau thớt rồi tiếp tục chặt thịt lợn, lại thấy buồn cười hơn.

"Nhưng mà ngon thật." Jom giơ ngón cái lên, nụ cười Vegas cứng đờ, cố không quay lại nhìn bác chủ quán nữa.

"Ăn được không đấy?" Tôi hỏi nhỏ, cậu ta ngẩng đầu khỏi menu, vẫn nụ cười đó nhìn tôi.

"Ăn được." Phải công nhận đây là một thành tích phi thường so với người anh họ Kinn của cậu ta, Vegas thực sự gọi món và ăn như bình thường. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi thấy yên tâm hơn, còn cứ tưởng rằng ai trong gia tộc của Kinn cũng đều dở hơi hết cơ. Hóa ra vẫn còn một người như vậy. Đã thế nói chuyện với chúng tôi cũng rất thoải mái, không có vẻ gì coi tôi là cấp dưới hay ra lệnh cho tôi giống như Kinn cả. Giống như cậu ta đang thực sự coi tôi là bạn vậy.

Sau khi ăn xong, chúng tôi chào tạm biệt với nhau. Vegas đã khoe giàu bằng cách đãi chúng tôi bữa này, coi như lời cảm ơn vì đã cho cậu ta đi cùng. Cậu ta cư xử đúng mực tới nỗi thằng Jom, thằng Tem không hề buông ra bất kỳ nột lời thô lỗ nào, thậm chí còn khen ngợi hết cỡ, tôi cũng vậy. Bởi ai đối xử tốt với tôi thì tôi cũng tốt lại với họ như vậy, còn ai mà thích tìm phiền phức tôi cũng sẽ trả đủ lại cho người đó.

-------------------------------------------------

Tôi đứng trầm ngâm một hồi, gom hết toàn bộ sức mạnh và quyết tâm để chuẩn bị đối mặt với lũ khốn nạn trong căn nhà này. Vừa mới bước vào, một giọng nói vui vẻ cất lên từ phía cầu thang.

"Porsche!! Mày tới rồi! Yayy!" Khun nhảy tới túm chặt lấy cánh tay phải của tôi, mạnh tới nỗi tôi phải căng người lên vì đau đớn. "Xin lỗi xin lỗi... Tao quên mất! Hôm nay lại đi chơi nữa nhá!!"

"Vâng." Tôi đáp, xoa xoa cánh tay của mình.

"Vậy chúng ta sẽ đi đâu?" Ánh mắt thằng Khun lấp la lấp lánh.

"Ừm... Cậu muốn đi đâu?

"Đến quán của tên chuyển giới đó mãi chán rồi. Đi chỗ khác chắc tốt hơn, chỗ nào mà đẹp hơn ấy."

"Hmm, Khao San* nhé?" Tôi nghĩ ngay tới một nơi có rất nhiều người tìm tới để giải trí, cũng rất hợp để làm địa điểm ghé chơi đầu tiên.

*Đây là một địa điểm ở trung tâm Bangkok, Thái Lan, nơi có cuộc sống về đêm phong phú với lịch sử hình thành từ năm 1892, khi Rama V trị vì

"Ừ! Muốn đi! Tao có nghe tên rồi nhưng chưa tới đó bao giờ!"

Có phải bố mày nuôi mày trong động hay không vậy? Hành xử cứ như là một đứa trẻ mới sinh lần đầu được nhìn thấy thế giới bên ngoài vậy.

"Ồn ào gì thế? Nói nhỏ một chút đi, bố đang họp!" Khun Korn mở cửa bước ra khỏi căn phòng. Tôi vội chắp tay chào, ông ấy gật đầu, sau đó đóng cửa đi vào.

"Haha... lại bọn Nhị gia đấy! Mẹ nó, thằng Phol hình như quên báo với tao là chúng nó đến hôm nay." Giọng thằng Khun vẫn không hề giảm âm lượng đi chút nào, đã vậy còn nhấn mạnh lời nói càng lúc càng to đến nỗi làm mấy tên vệ sĩ xung quanh phải giật mình.

"Cậu nhỏ tiếng xuống chút đi ạ." Tôi phải lên tiếng ngăn cản cậu cả của cái nhà này lại.

"Porsche! Tao có việc cho mày đây!" Khun thấp giọng, ngoắc ngoắc tay gọi để tôi nghiêng người ra phía sau, sau đó thì thầm như thể định lên kế hoạch gì đó.

"Vâng?"

"Hôm nay Vegas với Macau sẽ tới dùng bữa ở sân sau. Mày chờ khi chúng nó không để ý, bắt cóc chúng!" Sau đó bước tới mở ngăn kéo của một chiếc bàn gần đó, lấy ra sợi dây thừng rồi tiến thẳng đến đưa cho tôi.

"Rồi sau đó lấy dây này gô cổ chúng nó vào cây xoài phía sau nhà. Đợi vài ngày cho chúng nó chết khô đi." Tôi nhíu mày kinh ngạc, hắn lại giơ cái dây ra trước mặt tôi một lần nữa. Tôi hoang mang nhìn vào cái sợi dây thừng, thật đấy hả trời...

"Tôi á...?" Tôi hỏi, hết nhìn thằng Khun lại nhìn đến sợi dây trên tay mình.

"Mày phải làm được nhá! Cố! Lên!" Hắn không cho tôi cơ hỏi hỏi thêm bất cứ điều gì, cứ thế vừa huýt sáo vừa thoải mái đi lên tầng.

Này... Tại sao tôi lại phải làm cái chuyện ngớ ngẩn như vậy???

Tôi cầm sợi dây đi men theo dãy hành lang, định bụng sẽ không làm theo mệnh lệnh của thằng Khun. Đương nhiên rồi, vì nó quá là ngu ngốc và nực cười! Sao một người bình thường lại có thể tự nhiên bị trói vào như vậy được? Người ta đâu có phải con cá khô, đem phơi rồi chờ ngày lấy đâu? Tôi thở dài một cái, rút điếu thuốc rồi ra vườn đứng cho tâm trí thư thái một chút. Bản thân còn chưa vào đây được mười phút mà đã gặp phải chuyện đau đầu rồi! Khốn khiếp!

...

..

.

"Này, trở lại rồi hả?" Pete chào tôi khi đang đứng cùng với Vegas. Cả hai với tay lấy điếu thuốc, tôi khá bất ngờ trước hình ảnh Vegas cùng với điếu thuốc như vậy.

"Ồ, Porsche... Chào." Vegas mỉm cười thân thiện với tôi như thường lệ.

"Tôi xin phép nhé. Tôi sẽ vào gặp cậu Kinn trước." Pete cúi đầu quay sang nói với Vegas, sau đó mỉm cười vỗ vai tôi rồi rời đi.

"Hôm nay anh có ca làm hả?" Vegas hỏi, ngậm điếu thuốc hít một hơi rồi nhả khói.

"Ừ." Tôi trả lời, châm thêm một điếu nữa, đặt sợi dậy xuống bàn bên cạnh Vegas.

"Sợi dây này để làm gì vậy?"

"À, để treo cổ đấy." Tôi thản nhiên đáp, cười khổ một cái. Thật sự muốn làm như vậy lắm!! Bởi tôi quá mệt mỏi với thằng Khun rồi!

"Haha, nếu anh làm vậy thật thì tôi sẽ buồn lắm đấy." Vegas nghiêng đầu cười, vẻ mặt tinh quái. Tôi hơi nhíu mày, có phải câu nói của cậu ta hơi kỳ kỳ không nhỉ?

"Đang làm gì vậy?" Giọng nói quen thuộc cất lên. Tôi đứng hình một lúc, nụ cười trên mặt ngay lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khó chịu.

"Anh hai, em tới hút thuốc." Vegas mỉm cười chào hỏi người thân cậu ta. Tôi liếc Kinn, anh vẫn đang mặc đồng phục, gương mặt kiêu ngạo và lạnh lùng như mọi khi.

"Vào đi. Tới giờ dùng bữa rồi." Kinn đút tay vào túi, mắt không thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ tập trung về phía Vegas.

"Vâng. Porsche, gặp lại sau nhé. Nếu có việc gần trường anh thì tôi sẽ ghé qua." Vegas bỏ tàn thuốc vào trong thùng rác, quay lại mỉm cười với tôi rồi đi lướt qua Kinn. Tôi gật đầu đáp lại cậu ta, sau đó ngay lập tức quay người lại phía sau vì quá lười nhìn mặt của cái tên thần kinh kia.

"Từ khi nào mà thân với Vegas vậy?" Tôi giật mình khi nhận ra Kinn đã tới gần sau lưng tôi từ bao giờ.

"Không phải việc của mày." Tôi trả lời, tiến lên một bước để bản thân không quá gần với anh ta.

"Quay đầu lại và nói chuyện đàng hoàng xem nào." Tôi hậm hực khi thấy anh ta tiến lại gần hơn, "Hay mày sợ?" Lời thách thức của anh ta khiến tôi hít một hơi thật sâu, ngay lập tức quay lại.

"Ai sợ!" Tôi hơi lùi ra một chút, bởi có vẻ như mặt tôi gần mặt anh ta quá rồi.

"Hừ, mấy cái tên như mày." Kinn hừ lạnh một tiếng. Tôi cau có nhìn anh ta, vẻ mặt không vui. Anh ta có vẻ như lại muốn tiến gần hơn nữa, vì thế tôi mặc kệ anh ta, quay người nhấc chân định rời đi, bỗng dưng cánh tay tôi bị túm lấy. Cơn đau đột ngột truyền tới.

"A!" Anh ta lập tức buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay tôi ra, khuôn mặt sững lại.

"Tao quên mất mày đang bị thương." Tôi thấy anh ta làm vẻ mặt tội lỗi khi nhìn vào cánh tay của tôi.

"Tao sẽ không chết vì mấy cái chuyện vặt này đâu! Nhưng buông cái tay ra!" Tôi bực bội nói.

"Vậy bây giờ mày ổn chứ?" Anh ta nói bằng giọng điệu nhè nhẹ, nắm lấy tay áo tôi vén lên. Tôi đứng hình trước hành động của anh ta, cứ như đây không phải là anh ấy vậy. Đây rốt cuộc là "version" thứ mấy của mày thế?? Mẹ nó! Không biết bọn mày còn định làm phiền tao tới mức nào nữa đây!

"Mày còn muốn kiếm chuyện gì nữa?" Tôi nhăn nó nhìn Kinn chằm chằm.

"Anh hai, chúng ta vào thôi." Tiếng Vegas vang lên ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai chúng tôi.

"Vẫn chưa đi hả?"

"Em thấy anh hai không đi theo cùng nên quay lại." Gương mặt tươi cười của cậu ta hướng về phía Kinn, quay sang tôi nụ cười đó còn tươi hơn nữa. Nhưng dù sao tôi vẫn phải cảm ơn Vegas, nhờ có cậu ta mà tôi mới thoát khỏi cái tên khốn Kinn này. Thật sự phiền phức!

"Ừm. Đi thôi." Kinn quay người đi về phía trước, đột ngột quay lại và thì thầm vào tai tôi, "Đừng quên uống thuốc."

Tôi giật mình, vội đẩy vai anh ra, mặt như vậy là quá gần rồi!!

"Thằng chết tiệt!" Tôi lẩm bẩm, thấy anh ta nở một nụ cười hài lòng rồi lập tức quay vào nhà.

Tôi cảm thấy bản thân mình thật quá đáng thương khi phải làm vệ sĩ trong cái nhà này. Tất cả đám con trai của cái gia đình này đều bị điên hết rồi! Thà tôi đầu quân cho Nhị gia còn hơn. Vegas vừa lịch sự lại còn tốt bụng, thân thiện, cũng không hề kiêu căng tự phụ như mấy tên khốn ở đây nữa.

Hay là đi nhờ cậu ta tới bảo lãnh tôi ra khỏi đây nhỉ?? Chắc chắn cậu ta sẽ là một cậu chủ tốt. Ở ngôi nhà này lúc nào dây thần kinh tôi lúc nào cũng căng như dây đàn, lúc nào cũng bồn chồn, căng thẳng. Còn đang nghĩ xem làm sao để thoát ra khỏi đây, tiếng thằng Khun la hét, quát mắng tôi không ngừng.

"Tại sao mày không bắt chúng nó?? Sao lại để chúng nó đi dễ dàng như vậy??" Tiếng hét lớn vang khắp cả căn phòng của hắn.

"Cậu chủ, làm sao tôi có thể bắt cóc và trói họ khi Khun Korn và mấy tên vệ sĩ của họ ở đó được chứ?" Tôi mệt mỏi đáp. Làm sao mà một chuyện dễ dàng như thế này cũng không nghĩ ra vậy?? Nếu Khun mà thông minh hơn thì cuộc sống của hắn ta đã tốt hơn bây giờ rất nhiều rồi!

"Thì thế! Nên mày phải tìm sơ hở chứ? Phải nhân lúc chúng nó thiếu cảnh giác chứ!" Thằng Khun càng bực tức hơn, đá vào ghế sofa mấy phát, mấy tên đàn em còn lại chỉ biết cúi gằm mặt. Tôi khẽ lắc đầu nhìn hắn. Mệt mỏi lắm rồi...

"Được rồi cậu chủ. Tôi nghĩ cậu nên đi tắm rửa đi, thay quần áo rồi còn cùng ra ngoài chơi nữa." Hắn ta ném tất cả những thứ hắn có thể ném vào người tôi, chủ yếu là mấy giấy tờ trên bàn.

Không hiểu tại sao hắn lại tức giận và căm ghét Nhị gia như vậy. Không biết bọn họ đã làm gì mà phải khiến cho hắn phải nổi cơn thịnh nộ tới mức này.

"Lần sau mà chúng nó đến, mày nhất định làm lại đấy! Phải khiến cho chúng nó khóc lóc đau khổ, bằng không thì người khóc sẽ là mày nhé!" Tôi thở dài, khó hiểu nhìn hắn. Thằng Khun làm vẻ mặt khó chịu, hậm bực bước vào phòng ngủ, kéo cánh cửa kính rầm một cái khiến mấy tên đàn em phải giật mình.

"Haizz, mệt chết tao rồi." Tôi nhìn cái cánh cửa vừa đóng lại, lẩm bẩm than thở.

"Nhịn chút đi vậy, cứ lúc nào Nhị gia đến là cậu chủ lại nổi nóng như thế." Thằng Phol tiến tới vỗ vai tôi.

"Cậu ta bắt mày làm thế bao giờ chưa?" Tôi hỏi, Phi Jet, thằng Pol, thằng Arm đồng loạt gật đầu.

"Chuyện thường rồi. Bắt bọn tao trói họ, rải đinh xuống đường, bắt Pete tát Macau, nhiều lắm. Nhưng ai mà dám? Lần nào họ đến cũng mang theo cả một đám vệ sĩ." Arm lắc đầu ngao ngán.'

Chúng tôi bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi tối nay và rời đi trên một chiếc xe van sang trọng. Khun vẫn giữ bộ mặt cau có và không thèm nói chuyện với bất cứ ai. Thế cũng tốt, đỡ nhức đầu. Nhưng khi vừa tới đường Khao San, ánh mắt nó ngay lập tức sáng lên vì quá phấn khích.

"Giới thiệu vài chỗ có đồ uống ngon đi. Tao muốn say, nhưng mà cũng thích thứ gì đó mới lạ!"

Tôi cau mày, cố gắng nghĩ xem thứ gì mới lạ, nhưng mà cái điều lạ nhất trong cuộc đời tôi có lẽ chính là hắn ta rồi!! Tôi nhận ra rằng hắn thậm chí còn chưa bao giờ được tới một nơi như vậy. Nên sau đó tôi dẫn hắn đi bị tới một quán bar không quá đông người, bởi vẫn còn khá sớm. Âm nhạc ở đây có thể khá mới lạ với thằng Khun, nhưng cũng không làm giảm đi độ chịu chơi của hắn.

"Yadong*!" Phi Jet nhảy tới trước quầy bar và gọi nhanh mấy món. Thằng Khun có vẻ rất thích thú, nhìn những chiếc lọ được xếp thành hàng trước mặt rồi kêu phục vụ lấy từng lọ mang lên để thử.

*Yadong: Một loại rượu Thái

"Cậu chủ uống từ từ thôi." Thằng Phol lên tiếng khi thấy Khun cứ thế từng hớp đưa vào miệng. Một lúc sau, hắn bắt đầu ngà ngà say, đứng dậy và lắc lư người theo điệu nhạc. Còn chúng tôi thì chỉ đành đứng ở gần đó quan sát hắn.

"Vẫn còn nhiều quán khác nữa, cậu có hứng thú không?" Tôi hỏi vì muốn thay đổi bầu không khí vui vẻ hơn. Bởi ở đây tuy phát nhạc rất vui nhộn nhưng lại không có nhiều người cho lắm.

"Ok! Đi luôn!" Thằng Khun túm lấy vai tôi từ phía sau và đẩy tôi ra khỏi quán. Mấy tên vệ sĩ khác cũng nhanh chóng đi theo sau. Cả lũ tản bộ xuống phố theo tiếng nhạc hòa cùng với tiếng hò hét vang lên từ các cửa hàng hai bên đường. Một lúc sau, mắt hắn đảo qua một cửa tiệm với màu sắc vô cùng bắt mắt. Đó là ROCK, một cửa hàng tạo mẫu tóc theo phong cách thắt bím bằng lụa màu. Sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông vừa bước ra khỏi tiệm với mái tóc màu tím được bện lại thành từng lọn. Hai mắt của Khun sáng bừng bừng, không ngừng khen ngợi.

"Bọn mày! Làm tóc như người đàn ông đó đi!"

Tức thì cả lũ đều lắc đầu nguây nguẩy, hắn liền cau mày.

"Chúng mày mà không làm. Tao sẽ phá hủy cái quán này!" Chủ cửa hàng vô cùng sốc khi nghe thấy tiếng hét của hắn, kinh hãi nhìn chúng tôi như muốn hỏi có thật là tên điên này định phá quán của mình không.

"Cậu chủ... Thật sự không thích hợp lắm đâu ạ, chúng tôi cũng phải làm việc nữa." Phi Jet lên tiếng giải thích.

"Mày làm việc dưới trướng tao mà! Sợ cái gì? Tao muốn nhìn những cái đầu nhuộm và được thắt bím!!" Vẻ mặt của hắn trông thật tệ, chúng tôi chỉ biết thở dài nhìn nhau.

"Nhưng mà... Độ tuổi của chúng tôi có lẽ không hợp để tạo kiểu đó đâu ạ." Arm nhỏ giọng nói.

"Không muốn nghe!! Bọn mày phải làm! Không thì cạo trọc hết đi!!" Những lời nói thật sự gây khó chịu, khiến tôi chỉ muốn nhảy tới đạp hắn một cái cho hả dạ. Cuối cùng thì chúng nó bất đắc dĩ phải làm theo, tết tóc lại và nhuộm màu. Ngoại trừ tôi, vì quy định của trường nên được miễn. Thằng Arm và Phol cứ nhìn tôi ghen tị mãi. Đến khi tóc tết xong, nhìn chúng nó thật sự không thể nào nhịn cười nổi.

Mấy quả đầu nào xanh lá, rồi vàng, thậm chí tới cả Phi Jet cũng được nhuộm cho màu đỏ vô cùng nổi bật. Phi Jet thật đáng thương, dù sao cũng đã có vợ có con rồi. Tôi thật sự không dám tưởng tượng trạng thái sức khỏe và tinh thần của anh ấy sẽ tồi tệ đến mức nào nữa. Còn thằng Khun, nó tết tóc rồi nhuộm hẳn bảy sắc cầu vồng. Ánh mắt của những người đi đường dán chằm chằm vào bọn tôi đầy khó chịu, cứ như thể cả lũ này là một đám đầu trâu mặt ngựa, lảng vảng quanh phố vậy. Haizz, tội nghiệp chúng mày...

Sau đó, tôi dẫn chúng nó tới một quán có cả người Thái lẫn người nước ngoài. Gọi hẳn một xô rượu ra cho uống thử. Rượu này mày say chắc luôn!! Tôi thì lần này sẽ giữ mình tỉnh táo. Nhìn hắn xem, khác gì thằng trẻ trâu đang học đòi uống rượu không? Phiền thật! Đến khi cảm thấy không có gì đáng ngại, tôi mới bắt đầu rời đi. Một cô gái mà tôi thậm chí còn không biết tên bước tới, nhảy bên cạnh và còn cọ người vào tôi mấy lần. Tôi cũng đáp lại, hai chúng tôi nhìn nhau như thể muốn trêu chọc đối phương. Tôi cảm thấy cô gái trước mặt không tệ, vóc dáng cũng được. Gần đây tôi bận tới bù đầu bù óc, nên tôi không nghĩ mình sẽ bỏ lỡ cơ hội này đâu.

Tôi đẩy thân hình mảnh mai của cô gái vào nhà vệ sinh nam, đóng cửa lại. Mặc cho mọi người ra ra vào vào xung quanh, không có ai quan tâm tới hành động của tôi hết, bởi họ đều biết rằng ở đây có rất nhiều cặp đôi đang làm chuyện này.

Ngay lập tức, tôi vục mặt vào cần cổ trắng ngần của cô ta, để lại trên đó từng nụ hôn, vừa mút vừa gặm nhấm. Tay cũng không rảnh rỗi đặt lên bộ ngực mềm mại, chơi đùa trên đó đến khi người phụ nữ phải phát ra tiếng rên rỉ. Tới đoạn cao trào như thế này, cùng với địa điểm vô cùng phù hợp, tôi nhất định phải khiến cho mọi thứ diễn ra thật suôn sẻ.

Tôi cố gắng đè thanh âm của mình xuống càng thấp càng tốt. Dù đây là chuyện thường tình, nhưng mình cũng không nên quá ầm ĩ như thể cho mọi người biết chuyện gì xảy ra ở bên trong như vậy được. Tôi bắt đầu luồn tay xuống dưới lớp áo, vuốt ve vòng ngực của cô ấy. Môi hai chúng tôi vẫn đan vào nhau không rời. Khuôn mặt dễ thương đó tìm cách tách ra một chút, trượt xuống định hôn vào cổ tôi thì dừng lại.

"Tháo nó ra được không?" Cô gái ấy đưa tay lên định tháo miếng băng ra, nhưng bị tôi vội vàng giữ chặt lại. Miếng băng mà bị gỡ ra, chắc chắn người ta sẽ sốc vì mấy vết bầm trên cổ tôi mất. Mẹ nó!

"Không cần đâu. Tiếp tục được chứ?" Tôi hỏi ngược lại, bàn tay lướt qua khóa quần và nhanh chóng kéo xuống. Cơ thể tôi cảm thấy nóng ran, chỉ muốn được giải phóng. Tôi để cho bàn tay nhỏ nhắn của cô gái đó nắm lấy thằng bé nóng bỏng của mình. Một cảm giác tuyệt vời đến khó tả dâng lên.

Tôi định nâng một bên chân của cô lên. Tay đưa vào túi quần lấy ra chiếc bao cao su mà mình luôn mang theo khi đi làm ở quán của Jade hoặc mỗi khi đi du lịch, chuẩn bị xé vỏ. Tiếng chuông điện thoại của người phụ nữ bất chợt réo inh ỏi.

"Chờ chút." Cô gái lên tiếng, tách ra khỏi tôi, sau đó cầm điện thoại lên xem, mặt ngay lập tức biến sắc. "Khẽ chút nha, chồng em gọi."

Tôi sững người, đặt chân cô ấy xuống, sau đó đứng một bên nhìn chằm chằm khuôn mặt căng thẳng khi trả lời điện thoại.

"Bae đến rồi hả? Em đang đi vệ sinh, một phút nữa có mặt nhé!" Cô ấy quay lại nhìn tôi với vẻ mặt hối lỗi.

"Xin lỗi nhé, chồng em đến mất rồi..." Tôi thở dài, nhìn xuống cậu em của mình, lúc này đang dần dần trở về kích thước ban đầu. Cảm giác khó chịu và bứt rứt vì không được giải phóng. Cô ấy cuống quýt chỉnh trang lại quần áo rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà vệ sinh, cũng không quên xin lỗi tôi một lần cuối. Tôi đóng cánh cửa rầm một cái, mong muốn mãnh liệt không được giải tỏa khiến tôi bắt đầu thấy bực bội. Thêm vào đó, âm thanh gọi tên tôi mỗi lúc càng to hơn càng ngày càng khiến tâm trạng tôi tụt dốc.

"Porsche! Có trong đó không thế? Cậu chủ say rồi, về thôi!" Tiếng thằng Arm gọi tôi.

"Ừ." Tôi trả lời cụt lủn.

"Nhanh lên đấy, cậu chủ say lắm rồi." Tôi ngán ngẩm lắc đầu... Bực thật!

Tôi ngồi im một lúc cho tâm trạng dịu xuống, sau đó đi ra để rìu tên khốn kia về nhà. Hắn say tới mức bất tỉnh nhân sự. Giờ thì chúng tôi chỉ còn nước khiêng cơ thể hắn lên, cả tay lẫn chân, bốn người mỗi người một phía.

"Kiểm tra xong thì đi nghỉ đi. Chắc là cũng không còn việc gì nữa đâu." Thằng Phol vừa nó vừa đắp chăn lên ngực thằng Khun. Tôi đưa tay đặt lên mũi hắn xem có còn thở hay không làm cho thằng Arm phải phì cười. Biết sao được. Hắn cứ như một cái xác vậy, làm tôi sợ có khi là hắn chết rồi cũng nên. Ngủ không thèm động đậy gì luôn, để đâu vẫn ngủ yên ở đó. Sau khi chắc chắn không có chuyện gì, tôi mới bắt đầu thấy nhẹ nhõm và bước ra ngoài.

Đứng hút thuốc trong vườn một lúc, tôi chuẩn bị quay vào và lên tầng chơi game với chúng nó. Ai dè vừa mới bước qua bậc thang cuối cùng, thằng Pete từ đâu chạy thẳng tới chỗ tôi, có vẻ khá là vội vã. Nó cầm một chiếc túi bóng màu đen, dúi vào tay tôi rồi liến thoắng.

"Mày! Giao cái này cho cậu Kinn hộ tao được không? Tao đau bụng quá! Mang luôn nhá!" Điệu bộ nóng vội, sau đó chạy thẳng ra phía sau ngôi nhà, chắc là nhịn không nổi rồi. Nhưng mà đợi đã!! Nó đưa tôi cái túi quái gì đây? Lại còn là đưa cho Kinn nữa. Tôi có nên mang cái túi này cho anh ta không? Tại sao cứ càng không muốn nhìn thấy Kinn thì lại càng phải gặp cái bản mặt đấy thế nhỉ?

"Porsche! Nhanh lên đấy!! Gấp lắm!" Trước khi thằng Pete biến mất vẫn kịp để lại một lời thúc giục.

Tôi nhìn cái túi trên tay rồi ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, hít thở thật sâu. Được rồi, cứ đi thẳng vào phòng, nhắm mắt nhắm mũi đưa cho anh ta rồi rời đi là được chứ gì.

Chỉ là tôi cũng hơi tò mò, giờ đã là hai giờ sáng rồi, tên khốn Kinn đó còn muốn cái gì trong cái túi này chứ? Nghĩ vậy nhưng tôi cũng không mở ra xem, bởi thằng Pete đã liên tục nhắc tôi phải nhanh lên.

Tôi vò đầu, miễn cưỡng mở cửa rồi bước vào trong đó, dù sao bình thường tôi cũng không gõ cửa, và cũng sẽ không bao giờ có ý định gõ cửa. Nhưng lần này tôi nghĩ mình đã sai khi không tuân theo phép lịch sự tối thiểu cần có. Hai chân tôi khựng lại, toàn thân như thể đóng băng. Mọi thứ xung quanh cũng như dừng lại theo, tôi có cảm giác như mình đã bị sốc tới mức hồn lìa khỏi xác.

Lúc này, hai cặp mắt cũng đang sững sờ nhìn chằm chằm vào tôi. Trước mặt tôi là hai người đàn ông, một trong số đó là người tôi biết. Kinn đang mặc áo choàng tắm, ngồi trên ghế sofa, bên cạnh đó là cơ thể trần trụi của người con trai có vóc dáng nhỏ nhắn đang ngồi trên đùi mình. Cả hai đang ôm chặt lấy nhau, và khuôn mặt của Kinn thì đang vùi vào lồng ngực của người đối diện.

Không cần phải nói tôi cũng hiểu họ chuẩn bị làm cái gì. Đầu óc ngày càng đình trệ khi sự nghi ngờ của tôi trong thời gian qua đã trở nên quá rõ ràng. Tay tôi mềm nhũn, không giữ nổi chiếc túi trên tay, khiến cho nó rơi phịch xuống đất. Tôi chậm rãi đưa mắt nhìn xuống và thấy mấy chiếc hộp hình chữ nhật màu xanh rơi ra từ trong đó. Những chiếc hộp vô cùng quen thuộc...

Bao cao su!!!!

Tôi không biết phải làm sao, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Kinn, lúc này cũng đang sững người nhìn tôi, cười khẽ mà không nói gì.

"Không biết gõ cửa sao?" Người con trai nằm trong lòng anh ta lên tiếng. Trông khá quen mắt, dường như tôi đã nhìn thấy cậu ta mấy lần trên TV.

"Xin lỗi. Pete bảo mang cái này lên đây." Tôi chỉ nhìn xuống sàn, cũng không biết phải làm gì sau đó nên quay người bước nhanh ra khỏi phòng, tim đập ngày càng mãnh liệt.

Cảm giác không thể tin nổi những gì mình vừa tận mắt thấy, tôi vội chạy nhanh xuống tầng trệt của ngôi nhà và đi thẳng ra vườn. Chắc hẳn giờ mặt tôi biến sắc ghê lắm.

"Thế nào rồi?" Pete mỉm cười hỏi tôi trong khi đang hút thuốc.

"Mẹ kiếp, Pete!" Tôi ngay lập tức hét vào mặt nó, lúc này đang cố nhịn cười.

"Tao giúp mày trả lời câu hỏi mà mày đang thắc mắc rồi nhé." Pete nói đùa. Đúng, cái câu hỏi lúc nào cũng thường trực trong đầu tôi: liệu Kinn làm vậy với tôi vì anh ta thực sự là người đồng tính, hay là chỉ cố tình đùa giỡn và chọc tôi điên lên? Giờ thì đã quá rõ ràng, tới nỗi đầu tôi phải cảm thấy choáng váng.

"Mày có thể nói với tao bình thường cũng được mà." Tôi hậm hực.

"Nếu chỉ nói không thì mày đâu có tin." Pete cười khúc khích khiến tôi cảm thấy khó chịu. Đáng lẽ ra nó phải biết tôi cảm thấy ra sao khi phải chứng kiến tận mắt cái cảnh tượng đó.

"Sao mày lại biết tao đang thắc mắc chuyện gì?" Tôi hỏi lại.

"Chậc, mày đi khắp nơi thử hết người này người nọ. Vả lại, tao còn biết nhiều hơn mày nghĩ đấy." Pete đảo mắt nhìn xuống cổ tôi, khiến tôi phải nuốt khan một cái, toàn thân nổi da gà.

Suốt thời gian qua, Kinn hết mút rồi lại hôn cổ tôi, còn nói những lời kỳ quái như vậy không phải vì muốn chọc tôi điên, mà là vì anh ta gay thật sao??? Porsche! Mày tiêu đời rồi. Lại còn xin phép anh ta cởi quần cho dễ chịu nữa chứ?? Sao mày ngu vậy hả Porsche? Tại sao lại không nghĩ tới chuyện này chứ?

"Vậy tóm lại..." Tôi hỏi Pete lần nữa.

"Cậu Kinn thích đàn ông. Hahaa!" Pete cười đáp. Tôi không biết nó biết những gì, nhưng mà tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng đâu! Tên khốn Kinn! Không lẽ ngay từ đầu anh ta đã nhắm vào tôi rồi sao??

Tôi nằm trằn trọc cả đêm suy nghĩ về chuyện này. Những hình ảnh cứ lởn vởn trong đầu tôi một cách dai dẳng khiến tôi chợt nghĩ có phải trước đây mình đã phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng rồi đúng không nhỉ?? Cái lần tôi say khướt rồi hôn anh ta trong vô thức, rồi cả khi gần sáng, lúc anh ấy kéo tay tôi chạm vào hàng của anh ta nữa! Cái cảm giác trên tay lúc đó tôi vẫn còn nhớ rõ ràng. Cậu nhỏ của anh ta không hề nhỏ tí nào, ngược lại còn rất to và sừng sững! Tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ cho đó là phản ứng sinh lý bình thường của tụi con trai mà thôi, chỉ là chào cờ buổi sớm mà thôi!!

Giờ thì tôi đang tính xem chuyện gì có thể xảy ra. Nhưng mà tôi cũng không dám suy diễn rằng anh ta sẽ có tình cảm với tôi. Coi đám bạn tình của anh ta xem, không người mẫu thì cũng toàn người nổi tiếng tôi thấy trên TV. Mẹ nó! Vừa nghĩ tới họ thì tôi đã hiểu luôn vì sao bạn của anh ta đêm nào cũng như kiểu vừa từ chiến trận trở về rồi! Thật sự đúng làm tâm thần mà, Kinn không nhìn ra tôi không có sở thích với anh ta sao? Lại còn giả bộ nói chuyện thân mật, mờ ám, còn trêu chọc tôi như vậy? Hay là với bất cứ thằng đàn ông nào anh ta cũng nói chuyện kiểu thế? Vậy không lẽ, thằng Pete cũng đang lâm vào hoàn cảnh tương tự tôi sao?

Mẹ kiếp Kinn! Tao đã đề phòng mày ngay từ đầu rồi mà! Không, bây giờ càng phải cảnh giác hơn!

---------------------------------------------------------------

Sau khi tan học, đang chạy mô tô hóng gió, tận hưởng bầu không khí trong lành cùng với cảnh đẹp ven đường trước khi quay về căn biệt thự kia. Trong lòng chỉ mong quãng đường càng dài càng tốt, nhưng dù có cố kéo dài thời gian đến đâu thì cũng tới lúc tôi tiến gần đến cánh của địa ngục đó. Tôi quay xe định rẽ vào ngõ, không biết từ đâu một chiếc ô tô đen chạy sai làn đường bất chợt lao ra, khiến tôi phải quẹo tay lái và phanh gấp một cái. Cả chiếc xe trượt nhẹ sang phần đường cho người đi bộ, may mắn là tôi vẫn kịp giữ thăng bằng nên không bị ngã.

"Biết lái xe không vậy?" Tôi vừa dựng chân trống vừa gỡ mũ bảo hiểm, bực bội vuốt ngược tóc rồi đi thẳng tới chỗ chiếc ô tô cũng vừa dừng lại kia.

"Xe của tôi!! Bị xây xát gì không vậy?" Gã đàn ông trong bộ vest đen, quần âu, gương mặt khá trẻ đang hoảng hốt nhìn đầu xe của mình.

"Xe mày còn ổn chán. Hỏi tao trước đây này." Tôi trầm giọng. Không thể chấp nhận nổi! Chính gã là người tạt qua đầu xe tôi trước!

"Thế sao không biết lái cho cẩn thận đi?" Giọng nói trầm trầm đáp lại tôi, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

"Cái đệch? Cẩn thận thế nào? Tao mà không né sớm thì giờ đã đi đời rồi!" Tôi gắt lên, hai bàn tay nắm chặt cố kiềm lại cơn giận.

"Thế thì nói chuyện ở đồn cảnh sát đi." Đột nhiên gã tiến tới túm lấy tay tôi lôi lên xe. Tôi giật mình, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, hất mạnh tay gã ra.

"Việc quái gì phải tới đó?"

"Không phải mày định kiếm chuyện với tao sao? Vậy thì đi tới đồn cảnh sát! Lên xe!" Gã quát lớn, bóp mạnh cánh tay phải đang bị thương của tôi. Cơn đau buốt chạy thẳng lên não khiến tôi không đủ sức để giằng ra khỏi gã.

"Mày muốn gì! Bỏ tao ra!" Tôi nhíu mày, gồng mình hết sức không cho gã kéo đi. Trong lòng cảm giác có gì đó không ổn khi gã ta cứ liên tục ra sức lôi tôi vào trong xe như vậy.

"Đi lên xe!!" Khuôn mặt gã trở nên dữ tợn hơn, lực kéo cũng trở nên mạnh hơn bởi lần này hắn dùng cả hai tay một lúc, nhất định lôi tôi đi bằng được. "Lên! Đừng để tạo phải dùng vũ lực!" Giọng nói đầy uy hiếp, tay siết cũng mạnh hơn.

"Buông tao ra!" Tôi nhấc chân đá vào hông nó, chuẩn bị dùng hết sức đấm thẳng vào cái bộ mặt kia thì có giọng nói vang lên.

"Porsche! Có chuyện gì vậy?" Giọng nói quen thuộc của thằng Pete. Tên khốn kia đang định lao vào tôi một lần nữa, thấy vậy liền dừng lại và nhìn chằm chằm về phía người vừa mới tới.

"Thằng chó này tạt đầu xe tao, còn ép tao vào xe, muốn đưa tới đồn cảnh sát nữa! Mẹ nó!" Tôi bực bội nói.

Thằng Pete bước tới với cây kem trên tay, nhìn chằm chằm vào mặt đối phương. Tôi nhận ra mấy nhân viên của 7/11 cùng với người qua đường đã đứng xúm lại hóng từ lúc nào. Một vài người còn chuẩn bị sẵn cả điện thoại để quay lại.

"Việc gì?" Giọng thằng Pete khá khó chịu.

"Không có gì nữa. Lần sau nhớ lái xe cho cẩn thận." Gã vừa nói vừa vào lại trong xe rồi phóng đi. Thằng mất trí!! Người nói câu đó phải là tao mới đúng!! Chó chết! Tôi vẫn thấy hơi lạ về chuyện vừa rồi, giống như là gã cố tình hơn là tai nạn. Nhưng thôi, chắc là tôi nghĩ quá nhiều rồi.

Chắc không có gì đâu.

"Mày tới đây làm gì?" Tôi hỏi Pete, vẫn đang đứng đó cầm que kem, đôi mắt nhìn theo chiếc xe màu đen đến tận khi nó khuất khỏi tầm mắt.

"À, tao vào 7/11 kiếm gì đó để ăn, thấy ồn ào nên ra ngoài xem." Nó đáp, đưa tôi xem túi đồ 7/11 vừa mới mua.

"Rồi tới kiểu gì vậy?"

"Đi bộ. Ở ngay đây mà. Mà mày ổn chứ?" Nó vừa hỏi vừa nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới.

"Không sao. Lên xe đi." Tôi khởi động lại xe, chờ thằng Pete ngồi lên ghế sau, sau đó đi thẳng vào con hẻm rồi rẽ vào căn biệt thự.

"Chắc chắn là không sao chứ?" Pete hỏi lại một lần nữa khi tôi đỗ xe vào gara.

"Ừ, tao không sao."

"Thế tao đi thay đồ." Dứt lời, nó đi dọc theo dãy hành lang vào đến phòng nghỉ của chúng tôi ở phía sau. Tôi thở dài một cái, vuốt vuốt tóc, quan sát mặt mình qua gương chiếu hậu xe máy một lần nữa rồi chuẩn bị tinh thần để bước vào địa ngục.

"Woaa!" Tôi giật mình, vừa mới quay đầu lại đã thấy bóng người đứng ở đó, cười tủm tỉm, có vẻ tâm trạng khá tốt. Trông hắn sẽ đẹp trai hơn nếu như không có cái kiểu tóc quái dị đó.

"Mày tới rồi hả? Lái mô tô như thế này thật là ngầu quá đi!" Tôi nén tiếng thở dài khi thằng Khun xà tới ngắm nghía chiếc xe của tôi.

"Vâng, tôi vừa mới đến." Tôi thấp giọng đáp, nhưng có vẻ như hắn không thèm để tâm đến câu trả lời vừa rồi.

"Tuyệt! Thật sự rất tuyệt! Tao cũng muốn ngầu, dạy tao lái xe một chút đi!" Đôi chân dài của nó che kín hết cả chỗ ngồi trên xe máy của tôi, vẻ mặt ao ước cầu xin tôi nhận lời. Thật sự tiến thoái lưỡng nan mà. Cái xe quý giá của tôi, nếu cái thằng ngu này làm đổ làm trầy thì sao?

"Thằng Khun!! Qua đây ngay!" Giọng nói của Khun Korn thật sự đã cứu mạng tôi lúc nó. Thằng Khun nhíu mày, hậm hực xuống khỏi xe rồi đi về phía vừa phát ra tiếng nói, trước khi đi còn ngoái lại ra hiệu cho tôi đi theo nữa.

Haizz, có thể cho tao một ngày được nghỉ ngơi một chút trước giờ làm việc không?

Khun Korn lúc này đang ngồi trên chiếc bàn ở trong vườn, bên cạnh là Phi Jet với mái tóc đỏ rực thắt bím đang cúi gằm mặt, còn có cả mấy tên vệ sĩ khác nữa.

"Mày làm cái quái vì với chúng nó đây?" Giọng Khun Korn quát lớn, nhưng thằng Khun có vẻ chả sợ hãi gì mấy.

"Ngầu đúng không bố? Cool ngầu, Gangster xì tai!! Yo!" Hắn đưa tay lên che miệng cười. Mẹ nó, tôi cố gắng mím môi thật chặt để ngăn mình cười thành tiếng.

"Hầy!! Đau đầu thật! Ai lại để cho vệ sĩ của mình cùng nhau làm tóc như thế này hả. Chúng mày đốt mắt tao đi! Cả mày nữa Khun, nhìn từ xa cứ như là con vẹt!" Khun Korn đưa tay day thái dương, lắc đầu bất lực trước thằng con trai đầu lòng của mình.

"Sao thế bố? Sao bố biết được là bọn con đã làm cùng nhau? Bốn người, bốn người đó!" Cậu trai trẻ ngân nga với vẻ mặt hạnh phúc. Nếu tôi mà là Khun Korn, tôi nhất định sẽ cắt quyền thừa kế của hắn!

"Còn chúng mày nữa! Sao lại để cho nó chơi khăm như vậy? Đặc biệt là mày, Jet! Làm gì cũng phải để tâm đến vợ đến con nữa chứ?" Khun Korn nghiêm túc nói.

"Tuyệt mà bố! Lần sau con sẽ đưa bố nhập cuộc nhé!" Vừa nói vừa lấy sợi tóc trên đầu mình đặt lên đầu Khun Korn.

"Haizz! Đi tẩy luôn đi! Chủ nhật này sẽ có một bữa tiệc lớn, tao không thể để chúng mày mở show trình diễn tóc như thế này được! Thật mất mặt!" Khun Korn lắc đầu ngao ngán với thằng con trai đang ngồi cười khúc khích của mình, rồi quay sang nhìn tôi, "Làm sao cậu lại thoát được vậy?" Khun Korn cười hỏi. Nụ cười cũng chả vui vẻ gì cho kham, trông thật tôi nghiệp.

Đẻ được thằng con có vẻ bề ngoài ưa nhìn nhưng thiểu năng.

"Trường đại học không cho phép ạ."

"Ừ, vậy là tốt rồi. Thôi, chúng mày đi đi. Càng nhìn càng thấy đau đầu, cả chủ cả tớ như đám vẹt bay khắp nhà vậy!"

"Hehe!" Thằng Khun bật cười, sau đó ôm lấy lưng bố mình, "Bố! Con muốn lái mô tô giống như của Porsche! Trông đỉnh lắm!" Mẹ mẹ mẹ!!! Hắn thậm chí còn vừa nài nỉ vừa lắc lấy lắc để tay của Khun Korn, khiến ông quay lại nhìn tôi lần nữa.

"Cố kiếm việc để bị thương hả?"

"Không đâu mà! Nhé! Con chỉ lái quanh quanh nhà thôi, Porsche sẽ dạy con!"

"Haizz, muốn làm gì thì làm, nhưng không được rời khỏi nhà đâu đấy." Khun Korn bất lực chào thua.

"Tao thấy mất mặt nếu để người ta nhìn thấy một con vẹt như mày! Đi đi, làm cái gì thì làm. Dạy nó một chút nhé Porsche. Cũng tốt hơn là để cho nó xem mấy cái series phim ngớ ngẩn hoặc rượt đuổi đám vệ sĩ." Tôi mỉm cười và gật đầu nhẹ với Khun Korn.

"Sao vậy bố." Một giọng nói khác phát ra, cùng lúc đó cậu trai có dáng người cao kều xuất hiện, mặt có nét na ná với thằng Khun và Kinn.

"Ê, Phol, thằng nào vậy?" Tay cậu ta chỉ thẳng vào mặt thằng Khun rồi phá lên cười. Có lẽ kiểu tóc của hắn thật sự đủ sức công phá khiến cho người mới đến phải cười gập cả người xuống.

"Ôi trời ơi! Cái kiểu tóc chết tiệt gì đây? Buồn cười quá! Haha!"

"Việc của tao! Mày đừng có xía vào, đồ con điếm!" Thằng Khun đứng chống nạnh hét lớn với tên mới đến, lần này cậu ta ngừng cười và nhíu mày.

"Thằng con khốn nạn này! Sao lại xúc phạm mẹ mày như vậy?" Khun Korn ngẩng đầu lên mắng.

"Mẹ của nó là ai ấy chứ? Bố cứ nói sự thật đi!"

"Tao cùng một mẹ với mày đấy! Thằng khốn!" Nghe tới đây, tôi đoán ra ngay tên này chính là em út trong cái nhà này, tên là Kim. Tới giờ mới là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta.

"Không tin không tin! Lêu lêu đồ thằng con điếm!! Thằng Kim là thằng con điếm! Booo!!" Hắn vừa lè lưỡi vừa không ngừng trêu chọc Kim, sau đó nắm cổ tay tôi chạy về phía gara.

"Tốt nhất là đừng có lại gần tao! Tao đá cho đấy!!" Kim giơ ngón giữa thẳng vào tên khốn nạn kia, sau đó quay người đi bộ trở lại khu vườn.

"Nào! Dạy đi!" Tôi chấp nhận chịu thua, lười tranh luận với hắn rồi. Với cả không là theo ý hắn cũng không xong, nên tôi lấy mũ bảo hiểm rồi dắt xe ra, đưa tay cầm cho hắn.

"Được rồi, bắt đầu từ đây nhé." Tôi giải thích với hắn về các bộ phận động cơ và cả chức năng của chúng. "Tăng tốc ở đây nhé, nhưng không được vặn mạnh. Từ từ thôi, giữ thăng bằng giống như xe đạp ấy." Hắn lắng nghe cẩn thận từng lời tôi nói cho tới khi tôi bắt đầu để hắn tự lái xe xung quanh. Thật may là căn biệt thự này đủ lớn cho hắn lái như vậy.

"Xời! Quá dễ!" Hắn hét lớn.

"Từ từ thôi! Đừng chạy quá tốc độ." Tôi nhắc nhở, chân bước theo phía sau, không phải lo cho hắn đâu, tôi lo hắn ta sẽ làm gì đứa con yêu quý của tôi cơ!!

"Ê Kinn! Trông tao tuyệt không?" Hắn hất cằm, tôi nhìn theo thì thấy Kinn đang dựa vào một cái cột ở cửa trước nhìn thằng Khun lái xe. Tôi ngay lập tức đảo mắt, quan sát thằng Khun. Thật sự không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào nữa.

"Đang làm cái gì vậy?" Anh ta nhíu mày hỏi Khun.

"Trông tao có giống đang giặt quần áo không? Nhìn mà không biết hả?" Hắn vừa nói vừa nhấn ga mạnh hơn. Tôi đi theo nữa mà đứng lại một chỗ quan sát hắn. Các vệ sĩ khác, có cả Kinn, Kim và Khun Korn đều tập trung tới để xem.

"Con bốc đầu được không bố??" Hắn sung sướng hỏi khiến cho Khun Korn một lần nữa phải lắc đầu ngán ngẩm. Tôi lo lắng nhìn theo chiếc xe của mình, không phát hiện ra Kinn đã tới bên cạnh từ lúc nào. Tới lúc nhận ra mới giật mình, lùi lại mấy bước.

"Tay mày đỡ chưa?" Anh ta lên tiếng, tôi giả bộ mắt mù tai điếc, tiếp tục tập trung vào chiếc xe máy của mình.

"Cậu chủ! Rẽ trái!" Tôi hét lớn, vẻ mặt lạnh tanh hơi căng thẳng vì ánh mắt quét tới quét lui của Kinn.

"Gì vậy? Lơ tao hả?" Tôi càng tiếp tục ngó lơ anh ta, ánh mắt ấy lại càng dính lên người tôi chặt hơn, quan sát hết mọi nhất cử nhất động. Tôi cảm thấy xung quanh Kinn không an toàn chút nào, cũng không biết phải làm gì lúc này.

"Phanh như nào!! Phanh ở đâu!!" Khun hét.

"Phanh như là phanh xe đạp ấy!!" Tôi cũng hét lớn đáp lại. Mọi người xung quanh, đặc biệt là Kim cười đến sảng khoái, thi thoảng còn chọc chọc vài câu.

"Không chịu mở miệng hả? Hôm nay để miệng ở nhà hay sao? Bình thường mày thích lớn tiếng với tao lắm mà?" Bên cạnh lại vang lên tiếng cười khẽ.

"Ngu quá!! Xe đạp hợp với mày hơn đấy!" Tiếng Kim hét át đi.

"Thằng chó Kim!!" Thằng Khun tay điều khiển xe nhưng miệng cũng không hề rảnh rỗi, không ngừng đấu mồm với Kim, tới mức cậu ta phải giả bộ tháo giày, làm tư thế định ném chúng.

"Vết thương mày sao rồi." Kinn cầm lấy tay tôi. Da gà da vịt ngay lập tức nổi khắp toàn thân khi nghĩ lại cảnh tượng tối qua. Tôi vội vã hất tay anh ta ra, nhưng anh ta đã túm tay tôi chặt tới mức bắt đầu cảm thấy đau nhói.

"Buông ra!" Tôi nói, nhưng anh ta chả thèm để ý, kéo tay tôi tới rồi vén tay áo lên, vẻ mặt sững sờ.

"Sao lại đỏ như vậy?" Kinn trầm giọng hỏi.

Còn hỏi nữa? Không phải do hôm qua mày lẫn thằng Khun kéo tới kéo lui sao? Lại còn cả tên khốn nạn tạt đầu xe tôi nữa, siết tay tôi mạnh đến như thế!!

"Có phải do tao hôm qua không?" Kinn thấp giọng hỏi.

"Ừm." Tôi trả lời trong cổ họng, chỉ mong anh ta cảm thấy tội lỗi và đừng có động vào tôi nữa. Dù chỉ một chút cũng khiến tôi nổi da gà!!

"Vậy, để tao chịu trách nhiệm cho hành động của mình." Anh ta tiến người tới khiến tôi phải lùi lại, nhưng tay anh ta thì vẫn nắm chặt cánh tay tôi.

"Không cần!" Tôi vừa nói vừa rụt tay lại, nhưng Kinn vẫn không chịu buông tay. Tôi liếc xung quanh, cũng may là không ai chú ý bởi đều tập trung cười thằng Khun.

"Phanh ở đâu!! Nó ở đâu!!!"

"Anh hai." Giọng của Vegas vang lên từ phía sau khiến tôi quay lại nhìn.

"Vegas hả?" Kinn chào một tiếng, quay người lại. Tôi ngay lập tức nhân cơ hồi giật tay mình ra. Vegas nheo mắt nhìn tôi một chút, nở nụ cười.

"Hai người đang làm gì vậy? Trông có vẻ vui." Cậu ta đảo mắt xung quanh, sau đó chắp tay vào Khun Korn khi thấy ông ấy.

"Khun đang học lái xe. Có chuyện gì mà tới đây một mình vậy?"

Tôi lùi lại định để cho hai anh em nhà họ không gian trò chuyện, nhưng Kinn đã dùng cả người chặn tôi lại.

"Em mạng tài liệu quan trọng ngày Chủ nhật tới." Vegas đáp, lại nhìn tôi và Kinn với vẻ mặt khó hiểu. Lông mày khẽ nhíu lại khi thấy anh ta và tôi hành động cứ như mấy thằng trẻ con. Tôi bước sang trái thì Kinn bước sang trái. Tôi bước sang phải, anh ta cũng nhích sang phải chặn tôi lại. Cứ như vậy một lúc lâu đến khi tôi phải nổi cáu.

"Ừ. Cũng không cần thiết phải tự đến như vậy, giao cho đàn em là được rồi." Miệng thì nói chuyện với Vegas, chân vẫn di chuyển không ngừng, dù tôi có đi như thế nào cũng đều nhanh chóng cản lại.

"Mẹ mày Kinn!!" Tôi lớn tiếng chửi, dù đã dặn lòng phải nhin để giữ mặt mũi cho anh ta trước mặt Nhị gia, nhưng lúc này thì tôi đã không thể kiềm chế nổi nữa rồi.

"Em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Có vẻ anh hai và Porsche khá thân thiết với nhau." Vegas nhìn tôi và Kinn đầy ẩn ý, mỉm cười.

"Rất muốn ở gần cậu ta." Kinn nói nhỏ, không biết Vegas có nghe thấy không, nhưng tôi thì nghe rất rõ từng từ một. Khẻ ngẩng đầu lên nhìn Kinn, hình như anh ta đang cố nín cười.

"Có vẻ Khun không phanh được xe, tao sẽ tới đó xem!" Tôi thấp giọng. Vegas vẫn im lặng quan sát chúng tôi, còn Kinn thì chưa hề từ bỏ ý định trêu ghẹo tôi. Thằng khốn!!! Nếu không phải bố mày ở đây thì tao đã đạp mày bẹp dí rồi! Tôi còn chưa kịp giằng tay ra khỏi Kinn một lần nữa thì giọng của Khun vang lên.

"Ủa... Vegas? Sao mày đến đây?" Hắn vừa nói vừa vặn ga tăng tốc. Chiếc xe máy phóng thẳng về phía chúng tôi cùng với ánh mắt giận dữ và vẻ mặt khó chịu khi nhìn Vegas.

"Xin chào anh cả. Này... anh cả?! Này!!!"

"Đừng!!! Cậu chủ!!"

"Chết đi!!" Khun càng hét to hơn.

RẦM!

Tất cả mọi người đều chết lặng, cả tôi và Kinn cũng vậy. Mọi con mắt đều đổ dồn về đài phun nước ngay giữa sân. Sau đó một tiếng cười lớn vang lên, là của Kim, những người khác cũng không nhin được cười theo.

Thằng Khun cố tình quay xe và tăng tốc để tông Vegas, nhưng cậu ta đã nhanh chóng né kịp. Hắn mất thăng bằng, không kịp phanh lại nên cả chiếc xe phi thẳng vào mép đài phun nước còn thằng Khun thì ngã chìm nghỉm vào bên trong. Đến cả tôi thấy xót xa cho tình trạng đứa con của mình cũng không thể nào nhịn cười trước cảnh thằng Khun ướt nhẹp trong hồ nước như vậy.

"Haha! Vì mày xứng đáng!" Kim cười sặc sụa, cả Kinn cũng phả phá lên cười. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta như vậy nên không khỏi ngạc nhiên. Trông khuôn mặt của anh ấy thật thoải mái, không ngờ có ngày được nhìn thấy một mặt khác của con người này như vậy. Cuối cùng tiếng cười lan cả sang phía Khun Korn, mãi tới khi thằng Arm và Phol vội chạy tới đỡ cậu chủ của mình ra khỏi đài phun nước.

"Thằng chó chết Kim!! Câm miệng!! Mày phải ở phe tao chứ!!" Hắn hét vào mặt em trai mình, sau đó quay sang nhìn Vegas cũng đang đứng cười giống mọi người xung quanh.

"À ừ quên! Chuyện mày cố gắng làm tuyệt lắm! Nhưng mà ngu quá nên tao vẫn không nhịn cười nổi! Hahaha!" Kim lại tiếp tục cười.

"Anh cả muốn tập bơi thay vì lái xe máy hả? Có đau không? Haha!" Vegas cũng phải khịa vào một câu.

Tên điên kia nổi khùng lên định lao vào Vegas nhưng bị đám vệ sĩ can ngăn, tới mức bố hắn phải đi tới giúp hắn bình tĩnh lại.

"Đủ rồi. Đủ rồi. Vegas, vào nhà ăn chút gì rồi nghỉ ngơi." Khun Korn nói, sau đó dẫn theo thuộc hạ cùng với hai cậu con trai vào nhà, mặc cho thằng Khun vẫn la hét om sòm.

"Dạ. À, Porsche, nay tôi có đi qua gần trường anh đấy, nên đã ghé vào quán bác Chok để mua cơm thịt heo này. Tại thấy anh có vẻ thích." Vegas cầm chiếc túi giữ trên tay nãy giờ đưa cho tôi. Kinn không đi theo bố mình, đứng lại nhìn tôi và Vegas chằm chằm, ánh mắt sắc lạnh.

"Ồ, cảm ơn nhé." Tôi nhận lấy túi, cười nhẹ. Không ngờ Vegas lại tốt tới vậy, Cũng đúng lúc cơm tối nay toàn đồ cay và rau, không ăn được mấy. Có vẻ như cậu ta biết điều đó.

"Vào được rồi đấy." Giọng nói lạnh lùng của Kin vang lên khiến tôi phải liếc sang đó một chút. Thấy Vegas hơi giật mình, sau đó cũng mỉm cười và đi theo anh ta vào nhà. Haizz, bao giờ mới kết thúc chuỗi ngày bận rộn này đây? Tôi cất xe của mình lại chỗ cũ, cũng may không có bị trầy xước gì nhiều, quay ngượi đi vào nhà ăn cơm và nghỉ ngơi một lúc. Thật sự là mệt mỏi quá mà...