Chapter 14 - Chap 12

- Woa! Sao mà cậu né hết được hay vậy?!

- Các cậu làm tớ nở mũi rồi đấy._ Kanzaki cười lúng túng nhưng tay vẫn liên tục điều khiển con tàu trên màn hình của chiếc máy chơi game.

- Tớ không ngờ cậu lại chơi game giỏi đến như thế đấy!_ Okuda xuýt xoa.

Quả là một Kanzaki khác với mọi người. Trông cô và Kayano trở thân thiết hơn với nhau rất nhiều, chắc là lúc bị bắt cóc, họ đã nói gì đó với nhau.

- Bắn tụi bên phải!!! Đúng rồi, chết hết đi!

Nagisa quay đầu theo tiếng la thì cậu thấy Karma và Iai đang chơi bắn súng ở gần bọn họ.

- Boss cuối rồi!

'Hai người họ không biết từ khi nào mà thân với nhau thế nhỉ?'

Tiếng nhạc chúc mừng vang lên, chữ "WIN" hiện lên màn hình.

- Ha ha thắng rồi!_ Karma vác súng lên vai, tay không cầm súng choàng vai Iai._ Tớ với cậu có thể làm một đội hoàn hảo đấy! Nào nào, chúng ta qua chơi trò kia đi.

- Iai-san, tớ không nghĩ là cậu cũng biết chơi game đấy._ Nagisa tiến lên hỏi.

- Karma-kun mới chỉ tớ.

'Mới chỉ mà chơi giỏi vậy...'

- Này Nagisa-kun, cậu cũng vào chơi thử đi, trò này chúng ta chơi ba người được này.

- A... Được thôi.

---

Tại phòng con trai.

- Ồ, Kanzaki-san vẫn xếp hạng nhất.

- Vậy là đâu có ai ghét cậu ấy.

Có một tờ giấy được đặt dưới đất.

"Bảng xếp hạng

Bạn nữ ấn tượng nhất."

- Lạ là Kurasaki-san không có ai chọn đấy.

- Có lẽ cậu ấy khó gần, từ khi vào lớp, cậu ấy hầu như không nói chuyện với ai._ Sugino nói._ Chứ Iai-san trông cũng khá dễ thương, và cậu ấy cũng đẹp nữa.

- Ha ha, làm gì có. Cậu ấy nói vậy là vì cậu không thấy Iai-san lúc đi nhóm tớ.

- Đúng rồi, Iai vung kiếm rõ ngầu, trông tuyệt lắm! Tớ thậm chí đi xin đoàn phim đoạn video đó này.

- Kurahashi và Yada nói cậu ấy làm bánh ngon lắm!

- Ừ, tớ ăn rồi, ngon lắm.

"Cạch."

Cửa mở ra, Karma và Nagisa bước vào.

- Iai-san kinh quá, một mình cậu ấy lại đánh bại hai chúng ta luôn.

- Ồ, hai cậu đến đúng lúc lắm._ Sugino nói.

- Cái gì trông vui thế?_ Karma hứng thú nói.

- Hai cậu thích bạn nữ nào nhất trong lớp mình?_ Maehara hỏi._ Mọi người trong lớp ai cũng nói hết rồi đầy, còn ai cậu thôi.

- Ưm... Nhất thiết không?_ Nagisa ngập ngừng.

- Bắt buộc!!

Cả hai suy nghĩ một lúc.

- Chắc là Iai-san./ Tớ thì là Iai-chan.

Cả hai ngạc nhiên, quay đầu nhìn nhau.

---

Trong nhà vệ sinh nữ.

Iai gỡ đống băng gạc dính một tí máu trên cánh tay ra, bỏ vào một cái bọc, thắt chặt rồi vứt vào thùng rác gần đó.

- Bị thấy rồi, nên lành thôi._ Iai nhìn vào cánh tay của mình. Kì lạ là, những vết kim đâm đã hoàn toàn biến mất.

Điện thoại Iai rung lên, cô cầm lên. Là tin nhắn từ Karasuma.

'Iai, lại phòng thầy, có chuyện cần xử lý.'

---

Iai bước ra khỏi phòng vệ sinh.

- Ổng kìa!!!

- Bắt ổng lại!!!

- Chết cha, tấn công từ hai phía!!!

Koro-sensei đang chạy hướng về phía cô, phía sau là các học sinh lớp E đang đuổi theo từ hai phía.

- Iai, ngăn ổng lại giùm bọn tớ!!!

- Đừng để ổng chạy thoát!

Iai hơi cong môi, cô chờ Koro-sensei chạy đến, trong tích tắc, Iai giơ tay nắm lấy cổ áo của Koro-sensei.

- ÉCC!

- Haha, cậu làm tốt lắm!

Iai đẩy Koro-sensei về phía các học sinh lớp E, nói.

- Thầy bảo trọng.

- Á!!!

"Bốp!"

"Rầm!"

---

- Em đến rồi.

- Xin lỗi vì đã làm phiền em vào giờ này, nhưng cấp trên muốn em trình bày những việc ngày hôm nay trong lúc ám sát._ Karasuma thở dài nói, đặt một tờ giấy xuống bàn._ Em ngồi đi. Chỉ cần viết hết vào đây là được rồi.

Iai không nói gì, ngồi xuống đối diện Karasuma. Cô bắt đầu viết.

Karasuma vừa xem tài liệu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào ống tay áo của cô bé trước mặt.

'Hay là... chuyến đi tuần tới, anh sẽ đưa cho em một địa chỉ gần chỗ đó nhé?'

Khi nãy, lúc Iai đang chơi bóng bàn với Karma và Nagisa, Karasuma đã thấy tay của Iai được băng lại, bên trong có vài vết màu đỏ.

- Iai._ Cuối cùng, Karasuma cũng lên tiếng.

- Dạ?_ Iai ngẩng đầu nhìn.

- Thầy nghe nói em với tên bạch tuộc đó bị tách ra, sau đó em ở đâu?

- Em bị lạc nên đi tìm đường.

Karasuma nhíu mày, không hề tin. Anh biết Iai không phải là một người ngốc như thế. Nhưng nếu Iai đã không muốn nói thì anh hoàn toàn không thể xen vào.

- Được rồi._ Karasuma thở dài nói._ Sau này em nhớ chú ý an toàn, đừng để mình bị thương.

- Cảm ơn, Karasuma-sensei.

"Vụt."

- Ôi ôi, nguy hiểm thật.

Koro-sensei bay vụt vào trong phòng của Karasuma làm anh giật mình.

- Ồ, Iai-chan cũng ở đây à?

- Bên ngoài đó ồn ào nãy giờ, có chuyện gì thế?_ Karasuma liếc người vừa đột nhập vào.

- Bọn học sinh bắt tôi kể chuyện tình của tôi ấy mà...

- Chuyện tình...?

- Nhưng kí ức của tôi lung lạc lắm._ Koro-sensei cười nói.

- Câu chuyện tình đó..._ Karasuma quay người lại nhìn Koro-sensei._ Là khi ông chỉ có hai chân hai tay thôi, phải không?

Câu hỏi của Karasuma làm Koro-sensei khựng lại, im lặng.

Không khí trong phòng bỗng trầm xuống.

- Không sao... Tôi sẽ không hỏi nhiều. Dù sao thì ông cũng sẽ không nói.

- Được đấy, Karasuma-sensei..._ Koro-sensei cười khúc khích._ Dù sao chúng ta cũng đang đi nghĩ dưỡng, không nên hỏi những câu như vậy.

Không một ai chú ý đến Iai đã ngừng viết.

- Karasuma-sensei, em đã viết xong rồi._ Iai đặt bút xuống, hai tay cầm tờ giấy đưa cho người ngồi trước mặt mình.

- À, cảm ơn em._ Karasuma liếc sơ qua tờ giấy, sau đó nói._ Cũng muộn rồi, em về nghỉ ngơi đi, mai phải về rồi.

- Vâng ạ, hai người ngủ ngon.

- Ngủ ngon, Iai-chan.

Iai kéo cửa đi ra ngoài. Tiếng bước chân của cô vang xa rồi mất hút.

- Ngươi nói xem, Iai đã đi đâu?_ Karasuma quay sang nhìn tên bạch tuộc đang ngồi trong phòng, nghiêm túc hỏi._ Ta không tin chiếc mũi thính của ngươi không ngửi thấy mùi máu từ em ấy.

Koro-sensei cúi gầm đầu, khuôn mặt tươi cười thở dài.

- Iai-chan... Em ấy không muốn ai trong chúng ta biết cả. Lúc đón con bé ở ga tàu, tôi chỉ ngửi được thoang thoảng mùi máu với mùi thuốc sát trùng thôi.

Karasuma nhớ đến cú điện thoại đó, liền kể lại cho Koro-sensei.

- Lấy máu?!

- Ừ, chắc đó cũng là lý do tại sao em ấy lại bị thương ở cánh tay.

- Vậy là Iai-chan đến bệnh viện à?

- Ngươi có nghĩ đến em ấy đi đến nhà của ai không?_ Karasuma nhìn bản đồ trên máy laptop của mình, chau mày hỏi._ Theo như bản đồ, cần tận 20 phút ngồi xe để đi đến bệnh viện gần nhất.

- Có vẻ là thế. Dù sao để chắc ăn, khi nãy tôi đã bay khắp nơi, từ bệnh viện đến các phòng khám tư nhân hay mấy phòng khám lậu, đều không có mùi của Iai-chan. Hỏi y tá, bác sĩ hay những người xung quanh đều không có câu trả lời.

'Kĩ thế...' Karasuma cạn lời, nhưng Koro-sensei đối với Iai luôn quan tâm có thừa nên anh cũng không ngạc nhiên gì.

- Thậm chí có kiểm tra camera cũng không thấy bóng dáng em ấy xuất hiện ở đó.

- Có kẻ đã xử lý hết mọi thứ à?

Karasuma lẩm bẩm, hai người rơi vào trầm tư.

- Có lẽ... chuyện của Iai-chan không đơn giản như chúng ta nghĩ.

Mọi thứ lại rất nhanh bế tắc.

- Phạm vi quá rộng, tôi không thể tìm kiếm hết được, Iai-chan cũng sẽ không cho chúng ta manh mối gì._ Koro-sensei thở dài chán nản, cuối cùng lại đứng lên._ Cũng không còn sớm nữa. Anh nên nghỉ ngơi đi. Tạm biệt.

- Ừ.

Koro-sensei kéo cửa phòng bước ra. Thầy giáo bạch tuộc của lớp E vừa đi trên hành lang vừa thở dài thườn thượt.

- Không biết Iai-chan có bị đe doạ hay gì không...

...

'Thật sơ sót... Lần sau phải cẩn thận hơn mới được.'

_____

20/4/2020