"Ờ, báo cáo đâu? Đem đi nộp chưa?"
"Đem đi nộp rồi."
"Tốt! Lần này nếu bị trừ 0.1 điểm thôi, mày chết."
Đây chính là câu chào hỏi đầu tiên của thằng bạn chung khoa. Thật sự thì tôi muốn đáp trả lại rằng "có mà ba mày chết ấy, thằng quần" cơ, nhưng tôi nào có cái lá gan đó, chỉ có thể cúi đầu làm theo mệnh lệnh mà thôi.
Nói thật, tôi không có quyền phản kháng bất cứ ai. Tôi chỉ là dân thường, hầu như lúc nào cũng bị người khác ngó lơ, chỉ nhớ đến khi có công việc hay chuyện học hành. Dễ dàng bị lợi dụng. Lợi dụng xong rồi thì đá sang một bên. Chuyện giao tiếp xã hội không cần phải nói đến. Đã mường tượng ra tính cách và dáng vẻ của tôi chưa nào?
Vậy đấy. Ai mà muốn chơi chung chứ? Người bạn duy nhất chính là đàn anh khác khoa, do từng gặp ở quán cafe nên dần dần kết thân mà thôi. Thế giới của tôi rất thu hẹp, vì thế tôi mới không muốn và cũng chẳng có nhu cầu mở rộng thế giới màu xám này thêm nữa.
Ngoại trừ ở yên.
"Mày, Mueang Nan tới rồi kìa. Mau lên đi, thằng quần!"
Tôi quay đầu qua, hướng sự chú ý về phía phát ra giọng nói. 2-3 chàng trai khoa Y tế tương cận đứng nhìn chăm chú thân hình nhỏ bé đang đi lên cầu thang cùng nhóm bạn.
Đó là Thiên thần ngành Dược mà ai cũng biết - Nan. Quan trọng là cậu ấy học chung section với tôi, dù chỉ duy nhất một môn.
Quantitative analysis
Chết mất...Tôi thích Hoá học quá đi.
Thụp!
"Xin lỗi. Có bị đau chỗ nào không?" Cái tên mặt như con cá lù đù lao tới chỗ người nhỏ con, giả vờ quỳ gối phụ lượm sách, mắt nhìn Thiên thần của tôi thiếu điều muốn lòi con ngươi. Tôi thấy rõ ràng nó chuẩn bị tiến tới mà. Kế hoạch giả trân thế kia, ai tin thì quá ngu rồi.
"Không sao. Cậu không cố ý mà."
Bốp!
Thế mà Thiên thần của tao lại tin. Chết đi cho rồi chứ còn gì nữa, thần linh ơi. Cốc đầu mình thêm 10 cái vẫn vậy. Tại cái tên mặt cá lù đù kia đẹp trai chết đi được nên Nan cứ cười với nó thôi. Thế còn tôi...?
Tôi đứng cạnh thùng rác công cộng ở đây này, cậu có từng nhìn thấy chưa?
'Mình tên Pee nhé. Học năm 2 khoa Nha sĩ, bằng tuổi cậu luôn nè. Thích cậu từ lâu rồi cơ. Phiền cậu xem xét một chút được không?'
Thồ...Tưởng tượng đi. Cuối cùng có lẽ cậu ấy sẽ bĩu môi vì điều đó đã quá tầm.
Đối với tôi, Mueang Nan tựa như 'Cá trên trời', chỉ là tình yêu không cách nào toại nguyện. Ai có thể chạm vào cá trên trời hay nhìn được sao dưới nước chứ? Làm gì có ai.
Điều đó giống như...Hy vọng yêu đương của chúng tôi càng là con số 0.
"Học chung section luôn này. Cậu ngồi chỗ nào thế để mình cầm sách cho." Tên mặt cá lù đù vẫn không ngừng giả tạo. Miệng tôi giật giật như có kiến bò.
"Không sao. Mình ngồi với bạn." Thấy chưa? Bạn bè cậu ấy tụ tập 4-5 người, mày còn trơ mặt nữa à?
"À ừ..."
Thân hình cao cao tránh đường cho người nhỏ con đi vào phòng. Tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia, tưởng tượng nếu giơ tay chạm vào bờ vai mỏng manh kia một lần, cộng với mùi hương trên cơ thể tựa như bông hồng trắng lúc ngang qua, có lẽ cả đêm nay tôi sẽ mơ thấy mộng đẹp.
"Ê...Đứng nhón chân mắc tè gì ở đó đấy? Tính không học hay sao hả, cái thằng ngố tàu!"
Tôi thoát khỏi tiềm thức siêu ngọt ngào, lập tức về lại với thế giới hiện thực. Ờ...Tao chẳng đẹp trai, tao khờ khạo, mắt kính thì dày, răng dính toàn dây kẽm. Thì sao? Đừng để thằng Pee nổi bật nhé.
Tôi tự nhủ với mình từ năm nhất rồi. Cho tới hiện tại...vẫn như cũ.
Môn này là section khá lớn, bao gồm gần như tất cả các khoa về khoa học sức khỏe. Có cả năm 1 lẫn năm 2, đôi khi còn có cả năm 3 của một số nhóm ngành. Như góc trái bên kia là Y tá, dãy ghế ở giữa của căn phòng đổ dốc do đám khoa Y chiếm đóng. Bên phải là khoa Dược nơi có Thiên thần nhỏ bé đang ngồi cười đùa khúc khích với bạn.
Rồi hỏi tôi đang ở đâu ấy hả? Thì ở gần nhau chứ sao.
Phía trên cùng của dãy hàng, sát với phòng điều chỉnh âm thanh, cách xa người trong mộng cỡ 3 triệu năm ánh sáng. Đó là gần nhất của tôi rồi.
"Im lặng nào, các bạn sinh viên. Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục bài hôm trước..." Sau khi bước vào lớp, thầy giảng một tràng dài luôn. Chắc chắn một điều rằng tôi chú tâm học hành rồi, song vẫn ít hơn việc liếc nhìn ai kia.
Cho đến khi thời gian trôi qua...
"Mời đại diện mỗi khoa lên giải bài tập dạng này."
"Ôi!!!!" Tiếng ca thán đầy vẻ chán chường vang lên khiến tôi không khỏi bật cười. Bài tập làm gì có câu nào dễ. Thử làm sai đi. Mất mặt với khoa khác chắc luôn.
"Khoa Y mau cử đại diện đi. Thế này thôi mà miễn cưỡng à?" Thầy khoái cạnh khóe lắm.
"Bác sĩ Sutthaya đi đi. Nhanh!" Tôi nhìn thấy hàng ghế ở giữa gật đầu lia lịa, đồng lòng tiến cử ai đó đứng lên.
"Yeah yeah yeah yeah." Tiếng vỗ tay rần rần cùng với tông giọng hân hoan của đám bạn vang lên khi người nào đó đứng dậy và đi thẳng ra trước phòng với dáng vẻ oai phong. Thằng bác sĩ kia đeo kính gọng đen, mặc đồ nghiêm chỉnh, vậy mà sao trông nó vẫn đẹp nhỉ. Mẹ nó!!
"Nam khôi khoa Y."
Dạaaaaaaaa. Chả trách tao thấy nó đẹp trai chết đi được.
"Khoa Dược nào? Cử đại diện mau."
"Mueang Nan. Mueang Nan. Mueang Nan!" Tiếng hô hào cổ vũ vang khắp phòng, dội đến trái tim tôi. Khuôn mặt người nhỏ con bên dưới ửng hồng. Gương mặt trắng bóc xuất hiện vệt đỏ trên gò má bèn mỉm cười bẽn lẽn trước khi bật dậy khỏi ghế, tiến tới phía trước rồi đứng bên cạnh thằng mắt kính khoa Y.
Hư...Sao trông đẹp đôi quá vậy.
Tao muốn cắt mặt nó ra rồi cắm đầu tao vào, thế thì sẽ được ở gần Thiên thần.
"Y tế tương cận mau lên. Đừng chịu thua." Thầy gọi lần nữa. Tôi nhìn thấy tên mặt cá lù đù đứng dậy trong tiếng vỗ tay vang dội.
"Nam khôi khoa Y tế tương cận."
Hả! Lại nam khôi. Ba mày mặt mũi đã đẹp rồi còn giỏi đến đâu nữa chứ. Mày muốn tao điên chết hả? Rồi kia..Cái gì đây. Nó đi tới gần Mueang Nan. Còn mỉm cười nữa chứ.
"Ai đứng dậy thế kia!! Đại diện khoa Nha phải không?"
Thấy mẹ tao rồi. Đứng lên làm gìiiiiii. Chỉ muốn nhìn rõ người nhỏ con thôi mà, sao lại xui xẻo thế này.
"Kh...không phải ạ."
"Ra đi nào, khoa Nha. Đừng để thua bạn bè chứ."
"Đi đi, thằng ngố tàu. Mày giỏi nhất trong khóa rồi. Đừng có làm mất mặt khoa đấy." Tôi chỉ biết đứng cứng ngắc, hít một hơi thật sâu, lâu thật lâu sau mới sải chân bước về phía trước. Các khoa khác thì vỗ tay rầm trời. Đến phiên tôi thì ngay cả màn tung hô cũng không có. Im phăng phắc đến nỗi mót tè cũng còn nghe.
Mỗi bước chân đều run rẩy. Mãi cho đến khi tôi đứng trước phòng.
Đệttttttttttttttttt.
Đây là lần đầu tiên tôi tiến gần nhất tới Thiên thần, dù bị ngăn cách bởi tên mặt cá lù đù đi chăng nữa. Giây phút này tôi hít vào thật sâu, định bụng hít hà mùi hương tỏa ra từ người nhỏ con, vậy mà mẹ nó, toàn ngửi thấy mùi hôi nách của thằng nam khôi khoa Y tế tương cận.
"Khoa Thú ý đâu? Mau lên nào. Bạn bè lên rồi này. Y tá nữa nhé. Mau lên chiến đấu!" Và sau đó đám khoa học chăm sóc sức khỏe bị réo tên không khác gì cuộc thi AF*.
(*) Viết tắt của Academy Fantasia, là một chương trình thực tế được tổ chức tại Thái Lan.
Tuy nhiên, trong lúc đó, cuộc nói chuyện cũng diễn ra với màn chào hỏi của những người bên cạnh.
"Nan dạo này sao rồi?" Giọng nam khôi khoa Y đấy ạ. Hình như họ quen biết nhau lâu rồi.
"Vẫn vậy thôi. Việc học cũng không quá nặng. Thế còn Mork?"
Ốiiiiiii. Giọng ngọt dễ sợ. Hưuuuuu. Thiên thần ăn gì mà sao đẹp quá vậy? >///<
"Cũng thế thôi. Nhưng mà dạo này các em năm nhất chuẩn bị thi nam khôi - hoa khôi nên phải train một chút. Rảnh rảnh Nan ghé qua khoa mình phụ đi."
"Được chứ. Để mình ghé qua."
Một màn im lặng của cặp đôi ấy diễn ra trước khi cuộc trò chuyện mới của tên mặt cá lù đù bắt đầu.
"Nan ở câu lạc bộ nào thế?"
"À, vừa hay mình tham gia chung câu lạc bộ tình nguyện phát triển với bạn. Là câu lạc bộ của khoa."
"Hay quá. Bữa sau mình xin đi cắm trại với được không?"
"Được chứ. Luôn luôn chào đón. Ờ mà cậu tên gì nhỉ? Xin lỗi nhé. Mình bất lịch sự quá."
"À, mình tên Nil." Hưuuuuu. Hoá ra mày là cá rô phi sông Nin lai với cá lù đù. Xảo quyệt lắm, thằng khốn. Mày không biết Thiên thần là của tao hay sao mà lại nhìn như muốn nuốt chửng đồ của tao như thế.
"Còn cậu? Cậu ở câu lạc bộ gì?"
Đệtttttttttt. Nan rướn người về phía trước, quay qua nhìn tôi rồi hỏi. Ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Tao xin phép uốn éo trong lòng một chút nhé. Thiên thần bắt chuyện kìa, làm sao đây? 'Trứng' run hết cả rồi.
"Ờ...Mìn..."
"Tennis á. Thấy Nan hay ở sân mà không dám bắt chuyện."
Tôi chỉ có thể mím môi im lặng. Quên mất còn có thằng khoa Thú y đứng kế bên. Mày nên biết thân biết phận được rồi, thằng Pee. Người ta nhìn lướt qua mày như cục phân chó thôi.
Xong rồi Mueang Nan chào hỏi tất cả mọi người trong hàng, ngoại trừ...tao.
Quệt nước mắt một tí.
"Ơ, nam khôi khoa Y. Đẹp trai ghê, làm câu khó nhé."
"Đâu có đến mức đó chứ ạ." Hứ! Thằng nghiệp chướng. Làm mắt làm miệng như con cá mắc cạn thôi mà vẫn đẹp trai. Tao ghen tị với nó thật sự. Thề luôn là mày cũng đeo kính như tao mà tại sao lại khác xa nhau như bê tông với đường đất đỏ như vậy chứ. Khốn kiếp.
Hàng lối bắt đầu di chuyển. Nam khôi khoa Y ngồi giải bài tập chiếu trên màn hình máy chiếu, những người còn lại tiếp tục đợi. Thời gian này, tôi được ngắm Nan đã con mắt, dù bị chắn bởi con cá rô phi sông Nin to xác. Đã một năm rồi tôi nhìn ngắm cậu từ xa. Hôm nay chúng ta ở rất gần nhau, vậy mà tại sao...cậu vẫn là chú cá trên bầu trời.
"Hỏi lâu rồi mà chả thấy trả lời. Rốt cuộc cậu ở câu lạc bộ gì?" Giọng nói ngọt ngào cất lên, song tôi vẫn đứng im. Có lẽ cậu ấy nói với người khác thôi.
"Cậu...cậu..." Ngón tay thon mảnh khều nhẹ cánh tay tôi rồi mỉm cười. Trái Đất này như ngừng quay.
Mẹ nó. Tôi choáng váng rồi.
"H...hả! Cái gì cơ?" Tôi hỏi bằng giọng run run.
"Cậu ở câu lạc bộ gì?" Ốiiiiiiiiiii. Đây là sự thật. Thiên thần đang nói chuyện với tôi. Ngư...Muốn chạy rung trứng giữa ánh nắng quá. Phấn khích đến nỗi mắc tè cả rồi.
"Ơ...ở câu lạc bộ cá hoàng đế."
Nhìn mặt tao đi. Hợp quá rồi còn gì. Cho cá ăn là nhiệm vụ của thằng Pee.
"Thú vị thế. Rảnh rảnh cho mình qua ngồi xem cá ở câu lạc bộ được không?"
"Đ...được chứ."
Thiên thần!!!! Sao tâm trí lại hưng phấn thế này. Ngay cả khi người trên thế giới quên mất tôi, cậu ấy vẫn hạ mình mở lời bắt chuyện. Hưu...
"Cậu tên gì vậy?"
"Hỏi mình hả?" Tôi chỉ tay về mình. Tròng mắt thiếu điều muốn rớt ra ngoài vì không dám tin.
"Đúng thế."
"Pee."
"Mình là Nan nhé." Biết rồi ạ. Không nói tôi cũng biết mà. Còn chuyện chiều cao bao nhiêu, cân nặng thế nào, tỷ lệ ra sao, thích ăn món gì, đồ uống yêu thích, những nơi cậu ấy thích đi và...người yêu nào, tôi đều biết hết.
Biết tất cả về cậu ấy. Tôi chính là bàn tay vàng trong làng stalker đó nha.
"Ờ...Mình có chuyện muốn nói."
"Khoa Dược ra làm câu này nào."
"Nói sau vậy nhé." Thiên thần vẫy tay trước khi thả người ngồi xuống ghế, nhanh chóng giải thích cách làm của bài tập kia. Không sao. Vẫn còn nhiều thời gian để làm quen mà. Nhưng điều khiến tôi dường như không có thời gian chính là việc trừ khử cái đám khùng điên hơn 100 đứa đang ngồi ở hàng ghế dốc kia.
Gì mà mê mẩn Thiên thần của tao lắm thế!
Sau khi hết tiết, tôi không có cơ hội lại gần Nan nữa vì người kia đã bị bao vây bởi hội bạn và những đứa ở khoa khác đến lấy lòng và tặng đồ không ngớt tay. Thật ra tôi cũng có đồ muốn tặng cậu ấy, nhưng có lẽ không phải hôm nay.
Hy vọng những ngày tới chúng ta sẽ có cơ hội nói chuyện thêm với nhau nhé...Cá trên trời.
Giữa trưa nắng gắt chết đi được. Tôi đi chung với P'Pae - người này là người bạn duy nhất mà tôi có. Anh ấy học khoa Kiến trúc năm 3, là chủ tịch hội sinh viên khoa. Tính tình kì quái, nói năng độc địa khó nghe, nhưng cái tâm tốt hơn những gì nhìn thấy nhiều. Với mặt mũi dáng vẻ cực kỳ bặm trợn, đi cùng với mái tóc dài luộm thuộm được cột lên khiến người khác chẳng dám tiến lại làm quen.
Vậy đấy...Những người không có ai chơi luôn quay vòng rồi gặp nhau.
"Thằng khỉ Pee, mày ăn cái này không?" Anh ấy hỏi trong lúc nhai đầy một miệng cơm.
"Không ạ." Đáp thế thôi nhưng thật ra tao có ăn.
"Vậy tao ăn nhé." Dứt lời, anh ấy liền thọc dĩa vào giữa miếng gà sốt trong đĩa của tôi. Tiếng 'xực!' thấu vào tâm can tôi quá đi. Cơ mà không trách được. Anh ấy ăn khỏe lắm. 3 đĩa cơm là ít nhất. Nhìn thấy mà tội nghiệp mẹ anh ấy ở nhà dễ sợ.
"Ờ...Bàn này còn trống không? Mình xin ngồi chung được chứ?" Thanh âm ngọt ngào như mật ong tháng 5 mở lời bắt chuyện. Tôi ngước mặt lên nhìn người đang đứng trong khoảng cách gần, sau đó chìm đắm trong tiềm thức siêu ngọt ngào.
"Mueang Nan..."
"Còn nhớ mình không?" Thiên thần nhoẻn miệng cười.
"..."
"Pee...Ờ...Cho mình ngồi chung được không? Kín bàn mất rồi."
"Đ...được chứ." Tôi mau chóng di chuyển vào góc trong cùng, chừa vừa đủ chỗ trống cho Nan và 3 người bạn khác ngồi. P'Pae kêu ca ra vẻ phật ý do phải nhích mông qua vài cm cho người khác ngồi, làm gián đoạn sự nghiệp ăn uống của ăn ấy.
Hồi nãy bảo tính tình tốt bụng tôi xin phép nói lại. Đổi thành bản chất chó má thì thế nào?
"G...gọi cơm rồi hả?" Ốiiii. Trứng lại run nữa rồi. Đợi đến khi gằn giọng hỏi ra thì nách cũng ướt đẫm hết cả.
"Gọi rồi. Quán đang làm. Lát nữa mình đứng dậy đi lấy."
"Ơ kìa. Mày ấy! Toà hoa đăng giữa nước của khoa tao nghiêng rồi. Mau sửa đi chứ!" Và sự lãng mạn của tôi cũng tan biến. Giọng nói trâu bò của thằng cha Pae gào ầm lên cả căn tin. Xui xẻo sao chúng tôi lại ngồi ăn cơm ngay bờ sông. Thời gian này còn là khoảng thời gian chuẩn bị lễ hội sắp tới nữa, vì vậy con quỷ chủ tịch hội sinh viên hay nhập vào anh ấy.
"Anh, khe khẽ thôi." Tôi cất giọng nhắc nhở.
"Tao bảo mau đi sửa cơ mà. Sao không có đứa nào đứng dậy thế. Hui!!"
Tiếng chửi thề vang lên một chập nữa. Mueang Nan và hội bạn chỉ biết nhìn chằm chằm P'Pae với ánh mắt nào đó. Bảo rằng sợ hãi cũng không sai.
"Tao là chủ tịch mà không nghe thèm lời tao đúng khônggg?" Hắn vừa chửi vừa ăn, xúc cơm bỏ miệng với tốc độ ánh sáng, đến nỗi cơm trong đĩa chẳng còn đến một hạt.
"Thằng Pee, tao đi trước nhé. Có nhiệm vụ quan trọng cần phải xử lý." Anh ấy vỗ vai tôi bộp bộp rồi chạy đi mất.
Quay qua nhìn lần nữa thì thấy người kia đang vật lộn trèo lên toà hoa đăng giữa nước lúc 12 giờ trưa nắng chang chang. Anh tao quả không hổ là không có ai chơi. Tính tình kì quái lập dị không kém ngoại hình của tôi.
Giờ thì chỉ còn lại một mình tôi, bên cạnh là Thiên thần nữa chứ.
"Hớiiiiii. Íiiiiiii. P'Att." Giọng các cô gái bàn bên cạnh và xung quanh đập tay nhau bụp bụp. Tôi đành quay qua hướng sự chú ý về chủ nhân cái tên nọ.
Thân hình cao cao cực kỳ quen mắt, bởi đó là người yêu của Nan đang đi tới. Tên này vô cùng bảnh trai, do hắn ta là hot boy khoa Quản lý. Chỉ mặc áo đồng phục sinh viên màu trắng, xắn tay áo bình thường với quần jeans thôi mà sao trông lại đẹp đến thế. Người kia đi tới, cùng với đó là tiếng chọc ghẹo của rất nhiều người. Tôi thấy người nhỏ con hơi mỉm cười, nhìn về phía người vừa xuất hiện.
"Bạn Atthapol, ở đây này." Một chị gái nào đó lên tiếng. Tên kia bước phăm phăm đến sau lưng Meuang Nan.
Ôi...Mùi cơ thể thôi, tôi còn chẳng muốn ngửi.
Ghen tị quá.
"Có chuyện gì vậy chị?"
"Không cần núp sau lưng người yêu. Lại đây đã. Có chuyện quan trọng muốn bàn."
"Vậy...buổi chiều anh đón nhé." Cái tên mặt đẹp trai cúi đầu chạm má với người nhỏ con, khẽ thì thầm vào bên tai. Nhưng vừa hay tai tao có radar, nghe được rõ tất cả mọi thứ còn hơn chảo đĩa True Visions.
"Vâng ạ." Bàn tay dày đặt một bó hồng màu đỏ bên cạnh rồi rời đi, để lại người nhỏ con mắc cỡ vì giọng điệu bắt chước của bạn bè khiến tôi buộc phải nheo mắt.
Hắn đẹp trai, giàu có, lãng mạn. Nhiêu đây thôi cũng đủ ăn đứt tao rồi.
Lấy cái gì đấu với người ta chứ. Chuyển qua thích người khác lại càng không thể.
"Có cơm rồi đấy, bạn Nan. Cứ ngồi cười tủm tỉm ở đó thôi." Bạn bè của Nan cất giọng trêu trước khi tất cả đứng dậy khỏi chỗ ngồi để đi lấy cơm đã gọi ở các quán khác nhau.
Mà-không-hề-để-ý-đến-tao.
Dù sao cậu ấy cũng là cá trên bầu trời, cố gắng đưa tay với đến đây là đủ rồi.
Tôi vội vàng ăn cho hết cơm trước khi đứng thẳng người dậy, sực nhớ ra có đồ muốn tặng cậu ấy nên thừa dịp lấy ra đặt trên bàn kèm tờ giấy post-it màu xanh chanh.
Cậu ấy thích ăn Souffle nên tôi mua tặng.
Dán kèm một miếng giấy.
'Souffle - món ruột của cậu'
Rồi đặt thêm 2 món đồ xuống bàn, bên cạnh món bánh. Đó là bàn chải đánh răng và kem đánh răng vị nho.
'Ăn rồi đừng quên đánh răng. Gửi gắm đấy nhé.'
Tôi chỉ muốn cậu ấy nhớ đến một cậu nha sĩ ngố tàu mà thôi.
Thề luôn là tôi sẽ chăm sóc thật tốt, yêu thương, bảo bọc và...Kệ mẹ nó đi!
Hãy để nó là chuyện của tương lai đi vậy.
Một câu cũng thằng Pee, hai câu cũng thằng Pee, tôi muốn nhảy tới đạp cái lũ hay coi thường lại còn sai việc tôi quá trời. Cơ mà có làm được đâu. Đứng lên nổi dậy cái là bị bộp đầu liền. Thế rồi còn bị sai vặt nhiều hơn tổ tiên dòng họ phối giống gà đem bán.
Từ hôm qua đến giờ, tôi không gặp Nan nữa. Cái môn Hoá học đâu phải ngày nào cũng học. Giỏi lắm thì 2 lần một tuần. Đã thế mỗi người còn làm một phòng lab. Cá trên trời cứ thế dần dần mờ nhạt rồi biến mất. Rốt cuộc cự ly gần nhất tôi có thể tiến tới cũng chỉ nhờ vào sự tình cờ mà thôi.
Rồi không cần tìm kiếm phép màu như trong tiểu thuyết đâu. Tôi thích, người ta thích lại. Chúng tôi thích nhau nhưng không chịu nói ra sự thật.
Thúiiiiiiii. Đó là hồi trước thôi, từ thuở xưa lắc xưa lơ khi tôi tự lừa mình với lý do như thế. Nhưng rồi sao? Một năm trôi qua cũng chẳng thấy cậu ấy liếc nhìn.
Bộp!!
Đầu tôi gục xuống. Lần này cặp kính rơi khỏi mang tai, miệng thiếu điều muốn hôn lên thành bàn.
"Tao gọi mấy lần rồi hả, thằng Pee? Ba mày quên cho dây thần kinh tiếp nhận âm thanh vào tai hả?"
Ba mày cũng là ba tao mà, thằng anh kia.
"Tại không nghe thật mà." Tôi giơ tay xoa xoa đầu, quay qua làm mặt nhăn nhó với đối phương đang đứng chống nạnh trừng mắt nhìn như muốn gây sự.
Cái tên xấu xa này tên là Duen, anh trai tôi. Gia đình tôi có 3 anh em, tất cả đều là con trai. Kia là P'Wan, hiện đang làm bác sĩ tập sự ở Bannang Sata. Nhà chúng tôi ở Yala cơ. Tôi học nha sĩ, còn thằng cha khùng điên này lại khác biệt với những người khác.
(*) 3 anh em được đặt tên theo ngày (Wan), tháng (Duen), năm (Pee)
Một...Hắn đẹp trai vượt trội trong cả 3 anh em. Đẹp trai đến nỗi dành được danh hiệu nam khôi hồi năm nhất.
Hai...Hắn học khoa Kỹ thuật thay vì gia nhập vào Khoa học chăm sóc sức khoẻ như các anh em khác.
Và ba...Hắn học năm 5.
Phải! Thay vì tốt nghiệp từ năm ngoái, nhưng do đầu óc chập cheng của P'Duen đã khiến hắn "học cùng bạn nhưng tốt nghiệp cùng khoa Y". Đây chính là câu slogan luôn mang theo mình của anh trai tôi.
Bộp!!
Tôi lại gục mặt một lần nữa khi bàn tay dày bộp một cái rõ mạnh, khiến cho cerebrum (bộ não) đơ ra một lúc. Đã xấu xa mà miệng mồm còn độc địa.
"Đánh gì mà lắm thế. Đau đó nha, Duen!"
Tôi chưa từng gọi hắn bằng anh. Hắn cư xử không xứng đáng để tôi tôn trọng. Đến giờ vẫn y hệt bạn bè.
Nói thật thì P'Duen không hề ngốc nghếch, tách biệt với ai cả. Chỉ tại hắn càn rỡ mà thôi. Có thèm để ý gì đâu. Thế nên học kỳ cuối cùng ăn con F một môn đại cương. Cười muốn rung nhà. Học không tốt nghiệp nổi vì mải tán gái cho lắm vào. Tôi mệt mỏi với hắn thật sự.
"Tao sẽ bộp thêm một cái cho mặt mày rớt luôn nếu còn rề rà không trả lời câu hỏi tao nữa."
"Hỏi gì cơ?"
"Tao hỏi hôm nay có ai chọc mày không?"
"Không có."
Nếu bảo có, có lẽ hắn sẽ xử lý tụi kia cho. Nhưng đó chắc chắn không phải chuyện tốt. Anh tôi là kiểu chỉ thích dùng vũ lực, đến nỗi người ta đồn đại tôi là đồ con bê xấu xí có anh trai phạm tội như ông thần hay dỗ dành. Chưa kể kỳ này hắn chuyển qua ngủ chung phòng kí túc với tôi vì bị mẹ phạt cắt luôn tiền ăn do không tốt nghiệp được.
"Nói sự thật đi."
"Thì sự thật đó. Ai cũng yêu mến tao. Tụi nó trêu tao làm gì?"
"Phải. Yêu mày lắm..."
P'Duen nói với vẻ châm biếm. Môi trề ra trông cực kỳ ngứa mắt, song ánh mắt lại không ngừng liếc vào nhật ký của tôi.
"Rồi đang làm gì đấy?"
"Không cần xía vô. Đi chơi game hay gì thì đi đi." Tôi vội đánh trống lảng, đưa tay đóng nhật ký lại, không cho đối phương nhìn thấy.
Tôi hay làm thế này lắm. Từ lúc anh ấy dọn vào, tôi buộc phải mua chìa khoá khoá tất cả tủ sách lại. Mọi thứ thuộc về bí mật, bằng mọi giá nó vẫn phải là bí mật.
"Thiên thần...Không biết bao lâu nữa mình mới có cơ hội làm quen cậu. Thật ra mình muốn có can đảm của MC chương trình Người khen ma một lần, để có thể thổ lộ tình cảm với cậu mà không sợ thất vọng."
"Hới! Đồ xấu tính. Sao mày lại làm như vậy chứ!"
Xưng mày xưng tao với anh luôn. Dòng chữ này là dòng chữ tôi viết trong nhật ký hôm qua. Rồi thằng cha Duen chết tiệt...Thằng cha đểu cáng nó làm cái quái gì vậy chứ!
"Tò mò thôi."
"Rồi sao mở được tủ tao?"
"Đừng ngốc chứ, em trai anh. Đem chìa khoá giấu dưới ghế sofa. Chắc tao không biết đâu haaa. Haha."
"Muốn cười thì mời."
"Sao lại không có can đảm? Tao thấy mày viết là thích thầm người ta từ năm ngoái." Bực ghê! Mẹ nó. Tóm lại đọc hết tất cả các trang của tôi rồi, không cần điều tra bí mật từ ai nữa.
"Nếu sinh ra đẹp trai bằng một nửa mày thì có lẽ đã không cần ngồi viết thành mấy cuốn nhật ký như vậy đâu."
"Tủi thân hả?"
"Không." Ờ đấy. Sao ba mẹ lại thiên vị cho mày với P'Wan nhiều như vậy chứ!
Rước phiền phức rồi đây. Tôi bị nói là tụi mọt sách ngố tàu, nhưng thật ra không phải. Chỉ là do ngoại hình mà thôi. Tôi có cảm giác như thế, bởi vì từ lúc sinh ra đến giờ luôn luôn có người so sánh. P'Wan trông cũng bảnh. Mặc dù có đeo kính, nhưng ngoại hình cũng xem là đẹp trai ngút trời. Nếu không thì đã chẳng đào hoa lãng tử như hôm nay. Tin tôi đi. Có cả một đống vợ là y tá ở bệnh viện đấy.
Còn thằng cha Duen chết tiệt sinh ra là để giết và vùi dập tôi. Mắt hắn chưa từng bị cận, dẫu có chơi game nhiều đến mức nào đi chăng nữa. Sống mũi cao như đỉnh chóp, mặt mũi trắng, mụn miếc gì cũng chả bao giờ mọc. Cắt tóc kiểu nào nhìn cũng đẹp trai. Không những vậy, cười một cái là tụi con gái hú hét cho đến khi chợ tan, chẳng ai nhớ đến khuyết điểm phải học lại, vì ngoại hình của hắn đã cứu vớt tất cả.
Thế còn tôi? Tôi có gì?
"Đừng có khóc nhè để tao thấy đấy, thằng Pee. Nếu không, tao cho ăn đạp."
"Ai khóc chứ. Tao ngáp thôi mà."
Chết tiệt! Nước mắt chảy ròng ròng. Thôi thì xin phép tự lừa mình đó là mồ hôi đi vậy.
"Yếu đuối. Làm cái quái gì cũng không xong. Chỉ giỏi mỗi chuyện học. Ra đời một cái là nát bét. Mày làm ơn đứng dậy soi gương tự xem lại mình đi, em trai. Chỉ nguyên vụ mày dậy sớm ăn cornflakes với sữa chocolate rồi chạy ra ngoài là người trên thế giới này đã không buồn liếc tới mày rồi."
Hự! Đau thấu đến tận tim!
"Sao mày lại chửi tao nặng như thế chứ, Duen? Tao là em mày đấy nhé."
"Vì tao xem mày là em đấy chứ. Mày bảo sẽ chăm sóc mình thật tốt. Thế mà cái quái gì lại đi ngủ vào lúc 3 giờ. Sáng dậy toàn gỉ mắt. Tóc tai một năm mày chải mấy lần. Tao bảo cắt thì mày bảo không rảnh. Niềng răng của mày thì sao? Nếu bác sĩ không tháo thì để tao lấy kìm cắt dây điện xử luôn cho cũng được. Mẹ nó...Than suốt chuyện ngoại hình, đẹp trai như tao lười nghe."
Cuối cùng hắn cũng vòng về khen mình cho được. Tôi ghét thằng cha Duen.
"Tao cứ là tao thôi. Ai yêu tao, người đó phải yêu con người tao chứ."
"Là chính con người mày cũng tốt. Tao có bắt mày phải thay đổi đâu. Nếu mày đã thích bản thân mình như vậy, ai đâu mà cấm đoán. Điều đó có nghĩa mày đã chấp nhận bản thân rồi, sao lại còn than vãn."
"..."
"Nếu còn than tức là mày vẫn chưa hài lòng với hiện tại, thế nên sẽ có 2 lựa chọn. Một là thay đổi bản thân mình đi, hoặc hai là điều chỉnh lại thái độ của mày. Chọn đi!"
Dứt lời, anh ấy đi một mạch rồi thả người xuống ghế sofa, cầm Playstation lên chơi một cách vui vẻ, để người nghe nghiêm túc suy nghĩ một mình.
Lựa chọn như thế hả?
Nếu tôi thay đổi...Không! Ai mà yêu thì phải yêu con người tôi như vậy chứ.
Người như Pee có thể lựa chọn con đường của riêng mình.
Theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5...
Muốn thoát ra chạm tới chân trời, song dường như định mệnh lại không hiểu...
Hát đi chứ. Học kỳ cuối cùng sắp kết thúc với chúng bạn rồi, vậy mà tao phải thay đổi danh phận từ đàn anh tốt nghiệp sang sinh viên năm 5. Ai hỏi thì tao bảo tao học vì sự nghiệp học hành trong tương lai. Nhưng sự thật chính là rớt!
Khốn nạn thật chứ. Địa ngục thứ thiệt phải là môn này. Life skills.
Hay dịch thẳng ra là môn Kỹ năng sống. Chắc là do không đủ kỹ năng. Cúp đến nỗi không có quyền thi. Đến lúc nhận ra thì mẹ đã vả cho sưng miệng rồi vì không tốt nghiệp được. Ơ hay...Quên mất phải học cho xong. Haha.
Nhưng sẽ tốt hơn nữa nếu tôi không phải xuống học sửa chữa với tụi năm nhất đeo bảng tên quá sức là đáng yêu. Con gái một đống luôn. Đi học được một buổi rồi vì trước đó tôi cúp triền miên. Chao ôi...Cả khóa này tao sẽ ăn sạch. Cơ mà sau đó có người thì thầm nói rằng có đàn anh năm 5 học chung nữa đấy. Khà khà...Chưa kể tao ngồi cạnh tụi bà tám nên phải đóng giả làm năm nhất, bảo rằng quên bảng tên.
Hôm nay tao phải làm lại. Sứ mệnh đóng giả con nít bắt đầu bằng việc tôi đang tìm kiếm con mồi ở trước cửa phòng học.
"Hới. Mày đấy!" Sau khi tìm thấy mục tiêu, tôi đi tới chặn đường nó ngay.
"C...có chuyện gì hả?"
Thằng nhóc năm nhất nhướng mắt lên. Ư hư...Hồi nhỏ mẹ không cho ăn Cerelac trộn chuối hay sao mà người nó nhỏ xíu như mấy đứa lớp 7 thế này. Chưa hết, mặt còn ngọt ngào, da thì trắng bóc như con gái. Tôi cúi đầu nhìn bảng tên đeo trên cổ nó, thấy xuất hiện dòng chữ 'N'Mean, khoa Y'. Muốn nhéo mặt nó ghê. Chắc mềm lắm đây.
"Mày bị nói lắp hả? Trả lời cứ lắp ba lắp bắp."
"Kh...không ạ." Mẹ nó. Dáng vẻ bẽn lẽn chết đi được.
"Bác sĩ Mean mau vào lớp đi. Cô vào rồi kìa." Bạn của thằng nhóc lùn tịt la lớn nhắc nhở.
Hợ! Mới học năm nhất mà đã gọi bác sĩ rồi. Tao học năm 5 đây này, có thấy con trâu nào gọi kỹ sư Duen đâu. Hứuuuu.
"Đưa bảng tên mày đây."
"Hả?"
"Tao bảo đưa bảng tên trên cổ mày đây."
"Kh...không được. Sẽ bị đàn anh phạt đấy. Nếu bảng tên cậu mất thì đi xin lại đi." Nè! Có giới thiệu à. Mặt tôi trẻ đến nỗi nó hiểu lầm tôi là năm nhất luôn hả? Ối. Tao tự hào.
"Tao không tìm đó thì sao? Cho tao mượn một tiếng không được à? Hết tiết rồi trả cho."
"Kh...không."
Phựt!!
Năm thì mười họa tao mới lôi cái bản chất khốn nạn ra, giật phăng sợi dây khỏi cổ thằng nhóc này một cách hung hăng. Nhìn thấy cặp mắt ngọt ngào của nó ngân ngấn nước mắt, tôi bỗng cảm giác...
Thỏa mãn quáaaaaaaaaaaa. Trêu thằng nhóc này vui ghê.
Có được bảng tên đeo cổ rồi, cứ thỏa thích giả vờ tán tỉnh mấy đứa con gái năm nhất thôi.
"Cậu...cậu..."
Thằng nhóc quỷ gọi với theo. Tôi quay lưng bỏ đi, hát nghêu ngao lấn át đi giọng nói run run của nó.
"Muốn nói với người tốt là đàn anh năm 5 yêu thương đàn em năm nhất quá ta ơi. Quýt quiuuu."
Sau khi lớp học bắt đầu, tôi giả vờ chen vào hàng của mấy em khoa Y tá xinh đẹp. Chao ôi...Được vây quanh bởi các cô nàng dễ thương là thứ gì đó vô cùng kích thích trái tim.
"Cậu...cậu." Ngón tay thon gọn xinh xinh khều gọi. Tôi lập tức quay qua trao một nụ cười tan chảy.
"Ngưuuuu. Dễ thương." Cô nàng xinh đẹp kế bên thì thầm. Anh đẹp trai, anh biết.
"Có chuyện gì không?" Tôi vờ hỏi lại, ra vẻ không biết. Hư hư. Từ năm nhất đến năm 5, kinh nghiệm tán gái tao đầy mình rồi nhé các em. Chỉ cần nhìn thôi...cũng biết.
"Tên Mean hả?"
"À..." Giả vờ đi vậy. Mean thì Mean.
"Học khoa Y luôn đúng không?"
"À..."
"Sao mình chưa bao giờ thấy cậu nhỉ?"
"À..."
Xin lỗi nha. Đâm lao phải theo lao. Sao có thể trả lời lại là anh nói dối em được chứ. Còn bảng tên này là của thằng nhóc ngáo ngơ như con thỏ lông xù ngồi khóc rấm rứt trên đầu tao 3 hàng. Mắt nó nhìn dáo dác cái bảng tên trên cổ tôi không chớp mắt. Mỗi lần quay đầu ra sau rồi chạm phải mắt nó là lại thấy oải.
Thằng nhóc quái quỷ gì chứ. Ngốc nghếch chết đi được.
"Mình hiếm khi đi học nên không thấy thôi."
"Mình tên Ning nhé. Ở khoa Y tá."
"Biết rồi nè. Ngồi cạnh nhau cũng phải để ý thấy người dễ thương chứ." Dính ngay một cú. Cô nàng thẹn thùng ngúng nguẩy, cánh tay suýt nữa thụi vào chỗ ấy của tao.
"Ưuuuu. Ngưuuuu." Đứa nào khều tao đấy.
"Rồi bạn cậu tên gì thế?"
Tôi hỏi tới một cô nàng tóc ngắn khác trong lúc gạt mạnh cánh tay. Đứa nào cứ khều tao hoài vậy.
"Tên Mean nè."
Chỉ vậy thôi, tao quay ngoắt lại luôn.
"Mày qua đây làm gì!!"
"Thì qua đòi lại bảng tên. Đàn anh nhìn chằm chằm chúng ta kìa." Tôi muốn bứt đầu thật mạnh, mau chóng bật người dậy trước khi lôi cổ tay nhỏ nhắn kia ra khỏi phòng.
"Mày làm gì mà ghê thế. Tao đã bảo cho mượn bảng tên một chút cơ mà. Mày giữ của hả?"
"Mình sẽ bị phạt đó."
"Kệ mày chứ!"
Dứt lời, tôi làm bộ chuẩn bị rời đi, song thằng nhóc địa ngục này lại ôm chặt eo tôi. Không những vậy còn vùi mặt vào lưng khiến tôi thiếu điều muốn nổi cả da gà.
"Mày làm gì đấy? Chết tiệt thật mà! Buông tao ra."
"Không chịu. Hưuuu. Mình đến đòi lại bảng tên. Chắc chắn mình sẽ bị đàn anh phạt cho xem."
"Ai làm cái quái gì mày chứ. Chỉ bị phạt thôi mà." Thề luôn là không phải dọn dẹp thì cũng quét sân. Thồ...Sợ gì tụi đàn anh giáo dục chứ. Hỏi thật.
"Không chịu. Trả bảng tên cho mình đi. Mình không muốn bị thơm má đâu."
"...!!"
"Mình không muốn bị bắt cởi quần nữa. Trả bảng tên cho mình đi mà."
Khoan đã! Mày bị chào đón đàn em kiểu nào thế?
Kết thúc nhiệm vụ theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5
"Thằng ngố Pee, tối nay chuẩn bị đi nhé. Tụi nó bảo nếu mày không đến thì nhừ đòn cho xem!"
Lời hù dọa của một đứa bạn trong nhóm buộc tôi phải gật đầu lia lịa. Đây là lần đầu tiên tụi nó rủ tôi ra ngoài chơi cùng. Thấy người kia bảo là tiệc tụ tập của khoa nên muốn tham gia, biết đâu có khi...tôi cũng có bạn bè với người ta.
Chán P'Pae ghê. Nói thật.
"Sửa soạn vào đấy. Nếu không mắc cỡ với người khác lắm."
"Được. Rồi kêu tao đi đâu đây?"
"Club xx, đúng 10 giờ. Hy vọng mày không ngu ngốc mà đi lạc đường."
"Không có đâu. Tao tự đi được mà."
Sau đó tụi nó bỏ đi. Club xx kiểu kia ấy hả? Chết mất...Cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa một lần bước vào những địa điểm ăn chơi. Chả hiểu đến những chỗ ấy ăn mừng cái gì nữa. Cơ mà không đi không được, bởi vì tôi đã lỡ nhận lời mất rồi. Vụ này chắc phải đặt hy vọng ở ông anh trai năm 5 như Duen rồi.
Chỉ nghĩ được như thế, tôi vội tăng tốc lái xe về ký túc xá ngay lập tức. Mất 4 tiếng đồng hồ bận rộn với vụ quần áo. Chắc chắn một điều rằng tôi chả có bao nhiêu kiểu quần áo. Một, áo thun cổ tròn đủ tất cả màu. Hai, áo có cổ hình sọc mua đi mua lại của một brand. Mẹ nó, cái nào cũng y chang nhau. Chả trách người ta lại chán ngấy style của tôi.
"Làm gì thế, thằng khỉ Pee? Tao thấy mày kéo tới kéo lui cái tủ từ sáng rồi. Đi ăn uống hả?"
"Chọn quần áo. Đi ăn mừng với bạn."
"Ở đâu cơ?"
"Club xx."
"Uầy!!" Địa ngục vỡ trận. Thằng cha Duen vỗ đầu gối chan chát, dường như rất bất ngờ với điều vừa nghe thấy. 2 chân sải những bước dài tiến tới gần, cúi xuống cầm quần áo của tôi lên xem.
"Làm gì thế?"
"Chậc chậc. Mày không kiếm được bộ quần áo nào tử tế hơn vậy hả? Vào club hẳn hoi đấy nhé, không phải vào chùa dâng lễ đâu."
"Vậy phải làm sao?"
"Lấy của tao không?" Chẳng nói chẳng rằng, hắn xoay người mở tủ quần áo của mình, lấy ra áo thun và jacket ném lên giường rồi cởi quần jeans đang mặc ra.
"Hới! Làm cái quái gì thế?"
"Bộ yêu thích của tao đấy. Mặc vào đảm bảo đẹp trai."
Đệt...Áo còn ok chứ quần thì thật muốn 'say no' quá đi. Nghĩ xem tao có bốc mùi không chứ.
"Không thèm. Sợ mặc rồi mất tự tin."
"Có mặc hay không?"
"Không!"
"Thế thì tùy mày vậy, thằng mắt kính!" Hắn làm ầm ĩ, mặt mũi cực kỳ gợi đòn trước khi cầm chiếc áo xịn sò của mình treo lại vào tủ. Phải rồi! Tôi từng tự nhủ với bản thân rằng tôi sẽ tự hào vì con người của chính mình. Cho nên vụ này cầm chiếc áo xịn sò lên thôi. Đó là chiếc áo thun hiệu con cá sấu quẫy đuôi với quần jeans ống trụ. Nhiêu đây cũng gọn gàng rồi.
9 giờ hơn một chút, tôi lái xe rời khỏi ký túc xá, hướng thẳng tới chiếc club siêu sang chảnh. Húiiiii. Háo hức quá à. Cha sinh mẹ đẻ chưa bao giờ tới những nơi như thế này.
Tôi băng qua cổng, tiến vào bên trong, nơi khác xa một trời một vực với những gì trước đó. Tiếng nhạc xập xình cùng giai điệu dồn dập, cộng với ánh đèn mập mờ rọi chiếu khiến tôi cảm thấy choáng ngợp. Rồi còn đám đông người này nữa chứ. Chết mất...Tôi bỗng dần sợ hãi.
"Thằng ngố tàu. Hới. Đồ ngố. Mày tới đây."
Đứa bạn chung khoa vẫy tay gọi. Tôi vội vẫy tay lại với điệu bộ rất vui mừng. Chân bước một mạch đến thẳng một góc của quán, vốn là bàn dạng cao, không có ghế với đồ uống có cồn chất đầy.
"Hử! Đây là sửa soạn của mày rồi đó hả?" Ai đó lên tiếng chê bai. Thảo nào trên đường đi, người ta toàn nhìn tôi không rời mắt. Muốn nói dối rằng người ta nhìn do sững sờ vì sự đẹp trai cũng không được.
"Tụi mày thích đến những chỗ như vậy hả?" Tôi hỏi ngược lại với vẻ hiếu kỳ.
"Ừm...Mở mang tầm mắt đấy nhé."
"Nhưng mà nó cứ lạ lạ sao ấy. Những chỗ như thế này này."
"Mày suốt ngày ngây ngốc ở trong phò...Thiên thần khoa Dược." Nói chưa hết câu đã gợi chuyện mới ngay. Tôi dõi theo ánh mắt của thằng bạn này cho đến đụng phải người nào đó.
Người nào đó kia chính là chủ nhân thân hình nhỏ con, gương mặt ngọt ngào tựa thiên thần, cặp mắt to tròn đen láy, mái tóc màu nâu đậm tung bay phấp phới do chuyển động của cơ thể theo điệu nhạc. Đôi môi chúm chím kia cứ cười hoài không thôi.
Mueang Nan...
Cá trên trời của tôi.
Đúng sexy.
Tôi chỉ có thể sững người đứng yên một chỗ. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn thế khi nhìn chính là người nhỏ con đang nhún nhảy trên sàn, phô diễn tư thế lắc hông khiêu khích 10 tên đàn ông, khiến đám người đó huýt sáo la lớn một cách khoái chí. Cơ thể mỏng manh chỉ mặc độc mỗi chiếc áo thun màu trắng nhãn hiệu sang chảnh. Nó mỏng đến nỗi có thể nhìn thấy tới tận đâu. Không những vậy còn khoét sâu đến mức cúi xuống là có thể nhìn thấy phần dưới rốn. Rồi còn chiếc quần bó sát kia nữa chứ.
Chết...Thằng Pee muốn phát điên.
"Quýtttttt quiuuuuu. N'Nan ơi!!"
"Baby thật. Cho anh thơm má chút được không?" Tên đàn ông kia chẳng nói chẳng rằng nhào tới ôm vòng eo bé tí, toan tính chạm môi xuống gò má mềm mại nhưng lại bị người nhỏ con đẩy ra trước, giữa tiếng hò hét của đám đàn ông xung quanh.
"Tối nay Thiên thần đến thật này."
"..."
"Baby thứ thiệt phải là cậu ấy."
"Cá cược đi mày."
"Ai hôn được Mueang Nan, lĩnh luôn 10,000 baht*!" (~8 triệu)
Hưuuuuuu!! Chơi trò gì vậy? Muốn tôi bất ngờ đến đâu nữa đây? Chỉ việc nhìn thấy Thiên thần siêu ngọt ngào nhảy khiêu gợi như nàng mèo khoe vẻ yêu kiều, tim tôi đã rớt tõm xuống mắt cá chân rồi. Đằng này còn chơi cái trò kỳ cục gì nữa hả?
Thằng Pee không chơi cùng đâu.
Hay là...tao sẽ chơi nhỉ!
Trước mặt tôi của tôi là Mueang Nan, Thiên thần khoa Dược mà ai ai cũng nhắc tới. Càng là tư thế lắc hông hay trườn bò trên bàn lại càng nóng mặt. Tiếng hò reo cổ vũ huyên náo. Tiếng nhạc trong club gần như không lọt vào tai tôi một chút nào.
Đó chính là người tôi thầm mến cả năm trời sao?
Con người dịu dàng, dễ cưng, thiếu điều muốn bưng lên kệ treo giờ không khác gì vũ nữ nhảy nhót quyến rũ 10 tên đàn ông vây xung quanh.
"Lát nữa đợi Thiên thần xuống khỏi sàn nhảy hẵng bắt đầu game." Bạn tôi vẫn chưa dừng lại. Tất nhiên rồi. Tôi vốn không tham gia và thậm chí dường như đối phương cũng chẳng buồn ngó tới.
"Có vẻ đuối rồi kìa. Tấn công lúc này là được xơi rồi đó."
"Xơi cái đầu mày ấy. Mày xem tụi kia đi. Mày chết không toàn thây cho xem."
Ý là nói cái lũ đang nhìn Mueang Nan như muốn ăn tươi nuốt sống ấy. Chắc chắn một điều rằng nếu có ai đó xông tới hôn hít hay bày mưu tính kế, đảm bảo sẽ phải nếm mùi của giày Bata hội đồng ngay.
"Thằng Pee, nếu mày còn đứng ngơ ra như thế thì về luôn đi."
"Ơ...hay, tụi mày là người rủ tao cơ mà?"
"Ai thèm rủ mày chứ. Chỉ là muốn mày mất mặt trước chốn đông người thôi. Ngu ngơ như mày, ai mà muốn làm quen chứ. Giờ tao hết hứng thú với mày rồi, bởi vì hôm nay Thiên thần quan trọng hơn." Nói rồi nó nốc một hớp rượu lớn xuống cổ, song ánh mắt lại nhìn về phía thân hình mỏng manh cách đó không rời.
Giữ kỹ nha! Cơ thể mỏng manh yếu đuối, gương mặt ngọt ngào tựa thiên thần, đôi mắt ngọt ngào mơ màng đã nói lên tất cả rằng đó là Mueang Nan. Tôi đúng giữ kỹ luôn.
Nhưng lại không có quyền.
Có kêu về, tôi cũng chẳng về đâu. Đã cất công đến tận đây để gặp đối phương rồi mà. Dù sao tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận mặt xấu xa rồi. Tới luôn đi!
Ya!!!!!
Tới thật luôn. Cả đá lẫn rượu. Tôi nhắm chặt mắt, gạt đi thứ chất lỏng dính trên mặt.
Ai đấy? Đứa nào làm tao!!
"Gọi rồi không quay qua thì phải bị như thế. Haha." Thằng khốn. Tôi chỉ biết siết chặt nắm tay, muốn đấm vào bản mặt từng đứa trong đám bạn chết tiệt này cỡ một, hai cú. Ba mày không dạy dỗ phải nói chuyện đàng hoàng với bạn bè hả, thằng trâu bạch tạngggggggg?
"Gọi đàng hoàng cũng được mà. Việc gì phải hất rượu vào tao chứ."
"Mặt mày chắc nghe quá, thằng ngố. Rủa thầm tao trong bụng đúng không?"
"Rồi sao? Tao chửi đó, mày tính làm gì?
"Quàoooo."
Bộp!! Tôi lại bị táng đầu, giống như đó là niềm vui của lũ khốn nạn này rồi.
"Dám lên giọng với tao hả, thằng Pee? Ngu ngơ như mày mà đòi trèo cao, dòm ngó Thiên thần. Tao biết mày thầm thích cậu ấy, cơ mà xin lỗi..."
"..."
"Bản mặt như mày cậu ấy chả thèm đâu."
Tôi chỉ có thể giữ lại sự ghẻ lạnh và phiền muộn cho riêng mình. Hàng chục lời nói hôm nay của thằng cha Duen lóe lên trong đầu tôi. Tại sao tôi lại không mạnh mẽ, can đảm, mặt dày được phân nửa của hắn? Tại sao lại không dám, thậm chí là kéo cổ áo nó lên rồi nhổ nước bọt vào đó?
Chưa từng nghe qua hả? Con giun xéo lắm cũng quằn.
Đừng để tao rơi vào cảnh cùng đường nhé.
"Mày ở yên một chỗ là được rồi. Hiểu không?"
Thật ra tôi muốn đáp là fxxk cơ, nhưng lại chỉ có thể đáp rằng...
"Ừ."
"Kìa. Mueang Nan về chỗ ngồi rồi. Đứa nào xuất trận trước đi." Tôi lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, giơ tay lau lau tròng kính dày cộm 2, 3 lần vì bị mờ do hơi lạnh của nước uống trước khi tập trung nghe tụi khùng điên này lên kế hoạch trong im lặng.
"Đi chung đi, để xem đứa nào trội hơn." Nháy mắt với nhau xong, mỗi đứa cầm một ly rượu đi thẳng tới ghế sofa zone VIP, nơi có thân hình mỏng manh đang ngồi cùng 2, 3 người bạn nữa.
Còn tụi đàn ông kia đi đâu hả? Kìa...Nhấp nhổm ngồi nhìn. Có cử đại diện đi nói chuyện nhưng rồi cũng thất thểu ra về.
Hot gì mà hot dữ vậy, Thiên thần.
"Cho ngồi chung được không?" Một thằng bạn tôi mở lời bắt chuyện. Người nhỏ con nhướng đôi mắt ẩn giấu vẻ sốt ruột trước khi khẽ mỉm cười.
"Được chứ."
"Ngồi đi mày. Ngồi đi nào." Xong rồi đá chân ra hiệu xem xem đứa nào bắt đầu trước. Còn tôi ấy hả? Quên mất sự đời luôn vì chả ai buồn ngó tới, chỉ có thể làm mặt ăn mối ở cách đó không xa. Không có cả quyền ngồi ghế sofa.
Bởi vì hết chỗ rồi. Thúiiiiiiiiiiiiii.
"Mueang Nan." Cái thằng đầu thịt viên bắt đầu trước tiên vì mặt mũi đẹp nhất trong nhóm.
Nói chứ sinh viên khoa Nha mà tốt tốt cũng nhiều lắm. Tôi chỉ tình cờ xui xẻo gặp phải đám khốn nạn mà thôi. Người khác chỉ nhìn rồi thấy bình thường với tôi. Không ghét mà cũng chẳng muốn làm thân. Còn lũ này vừa ghét lại vừa muốn chọc chết tôi.
"Biết mình luôn hả?" Ốiiiiii. Sao giọng lại ngọt thế này? Thật chả ăn nhập với phong thái gây khắc khoải trên sân khấu ban nãy.
"Biết chứ. Học chung trường mà. Đi lướt qua nhau suốt đấy chứ."
"Vậy sao không qua bắt chuyện nè?"
Đong đưa ghê. Cá trên trời của tôi. Hưuuuu.
"Thấy cậu có người yêu rồi nên không dám." Hứ! Tao thấy mày chuẩn bị ngoạm cậu ấy lâu rồi thì có. Giả vờ giả vịt.
'Chồng buông thả hẵng gặp nhau' chính là slogan của mày.
"Can đảm lên xíu đi."
"Nếu mở lòng, mình sẽ dạy cho biết thế nào là yêu."
Ai có bô cho tao ói với. Mẹ nó. Không những xài chiêu hèn hạ mà nó còn âm thầm đá chân thằng bạn ra hiệu nhào tới hôn nữa cơ, do biết thân hình mỏng manh không ghét bỏ gì.
"Thấy người ta hay nói với nhau vậy. Mình chỉ là thắc mắc là chuyện tình yêu có thể dạy dỗ được ư?"
"Dạy được chứ. Muốn thử xem không?"
"Thì đang muốn thử nè."
Na...Nan làm gì thế? Chẳng nói chẳng rằng, người nhỏ con đứng thẳng dậy rồi ngồi lên đùi thằng đầu thịt viên, tay vòng qua cổ khiến người bị động nuốt nước miếng ừng ực. Riêng tụi cổ vũ kế bên chỉ biết ghen tị, thiếu điều lăn ra đất giãy đành đạch.
Thiên thần. Hưuuuu. Mẹ nó. Sao lại lẳng lơ thế này?
"Là người ngay thẳng đấy nhỉ. Muốn dạy yêu kiểu nào đây?" Đầu thịt viên vừa hỏi vừa cười khoái chí.
"Hết luôn nè. Nhưng tiếc một điều."
"..."
"2 chồng rồi nhé."
"..."
"Xin lỗi nha."
Oái!!
Hiểu câu "ăn l**" kiểu infinity không? Vậy đấy. Hớ hàng luôn cả lũ, bởi lẽ Thiên thần của tao chỉ đến khiêu khích rồi bước đi một cách kiêu sa, bỏ lại tụi đầu thịt viên với the gang ngồi bất động như chó nhìn thấy cá hộp. Muốn ăn mà không có cách nào.
Giờ tôi nên cười hay nên khóc đây?
Cười vì lũ khốn này bị mất mặt, nhưng khóc vì Thiên thần quen 2 chồng một lúc.
Lồng ngực thằng Pee suýt vỡ tan. Hức!
"Cậu sốc hả? Mình học khoa Dược nè, để kê thuốc cho nha." Bạn của Nan hỏi một cách vui miệng. Có cả con trai lẫn con gái đáng yêu. Cơ mà...Thiên thần nổi bật hơn, đáng yêu hơn. Với cả tôi cũng thích từ lâu rồi.
Lũ bạn khoa Nha bản tính chó má kéo nhau đứng dậy đi ra sàn nhảy với thủ lĩnh mới dẫn đầu đoàn, vì thằng đầu thịt viên đã bị vỡ tim chết rồi. Tôi len lỏi vào trong sàn, nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn nhảy nhót quên trời quên đất còn hơn lần đầu. Tiếng huýt sáo vang lên không ngừng nghỉ.
"Đến lượt tao. Hôm nay tao sẽ lấy 10,000."
"Vẫn chưa chịu thua nữa hả? Người ta đã bảo là có 2 chồng rồi mà."
"Ế. Thằng này. Làm nhụt chí tao ghê."
"Mày muốn bị chồng người ta đập hay gì?"
"Ngon thì lên đi!!" 2 thằng khốn tiếp tục tranh cãi về kế hoạch tiến tới kiếm chuyện hôn Mueang Nan. Tôi chỉ biết đứng gãi đầu. Lâu thật lâu sau, tôi bị lũ đàn ông dâm tặc trong club chèn ép. Càng bị ép, tôi lại càng chen chúc để nhìn thấy thân hình trắng nõn của đối phương.
Không phải muốn dâm dê đâu, cơ mà...
Bụp!
Aiya!! Mẹ vợ mày tiêu!
Hư ha! Lập tức rộ lên tiếng la ó khi tôi bị xô mạnh ra giữa sàn. Rồi cái gì cũng không nặng bằng ngã đè lên người nhỏ con lúc này đang nằm dưới thân tôi. Mặt suýt nữa chạm vào nhau. Ối. Thằng Pee chết mất thôi. Cách nhau nhiêu đây, hơi thở dồn dập cùng với sự nóng lòng khiến tôi vô thức nín thở.
"Ưuuuu. Mình nặng!" Đó là lời cuối cùng của Thiên thần mà tôi nghe thấy trước khi rất nhiều bàn tay và chân lôi tôi ra đạp một trận tơi tả, can tội không biết xấu hổ mà sàm sỡ Thiên thần.
Tao không cố ý mà. Khốn kiếppppppp.
"Lại là tao nữa hả?"
Bộp bộp.
Tiếng chân giẫm đạp xuống người tôi trước khi màn đá bóng truyền thống bắt đầu với tôi là trái bóng cho người ta đá qua lại khắp club. Khốn nạn thật chứ. Thiên thần chả được ăn mà còn phải chết trong tình huống thê thảm nữa ư?
Tôi giơ tay che mặt, cong người bảo vệ cơ thể, song dường như đều không có tác dụng. Tiếng la hét ầm ĩ làm tai tôi ù đi một lúc. Nghĩ kiểu gì mình cũng chết dưới chân tụi nó cho xem. Nhưng đột nhiên xuất hiện một bàn tay đến giải cứu, thành công kéo tôi bò ra khỏi 10 cái chân.
"Chạy đi chứ, khốn kiếp!!!" Thanh âm trầm thấp vừa nhắc nhở vừa mau chóng lôi thân hình bầm dập của tôi chạy lên xe lái đi.
Một màn im lặng bao trùm. Phải mất một lúc lâu tôi mới hoàn hồn lại. Cho đến khi...mùi hương này, chiếc xe này, giọng nói nghe được ban nãy.
"Thằng cha Duen!!"
"Tao chứ ai. Mày tưởng Thiên thần sẽ cứu mày hay sao chứ, thằng quần!" Giấc mộng tan tành. Trong truyện khác, không phải thụ sẽ giúp công bỏ chạy với sự xuất hiện của người chỉ đạo cảnh lãng mạn sao?
Thế thì tại sao thằng trâu bạch tạng lại ló đầu ra ở đây được chứ? Chán quá đi mất.
"Sao tới được đây?"
"Lén đi theo mày. Nghe bảo lần đầu đi club mà. Sao rồi? Đầu thai luôn hả?"
"Ờ. Tao đi đầu thai lại cũng nhờ đống chân của tụi nó đấy."
"Ai bảo chơi với ai không chơi." Hai tay cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng đường, song lời nói của hắn lại nhấn mạnh để tôi có thể nghe rõ mồn một.
"Nghĩa là sao?"
"Thích Mueang Nan sao không kể với tao hả, thằng quỷ Pee? Giữ riêng mình không thấy mệt sao?"
"Sao mày biết Nan?"
Đừng nói hắn cũng thích nhé. Hới! Anh em không thể thích chung một người được. Với lại tôi cũng không nhường đâu, dẫu hôm nay tôi đã biết được sự thật rằng Thiên thần vốn là nàng mèo thích đong đưa.
"Bạn tao đặt chỗ từ hồi đầu năm nhất rồi nhưng không ăn được."
"Bạn mày là ai?"
"Tốt nghiệp rồi."
Ờ, đúng nhỉ. Thằng Duen chưa học xong mà.
"Rồi sao? Hôm nay gặp người ta có giống Thiên thần như mày phát cuồng trong nhật ký không?" Đâm thọc tao cho được.
"Không cần xía vô!"
"Tao không nghĩ mày lại thích Nan. Hồi đầu đọc còn tưởng là người đàng hoàng thế nào. Hừ. Ai dè có tận 2 thằng chồng." Ốiiiiii. Thằng Duen chết tiệt. Biết em yêu quen 2 thằng chồng một lúc luôn. Vậy mà sao thằng Pee chưa bao giờ biết. Toàn thấy thằng cha Attha, hot boy khoa Quản lý, hay đưa đón cả năm trời thôi.
"Th...thì sao?"
"Chấp nhận được hả?"
"Được chứ. Sao lại không được?"
"Chồng Nan dữ lắm đấy. Cái thằng đầu tiên tên Nuea, đẹp trai, nhiều tiền, hung dữ nữa. Mày đấu không lại nó đâu. Còn thằng thứ 2 tên Attha. Ai trong trường cũng biết."
"Mày không cần chọc ngoáy tao vậy chứ, Duen. Một ngày nào đó, Nan cũng sẽ vứt bỏ thôi." Nhìn từ sự bông đùa và phong cách dụ hoặc trong pub, tôi đoán không lâu nữa thằng cha hot boy kia cũng sẽ bị đá thôi.
"Xin lỗi nhé. Không bao giờ có ngày đó đâu. Chiêu 2 chồng là cái chiêu xưa như Diễm rồi. Ai tán Nan đều bị từ chối bằng câu này hết."
"...!!"
"Sở dĩ tao bảo không có ngày chia tay là vì thằng Nuea là anh trai, còn thằng Attha là anh họ. Cơ mà không có nhiều người biết lắm. Cũng tốt...Đến giúp em. Vậy nên Thiên thần của mày vẫn chưa có ai xơi đâu."
"Hả?"
Chưa từng có ai "ăn" Thiên thần.
Uầy!! Thấy sexy khiêu gợi vậy mà vẫn còn "zin" hả? Khôngggg. Thằng Pee ngất đây. Càng muốn theo đuổi Thiên thần trong hình tượng nàng mèo quá đi.
"Mày nghĩ cái gì đấy? Tới nơi rồi. Mau xuống đi."
Tôi bị thằng cha Duen thẳng thừng đạp xuống xe. Về đến phòng, hắn ném hộp y tế vào mặt khiến tôi càng đau hơn trước, còn mình cứ đần mặt ra ngồi ở chỗ TV. Thằng cha địa ngục! Tao chưa muốn xem phim tài liệu đời sống động vật lúc này đâu.
"Chiều mai gặp tao ở toà nhà khoa Kỹ thuật." Tự nhiên nói chuyện chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
"Nhảm nhí rồi nha, Duen. Sao tao phải đi gặp mày chứ?"
"Giới thiệu bạn cho làm quen."
"Mày có bạn nữa hả?"
"Ế. Thằng quỷ Pee. Tao đập cho bây giờ. Mày có thời cơ rồi đấy."
"Thời cơ gì?"
"Tao không muốn có em trai đeo mắt kính dày cộm như thế nữa, ok? Mày bị xem thường, tao cũng đau lòng thay. Thậm chí đứng cách xa trong club mà còn nghe mày bị mắng là thế nào?"
"Rồi không vào giúp tao hả? Đứng như trời trồng buồn tiểu ở đó làm gì?"
Bốp! Trút xuống đầu tôi một cú khi hắn sải bước tới táng thật mạnh làm mặt tôi lệch sang một bên, bay hàm, mũi gãy, miệng vêu. Tóm lại là mặt đã không ok giờ lại còn gớm hơn.
"Rồi sao mày không đấm nó!!"
"..."
"Chiều mai chuẩn bị đi. Mày được đầu thai chắc luôn!"
Từng thấy khuôn mặt hoạt hình tràn đầy hy vọng rồi hào quang tỏa sáng trên đầu chưa? Chính là thằng cha Duen lúc này đấy. Rồi hỏi rằng bản mặt như hắn có thể biến đổi tôi nhiều đến đâu? Phải nói là không dám đảm bảo, bởi lẽ cuộc đời hắn chỉ được cái mặt. Thái độ chó má vô cùng. Ờ...
"Mày tỉnh chưa, Duen?" Tôi khều tay nó.
"Tao đang lo cho tương lai của mày đấy, thằng quỷ Pee."
"Đủ rồi."
"..."
"Ờ. Bảng tên năm nhất treo trong phòng tắm của ai thế? Tính hỏi lâu rồi."
"Bảng tên hả? Hừ hừ."
Ơ! Tao hỏi để nhận được câu trả lời, không phải hỏi để mày trợn ngược mắt rồi bắt tao tự tưởng tượng. Trời ơi là trời.
Theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5
Nhớ là buổi chiều phải đưa thằng Pee đi gặp bạn, cơ mà trước lúc đó tôi phải năn nỉ thằng bạn là thanh tra sinh viên đến xem lại thái độ vụ chào đón đàn em để giết thời gian. Quan trọng là lượn lờ qua khoa Y nữa. Như đã nói...tôi lấy bảng tên của thằng nhóc quỷ 2 ngày rồi không chịu trả. Không biết nó ra sao rồi.
Chắc chắn một điều rằng vụ nó bảo bị thơm má hay cởi quần, tôi tuyệt đối không tin.
Thằng nhóc đó nó xảo trá, sao mà tin được. Hay nói điêu. Cơ mà thằng nhóc này phải gọi là bản chất xấu xa, thế nên tôi mới dạy dỗ bằng cách giữ bảng tên của nó trước khi mò đến tận khoa của thằng nhóc Mean năm nhất để xem vụ chào đón đàn em có thật như lời nó nói không.
Tôi, vốn là người ngoài, cùng với thanh tra sinh viên đi vào phòng cổ động, ngồi ở đằng sau quan sát. Chủ tịch hội sinh viên khoa Y đối chất rằng khoa mình không làm quá đáng, không có vụ khiển trách mà chỉ nhắc nhở thôi.
Ừm...Tao sẽ đợi xem. Cơ mà qua những gì nhìn thấy thì nhẹ hơn khoa Kỹ thuật nhiều.
Nhớ hồi năm nhất đàn anh trêu, bắt cởi đồ thủ d** trước cây chuối. Khốn kiếp! Đến giờ tôi vẫn tởn, không dám ăn chuối nữa đây. Mắc bệnh ghét mấy thứ gì đó nải nải.
"Hôm nay ai vi phạm nội quy đứng dậy!" Ở đây nghiêm cấm gọi bằng đàn anh giáo dục, phải gọi là người thi hành kỷ luật. Thôi thì nghe theo khoa nó nói vậy. Rồi tên đàn anh thi hành kỷ luật này đeo cặp kính cũng dày ngang ngửa em trai tôi. Nhìn kiểu gì cũng không dữ lắm.
Thằng nhóc điêu ngoa này.
"Không ai đứng dậy sao? Cậu! Bảng tên đâu?" Đôi mắt sắc bén hung hăng nhìn thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy như chú chim non. Ơ. Đó là thằng nhóc mẹ không cho uống Cerelac trộn chuối đây mà.
Vì nhỏ con nhất nên mới đứng hàng đầu hả ta?
"M...mất rồi ạ." Giọng nói nhỏ xíu run rẩy đáp như sắp khóc đến nơi.
Ờ, bảng tên mày mất thật. Mất vào trong balo tao này.
"Mất đi đâu!!"
"H...hư. Có người lấy mất ạ."
"Tôi đã nói rồi đúng không? Bảng tên phải giữ như mạng sống. Cậu để cho người khác lấy như thế à? Đứng ra phía trước rồi nằm giăng mùng ở đó đi." Tên mắt kính đúng dữ. Thằng nhóc bé tí mà mày cũng ra lệnh cơ đấy.
Nhìn mặt thằng lùn tịt lại càng thấy tội nghiệp. Muốn đi tới trả bảng tên cho nó, song lúc này tôi là người ngoài mà. Lỡ đâu đi vào, không biết chừng còn bị đàn anh khoa nó tẩn cho một trận.
Bác sĩ Mean người nhỏ xíu đi lên phía trước. Đôi mắt nó ngấn lệ đến nỗi phải dùng tay quệt đi, sau đó khom người nằm ngửa trên sàn, giơ 2 tay 2 chân theo mệnh lệnh của đàn anh.
Chắc còn mỏi lâu nữa đây.
Tôi ngồi nhìn hành động của tụi thi hành kỷ luật bao gồm tụi đàn anh. Mãi cho đến khi buổi sinh hoạt kết thúc mới cho phép thằng lùn tịt trong bộ dạng mệt lử nghỉ ngơi rồi về lại hàng.
Có thấy chuyện gì xảy ra đâu nhỉ. Mọi thứ kết thúc. Đàn em giải tán.
Riêng tôi phải tìm cách trả lại bảng tên cho thằng nhóc xạo sự kia đã. Song tới lúc tôi đi tìm, nó lại bị bao vây bởi đám con trai năm 2.
"N'Mean mỏi không?"
"Mỏi ạ. Mỏi lắm luôn." Tóm lại thằng nhóc này hay nói dối hay hay làm nũng vậy ta?
"Cần anh xoa bóp cho không?"
"Kh...không sao ạ. Em về đây."
"Đợi đã nào. Cho anh hỏi chút. Có biết nếu không có bảng tên sẽ bị năm 2 phạt thế nào không?"
Phụt!!
Hửm...Ngay trước mắt tao luôn chứ. Thằng nhóc quỷ vừa bị kéo người qua thơm má đúng thật như những gì nó nói. Thấy mẹ rồi. Tôi lấy mất bảng tên của nó tận 2 ngày, không biết có bị gì không đây.
"A...anh, em sợ."
"Không cần sợ. Hôm qua chỉ thơm má thôi mà. Hôm nay vẫn chưa có bảng tên nhỉ."
"Tại anh không chịu cho em bảng tên mới. Rồi...rồi em...Nên em mới không có bảng tên." Thằng nhóc vừa nói vừa rơi nước mắt. Tao đứng im như ma shutter, chỉ biết liếc nhìn từ phía xa xa như tụi ăn cắp ăn trộm.
Thơm má hả?
Tao sẽ đợi nghe xem hôm nay mày tính làm gì.
"Vậy đấy. Nó có trễ nên em phải bị phạt thôi." Thằng con trai còn lại cất giọng. Bố mày không dạy tán tỉnh con nhà lành một cách điệu nghệ hay sao hả, thằng quầnnnnnn? Mẹ nó. Muốn bổ sọ bắt nó ngồi mở lớp dạy đủ các thể loại tán tính thật sự.
"C...cái gì cơ ạ? Em sợ."
"Không cần sợ. Nhích tới chút nào." Nó giữ cổ tay nhỏ, song đối phương lại lắc đầu phản kháng.
"Làm gì thế ạ? Không phạt được không?"
"Không có gì đâu mà. Hôn thôi. Để anh dạy N'Mean nhé."
"Quá lắm rồi, thằng quần!"
Cuối cùng nhịn không nổi phải xông tới chinh chiến như người Bang Rachan.
"Nụ hôn đầu của thằng nhóc này phải là của tao!"
Vụ này thằng Duen sẽ không nhịn.
"Ơ hay! Rồi mày là đứa nào?"
"Rồi sao tao phải nói với mày chứ, thằng nghiệp chướng nàyyyyy."
Kết thúc nhiệm vụ theo dõi cuộc sống sinh viên năm 5
Mày bắt đứa em như tao đợi lâu quá rồi nhé, Duen!
Đây là câu tôi cực kỳ muốn chửi thề nhưng lại chẳng làm gì được. Phận làm em phải ăn nói cho phải phép. Với lại hắn có ở đây cho tôi chửi đâu. Bảo hẹn nhau đi gặp bạn, nhưng mà xin lỗi nhé, ngay cả hàm răng trắng bóc của hắn cũng chả thấy xuất hiện, làm tôi bực bội theo.
Cả ngày hôm nay tôi cũng chả nhìn thấy tăm hơi Thiên thần 2 chồng đâu cả. Hy vọng, giấc mơ bỗng chốc tan tành. Từ dự định ban đầu là sẽ gây ấn tượng bằng cách nghĩ đủ mọi loại kế sách, giờ nghĩ tới biểu cảm ỉu xìu của mình thì mẹ nó, thật muốn cắn đứt đôi lưỡi. Tôi phải khiêm tốn chứ. Ngay cả người đẹp trai đến tán mà cậu ấy còn đem anh trai, họ hàng đóng giả làm chồng, thế rồi bản mặt như thằng Pee lấy gì để chinh phục trái tim cậu ấy đây...
Tao lại phèn rồi đấy. Mặt đã không đẹp mà còn muốn rước phiền vào thân. Thúi!!
"Mày! Hới. Mày đấy!" Tiếng hét ồn ào vang tới màng nhĩ. Không biết lũ điên nào chào nhau to tiếng như thế nữa. Chả có tí phép lịch sự nào luôn. Tôi thở dài, im lặng ngồi đợi cậu chủ Duen đến chỗ hẹn. Tiếng í ới gọi nhau "êm tai" kia vẫn chưa dừng lại.
"Thằng trâu, tao gọi sao không quay qua?"
Ờ nhỉ, thằng trâu. Sao mày không quay qua? Cứ để bạn mày gọi hoài thế kia?
Bộp!!!
"Thằng quần! Bộ tai điếc hả?" Lần này thông luôn cả tai. Xương 3 phần: búa, đe, đạp di chuyển lên xuống trong cổ họng khi gặp phải lòng bàn tay A la hán mạnh mẽ của ai đó.
Tôi liền ngẩng đầu lên, đưa tay xoa xoa đầu mình.
"Ai thế?" Tôi hỏi. Bạn thì không phải, mặt lại chả quen. Chưa kể nó còn là chủ nhân của tiếng la hét ồn ào kia nữa chứ.
Quan trọng là nó không đến một mình mà đi tận 4!
4 người...4 người. Tôi đến 4 người*. F**kkkkkkkkk.
(*) Lời bài "4 người" hát theo giọng Issan.
"Tao là bạn thằng Duen. Mày tên Pee đúng không?"
Tôi không đáp mà gật đầu.
"Anh mày bận việc, kêu tụi tao kéo quân qua trước. Có gì lát nó theo sau." Nói năng giống như sắp ra trận đến nơi. Khoan đã. Rồi tụi mày liên quan cái quái gì đến tao chứ.
"Nhưng...D...Duen hắn...tại sao...sa...sao không gọi báo?"
"Mày đang nói tiếng Phạn đấy à!"
Hự! Đau thấu đến tận ngực. Ai mà dám nói chuyện với tụi mày. Dáng vẻ bặm trợn như trộm cướp. Nếu không nhờ áo đồng phục khoa Kỹ thuật, tôi còn tưởng là thủ lĩnh hội đua xe mô tô giữa đường rồi cơ.
"Thế tụi anh là ai?"
"Ế! Tao đã bảo là bạn anh mày còn gì. Có học khoa Nha sĩ thật không đấy? Sao đầu óc ngu si đần độn thế này?"
T_T
"Ý em là tên tụi anh cơ mà."
"À, tao tên là Ko. Cái thằng hớt đầu đinh bên cạnh là Jeans. Còn thằng cùi bắp mặt mo kia tên Yok. Tiếp đến là người đen thui như Shutter tên James. Ok nhé."
"Không ok ạ."
"Thật không hổ danh."
"Không hổ danh gì cơ?"
"Không hổ danh anh mày bảo chẳng ai thèm mày. Thằng trâu này! Đừng cover làm tên nhóc ngu ngốc nữa." Ư hư. Không những đê tiện một cách quá đáng mà lời nói của đám đàn anh còn hết sức độc địa. Thật muốn gọi hỏi thằng cha Duen xem hắn chơi với bạn với hy vọng gì đây. Giúp nhau học hành hay giúp nhau cướp ngân hàng?
"Lại ngồi đần mặt ra đấy."
"Thế P'Duen đâu? Vừa hay em có hẹn với anh ấy."
"Hẹn của nó cũng như của tao. Thằng Duen kêu tụi tao giúp mày lột xác."
"Hả?" Thân tụi nó còn lo chưa xong kia kìa. Cơ mà cũng có một điểm là mặt tụi nó ưa nhìn. Nhưng khi đi thành một nhóm, cộng với tính tình quậy phá thì quả thật là con cá thòi lòi.
"Không có 'hả' gì hết. Lẹ lên đi."
"..."
"À, với lại từ giờ trở đi, mày sẽ làm bạn với tụi tao."
"Hả!!"
"Tốt lắm. Quyết định vậy đi nhé." Thằng cha Ko vỗ vai tôi bộp bộp. Cái câu 'hả' này không phải câu đồng ý đâu nhé. Nó mang ý nghĩa bất ngờ đó, mày có hiểu không hả?
Bất ngờ đó!!!!!!!!! Bất ngờ!!!!!!!
Cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa từng có một mống bạn nào, đến khi có thì lại chọn phải đám chết tiệt kiểu kiếp này không biết có tìm được như vậy nữa không. Hưuu.
Duen, mày làm gì đấy...
"Trước hết, thằng quỷ Pee, tao đề nghị mày đi cắt tóc." Thằng cha cùi bắp mặt mo tên là P'Yok bắt đầu nói, sau khi tôi bị tụi nó kẹp cổ lôi lên xe không khác gì cướp lôi con nít đi bán. Mãi cho đến khi chúng tôi tới một trung tâm thương mại nổi tiếng gần trường.
Thằng cha Yok trông giống người hơn những đứa khác vì nó không nhiều lời như 3 đứa còn lại. Rồi thử mường tượng cảnh nếu tụi nó gộp thành một hội với chủ tịch hội sinh viên như thằng cha Pae đi. Hừ! Bùm!!
Không những con gái không ngó ngàng mà lần này tôi còn mang khư khư cái sự ế không ai dám rớ tới bên người.
Nhưng bạn tin không? Trước khi tách ra, tụi con gái toàn nhìn 4 đứa khốn nạn không rời mắt. Có chỗ nào hay cơ chứ.
"Thế này cũng ổn rồi mà anh."
"Ổn tía mày ấy! Tóm lại vẻ ngoài của mày gớm còn hơn ông bán dưa hấu bên cạnh ký túc xá tao." Hự! Từ chỗ bảo nó tốt hơn mấy đứa kia, giờ tôi xin bái bai luôn nhé. Mẹ nó. Khốn nạn ngang ngửa với 3 đứa còn lại.
May sao bạn bè đều chia nhau ra tìm đồ ăn. Hay là đi tia gái cũng không chừng. Gần như là chia nhiệm vụ ra làm. Ai xong trách nhiệm thì gấp rút chạy đi tìm người kia. Thồ...Cuộc đời thật như vụn móng tay.
"Cắt rồi trông nó sẽ đẹp hơn hả? Em từng cắt rồi. Còn gớm hơn trước nữa."
"Mày cắt hồi nào?"
"Hồi học quân sự cho đến khi tốt nghiệp cấp 3. Rồi sau đó thì để nó luộm thuộm luôn. Lâu lâu cắt một lần."
"Chết tiệt! Mày là bác sĩ răng hay bác sĩ quỷ vậy chứ, thằng trâu bạch tạng? Tóc mày muốn vào tiệm hay để tao cắt?"
Chao ôi...Anh còn dám hỏi à? Tao chưa muốn mất tai đâu nha.
"T...tiệm."
"Tới rồi! Mau vào đi." Sau đó thì đẩy mạnh lưng tôi vào bên trong, nơi cũng sang trọng không kém. Lúc mới bước vào cũng không có gì lắm đâu, nhưng một khi đến gần thợ cắt tóc thì tôi đúng thật.
Mẹ nó. Nhìn tao như người ngoài hành tinh hiện thân.
"Đến làm gì?" Bà chế bê đê hỏi bằng giọng niềm nở, nhưng mặt bà chế lại cam chịu chết đi được.
"Cắt tóc ạ." Thằng cha Yok đáp thay.
"Muốn kiểu nào ạ?"
"Làm kiểu nào cho vô phim được ấy ạ. Ngắn, dài, thưa, ngang tai hay là cắt cổ nó luôn cũng được." Nó vẫn còn mặt mũi đùa được. Phải rồi!! Đầu tao chứ có phải đầu anh đâu, quan tâm cái gì.
"Đâu đưa mặt xem nào." Chẳng nói chẳng rằng, bà chế với một chút vẻ hiso do trét kem mắc tiền khiến mặt dày cộm như thành đê vội giơ tay nắm lấy cằm tôi xoay trái xoay phải, thiếu điều gấp vào làm bánh da lợn rồi đấy.
"Ừm..."
"Suy nghĩ lâu thế ạ." Cái team xéo sắc này vẫn chưa thôi.
"Vẻ ngoài của em nó ổn đấy. Vẫn làm được nhiều kiểu. Nhưng ở đây phải hỏi chủ nhân trước xem muốn làm kiểu nào. Chọn trong tạp chí cũng được." Xong xuôi rồi bà chế chu mỏ kêu tôi đi chọn trong mớ hình chất thành đống. Tôi mở ra xem, chỉ này chỉ nọ tùm lum hết cả nên có lẽ đã khiến P'Yok mất kiên nhẫn. Vì thế, sau khi chọn cho tôi xong liền biến mất, bỏ lại bà chế bê đê chẻ đầu làm tóc rơi ra từng sợi.
"Ơ...ờ, cắt nhiều không ạ?" Tôi vội phản kháng ngay.
"Không nhiều đâu. Nhẹ nhẹ thôi." Nhẹ cái đầu bà chế ấy! Cạo tao bằng tông đơ luôn đi, không cần dùng kéo cắt nâng giá cho mất thời gian đâu.
Không rõ đã trôi qua bao lâu. Tôi nhìn mặt mình trong gương, nhìn bà chế cắt cắt xén xén trên đầu cho đến lúc ngủ gà ngủ gật. Tỉnh lại thì thằng cha Jeans với thằng cha James đã đứng lắc đầu tôi ở ghế rồi.
"Ốiiiiiiii, thằng Pee. Đẹp trai hơn nhiều đấy. Không thể tin đượcccccccc." Xem nó phun kìa. Vi khuẩn trong miệng bắn vào mặt tôi không thấp hơn 3 triệu con.
Tôi liền nhìn mình trong gương. Ờ. Hới! Sao lại đẹp trai như Kim Tan thế này?
Thật ra không phải đâu. Tự lừa mình đó thôi. Sự thật chỉ là tóc tôi thay đổi nên trông giống người hơn mà thôi.
"Tóc màu nâu đậm như thế này ngầu ghê ấy mày."
"R...rồi em về được chưa?"
"Về cái đầu mày ấy. Đi! Đi lo vụ cái kính."
Xong rồi tôi bị lôi đi. Cơ mà người đẹp trai không trách được, bởi lẽ bà chế chủ tiệm cắt tóc chạy theo hú hét như thể gặp siêu sao. Tôi hiểu mà, tôi đẹp trai.
"Em ơi."
"..." Thôi mà bà chế, đừng hét lên chứ.
"Em quên trả tiền!!!!!!"
Rách việc rồi đây! Không những mất tiền cắt tóc mà tôi còn bị bế lên giường gọi đầu vì bà chế bảo vẫn đẹp chưa đủ đô. Hết mất một mớ luôn. Cả cắt lẫn nhuộm kiểu không thèm hỏi đến bản mặt tao một câu. 4500 baht là tiền tôi ăn cơm một tháng đấy. Thúiiiiiiiii.
Ở shop mắt kính cũng ổn. Toàn nhân viên xinh xẻo. Còn chỗ bất ổn chính là 2 thằng cha cứ hối tao đổi qua đeo contact lens, khiến tôi không khỏi nghĩ bộ họ hàng mày hùn vốn sản xuất hả?
Rồi giờ tôi đang tuân theo các anh ấy bằng việc trợn mắt, dùng ngón tay ấn cái miếng tròn tròn vô tròng mắt đây này.
Mẹ nó. Khó chết đi được.
"Mày khóc làm gì chứ, thằng quỷ Pee? Mắt đỏ chết đi được."
"Không đeo được." Đây không có khóc nhé, mà bởi vì mắt bị banh rộng quá làm mi mắt khô hết cả nên mới xảy ra tình trạng như đã thấy.
"Có gì khó đâu chứ. Cứ đeo vào thôi."
"Qua đây thử không? Tụi anh có bị cận đâu."
Trông thì dễ nhưng làm lại khó. Ngồi tập đeo trong tiệm đã nửa tiếng đồng hồ rồi đấy.
"Tao đợi mày lâu lắm rồi nhé. Ngẩng mặt lên, để tao ấn cho."
"Oáiiiiiiii. Không chịu!!!! Không chịu đâuuuuuuuuuuuuu."
Cuối cùng...quay về đeo kính như cũ. Đợi bao giờ chuẩn bị tinh thần rồi hẵng đổi. Nhưng cũng may là thằng cha James giới thiệu mắt kính mới gọng đen tròng sáng. Đeo vào một cái là gương mặt tôi thay đổi luôn. Tại sao trước giờ tôi chưa từng biết chỉ cần đổi gọng kính là sẽ khiến cho con người ta lật úp từ lòng bàn tay sang mu bàn tay như vậy.
"Mày bad boy hơn nhiều rồi đấy. Cơ mà tính vẫn khờ lắm." P'Jeans mở lời khen ngợi. Tại vẻ ngoài nó đẹp trai nên tôi mới cảm thấy ghen tị. Dù vậy, tôi nghĩ bây giờ tôi đẹp trai hơn nó rồi. Haha.
"Ờ. Giờ 2 đứa tao đi trước. Thằng Ko chắc xem phim xong rồi. Để nó dắt mày đi lựa quần áo."
"Ơ, thế anh đi đâu?"
"Tao cũng có công việc của tao chứ. Biết là dính bạn, cơ mà không cần dính tao như thế cũng được." Người kia giơ tay kẹp chặt cổ tôi. Chuyện là...mày...đúng tự luyến luôn.
Tao bảo muốn làm bạn với 4 tên khốn nạn này bao giờ chứ?
Cơ mà không nói được. Là đàn em phải tôn trọng đàn anh.
"Vậy 2 anh mau đi đi. Sau này gặp ạ." Sau khi P'Jeans và P'James rời đi, thủ lĩnh là P'Ko xuất hiện. Lần này thì bắt đầu mệt đây vì phải đi vào đi ra mua sắm quần áo làm buồn cả tiểu. Vừa kiệt sức vừa muốn nghỉ ngơi, thế nhưng thằng cha khoa Kỹ thuật cục súc trâu bò kia làm gì chịu dừng bước chứ, kéo vô chỗ này, chen vào chỗ nọ khắp nơi.
"Mày biết tao ghét cái gì nhất không, thằng Pee?" Bỗng nhiên anh ấy lên tiếng.
"Không biết."
"Vậy thì hãy biết đi..."
"..."
"Là tao ghét cái áo sọc ngang của mày nhất luôn, thằng quầnnnnnn. Tao mà còn thấy mày mặc nữa, tao sẽ giẫm mày. Hiểu chưa?" Ư hư. Cái áo hiệu con cá sấu quẫy đuôi của tôi không đẹp chỗ nào? Mặc từ hồi còn thiếu niên rồi nhé.
"Không hiểu."
"Mặc rồi trông nó không đẹp, hiểu không? Nếu ở trên người tao thì lại là chuyện khác."
"Tự luyến rồi đấy."
"Ít hơn anh mày."
"Thật." Đó là sự thật. Thằng cha Duen thì siêu cấp tự luyến rồi. Cái này không bàn cãi.
"Thích Nan thật hả? Theo đuổi Thiên thần cơ à?" Anh ấy hỏi lại. Tôi nhìn mặt anh ấy trước khi đáp, muốn truyền tải khát vọng và lửa giận trong đôi mắt tôi cho anh ấy thấy.
"Anh nhìn thấy gì trong mắt em không?"
"Thằng Pee, mày..."
"..."
"Gỉ mắt đóng thành cục rồi kìa."
"Trời ạaaaaaaaaaaaaa!!" Tôi ghét bạn thằng cha Duen.
Sau đó băng quậy phá cả 4 người rời đi. Thằng cha Duen theo lời hứa đưa tôi đến clinic làm răng, là clinic của bác sĩ đã chăm sóc tôi từ khi bắt đầu. Việc đến đây, tôi nghĩ sẽ chả có gì nếu hắn không động tay động chân đẩy cửa bước vào lúc người ta đóng cửa clinic vào 9 giờ tối.
Tụi bác sĩ enjoy luôn chứ sao. Hư hư.
"Bác sĩ! Răng em tôi đều chưa?" Tới nơi, Duen dùng chân kéo ghế bác sĩ rồi lập tức buông lời đe dọa.
"Ờ..."
"Tháo ra được rồi đúng không?"
"..."
"Tôi hỏi tháo ra được rồi đúng không!!!! Ạ." Mẹ nó. Còn sẵng giọng nữa chứ. Thật sự thì hắn là người thô lỗ, đặc biệt là với bạn bè. Với cả hắn cũng biết lựa tình huống để nói. Vậy mà không hiểu sao hôm nay lại lên giọng với bác sĩ nhỉ.
Chắc là sợ người ta không tháo cho chăng?
"Chắc là...được rồi."
"Vậy mau tháo đi. Mẹ nó. Đều lâu rồi mà cứ dây dưa ăn tiền suốt."
"..."
"Bác sĩ còn nhìn nữa. Lẹ đi!!!!"
Thằng cha Duen, ba mày là giám đốc ngân hàng chứ không phải cộng sản nhé. Mày nhiễm từ ai vậy chứ.
Rồi sau đó răng tôi được đánh bóng bởi dụng cụ hiện đại. Mất lâu ơi là lâu mới xử lý xong hết. Không những vậy, lần này còn cạo vôi răng kiểu full option. Xong xuôi thì chỉ cầm theo một hộp retainer (khay niềng) màu xanh về nhà. Bác sĩ bảo lúc nào cũng phải đeo. Riêng ngày mai thì thằng cha Duen lại cấm.
"Ngày mai mày không được đeo."
"Tại sao chứ? Răng chạy ra bây giờ."
"Một ngày thôi mà. Đệt. Mày mà đeo tao sẽ táng cho răng mày thụt vào sau luôn."
"Tao ghét mày, Duen."
"Mày phải cảm ơn tao ấy chứ. Trước khi đi ra ngoài đã soi gương xem mày thay đổi nhiều như thế nào chưa?"
"Mày nói như thể tao biến thành Ken Theeradej ấy."
"Không phải thì cũng gần giống."
Oái!! Không có nhìn mặt mình đâu đấy nhé. Muốn về nhà soi gương xem lại vẻ ngoài của bản thân. Đây là Ken Theeradej ư? Điên mất rồi.
"Mày làm vẻ mặt tranh giải Oscar làm gì chứ, thằng quỷ Pee?"
"..."
Tao lại dẹp mộng.
"Tao đã bảo mày mau thay đổi bản thân đi mà. Tiếc một điều."
"Cái gì?"
"Bản tính phèn phèn của mày thật sự chữa không hết. Từ giờ tao sẽ điều băng bạn tao đến giúp."
"Không cần!!" Không muốn gặp nữa đâu. Không chừng hư bột hư đường cả lũ.
"Phải cần! Không được cãi. Chuẩn bị sẵn sàng đi. Kem trong phòng tao cứ lấy đắp lên mặt rồi ngủ đi."
"Sao phải làm đến mức đó chứ?"
"Thì mai có việc."
"Việc gì?"
"Việc grand opening cho mày đấy."
"..." Giơ tay gãi đầu trong sự hoang mang. Cái quái gì của mày vậy chứ, Duen.
"Ngày mai hợp lực người trốn vợ hay chồng trở thành độc thân."
"..."
"I'm fine. Thank you. Đá you.*"
(*) Ăn theo phim "I'm fine. Thank you. Love you."
Không biết ai là người tổ chức mà khốn nạn vô cùng. Cuồng phim hơi thái quá. Nó có phải sự kiện quan trọng mang cấp trường đâu, thế mà tổ chức hoành tráng khiến người ta đổ xô kéo nhau đi, bởi đây là sự kiện hợp lực dành riêng cho người độc thân nhân danh những người bị đá. Cơ mà tôi có bị đá hồi nào đâu. Chỉ là người ta chẳng thèm màng đến nên cũng nhiều chuyện vác mặt đến.
Một tiếng trước khi sự kiện diễn ra...
"Thằng Pee, mày mặc áo quái quỷ gì thế này? Khốn kiếpppppp." Thằng cha James lao tới nắm cổ áo khi tôi mặc cái áo sọc ngang hiệu con cá sấu quẫy đuôi phối với chiếc quần ống trụ quen thuộc.
"Thì áo hay mặc đó."
"Rồi cái mua với tụi thằng Ko hôm qua đâu?" Sau đó, lũ chết tiệt lại tiến vào lo liệu toàn bộ cuộc sống của tôi, khiến tôi chẳng có quyền lựa chọn cái gì hết.
Thật ra mà nói thì lũ đàn anh đó cũng có tên official đấy. Tên là băng Kitty. Mỗi lần nghe là tao lại rùng mình. Mặt tụi mày Kitty ghê.
Vậy mà chả hiểu sao từ chỗ muốn tránh xa, tôi lại...bắt đầu muốn gia nhập vào hội Kitty này.
P'Duen ghẹo gan. P'Yok miệng chó. P'James thô bỉ. P'Jeans bẩn bựa. Riêng P'Ko thì khốn nạn.
Tóm lại tụi nó chẳng được cái gì hết, nhưng đó lại là lần đầu tiên tôi không bị chán ghét ngay lần đầu gặp gỡ. Tôi chỉ là thằng Pee siêu phèn mà thôi. Dù người nào người nấy đều ăn nói bỗ bã, nhưng tôi biết rõ đó chỉ là kiểu chọc ghẹo giữa bạn bè.
Cơ mà khoan đã.
Tôi phải làm bạn với đám người này thật hả? Duen với thằng cha Pae thôi, tôi đã chịu không nổi rồi. Thật là nghiệp chướng.
"Mày mày, áo đen jacket trắng." P'Yok chỉ cho Duen xem chiếc áo.
"Thôi. Thử áo trắng jacket đen đi."
"Tao nghĩ là không đâu! Đen hết nguyên cây đi!" Cuối cùng là lượt của P'Jeans.
Sau đó, cả căn phòng trở nên lộn xộn. Cởi áo cởi quần chỉ còn lại boxer. Tôi thử hết quần này đến quần khác. Rồi thì giày dép nữa. Gì mà đến mức đó. Đây là sự kiện dành cho người bị đá đấy, lũ điên!
"Xong! Mày đi soi gương đi, thằng quỷ Pee."
Tôi bị buộc đứng trước chiếc gương cỡ lớn, nơi có thể nhìn thấy cả người. Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy khiến tôi phải đưa tay vỗ nhẹ vào mặt mình để biết đây không phải là giấc mơ. Tôi đeo kính. Tôi mặc áo thun đen. Tôi chỉ mặc mỗi một chiếc quần jeans. Vậy mà sao lại có cảm giác phấn khích một cách khó tả.
Đó không phải là tôi. Đó là hình tượng mà sâu thẳm trong lòng tôi muốn nhìn thấy.
Tôi không luộm thuộm đến mức đó. Và tôi cũng không phải đồ ngố tàu mà ai cũng chê bai nữa rồi.
"D...Duen...Mặt...Mặt tao."
"Thằng quần Duen! Em mày lại nói tiếng Phạn nữa rồi. Tao nản quá."
"Ờ. Tao cũng chán. Đổi được hết trừ cái tính dở dở hâm hâm của mày đấy, thằng quỷ Pee. Những thứ như thế này tốn thời gian đúng lâu. Đâu, mày thử cư xử bặm trợn như tụi tao đi."
"Để?" Nghĩ bặm trợn là ngầu hả?
"Ờ. Thử xem."
Tôi bèn hắng giọng một chút, đạp chân lên giường rồi làm mặt nghiêm nghị.
"Bố mày dạy mày bản tính xấu xa như vậy hả, thằng quầnnnnnnn?"
"Bể! Bể hết rồi, thằng quỷ Pee!"
Thấy mọi người lắc đầu nguầy nguậy, tất cả động lực tôi có liền rớt tõm thành đống trên mặt đất.
"Thế này nhé." Duen lao tới tóm lấy vai tôi, mặt tỏ vẻ nghiêm túc.
"..."
"Sự kiện hôm nay mày không cần nói gì cả. Cứ giả bộ lạnh lùng, làm mặt nghiêm nghiêm vào. Và chỉ cần nói một câu thôi."
"..."
"'Dạ'...Nhiêu đó đủ rồi."
"..."
"..."
"Hiểu không?"
"Hiểu ạ." Hôm nay tôi sẽ làm mặt nghiêm nghị theo lời hắn nói.
"Tốt. Vậy đi thôi. Tụi mày. Hới! Tìm áo tao mặc làm gì. Mau đi thôi!"
I'm fine. Thank you. Đá tao party...
Ngay khi bước chân ra khỏi xe và tiến vào trong sự kiện với anh trai và băng khốn nạn theo đủ team, mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía chúng tôi. Tôi không muốn phủ nhận rằng tụi khoa Kỹ thuật này đúng ngầu, đúng dị, đúng đẹp trai. Không nghĩ rằng hôm nay tôi lại nhận được ánh mắt ngỡ ngàng từ những người khác như người ta.
"Íiiiiiii. Băng P'Duen." Anh của tôi vẫn có sức ảnh hưởng lắm. Tiếng xôn xao vang lên khắp sự kiện, kể cả lũ bạn tôi đang cầm đồ uống đứng cách đó không xa.
Chính là bọn khốn của khoa Nha mà hay ghẹo tôi đấy.
Tôi chọn cách không nhìn tụi nó mà lia mắt về hướng chú cá trên trời đang ở cách đó khoảng 50m. Trong đầu tôi chỉ toàn câu hỏi...
Cậu có thích mình không? Cậu có lơ mình không? Cậu có còn nhớ mình là cái đứa ngố tàu kia không?
Hay là cậu sẽ giận vì mình lỡ ngã đè lên cậu ấy vào tối qua?
Phải tiến tới chào hỏi trước đã chứ. Cơ mà không biết bắt đầu như thế nào, do Duen bảo chỉ được nói duy nhất một câu.
Tôi suy nghĩ trong đầu rất nhiều trước khi tách ra khỏi hàng trăm con mắt, song lại bị chặn đường bởi bọn bạn trong khoa.
"Mày có đúng là thằng ngố tàu không thế?"
"..."
"Em thằng cha Duen thật hả?"
"..."
"Bộ mày không có miệng trả lời hay sao mà không trả lời tụi tao?"
"Ừ."
"Muốn ăn đòn lắm phải không?"
"Ừ."
"Chọc tức tụi tao hả?"
"Ừ."
Khi đối phương làm điệu bộ chuẩn bị lao tới, trong trái tim tim siêu đẹp trai kia chỉ nghĩ đến từ 'ừ'.
Thúi. Thằng Duennnnnn. Mày thấy chưa? Mẹ nó. Chả đáp điếc được cái gì vì mệnh lệnh của mày đấy, thằng quần!
Tôi ấy mà, tự thấy nản chính mình.