"Íiiiii. Oáiiiiiii."
"Cậu...Dễ thương quá. Họ nắm tay nhau đi bộ kìa."
"P'Nan với người yêu đúng dễ thương luôn. Ngưuuuuu."
Tiếng hội fanclub của Mueang Nan, hay nhiều người còn gọi là Nan, vang đến màng nhĩ. Tôi bèn mỉm cười tự hào thay con người nhỏ bé đang ở bên cạnh, tay giơ lên gãi đầu chữa ngượng. Nan ấy mà, có thể xem là một trong những người nổi tiếng ở trường đại học, bởi vì ai cũng gọi cậu ấy là...Thiên thần.
Nhưng mà xin lỗi, việc theo đuổi Thiên thần nào phải chuyện đơn giản.
Tôi quay sang nhìn đám con gái đang làm điệu bộ thả thính rồi mỉm cười với người kia, sau đó quắc mắt nhìn lũ con trai đang liếc trộm người nhỏ con bằng ánh mắt đằng đằng sát khí. Nan là người dễ thương, hoạt ngôn, hay cười, lại còn xinh xẻo y hệt con mèo con. Như thế này bảo người ta không giữ kỹ sao được?
Nếu hỏi rằng tôi là ai thì có lẽ bất cứ ai trong trường cũng biết, bởi lẽ tôi cũng nổi tiếng ngang ngửa với Nan.
Tên tôi là Pee*, có 12 tháng, sinh viên năm 2 ngành Nha sĩ.
(*) Pee có nghĩa là năm.
Mặt mũi dáng người cũng không tệ. Chiều cao 1m78 - cân nặng tiêu chuẩn của con trai Thái. Làn da trắng sáng do thường xuyên uống nước khoáng, đi cùng với mái tóc đen nhánh, làm cho một nhóm lớn các bé gái phát cuồng chạy theo.
"Hôm nay Nan ăn cơm ở đâu thế?" Tôi hỏi. Người nhỏ con hơi ngước mặt lên một chút.
Đôi môi nhỏ chúm chím đúng khiến người ta muốn sở hữu. Đôi mắt to tròn ngước lên nhìn ngọt ngào không khác gì mùi mật ong. Đầu mũi nhỏ đáng yêu trông cực kỳ thon gọn. Rồi còn làn da màu sữa đi cùng với mái tóc màu nâu đậm nữa chứ.
Hự hự.
Tim tôi...thiếu điều rơi tõm xuống mắt cá chân lúc mắt hai chúng tôi chạm phải nhau.
"Tùy P'At ạ."
Bụp!!!!
Tiếng đập đầu rõ to khiến tôi suýt đập mặt xuống lối đi. Cặp mắt kính dày cộm vì bị cận tới gần 7 độ suýt rơi khỏi mặt trước khi tôi dựng người dậy, một lần nữa đối mặt.
"Thằng ngố tàu!!!"
"C...cái gì?" Tôi hỏi một cách khó hiểu.
"Cứ mải ngắm Thiên thần. Người ta có bồ rồi không thấy à? Chả thèm đếm xỉa đến mày đâu, Pee. Cầm cái này đi!!" Dứt lời, nó nhét một xấp giấy lớn vào tay khiến tôi có cảm giác nặng trĩu vì độ dày của nó.
"Cái gì đây?"
"Bài báo cáo nhóm. Đi làm thôi. Giỏi quá thì tự làm nhé."
"..."
"À! Rồi đừng có mà bép xép đi méc anh mày nữa đấy. Nếu không tao cho mày chết."
Hăm dọa xong, nó bỏ đi. Tôi chỉ biết lắc đầu. Sực nhớ ra mình đang ngắm Thiên thần, song quay qua thì cậu ấy đã không còn ở đó nữa rồi.
Đúng vậy...Mueang Nan không ở quanh đây. Cái vụ đi bên cạnh chỉ là đi song song mà thôi, bởi tôi cách cậu ấy gần 50m. Người nhỏ con kia có người yêu rồi. Là đàn anh siêu hot lái con xe Benz thể thao siêu sang. Còn tôi...
Cúi đầu nhìn lại mình đi. Cao thì có cao thật đấy, tóc cũng đen nhánh như những gì đã nói. Nhưng muốn biết sự thật không?
Tôi nhìn đúng thảm luôn. Tóc tai rối bù, mắt kính dày cộm, hàm răng niềng từ hồi lớp 12 vì muốn mình trông thật bảnh bao khi nhập học vào khoa vẫn chưa tới thời điểm tháo mắc cài. Chưa kể còn hay bị trêu chọc.
Có lẽ đúng như ai đó từng nói...Tôi không có quyền với tới Thiên thần, chỉ có thể ngày ngày nghĩ về cậu ấy.
Chỉ khuôn mặt thôi...cậu ấy còn chẳng muốn nhớ.
Huống hồ là cái tên. Có lẽ chỉ có tôi đơn phương biết tới cậu ấy.
Thiên thần...