- Nếu muốn giữ lại mạng, thì hãy vào học như một học sinh bình thường đi.
Iai chú ý đến những cái xúc tu của cậu ta đang dần biến thành màu đen.
- Mình... thua rồi._ Itona lẩm bẩm, mắt cậu ta hoàn toàn biến thành màu đen. Những cái xúc tu bắt đầu bay loạn xạ._ Mình... yếu sao?
'Lo mà xử lý chuyện này đi đấy.'
- Ha ha đừng lo, ta chuẩn bị hết rồi.
Câu nói đó rất nhỏ, hầu như chẳng ai có thể nghe được.
- Xúc tu màu đen!!!
- Ôi trời! Cậu ta mất kiểm soát rồi!
Những cái xúc tu của Itona điên cuồng quét khắp nơi, chặt đứt một cái cây trên sân một cách dễ dàng. Itona bật người, nhảy lên khung cửa sổ, mọi người gần đó đều nhanh chóng né ra.
- Ta mạnh._ Itona sòng sọc nhìn Koro-sensei, như bị mất lý trí._ Không ai... có thể mạnh hơn ta...
Dứt lời cậu ta xông vào tấn công Koro-sensei.
"Phập."
Itona đột ngột dừng lại, ngã xuống đất, bất tỉnh.
- Xin lỗi Koro-sensei._ Shiro nói, phía dưới ống tay áo đang giơ lên của hắn là một khẩu súng nhỏ đang bốc khói._ Cậu ta... có lẽ sẽ khó đến lớp học.
Shiro đẩy những cái bàn ra, bước đến chỗ Itona đang nằm.
- Dù đây là ngày đầu tiên chuyển đến... Nhưng đành phải nghỉ học hôm nay vậy
Shiro vác Itona lên vai rồi bước đi.
- Khoan đã. Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, tôi không thể để cậu ta về dễ dàng như thế. Một khi đã vào lớp này, thì chính tay tôi sẽ giúp đỡ tới khi tốt nghiệp._ Koro-sensei nói, xúc tu chỉ vào Shiro._ Bên cạnh đó, Shiro-san. Tôi còn nhiều muốn hỏi lắm.
- Không. Bọn tôi đi đây. Ông định ép bọn tôi ở lại à?
Koro-sensei tức giận, dùng xúc tu định chặn Shiro lại. Nhưng khi xúc tu vừa chạm vào cái áo thì nó bỗng nhiên chảy rữa.
- Vải chết thầy đấy._ Shiro vừa nói vừa dùng tay gạt đống nhầy trên vai áo xuống._ Không chạm vào tôi được đâu.
Trước khi rời đi, Shiro bỗng quay lại nhìn vào đám học sinh đang đứng sau Koro-sensei.
- Hẹn gặp lại.
Hắn cười nói rồi đi mất.
---
- Xấu hổ quá...
Mọi người vừa sắp xếp lại bàn ghế, vừa dọn dẹp lại đống hỗn độn do cuộc ám sát vừa rồi tạo ra.
- Thầy làm gì đó, Koro-sensei?_ Kataoka nhìn thầy giáo bạch tuộc đang ngồi một góc, dùng hai xúc tu che mặt.
- Ờm... Ổng như vậy nãy giờ đó.
- Bị cuốn vào mấy chuyện không đâu. Thầy cứ như diễn viên hài ấy. Xấu hổ quá đi...
- THẦY CỨ E THẸN HOÀI THẾ!!!
- Lúc thầy tức giận trông cũng ngầu ấy chứ._ Hazama nói._ "Ở đâu ra!!". "Những cái xúc tu đó!"
- Khôngggggg. Đừng nhắc lại chứ, Hazama-san!!! Nghe nữa chắc thầy độn thổ mất!_ Koro-sensei ngẩng đầu la lên, sau đó lại dùng xúc tu che mặt lại._ Thiệt là mất hình tượng quá đi...!
- Nhưng cũng bất ngờ thật đó..._ Irina nhìn Koro-sensei, nói._ Cậu bé Itona gì đó... lại có thể vung vẩy mấy cái xúc tu như ông vậy...
- Koro-sensei, giải thích chút đi ạ.
- Thầy có quan hệ gì với hai người họ vậy?
- Thầy hay trốn tránh câu hỏi của bọn em lắm đấy, nhưng..._ Sugino nhìn vào thẳng vào mắt Koro-sensei, nghiêm túc nói._ Sau khi chứng kiến mọi việc, thầy không nói thì bọn em không chịu nổi đâu.
- Đúng rồi, bọn em là học sinh của thầy mà, bọn em có quyền được biết về thầy chứ.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Koro-sensei, hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
- Quả thật không thể tránh né mãi được. Không còn cách nào khác, đành phải nói sự thật thôi._ Koro-sensei đứng dậy._ Sự thật... Sự thật thì... Sự thật thì thầy là... một sinh vật nhân tạo!!!
Cả lớp im lặng.
- Ờ vâng, rồi sao ạ?
- Ặc! Sao không có phản ứng gì hết vậy!!!_ Koro-sensei nhìn khuôn mặt bình thản của học sinh mình, thất vọng nói._ Lời thú nhận đó không phải sốc lắm sao?!
- Bọn em muốn biết những gì trước đó kìa._ Nagisa lại gần Koro-sensei, hỏi._ Sao thầy lại tức giận khi thấy Itona-kun có xúc tu? Sao thầy lại được sinh ra... và tại sao thầy lại đến lớp bọn em?
- ...
Không khí cả lớp bắt đầu chùng xuống.
Iai ngồi trên bàn của mình, nhìn vào hai tay của mình chằm chằm. Trên tay cô cầm một sợi dây chuyền, nghe thấy câu hỏi của Nagisa, Iai nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, như đang nhớ về một ký ức nào đó.
"---, em có nghĩ rằng---?"
- Ám sát chính là mối quan hệ thống nhất giữa các em và thầy._ Koro-sensei nhìn các học sinh của mình._ Nếu các em muốn biết câu trả lời... Thì chỉ có một cách duy nhất là ám sát. Nếu không có câu hỏi nào khác, thì lớp học hôm nay kết thúc tại đây.
Chúng tôi là lính đánh thuê, tìm kiếm câu trả lời bằng súng và dao.
Thầy là mục tiêu của chúng tôi.
Chúng tôi muốn biết về cuộc đời của ông ấy.
---
- Karasuma-sensei.
Karasuma nghe có ngồi người gọi mình thì quay lại, anh thấy các học sinh lớp E đang đi về phía em.
- Các em... Có chuyện gì mà các em đến đông thế?
- Ưm..._ Isogai thay mặt mọi người lên tiếng._ Thầy dạy thêm cho tụi em kĩ thuật ám sát được không ạ?
- Nhiều hơn nữa à?_ Karasuma thắc mắc hỏi.
- Bọn em muốn chính tay bọn em phải giết được ông ấy, chứ không phải ai khác.
- Tương lai nếu cứ như thế thì bọn em cũng không có lý do gì để cố gắng.
- Thế nên, bọn em muốn cố gắng giết ông ấy trong khoảng thời gian còn lại mà bọn em có.
- Bọn em muốn giết... giáo viên chủ nhiệm bằng chính tay của mình để tìm câu trả lời.
'... Các em đã cùng chí hướng ánh mắt các em đã nói lên điều đó.'
- Được rồi..._ Karasuma mỉm cười rồi nghiêm túc nói._ Vậy thầy sẽ tổ chức lớp bồi dưỡng kĩ năng sau giờ học cho những ai có nhu cầu, sẽ khó hơn rất nhiều đấy.
- Vâng ạ!!!
- Vậy làm ngay thôi, mấy đứa leo dây 20 lần cho thầy._ Karasuma nói với vẻ mặt ác quỷ, tay chỉ lên những sợi dây đã được buộc lên một cành cây cách mặt đất khoảng 10 mét._ Bắt đầu!!
- Sao dã man vậy!!!
Lớp học ám sát 3-E Trung học Kunugigaoka. Sau cơn mưa, trời lại nắng.
- Này Nagisa-kun, cậu có thấy Iai-chan đâu không?
- Hửm, cậu nói tớ mới để ý._ Nagisa nhìn xung quanh._ Sao không thấy cậu ấy đâu nhỉ?
---
Trên một cái cây không xa không gần lớp học, Iai ngồi trên cành cây to nhất, nhìn học sinh lớp E đang theo lời của Karasuma mà leo lên sợi dây, lại nhìn Koro-sensei cũng đang ngồi trên cây giống cô, vừa đọc sách vừa quan sát mọi người.
Iai nhìn vào mặt dây chuyền của mình.
- Một giáo viên tuyệt vời, nhỉ?
Nữ sinh tóc bạch kim nhàn nhã đứng lên, hít một hơi và đeo sợi dây chuyền vào.
- Nên lại đấy tập chung với mọi người thôi.
Dứt câu, trên cành cây cao nhất đã không còn người trên đó nữa.
- Với lại, Karma-kun và Nagisa-kun cũng đang tìm mình mà.
______
25/5/2020