Chereads / Định Luật Murphy Tình Yêu / Chapter 8 - Chương 8

Chapter 8 - Chương 8

"Type." Giọng Tharn trầm và khàn khàn, Tharn lại gần rồi muốn cúi xuống hôn.

Nếu không vì...

Type nghiêng đầu né tránh, khàn khàn nói, "Không, tao không phải là..."

Lúc đầu, Type nghĩ rằng cậu sẽ đấu tranh dữ dội lắm về việc từ chối nụ hôn của Tharn. Nhưng Tharn đã từ bỏ việc muốn hôn và thay thế nó bằng vùi mặt vào cổ Type, bàn tay hắn di chuyển xuống nắm lấy bàn tay Type, điều khiển tay cậu và tăng tốc.

"... Ha, ah." Điều này làm cho sức nóng của cơ thể hai người tăng lên rất nhanh. Cả hai người đều thở gấp, một tay của Tharn đang giữ vai Type, kéo cậu vào trong lòng, trong khi tay kia di chuyển bên dưới, thỏa mãn cả ham muốn nguyên thủy nhất của họ.

"Mày ướt rồi!"

"Mày cũng vậy!" Type trả lời. Một âm thanh đáng xấu hổ phát ra với tiếng nước vang lên từ vòi sen vẫn đang mở. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra ...

Có một người khác đến tắm? Hay có người vừa mới ra ngoài? Dù thế nào thì Type biết rằng, ham muốn của cơ thể cậu đang dần tăng lên, hông của cả hai không kiên nhẫn cọ xát vào nhau, khiến cho cả hai cây gậy nóng hổi sắp chịu không được.

"Ừm....aaa ... tao không chịu nỗi nữa."

"Tao cũng sắp rồi." Khi sắp đạt đến cực khoái, đầu của Type gác lên vai Tharn. Mở miệng hít lấy hít để không khí, mong muốn đạt đến cao trào với sự cứng nhắc của cơ thể, với hơi thở nặng nề, ham muốn của cả hai được giải phóng. Bàn tay của Tharn cũng tăng tốc theo nhịp cho đến khi cả hai tay nhầy nhụa đầy tinh dịch đặc sệt.

Bang!

Rồi trong vài giây cậu điều chỉnh nhịp thở, Type đẩy mạnh vai cậu ta, đẩy cậu ta ra, sau khi cơ thể của Tharn tách ra, cậu giận dữ nhìn rồi đi đến cửa, cởi quần áo ướt và ném chúng trên sàn nhà.

"Giặt quần áo của tao trước khi mày về phòng!" Và rồi cậu nhanh chóng mặc quần áo sạch của Tharn. Cậu không quan tâm nếu có ai bên ngoài nữa, cậu nhanh chóng mở cửa và đi ra ngoài. Type chỉ muốn thoát khỏi Tharn càng sớm càng tốt.

May mắn là không có ai ở bên ngoài. Cơ thể vừa mới đắm chìm trong nhục dục còn đang run rẩy.

Cơ thể hạt dẻ nhanh chóng trở lại phòng ngủ. Cậu không quay đầu nhìn lại phía sau. Cậu không quan tâm Tharn đang bị ướt hay làm sao cậu ta về phòng được.

Ngay khi Type bước vào phòng, cậu ngã xuống sàn và cuộn tròn như một quả bóng, quần áo của Tharn cũng hơi ướt, hai tay cậu che má, đầu gối cong lên.

"Mình bị lừa rồi. Mình xong rồi."

Phải, bây giờ thật tệ.

Type bối rối nói, bởi vì cậu không thể phủ nhận thực tế.

Cậu đã chấp nhận làm vậy.

"Mình ghét bản thân, thật kinh tởm!"

Phải, kinh tởm. Cậu chấp nhận Tharn. Cậu đã cọ xát thằng em với Tharn.

Càng nghĩ, cậu càng ghét bản thân mình, cậu dùng tay ôm má và lặp lại.

Mình không gay, mình không !!!

***Chào các đồng chí. Toi chỉ muốn nói xin cám ơn mọi người rất nhiều với 1K lượt xem và 100 lượt vote, tuy với người khác có thể nó không thấm thía bõ bèn gì đâu nhưng với người làm gì cũng flop dập mặt như toi thì nó rất là cảm động ~chấm nước mắt~ Một lần nữa cảm tạ các anh chị em gần xa đã tiếp thêm động lực để toi dịch bộ này. Yêu mọi người 🙇🏻‍♀️***

Sau khi tắm xong, Tharn nhặt chỗ quần áo vẫn còn trên mặt đất và giặt chúng. Sau đó, hắn quấn khăn tắm quanh eo rồi mang mọi thứ về phòng ngủ. Hắn đã sẵn sàng cho việc Type sẽ trốn tránh hắn. Những chuyện vừa xảy ra trong phòng tắm chắc đầu Type vẫn còn chưa xử lí kịp. Hắn muốn gần gũi hơn với Type. Nhưng vừa nãy, hắn chỉ muốn hôn Type nhưng cậu lại né tránh.

Nếu không có ham muốn cháy bỏng trong cơ thể của Type lúc đó, có lẽ cậu vẫn còn không thích hắn.

Tharn lắc đầu, nhớ lại khi hắn sắp chạm vào cái miệng nhỏ của Type, cái miệng đã mắng chửi hắn suốt. Type đã nghiêng đầu né đi. Mặc dù chỉ hơi lệch sang một bên, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Type, hắn đã từ bỏ việc hôn cậu.

Một số người có thể nghĩ hắn làm quá mọi chuyện, nhưng thực tế, hắn cho rằng hôn nhau là việc chỉ dành cho người yêu. Đến lúc này, Tharn sẽ chỉ hôn những người hắn hẹn hò. Trong thời gian này, Type lại chán ghét nụ hôn của hắn. Hắn không bận tâm lắm. Type hiện tại có thể chán ghét nó... Nhưng trong tương lai, hắn sẽ làm được.

Tharn đứng ở cửa phòng ngủ nơi ánh sáng đã tắt và lẩm bẩm, "Mình biết mà!" hắn đã chuẩn bị cho việc bạn cùng phòng của hắn sẽ trốn tránh hắn. Dự là Type sẽ quẳng tất cả sau đầu và vô tâm ngủ một cách ngon lành.

"Ừm ~"

Khi hắn xoay tay nắm cửa, hắn thấy Type đã khóa cửa. Tharn, với hai bàn tay cầm quần áo và chỉ có một chiếc khăn tắm quấn xung quanh, cau mày.

"Mày chơi đủ rồi đó!" Tharn thấp giọng nói. Hắn thấy việc Type khóa cửa lúc này là không phải việc làm theo thói quen. Cậu khóa là có mục đích. Hắn không muốn gây ầm ĩ đánh thức những người phòng kế, vì vậy hắn chỉ có thể gõ nhẹ vào cửa.

"Type, mở cửa cho tao. "

"..."

"Type!!!"

"..."

Tharn không hy vọng rằng cậu sẽ mở cửa. Hắn biết Type cố tình khóa cửa và nhốt hắn bên ngoài. Nhưng lúc này hắn rất bình tĩnh. Hắn lục tìm chìa khóa trong cái quần bỏ lại của cậu. Cậu không lấy ra những thứ trong túi quần trước khi đi tắm. May thay, chìa khóa vẫn còn trong túi quần. Sau khi lấy chìa khóa ra, khuôn mặt hắn vô cùng khó coi.

Ai mà không nổi giận? Type đã trêu chọc hắn, muốn hắn bị muỗi chích cả đêm.

Rầm!

Cánh cửa phòng ngủ bị đập mạnh và phát ra tiếng động lớn. Tharn quay người rồi vỗ vào công tắc đèn, nhưng trước khi hắn quay lại nhìn chàng trai đang nằm trên giường, hắn nhận thấy quần áo ướt chất đống trên giường. Tharn cau mày với sự hoài nghi.

Chà, mặc dù hắn làm cậu không vui, nhưng cậu mặc xong quần áo của hắn thì cũng phải biết bỏ vào giỏ đàng hoàng chứ! Bây giờ, sau khi quần một trận trong phòng tắm, Tharn sẽ không trêu chọc cậu nữa. Tharn quay đầu lại nhìn chàng trai đang nằm ngửa. Hắn sải đôi chân dài đến giường của chàng trai đang quấn mình trong chăn. Tharn đã để ý cậu trong nhiều đêm, khi ngủ cậu sẽ đá chăn qua một bên. Vậy... cậu vẫn chưa ngủ.

Tharn im lặng nghĩ hắn nên làm gì với chàng trai đang nằm kia, cuối cùng kết quả là..

"Ngủ ngon nhé! Type."

Hừm!

Nếu không có tác dụng trong việc thì thầm vào tai cậu, hắn sẽ thử một câu khác. Câu tiếp theo khiến Type, người mặc quần áo ngủ có phản ứng.

"Vừa nãy. Mày đã lên đỉnh!"

Bốp!!

"Ư!"

Sau đó, hắn bị đấm một cú vô cùng bạo lực vào bụng. Tharn, người ban đầu muốn trả thù Type, gầm lên đau đớn. Tharn đau đến nỗi hắn gần như cuộn tròn trên sàn nhà. Nhưng trước khi hắn có thể đứng dậy, chàng trai nằm trên giường đã ngồi dậy, mỉm cười với khuôn mặt rạng rỡ, trông cậu rất hài lòng, mở lời đe dọa Tharn.

"Đừng làm điều đó với tao một lần nữa, vì lần sau, sẽ không chỉ là một cú đấm đâu." Hắn không có ý chơi đùa. Type thậm chí còn giơ lên nắm đấm. Mặc dù Tharn muốn phản bác, hắn phải nghiến răng và nuốt lời bác bỏ mà hắn muốn nói vì quá đau. Đây là một hình phạt cho việc quên đi việc Type sẽ ăn miếng trả miếng thế nào. Cậu bị ép buộc vì ham muốn nhưng nếu Thiwat ở trong tình trạng bình thường như bây giờ. Có vẻ như sẽ rất khó để đến gần cậu.

Tharn ngồi trên mặt đất đau đớn và nhìn Type một lần nữa nằm xuống giường. Cậu kéo chăn phủ lên người mình. Tharn thậm chí không nhìn thấy biểu cảm của cậu. Tharn không chịu được nhẹ nhàng xoa bụng để giảm bớt cơn đau. Sau khi xoa xoa một lúc, hắn cảm thấy khá hơn, rồi nói với giọng khàn đặc.

"Đừng đến lần sau mày lại nhờ tao giúp."

"Ai nhờ?!" Từ dưới chăn phát ra giọng nói giận dữ.

"Đừng tỏ ra như thế. Mày nghiện nó."

"Khốn kiếp!" Type không nhịn được lớn tiếng chửi. Nhưng cậu vẫn cuộn mình trong chăn. Điều này khiến Tharn bỏ cuộc trong việc gây rắc rối với cậu, hắn lặng lẽ dọn dẹp và tự mặc quần áo, sau đó ngồi xuống một cách khó chịu, tay xoa bóp bụng. Hắn không biết mình đang nên cảm thấy tức giận hay buồn cười. Mắt hắn nhìn vào người giường bên kia cuộn tròn như một quả bóng nhỏ. Trái tim hắn vẫn còn đập thình thịch.

Tharn biết Type không phản bác việc hắn nói, điều đó khiến hắn tự tin hơn để tiếp tục, và tại thời điểm này, hắn không muốn từ bỏ dễ dàng như thế. Thế nhưng mỗi bước đi của con đường này. Rõ ràng là sẽ khó khăn hơn.

"Bắt đầu từ hôm nay, đội bóng sẽ được chia thành các nhóm và sinh viên năm nhất tham gia sẽ được sắp xếp trong ba nhóm đó."

Type rất biết ơn Techno vì đã rủ cậu vào đội bóng đá, bởi vì sau khi buổi tập luyện cổ vũ kết thúc, việc tập luyện của đội bóng ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Chạy, giãn cơ. Ngoài ra còn có nhiều loại hình đào tạo nâng cao khả năng đá bóng như chạy, lừa bóng, nâng cao đùi, lách bóng qua chướng ngại vật, v.v. Mỗi ngày cậu đều tập đến cạn kiệt năng lượng, nhờ nó mới khiến cậu quên được Tharn một chút. Mặc dù thỉnh thoảng cậu ta sẽ xuất hiện trước mặt để nhắc nhở cậu, Type cũng lười quan tâm.

"Tao ghen tị với đàn anh ghê. Tao cũng muốn chơi cho giải uni!"

"Mày muốn chơi thì chơi thôi, nhưng nếu mày muốn thắng, mày vẫn cần có chút thủ thuật cơ bản, một điều đơn giản như vậy, mày có thể nghĩ ra nó với bộ não như quả nho của mày không." Type và Techno không cùng suy nghĩ. Vì cậu biết rằng đội sẽ không có vị trí trống để Techno tham gia nên cậu mới nói như vậy. Mỗi ngày kể từ khi bắt đầu tập luyện, Type đều nghe thấy giọng nói cằn nhằn của cậu ta bên tai, Type chỉ có thể quay lại nhìn cậu ta và cậu ta bực dọc nói.

"Tao biết rồi nhưng nếu họ làm vậy, có thể nói rằng họ không cho sinh viên năm nhất cơ hội!"

"Hừm, nó sẽ lãng phí thời gian của trường nếu đào tạo lại sinh viên năm nhất từ đầu. Đội bóng đá trong trường đại học không giống như ở trung học."

"Chống mắt lên mà coi, không lâu nữa tao sẽ thành đội trưởng!"

"Đừng mơ nữa, mày muốn tao đánh cho mày thức tỉnh không?"

Lần này Techno nhìn chằm chằm vào Type, giọng cậu ta khàn khàn.

"Nãy giờ mày đạp tao từ trên cao xuống hoài. Mày bực bội cái gì hả?"

"..." Cậu im lặng một lúc trước khi trả lời.

"Không có gì."

"Xin lỗi mày luôn, thằng bạn đơn giản của mày không phải một con bò ngu ngốc. Mày im lặng hết mịa nửa phút. Thời gian đó đủ để mày suy nghĩ một đống chuyện. Mày với cậu ta có chuyện gì nữa rồi?"

"Không." Cậu không muốn kéo thêm rắc rối nữa, nên cậu chỉ có thể lựa chọn nói dối Techno thế này. Hình ảnh của tay trống hiện lên trong tâm trí cậu. Nhưng lần này cậu nghiêm túc tự đặt câu hỏi cho mình... Tại sao cậu lại có cảm giác với cậu ta?

Cậu không phải là gay. Đứng trước con trai cũng chẳng cảm thấy gì đặc biệt. Quan trọng hơn là cậu ghét gay đến cực điểm. Đây là lý do quan trọng nhất.

Hơn nữa, sau lần làm cùng nhau đó, cậu cứ nói đi nói lại rằng cậu ghét điều đó hơn trước, vì thâm thâm cậu biết rằng cậu không còn ghét Tharn như trước nữa, cậu phải thừa nhận là cậu còn cảm thấy rất thoải mái khi làm cùng cậu ta.

Nhưng... Trước đây khi cậu thấy ai đó là gay, cậu sẽ có cảm giác kinh tởm buồn nôn. Bây giờ, cảm giác này đã thay đổi đối với tất cả mọi người hay chỉ với thằng Tharn?

Đó là điều cậu sợ khi cậu suy nghĩ về những gì đang diễn ra, chấp niệm đã hình thành trong nhiều năm lại thay đổi vì cậu ta, điều đó cho thấy Tharn có ảnh hưởng đến Thiwat, nhưng Thiwat không muốn chấp nhận điều đó.

Type không ngờ rằng câu hỏi mà cậu bối rối sẽ được trả lời vào buổi chiều cùng ngày.

Câu hỏi là ... Bây giờ sự khác biệt trong cách cậu nhìn nhận gay là gì?

"Âyyyyy, Techno !!! Chị chết mất ~, bạn của em đẹp trai và nhìn ngon lành cành đào ghê. Ôi, mặt chị đầy mồ hôi rồi. Nếu chị ước chừng đúng, bọn chị đã đi từ tận bên kia tòa nhà để sang gặp tụi em đó!" Type biết rằng Techno đối xử với họ như những người bạn bình thường. Thực tế, Techno là một người có kỹ năng xã hội tốt. Cậu ta biết gần một nửa sinh viên trong trường. Vì vậy, Type không ngạc nhiên khi cậu ta biết những sinh viên của trường đại học khác. Nhưng một trong số họ đến giữ chặt cánh tay cậu và nhìn cậu với đôi mắt phát sáng. Type thật sự chịu không được.

Xin lỗi chứ nếu câu nói đó được nói bởi một cô bé dễ thương hay một cô gái xinh đẹp với dáng người tuyệt vời, thì không sao cả, miễn là giới tính của người đó là nữ, cậu sẽ cười lại, vì cậu sẽ cảm thấy mình thật "đẹp trai", điều đó sẽ khiến cậu tự hào. Nhưng bây giờ cậu không thể cười được, bởi vì người khen cậu đẹp trai là một người không rõ giới tính.

Dừng lại! Đừng chỉ trích cậu và nói rằng cậu phân biệt giới tính, bởi vì nếu cậu không gọi họ là gay, thì cậu sẽ gọi họ là rối loạn giới tính.

Trong lòng cậu hơi ghê tởm hai người trước mặt, mặc dù họ mặc đồng phục nam, nhưng họ trang điểm, tô son, đang tán gẫu với giọng nói cao vút. Thành thật mà nói, giọng của họ rất thô. Họ thậm chí còn cọ xát vào xương bả vai và vào chân của Techno rất thân mật. Hơn nữa, một trong số họ vỗ cánh tay của Techno rồi đùa giỡn với cậu ta, điều này khiến cậu không kiềm được lùi xuống hai bước.

Cậu muốn chạy đi. Cậu không thể ngừng cảm giác ghét gay đang dâng lên không kiểm soát được.

Trên thực tế, thành thật mà nói, cậu không biết gay, đồng tính luyến ái, hay loại được gọi là katoey (nam có giới tính nữ), eh! Chính là nó. Mấy từ đó khác với nhau cái gì? Nhưng cho dù là loại nào, miễn giới tính là nam thì Type chỉ muốn yêu cầu họ đừng làm phiền một người ghét gay như cậu. Cậu muốn nói thẳng thắn và rõ ràng rằng cậu không muốn nhìn thấy họ trong tầm nhìn của mình.

"Ồ không được nha, em không vui đâu. Chị kêu Techno ~ mà lại khen bạn của em đẹp trai. Chị không tính khen em sao?" Techno, giống như một đứa trẻ muốn được khen ngợi, quay lại rồi làm mặt xấu. Sau khi nghe thế, Type chỉ cúi mặt nhìn xuống mũi giày của mình.

"Cũng muốn khen ngợi em đấy." Một người nói, người kia tiếp lời.

... "Nhưng chị không thể khoác loác!"

"Mm-hmm. Chị sẽ đánh đòn em gái chị sau."

"Ồ, chị không nói với chị của chị là chị thích hôn đâu, nhưng chị của chị có thể cho chị thử đó." Rồi chàng trai có khuôn mặt xinh đẹp dán sát một bên má của Techno, khiến người kế bên Techno toàn thân nổi tầng tầng da gà. Type không biết thằng bạn có còn nhận thức được sự hiện diện của cậu không nữa.

"... Nhưng hôn thì phải chịu trách nhiệm chứ. Ôi, em sẽ khiến em gái của chị có thêm kiến thức ở trên giường." Có tiếng hét nho nhỏ phát ra từ những người bên cạnh cậu. Về phần Techno, nó vẫn đang tán tỉnh hai chị em kia. Rồi ...

Chị gái!

"Tự bóp ngực em đi, ngực của chị a!!!"

"Chà, em vẫn phải bảo vệ ngực em chứ. Em vẫn là con nít nha!"

Lúc này, Type tự hỏi mình có thể chạy bao xa. Một trong số họ hét lên giống như ... Chà, đừng để cậu phân tích kĩ. Type chỉ nghe thấy tai cậu đầy âm thanh chát chúa và chói tai. Cô chị gái kia âm thầm đưa tay lên bảo vệ ngực và cắn môi. Type lo lắng nhìn họ. Người còn lại thậm chí còn làm vẻ mặt thái quá vỗ vai Techno. Nhưng bị Techno đùa giỡn đẩy ra.

Không có gì khủng khiếp hơn.

Một trong số họ định kéo cổ Techno và hôn cậu ta. Cô ấy nói với giọng chói tai "Này đã châm lửa rồi tính bỏ chạy hả. Tối nay chúng ta nên gặp nhau để trao đổi nhiều hơn không?" Nếu không phải vì khuôn mặt của cô ấy thì

Chết tiệt!

"Ôiii, tại sao em lại véo vào ngực chị một cách thô lỗ như vậy!" Techno vẫn tiếp tục nhào nặn ngực giả của người kia để chơi đùa, làm cho chị gái sinh viên ban đầu bị trêu chọc thét the thé lên. Người chị sinh viên cao và gầy quay lại nhìn Techno.

"Đây có phải là ngực không? Nó nên được tạo ra bởi hoóc môn. Em thấy nó cứng như bìa vậy. Sau khi véo, em không thấy tốt chút nào!" Miệng của Techno nói như vậy, nhưng tay cậu ta không buông nhào nặn ngực của chàng trai kia. Type muốn vươn tay xoa thái dương xác thực xem mình đang thấy cái chó gì ở đây.

"Em đang muốn làm chị buồn đấy à?"

"Ôi em nào dám. Tại vì chị ấy quyến rũ em đấy đúng không chị?"

"Chết tiệt, chết tiệt! Làm sao em có cái miệng hư như vậy chứ! Chị đã vờ như không nghe thấy đấy!" Techno run lên vì cười. Cậu ta lại nghịch ngợm nhào ngực chị ta làm chị ta lại thét lên the thé (cậu có thể thề rằng cậu ta rất thích nó). Techno còn nghĩ rằng cậu ta đẹp trai và mỉm cười với bọn họ.

"Em không muốn lãng phí thời gian vào bộ ngực giả của chị đâu. Em nghĩ tốt hơn là tìm người thật hàng thật."

"Thằng nhóc thối tha này, sao có thể phun ra những lời thế được chứ. Ngực chị sẽ đè chết em nếu em còn chế giễu bọn chị đấy!!!"

"Techno, tao đi trước." Lúc này, Type không muốn ở đây và lắng nghe Techno tán tỉnh hai chị em này. Vì vậy, tốt hơn hết là rời đi. Họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn nhưng cậu không biết cậu sẽ nổi da gà bao nhiêu lần đâu. Chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ sẽ nắm lấy cánh tay của cậu, cậu đã muốn bỏ chạy rồi.

Cậu đã đi đến kết luận cậu là một thằng kì quặc vô cùng ghét gay.

Chắc là vậy rồi!

"Đừng đi, em trai nhỏ!"

Trước khi cậu kịp bỏ đi, điều cực kỳ khủng khiếp đã xảy ra bất ngờ. Người lúc nãy nũng nịu giơ tay che ngực lóe cái đứng ngay trước mặt Type, nắm lấy tay cậu và xoay cậu 180 độ, cậu ta mỉm cười ngot ngào. Type chớp mắt thấy cậu ta càng lúc càng dán sát vào mình, điều này khiến cậu mất bình tĩnh.

"Chà, em của chị và chị là quản trị viên của trang "Những chàng trai dễ thương." của trường tụi chị. Chị có thể xin chụp ảnh của em và đăng lên trang không? Em chỉ cần đưa tên cho em chị và trường mà em học, em sẽ được các cô gái cổ vũ và ủng hộ. Các em gái sẽ hét lên và cổ vũ cho em khi thấy em. "

Cậu không thể đứng đây và nghe bọn họ nói nữa. Cậu giơ tay đẩy cánh tay của người kia ra. Cậu đã không kịp chuồn đi rồi. Biểu hiện của cậu càng lúc càng trở nên nghiêm trọng và nó cũng khiến những người xung quanh nghiêm trọng không kém. Chỉ là hai cô gái này (?) Họ muốn chụp ảnh và xin 7749 thông tin của cậu, dù không biết cậu đã đồng ý hay chưa, họ cứ thế mà nã súng liên thanh vào cậu.

"Chị gái, chị nên đi tìm người khác." Cậu thiếu kiên nhẫn nói, hơi lùi và bắt đầu hơi loạng choạng vì cảm giác kinh khủng đang dâng lên trong lòng.

Cậu chỉ đang nói sự thật.

"Ơ, chị gái, thằng Type mà đẹp trai ấy ạ? Nên tìm người khác thì hơn!" Và Techno cũng đang cố gắng giúp cậu, bởi vì cậu ta là người duy nhất biết cậu ghét gay, và cũng có mình cậu ta thấy khuôn mặt cậu lúc này hơi sai sai.

Chết tiệt!

"Gì vậy, này, đừng nghĩ nhiều, chỉ là một bức ảnh, một bức ảnh thôi mà!" Ngay lúc đó, người đang giữ cánh tay Techno buông cậu ta ra, quay sang nắm lấy tay cậu, khiến Techno, người biết cậu ghét gay và katoeys, nhìn chằm chằm vào cậu để xem cậu như thế nào

"Chị, em muốn nói ..."

Chết tiệt!

"Buông tao ra, đồ gay quái đản!"

Cậu đã cố gắng tránh xa bọn họ, cánh tay của cậu, cậu đã nhẫn nhịn hết mức khi bọn họ muốn vươn tay chạm vào đầu cậu. Techno cũng chạy nhanh hết mức có thể để kéo bọn họ sang một bên, nhưng trong giây phút mà chị gái đó nắm lấy tay cậu, sự kiên nhẫn của cậu đã cạn kiệt.

"Tránh xa tao ra, đồ biến thái quái đản. Thật ghê tởm. Một chàng trai ăn mặc như con gái đã chẳng ra làm sao rồi. Kẻ biến thái như mấy người còn muốn hoàn toàn trở thành con gái. Cha mẹ các người thật đáng thương mới sinh ra người con như vậy! Tao ghét bọn gay khủng khiếp!" Cậu quay lại và hét vào mặt họ với vẻ mặt gay gắt và ánh mắt hung dữ. Thật đáng sợ. Cậu không quan tâm mặt họ đã đổi sắc như thế nào vì khiếp đảm. Hiện tại, cậu chỉ biết là cậu kinh tởm đến mức không chịu được.

"..."

"Aizz ... Nó là ... Ôiii, tao nên làm gì đây?" Techno bất lực yếu ớt nói.

"Tao là một katoey lập dị đấy thì sao. Tao đã ăn hết của nhà mày hay sao mà mày ăn nói độc mồm như vậy hả? Em trai!" Ngay lập tức, chị gái sinh viên giận dữ bật lại với lý lẽ hợp lý. Type lao lên muốn choảng nhau. Techno nhanh chóng lao vô giữa ngăn cậu và chị gái đó lại.

"Chị, chị à ~, trước tiên hãy bình tĩnh, bình tĩnh, em thay bạn em xin lỗi, nó vẫn luôn như vậy..."

"Type! Mày còn đứng đó làm gì? Đi lẹ đi!" Bất chấp những nỗ lực của Techno để giúp cậu, những người đứng sau cậu ta vẫn chồm lên giận dữ và mắng chửi cậu. Type tiếp tục cười khẩy và nhìn hai chị em. Sau đó, cậu xoay người đi về hướng khác. Nếu không phải do Techno giữ họ lại, dự rằng bọn họ sẽ lao lên và cả hai sẽ xung đột một trận rồi.

"Chị ơi, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!!!"

"Chị không thể bình tĩnh! Mày có thấy bạn của mày kì thị bọn chị thế nào không, nó như một thằng ngu vậy, nên chửi chị sao? Tại sao! Chị cũng muốn mình thế này hả! Mặc dù chị là một katoey, chị cũng là một katoey có lòng tự trọng!"

"Chị, thay mặt bạn em, em thành thật xin lỗi chị, bình tĩnh đi chị."

Khi không thể thoát khỏi cánh tay ngăn lại của Techno, một trong hai chị gái đã đe dọa.

"Nói với thằng bạn ngu ngốc của em là mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng vậy đâu, Techno!"

Vấn đề của Tharn với thằng bạn cậu ta còn khiến cậu ta lo muốn chết, giờ thì đến hai chị em này làm cho mọi chuyển rối tung lên.

Techno sắp phát điên, nhưng trước khi phát điên, Techno muốn dẹp yên chuyện với hai chị em nhà kia trước!!!

"Type, làm ơn luôn, mày đi xin lỗi hai chị em đó hộ tao giùm cái, tao xin mày."

"Mày nghĩ cái đíu gì vậy? Tao có làm gì sai đâu? Tại sao tao lại phải đi xin lỗi?"

Trong ký túc xá, Techno đang cố nài nỉ bạn mình xin lỗi hai chị gái mà cậu đã chửi rủa chiều hôm qua. Như dự đoán, cậu ta bị kiên quyết từ chối.

"Tao lo cho mày đó Type. Tao biết mày có lí lẽ của mày, nhưng hai người đó rất nổi tiếng ở trường. Nếu họ tung tin này ra, mày sẽ bị cái bọn trong trường bắt nạt."

"Hum! Mày nghĩ tao sợ chắc? Tụi nó dám bắt nạt tao, tao sẽ đánh trả. Baa! Đứng gần tao, tao sẽ nôn. Họ còn kéo kéo tay tao. Con mẹ nó tao sẽ nổi da gà!" Mặc dù thằng bạn của cậu lo lắng muốn khùng và tuyệt vọng ôm đầu, cậu không lo lắng chút nào.

"Mày cũng có sai mà. Hai chị em có làm gì mày đâu, và những gì chị ấy nói cũng đâu có sai. Chị ấy có một trang riêng của chị ấy và chị ấy chỉ xin có tấm ảnh. Cũng có phải chị ấy ép buộc mày hay bắt nạt mày? Mày cần gì phải nói chị ấy như thế. Mặc dù tao là bạn mày, vấn đề này tao cũng không thể đứng về phía mày mà bênh mày được." Mặc kệ Techno hết lời thuyết phục thế nào, cậu không muốn nghe bất cứ điều gì về nó.

"Mày không cần đứng về phía tao, vấn đề của tao là do họ đã sáp lại gần tao trước."

"Nhưng họ chỉ nắm lấy cánh tay của mày và mày có thể thấy rõ ràng bọn họ chỉ đang đùa giỡn!"

"Nhưng tao cảm thấy muốn bệnh!"

"Má nó, tại sao tao lại có một thằng bạn khốn kiếp như vậy? Có quá nhiều vấn đề, định kiến, hẹp hòi và lố bịch. Tao lo lắng cho mày nhiều vậy làm chi!!!?" Techno thật muốn ngừng lo lắng về thằng bạn này.

Phải, thằng bạn của cậu ta đã không biết tầm ảnh hưởng của hai chị gái đó sẽ gây ra hệ quả nghiêm trọng đến mức nào.

Ring ring ring.

Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, Techno nhấc điện thoại đang reo lên trả lời.

"Có chuyện gì? Bây giờ tao đang bận." Techno sốt ruột cầm điện thoại lên và nhìn thằng bạn đang ngồi chơi game trên máy tính, nhưng sự chú ý của cậu ta tập trung nhiều hơn vào âm thanh phát ra từ di động , cậu ta hỏi lại.

"Mày nói cái gì cơ?!!!"

Cậu nhìn cậu ta. Mặc dù đôi mắt của Techno mở to vì sốc, dường như sắp thở không được, cậu nhún vai.

"Cám ơn vì đã báo cho tao!"

Đệch.

"Này, tao đang chơi." Sau khi Techno cúp điện thoại, cậu ta vội vàng nắm vai Type kéo cậu ra. Khuôn mặt cậu ta biểu thị tâm trạng cậu ta đang tệ, cậu ta cầm lấy máy tính đặt xuống trước mặt. Cậu ta không để tâm đến lời phàn nàn đến từ chủ sở hữu máy tính.

"Mé, tao đã nói mày rồi." Không lâu sau, Techno gần như đưa mặt dán sát màn hình, cậu ta dùng hết sức để hét lên.

"Ôi, đầu của tao!"

"Ô, mở to con mắt ra xem mày đã làm gì!" Type vẫn đang phàn nàn về việc đầu mình bị đẩy ra khỏi máy tính. Thằng bạn cậu lại rống chửi cậu. Cậu quay đầu chửi lại cậu ta, nhưng Type cũng bối rối. Cậu quay sang nhìn trang web trên màn hình máy tính.

"Đây ... Cái quái gì?!" Khi nhìn thấy, Type cau mày thật chặt, không hiểu bạn mình đang nói gì, nhưng khi cậu từ từ cuộn xuống, cậu không thể quay đầu lại nhìn Techno.

"Chết mẹ, xong tao rồi!!!"

"Đó, mày thấy khổ chưa. Tao đã nhắc mày đi xin lỗi hai chị em đó đi. Làm thế nào bây giờ hả Type? Phiền phức chết đi được!" Techno càu nhàu. Cậu ta đập máy tính, máy tính sắp vỡ dưới tay cậu ta rồi, làm sao mà cậu ta không bực dọc đến thế khi hai chị em đã đăng lên một bài viết mô tả đáng thương và sống động trên trang web.

... Cảm xúc thật của hai con quái vật.

Đây là tiêu đề.

Sau đó, hai chị gái bắt đầu nói về cách họ nhận ra cơ thể của họ là nam giới, nhưng phần bên trong thực chất là kinh nghiệm trước đây của phụ nữ. Đừng nói các sinh viên nữ sẽ cảm thấy thương cảm sau khi đọc, ngay cả các sinh viên nam cũng sẽ bị làm cho cảm động. Hơn nữa, độc giả còn hỏi trên trang web một cách buồn bã: Có chuyện gì với họ vậy? Có chuyện gì với họ vậy? Có chuyện gì với họ vậy? Cuối cùng, hai chị em cũng giải thích nguyên nhân của bài đăng này, với một miêu tả về nội tâm của một nạn nhân nam bị bắt nạt vì có một giới tính khác. Type đếch biết họ đã viết bao nhiêu trang, nhưng cậu chắc chắn rằng sau khi họ đăng tải nó lên web một giờ trước, số lượt truy cập bài viết đã tăng lên chóng mặt, số lượng bình luận và lượt thích đã vượt con số 500.

"Vậy thì sao!"

"Vậy thì sao? Type, mày không cảm thấy gì hả!!!! Mày bị đui hay không thấy bài đăng vậy? Bài đăng này có 35000 lượt truy cập và tao rất sẵn lòng nhắc mày rằng tất cả những người truy cập đều là sinh viên trong trường của chúng ta và, cuộc sống ở trường của mày hỏng bét rồi." Techno nói với giọng điệu mạnh mẽ gãy gọn. Nhưng đáp lại chỉ là một cái nhún vai từ một người rất điềm tĩnh như Type.

"Vậy thì sao? Chỉ là hai con quái vật đang cắn xé nhau vì một chuyện nhỏ, nó sẽ sớm qua thôi." Cậu không quan tâm đến nó. Cậu không cảm nhận được sự ảnh hưởng của những gì hai chị em nói. Techno, người lo lắng về cuộc sống của cậu, đã sắp không thở được.

"Ôi mà muốn làm gì thì kệ mày. Nhưng tao nhắc trước. Nếu họ công khai người đó là ai, tự sử dụng trí thông minh của mày để giải quyết đi, mày cũng biết nó sẽ phát triển theo hướng nào mà!!!" Cuối cùng, Techno đã từ bỏ việc cố gắng thuyết phục cậu xin lỗi. Sau đó nói thẳng với cậu rằng nếu sau này cậu gặp rắc rối, cậu đừng có mà nhờ cậu ta giúp đỡ.

Cậu ta không thể chờ được gấp gáp rời đi, vừa lúc đó cậu ta gặp Tharn, người vừa về phòng.

"Tao giúp gì cho mày được?"

"Ngu ngốc, tao đếch biết. Tự đi mà hỏi bạn cùng phòng mày đi!" Tharn cau mày khi nghe câu trả lời cộc cằn đó, nhưng khi hắn đi vào phòng ngủ, hắn thấy bạn cùng phòng đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một cách ảm đạm. Vì vậy, hắn lựa chọn sẽ không hỏi Type vì mặt cậu như thế này chắc chắn sẽ không trả lời hắn. Hắn chỉ có thể tốn nước miếng của mình, thà đi nói chuyện với đầu gối còn vui hơn.

...Vậy, thằng đó là ai vậy chị?

...Chị, đừng suy nghĩ nhiều. Chị chẳng làm gì sai hết. Thằng chó đó mới là người sai.

... Em gái, bình tĩnh đi. Trên đời có quá nhiều người thiển cận. Hầu hết chúng nó đều có khuôn mặt xấu xí và tính cách cũng xấu nốt. Em là bông hoa đẹp nhất luôn. Tất cả ai dám xúc phạm em thế này. Tụi chị sẽ hỗ trợ em và mang lại cho em sự tự tin.

... Hừm! Thằng đó là ai hả chị? Em là trai thẳng, nhưng em không thể chấp nhận chị bị bắt nạt. Thằng đó đúng là một thằng ngu. Đúng là không thể nhổ ngà từ miệng của một con chó. Nhiều người bạn của em là gay và katoey. Thằng đó chắc không thể biết tính tình của họ tốt biết bao nhiêu.

... Nhổ infor thằng đó ra? Em sẽ đánh nó thay chị.

... Chị công khai thông tin mặt mũi nó đi. Em sẽ dẫm mặt nó trước trường đại học nó luôn!

Đây là ý kiến ​​của một số cư dân mạng trên trang web. Sau hai ngày bão táp, ai đó đã đào ra một bức ảnh của một chàng trai mặc đồng phục học sinh với đôi mắt đang nhắm, và đăng tải nó lên. Bức ảnh còn cho biết trường, lớp và tên. Không cần nói gì thêm, nhiều siêu anh hùng Avengers như vậy, chắc chắn đã biết đó là ai?

Cậu đã nghĩ rằng vụ việc này có thể gây ra một cuộc chiến đẫm máu, cậu đã từng nghĩ im lặng là cách tốt nhất để giải quyết nó, và nó sẽ biến mất sớm thôi. Nhưng...

"Thằng đó đó là người châm biếm chị em chúng ta!"

"Hèn hạ thật!"

Cậu lúc nào cũng trong tâm trạng băn khoăn: Họ có còn nói về cậu nữa không?

Bây giờ bất kể cậu đi đâu, sẽ có những tiếng nói nhảm sau lưng cậu. Thậm chí có người đứng trước mặt cậu mà chỉ trỏ mắng chửi. Nhưng tất cả những điều này, cậu chọn cách đối phó với nó một cách im lặng, bởi vì cậu biết rằng bất cứ điều gì cậu nói hoặc giải thích là vô ích. Mỗi ngày, hai chị gái đó đều thu hút mọi người và ngày càng có nhiều người tham gia vào đội của họ để tấn công cậu. Cậu có thể làm gì đây?

Đó là một cuộc tấn công mạng nhằm vào cậu, lưng cậu liên tục bị ném sơn lẫn trứng. Cậu bị đối xử như một tên tội phạm cổ đại, nhưng cậu không thể làm gì cả.

"Bạn của tao sao lại hèn hạ được? Tao phải nói mấy đứa anh hùng bàn phím mới là kẻ hèn hạ hơn."

Một số bạn bè của cậu lên tiếng, họ đứng về phía cậu, trái tim cậu được an ủi rất nhiều. Cậu không sợ mình bị đối xử hay bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ thế nào, trước hành vi khiêu khích liên tục của họ, cậu chỉ có thể nắm chặt nắm đấm và nén lại cơn giận, do đó gần đây cậu không muốn ra khỏi ký túc xá .

Lúc đầu, Techno và cậu nghĩ rằng nó sẽ kết thúc sau vài tuần tin đồn bị tung ra. Nhưng rõ ràng mọi thứ đã vượt quá mong đợi của hai chị em đó. Bởi vì sau khi bức ảnh của cậu được đăng lên mạng, nó cũng được đính kèm với một văn bản miêu tả dài như tấu sớ về một kẻ giết người trên báo, khiến nhiều người bắt đầu tìm hiểu vấn đề này và từ từ chú ý đến nó.

Và kết quả là

... Tôi muốn nói là các bạn đang để sự việc đi quá xa rồi. Cho dù sinh viên đó nói gì không biết điều đó đúng hay sai, các bạn không có quyền đăng ảnh cậu ấy lên mạng mà chưa có sự xin phép. Các bạn không biết tôn trọng quyền riêng tư của ai hả? Lúc đầu, tôi đồng cảm với các bạn, nhưng bây giờ thật sự cái gì mới là vấn đề ở đây? Thật xin lỗi nếu tôi nói điều này, nhưng sự đồng cảm lúc đầu của tôi đã giảm xuống rồi.

... Gays, có phải các bạn đang giả vờ tội nghiệp và đáng thương hại không?

... Tôi cũng muốn biết lý do tại sao mọi người chỉ trích cậu bé, nhưng tôi nghĩ những gì chúng ta nghe chỉ từ một phía, và chúng ta chưa nghe được phía còn lại nói gì. Mọi người không nghĩ những thứ đó chỉ viết bởi ý kiến chủ quan từ một phía à?

... Những con chó cái đã chửi cậu ấy, chúng mày chỉ dám gây rắc rối trên mạng thôi, giời ạ!

... Các bạn đang kiện những người ghét đồng tính hay kiện mấy thằng hãm hiếp hay giết người vậy? Nhìn mặt các bạn không biết ai mới là người nói thật.

... Tôi cũng ghét họ, những tên đồng tính chết tiệt.

Phải, cũng có những người đứng về phía cậu như vài bình luận phía trên. Bây giờ bọn họ đang tranh cãi muốn banh bài viết đó. Nhiều người đã tham gia vào nó và bày tỏ ý kiến ​​của họ. Vụ việc này ngày càng trở nên được nhiều người biết đến, và ngày càng có nhiều bình luận điên cuồng dữ dội khó chấp nhận.

Ngay từ đầu cậu đã là một người phân biệt đối xử đồng tính và đó là sai trái, bây giờ chia ra hai luồng dư luận. Những người ghét đồng tính luyến ái đột nhiên xuất hiện, giống như họ theo dõi và ẩn mình trong bóng tối. Chực chờ xem nếu ai đó nói về điều này một cách cởi mở, họ sẽ xuất hiện ngay lập tức, khiến mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn trước.

Trang chủ, ban đầu được sử dụng để quảng bá cho những chàng trai có gương mặt nhỏ nhắn dễ thương, giờ đã trở thành một trang truyền bá bộ phim truyền hình máu chó. Một số người đã tạo ra một trang mới để phản đối lại. Nó cũng đã lan vào Diễn đàn Đại học.

Tất cả những tin đồn này, cậu đã vô cùng đau đầu khi vấn đề mệt mỏi này bắt đầu và kéo dài đến tận bây giờ.

"Type, tới xin lỗi hai chị em đó đi!"

Techno đang cố gắng thuyết phục cậu, nhưng câu trả lời của cậu vẫn giống như trước đây.

"Không, tao không làm gì sai cả, mày có thể thấy hai phe có ý kiến ​​khác nhau sẽ không dừng tranh cãi với nhau, dù tao có làm gì, nó sẽ không kết thúc." Cậu bước vào phòng ngủ và phân tích suy nghĩ của mình với Techno. Sau đó cởi ba lô ra và đặt nó lên giường. Techno không biết phải làm gì. Cậu hít sâu và bình tĩnh lại. Cậu không nghĩ nó sẽ vượt tầm kiểm soát như vậy.

"Type, mày để tao nói coi... "

"Tao nói là tao sẽ không đi xin lỗi. Mày cút về lẹ đi. Tao nhức đầu và muốn ngủ." Cậu không đợi thằng bạn mình cằn nhằn xong đã trầm giọng cắt đứt. Điều này khiến Techno ngần ngại trong việc tiếp tục khuyên lơn cậu. Nhưng vì thái độ rõ ràng chán ghét của cậu, cậu ta chỉ có thể thay đổi chủ đề và hỏi.

"Tao mua cơm cho mày ha?"

"Không, tao không đói."

Thời điểm này, cậu có đói hay không thì cậu cũng không muốn ăn.

"Đừng suy nghĩ nhiều, nó sẽ kết thúc sớm thôi. Tao về trước!" Techno hít một hơi thật sâu. Dù do dự một lúc, cậu ta vẫn lặng lẽ đi khỏi ký túc xá. Type giả vờ như cậu không quan tâm. Cậu nhẹ đập đập đầu mình, ngồi trên sàn, dựa lưng vào giường, cong đôi chân dài và vùi mặt vào đầu gối.

"Hai chị gái đó làm vậy cũng một phần lỗi mình, vì mình ghét những người như họ. Nên mình mới bị đối xử bất công và bị lăng nhục!"

Cậu tự nói với mình bằng giọng run run, nhắm chặt mắt và kìm nén cảm giác kinh khủng đang lấp đầy tâm trí cậu, cậu chỉ muốn trốn thoát khỏi đây. Tất cả những người chửi cậu chưa bao giờ hỏi cậu rằng tại sao cậu lại nói thế.

Không ai hỏi cậu bất cứ điều gì. Họ chưa biết thực hư mà họ đã làm vậy với cậu?

Lo lắng cho Type... Thật điên mới đi lo lắng!

Đây là cảm xúc chôn chặt trong lòng Tharn về người bạn cùng phòng của mình, nhưng hắn không thể làm gì được.

"Đừng làm phiền tao!"

Khi hắn lo lắng hỏi Type, đây là câu trả lời mà Type đáp lại hắn. Mặc dù điều này khiến Tharn rất tức giận, hắn lại không thể nói bất cứ điều gì, bởi vì bây giờ hắn nghĩ hắn là người hiểu Type rõ nhất.

Cậu có định kiến, cậu thiển cận nhỏ nhen, cậu ghét gay. Nhưng có một lý do cho tất cả những điều này. Biểu hiện đau đớn sợ hãi trước đây của cậu cho thấy thứ gì đó đã làm cậu tổn thương sâu sắc đến mức hắn cảm thấy rằng Type có lẽ có lý do để ghét những người đồng tính như hắn.

Khó khăn bước đầu là làm Type mở lòng thoải mái với hắn, khó khăn nhất là tiếp cận Type và cố gắng chầm chậm hiểu được toàn bộ con người cậu. Nhưng tất cả đã đổ sông đổ bể, bởi vì những người chỉ biết chấp nhặt và bêu rếu Type.

Tharn cầm trên tay đồ ăn vừa mua, tra chìa khóa và đi vào phòng ngủ.

"Type!"

Mặt trời đã lặn, cả căn phòng tối om. Khi hắn bật công tắc, hắn thấy Type khóc, hai vai run rẩy, người luôn tự tin về bản thân mình và trông lúc nào cũng mạnh mẽ đang ngồi trên sàn nhà với khuôn mặt chôn trong đầu gối.

"Mày bị sao?"

Type như một con rối. Người đang ngồi lặng lẽ ngước lên nhìn hắn và vô hồn cười khẩy, cậu không cười với hắn mà cười cái nhìn của hắn.

"Sao mày vẫn đứng đó, đáng ra mày phải chặn trước mặt tao chửi tao vì tao ghét đồng tính mới đúng. Ôi, mày hẳn phải ghét tao lắm, bởi vì người đã mắng chửi tao cũng giống như mày." Type hỏi Tharn với giọng cười tự chế giễu, điều đó làm cho Tharn cảm thấy lạnh lẽo.

"..."

Bây giờ Tharn không biết phải nói gì và hắn không nghĩ Type sẽ nói với hắn về điều này.

"Hôm nay, tao gần như bị cả lớp chỉ trích. Ngay cả giáo viên cũng đang đì tao. Tao bị dõi theo khắp nơi rồi bị chửi rủa ngay cả trong quán ăn. Giống như tao đã chửi mày trước đây." Type ngước lên và mỉm cười với hắn, chống bàn tay yếu ớt đứng dậy. Rồi lướt qua hắn.

Bặp!

Nhưng trước khi cậu lướt qua, Tharn nắm lấy cánh tay Type, và nhìn chằm chằm vào cậu, người đang bực dọc vì bị tóm lấy.

Cậu nhìn xuống bàn tay hắn đang cầm lấy cánh tay mình, nhưng thay vì giật ra một cách chán ghét như thường lệ, cậu mỉm cười.

"Tao không biết sẽ như thế nào nếu mày bị chửi lây đâu." Nhưng Tharn không quan tâm những gì cậu nói.

Giây tiếp theo nói với cậu: "Tao làm gì để mày không như thế nữa?"

Câu hỏi của hắn làm cậu ngạc nhiên, rồi cậu nhìn và mỉm cười nói.

"Mày có thể làm cho tất cả tính hướng của con người trên thế giới này trở lại bình thường không?"

Tharn chỉ có thể đứng đó sững sờ cho đến khi cậu cười và giật tay ra. Nhưng trước khi cậu đi ra khỏi phòng, hắn nói.

"Tao không thể, bởi vì tao thậm chí còn thích con trai." Nếu Type để ý, cậu sẽ thấy Tharn đang nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng vì cậu không quay đầu lại nên không thể thấy, cậu nhanh chóng rời khỏi phòng. Tharn cuộn chặt tay. Hắn thực sự muốn kéo Type lại và ôm chặt cậu trong lòng mình.

Hắn muốn ôm cậu không buông tay rồi nói với cậu mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng Tharn biết... Hắn không có quyền làm điều đó.

"Tao muốn biết tao phải làm gì cho mày? "

Lúc này, hắn thật muốn Type có thể dựa dẫm vào hắn.

"Tao thấy mày thà chuyển đi còn hơn sống với người không hiểu lí lẽ như vậy. "

Tharn không thể đếm được bao nhiêu lần hắn được khuyên như vậy. Thật vậy, hầu như tất cả sinh viên trong trường đại học đều biết hắn là gay, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi nhiều người lo lắng về hắn và tự hỏi làm thế nào hắn có thể sống với bạn cùng phòng ghét gay đến vậy. Thậm chí có nhiều người tò mò hỏi hắn. Hắn cũng không quan tâm.

Lúc này, bạn của hắn nói với hắn.

Tharn quay sang thằng bạn đang bối rối lắc đầu "Loại người như cậu ấy thì sao?"

"Mày hiểu ý tao mà. Tốt hơn hết là mày nên chuyển ra ngoài nếu không mày lại dính vào rắc rối này đó. Ai cũng biết rằng bạn cùng phòng của mày dính phải bê bối." Tharn cũng hiểu rằng thằng bạn của hắn đã lo lắng cho hắn, nhưng hắn vẫn không vui với những bình luận của bạn mình về Type. Hắn kìm nén cảm xúc khó chịu và lắc đầu từ chối lời khuyên kia.

"Tại sao tao phải chuyển đi? Không có vấn đề gì giữa tao và Type."

"Ôii, tao cũng muốn biết làm thế nào mày có thể sống yên bình với cậu ta trong một thời gian dài như vậy. Cậu ta rất ghét gay, phải không?" Tharn hít một hơi thật sâu khi nghe thằng bạn nói vậy, hắn đã chuẩn bị trước và từ tốn giải thích với thằng bạn mình.

"Chỉ cần không thân thiết quá là được."

"Cậu ta biết không?" Lhong, người lúc nào cũng tò mò thăm dò chuyện của hắn. Tharn miễn cưỡng đẩy đầu thằng bạn, đứng lên kết thúc chủ đề này.

"Mày rảnh quá hay sao mà quan tâm chuyện của tao? Mày xem xong bài kiểm tra giữa kì chưa?"

"Ôiii, mày đừng có nhắc đến nó. Tao đang tận hưởng đấy. Gió mà cuốn đống sách giáo khoa đi được là tao tiễn nó đi luôn." Ngay khi hắn đề cập đến kì thi, Lhong bắt đầu kêu ca. Tharn bỏ mọi thứ vào túi, đeo túi lên vai.

"Này, mày đi đâu vậy? Hôm nay mày không đi xem ban nhạc hả?"

Nghe câu hỏi này, Tharn quay sang nhìn thằng bạn một cách nửa chế giễu nửa hả hê.

"Tao không phải là mày. Tao còn phải về ôn bài nữa."

"Chà, chà, Tharn thực sự là một người có lương tâm và trách nhiệm cao cả với việc học của mình! Mời ngài về phòng nghiền ngẫm bài học của ngài. Thật phiền phức!" Tharn không quan tâm đến tiếng cười của thằng bạn đằng sau hắn, bởi vì hắn muốn sớm về kí túc. Nhưng trước khi hắn quay lại ký túc xá, hắn không quên đi mua cơm. Ngoài ra, hắn không chỉ mua cơm cho hắn, mà còn mua cho cậu.

Cạch.

"Hôm nay mày vẫn không đi học à?"

Nằm trên giường, người mặc đồng phục học sinh như thể bị cô lập với thế giới, Type quay lại nhìn Tharn.

"Kệ tao đi." Type không nói chuyện gì đã xảy ra cho hắn nghe, Tharn cũng không hỏi gì, hắn đi đến góc phòng lấy hai cái dĩa, rồi đi đến bàn ngồi xuống. Hắn mở túi, đổ thức ăn vào dĩa. Rồi khẽ hỏi.

"Mày tính cúp học suốt đời luôn hả?"

"..."

"Tao biết Techno có thể điểm danh giúp mày, mày thoát, nhưng mày trốn tránh mọi thứ suốt cả tuần rồi." Tharn biết bạn cùng phòng của hắn đang tránh các lớp học chung mà tất cả sinh viên năm nhất cùng tham gia, bởi vì khoa của Tharn không cần phải học lớp chung với các khoa khác. Vậy nên hắn cũng không rõ ràng lắm về việc xét vắng mặt của mấy lớp học chung đó. Nhưng thế nào, sự vắng mặt của Type trong một tuần sẽ có ít nhiều ảnh hưởng đến hạnh kiểm của cậu trong trường.

Mà giờ còn trong giai đoạn giữa kì.

"Mày phiền quá!"

Tharn không dừng tay, tiếp tục đổ đồ ăn từ túi nhựa ra, nhưng hắn quay lại nhìn chàng trai nằm trên giường quay lưng lại với hắn lúc này.

"Tao nghĩ mày nên học lại tiếng Thái đi. Làm phiền và lo lắng cho mày có hai ý nghĩa khác nhau."

"Mày lo cho tao. Trò đùa hay nhất trong năm rồi!"

"Vậy cười đi."

Ngay khi những lời của Tharn được nói ra, người nghe vẫn chỉ im lặng. Tharn biết rằng hắn không thể cười, ai có thể nhẫn tâm cười khi xảy ra những chuyện như vậy chứ. Type là người rất tốt. Cậu rất kiên cường và vẫn gắng gượng. Nếu là người khác, họ sẽ chạy về nhà cầu cứu ba mẹ, hoặc họ sẽ gọi cảnh sát và làm ầm ĩ lên.

Type mạnh mẽ, nhưng điều này khiến Tharn cảm thấy đau lòng.

Khoảng thời gian này cậu bắt đầu thấy lại ác mộng. Hắn thường nghe thấy tiếng rên khóc nho nhỏ vào giữa đêm. Tiếng kêu đó làm Tharn lo lắng đến mức sụp đổ. Nhưng khi hắn lay cậu để đánh thức cậu dậy, cậu sẽ giận dữ bảo hắn để cậu yên, rồi Type lại thao thức cả đêm.

Hắn muốn giúp Type, nhưng tất cả những gì hắn có thể làm cho cậu rất ít, gần như không đáng kể, chẳng hạn.

"Không có vấn đề gì thì mày đến đây ăn tối đi."

"Tao không đói."

Hắn lại nghe thấy câu trả lời tương tự của cậu trong những ngày này, nhưng lần này Tharn không thể tiếp tục chiều theo cậu nữa.

Này!

"Tới đây ăn đi!" Tharn đứng dậy, đi đến bên giường, nắm lấy cánh tay của Type và kéo cậu lên một chút, nhưng những gì hắn nhận được là...

"Tao đã nói là mày đừng làm phiền tao! Eh!!!" Type hất tay hắn ra, quay sang nhìn Tharn với vẻ đầy chán ghét. Như thể hắn là người muốn làm đau cậu, Type thế này khiến Tharn không thể tiếp tục kiểm soát bản thân.

Chết tiệt!

"Ô, ôi! Thằng khốn!"

Thình thịch!

Tharn không biết có phải Type yếu đi do không ăn gì không mà hắn dễ dàng nắm lấy vai Type. Hắn chỉ sử dụng một lực nhỏ để giữ chặt lấy Type, người đang muốn nằm xuống. Type chật vật la lên. Chân của Type đá loạn xạ để thoát khỏi sự kiềm cặp của hắn. Nếu không phải...

Hừm!

Tharn vùi đầu vào vai Type, ôm lấy vai Type rồi thủ thỉ.

"Tao năn nỉ....mày dậy ăn chút gì đó đi."

"Thằng Tharn..."

"Mày có thể xem tao là gay, cũng là một trong số người mày ghét. Sao cũng được nhưng mày dậy ăn cơm đi. Tao xin mày, tao thật sự xin mày đó." Giọng nói của Tharn nhẹ nhàng và chân thành. Type có chút mềm lòng không vùng vẫy nữa, lặng lẽ ngồi yên. Đôi mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, đôi mắt cậu ngày càng ướt hơn.

"Mày đang cầu xin một thằng khốn kiếp như tao đấy!"

"Tao biết mày không làm gì sai. Mày không phải là người sai." Tharn thì thầm.

Type nói với giọng hơi nghẹn ngào: "Ờ! Tất cả sinh viên trong trường đều kiên quyết cho rằng tao sai."

"Phải, mọi người đều cho là mày sai, nhưng với tao, mày không sai!" cánh tay vòng qua vai Type dần nới lỏng, nhưng cái đầu không rời khỏi vai và cổ cậu. Nếu như bình thường, Type ghét gay sẽ khiến Tharn trả giá vì dám đụng chạm cậu bằng mấy cú đấm, nhưng lúc này, Type không làm gì cả ... xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng thở của nhau.

Tharn nói trực tiếp với Type. Hắn muốn người luôn khinh bỉ hắn có thể hiểu một chút lòng hắn. Ngay cả khi cậu hiếm khi về kí túc, hắn vẫn dễ dàng chấp nhận và đã quen với sự hiện diện của người trước mặt.

"Ngay cả khi tao ghét gay? Ngay cả khi tao ghét mày?"

Câu hỏi của Type làm hắn muốn choáng, Tharn mặc kệ sống chết kiên định nói.

"Ừm, ngay cả khi mày ghét tao!"

Có lẽ hắn cũng điên rồi mới muốn bảo vệ cậu.

Tharn không biết khuôn mặt của Type đang có biểu cảm như thế nào. Hắn nói hắn lo lắng và quan tâm cho cậu, dù cậu có căm ghét hắn đến cỡ nào, hắn cũng không quan tâm. Type để hắn ôm cậu thế này, vậy là đủ rồi.

"Khi tao 12 tuổi ..." Type sau đó nói điều gì đó mà Tharn lúc đầu tưởng rằng Type bảo hắn tránh xa cậu ra, nhưng khi nghe thấy giọng cậu, hắn có cảm giác dù chưa biết cậu sẽ nói gì nhưng chắc chắn những lời Type nói tiếp theo sẽ rất quan trọng. Vì vậy, Tharn đã không nói gì. Hắn im lặng chăm chú lắng nghe.

"...Tao đã bị xâm hại tình dục."

"!!!"

Đôi mắt của Tharn mở to ngay lập tức. Hắn buông Type ra để có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu lúc này. Type, nhắm mắt lại, dường như không muốn đề cập đến nguyên nhân và hậu quả của việc đó, nhưng cậu lại tiếp tục nói với hắn.

"Ông ta là một công nhân đến giúp bố tao sửa chữa mái nhà của khu nghỉ mát. Tao hầu như gặp ông ta mỗi ngày. Ông ta nói với tao rằng biết một nơi rất rộng để chơi đá bóng. Tao đi theo ông ta, sau đó ông ta đè tao xuống. Lúc đó, tao chỉ là một thằng nhóc. Tao quá nhỏ và yếu ớt so với ông ta. Làm sao mà tao đánh lại ông ta được?"

"Ông ta cột chặt tay và chân tao. Dù tao có khóc lóc van xin thế nào, ông ta cũng không thả tao đi, tao vẫn nhớ như in nơi đó là nơi như thế nào. Thật bừa bộn và dơ bẩn. Đó là một nơi đầy chuột."

Tharn cảm thấy trái tim mình đang bị đâm một nhát đau đớn. Hắn chậm rãi nhẹ nhàng đến gần Type, đôi mắt cậu vẫn nhắm chặt với gương mặt bần thần. Type cố gắng kìm nén cảm xúc càng khiến khuôn mặt cậu tái nhợt. Biểu cảm của cậu bây giờ khiến Tharn muốn bảo cậu đừng nói nữa. Hắn có thể đoán được rõ ràng chuyện xảy ra tiếp theo.

"Mày giúp tao ra bằng miệng đúng không?!" Type mở mắt ra, khuôn mặt đẫm nước mắt.

"Tao là một thằng ghét gay, nhưng tao phải giúp một thằng đàn ông ra ở tuổi 12."

"Gì?!!!"

Tharn hiếm khi cảm thấy tức giận như thế này. Lần này, sự tức giận của hắn sôi sục mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào, hắn không tin thốt lên. Hắn ôm chặt lấy Type, trong khi má hắn cũng ướt đẫm nước mắt.

"Khi ông ta bắt tao ngậm lấy cái đó, tao tưởng mình sắp chết. Thật kinh khủng. Tao muốn nôn. Tao không thể thở được. Nước mắt của tao như vỡ ra và không ngừng rơi xuống. Ông ta không quan tâm và tiếp tục sờ soạng cả người tao, giữ chặt lấy tao và cởi đồ tao... "

Ầm!

"Hooei, đủ rồi !!! Tao không muốn nghe thêm nữa, tao không muốn mày nói về nó nữa!"

Giây tiếp theo, Tharn ôm chàng trai trước mặt để đầu cậu gục vào ngực mình. Type lặng lẽ để Tharn ôm mình. Xung quanh quá im lặng, nhưng đôi tay của Type run lên vì sợ hãi. Tharn cuối cùng cũng biết tại sao cậu ghét gay đến như vậy.

"Tao xin lỗi, xin lỗi, vậy là đủ rồi, mày không cần phải nói về nó nữa."

"Tại sao mày xin lỗi tao? Mày cũng đâu phải thằng khốn làm tao đau?" Type âm u cười. Nhưng nụ cười của cậu khiến Tharn ôm cậu càng chặt hơn.

"Tao xin lỗi, xin lỗi." Hắn không biết tại sao mình lại nói xin lỗi, nhưng tất cả những gì hắn có thể làm là nói xin lỗi liên tục, và Type hỏi tại sao hết lần này đến lần khác.

"Mày... Tại sao phải xin lỗi tao... Xin lỗi... Tại sao!" Giọng nói mơ hồ và run rẩy hỏi hắn. Type không đẩy hắn ra. Cậu vùi mặt vào ngực người mà cậu từng ghét cay ghét đắng, không ngừng hỏi.

"Tại sao lại xin lỗi tao... Tại sao mày lại xin lỗi tao?"

Type giơ tay và túm lấy quần áo của Tharn. Cậu gần như xé chúng. Những giọt nước mắt đã kìm nén cuối cùng cũng chảy như mưa xuống má cậu. Cơ thể cậu run rẩy dữ dội. Rồi cậu cứ lặp lại những gì cậu từng nói trước đây.

"Tao ghét... mày... ghét mày... tao ghét những người như mày..."

Gay như hắn là những người làm đau cậu.

"Không sao cả. Không quan trọng nếu mày ghét tao."

"Tao ghét mày..."

Nhưng tại sao Type lại cảm thấy như cái ôm của người mà cậu ghét thật ấm áp dù cho cậu ghét gay như vậy. Cái ôm này ấm áp an toàn đến mức cậu muốn lại gần và ôm thật chặt.

"Tất cả là tại chị. Tại chị cả đấy!"

"Đừng trách chị, em cũng vậy, không ngăn chị lại, lúc đầu, em cũng rất tức giận còn gì, khi tình hình nghiêm trọng, em lại quay qua đổ lỗi cho chị."

Bây giờ, không chỉ Type là người phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, mà phía bên kia đang gặp rắc rối.

Phải, đó là hai chị em đăng tải mọi chuyện lên mạng.

Lúc đầu, họ chỉ muốn dạy sinh viên năm nhất biết thế nào là lễ độ, nhưng sau đó họ thấy rằng mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Trước đây, họ chỉ muốn đăng bức ảnh để cậu bị chửi rua. Họ muốn trêu chọc cậu như học sinh tiểu học để bắt cậu xin lỗi. Nhưng ai biết rằng câu chuyện nhỏ cẩu huyết của họ lại lan rộng đến mức họ bị cho gọi vào văn phòng của trường và bị ban giám hiệu tra hỏi.

Họ không biết sẽ như thế nào nếu họ bị đình chỉ họ!!!

"Lỗi của ai vậy chứ?!"

"Thằng khốn đó, nếu cậu ta không chửi chúng ta, chị cũng đâu làm vậy!"

Cả hai đều tán thành với câu trả lời. Họ nói đó là lỗi của Type. Để tránh bị nguyền rủa và xa lánh như một con chuột hôi hám. Ai sẽ để vấn đề này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình như thế này?

Ring ring ring.

Ừ!!!

Tuy nhiên, tiếng chuông điện thoại di động khiến cả hai sợ hãi suýt đánh rơi điện thoại di động. Họ run run bật điện thoại di động và khi màn hình di động hiện lên, họ thấy rằng đó là một giáo viên có mối quan hệ tốt với họ, vì vậy họ vội vàng nhấc điện thoại.

"Xin chào, thưa cô... Cái gì!

Lúc đầu, giọng nói của chị gái rất ngọt ngào, nhưng giọng chị gái đã tăng lên quãng tám vì những gì giáo viên bên kia nói, chị gái không nhịn được nâng cao tông giọng. Rồi chị gái quay sang bạn mình.

"Aaaaaaa! Chết rồi, hiệu trưởng yêu cầu một cuộc hẹn để gặp tụi mình!"

"Ah, ah, ah, không có cách nào không gặp hả. Em đã nói rồi, chị tải mặt cậu ta lên mạng làm gì!!!"

Mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn trước.

"Các bạn có thể giải thích chuyện gì xảy ra được không?"

Tại thời điểm này, hai người liên quan đến vấn đề này, không, ba người đang đứng trước hiệu trưởng và hiệu trưởng đang thẩm vấn họ bằng một giọng điệu bình tĩnh. Trong ánh mắt trách móc như nhìn thấu của hiệu trưởng, ba người họ cảm thấy như bị xét xử trước tòa án.

"Các bạn biết đấy, nó không chỉ là một cuộc thảo luận sôi nổi bên trong trường chúng ta, mà nó đã trở thành một cuộc thảo luận vượt ra phạm vi trường. Các bạn đã bao giờ nghĩ về những gì mọi người bên ngoài sẽ nghĩ về trường đại học của chúng ta chưa?"

"Dạ, em, dạ, em không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế."

"Điều đó có nghĩa là em ít quan tâm đến trường hoặc em thậm chí chẳng quan tâm đến trường."

Hiệu trưởng giọng có chút chế nhạo!

Hai chị em lập tức ngậm miệng lại và không dám nói gì thêm, nhưng họ vẫn nhìn Type bằng ánh mắt thù địch. Cả hai bên đều bị hiệu trưởng chỉ trích và cảnh cáo. Hiệu trưởng bảo họ giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt, bất kể là ai gây ra.

Ngoài dạ dạ vâng vâng, Type luôn ngồi im lặng, lắng nghe những lời chỉ trích của hiệu trưởng, không có bất kỳ lời phản bác nào, cũng không nhìn hai chị em, bởi vì cậu lo lắng trong trường hợp cậu không thể kiểm soát bản thân, cậu sẽ chạy lên đánh vào mặt họ.

Mặc dù tranh cãi trên mạng đã dứt, nhưng không có cách nào để mọi người thay đổi cách nhìn về cậu cả.

Bây giờ, dù không có chuyện gì, mọi người vẫn nghĩ Thiwat là một người hẹp hòi, xấu tính.

"Chưa bao giờ nghĩ đến việc xin lỗi chúng tôi?"

Type bình tĩnh lại.

Khi họ rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Type đã không mong đợi ai đó nói những lời như vậy và tự ý thức tốt về bản thân. Cậu đã cố gắng kìm lại giọng điệu cáu gắt của mình và nói.

"Không phải chị em các người cũng phải nói một lời xin lỗi với tôi sao?" Type bình tĩnh trả lời.

"Tại sao chúng tôi nên xin lỗi?"

"Ồ! Nếu hai người không muốn làm tôi xấu mặt, hai người cũng sẽ không bị khiển trách. Và hai người đã đăng ảnh của tôi mà không có sự xin phép. Thật ra, tôi nên báo cảnh sát để bắt hai người. Nhưng chị em các người nên vui mừng vì tôi đã nghĩ kĩ trước khi tôi làm bất cứ điều gì." Mặc dù những gì cậu nói là sự thật, đôi mắt của chị gái mở to sau khi nghe cậu nói, và sự tức giận như ngọn núi lửa sôi trào.

"Mày...."

"Không, không phải đừng nên làm lớn chuyện hơn nữa sao? Bỏ qua đi." May mắn là chị gái còn lại đã lí trí và ngăn cản chị gái kia. Bởi vì nó không tốt cho cả hai bên nếu tiếp tục tranh cãi.

Cậu vội vã rời đi vì không muốn làm mọi chuyện tồi tệ hơn.

Bụp!

"Thằng Tharn." Cậu sốc khi thấy chàng trai con lai kia đang đứng đó nhìn mình . Người mà cậu đã kể về quá khứ của cậu, người mà cậu đã vùi đầu vào ngực cậu ta và khóc, người đó đang mỉm cười. Nhưng....cậu ta không cười với cậu.

Tharn đi ngang qua cậu, tiến đến chỗ hai chị em vừa nói những điều khiến cậu tức điên nãy giờ.

"Em muốn nhờ hai chị giúp chút."

Thằng Tharn, mày không phải muốn tham gia cùng họ chứ!!!

Type gần như muốn gầm lên, nhưng cậu đột nhiên thức tỉnh nhận ra nếu cậu làm điều đó, sẽ giống như cậu thừa nhận rằng cậu coi thằng Tharn là cùng một phe; cậu muốn cậu ta đứng về phía mình; cậu không muốn cậu ta nói chuyện với hai chị gái đó. Tất cả chỉ vì cậu ích kỉ, Type bất lực buông thõng tay rồi quay đi.

Đó không phải là chuyện của cậu, cậu ta sẽ nói gì, cậu con mẹ nó làm ơn đi về đi!

***Hờ hờ. Toi up giờ này ai chưa ngủ thì coi mà ai ngủ thì coi. Đùa thôi. Hôm nay toi ngủ tới trưa dạy học một chút rồi coi liền hai cái live của bro with love MewGulf nên đừng ngạc nhiên khi toi up trễ vậy.***

"Em trai muốn nói gì với chị em chị đây? Muốn nói về thằng bạn tốt của em, phải không?"

Ở một góc của văn phòng học vụ, hai chị gái khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào chàng trai trắng trẻo, sạch sẽ cao gầy trước mặt. Khuôn mặt đẹp trai bị hai chị gái nhìn bằng ánh mắt sắc bén hơi lúng túng trong giây lát, không khí vô cùng ngượng nghịu. Nhưng có lẽ họ nghĩ rằng người trước mặt họ là người quen của Type, nên họ mới nghi ngờ nhìn hắn như vậy.

Đúng là đối với tất cả những gì đã xảy ra, những người đứng về phía Type từ lâu đã muốn đánh hai chị em nhà này tan xương nát thịt.

"Em muốn xin hai chị hãy lắng nghe em trước." Tharn nói một cách chân thành, trái tim hắn từ lâu đã muốn bắt kịp con người cứng đầu kia. Mặc dù có thể hắn không làm được gì nhiều, hắn vẫn muốn giúp cậu. Ít nhất có thể cũng sẽ giúp cậu được cái gì hay cái đó.

"Muốn nói gì?" Hai chị em đáp lại với giọng đầy thách thức. Nhưng may mắn là họ đã chịu lắng nghe hắn, hắn hít một hơi thật sâu.

"Em là gay." Câu này làm cho hai người mở to mắt ngạc nhiên. Hắn gật đầu chắc nịch để khẳng định là họ không nghe nhầm.

"Chỉ là... chị không hiểu nha....Vậy, làm thế nào mà em lại ở chung với thằng điên đó! Thằng đó ghét đồng tính mà, phải không? Hay nó không ghét gay."

Tharn bình tĩnh nói, lắc đầu phủ nhận. "Không, em không thích tất cả những điều mà chị nói về Type đâu, nó không hoàn toàn đúng." Lúc này, hai chị gái nhìn nhau, và giờ họ bắt đầu nhận ra rằng Tharn đang nói một điều rất quan trọng. Nắm được ý rồi, Tharn ngay lập tức tiếp tục nói "Em là gay, cùng người ghét gay là Type đang sống trong cùng một phòng."

"Ôi! Chúa ơi! Trời sập à! Sao em có thể chịu được khi ở chung với cậu em đó thế!" Khi nghe điều này, chị gái ngạc nhiên đặt tay lên ngực và tò mò bước tới gần hắn. Thấy họ quan tâm đến những gì hắn nói, Tharn nhẹ nhõm mỉm cười.

"Lúc đầu, em rất muốn thoát khỏi cậu ấy, nhưng nếu cố gắng hiểu cậu ấy, em biết được thằng Type không tệ. Cậu ấy là một chàng trai tốt, mặc dù định kiến ​​của cậu ấy như ăn sâu vào máu vậy, đôi khi cậu ấy cư xử rất tệ. Nhưng nếu các chị biết rõ cậu ấy, chị sẽ nghĩ cậu ấy là một người rất đáng để kết bạn. Em không ở đây để kể lể và bắt các chị nhìn nhận cậu ấy là một người tốt thế nào. Còn một điều khác nữa..." trái tim của Tharn rối loạn, hắn dừng lại một lúc.

"Em thích cậu ấy!"

"Ôiii, giống như sấm sét giữa trời quang vậy!!! Em nói gì vậy, em trai? Em thích cậu ta, cậu ta..."

Chị gái sinh viên không nói nên lời. Chị gái chỉ có thể run run chỉ ngón tay của mình theo hướng hành lang nơi Type đi mất, đôi mắt chị gái mở to vì sốc. Vì bị sốc, hai người họ đều nhìn Tharn, người nói với họ rằng cậu ta thích Type. Tharn nói tiếp.

"Vâng, em thích cậu ấy, em phải thừa nhận rằng em đã ép buộc cậu ấy."

"Ha!" Trước khi cúi đầu xuống thở dài, Tharn gật đầu xác nhận.

"Lý do tại sao cậu ấy ghét cay ghét đắng gay là vì em ạ. Em rõ ràng biết cậu ấy ghét gay. Cậu ấy không thích chúng ta, em vẫn từng bước từng bước cưỡng ép cậu ấy, bởi vì em không kìm chế được cách em thích cậu ấy. Trước đây , cậu ấy không mặn mà và không quan tâm lắm đến gay, nhưng vì em. Hôm đó vì bề ngoài cậu ấy thu hút hai chị nên hai chị đã lôi kéo Type, phải không?" Nghe xong câu hỏi này, hai chị em nhìn nhau và gật đầu.

"Đúng, đúng. Hôm đó, bạn cậu ta kéo cậu ta xuống, nhìn cậu ta như bạn của Techno và chị nghĩ đến việc đùa với cậu ta một lúc."

Họ thừa nhận đã kéo Type, Tharn mỉm cười.

"Vâng, nếu chị không kéo cậu ấy, giống như em không quấy rối cậu ấy,cậu ấy sẽ không nói như vậy. Vì vậy, nếu các chị muốn tìm ra ai có lỗi, thì đó là lỗi của em, không phải lỗi của Type. "

"Nhưng em đã không làm gì sai. Em cũng đâu có chế giễu bọn chị!" Hai chị em cãi lại.

Tharn vặn lại: "Nếu Type cố tình chế giễu hai chịu là tên gay biến thái, thực tế, chính em là người mà cậu ấy đang chế giễu không phải là hai chị, thằng Type chẳng làm gì sai cả."

Lần này, hai chị gái im lặng, họ ngập ngừng không nói gì. Tharn ngay lập tức tiếp tục.

"Chị ơi, e rằng cậu ấy không muốn dính líu với bất cứ điều gì liên quan đến gay đâu ạ. Chị thử nghĩ xem, Type đã nói với em rằng hai chị đã lôi kéo cậu ấy ngày hôm đó để chụp ảnh với cậu ấy. Hơn nữa, hai chị không hỏi rõ tại sao cậu ấy ghét gay đến vậy mà chị đã vội đưa ảnh cậu ấy lên mạng rồi. Tất cả chúng ta đều có những lý do bất lực của riêng mình mà chúng ta không thể chịu đựng được, hãy thử đặt mình vào bản thân họ và nghĩ về lí do của họ..." Tharn liệt kê tất cả các lý do để hai chị em có thể hiểu. Bởi vì hắn biết cuối cùng chuyện này sẽ kết thúc như thế nào, có lẽ điểm mấu chốt là do hai chị em.

Hai chị em chính là mấu chốt làm cho Type ngừng bị mắng chửi và xúc phạm, cũng như để làm cho mọi người trông thân thiện với cậu trở lại.

"Ví dụ, nhiếp ảnh gia chụp ảnh hành khách trên tàu, sau đó đăng chúng lên trang web và khi những hành khách bị người khác chửi rủa vì dựa vào cột trên tàu. Các nhiếp ảnh gia có biết tại sao những hành khách đó lại dựa vào cột không? Họ có thể quá mệt mỏi do làm việc vất vả cả ngày, hoặc có thể là chẳng có ai trong tàu cả. Không phải tình huống như Type và hai chị giống nhau sao? Nếu chị tức giận, em hiểu. Nhưng nếu Type thực sự muốn gây sự với chị, cậu ấy có thể đã báo cảnh sát và bắt chị bồi thường vì đăng ảnh lên mạng không xin phép hoặc bồi thường vì đã lăng mạ cậu ấy. "

Hai chị em nghe xong, mím môi rồi hỏi.

"Ý em là lỗi của bọn chị à?"

"Em không nói ai có lỗi hay không có lỗi ạ. Em chỉ muốn hai chị nghe một chút ý kiến khách quan từ em thôi. Em cũng biết hai chị không nghĩ mọi chuyện đi xa đến mức này. Những người không biết thực hư câu chuyện mà lại đi bàn tán sau lưng chúng ta. Những người đó làm mọi thứ tệ hơn... Kết thúc chuyện này đi ạ. Em thay mặt Type xin lỗi hai chị, và nếu hai chị muốn tiếp tục xem xét là lỗi ai và vẫn muốn chỉnh cậu ấy, như em đã nói, là lỗi của em, không phải của cậu ấy. "

Tharn thành thật nói. Hắn không biết liệu hắn có thay đổi suy nghĩ của hai chị gái này được không. Vấn đề là không nên chú tâm vào việc xem xem ai đúng và ai sai. Bởi vì cả hai bên đều có lỗi. Type là người quá cố chấp, Tharn hiểu cậu, nhưng hai đàn chị vì sự cố chấp đó mà tức giận. Nếu có lỗi thì là lỗi của những anh hùng bàn phím và những kẻ rảnh rỗi hóng hớt kết hợp với nhau để khiến hai bên tranh cãi.

Sau đó, Tharn chắp hai tay lại.

"Em thay mặt cậu ấy xin lỗi hai chị. Em mong hai chị hãy dừng chuyện này lại. Em thấy bây giờ cuộc sống đại học của hai chị không còn được như trước, nếu tiếp tục thì nó sẽ càng xấu đi đó ạ." Sau đó, Tharn quay người rời đi.

Tharn không biết liệu hắn đã giải quyết được nó chưa, nhưng hắn đã làm những gì hắn có thể. Và hắn đã không nhắc bất cứ điều gì về quá khứ của Type.

"Mày nói gì với hai thằng đó rồi?"

Sau khi trở về ký túc xá, hắn không biết có phải vì hắn nói chuyện với hai chị đó hay vì điều gì đó, Tharn cảm thấy Type đang giận hắn. Vì Type nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn khiêu chiến và như muốn lao lên túm lấy cổ hắn, nên Tharn hiểu rằng Type đang giận mình, nhưng một lát sau, Type đi đến bên giường hắn và nặng nề nói.

"Cái gì?" Tharn bối rối tháo một bên tai nghe ra. Nhìn lên người đang đứng ở đầu giường của hắn và giơ ra màn hình di động của cậu trước mặt hắn.

"Tại sao họ lại xin lỗi tao?"

"Gì?" Đang nằm đó nghe nhạc, Tharn ngay lập tức ngồi dậy, tháo tai nghe ra ném sang một bên. Lấy điện thoại tới và nhìn vào màn hình.

Vì những gì đã xảy ra, hắn thề với trời, đất và khắp thế giới rằng hắn đã không ngờ họ lại xin lỗi cậu.

"Thằng No gửi tao coi. Tao không tin và tưởng nó đọc phải tin nhảm. Mới đây, tao đã bị bọn nó xúc phạm công khai và bị xem không khác gì tội nhân. Còn chưa được bao lâu và giờ bọn nó lại xin lỗi tao. Còn kêu gọi mọi người hãy từ bi bình tĩnh con mẹ gì gì đó." Type nói với giọng bực bội, trong khi Tharn đang đọc bản tuyên bố đầy đủ và dài dằng dặc của tài khoản trên điện thoại di động.

... Những người đang tranh cãi, hãy dừng lại, dừng lại. Đất nước chúng ta vẫn còn hỗn loạn. Nếu chúng ta tiếp tục tranh luận như thế này, thì đất nước chúng ta cũng vậy. Chúng ta dừng lại cuộc tranh cãi này ở đây thôi. Đừng để những người mưu mô phía sau chúng ta gây ra sự bất hòa của chúng ta. Những người đó có mục đích cả.

Hôm nay tôi muốn đưa ra một câu trả lời toàn diện và đầy đủ cho một cuộc tranh cãi máu lửa đã diễn ra cách đây không lâu. Chúng tôi muốn xin lỗi vì sự cố này. Chúng tôi đã để sự cố này biến thành một tình tiết thăng trầm của một bộ phim thần tượng cẩu huyết. Khi bắt đầu sự cố này, chúng tôi chỉ muốn chia sẻ sự việc này cho mọi người cùng thấu hiểu, nhưng một số người có ý định xấu đã đẩy nó vào tình trạng hỗn loạn. Vì vậy, tôi viết và đăng bài viết này để cho bạn biết sự thật.

Điều xảy ra giữa chúng tôi và người bị chỉ trích (không nêu tên họ, sẽ gây ra nhiều rắc rối không đáng có cho sinh viên), chúng tôi đã liên lạc với nhau và cả hai bên đều sẵn sàng thừa nhận sai lầm của mình. Mọi người có ý kiến ​​khác nhau về những gì đã xảy ra ngày hôm đó (mặc dù lời nói nói lên con người và học thức của họ, chúng tôi không nên đưa vấn đề của sinh viên đó lên đây. Sai lầm của sinh viên đấy là cậu ấy đã nói chuyện không có thiện ý và khá khó nghe. Cả hai chúng tôi đều biết sự thật. Đó là vì cậu ấy cũng hơi bực bội vào ngày đó, và hai chúng tôi đã ở gần nhau mà không nói chuyện rõ để hiểu nhau. Vì vậy, đó là lý do tại sao chúng tôi hiểu lầm cậu ấy. Một người bị đau bụng mà muốn đi vệ sinh. Ai dám có căn đảm ngăn người đó lại? Điều này là bình thường. Vì vậy, hai chúng tôi thực sự muốn xin lỗi các sinh viên.

"Hiệu quả rồi!" Thấy vậy, Tharn lẩm bẩm với chính mình. Hắn ngước lên, nhìn Type đang nhìn hắn chằm chằm.

"Mày đã nói gì với hai đứa bê đê đó?" Giọng điệu của câu hỏi của Type ngày càng trở nên lỗ mãng, khiến khuôn mặt của Tharn hơi thay đổi sau khi nghe.

"Mày nên cẩn thận lời ăn tiếng nói đi. Mày quên sạch những gì mới vừa xảy ra không lâu rồi, phải không?"

Cái chó má!

"Tharn! Mày nói gì rồi? Mày đã kể cho họ nghe về chuyện hồi nhỏ của tao đúng không? Nếu không, hai con chó điên làm gì mà thông cảm với tao?" Type nắm lấy cổ áo Tharn như muốn gây hấn. Tharn bình tĩnh nắm tay Type.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Type nghĩ theo cách này. Type cũng muốn để chuyện này qua đi. Sau khi thử tất cả mọi cách, cả hai vẫn tin rằng họ không làm gì sai, nhưng giờ họ sẵn sàng thông cảm với cậu và thậm chí đăng một bài đăng mới để nói rằng họ xin lỗi vì tất cả mọi chuyện, điều đó có nghĩa là cậu cũng nên biết những gì mà hắn và hai chị em kia đã nói với nhau.

Không có gì đáng ngạc nhiên nếu Type đoán rằng Tharn là người kể cho họ nghe về chuyện hồi nhỏ của cậu..

"Tao đã nói mày cẩn thận lời ăn tiếng nói đi. Mày có thể chửi tao. Tao sẽ không tức giận, nhưng không ai có thể chịu được những lời gay gắt của mày đâu. Nếu lúc đó mày bình tĩnh một chút, những chuyện này sẽ không xảy ra." Tharn cảm thấy cổ áo hắn bị siết chặt, nhưng hắn nhìn lên Type một cách chân thành.

"May là họ đã nói ra và sẵn sàng giải quyết vấn đề này, họ cũng giúp mày làm rõ điều đó."

Type vẫn đang đấu tranh trong lòng vì cậu có thể thấy rằng Tharn không muốn kể cho cậu nghe bọn họ đã nói gì với nhau. Chàng trai con lai đang nói chuyện với cậu bây giờ nhìn xuống chiếc điện thoại di động trong tay hắn. Phần tiếp theo là một phần dài - xin vui lòng chúng tôi chỉ muốn cư dân mạng gửi sự cảm thông và hạn chế tiếp tục xoáy sâu vào vấn đề này. Không còn bức xúc về chuyện này, điều đó có nghĩa là hai chị em cũng có ý để vấn đề này dừng lại.

Nếu người bày đầu chịu chấm dứt nó, thì những người đi theo chuyện này cũng sẽ dừng lại. Có thể sẽ có một tàn dư của những người thích sỉ nhục người khác sẽ tiếp tục gợi lên để cãi nhau, nhưng có thể thấy rằng vấn đề này đang dần kết thúc.

Nếu hai chị em giữ im lặng và Type chọn im lặng, những sinh viên đó đâu thể nói gì thêm!

"Đừng lo lắng, tao không nói chuyện của mày cho họ."

"Vậy mày nói cái gì?" Type cộc cằn hỏi. Tharn kéo tay cậu khỏi cổ áo và từ từ ngước nhìn cậu.

"Tao đã nói với hai chị em đó, tao thích mày."

Đoàng!

Trong khoảnh khắc tiếp theo, con ngươi của Type hơi giãn ra, cậu bất động nhìn Tharn vì quá sốc. Khóe miệng Tharn cong hơn, chậm rãi tiếp cận Type, kéo tay Type và kéo cậu về phía mình, hai người gần đến mức như đang hôn nhau.

Bốp !!

Type đẩy tay hắn ra. Lực đẩy làm cho Type lùi lại vài bước. Chân cậu đập vào bàn phía sau tạo ra tiếng động lớn. Nhưng cậu vẫn bất chấp nhìn chằm chằm vào Tharn.

"Mày đang nói về cái gì đấy?!" Tharn nhún vai sau khi nghe câu hỏi của cậu, hắn nói với khuôn mặt thả lỏng.

"Tao chỉ nói với hai chị em đó lý do tại sao mày ghét đồng tính nhiều đến vậy là do tao là gay, tao đã cố cưỡng ép mày làm những thứ mày không thích. Mày không ghét những người như tao, mà mày chỉ không thích bị gay bắt ép. Và tao cũng nói với họ rằng mày cũng là người tốt vì mày không đi báo cáo chuyện này. Chỉ vậy thôi! Hai chị em có thể nghĩ rằng mày không sai, cứ để họ nghĩ vậy đi." Tharn kéo tay Type và nói, nhưng sau khi nghe, Type chỉ nhìn hắn với biểu cảm không tin.

"Chỉ vậy thôi hả?"

"Hừm." Câu trả lời của hắn khiến Type, người đang căng thẳng, từ từ buông lỏng. Bây giờ Type có thể nghĩ rằng những gì cậu ta nói về việc thích cậu chỉ là một cách lừa người để giúp cậu.

"Lý do này thế nào?" Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng thở phào khe khẽ của Type, hắn cảm thấy rất vui vì cậu cuối cùng cũng buông bỏ được gánh nặng và cậu cũng làm dịu đi sự hoang mang trong tim hắn.

Lông mày đang cau chặt của Type cuối cùng cũng giãn ra.

"Cho tao hỏi một câu." Tharn ngập ngừng nói. Type ngồi trên giường và nhìn hắn chờ đợi.

"Tại sao mày không báo cáo việc này? Nếu gặp người khác bị quấy rối như mày, người ta sẽ không bỏ qua dễ dàng thế, báo cáo họ và khiến họ phải trả giá."

"..." Type đột nhiên im lặng, không phải vì cậu muốn tránh vấn đề, cậu chỉ đang sắp xếp trong đầu những gì cậu muốn nói.

"Bởi vì những gì đã xảy ra khi tao 12 tuổi."

Thịch!

Lần này là Tharn. Nếu câu trả lời này khơi lại nỗi đau của Type, Tharn hoàn toàn không muốn biết. Nhưng lần này Type không còn đau đớn và tuyệt vọng như trước.

"Lúc đó, cha tao đã gọi cảnh sát vì nghĩ rằng thằng đó sẽ phải nhận quả báo, nhưng lại thu hút đám phóng viên. Tao không muốn báo cho cảnh sát vì tao đã thử một lần và tao biết thế nào. Ồ! Mô tả về tao lúc đó, đứa trẻ đáng thương? Họ hỏi rất nhiều câu hỏi khiến tao chỉ muốn chết đi. Họ liên tục làm phiền một đứa trẻ 12 tuổi đang trong tình trạng suy sụp vì một bản tin." Type bình thản thuật lại tình huống của cậu lúc đó.

"Bởi vì những bài báo chết tiệt đó mà những người sống gần đó biết những gì tao trải qua. Tao không dám bước chân ra khỏi nhà trong vài tháng, bởi vì tao không muốn bị ai hỏi liên tục – con có ổn không, nhóc? Thật đáng thương. Con thật là đáng thương... Họ muốn tao làm gì? Họ có muốn những chuyện này xảy ra với con họ không? Thậm chí cả khi vụ việc đã kết thúc rồi, nhưng câu chuyện thì vẫn không...."

Không chỉ những gì cậu bị xâm phạm trước đó đã khiến cậu ấy trở nên như hiện tại, mà những bài báo sau đó về vụ việc này cũng khiến cho cậu trở nên tiêu cực như thế.

"Nếu bất cứ ai muốn biết họ sẽ bị các phóng viên đánh giá như thế nào sau khi báo cáo vụ việc, thì để tao nói cho biết, họ sẽ càng đau đớn và luôn luôn gặp ác mộng, tao rõ điều này hơn bất cứ ai. Lần này cũng vậy. Nếu tao đi báo cáo, chuyện này càng lan rộng hơn, tao có thể hả hê trong lòng và tao có thể thấy họ hoảng loạn, nhưng việc xảy ra tiếp theo là tao cũng sẽ bị cuốn vào sự hỗn loạn của chuyện này. Tất cả đã quá đủ! Tao sắp phát điên rồi." Tharn rất hạnh phúc khi Type có thể chia sẻ điều này với hắn. Ngay cả khi cậu không muốn nói ra cảm xúc của mình với bất cứ ai bây giờ, cậu sẽ chỉ nói chuyện với Techno, Tharn cũng sẽ không làm phiền.

Rồi Type hít một hơi thật sâu, tự cào cào tóc mình, tựa đầu vào giường.

"Tại sao cuộc sống của tao lại xoay quanh những tên đồng tính chết tiệt?" Nếu trước Type nói những lời cực đoan như vậy, Tharn có thể tức giận, nhưng bây giờ hắn hiểu, hắn hiểu tại sao Type căm ghét người đồng tính, đó là quyền của cậu. Bởi vì những người đồng tính xung quanh cậu toàn mang lại những điều tồi tệ cho cuộc sống cậu, nhưng ...

"Tao có chuyện muốn nói với mày." Tharn chậm rãi nói. Làm cho Type trên giường hơi ngước lên và đợi hắn nói tiếp. Tharn, người nắm chặt tay, do dự một lúc và quyết định. "...Tao đã nói với hai người đó tao thích mày..."

"Ừm, thì sao!"

"Ý tao là thế."

Phụt!

Type, dựa vào một bên giường ngẩng cổ lên, ngồi thẳng dậy và nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi. Tharn chỉ mỉm cười với cậu. Đôi mắt lạnh lùng của hắn vẫn toát ra sự thân thiện như lúc mới gặp.

"Mày không nghe nhầm. Tao nghĩ tao thích mày." Sau đó, Tharn lấy tai nghe và đeo vào. Hắn không quan tâm đến việc Type nghiêm túc hỏi lại thế nào, vì hắn biết rằng Type không thể đáp lại tình cảm của hắn. Tharn chỉ muốn nói với Type rõ ràng rằng hắn thích cậu. Những gì sau này hắn làm, nó sẽ không phải là bắt nạt hoặc trêu chọc cậu.

Hắn thực sự thích Type!

"Type ơi! Type à ~ có nghĩa là, Tharn thích mày, phải không?"

Hự!

"Khụ, khụ, thằng khốn... khụ, khụ..."

Type vừa vơ lấy chén súp để húp. Cậu sợ muốn chết vì câu nói đó. Súp phun khắp bàn khi Techno chạy đến và nói câu này, khiến cậu chỉ muốn chặn miệng cậu ta bằng một cước. Người nói câu này ngồi cạnh cậu và hoài nghi nhìn cậu.

"Khụ, mày đang đùa à? [Khụ] Trò đùa của mày làm tao sợ, món súp này suýt làm tao nghỉ thở."

"Đừng thay đổi chủ đề, tao đã nghe từ hai chị em đó."

"Mày còn nghe gì khác nữa?" Type lau khóe miệng bằng mu bàn tay. Những gì bạn cùng phòng của cậu nói với cậu ngày hôm qua, trong lòng cậu vẫn đầy dấu chấm hỏi và nó đọng trong đầu cậu không cách nào giải thích được.

Cậu ta thích cậu ... thằng Tharn, không thể nào.

Dù trong trường hợp nào, Type nghĩ điều đó là không thể. Trước đây, cậu đã chán ghét và chửi cậu ta rất rất nhiều. Vô số lần hành động của họ có thể cho là bắt nạt lẫn nhau. Mặc dù Tharn thích con trai, làm sao cậu có thể chắc chắn rằng cậu ta không thích hoa cúc của tất cả thằng con trai? Làm thế nào cậu ta có thể nói rằng cậu ta thích cậu?

Kết quả là, ngay cả Type cũng không tin điều đó và Techno không tin điều đó nữa.

"Vừa nãy họ nói với tao rằng họ không sợ mày đi báo cáo vụ này và mày có đòi bất kỳ khoản phí bồi thường nào. Chỉ vì Tharn đi nói với họ đừng chỉnh mày nữa. Cậu ta cũng nói với họ rằng cậu ta thích mày và yêu mày một cách điên cuồng. Còn nói rằng đó là lỗi của cậu ta khi chế giễu họ, không phải lỗi của mày. "

"Tao phải làm gì với cậu ta đây?!" Type không thể hiểu được những gì mình đang nghe.

Cậu với Tharn chửi họ hở? Từ khi nào miệng của cậu nói lại thành miệng cậu ta nói rồi? Vắt óc nghĩ cũng không thể hiểu nỗi?

"Ừm, nhưng đàn chị tin khi Tharn nói cậu ta thích mày, vì vậy họ quyết định để mọi chuyện qua, Type. Vì vậy mày là người thẳng thắn khi nói mày sợ đụng chạm với người đồng tính. Do đó nếu mày vẫn muốn đối chọi và châm biếm họ, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tharn chân thành nói rằng đó là lỗi của cậu ta khi khiến mày ghét người đồng tính. Nếu họ muốn làm gì đó, nếu họ muốn trút giận, cậu ta nói họ cứ trút giận lên cậu ta." Type cau mày và nhìn chằm chằm vào bạn mình, thằng bạn ngay lập tức gật đầu khẳng định tin đồn cậu ta vừa nói là đúng.

"Đừng nhìn tao. Tao cũng rối lắm. Tại sao thằng Tharn lại làm điều này cho mày? Vậy nên càng củng cố hơn cho việc cậu ta thực sự thích mày. Êy! Làm thế nào cậu ta có thể thích mày nhỉ? Mày suốt ngày mắng chửi cậu ta còn gì, mày còn nhẫn tâm để đuổi cậu ta ra khỏi ký túc xá. "

"Mày đến đây để nhạo báng tao à?!" Câu nói của Type làm thằng bạn mau lẹ lắc đầu. Type lấy bát của mình và đi đến thùng tái chế. Cậu không muốn để ý tới thằng bạn chó chết của mình, mặc dù cậu vẫn nói chuyện với cậu ta.

"Vậy thì làm sao cậu ta thích mày nhỉ?!"

Hừm!

Type nhìn thằng bạn chó chết của mình với ánh mắt tóe lửa, giọng cậu gằn xuống và cậu cáu gắt nói.

"Nếu mày tiếp tục hỏi câu này trước khi suy nghĩ lại, hãy nói cho tao biết trước vào lần tới, tao sẽ nhét vớ vào mồm mày." Techno giơ tay và nhún vai, nói rằng cậu ta sẽ không phạm sai lầm nữa. Cậu chỉ có thể hít một hơi thật sâu, càng lúc càng khó hiểu hơn, cậu lẩm bẩm với chính mình.

"Tao không thể tin thằng Tharn thích mày. Không thể nào! Mày làm phiền cậu ta mỗi ngày. Tao thực sự đồng cảm với cậu ta!"

Type chỉ vào tai mình như ám chỉ rằng cậu vẫn còn nghe đấy. Nhưng cậu cũng nghĩ vậy.

Nếu nói nó bắt đầu từ thời gian cậu bị bệnh, điều này là không thể. Cậu thậm chí còn chửi bố mẹ Tharn. Có phải cậu ta đang lợi dụng cậu không, hớiiiii!

Type cứ tự hỏi mình những câu hỏi tương tự, liệu bạn cùng phòng có thực sự đang đùa hay không. Techno nói với cậu rằng Tharn đã xin lỗi và nói với hai chị em kia rằng tất cả là lỗi của cậu ta. Cậu ta không đề cập đến bất cứ điều gì về chuyện hồi nhỏ của cậu, vì vậy cậu cứ nghĩ về nó.

Tại sao cậu ta lại tự kéo bản thân vào rắc rối?

"Thích mình á!" Type nghĩ về những gì Tharn nói hôm qua, và lại lẩm bẩm.

Hơn nữa, dù điều đó có đúng hay không, bài đăng của hai chị em đã làm cho tình hình tốt hơn. Bây giờ còn rất ít người nói cậu xấu tính.

"Hôm nay lớp học chung thế nào?"

Khi cậu bước vào ký túc xá, một người không nên ở ký túc xá bây giờ mở lời nói chuyện với cậu. Khi cậu quay lại và nhìn, cậu thấy Tharn nằm nghiêng sau cuốn sách giáo khoa dày.

"Không phải chuyện của mày." Nếu cậu trả lời một cách đàng hoàng thì đó mới không phải là cậu, nhưng cậu lại hỏi cậu ta.

"Tại sao gần đây mày về sớm vậy?"

Cậu ta hay về sớm như vậy từ khi họ cãi nhau? Cậu ta ở trong phòng tập mỗi ngày tới khuya lắc khuya lơ. Bây giờ tại sao cậu ta lại về sớm và làm phiền cậu.

Sau khi cậu hỏi câu hỏi này, Tharn liếc cậu và hỏi lại.

"Lo lắng cho tao hả?" Tharn nhướn mày và hỏi cậu. Cậu... đáp lại cậu ta rất lịch sự bằng ngón giữa.

"Ha ha, tao sắp có bài kiểm tra giữa kỳ. Bình thường tao không có chăm chỉ học hành nên giờ tao ở đây để nhồi nhét kiến thức." Thằng Tharn, thằng khốn, vẫn cứ cười tươi với cậu, vậy nên cậu nổi quạo vì điệu bộ của cậu ta. Không biết phải do cậu mới gần đây mới chú ý không, hoặc liệu có phải Tharn như vậy từ trước. Bởi vì cậu không nghĩ cậu ta tức giận dù cậu ghét cậu ta.

Tại sao cậu chỉ nghĩ về bản thân lúc cậu dựa lên ngực cậu ta và khóc một cách tức tưởi, lúc đó cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu nói hết mọi thứ với cậu ta luôn.

Hơn nữa, mặc dù cậu tìm thấy đủ mọi lý do để thuyết phục bản thân mình, nhưng trong thâm tâm, cậu biết tại sao cậu muốn nói với cậu ta tất cả những gì đã xảy ra hồi đó.

"Tao tin rằng mày không hề sai."

Thực tế, câu này làm cậu dao động, cậu thậm chí sẵn sàng nói với cậu ta tất cả mọi thứ. Nếu cậu ta không lên tiếng ngăn cản, có lẽ tất tần tật những điều sau đó cậu sẽ phun ra bằng hết.

Khi cậu có câu trả lời trong đầu, cậu đặt đồ lên giường. Làm những gì cậu làm mỗi ngày, đi vệ sinh trước rồi trở lại phòng ngủ.

"Ở đây, tao đã mua đồ ăn cho mày."

"Tao ăn rồi." Trước khi cậu đi ra khỏi phòng ngủ, cậu nhỏ giọng nói với cậu ta rõ ràng, nhưng Tharn chỉ lắc đầu.

"Mày có thể xem nó như đồ ăn khuya." Lần này cậu quay lại nhìn Tharn, khó hiểu hỏi cậu ta.

"Tại sao mày làm mấy cái này?"

Thể loại này khiến độ nổi da gà của cậu nâng lên một tầm cao mới. Mặc dù cậu ta nói với cậu rằng sau khi cậu ta thích cậu, cậu ta sẽ không ép buộc cậu nữa. Cậu ta sẽ không làm điều đó sau khi cậu ta biết quá khứ của cậu. Nhưng ... Tại sao cậu ta lại tốt với cậu như vậy!

Tharn nhìn vào mắt cậu, và rồi câu trả lời của cậu ta khiến cậu nổi da gà.

"Tao có lỗi ở đâu khi đối xử với người mình thích như vậy?

"Cút đi ~!" Mặc dù cậu là người khơi mào, cậu cũng không nhịn được mở miệng chửi cậu ta. Sau khi chửi xong, cậu rời khỏi phòng. Tâm trí của cậu rối tinh rối mù cả lên.

Nếu trước đây cậu nghe nói nói lời này, cậu sẽ chửi tám đời người thích cậu rồi thẳng thắn tung một cú đấm tiễn biệt người đó. Nhưng bây giờ cậu cũng lo lắng cậu ghét gay rất nhiều mà sau khi nghe điều này, cậu lại không cảm thấy ghê tởm.

Thằng Tharn! Làm cậu không cảm thấy ghê tởm chỉ có một mình thằng Tharn, haha!

Rầm!

Vì vậy, cậu quay lại, ngay cả khi cậu vừa rời khỏi ký túc xá, đùng đùng bước đến Tharn đang nằm ngửa trên giường.

"Tao nghiêm túc hỏi mày, mày giúp tao như thế thì mày muốn gì từ tao." Cậu nghiêm túc hỏi Tharn, người sau đó rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn chằm chằm vào cậu, rồi Tharn nhếch miệng mỉm cười.

"Nếu tao muốn gì từ mày, mày sẽ cho tao hả?"

"Đừng có đùa cợt với tao." Khi cậu nói xong một cách không vui, Tharn nghiêm túc và thật thà trả lời.

"Tao muốn mày ngủ với tao."

"!!!"