Sau một vòng tìm tòi, Liễu Bạch rốt cuộc cũng moi ra được hai quyển, trên bìa hiển nhiên cũng là một màu hồng chói mắt. Cô nàng ôm hai quyển sách đi tới chỗ Nghiêm Lục Khiết cùng Trần Nghiên Hạo rồi mới cùng họ đi thanh toán.
Nghiêm Lục Khiết nhìn qua hai quyển sách màu hồng trên tay Liễu Bạch, ngờ vực hỏi. "Cậu sẽ không phải chọn hai quyền này bởi vì nó có màu hồng chứ?"
Liễu Bạch trợn mắt phản bác. "Cậu đừng có mà chế giễu tớ, tớ cũng rất có lòng đọc sách."
"Thế tên của hai quyển sách này là gì?"
"À."
Nghiêm Lục Khiết đen mặt, con lợn này đúng thật là mua sách vì cái bìa đẹp có đúng không hả? Nội dung bên trong chứa cái gì không quan tâm sao?
Liễu Bạch bĩu môi cúi xuống nhìn hai cuốn sách hồng, chỉ thấy sách trong tay nàng đột nhiên bị một ngón tay thon dài cầm lấy. Nghiêm Lục Khiết đưa sách đến trước mặt mình xem thử sách Liễu Bạch mua là cái dạng gì. Nhỡ đâu cô nàng mua phải mấy cuốn không đáng tin tưởng như cuốn của Hàn Văn tên kia, lại còn đối diện với Lâm Tử Quyên, tam quan chắc chắn sẽ bị bóp chết.
Vì vậy Nghiêm gà mẹ mở cuốn sách thứ nhất ra xem, lật vài trang xem sơ qua thì thấy nội dung không có gì bất ổn, chủ yếu nói về cảm xúc phái nữ, loáng thoáng còn có thể thấy vài câu khích lệ tích cực.
Được, cuốn thứ nhất qua cửa, Nghiêm Lục Khiết trả lại vào tay Liễu Bạch, tiếp tục mở ra xem cuốn thứ hai.
Cuốn sách này là một dạng tổng hợp câu hỏi và câu trả lời về những vấn đề của tuổi học trò. Nghiêm Lục Khiết mở một trang ra xem, liền thấy một câu hỏi kiểu: dấu hiệu khi bạn thích một người đại loại như thế nào?
Câu trả lời: Chính là khi bạn luôn nghĩ về họ, luôn muốn nhìn thấy họ, mọi dự định trong tương lai của bạn lúc nào cũng sẽ kèm theo sự xuất hiện của người đó. Hoặc chỉ cần đơn giản là mỗi lần trông thấy người kia, tim bạn tự khắc gia tốc, như vậy cũng liền có thể kết luận bạn đã thích đối phương rồi nha.
Nghiêm Lục Khiết:" ..."
Mịe, tại sao có thể in ấn và xuất bản loại sách không đáng tin cậy như vậy hả? Con gái nhà người ta đọc xong cuốn sách này còn không phải sẽ bị dạy hư sao?
Vì vậy Liễu Bạch mếu máo nhìn cuốc sách tà đạo kia bị Nghiêm Lục Khiết đánh rớt, chỉ có thể thút thít ôm cuốn còn lại đi tính tiền, hừm, dù sao một cuốn này cô chưa chắc đã đọc hết nha, mua một cuốn cũng có thể coi như tiết kiệm tiền.
Qua một lúc sau, tổ gà bọn họ cũng đã hoàn thành đi hết sự kiện sách. Nhìn lại một chút, Liễu Bạch kẻ rủ rê đi mua sách, rốt cuộc mua về cho mình được một quyển, mà hai cái hàng vớt theo ngược lại thu được khá nhiều chiến lợi phẩm.
Mắt thấy cũng đã đến trưa, tổ ba người quyết định tiến vào một cửa hàng đồ ăn nhanh gần đó. Mau lẹ gọi món rồi chạy tới bàn trống kiểm kê lại tài sản.
Liễu Bạch tài sản vỏn vẹn một cuốn sách chống cằm nhìn hai người nào đó đang phân sách, hỏi.
"Nhiều như vậy các cậu sẽ đọc hết trong bao lâu?"
Trần Nghiên Hạo nhìn đống sách mình thu hoạch được, hài lòng trả lời. "Tớ mua được 15 cuốn, có thể sẽ đọc trong vòng 3 tháng."
Liễu Bạch trợn mắt nhìn đống sách dày cộp trong tay Trần Nghiên Hạo. "15 cuốn trong vòng 3 tháng? Cậu chỉ nhìn hình thôi đúng không?"
Nghiêm Lục Khiết nghiến răng chen vào. "Mấy cuốn sách cậu ta đọc không có hình."
Liễu Bạch bĩu môi, còn chưa kịp phản bác thì đồ ăn đã được đưa tới, đùi gà cánh gà toả khói thơm ngon nóng hổi. Mọi người nhìn thấy, trong bụng bất giác ọt ọt vài tiếng kêu. Ba người lúc này mới thu dọn sách bắt đầu tàn sát đồ ăn trên bàn, bởi vì đi cả ngày đói rã rời, cho nên đồ ăn rất nhanh đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ăn uống xong xuôi bọn họ quyết định nghỉ ngơi một chút rồi cùng đi dạo quanh trung tâm thương mại.
Liễu Bạch lúc này đã được nạp lại năng lượng, dẫn đầu tổ gà chíp chíp chạy xung quanh. Cô còn lôi điện thoại ra chụp hình, chụp nhiều đến nỗi Trần Nghiên Hạo lẫn Nghiêm Lục Khiết đều bị xuất hiện trong ảnh. Nghiêm Lục Khiết ban đầu còn phối hợp làm mặt xấu tạo kiểu. Về sau Liễu Bạch chụp đến tấm thứ hai trăm lẻ một, Nghiêm Lục Khiết dứt khoát mặc kệ, dù sao cũng chỉ là một buổi đi dạo, chụp nhiều như vậy làm gì, đem đi bán được sao.
"Lục Khiết, cậu xem!" Đi ngang qua một gian hàng phụ kiện được đặt tại hành lang khu trung tâm, Liễu Bạch vội kéo Nghiêm Lục Khiết cùng Trần Nghiên Hạo lại. Cô chỉ vào đống vòng tay lắc chân dây đeo cổ đủ loại, thích thú ngắm nhìn.
Chị gái bán hàng thấy có khách, vội vàng tươi cười ẹo ẹo tiến đến, cất giọng ngọt ngào nói.
"Các em đến đúng chỗ rồi nha. Đồ của chị là hàng thủ công do chính chị tự tay làm, các em mau lựa nha, mỗi món chỉ có một cái duy nhất trên đời không có cái thứ hai đâu."
Liễu Bạch đánh giá gian hàng lạ hoắc xuất hiện, cô tự nhận mình rất hay đến trung tâm này đi mua sắm, nhất định là chưa gặp qua gian hàng này bao giờ, bèn hỏi.
"Chị mới mở ở đây sao?
Chị gái liền gật đầu. "Đúng vậy, hôm nay là ngày thứ ba chị bắt đầu bán rồi."
"Thảo nào." Liễu Bạch gật gù, tò mò tiến vào gian hàng bên trong.
Nghiêm Lục Khiết nhìn bà chị, chị gái bán hàng bắt gặp tầm mắt của cậu, cười lại càng tươi. "Ây cậu bé đẹp trai này, em lựa đồ cho bạn gái em đi."
"Bạn gái?" Nghiêm Lục Khiết trợn mắt nhìn chị.
"Phải nha." Chị gái bán hàng cười càng tươi, hướng Liễu Bạch chỉ. "Bạn gái em có vẻ thích đôi vòng tay kia nha."
Nghiêm Lục Khiết ghét bỏ nhìn Liễu Bạch.
Liễu Bạch đang hí hửng lựa vòng tay cũng chợt khựng lại, mặt cá chết nhìn Nghiêm Lục Khiết.
Chị gái bán hàng quét cặp mắt hai người bọn họ. Phát hiện cặp mắt khinh bỉ đối phương hiện rõ trong mắt hai người, biết mình đã nhận nhầm hai người nọ thành một đôi, chị gái nhanh chóng đổi một cái mặt nạ khác.
"Đồ của chị là hàng thủ công do chính chị tự tay làm, các em thoải mái lựa nha, mỗi món chỉ có một cái duy nhất trên đời không có cái thứ hai đâu."
Tổ lái khá lắm chị gái.
Tuy người bán hàng có vẻ không đáng tin nhưng hàng của chị ấy lại thật sự rất tinh xảo, đặc biệt mỗi món đều chỉ thực có một cái, khiến cho ba người bọn họ cảm thấy rất thú vị.
Liễu Bạch lựa đến một cặp vòng tay được đan bằng sợi chỉ thêu, vòng tay toàn thân màu đỏ, ở giữa những sợi chỉ có đan thêm một sợi dây nhũ vàng, nhìn rất đẹp mắt.
Chị gái bán hàng lại ngọt miệng. "Em gái thật khéo chọn, đây là vòng tay tình duyên nha, em và ý trung nhân đeo vào chắc chắn tình cảm sẽ tăng lên, yêu nhau trọn đời trọn kiếp."
"Em lấy cái này." Liễu Bạch dứt khoát.
Trần Nghiên Hạo, Nghiêm Lục Khiết: không hỏi giá sao? Thật mù quáng mà.
Liễu Bạch nhìn hai người bọn họ, tỏ vẻ: sức mạnh tình yêu, các cậu không hiểu đâu.
Liễu Bạch nhận vòng tay đã được chị gái bán hàng nhanh chóng gói lại, hí hửng cầm lên xem, lại quét mắt nhìn Trần Nghiên Hạo cùng Nghiêm Lục Khiết, đẩy hai người một cái, "Các cậu cũng mau lựa đi, tớ thấy nhưng món ở đây rất đẹp, nếu bị người khác lựa mất thì thật uổng."
Nghiêm Lục Khiết phỉ nhổ trong lòng, lời của bà chị này mà cậu cũng tin sao, mỗi ngày chỉ cần đem một cái lên chưng rồi nói "đây là cái cuối cùng" cậu sẽ tin?
Khoan đã Trần Nghiên Hạo cậu cũng đừng có thật sự nghiêm túc lựa có được không hả!
Còn chưa kịp ngăn cản, Trần Nghiên Hạo đã cầm lấy một sợi dây chuyền màu đen, mặt dây được thiết kế giống như một viên đá pha lê trong suốt, bên trong còn có thể nhìn thấy một bông cúc dại màu trắng, thoạt nhìn có vẻ rất phù hợp với Trần Nghiên Hạo.
Trần Nghiên Hạo giơ vòng cổ lên, híp mắt cười. "Cái này rất đẹp nha ヾ(@⌒ー⌒@)"
Mọi người: rất đẹp
Chị gái bán hàng vô tình được tắm nắng nụ cười của lớp trưởng, máu mũi một giọt trực tiếp chảy ra ngoài.
"Tặng... tặng em... cậu bé dễ thương này, em muốn gì, đều tặng em hết..."
Trần Nghiên Hạo lắc đầu cười. "Em chỉ muốn cái này là được rồi, em sẽ trả tiền, chị không cần tặng em đâu. Dù sao em cũng cảm ơn chị, chị thật tốt bụng."
Chị gái bán hàng trong lòng ảu ảu ảu, tại sao trên đời này lại có thể có một cậu bé như thiên sứ như vậy, thật muốn chạy tới quy phục mà. Vì vậy chị bán hàng một lòng xem Trần Nghiên Hạo như tín ngưỡng, lục lọi trong đống đồ hàng ra một chiếc nhẫn: "Đây là nhẫn đá may mắn, coi như chị tặng em." Ngừng một chút lại từ trong gian hàng lấy ra một cái vòng. "Còn đây là vòng gỗ ngủ ngon." Lại lục một lúc lấy ra cái dây chuyền. "Đây là sợi dây bảo vệ." Tiếp tục lục lọi. "Còn có nhẫn xua đuổi điềm xấu, đá hấp thụ điềm lành, vòng thần tài, đá bình an, đá thi tốt... toàn bộ đều tặng em, tặng em hết!"
Chị gái dừng! Trước lau cái mũi đầy máu kia rồi mới bán hàng tiếp có được không hả? Mặc dù biết Trần Nghiên Hạo người chơi hệ "vạn người đều muốn quỳ dưới chân phục tùng vô điều kiện" cũng không cần phải như vậy chứ. Còn có mau thu hồi cặp mắt sùng bái kia lại có được không hả!
Có thể an ổn làm chị bán hàng đáng tin cậy không hả!
Cũng thật may Trần Nghiên Hạo nhà bọn họ tính tình tốt, đồ hàng gì của bà chị kia đều không lấy, còn nhất quyết phải trả tiền cho sợi dây chuyền mà cậu chọn. Vùng vằng một hồi, chị gái đành dùng vẻ mặt "ta sẽ về đem tiền này bỏ vào lồng kính trưng trong tủ" nhận tiền từ tay Trần Nghiên Hạo. Còn vui vẻ quảng cáo thêm mấy câu.
"Đây là dây chuyền bình an, em đeo sợi này thời thời khắc khắc đều sẽ được bình an nha." Nói lấy còn nhìn Trần Nghiên Hạo mỉm cười một cái, sau đó lại quay sang nhìn Nghiêm Lục Khiết. "Cậu em đẹp trai, em có muốn lựa gì không?"
Nghiêm Lục Khiết toan lắc đầu, cậu vốn không thích mấy cái trang sức này lắm. Đột nhiên tầm mắt quét tới một chiếc nhẫn đá màu đen tuyền, chiếc nhẫn khá mỏng, chỉ tầm 2mm, ngoài một màu đen ra thì chiếc nhẫn này hoàn toàn không có điêu khắc trạm trổ cái gì cả.
Nghiêm Lục Khiết vươn tay sờ chiếc nhẫn, bất giác liền nghĩ tới Tần Nhã. Chiếc nhẫn này dường như rất hợp với hắn.
"Lục Khiết, nhẫn này nhìn đơn giản quá, cậu lại thích nó sao?" Liễu Bạch đứng bên cạnh, trông thấy Nghiêm Lục Khiết sờ soạng chiếc nhẫn nửa ngày, nhịn không được liền hỏi.
Nghiêm Lục Khiết không biết trả lời thế nào, trong đầu đang rối một đoàn. Khi không tự dưng đang yên đang lành nghĩ tới tên vị hung thần kia làm cái gì vậy hả? Nhưng mà chiếc nhẫn này rất hợp với Tần Nhã, không mua liền cảm thấy tiếc. Nhưng không lẽ lại đi mua cho hắn làm gì nha, một thằng đực rựa mua nhẫn cho một thằng khác là cái việc bình thường sao hả?
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ, đây xem như là quà cảm ơn vì cái điện thoại, cũng như vì Tần Nhã người kia đỡ bóng cho mình mà bị thương, lại thêm chuyện hắn ra mặt xử lý tên Mạc đội trưởng nọ, còn giúp mình thật nhiều việc khác nữa. Người ta giúp mình nhiều như vậy, một chiếc nhẫn không lẽ cũng không mua được nha.
Nghĩ vậy Nghiêm Lục Khiết liền quyết định giơ chiếc nhẫn lên, "Em muốn mua nhẫn này."
"Ai nha em trai." Chị bán hàng cười tủm tỉm. "Đây là nhẫn đôi, chị chỉ bán một cặp chứ không bán lẻ."
Nghiêm Lục Khiết: thôi bỏ đi, không mua nữa.
Chị bán hàng không ngờ Nghiêm Lục Khiết quyết định từ bỏ nhanh chóng như vậy, không phải mới lúc nãy còn say sưa ngắm nhìn nó sao, hiện tại quay người không thèm nữa là cái vẹo gì!
"Khoan đã... khoan đã, đây là tuy là nhẫn đôi, có thể se duyên gắn kết tình cảm... ấy em nghe chị nói hết đã!"
Nghiêm Lục Khiết xem như mình bị điếc, xoay người kéo hai người kia chuẩn bị đi, lại bị chị bán hàng kéo lại.
"Chị nói em cái thằng nhóc này, làm gì mà nóng nảy như vậy chứ, đây tuy là nhẫn đôi nhưng một mình em có thể đeo hai chiếc được mà. Như vậy đi, chị sẽ tặng cho em một sợi dây chuyền, em đeo lên tay một chiếc, chiếc còn lại xỏ vào dây đeo lên cổ, không phải là được rồi sao?"
Nghiêm Lục Khiết vốn ban đầu không muốn mua, nghe lời chị bán hàng thì tâm hơi động, lại nhìn hai chiếc nhẫn hai size khác nhau, thầm nghĩ dù gì mình cũng không biết đội trưởng đeo vừa chiếc nào, bây giờ lấy cả hai về để hắn đeo thử. Hắn đeo vừa chiếc nào thì tặng cho hắn chiếc đấy. Chiếc còn lại... ừm... xỏ vào dây đeo lên cổ cũng không tồi. Dù gì thì hai thằng thẳng nam bọn họ cũng không phải mối quan hệ đó, sợ cái gì.
Vì vậy chị bán hàng vui vẻ gói lại hai chiếc nhẫn đưa cho Nghiêm Lục Khiết. Lúc tổ gà bọn họ di ra khỏi gian hàng còn vui vẻ vẫy tay bái bai hẹn gặp lại.
Tổ gà ba người lắc lư cả một buổi chiều, rốt cuộc cũng mệt mỏi muốn trở về. Bọn họ đến trạm xe bus, Trần Nghiên Hạo ở khu khác nên đi chuyến khác, còn Nghiêm Lục Khiết cùng Liễu Bạch bắt chung một chuyến xe bus trở về.