"Có lẽ em nên ngủ thêm thay vì sử dụng nhiều caffeine như vậy" Tôi liếc cậu ấy, hơi cau mày lại.
"Không. Tao có lẽ sẽ không thể ngủ tiếp trong cả ngày hôm nay nữa. Kitty KitKat sẽ mắng tao một khi tao ngả lưng xuống... Dù sao thì, thằng Pha lại đang gạ gẫm em Yo ở đằng sau hả??"
Tôi đã suýt nữa không nhịn được cười khi nghe lời nhận xét của cậu ấy. Pha không có gạ gẫm gì em Yo đâu, bọn nó chỉ đang ôm nhau rất chặt mà ngủ thôi.
Beam lại ngáp thêm một lần nữa, sau đó lấy điện thoại ra và chụp ảnh lại cặp đôi đằng sau mà tôi biết chắc chắn mục đích của việc này chính là để trêu chọc bọn họ.
Chúng tôi dừng lại tại 7Eleven đã nhìn thấy trên đường tới đây. Pha với Yo cũng đã tỉnh dậy, và chúng tôi quyết định mua một chút đồ ăn vặt để tiếp tục chuyến đi, mặc dù chúng tôi đã gần tới nơi rồi. Thằng Pha cũng mua thêm chút rượu nhẹ cho buổi tối ngày hôm nay.
Khi tới nơi, chúng tôi check-in tại khu nghỉ dưỡng tuyệt vời mà thằng Ming đã đặt trước. Tôi đã nghĩ nó sẽ đặt một phòng lớn cho tất cả chúng tôi và những người khác cũng đều nghĩ thế bởi vì bên cạnh việc tổ chức sinh nhật cho Kit chính là để mừng cho cuộc hội ngộ ngày hôm nay. Nhưng ngoài việc làm cho Kit ngạc nhiên, nó còn đặt 3 phòng đôi nữa, tôi nghĩ nó đã có dự định sẵn cho đêm nay mà chúng tôi không được phép ở đó để làm phiền bọn họ.
Sau khi mang đồ đạc vào trong phòng, Beam kéo tôi ra ngoài bờ biển thay vì ở trong đó để chờ Ming và Kit tới. Đương nhiên, cậu ấy hứng thú như trẻ con mỗi khi tới một nơi nào đó vui vẻ. Tôi nhìn cậu ấy đùa nghịch với làn nước mà mỉm cười. Biển không phải là nơi ưa thích nếu như tôi muốn đi nghỉ dưỡng, tôi thích đến những nơi tự nhiên giống như thành phố xanh hoặc vùng núi hơn. Tuy nhiên, nhìn thấy người yêu của tôi đã phấn chấn hơn khi chúng tôi đến nơi này, tôi bắt đầu đánh giá cao vẻ đẹp của đại dương xanh thẳm. Bên cạnh đó, một trong những kỉ niệm quan trọng nhất của chúng tôi cũng diễn ra ở đây.
Đột nhiên, máy nhắn tin của Beam nhờ tôi giữ kêu lên. Tôi không biết việc này là sao, nhưng tôi biết là có vài chuyện liên quan tới công việc của cậu ấy. Hôm nay là ngày nghỉ và tôi tin rằng chắc chắn sẽ có ai đó được phân công vào vị trí của cậu ấy khi cậu ấy không đi làm. Beam không phải là bác sĩ duy nhất tại bệnh viện. Cậu ấy đã làm việc rất chăm chỉ những ngày gần đây, cậu ấy xứng đáng với kì nghỉ này dù chỉ một chút; để có thể thư giãn được sau chuỗi ngày căng thẳng đã trải qua. Beam luôn nói rằng cậu ấy ổn, nhưng tôi có thể thấy rõ sự mệt nhọc cậu ấy đang có và đã có... Cho nên, tôi chọn cách tắt cái máy nhắn tin đó đi.
"Forth!! Tao tìm thấy sao biển nè!!" Cậu ấy hưng phấn gọi còn tôi tiến tới gần cậu ấy để nhìn thử.
...
Theo lời cậu ấy nói, Kit không thích sao biển. Nó từng bị thương và nó nghĩ sao biển đã cắn nó khi còn nhỏ. Nó thề sẽ không bao giờ tha thứ cho loài động vật này kể từ đó và sao biển trở thành kẻ thù lớn nhất của cuộc đời nó. Và bởi vì Beam vẫn luôn thích trêu chọc bạn bè như mọi khi, cậu ấy nhặt con sao biển lên và cho nó vào một chiếc túi trong cùng với chút nước biển và tặng nó cho người mà cậu ấy thích trêu chọc với danh nghĩa 'quà sinh nhật'.
Beam chắc chắn sẽ phủ nhận chuyện này, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, cậu ấy rất nhớ người bạn lùn đó.
Một lát sau, Ming và Kit mới tới nơi. Kit có vẻ như bối rối bởi vì nó chẳng hiểu sao Ming lại đưa nó tới đây. Nhưng, lúc nó nhìn thấy bọn tôi, nó liền ngạc nhiên, không tin khi được khi nhìn thấy mấy người bạn thân đáng ra nên bận rộn này.
"Eh, Kit!! Đây là lần đầu tiên mày nhìn thấy mấy người đẹp trai hả??" Pha chế giễu.
"Chúc mừng sinh nhật nhé, P'Kit" Đương nhiên, Yo là ngọt ngào nhất, khác hoàn toàn với thằng người yêu của em ấy luôn.
"Mừng sinh nhật!!" Tôi nói.
Và, đương nhiên, lời chúc mừng sinh nhật nhiệt tình và tinh nghịch nhất đến từ người thích trêu chọc mọi người, Beam lấy ra chiếc túi đựng con sao biển lúc nãy khiến Kit nhảy dựng lên trốn đằng sau Ming.
"M* mày nữa thằng Beam!!" Kit hét lên.
"Sao vậy?? Sao biển chính là thứ được yêu thích nhất trên thế giơi này" Beam nói, giả vờ như hoàn toàn vô tội.
Kit định chạy tới đạp Beam, nhưng cậu ấy nhanh chóng né được. Trong tức khắc, tôi nhớ tới lần đâu tiên tôi gặp băng nhóm này tại sảnh huấn luyện của Nam khôi-Hoa khôi, và đó cũng là nơi mọi thứ bắt đầu. Có lẽ đó là lúc tôi, người chỉ luôn nghĩ về những môn học, nhận ra được cảm giác của chính mình.
Tuổi trưởng thành có nhiều rắc rối hơn tôi từng nghĩ, chúng tôi đã gần như quên đi thời trẻ con vẫn luôn in hằn trong trái tim này.
Nhưng lúc này, trưởng thành chính là thứ bắt buộc, là thứ thiết yếu mà chúng tôi có trong tâm trí này để có thể cùng nhau tạo nên những kỉ niệm vui vẻ.
Chúng tôi không để lỡ thêm thời gian nữa đến khi Ming và Kit xếp đồ xong. Chúng tôi nhảy xuống bể bơi và ngâm mình trong làn nước lạnh. Mặc dù Beam muốn bơi ở biển hơn là ở bể bơi nhưng rõ ràng cậu ấy vẫn đang rất vui vẻ ở đằng kia, đặc biệt là khi trêu chọc Kit cùng với Yo, đây chính là cách cậu ấy biểu hiện ra sự yêu quý mới mọi người.
"M* nó, thằng Beam!! Nó đang dạy em Yo yêu quý của tao thành một kẻ chuyên bắt nạt người khác!!" Pha nói điều đó khi ở cạnh tôi.
"Không phải đâu, P. Thằng Yo đã là một kẻ thích bắt nạt người khác từ khi còn nhỏ rồi. Chỉ là điều đó không rõ ràng vì khuôn mặt ngọt ngào của nó thôi!!" Ming nhanh chóng phủ nhận.
"Mày không định ngăn bọn họ lại sao??" Tôi hỏi. "Họ đang chọc ghẹo KitKat của mày đó"
Ming mỉm cười, đầy sự dịu dàng dành cho người đang đứng giữa hai kẻ gây rối đằng kia.
"Em thích khi Kitkat của em tức giận. Anh ấy nhìn rất đáng yêu với đôi tai và cả khuôn mặt đều đỏ lựng. Và nhìn vào đôi má núm đồng tiền của anh ấy đi, em thấy muốn chọc anh ấy cả ngày luôn" Từ 'P' tôn trọng dành cho đàn anh của nó luôn biến mất mỗi lần nó nói về Kit.
"Tsk!~~~ Làm thế quái nào mà mày có thể nói nó dễ thương khi nó tức giận như vậy chứ?? Nó giống như mấy con mèo hay cằn nhằn trên Facebook!! Em Yo của tao dễ thương và đáng yêu hơn nó nhiều!!"
"Nếu như KitKat của em là con mèo hay cằn nhằn, vậy thì thằng Yo sẽ là ringed seal" Thằng Ming thậm chí còn bắt chước cả hành động của loài động vật đó nữa.
(Ringed seal: đây là một loài hải cẩu sống ở Bắc Cực hoặc cận Bắc Cực, có những vết thâm giống hình chiếc nhẫn đằng sau lưng và mõm ngắn. Hình ảnh ở dưới)
Pha hẵng giọng. "Kit giống như snorlax, phiên bản nhỏ, lúc còn học trung học. Nó quá béo, nó phải bước nghiêng người em mới vào phòng bọn tao được"
(Snorlax: đây là một loài Pokémon. Hình ảnh ở dưới)
"Còn thằng Yo, hồi đó có rất nhiều mụn. Em thật thắc mắc đó là một khuôn mặt với mụn hay là một đống mụn với khuôn mặt"
Và rồi hai thằng đó cứ tiếp tục cãi nhau về những chuyện vặt vãnh, vì chẳng ai muốn thừa nhận người yêu của nó tệ hơn. Tôi chỉ có thể cười khúc khích nghe bọn nó nói thế. Nhưng tôi đoán, tôi chỉ nên giữ im lặng thôi vì bọn nó bắt đầu chuyển đối tượng nói xấu sang Beam của tôi rồi.
"P'Beam là tệ nhất. Anh ấy là kẻ bắt nạt đáng ghét nhất trong tất cả những kẻ bắt nạt"
"Nó cũng là cái thằng nhiều chuyện nữa. Nó luôn tìm mọi cách để biết về cuộc sống cá nhân của người khác"
"Anh ấy là một người lập dị, theo lời KitKat của em nói"
"Không chỉ là thằng lập dị đâu, nó còn là cái thằng điên chuyên làm cho người khác khó chịu!!!"
Tôi cười lớn vì mọi thứ bọn nó nói đều là sự thật. Thẳng thắn nói về chuyện này, nếu như không phải vì những tính cách khác người đó, tôi sẽ không yêu con người 'đáng ghét' ấy đâu. Cậu ấy luôn vui vẻ với nụ cười ranh mãnh đã mang sắc màu tới cho thế giới xám xịt của tôi.
"Xin chào!!"
Ba người bọn tôi đột nhiên ngừng nói chuyện phiếm, và cùng một lúc quay ra phía giọng nói ngọt như mật ong đó phát ra. Ba cô nàng xinh đẹp đang mặc bộ đồ bơi quyến rũ đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi từ việc chìm lặn dưới nước, tiến tới gần chúng tôi khi các cô gái ấy đang ở đường lát gạch giới hạn bể bơi.
"Bọn em đã chú ý tới các anh từ khi các anh bước vào đây rồi. Em thắc mắc liệu chúng ta có thể làm quen với nhau được không?? Bọn em tới đây cho nó kì nghỉ ngắn" Cô gái với mái tóc thẳng dài nói.
Tôi cố gắng chạy trốn khỏi vụ này khi ý định của họ đã quá rõ ràng... Nhưng hai thằng kia lại nắm chặt tay tôi.
"Anh đang định đi đâu đấy P?? Em đã nghĩ chúng ta sẽ luôn ở bên nhau dù trong bất kì khó khăn hoạn nạn nào?? Anh đã quên mất hiệp ước anh em của chúng ta rồi hay sao??" Thằng Ming thì thầm, và tôi có cảm giác muốn đấm thật mạnh vào mặt cái thằng đàn em chết tiệt này.
Chẳng còn tình anh em nào hết khi số phận của tao có thể phải ngủ ngoài phòng sẽ phụ thuộc tất cả vào vụ này đấy!!
Tôi muốn khiến cho mấy cô gái này tránh xa chúng tôi ra nhưng tôi hoàn toàn không biết làm thế nào để không khiến họ tổn thương...
Sau đó, thằng Pha dứt khoát nói. "Đi hỏi mấy chàng trai đáng yêu đằng kia xem!!" Và nó chỉ về phía mấy người bạn trai đáng yêu của chúng tôi.
Mấy cô gái đó nhìn về phía họ, và họ đều đóng băng khi nhìn thấy mấy chàng trai đó đang nhìn về phía chúng tôi với khuôn mặt không cảm xúc.
"Tại sao chúng tôi phải hỏi họ chứ??" Tôi nghe thấy một cô gái khác hỏi.
Khuôn mặt lãnh đạm của Beam thật sự làm tôi bận tâm rất nhiều, tôi không dám nhìn sang hướng nào khác ngoài cậu ấy nữa.
Tôi muốn cậu ấy biết rằng tôi vô tội!!
Đột nhiên, Beam cười. Nụ cười này giống như một lời hứa rằng tận thế đã đến rồi... Và cũng khiến cho mấy cô nàng này bị thu hút cậu ấy thay vì chúng tôi.
"Xin chào, các cô gái!!" Cậu ấy chào với giọng ngọt ngào nhất và đến gần mấy cô gái đó, sau khi đã thì thầm điều gì đó với Yo và Kit. Tôi không nhìn ra được phản ứng của hai đứa nó vì mắt tôi chỉ nhìn cậu ấy thôi. "Muốn tán tỉnh mấy gã này sao??... Mấy em nhìn thật xinh đẹp nên anh sẽ cho các em một lời khuyên chân thành đây... Đừng cố ve vãn bọn nó... Vì bọn nó đều..." Cậu ấy liếc nhìn chúng tôi một chút. "... Bất lực" Cậu ấy nói hết câu với một nụ cười nở rộng tới tận mang tai.
.....
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo vì chuyện Beam nói đã làm tôi choáng váng chẳng nói được gì rồi.
Thật sao?? Có bao nhiêu lý do cậu ấy có thể nói để đuổi mấy cô nàng đó đi, sao cậu ấy lại nói những vấn đề tế nhị như vậy?!
"P'Beam!!!" Thằng Ming thét lên phản đối.
"M* nó!! Chết tiệt!!" Và thằng Pha đập mạnh đầu người bạn nghịch ngợm này của nó.
"Cái quái giề?? Tao chỉ giúp bọn mày đuổi mấy cô nàng đó đi thôi!!"
Đúng vậy... Mấy cô gái đó đã bỏ đi từ lúc nào mà tôi không biết.
"Mày gọi đó là đuổi họ đi?!! Mày... Mày hủy hoại hết danh tiếng cùa bọn tao rồi!!"
"Sao thế P'Pha?? Hay anh định gần gũi với họ hơn??"
"Yo!! Không, đương nhiên là không... Mọi chuyện chỉ là... Đợi đã!! Yo!!" Thằng Pha lập tức đuổi theo em Yo yêu quý của nó.
"Ming..." Giọng Kit thể hiện rõ sự cảnh cáo.
"Em không làm gì hết cả, KitKat của em. Thực ra, em đang nói với mấy anh ấy rằng cứ mặc kệ các cô gái đó đi, nhưng mấy anh ấy không nghe lời em"
Giỏi lắm, Mingkwan!! Đổ hết lỗi lên đầu bọn tao để mày có thể an toàn vuợt qua chuyện này hả?? Hiệp ước anh em thế đấy!!
"Nhưng anh không nghĩ chuyện này là không công bằng với bọn em hả?? P'Beam nói bọn em bất lực!! Chính anh cũng biết rõ là không phải như thế mà KitKat... Anh có thể kiểm tra nếu như anh muốn..."
"M* mày đó Ming!! Ngừng mấy cái suy nghĩ bậy bạ của mày lại đi!!" Và Kit cũng bỏ đi, Ming lập tức đuổi theo, đương nhiên rồi.
Giờ, cả chỉ còn lại hai chúng tôi... Tôi nhướng lông mày im lặng muốn hỏi về những gì cậu ấy vừa làm. Beam chỉ nhếch miệng và nhún vai giống như cậu ấy chẳng có liên quan gì tới chuyện này cả.
Cậu ấy thật đúng là không biết xấu hổ mà!!
"Muốn tôi chứng minh lời em nói là sai không??" Tôi thách thức.
Cậu ấy liếc tôi một chút rồi nhìn về một nơi nào đó trước khi trả lời "Không" và trốn khỏi những gì cậu ấy vừa làm.
Tuy nhiên, tôi đâu có ý định để cho cậu ấy trốn đi dễ dàng như thế đâu. Tôi nghĩ, tôi phải nhắc lại cho cậu ấy biết được tôi có thể làm những gì.
.....
Nhưng, tôi sẽ không nói cho các bạn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó đâu. Đây là chuyện riêng tư và chúng tôi phải giữ bí mật cho riêng mình chứ...
Điều các bạn có thể biết chính là chúng tôi đã làm lành được với những người vợ đáng yêu, và nhóm chúng tôi quyết định tổ chức lửa mừng cho ngày hội họp này trên bãi biển trong đêm nay.
Pha, Ming và tôi tập trung lại để chuẩn bị vài vật liệu cần dùng để dựng lửa trại, trong khi đó Yo, Kit và Beam của tôi đi mua marshmallow, hot dog, sô cô la và một vài món ăn vặt khác mà họ muốn.
Chúng tôi từ từ nói chuyện để hiểu hơn về cuộc sống hiện tại của mỗi người, và đương nhiên, là để trêu chọc lẫn nhau, nhìn vào sự điên khùng của cả bọn. Mặc dù chúng tôi chỉ uống rượu nhẹ, nhưng dường như chuyện này vẫn khiến cho mọi người hứng thú hơn mà nói quá sự thật lên. Thêm nữa, Yo đã tạo ra một thảm hoạ cho chúng tôi. Tôi đoán, có lẽ Beam của tôi đã thực sự ảnh hưởng tới em Yo luôn ngọt ngào này rồi.
Tới gần nửa đêm chúng tôi mới về phòng sau khi mấy thằng quần kia dần đổ gục xung quanh chúng tôi. Thật ra thì Yo đã ngủ ngon lành trên đùi thằng Pha khiến nó nhẹ nhàng bế em ấy về phòng. Kit cũng đã ngà ngà say, nhưng nó vẫn đủ khả năng tự đi được về vì Ming đã ngáy to rồi. Kit đã phải đánh Ming rất nhiều lần để gọi nó dậy vì không thể vác được nó giống cách Pha làm với Yo, và tôi thì chẳng có ý định giúp đỡ.
Trong khi đó, Beam và tôi bị bỏ lại (một lần nữa) để dọn dẹp hết cái bãi chiến trường chúng tôi bày ra.
"Tại sao chúng ta phải làm những điều này?? Mấy cái thằng trẻ con đó!! Bọn nó nghĩ chúng ta là bảo mẫu hay sao?!! Và cả thằng Ming đó nữa, tao tưởng nó là người tổ chức ra vụ này chứ?? Nhưng nó lại là người ngủ đầu tiên luôn!! Tao chắc chắn sẽ lấy lại mọi thứ từ đàn em của mày sau chuyện này!!" Cậu ấy cằn nhằn.
Sau đó, chúng tôi quay về phòng trong tình trạng mệt mỏi.
"Mà này, Forth, mày để máy nhắn tin của tao ở đâu vậy??" Cậu ấy hỏi khi tôi lấy ra vài thứ chuẩn bị đi tắm vì khói bụi đã dính vào quần áo và khắp cả người chúng tôi.
"Nó ở trong cái túi nhỏ ở túi tôi" Tôi trả lời.
Tôi thử kiểm tra nhiệt độ nước. Nó đủ ấm để có thể giảm đi sự mệt mỏi toàn bộ cơ thể và giúp chúng tôi ngủ ngon hơn.
Tôi gọi Beam vào để cậu ấy cũng có thể tắm trước và nghỉ ngơi khi tôi ra khỏi phòng tắm.
Nhưng, cậu ấy vẫn đứng nguyên trong góc tường, quay lưng lại vào tôi khiến tôi không thể nhìn thấy được cậu ấy đang làm gì.
"Beam??" Tôi gọi thêm lần nữa.
"Chìa khóa xe ở đâu??" Cậu ấy đột ngột hỏi làm tôi cau mày lại.
"Em nói vậy là sao?? Em muốn đi đâu à??"
"Chìa khoá đâu??"
"Beam...??"
"Forth!! Mày để cái chìa khoá chết tiệt đó ở đâu??"
Tôi lúng túng khi nhìn thấy cách cứ xử của cậu ấy thay đổi và muốn hỏi cho tới khi cậu ấy trả lời hết những thắc mắc của tôi. Nhưng, thay vì làm thế, tôi móc chìa khoá xe ra khỏi túi. "Ở đây"
Cậu ấy chạy vội về phía tôi và giật lấy cái chìa khoá đó, và bỏ tôi lại với một câu hỏi không có lời giải đáp.
"Beam!!" Tôi hét lên khi cố đuổi kịp cậu ấy.
Cái quái gì vừa diễn ra vậy?!
Lời kể của Forth.
Khi Beam chạy thật nhanh ra xe, tôi đã chạy theo cố ngăn cản cậu ấy. Nhưng cậu ấy lại vội vàng tăng tốc xe mà không nói thêm bất cứ lời nào với tôi hay cả bạn cậu ấy nữa, những người đột ngột chạy ra khỏi phòng khi nghe thấy chúng tôi to tiếng. Bọn nó hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi không thể trả lời bọn nó vì tôi cũng đang có câu hỏi như thế ngay trong đầu đây...
Tôi không hề biết có chuyện gì đã xảy ra... Điều cuối cùng tôi biết chính là, cậu ấy đọc được thứ gì đó trong máy nhắn tin...
"Chắc chắn có chuyện gì đó khẩn cấp xảy ra ở bệnh viện rồi" Pha trả lời.
"Nhưng đang trong kì nghỉ của anh ấy mà, đúng không, P??" Ming hỏi trong tình trạng hoàn toàn lúng túng, giống như tôi bây giờ.
"Nói theo một cách chính xác, đúng là thế. Tuy nhiên, bọn tao luôn phải sẵn sàng (to be on call) trong mọi trường hợp cần thiết, đặc biệt, nếu như nó liên quan tới bệnh nhân bọn tao nhận chữa trị. Đó cũng là lý do mà bọn tao luôn phải mang máy nhắn tin theo" Kit giải thích.
Tôi thấy cả người như bị đổ một gáo nước lạnh. Máy nhắn tin của cậu ấy đã kêu lên từ lúc chúng tôi ở bờ biển, nhưng tôi lại cố tình bỏ qua nó. Tệ hơn chính là, tôi đã tắt nó đi. Rõ ràng, cậu ấy đã nhận được một tin nhắn rất quan trọng khiến vậu ấy phải nhanh chóng rời đi như thế. Pha nói, tôi không nên lo lắng nhiều như vậy vì đây là một chuyện bình thường với nghề nghiệp của bọn nó. Nhưng, ánh mắt kia đã phản bội lại bọn nó rồi. Bọn nó cũng lo lắng cho Beam giống tôi thôi, và tôi cảm thấy, có chuyện gì đó cực kì tồi tệ đã xảy ra...
... Và đó hoàn toàn là lỗi của tôi.
Tôi hỏi mượn xe của Ming để đuổi theo Beam. Tôu phải chắc chắn rằng cậu ấy ổn. Thằng Ming bảo sẽ đi cùng tôi, nhưng không phải nó tổ chức buổi đi chơi này là dành cho Kit sao?? Cả Pha nữa... Nên, tôi nói với bọn nó là tôi vó thể đi một mình, và sẽ tới đây vào sáng mai để đón tất cả bọn nó về. Bọn nó nên tận hưởng ngày nghỉ này mà không có chúng tôi, mặc dù, tôu biết rõ rằng chuyện đó là không thể xảy ra sau vụ này...
May mắn vì bây giờ đã là giữa đêm, chỉ còn vài caid xe trên đường và không cần lo lắng về việc kẹt xe, và cả (highway patrol cops) nữa. Tôi có thể đi quá tốc độ cho phép trong thành phố để có thể tới bệnh viện ngay lập tức.
Khi tới nơi, tôi đi thẳng vào cổng viện. Tôi không biết ai hay chuyện gì khẩn cấp đã khiến cho cậu ấy hoảng loạn tới mức như thế. Tôi cũng không biết là cậu ấy có thể đi đâu vì đây là bệnh viện lớn, nhưng tôi sẽ để cho đôi chân dẫn đường như nó biết được tôi nên đi tới đâu...
Cho tới khi tôi tìm thấy người tôi đang kiếm...
Tối ngày lập tức dừng bước khi nhìn thấy tình trạng của cậu ấy hiện tại... Lưng dựa vào bức tường trắng toát ở bệnh viện và cái đầu cúi thấp. Hai vai run run, có lẽ, là đã cố kìm nén cảm xúc đang sôi sục bên trong tâm khảm.
Tôi bước tới gần, muốn an ủi cậu ấy, chỉ là lại bị sững sờ thêm một lần nữa khi thấy những giọt nước mắt đang còn trên khoé mi...
.....
Tôi đã quen với nụ cười của cậu ấy. Một nụ cười có thể mang tới sự bình yên giúp cho sự hỗn loạn trong tôi và có thể làm bừng sáng phần tối tăm nhất của cả thế giới.
Tôi đã quen với sự cáu kỉnh. Cậu ấy có lập dị và thô lỗ; đôi lúc, cậu ấy có thể không thể đoán trước được. Nhưng, tôi có thể giải quyết với những cảm xúc nhất thời đó.
Tôi đã quen với những trò nghịch ngợm vô hại của cậu ấy, việc chơi khăm và cả những thứ tinh nghịch khác nữa. Những điều này mang tới niềm vui, tiếng cười cho ngôi nhà của chúng tôi, hay bất kì nơi đâu mà cậu ấy có mặt. Điều đó thể hiện ra rằng cậu ấy thực sự sống đúng với cái tên được đặt.
(Beam trong tiếng Anh có một nghĩa nhỏ là nụ cười rạng rỡ còn Baramee [tên thật của Beam] theo tiếng Thái là hào quang toả sáng [dựa theo những gì đọc được ở tiểu thuyết 2moons])
Nhưng...
Tôi không quen với những giọt nước mắt thương tâm đang chảy từ khoé mắt kia... Beam mà tô được nhìn thấy lúc này: mất mát và thực sự đau buồn.
Trong suốt những năm quen cậu ấy, chưa từng một lần suy nghĩ người như cậu ấy cũng chảy nước mắt xuất hiện trong đầu tôi. Cậu ấy đã luôn mạnh mẽ và cười vui vẻ dù trong tình huống khó khăn thế nào, nhưng là do tôi đã hoàn toàn quên mất, cậu ấy luôn dấu đi sự mỏng manh yếu đuối thật sự quá tấm mặt nạ bên ngoài đó.
Tôi thật đúng là thằng ngốc mà!!!!
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra và phải làm gì. Tôi thực sự không biết tôi nên làm gì lúc này. Tôi có cảm giác đang bị nhốt vào một nhà tù của những câu hỏi không lời đáp trong tâm trí rối rắm lúc này.
Đột nhiên, có hai người quen thuộc tới đáng sợ bước ra từ căn phòng gần nơi Beam đang đứng. Họ đang khóc. Hai người cầm trên tay con gấu teddy như thể nó là vật quý giá nhất còn lại trên thế giới này. Hai người họ đối mặt với chàng bác sĩ đang ủ rũ và nói chuyện với cậu ấy, nhẹ nhàng vỗ vai cậu ấy trong yên lặng như một hành động biết ơn vì đã cùng đến chia buồn với họ.
Mọi thứ chỉ như vậy, có điều, cậu ấy không chỉ cảm thông chia buồn với gia đình họ vì tôi biết cô bé đó quan trọng với cậu ấy tới mức nào, đặc biệt, cô bé đó cũng chính là người tôi mới có cơ hội gặp gần đây thôi... Tôi không phải là người ngu ngốc đến mức không thể hiểu ra được mọi chuyện... Và điều đó phá tan hoàn toàn sự tỉnh táo còn sót lại trong tôi.
Hai người kia đã nhận ra tôi ngay lúc họ nhìn thấy tôi.
"Là cậu" Người mẹ chào tôi với một nụ cười buồn. "Lily đã nói về cậu rất nhiều khi cậu tới thăm con bé. Con bé nói cậu rất đẹp trai, chỉ sau Bác sĩ Hoàng tử của nó thôi" Cô ấy chỉ về phía Beam, người còn đang nhìn chằm chằm xuống sàn nhà cố nén nước mắt. "Con bé rất vui khi được gặp cậu... Nó hạnh phúc khi biết một người như cậu... Thậm chí... Thậm chí đó là lần cuối cùng. Lily đã... Lily, con gái bé nhỏ của tôi đã..." Người bố bên cạnh phải ôm vợ mình thật chặt để giúp cô ấy kìm nén lại cảm xúc trong tiếng nức nở.
Đằng sau họ, những nhân viên y tế bước ra từ căn phòng nơi bố mẹ Lily vừa bước ra, kéo theo một chiếc giường với hình bóng đứa bé rõ ràng nằm dưới tấm vải phủ màu trắng. Người bố đã vỗ vai tôi vài cái trước khi họ rời đi.
Khi chiếc xe bị đẩy đi, tôi cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực. Giống như Beam, tôi chỉ có thể tới bên bức tường và dựa vào như nơi đã có thể giảm bớt đi được nỗi đau trong lòng tôi lúc này.
"Forth. Mày đây rồi!!" Là Pete.
"Bệnh nhân đó... Có phải..." Tôi biết, tôi là một thằng ngu khi hỏi câu đó dù mọi việc đã quá rõ ràng rồi.
Tuy nhiên, từ sâu thẳm trong trái tim này, tôi vẫn hi vọng... Những điều tôi nghĩ đều là sai...
Pete thở dài thật buồn. "Thật tệ khi một bé gái đáng yêu như thế mất ở độ tuổi nhỏ này. Mọi người chắc chắn sẽ rất nhớ Lily"
Tôi nhắm chặt mắt lại, giống như chỉ cần làm như vậy là tôi có thể bảo vệ được bản thân mình khỏi hiện thực tàn nhẫn này.
Chuyện này không phải sự thật!!!
Không phải như vậy đâu, đúng không?? Cô bé đáng ra có thể vượt qua được căn bệnh quái ác này khi được thay tim, không phải sao?? Chuyện gì đã xảy ra?? Tại sao đến cuối cùng mọi thứ lại thành thế này??
Pete cố giải thích mọi thứ cho tôi hiểu. Giống như là căn bệnh này đã ảnh hưởng tới một số bộ phận khác trong cơ thể cô bé và trái tim không phải là nơi duy nhất có vấn đề. Còn rất nhiều sự rắc rối khác khiến cho các bác sĩ không thể làm phẫu thuật mà không quan tâm tới sự sống của bệnh nhân được... Cho tới khi cô bé không thể chịu đựng nổi nữa, cơ thể liền bị đánh gục.
"Bọn tao đã cố hết sức để cứu cô bé... Nhưng đã thất bại... Tao biết mày và bác sĩ Baramee đang đi nghỉ. Nhưng, tao nghĩ, nó có quyền được biết vì nó chính là người thân thiết nhất với cô bé..."
Beam...
Nếu như chuyện này đã gần như đánh gục tôi khi mới quen Lily và chỉ mới gặp cô bé một lần, vậy chuyện này sẽ gây ra vấn đề gì tới người vô cùng thân thiết với em ấy chứ??
Khi tôi nhìn lên, Beam đã không còn đứng ở chỗ lúc nãy nữa. Nhưng nhờ có Pete, tôi biết được những nơi cậu ấy có khả năng đến và chắc chắn sẽ đi qua...
Và tôi tìm thấy cậu ấy ở gần khu vực chăm sóc bệnh nhân của tòa nhà này. Cậu ấy ngồi trong một góc tường với cái đầu cúi xuống úp mặt vào đầu gối.
Ai có thể nghĩ được tên ghẹo gan thích trêu chọc người khác như Beam đây lại xuất hiện trong tình cảnh thế này chứ??
Lúc này, cậu ấy nhìn thật giống như một đưa trẻ yếu đuối, và điều đó làm trai tim tôi nhói đau.
Tôi muốn tới gần an ủi cậu ấy bằng những lời nói, những hành động. Nhưng tôi làm sao có thể làm được điều đó đây?? Khi mà tôi chính là một phần lý do khiến cậu ấy đau buồn như thế này?? Tôi ước có thể tự đấm chính mình một trận vì đã quá ngu ngốc!!!
Nhưng, đây không phải là thời gian để tự trách.
Tôi lấy hết tất cả can đảm để tiến tới gần, ngồi xuống cách cậu ấy một chút. Beam không ngẩng đầu lên, nhưng nhìn cách cậu ấy nắm chặt bàn tay lại, tôi hiểu cậu ấy biết được tôi đang tới gần...
Cậu ấy không nói gì cả. Tôi cũng giữ im lặng. Tôi chỉ để cho sự yên lặng và làn gió oi bức trong thành phố bao trọn bầu không khí xung quanh...
.....
Từ phía đằng xa, mọi người đã bắt đầu tấp nập chuẩn bị đi làm việc, mặc dù hôm nay là Chủ Nhật. Đường phố bắt đầu đông đúc hơn bởi những người rảnh rỗi cuối tuần ra ngoài thư giãn cùng gia đình hoặc đi hẹn hò cùng người yêu. Những chiếc xe lên động cơ đánh thức những nhà hàng xóm xung quanh.
Thế giới vẫn luôn tiếp tục với công việc bận rộn của nó dù cho ngày hôm nay một sinh mệnh đã không còn...
.
.
.
.
.
"Mày đi theo tao làm gì??" Beam cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí yên lặng sau một lúc lâu. Cậu ấy hơi nhấc đầu lên khỏi đầu gối, nhưng vẫn cúi gằm không nhìn về phía tôi.
Cậu ấy có ý muốn đuổi tôi đi sao??
"Em muốn tôi rời đi??"
"Tao không muốn mày nhìn thấy tao trong tình trạng thảm hại như thế này"
"Nhưng tôi không muốn bỏ lại em một mình"
"Forth..."
"Beam" Tôi ngắt lời. "Tôi biết cô bé ấy quan trọng với em như thế nào... Và tôi cũng biết tôi đã gây ra một lỗi lầm không thể tha thứ. Tôi đã tắt máy nhắn tin của em đi khi nó kêu và không nói với em bất cứ điều gì... Tôi xin lỗi. Tôi là một thằng ích kỉ..."
Nếu như tôi nói máy nhắn tin đã kêu lên, cậu ấy đã có thể biết trước được những chuyện khẩn cấp đã xảy ra và về đây sớm hơn để cứu được bé Lily.
Tôi không nói rằng chỉ có cậu ấy mới làm được điều này vì cậu ấy là người giỏi nhất trong bệnh viện. Tôi cũng chẳng thể nói rằng mọi chuyện sẽ khác nếu như Beam tới đây vào lúc đó. Tuy nhiên, ý nghĩ rằng nếu cậu ấy ở đây, dùng hết tất cả khả năng để cứu em ấy sẽ tốt hơn là đến đây và chỉ có thể nhìn thấy được cơ thể cô bé đã lạnh ngắt khi được đưa ra khỏi phòng bệnh. Tôi hiểu Beam... Nên tôi biết đây chắc chắn là những điều cậu ấy đang nghĩ vào lúc này, và tôi ghét chính bản thân mình vì đã để cho điều đó xảy ra...
Khi không nghe thấy cậu ấy nói thêm cậu nào, tôi nói thêm. "Nhưng... Làm ơn đó, vào lúc này hãy để tôi được ở bên cạnh em. Em không cần phải nói gì cả, hay em có thể mắng chửi tôi cũng được, đánh tôi cũng được... Chỉ là, làm ơn đừng đuổi tôi đi... Hãy để tôi ở bên cạnh em để chuộc lại những lỗi lầm tôi đã gây ra..."
.....
"Mày chẳng làm gì sai cả. Mày chính là nguyên nhân để họ chấp nhận cho Lily làm phẫu thuật, dù rằng mọi chuyện đã quá muộn. Thêm nữa, mày xin lỗi vì cái gì?? Đó là lỗi của tao. Tao là bác sĩ của cô bé... Từng là bác sĩ của cô bé... Và tao đã biết rõ tình trạng của cô bé đã nguy hiểm tới mức nào rồi. Nhưng, tao vẫn chọn rời bỏ bé con vì tao không thể bỏ lỡ sinh nhật của người bạn thân nhất. Việc làm cẩu thả của tao đã khiến cho một mạng sống quý giá..."
"Beam..."
"Khi đến thăm cô bé, mày có biết em ấy nói gì khi mày rời đi không?? Cô bé đã nói mày giống hệt với chàng hoàng tử trong mơ của em ấy, một người cao, da hơi ngăm đen và đẹp trai với sự phong nhã. Mày đã suýt nữa thay thế vị trí của tao trong trái tim cô bé rồi" Cậu ấy cười lớn một lúc rồi tiếp tục. "Đương nhiên, tao đã quyết tâm đấu tranh cho quyền lợi của chính mình. Tao nên là người đẹp trai nhất trong mắt của cô bé, và bọn tao đã 'cãi nhau'. Là lần cãi nhau đáng yêu nhất mà tao từng có trong đời. Nhưng tới cuối cùng, vì tao là bác sĩ chữa trị cho cô bé vào lúc đó, tao sẽ là Hoàng tử của bé..."
Cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi. Dù những giọt nước mắt đã không còn thấy trên khuôn mặt nữa, đôi mắt đỏ cùng với ánh mắt ấy đã chỉ rõ nỗi buồn từ tận sâu bên trong cậu ấy đã trải qua.
"Forth, như những gì mẹ cô bé nói, bé rất vui khi được gặp mày. Mày đã mang tới cho cô bé sự hạnh phúc dù rằng đó là lần cuối cùng. Gia đình cô bé và tao luôn luôn biết ơn mày. Tao không nghĩ mày đã làm gì sai cả... Đúng, là do mày đã tắt máy nhắn tin của tao, nhưng tao nghĩ mày làm như thế là bởi vì mày quan tâm đến tao. Tao mới là người nên phải nói xin lỗi vì đã làm phiền mày rất nhiều..."
Sau đó, cậu ấy tiến lại gần, nâng mặt tôi lên và đặt lên trán tôi một nụ hôn buồn bã, khiến cho những giọt nước mắt tôi cố kìm nén suốt từ lúc đến đây liên rơi xuống không thể ngừng lại.
"Cảm ơn mày vì tất cả mọi thứ... Nhưng làm ơn, hãy để tao một mình vài ngày" Giọng nói của Beam giống như đang cầu khẩn, làm tôi chỉ có thể gật đầu nghe theo quyết định của cậu ấy.
.....
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi có thể hoàn toàn để Beam lại một mình được. Tôi không thể làm được, đặc biệt là trong tình huống như hiện tại.
Từ đằng xa, tôi thấy cậu ấy bước đi vô định trong thành phố, nơi đang bắt đầu chật cứng bởi đám đông. Một vài cô gái đang muốn tới giữ lại cậu ấy, chỉ là Beam không quan tâm tới ai cả. Cậu ấy chỉ tiếp tục những bước đi... Đi tới một nơi nào đó mà có lẽ chính cậu ấy cũng chẳng biết, trong khi tôi chỉ im lặng theo sau cậu ấy.
Cậu ấy đã biến thành một người không còn linh hồn nữa rồi.
Thờ ơ.
Tê liệt.
Xa cách.
Hoàn toàn trái ngược lại với một Beam mà mọi người biết đến...
Lời kể của Forth.
"Forth!!" Pete gọi khi nó tiến tới gần tôi tại bãi đỗ xe bệnh viện. "Hôm nay mày tới sớm!!"
"Tao hoàn thành xong việc sớm" Tôi giải thích ngắn gọn sau khi chào nó, và không vòng vo thêm chút nào nữa, tôi hỏi mục đích thật sự khiến tôi tới đây. "Beam thế nào rồi??"
Pete đột nhiên nhìn giống như bị tổn thương, theo một cách ghẹo gan. "Aww, Forth. Mày có thể ít nhất giả vờ rằng mày tới đây vì tao, hay mày có thể quan tâm tới cuộc sống của tao một chút chứ!! Đừng có chỉ xem tao là người cung cấp thông tin như vậy. Tao nói thật nhé, nếu như mày với tao không phải bạn thuở nhỏ, tao chắc chắn sẽ không bao giờ giúp mày!!!"
Tôi nhanh chóng mỉm cười xin lỗi. Có thể thấy rõ ràng là Pete chỉ đang giỡn chơi thôi, nhưng tôi vẫn thấy có lỗi. Tôi có cảm giác như bản thân đang lợi dụng nó vì mục đích cá nhân của mình, nhưng tin tôi đi, tôi hoàn toàn không hề có ý đó. Tôi thực sự rất quan tâm tới Pete. Dù thế nào, nó cũng là bạn thân của tôi. Tuy nhiên, trong lúc này đây, chỉ có một người tôi lo lắng, Beam.
Sau chuyện không may đã diễn ra ngày hôm đó, cậu ấy vẫn chưa trở lại bình thường nữa. Đúng, cậu ấy vẫn tới bệnh viện, vẫn tham gia chữa trị cho các bệnh nhân khác như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng thật lòng, tôi biết cậu ấy vẫn còn rất buồn. Cậu ấy thậm chí còn từ chối nói chuyện với những người bạn đã lập tức cố gắng giúp cậu ấy vui lên ngay sau khi họ biết về những chuyện đã xảy ra. Nhưng dù họ có làm gì, cậu ấy vẫn chỉ đeo lên chiếc mặt nạ của một Beam luôn vui vẻ và thích ghẹo gan như tất cả mọi người đều biết.
Nhưng riêng tôi, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cho cậu ấy thời gian để tự mình bình tâm lại. Cũng trong ngày hôm đó, tôi đã gọi điện cho cha để nói về tình trạng của Beam giống như những gì tôi vẫn thường làm kể từ khi cha cho phép chúng tôi sống cùng với nhau. Tôi nghĩ, cha có lẽ sẽ là người duy nhất có thể an ủi được cậu ấy. Thêm nữa, tôi nghĩ là cậu ấy không muốn về nhà cùng với tôi lúc đó (không phải bởi vì cậu ấy đổ lỗi mọi chuyện cho tôi, nhưng tôi mong thà cậu ấy làm như thế còn hơn để mọi thứ dẫn đến như thế này), dù sao, cậu ấy cũng sẽ tới ở cùng cha cho tới khi cậu ấy sẵn sàng trở về nhà.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể chỉ ở đó an tâm chờ đợi. Tôi không thể làm được đâu...
Làm thế nào có thể ngồi yên được khi người quan trong nhất trong cuộc đời tôi đang buồn chứ???
Tôi vẫn luôn theo dõi cậu ấy, dù chỉ là từ phía xa, nhờ sợ giúp đỡ của cha và người bạn thuở nhỏ của tôi, Pete. Đó là lý do tôi rất biết ơn hai người này, đặc biệt là Pete, người mà thực ra chẳng cần phải quan tâm đến điều này, nhưng nó vẫn giúp. Nó giúp tôi đảm bảo rằng Beam sẽ không có cơ hội sử dụng công việc như một cách để chôn vùi sự đau thương và quên chăm sóc cho chính bản thân mình. Sau đó, mỗi khi tan ca, Pete sẽ nói với tôi về tình trạng hiện tại của cậu ấy.
"Nói thật lòng nhé, Forth. Mày không cần thiết phải bận tâm về chuyện này nhiều tới thế đâu. Bác sĩ Baramee mạnh mẽ hơn mày vẫn nghĩ đó. Bé Lily là bệnh nhân đầu tiên của nó chết. Khi chuyện đó xảy ra với tao, tao đã mất rất nhiều ngày mới có thể hồi phục lại được. Nó sẽ dễ dàng vượt qua thôi, thời gian đó sẽ tới nhanh mà" Pete nói vậy sau khi nó kể về chuyện Beam đã bắt đầu cười đùa ghẹo gan mọi người, dù chỉ là những nụ cười nhẹ hơn, có phần gượng gạo. Mặc dù vẫn có những lúc nhìn cậu ấy vẫn xa cách người khác, nhưng tôi nghĩ đây chính là những dấu hiệu tốt đầu tiên cho thấy cậu ấy, bằng cách nào đó đã trở lại trạng về Beam lúc đầu, và dần tốt hơn...
Tôi lầm bầm lời cảm ơn chân thành nhất tới Pete vì tôi thực sự không biết nên làm thế nào nếu như không có nó. Dõi theo Beam là điều không thể đối với Pha và Kit bởi vì bọn nó làm ở khoa khác và ba người cũng có thời gian biểu khác nhau nữa.
"Đừng có cảm ơn tao. Tao sẽ để cho mày không còn một bath nào trong thẻ ngân hàng sau vụ này" Nó cười khẩy trước khi rời đi. Đương nhiên, nó không hề có ý đó. Nó chỉ muốn trêu tôi một chút để tôi bớt căng thẳng thôi.
Dù muốn ở lại thêm để nói chuyện với tôi trong lúc chờ Beam ra, nhưng Pete lại có thêm một buổi hẹn ngày hôm nay nên nó phải rời khỏi bãi đỗ xe.
Tôi ngồi trên chiếc xe máy. Đã lâu rồi không sử dụng nó kể từ khi tôi gặp một tai nạn nhỏ vào năm ngoái. Tôi chỉ có vài vết bầm và xây xát nhỏ trên cẳng tay và đầu gối thôi nhưng điều đó đã khiến cho Beam lo lắng, cậu ấy không cho phép tôi sử dụng xe máy thêm một lần nào nữa. Và, tôi bị bắt ép phải đi mua phương tiện di chuyển bốn bánh. Nhưng kể từ ngày cậu ấy đau buồn sau chuyện của bé Lily, tôi làm trái lời cậu ấy vì sẽ dễ hơn để theo sau cậu ấy mà không bị phát hiện. Đây là điều nhỏ nhất tôi có thể làm, nhưng cũng là điều duy nhất... Trong lúc này...
Một lúc sau, cậu ấy ra khỏi bệnh viện. Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy như vậy, có gì đó trong tôi thôi thúc tôi phải tới ôm cậu ấy vào lòng. Chỉ là, tôi không thể làm như thế được. Tôi tôn trọng quyết định muốn ở một mình của cậu ấy. Có lẽ, đối với tôi, đó chính là cái giá phải trả cho sự ngu ngốc của chính mình, dù là tôi rất nhớ cậu ấy.
Xe của tôi đỗ ở một nơi nằm ngoài tầm nhìn của cậu ấy, nhưng đủ để tôi có thể nhìn thấy toàn bộ những hành động của Beam. Khi cậu ấy lái xe đi, tôi nhanh chóng lái xe đuổi theo để chắc chắn cậu ấy sẽ an toàn về được nhà của Cha, không, là về biệt thự.
Lại thêm một lần nữa, tôi trốn trong một góc tối ở con phố của biệt thự. Khi xe cậu ấy đã vào trong ga-ra, đó cũng là lúc tôi bước tới trước cổng để nhìn lên phòng cậu ấy. Beam, thiên thần trong lòng tôi, phòng cậu ấy ở tầng hai.
Không cần hỏi tại sao tôi lại biết đâu!! Vì tôi đã tới đây rất nhiều lần rồi!!
Chắc là, đêm nay cũng sẽ giống như những đêm khác vậy thôi. Sẽ chẳng có gì bất thường xảy ra cả. Tôi đứng từ đằng xa đảm bảo cậu ấy vẫn ổn cho tới bình minh, sau đó lái xe về nhà để chuẩn bị cho công việc vào buổi sáng. Chỉ có vậy thôi, vì tôi luôn ở đây, sẵn sàng chờ đợi cho tới khi cậu ấy đủ can đảm đối mặt với sự đau thương đã xảy ra.
Tuy nhiên, tôi đã suýt nữa nhảy dựng lên và muốn đào hố trốn khi đột nhiên Beam đi ra. Tôi nhanh chóng đội mũ bảo hiểm vào để cố giả làm một người lạ đi qua đây.
Tôi không dám quay sang nhìn cậu ấy, dù tôi có thể cảm nhận rằng cậu ấy đang chán nản ngìn vè phía tôi. Tôi đang suy nghĩ xem có nên mở động cơ và phóng đi, hay sẽ ở lại tại đây vì Beam có thể chưa nhận ra tôi đâu.
Có lẽ, là do cậu ấy đã bỏ quên thứ gì đó ở ngoài này và muốn đi lấy nó thôi.
Dù sao, tôi cũng đang trốn ở chỗ rất tối mà... Nhỉ???
"Mày không thấy mệt vì cứ phải đội cái mũ chết tiệt đó hả?? Có thể bỏ ra được rồi đó!! Đâu có phải đang đi trên đường đâu!!"
Tôi bước ra từ chỗ trốn gần đó và suýt nữa vấp ngã vì hòn đá tôi vô tình dẫn lên do đang mải nhìn về phía cậu ấy. Beam bước đi nhẹ như mèo vậy, tôi chẳng nghe thấy bất cứ tiếng gì cả...
Hay là vì tôi đang bận suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo nên không nhận ra cậu ấy đang tiến lại gần??
"Forth!! Thôi giả vờ như là người lạ đi ngang qua đi!! Tao biết rõ xe mày như thế nào và cả dáng người mày dù mày có đội cái mũ ngu ngốc đó đi nữa!!!"
Ờ... Ừm... Ai vừa nói tôi có thể trốn được cậu ấy đó??
Nhưng... Cách cậu ấy nói chuyện với tôi và lý do cậu ấy nói chuyện với tôi nữa... Liệu có phải là...?
Tôi bỏ mũ bào hiểm ra, cảm thấy giống như đã cả thế kỉ từ lần cuối chúng tôi gặp nhau rồi. Khuôn mặt cậu ấy hiện rõ sự mệt mỏi, chẩng tỏ cậu ấy đã rất đau buồn mấy ngày gần đây. Đôi mắt trũng xuống vì những đêm mất ngủ cùng với công việc nặng nhọc. Tôi nghĩ, cậu ấy gầy hơn rồi, gò má nhô lên cao hơn thấy rõ. Tôi muốn bước tới ôm chặt cậu ấy, để an ủi cậu ấy trong vòng tay tôi. Chỉ là chút mong muốn nhỏ nhoi như vậy thôi, nhưng tôi cần phải tự ngăn chính mình lại trước khi làm ra thêm một lỗi lầm nữa. Tôi không dám chạm vào cậu ấy, trừ khi được cho phép.
Tôi giật lùi lại một bước cho cậu ấy không gian, nếu như cậu ấy cần. Nhưng sau đó, Beam lại nhướng lông mày.
"Tsk!! Sao?? Thấy tao gớm ghiếc lắm hả??" Cậu ấy hỏi, không cảm xúc.
"Không phải!!!" Tôi mau chóng trả lời tránh cho sự hiểu lầm không cần thiết. "Tôi sẽ không bao giờ thấy em gớm ghiếc cả... Tôi chỉ nghĩ rằng em cần có thêm chút không gian... Và tôi không biết có thể tự kiềm chế chính mình lại gần ôm em khi ở quá gần em hay không nữa..."
Beam liếc nhìn tôi. Khuôn mặt cậu ấy không có chút cảm xúc nào cả, điều đó càng làm tôi thấy lo lắng hơn vì không biết nên làm sao tiếp theo.
Sau đó, bỗng nhiên cậu ấy ngồi trên lề đường. Lại một việc không bình thường khác tôi nhìn thấy ở cậu ấy trong buổi chiều ngày hôm nay. Tôi đang chờ cậu ấy đuổi tôi đi, hoặc là xả hết những điều thất vọng mà cậu ấy có lúc này ra ngoài, nhưng hôm nay, chuyện đó không xảy ra. Cậu ấy chỉ hướng mắt về một nơi xa xăm nào đó giống như cậu ấy có thể nhìn xuyên qua mấy căn nhà đó vậy.
Tôi đứng chết trân tại chỗ, ngắm nhìn một phần cơ thể cậu ấy phát sáng lên bởi ánh vàng cam của đèn đường. Beam chỉ ngồi đó, giữ im lặng. Khi tôi không thể chịu điựng được nữa, tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, nhưng vẫn cố duy trì khoảng cách an toàn giữa cả hai.
"Tao nhớ đã cấm mày đi xe máy rồi mà, đúng không??" Beam phá tan sự im lặng một lúc sau khi tôi ngồi xuống.
Nhưng điều cậu ấy hỏi lại là thứ tôi không thể lường trước. Nên, tôi chỉ có thể trả lời theo một cách trì dộn.
"Huh??"
"Hay mày nghĩ ngồi xe máy rất ngầu?? Mày có biết là khó chịu thế nào khi nghe những lời bàn tán không ngớt của mấy cô y tá về anh chàng 'ngầu lòi, đẹp trai' trên chiếc xe máy màu đen tại bãi đỗ xe hay không??" Cậu ấy thờ ơ hỏi.
"Thật sao??" Tôi chưa từng nghĩ có người nhìn thấy tôi vì tôi luôn chọn những nơi khuất tầm mắt nhưng phù hợp một cách hoàn hảo cho sự giám sát bí mất của tôi.
Tuy nhiên, khi cậu ấy liếc tôi với ánh mắt nguy hiểm, đó chính là dấu hiệu khiến tôi phải thay đổi giọng mà trả lời. "Ý tôi là, tôi không đến bệnh viện vì mấy cô gái đó, nên không không quan tâm lắm"
"Ờ, đúng rồi. Mày tới đó vì bác sĩ Pete mà!!"
"Cái gì?? Không phải!!"
Cậu. Ấy. Biết??? O_O Không phải vì chúng tôi đã làm chuyện gì mờ ám mà sợ cậu ấy biết. Tôi chỉ là ngạc nhiên vì cậu ấy biết chuyện này thôi...
"Tôi chỉ gặp nó vì em thôi mà. Nó là bạn của tôi và thật may mắn vì nó làm việc cùng em..." Geezz, tôi có nên nói ra không đây?? Có lẽ là phải nói ra thôi. "... Bởi vì em nói em muốn được yên tĩnh một thời gian, nhưng tôi không thể an tâm được khi không biết về tình trạng của em, nên tôi đã nhờ Pete chăm sóc cho em khi em ở bệnh viện... Cũng như, nói cho tôi biết được... Tất cả... Hoạt động của em..."
Chết tiệt!!! Tôi thấy giống như sắp gặp rắc rối tới nơi rồi. Nói đơn giản, là tôi đã coi thường yêu cầu của cậu ấy rồi.
"Mày đúng là thằng ngốc!!" Cậu ấy lầm bầm, sau đó nhẹ nhàng giật lấy cái mũ bảo hiểm để đội lên đầu tôi. Nó cản trở hết tầm nhìn của tôi, khi tôi định bỏ nó ra, Beam đánh mạnh vào tay tôi. "Tao vừa mới nhận ra, mày nhìn đẹp hơn trong cái mũ ngu ngốc này đấy!!"
Woaa~~ Cậu ấy... Đúng khó hiểu mà...
Beam lại hướng mắt về phía ngôi nhà trước mặt, sau đó hỏi. "Vậy... Bác sĩ Pete đã nói những gì??"
Có phải là tôi nghe nhầm không vậy?? Thay vì mắng tôi vì những gì đã làm, cậu ấy lại hỏi bạn tôi đã nói lại những gì sao...??
Bởi vì đang đội mũ bảo hiểm, tôi phải nói to hơn để cậu ấy có thể nghe thấy. "Nó nói em rất ổn... Em gần đây đã cười rất nhiều với những câu nói đùa của họ không giống như ngày sau khi..." Tôi không thể nói hết câu được. Điều đó chỉ càng làm cậu ấy đau lòng thêm thôi...
"Sau khi bé Lily qua đời" Beam nói tiếp. Khuôn mặt cậu ấy hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng bàn tay lại nắm chặt lại. "Tao đúng là đã rất thảm bại vào ngày hôm đó. Tao không thể nói chuyện được với ai cả. Tao chán nản đi quanh bệnh viện giống như con zombie. Và tao cứ nhìn chằm chằm lên tường giống như bức tranh Mona Lisa của hoạ sĩ Leonardo được vẽ trên đó. Thêm nữa, tao thấy cuộc sống này giống địa ngục, tao nghĩ, tới tận bây giờ vẫn vậy..."
"Em vẫn còn nghĩ đó là lỗi của em hay sao??"
Bởi vì đó hoàn toàn không phải lỗi của em đâu... Tất cả đều là lỗi của tôi vì đã quá ích kỉ.
"Có rất nhiều đêm tao nghĩ tới viễn cảnh nếu như ngày hôm đó không bỏ bé lại cho tới khi chắc chắn em ấy ổn định hoàn toàn... Nhưng sau đó, tao biết những thứ tao đã nghĩ đều vô dụng vì không ai có thể quay ngược thời gian để sửa chữa lỗi lầm cả..."
"Beam, tôi xin l..."
"Tsk!! Hỏi tao rằng tao có tự trách vì những chuyện đã xảy ra không và mày lại làm vậy sao?? Tao đã nói rồi mà, đó không phải là lỗi của mày. Mày chỉ làm theo những thứ mày cho là đúng thôi"
"Vậy em cũng đừng tự trách nữa. Đúng, là em đã thề nguyện sẽ bảo vệ sự sống của những người xung quanh. Nhưng bác sĩ cũng là con người. Em không thể lúc nào cũng kiểm soát được kết quả nào sẽ tới. Tôi hiểu được sẽ rất khó cho em vì em phải giả bộ như mọi chuyện chưa từng xảy ra, để có thể tiếp tục chăm sóc được cho những bệnh nhân khác. Em phải kìm nén những giọt nước mắt lại để làm chỗ dựa vững chắc cho gia đình bệnh nhân..."
"..."
"Beam... Đó không phải là lỗi của em, giống như em nói rằng đó không phải là lỗi của tôi" Tôi không biết liệu cậu ấy có hiểu được những lời tôi nói hay không, nhưng tôi chỉ muốn nói với cậu ấy rằng sẽ chẳng có ai trách cậu ấy về chuyện đó đâu.
Mọi thứ đều có lý do riêng của nó mà, đúng không?? Mọi việc chúng ta làm đều sẽ dẫn tới một kết quả mà chúng ta chỉ biết được khi chuyện đó xảy ra mà thôi, nhưng chúng ta cần phải học cách chấp nhận mọi thứ, rút ra kinh nghiệm, và tôi luyện nên một trái tim can đảm sau những chuyện đó...
"Đêm nay mày nói nhiều quá" Beam nhận xét, sau đó đứng dậy. "Tao mệt rồi. Chúng ta nên đi nghỉ ngơi một chút thôi"
Cậu ấy bước tới cổng, không hề quan tâm tới những gì tôi vừa nói luôn.
Tôi đã làm cậu ấy tức giận sao?? Là do nói chuyện quá tào lao hay là...
Trong lúc suy nghĩ đó, tôi ngồi bất động tại bên lễ đường đó. Cậu ấy không nói gì nhiều, nhưng lại khiến tôi thấy toàn bộ năng lượng trong người như đã được hồi phục sau khi nhìn thấy và tâm sự cùng Beam dù chỉ trong một lúc...
Nhưng sau đó, cậu ấy đột nhiên quay đầu lại với tôi.
"Mày đang chờ cái gì nữa?? Giáng Sinh sao??"
"Huh??" Tôi nhíu mày.
"Ngoài này nhiều muỗi lắm. Và tao nghĩ là mày nên trông chừng tao ở trong nhà thì hơn. Mày biết mà, vào trong thoải mái hơn nhiều. Trừ khi, mày thích tự làm khó chính mình!!"
Cái gì cơ!??
"Có nghĩa là... Em đã cho phép tôi ở cùng em rồi sao??"
Cậu ấy đảo mắt chán nản. "Tự tìm hiểu đi. Tao quá mệt đễ nói rõ ra cho mày rồi" Và cậu ấy đi vào nhà trong khi vẫn để cho cổng mở.
"Nhớ khoá cổng khi vào nhà đấy!!" Cậu ấy nói vọng ra từ bên trong.
Dù rằng còn có chút bối rối khó hiểu, tôi vẫn nhanh chóng chạy theo cậu ấy trước khi cậu ấy thay đổi quyết định. Tôi nghĩ, đây chính là dấu hiệu đầu tiên thể hiện cậu ấy sắp trở lại cùng với tôi...
Và tôi thấy vui vì điều này...