Nghiêm Lục Khiết nhận được mẩu tin nhắn cục súc đến không thể nào cục súc hơn đến từ vị trí Tần Nhã, trong lòng liên tục phỉ nhổ. Cậu mới không thèm trả lời cái kiểu tin nhắn như thế này có được không hả, ít nhất cũng phải nhắn thêm mấy câu, nhắn đúng một chữ "ừm/ừ/ờ" như vậy cậu cực kỳ ghét á.
Nghiêm Lục Khiết vứt điện thoại sang một góc trên giường, thầm nghĩ hôm nay là chủ nhật, phải biết làm cho ngày nghỉ duy nhất trong tuần trở nên thật có ý nghĩa, không thể phí phạm được. Cho nên Nghiêm Lục Khiết trở mình quyết tâm, để biến ngày nghỉ trở nên có ý nghĩa. Bước thứ nhất, phải tiếp tục ngủ một cái cho thật sảng khoái nha, sau đó mấy chuyện khác tính sau đi, lo nhiều như vậy làm gì.
Làm cho cậu thất vọng, còn chưa kịp nhắm mắt, dưới nhà đã truyền tới một tiếng nói lanh lảnh.
"Cháu chào bác... tiểu Khiết có nhà không ạ... bác yên tâm cứ để cháu gọi nó..."
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Đột nhiên muốn làm một chân sai vặt cho Tần đội trưởng.
Chưa quá 1 phút, cửa phòng liền bị bạo lực mở ra, tiếp theo đó là một trận bộp bộp rầm rầm, Liễu Bạch vui vẻ lên tiếng.
"Lục Khiết, tớ tới rồi đây!"
"Xin chào Liễu Bạch, tạm biệt Liễu Bạch."
Nghiêm Lục Khiết lập tức trùm kín chăn, co thành một khối.
Liễu Bạch nhìn nhân bánh chính giữa cái giường: "..."
Năm phút sau.
Nghiêm Lục Khiết đỡ cái lưng đau của mình ai oán tức giận nhìn Liễu Bạch, Liễu Bạch bị trừng mắt ngược lại không cảm thấy gì.
"Ngày nghỉ mà cậu ngủ hết nửa ngày như vậy, thật là phí phạm."
Nghiêm Lục Khiết nghiến răng. "Cho nên là?"
"Cho nên là..." Liễu Bạch đưa hai ngón tay áp vào má mình. "Tớ có lòng muốn gọi cậu dậy để hưởng thụ ngày nghỉ nha."
"Có lòng em gái cậu! Cậu xác định tư thế John Cena knock out đối thủ là để gọi người dậy sao? Sẽ có lòng sao?!"
Liễu Bạch bĩu môi. "Là do gọi mấy lần cậu cũng không chịu dậy."
Nghiêm Lục Khiết xoa cái lưng đau, Liễu Bạch con lợn này cù chỏ đập vào lưng thật đau, Nghiêm Lục Khiết ghét bỏ nhìn người nào đó.
"Rốt cuộc sáng sớm gọi tớ dậy làm gì?"
"Đi mua sách nha."
"Mua sách?" Nghiêm Lục Khiết mờ mịt nhìn Liễu Bạch. "Đang yên đang lành không có chuyện gì, cậu đột nhiên muốn cosplay nữ sinh tri thức làm gì?"
Liễu nữ sinh không có tri thức Bạch: "... "
Thật muốn xuống nhà mượn bác gái bảo vật gia truyền.
Cô dạo này có vài vấn đề khúc mắc trong chuyện tình cảm nên muốn mua sách tâm sinh lý tuổi hồng có được không hả? Không cần kì thị người không đọc sách đi mua sách chứ hả?
Liễu Bạch liếc mắt nhìn Nghiêm Lục Khiết ngáp ngắn ngáp dài, nhịn không được bèn lên tiếng thúc dục. "Cậu nhanh đi, tớ và lớp trưởng đợi hơi bị lâu rồi a."
"Tớ muốn ngủ tiếp... a... lớp trưởng? Lớp trưởng chui đâu ra?" Nghiêm Lục Khiết trợn mắt đảo mắt nhìn phòng mình.
Chỉ thấy vị lớp trưởng mắt híp nào đó ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trên sàn, trông thấy Nghiêm Lục Khiết quét tới, Trần Nghiên Hạo cong cặp mắt híp lên, trên môi nở một nụ cười.
"Lục Khiết, tớ đến cùng Liễu Bạch (⌒▽⌒)"
Nghiêm Lục Khiết cùng Liễu Bạch nhìn nụ cười toả nắng người nào đó phát ra, trong lòng không nhịn được có cảm giác muốn quy phục cậu vô điều kiện.
Trần Nghiên Hạo này là lớp trưởng lớp cậu, lịch sử trước giờ chưa từng ghi chép về số người có thể nhìn thấy tròng đen của lớp trưởng. Đôi mắt híp lại còn hơi dài, không hiểu sao cảm thấy rất dễ thương, nam nữ trong lớp ai cũng đều bị cậu thu phục. Thời điểm đầu năm học Trần Nghiên Hạo đã nhanh chóng được mọi người đề bạt giao chức lớp trưởng.
Mà Trần Nghiên Hạo cũng không làm mọi người thất vọng, làm rất tốt nhiệm vụ lớp trưởng, mỗi ngày đều đặn tắm nắng cả lớp bằng nụ cười Colgate của mình.
Nghiêm Lục Khiết nhìn thấy vị lớp trưởng vạn người mê không biết từ lúc nào xuất hiện ở trong phòng của mình, hiếm khi chống lại dáng vẻ lười biếng chui vào nhà vệ sinh làm công tác chuẩn bị đi ra ngoài.
Theo lời Liễu Bạch nói, ở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố đang có một sự kiện hội sách rất lớn. Liễu Bạch rốt cuộc vẫn thích náo nhiệt, vừa có thể đi mua sách, còn có thể đi chơi, cho nên mới sang nhà rủ Nghiêm Lục Khiết đi cùng. Lại nhớ đến Trần Nghiên Hạo thích đọc sách, tiện thể rủ cậu đi theo. Vì vậy mới lập nên tổ ba người bọn họ.
Hội sách này được tổ chức ở vị trí trung tâm của Trung tâm thương mại, gian hàng sách rất nhiều, từ chính giữa kéo dài sang hai bên, người qua lại rất đông. Tổ ba người đến chính là lúc đông người nhất. Liễu Bạch trợn mắt kinh ngạc.
"Thật đông."
Nghiêm Lục Khiết kéo Trần Nghiên Hạo cùng Liễu Bạch ra đằng trước, chính mình chắn ở phía sau. Liễu bạch dù gì cũng là nữ, không thích hợp đứng phía sau. Còn Trần Nghiên Hạo, Nghiêm Lục Khiết chỉ có thể bày tỏ, vạn người mê cũng sẽ rất phiền toái có được không hả.
Vì vậy Nghiêm Lục Khiết giống như gà mẹ, căn dặn Liễu Bạch cùng Trần Nghiên Hạo đi sát nhau để tránh lạc, đồ đạc tư trang cũng đem cho Nghiêm Lục Khiết trông coi. Cảm thấy không còn gì đáng lo, tổ gà chiếp chiếp tiến vào hội sách.
Bọn họ đầu tiên định sẽ đi đến gian hàng mà Trần Nghiên Hạo muốn xem, có điều Trần Nghiên Hạo chính là một con mọt sách hàng thật giá thật, gian hàng nào cậu ta cũng lượn qua mấy lần, mỗi gian lại mua lấy một hai cuốn. Cho nên thời gian khá lâu, đến nỗi Liễu Bạch đi theo chỉ biết đánh một cái ngáp dài.
Nghiêm Lục Khiết xách phụ đống sách trong tay Trần Nghiên Hạo, lúc này mới chỉ là đi gần hết một nửa của hội sách, mà sách trên người Nghiên Hạo đã giống như tích luỹ 3 kiếp đọc sách của Liễu Bạch rồi.
Tổ gà tiếp tục đi, đến một gian hàng thiên văn học, Nghiêm Lục Khiết hai mắt sáng rực, nói với hai người còn lại.
"Chúng ta qua đó thử đi."
Liễu Bạch nhìn Nghiêm Lục Khiết. "Tớ biết ngay đến gian hàng này cậu sẽ không chịu đi mà."
"Cậu cũng thích nghiên cứu thiên văn học sao?" Trần Nghiên Hạo ló đầu nhìn.
"Đúng vậy, cùng vào với tớ xem một chuyến."
Nghiêm Lục Khiết kéo tay Trần Nghiên Hạo tiến vào gian hàng, Liễu Bạch lại nhàm chán bị đá ra ngoài. Liễu Bạch nhìn cậu bạn thanh mai trúc mã của mình đang hào hứng lựa sách cùng Trần Nghiên Hạo. Cô biết Nghiêm Lục Khiết rất thích khám phá thiên văn học và những thứ ở ngoài trái đất, đặc biệt là mấy cái hành tinh hệ mặt trời gì gì đó. Liễu Bạch tự nhận mình không thích hợp với mấy cái này, cũng không thể cùng Nghiêm Lục Khiết nói chuyện, hôm nay cô kéo lớp trưởng đi cũng là vì muốn có người thảo luận cùng cậu. Liễu Bạch tin tưởng, vị lớp trưởng đa năng này hẳn là cái gì cũng biết, nói chuyện với Lục Khiết chắc chắn sẽ khiến cậu ấy hào hứng thôi.
Đúng như Liễu Bạch dự đoán, hai người bọn họ chui vào trong gian hàng...nửa tiếng rồi còn chưa có ra đây!
Liễu Bạch lại đánh một cái ngáp, thật muốn ngủ.
Qua một lúc mới thấy Nghiêm Lục Khiết cùng Trần Nghiên Hạo từ trong gian hàng bước ra, trên tay hai người lại nhiều thêm mấy cuốn sách. Vẻ mặt giống như vừa mới lụm được cái bí kíp thất truyền gì.
"Xong rồi sao?"
"Xong rồi, chúng ta đi gian hàng cậu quan tâm đi." Nghiêm Lục Khiết gật đầu, đối Liễu Bạch trả lời.
Liễu Bạch giống như lúc này mới miễn cưỡng lấy lại hào hứng, nhanh chân dẫn đầu kéo hai người bọn họ đi tìm gian hàng mình thích. Liễu Bạch muốn mua sách về tình cảm, hiển nhiên gian hàng cần tìm cũng là chuyên về chuyện tình cảm, tâm sinh lý tuổi mới lớn. Tổ gà cuối cùng cũng tìm được đến một gian hàng, bên ngoài được trang trí khá bắt mắt, bạt che hai bên là màu hồng, trên còn được trang trí thêm vài hình con thỏ nhỏ, cổng chào còn được dựng thành hình một trái tim màu hồng phấn, bên trong là vô số các nữ sinh tuổi cũng không khác biệt bọn họ lắm.
Trần Nghiên Hạo, Nghiêm Lục Khiết: "..."
"Cậu vào xem đi, bọn tớ đứng ngoài là được rồi." Nghiêm Lục Khiết ho khan, đẩy Liễu Bạch một cái.
"Không được, các cậu phải vào chung với tớ!"
Nói xong Liễu Bạch, hai tay hai người kéo vào, Trần Nghiên Hạo cùng Nghiêm Lục Khiết bị cưỡng chế đi vào trong, bên trong đang ồn ào đột nhiên một mảnh yên tĩnh, mọi người nhìn tổ gà bọn họ, sau đó rỉ tai nhau thì thầm cái gì đó.
Nghiêm Lục Khiết: "..."
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy nam nhân đi xem sách tình cảm bao giờ à? Làm còn người ai cũng sẽ có khúc mắc chuyện tuổi mới lớn không phải sao? Chờ đã Nghiên Hạo, cậu cũng đừng có nghiêm túc cầm lên cái quyển tâm sinh lý tuổi hồng đọc có được không hả!
Nghiêm Lục Khiết ghét bỏ chạy tới vỗ rớt quyển sách trên tay Trần Nghiên Hạo đi, Trần Nghiên Hạo mờ mịt nhìn cậu.
Nghiêm Lục Khiết nhìn cặp mắt híp của lớp trưởng, tâm can không hiểu sao lại mềm nhũn. "Khụ... cậu đừng nên đọc mấy cái loại sách này, không có gì tốt."
Trần Nghiên Hạo gật đầu. "Vậy sao, vậy tớ sẽ không đọc nữa." Nói lấy mắt híp còn cười một cái thật tươi.
Nghiêm Lục Khiết, nữ sinh đứng nhìn xung quanh: "///"
Thật ngoan, thật manh, thật muốn trộm về nuôi nha!
Cảm nhận ánh mắt gắt gao vây quanh, Nghiêm Lục Khiết vội vàng che Trần Nghiên Hạo lại, ánh mắt chứa tia lửa xẹt xẹt quét xung quanh, đám nữ sinh sợ hãi tiếp tục lựa sách.
Lúc này Trần Nghiên Hạo chợt lên tiếng. "A... hình như bên kia là Hàn Văn?"
"Hàn Văn?" Nghiêm Lục Khiết ngẩng đầu nhìn theo hướng chỉ của Trần Nghiên Hạo, chỉ thấy đứng một bộ dáng quen thuộc Hàn Văn. Có điều... có điều cậu ta đứng ở cái dãy sách tình yêu tuổi học trò là cái vẹo gì! Còn đang chăm chú lựa lựa nữa là sao vậy cà?
Hai người bọn họ thấy Hàn Văn, Hàn Văn hiển nhiên cũng thấy bọn họ, sách trên tay cũng bị hắn dấu ra đằng sau.
Nghiêm Lục Khiết: khá khen cho cậu nhanh tay giấu sách, sao cậu không giấu chính mình luôn đi? Đã chui vào cái gian hàng ngập tràn sự hường phấn này rồi còn muốn giấu cái gì hả?
Hàn Văn không được tự nhiên đi tới, hướng hai người họ gật đầu. Trần Nghiên Hạo vui vẻ lên tiếng.
"Hàn Văn cũng đi mua sách sao?"
Hàn Văn gật đầu.
"Lựa sách xong rồi sao? Còn muốn đi tham quan hội sách nữa không, cùng đi với chúng tớ đi!"
Hàn Văn như cũ không trả lời, chỉ gật đầu, sau đó lắc đầu.
Nghiêm Lục Khiết: Mịe nó cậu đừng có mà cosplay Sona(*), đừng có tưởng rằng tớ không biết khi ở chung một chỗ với Lục Ngôn Hạ cậu nói không ngừng nghỉ, nói đến muốn biết thành thằng khác nha!
Hàn Văn không nghe được trong lòng Nghiêm Lục Khiết sỉ vả cái gì, gật đầu tạm biệt hai người bọn họ rồi trở ra tính tiền. Nghiêm Lục Khiết nhanh mắt nhìn xem hắn mua loại sách gì, sau đó...
Sau đó đùng một cái, giống như không dám tin vào mắt mình.
Sách hắn cầm trong tay, cái gì mà Lời khuyên cho tình yêu đồng tính, Làm sao để tỏ tình khi đối phương cùng giới tính. Đặc biệt còn có sách cái gì Tư thế gì, là cậu nhìn nhầm đúng không? Chắc chắn là cậu nhìn nhầm rồi.
Hình như cậu vừa khám phá ra cái gì mới mẻ rồi, hình như nước đi này đi ngu rồi, thật muốn quay ngược lại thời gian về một khắc kia, cầm bảo vật gia truyền tự tay đâm mù hai mắt chính mình đi.
Nghiêm Lục Khiết hai tay bạo lực dụi mắt mình, làm cho Trần Nghiên Hạo đứng bên cạnh không hiểu gì lo lắng, đang yên đang lành tự dưng cậu ấy dụi mắt làm gì, vội vàng lên tiếng hỏi thăm. Chỉ nhận được câu trả lời từ Nghiêm Lục Khiết.
"Đừng lo cho tớ, tớ chỉ muốn cosplay Lee Sin(**) một chút thôi."
Trần Nghiên Hạo: "???"
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
(*)Sona: một tướng nữ trong game Liên Minh Huyền Thoại, là một pháp sư bị câm.
(**)Lee Sin: cũng là một tướng trong Liên Minh Huyền Thoại, là một đấu sĩ bị mù. :))