Lịch trình của chuyến du lịch ám sát, vào ngày thứ hai và thứ ba, khi các nhóm tách ra đi riêng, những tay bắn tỉa chuyên nghiệp sẽ tiến hành ám sát.
- Koro-sensei sẽ đi theo và giám sát các em như kế hoạch đã định sẵn. Nhiệm vụ của các em là nhử ông ta đến vị trí của tay bắn tỉa!!! Và Iai sẽ theo ông ta với các nhóm để tìm cách tăng khả năng thành công của cuộc ám sát!!!
---
Nhóm một.
- Ồ!!! Không có cửa sổ, gió mạnh ghê luôn á!!!_ Koro-sensei đưa người về phía cửa sổ, vừa cầm miếng Yatsuhashi vừa cười thích thú._ Mở cửa thế này thì đỡ phải say xe. Dù sao 25km/h cũng nhanh đấy chứ.
- Vậy sao không nói 20 mach đi chứ..._ Maehara nói.
Mọi người nhìn nhau, ra vẻ ngầm hiểu.
Địa điểm mà chuyến tàu này đang hướng đến... là một trong những địa điểm nổi tiếng nhất dọc chuyến tàu Sagano.
"Đoàn tàu chúng ta sẽ nán lại trên cầu. Quý khách đang được chiêm ngưỡng..."
- A! Koro-sensei nhìn kìa~_ Kurahashi thích thú reo lên, tay chỉ dòng sông bên dưới._ Họ đang đi thuyền trên suối đó!!!
Mọi người hồi hộp chờ đợi.
- Đâu đâu?_ Koro-sensei nghiêng người ra để nhìn chiếc thuyền._ Ồ!!
Đó là tín hiệu.
"Đoàng!"
Tên bắn tỉa mỉm cười.
'Hạ tên này dễ như trở bàn tay. Hừm... Ta chắc chắn là đã ngắm trúng ngay đầu hắn rồi. Nhưng để đảm bảo...'
"Xì..."
'Bắt viên đạn bằng hai miếng Yatsuhashi sao?!'
-Ối._ Koro-sensei nhìn xuống, quay lại cười với nhóm một._ Nguy hiểm thật nhỉ. Trong miếng Yatsuhashi có xương nè.
"Chậc." Mọi người tặc lưỡi quay đi.
Red Eye mỉm cười.
'Có vẻ nhiệm vụ của ta là một con quái vật khó nhằn đây. Thật thú vị. Hửm?'
Túi quần tên bắn tỉa rung lên, hắn nhớ gì đó, nhanh chóng cầm súng lên nhắm.
'Quên là ta phải hợp tác với con nhóc đó. Không biết nó có giúp gì được không.'
- Á.
Iai bỗng la lên, mọi người quay lại nhìn cô.
- Sao thế, Iai-chan?_ Koro-sensei xoay người hỏi Iai đang ngồi phía trước.
- Em lỡ làm rơi bịch bánh quy xuống sông rồi._ Iai chau mày, giọng hơi tiếc nuối._ Sáng nay em phải dậy sớm để làm, vậy mà... Thôi đành vậy.
'Rơi sao mà rơi xuống sông vậy má?!'
'Đang cách sông cả khúc đấy! Có nước quăng xuống thôi!'
'Đừng nghĩ khi nãy tớ không thấy cậu ném nó xuống nhé!'
Nhưng không ai ngờ, Koro-sensei lại phản ứng kịch liệt.
- KHÔNG ĐƯỢC!!! Bánh của Iai-chan làm, thầy sẽ không bỏ mặc nó! Thầy còn chưa được ăn nữa!!!_ Koro-sensei hoảng hốt, định nhảy ra.
'...'
Điểm yếu của Koro-sensei: Bánh của Iai làm.
- Đừng._ Iai vươn tay kéo Koro-sensei lại._ Nguy hiểm lắm.
Mọi người ngạc nhiên khi Iai có thể bắt được Koro-sensei, ai cũng biết tốc độ của thầy ấy không hề chậm.
- Không được! Em bỏ thầy ra, nó chẳng là gì cả!_ Koro-sensei kiên cường nói, một nửa thân hình choàng ra ngoài.
Iai làm một dấu hiệu tay.
"Đoàng!"
Khi tiếng súng vang lên, bỗng nhiên Koro-sensei và Iai biến mất. Nhưng mấy giây sau, hai người lại xuất hiện, Koro-sensei để Iai ngồi kế bên cạnh mình, xúc tu nhét mấy miếng bánh vào miệng cười thỏa mãn.
- A~ Ngon quá đi!
'...'
Tên bắn tỉa nghiến răng, anh không ngờ tên đó lại dám ôm cả học sinh của mình xuống dưới cầu chỉ để nhặt bịch bánh, mặc dù tên đó bảo vệ nữ sinh đó rất tốt.
'Xin lỗi, thất bại.'
Các học sinh nhóm một nhìn vào tin nhắn trên điện thoại. Họ nhanh chóng trả lời.
'Ha ha không sao, chúng tớ cũng thất bại mà.'
'Tớ không ngờ cậu có thể suy nghĩ ra kế hoạch trong một thời gian ngắn vậy luôn đó!'
'Nè nè Iai, bánh cậu làm ngon lắm hả?'
---
Nhóm hai.
Bây giờ là phim trường Samurai.
Mọi người tụ tập lại trên một con đường, hứng thú quan sát.
- Nhìn gần thế này, thanh katana chuyển động trông thích thật.
- Ừm, đường kiếm thật đẹp, thầy rất thích xem những thứ như thế này.
Các diễn viên nhanh chóng áp sát vào bọn họ.
- Bọn xấu thắng thế rồi!
- Nhanh lùi lại, bọn họ đang tiến về hướng này.
Nakamura liếc nhìn lên một cái tháp cao gần đó, nơi mà Red Eye đang ẩn nấp.
'Được được. Với kĩ thuật của ta ở khoảng cách này, sẽ dề dàng hạ gục hắn chỉ trong một phát đạn. Tệ nhất thì họ sẽ coi nó là tai nạn... Hả? Hắn ta đâu rồi?'
Red Eye bối rối dời tầm ngắm theo hướng nhìn của các học sinh.
'Hắn làm cái quái gì vậy trời?! Từ khi nào mà hắn trà trộn vào trong đám diễn viên vậy?! Thậm chí còn thay luôn đồ.'
- Tôi sẽ yểm trợ anh... Loài hoa duy nhất nở trong sự loạn lác chính là loài hoa mang màu đỏ của máu.
'Thậm chí còn thuộc lời thoại!! Hừ, đám diễn viên chắn tầm nhìn quá!'
Bỗng nhiên gió nổi lên, cát bụi bay tứ tung. Một dáng người xuất hiện từ phía sau Koro-sensei, cầm cây kiếm gỗ hướng đên bên ngực trái mà đâm!
Koro-sensei nhanh chóng né được.
- Ngươi là ai?
- Ngươi không cần biết._ Người đó nói. Nghe giọng thì người ta nhận ra được đây là một nữ sinh, tuy nhiên, cô đang đeo mạng che mặt nên không ai nhìn rõ được khuôn mặt của cô._ Ngươi chỉ cần biết, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
...
'Khoan đã! Từ khi nào mà Iai lẻn vào đó được vậy?!'
'Trang phục cũng mặc hoàn chỉnh cả rồi!'
'Ồ... theo diễn biến này thì đây là boss cuối đấy!'
Iai đưa lưng về phía bọn họ, đối diện với Koro-sensei, một tay cầm thanh katana, một tay để sau lưng.
Ngón tay cô chuyển động, ngón trỏ chỉ lên, sau đó giơ ba ngón tay.
Red Eye ngầm hiểu, nhanh chóng dời tầm ngắm lên cao ba mét.
Iai bỗng xuất hiện phía sau Koro-sensei, giơ chân đá một cái.
Không biết là diễn hay thật, Koro-sensei bị cú đá đó làm cho bay lên tận ba mét.
"Đoàng!"
Không trúng!
Iai nhanh chóng lấy điểm tựa là cây cột, nhảy lên nóc nhà phía bên phải, nơi mà Koro-sensei vừa đáp xuống để tránh viên đạn.
'Má ơi! Sao nhảy được hay vậy trời?!'
- Đừng cố gắng chống cự làm gì. Ngươi cũng sẽ chết thôi._ Iai rút kiếm ra, nói._ Nói đi, ngươi muốn chết kiểu nào, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
- Ha..._ Koro-sensei thở hổn hển._ Đừng hòng ta chịu khất phục!
Hai người lao vào đánh nhau. Iai luôn tạo cơ hội cho Red Eye, cô liên tục áp sát, dồn Koro-sensei vào một góc rồi né ra.
"Đoàng!"
Nhưng thật đáng tiếc, Koro-sensei luôn né được.
'Chậc, hết đạn rồi.'
Lại tiếp tục thất bại, nhưng khác với tâm trạng bực tức của hắn, các học sính nhóm hai reo hò.
- Đúng rồi!!! Đâm ổng đi! Đâm bên phải ấy!
- Nhanh nhanh! Đừng để ổng né được!!!
- Ngầu quá!!!
'Mấy người có nhớ là chúng ta đang ám sát không vậy hả?!'
---
Nhóm ba.
- Thầy đến trễ quá đó, Koro-sensei._ Hara chống nạnh nói.
- À thầy xin lỗi. Thầy và Iai-chan bận nhập vai trong kịch bản đó mà._ Koro-sensei hạ xuống, đặt Iai xuống đất.
- Bọn em vừa mới tham quan Kiyomizuder xong.
- Ồ, vậy chúng ta đi mua đồ lưu niệm ở Ninenzakai nhé.
- Thầy chủ yếu mua bim bim thì có.
'Được rồi, giờ thì ta có thể nắm nhất cử nhất động của hắn. Hừm?'
Red Eye đang chuẩn bị bắn thì thầy Iai chen vào tầm ngắm của hắn, chéo hai ngón tay trên bàn tay phải.
'Chờ.'
- Koro-sensei, mặt thầy đổ nhiều mồ hôi quá._ Iai một tay kéo cái xúc tu của Koro-sensei xuống, tay còn lại cầm một chiếc khăn tay._ Để em lau cho.
- Hu hu cảm ơn em, Iai-chan!_ Koro-sensei cảm động phát khóc._ Chắc do khi nãy em với thầy đấu kiếm hăng quá nên mới đổ nhiều vậy.
'Khi nãy mấy người làm cái gì vậy?!'
Koro-sensei hạ người xuống, cười hạnh phúc.
- Trên mặt thầy dính gì này._ Iai lau xong, giơ tay lên gỡ một lớp giấy gì đó xuống, xoay xoay.
"Đoàng."
Red Eye ngầm hiểu, bắn vào vị trí mà Iai mới đụng tay vào.
- A, cái đó hả?_ Koro-sensei đột ngột quay mặt, viên đạn ghim vào một tờ giấy dính đầy dịch nhầy khác.
'Khốn khiếp! Có phải miếng dán chống đạn đâu chứ?!'
- Các em thấy hay không? Mấy thứ nhớp nháp tiết ra này đủ để đỡ được một viên đạn luôn nè!
Red Eye ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi, ngỡ ngàng.
- Khoan đã, nhóm Nagisa gọi thầy. Alo._ Koro-sensei bắt máy, sau đó hốt hoảng hỏi._ Các em đang ở đâu?!
Koro-sensei bay vụt đi, để mọi người lại với ánh nhìn khó hiểu.
- Có chuyện gì mà gấp thế nhỉ?
Không một ai chú ý đến Iai cũng đã đi mất.
---
'Nơi này.'
"Cốc cốc."
- Anh.
- A. Em vào đi.
"Cạch."
- Vẫn nhanh như thường nhỉ, em ngồi đi.
Iai bước vào, đi đến bên cái ghế dựa, ngồi xuống.
- Lúc anh gọi, hình như cuộc ám sát vẫn chưa xong à?
Một người đàn ông tóc hơi xoăn hỏi, tay cầm những cái ống có mũi tiêm phía trên, đâm vào cổ tay đang đặt trên bàn của Iai.
- Không, mọi chuyện xong hết rồi._ Iai lắc đầu, không hề nhíu mày dù chỉ một chút._ Bây giờ cũng tiện, nếu không thì sợ không có cơ hội.
- Ha ha. Với khả năng của em thì làm gì có chuyện không có cơ hội chứ.
Hắn ta xoay người, chỉnh những cái bọc đang được máu đổ vào.
"Reng reng!"
Tiếng chuông điện thoại reo lên. Iai dùng tay còn lại bắt máy.
- Em nghe.
"Iai-chan!!! Em đang ở đâu vậy?! Thầy giúp nhóm của Nagisa mới nhớ là thầy không dẫn em theo."
Giọng Koro-sensei vang lên, người đàn ông nhíu mày nhìn Iai.
"Lúc thầy quay lại cũng không thấy em ở với nhóm ba. Em có làm sao không?!"
- Em bị lạc.
Không ngờ Koro-sensei lại tin tưởng cái lý do sứt sẹo ấy.
"Vậy bây giờ---"
- Thầy chờ em một lúc. Em sẽ đi đến một chỗ nào đó đông người rồi thầy hãy đón em.
Iai nghe thêm vài lời dặn dò của thầy giáo bạch tuộc xong rồi cúp máy.
- Xem ra gấp quá nhỉ. Được rồi, dù sao cũng đã đủ một lít máu rồi.
Iai rút những ống dây ra, nhanh chóng băng lại, rồi mặc áo khoác vào để che đi.
- Sao em không---
- Không cần thiết.
Iai ngắt lời người đàn ông. Hắn không tức giận, chỉ bình tĩnh cười.
- Em đừng quên. Anh cho phép em, là để em giết hắn đấy.
- Em biết.
Iai đáp rồi đột nhiên biến mất, để người đàn ông lại một mình trong căn phòng.
---
- Iai-chan!!!_ Koro-sensei nhào đến, ôm nữ sinh đang đứng dựa vào bức tường, khóc bù lu bù loa._ Hu hu thầy xin lỗi, thầy đúng là một người thầy tồi! Thầy...
- Em không sao cả, chúng ta về thôi.
---
- Buồn cười thật._ Red Eye mỉm cười đầy bất lực._ Hôm nay không mảy may có một màu đỏ nào lọt vào đôi mắt này.
- Đỏ nè, đồ tui mua đấy.
- Ồ là ông à, cảm ơn.
...
'Wtf?!'
- Tôi nghĩ mình nên chào đón thành viên mới của chuyến du lịch này._ Koro-sensei cười nham hiểm nhìn người đang sợ hãi trước mặt.
---
"Phù phù."
Red Eye nhìn tên quái dị và nữ sinh trước mặt, một người thì đang ăn, một người thì đang thổi liên tục.
- Vậy là ông đã biết trước mọi thứ mà chỉ giả vờ để đùa tôi thôi hả?_ Anh nói một cách bất lực._ Chả trách chính phủ cấm, không cho tôi tiết lộ thông tin về ông.
"Phù phù."
Iai vừa ăn vừa nghe Red Eye nói.
"Phù phù."
- Ăn mẹ đi thổi gì thổi hoài!!!
Koro-sensei cắn một miếng đậu hủ.
- Tôi đâu có muốn giết cậu. Chỉ đến để cảm ơn cậu vì nhờ cậu mà chuyến đi lần này trở nên rất thú vị.
- ...?
Red Eye khó hiểu nhìn Koro-sensei.
- Nhờ việc tìm ra nơi thuận lợi để cậu bắn tới. Bọn trẻ đã có cơ hội tìm hiểu nhiều hơn về thành phố hoa lệ này. Những gì chúng nhận được sau mọi nỗ lực cho những phi vụ ám sát sẽ mang đến cho chúng những điều thú vị._ Koro-sensei nói, sau đó cười, dùng xúc tu xoa đầu Iai vẫn còn chăm chăm ăn._ Và chúng sẽ có cơ hội để tìm hiểu lẫn nhau hơn. Và tôi cũng biết thêm nhiều điều mới từ các học sinh của mình, đặc biệt là Iai-chan.
Red Eye nhìn Iai, những biểu hiện của nữ sinh này ngày hôm nay đúng là tốt khó tin được.
Anh tự hỏi... Cô bé này có phải là một sát thủ đã được đào tạo rồi không...
- Chính vì thế, tôi rất mong được ám sát.
- Ngươi đúng là điên loạn toàn tập.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại là một người thầy tuyệt vời đến thế.
______
11/4/2020