Nghiêm Lục Khiết cảm nhận cơ thể mình đang bị người ta áp hoàn toàn, hai chân mình còn thuận thế chen giữa hai chân người bên trên, cả thân thể cơ hồ là dính với người Tần Nhã không có kẽ hở. Nghiêm đen đủi trong lòng phỉ nhổ các thể loại.
Ai có thể cho cậu biết tại sao cái tình tiết máu chó này lại xuất hiện trên người cậu không hả?
Còn vị kia ngẩn người mãi không chịu đứng lên là cái vẹo gì!
Nghiêm Lục Khiết chớp mắt một cái, cảm nhận hơi thở nóng hổi của cả hai hoà quyện vào nhau. Ở khoảng cách này còn có thể thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Nhã, đôi mắt của người này thật đẹp, đáy mắt của hắn hiện tại còn có hình phản chiếu của cậu.
"Thịch"
Nghiêm Lục Khiết nghe tiếng gì đó trong tim, lại sâu sắc cảm nhận tim mình đang giống như trống đánh từng hồi, gương mặt bất giác phiếm hồng.
Đây là cái tình huống gì!
Nghiêm không được tự nhiên Lục Khiết khẽ chống cự. "Đội trưởng..."
Tần đội trưởng bị tiếng kêu kéo trở về, hoảng hốt nhìn người dưới thân tai hồng mặt đỏ, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng tim đập mạnh không biết là của hắn hay của cậu. Không hiểu sao trong lòng cảm thấy có thành tựu. Hắn nhắm mắt lại khẽ rên một tiếng.
Nghiêm Lục Khiết: cái vẹo gì?
Tần Nhã nhăn cái trán. "Đau."
Tần Nhã lồm cồm bò dậy, vô tình hay cố ý mũi hắn xẹt qua má Nghiêm Lục Khiết, tim Nghiêm Lục Khiết lập tức gia tốc, sắc mặt vừa miễn cưỡng khôi phục liền phiếm hồng trở lại.
Đám người lúc này mới hoàn hồn xông tới hỏi thăm, cũng may là chưa xảy ra chuyện gì. Lại không hiểu Nghiêm Lục Khiết làm sao giống như bị hù, đứng dậy xong một đường chạy thẳng vào nhà vệ sinh rồi.
Tần Nhã đứng lên, liếc mắt nhìn Trình Cảnh. "Đê tiện."
Trình Cảnh nhún vai. "Bày cho các cậu một trò chơi, sao lại mắng tớ đê tiện."
"Đừng giả ngu, mới ban nãy là cậu đẩy tớ."
"Thích không?" Trình Cảnh không có chối, thật nhanh thay đổi giọng điệu thiếu đòn.
Tần Nhã không nói gì, giơ ngón giữa đưa lên mặt Trình Cảnh.
Trình Cảnh a ha ha cười, kéo cả đám tiếp tục xoay chai bia.
Thời điểm Nghiêm Lục Khiết trở vào phòng, thấy chai bia trên bàn chày cối xoay vòng, cả người liền cảm thấy không thoải mái.
Chơi nữa? Còn tiếp tục chơi nữa?
Lúc này chai bia đang chầm chậm dừng, đến khi dừng hẳn, mũi chai bia hướng về Trình Cảnh, đáy chai bia hướng về ... Tần Nhã.
Tần Nhã: liếm môi cười hết sức hiền hoà.
Trình Cảnh: ...
Cho nên nói là, nghiệp quật?
Nghiệp này quật cũng không cần quật tới nhanh như vậy đi? Còn có muốn để cho người ta sống thêm một ít thời gian nữa không hả?
Tần Nhã ưu ái nhìn Trình Cảnh. "Cậu nói xem?"
Trình Cảnh: bây giờ chạy tới ôm đùi hắn còn kịp không?
Trình Cảnh không thể chọn "Thật", bởi vì Tần Nhã là bạn thân của hắn, bí mật chôn sâu cái loại gì Tần Nhã cũng đã đều biết, nếu để cho Tần kia đặt câu hỏi, kiểu gì cũng sẽ lôi cái thầm kín nhất trong người Trình Cảnh ra hỏi. Trả lời qua loa chắc chắn sẽ bị chăm sóc.
Còn nếu chọn "Thách", Trình Cảnh nuốt một ngụm nhìn Tần Nhã đang cong khoé miệng, có thể an bình sao?
Trình đáng thương nào đó tự thắp cho mình ba chục nén nhang, lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa chọn "Thách".
"Vậy cậu và Tiêu Duệ Đình đến hôn môi một cái."
Tiêu nào đó đột nhiên bị điểm danh: chuyện gì?
Cả phòng: "..."
Không hổ là đội trưởng, nhanh chóng không dài dòng đòi nợ đòi đến cả vốn lẫn lãi, này không phải là vì Tiêu Duệ Đình trước đó bày trò còn bắt hắn uống cạn chai bia sao?
Quá nham hiểm, quá tàn ác.
Lại quay sang nhìn "hai con nợ", sắc mặt Tiêu Duệ Đình lúc này xanh trắng trộn lại, còn Trình Cảnh... ừm Trình Cảnh, khoé miệng không giữ nổi đang cong lên là cái vẹo gì!
Tiêu Duệ Đình lập tức phản đối. "Đội trưởng, tớ nhận thua."
Trình Cảnh: "..."
Toàn đội nhìn sang Tiêu Duệ Đình: ồ
"Người tớ thách là Trình Cảnh, không phải cậu." Tần Nhã trả lời.
Toàn đội lại nhìn Tần Nhã.
Tiêu Duệ Đình một mặt hướng Trình Cảnh. "Trình Cảnh, mau nhận thua."
Toàn đội tiếp tục xoay về Tiêu Duệ Đình.
Trình Cảnh: "..."
Trình Cảnh thay đổi tâm trạng, gầm nhẹ. "Tiêu Duệ Đình?"
Toàn độ đồng loạt hướng mặt về Trình Cảnh, sau đó bọn họ đột nhiên phát hiện trong phòng không hiểu sao trở nên lạnh ngắt.
Tiêu Duệ Đình không nói gì, giương mắt nhìn hắn.
Trình Cảnh nhắm mắt, một lát sau mở mắt khôi phục lại trạng thái ban đầu. "Được rồi Tần Nhã, tớ nhận thua."
Nói đoạn hắn đi đến bên bàn cầm một chai bia mới khui, tu sạch sẽ. Uống xong hắn giơ chai bia lên hướng Tần Nhã nói.
"Được rồi đúng không?"
Tần Nhã mặt không đổi sắc. "Tớ cũng chưa nói hình phạt là bắt cậu uống bia."
Trình Cảnh: "..."
Mịe nó nếu hình phạt không phải là uống bia sao ngay lúc hắn cầm chai bia lên không nói, chờ hắn uống hết mới nói là cái vẹo gì! Này còn không phải cố ý à!!!
"Vậy..." Trình Cảnh nghiến răng. "Hình phạt là gì?"
"Nếu cậu không làm được thử thách." Tần Nhã ung dung. "Phạt cậu hôn môi Tiêu Duệ Đình hai cái."
Tiêu Duệ Đình: lật bàn.
Trình Cảnh: Tần Nhã cái thằng *beep* *beep* *beep*
"Chờ đã, không thể chơi như vậy được!" Tiêu Duệ Đình vội vàng lên tiếng, "tớ không muốn thì cậu không được ép tớ."
"Cậu xác định không muốn hôn tớ?" Trình Cảnh trầm giọng hỏi.
Tiêu Duệ Đình gật đầu không nói gì.
Toàn đội: STOP!!! Hình như có gì đó sai sai! Đội phó câu hỏi của cậu có ý gì? Tại sao cậu lại hỏi như vậy? Tại sao đang yên đang lành Tiêu Duệ Đình lại phải muốn hôn cậu? Cầu uốn lưỡi bảy bảy sáu chín lần trước khi hỏi để tránh cho bọn tớ suy nghĩ sâu xa có được không ba?!!
Tần Nhã thú vị quan sát Trình Cảnh cùng Tiêu Duệ Đình, sắc mặt hai người nọ hoàn toàn không tương đồng. Cảm thấy mình giống như đã thành công đốt cái gì đó, lúc này Tần Nhã mới thoải mái lười biếng nói.
"Vậy tuỳ tiện để Trình Cảnh uống cạn chai bia đi."
Trình Cảnh không nói hai lời, trực tiếp cầm chai bia uống cạn. Uống xong cũng liền bỏ ra ngoài không thèm nói với ai câu gì.
Mọi người hai mắt nhìn nhau: này là sao nha, sao tự dưng lại giận dỗi rồi. Làm quần chúng hóng chuyện cũng rất muốn biết lý do nha.
Tần Nhã đầu sỏ phóng hoả không cảm thấy áy náy, hướng toàn phòng lên tiếng. "Cũng trễ rồi, về thôi."
Mọi người liếc mắt thấy đồng hồ thấy đã điểm 10 giờ, ai nấy đều bé ngoan nghe lời đi ra thanh toán tiền phòng, còn rất có tâm ghi chú lại Trình Cảnh chưa chia tiền KTV. Xong xuôi hai ba câu nói tạm biệt rồi xách xe ai về nhà nấy.
Tần Nhã như trước chở Nghiêm Lục Khiết về, trên đường đi không ai nói với ai câu gì. Nghiêm Lục Khiết nhiều lần muốn lên tiếng phá tan không khí ngượng ngùng nhưng đều không biết nên nói gì. Chính y cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở điểm nào.
Ngược lại Tần Nhã chở Nghiêm Lục Khiết chở một đường về tới thẳng nhà của Nghiêm Lục Khiết. Chiếc xe vừa vặn dừng trước cửa nhà, Nghiêm Lục Khiết mờ mịt hỏi.
"Đội trưởng, sao anh biết nhà em ở chỗ này?"
Tần Nhã: "..."
Có thể nói thời gian trước đó bởi vì chăm (lén) chỉ (lút) quan (theo) sát (dõi) Nghiêm Lục Khiết cho nên hắn mới biết nhà Nghiêm Lục Khiết ở đâu sao?
Tần kẻ theo đuôi liếm môi nói. "Mấy hôm trước có việc đi ngang qua, vô tình thấy cậu từ trong nhà bước ra nên biết."
Nghiêm Lục Khiết không tin tưởng lý do sứt sẹo này lắm, nhưng mà cũng không tìm được lý do nào khác, không lẽ Tần Nhã phát bệnh theo dõi cậu (đúng rồi), nhưng Tần Nhã theo dõi cậu thì được cái gì. Cho nên Nghiêm Lục Khiết chọn cách tin tưởng Tần Nhã.
"Nhưng sao anh lại chở em về tới tận nhà?"
Tần Nhã: "..."
Tần Nhã từ khoảng thời gian trước cho tới hiện tại đều có thói quen, một ngày hắn sẽ lượn lờ xung quanh khu nhà của Nghiêm Lục Khiết tám chục lần, chỉ vì muốn được một lần trông thấy Nghiêm Lục Khiết. Cho nên có thể nói lỡ chân quen đường sao?
Tần nào đó sâu sắc cảm nhận, đối diện với Nghiêm Lục Khiết, IQ ba số của hắn sẽ giảm xuống đến âm vô cực.
Nghiêm Lục Khiết nghiêng đầu nhìn hắn, đội trưởng anh ta lại ngây người phát bệnh cái gì rồi?
Tần Nhã IQ ba số méo mó kéo trở về. "Tôi còn chưa muốn về nhà, sẽ đi công việc ở gần đây."
"Bây giờ hơn 10 giờ tối rồi, anh còn công việc gì quan trọng lắm sao?"
Tần Nhã liếm muốn rách môi bày tỏ: Còn, đối phó với cậu.
"An ủi Trình Cảnh." Tần IQ què quặt khó khăn moi lý do trả lời.
Trình Cảnh ở một nơi nào đó, ngơ ngác hắt xì.
Nghiêm Lục Khiết nghĩ tới Trình Cảnh thái độ ban nãy liền gật đầu đồng tình. Tần Nhã vị này với Trình Cảnh có vẻ khá thân thiết, chắc là chút nữa hai người họ sẽ cùng tâm sự cái gì đi.
"Anh nếu cần xe thì lấy xe em mà đi."
"Không cần, Trình Cảnh sẽ tới đón."
"Vậy... vậy em vào nhà trước đây."
Nghiêm Lục Khiết xoay người đi vào nhà, tại sao cứ cảm thấy bầu không khí này cứ quái lạ như vậy.
"Khoan đã." Tần Nhã đột nhiên lên tiếng kéo Nghiêm Lục Khiết quay lại.
"Còn chuyện gì sao?"
Tần Nhã lôi trong túi quần ra một cái điện thoại di động đưa tới bên người Nghiêm Lục Khiết. "Trả cậu."
"A" Nghiêm Lục Khiết đưa tay nhận lấy, là chiếc điện thoại di động đáng thương của cậu đây mà. "Anh xin được rồi sao?"
Tần Nhã gật đầu, giữ điện thoại của Nghiêm Lục Khiết cũng chỉ vì muốn cọ độ tồn tại cùng cậu, hiện tại cọ cũng cọ thành công, số điện thoại của Nghiêm Lục Khiết hắn cũng đã lưu, còn mặt dày tự lưu số mình vào trong danh bạ người nào đó. Giữ lâu như vậy đến lúc phải trả rồi.
Nghiêm Lục Khiết nhận được điện thoại, ngại ngùng ban nãy nháy mắt tiêu biến, cười nói.
"Đội trưởng cảm ơn anh, anh thật tốt với em."
Tần Nhã nhếch môi trả lời: "Không có gì."
Nghiêm Lục Khiết lại nói. "Anh yên tâm, tuy có được điện thoại rồi nhưng em vẫn có thể mỗi sáng chở anh đi học a."
Người ta đối tốt với mình, mình cũng nên đối tốt với người ta không phải sao.
Nhận được kết quả ngoài mong đợi Tần Nhã: "Vậy làm phiền."
Nghiêm Lục Khiết vẫy tay tạm biệt Tần Nhã, hí hửng dắt xe vào nhà. Tần Nhã xoay người cuốc bộ về, chợt nhớ đến gì đó mới móc điện thoại ra dò tìm trong danh bạ một cái tên, nhấn gọi.
Phải qua một lúc lâu sau đầu giây bên kia mới nhấc máy, giọng nhè nhè như đang say. Tần Nhã nghe thanh âm đầu giây bên kia một chút, cất tiếng. "Đang ở đâu?"
Đầu giây bên kia lè nhè báo ra một cái địa điểm, cách chỗ hắn đang đứng không xa. Tần Nhã trực tiếp đi bộ đến chỗ người nọ.
Vừa tới quán rượu, Tần Nhã đã ngay lập tức nhìn thấy Trình Cảnh gương mặt thẫn thờ, đang nát bét ôm cái bảng menu đặt trên bàn, hắn nhấc chân bước vào.
Vừa trông thấy Tần Nhã đi tới, Trình Cảnh ghét bỏ hét lớn.
"Tần Nhã cái thằng ăn cháo đá bát!"
Tần Nhã liếm môi, dứt khoát xoay người đi ra khỏi quán.
"Đại ca em sai rồi, em sai rồi." Trình nào đó thút thít gắt gao nhào tới ôm chân hắn, đẩy cỡ nào cũng không chịu buông ra, sau một hồi còn quyết đoán cosplay thành gấu túi koala đu lên chân người nào.
Tần Nhã bình tĩnh quét xung quanh cả quán đang bát quái nhìn hai người bọn họ, môi mím thành một đường chỉ nằm ngang.
Hiện tại nhấc chân đạp thằng này có sao không?
Tần Nhã giữ tâm trạng bình tĩnh tha cổ áo con koala say rượu kéo lại chỗ ngồi, tự mình xin một cái ly rót rượu vào. Trình koala Cảnh vừa ngồi vào bàn liền hào phóng cầm ly cụng vào ly đối phương, giống như trước đó người hướng Tần Nhã chửi bới không phải mình. "Anh em tốt, uống."
Tần Nhã không kiêng dè như ở KTV ban nãy, quyết đoán một ly uống sạch, lại trở tay rót cho hai người thêm một ly.
Hai nam nhân ngồi cùng bàn nhậu, trên bàn chỉ vỏn vẹn hai đĩa mồi, cũng có thể ăn ý cạn hết ly này đến ly khác, một câu cũng đều không nói. Mãi đến khi Tần Nhã đã cảm giác xung quanh xoay vòng, trong dạ dày có chút khó chịu thì màn nốc rượu này mới kết thúc.
Ngược lại Trình Cảnh chịu không nổi rồi, chạy vào nhà vệ sinh nói lời đường mật. Trong lúc đợi, Tần Nhã mò trong túi quần rút ra điện thoại của mình, lại nhấn đến một số trong danh bạ sọan tin nhắn. Tin nhắn soạn xong, hắn suy nghĩ gì đó, xoá xoá xoá, soạn lại, lại xoá, lại soạn. Qua một lúc, hắn nheo mắt nhìn hàng chữ tin nhắn "Ngủ ngon." Lúc này mới vừa ý bấm gửi.
Lúc này là 1 giờ sáng.
Nghiêm Lục Khiết đang cầm điện thoại chơi game, đội nhiên điện thoại nhận được tin nhắn.
Người gửi là... ừm cái tên gì mà Đội trưởng của cậu.
Chờ đã, Đội trưởng của cậu ... Đội trưởng ... Tần Nhã?! Là Tần Nhã sao?!! sao hắn lại gửi tin nhắn giờ này cho cậu? Quan trọng là, bọn họ đã trao đổi số điện thoại hồi nào nha? Sao Nghiêm Lục Khiết hoàn toàn không có ký ức về chuyện này vậy? Lại còn lưu cái tên gì kia?!!!
Ôm tâm tư muốn hỏi thắc mắc trong lòng mình, Nghiêm Lục Khiết mở tin nhắn ra đọc. Chỉ thấy tin nhắn gửi đến một hàng chữ:
"N$kku mjavz"
Nghiêm Lục Khiết: ...
Cho nên nói là, nửa đêm gửi tin nhắn cho Nghiêm Lục Khiết tiếng sao hoả là có vấn đề gì?
Phát bệnh bất kể ngày đêm sao?
Nghiêm Lục Khiết định bụng nhắn tin trả lời, nhưng suy nghĩ có thể Tần Nhã nằm ngủ đè lên điện thoại cho nên bị cấn nút, nếu cậu trả lời chỉ sợ đánh thức Tần Nhã. Nghiêm Lục Khiết lại trở về màn hình chính, bấm vào game tiếp tục chơi.
Đầu dây bên kia Tần Nhã khó khăn nhìn tám mươi cái màn hình điện thoại đang thay nhau xoay lòng vòng, đợi nửa ngày cũng không thấy có tin nhắn hồi âm, nghĩ Nghiêm Lục Khiết đi ngủ rồi, hắn có chút thất vọng nhét điện thoại trở về.
Đúng lúc Trình Cảnh từ trong toilet đi ra thấy một màn này liền nói.
"Làm việc thừa thãi, người ta cũng không lưu tâm đâu."
Tần Nhã đảo mắt nhìn Trình Cảnh đang lảo đảo ngồi lại vào bàn. "Cậu không làm, làm sao biết nó thừa thãi, lại càng làm sao biết người ta không lưu tâm?"
"Vậy tại sao cậu biết tớ không làm?"
Tần Nhã im lặng không nói gì.
"Ngược lại tớ đã làm rất nhiều rất nhiều cậu có biết không?" Trình Cảnh như tự giễu chính mình, ngừng một lúc nói tiếp. "Rốt cuộc thì sao? Lúc tớ tưởng đã nắm được kết quả trong tay, người ta lại mang một xô nước lạnh tưới lên đầu tớ. Hoá ra từ trước tới giờ là do tớ tưởng tượng."
"Hoá ra từ trước tới giờ, họ đối tốt với tớ, tớ cứ tưởng tớ là duy nhất được hưởng thụ, lại không ngờ họ đối với ai cũng là một bộ dáng như vậy."
Tần Nhã nghe Trình Cảnh nói, có chút thông cảm. "Vậy có ý định nói thẳng ra cho họ biết không?"
"Nói ra? Chỉ sợ nói ra thì đến cái loại đối xử bình thường nhất cũng không còn được hưởng thụ.
Tần Nhã cúi đầu suy nghĩ lời nói của đối phương. Việc này không ai hiểu hơn ngoài hắn, hắn hiểu, chuyện tình cảm đơn phương này không nói thì dằn vặt day dứt, nhưng nếu nói ra thì sợ đến bạn bè bình thường cũng không làm được.
"Nếu đã biết trước không có kết quả như vậy, vậy thì buông tay đi?" Tần Nhã suy nghĩ một chút lại mở miệng, hắn nói câu này với Trình Cảnh, cũng là đang nói với chính mình.
"Không cam lòng!"
Cách này không được, cách kia cũng không được, Tần Nhã vuốt mặt sâu sắc cảm nhận, nhảy vào cái hố yêu đơn phương chính là cái nước đi ngu ngục nhất trong chuyện tình cảm của con người!
Trình Cảnh cùng Tần Nhã nói chuyện hồi lâu, tiếp đó hai người không nói gì nữa.
Bởi vì... bởi vì Trình Cảnh trực tiếp khóc rồi!
Tần Nhã: không phải là uống rượu tâm sự thôi sao, khóc lóc cái gì vậy ba?!
Trình Cảnh nước mắt dàn dụa lay đùi Tần Nhã. "Nhã Nhã, trước khi chết, Cảnh Cảnh có một tâm nguyện."
Ghét bỏ người nào đó Tần Nhã: "Tớ từ chối. Còn nữa, cấm gọi Nhã Nhã."
Trình Cảng: hức...
Vì thế tiểu Cảnh Cảnh khóc càng lúc càng khoa trương.
Tần Nhã xoa mi tâm nhìn xung quanh quán nhậu, lúc này trong quán chỉ còn lác đác một hai bàn, hắn quyết định móc bóp Trình Cảnh ra thanh toán cho quán rượu rồi đỡ tên nào đó còn đang khóc ra khỏi quán.
Trình Cảnh ngả nghiêng đi theo Tần Nhã, tay hắn vỗ mạnh lên ngực mình. "Nhã Nhã a, ư hư hư oa oa oa, tại sao chỗ này lại đau như vậy!"
Tần Nhã bị Trình Cảnh phiền đến muốn tỉnh rượu, "Thằng này cậu còn nháo nữa tớ sẽ kệ cm cậu."
Trình Cảnh một bộ dạng uỷ khuất. "Nhã Nhã, đáp ứng tâm nguyện của Cảnh Cảnh."
Tần Nhã làm như không nghe thấy hắn mè nheo, kéo người tiếp tục đi.
Trình Cảnh càng khóc càng lợi hại, cả con đường vắng chỉ có thể nghe tiếng khóc ai oán thống khổ, hai người bọn hắn chỉ cần đi đến trước cửa nhà nào, chó nhà đó liền sủa. Vì vậy chẳng mấy chốc cả một con đường đều là tiếng người khóc và tiếng chó sủa.
Tần Nhã: gần đây chỗ nào có con sông!
"Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?"
"Tớ muốn gặp Tiêu Duệ Đình."
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ