Chereads / Định Luật Murphy Tình Yêu / Chapter 5 - Chương 5

Chapter 5 - Chương 5

Lúc này, cả căn phòng rơi vào trầm lặng đến tiếng kim rơi xuống còn nghe được. Type sửng sốt nói không nên lời, mặt chuyển đỏ như quả cà chua. Cậu mở to mắt nhìn chằm chằm chàng trai đang đi tới.

Nhìn cái mả cha nhà mày!

Type chỉ có nghĩ được như vậy. Khi bạn cùng phòng bước vào và nhìn chằm chằm vào chỗ bàn tay cậu, không cần phải nói, chắc chắn cậu ta thấy được thằng em của cậu!!

"Ồ."

Hắn phì cười.

"Cười cái gì thằng quần biến thái!" Type kéo mình ra khỏi sự bàng hoàng, túm lấy chăn xấu hổ che đi bộ phận riêng tư đi, dù cho cậu có đang sắp tới đi nữa, bây giờ cậu lại xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái hố chui xuống.

Cậu sao có thể bất cẩn như thế chứ, tính cậu vẫn luôn cẩn thận mà? Hơn nữa, thật tệ khi thành thằng hề trước mặt người khác, đặc biệt là trước tên khốn này.

"Ừmm..."

Tharn nhún vai điệu bộ không quan tâm, nhưng mắt cậu ta thì đang nhìn chằm chằm vào bộ phận phía dưới đã được chăn che lại của Type. Type thẹn quá hóa giận, tức mình nói.

"Nhìn cái mẹ gì? Cút."

"Tại sao tao phải cút? Mày thấy đó, đây là kí túc xá chung. Còn nữa, mày nói mày ghét gay đúng không? Ồ nhưng mày xem thằng con trai đang làm trong video mà vẫn hứng kìa, vậy mày cũng thích con trai."

"Mẹ mày! Tao muốn phát bệnh khi thở chung bầu không khí với mày đó. Ha, tại sao tao phải ở chung kí túc với thằng gay như mày? Thiếu gì sinh viên trong trường, mắc cái chó gì lại bị xếp vào ở chung với thằng đáng ghét như mày. Mày thích sống cùng với mấy thằng con trai hay gây rối sao? Có phải mày thiếu thốn tình yêu thương không? Nếu ba mày không yêu thương mày nên mày sinh ra cảm giác thích mông đàn ông thì do mày muốn có cảm giác yêu thương của ba mày thôi. Đương nhiên, cũng có thể là cha nào con nấy.."

Rắc.

"Khốn kiếp đừng có đụng tới ba tao!!!"

Type giật mình, vì cậu thốt ra những lời trong lúc tức giận mà không suy nghĩ. Tharn xoay người giận dữ. Hắn nắm chặt vai Type, và giọng hắn như gằn lên tưởng chừng cậu đã đi quá giới hạn.

"Tao nhẫn nhịn tính xấu của mày lâu lắm rồi đó." Tharn lạnh lùng nói, hành động tiếp theo làm Type kinh ngạc mở to mắt.

Cậu thở hổn hển.

"Buông tao ra, thằng khốn!"

"Nếu mày dám đá tao, tao sẽ bóp nát thằng em của mày."

Type làm sao mà không hoảng cho được? Lúc này, thằng em bé bỏng của cậu đang sưng lên bởi ham muốn đã bị nắm chặt trong tay Tharn. Type nhấc chân muốn đá đối phương thì giọng nói hăm dọa của hắn vang lên bên tai cậu. Cậu nhìn sang đối phương, rồi nhìn vào bàn tay đang nắm chặt thằng em mình...Type nghĩ rằng, cậu ta dám nói, có thể lắm sẽ dám làm.

"Buông tay ... Buông tao ra!" Bàn tay lớn bao bọc chặt chẽ thằng em khiến Type cắn răng. Cậu ra vẻ vô cùng khó chịu nhưng mồ hôi to lớn bắt đầu lăn xuống trán, trái tim cậu đập nhanh, không phải vì phấn khích, mà vì sợ hãi... cơ thể cậu bắt đầu run rẩy.

"Tao sẽ không buông ra để thỏa ý nguyện mày đâu." Tharn nói, hắn nhấc chăn lên. Bàn tay nóng bỏng của cậu trực tiếp tiếp xúc da thịt với thằng em của cậu, Type nghiến chặt răng.

"Buông ra... tao."

Cậu đang quay cuồng.

Thay vì nghe lời cậu buông ra, bàn tay to lớn bắt đầu chà xát lên xuống. Đầu ngón tay hắn xoa tròn ở đỉnh, hắn rất có kĩ thuật dùng tay thỏa mãn người khác. Tuy nhiên, Tharn, người đang làm điều này, không có bất kì ham muốn trong mắt hắn. Ngược lại, đôi mắt hắn lạnh lùng, khiến Type cảm thấy sợ hãi.

Loạt hành động đó chứng minh rằng Tharn thật sự sẽ không buông cậu ra.

"Buông tao ra... Buông tay... A!" Type cắn chặt môi dưới, cắn đến mức nếm được mùi máu trên môi. Cậu giơ tay đánh đối phương để đối phương buông cậu ra. Cậu đánh cậu ta không phải vì sợ lời dọa sẽ bóp nát thằng em cậu, mà bởi vì nỗi sợ hãi ẩn giấu sâu trong trái tim cậu nhiều năm như lũ tràn về ám ảnh tâm trí.

"Buông tao ra... để tao đi..."

Mặc dù cậu muốn hét to, yêu cầu phía đối phương đừng đối xử với cậu như vậy, cậu không phải là gay nhưng giọng cậu yếu không nói ra hơi. Cậu nắm chặt vai cậu ta và cố hết sức đẩy ra, người Type ướt đẫm mồ hôi.

Sợ hãi...Phải, vô cùng sợ hãi

"Buông ra... Này... Này..."

Những gì Type có thể làm là thuyết phục chính mình. Cậu nhìn bóng dáng cao lớn phía trên mình. Khuôn mặt của chàng trai con lai góc cạnh như dao. Type nhìn thắng em mình đang bị bàn tay to của người kia giữ chặt. Cậu tự nhủ rằng đây chỉ là ham muốn rất bình thường của một chàng trai tràn đầy sức sống như cậu. Tuy nhiên, dù có nỗ lực để kiềm chế ham muốn, thằng em của cậu lại chẳng nghe lời... Thay vào đó, nó còn phản ứng dưới tay Tharn, thậm chí còn cứng hơn.

Ham muốn như luồng điện chạy khắp cơ thể cậu, những ký ức kinh khủng cũng theo đó ùa về.

"Vậy mới là đứa trẻ ngoan. Không có gì kinh khủng cả. Nó vui mà."

Khuôn mặt điển trai chàng con lai được thay thế bằng khuôn mặt đầy ria mép của một người đàn ông trung niên khác. Chủ nhân của khuôn mặt đó dùng ánh mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào cơ thể của cậu bé không có sức chống cự trước mặt.

Mình không còn là cậu bé 12 tuổi. Mình đã có khả năng phản kháng rồi. Type, phản kháng đi!

Cậu tự nhủ điều này trong lòng, nhưng những điều cậu có thể nói chỉ là:

"Buông tay... Buông ra... Buông ra... Xin lỗi... Làm ơn buông tao ra." Chỉ có tiếng nức nở, giống như một đứa trẻ bất lực van xin một tên xấu xa hãy dừng lại, điều này khiến Tharn, người đang dạy dỗ bạn cùng phòng nhằm trút giận ngước lên.

Type không biết người kia nghĩ gì trong lòng hoặc cậu ta nhìn cậu bằng con mắt thương hại thế nào. Bây giờ, cậu chỉ nghĩ đến một việc có thể chạy thoát.

"A... Đừng làm vậy với tao... Đừng"

Hãy để cậu đi, để cậu đi, đừng làm gì cậu cả.

"Không phải mày gan dạ lắm hả? Sao không mắng ba mẹ tao tiếp đi?"

"Tao xin lỗi... Đừng làm vậy nữa... Đừng làm vậy với tao, đừng..." Ngoài việc xin lỗi liên tục, Type không biết phải nói gì. Thân thể cậu run rẩy và ướt đẫm mồ hôi. Tharn không thể không chậm lại động tác trên tay, nhưng hắn không hề có ý định dừng lại, hắn vẫn tiếp tục chầm chậm vuốt lọng.

"Đừng sợ... Thả lỏng. Tao chỉ muốn mày tận hưởng khoảng khắc vui vẻ thôi."

Type nghe và nhìn Tharn với ánh mắt mơ hồ còn đọng nước mắt. Cậu thấy đôi mắt của Tharn dịu dàng hơn trước rất nhiều, những hành động lạnh lùng, cứng rắn và bạo lực của cậu ta cũng không còn nữa. Bàn tay to của hắn chặt chẽ bọc lấy thằng em của Type làm cho run lên. Cùng lúc đó, hắn chầm chậm nắm lấy đùi Type.

Type quay cuồng trong dục vọng.

"Bình tĩnh, không sao... Không sao cả." Giọng nói gần tai, đôi môi nóng bỏng chạm vào tai khiến Type rùng mình. Tharn nghĩ rằng bên kia có thể không có ham muốn, nhưng thật bất ngờ, chàng trai dưới thân hắn vô thức đáp lại hành động trên tay hắn.

"Đó là những gì mày muốn." Khi chạm vào chất lỏng ấm trắng đục liên tục chảy ra, Tharn thấp giọng nói, đầu ngón tay của Tharn bắt đầu xoay vòng trên đỉnh đầu nơi tuôn ra chất lỏng của thằng em Type, chàng trai dưới thân hắn không nhịn được run rẩy.

"A... A... A..."

"Bình tĩnh, tao sẽ không làm đau mày."

Giọng nói này khiến Type sợ hãi, nhưng cậu rõ ràng thấy thoải mái hơn sợ hãi.

"Này... Này... A... A...!!!" Sau vài hành động Tharn, Type cuối cùng cũng phóng thích ham muốn. Cậu thở sâu và ngã ra sau, nhưng dáng vẻ của cậu không giống người vừa được thỏa mãn lắm, dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng suy sụp như sắp chết. Điều này cũng khiến Tharn, người vừa buông tay, nghi ngờ tự nói bản thân.

Chàng trai này hình như không đơn giản là chỉ ghét gay.

"Mày sao vậy..."

Rầm!!!

Tharn còn chưa nói xong, chàng trai đang run rẩy trên giường giơ chân và đá hắn. Hắn ngã xuống giường như cái bao tải. Chàng trai vừa run rẩy thở hổn hển trong vòng tay hắn đứng dậy. Mắt cậu đỏ hoe, cơ thể cậu run run và hơi thở gấp gáp.

"Tao ghét mày, thằng gay khốn kiếp!" Khác biệt đến nỗi Tharn không thể tin cậu và chàng trai vừa khóc vừa nói buông cậu ta ra sau đó bắn trong tay hắn là cùng một người.

Tharn từ từ đứng dậy, nhìn chàng trai đang nhìn chằm chằm vào hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, giơ tay dính đầy tinh dịch lên.

"Nhưng một thằng gay như tao đã vừa giúp mày ra... Mày còn rất thích kĩ thuật của tao."

"Đi chết đi!" Type nhìn vào tinh dịch của cậu trên tay hắn, vừa giận vừa xấu hổ mắng. Điều đó làm Tharn bật cười.

"Tao đang đói nhưng tao vẫn mạnh hơn mày. Tao vẫn tận lực thỏa mãn thằng em mày. Ôi, thảm thật." Tharn nói xong, hắn cúi xuống nhặt chiếc điện thoại di động rơi xuống đất. Video vẫn đang phát trên giường. Cô gái nóng bỏng trong video đang nức nở. Tharn lấy túi của mình rồi rời khỏi phòng.

Cạch.

Khi cánh cửa phòng đóng lại, chàng trai lập tức ôm lấy ngực cuộn tròn trên giường. Cậu hít một hơi thật sâu, cơ thể vẫn còn run rẩy.

"Này, này, Type, không sao đâu. Đừng nghĩ về nó nữa. Đừng nghĩ về nó nữa. Type... Đừng nghĩ nữa!!!"

Tại thời điểm này, Type chỉ có thể tự an ủi bản thân không nhớ ký ức khủng khiếp đó.

"Cậu ta làm cái quái gì thế?"

Sau khi ra khỏi phòng, Tharn đi tới nhà vệ sinh để rửa tay. Hắn rửa mặt để làm hạ cơn giận, nhưng thay vì bình tĩnh lại, hắn lại buồn phiền hơn. Hứng nước lạnh rồi hất lên mặt làm cho nước văng tung tóe khắp nơi.

Tharn nắm chặt chặt thành của bồn rửa mặt. Anh hít một hơi thật sâu nhưng chẳng giải tỏa được chút buồn phiền. Điều quan trọng nhất là hắn không biết mình buồn phiền về điều gì.

Vì cậu ta chửi bố mẹ hắn?

Bởi vì cậu ta nhìn nhát vậy thôi, kì thực lá gan cũng lớn;

Bởi vì cậu ta trông sợ muốn chết, sau đó lại chửi hắn;

Hay, thực tế, bởi vì... hắn đã làm cậu khóc.

"Ngu ngốc!"

Tharn lại thầm mắng, đôi tay đang nắm thành bồn rửa mặt gia tăng lực đạo. Nhìn lên gương đầy những giọt nước. Hắn không thể hiểu chính mình. Mặc dù hắn tức giận và hối hận vì đã chạm vào Type, nếu là hắn lúc trước, hắn nhớ là hắn sẽ không trêu chọc một người như vậy, nhưng mọi thứ lại loạn lên khi hắn thấy cậu rơi nước mắt.

"Nước mắt của mày vô dụng với tao."

Tharn biết rằng đó là hắn tự lừa mình dối người. Vừa nãy, hắn tức giận đến mức muốn bóp cổ đối phương vì dám mắng bố mẹ hắn như thế. Ngay cả khi đó là việc làm bồng bột do tức giận nhất thời thì hắn vẫn sẽ muốn làm thế. Nhưng cuối cùng buồn phiền lại không phải do chuyện của bố mẹ hắn. Hắn muốn dạy cho đối phương một bài học. Vì thế hắn dùng tay giúp đối phương giải quyết ham muốn của cậu rồi trêu chọc cậu cho đến khi cậu nhận lỗi và cầu xin hắn, nhưng... Ây, cậu ấy bật khóc nức nở. Thật không thể tin được rằng khi thấy nước mắt của cậu, tất cả tức giận trong lòng hắn biến mất ngay lập tức.

Tharn nhắm mắt lại, không nghĩ rằng hình ảnh đó sẽ ám ảnh tâm trí hắn như thế này.

Chàng trai xinh đẹp dưới thân rơi xuống những giọt nước mắt trong veo. Đôi mắt cậu ậng nước và hơi đỏ. Những giọt nước mắt lăn xuống làm ướt hàng mi dài và dày của cậu. Đôi môi mềm mại bị cắn chặt dần trở nên trắng bệch. Cơ thể cao lớn của cậu run rẩy giống như một con chim con bị ép rơi khỏi tổ.

Tất cả những điều này mang lại cho Tharn một cảm giác mà Tharn nghĩ những người như Type sẽ không khiến hắn cảm thấy vậy.

Cảm giác hắn muốn bảo vệ Type.

"Cậu ta đã mắng ba mẹ mình mà mình còn thương cảm cậu ta?" Khuôn mặt Tharn lập tức thay đổi biểu cảm, hắn hít một hơi thật sâu. Bỏ tay ra khỏi mép bồn rửa mặt, cố gắng xóa đi tất cả những cảm xúc mà hắn nghĩ do nhất thời ảo giác.

Tharn kéo bộ đồng phục lên và nhìn vết đỏ trên bụng khi nãy bị đáp. Hắn lắc đầu.

"Phần thưởng cho việc đối xử tốt với cậu ấy như thế nào, Tharn? Tại sao mày lại phải cảm thấy tội lỗi với cậu ta?" Nóng xong, Tharn lần nữa hất nước vào mặt mình, sau đó bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cùng lúc đó, hắn cầm điện thoại di động, bấm số của người bạn thân nhất.

"Lhong, mày vẫn còn ở trường không? Cùng đi ăn tối đi."

Hắn cũng không thể trở về kí túc. Tất nhiên, nếu không phải như thế này, bọn họ đã cãi nhau quá lâu rồi. Tharn đi ngang qua cánh cửa ký túc xá. Hắn liếc nhìn cánh cửa một chút, nghĩ vậy, rồi bước đi. Không cần phải thương cảm cậu ta.

"Chú, chú, có thật là có sân chơi cho cháu chơi không?"

"Nó ở ngay sau ngôi nhà đó. Có một sân vận động bị bỏ hoang. Nó rất lớn. Chúng ta sẽ đến đó."

Đừng đi, Type, đừng đi, mày không được đi.

Trong giấc mơ mờ ảo, Type mơ thấy một người đàn ông có râu nhưng không rõ nét mặt. Người đàn ông đó nhìn cậu bé 12 tuổi với một nụ cười nham hiểm giống như một con sói. Cậu bé ngây thơ không biết thế giới bên ngoài nguy hiểm như thế nào. Cậu bé chỉ biết rằng cậu rất vui vì có một nơi để chơi. Cậu bé không biết mình đang bị nhìn với ánh nhìn ghê tởm như thế nào.

Đừng đi, mày đừng đi, đừng đi với tên súc vật đó.

Type hét trong bóng tối. Cậu cố gắng giữ lấy đứa trẻ đó, nhưng cậu cảm thấy cánh tay mình dần yếu đi. Ngay cả tiếng hét của cậu cũng hóa câm lặng. Cậu chỉ có thể nhìn cậu bé tin tưởng đi theo tên khốn đó.

Cậu bé đó... là cậu.

Type bị dọa bởi giấc mơ của chính mình. Cậu cố gắng níu giữ đứa trẻ đó, nhưng bên kia càng lúc càng rời xa.

"Muốn trốn đi đâu hả? Ranh con."

Lúc này, khuôn mặt đầy râu và răng ố vàng lộ ra dưới nụ cười xảo trá đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu. Tiếng cười điên loạn của hắn ta vang dội trong não cậu, nỗi sợ hãi ẩn giấu trong lòng trong một thời gian dài trỗi dậy và quét tới như một cơn bão.

Buông ra... Buông tao ra, đồ khốn kiếp.

"Hãy giúp chú có một khoảng thời gian vui vẻ, chỉ một lúc thôi, một lát thôi..."

Type vùng vẫy trong tuyệt vọng, nước mắt lã chã rơi xuống, toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu cố gắng hết sức để trốn thoát, cơ thể cậu nặng nề và hoảng loạn.

"Hãy để tôi đi, để tôi đi, đừng làm đau tôi."

Giọng nói cầu xin đầy thương xót của cậu bé không lớn lắm. Cậu cố gắng thoát ra khỏi sợi dây đang cột chặt lấy tay mình, nhưng nó chỉ càng làm cậu rách da và đau thêm. Trái tim cậu bị lấp đầy bởi nỗi sợ hãi tội độ, toàn thân cậu run rẩy lẩy. Cậu thật đáng thương.

Nhưng ngoại hình yếu ớt của cậu khiến người đàn ông đang chạm vào chân cậu vui sướng hơn. Người đàn ông nói:

"Cậu bé ngoan, đừng sợ. Hãy cùng nhau vui vẻ nhé."

"Không, tôi không, buông tôi ra... A, buông tôi ra."

Cậu bé vẫn khóc và cầu xin người đàn ông buông tay, nhưng những gì cậu nhận được là bàn tay bẩn thỉu vuốt ve qua lại chân cậu, quần của cậu bé bị cởi ra, bàn tay ghê tởm bao phủ cơ thể cậu, cậu sợ đến nỗi không thở được.

Ai đó giúp tôi, giúp tôi, giúp tôi.

"Dậy đi, Type!!!"

Ai đang ở đó, ai, giúp tôi, giúp tôi với?

"Tao muốn mày thức dậy ngay, Type!"

Giọng nói đó, là của tên khốn Tharn, là của tên khốn Tharn đúng không không? Giúp tao với, Tharn giúp tao.

"Tao nói mày tỉnh dậy ngay. Mày có nghe tao nói không, Type!!!?"

Giọng nói vang lên bên tai cậu, khuôn mặt kinh tởm của người đàn ông cuối cùng cũng biến mất khỏi tâm trí cậu. Rồi Type, người đang vật lộn trong sợ hãi, tỉnh dậy. Những gì cậu nhìn thấy khi mở mắt không phải là sự chế giễu, hay sự oán hận. Những gì Type thấy là khuôn mặt cậu ta đầy... lo lắng.

"May quá, mày dậy rồi. May mà mày dậy rồi." cánh tay ôm chặt lấy cơ thể ướt đẫm mồ hôi của cậu

Hiện tại, Type thực sự không biết phải làm gì. Tất cả những gì cậu biết là... cậu an toàn rồi.

"Tao nên quay lại sớm hơn."

Mình bị điên rồi.

Tharn dằn vặt tự mắng mình. Hắn đã gọi cho thằng bạn mình để cùng đi ăn. Nhưng chỉ sau khi gọi món, hắn luôn cảm thấy khó chịu. Hắn liền nói với thằng bạn của mình là hắn quay lại sau vài phút, sau đó hắn ngay lập tập chạy ra khỏi cửa tiệm.

Cậu ta khóc, hắn sẽ làm cậu khóc đến chết, nhưng cậu ấy lại nức nở như một đứa trẻ!

Lúc đầu vì giận mà Tharn đã nghĩ vậy. Hắn còn nghĩ rằng Type sợ hắn bóp nát thằng em của cậu nên mới khóc như thế. Nhưng hắn bình tĩnh lại và suy nghĩ cẩn thận. Type không giống loại người sẽ sợ lời hăm dọa nhảm nhí này. Cậu ấy không phải người dễ khóc, cậu ấy nhất định sẽ chống cự. Nhưng cậu ấy không làm thế. Cậu không những không chống cự, mà còn van xin hắn buông cậu ra.

Càng nghĩ về điều đó, Tharn càng bồn chồn, và chàng trai lúc nãy còn nói sẽ không quan tâm đến sống chết của bạn cùng phòng đã vội vã chạy như bay về kí túc. Khuôn mặt đầy nước mắt xuất hiện trong đầu hắn, Tharn cố gắng chạy nhanh hơn.

Cạch.

"Hử? Cửa không khóa?"

Lúc tra chìa khóa vào ổ tính mở, nhưng lại thấy rằng cánh cửa không bị khóa, Tharn ngạc nhiên lẩm bẩm.

Cậu ấy chưa bao giờ để cửa phòng không khóa.

Lúc này, cả căn phòng tối om, chỉ có chàng trai nằm trên giường. Thấy vậy, Tharn thở phào nhẹ nhõm, đi về phía giường cậu.

"Này này..."

"Sao mày có thể ngủ say vậy chứ?"

Tharn to tiếng kêu. Hắn thì mệt muốn chết. Chàng trai mà hắn lo lắng lại ngủ một cách ngon lành, không biết hắn vừa lo lắng đến cỡ nào. Nhưng khi hắn chuẩn bị đi tới và nói với Type rằng hắn về rồi, đôi chân hắn cứng đờ.

"Buông tay... Buông tôi ra... Buông tay... Làm ơn."

Hơi thở nặng nề rõ ràng, người nằm trên giường khó chịu vùng vẫy, Tharn ngay lập tức bật đèn, không chần chờ chạy thẳng đến bên giường Type.

"Type, có chuyện gì với mày đấy!" Tharn vội vã đến bên giường, hít một hơi thật sâu. Hắn thấy chàng trai lúc nào cũng rất mạnh mẽ cứng đầu giờ đầy mồ hôi lấm tấm trên mặt, cậu ấy quay sang trái rồi quay phải kịch liệt, như thể cậu ấy đang bị tra tấn và đang kêu cứu thảm thiết.

"Giúp tôi...Không...Giúp tôi với!"

"Type, tỉnh dậy!!!" Tharn nắm lấy vai của Type, khẽ lay để đánh thức anh chàng đang vùng vẫy trong cơn ác mộng. Tuy nhiên, cơ thể của Type còn run rẩy hơn trước. Nước mắt lăn dài xuống má cậu. Tharn nắm lấy vai cậu lắc mạnh hơn. Vươn tay nhẹ nhàng vỗ mặt Type.

"Dậy đi, Type!!!"

"Aaa." Tuy nhiên, Type la lên khó chịu và đầy sợ hãi. Tharn nhìn cậu và cảm thấy có một sự khó chịu không nói thành lời dâng trào trong ngực hắn.

"Giúp tao... Tharn... Tharn..."

"Dậy đi mày, Type!!!!!!!!!"

Tharn nắm lấy vai của Type, dùng lực kéo cậu ngồi dậy, lay mạnh cậu một lần nữa, tiếng kêu của hắn cũng to hơn.

Cuối cùng, tiếng kêu lớn khiến Type mở mắt, đôi mắt ướt đẫm nước mắt hiện ra trước mặt hắn. Cậu nhìn hắn đầy dè chừng, hắn đột nhiên sợ hãi.

Nỗi sợ hãi khiến Tharn không có thời gian để quan tâm đến những thứ khác. Cơ thể hắn hành động trước cả suy nghĩ.

Hắn ôm chầm lấy Type.

Hắn kéo Type và ôm chặt lấy cậu.

Anh kéo Type và ôm anh thật chặt.

"May là mày tỉnh rồi." Có một tiếng thở dài nhẹ nhõm trong giọng nói, đồng thời tay kia của Tharn nhẹ nhàng vuốt ve và vỗ nhẹ vào lưng của Type.

"Không sao đâu, Type, ổn rồi, mày chỉ đang gặp ác mộng thôi."

Nhưng cậu ấy đã mơ thấy thứ gì?

Tharn tự hỏi trong lòng. Sau khi xem xét cẩn thận, không khó để thấy rằng ác cảm của Type không chỉ là sự ác cảm của người bình thường đối với gay. Phải có một lý do sâu xa hơn để cậu sợ đến nỗi run rẩy khắp người và khóc nức nở cầu xin sự giúp đỡ từ người khác, và làm những việc trái ngược tính cách hung hăng trước đây của cậu. Hắn nghĩ thế, rồi bàn tay sau lưng chuyển sang đầu của Type để vuốt ve, giống như đang vỗ về một đứa trẻ.

"Không sao đâu."

Khi bàn tay cậu từ từ nâng lên và nắm lấy đồng phục của hắn, trái tim của Tharn ngừng lại trong giây lát, nhưng lúc này....

Rầm.

Đối phương đẩy hắn ra và đấm thẳng vào mặt Tharn. Tharn, người đang ngồi bên cạnh giường, ngã xuống đất, nhưng hắn chưa kịp phản ứng khi bị cậu giáng cho một cú đến khi giọng của Type vang lên.

"Để tao yên!"

Câu này đã châm ngòi thành công cơn giận bên trong của Tharn. Hắn quay lại nhìn Type, tay kia vẫn đang giữ cằm đau nhức.

"Mày phát điên cái mẹ gì vậy! Tao cũng chỉ là rủ lòng tốt đánh thức mày đấy."

"Ai mướn?"

Cậu nói nhỏ.

Dù Type nói vậy, nhưng nhìn cậu tệ hơn lúc nãy với răng đánh cập lập, cơ thể vẫn còn run rẩy, mắt đỏ hoe và sưng lên. Nghe những lời "vô ơn" đối với lòng tốt của mình, Tharn ngay lập tức đứng dậy khỏi giường, hắn lạnh lùng nói.

"Mày không cần nhưng tao không chịu được. Tôi không thể nhìn một thằng con trai to như trâu lại sợ mấy cơn ác mộng của mình...."

"Tao không có sợ ác mộng, mày không biết cái quái gì cả. Kệ mẹ tao!!!" Chỉ cần cậu có sức, cậu có thể lao choảng nhau với Tharn bấy cứ lúc nào. Nhìn vào bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm kia, Tharn thở mạnh.

"Rốt cuộc mày sợ cái gì?"

"Tao không sợ cái chó gì cả. Không có gì có thể khiến những người như tao sợ hết."

"Ồ, vậy mà người mày run lẩy bẩy, còn khóc nữa. Mày không sợ bất cứ điều gì. Ha, đừng có mà anh hùng rơm."

"Tao dũng cảm hay không cũng là việc của tao. Tao có chết cũng không cần mày giúp! Nhớ lấy."

Cậu vẫn rất cứng, dù nước mắt đọng trên mi cậu còn chưa khô. Lúc nãy cậu làm Tharn lo lắng đến phát điên. Hắn còn vì lo cho cậu mà chạy như bay về. Mặc dù hắn chưa ăn, giờ không còn tâm trạng để ăn. Hắn lại nói.

"Mày dũng cảm lúc nào?"

"Kệ tao!"

Tharn nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cơn giận mà chàng trai đứng đối diện gây ra, người mà lúc nào cũng trong trạng thái xù lông với hắn. Hắn không thể tin đây là cùng một người với chàng trai vừa khóc lóc xin hắn giúp, nhưng từ một góc nhìn khác, cậu có thể mơ rằng hắn đã làm điều gì đó tồi tệ với cậu.

Nhờ vậy mà Tharn bình tĩnh lại một chút nhưng cũng vì vậy mà sự thất vọng tràn vào trái tim hắn.

Có lẽ cậu không khóc cầu xin giúp đỡ mà cậu đang chạy trốn.

"Xin lỗi, là tao nhiều chuyện." Tharn nói xong, hắn bỏ túi xách trên giường. Hắn lấy khăn tắm và đồ ngủ từ tủ quần áo, bước thẳng ra khỏi phòng trước mặt chàng trai đang ngồi trên giường giả vờ không có gì.

Khi cánh cửa đóng lại, Type đưa hai tay ôm đầu, vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi.

"Không, mình không cầu xin cậu ta giúp."

Mặc dù cậu tự huyễn hoặc bản thân như thế, nhưng tay đang đặt trên đầu rõ ràng biết là vừa nãy... cậu cũng muốn ôm đáp lại Tharn.

Sáng hôm sau.

Vào sáng sớm, mặt trời chiếu vào căn phòng kí túc. Hai chiếc giường đơn được đặt đối diện nhau, ở chỗ giường có dán poster phía trên. Một người đang nhìn lên trần nhà, phơi mình dưới ánh mặt trời. Người đó là...Tharn.

Kệ mẹ tao. Tao có chết cũng không cầu xin sự giúp đỡ của mày!

Tharn, người đã không ngừng suy nghĩ cả đêm. Trong tâm trí, hắn vẫn nghĩ hắn thật muốn đánh mình và chửi mình vì tự nhiên nhiều chuyện làm gì. Nếu không phải có giới hạn số lần ra và vào kí túc xá, Tharn đã thức dậy, tắm và rời khỏi ký túc xá nhiều lần.

Trời sáng rồi. Đừng nghĩ về nó nữa. Đứng dậy, ăn sáng rồi đến lớp thôi.

Chàng trai con lai tự nói với mình, quay lại nhìn chàng trai đang ngủ ở hướng đối diện ... Cậu ấy đang ngủ ngon lành. Cậu không gặp ác mộng như hôm qua. Tại sao một mình hắn lại muộn phiền? Thủ phạm cho sự muộn phiền đó cũng chẳng giống ai!

"Ôiiii." Chàng trai con lai đẹp trai thở dài. Hắn nhấc điện thoại di động lên, nhìn thời gian....hơn 6 giờ rồi.

Bàn tay to của hắn nhấc chiếc chăn lên, gấp lại và đặt nó ở cuối giường. Mắt hắn lướt qua cái đầu tròn của Type, Tharn lại thở dài.

Chàng trai đó đã mắng hắn rất nhiều lần nhưng hắn vẫn lo lắng cho cậu.

Tharn nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Nhanh chóng rời đi, bởi vì khi không gặp nhau, họ sẽ không cãi nhau, tính tình hắn cũng bớt nóng nảy hơn.

Hắn nhận lại được gì khi đối xử dịu dàng với một người như Type? Những gì hắn nhận được chỉ là những tiếng mắng chửi, những biểu cảm và hành động chán ghét, nó chỉ khiến hắn phiền lòng.

Tuy nhiên, Tharn, người đã nói không quan tâm, cũng sẽ không bao giờ tốt với chàng trai đó nữa, cũng nói hắn sẽ nhanh chóng đi tắm rồi rời đi. Nhưng cuối cùng tới hơn 7 giờ, hắn vẫn lang thang trong ký túc xá. Đôi chân dài đáng lẽ phải điều khiển cơ thể của hắn rời đi, nhưng hắn vẫn đi tới đi lui trong ký túc xá.

Không có lý do nào khác ngoài việc để quên sách.

Sau khi tìm được một cái cớ cho mình, Tharn bước vào căn phòng kí túc yên tĩnh. Khác với cảnh những người bạn vào buổi sáng sẽ nhốn nháo tắm rửa và vội vã đến lớp, lúc này Type vẫn ngủ ngon lành. Lấy được cuốn sách rồi, Tharn không ra khỏi phòng ngay lập tức, thay vào đó, hắn ngồi lên giường.

Còn lâu mới tới giờ lên lớp, hắn gấp gáp rời đi làm gì.

Tharn kiếm tiếp một cái cớ cho chính mình. Hắn cầm chiếc MP3 của mình lên rồi đeo tai nghe. Hắn bật nhạc lớn để tập trung và trấn tĩnh lại con tim đang rối rắm... Nhưng hắn không nhịn được liếc nhìn chàng trai vẫn còn ngủ kể từ lúc hắn dậy.

Cậu ấy có ổn không?

Tharn lắc đầu muốn xóa tan suy nghĩ trong đầu mình. Trước đây, khi nghe các bài hát, tâm của hắn vẫn luôn tĩnh lặng, nhưng lần này ngay cả âm nhạc cũng không còn hiệu quả. Tharn bỏ cuộc trong việc tự biện minh cho bản thân, cuối cùng hắn nhận ra...Hắn ngồi ở đây là để chờ cậu, chỉ để chắc chắn rằng chàng trai đó thực sự không sao, vậy thì hắn mới yên lòng lên lớp.

Aizzz, rốt cuộc thì hắn chỉ là một chàng trai có trái tim mềm mỏng.

Tích tắc, tích tắc.

Kim đồng hồ chỉ vào 7:30 ... 7:40 ... 7:45 ... Type vẫn đang ngủ.

Khuôn mặt của Tharn bắt đầu trở nên lo lắng. Hắn nhìn xuống đồng hồ, tháo tai nghe và bỏ vào cặp. Tharn biết nếu cậu không dậy bây giờ, cậu sẽ không còn thời gian ăn sáng, cậu ấy sẽ không tới kịp lớp bắt đầu lúc 8:15. Tuy nhiên, chàng có tiết sáng nay không muốn thức dậy.

Cậu ta vẫn ổn chứ.

"Chết tiệt!"

Cuối cùng, hắn đứng dậy, bước hai bước, dừng lại ở đầu giường của người vẫn đang say sưa ngủ.

"Type, 8 giờ rồi. "Tharn hét lên, vươn tay lắc vai Type để đánh thức cậu dậy.

"Để tao yên!"

Những lời khó nghe đêm qua lại xuất hiện trong tâm trí hắn và bàn tay dang ra của Tharn khựng lại giữa không trung. Hắn nắm chặt tay và im lặng. Một lúc, hắn lại gọi chàng trai trên giường.

"Đến giờ dậy rồi. Mày còn muốn ngủ tới khi nào nữa?" giọng nói lạnh lùng nghe có vẻ bất mãn nhưng nếu bất cứ ai cẩn thận nhìn vào đôi mắt của Tharn, không khó để thấy có một điều rõ ràng nhất và độc nhất vô nhị...đó là sự lo lắng.

"Type, dậy đi "

"Ưm." Tiếng rì rầm làm cho trái tim của Tharn treo lên, hắn nhìn cơ thể khác cựa quậy. Hắn tiếp tục.

"Thức dậy ngay. Tao không thể đứng đây gọi mày thế này lâu đâu."

"Ưm." Tiếng ngân nga chàng trai mới tỉnh dậy truyền đến từ dưới tấm chăn, Tharn, người phải đi ra ngoài bây giờ, nhấn mạnh thêm lần nữa.

"Dậy đi, mày sẽ trễ đó..."

"Mày câm miệng chó mày lại coi."

Tharn từ lâu đã biết cậu sẽ không bao giờ nói lời cảm ơn với hắn, nhưng hắn không ngờ cậu không những không nói cảm ơn mà còn chửi hắn, kêu hắn câm miệng lại. Thậm chí cậu còn chộp lấy chăn và che kín bản thân. Giọng nói hằn hộc vang lên dưới chăn "Lo chuyện của mày đi."

Tharn cuộn chặt nắm tay. Hắn nhìn chàng trai dưới chăn, xoay người cầm lấy ba lô. Không giống như cuộc đấu khẩu như thường lệ, hắn rời khỏi phòng mà không nói lời nào.

Thế là đủ để cho hắn cảm thấy ghét bản thân mình vì đã nhiều chuyện như thế nào.

RRRRRRRRRrrrrrr.

Tuy nhiên, ngay sau khi cánh cửa đóng sập lại, điện thoại di động của Type nằm bên cạnh gối vang lên. Type, người vừa xua đuổi chàng trai ồn ào kia, đưa tay ra đập đập để tìm kiếm chiếc điện thoại di động. Tư thế ngủ của cậu vẫn không đổi, những từ đầu tiên cậu thốt ra là.

"Ồn ào cái chó gì? Đau đầu chết đi được." Type nói, tìm kiếm thủ phạm phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng. Khi tìm ra thủ phạm, cậu vớ lấy điện thoại di động dưới chăn và cố gắng nâng mắt.

"No..."

"Hớiiii, Type mày đang ở đâu vậy? Hôm nay tao đến trường sớm, cùng đi ăn sáng đi."

"Tao sẽ không đi..."

"Giọng nói của mày nghe kì kì. Mày mới dậy hả? Này, dậy đi ba. Sắp đến giờ lên lớp rồi. Đừng nói với tao là mày muốn cúp tiết."

Đau đầu khủng khiếp.

Khi nghe lời nhắc nhở của thằng bạn, bộ não Type liền ong ong. Cậu lặng lẽ di chuyển chiếc điện thoại di động cách xa lỗ tai, vì tiếng ồn lớn làm cậu nhức đầu. Mặc dù lúc này cậu vẫn đang nằm trên giường, Type cảm thấy xây xẩm hơn cả khi ngồi tàu lượn siêu tốc. Khi nói, cậu cũng cảm thấy cổ họng mình đau, thậm chí cậu không còn sức để ngồi dậy.

"Tao đau đầu."

"Ôiii, mày ốm à? Không lên lớp được, đúng không? Tao đến tìm mày."

"Không...Không cần..."

Cậu thậm chí không có sức để ngồi dậy nói chi đến mở cửa cho thằng bạn.

"Xíu nữa là ổn." Type tự mình nhanh chóng cúp điện thoại rồi tắt luôn điện thoại. Bởi vì có một âm thanh khó chịu khác, não của cậu có thể thực sự phát nổ. Cậu không cần đặt tay lên trán. Hơi nóng hầm hập từ dưới chăn cũng đủ để cậu biết cậu đang phát sốt.

"Tao xin lỗi." Lần thứ hai trước khi bất tỉnh, Type tự nói với mình....cậu lại một lần nữa bị mắc kẹt trong đống ký ức kinh khủng ám ảnh cậu cả đêm.

Trong những cơn ác mộng suốt đêm, không chỉ có bản thân cậu bất lực khi cậu 12 tuổi, mà cả Tharn, người mà cậu có thể bám víu cũng chẳng còn ở đó. Ngoài ra, còn rất nhiều ký ức tuổi thơ như thước phim chiếu chậm chiếu đi chiếu lại, cùng với cơn sốt cao, chắc chắn đó là địa ngục đối với Type.

"Có chuyện gì xảy ra với thằng này vậy? Nó sốt có cao lắm không, thật sự không sao chứ?"

Cùng lúc đó, Techno, đứng ở quầy căn tin, cố gắng gọi lại cho người bạn thân của mình, nhưng bên kia đã tắt máy, không biết liệu cậu ấy có thực sự bị bệnh hay chỉ muốn cúp tiết. Thế nhưng Techno là một chàng trai có tấm lòng từ bi, cậu đang đi phía một quầy hàng.

"Dì ơi, làm ơn cho con một bát cháo."

Với một người bạn tốt như cậu, cậu ta phải biết ơn cậu nhiều.

Techno nhìn đồng hồ. Nếu cậu đi lên và đưa cháo cho Type, cậu có thể bị trễ giờ học. Cậu không vô tư như Type và tiết học hôm nay của họ cũng không giống nhau. Giáo viên đứng lớp hôm nay của cậu rất nghiêm khắc với những người đến muộn.

Hay mình nên mua đồ ăn sau và thăm cậu ấy vào buổi tối?

"Hey, thằng Tharn, thằng Tharn!!!" có lẽ vì thị lực của cậu quá tốt, cũng có thể do đối phương quá cao, Techno nhìn thấy kẻ thù của bạn thân mình,Tharn, đi xuống từ tầng hai của căng tin với một túi đựng hai cái bánh. Techno hét lên và Tharn quay lại nhìn cậu.

"Đợi chút." Bởi vì Tharn là một chàng trai tốt, nếu không phải vì Type ghét, Techno sẽ kết bạn với cậu ta.

"Có chuyện gì vậy? Tao sẽ trễ lớp mất."

"Trời ạ, thằng Type có bị sốt không?"

"Huh?" Nghe giọng nói bối rối và vẻ mặt ngạc nhiên của Tharn, Techno cau mày, ngay lập tức hiểu ra.

"Ôi, mày không biết. Vậy có nghĩa là cái thằng này đang kiếm cớ cúp tiết? Tao đã lo cho nó muốn chết."

"Tại sao mày nghĩ rằng cậu ta phát sốt?"

"Vừa nãy tao rủ nó đi ăn sáng. Nó nói nó bị đau đầu. Nó không đi học được. Chà, nhưng giọng nó nghe không ra hơi, như không có sức vậy. Tao chỉ muốn hỏi mày nó có bị bệnh thiệt không hay nó nói vậy để cúp tiết." Tharn sững sờ. Hắn nhìn xuống đồng hồ. Hắn có thể trễ học.

"Tao cũng có tiết. Giáo viên gắt quá. Tao nên làm sao? Tao tính tới tìm nói." Techno thở dài vì lo lắng cho thằng bạn,nhưng cậu còn lo lắng hơn về bản thân. Ngay lúc đó.

"À, tao cũng mua cháo luôn rồi."

"Huh?" Techno đang định lấy cháo thì tay cậu khựng lại vì người kế bên đã nhanh hơn đưa tay ra và đưa thẻ ăn của mình cho người bán cháo. Cậu ta còn gấp gáp nói với cậu:

"Mày đi lên lớp đi. Tao sẽ đưa cháo cho cậu ta."

"Ồ, không phải mày nói mày có tiết..." khi thấy khuôn mặt đầy lo lắng của bạn mình, Techno, người sắp tiếp tục nói, lập tức im lặng.

Bọn họ như thế từ khi nào vậy?

"Chà, vậy cho tao số điện thoại của mày để tao tiện liên lạc cho mày để hỏi về tình hình thằng Type."

Cuối cùng, Techno có số điện thoại di động của thằng bạn mới. Cậu nhìn Tharn lo lắng chạy về ký túc xá, hai tay cậu xoa xoa cằm rơi vào trầm tư.

"Tụi nó có thực sự ghét nhau không?"

Tharn muốn đánh chàng trai kia để trút giận, nhưng hắn càng muốn đánh mình hơn. Hắn đã không thấy rằng cậu ấy đang ở trong một trạng thái không ổn.

Có phải cậu ấy không chịu dậy vì cậu ấy phát sốt?

Khi tra chìa khóa mở cửa, chàng trai con lai tự mắng mình khi thấy chàng trai kia vẫn ngủ trong tư thế ban đầu, thậm chí còn quấn chặt đầu vào chăn. Hắn lập tức đặt cháo xuống, tới quỳ bên giường, đưa tay kéo chăn ra, bàn tay to chợt dừng lại.

"Để tao yên!"

Mình không thể làm lơ được. Nếu cậu ta chết, mình cũng là đứa phải chịu trách nhiệm.

Tìm được lí do xong, Tharn kéo chăn ra khỏi đầu và mặt của Type, điều đầu tiên hắn cảm nhận được là sức nóng hầm hập từ Type. Hắn buột miệng.

"Type! "

Hắn buột miệng hét lên không phải với người đang nằm trên giường mà hắn hét lên vì tự trách tại sao mình chẳng biết gì cả. Tharn nhìn cậu khuôn mặt tái nhợt, đôi môi khô, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi và cơ thể run rẩy. Hắn lập tức đưa tay chạm vào trán cậu.

"Nóng quá." Sau vài lần tự đặt tay lên trán mình rồi đặt lên trán cậu để so nhiệt đột, hắn biết đối phương thật sự sốt nặng. Hai tay của Tharn nắm lấy vai Type và nhẹ nhàng lay cậu.

"Mày ngồi dậy được không?"

Dù cơ thể cậu run lẩy bẩy nhưng thật ra Type đã ngủ như bất tỉnh, hơi thở từ mũi cậu cũng vô cùng nóng, hắn cố gắng đỡ cậu dậy nhẹ nhàng nhưng biểu cảm của cậu khó chịu, lông mày cũng cau lại. Dường như giọng nói của Tharn khiến đầu cậu đau hơn. Tharn, người vừa cúp tiết, lập tức quay sang bàn của mình tìm thuốc dự phòng luôn có sẵn trong phòng.

"Thuốc hạ sốt ở đâu?" Tharn nhanh chóng tìm nhưng thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau đã được sử dụng hết. Không có gì lạ vì trong những tuần gần đây, hắn phải nghĩ cách đối phó Type mỗi ngày nên không thể ngủ được nếu không có thuốc giảm đau đầu. Không kịp suy nghĩ, Tharn nhặt chìa khóa và ví tiền rồi chạy xuống lầu để mua thuốc.

Chẳng mấy chốc, Tharn trở lại với một vỉ thuốc hạ sốt, một chai nước khoáng và miếng dán hạ sốt.

"Type, Type...." ngay khi hắn bước vào cửa, Tharn chạy đến bên giường, vỗ nhẹ vào mặt người nằm trên giường, thấy cậu nâng lên mi mắt. Trái tim đang treo lên vì lo lắng của hắn được hạ xuống một chút, hắn ngay lập tức hỏi:

"Mày bị sốt rồi. Có sức ngồi dậy để ăn rồi uống thuốc không?"

"Không..." giọng nói yếu ớt vang lên, lông mày cậu còn cau chặt hơn vì cơn đau đầu khủng khiếp.

"Vậy chỉ cần uống thuốc thôi."

"Không, không, không, không."

Cậu run rẩy nói.

Thấy đối phương lắc đầu liên tục, nói gì đó không rõ trong miệng, Tharn sững sờ. Hắn lập tức ngồi xuống bên cạnh Type và thấy cơ thể cậu đang run rẩy dữ dội hơn trước,cậu cứ luôn miệng nói...Không.

Đó không phải là câu trả lời cho cậu nói của hắn. Mà đó là vì cậu gặp ác mộng, miệng nói những câu vô nghĩa.

"Type,Type, dậy và uống thuốc đi... "

"Ah...Ah..." lần này, Tharn nghe thấy tiếng khóc rõ ràng. Cậu òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Những giọt nước mắt đó luôn khiến tim Tharn nhũn đi. Khoảnh khắc cậu như bất lực trong mơ càng khiến người khác thấy xót xa. Trái tim của Tharn vô thức cảm thấy đau đớn.

"Nếu mày không dậy uống thuốc được, được rồi." Giọng nói lạnh lùng và cứng rắn trở nên ôn nhu như không phải của hắn. Bàn tay to của Tharn nhẹ nhàng chạm vào má cậu, bàn tay nhịn không được dịu dàng lau đi nước mắt của cậu. Hắn muốn biết cậu đang sợ hãi điều gì trong mơ.

Tuy nhiên, dù Tharn không ngừng gọi, chàng trai trên giường vẫn không muốn thức dậy và uống thuốc. Tharn không thể không tự hỏi liệu hắn có nên đưa cậu xuống phòng y tế ở tầng dưới không, nhưng hắn biết... cậu chắc chắn không muốn ai biết rằng cậu gặp ác mộng.

Trực giác của hắn cho rằng cơn ác mộng đó là một kí ức kinh khủng mà đối phương không muốn người khác biết.

"Chết tiệt." Tharn thất bại trong lần thứ ba cố gắng gọi cậu dậy. Hắn nhìn thuốc hạ sốt và nước, rồi đưa tay lên trán cậu.

"Tao không có cố ý muốn làm điều này với mày đâu Type." Tharn thở dài, bỏ thuốc và uống ngụm nước vào miệng mình, rồi....

"Ư!" Đôi môi xinh đẹp nhợt nhạt bị ấn chặt vào đôi môi khác. Type bất giác bật ra tiếng rên khó chịu trong cổ họng. Cậu không thể mở miệng để tiếp nhận đầu lưỡi toàn thuốc đắng kia. Đầu lưỡi đâm thẳng sâu vào cổ họng cậu. Cậu cố đẩy nó ra. Toàn thân cậu run lên. Tay cậu tuyệt vọng muốn đẩy người trên người mình ra. Nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn.

"Không....Ah...Không."

Tharn giữ chặt tay người kia. May thay, đối phương không còn sức để chống cự. Tay còn lại của hắn giữ chặt cằm cậu, để cậu không có cơ hội đẩy lưỡi của hắn ra. Đồng thời, đầu lưỡi của hắn cố gắng đẩy thuốc cho đến khi đối phương nuốt nó, sau khi cậu đã nuốt xuống, Tharn mới rời khỏi đôi môi kia.

"Khụ khụ khụ."

Chàng trai trên giường ho sặc sụa vì muốn tống khứ loại thuốc đắng kia ra nhưng thuốc đã được nuốt xuống nên ho cỡ nào cũng không thể nôn nó ra. Tharn, người vừa đút thuốc, kéo Type qua và ôm chầm lấy cậu. Hắn cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể cậu, bàn tay to của hắn vuốt ve tấm lưng rộng của đối phương để cho cậu cảm thấy thoải mái hơn

"Xin lỗi, tao không có ý lợi dụng lúc mày bệnh đâu." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai. Tay của Tharn vỗ nhẹ như dỗ dành vào lưng của Type cho đến khi đối phương ngừng ho. Hắn nhẹ nhàng đặt Type trở lại giường, kéo chăn lên, xé miếng dán hạ sốt trên trán của Type.

Cuối cùng, Tharn kiệt sức, ôm gối ngồi xuống bên cạnh giường. Đầu hắn gục xuống mệt mỏi. Hắn đã chăm sóc và an ủi cậu dù chẳng biết lí do tại sao cậu lại khóc. Hắn cũng quá mệt.

Một lúc sau, Tharn chuyển ánh mắt đến người nằm trên giường đã yên lặng hơn lúc nãy, nhịn không được chạm tay lên đôi môi nhợt nhạt của đối phương. Giọng nói lo lắng trầm thấp vang lên trong đầu hắn, như thể hỏi chàng trai đang gặp ác mộng kia.

"Type, mày mơ thấy gì vậy? Chia sẻ với tao đi."

Tao có thể giúp mày.

Không có ai trả lời.

"Cậu bé ngoan, mở miệng ra nào, mở miệng ra."

"Không!!! Ai giúp tôi với? Làm ơn ai đó xin hãy giúp tôi?"

Type cảm thấy như cậu đang chết đuối. Cậu không thể thở được. Cậu cố gắng hít lấy từng ngụm không khí nhưng cơ thể cậu dường như không nghe lời cậu. Ngoài việc cảm thấy đau đớn từ cằm truyền tới và cảm giác muốn nôn, cậu chỉ có thể khóc và gào thét trong lòng cầu xin giúp đỡ.

Giúp con với, Techno, mẹ và bố, giúp con, xin giúp con.

"Không sao. Mày chỉ bị sốt. Mày sẽ ổn sau khi uống thuốc."

"Không, khó quá..."

Cơ thể như đang tiến dần tới cái chết. Khi trái sợ hãi tim đập nhanh, âm thanh gì đó đột nhiên vang lên trong đầu Type. Cậu cảm thấy bàn tay to của ai đó đang vỗ về an ủi cậu. Tuy nhiên, đôi mắt nặng nề của cậu chỉ có thể được hé ra một chút, hình ảnh trước mắt cậu mờ mờ ảo ảo.

"Mẹ ơi... Giúp con với.....Ah...con thấy tên khốn đó...con thấy...tên khốn đó..." Type không quan tâm có ai nói cậu bám váy mẹ không, bây giờ cậu chỉ muốn mẹ ôm chặt lấy cậu và xua đi cơn ác mộng mà cậu gặp phải khi còn nhỏ.

Cơ thể ấm áp đang ôm cậu vào lòng... Không phải là cái ôm của tên khốn kinh tởm trong giấc mơ, mà là cái ôm của người khiến Type cảm thấy an toàn.

Cánh tay ấm áp khẽ khàng ôm cậu, bàn tay đó nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu rồi vỗ về sau lưng an ủi cậu

Ngay khi người kia chuẩn bị rời đi, Type vươn một tay bám chặt lấy người đó, cậu mở hé mắt và nhìn vào bóng dáng mơ hồ.

"Bố...Đừng bỏ con...Đừng..."

Type lo lắng đến mức cậu sợ rằng tên khốn kia sẽ quay lại nếu người trước mặt rời đi và cậu sẽ một lần nữa mắc kẹt trong cơn ác mộng. Giọng nói khàn khàn mà cậu cầu xin dường như khiến "bố" lại ngồi xuống, tiếp tục vỗ lưng an ủi cậu. Type không nhớ trước đây bố mình đã từng làm điều này hay chưa.

"Tao không có ý đi đâu cả. Tao tính lấy khăn giúp mày lau người thôi."

"Đừng...Đi..."

"Nếu mày không muốn tao đi, được rồi, tao sẽ ở đây."

Sau khi "bố" nhấn mạnh rằng ông sẽ không đi đâu nữa, Type cảm thấy nhẹ nhõm, cậu nới lỏng bàn tay đang nắm chặt góc áo "bố" mình. Nửa ngủ nửa tỉnh, cậu không thể nhớ rằng "Bố" đã giúp cậu uống thuốc, "Mẹ" đã lau người và xoa đầu cậu để an ủi. Sự sợ hãi trong trái tim thay thế bằng sự an tâm. Những cơn ác mộng trong quá khứ đã dần dần biến mất, cơ thể cậu cuối cùng cũng yên lòng mà nghỉ ngơi.

Sau khi yên tâm nhắm mắt trong vài giờ thức dậy, Type cảm thấy yếu ớt, cả người đều không còn sức. Liếc nhìn quanh, cậu thấy mình đang trong ký túc xá.

Tại sao cậu luôn mơ những giấc mơ khác với thực tế?

Type tự hỏi mình, quay đầu sang phía bên kia, cậu thấy một chai nước vơi đi phân nửa, cốc nước, một vỉ thuốc và một hộp rỗng để trên bàn kiểu Nhật được sử dụng để phân chia ranh giới. Cậu giơ tay, sờ trán mình.

"Ai vậy ta?"

Chàng trai cảm nhận được miếng dán trên trán và cảm thấy đã đỡ hơn, cậu cau mày, bởi vì cậu chắc chắn rằng cậu không đủ sức đi xuống cầu thang để mua thuốc hạ sốt, vậy phải có ai đó đã chăm sóc cậu lúc cậu phát sốt.

Thằng Tharn?

"Không!" Ngay khi cái tên xuất hiện trong đầu, Type đã phủ nhận rằng chỉ có Tharn mới có thể vào phòng để chăm sóc cậu.

Không phải cậu ta, chắc chắn không phải cậu ta. Cậu ta còn có tiết. Làm sao cậu ta có thể cúp tiết để chăm sóc cậu?

Nghĩ về Tharn, đầu cậu đau nhói. Cậu không muốn nghĩ gì nữa, nhưng cậu vẫn cố tìm một lý do để nói dối chính mình là chắc chắn không phải Tharn. Mặc dù những gì cậu nhìn thấy trước mắt, mọi thứ trong phòng cho thấy người nào đó đã chăm sóc cậu.

"Tại sao mày lại tốt với tao như vậy? Mày muốn gì ở tao?" Type dường như đang bắt đầu chấp nhận sự thật. Lúc này...

"Ngon vãi luôn á. Có bị nghiệp khi ăn thức ăn của người bệnh không?" Cánh cửa mở ra, giọng nói quen thuộc của ai đó vang lên. Type khi thấy người trước cửa, thốt lên...

"Thằng No."

"Hey, dậy rồi hả? Ổn chưa? Tao vội chạy tới tìm mày đó."

Sau khi đặt cháo lên bàn, Techno vội đi đến giường, hỏi với giọng lo lắng. Cậu nhẹ cả người, khàn khàn hỏi.

"Mày mua cháo?"

"Ah, tao mua, tao mua cho mày từ sáng lúc mày gọi tao á, nhưng mày có chịu ăn đâu. Tao sẽ hâm nóng cháo. Nếu mày không ăn thì tao ăn đó." Đôi mắt của Type nhìn qua lại giữa khuôn mặt và cháo của bạn mình, nghi ngờ hỏi.

"Sau cuộc gọi đó là mày."

"Chà, chứ mày nghĩ ai?"

"Không có gì." Type thấp giọng nói. Lúc đó cậu đau đầu khủng khiếp, cả người đều nhức mỏi, cậu chỉ muốn đi ngủ, cũng may người đến chăm sóc cậu là bạn cậu. Cậu thở phào khi nghĩ nó.

"Mày có thể dậy để ăn cháo không? Tao sẽ mang thuốc tới."

"Tao không đói."

"Ăn chút đi cái thằng này. Sáng giờ mày đã ăn cái gì đâu." Thế là Techno đỡ Type ngồi lên rồi đưa cho cậu bát cháo. Type vươn tay nhận lấy rồi múc một muỗng cháo vào miệng.

Cậu tốt hơn là nên ăn một chút. Nếu cậu không mau khỏi thì làm sao có sức nghĩ cách đuổi thằng Tharn đi?

"Cậu ta đâu rồi...khụ..." Type che miệng ho, hỏi thằng bạn.

"Mày đang hỏi về ai? Thằng Tharn hả? Ô, tao cũng không biết nó đi đâu nữa, sao vậy?"

"Không...tao no rồi."

"Ơ, cái thằng này, cố ăn thêm chút nữa." Cậu xua tay, giọng nói của thằng bạn càng khiến đầu cậu đau hơn.

"Thuốc.....Khụ." Techno bỏ cuộc trong việc thuyết phục cậu ăn thêm chút. Cậu ta đặt thuốc vào tay cậu, tiện thể quay sang rót thêm cốc nước.

Mặc kệ cổ họng đau rát, Type nhắm mắt chịu đựng nuốt thuốc, đưa lại cốc nước cho bạn mình. Mặc dù còn sốt và cần ngủ nhưng cậu vẫn muốn hỏi về nhưng điều mà mình nghi ngờ.

"Mày đã chăm sóc..."

"Tharn mày đã đi đâu vậy? Thằng Type vừa tỉnh... Mày vừa nói gì cơ?" cậu còn chưa kịp hỏi xong, cánh cửa phòng mở ra. Techno bên cạnh giường quay sang chào Tharn, người vừa bước vào cửa. Type cũng nhìn, bạn cùng phòng của cậu đang đi vào, trên tay còn cầm túi thức ăn.

"Không gì." Dù cậu rất muốn cuộc vào chăn ngủ nhưng cậu vẫn mở mắt nhìn chàng trai con lai đặt thức ăn vào giữa bàn.

Ring ring ring.

"À, bên nhà trường gọi. Tao đã nói với họ là mày phát sốt không đến lớp được, nhưng mà thằng chăm sóc mày là tao không biết có xin phép là nghỉ tiết được chưa. Tao bắt máy cái đã." Techno cũng biết cậu bị đau đầu, thế nên cậu ta đi ra ngoài nói chuyện. Techno bước ra khỏi phòng để bắt máy, để lại hai kẻ đối địch với nhau.

Type thấy Tharn liếc nhìn bát cháo trên bàn. Tharn đi thẳng đến lấy một cái đĩa rồi đổ thức ăn ra đĩa. Không có giao tiếp bằng mắt giữa cậu ta với Type. Type muốn cảm ơn cậu ta vì đã không gây chiến vào lúc này, bởi vì cậu chắc chắn là người thua.

"..."

"..."

Đối phương không nói gì, Type cũng không thèm nói lời nào. Cậu cố gắng làm cho bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng sự thắc mắc cứ lấn cấn trong lòng cậu, cuối cùng cậu đã hỏi.

"Khụ khụ ừm... Ai chăm sóc tao?"

Tharn dừng lại một giây, quay lại nhìn cậu.

"Mày có thể không muốn người chăm sóc mày là tao."

"Đúng rồi." Chàng trai đang bệnh trả lời không cần suy nghĩ. Cậu ghét cậu ta và đương nhiên không muốn người mình ghét chăm sóc mình. Tharn nhìn chằm chằm vào Type như muốn nói gì đó, nhưng cậu ta lại không nói.

Có lẽ nãy giờ Type đã tự trả lời như vậy để loại bỏ những nghi vấn trong lòng. Nghĩ vậy, Tharn tiếp tục nói.

"Mày may mắn đấy. Tao còn không có thời gian nghĩ cách đối phó với thằng nhóc như mày."

Mặc dù cậu tức đến mức muốn đấm cậu ta, Type nhịn lại, tiếp tục hỏi.

"Thằng No, nó.....khụ"

"..."

Một tiếng ho lớn vang khắp phòng. Type cố gắng thở sâu. Cậu không biết đó có phải do cậu ảo giác không. Đối phương dường như muốn đi đến để giúp cậu, nhưng cuối cùng cậu ta chỉ nhìn xuống thức ăn trên bàn và không nói gì.

Cuối cùng Tharn nói câu mà Type muốn biết nhất.

"Bạn của mày đã chăm sóc mày."

Chỉ riêng câu nói này cũng đủ khiến Type thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhẹ lòng tiến vào giấc ngủ, nửa ngủ nửa tỉnh, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến.

"Nếu cậu ta biết người chăm sóc là tao, có lẽ cậu ta sẽ không chấp nhận sự quan tâm của tao đâu. Cứ nói là mày chăm sóc đi. Vậy là ok nhất."

Ý thức duy nhất còn sót lại nói với cậu rằng giọng nói này... Có phải là của Tharn không?

Không hiểu sao giọng nói như một câu thần chú để xua đi cơn ác mộng, khiến Type ngủ yên cả đêm.

Toàn thân đau nhức muốn chết đi được.

Sáng sớm, Type đã tỉnh táo được một chút, nhưng những dư âm của cơn sốt khiến cậu nằm ườn trên giường vì quá mệt mỏi. Lông mày cậu nhíu chặt, cậu quá lười ngồi dậy. Cậu nghĩ nếu không đến lớp chắc cũng chả sao đâu.

Cậu đã xin nghỉ hai ngày rồi, vậy nên cậu có thể không theo kịp các bạn cùng lớp.

Mặc dù đây là lần thứ 10 cậu nói với chính mình điều này, chàng trai trên giường miễn cưỡng bắt đầu thức dậy. Rốt cục cậu lại tự an ủi mình là cậu chỉ có lớp vào buổi chiều nên sẽ không có vấn đề gì nếu cậu ngủ thêm 2 hoặc 3 giờ nữa.

Lúc này, âm thanh của bạn cùng phòng đang tìm kiếm thứ gì đó và tiếng mở cửa ra khỏi phòng để đi tới phòng tắm truyền đến. Type đoán rằng cậu ta đã dậy từ lâu rồi. Dù có nhiều xung đột giữa hai người, Type rất biết ơn vì Tharn đã không khiêu khích mình trong hai ngày này. Hơn nữa, bất kể đối phương đã làm gì trong hai ngày này, cậu ta im lặng đến nỗi cậu thậm chí còn tưởng mình sống một mình.

Nhưng lý do chính khiến Type không nói gì, không biểu hiện hay làm gì để cậu ta biết cậu đã tỉnh là vì..... cậu đang cảm thấy không có mặt mũi nào để đối mặt nên muốn trốn tránh.

Cậu ta cũng sẽ chẳng nói gì vì cậu đang bị bệnh, nhưng cậu không thể ngượng ngùng xấu hổ khi đối mặt với người mình ghét. Cũng bởi vì cậu ta mà cậu nằm liệt giường thế này đây.

Ôiii, đúng không? Nếu Tharn không vuốt ve thằng em cậu, những ký ức kinh khủng của nhiều năm trước sẽ không xuất hiện trở lại, cậu cũng không bị tên súc vật chó chết kia dụ dỗ trong giấc mơ, cậu cũng sẽ không lầm tưởng rằng mình vẫn là cậu bé 12 tuổi bất lực, không có mấy thứ đó thì cậu cũng đâu sốt nặng như vậy.

Cậu ta là người gợi lại đoạn kí ức đáng sợ kia, nên người sai là cậu ta!

Type nghĩ rằng cậu biết rằng Tharn không sai, cậu ta làm sao biết được những gì Type đã trải qua. Với lại, cậu cũng chính là người khiêu khích Tharn trước.

Có phải cậu đang biện minh cho cậu ta không!

Chàng trai trên giường rầu rĩ tự hỏi, không nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến về phía giường mình.

Trái tim của Type giật thót. Cậu đang thả tâm trí mình lan mang. Một bàn tay ấm áp bất chợt áp lên trán cậu.

May là cậu không có phản ứng gì quá khích. Cả người cậu cứng nhắc. Cậu rất muốn lớn tiếng hỏi cậu ta. Mày muốn gì?

Nhưng cậu chỉ nhắm mắt xem cậu ta sẽ làm gì tiếp theo.

Có lẽ cậu ta chỉ muốn xem xem cậu đỡ hơn chưa. Nếu đối phương dám chạm vào những nơi khác ngoài trán, cậu sẽ chửi cậu ta. Khi bàn tay rơi xuống má cậu, cậu nổi da gà khắp người. Type tự nhủ rằng nếu phía bên kia dám chạm cậu lần nữa, cậu sẽ tỉnh dậy rồi đá một cú vào bụng cậu ta.

Tuy nhiên, lúc cảm giác ấm áp trên má biến mất, cơ thể Type vẫn cứng ngắc. Cậu không biết đối phương vẫn đứng đó hay đã đi xa. Cậu thực sự không hiểu tại sao mình lại tiếp tục giả vờ ngủ. Lúc này, tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên.

"Hết sốt rồi."

Có phải lúc nãy cậu ta xem thân nhiệt của cậu?

Type chỉ nghĩ được mỗi điều này. Khi cậu nghe thấy tiếng bước chân của đối phương đi ra cửa, cậu nhíu mày, khẽ nhếch miệng khi cậu ta còn chưa đi ra ngoài.

"Dậy và đi tắm đi. Tao không muốn bị lây bệnh và mày đừng có làm nhà bẩn thêm nữa."

Rắc.

"Này, mày đang sỉ nhục tao!"

Cậu khàn khàn nói, nhìn cánh cửa từ từ đóng lại. Lúc đó, Type kéo tấm chăn phủ trên người xuống, nhanh chóng đứng dậy. Cậu như muốn nói gì đó. Cậu hít sâu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt hồi lâu, trong lòng cậu có một cảm xúc không thể giải thích được.

"Nếu mày biết tao dậy rồi. Sao mày còn rờ trán tao để xem tao còn sốt hay không?" Type lầm bầm, cau chặt mày không phải vì đau đầu, mà vì cậu không hiểu....sao mặt mình nóng vãi chó vậy nè.

"Bởi vì mình vẫn còn hơi sốt, chắc chắn không phải vì mình ngại hay gì đó."

Dù Type đã cố nói với bản thân mình như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng khuôn mặt cậu đang nóng lên vì xấu hổ. Còn về phần ngại ngùng vì...Không phải vì ngại nên cậu nằm im re như thiếu nữ để tên kia chạm vào trán xem cậu hết sốt hay chưa đâu!

"Cậu ta có nghĩ rằng mình đã bị cậu ta mê hoặc rồi không? Khốn kiếp thật!!!"

Tuy có nói mấy lời hơi chướng tai nhưng đối phương đã không nhắc đến những gì xảy ra trong lúc cậu bị bệnh, nó khiến Type bớt căng thẳng đi không ít... cậu còn không biết lúc đó mình có vạ miệng nói gì không.

"Không ngờ có ngày mày chịu đến nhà tao."

"Tao không muốn ở trong ký túc xá."

Dù qua vài ngày rồi, Type vẫn lo lắng về việc liệu cậu có lỡ miệng nói gì với Tharn trong lúc phát sốt hay không. Mấy ngày này, cậu vô cùng bực dọc. Càng nhìn đối phương cậu càng thấy chướng mắt. Vì vậy, khi cậu thấy Tharn không về nhà vào cuối tuần này, cậu lui đi và chạy đến nhà thằng bạn tốt của cậu. Cậu tự nói với bản thân mình rằng như vậy không có nghĩa là cậu đang trốn tránh, cậu ở đây để dưỡng sức chiến đấu với cậu ta thôi.

"Mày còn cãi lộn với cậu ta hả?" Người nghe thở dài.

"Tao lúc nào mà hòa bình với cậu ta vậy?"

"Tao cảm thấy có chút thông cảm cho thằng Tharn rồi." Techno trông có vẻ mệt mỏi. Bạn cậu đứng về phe bên kia rồi. Type bất mãn, nhưng cậu vẫn ngồi lên chiếc xe máy mà đối phương chạy đến đón cậu.

"Theo tao đã thấy khi tao nói chuyện với thằng Tharn, nó là người có tính cách tốt vãi luôn á. Ngoài việc nó là gay, tao nghĩ nó vẫn là một người đáng để kết bạn. À không, bây giờ tao cũng liệt nó vô danh sách bạn bè luôn rồi... "

"Cho mày, bố tao đưa."

"Xíu hẵng đưa tao. Mày đưa tao bắt không được nó rớt xuống đường bây giờ."

Rõ ràng bạn cậu đã nói để xíu nữa. Type đưa tay ra trước mặt Techno, rồi thả cái túi xuống ngay giữa hai chân cậu ta. Techno giật mình kêu lên, thả một tay lái để bắt lấy cái túi, suýt nữa là cậu ta đã bắt hụt. Cậu ta phàn nàn.

"Mày không thấy tao đang lái xe hay sao mà chơi cái trò gì vậy hả? Mày muốn tao lạc tay lái rồi hai đứa ngã ra đường chết hay gì. Đây là cái gì vậy?"

"Trứng muối, bố tao đã dặn tao đưa cho mày. Hôm nọ, tao nói là tao bị bệnh cái bố tao đòi gửi trứng cho mày, với lí do muốn cảm ơn mày vì đã chăm sóc con trai yêu dấu của ông." Bố cậu ngoài miệng thì nói đàn ông trưởng thành bệnh chút cũng có chết đâu. Nhưng mẹ cậu thì nói, bố cậu gần như muốn đi từ miền Nam tới Bangkok để xem cậu có sao không. Cậu không thể nhịn được cười khi nghĩ về điều này.

"Nhưng tao không thích trứng muối."

"Không thích cũng phải nhận."

"Thôi, trứng muối chẳng ngon lành gì cả."

"..."

Type choáng váng. Nếu không phải Techno vẫn lái xe, cậu sẽ táng thẳng vào đầu cậu ta. Cậu không muốn nói lí lẽ với tên này nữa, Type bất lực nói.

"Ai nói mày không ngon."

"Ôiiii, giỡn thôi. Dù nó ngon thì tao vẫn không thích nó thiệt... dù sao thì sao mày không đưa cho thằng Tharn?"

"Thằng Tharn á hả? Mắc gì tao phải đưa cho nó? Lãng phí." Khi dừng đèn đỏ, chàng trai đằng trước lập tức quay người lại phía sau. Techno treo túi đựng trứng muối trên tay cầm xe máy, quay sang nhìn Type.

"Ôi, mày không biết?"

"Không biết cái gì?" Nghe bạn mình vẫn đang nói về Tharn, chàng trai ngồi phía sau có chút bực dọc, Techno lại càng bối rối hơn.

"Lúc mày phát sốt, thằng Tharn là người chăm sóc mày."

"Không phải mày!!!" Type hét lớn. Đôi mắt cậu mở to, cậu nhìn Techno một cách khó tin. Techno cũng hét lên trong kinh ngạc.

"Hey, tao có chăm sóc mày đâu. Mày không biết hả? Cậu ta là người đã chăm sóc mày cả ngày. Nó còn mua thức ăn, nước ăn và cả thuốc cho mày."

"..."

Người nghe hoàn toàn choáng váng. Type nhìn chằm chằm vào Techno và không thể tin được. Techno cuối cùng cũng nhận ra hóa ra cậu đã không biết sự thật. Vì vậy, khi đèn xanh bật sáng, Techno lập tức tấp vào bên đường. Cậu ta sợ rằng nếu tiếp tục lái xe, hai người họ trong khi nói về chuyện này sẽ không tập trung mà té xe.

"Ờm, để tao nói rõ cho mày biết, Tharn, cái thằng mày ghét bất chấp cúp tiết để chăm sóc mày..."

Sau khi nghe lại từ đầu, Type muốn trốn đến một nơi khác, không muốn tiếp tục nghe sự thật sắp tới. Cậu thật sự muốn chết vì để người mình vô cùng ghét thấy được mặt yếu đuối của cậu. Thậm chí còn tệ hơn khi cậu còn biết cậu ta là người chăm sóc cậu khi cậu bệnh.

Tệ thật chứ... Bởi vì, dường như sự ghét nhau ban đầu đang bắt đầu lệch hướng rồi.

Vào buổi tối, Tharn ngồi một mình trong phòng, những ngón tay gõ trên bàn cạnh giường theo giai điệu bản nhạc. Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, chàng trai con lai đã nghĩ rằng bạn cùng phòng buổi sáng rời đi với cái balo to thì sẽ không sớm như vậy quay về. Tharn không thể không quay sang nhìn, hắn thấy Type như sắp ăn tươi nuốt sống hắn để thỏa sự căm ghét vậy.

Hắn đã làm gì chọc tức cậu ta hả?

Mặc dù đối phương không gây ra bất kỳ rắc rối nào trong mấy ngày gần đây, có lẽ là do cậu ta vậy chưa hoàn toàn hết bệnh, vì vậy cậu ta rất mềm mỏng với hắn, nhưng Tharn không nghĩ rằng đối phương sẽ nhẹ nhàng với hắn cho tới cuối học kì đâu. Vì vậy, khi nhìn thấy Type đang nhìn chằm chằm vào mình một cách giận dữ, Tharn nghĩ đối phương sắp gây hấn với hắn rồi.

"Oh." Tharn hít một hơi thật sâu. Hắn tắt nhạc, đứng dậy khỏi giường.

"Mày tính đi đâu?" Tharn không muốn có xung đột với cậu ta, nhưng khi hắn chuẩn bị ra khỏi phòng, Type hỏi hắn như vậy, Tharn theo bản năng quay lại và mắt họ chạm nhau.

"Biến khỏi tầm mắt của mày." Nghe thấy hắn nói vậy, đối phương lặng người, và chính Tharn chết lặng một lúc, nhưng hắn không mong hắn có thể hòa thuận với cậu sau khi cậu bị bệnh, nên hắn tiếp tục sải chân bước ra cửa.

"Đợi đã!"

Câu nói của Type khiến Tharn dừng lại, hắn quay lại nhìn cậu. Đôi mắt của Tharn bất giác nhìn xuống. Cậu không nghĩ tình hình lại diễn biến thế này... Khuôn mặt của Type đỏ lên.

Cậu né tránh ánh mắt, không muốn càng lúc càng đỏ mặt trước mặt của cậu ta, không phải do khuôn mặt quá đẹp trai của cậu ta đấy chứ. Tharn vẻ mặt đầy nghi ngờ, không nhịn được hỏi.