THARN:
"Ôi, nay tới sớm thế."
"Ở kí túc chả có gì làm."
"Mày buồn chán vì không có em trai nào cho mày chơi thì nói đại đi."
Tharn chỉ có thể thở dài, nhìn thằng bạn tốt của mình nhào tới, đặt tay lên vai mình rồi kéo mình đi tới căn tin phía trước để kiếm thứ gì bỏ bụng cho bữa sáng. Thằng bạn xấu tính nhưng vô cùng thân với tôi, Lhong, người mà tôi đã ẩu đả từ hồi cấp ba, và giờ nó cũng phấn đấu chung một mục tiêu với tôi. Không biết khi nào thì tôi nghỉ chơi với thằng này được.
"Hey, mày nói thật với tao coi, sao tự nhiên lại muốn ở kí túc xá? Tao nhớ mày đâu có thích sống ở kí túc xá? Hay tại kí túc xá nó gần?"
"Ờ. Tao lười. Nó gần nên buồn ngủ thì chạy về nhanh được." Tôi nói trong khi đặt cái cặp xuống cái ghế kế bên "Với lại tao thấy bạn cũng phòng cũng ổn."
"Cái thằng học khoa thể thao á hả?"
"Ờ." Tôi chỉ nói thế, sau đó để Lhong ở đó, chạy đến chỗ lấy món ăn sáng như thường lệ và chờ đợi. Tôi đứng đó, im lặng chơi điện thoại, đầu óc miên man nghĩ về bạn cùng phòng.
Đầu tiên, tôi không nghĩ ở kí túc trường là một ý hay. Thẳng thắn mà nói, sạch sẽ chính là điều quan trọng nhất, tôi yêu sự sạch sẽ. Tôi có thể chịu đựng mọi thứ trừ những thứ dơ bẩn. Như tôi đã nói với thằng bạn là tôi rất lười chạy tới chạy lui giữa trường và nơi ở, vì vậy nên tôi quyết định ở kí túc trường để có nhiều thời gian luyện tập hơn.
Tôi đã từng nói tôi bắt đầu học trống từ cấp 3 và muốn học sâu hơn khi vào đại học chưa nhỉ? Ở kí túc thì gần với mấy tòa nhà chính, vậy thì tôi sẽ có nhiều thời gian tập luyện hơn. Kí túc cũng khá sạch sẽ. Như đã nói, tôi hoàn toàn hài lòng với bạn chung phòng của mình.
Đầu tiên tôi biết cậu ấy học khoa thể thao, theo quan sát của tôi, dù không chắc nhưng cậu ấy cũng ok. Điều tôi thích nhất ở cậu ấy là dù cậu ấy có mệt đến đâu, mỗi khi quay về kí túc, việc đầu tiên là cậu ấy sẽ tắm rồi mới làm những việc khác.
Điều mà tôi không thể phủ nhận là... cậu ấy rất là đẹp trai.
Da Type không trắng như làn da lai Tây của tôi, nhưng nó rất dễ nhìn. Và điểm nổi bật nhất của cậu ấy chắc là đôi mắt, cậu ấy bảo cậu ấy đến từ phương Nam, nhưng không phải hoàn toàn từ phía Nam của Thái Lan, cậu ấy có vẻ đến từ Surat Thani, mắt của cậu ấy nhìn rất có hồn. Còn chưa nhắc đến lông mi của cậu ấy, nó còn cong dài hơn của con gái. Với thể hình của một vận động viên, thân hình cậu ấy nhìn rất vừa mắt.
Bởi vì...
"Ô Tharn, ngày nào mày cũng ăn cố định ở một tiệm." Khi tôi xếp hàng, tôi thấy đàn anh và đám đàn em của anh ta cười nói, lời nói của tôi nghẹn trong cổ họng, người mảnh khảnh đó là đàn anh đang vác túi guitar trên vai.
Phải, người đó là bạn trai cũ của tôi.
"Ừ." Tôi thật thà trả lời rồi tiếp tục nhìn xuống điện thoại. Tôi không muốn nói nhiều từ khi tôi với người này chia tay. Tôi mua xong đồ thì quay về chỗ ngồi. Lhong vẫn đang liếc nhìn bạn trai cũ của tôi.
"Bạn trai mày muốn trả tiền cho mày, hình như muốn quay lại."
"Xàm xí." Tôi ngồi xuống, cộc lốc trả lời. Nó cười, bắt đầu chỉ trích tôi.
"Tao chán phải nhắc mày nhiều lần là mày nên cẩn thận hộ tao cái. Mấy thằng bạn trai cũ của mày thích ghen ghét lẫn nhau lắm, một ngày đẹp trời nào mà tụi nó vì mày ẩu đả thì tao cũng không ngạc nhiên đâu. Như bạn cùng phòng mày kìa, ở với mày mỗi ngày luôn, coi chừng mấy thằng bạn trai cũ của mày xé xác cậu ta ra."
"Cậu ấy không có vấn đề gì cả."
"Hừm." Nó nói nhỏ, tôi nhìn lên nó.
"Cậu ấy là trai thẳng."
Phải, tôi thừa nhận, tôi là gay.
Thằng bạn im lặng một lúc xong phá lên cười "Không phải là Tharn toàn năng không thể đối phó với một chàng trai thẳng đó chứ?"
"...." Tôi thở dài thườn thượt, bởi vì chung phòng ở trai thẳng, sẽ gặp hàng tá rắc rối, nhưng quan trọng nhất, còn có thể bị đập nhừ tử.
Nhưng điều tệ nhất là tôi có thể bẻ cong một chàng trai thẳng.
Tôi không muốn chuyện đó xảy ra đâu.
"Mày biết tao đếch bao giờ chơi trai thẳng." Tôi nhún vai, sau đó tiếp tục ăn.
Thằng bạn ngẩng đầu, nói.
"Tao nghe nói bạn cùng phòng mày ghét gay."
Tôi hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Tôi hành xử vô cùng bình thường, tôi chưa bao giờ bộc lộ quá nhiều mình là gay, tôi thề là tôi không bao giờ dính dáng tới trai thẳng.
Vì thế, tôi chắc chắn rằng không gây phiền toái tới Type.
"Miễn là cậu ấy không biết thì chẳng sao cả."
Tôi nói thế và tỏ ra chẳng có gì. Tôi buộc bản thân phải tập trung vào âm nhạc trong đầu mình, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì sao. Tôi có thể kìm chế bản thân được, nhưng ai biết được nhỡ đâu tôi có thể làm gì? Tôi không muốn làm mọi thứ phức tạp hơn.
Mặc dù tôi không chắc, một chàng trai ghét gay lại ở cùng kí túc xá với một tên gay, chuyện gì sẽ xảy ra?