Lời kể của Forth.
Cuộc đời tôi chưa từng táo bạo tới mức này. Tôi không phải dạng người sẽ đi lên giữa sân khấu, hát một bài hát và thừa nhận tình cảm của mình với một người đặc biệt nào đó trước mặt nhiều người như vậy. Khi các nhân viên của sự kiện yêu cầu tôi hát một bài hát trong thời gian nghỉ ngơi trước khi thông báo người thắng cuộc, tôi còn chẳng chắc chắn được điều này nữa. Đúng, tôi đã biểu diễn trước đây, nhưng thật sự vẫn thấy rất kì lạ khi bị mọi người nhìn chằm chằm tới chứ.
Tuy nhiên, tôi đã quyết định làm điều này tại những phút gần cuối cùng, khi Beam đã hoàn toàn thay đổi cách cư xử với tôi từ cái ngày đi biển về.
Lúc đầu, tôi thực sự không thể hiểu được sự thay đổi đột ngột của cậu ấy. Cậu ấy không tới sảnh huấn luyện cùng với Pha nữa. Cậu ấy cũng chẳng trả lời những tin nhắn hay nhận điện thoại của tôi. Và cậu ấy liền nhanh chóng chạy mỗi khi tôi xuất hiện ở nơi cậu ấy vừa ở. Tôi biết, cậu ấy đã cư xử rất kì lạ từ lúc ở bãi biển rồi. Nhưng khi cậu ấy cư xử như vậy, tôi hoàn toàn không biết nên làm gì để đối xử với cậu ấy nữa. Những điều này khiến cho tôi thấy chúng tôi giống như trong bộ phim hoạt hình "Tom và Jerry", khi đó tôi là Tom, người luôn luôn đuổi theo Jerry-Beam thích trốn chạy...
...Cho tới khi, tôi nhận ra được lý do của cậu ấy lúc thằng Pha tới trước mặt tôi hỏi người tôi thực sự thích là ai: Yo hay bạn thân của nó?
Pha có vẻ giống như kẻ không quan tâm tới mọi thứ xung quanh nhưng nó lại là người rất nhạy cảm. Cũng giống như những người khác, nó nghĩ tôi thích Yo trên mức đàn em bởi vì sự quan tâm của tôi thể hiện ra với em ấy, nhưng lại có những chuyện kì lạ diễn ra giữa tôi và bạn thân của nó. Pha cũng nhận ra được cách đối xử kì quặc mà Beam dành cho tôi nữa, nên nó chỉ muốn biết ai mới là người tôi thật sự nghiêm túc khi ở bên, và ai là người tôi chỉ muốn chơi đùa qua ngày.
Câu trả lời quá rõ ràng rồi. Tôi thích Beam.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi đang chơi đùa với Yo nhé. Tôi thực sự quan tâm chăm sóc em ấy với vai trò là đàn anh... CHỈ là đàn anh. Tôi coi em ấy là em trai bé bỏng của tôi, là đứa trẻ luôn cần mọi người chăm sóc bởi sự mỏng manh của em ấy. Mọi thứ chỉ có vậy.
Tôi còn cần phải giải thích chứng minh mình trong sạch bao nhiêu lâu nữa đây??
Tôi đã quá mệt mỏi khi phải làm thế rồi. Tôi chỉ muốn hét lên với tất cả mọi người ai mới là người tôi thực sự muốn ở bên để mấy điều gán ghép họ làm xung quanh tôi và Yo có thể biến mất.
Khi tôi nói điều đó với Pha, nó liền giữ im lặng nhìn tôi với ánh mắt chăm chú nghiên cứu. Tôi cũng chẳng phải thằng ngốc khi không biết nó thực sự thích Yo (với đôi mắt lúc nào cũng tìm kiếm hình bóng ... Cũng chẳng khó để hiểu được cảm giác của nó đâu) chắc đó cũng là lý do nó hỏi tôi. Nhưng, nó chắc sẽ thấy thoải mái lắm vì tôi không phải là tình địch của nó mà. Pha cũng lo lắng cho tình trạng hiện tại của bạn nó nữa. Tôi nhận ra, Beam không chỉ khác thường với tôi, còn đối với cả bạn bè cậu ấy nữa. Thậm chí có lần cậu ấy hỏi Pha về cảm giác khi hôn một thằng con trai...
Và bây giờ, điều đó làm cho tôi hiểu được tại sao cậu lại cư xử kì lạ tới vậy...
Cậu ấy nhớ được đêm đó... Cậu ấy nhớ được những nụ hôn chúng tôi đã có trong thời gian đó!!
Tôi không biết tôi nên hét lên bởi sự vui mừng hay đây chính là hồi chuông cảnh báo vì cậu ấy nhớ nữa??
Cậu ấy có thể giả vờ đã quên đi việc đêm đó và cư xử như bình thường. Tôi cũng chẳng để ý tới chuyện đó vì tôi đã biết trước là cậu ấy có thể sẽ quên việc đêm đó rồi. Nhưng, cậu ấy lại chọn một cách hoàn toàn khác để giải quyết điều đó. Cậu ấy đã trốn khỏi tôi. Và việc này có nghĩa là cậu ấy để tâm đến chuyện đêm đó, cậu ấy lại làm cho tôi bối rối giống như mọi lần. Tôi vốn không định thừa nhận tình cảm, nhưng lần này tôi phải nói ra, vì tôi nghĩ tôi sẽ không thể sống yên được với những bứt rứt trong lòng khi chưa nhận được câu trả lời rõ ràng từ cậu ấy. Và dù câu trả lời đó có là thế nào, tôi cũng sẽ làm mọi cách để thay đổi nó.
Vì vậy, khi tôi chọn hát bài Jai Sung Mah của Loso, tôi cũng đã thay đổi một chút lời ở đoạn cuối. Tôi muốn Beam biết rằng dù giờ cậu ấy không có cảm giác giống như tôi, nhưng tôi sẽ làm mọi cách để có được trái tim cậu ấy. Tôi hiểu Beam, tôi biết con đường tôi chọn sẽ rất khó khăn. Tuy nhiên, chúng tôi đã được dạy phải biết kiên trì. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc nữa nếu chưa cố hết sức mình...
Nên, trong ngày cuộc thi diễn ra, trước mặt rất nhiều khán giả... Tôi bắt đầu việc tỏ tình.
"Tôi sẽ đợi em ở thư viện" Tôi nói sau khi bài hát đã kết thúc và nhìn vào người đã luôn nhìn tôi.
Giờ em đã hiểu được tình cảm tôi dành cho em chưa??
Cả khán đài đều vang lên tiếng la hét khi tôi rời đi. Một vài Nam khôi năm hai, những người còn đang đứng ở sau sân khấu vỗ nhẹ vài cái vào lưng tôi vì đã có can đảm nói thật lòng mình ra, thậm chí còn là nói ra như vậy trước rất nhiều người. Tôi biết, Yo cũng đã làm như thế, nhưng mọi người không nghĩ tôi có thể làm được. Họ thậm chí còn trêu đùa rằng thay vì người tôi bày tỏ sẽ đến, người tới sẽ là một người hâm mộ nào đó, người vẫn còn đang hét lớn ở ngoài kia kìa.
Và tại sao, khi có bao nhiêu địa điểm đẹp đẽ khác, tôi lại nói với cậu ấy sẽ đi hẹn hò tại thư viện??
Tôi cũng không biết nữa. Trái tim tôi lúc đó đập dữ dội trong lồng ngực đến mức không suy nghĩ gì mà đã nói ra điều này...
Nhưng giờ nói ra rồi... Liệu cậu ấy có đến không?? Liệu cậu ấy có nghiêm túc nghe lời bày tỏ của tôi không??
Khi tôi hát, khuôn mặt cậu ấy hoàn toàn chẳng có chút biểu cảm gì cả khiến tôi suýt không thể hoàn thành kế hoạch. Bàn tay tôi giờ đã lạnh băng rồi, cả hơi thở đã bắt đầu không còn theo quy luật gì nữa. Tôi lo lắng đi đi lại lại tại phòng thay đồ khi họ đang bắt đầu thông báo người thắng cuộc.
Đột nhiên, điện thoại tôi vang lên. Cố bình ổn lại nhịp thở, tôi nhìn vào tên người gọi tới... Đã rất lâu rồi tôi mới nhìn thấy được cái tên này dù tôi luôn cầu nguyện để có thể thấy được nó hiện lên trên màn hình điện thoại... Beam...
Tôi hít một hơi thật sâu trước khi trượt màn hình nhận điện thoại.
"Alo?" Tôi nói ra giọng bình thường nhất mà tôi có thể.
"Tao đang ở bãi đỗ xe" Cậu ấy nói vậy và cúp điện thoại ngay lập tức.
Chỉ thế thôi?? Cậu ấy ở bãi đỗ xe?? Có phải là cậu ấy đang muốn nói tôi ra đó không??
Cậu ấy thực sự chẳng rõ ràng chút nào, giống như mấy câu hỏi trong bài kiểm tra vậy, nhưng tôi nghĩ là, cậu ấy đang muốn tôi tới đó với tin nhắn ấy.
Nên, không chờ cho tới khi việc thông báo kết thúc, tôi vội vàng chạy ra nơi mà cậu ấy có thể ở trong lúc này. Tôi sợ rằng nếu như để cậu ấy đợi lâu quá, cậu ấy sẽ rời đi giống như cơ hội thứ hai này của tôi vậy.
Khi tôi tới bãi đỗ xe, tôi nhanh chóng nhìn khắp mọi nơi, tìm kiếm bóng hình ấy. Hôm nay có rất nhiều xe vì cuộc thi vẫn đang diễn ra. Tôi không biết tôi nên bắt đầu tìm ở chỗ nào. Trong toàn bộ bãi đỗ xe của trường, khu để xe dành cho khách là lớn nhất vì phải cung cấp chỗ cho rất nhiều người, không chỉ sinh viên và nhân viên của trường, mà còn cho cả những vị khách tới trường nữa. Tôi hiện đang chạy khắp nơi vì chẳng biết nên đi đâu mới đúng cả.
Tôi chạy vụt qua khu A của bãi đỗ xe nhưng cậu ấy không ở đó... Chạy tới khu B, rồi khu C khi tôi cố gọi điện thoại cho cậu ấy nhưng cậu ấy lại không trả lời. Tôi thắc mắc liệu tôi có đến đúng khu đỗ xe hay không hay ý cậu ấy là nơi khác. Tôi muốn hét lên vì thất vọng... Nhưng mà, khi tôi tưởng cơ hội đã mất, tôi cũng tìm thấy được vị trí chiếc CR-V quen thuộc, với người chủ nhân mỏng manh của nó đang ngồi trên chiếc nắp xe.
Đầu cậu ấy hơi cúi xuống như để suy nghĩ điều gì đó, nhưng điều đó không có nghĩa là Beam không nhận ra sự xuất hiện của tôi. Tôi thấy cậu ấy ngồi thẳng lưng vì căng thẳng, bàn tay cũng dần nắm chặt lại khi tôi tới gần, điều đó cũng tạo ra một khung cảnh thật hỗn độn.
Tôi dừng bước lại khi còn cách cậu ấy vài mét bởi tôi không chắc còn có thể kiểm soát được bản thân mình nếu như tôi thu hẹp khoảng cách lại. Và có vẻ như cậu ấy cũng muốn như vậy, tôi thấy cậu ấy thở ra nhẹ nhõm khi tôi dừng bước lại. Sau đó, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Chúng tôi đầu giữ im lặng khi nhìn chằm chằm vào mắt nhau.
Tôi nên nói gì đó... Nhưng tất cả những câu nói trong đầu tôi lúc trước đều chạy đi đâu hết rồi khi tôi nhìn thấy đôi mắt màu cafe tuyệt đẹp kia.
Một lúc sau, Beam quyết định phá tan bầu không khí im lặng này.
"Tao sẽ tan chảy nếu như mày cứ nhìn chằm chằm vào tao như thế đấy" Cậu ấy nói với giọng khôi hài.
Nếu như không phải tôi đã hiểu tính cách cậu ấy, tôi sẽ nghĩ cậu ấy đang trêu đùa với cảm xúc của tôi. Nhưng, không. Đây chỉ là mặt ngoài tính cách của cậu ấy thôi.
"Beam..."
"Hãy để yên mọi thứ như thế này đi..." Cậu ấy ngắt lời, "Tao sẽ hỏi mày một câu, và mày phải trả lời tao. Chỉ một lần thôi, tao muốn mày thật lòng nói hết với tao"
Cái gì??
Theo như những gì tôi nhớ, cậu ấy mới là người không hề thật lòng với tôi mà. Cậu ấy thậm chí còn luôn chạy trốn khỏi tôi.
Tôi đã định cãi lại, nhưng cậu ấy nhanh chóng cắt ngang lời tôi nói lần nữa giống như là cậu ấy biết tôi định nói cái gì vậy.
"Và... đừng bao giờ cố tránh đi những vấn đề quan trọng nếu không tao sẽ không bao giờ nghe theo mày nữa"
"Không phải em mới là người luôn tránh né những vấn đề quan trọng sao??" Tôi đột ngột hỏi khi cậu ấy dừng lại.
"Cái gì??" Beam hét lên với đôi má hơi nhiễm hồng. Sau đó, cậu ấy nuốt nước bọt tự kiềm chế lại bản thân.
Tôi thấy điều này khá thú vị, nhưng tôi phải nén cười lại nếu không sẽ làm cho cậu ấy rối trí.
"Tao là thế. Dù sao thì..." Cậu ấy bắt đầu nói khi đã bình tĩnh lại. "...Bài hát đó... Mày hát... Là dành cho tao à??"
Nếu cậu ấy muốn một câu trả lời thẳng, tôi sẽ dành cho cậu ấy.
"Ừ"
Rõ ràng, cậu ấy đã biết câu trả lời bởi vì tôi thậm chí còn nhờ tới sự giúp đỡ của đàn em thân thiết để gửi tin nhắn cho cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn còn chưa trả lời.
Cậu ấy lại nuốt nước bọt lần nữa.
"Và bài hát năm ngoái?? Bài mà mày đã chơi trên sân khấu, nó cũng là cho tao??"
"Ừ"
...
"Tại sao mày không nói với tao??"
"Tôi nên nói với em thế nào đây??"
"... Cái... Phần lời cuối trong bài hát của mày..."
"Về việc tôi đã yêu em?? Nếu như tôi bày tỏ tình cảm trước đây, câu trả lời của em sẽ như thế nào chứ??"
Câu hỏi này đã khiến cậu ấy suy nghĩ một chút trước khi cắn môi tạo thành một đường thẳng, sau đó, cậu ấy gật đầu nhẹ.
Đôi mắt cậu ấy hướng ra xa nhìn mọi vật xung quanh trong khi ngón tay ngõ nhẹ vào đầu ô tô, nơi cậu ấy đang ngồi lên, hẳn cậu ấy đang suy nghĩ cậu trả lời.
"Okay" Cậu ấy nói rồi quay lại nhìn tôi.
"Okay? Okay gì cơ??" Lông mày tôi nhíu lại đã sắp thành một đường thẳng rồi.
Cậu ấy trượt xuống khỏi đầu xe, sau đó nói với giọng thản nhiên nhất, nhưng cậu ấy vẫn lo lắng rất nhiều, "Đó là lời thông báo rằng tao đã hiểu được cảm giác của mày với tao là gì. Ít nhất bây giờ, tao sẽ không hoang mang vì những hành động của mày đối với tao nữa"
"Em đã hoang mang?? Nhưng tôi chưa làm gì khiến em bối rối hết ngoại trừ bài hát ngày hôm nay."
"Mày chưa làm gì??"
Đúng, tôi chưa từng làm gì...
Cậu ấy cư xử rất kì lạ dù rằng tôi chưa hề làm gì cả. Thực ra, tôi muốn biết cái lý do đó tới chết tại sao cậu ấy lại làm thế... Trừ khi...
"Trừ khi, em nhớ được đêm đó... tại bãi biển," Tôi nói.
Cậu ấy giật mình tới đóng băng luôn...
Vậy là đúng như những gì tôi đã nghĩ hử??
Cậu ấy nhớ được, nhưng cậu ấy lại không muốn thừa nhận. Nhưng vì chúng tôi ở đây để thật lòng hơn với nhau, tôi sẽ đặt may mắn của mình vào chuyện này.
"Bình thường, em sẽ quên hết mọi chuyện đã xảy ra khi em đã uống say, chỉ trừ đêm đó. Em nhớ hết tất cả, đó là lý do em trốn khỏi tôi trong những ngày gần đây"
"Cái gì??... Tao không trốn. Tao chỉ muốn suy nghĩ một chútttttt" Cậu ấy nói ra lý do.
"Nghĩ vì cái gì?? Về việc làm thế nào để tránh mặt tôi?"
"Không... Tao đang nghĩ tại sao tao lại làm như thế!! Và làm sao mày nghĩ tao có thể đối mặt với mày sau khi chuyện đó xảy ra?? Tao cũng thấy xấu hổ vì chính bản thân tao mà."
"Vậy sao em không giả vờ là đã quên đi?? Dù sao thì, mọi người đều biết cái tật uống say là quên hết tất cả của em rồi."
"Tao đã thử rồi... Nhưng không thể... Và mày đừng có bắt tao giải thích tại sao tao không thể vì tao cũng đang đi tìm lý do đây. Và, ngoài ra, đừng có suy nghĩ vớ vẩn về điều đó... Khi tao tìm ra câu trả lời, tao sẽ nói với mày, ngay lập tức..."
Ồ!! Cậu ấy cũng không hiểu tại sao cậu ấy lại làm như vậy nữa.
Cậu ấy nhìn thật bối rối... Đúng là tôi nói tôi muốn đặt sự may mắn vào cậu ấy, nhưng tôi không nghĩ là tôi có thể làm điều đó ngay lúc này...
Tôi hướng tới cậu ấy một nụ cười đồng ý. Đương nhiên, tôi hiểu được việc này là quá mới đối với cậu ấy. Nếu như cậu ấy chưa sẵn sàng để thừa nhận mọi thứ, tôi sẽ bằng lòng chờ ngày đó tới...
Cậu ấy cười lại với tôi vì đã hiểu được sự khó xử của cậu ấy, sau đó bước tới gần tôi.
Từ đằng xa, chúng tôi có thể nghe được tiếng hét lớn của mọi người khi họ chúc mừng cho Trăng mới của Trường. Tôi không nghe rõ ra ai là người đoạt giải vì tôi còn đang mải chú ý tới người đang đứng trước mặt tôi đây. Nhưng tôi chắc chắn, người thắng cuộc là Ming. Dù sao thì, tôi cũng là cố vấn của nó mà...
Bên cạnh đó, Beam bảo tôi đưa tay ra bởi vì có thứ rất quan trọng muốn đưa cho tôi khi cậu ấy đến gần tôi.
Tôi làm theo như những gì cậu ấy nói, sau đó, cậu ấy đeo chiếc dây màu đỏ đó xung quanh cổ tay tôi.
Tôi sửng sốt khi nhận ra đó là chiếc bánh răng tôi đã làm mất từ một năm trước!! Tôi chắc chắn điều đó vì nó có dấu hiệu của tôi ở mặt sau chiếc bánh răng này.
Tôi đã nghĩ, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy nó được nữa. Chúng tôi chỉ được nhận thứ này một lần thôi. Không có chiếc dự phòng nào khác hoặc nếu như chúng tôi có tự đặt làm một chiếc thế này, nó cũng không thể có ý nghĩa tương tự như thế được. Chiếc bánh răng này chính là biểu tượng cho sự khó khăn mà chúng tôi đã trải qua vào năm ngoái. Nó cũng là trái tim của người kỹ sư như chúng tôi nữa...
"Em... Em lấy được nó từ đâu vậy??" Tôi lắp bắp.
"Tao sẽ không nói vì mày đã làm cho tâm trạng của tao rối bời như thế này."
"Beam..."
"Chỉ cần nghĩ là mày may mắn có lại được nó. Thằng Ming nói, thứ này rất quan trọng đối với mày đó, ngài kĩ sư. Sau đó, mày sẽ trở thành đàn anh huấn luyện vào năm sau. Làm thế nào có thể dẫn đường chỉ lối cho đàn em nếu như chúng nó biết được người chỉ đường quá mức bất cẩn tới mức suýt nữa đánh mất chiếc bánh răng này?? Tao cá, chúng nó sẽ không nghe lời mày đâu."
Tôi không thể ngăn cho bản thân không cười được nữa rồi. Đúng. Trong suốt thời gian đó, tôi đã nghĩ rằng tôi đã đánh mất nó. Nhưng, không phải vậy. Nó chỉ ở trong tay chủ nhân đích thực của nó thôi...
Tôi cởi chiếc dây đó ra khỏi cổ tay tôi, và đặt lại vào tay cậu ấy mặc kệ cái lắc đầu đột ngột và sự phản đối của cậu ấy.
"Tôi rất bất cẩn đúng không?? Vậy thì em phải giúp tôi chăm sóc cẩn thận cho nó."
"Này!! Mày không nghĩ tới ý nghĩa khác của chiếc bánh răng này hay sao?? Ming đã nói hết cho bọn tao rồi!!"
"Đó chính xác là ý định của tôi"
"Cái gì!?"
Điện thoại tôi vang lên. Sự kiện đã kết thúc rồi, và khán giả đã bắt đầu ra về trong khi vui vẻ nói chuyện về kết quả của cuộc thi hôm nay. Những Nam khôi khác chắc chắn đang tìm tôi để chúng tôi có thể dọn dẹp tất cả những trang thiết bị đã được sử dụng trên sân khấu vì đó chính là trách nhiệm của chúng tôi.
Haizzz!!! Cuộc sống của một Nam khôi!!
Điện thoại của tôi lại vang lên lần nữa.
"Tôi phải đi rồi" Tôi nói, mặc dù tôi muốn ở lại bên cạnh cậu ấy lâu hơn.
Cậu ấy gật đầu. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ rời đi khi chưa cho cậu ấy biết ý định của tôi đâu.
"Beam... Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ theo đuổi em cho tới lúc tôi nhận được sự cho phép của trái tim này" Tôi đặt tay lên ngực trái cậu ấy.
Tôi không chờ cậu ấy trả lời. Tôi thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, nhẹ nhàng nâng mặt cậu ấy lên bằng cả hai tay, dịu dàng đặt lên trán cậu ấy một nụ hôn (trong khi cậu ấy vẫn đang chết lặng) để ấn định lời hứa của tôi.
Tôi mỉm cười vẫy tay với cậu ấy, trong khi đôi mắt cậu ấy vẫn mở lớn vì ngạc nhiên, khi chạy về khán phòng với cả thế giới nhỏ đặt trong tim.
Lời kể của Beam.
Tôi liếc nhìn con người với nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt đẹp trai của nó...
Khoan đã!! Không!!Làm ơn hãy cho tôi rút lại những lời vừa nói...
Tôi liếc nhìn con người với nụ cười ngượng cùng trên khuôn mặt ngu ngốc của nó, người vừa mới chào tôi khi tôi mở cửa phòng kí túc xá. Tôi vừa mới chỉ ngủ được vào gần sáng hôm nay thôi vì đã thức nguyên đêm qua. Khi tiếng chuông cửa vang lên khắp cả phòng, tôi ngồi bật dậy khỏi giường nghĩ rằng phải có gì đó quan trọng lắm thì người đó mới làm phiền tôi quá sớm vào buổi sáng này, thêm nữa hôm nay là cuối tuần, chỉ để gặp cái kẻ đã làm cho tâm trí tôi ngập trong sương mù tới mức mất ngủ cả đêm.
"Sawandee krub, Beam" Forth nói với tông giọng ngọt ngào đến mức tôi không thể chấp nhận được
Cái quái gì?!
Tôi đảo mắt bởi vì tức giận. Từ khi nào nó có cái giọng như thế? Nó có nghĩ nó giống mấy con ong mật đột nhiên trở nên ngọt ngào không?? Và tại sao nó lại nhìn không có khuyết điểm như vậy với chiếc áo sơ mi xanh đậm và chiếc quần bò rách đó chứ?? (Mấy sợi râu lởm chởm trong cuộc thi hôm qua đâu rồi?) Trong khi đó nhìn tôi thật luộm thuộm với những dấu hiệu của người vừa ngủ dậy: mái tóc lộn xộn và đôi mắt sưng lên với màu thâm quầng rõ ràng bên dưới chúng.
Ừ, tôi biết bây giờ nhìn tôi gớm ghiếc tới mức nào. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy vậy từ lúc được sinh ra trên thế giới quái đản này (đừng giận tôi vì nói ra điều đó). Tôi đã nghĩ sẽ tiếp tục trốn khi thấy người đứng trước cửa phòng tôi là thằng Forth. Nhưng sau đó, tôi nhớ ra nó chính là lý do chính khiến tôi trông như thế này cho nên nó sẽ phải chịu đựng chuyện này. Dù sao, việc này cũng có thể khiến cho nó để yên cho tôi ở một mình.
Nhưng có vẻ như nó không hề có ý định làm thế, nó chỉ nhìn tôi với ánh mắt thích thú thay vì sự hoảng sợ theo như những gì tôi đã nghĩ.
"Sao?? Đây là lần đầu mày thấy một người mới ngủ dậy hả??" Tôi hỏi, sự tức giận hiện rõ trong lời nói.
"Không ngủ đủ sao??" Nó nhận xét khi đôi mắt quan tâm của nó âu yếm nhìn khuôn mặt thiếu ngủ của tôi, điều đó khiến tôi muốn móc con ngươi nó ra khỏi hốc mắt để nó không thể nhìn tôi như thế được nữa.
Đúng!! Tôi biết tôi rất bạo lực!!
Nhưng đây chính là những thứ sẽ xảy ra khi tôi thiếu ngủ, và lý do của điều đó chưa chịu dừng khiến tôi thấy kì lạ, tạo ra những cảm xúc không thể gọi tên... Những cảm xúc khiến tim tôi đập mạnh, tâm trạng rối bời, tàn phá tâm trí tôi...
"Hiển nhiên" Tôi trả lời với đôi mắt đảo quanh chán nản.
"Tại sao??"
Tôi nhíu mày lại trong nghi ngờ.
Mày còn dám hỏi câu đó?? Không phải nó quá rõ ràng rồi hả?? Mày chính là lý do đấy!! Thằng chết tiệt!!
Mỗi lần tôi định nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ, cái khuôn mặt mừng rỡ tới ngu ngốc của nó tại bãi đỗ xe kia lại xuất hiện. Thêm vào đó, giọng nói trầm ấm phiền nhiễu của nó cứ chạy đi chạy lại trong đầu tôi như có ai đó nhấn nút lặp lại thành một playlist, và chỉ có một bài hát được chơi trong playlist đó, chính là lời bày tỏ của nó...
Lời tỏ tình đó đã phá hoại toàn bộ tâm trạng của tôi. Có thể nhìn tôi rất bình tĩnh khi đứng nói chuyện với nó, nhưng thực tế, tôi đã muốn trượt dài trên chiếc xe, hét lên những lời tục tĩu mà tôi biết ở nhiều thứ tiếng khác nhau, và đào một cái hố thật lớn thật sâu nơi tôi có thể trốn cho tới khi tôi hiểu ra hết được mọi chuyện.
Nói theo một cách khác, điều này khiến tôi bối rối... Hoàn toàn bối rối.
Tôi có thể hiểu được điều đó nhưng tôi không biết phải làm thế nào để giải quyết chuyện này cả...
.
.
.
Khi nó nói ra rằng nó thích tôi, tôi đã mất một thời gian khó khăn để chấp nhận được...
.
.
.
Khi nó phát hiện ra tôi còn nhớ buổi đêm trên bãi biển đó, tôi đã suýt nữa mất toàn bộ sự bình tĩnh bên ngoài và hét lên đầy hoảng loạn...
.
.
.
Và khi nó tuyên bố rằng nó sẽ theo đuổi tôi, tôi biết tôi sẽ phải chấp nhận số phận bi đát này rồi.
Không phải là do nó, mà bởi vì điều này có nghĩa là tôi không còn có thể chạy trốn khỏi những thứ cảm xúc không thể gọi tên thường xuất hiện mỗi khi nó ở bên nữa.
Nên, lúc tôi trở về phòng kí túc xá sau khi nói chuyện với nó tại bãi đỗ xe, tôi đã cố để xóa nhòa đi thứ giọng phiền nhiễu của nó lặp đi lặp lại trong đầu tôi vì tôi cảm giác như tôi đang bị mất trí rồi. Tôi mở những bản nhạc chói tai trên stereo, nếu như thằng Kit có nhà, nó chắc chắn sẽ đập cửa phòng tôi và yêu cầu tôi tắt ngay lập tức bởi sẽ làm phiền hàng xóm. Nhưng nó không ở nhà và tôi cũng chẳng thèm quan tâm nó đang ở đâu. Có lẽ, nó đang ở cùng với Ming vì tôi thấy hai đứa nó ở với nhau và thằng Ming đã đưa băng dô danh hiệu cho nó. Như tôi đã đoán trước, Ming sẽ đoạt giải. Tôi không biết em Yo và Suthee được giải mấy nữa vì giờ tôi không có tâm trạng nào để tâm tới điều đó cả.
(Stereo)
Khi tôi đã mệt mỏi khi nghe những bản nhạc đỏ rồi (và hàng xóm cũng đã gõ cửa phòng tôi nữa), tôi chuyển sang chơi 'Liên minh Huyền thoại' với vài người bạn không hề có chút quan tâm nào tới cuộc thi kia. Chúng tôi thách đấu tất cả những băng nhóm chúng tôi biết nhưng cho tới khi tất cả những người bạn của tôi đều chán nản offline vì chỉ thắng được có một lần. Tôi suy nghĩ có nên đi tới mấy câu lạc bộ đêm và gặp vài cô gái hay không, nhưng cái não chết tiệt của tôi liền gửi đèn đỏ cấm tôi làm vậy vì tôi đã hứa với một người rồi.
Chết tiệt!!!!!
Từ khi nào tôi đặt bản thân mình vào lời hứa hẹn đó?? Và làm thế nào cuộc đối thoại đó là một lời hứa hẹn được?? Theo như tôi biết, tôi chưa từng hứa gì cả...
Nhưng nó đã đặt lời hứa...
... Và tôi cũng đã chấp nhận nó đeo chiếc bánh răng đó lên cổ tay tôi và tôi cũng không muốn bỏ ra (xin đừng hỏi tại sao vì tôi cũng không biết đâu)
Vì vậy, tôi dừng xem những bộ phim tôi đã tải trên Mac lại khi những tia sáng đầu tiên của ngày mới xuất hiện. Tuy nhiên, điều đó vẫn chưa đủ để làm trệch hướng chú ý của tôi vì tôi thấy bản thân mình cứ mãi suy nghĩ về khoảnh khắc ở bãi đỗ xe đó...
(Mac)
.
.
.
Trở lại hiện tại, tôi mặc kệ câu hỏi của nó vì tôi không muốn trả lời. Thay vì thế, tôi hỏi vặn lại.
"Mày đang làm gì ở đây?? Mày cần cái gì à?? Và làm thế nào mày biết được tao sống ở đâu??" Bởi vì như tôi biết, tôi chưa từng mời ai tới phòng, kể cả là những cô gái tôi đã từng tán tỉnh, ngoại trừ Pha và Kit.
"Tôi ở đây để tán tỉnh em. Tôi cần em. Và tôi đã từng đến phòng em trước đây rồi" Nó lần lượt trả lời từng câu hỏi của tôi.
Tôi biết tôi đã từng nói rằng hãy thành thật với nhau hơn, nhưng sự ngay thẳng của nó khiến tôi thấy ớn lạnh từ trong xương tủy.
Và còn một điều nữa, tôi không quen được việc bị tán tỉnh vì tôi thường làm những điều đó với các cô gái thôi...
"Thế nào cũng được" Tôi trả lời. Bề ngoài giả bộ bĩnh tĩnh của tôi đã sắp biến mất rồi. "Mày đã từng tới phòng tao? Khi nào?? Tại sao?? Thế nào mà...!?"
Nó khúc khích cười như là thấy tôi buồn cười lắm vậy. Nhìn tao giống thằng hề lắm hả thằng quần Forth?? Tôi nghĩ, tôi có thể giải quyết thằng Forth hung dữ hơn là Forth này chỉ với một nụ cười nhẹ.
"Kit đã nhờ tôi đưa em về nhà trước đây khi em đã quá say bởi vì nó muốn ở lại bữa tiệc thêm nữa, đó là lý do tôi biết nơi em sống" ~ Forth.
Thằng quần Kit!!! Mày dám bỏ mặc bạn mày với người khác vì mày còn muốn tham gia tiệc?!
Nhưng khoan đã... Không phải nó nói, tôi say rượu khi nó đưa tôi về nhà?? Một mình??
Tôi không thể nhớ lại được những chuyện đã xảy ra sau khi tôi say, đặc biệt là khi tôi bị bỏ lại một mình với nó. Điều đó luôn luôn trở thành một đống hỗn đỗn... Hoàn toàn hỗn độn... Vậy không phải điều đó có nghĩa là... 'thứ gì đó' cũng sẽ xảy ra??
Như là biết được những gì tôi đang nghĩ, nó nói "Không có chuyện gì xảy ra đâu cho nên em không cần phải lo lắng"
Nhưng tại sao khi nghe cái cách nó nói lại giống như là còn có nhiều chuyện xảy ra hơn cả những gì tôi nghĩ chứ??
Tôi liếc nhìn nó, cố gắng moi bí mật đó ra. Nhưng, nó chỉ dùng tay đẩy người tôi ra một chút, và không nói trước một câu nào, nó đi thẳng vào phòng tôi.
Cái quái gì vậy?! Ai cho phép nó xâm chiếm phòng tôi? Đúng, nó có thể là khách của tôi và tôi nên mời nó vào trong, nhưng... nhưng...!
"Này!" Tôi gọi. Tôi còn chẳng có cơ hội mà ngăn cản nó vì vẫn còn đang ngạc nhiên bởi cái chạm nhẹ của nó trên da tôi.
"Ở đây tối quá" Nó nói vậy khi đã vào được trong phòng.
Tôi bực dọc đi theo nó vào phòng khi tôi đóng cửa lại. Điều đó chỉ làm cho phòng càng tối hơn bởi vì hàng rèm cửa được treo từ sàn tới trần nhà trước cửa sổ trượt và cũng cũng là cửa để ra ban công nữa. Vì vậy, tôi bật đèn lên.
Nhưng tôi nghĩ là sẽ phải tắt nó đi lần nữa vì điều đó làm lộ ra hết tất cả những thứ linh tinh ở khắp căn phòng. Đây là lý do tại sao tôi không muốn mời nó vào phòng tôi. Căn phòng này bừa bộn giống như tâm trí của tôi bây giờ vậy. Và thằng Forth đã suýt nữa vấp ngã do quyển sách vứt trên mặt sàn.
Tôi thấy mặt tôi đã nóng lên vì xấu hổ thay vì tức giận mắng cho nó một trận. Nhưng tôi phải dấu nó đi bằng chiếc mặt nạ bình tĩnh với chất giọng đầy sự chế nhạo và bực tức khi tôi bắt bẻ nó.
"Mày còn mong chờ gì nữa? Tao đang ngủ."
"Ừm... Xin lỗi vì đã làm phiền em..." Nó lầm bầm với cái đầu và vai cúi xuống nhặt lên cuốn khiến nó suýt nữa vấp ngã.
Tôi lập tức thấy cắn rứt lương tâm. Tại sao tôi lại đối xử với nó như thế? Nó chưa làm gì sai cả...
Ừm, có lẽ trừ việc thể hiện ra khuôn mặt ngu ngốc sáng nay ra...
Sau đó là nhìn thấy cái phòng bừa bộn của tôi...
Và, làm tâm trí tôi ngập trong sương mù...
Nhưng, nói một cách nghiêm túc, đó hoàn toàn là lỗi của tôi... Là do tôi không đi ngủ sớm... Là do tôi chưa dọn phòng... Là do tôi không thể hiểu được cảm xúc của chính bản thân! (Tôi nghĩ, tôi nên tham khảo ý kiến thằng Pha vì nó quá thành thạo với chuyện này). Nên, không công bằng cho nó khi phải nhận cách đối xử như vậy.
Khi nó đặt quyển sách lên bàn, nó nói lời tạm biệt. Vẻ mặt nó lúc đó nhìn giống cún bị chủ bỏ rơi vậy.
Tôi ghét nhìn thấy nó như vậy. Nên trước khi suy nghĩ được điều gì, tay tôi đã vươn tới nắm lại gấu áo của nó để ngăn nó dời đi rồi. Một lần nữa, đừng hỏi tôi tại sao tôi làm điều đó vì tôi cũng không biết câu trả lời rõ ràng đâu ('Tôi không biết' sẽ trở thành câu nói ưa thích của tôi mất). Cơ thể tôi giống như có suy nghĩ riêng của nó và làm ra những chuyện mà tôi không thể hiểu được.
Giờ sao??
May là tôi đứng phía sau nó, haizz tôi không thể nhìn thấy phản ứng trên gương mặt ngu ngốc của nó lúc này được, nếu không tôi sẽ bị làm cho bối rối nữa.
Tôi cắn môi dưới khi khó khăn suy nghĩ ra những điều tôi đáng ra phải nói.
"Ờ thì... Nếu mày muốn ở lại, mày có thể ở lại" Tôi nhẹ nhàng nói. "Nhưng, tao sẽ ngủ. Tao thực sự không được nghỉ ngơi chút nào vào đêm qua cả."
Nó cứng người một chút trước khi quay lại nhìn tôi. Tôi bỏ tay ra khỏi áo nó, tay còn lại của tôi được nắm bởi bàn tay mạnh mẽ nhưng lại dịu dàng của nó. Tôi cố chuyển hướng ánh mắt của mình ra hướng khác, nhưng đôi bắt đen đậm hấp dẫn của nó lại đang giam cầm tôi.
Tay nó nắm lấy cổ tay tôi và thấy được chiếc dây tôi đang đeo. Sau đó, một nụ cười tràn ngập hạnh phúc xuất hiện trên môi nó.
"Em vẫn còn đeo nó" Nó nói với giọng trầm thấp giống như đang kiềm chế thứ gì đó.
Tôi quá mức tập trung vào nụ cười của nó. Tôi không thực sự hiểu được câu nói của nó nên chỉ nhún vai một chút.
Tôi đã từng nhìn nó cười rất nhiều lần trước đây khi chúng tôi là bạn rượu (dù nó có vẻ nghiêm túc mọi lúc). Tuy nhiên, tôi chưa từng thấy nụ cười này từ nó. Một nụ cười có thể làm tan chảy băng ở Bắc Cực. Một nụ cười có thể khiến cho thiên thần ca hát. Nụ cười đó mang thật nhiều cảm xúc khiến tôi không thể gọi tên được.
Nó quá đẹp...
Nó quá thu hút, tôi muốn nhìn nó hằng ngày...
Tôi đột nhiên che mặt nó lại với cái tay còn lại vì tôi cảm giác như tôi lại bị đẩy vào một mê cung khác. Mê cung tôi đang vướng phải đã rất khó để giải quyết rồi, tại sao lại đẩy tôi vào một cái mê cung khác nữa chứ?? Tôi nghĩ tôi sẽ mất hết sạch tỉnh táo thậm chí là trước khi tôi làm rõ được mọi chuyện mất.
"Beam..." Tôi bịt miệng nó lại với tay tôi vì tôi không muốn nghe thấy giọng của nó.
"Mày có thể ở lại nếu như mày muốn" Tôi lặp lại. "Chỉ là đừng làm phiền giấc ngủ của tao" Tôi thậm chí còn lườm nó để nó hiểu được 'đừng làm phiền' của tôi nghĩa là thế nào, dù tôi biết rõ con người nó ra sao.
Tôi bỏ tay ra khỏi miệng nó khi giật tay lại từ tay nó, tự ném chính mình lên giường và rồi đắp chăn lên. Tôi cũng quay mặt về phía đối diện nơi không thể nhìn thấy nó, và rồi nhắm mắt lại bắt đầu giấc ngủ.
.
.
.
.
.
Tuy nhiên, tôi thực sự không thể ngủ lại vào lúc đó được...
Không phải vì tôi sợ Forth sẽ tận dụng cơ hội vì nó đang ở trong phòng tôi và tôi hoàn toàn không cần phải đề phòng nó. Nhắc lại, nó không phải là dạng người như thế. Nó đối xử dịu dàng với tất cả mọi người, đặc biệt là người mà nó quan tâm rất nhiều... E hem... Là tôi.
Tôi không ngủ được vì có quá nhiều suy nghĩ vẫn đang nhảy múa trong đầu tôi...
Cho tới khi một giai điệu tuyệt đẹp được ngâm nga đột ngột xóa tan hết suy nghĩ rối bời trong tôi.
Tôi không chắc rằng có phải Forth nhận thấy tôi không thể nghỉ ngơi được nên mới ngân nga bài hát đó để làm dịu đi tâm trạng rối bời trong tôi, hay đó chỉ là một cách để nó giết thời gian khi nó lật ra vài cuốn chuyên đề Y học tôi có trong khi chờ đợi.
Dù là lý do gì, nhưng nó giúp tôi cuối cùng cũng quay lại được giấc ngủ.
Lúc tôi thức dậy lần nữa, nó đã không còn ở đây rồi, nhưng nó đã dọn dẹp hết cả phòng cho tôi, để lại đồ ăn trên bàn cùng với một lời nhắn.
"Laem gọi đến. Có việc khẩn cấp xảy ra nên tôi phải đi.
Nhưng nhớ chăm sóc cho bản thân vậy thì em mới có thể chăm sóc được cho trái tim tôi giống như tôi sẽ làm với em được..."
Tôi muốn chửi cho nó một trận, hét vào cái khuôn mặt ngu ngốc của nó vì đã quá sến...
... Nhưng, tôi không thể có khả năng làm được điều đó, vì sâu thẳm trong trái tim quái đản này, tôi thấy choáng váng và đừng hỏi tôi tại sao.
Lời kể của Beam.
Khoảnh khắc lớp học bắt đầu lại tại ngày đầu tiên của tuần đầu tiên sau cuộc thi lớn nhất tại trường, tôi cảm thấy có mùi kì quặc phát ra xung quanh toà nhà khoa Y của chúng tôi như muốn cảng báo với chúng tôi rằng địa ngục sắp xuất hiện. Mọi thứ vẫn bình thường trôi qua, cho tới khi cơn bão tố mang sức hủy diệt mạnh mẽ đánh úp vào chúng tôi trong dạng những bài tập nặng nề của trường. Những điều mà chúng tôi làm trước cuộc thi chỉ là một cách làm nóng người để chuẩn bik tinh thần cho địa ngục trần gian này mà thôi.
Chúng tôi đã gần như chạy khắp cả trường chỉ để hoàn thành tất cả các yêu cầu được đặt ra trong tuần này. Có lúc chúng tôi ở trong thư viện, có lúc lại chạy qua các khoa khác, nhưng phần lớn thời gian, chúng tôi dành tại phòng thí nghiệm. Các đàn anh đàn chị nói với chúng tôi rằng đây vẫn chưa là phần tệ nhất đâu vì còn có lúc giống địa ngục hơn ở năm thứ ba, và năm cuối, chúng tôi sẽ được hướng dẫn để đi thực tập tại bệnh viện nội trú.
Ừm... Không phải điều này là rất tuyệt vời sao?? Những điều tôi đang làm chưa là tồi tệ nhất. Chắc tôi phải khóc vì cảm đó khi nhận được những lời động viên chân thành từ đàn anh đàn chị quá!! Những câu nói ấy thật sự đã 'tiếp động lực' cho tôi rất nhiều trong thời gian khốc liệt này...
Tôi và mấy đứa bạn tự hứa với nhau sẽ đi chơi đâu đó giải khuây sau địa ngục của học kì này.
Về cơ bản, một ngày của chúng tôi sẽ diễn ra như vậy. Và một lời hứa đặt ra chính là các ngày khác cũng chẳng khác gì địa ngục đâu...
Tuy nhiên, vì cái lý do vớ vẩn gì tôi lại có mặt tại khoa Kỹ thuật, xem tất cả những sinh viên năm nhất nhận lấy hoạt động huấn luyện của các đàn anh, mà người dẫn đầu không ai khác ngoài người đàn ông cao lớn đáng sợ bên dưới ánh mặt trời gay gắt như thiêu như đốt kia??
"Tôi không nghe thấy gì cả!! To lên!!" Forth hét lớn hướng về phía những đàn em năm nhất đáng thương.
Mấy em ấy phải cố gắng lấy hết hơi trong phổi và thực hiện việc đứng lên ngồi xuống cùng với nhau.
Tôi huých tay vào hông Kit.
Ờ, đúng rồi. Kit là cái thằng đã kéo tôi tới đây bằng được đó.
"Forth làm đàn anh giáo dục tốt hơn anh Tae bạo lực kia nhiều. Sao anh ta lại dám lạm dụng quyền lực lên đàn em chứ?? Anh ta không xứng đáng với danh xưng đó" Nó bực tức nói.
"Mày ghét anh ta lạm dụng quyền lực lên người đàn em hay là do đặc biệt lạm dụng chồng mày??" Tôi hỏi.
"Đương nhiên là nói chung!!"
Lông mày tôi nhướng lên vì không tin trong khi đôi mắt nhìn chằm chằm nghiên cứu nó, nhưng nó chỉ mạnh bạo đẩy tôi ra giống như tôi là một con côn trùng đáng ghét nào đó, rồi quay sang nói chuyện với một người khác trong đội y tế đang ngồi bên cạnh.
Xì!!
Tôi đặt sự chú ý về khung cảnh khó tin ngay trước mặt...
Tuần trước, khi chúng tôi bận rộn với đống bài tập giấy tờ giống như những khoa khác cũng phải làm công việc riêng của họ, một tin tức mới nổ ra tại khoa Kỹ thuật đã làm toàn bộ trường đại học phải đau đầu.
Nhớ truyền thống SOTUS của họ không??
Thật lòng mà nói, dù tôi có làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng không thể hiểu được hoạt động huấn luyện này của họ có ý nghĩa gì. Bên cạnh việc các đàn anh lạm dụng quyền lực lên người các sinh viên năm nhất, tôi không thể hiểu được lợi ích khác của hoạt động này. Họ nói, hoạt động này sẽ tạo ra một liên kết vững chắc trên dưới toàn bộ khoa, tuy nhiên điều này cũng có thể sẽ trở thành việc lợi dụng người khác... Giống như những gì đã xảy ra khi mọi người bận rộn không chú ý tới.
Anh Tae, đàn anh huấn luyện trước đây được nhắc tới khi có thù hằn riêng với Ming vì nó đã cả gan thể hiện ra sự thiếu tôn trọng và thách thức anh ta ngay từ buổi họp cổ động đầu tiên. Anh ta đã dự định sẽ lấy lại toàn bộ từ nó, nhưng vì Ming được chọn làm đại diện tham gia cuộc thi 'Trăng và Sao' nên anh ta không có khả năng làm được như vậy. Cho nên, sau khi cuộc thi kết thúc, Ming cuối cũng cũng quay lại tham gia vào hoạt động SOTUS, anh ta mới có cơ hội thực hiện kế hoạch trả thù Ming.
Tất cả những hình phạt đáng ra sẽ được áp dụng lên mọi người mỗi lần họ mắc lỗi bị đổ hết lên đầu Ming. Những thành viên khác của đội huấn luyện đã cố ngăn cản người đứng đầu này, như anh ta không hề nghe lời bất cứ ai cả...
Cho tới khi, Ming bùng nổ vì không thể chịu được nữa. Kết quả là nó đối đầu với đàn anh vốn đã có thành kiến với nó trước mặt mọi người thêm một lần nữa. Anh Tae, được biết đến với sự nóng tính, cũng tức giận, và điều đó dẫn tới việc hai người họ cãi nhau quá to tới mức mọi người không thể ngăn cản được.
Phải cần tới mười người đàn ông cao lớn mới tách được anh Tae và thằng Ming ra.
Ngày tiếp theo sau khi vụ việc đó xảy ra, anh Tae bị cắt chức đàn anh giáo dục và Forth, người đáng ra sẽ làm việc đó ở năm ba, được thay vào.
Đừng hỏi tôi tại sao tôi biết được những điều đó, vì tôi sẽ không bao giờ nói đâu. Đó chính là bí mật sâu thẳm của chính tôi!! Hehe!!
Vậy làm thế nào Kit và tôi lại có mặt ở đây??
Chúng tôi đang ở phòng y tế để đưa tập tài liệu mà Giáo sư yêu cầu mang tới cho cô y tá của trường và đó là lúc bọn họ bước vào, với những vết bầm tím, vết cào xước sâu hoắm trải khắp cơ thể, đặc biệt là trên mặt.
Mặc kệ những vết thương đó, thằng Ming vẫn có thể cười vui vẻ khi nó nhìn thấy Kit đang đứng bên cạnh nó với khuôn mặt tràn đầy lo lắng. Forth cũng tới đây nữa vì nó là một trong những người đưa anh Tae và thằng Ming tới. Nhưng tôi chẳng cần phải bước về phía nó bởi nó sẽ tự biết bước về phía tôi với vài vết bầm tím chắc chắn là nhận được khi ngăn cản hai người kia.
Dù có quá nhiều vết bầm tím trên người như thế, nó vẫn có thể tán tỉnh tôi được (giống hệt thằng Ming!!) khiến tôi không thể không đụng mạnh vào mấy vết bầm của nó. Và điều đó khiến nó kêu thét lên (?) lên vì đau đớn. Hehe!!
(Nguyên văn: "yelp" - tiếng kêu ăng ẳng của chó khi bị ăn đập 😂😂)
Kể từ ngày nó tuyên bố rằng sẽ theo đuổi tôi, chẳng có một ngày nào trôi qua mà nó không thể hiện tình cảm của nó với tôi cả, dù là cử chỉ nhỏ như là một tin nhắn vào buổi sáng khi tôi thức dậy và vào buổi tối trước khi tôi đi ngủ, hay những hành động lớn hơn như chờ tôi ở lớp cho tới khi tan học và hộ tống tôi về phòng với chiếc xe máy của nó, mặc dù điều đó cực kì khó chịu vì tôi biết rõ đường về nhà và cũng chỉ mất chưa đầy năm phút để tới đó từ khoa của tôi.
Tôi không phải mấy con gà ngu ngốc luôn phải được chăm sóc từ A đến Z, các bạn biết không??? Tôi đã nói điều này với nó nhưng nó không thèm nghe -_-'"
Kit vẫn chưa ngừng chọc tôi từ ngày đó vì mọi người đều biết là Forth đang theo đuổi tôi. Tôi muốn từ chối điều này bởi vì nó cực kì xấu hổ luôn (không phải là vì cách nó tán tỉnh tôi mà là cái cách mà mấy thằng quần bạn tôi luôn tìm mọi cách để ghẹo gan tôi ấy), nhưng Forth dường như rất vui vẻ tuyên bố điều đó ra với tất cả mọi người, nên tôi cứ để mặc kệ nó như vậy.
Tôi vẫn còn có trở ngại với rất nhiều thứ liên quan tới Forth. Tôi vẫn không biết được cảm giác của tôi đối với nó là gì. Tôi không thể nói là tôi thích nó giống như cách mà nó thích tôi. Nhưng tôi cũng chẳng ghét nó.
Tuy nhiên, cũng giống với cách mà tôi chấp nhận sự thật rằng chúng tôi sẽ bị tấn công tới tấp bởi đống bài tập được giao thôi, tôi đã học được cách chấp nhận những cử chỉ ve vãn, tán tỉnh của nó...
.
.
.
Có một điều buồn cười xung quanh những chàng kĩ sư tương lai này, họ rất hùng bạo khi đánh nhau, nhưng họ sẽ than kêu than như những đứa trẻ khi nhận chữa trị. Kit thậm chí còn phải hứa với Ming sẽ xung phong trở thành một phần của đội Y tế tới giám sát hoạt động của khoa Kỹ thuật, chỉ để Kit chữa trị cho Ming vì nó sẽ không cho phép ai đụng vào vết thương của nó trừ thằng Kit cả.
Và khi Ming nghe được những gì Kit đã hứa, một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên môi nó, sau đó chúng tôi để cho cô y tá trực hôm nay chăm sóc cho nó.
Tôi không biết liệu tôi nên khen ngợi thằng Ming vì đã lừa được Kitty ngây thơ, hay đập cho nó thêm vài phát nữa, vì như thường lệ, Kit đã kéo tôi đi theo với lời hứa quái quỷ của nó...
Và tôi kéo thằng Pha đi theo luôn.
Hehe!! Chúng tôi chắc chắn sẽ chẳng có khả năng làm điều đó nếu như không có Yo. Giờ chỉ cần nói ra cái tên 'Yo', thằng Pha sẵn sàng đánh chiếm cả bầu trời!!!
Nên, đó là lý do mà cả ba chung tôi có mặt tại khoa Kỹ thuật dù có cả đống bài tập cần giải quyết.
Chúng tôi chỉ mang theo một chút tài liệu cần để nghiên cứu trong khi chờ đợi một vài bệnh nhân đi tới đây.
"Chúng ta nên có hoạt động huấn luyện này tại khoa Y" Thằng Pha đăm chiêu suy ngẫm.
Thằng Pha thực sự thích thú chế độ SOTUS này. Tôi cá, nó thích được trở thành đàn anh huấn luyện như những gì nó đối xử với chúng tôi giống như trước...
Nhưng không phải là bây giờ, bởi chúng tôi luôn có em Yo yêu quý đứng về phe chúng tôi *cười xấu xa*
(P/s: Làm ơn cho tui cười chút 😂😂😂 Từ khi nào Yo, Beam, Kit đã lập thành hội chị em bạn thụ vậy 😆😆)
"Với cả cái đống chết tiệt mà chúng ta đang phải trải qua?? Mày nên nói là chúng ta đã may mắn vì không phải chịu đựng cái hệ thống SOTUS này" ~~~ Kit.
Tôi mạnh mẽ gật đầu. Tôi hoàn toàn đồng ý với những gì Kit nói. Cái đống bài tập chết tiệt này là đã quá đủ đối với tôi rồi...
Nhưng mà, Forth nhìn thật sự rất ngầu khi dẫn dắt mấy đứa năm nhất đó. Sự nghiêm túc, sự nghiêm khắc tỏa ra từ con người nó đã đủ để khiến cho mấy đứa nhóc kia nghe theo toàn bộ yêu cầu của nó mà không cần phải bắt ép. Tôi không biết họ thường phải làm những gì, nhưng dựa theo những gì tôi nghe được từ người khác, nó thậm chí còn đã giảm nhẹ những gì mà nó yêu cầu mấy đứa nhóc kia.
Nói thật hả? 50 cái đứng lên ngồi xuống cùng nhau, chạy khắp sân vận động, và hát bài hát truyền thống của khoa bên dưới cái nắng chói chang thiêu da đốt thịt này được coi là đã giảm nhẹ cho mấy em ấy?? Tôi thật thắc mắc mấy đàn anh huấn luyện lúc trước còn yêu cầu đàn em của họ làm ra trò gì nữa...
Điện thoại của Pha đột nhiên vang lên. Chưa để cho chuông kêu tới lần thứ hai, nó đã nhanh chóng nhấc máy rồi. Dựa theo cái rada nhiều chuyện của tôi, đây chắc chắn là bé người yêu dễ thương của nó gọi đến, chỉ cần dựa vào thái độ vui vẻ quá mức của nó là đủ hiểu rồi. Khi tôi và Kit có ý định tiến lại gần hóng hớt, nó đứng dậy và đi ra xa khỏi sự nhiều chuyện của chúng tôi luôn.
Thật đúng chán mà!!!
Sau đó, giọng âm vang của Forth kéo chúng tôi ra khỏi sự nhiều chuyện.
"Cuối tháng này sẽ là sự kiện cướp cờ. Đó là hoạt động cuối cùng để chứng tỏ các em có đủ điều kiện để được chấp nhận làm đàn em của chúng tôi, và để được nhận cái này..." Rồi nó lấy chiếc dây có mặt hình bánh răng ra.
Lúc nãy, nó đã mượn cái bánh răng đó từ tôi.
Đúng, là mượn. Bởi vì lát nữa nó sẽ trả lại cho tôi sau khi buổi họp cổ động ngày hôm nay kết thúc. Nó là người cực kì bất cẩn đó, các bạn biết rồi đúng không??
Ngày hôm qua, nó đã quên mất nó để điện thoại ở chỗ nào, trong khi đó nó đã nhờ tôi giữ hộ khi chúng tôi ra ngoài ăn. Cho nên, tôi giở một chút trò chơi khăm với nó bằng cách giả vờ là tôi không hề biết gì cả. Thật vui khi nhìn cái khuôn mặt lo lắng của nó khi cố tìm cho ra cái điện thoại. Và rồi khi nó không tìm thấy, nó nói nó sẽ đi mua một cái mới, như thế thì nó mới có thể nhắn tin cho tôi được.
Nó quan tâm tới việc không thể nhắn tin với tôi hơn là việc mất điện thoại -_-"'
Tôi chỉ lấy điện thoại ra trả cho nó khi chúng tôi đã về tới phòng ký túc xá của tôi, như vậy cũng sẽ dễ dàng hơn để tôi có thể trốn thoát khi nó muốn trừng phạt tôi.
Dù tôi biết, nó chẳng bao giờ có thể làm điều đó với tôi. Hehe!!
"... Đó là toàn bộ cho ngày hôm nay. Chúng ta sẽ có buổi họp tiếp theo vào ngày thứ Hai. Cùng thời gian, cùng địa điểm. Hãy quên những thứ các anh đã dạy cho các em đi vì bọn anh sẽ không bao giờ mệt khi dạy lại đâu. Giờ các em có thể giải tán rồi!"
"Cảm ơn anh Forth!!"
Mấy sinh viên năm nhất vội vàng bỏ khỏi vị trí mấy em ấy vừa tập trung như thể là nếu không làm thế, Forth sẽ thấy đổi quyết định và yêu cầu mấy em ấy ở lại.
Chỉ trừ một tên nhóc năm nhất, người đang vui vẻ cười ngoác tới tận mang tai, vênh váo đi về phía chúng tôi đang ngồi. Chỉ trong một giây sau khi nhìn thấy tên nhóc đó, Kit quay lại hoàn toàn tập trung vào việc đọc những tập tài liệu mà chúng tôi mang theo.
Trong khi đó, đội huấn luyện lại tập hợp lại một chỗ để... Có lẽ... Là cho một cuộc họp ngắn chăng...
"Sawandee krub" Ming vái chào khi nó tới gần chúng tôi. Tôi gật đầu chào lại.
"Sawandee krub, anh Kit"
Kit chỉ gật đầu. Những vết bầm, vết cắt vẫn còn hiện nguyên trên mặt Ming.
Là Trăng mới, Ming có nhiệm vụ rất cao cả phải làm cho trường, giống như những gì thằng Pha đã làm, và những việc này rất cần khuôn mặt của nó. Đội quảng cáo chắc chắn đã nổi khùng lên vì những gì đã xảy ra với khuôn mặt của nó. Nhưng mà, bạn biết đấy, phấn trang điểm có thể che dấu tất cả...
"Anh Kit, em nghĩ là em bị thương ở chân rồi. Anh có thể sơ cứu cho em được không??" Ming ngọt ngào yêu cầu.
Tôi chỉ có thể cười khúc khích khi thấy Kit lườm thằng Ming rồi lầm bầm nói sao nó không đi làm phiền mấy người khác trong đội y tế đi vì Kit không có thời gian giành cho nó. Nhưng, chắc các bạn cũng hiểu Ming là người thế nào đúng không, nó sẽ không bao giờ ngừng kêu than cho tới khi Kit tới chăm sóc cho nó với thái độ bị làm phiền.
"Anh, em bị bong gân mắt cá chân" Một cậu bé năm nhất khác, người đang được đỡ bởi bạn của em ấy, nói.
Tôi chỉ để cho em ấy ngồi trên ghế khi đi tìm chiếc ghế khác để em ấy đặt chân lên trước khi tôi dùng gạc lạnh để chữa trị.
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp làm bất cứ thứ gì thì đã bị kéo ra khỏi đứa trẻ bị thương đó bằng cánh tay mạnh mẽ nhưng lại rất dịu dàng.
"Để người khác làm đi," Forth thì thầm từ phía sau tai tôi khiến tôi run rẩy khắp toàn bộ cơ thể. Nó gọi một người khác từ đội Y tế tới sơ cứu cho đứa trẻ kia.
Tôi giật lại tay tôi trước khi quay lại nhìn khuôn mặt ngu ngốc của nó, sau đó, lùi ra xa ba bước với nó. Điều đó làm nó nhướng lông mày.
"Sao mày lại làm như thế??" Tôi hỏi, liên quan tới việc ngăn tôi chữa trị cho đàn em kia.
"Tôi chỉ không muốn em mệt" Nó trả lời với chất giọng âu yếm khác hoàn toàn với giọng điệu mà nó dùng để mắng mấy đàn em mới vừa lúc nãy.
"Không muốn tao mệt?? Mày đùa tao đấy hả??? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi!! MỘT ĐỨA TRẺ thôi đó" Tôi hoài nghi nói.
"Kể cả là như vậy, nó cũng sẽ khiến em mệt. Nhưng nếu như em khăng khăng muốn..." Một nụ cười gian manh xuất hiện trên môi nó khi nó tiến tới gần tôi. "... Em có thể chăm sóc, phục vụ cho tôi như một người vợ đáng yêu nên làm," nó lại thì thầm vào tai tôi lần nữa.
Thời tiết hôm nay đúng là đặc biệt nóng nhỉ??? Mặt tôi bắt đầu phát nóng rồi.
Thằng chết tiệt này cũng có lúc quá mức đáng ghét!!!
"Đ*t m* mày!!!" Tôi nói thế trong khi quay đi và cố rời xa nó nhất có thể. Nhưng nó lại nắm chặt cổ tay tôi, đeo lại chiếc bánh răng kia cho tôi và cười vui sướng khi tôi chấp nhận nó.
May mắn thay, Pha đã quay lại sau khi nói chuyện điện thoại với bé người yêu dễ thương của nó và yêu cầu tôi với Kit về cùng vì hoạt động này đã kết thúc rồi. (Chúng tôi tới đây bằng xe của tôi). Nó gần như muốn thể hiện sự độc chiếm của nó bằng cách loại bỏ hai người đàn ông lúc nào cũng dính lấy bạn thân của nó.
Hehe!! Nó cư xử giống như cha của chúng tôi vậy!!!
Nhưng hai người đàn ông này sẽ để yên cho thằng Pha làm bất cứ thứ gì nó muốn sao??
Đương nhiên... Là KHÔNG!!
Ming kéo Kit về bên cạnh nó.
"Anh Pha, em sẽ đưa Kitty về nhà!" Ming nói.
"Không"
"Em sẽ nói với thằng Yo là anh bắt nạt bọn em" Nó cố gắng đe doạ.
À vâng, Yo chính là điểm yếu của thằng Pha.
"Rồi sao??" Nhưng đôi lúc không phải nếu như thằng Pha quá tự tin rằng nó còn thể vượt qua được điều đó.
Thằng Ming nghĩ tới một cách hối lộ khác.
"Dừng lại đi. Tao không muốn mày đưa tao về nhà!!!" ~~~ Kit (thằng Kit chỉ đang cố để lảng tránh thôi)
"Em sẽ giúp Yo làm bài tập để nó có thể dành nhiều thời gian bên cạnh anh hơn"
Pha có vẻ như suy nghĩ một chút về điều đó. Nhưng câu trả lời vẫn là không.
"Em sẽ trả tất cả các bữa ăn, các buổi hẹn hò anh có với thằng Yo" Thằng Ming thở ra điều đó khi nó gần như mất hết hy vọng.
Nếu như các bạn đã là bạn với thằng Pha nhiều năm, các bạn sẽ biết được nó bị thu hút bởi đồ miễn phí dù là nhà nó cực kì giàu. Vì vậy, Kit chắc chắn đã hiểu được chuyện gì sẽ diễn ra khi thằng Ming trả giá như vậy rồi.
"Okay" Thằng Pha trả lời. Rồi nó quay về phía Forth, người đã sẵn sàng cãi nhau với nó rồi. "Nhưng không phải Beam", nó kiên quyết nói.
Hehe!! Tôi đang giữ chìa khoá mà!!
"Nhưng nó sẽ là của mày sau khi nó đã đưa tao về nhà" Thằng Pha đột nhiên nói thêm vào.
Cái gì?! Tôi có nghe nhầm không vậy??
"Anh Pha, điều đó thật không công bằng!! Anh ấy còn chưa thoả thuận điều gì với anh cả!!!" Thằng Ming phản đối.
Tôi nghe thấy Kit lầm bầm vì sự thay đổi quá nhanh trước những suy nghĩ liên quan tới thằng Ming, trước khi thằng Pha nói thêm.
"Bọn tao đã thoả thuận từ rất lâu rồi."
M* nó!! Bọn mày đã thoả thuận những gì???
Lời kể của Beam.
Chẳng có sự vòng vèo, bí mật hay ngạc nhiên chút nào về thoả thuận giữa thằng Pha và Forth cả. Forth đã nói hết tất cả với tôi, dù nó vẫn còn có chút lưỡng lự, sau khi tôi hỏi liên tục bởi vì thằng Pha đã bắt nó không được nói.
Tôi phát hiện ra điều đó đã xảy ra từ lúc thằng Pha tới đối đầu với Forth để hỏi cảm giác của Forth đối với em Yo là gì.
Mọi người đều nghĩ rằng Forth thích em Yo vì cái cách nó đối xử với Yo hoàn toàn khác với những người còn lại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy tôi trông như thế nào và tôi cũng không biết tôi trông như thế nào đâu, Forth liền nhanh chóng giải thích rằng nó chỉ coi Yo là đứa em trai bé bỏng cần được người khác chăm sóc. Nó không thể cảm thấy bất cứ thứ gì hơn điều đó, không giống với cảm giác khi nó đứng gần tôi: Cảm giác đó giống như gió cuốn, điện giật, hạnh phúc tới mức tim đập nhanh không kiểm soát, và những điều này nó chưa từng cảm nhận được khi ở bên cạnh ai khác cả. Không ai có thể chiếm đóng toàn bộ tâm trí nó và làm trái tim nó bối rối như tôi làm.
Tôi chán nản đảo mắt một vòng và muốn đưa tay lên bịt miệng nó lại rất nhiều lần rồi vì nó quá sến, những điều nó đang nói làm cho tôi rùng mình sợ hãi!!!
Dù sao thì, Forth đã nói với Pha rằng nó thích tôi chứ không phải là Yo.
Vậy là thằng Pha biết hết mà nó không thèm nói câu nào cả -_-"
Một lần nữa, thằng Pha lại cư xử chẳng khác gì một người cha luôn ở bên cạnh bảo vệ những đứa con như tôi và Kit, đã đặt ra một thoả thuận với Forth trước khi nó cho phép Forth theo đuổi, tán tỉnh tôi.
Chết tiệt!! Ai nói tôi cần sự cho phép của nó hả?? Ai cần sự tán thành của ai chứ??? Tao không phải con gái!!!
Thứ nhất, Forth phải ngăn chặn tất cả những sinh viên khoa Kỹ thuật có ý muốn theo đuổi Yo.
Thằng Forth, mày chắc chắn rằng đây là tốt cho tao thay vì tốt cho nó sao?? -__-"
Từ sau ngày cuộc thi kết thúc, không chỉ có Ming thu hoạch được rất nhiều fan hâm mộ, bao gồm cả nam và nữ, tới từ rất nhiều khoa khác nhau mà còn cả Yo nữa, em ấy đã chiếm lấy trái tim của tất cả mọi người bởi sự đáng yêu và dễ thương của em ấy. Dù sao, Pha cũng là một thằng người yêu có tính chiếm hữu cao, nó không muốn bất cứ một người nào bén mảng tới gần em Yo yêu quý của nó trong khi bọn nó còn chưa chính thức công bố mối quan hệ với mọi người. Bọn nó vẫn đang chờ thời gian thích hợp.
Và thứ hai...
Nếu như Forth dám làm cho tôi buồn dù là vì bất cứ chuyện gì, nó sẽ mất đi toàn bộ quyền ở bên cạnh tôi và chắc chắn sẽ không thể nói chuyện hay thậm chí là gặp mặt tôi dù chỉ một lần bởi thằng Pha sẽ làm mọi cách để tách chúng tôi ra...
.
.
.
Tôi không biết nên nghĩ gì về điều kiện cuối mà bọn nó thoả thuận với nhau. Chúng tôi là bạn từ thuở nhỏ. Pha dường như rất thích yêu cầu chúng tôi làm mọi thứ theo ý nó, nhưng nó luôn luôn lo liệu hết tất cả cho chúng tôi. Nó sẵn sàng đánh nhau với bất kì kẻ nào dám làm chúng tôi tổn thương... Tôi đã nghĩ, bây giờ nó đang điên cuồng yêu và bận rộn chăm sóc với em Yo yêu quý của nó, nên sẽ chẳng còn quan tâm tới tôi và Kit nữa...
Tôi đoán... Chắc là tôi đã nhầm rồi...
Tình bạn chúng tôi đã xây dựng nên từ nhiều năm giống như những dây thần kinh không thể thiếu được trong một cơ thể, có thể rất khó nhìn thấy nhưng nó là thứ thiết yếu để chúng tôi có thể sống sót. Dù có chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, dù chúng tôi có phải bận rộn công việc mà cách xa nhau...
... Chúng tôi vẫn sẽ luôn ở đó vì nhau.
Oi, m* nó!!! Từ khi nào tao trử thành một thằng ủy mị tới mức này nhỉ?? Như là tôi có lựa chọn khác ngoài trở thành bạn của bọn nó và không dính liền bên bọn nó ấy... Haha!!
Chỉ đùa một chút thế thôi, bọn nó chính là một trong những điều tuyệt vời nhất mà tôi có được trong cuộc sống này.
.
.
.
Dù sao thì, tôi cũng không moi được mấy thông tin đó từ ngài đàn anh giáo dục một cách miễn phí đâu. Mặc kệ việc tôi đe doạ rằng sẽ không chú ý tới nó nữa, nhưng tới cuối cùng nó cũng có cách riêng của nó để thoả thuận riêng với tôi trước khi nói ra thoả thuận của nó với thằng Pha.
Chúng tôi dự định sẽ có buổi hẹn hò đầu tiên vào ngày hôm nay. Không chỉ là ra ngoài cùng ăn bữa trưa hay bữa tối, mà là làm những gì mà một cặp đôi bình thường (-_-") sẽ làm trong ngày hẹn hò của họ.
Tuy nhiên, Forth chỉ vừa mới gọi điện nói với tôi rằng vụ hẹn hò đó sẽ bị hủy. Nó không giải thích gì cho tôi hết vì có vẻ như nó đang hoảng loạn với hành động đột ngột ngắt cuộc gọi chỉ với một câu xin lỗi.
Điều đó khiến tôi muốn chửi đổng lên với tất cả mọi người vì tất cả mọi thứ, đặc biệt là thằng Forth chết tiệt đã bỏ mặc tôi khó hiểu ở một bên!!! Tôi thậm chí đã gần như không ngủ cả đêm qua bởi vì suy nghĩ về những gì chúng tôi sẽ làm trong buổi hẹn hò đầu tiên. Tôi đã từng hẹn hò rất nhiều lần trước đây. Nhưng, những buổi hẹn hò đó chỉ là cho vui. Đó là cả chuỗi phim dài về những cuộc đối thoại vô nghĩa với mục đích tán tỉnh, ve vãn đối phương...
Khoan đã!!! Đừng vội nghĩ tôi nói như vậy là vì tôi coi buổi hẹn hò lần này sẽ là nghiêm túc. Tôi chỉ nghĩ rằng hẹn hò với Forth sẽ không giống cách tôi từng hẹn hò. Tôi nghĩ nên làm như một buổi hẹn hò của cặp đôi bình thường vì nó là Forth...
...
Các bạn có hiểu ý tôi nói là gì không??? Nó...
...
Ừ thì...
...
Chết tiệt!!! Kệ m* nó đi!! Đừng có quan tâm tới nó nữa!! Dù sao thì, nó cũng đã bị hủy rồi!!
Vì tôi đã thay quần áo sẵn rồi, tôi quyết định sẽ gõ cửa phòng thằng Kit và nói nó ra ngoài chơi với tôi. Những ngày cuối tuần nên được tổ chức ở ngoài thay vì cứ ở trong bốn bức tường của kí túc xá mặc dù chúng tôi còn cả đống bài tập chết tiệt cần phải giải quyết.
Tôi đoán, chắc chúng phải chờ cho tới lúc tôi thực sự muốn làm thôi.
Tôi đã nghĩ ràng Kit sẽ phàn nàn khi tôi kéo nó ra ngoài cùng. Tôi cũng đã sẵn sàng tinh thần, sẽ kéo nó ra khỏi nhà dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Nhưng, thật ngạc nhiên khi nó không hề mắng chửi tôi luôn. Nó đồng ý ra ngoài với tôi mà không làm ầm lên một chút nào.