"Tao không đùa. Tao muốn một vệ sĩ như thằng Porsche! Đồ ngu! Tao kêu mày chơi khăm thằng Macao bao nhiêu lần mà mày có dám đâu?" Khun tức giận, gỡ cổ tay tôi ra rồi tiến về chỗ thằng Pete, xách cổ áo nó quăng về phía Kinn.
"Đấy! Cho mày thằng này." Càng ngày tôi càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa.
"Cậu Khun, cậu nghiêm túc đấy à?" Giọng Pete nghe có vẻ hơi buồn, nhưng cái mặt nó thì đang cố nén niềm vui sướng kìa. Tôi cũng hơi bất ngờ khi thấy thằng Pete ở đây, dù trước đó nó đã bảo nó đang trong kỳ nghỉ.
"Ừ! Tao sẽ để cậu ta tát thằng Macao. Mày không phải sợ đâu, có tao bảo kê rồi nhé." Câu đầu nói với Pete, câu sau thì quay về phía tôi. Sau đó cổ tay tôi lại tiếp tục bị nắm lấy và lôi ra phía cửa.
"Đợi đã!" Giọng Kinn vang lên.
"Gì! Mày không thể ngăn tao đâu! Mày là em, em thì phải nhường anh, nhớ lấy!"
"Không, cứ đưa cậu ta đi đi, tao không đòi lại đâu." Kinn nhếch miệng cười nhìn tôi, thằng Pete đứng phía sau cũng giơ tay chữ V cười cổ vũ.
"Tốt!" Nói xong, tôi ngay lập tức bị lôi tới phòng khác. Cái này là sao??? Ngày hôm nay vẫn chưa đủ mệt mỏi hả? Mẹ kiếp chứ!
"Tôi nên làm gì đây cậu Kinn." Pete dè dặt hỏi nhỏ.
"Mày cứ ngồi chờ tới khi ngôi nhà này loạn lên đi." Kinn lắc đầu cười.
#Kinn
Tôi không thể ngừng cười mỗi khi nghĩ tới việc Khun đổi thằng Pete để lấy Porsche. Thật sự không tài nào tưởng tưởng nổi hai tên chuyên gây rắc rối đó ở với nhau thì sẽ gây ra chuyện lớn cỡ nào. Tôi thừa biết thằng Khun muốn gì, mấy thứ nó muốn toàn những chuyện ngu ngốc và điên rồ. Lại thêm cả Porsche, cái tên lúc nào cũng không thích làm theo lời người khác. Kể ra thì cũng khá tò mò chuyện gì sẽ xảy tới.
"Ừm... Cậu Kinn, giờ đang là ca trực đêm của Porsche ạ?" Pete kính cẩn hỏi.
"Ừ, sao vậy?" Tôi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cậu ta, hỏi.
"Thực ra, nay là ngày nghỉ của tôi." Pete khẽ nói, ánh mắt liếc đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào tôi.
"Vậy hả? Thế sao lại ở đây?" Tôi ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, dừng lại ván game đang chơi dở với Time và Mew.
"Khi biết cậu Vegas và cậu Macao sắp đến, cậu Khun đã gọi tôi tới. Cậu ấy muốn tôi xử lý họ." Pete mệt mỏi trả lời.
"Ừ. Đối phó với thằng Khun cũng đau đầu thật. Cậu đi nghỉ đi." Tôi lắc đầu cười nhạt. Ngôi nhà này có một kẻ chuyên gây rối là thằng Khun cũng đủ mệt rồi. Giờ lại còn thêm cả Porsche... Càng nghĩ càng thấy đau đầu.
"Hôm nay cậu Kinn không ra ngoài đúng không ạ?" Tôi gật đầu đáp lại. Giọng nói nhẹ nhàng, đúng mực của Pete khiến tai tôi bớt ong ong, đầu óc cũng nhẹ nhàng hơn. Ngay cả căn phòng vốn luôn cảm thấy như có gió bão này cũng nhất thời trở nên tĩnh lặng.
"Tôi có cần phải đợi tới khi Big đến không ạ?"
"Không cần đâu. Nay tôi sẽ đi nghỉ." Tôi đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng khác hẳn những khi nói chuyện với Porsche.
Pete hơi cúi đầu chào tôi rồi rời đi. Tôi hít một hơi thật sâu, lúc này mới lười nhác ngả lưng ra sau ghế. Một ngày mệt mỏi! Thú thật, tôi rất khó kiểm soát suy nghĩ và cảm xúc của bản thân mỗi khi lên cơn giận.
Hôm nay tôi đã vô tình tát Porsche rất mạnh, điều mà tôi chưa bao giờ làm với bất cứ vệ sĩ nào của mình trước đây. Giờ nguôi giận rồi lại cảm thấy áy náy. Tôi cũng không ngờ cậu ta lại bộc lộ cảm xúc của mình mãnh liệt đến vậy. Chính bản thân mình cũng không biết rằng đã làm khó cậu ta nhiều như thế, điều đó đã thực sự biến tôi thành một kẻ xấu không biết lắng nghe suốt khoảng thời gian qua. Luôn xem cậu ta như một kẻ gây rối chỉ vì cái bản tính thích chuốc phiền phức của đối phương. Mặc dù tôi hiểu, Porsche sẽ không dễ dàng khuất phục tôi, nhất là khi tôi đã dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để truy đuổi cậu ta. Giờ Porsche hẳn phải căm ghét tôi lắm.
Nhưng thừa nhận rằng gần đây tôi thích chọc ghẹo Porsche. Càng tỏ ra cứng đầu, mạnh mẽ bao nhiêu, ham muốn thu phục của tôi lại càng mãnh liệt bấy nhiêu. Nhất là khi cậu ta là người đầu tiên dễ dàng khiến tâm tình tôi trở nên bất ổn và dễ cáu gắt như vậy. Suốt thời gian qua, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, cảm xúc của bản thân luôn mất kiểm soát mà không rõ lý do. Nhưng tôi chắc một điều rằng tôi bị như vậy không phải vì tôi không ưa Porsche.
Phải công nhận, Porsche rất ưa nhìn với dáng người vô cùng hấp dẫn, có điều đấy lại không phải kiểu tôi thích. Và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến thậm chí nhìn cậu ta theo cách đó. Nhưng lần này lại khác, càng nhìn càng thấy hấp dẫn, nhất là khi hai khuôn mặt chúng tôi kề sát vào nhau. Trông Porsche thực sự rất quyến rũ. Đôi môi căng mọng đỏ hơn bình thường. Ánh mắt có thần, khi ấy còn có vẻ hơi ngấn nước. Tôi suýt nữa thì cho rằng bản thân đã bị cậu ta mê hoặc. Khi Porsche cởi quần ngay trước mặt tôi, điều đó càng khiến tôi rạo rực hơn.
Tôi thích cơ thể đàn ông hơn phụ nữ. Nhưng đêm qua tôi đã không làm gì cả, chỉ ngồi đó và nhìn cậu ta dán lưng trên ghế sofa ngủ một cách say sưa. Làm điều gì đó với một người đang ngủ không phải phong cách của tôi, mặc dù tôi cũng hơi bị thân hình cường tráng cân đối ấy cám dỗ. Xin lỗi chứ, ai mà không cảm thấy rục rịch khi nhìn thấy trai đẹp khỏa thân ngay trước mặt? Haha.
-------------------------------------------------
"Cậu Kinn, cậu Marsh đến rồi ạ." Big nói lớn, lúc này tôi đang khoác chiếc áo choàng tắm màu đen, ngồi nhà nhã trên ghế sofa xem TV. Người mới tới bước vào, tâm tình khá thoải mái nhào tới ôm lấy cánh tay tôi.
"Nhớ anh ghê!" Marsh như thường lệ hôn má rồi vùi đầu vào ngực tôi. Tay tôi luồn qua vòng eo thon thả đó vỗ về nhẹ nhàng. Đúng vậy, đây mới là mẫu đàn ông tôi thích. Vẻ đẹp ngọt ngào, mềm mại, biết nghe lời, và quan trọng là cả kỹ năng trên giường nữa.
"Kinn tắm trước đi, em đợi." Giọng nói lảnh lót vang lên. March không phải bạn trai của tôi, chỉ là bạn tình. Tôi không quá nghiêm túc với ai, bởi tự thấy mình dễ cảm thấy nhàm chán và chỉ hứng thú với những gì mới mẻ. Tôi thay đổi bạn giường hầu như mỗi ngày, nhưng cũng không phải là chọn ngẫu nhiên. Đã có nhiều người xếp hàng và tình nguyện với tôi, nhưng thi thoảng tôi vẫn trả tiền cho những người nổi tiếng, coi đó như là món đồ cao cấp. Marsh chính là một trong số những người như vậy, tôi không tiếc số tiền chi ra để đổi lấy sự phục vụ chu đáo.
"Ưm... A... aaaaaa..." Tiếng rên rỉ vang khắp cả căn phòng khi hai bóng hình hòa làm một với nhau. Hình ảnh lõa thể của người đang ông bên dưới như đang khiêu khích dục vọng của tôi. Đây là điều luôn khiến tôi cảm thấy cao hứng. Quan hệ với đàn ông, dù sao cũng không chỉ là để thỏa mãn, mà còn là một cách giúp ta vui vẻ và thư giãn hơn.
"Aaa... P'Kinn, đừng cắn... Ngày mai em còn có lịch quay..." Giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng rên rỉ phát ra. Tôi thích thú mơn trớn quanh cái cổ trắng ngần ấy, nghe Marsh nói vậy liền trượt dần xuống ngậm lấy phần da sâu phía dưới cắn nhẹ, thỏa mãn nhìn vết răng mờ mờ trên làn da mịn.
Cảnh tượng đêm hôm đó bỗng hiện lên trong tâm trí, khi tôi cố tình trêu chọc và để lại trên cổ Porsche một vết cắn. Vì thế mới vô thức lặp lại hành động đó với người đang ôm lấy tôi lúc này. Khuôn mặt gần sát cùng với mùi thơm thoang thoảng của Porsche khiến tôi bỗng cảm thấy bản thân dần mất kiểm soát, không kìm được mà hít một hơi thật sâu. Chợt nhớ ra ý định trả thù ban đầu của mình, tôi mới há miệng cắn sâu vào cổ cậu ta như vậy. Giống như cái cách mà cậu ta đã làm với tôi sau quán bar trước đây.
Phải thừa nhận rằng, tên ngốc đó thật hấp dẫn, kể cả không phải là gu của tôi, nhưng đôi khi Porsche lại có một sức hút khó tả khiến tôi tâm trí nhộn nhạo.
"Sao hôm nay ngài đây cao hứng vậy?" Marsh vừa hỏi vừa khoác quần áo lên người.
"Không phải bình thường vẫn vậy sao?" Tôi hỏi lại, bàn tay đưa xuống vuốt ve cặp mông qua lớp quần jean đắt tiền.
"Thì mọi hôm vẫn thế... Nhưng hôm nay có gì đó khác." Mũi cậu ta cọ cọ vào má tôi, sau đó Marsh đưa tay vẫy chào tôi cùng với nụ cười tươi trước khi rời đi. Tôi hiếm khi để ai ở lại đây qua đêm, hầu hết bọn họ sẽ đều rời đi sau khi xong "việc" và người của tôi sẽ đưa họ về nhà.
Tôi buông người nằm xuống sau hai hiệp vận động. Bình thường tôi vẫn rất mãnh liệt đối với bạn tình của mình. Nhưng hôm nay có gì đó, cảm giác tôi đã đòi hỏi ở Marsh nhiều hơn mọi khi. Càng nhìn những vết đỏ hằn trên cổ Marsh, hình ảnh của Porsche lại càng hiện rõ hơn trong đầu, đến mức tôi phải cảm thấy bất ngờ. Và kết quả tôi đã vần nhau với Marsh thêm một lần nữa.
-----------------------------------------
Hôm nay có hẹn với Time và Mew như tường ngày, nói là học nhóm, nhưng thực ra tới nơi cả bọn chỉ toàn chơi game thôi. Ngay khi chúng nó vừa xuất hiện đã nghe thấy tiếng hét lớn đến chói tai.
"Mẹ nó Kinn!! Lại nữa hả mày!" Time vỗ nhẹ vào vai tôi.
"Gì?" Hôm nay tôi rảnh, vì vậy tôi quyết định sẽ dành chỗ thời gian hiếm có này để chơi đến khi mệt thì thôi.
"Tao nghe mấy thằng vệ sĩ nói chuyện. Tối qua mày lại kéo Nong Marsh lên giường hả?" Time cất tiếng hỏi, thanh âm bé dần vì sợ Tae nghe thấy.
"Ờ. Sao?" Tôi lạnh nhạt đáp lại.
"Tao cũng muốn thử." Nó giậm chân như đứa con nít cho đến khi thằng Tae hét lên.
"Muốn thử cái gì thằng kia!" Time quay mặt lại giả vờ giả vịt chỉ vào màn hình máy tính của tôi.
"Thử... Thử tướng mới của Kinn."
"Haha!" Tôi cố nhịn cười.
"Ừ, thế thử đi." Tae không mảy may nghi ngờ đáp. Chúng nó bên nhau như thế cũng đã được gần bốn năm rồi. Thằng Tae cứ ngây thơ như vậy, để cho thằng Time lừa hết lần này đến lần khác.
"Kinn..." Time vẫn không bỏ cuộc, quay sang tôi thầm thì. "Tao muốn người này..."
Nó lén đưa điện thoại cho tôi xem, màn hình hiển thị bức ảnh của một cậu con trai có ánh mắt trong trẻo, có lẽ vẫn tầm tuổi trung học. Trông khá giống khẩu vị của tôi. Thực ra trước đây tôi đã từng nghĩ tới việc tán tỉnh Tae rồi, nhưng thằng Time lại nhanh tay hơn.
"Ờ, biết rồi." Tôi đáp. Thằng Tae từ xa thấy chúng tôi đang thì thì thầm thầm liền lập tức nhăn mày. "Mẹ! Thấy tội thằng Tae." Tôi trầm giọng rồi cốc đầu thằng Time một cái.
Mặc dù thằng Tae biết thừa rằng người yêu mình lăng nhăng đa tình, nó vẫn chấp nhận chuyện đó, và đôi khi còn giả vờ không biết để khỏi bị tổn thương vì mấy chuyện như vậy nữa.
Tôi cũng không ủng hộ thằng Time làm thế, vì dù sao cả hai đứa nó đều là bạn tôi. Tôi chỉ là không biết mình phải làm gì, nên đành cố gắng giữ trung lập hết mức có thể. Và mỗi khi thằng Tae đau lòng vì thằng bồ làm tổn thương nó, tôi đều là người đứng ra để an ủi.
"Mày làm slide của thầy Ajam Wichian chưa?" Mew ngồi xuống đặt chiếc máy tính xách tay lên đùi mình sau đó ngắt ngang cuộc nói chuyện. Nó là đứa luôn nghiêm túc với mấy chuyện bài vở trên lớp, thành ra chả mấy khi hòa hợp được với thằng Time và thằng Tae.
"Chơi xong đã rồi làm sau. Mày! Đặt nó xuống, đừng có nhắc mãi nữa!" Thằng Time chỉ thẳng vào Mew, nó chỉ thở dài phớt lờ đi rồi tiếp tục chăm chú vào việc của mình. Chậc, mấy đứa chúng nó thằng nào cũng có cái tôi cao chót vót.
Mấy thằng ngốc này so ra nhà cũng giàu ngang ngửa với tôi. Gia đình thằng Time mở rất nhiều cửa hàng trang sức cùng một vài cơ sở kinh doanh khác. Nhà thằng Tae thì kinh doanh khách sạn trải dài khắp cả nước, còn cha thằng Mew sở hữu một trong những trường đại học ưu tú nhất ở Thái Lan. Chính vì thế mà bọn nó cũng không lạ lẫm gì việc nhà tôi có nhiều vệ sĩ tới vậy, thích gì cũng đều rất tự nhiên sai khiến.
"Đói thế nhỉ?" Giống như bây giờ, thằng Tae ôm bụng đi ra khỏi phòng định gọi mấy tên vệ sĩ để kiếm đồ ăn như thường lệ. "Ủa mấy thằng vệ sĩ của mày đâu hết rồi?" Tae quay sang tôi.
"Tự mà kiếm đi." Tôi đáp, thằng Tae nhún vai rồi lại ngó đầu ra ngoài một lần nữa.
"Eii!!" Nó cất tiếng gọi ai đó rồi rời khỏi. Tôi cũng không để tâm cho lắm, dù sao cũng là chuyện cơm bữa ở nhà tôi rồi.
Thằng Tae đi một lúc rồi quay vào, mang theo bộ mặt cau có như thể vừa mất gì đó. Nó tức giận khoanh tay tiến tới chỗ tôi.
"Sao?" Tôi không thèm ngước mặt lên, hỏi.
"Mẹ! Tao vừa nhìn thấy thằng vệ sĩ mới của mày đi ngang qua, nên mới gọi vào và bảo nó lấy hộ chai nước. Ai ngờ nó nói nó không phải là vệ sĩ của mày nữa xong bỏ đi mất tiêu!"
Tôi nhìn thằng bạn mình không ngừng càu nhàu thả người xuống ghế sofa, chỉ biết lắc đầu cười.
"Chuyện thường rồi." Tôi buông con chuột khỏi tay, đứng lên và đi ra mở cửa, cùng lúc cũng thấy thằng Porsche đi qua đó.
"Porsche!" Cậu ta quay lại theo hướng giọng nói của tôi, đúng như dự đoán, biểu cảm trên mặt cậu ta lập tức nhăn lại như khỉ. "Lại đây." Tôi nói lớn về phía cậu ta.
"Không!" Porsche đáp lại ngay tức khắc. Tôi lắc đầu cười nhẹ, nói chuyện với tao tử tế thì mày sẽ chết à?
"Tao bảo mày lại đây!"
"Mày có quyền gì mà ra lệnh?"
Lần này tôi thở ra nhẹ nhõm hơn một chút. Bởi xen lẫn với khó chịu, tôi cũng có chút lo lắng vì cậu ta trở nên lạnh nhạt và không nói chuyện với tôi lần nào kể từ đêm hôm đó.
"Tao có!" Tôi vừa nói vừa bước tới chỗ Porsche. Thấy vậy, cậu ta liền im bặt, hai tay chống hông, không chút kém cạnh mà mắt đối mắt với tôi.
"Mày định sao? Tính ép tao à? Tao không phải là thuộc hạ của mày nữa rồi!" Khuôn mặt bình tĩnh không nhìn ra chút sợ hãi, ánh mắt kiên cường khẽ động khi tôi hạ tầm mắt xuống chiếc băng quấn quanh cổ cậu ta. Tôi mỉm cười hài lòng khi trông thấy tác phẩm của mình, trong lòng dâng trào cảm giác thỏa mãn.
"Đi lấy nước ép với đồ ăn nhẹ mang lên cho bạn tao." Tôi ra lệnh.
"Có chân thì tự đi xuống mà lấy. Tên đó chưa què cụt tới mức phải ra lệnh cho tao đâu." Cậu ta lẩm bẩm, đôi mắt né tránh nhìn đi nơi khác.
"Có đi hay không?" Tôi trầm giọng hỏi.
"Không! Nhất quyết không!" Lại giương ánh mắt bướng bỉnh nhìn tôi.
"Mau đi xuống và làm theo lời tao nói! Đừng có chọc tức tao!" Tôi nói to hơn. Nhưng không phải vì tức giận hay gì cả, chỉ vì tôi muốn người trước mặt mình phải phục tùng mình mà thôi.
"Vậy thì bảo cấp dưới của mày ấy." Vẫn thế, cậu ta không hề sợ tôi một chút nào,
"Tao đang ra lệnh cho mày!" Tôi nhấn mạnh, điều này khiến cho sắc mặt Porsche trở nên khó coi hơn.
"Sao thế cậu Kinn?" Thư ký của bố tôi, P'Chan bất chợt xuất hiện, bước tới với vẻ mặt khó hiểu. " Porsche? Đang làm gì vậy?" Giọng nói trầm hơn và vẻ mặt lạnh lùng nhìn Porsche.
"Lại là tao." Porsche lẩm bẩm, tỏ vẻ không phục.
"Đi ngay!" Tôi hét vào mặt cậu ta.
"Porsche! Làm theo lời cậu Kinn nói." P'Chan nói giúp tôi. Lúc này Porsche mới chịu quay người, trước khi rời đi còn lẩm bẩm chửi mấy câu. Giờ tôi mới để ý thấy ngoại trừ với bố tôi và P'Chan, Porsche luôn tỏ thái độ đối đầu với bất cứ ai.
Khẽ nở nụ cười hài lòng rồi quay vào trong phòng. Porsche là một người đơn giản, bất cứ thứ gì mà cậu ta nghĩ đều hiện ra hết ở trên mặt, thế nhưng vì lý do nào đó mà cậu ta lại luôn cố gắng che đậy chúng. Vì vậy nên mỗi khi thấy Porsche không kìm được tức giận mà để lộ ra con người thật trước mặt tôi, tôi lại thấy vô cùng thỏa mãn.
Bất cứ khi nào trên cơ cậu ta, cảm giác thắng cuộc trong tôi cứ thế dâng lên cuồn cuộn.
Bước vào phòng, Mew vẫn ngồi trên ghế như trước, còn Time và Tae tiếp tục tập trung chơi game. Không lâu sau đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
Cộc cộc!
Dù vậy, nó nghe giống tiếng nổ hơn là tiếng gõ.
"Vào đi." Tôi lên tiếng, nhưng không có bất cứ động thái mở cửa nào, tôi liền nhíu mày ngẩng đầu lên, có chuyện gì vậy?
"Vào đi!" Thằng Tae hét lớn, vẫn không thấy gì. Vì vậy nó bực bội đứng bật dậy, sải bước lớn về phía cánh cửa rồi mở ra. Theo sau đó là tiếng chửi bới không ngớt.
"Mẹ nó! Nghĩ mình là ai vậy hả? Đến mức dám đặt cả đồ ăn xuống sàn như vậy luôn?" Tae đưa tay chống cửa ngó xung quang, ngay cả bóng người cũng nhìn không thấy. Còn tôi thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán trước thằng Porsch, thực sự hết nói nổi. Tae vẫn tiếp tục lẩm bẩm rồi mang khay thức ăn đập xuống giữa bàn.
"Hừ, thằng khỉ gì không biết. Bộ có khuôn mặt khả ái, ưa nhìn, thân hình cân đối hoàn hảo, và cả hình xăm tuyệt vời trên tay nữa rồi muốn làm gì thì làm sao!" Chưa kịp chửi tiếp, Thằng Time đã tiếp lời.
"Này! Mày đang chửi hay đang khen vậy hả?" Ánh mắt Time lúc này sặc mùi giấm chua, chiếu thẳng lên người Tae, cái tên còn đang mơ màng. Khỏi nói, Porsche chính là gu yêu thích của Tae chứ sao nữa.
"Đùa thôi." Tae chuyển đề tài, đưa cho bồ nó một cốc nước.
"Tao biết mày đang nghĩ gì đấy nhá!" Time giả bộ giận dỗi, nhưng mắt thì vẫn dán chặt vào cái màn hình điện thoại. Chúng tôi chơi thêm một lúc nữa, sau đó cùng sắn tay vào giúp thằng Mew hoàn thành bài thuyết trình ngày mai. Thật tình, kể ra bắt nó một mình là bài cũng cảm thấy áy náy.
----------------------------------------------------------
Trong trường đại học
Đầu tuần, tôi vẫn đến trường như mọi khi, có điều hôm nay thằng Tae còn rủ chúng tôi cùng đi dạo chợ Mơ một chuyến. Bởi năm sau chúng tôi sẽ phải rời tòa nhà này sang khu khác trong trường. Khoa của tôi là khoa hệ Quốc tế, nên mấy hoạt động trong trường bình thường bọn tôi không mấy quan tâm lắm.
Giống như cuộc thi Moon and Star ba năm trước đây, một vài tiền bối có tìm đến tôi đề nghị tôi trở thành đại diện và giúp khoa đoạt giải. Nhưng bản thân thấy cuộc thi này thật lố bịch, vì vậy đã từ chối thẳng thừng, chỉ một câu thôi, sau đó không ai dám đề cập chuyện này với tôi nữa.
"Học ở đây ba năm rồi mà mới được thằng Time dẫn tới đây có một lần. Không ngờ ở đây lại có nhiều thức ăn tới thế." Tae háo hức vừa nhìn đồ ăn bài trong rạp vừa nói, còn ba đứa chúng tôi thì chỉ lẳng lặng đi theo sau. Chúng tôi không thích những nơi ồn ào và nóng nực. Đến cả bản thân còn không nhớ đã dạo chợ được bao nhiêu lần, có khi còn chưa bao giờ ấy chứ.
Tôi đứng thở dài ngao ngán, thằng Time và thằng Mew cũng chẳng khác gì. Chỉ có thằng Tae là người hào hứng nhất. Nhóm bốn người chúng tôi nổi bật tới mức khiến mọi người ở đây phải chú ý. Điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái, thậm chí bực mình vì những ánh nhìn chằm chằm từ khắp nơi trong chợ.
"Mày xong chưa thế? Nóng chết tao rồi!" Hai hàng chân mày của Time nhăn vào khó chịu
"Gì? Đợi thêm một chút không được à?" Cảm giác ba người chúng tôi không thể nào cản lại nổi mong muốn trẻ con của Tae công chúa.
"Ừm, đi, đằng kia có món tráng miệng mày thích đấy!" Gạt danh hiệu sinh viên ưu tú gương mẫu sang một bên, thằng Mew cũng phấn khích nhập cuộc cùng Tae. Chúng nó bước sang phía bên kia cửa hàng rồi cùng nhau chọn món, còn tôi và Time thì chỉ biết nhìn nhau tặc lưỡi. Cũng không hiểu tại sao thằng Tae lại thích thú đến như thế, một lát sau đã đem hai tay đầy thức ăn mang tới chia cho chúng tôi.
"Mew, đừng ăn mãi như vậy nữa.Nhàm chán." Tôi trầm ngâm nói, bình thường tôi không hay ăn mấy loại thức ăn kiểu này, không có hứng thú. Thêm một điều nữa là ở đây quá nóng, khiến tôi khó chịu.
"Chờ tí coi." Nó trả lời, trong khi ánh mắt vẫn chờ đợi món tráng miệng hoàn thành, thản nhiên vỗ vai tôi.
"Ê Mew! Thằng kia trông quen quá?"
Tôi không thèm để ý tới mấy thằng bạn mình nữa, nhàm chán ngồi nhìn chiếc bánh crepe đang dần thành hình.
"Ừ, trông giống chồng mày ghê." Mew nhìn qua bên kia khu chợ gật gù.
"Tao ở đây mà!" Time mệt mỏi đáp.
"Không phải!! Này! Cái thằng vệ sĩ đẹp trai nhưng khó ở của mày đấy phải không Kinn!" Tae reo lên khiến tôi lập tức ngoảnh mặt lại và nhìn theo phía nó chỉ. Dáng người cao cao rắn chắc nổi bật ở phía xa. Khuôn mặt tĩnh lặng, có vẻ như đang chờ bạn mua đồ.
"..."
Tôi trầm ngâm trong giây lát sau đó khẽ mỉm cười. Cuối cùng thì cũng tìm thấy thứ gì đó thú vị ở đây rồi, hahaha.
"Ủa? Đi đâu thế?" Tae lên tiếng khi thấy tôi bỗng nhiên đứng dậy.
"Mày cứ ăn đi, tao qua đây trước." Tôi còn nghe thấy loáng thoáng giọng thằng Time đuổi theo phía sau.
Porsche có vẻ như vẫn chưa nhìn thấy tôi, không ngờ rằng thế mà cũng gặp được cậu ta ở đây. Tôi không chút trì hoãn tiến thẳng về phía mục tiêu của mình.
"Mẹ nó cái gì đây?? Tao đã bảo là ăn cơm, không ăn cái khác cơ mà!!" Cái giọng khó ở như mọi khi, khác mỗi là câu từ dài hơn một chút. Tôi thấy bạn cậu ta đứng sang một bên cầm túi khoai tây chiên, còn bản thân thì đi tính tiền. Hừm, rõ ràng là có thể đối xử tử tế với người khác!
Tôi không nghĩ ngợi lẳng lặng tiếp cận phía sau Porsche cho tới khi cậu ta quay lại và đụng phải mình. Khuôn mặt ấy ngay lập tức đanh lại, tỏ vẻ không thoải mái.
"Đi nào!" Cậu quay sang đẩy thằng bạn bên cạnh, còn hắn thì có vẻ sững sờ khi thấy tôi.
"Chào." Tôi lên tiếng trước, ánh mắt chiếu thẳng vào người Porsch ra vẻ khiêu khích. Cậu ta đứng im đó trừng tôi một hồi, sau đó lười tính toán quay người định rời đi.
"Này, đi đâu thế?" Tên đi cùng Porsche hỏi.
"Chờ chút. Sao vội vàng vậy?" Tôi vội cầm lấy tay cậu ta kéo lại, ngay lập tức bị cậu ta gạt phăng ra. Mọi người xung quanh đều nhìn chúng tôi ái ngại xen lẫn với tò mò.
"Chuyện gì?" Porsche đáp cụt lủn.
"Đi mua nước cho tao." Không cần nói nhiều, tôi liền ra lệnh, cố tình chọc tức cậu ta
"Không. Tao không phải cấp dưới của mày."
"Ai vậy mày?" Tên bên cạnh nhìn tôi đầy nghi hoặc.
"Mua nước cho tao." Tôi tiếp tục trầm giọng nhắc lại.
"Này, nghĩ gì vậy? Sao bạn tao lại phải mua nước cho mày?" Hắn vừa mở miệng đã bị ánh mắt của tôi làm cho câm nín. Nhớ không nhầm thì thằng này tên Jom thì phải. Từ hồi mang nó ra dụ Porsche, Big đã gửi ảnh qua cho tôi xem một lần. Không ngờ từ đó tới giờ vết thương vẫn còn chưa lành hẳn.
"Tao không mua." Porsche định quay người bỏ đi, lại bị tôi kéo lại lần nữa. Có phải là tôi bị điên rồi không? Nên mới cảm thấy vui khi thấy đối phương trở nên giận dữ với mình như vậy? Bằng một cách nào đó, trêu chọc Porsche khiến tôi cảm thấy thoải mái.
"Porsche! Đừng để tao phải dùng biện pháp mạnh ở đây." Tôi khẽ nói, bàn tay tăng lực siết mạnh hơn. Cũng may là Porsche không có mất kiểm soát định lao tới đấm tôi như khi ở trong phòng. Cậu ta chỉ giữ nguyên cánh tay ở đó, hết nhìn tôi rồi lại liếc mắt nhìn mọi người xung quanh.
"Này! Mày có quyền gì mà làm thế với bạn tao?"
Xuất hiện thêm một tên khác chạy tới và kéo tay tôi ra khỏi tay cậu ta. Người mới xuất hiện có vẻ ngoài khá ưa nhìn, và trông cũng hấp dẫn giống Porsche lạ thường.
"Thằng quái nào đây Porche! Mẹ nó! Tao có nên cầm chảo phang nó không?" Jom tức giận sắn tay áo, giả bộ chuẩn bị đánh tôi.
"Tao đang bảo mày đấy. Nghe thấy không?" Tôi không để tâm, vẫn đặt ánh mắt trên người cậu ta rồi trượt dần xuống chiếc cổ vẫn còn quấn băng như hôm qua. Như thể nhận ra điều đó, Porsche tức giận trợn mắt.
"Nó là ai vậy?" Người vừa mới tới quay lại hỏi bạn của hắn,
"Kinn." Porsche trầm giọng trả lời. Thằng Jom ngay lập tức nghẹn lại, khó khăn nuốt nước miếng nhìn tôi. Ánh mắt ngoài e dè còn có chút không phục.
"Nhanh lên đi. Tao khát rồi. Đừng khiến tao nổi cáu." Tôi làm bộ mệt mỏi ra lệnh.
Cậu ta nhắm mắt lại, như thể cố gắng kiềm chế để không làm gì dại dột.
"Ừ! Thằng chó!" Tiếng lẩm bẩm đủ để tôi nghe thấy, thỏa mãn đi tới một bàn trống rồi ngồi đợi ở đó.
"Mẹ nó, bạn của thằng Porsche cũng ổn đấy!" Time ngồi xuống cạnh tôi cảm thán.
"Ai?"
"Tên nó là Jom nhỉ?" Nó nhìn tôi đầy mong đợi. Nhưng bản thân tôi nhận thấy mấy thằng như Jom thì có vẻ hơi phổ biến, liền vội vàng nói.
"Nếu mày hỏi thằng đang uống nước trái cây thì tao không biết."
"Hừm... Liệu nó có thể chuyển từ hút nước trái cây sang hút thứ khác được không ta?"
"Đi mà hút chân vợ mày ấy." Time vội vã ngồi ngay ngắn, khuôn mặt tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra. Cùng lúc thằng Tae cũng bước tới trả lại ví cùng với mấy thứ đồ vừa mua được lên bàn.
"Nóng chết tao! Bọn mày làm gì ở đây vậy?"
"Khỏi than, tao biết là trời nóng rồi." Time bắt lấy bình nước trong tay Tae, tu ừng ực. Tôi cũng rất thoải mái đợi nước của mình, nhìn thấy cậu ta đang bước về phía này cùng với hai thằng bạn ở đằng sau. Cũng không biết là cậu ta mua loại gì, liền ngước đầu lên hỏi.
"Mày mua loại gì đấy?"
"Sinh tố. Tốt cho sức khỏe." Người trước mặt rất thành thật mà trả lời.
"Wao, không ngờ mày cũng biết lo cho sức khỏe thằng Kinn đó!" Time có vẻ khá tò mò về chai nước mà Porsche mang tới.
"Sao cũng được. Tao đi đây."
"Đợi đã." Tôi lên tiếng cản lại. Cảm giác Porsche như khựng lại một cái, đưa ánh mắt hung dữ nhìn tôi như muốn hỏi "Lại định kiếm chuyện gì nữa?"
"Uống nó đi." Tôi đưa lại đồ uống cho cậu ta, khiến đối phương ngây ra không hiểu gì.
"Gì hả? Tao mua nó cho mày uống còn gì!"
"Tao không thích rau." Mặt tôi không biến sắc liếc đi hướng khác.
"Oii! Đừng có phá bạn tao nữa! Porsche, chúng ta đi, không trễ buổi tuyển chọn bây giờ!"
Buổi tuyển chọn?
"Tuyển chọn gì vậy?" Thắc mắc của tôi ngay lập tức được Tae nói ra thành lời.
"Đừng có tọc mạch nữa." Bạn của Porsche trả lời, khiến Tae tức giận đập bàn một cái, ánh mắt trở nên cáu kỉnh nhìn sang Porsche.
"Ờ, tao thích cái phản ứng này đấy." Porsche làm bộ mặt thản nhiên rồi nhìn chằm chằm vào đối phương tỏ vẻ khiêu khích.
"Đi đâu?" Tôi hỏi.
"Việc của tao. Mày để tao đi được chưa?" Porsche hất tay tôi ra liên tục. Tôi thấy anh bạn dễ thương của cậu ta bất chợt quay người lại nghe điện thoại, vâng vâng dạ dạ vài câu liền quay lại kéo Porsche.
"Mày, nhanh lên! P'Ohm đang đợi rồi đấy." Hắn sốt ruột.
"Không được! Uống cái này đã!" Tôi vẫn chưa bỏ cuộc, cũng có một chút hoài nghi. Ngay cả người thân cũng chả mấy khi quan tâm đến sức khỏe của tôi, huống chi là cái tên như cậu ta.
"Đệt! Mẹ nó để tao uống!" Cậu bạn Jom giật lấy cái ly rồi cắn ống hút. Porsche cùng tên còn lại trố mắt định can ngăn nhưng đã không kịp. Nước trong ly dần chạm đáy, sau đó bị thằng Jom phun ra không thương tiếc, văng hết lên người và quần áo của thằng Mew vừa bước tới.
"Mẹ nó!!!" Mew gắt lên, cáu kỉnh đưa tay lau mặt.
"Mày mua cái nước gì vậy Porsche!!" Thằng Jom nhảy dựng lên la hét vào mặt bạn nó. Tôi cũng xem như biết được bản thân đã đoán đúng. Có chết thì Porsche cũng không nghe lời tôi dễ dàng như vậy đâu.
"Con mẹ! Cả người tao bẩn hết rồi!" Mew ở bên này vẫn ra sức gào thét.
"Mày, đi thôi!" Cậu bạn còn lại của Porsche nhân lúc này liền nắm tay cậu ta chạy vụt đi.
"Xin lỗi, tao không tìm thấy nước, tại xa quá. Nếu được thì đi theo đi, gần đây có bể bơi, ra đó mà rửa." Jom ở đây cũng khó chịu không kém, quay sang nói với Mew, đối phương miễn cưỡng gật đầu.
"Bọn mày đợi ở đây đi, tí tao quay lại sau." Mew quay sang nói với chúng tôi. Nhưng nào có chuyện tôi sẽ để yên như thế.
"Đi cùng nhau đi." Tôi lên tiếng, Time và Tae ngay lập tức thu dọn đồ đạc trên bàn rồi bước nhanh theo đám người kia. Tôi tiến tới đằng sau cậu ta, khẽ giọng nói.
"Định chọc tao hả? Không sợ tao trừ tiền mày sao?"
"Hừ, tiếc là tao không còn là thuộc hạ của mày nữa rồi. Ngon thì nhào vô, đồ khốn." Porsche cũng nghiến răng ken két đáp lại.
"Huh? Thật không vậy? Để tao thử xem nhé." Cậu ta ngay lập tức bước nhanh hơn vượt lên đằng trước. Tôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng đó, bất giác cười nhẹ.
---------------------------------------------------------------
Hồ bơi ở đây cách chợ không xa lắm. Mew vừa tới nơi đã bước ngay vào phòng tắm cùng với Jom, xem như là phụ nó chỉ đường kiêm cầm đồ vì khiến nó bị như vậy. Thằng Mew là chúa sạch sẽ, chỉ cần dính một chút mồ hôi bẩn ở áo thôi cũng đủ làm nó kêu gào khóc thét đòi đi tắm rồi.
Tôi cùng với hai đứa bạn còn lại thì khoanh tay đứng bên thành hồ, tận hưởng khung cảnh trước mắt. Một nhóm người đang hào hứng khởi động để chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn thành viên câu lạc bộ bơi lội. Đảo mắt nhìn xung quanh, lại thêm một đám đông ồn ào phía trước đang đứng cổ vũ. Không ngờ là trường mình cũng có lúc nhộn nhịp đông vui như thế này. Bởi trước giờ tôi cũng không để tâm tới mấy hoạt động của trường mấy.
Time vỗ vỗ bảo tôi nhìn về phía thành bể. Tầm mắt bắt gặp ngay cơ thể với chiếc hình xăm nổi bật bên cánh tay trái. Cậu ta chỉ mặc độc một chiếc quần bơi. Làn da mịn không tì vết, ướt đẫm nước vì vừa mới nhảy xuống hồ khởi động một vòng. Những giọt nước lăn trên cơ thể cậu ta phản chiếu ánh nắng trông như thể đang lấp lánh. Gương mặt điển trai cùng với sống mũi cao và khuôn miệng vừa vặn. Khi Porsche đưa tay lên vuốt tóc, những ngón tay cậu lùa qua kẽ tóc khiến cho tôi càng nhìn càng thấy hấp dẫn. Cậu ta chỉ vừa mới khởi động có một chút thôi mà bầu không khí xung quanh thành bể bắt đầu rộn ràng hẳn lên, tiếng la hét ở khắp nơi.
Chẳng biết vì lý do gì mà tôi không thể nào rời mắt được khỏi cậu ta dù chỉ là một chút. Hoặc có lẽ là do bạn của cậu ta khiến tôi chú ý bởi đó mới đúng là gu của tôi chăng? Thằng Time ở bên cạnh thì đương nhiên để tâm bạn của Porsche từ nãy rồi, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nuột khiến nó nhìn không chớp mắt. Chậc, không ngờ còn biết đưa điện thoại cho thằng Tae nghịch để có thể tập trung ngắm trai đẹp đấy.
"Tao nghe mấy đứa gọi thằng đấy là Tem." Time thì tầm bên tai tôi, "Nếu mày định tấn công thì coi chừng! Tao nhắm người này rồi." Có lẽ nếu là bình thường thì tôi sẽ không chịu để yên như vậy đâu, bởi công nhận rằng bạn của Porsche thực sự rất được. Và gu của tôi và thằng Time còn giống nhau nữa. Nhưng giờ thì tôi lại không thấy hứng thú lắm, toàn bộ sự chú ý của tôi đều chỉ dồn vào thân hình đứng ngay cạnh đó.
"Ồ, vậy để tao mách thằng Tae." Tôi nói đùa, cùng lúc đó, mấy thí sinh bắt đầu bước lên bục chuẩn bị thi đấu.
Tiếng la hét cổ vũ còn lớn hơn trước. Trước mắt tôi chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh người đó. Được chứng kiến một Porsche khác khiến tôi cảm thấy có chút lạ lẫm. Cậu ta trước giờ chỉ luôn kích động hoặc là ồn ào gây sự, không ngờ cũng vô cùng nghiêm túc tham gia các hoạt động của trường như thế này.
Ngay khi tiếng còi vang lên, Porsche lao mình xuống nước, động tác vô cùng nhanh và uyển chuyển, không bao lâu đã bơi đến đích và ghi một bàn tốt. Tôi còn nhìn thấy cậu ấy cười như một kẻ ngốc, càng nghĩ càng không hiểu vì sao tôi lại bị thu hút tới vậy.
Trận đấu sắp sửa kết thúc, thằng Mew mới ướt như chuột lột bước ra từ buồng tắm tráng.
"Mẹ nó! Tao về đây! Bẩn không chịu được!" Mew lẩm bẩm rồi kéo tôi ra ngoài, cùng lúc tôi cũng nhìn thấy cả Porsche lẫn Tem đều đang cán đích. Thầm biết ơn thằng Tae, người đã kéo chúng tôi đi dạo chợ Mơ ngày hôm nay. Nếu không nhờ vậy, có lẽ tôi đã không thể bắt gặp Porsche trong bộ dạng như này.
Và chuyện ngày hôm nay bỗng khiến tôi nhận ra một điều...
Thật ra Porsche cũng không tới nỗi tệ.
-------------------------------------------
#Porsche
Thứ năm
Tôi thở dài thượt thượt, ánh mắt mệt mỏi dán vào màn hình TV. Mặc dù xét về độ đáng sợ thì Khun không bằng tên khốn Kinn, nhưng về độ khốn nạn thì ngang nhau. Vừa mới đổi chủ không bao lâu, Khun không hề chậm trễ kéo tôi vào một căn phòng cùng với vài tên vệ sĩ khác của hắn. Sau khi chào hỏi xong xuôi, tôi phải ngồi bất động trên chiếc ghế sofa, đối diện là TV đang phát một bộ phim tình cảm lãng mạn. A~ Thật nhàm chán mà. Phải tận mắt xem mới thấy mấy phân cảnh sến sẩm trong này khiến tôi phát ngấy đến nhường nào.
Có điều ở đây không cấm ngồi ghế sofa, vì thế tôi có thể thoải mái ngồi cùng với mấy tên vệ sĩ khác.
Nhìn sofa lại nhớ, tôi mới đụng mặt Kinn vào hôm Chủ nhật mới đây. Lần đầu tiên kể từ khi tôi biết Kinn tới giờ, anh ta hỏi tôi đã ăn gì hay chưa, không những thế còn rất thân thiện kêu tôi ăn cùng. Mẹ nó, tôi nghĩ tới phát điên vẫn không thể hiểu nổi vì sao Kinn lại như thế. Có phải đầu anh ta bị cái gì đập hỏng không? Hay đây là điềm báo chuyện chẳng lành sắp tới? Càng nghĩ càng lạnh hết cả sống lưng.
Còn thằng Khun, ở trong phòng với hắn chính là một cực hình. Cái tên này cả ngày ăn không ngồi rồi, chỉ biết hết chơi game lại ca hát. Đã thế gần đây còn lên cơn nghiện phim, kéo cả lũ vệ sĩ lại bắt ngồi xem mấy cái thể loại ngôn tình sến sẩm nữa. Mặc dù đã vài lần hắn định tới công ty, nhưng rồi lại chả dám ra khỏi nhà thường xuyên vì sợ gặp chuyện hoặc bị bắt cóc. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm khi mấy thằng con trai của cái nhà này bị ghim nhiều đến như vậy.
"Nam chính sẽ chết sao? Hức!" Hắn vừa lẩm bẩm vừa sụt sùi.
Hai mắt tôi thâm xì thiếu sức sống, đặt hai cánh tay ra sau gáy rồi ngửa đầu tựa ra sau ghế sofa, chán nản nhìn TV rồi lại nhìn thằng Khun. Mặc dù không còn áp lực như khi ở với Kinn nữa, nhưng ở với tên này thì tôi lại mệt mỏi theo một kiểu khác.
Tiếng nhấp chuột vang lên, đoạn phim trên TV cũng dừng lại. Cả bốn đứa vệ sĩ chúng tôi tức thì lưng thẳng tắp, thật tình... Không hiểu nổi cái tên này đang nghĩ gì nữa. Mấy kiểu phim này tôi đã xem bao giờ đâu, sao trả lời cho vừa ý hắn được??
"Mày nghĩ nam chính có chết không??" Cả đám nhìn nhau, tự nhủ ngày tàn sắp đến.
"Dạ, chắc anh ta sẽ không chết đâu. Nam chính mà chết thì nữ chính biết làm sao?" P'Jay, một trong những vệ sĩ ở đây, cười cười đáp. Tôi gọi anh ấy là Phi, vì tuổi anh ta có khi cũng sắp tới 50 rồi.
"Còn mày?" Khun chỉ tay vào tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, trả lời.
"Không chết được đâu. Nhìn hướng đi của viên đạn thì chắc anh ta cũng không bị thương quá nghiêm trọng."
Lúc này Khun mới vừa ý gật đầu, bấm điều khiển để tiếp tục. Cả đám chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm. Mỗi khi xem phim, thi thoảng hắn ta sẽ ngẫu nhiên hỏi như thế này. Chả biết là giờ giữa tôi và hắn, ai sẽ bị đưa vào viện tâm thần trước nữa.
"Ya! Cuối cùng cũng kết thúc rồi! Bọn mày nói đúng, anh ấy chưa chết!!" Tất cả chúng tôi nhếch miệng cười vì thời khắc sinh tử đã qua. "Porsche! Mày muốn xem gì tiếp theo đây?"
Tôi trợn mắt nhìn hắn. Đệt mợ, đã gần nửa đêm rồi đấy? Không định ngủ hả? Hay là định thức tới sáng vậy? Làm ơn đi! Ai đó tới đánh cho cái thằng này một trận cho nó thành hoàng tử ngủ trong rừng luôn được không? Nếu được như vậy thì tôi sẽ biết ơn lắm.
"Phim nào cũng được." Đầu thì đầy sóng gió, rốt cuộc vẫn chỉ phun được ra một câu như vậy. Khun liền quay sang nhìn tôi.
"Nào! Ngồi xuống đây và chọn một bộ mày thích đi! Coi như hôm nay là lễ kỷ niệm mày trở thành vệ sĩ của tao, cùng nhau thức tới sáng luôn đi!" Tôi miễn cưỡng bước tới ngồi cạnh Khun, nhận lấy điều khiển từ tay hắn.
"Nhưng... Chúng ta đã kỉ niệm cho thằng Porsche từ Chủ nhật tuần trước rồi mà?" P'Jet lên tiếng.
"Thì đã sao? Tao ăn mừng cả năm còn được nữa là!" Giọng nói gắt gỏng, không thể tin được đây lại là thằng con cả trong cái nhà này. Trông hắn như thể một đứa trẻ mắc kẹt trong thân hình người lớn vậy, đầu đội một chiếc mũ có hình đầu lâu, hai chân xỏ đôi dép con voi, hai cánh tay buông thõng, đung đưa một cách thích thú.
Thật không tưởng tượng nổi vợ tương lai của tên này sẽ trông như thế nào. Rồi cả con hắn nữa, chắc chả ai phân biệt nổi đâu là bố đâu là con luôn mất. Ngồi nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Chẳng có gì thú vị." Tôi trả lại điều khiển cho Khun trước cái miệng đang há hốc của mấy tên vệ sĩ. Nhìn phản ứng của họ chắc là không ngờ rằng tôi sẽ dám nói với cái tên này như thế đâu nhỉ, hahaha.
"Nên tôi đang nghĩ, hay là đổi sang thứ gì khác thú vị hơn đi? Được không?" Mặt đám thuộc hạ kia tái mét, có vẻ như đang không ngừng chửi bới tôi trong lòng.
"Mày định làm gì thế?" Một tên trong số đó vỗ lưng tôi.
"Nghe đây! Nếu bọn mày không muốn xem mấy cái thể loại anh anh em em, suốt ngày đấu đá tranh giành tình nhân như thế này thì nghe tao." Tôi nghiêng đầu, nhỏ giọng thì thầm vào tai nó.
"Thế mày muốn xem cái gì?" Khun khó nhịu nhìn tôi.
Để coi... Danh sách mấy bộ phim đang xem... Hạt giống tình yêu của Phaengsor, Mối tình ngang trái của quý ngài biển cả, Đóa hoa tình Padang Asmara... Argggggg!!! Nhìn cái tiêu đề đã muốn quăng cái điều khiển thẳng đầu thằng Khun!!
"Chắc chắn mọi người ở đây sẽ thích ngay thôi." Tôi cầm chiếc điều khiển chĩa vào màn hình TV thông minh trước mặt.
"Để xem, không vui thì chờ bị đánh đi!" Khun khoanh tay dựa lưng vào ghế sofa.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào màn hình, tôi bắt đầu mở menu và truy cập vào một trang web.
"Đệt! Porsche! Mày điên à??" Giọng nói sửng sốt cùng với cánh tay kéo vội chiếc điều khiển ra khỏi tay tôi.
"Sao? Mày không muốn xem à?" Tôi nhếch miệng cười nhìn nó.
"Mẹ, muốn! Nhưng mà đừng có làm thế!" Phon cũng đến ngăn cản tôi, liền bị tôi lườm cho một cái.
"Thế chúng mày thích ngồi xem mấy thứ điên khùng này đến sáng sao? Tóm lại là cứ thử đi!" Nghe vậy, mặt chúng nó biến sắc, cứng nhắc quay trở về chỗ ngồi.
Há há! Đừng có tỏ vẻ như vậy chứ! Chắc chắn sau khi xem thì bọn mày sẽ thích ngay thôi, tao xin hứa danh dự!
Tôi lấy lại cái điều khiển và nhấn nút phát. Phần mở đầu còn có lồng với âm nhạc. Thằng Khun tập trung nhìn vào cái màn hình, còn kêu tôi tăng âm lượng lên vì cảm giác nó hơi nhỏ. Sau đó tôi bước xuống ghế, đi ra gọi ba tên vệ sĩ khác đang đứng ở ngoài. Mới đầu, chúng nó còn tỏ vẻ khinh khỉnh, cho đến khi đặt chân vào trong phòng, đứa nào đứa nấy mắt đều trợn tròn khi nhìn thấy thứ đang chiếu trên TV.
Một người phụ nữ Nhật Bản trong bộ đồng phục công sở bó sát, đang đi bộ đến văn phòng.
"Cái gì đây? Sao chả thấy nói gì cả mà chỉ đi bộ?" Khun lớn tiếng hỏi, người chúi về phía trước. Còn tôi thì nhàn nhã dựa lưng vào tường, vui vẻ đứng bắt chéo chân, thi thoảng nhìn màn hình, thi thoảng lại liếc mắt quan sát mấy tên đang nhìn không chớp mắt vào bộ phim đang chiếu.
"Cậu chủ... Âm thanh to lắm rồi..." Một vệ sĩ của thằng Khun lên tiếng nhắc nhở khi thấy hắn liên tục tăng âm lượng. Biết sao được, mạch truyện lúc này vẫn chưa đến hồi cao trào, nên cuộc trò chuyện của mấy nhân vật có phần hơi nhỏ.
Vẻ mặt thằng Khun trông mất hứng thấy rõ, thi thoảng còn nhếch miệng chê diễn viên tệ. Ha! Đúng như dự đoán, tên này thiếu nhận thức về thế giới xung quanh một cách trầm trọng. Thậm chí hắn còn chả biết mình đang xem cái gì.
"Này! Sao lại trói cô ta? Không phải đấy là thư ký sao?" Cả lũ chúng tôi cố nín cười khi nghe được một câu hỏi ngây thơ như vậy.
Vâng, cái thứ mà tôi đang mở chính là AV Nhật Bản. Giờ thì đang chiếu tới phân cảnh nữ văn phòng bị sếp của cô ta trói tay chân lại.
15 phút sau...
Từng đấy con mắt đều tập trung tuyệt đối vào màn hình TV, không bỏ sót một giây nào.
"A~ a~ Kimochii~~... Ưm... aaa...." Tiếng la hét xen lẫn rên rỉ vang khắp căn phòng. Tôi cảm thấy khá thỏa mãn khi chứng kiến kết quả như vậy. Phim hay tới mức khiến bọn họ không thể nào rời mắt được. Mày đúng là giỏi mà Porsche!
Tôi vừa đứng vừa cười khanh khách mà không nhận ra tiếng gõ cửa rầm rầm từ bên ngoài. Cũng không một ai chú ý tới cho tới khi có người đập cửa xông vào.
"Bọn mày đang làm cái gì vậy?" Giọng nói của Khun Korn vang lên khiến tất cả sửng sốt, lập tức đứng thẳng tắp, hơi cúi đầu xuống.
Một vài tên mặt mày tái mét, mấy đứa khác thì tỏ vẻ tiếc nuối, chỉ duy nhất thằng Khun thì vẫn tập trung vào màn hình mà chẳng thèm để tâm tới sự xuất hiện của bố mình.
"Mày đang xem cái quái gì vậy?" Tôi quay lại và thấy không chỉ có mình Khun Korn, theo sau còn là P'chan và cả Kinn cũng đang đứng nhìn với ánh mắt nghi ngờ.
"Suỵt!! Đừng có lên tiếng!" Khun đưa ngón trỏ đặt lên giữa miệng, đôi mắt thậm chí vẫn không thèm liếc bố mình lấy một lần.
"Phát điên mất!! Mày mở tiếng to như vậy làm tao mắc nghẹn!" Khun Korn đưa tay day chán thở dài.
"Thằng Khun! Vặn nhỏ tiếng đi! Còn nữa, mày xem cái gì không xem lại xem cái này?" Kinn cũng lên tiếng.
"Ồn ào quá! Bảo im lặng đi mà!" Khun bực bội cầm điều khiển tăng âm lượng to hơn.
Kinn đứng dựa vào cửa.
"Cứ kệ nó đi bố. Chú ý một chút là được, có khi còn sớm có cháu bế." Nghe Kinn nói vậy, Khun Korn lắc đầu, bất lực rời khỏi phòng. Trước khi đi Kinn còn quay đầu liếc tôi một cái, cười nhẹ rồi đóng cửa lại. Căn phòng giờ lại chỉ còn tiếng phim chiếu trên màn hình, còn chúng tôi thì cứ thế ngồi xem tới sáng.
-------------------------------------------------------------
Tôi nhả khói ra khỏi miệng, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa. Sau khi kết thúc bộ phim, thằng Khun đuổi tất cả ra khỏi phòng để nó ngủ. Nhờ vậy mà tôi mới có thời gian đứng đây thư giãn một chút.
Trong đầu chợt nhớ tới ánh mắt với nụ cười trước khi rời đi của Kinn, nó khiến tôi cảm thấy hơi lo lắng. Tôi vẫn còn bực mình vì anh ta cố tình ghẹo tôi ở trường thứ hai tuần trước. Ai mà chả biết đây là anh ta đang rắp tâm trả thù tôi! Anh ta thậm chí còn cắn vào cổ tôi như một con chó vậy! Mặc dù chỉ trong tích tắc, tôi đã cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng trên cổ khiến toàn thân nóng ran... Mẹ kiếp! Rốt cuộc tên khốn đó đang nghĩ cái gì vậy chứ?
"Ê! Ổn chứ?" Pete từ đâu bước tới, cười với tôi, sau đó rút một điếu thuốc ra châm lửa.
"Ổn! Quá mức ổn!" Tôi đáp.
"Thế thì tao cũng yên tâm rồi." Pete cười. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao lúc mới đầu, thằng Pete lại cứ luôn bày ra cái bộ mặt nhăn nhó mệt mỏi như thế rồi.
"Thế mày thì sao?" Tôi hỏi ngược lại.
"Tuyệt lắm! Mày không biết đâu, cứ như là tao đã tìm thấy ánh sáng sau khi mắc kẹt trong bóng tối quá lâu vậy." Pete thao thao bất tuyệt.
"Ồ, là vậy hả?" Tôi lẩm bẩm, cũng mừng thầm cho nó. Sau đó chúng tôi tiếp tục hút thuốc, cũng không nói gì thêm.
Bất chợt đảo mắt về phía cửa chính, chợt thấy vệ sĩ của Kinn đang tiễn một cậu con trai trẻ tuổi ra xe, tôi liền nổi cơn tò mò.
"Pete! Kia là ai thế?" Tôi chỉ tay vào người lại đang lên chiếc xe do Sharp lái và rời khỏi.
"À, khách của cậu Kinn đấy." Pete trả lời.
Ồ... Vậy à? Tôi biết mấy thằng bạn luôn đến thăm anh ta, nhưng người này thì tôi chưa gặp bao giờ.
"Bạn hả? Không biết Kinn làm gì mà trông cậu ta thảm vậy? Trông dáng đi cũng khó khăn nữa." Vừa dứt câu, Pete liền nhíu mày, ngạc nhiên hỏi tôi.
"Thì đó? Mày không biết sao Porsche?"
Thật à?
Tôi chỉ biết Kinn luôn động tay động chân với tôi, không ngờ còn có cả sở thích dùng bạo lực với cả bạn bè nữa đấy? Tâm thần hay biến thái vậy? Nhiêu đó chắc đủ để hiểu anh ta tàn nhẫn tới mức nào khi dám ra tay với cả chính bạn bè của mình rồi ha.
"Thế rốt cuộc là làm gì?" Dù vậy, tôi vẫn hỏi lại.
"Thì..." Pete chưa kịp nói hết câu, tiếng bộ đàm vang lên ngắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi.
[Porsche! Mày đâu rồi! Quay lại đây mau lên!!] Tôi cũng hơi bất ngờ nhìn bộ đàm. Không phải thằng Khun kêu buồn ngủ sao?
Tôi vội bỏ điếu thuốc vào thùng rác, trong đầu cũng quên mất câu chuyện trước đó đang nói với Pete.
"Tao đi trước đây." Quay trở về nhà, không biết cái thằng khùng đó định làm cái gì nữa.
Số tôi luôn xui xẻo thế đấy. Tránh được một thằng điên thì lại gặp phải một thằng tâm thần.
-------------------------------------------------
Hôm sau
"Này Porsche! Tao không thích xem phim giống tối qua nữa đâu."
"Nó không hay hả?"
"Hay. Có điều diễn viên hơi tệ!"
Tôi cười cười khi nhìn Khun ngồi trên ghế sofa liên tục nhấn đổi kênh, không thèm quay lại nhìn tôi. Không rõ là vì xấu hổ hay vì gì? Mấy tên vệ sĩ khác bảo nhau hôm nay thằng Khun yên tĩnh lạ thường, còn lo lắng không biết hắn ta có chuyện gì không ổn không. Cho tôi xin đi! Hắn ta đã bao nhiêu tuổi rồi, không phải là đứa trẻ thích cưỡi ngựa hái hoa trên đồng nữa đâu. Thằng Khun này đã bao giờ muốn đưa phụ nữ lên giường chưa không biết? Nếu mà chưa thì tôi nghĩ bệnh của tên này nặng lắm rồi đấy.
Hóa ra sau khi đuổi chúng tôi ra khỏi phòng đêm qua, Khun vẫn chưa đã nghiền, lại cày thêm hai bộ nữa, còn dùng cái lý do khiến tôi mắc cười là hắn chưa bao giờ xem thể loại phim này. Tới khi mệt quá ngủ thiếp đi đã là bốn giờ sáng.
Bọn tôi cũng căng mắt ra xem cả tối, chuyển từ trạng thái hưng phấn sang mệt mỏi. Suốt lúc xem phim, thằng Khunn liên tục hỏi mấy cái câu ngớ ngẩn như là "Tại sao lại trói người phụ nữ?", "Tại sao phải lén làm nó dưới gầm bàn?", rồi còn "tại sao ban đầu cô ta trông vật vã rồi sau đó lại hét lên thích thú vậy?". Hỏi nhiều đến phát điên.
"Cậu... Cậu chủ định xem phim này thật sao?" Arm thúc thúc tay vào lưng tôi như thể muốn tôi làm điều gì đó. Cả bốn thằng chúng tôi lại như thường lệ ngồi quay xung quanh ghế sofa, chờ đợi "cậu chủ nhỏ" chọn phim. "Tình người duyên ma bên rừng mía", đù đù đù đù!!!!!! Chỉ đọc cái tiêu đề thôi cũng khiến tôi phải trợn mắt sầu não rồi. Sao lại bảo không muốn xem thể loại phim như hôm qua chứ??? Này! Mày đã bao giờ nghĩ tới việc làm một cái gì khác chưa vậy???
Ít nhất hãy giao cho tao cái việc gì đó cho giống vệ sĩ chút được không? Đánh đấm hay gì đó! Nhắc lại! Tao là vệ sĩ, tao được thuê về đây là để bảo vệ mày và xử đẹp mấy tên khốn có ý định làm hại mày! Chứ không phải để cùng nhau xem phim, hát hò nhảy múa như vậy!!!
Chợt nghĩ, có khi tại hắn ta quá cô đơn chăng?
#Porsche
"Ừm... Cậu Khun." Tôi khẽ gọi, dù mới đầu định mở mồm kêu "Ê đồ ngu!", nhưng cuối cùng lại không làm thế. Tuy rằng mấy vệ sĩ ở đây không tôn trọng Khun nhiều như Kinn, nhưng ít ra hắn ta không đối xử với tôi quá thô lỗ. Thằng Khun chỉ khiến tôi đau đầu, còn cơ thể và trái tim tôi thì vẫn bình an vô sự. Nên tôi cũng phải tỏ ra tôn trọng hắn ta một chút.
"Sao?"
"Cậu không nghĩ tới việc đi đâu đó sao?" Trái ngược với sự ngột ngạt tôi đang phải chịu, Khun dường như vô cùng nhàn nhã. Nếu ngày nào cũng chỉ nằm dài xem mấy cái series phim vô nghĩa như này, hắn có còn định ra ngoài tận hưởng ánh nắng hay giao lưu với mọi người không vậy?
"Không có việc gì để ra ngoài cả." Hắn thành thật. Khuôn mặt ngây ngô cùng với ánh mắt long lanh nhìn tôi chằm chằm. Cái khuôn mặt ấy giống Kinn như đúc, nhưng tôi cảm nhận trong đôi mắt đó còn ánh lên tia cầu vồng và cả một cánh đồng oải hương lấp lánh làm nền phía sau nữa.
"Ừm, nếu cậu không ra ngoài, thì..." Tôi chưa kịp nói hết câu thì tên ngốc đó đã ngắt lời.
"Mày chán hả?"
"Ừm."
Hắn bấm điều khiển tắt TV đi, sau đó quay lại đối diện với tôi.
"Thế thì đi hát đi."
Một loạt tiếng thở dài của mấy tên vệ sĩ vang lên cùng lúc. Mẹ nó! Tôi cũng sắp phát điên mất thôi!!!
"Không! Ý tôi là... Cậu nên ra ngoài tìm thứ gì đó mới mẻ... để tận hưởng." Tôi cố gắng bình tĩnh nói trong khi nhìn hắn đi mở tủ và lôi dàn loa cùng với micro ra.
"Cậu Khun có thích uống rượu không?" Tôi rầu rĩ, tự hỏi điều gì mới có thể khiến cho tên ngốc này không ngồi lì ở nhà cả ngày đây. Tôi nhớ những ngày được ra ngoài, tận hưởng bầu không khí trong lành và làm những điều mình thích. Bây giờ đối phó với tên đần này khiến tôi có cảm giác như mình như một tên tù nhân bị giam chung phòng với mấy đứa chậm phát triển vậy.
"Không! Lần nào đến quán bar cũng gặp kẻ thù. Thể nào bọn nó cũng gài bẫy tao."
Tôi nhớ tới quán bar sang trọng mà tôi đã tới cùng với Kinn, nơi toàn những kẻ quý tộc có xuất thân cao quý. Mặc dù ở trên cao và được bảo đảm an ninh như vậy, chúng tôi vẫn gặp đám kẻ xấu có ý định tấn công anh ta. Mà cũng phải thôi, nhìn vào sự giàu có của mấy người đi, có tới trăm nghìn kẻ thù tôi cũng không lấy làm lạ.
"Cậu không nên tới mấy quán bar như thế. Thử một nơi khác đi! Chỗ nào mà sẽ không gặp mấy tên đó, sẽ thú vị hơn đấy."
Khun quay lại nhìn tôi ngờ vực. Tôi cảm thấy kỹ năng thuyết phục của mình dường như lên hẳn một bậc. Dù sao thì, muốn sống được ở đây, không còn cách nào khác ngoài việc phải trở thành như vậy thôi.
"Chỗ nào?" Khun hỏi.
"Là một nơi tuyệt vời. Chắc chắn sẽ không có bất kỳ ai nhảy xổ ra làm phiền cậu chủ đâu." Tôi cười cười.
Hắn ta tiến tới gần tôi, ánh nhìn đăm chiêu, trầm giọng hỏi.
"Mày đang cố làm cái gì?"
"Thì... Cậu không muốn ra ngoài và mở rộng tầm mắt sao?" Tôi đáp. Khun nghĩ ngợi một hồi.
"Muốn. Thực ra xem series và hát karaoke miết rồi cũng chán."
Tôi ngoảnh mặt đi lén nở một nụ cười đắc ý. Chà chà! Vậy thì để tôi đưa cậu chủ tới một thế giới mới và mở rộng tầm mắt!
"Thế còn chờ gì! Đi luôn! Tôi đảm bảo ở đó rất an toàn." Tôi tự tin nói. Gì chứ cái tên ngờ nghệch này, chỉ cần dụ dụ một chút là sẽ nghe theo ngay thôi.
"Mày chắc đấy nhé... Không thì tao bảo bố xử mày!"
Tôi gật đầu lia lịa. Thật ra thì bọn mày đi đâu cũng sẽ gặp kẻ thù thôi, vậy tại sao không biết tìm một chỗ nào mới mà chúng nó không biết đi? Đúng là không biết nghĩ.
"Bọn mày! Chuẩn bị đi!" Khun quay sang ra lệnh cho cấp dưới của mình.
"Từ từ đã! Đừng ăn mặc như thế này." Khun quay lại nhìn tôi thắc mắc. "Mọi người đi thay đồ khác đi." Mấy tay vệ sĩ cũng ngờ vực nhìn tôi, "Tin tao!" Tôi nhấn giọng.
"..." Mọi người quay đầu về phía thằng Khun, chờ hắn lên tiếng. Hắn làm khuôn mặt đăm chiêu, vì thế tôi lại phải nói thêm.
"Cậu chủ... Không nên ăn mặc nổi bật quá. Mình ăn mặc đơn giản thôi, không ai nhận ra, càng dễ quẩy."
"Hừm... Được rồi. Nếu như không thú vị, thì tao sẽ dẫm mày bẹp dí!" Khun vừa nói vừa nhảy chân sáo vào phòng ngủ. Tôi cố nén nụ cười đắc ý. Haha! Cuộc sống của mình sắp không còn nhàm chán nữa rồi! Tôi vội vã bảo mấy tên còn lại đi thay quần áo. Tốt nhất là bọn mày nên ăn mặc bình thường một chút nếu như không muốn biến cuộc vui thành một cuộc chiến đẫm máu!
Mấy tên vệ sĩ bắt đầu bảo nhau đi thay đồ. Chậc! Đi đến mấy quán bar đẹp mắt sang trọng đó cũng là một trải nghiệm hay đấy, nhưng cá là nó sẽ không vui bằng nơi tôi chuẩn bị đưa mọi người đi đâu.
Tất cả cùng nhau trèo lên một chiếc xe van sang trọng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người tôi một cách tò mò, bởi chưa bao giờ chúng nó được mặc áo phông quần bò như này khi tháp tùng sếp của chúng đi chơi cả. Thêm vào đó, thằng Khun cũng chỉ mặc mỗi cái phông trắng kết hợp với jean trơn. Mới đầu hắn còn định mặc quần tây đen, may là tôi đã kịp cản lại. Vâng! Mặc sơ mi trắng quần âu thì khác gì đồng phục ở trường đâu?? Bảo vệ cho vào mới là lạ. Tôi vội lục tủ thằng Khun ra một đống quần jean cho hắn thay, nên giờ trông hắn mới giống người bình thường hơn một chút.
Chiếc xe lăn bánh, tôi ra hiệu cho tài xế dừng lại ở một nơi quen thuộc, nơi mà trước đây hầu như hôm nào tôi cũng tới. Nhìn đám vệ sĩ nửa bồn chồn nửa háo hứng khiến tôi cảm thấy thương cảm cho cuộc sống buồn chán trước đây của chúng nó. Nhưng không sao, đi với tôi, con hẻm này chính là một nơi để thư giãn đúng nghĩa, ngay cả con phố này cũng là một địa điểm ăn chơi vô cùng sầm uất, đông đúc người qua lại với đầy đủ các loại quần áo. Âm thanh náo nhiệt và sôi động của các quán bar cũng hòa vào nhau. Tôi dẫn mọi người bước vào quán ruột của mình, nơi mặt tiền thoáng đãng cùng với ánh đèn rực rỡ như thể đang mời gọi.
"Mẹ nó Porsche!! Jade!! Porsche lại mang người tới phá quán rồi!!!" Tôi vừa mới đặt chân vào, một tên khốn đã hét ầm lên và chạy vội vào văn phòng. Ngay sau đó, Jade từ bên trong bước ra với bộ sườn xám, nhìn thấy tôi liền trợn tròn mắt chạy đến.
"Sao Porsche lại tới đây? Tôi chỉ mới mở lại quán được một tuần thôi." Jade cầm tay tôi lắc tới tấp.
"Bình tĩnh Jade! Hôm nay không có ai phá quán cả... Tôi mang khách VIP tới đó." Tôi vội vàng giải thích, sau đó hất đầu về phía cậu con trai phía sau, hắn vẫn đang rất cẩn thận mà quan sát xung quanh.
"Khách VIP á?" Jade có vẻ không tin, hỏi lại. "Ô, đẹp trai đấy! Mà trông mặt quen quen." Jade thốt lên khi nhìn thấy thằng Khun, quét một lượt từ đầu đến chân hắn.
"Túi cũng rất nặng nha. Nhớ chọn chỗ tốt tốt tí." Tôi thì thầm vào tai Jade. Jade gật đầu lia lịa, sau đó gọi nhân viên dọn bàn cho chúng tôi. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi dẫn đám thằng Khun tới bàn trước sân khấu, gọi hẳn rượu đắt nhất trong quán, Jack Daniels và Mixer, đương nhiên không thể thiếu cả Coca. Toàn mấy loại tôi chưa bao giờ có cơ hội nếm thử bởi giá khá cắt cổ.
"Có rượu vang không mày?" Khun hỏi tôi.
"Không có. Nhưng cái này chắc chắn ngon hơn rượu vang." Tôi cầm lấy một ly nước đá và bắt đầu công việc sở trường của của tôi. Trông vậy thôi, tôi cũng là một tay pha chế giỏi nhất ở đây đấy! Đảm bảo sẽ làm hắn ta hài lòng.
"Tao sẽ ngày ngày cầu nguyện cho mày Porsche!! Trời ơi, tao nợ mày một ân tình lớn!!" Arm hai mắt long lanh nói với tôi. Tao biết mà, mày đã phải trải qua nhiều đau khổ rồi. Cứ coi như là tao là bụt xuất hiện và cứu rỗi bọn mày đi!
"Thậm chí bọn tao còn chưa bao giờ nghĩ có thể được như này!"
Chúng nó rất vui vẻ mà cầm lấy ly giơ về phía tôi. Tôi đưa cho thằng Khun một cốc nước sẫm màu cùng với Coca, hắn đang ngồi ở phía đối diện, đầu lắc lư theo điệu nhạc.
"Tao chưa bao giờ được tới mấy nơi thế này." Hắn nói với tôi, đưa ly rượu lên nhấp thử, ánh mắt lập tức trở nên ngạc nhiên với hương vị lạ lẫm, sau đó làm thêm ba bốn ngụm nữa. "Ngon!" Khun cười với tôi. Điều này càng làm tôi chắc chắn hơn về suy đoán của mình. Thấy chưa? Đã nói mày chưa bao giờ được tới mấy chỗ kiểu này đâu mà!
"Porsche!! Tao yêu mày!" Phon quàng vai bá cổ tôi, nâng ly lên và uống cạn. Trong lòng cũng thấy vui vì thấy chúng nó phấn khích như vậy.
"Ồ, bài gì đây?? Nghe hay đấy!" Khun hỏi tôi, tay cũng bắt đầu vỗ vỗ theo điệu nhạc. Âm thanh vang lên khắp phòng cùng với động tác lắc lư uyển chuyển của hắn.
Oh! Đến đây nào, đến đây nào! Nhanh lên nào! Đừng chậm trễ.
Ai~ Nếu muốn vui vẻ thì đứng lên và nhảy nào!
Lắc lư, lắc lư, cùng nhau lắc lư~
Cả lũ cười với nhau, đứa nào đứa nấy rượu cứ như sắp trào ra khỏi miệng. Hôm nay nhạc chủ đề của quán là mấy bài đồng quê hay sao vậy? Khun hơi loạng choạng, giơ cao hai tay, miệng thì hét ú ớ. Đù, mới có hai ly thôi đấy! Liệu có uống thêm được nữa không vậy? Mấy tên khác cũng bắt đầu lắc lư theo nhịp, sau đó lại đua nhau cười phá lên vì cái điệu nhảy kỳ quái không giống ai của thằng Khun.
"Phon! Tới nhảy với tao đi! Say rồi à??? Bọn mày mà gục thì một mình tao tự xử đấy!" Khun hét lên ra hiệu mấy tên vệ sĩ đang đứng trên sàn nhảy.
Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, nên tôi bước sang một bên và chào hỏi một lượt mấy người quen của tôi quanh quán. Một vài khách hàng cũ chạy đến bá cổ và mời rượu, ai cũng nói rằng họ nhớ mấy món đồ uống đặc biệt của tôi lắm. Haha, biết sao được? Dù sao tôi cũng là một tay pha chế lành nghề ở đây mà.
Đi vòng quanh một hồi, nhận ra mình cũng đã rời đi một lúc rồi, liền quyết định quay trở lại. Tôi nhìn thấy bàn ghế trống trơn, cả chủ cả tớ lúc này đều đã lên tất trên sàn nhảy, trông vô cùng hỗn loạn, khác gì cái đám trẻ em tung tăng nhảy múa, nô đùa trong ngày Songkran không chứ?
*Songkran: Lễ hội té nước Songkran
Mấy bàn khác xung quanh cũng quay sang nhìn và hét lên cổ vũ. Thằng Khun rất hào hứng mà dạy cho đám vệ sĩ của mình điệu Soi Dao, tức thì cả bọn răm rắp làm theo. Xin đấy!!! Cái điệu nhảy quái quỷ gì vậy? Tôi bắt đầu thấy đầu óc choáng váng khi nhìn cái điệu nhảy ngứa đòn của bọn nó.
"Mấy cưng say rồi hả?" Jade tiến tới định nhập hội. Thằng Khun quẩy tới mặt đỏ bừng, sau đó dừng lại, tò mò lướt một lượt khắp người Jade rồi chỉ tay vào người cô.
"Ladyboy*!! Nghe nói có ladyboy ở đây mà giờ mới tận mắt thấy!~" Hắn thốt lên theo giai điệu đang phát, cuối câu còn luyến láy nghe thật kỳ dị. Thằng này say rồi! Chắc luôn!
Ladyboy: chỉ người chuyển giới từ nam sang nữ
"Ồ! Bạn trai trẻ! Tao muốn tát vô miệng mày ghê! Tao là phụ nữ nhé!!!" Jade làm bộ cởi giày cao gót chuẩn bị phang vào mặt hắn.
"Đừng chấp nó làm gì Jade!" Tôi vừa cản Jade lại vừa nhìn cái con công kia vẫn không biết gì mà nhảy múa quanh bàn.
"Hừ! Chỉ được cái mặt tiền! Đầu óc thì như thiểu năng!" Jade tức giận lẩm bẩm, khuôn mặt đanh lại.
"Thôi nào..."
"Rốt cuộc đó là ai thế?"
"Anh trai của Kinn. Jade nhớ Kinn phải không?"
Jade đưa tay che mặt sợ hãi.
"Trời ạ! Chết mất thôi. Porsche mang mafia tới đây mà sao không báo trước! Đáng lẽ ra phải tiếp đãi bọn họ chu đáo hơn!" Jade luống cuống chạy lên sân khấu cho dừng nhạc. Khun thở hổn hển sau khi nhảy hết sức, khó chịu vì tiếng nhạc ngừng đột ngột, tức giận quay về phía Jade.
"Xuống ngay đồ bia đia!! Tao còn muốn nhảy tiếp!!" Hắn lớn giọng quát khiến cho mấy tiếng cười giọn giã vang lên khắp xung quanh căn phòng. Jade nghiến răng bặm môi chửi thầm trong lòng, một lát sau mới lên tiếng.
"Chả mấy khi có cơ hội được tiếp các vị khách VIP như thế này, nên tôi muốn hát một bài xem như là lời chào mừng tới mọi người! Cùng nhau vỗ tay nào!!" Tôi gật gật đầu, đứng bắt chéo tay nghi ngờ nhìn Jade đang đứng trên sân khấu. Không lâu sau, nhạc bắt đầu cất lên. Khun và mấy thằng vệ sĩ lại tiếp tục nhảy với nhau, tôi cũng không ngờ là thằng Khun lại phấn khích đến thế. Lần tới phải đưa nó tới concert của Mor Lam với Band Valentine mới được! Đảm bảo hắn sẽ thích mê!
Em không ngủ được. Con tim bồn chồn như đang ngạt thở. Suốt mấy chục đêm em nằm mơ. Với một gọng súng chằm chằm ở đó, nhắm chĩa thẳng vào mình.
Khun ngay lập tức làm động tác như cầm súng trên tay. Hắn ta giả bộ ngắm súng sau đó nhắm thẳng về phía tôi bắn một phát. Tôi thực sự đã bị chọc đến phát cười, tới nỗi người bủn rủn cả ra. Mẹ nó, thằng Khun này... Thực sự muốn bố mày chứng kiến cảnh này ghê!
Thằng Khun lại tiếp tục vờ như đang cầm súng, lần này là nhắm vào mấy tên vệ sĩ của mình. Mấy tên đó cũng rất hợp tác giả vờ né tránh, rồi la oai oái chạy. Rất nhanh trước mắt biến thành cảnh tượng rượt đuổi nhau quanh bàn của chủ tớ bọn họ. Wow, có giời mới tin đây là con trai cả của trùm mafia và đám vệ sĩ của hắn đấy??
"Porsche! Tới nhảy với tao nào!!" Khun vẫy tay với tôi, chân vẫn không quên nhún nhảy. Tôi cười cười bước tới. Ngay lập tức hắn choàng lấy cổ tôi, lắc lư theo điệu nhạc. Đứa nào đứa nấy ở đây đều đã say mèm hết cả.
"Nhìn tao mà nhảy theo này! Woowwww! Quá đã!" Khun vẫn quẩy rất hăng, có vẻ như rượu càng vào thì mấy cái điệu múa của hắn càng trở nên lố bịch.
"Chắc là chuẩn bị về thôi. Cậu Khun say khướt rồi." P'Jet bước tới chỗ tôi, đưa ánh mắt bất lực với dáng vẻ của Khun hiện tại. Tôi rút điện thoại ra, đã gần hai giờ sáng, cũng sắp tới giờ đóng cửa quán nên gật đầu đồng ý.
Tôi ra lệnh cho mấy thằng vệ sĩ đang đổ gục trên sofa đi lấy xe, trong khi bản thân thì nâng Khun lên và lôi hắn tới bãi đậu xe. Thằng Khun ngã vào hàng ghế sau, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Mấy tên thuộc hạ thì vẫn không ngớt lời ca tụng tôi như một người hùng. Về tới nơi, Arm và Phon không hề chậm chễ rìu thằng ngốc này về thẳng phòng của mình.
"Chuyện này... là sao? Sao cậu Khun lại như thế này?" Tôi đi theo phía sau bọn chúng, Pete thấy vậy vội vã tiến tới chỗ tôi, ánh mắt hoảng sợ xen lẫn với lo lắng khi thấy tình trạng của thằng Khun hiện giờ.
"Tao đưa hắn đi mở mang tầm mắt!" Tôi tự hào vỗ ngực, biểu cảm trên khuôn mặt Pete cũng chuyển thành ngạc nhiên. Bất chợt nhìn xuống chìa khóa xe trên tay cậu ta, tôi hỏi.
"Mày đi đâu vậy?"
"À. Đưa cậu Miles về nhà."
Lúc này mới để ý một cậu trai trẻ đứng đằng sau lưng Pete, trông bộ dạng chẳng khác gì người hôm qua hay trước đây tôi từng thấy. Trong đầu bất chợt nảy ra câu hỏi, nhưng chưa kịp làm gì thì hai người đó đã nối đuôi nhau rời đi mất. Hơi cau mày, lại nhìn thấy một bóng người đang bước xuống cầu thang, ngay lập tức cảm thấy cụt hứng muốn quay trở về phòng. Nhưng giọng nói vang lên cản lại bước chân của tôi.
"Mày vừa ở đâu." Tôi đưa mắt nhìn Kinn đang đi về phía tôi, trên người khoác chiếc áo choàng tắm màu đen.
"Bận." Tôi đáp.
"Hử? Mùi rượu nồng nặc. Mày đưa thằng anh tao đi đâu vậy?" Anh ta nghiêng người và mũi áp vào cổ tôi khiến tôi giật nảy mình, lùi lại.
"Không phải việc của mày." Tôi lười giải thích. Đầu lúc này cũng bắt đầu thấy đau và choáng, dù sao tối tới giờ tôi cũng uống kha khá. Liền quay người cố chống đỡ định quay về phòng.
"Đã ai cho mày rời đi!" Anh ta giật mạnh tay tôi một phát khiến cả người tôi loạng choạng ngã về phía sau, đập vào khuôn ngực săn chắc của anh ta, vội vã đẩy người Kinn rồi lùi ra xa.
"Theo tao." Tôi hất cánh tay đó ra nhưng vô dụng, anh ta siết chặt tay và cứ thế lôi tôi vào phòng. Mấy tên vệ sĩ khác chỉ biết đứng nhìn nhau. Còn bản thân tôi chưa kịp phản kháng gì, cánh cửa phòng quen thuộc ấy đã đóng lại.
"Mày lại muốn gì nữa?" Tôi nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cố gắng giật cánh tay của mình ra.
"Mấy đứa báo cáo rằng mày cùng với thằng Khun và mấy tên vệ sĩ khác ăn vận bình thường ra ngoài. Là đi đâu vậy?" Buông thõng thắt lưng, ánh mắt thì dán lên người tôi vô cùng đáng sợ.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng đè cảm giác khó chịu xuống, cơn chóng mặt buồn nôn ngay lập tức kéo đến. Thể nào tên khốn này cũng sẽ không để tôi rời đi một cách dễ dàng đâu. Còn lạ gì nữa, chắc chắn anh ta lại đang muốn kiếm chuyện với tôi đây mà. Nghĩ vậy, tôi liền đưa người ngả lên ghế sofa, hai tay đỡ trán sau đó liếc anh ta một cái.
"Sao lúc nào cũng phải kiếm chuyện với tao thế?" Tôi hỏi.
"Hửm? Mày say à?" Anh ta nhếch môi nhìn tôi một lượt rồi tiến lại gần, "Mày say rồi..." Ánh mắt kéo thẳng từ đầu tới chân, rồi dừng lại đối diện với tôi. Khoảng cách ngày càng gần khiến tôi vội vã đẩy bụng anh ra, thế nhưng tay chân quờ quạng thế nào, lại vô tình kéo tuột dây áo choàng tắm trên người anh xuống. Thôi... Đời mình tới đây là xong. Tôi cứ nghĩ Kinn sẽ tức giận và ngay lập tức chỉnh lại quần áo, nhưng thay vào đó anh lại rất thản nhiên để hai vạt áo mở bung ra như vậy. Chiếc boxer cùng với cơ bụng của Kinn dần hiện ra phía sau lớp áo. Có điều tôi cũng không nghĩ nhiều về điều đó, dù sao cả hai cũng đều là đàn ông với nhau, chỉ là cảm thấy hơi lúng túng vì lỡ kéo tuột dây áo người ta.
"..."
Tôi ngoảnh mặt đi vì sợ lỡ anh ta lại kiếm chuyện gì với tôi.
"Hửm? Muốn nhìn tới vậy cơ à?" Ánh mắt anh nhìn tôi một cách kỳ lạ.
"Sao phải nhìn? Mày có gì thì tao cũng có nấy!" Tôi mạnh miệng.
"Ồ? Không phải tự mày cởi áo tao ra sao?" Kinn nhoẻn miệng cười.
Tôi cảm thấy hơi khó xử. Tại sao không tức giận?? Nụ cười đó chỉ làm tao bối rối thêm thôi!!
"Mày có gì cơ?" Anh ta lại tiếp cận tôi, tôi mau chóng ngả người né ra sau, sau đó làm bộ chuẩn bị đứng dậy. Thế nhưng Kinn lại ghì xuống, ép tôi ở giữa chiếc sofa và cơ thể anh ta. Này là cái tình huống gì đây???
"Đi xuống!!" Tôi giơ tay định đẩy anh ta ra, lại bị Kinn nắm lấy cánh tay, sau đó cả người bị ném nằm ngửa ra ghế. "Mẹ kiếp! Mày định làm cái gì!!" Tôi tức điên người, lấy hết sức nhấc đầu gối định đạp Kinn, Kinn vẫn không xi nhê, trái lại càng tăng thêm lực đè xuống. Giờ thì tư thế của chúng tôi thật là kỳ quặc, khi mà cả người tôi nằm trên ghế với hai tay bị khóa cứng ở hai bên.
"Trả lời tao! Mày đã đi đâu?"
"Hỏi thì hỏi! Mắc mớ gì để mặt gần vậy??"
Đầu anh nghiêng sang một bên, ngay lập tức bên má lại cảm nhận được hơi thở ấm nóng đang phả xuống. Tôi vội vã lắc trái lắc phải để né đi.
"Bỏ tao ra!! Làm cái mẹ gì vậy? Tao chỉ đưa anh mày đến quán bar quẩy thôi!! Kinn, buông tao ra!!" Tôi thực sự không hiểu rốt cuộc anh ta muốn làm gì.
Hơi thở trở nên nặng nề hơn khi tôi bắt đầu cảm nhận được chóp mũi của anh dần chạm vào hõm cổ tôi. Chết tiệt!!! Cái này là sao hả??
"Ha..."
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ trong cổ họng của anh. Mặc dù tôi chắc chắn sức mạnh của hai đứa là ngang nhau, nhưng trong tình cảnh bị khóa chặt như thế này, tôi gần như không tài nào cử động nổi.
"Mày định làm cái quái gì? Đừng có cắn cổ tao!!" Cơ thể tôi cố gắng phản kháng mãnh liệt, nhưng vô ích. Đầu mũi bắt đầu di chuyển dần từ quai hàm xuống vùng cổ không bị thương. Tôi cố nghiêng đầu sang một bên, ngay lập tức bị đầu của Kinn tiến gần tới khóa lại.
Đầu của anh vùi vào cổ tôi hít một hơi dài khiến tôi ngớ người, đầu óc đình trệ không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Theo sau đó da gà da vịt nổi hết cả lên khi cảm nhận được bờ môi mềm ấy đang hôn rồi mút nhẹ trên cổ. Cơ thể khẽ run nhẹ, tim cũng bỗng nhiên đập thình thịch. Cơn đau âm ỉ ở cổ cứ thế kéo dài tới vài phút cho tới khi tôi hoàn hồn, la hét chửi bới ầm ĩ.
"Thằng khốn Kinn!! Đừng cắn tao! Dừng lại!"
Trong đầu tôi vẫn cứ nghĩ anh ta sẽ cắn cổ tôi như lần trước, bởi khi đó anh ta đã há miệng và ngoạm tôi một vết sâu hoắm mà.
"Buông tao ra!!!"
Một cảm giác kỳ lạ cùng với hơi thở ấm áp và ướt át vương lại trên cổ tôi. Đầu mũi ấy vẫn tiếp tục men theo xương cổ, chậm rãi để lại những nụ hôn nhẹ khiến cho tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng. Không biết phải gọi tên cảm giác này là gì. Đôi tay nãy giờ cố gắng giãy giụa cũng yếu dần đi, cho tới khi tiếng nói từ bộ đàm phát ra kéo tôi về với thực tại.
Brừừừừ...
[Alo! Phon đây!! Porsche mày đang ở đâu? Á... Oái!! Ôi làm ơn! Mày đang đâu! Cậu Khun nôn rồi! Mau tới giúp tao với!] Có vẻ như Phon đang gặp khó khăn khi chăm sóc thằng Khun.
Tôi gắng sức đẩy Kinn ra và vội vã đứng dậy.
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc thì mày muốn làm cái gì??" Tôi hét lên, cố gắng kìm lại cơn giận trong người. Chắc chắn Kinn đang cố tình trêu chọc tôi. Nếu như không có thằng Phon gọi, tôi thực sự không thể tưởng tượng anh ta sẽ làm cái gì nữa.
"Hừ. Đáng lẽ không nên để Mile rời đi sớm vậy." Kinn nói, thắt lại áo choàng, vẻ mặt thoáng qua như đang che giấu điều gì đó mà tôi không để ý. Anh nhặt chiếc dây áo rơi dưới đất lên và buộc lại áo choàng tắm của mình.
Tôi cũng không biết phải làm gì hiện tại, chỉ còn cách trút giận lên chiếc ghế sofa mấy cú đá. Hành động này của tôi khiến Kinn phì cười, tôi tức đỏ mặt, tay giơ ngón giữa thẳng mặt anh ta trước khi cánh cửa đóng lại.
Tên khốn đó! Trêu tôi chắc là vui lắm có phải không? Tại sao cứ hở ra là lại cắn cổ tôi như vậy chứ? Mày chờ đấy, tao chắc chắn sẽ tìm cách trả thù và khiến mày phải rơi máu!!
"Cổ mày sao vậy?" Phon hỏi.
Tôi vội đặt tay lên cổ rồi chạy vào phòng tắm trong phòng của Khun. Mẹ nó! Mấy vết bầm đỏ, một vài chỗ còn hơi rỉ máu. Chó chết! Kinn!! Cố tình để lại mấy cái vết như dấu hôn để tao xấu hổ trước mặt mọi người có đúng không? Chết tiệt! Tức chết tao mà! Tôi ngoài việc tế thầm trong lòng cũng chả làm được gì khác, chỉ đành ủ rũ bước ra khỏi phòng tắm.
"Ồ! Mày nhân lúc ở bar khi nãy lén hẹn hò hả?" Vừa hỏi, tay vẫn không quên nhiệm vụ thay đồ ngủ cho Khun.
"Trông tao giống vậy lắm hả?" Tôi bực bội đáp. Vâng, nếu như đó là một cô gái xinh đẹp mơn trớn bên cổ tôi thì sẽ tuyệt biết bao! Tôi còn có thể tự hào mà khoe nó. Nhưng không!! Đây là dấu vết của một tên điên để lại!! Và chỉ là để chọc tức tôi thôi!! Hai tên trước mặt nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi và còn có chút giễu cợt. Tôi mặc kệ, dời sự chú ý qua thằng Khun đang nằm vật giữa giường. Đang chuẩn bị giúp hắn lau người, tay chân hắn lại quơ loạn xạ, miệng thì vẫn lẩm bẩm giai điệu đã phát ở quán bar. Con mẹ mày! Yên xem nào! Bực bội thật!
-------------------------------------------------------------
Hôm nay tôi đến làm sớm hơn thường lệ, nhưng lại không có việc gì. Thằng Khun vẫn nằm vật vờ trong phòng. Nên mấy tên vệ sĩ chúng tôi chỉ đi loanh quanh nhà, hết hút thuốc lá rồi lại nghịch điện thoại, bất cứ thứ gì để giết thời gian đều đã thử qua.
Tôi thân thiết với mấy vệ sĩ của Khun hơn. Mỗi khi đi ngang qua đám vệ sĩ trước đó của Kinn, chúng nó luôn đưa ánh nhìn dò xét và hằn học. Cấp dưới của Khun bảo với tôi rằng mấy tên đó rất thích ra vẻ với người khác, và còn thích chơi trò bè phái.
18h00
Tôi cùng với mấy người khác quay trở lại nhà sau khi dùng xong bữa tối ở phòng ăn. Vừa về tới nơi, tiếng hét của Khun vang lên khiến tôi giật mình, cả lũ ngay lập tức chạy tới để xem xét.
"Lấy súng nhắm bắn đằng kia nhanh!!!" Tôi không khỏi thở dài khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Thằng Khun đang rút súng từ một tên vệ sĩ ở đó và nhắm nó vào một tên đang ôm đầu ngồi dưới đất. "Chúng bay! Ném vũ khí ra đây rồi giơ tay lên!"
Tức thì cả bọn đều rất hợp tác giơ hai tay lên đầu, ánh mắt cầu xin được tha thứ.
"Mình ngầu phết!" Hắn vỗ ngực tự hào, thả súng xuống đất, sau đó giật bắn người khi thấy bố mình đang đứng ở cửa.
"Chơi cái gì vậy?" Khun Korn trầm giọng hỏi. Khun chỉ đưa tay lên che miệng cười.
"Tối qua con đi đâu?" Ông lại tiếp tục hỏi con trai mình.
"Qua đây!" Khun ra lệnh cho chúng tôi bước tới, "Tối qua nhé! Con đã rất vui vẻ với Porsche và Arm, và cả mọi người. Lulalaa~ Lalaa..." Vừa nói vừa ngân nga lại giai điệu của Ban nhạc Valentine mà hắn đã nghe tối qua. Khun Korn xoa xoa thái dương thở dài.
"Tối qua chúng tôi đã đưa cậu Khun ra ngoài đi dạo thưa ngài." P'Jet ở bên cạnh mỉm cười đáp lời Khun Korn.
"Được rồi được rồi! Ra ngoài cho biết dần đi." Khun Korrn lười nói chuyện, chỉ để lại một câu rồi quay về phòng.
"Hôm nay lại đi nữa đi! Tao thích lắm!" Khun bước tới cầm tay tôi lắc lấy lắc để. Tôi gật đầu đáp lại, hắn liền nhảy cẫng lên vui sướng, trong lòng tôi cũng khá thoải mái khi nghĩ tới việc tối nay lại được tới nơi đó.
"Đi đâu vậy? Đi cùng với?" Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi vội quay đầu lại, thấy Kin đang bước xuống từ cầu thang, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười. ĐỤ MÁ NÓ! Vừa nhìn thấy anh ta mà máu đã dồn hết cả lên não. Chỉ muốn nhào tới đấm thẳng vào cái bản mặt đáng chết đó. Chỉ vì anh ta mà tôi đã phải quấn băng quanh cổ như thế này, giờ vẫn còn mặt dày mà hỏi chúng tôi sẽ đi đâu sao? Mẹ kiếp!
"Đương nhiên là được! Càng đông càng vui!"
"Ừ, hẳn là thú vị lắm nhỉ?" Kinn cười khẽ một cái rồi rời đi, để lại tôi với vẻ mặt khó chịu và không ngừng tế tổ tông anh ta điên cuồng trong lòng.
"Tôi ở gia đình mafia, nhưng chưa bao giờ tôi giúp tổ chức! Vệ sĩ của tôi biết, cha tôi biết, thần linh biết! Vì tôi là người Thái, thật tự hào khi được sinh ra ở Thái Lan! Tôi sẽ không làm nô lệ cho ai cả!" Khun nói xong liền biến mất khỏi căn phòng. Câu nói không đầu không đuôi vừa rồi thật sự làm tôi phát điên. Thằng này khùng thật rồi, khùng nặng luôn! Bỗng nhiên tôi có cảm giác như đang ở Srithanya* vậy.
Srithanya: 1 trại tâm thần bên Thái :v
Hai giờ sáng, chúng tôi có mặt đông đủ ở quán bar của Jade như hôm qua, chỉ khác là lần này có thêm Kinn và Pete cũng mặc thường phục. Vì thằng Pete nghe Phon đi về kể chuyện, nên cậu ta cũng háo hức muốn đi lắm, cuối cùng bây giờ giấc mơ ấy đã thành hiện thực. Bản thân tôi cũng mừng thầm cho cậu ta. Tôi chỉ khó chịu vì có Kinn đi cùng thôi...
Style của Kinn vẫn cứ như là đi đưa đám, áo đen quần đen cùng với vẻ ngoài điềm đạm và có chút ngạo mạn. Tôi cũng xin phép thằng Khun rủ thêm hai đứa bạn của mình tới cùng, hắn đồng ý luôn. Vì thế tôi liền gọi điện cho Jade nói bổ sung thêm hai ghế. Jade mừng rơn sau khi nghe tin Kinn sẽ tới, vội vã chuẩn bị bàn ăn tốt nhất cho cả đám.
"Vào đi! Tem và Jom cũng đang chờ ở bàn đấy!" Jade lên tiếng ngay khi nhìn thấy tôi. "Mời vào! Mời vào! Cậu Kinn hôm nay cũng tới sao? Tôi đã chuẩn bị bàn tốt nhất cho mọi người rồi đấy!" Mấy tên bước vào cũng cúi đầu chào Jade.
"Hello laydyboyyyy!" Khun hào hứng.
"Cậu!!" Jade nghiến răng, cố kìm nén cảm xúc rồi rặn ra một nụ cười thật tươi. Tôi bật cười vỗ lưng an ủi Jade mấy cái. Mặc dù vậy, Jade vẫn tiếp đãi chúng tôi vô cùng chu đáo. Đồ uống được chuẩn bị đều là loại ngon nhất và thằng Khun thì vẫn tiếp tục đòi Jade phát lại mấy bài hát hôm qua.
"Sao nhiều người thế này mà không bảo trước hả mày? Thấy căng thẳng ghê!" Thằng Tem ghé tai hỏi tôi. Mặc dù đã mặc đồ bình thường tới đây, một vài người vẫn chắp tay chào Kinn thể hiện sự kính trọng. Có lẽ là do đám vệ sĩ bu đầy quanh đó. Mà dù sao thì, chúng tôi cũng chỉ tới đây để vui vẻ mà thôi.
"Thôi mày... Vui là được! Cứ thoải mái đi." Tôi cười với chúng nó. Đột nhiên mắt liếc sang Kinn, thấy anh ta đang tiến về phía sofa và định ngồi xuống cạnh tôi.
"Đi ra chỗ khác!" Tôi trầm giọng.
"Sao? Tao thích ngồi đây."
"Tao không thích ngồi gần mày!" Tôi đáp lại.
"Không tin được là mày dám đưa thằng Khun tới nơi như này đấy. Nếu như nó xảy ra chuyện gì thì mày tính sao?" Anh ta rất nhàn nhã dựa vào ghế sofa.
"An toàn hơn mấy nơi mày hay đến chán." Tôi thằng thừng nói, vẻ mặt cứng nhắc cùng với bực bội khi Kinn cứ nhìn chằm chằm vào mình.
"Pete, đi đón Time và Tae nhé." Kinn quay đầu ra lệnh cho Pete đang ngồi ngay cạnh.
Mọi người ở đây đều biết tôi từng là pha chế giỏi nhất, liên tục yêu cầu tôi pha cho họ đồ uống giống như ngày hôm qua. Kinn ngồi im lặng bên cạnh, cẩn thận đưa mắt quan sát xung quanh một hồi. Haha, nhìn là biết chưa đặt chân vào đây bao giờ rồi. Còn thằng anh trai của anh ta thì giờ chỉ cần một chút nhạc thôi là cũng đã quẩy sung hết mức.
"Tao đưa rượu cho Porsche pha nhé! Ngon lắm!!" Khun vừa nói vừa đưa cho tôi một ly rượu, tôi cũng gật đầu nhận lấy rồi pha cho hắn.
"Anh trai của cậu Kinn thật đấy à? Sao trông ngớ ngẩn thế?" Jom thì thầm vào tai tôi khiến tôi phải bật cười, tay vẫn không ngừng làm nhiệm vụ của mình.
"Hắn ta là vậy." Tôi đáp trước khi đưa lại cái ly cho Khun. Ngay lập tức trước mắt chuyển thành cảnh hắn cùng mấy tên vệ sĩ đứng bật dậy khỏi ghế sofa và cùng nhau nhảy nhót.
"Pha cho tao nữa." Kinn khoanh tay lên tiếng, mỉm cười xấu xa. Tôi cũng lười tính toán, kéo ly anh ta qua, khuấy một chút chất lỏng rồi rót vào đó tạo thành một loại đồ uống mix coca.
"Trông mày chuyện nghiệp thật đấy." Kinn nghiêng đầu cảm thán, tôi chỉ nhún vai một cái, không để tâm bất cứ thứ gì anh ta nói. Không lâu sau đó, hai thằng bạn của Kinn cũng xuất hiện, ánh mắt sững sờ khi thấy Khun và Kinn ở đây. Hừ! Gì chứ? Chả nhẽ chưa thấy một tên quý tộc đại gia nào tới mấy quán bar như này để thưởng thức sao?
Tôi định đứng dậy nhường chỗ cho hai đứa chúng nó, nhưng bàn tay của Kinn đưa ra cản lại, để mấy thằng bạn anh ta ngồi sang bên cạnh.
"Pete, qua kia ngồi đi. Còn mày, ngồi đây."
"Sao phải ngồi chật như vậy làm gì? Tao đi lấy thêm ghế."
"Đã bảo ngồi xuống! Pha nốt đồ cho tao đi!"
"Tao không phải con trâu muốn bảo nào thì bảo đâu!!" Thay vì tức giận, Kinn chỉ cười một cái, tay vẫn tiếp tục kéo cho đến khi tôi bỏ cuộc, ngồi trở lại ghế sofa.
"Lúc nào cũng mạnh miệng." Kinn nói, tôi không thèm quan tâm, chỉ tập trung pha rượu cho mấy thằng cùng bàn.
"Tae, Time!! Tới cùng nhảy đi!!"
Chúng nó vẫn chưa hết kinh ngạc với cảnh tượng hiện giờ trong quán, quay sang hỏi Kinn tại sao lại đến một nơi như vậy. Có thật không đấy? Tôi hơi bất mãn nhìn chúng nó, nhưng biết sao được. Dù sao hai tên này đều thuộc giới thượng lưu, không quen với nơi đây cũng dễ hiểu.
Bàn của chúng tôi nổi bật nhất trong quán ngày hôm nay. Không chỉ vì ngoại hình bắt mắt của mấy tên cùng bàn, mà còn bởi vì cái điệu nhảy quái dị của Khunn và mấy tên vệ sĩ. Một lát sau, hai thằng bạn của tôi rốt cuộc cũng đứng dậy nhập cuộc, quẩy như điên.
Tang tang tang... Tang tang tang
Bài hát vẫn tiếp tục trong khi hai vòng rượu đã hết. Thế nhưng họ không ngần ngại gọi thêm món khác nữa, bản thân thì lắc lư hết sức vui vẻ, ngoại trừ Kinn vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi cố phớt lờ ánh mắt ấy, tiếp tục pha đồ uống cho mọi người.
"Trông ngon lắm à mà nhìn!" Rốt cuộc không chịu nổi, tôi quay lại.
"Mày biết không? Mỗi khi mày ở cùng với rượu, trông mày rất sexy... và ngon." Vừa nói vừa cười lớn, nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân.
Tôi nhíu mày, ném ánh mắt hoài nghi về phía anh ta.
"Đang nói cái khỉ gì thế?" Tôi tiếp tục cho đá vào ly, mặc kệ ánh mắt vẫn dính vào người tôi của Kinn.
"Các chàng trai! Jade mang thực đơn đặc biệt đến thử nè, Be50. Porsche pha cho mọi người nhé!" Mấy chai thủy tinh chứa đầy rượu được đặt lên bàn tôi cùng với 20 chiếc ly, phía dưới chai màu bạc và gần lên trên cùng thì trăng trắng. Sau đó Jade đưa tôi một chiếc bật lửa, vì tôi biết cách phục vụ họ như thế nào.
"Woowww, trông ngon tuyệt!" Mắt của Khun lấp lánh khi nhìn vào đồ uống xếp trên bàn.
"Tôi sẽ châm lửa vào ly một lúc, nhớ dùng ống hút hết sạch đấy."
Tôi cầm cốc pha chế và đặt một chiếc ly trước mặt, cầm bật lửa Jade đưa để điều chỉnh độ cồn sau đó châm lửa. Một ngọn lửa bùng lên bao trùm lấy chất lỏng trong ly, Khun lập tức cầm lên và uống cạn, làm dấu tay vô cùng thích thú rồi bảo tôi châm thêm ly nữa.
"Cái này dễ say lắm! Cậu Khun đừng uống nhiều quá." Pete cảnh báo, có lẽ biết khá rõ về thức uống này.
"Nhiều chuyện! Tao không say!" Pete liền giật lấy ly thứ ba từ tay Khun và uống nó.
"Pete!" Pete không quan tâm, quay người tiếp tục nhảy múa.
"Thôi đủ rồi. Đi nhảy trước đi, lát nữa lại tới làm ly khác." Tôi vội ngăn lại khi Khun định nâng lý thứ tư. Khun có vẻ nghe lời tôi hơn Pete, nên hắn đứng lên và đi quẩy tiếp.
"Tao cũng muốn..." Giọng nói trầm trầm lại vang lên. Tôi thở dài một hơi, lấy cái ly từ khay, đặt trước mặt rồi châm lửa một cách thuần thục.
"Một hớp hết đấy." Tôi vừa nói vừa đặt ly rượu trước mặt anh ta, người nọ làm khuôn mặt kỳ lạ, sau đó một hơi uống hết.
"Thêm ly nữa đi." Một ly khác được đưa đến, tôi lại tiếp tục châm lửa và anh ta thì nghiêng người và hút cạn rượu trong ly.
"Tao muốn thử châm rượu cho mày." Kinn nói.
"Tao tự làm." Tôi đáp.
"Tới đi! Tao muốn châm lửa!"
Tôi thấy bầu không khí hiện tại không quá tệ nên cũng lười tranh luận, đưa cho anh ta bật lửa cùng với một cái ly, còn bản thân thì đưa ống hút vào miệng và cúi mặt gần xuống. Ngay sau khi Kinn bắt đầu châm lửa, tôi đã hút hết sạch. Hương vị quen thuộc lấp đầy trong miệng. Tôi biết loại rượu này nặng đô cỡ nào, với hương vị socola ngọt ngào dễ uống, mà cũng dễ khiến ta say lúc nào không hay.
"Giỏi! Ly nữa nhé." Anh ta cầm lấy một chiếc ly nữa đặt trước mặt tôi. Tôi cũng không phản bác gì, cầm lên uống sạch. Trông Kinn có vẻ khá vui vẻ vì điều đó, anh ta cứ thế châm lửa tới ly thứ năm, tôi cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng.
"À, nước này."
Anh ta đưa cho tôi một ly nước. Đầu óc tôi bắt đầu mơ hồ đến mức không nhìn rõ, nhận lấy rồi đưa lên miệng. Tý nữa thì phun ra vì đấy là một ly rượu khác.
"Mẹ Kinn! Mày định chuốc tao say à?" Tôi nói trong khi nuốt ực thứ nước màu nâu đen đó xuống cổ họng, túm lấy một chai nước gần đó đưa lên miệng tu.
"Hahaha..." Anh ta khẽ cười. Cơn chóng mặt ập tới, hình ảnh trước mặt bắt đầu phân thân ra làm hai làm bốn. Về sau, bọn nó cũng bắt đầu muốn thử Be50, nhanh chóng quây tới xếp thành một hàng. Càng về khuya, càng say thì âm thanh cũng càng vui tai hơn.
Và sau đó thì vui tới nỗi bất tỉnh nhân sự.
Khun nắm lấy vai Phon rồi bắt nó túm vai người trước mặt, theo sau là Pete và Jesse, rồi hai thằng bạn của Kin, và cả Tem và Jom cũng cùng nhau làm cái trò điên khùng này. Cứ như thế nối đuôi nhau giống như lễ diễu hành thần Naga, không chút xấu hổ mà đi khắp xung quanh quán.
Nhìn thấy cả căn phòng đều tham gia đoàn diễu hành Naga, mấy ca sĩ trên sân khấu lập tức thay đổi giai điệu và hát theo họ.
Tôi cũng đưa rượu vào miệng cười với cảnh tượng trước mặt. Giờ thì không có bàn nào là không tham gia vào cuộc diễu hành của thằng Khun cả.
"Hóa ra mày cũng biết làm vẻ mặt khác." Tôi quay mặt lại nhìn, anh ta vẫn giữ nguyên nụ cười đó, hết nhìn tôi rồi lại nhìn đám người kia. Này? Thấy cái đám trước mặt ai mà không cười cho được? Chính mày cũng đang cười đấy thôi.
"Liên quan gì mày." Tôi nhoẻn miệng, quay mặt đi chỗ khác rồi nhấm nháp đồ uống trong ly. Dù rằng đầu óc choáng váng vì Be50, nhưng tôi vẫn không thể ngừng uống.
"Vậy làm ly nữa không?" Anh ta đặt một ly Be50 trước mặt tôi. Tôi thở dài lắc đầu.
"Tao không uống nữa đâu."
"Ồ, say rồi hả." Ánh mắt chế nhạo nhìn tôi, sau đó anh chuyển thành tư thế ngồi bắt chéo chân. Tôi nóng hết cả máu, nhìn anh ta. Nghĩ tao dễ say vậy sao? Ngon thì tới đấu rượu luôn đi!"
"Mày mới say! Dám uống thi với tao không?" Khi say, điều tôi ghét nhất là bị thách thức.
Kinn rất nhanh chóng bày ly và rượu trước mặt tôi, vẻ mặt tươi cười vô cùng hài lòng. Lần này người châm lửa và tôi, sau đó cả hai đứa cùng nhau uống cạn. Cứ như vậy đến ly thứ năm. Lúc này tôi đã cảm thấy mọi thứ quanh mình quay cuồng hết cả, muốn nôn. Thế nhưng ngó sang Kinn vẫn khá thoải mái, nheo mắt nhìn tôi và mỉm cười. Có phải anh ta bị chập mạch rồi không? Cứ cười mãi từ nãy tới giờ?
"Chết tiệt Porsche! Mày say rồi à??" Tem vội bước tới và đưa cho tôi chai nước khoáng.
"Không, tao ổn." Tôi cố gắng lấy lại tỉnh táo hết mức có thể. Thấy thằng bạn mình mồ hôi nhễ nhại, mọi người cũng bắt đầu ngồi vào bàn một cách mệt mỏi, liền hỏi "Bọn mày diễu hành xong rồi à?"
"Đủ rồi đấy. Đừng uống nữa." Jom giật lấy rượu từ tay tôi, tôi cũng ngồi thẳng người dậy rồi lắc đầu vài cái.
"Này, đưa tao đi rửa mặt." Cảm giác dễ chịu hơn nhiều khi có nước lạnh tạt vào mặt. Tôi đứng chống tay bên bồn rửa một lúc lâu. "Đừng say... đừng say... đừng say..." Tự thôi miên mình trong vài phút. Cảm thấy đỡ choáng hơn, hình ảnh trước mặt cũng bớt mờ hơn, mới cùng Tem quay lại phòng.
"Hai cậu chủ gục hết rồi." Tôi nhìn thằng Khun, cái đầu như củ khoai tây đang ngất ngưởng trên ghế sofa, Phon và Arm đang cố đỡ tay hắn. Nhưng trong số đó, chỉ có Kinn khiến tôi ngạc nhiên nhất. Mới trước đó trông vẫn bình thường mà giờ đã nằm gục ra rồi.
"Này Pete, anh ta ổn chứ??" Tôi nghi ngờ hỏi Pete.
"Vừa nãy, cậu Kinn với cậu Khun đã đọ uống Be50 với nhau." Pete vừa đáp vừa kêu tôi phụ đỡ anh ta.
"Đồ yếu ớt." Tôi lẩm bẩm, đi tới giúp Pete đỡ Kinn dậy rồi đi tới bãi đậu xe, nhấc cái thân hình nặng trịch ấy vào bên trong.
"Porsche, mày ổn thật không đấy, đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo." Tem lo lắng hỏi tôi. Tôi cố gắng giữ cho mình đứng vững hết mức có thể, vừa nãy loạng choạng khiến đầu của Kinn bị đập vào bàn mấy phát liền,
"Không sao không sao. Còn bọn mày về kiểu gì?" Tôi hỏi lại hai thằng bạn tôi.
"Bọn tao nhờ xe của Time và Tan, tại anh ta cũng tiện đường. Thằng Jom hôm nay ngủ ở chỗ tao luôn." Tem trả lời. Không biết làm quen từ lúc nào mà đã xưng anh em như vậy rồi. Tôi gật đầu đáp lại sau đó cũng lập tức lên xe về thẳng nhà.
---------------------------------------------------------
"Porsche, mày giúp Pete chăm sóc cậu Kinn đi." P'Jet lên tiếng. Lúc này tôi và Pete đang khó khăn kéo Kinn về phòng, mở cửa kính rồi vác xác hắn đặt lên giường, đi theo sau là mấy tên vệ sĩ khác. Tôi đang định ném anh ta cho bọn họ xử lý, Pete liền đưa tay ngăn lại.
"Bọn mày ra ngoài đi, tao với Porsche tự chăm sóc cậu chủ được rồi." Pete ra lệnh, trông chúng nó có vẻ khó chịu, sau đó miễn cưỡng rời đi.
"Này sao lại là tao? Mày cứ sai chúng nó đi, tao sẽ đi xem Khun." Tôi đứng đó trách thằng Pete.
"Tao phát ngán vì cái bản mặt chúng nó rồi. Đến giúp tao đi!" Cậu ta đáp, sau đó từ từ đặt Kinn xuống giường, thấy tôi vẫn đứng im bất động liền quay sang mắng.
"Còn đứng đó làm gì! Qua giúp chút đi. À, vào phòng tắm mang cái khăn với một chậu nước ra đây nhá." Pete bắt đầu ra lệnh. Tôi miễn cưỡng gật đầu, đi vào phòng tắm để tìm khăn và lấy nước đúng theo lời nó nói.
[Bên ngoài phòng tắm]
"Pete, cậu ra ngoài trước đi." Kinn mở mắt, điều này khiến Pete ngạc nhiên khi thấy cậu chủ của mình vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
"A..."
"Ra ngoài đi." Kinn nhấn mạnh lần nữa, Pete giống như hiểu ra điều gì đó, cậu ta quay lại nhìn về phía phòng tắm, lén nở nụ cười rồi đi ra ngoài theo mệnh lệnh của sếp.
---------------------------------------------
"Pete! Ủa? Đâu rồi?" Tôi bước ra khỏi phòng tắm, Kinn vẫn nằm bất động tại chỗ, còn thằng Pete thì chả thấy đâu cả. Tôi bê chậu nước cùng với khăn ướt tới đặt cạnh giường, ngó ngang ngó dọc tìm Pete.
"Mẹ, chắc lại bỏ tao rồi chứ gì..." Tôi lẩm bẩm, nhìn cái thân hình cao lớn với chiếc áo sơ mi hở trước ngực kia, "Muốn tạt cho mày cái chậu nước rồi lấy gối đè mày chết ngạt quá!" Tôi nói ra thành tiếng, chắc anh ta cũng chả nghe thấy cái gì đâu. Mẹ nó! Uống cái quái gì mà say đến mức này vậy không biết.
"Pete! Đầu tao vẫn còn đang đau đây này!! Mày nỡ ném cho tao cái của nợ này hả? Mày coi tao là cái gì?" Tôi than thở, hết nhìn chiếc khăn ướt trên tay rồi lại nhìn Kinn. Lười gọi người ngoài vì bây giờ chính tôi cũng chả nhấc chân lên nổi nữa, đành tự mình tháo cúc áo sơ mi, sau đó từ từ giúp anh ấy cởi bỏ áo. "Trông cũng đẹp trai. Cơ múi đâu vào đó. Nhưng vẫn chỉ là một thằng điên thích khủng bố tinh thần tao thôi!" Tôi có chút ngưỡng mộ nhìn cơ thể nửa trần phía trên của anh ta. Chưa bao giờ thấy Kinn tập thể dục, vậy mà vẫn có sáu múi cùng các cơ săn chắc. Da của anh ta cũng rất trắng nữa.
"Có nên táp hết nước vào người mày không?" Tôi muốn nhấc chậu lên và làm như thế, nhưng ngay lập tức gạt phăng cái suy nghĩ đó đi, bắt đầu lau người bằng khăn. Tay tôi chuyển động giúp Kinn lau sạch một bên tay của anh ấy, sau đó chuyển tới vai và rồi lại tiếp tục với cánh tay còn lại. Nhúng miếng vải vào chậu nước giặt một lượt rồi vắt khô, tôi đưa tay theo hình tròn trên vùng ngực và bụng của Kinn. Lại vô tình nhìn lại cơ thể của anh ấy một lần nữa, cảm thấy vô cùng ghen tị với cơ bắp rắn chắc của anh ta, mải mê ngắm tới mức quên mất tiêu công việc mình đang làm.
Một lúc sau, tôi mới thả lại khăn vào chậu nước, trong lòng đấu tranh kịch liệt. "Tao có cần phải làm thế không nhỉ? Hay là chỉ lau sạch phần trên thôi?" Tôi tự nói chuyện với chính mình, sau đó lại cảm thấy lo lắng Kinn sẽ không thoải mái khi ngủ với chiếc quần Jean. Má ơi... Sao tôi lại phải lo lắng như vậy? Cứ mặc xác anh ta đi! Nhưng rồi một lần nữa, tôi lại chịu thua trước lòng tốt bụng vô bờ bến của mình, tiến tới cởi quần Jean của anh ta ra, chỉ để lại độc chiếc boxer trên người anh ấy.
"Nhìn cho kỹ đi nhá. Tao sẽ làm một việc tử tế với mày." Tôi ngồi trước mặt Kinn, cái tên đang ngủ say sưa với hai hàng mi dài nhắm chặt. Sau đó đặt khăn lên đùi rồi xoa dần xuống bắp chân. Lặp lại với chân bên kia rồi lại cho khăn vào chậu nhúng và vắt kiệt nước. "Hì hì." Tôi bật cười xấu xa, vì tôi đã cố tình không lau mặt anh ta, "Giờ thì tao sẽ lấy cái khăn này lau mặt cho mày, hahaha." Tôi vui vẻ lên tiếng, bàn tay đang cầm miếng vải chuẩn bị tiến tới và đặt nó lên cái bản mặt đáng ghét, thế nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến tôi hoang mang tột độ.
Cổ tay tôi bất ngờ bị Kinn nắm lấy. Anh ta kéo tôi chúi về phía trước, sau đó nhanh chóng xoay người đè tôi xuống.
Từ từ... Khoan!! Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sự việc xảy ra quá nhanh khiến não tôi chưa kịp phản ứng, cơ thể ngã ngửa nằm trên giường. Người đập mạnh xuống kéo theo một chút choáng và toàn thân đau nhức.
"Đang chơi tao... hửm?" Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đến lúc định thần lại thì anh ta đã đè lên người tôi rồi.
"Mày đang làm cái gì vậy?" Tôi vội vã hét lên, dùng hết sức đẩy anh ta ra, nhưng có vẻ như lực đẩy của tôi không khiến Kinn xê dịch đi chút nào.
Cơ thể tôi cứng đờ khi nhìn thấy mặt của Kinn hết chạy ra xa lại tiến lại gần. Mười ly Be50 mà tôi đã uống có vẻ đang dần có tác dụng rồi nhỉ? Đã nói rồi, tôi không phải là một tên tửu lượng kém. Chỉ là loại rượu đó rất nặng, nó sẽ ngấm từ từ từng chút một, khiến chúng ta tưởng rằng mình không say, thực ra ngay từ ly thứ năm đã mơ hồ mất ý thức.
"Mày đã say. Mày thua tao rồi." Kinn cười nói, hay tay anh giữ chặt cổ tay tôi đè xuống giường.
"Thả tao ra!" Tôi cố gắng chống trả, nhưng càng giãy giụa thì cái thứ cồn đó lại được thể càng phát huy tác dụng. Cơn choáng váng ập đến khiên đầu óc tôi đình trệ. Tôi nhắm tịt mắt lại, vì càng mở mắt ra, mấy hình ảnh phân thân trước mặt lại càng khiến tôi thêm đau đầu.
"Mày thua rồi thì phải chịu phạt chứ." Tiếng cười của Kinn vang lên thật sự khiến tôi muốn mở miệng chửi thề, cảm nhận được rõ ràng sức nặng của anh ta đang dồn lên người mình.
"Cái quái gì? Tao không muốn! Tao cũng không say!" Tôi vẫn tiếp tục vùng vẫy, nhưng anh ta không cho tôi một chút cơ hội thoát thân nào.
"Mày say rồi!"
"Không!! Buông tao ra!"
Tôi đã dùng hết sức phản kháng, nhưng hoàn toàn vô dụng. Một hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, càng lúc càng gần hơn. Tôi cảm nhận được thứ gì đó đang chạm nhẹ vào chóp mũi của mình, cùng lúc, cảm giác mềm mại từ đôi môi truyền đến cùng với mùi rượu thoang thoảng cố gắng xâm chiếm khuôn miệng đang mím chặt của tôi. Cảm giác khó thở bắt đầu khiến cho tôi phải nghiêng đầu, cố há miệng ra để hít thêm không khí. Ngay lập tức, thứ gì đó liền nhân cơ hội tiến vào, mang theo xúc cảm ẩm ướt cùng ấm nóng khó nói được bằng lời. Tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết tình huống hiện tại khiến trái tim mình mất kiểm soát mà đập loạn xạ.
Cảm giác nhộn nhạo chạy dọc khắp toàn thân khiến tôi khẽ run lên, vô thức đáp lại hành động của người trước mặt. Đôi môi ấy lại càng tham lam lấn tới, hai đầu lưỡi cứ dây dưa không dứt, cảm nhận sự ấm áp từ bên trong. Cơ thể tôi dần được thả lỏng, đồng thời hai tay cũng được tự do, liền đưa lên ôm lấy cổ đối phương, ghì chặt phía sau gáy, tận hưởng rõ hơn xúc cảm da thịt. Băng quấn trên cổ tôi bị tháo ra lúc nào chẳng hay. Cả người rạo rực khi đôi môi anh trượt dần từ gò má xuống quai hàm, sau đó hôn nhẹ và mơn trớn phía dưới hõm cổ. Sức lực toàn thân như bị vắt kiệt mỗi khi chiếc lưỡi hư hỏng đó nghịch ngợm quanh yết hầu, chưa thỏa mãn, anh há miệng mút nhẹ rồi cắn một phát. Như có luồng điện chạy thẳng lên não, tôi nghiêng đầu, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
"Ư..."
Thành thật mà nói, hiện tại tôi cảm thấy thật hưng phấn và không hề muốn dừng lại một chút nào. Thế nhưng bất chợt có thứ gì đó như muốn trào lên cổ họng. Tôi vội vã đẩy anh ta ngã sang một bên.
"Hự... Ọeeeeee..."
"Mẹ kiếp Porsche!!" Tiếng chửi vang lên, sau đó mọi thứ trước mắt tôi mờ dần, không còn ý thức được gì nữa.
----------------------------
Cảm giác mấy chương sau dài hơn hẳn mấy chương trước ấy :")))
Tui ngồi dịch mãi mà không hết.
Anyway, ngồi dịch mà tui quắn quéo quá chừng. Dù đã đọc trước bản Eng rồi mà lúc dịch tới 2 đoạn bạn Porsche say rượu vẫn thấy bấn ghê.
Hỏ ní hỏ ní (-/////-)
Có điều bằng một cách vi diệu nào đó mà cách thức mất vệ sinh của bạn Porsche đã cứu bản một mạng nhỉ :"))))