Lời kể của Beam.
Tôi chìm vào giấc ngủ với giọng hát trầm ấm ngọt ngào của Forth. Đây là lần đầu tiên tôi được ngủ ngon tới như vậy kể từ này tôi mất đi một đứa bé mà tôi yêu thương rất nhiều.
Mỗi lần khi tôi nhắm mắt lại, nụ cười vui vẻ của cô bé lại hiện rõ lên trong tâm trí tôi, sau đó nụ cười ấy bị thay thể hoàn toàn bởi khung cảnh chiếc băng ca trùm vải trắng được kéo ra khỏi phòng bệnh. Khung cảnh đó giống như một bộ phim kinh dị lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Do vậy, tôi thường chọn việc ngồi nguyên trên giường chờ tới lúc bình minh ló rạng và bắt đầu một ngày mới, tới bệnh viện làm việc.
Nhưng, những chuyện đó không hề xảy ra khi tôi ở cùng với Forth. Sự xuất hiện của nó mang tới sự bình yên đánh tan hết mọi sự bối rối đang diễn ra trong tâm hồn tôi. Tôi không biết tại sao nó có thể làm như thế nhưng tôi thấy vui vì nó sẽ không bao giờ rời bỏ tôi dù có chuyện gì xảy ra. Nó luôn ở bên cạnh trông chừng tôi.
Đúng, là tôi đã biết rõ sự bảo vệ 'lén lút' này.
Tôi là ai chứ??
Tôi có thể nhận ra sự xuất hiện của nó thậm chí kể cả từ đằng xa. Nó chính là đề tài ưa thích của mấy cô y tá mỗi lần tôi đi ward round hằng ngày. Pete nói với tôi là Forth chỉ muốn đảm bảo rằng tôi ổn, nhưng tôi thường ngó lơ những hành động điên rồ đó của nó. Và điều này khiến Pete bực bội khi thấy tôi đối xử tồi tệ như vậy với bạn thuở nhỏ vì nó xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp hơn. Tôi đồng ý với Pete, nhưng tôi không thể để cho nó thấy tình trạng thảm bại của tôi lúc đó được.
Và tôi đã nghĩ, nó sẽ vì chuyện này mà bỏ cuộc bởi nó sẽ không thể hiểu được nỗi đau từ trong lòng tôi đâu.
Nhưng, nó lại biết chính xác những gì tôi cảm nhận, có khi còn rõ ràng hơn cả tôi nữa. Những điều nó nói chiều hôm qua khiến tôi muốn đấm chính mình chỉ vì quá ngu ngốc.
Đương nhiên là nó hiểu. Vì là nó Forth. Là Forth của tôi.
Dù cả thế giới không hiểu được tôi và quay lưng lại với tôi thì nó cũng sẽ không bao giờ làm như vậy.
Bác sĩ và y tá cũng là con người. Chúng tôi không thể kiểm soát được toàn bộ những thứ sẽ xảy ra, và chúng tôi cũng chẳng phải những con robot vô tri không có chút tình cảm nào. Khi bệnh nhân của chúng tôi qua đời, nó giống như một cú đánh mạnh tới chúng tôi giống như những gì mà người thân của họ cảm nhận vậy, bởi vì dù thế nào, chúng tôi cũng sẽ tự trách vì đã không làm hết khả năng của mình. Chúng tôi rõ ràng đều biết có thể làm được tốt hơn nữa... Nhưng thực tế, chúng tôi không thể làm được. Do vậy, nỗi đau trong lòng chúng tôi thậm chí còn lớn hơn rất nhiều so với người thân, gia đình bệnh nhân đó. Chúng sẽ tôi đã phải học cách che dấu cảm xúc thật sự trong lòng để có thể làm chỗ dựa vững chắc cho gia đình và họ hàng của bệnh nhân nếu như họ cần tới. Nhưng, thật sâu trong trái tim này, chúng tôi cũng đau lắm chứ, đau giống như những gì họ đã phải chịu đựng vậy.
Giờ, điều thắc mắc nhất trong lòng tôi chính là tôi đã làm ra kì tích gì ở kiếp trước khiến tôi có được Forth ở kiếp này. Những ngày qua, tôi thực sự thấy mất mát và đau buồn, nhưng chỉ cần một cái liếc thấy bóng hình nó ở bãi đỗ xe khi nó 'bí mật' trông chừng tôi là đã đủ cho tôi thêm sức mạnh cùng can đảm để tiếp tục công việc này rồi. Cũng nhờ sự can đảm được nó truyền cho, tôi sẽ cố gắng hết sức để không có thêm một Lily nữa trong công việc làm bác sĩ trong tương lai.
Forth đã luôn tin tưởng khả năng cứu giúp bệnh nhân của tôi. Nó nói, có thể có một lý do gì đó khiến bé Lily rời bỏ chúng tôi. Có lẽ, là để chúng tôi có một thiên thần luôn dõi theo bảo vệ hằng ngày. Câu nói đó của nó nghe thật trẻ con, nhưng tôi chấp nhận nghe theo.
.....
Mọi thứ dường như đã quay về với đúng sự tiến triển ban đầu của nó sau khi tôi nhận ra những thứ tồi tệ khi không có chàng kĩ sư của tôi bên cạnh. Tôi cần có nó ở bên.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói điều này với nó đâu.
Vì vậy, vào ngày tiếp theo, tôi liền về 'nhà'. Tôi đã xin nghỉ một ngày và bác sĩ hướng dẫn của tôi đã vui vẻ chấp nhận. Tôi không biết là vì anh ấy khó chịu hơn bởi những gì tôi cư xử gần đây và khiến anh ấy vui vẻ khi không muốn gặp mặt tôi, hay anh ấy nghĩ tôi thực sự cần một ngày nghỉ sau những gì đã trải qua. Nhưng dù là lý do quái gì đi chăng nữa, đó là mong muốn của tôi khi được thư giãn dù chỉ là trong có một ngày.
Nhưng, ngược lại với tôi, Forth vẫn phải đi làm, dù nó cực kì muốn ở cạnh tôi trong ngày hôm nay. Công ty nó đang trong đỉnh điểm bận rộn vì việc sản xuất và nó không thể bỏ mặc công việc ở đó được. Tôi chỉ còn cách hứa sẽ chuẩn bị món nó thích nhất trong bữa tối hôm nay khi nó trở về thôi.
Và nó hôn nhẹ lên trán tôi trước khi rời đi.
Tại sao tôi lại chọn rời xa nó mấy ngày như vậy chứ?? Nghĩ lại thấy chính mình thật đúng là thằng ngốc mà...
Khi tôi về tới nhà, tôi lập tức cau mày khi nhìn thấy một con chó robot đứng chào tôi ngay trước cửa. Căn nhà này vẫn còn nguyên giống như những gì tôi nhớ được, chỉ khác một điều chính là thứ này. Tôi nghĩ chắc do Forth đã quên mang thứ đó tới nơi làm việc thôi.
"Mày chắc phải cô đơn lắm khi một mình ở lại đây nhỉ??" Tôi nói như thể con robot này nghe được và trả lời lại.
Nhưng, như muốn khiến tôi ngạc nhiên, chú cún con đột nhiên mở mắt và bắt đầu di chuyển. Tôi muốn chạy vì nó giống như bị ma ám nhưng sau đó, con robot ấy lại ngoáy đuôi hướng tới tôi như một chú chó bình thường. Chỉ có điều... Chú cún này... Biết nói.
"Chào mừng về nhà, Khun Ying..."
Cái m* gì đây??
"Tôi là chó robot chuyên phục vụ được thiết lập bằng giọng nói. Tôi sẽ là người ở bên cạnh ngài mỗi khi ngài cô đơn. Hãy nói cho tôi biết ngài muốn gì và tôi sẽ làm tất cả vì ngài"
"..."
"Mày có phải là thật không đó??" Tôi liếc nhìn thứ đó, không thể tin vào những gì mà tôi đang thấy.
Một con chó robot có thể nói chuyện vừa nói sẽ làm theo mọi điều tôi yêu cầu giống như trong các bộ phim viễn tưởng sao??
"Tôi là thật đó. Ngài có thể chạm vào tôi nếu như ngài muốn" Và nó bước tới gần tôi như để chứng minh.
"Dừng lại ngay!!!" Tôi hét lớn vì chuyện này đang làm tôi sợ hãi rồi đó.
Và nó dừng lại giống như những gì tôi yêu cầu, sau đó cúi đầu xuống giống như một chú cún con biết lỗi khi bị mắng.
Wow!! Tôi chỉ biết nói 'wow' thôi. Thứ đó thật sự tồn tại này!!
Tôi ngồi xổm xuống và thử quan sát mọi bộ phận của nó.
"Thật đúng là một thiết kế kì diệu!!" Tôi lẩm bẩm. Tôi có lẽ không thể hiểu được cách nó làm việc ra sao, nhưng nhìn bề ngoài thật đặc biệt. Dựa vào những gì tôi nói, thứ này có thể được coi là một chú chó thực sự. Đương nhiên, ngoại trừ việc nó biết nói.
Lại nói về điều đó, vì đã nghe thấy giọng của tôi, nó liền ngẩng đầu lên và trả lời. "Là Khun Luang đã tạo ra tôi. Ngài ấy đã tạo ra tôi để ở bên ngài mỗi khi ngài cô đơn"
Chuyện này thì quá rõ rồi mà. Ai có thể tạo ra được con robot tân tiến thế này ngoài chàng kĩ sư tài giỏi của tôi chứ?? Máy móc giống như cơ thể thứ hai của nó vậy...
Nhưng mấy cái biệt danh này... Khun Ying?? Khun Luang??
"Forth!! Mày đúng là thằng đần độn!!!" Tôi lầm bầm và lắc đầu vì một sự cố gắng vô ích nữa của nó với những tên gọi thân mật này.
"Không phải. Khun Luang không đần độn. Ngài ấy chỉ yêu ngài thôi."
Woaaaa~~~ Đây đúng là thiết kế của nó mà. Nó thậm chí còn có thể cài đặt ra một thứ có tính cách tồi tệ như nó luôn. Tôi không thể nhịn được mà cốc nhẹ lên cái đầu kim loại này.
"Mày thật giống người sáng chế ra mày mà!!"
"Vậy có nghĩa là ngài muốn nghe giọng của Khun Luang sao??" Chú cún ấy hỏi.
Nó nói vậy là có ý gì đây??
Đột nhiên, tiếng hát của Forth vang vọng khắp nhà. Mỗi khi nó làm ra một thứ gì đó, nó luôn chắc chắn thứ đó phải có tất cả những gì tôi cần nhỉ??
Chú cún ấy đi theo tôi khắp cả nhà theo một cách gây khó chịu (vì nó luôn miệng vặn lại những lời tôi nói, đặc biệt là những gì liên quan tới Forth) nhưng nó cũng khiến tôi thấy khuây khoả nữa. Ít nhất, tôi có được thứ gì đó làm tôi vui vẻ ở bên cạnh.
Lúc tôi đang bận hâm nóng lại đồ ăn Forth để trong tủ lạnh, tiếng chuông cửa vang lên. Tôi nhìn qua mắt mèo để xem thử đó là ai.
Kit.
Nó thường xuyên đi tới khoa của tôi sau mỗi lần tan làm để gặp tôi. Tuy nhiên, tôi luôn tránh mặt nó vì không thể để có nó thấy mặt thảm bại của tôi được. Pha cũng thương làm như thế nhưng tới cuối cùng, tôi cũng đối xử với nó như Kit vậy. Bọn nó cũng thường xuyên nhắn tin cho tôi, nhưng tôi đều bỏ qua tất cả, kể cả những tin nhắn tới từ Ming và Yo nữa.
Nghiêm túc mà nói, giờ tôi đã thấy rõ hơn những thứ ngu ngốc tôi làm ra rồi, tôi xứng đáng bị gọi là thằng ngu mà. Tôi khiến cho tất cả mọi người đều lo lắng, nhưng lại đối xử với họ giống như họ là vật vô hình. Nhưng dù có thế nào, tôi hạnh phúc vì có những người bạn sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.
Nhìn Kit lúc này. Nó đáng ra nên về nhà sau ca làm đêm mệt mỏi, nhưng nó lại tới đây chắc chắn là để kiểm tra tình trạng hiện tại của tôi. Nó đúng là người hay cằn nhằn nhất trong nhóm và cũng là người tôi thích trêu chọc nhất, nhưng nó vẫn luôn quan tâm tôi như vậy
Tôi mở cửa, và nó dường như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
"Tưởng mày lại trốn nữa chứ!!" Kit nói.
"Vậy thì tao sẽ không được ăn mấy món mày mang tới rồi" Tôi trả lời, chỉ vào cái hộp nhựa nó đang cầm trên tay.
Nó híp mắt mắt lại nhìn tôi giống như đang muốn thử kiểm tra xem tình huống hiện tại của tôi như thế nào. Nó vẫn luôn quan tâm tôi như vậy, bởi vì (dù tôi không muốn thừa nhận đâu) nó biết tôi yếu đuối tới mức như thế nào.
Tôi cười nhìn nó giống như muốn thể hiện rằng tôi đã ổn rồi.
Một cái thở dài an tâm phát ra từ nó và tôi trêu chọc mở rộng hai tay vì nghĩ nó muốn tôi ôm nó an ủi. Tuy nhiên, Kitty KitKat vẫn luôn là Kitty KitKat khi nó đột nhiên đánh mạnh vào đầu tôi thay vì ôm.
"Awww!! Kit!!" Tôi hét lớn.
"Cái đó là vì khiến cho bọn tao lo lắng. Mày dựng lên bức tường quá cao làm bọn tao không thể chạm tới mày được" Nó lại mắng tôi rồi.
Tôi đang định nhỏ giọng nói xin lỗi vì những gì đã làm nhưng chú cún robot đó đột nhiên xen vào.
"Phân tích giọng nói... Giọng nói này thuộc về cậu KitKat. Là một người bạn và không phải kẻ thù... Sawandee krub, cậu KitKat" Rồi, nó ngồi xuống giống như một chú chó biết nghe lời.
Kit nhìn con robot đó giống với cách nhìn tôi nó một lúc trước. "Cái. Giề. Đây??" Nó hỏi, mắt trợn tròn kinh ngạc.
"Chim cánh cụt, có lẽ vậy. Mày biết đó, tao thực sự muốn nuôi một con chỉ cánh cụt làm thú cưng"
Nó nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. "Kể cả cái miệng thích ghẹo gan của mày cũng quay về rồi đó huh??" Tôi nhún vai. Đâu thể trách tôi được chứ. "Là Forth làm ra thứ đó??"
Con robot liền trả lời thay tôi. "Đúng vậy. Là Khun Luang đã tạo ra tôi để ở bên Khun Ying mỗi khi ngài ấy cô đơn"
Mặt Kit xuất hiện một dấu hỏi to đùng nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi sự thích thú sau khi nghe thấy mấy cái tên đó.
"Khun Luang và... Khun Ying sao??" Hai bên má núm của nó xoáy sâu hơn thấy rõ xuất hiện cũng nụ cười mỉa mai.
Forth!!! Mày đã nghĩ cái m* gì khi cài đặt con chó ngu ngốc này của mày vậy?? Tao chắc chắn sẽ lấy lại mọi thứ!!!
"Sao?? Bọn tao là cao quý nhất. Có vấn đề gì với chuyện đó sao??" Tôi trả treo, ngẩng mặt lên tỏ vẻ kiêu ngạo.
Kit chỉ cười, sau đó lại cố ý chế giễu tôi tiếp. "Không có gì ạ, Khun Ying"
Tôi muốn yêu cầu chú chó của tôi tới ngoạm vài phát vào cái khuôn mặt chết tiệt kia quá, nhưng tôi phải tự nhắc nhở chính mình, là do Kit không ngủ đủ vào đêm qua, đó là lý do nó tức giận. Thêm nữa, nó cũng đã mua đồ ăn cho tôi rồi.
Khi nó đã dừng lại được sau trận cười vui vẻ đó, tôi quay lại bếp nơi tôi để những món ăn đã được hâm nóng lại, trong khi đó, Kit đã đi thẳng tới bàn ăn rồi. Còn về chú chó kia, tôi nói nó ở nguyên trước cửa tránh nó nói ra thêm bất cứ thứ gì vô lý nữa.
"Mà làm thế nào mày biết được tao ở đây vậy??" Tôi hỏi khi đặt mấy món ăn lên bàn.
Kit mang tới món Pork cutlet với tỏi và salat đu đủ, món tôi thích nhất. Đó cũng là món ăn mà Forth để lại cho tôi, nhưng vì đã quá đói, tôi ăn hết cả hai. Ừm, tôi đã không ăn sáng, cho nên đừng có phàn nàn về khẩu phần ăn của tôi.
(Pork cutlet: Hình ảnh ở dưới)
(Salad đu đủ: Hình ảnh ở dưới)
"Tao đã tới khoa của mày sau khi làm việc xong ngày hôm nay, họ nói hôm nay là ngày nghỉ của mày. Sau đó, Forth nhắn tin nói với tao nói mày đã trở về. Nên, tao đoán chắc mày sẽ ở đây thay vì ở nhà của Cha"
(Ở bên Thái họ thường gọi Cha mẹ của bạn thân và người yêu giống như Cha mẹ mình để tạo sự thân thiết)
"Ah... Vậy mà tao nghĩ mày có năng lực siêu nhiên khiến mày có thể tìm ra tao chứ??"
"Tsk!! Mày quá dễ đoán, mày có biết không??"
Tôi có hả??
"Mày không thể chịu nổi việc ở quá xa Forth trong một thời gian dài đâu. Tính chiếm hữu của mày quá cao. Cùng với tất cả những điều tốt đẹp nó làm cho mày mấy ngày nay, thêm cả con chó kia nữa, tao chắc chắn mày sẽ không bao giờ để ai giành lấy Forth từ tay mày đâu" Kit thậm chí còn lắc ngón tay trỏ trước mặt tôi nữa.
Nó rõ ràng là cố tình trêu chọc tôi đây mà -_-"
Tôi đẩy tay nó ra. "Thằng đần!! Chỉ cần nói với tao rằng mày cũng có tình cảm với Forth và muốn có nó thôi. Tao sẽ không giận màu đâu" Tôi vặn lại khiến nó suýt phun sạch miếng nước nó đang uống ra ngoài.
"Thằng quần!!! Tao chỉ có tình cảm với Ming thôi!!"
Wow!!! Tôi muốn vỗ tay khen ngợi nó vì đột nhiên bày tỏ như vậy. Kit giờ đã can đảm hơn dám bộc lộ cảm giác của bản thân như vậy, nên tôi không cố ý trêu chọc nó nữa. "Okay. Chuyển chủ đề. Mày nhớ tao lắm, có phải không??"
Nó làm bộ mặt ghê tởm. "Cho tao chút thời gian. Tao cần suy nghĩ rõ ràng về chuyện này"
Tsk!! Này thật giống với cách nó thường xuyên từ chối chúng tôi, dù cảm xúc của nó đã hiện rõ lên mặt rồi.
Ừm, thực ra thì, không ai trong bang Bác sĩ Man rợ sẽ chịu thừa nhận rằng nhớ hai người còn lại cả. Việc này giống như một điều cấm kị mà chúng tôi đặt ra. Chúng tôi luôn nhẹ nhàng thể hiện điều đó qua hành động.
"Nhưng... Thôi đùa giỡn đi. Mày có ổn không đó??" Lần này nó nghiêm túc hơn rồi nên tôi cũng phải rằn lòng không châm chọc nó nữa.
"Hmmm... Có lẽ vậy" Tôi nghĩ thế.
"Nếu như mày chỉ là giả bộ, tao sẽ đạp chết mày"
"Nói cứ như mày chưa từng đánh tao vậy. Nhưng, đúng, tao thực sự đã ổn rồi. Mọi thứ đã xảy ra trong cuộc sống của chúng ta, dù tốt dù xấu gì thì cũng sẽ mang đến những ấn tượng khó phai trong tâm hồn. Chúng ta buộc phải học cách chấp nhận những thứ đó. Và tao cũng đang trên con đường học tập đó đây"
"Đúng vậy" Kit chỉ có thể trả lời như thế. Không còn những lời nhận xét châm biếm hoặc mấy câu nói trêu chọc nữa, bởi vì, nó hiểu rõ những điều tôi vừa nói có ý gì.
Chúng tôi lại cùng nhau nói thêm vài thứ chuyện phiếm khác nữa.
Sau đó, tôi bắt Kit đi ngủ một chút trước khi nó về nhà. Nó đã phải thức cả đêm, nhưng nó vẫn chọn đến thăm tôi hôm nay sau khi tan làm. Tôi thật sự biết ơn nó, và tôi cũng không phài là người vô cảm tới mức không thèm quan tâm tới người bạn thân từ nhỏ này.
Nó cũng vui vẻ chấp nhận yêu cầu của tôi vì nó thực sự rất buồn ngủ.
"Dù sao thì, tao cũng đã nhắn tin cho những người khác, trừ chồng mày ra vì nó cũng sống ở đây. Bọn tao sẽ ở lại nhà mày qua đêm nay. Tao cũng đã xin nghỉ một ngày rồi" Nó nói trước khi nhắm mắt lại và ngủ ngon lành trên chiếc ghế.
Ai nói bọn nó sẽ được ở qua đêm tại nhà tôi chứ hả?! Tôi có nên bảo chú chó robot kia ra cắn chết mấy thằng bạn ngu ngốc này không??
Thôi được rồi... Bọn nó có thể ngủ ở đây. Dù sao cũng là do tôi đã phá hỏng ngày hội ngộ lần trước. Đây cũng là một cơ hội hoàn hảo để nhóm chúng tôi có thể tụ họp lại với nhau thêm lần nữa, dù là, chỉ trong một đêm thôi...
Rồi, điện thoại tôi rung lên từ trong túi quần. Tôi lấy nó ra để xem thử đó là gì.
Nó chỉ là thông báo nhắc nhở rằng mai sẽ là ngày hoả táng của bé Lily...
Lời kể của Beam.
Lần cuối cùng, tôi im lặng nói lời cảm ơn với bé Lily đã mang tới tất cả mọi thứ cho cuộc đời tôi. Dù chúng tôi chỉ gặp được nhau trong một thời gian ngắn, nhưng tôi thấy thật sự hạnh phúc khi được gặp một người tuyệt vời như em ấy. Cô bé đã dạy cho chúng tôi rất nhiều thứ, và tôi sẽ luôn giữ gìn những thứ tuyệt vời đó trong trái tim này. Tôi biết hiện tại, dù đang ở đâu, cô bé cũng đều khoẻ mạnh và hạnh phúc.
Lily sẽ luôn là thiên thần trong lòng chúng tôi.
Tôi thả cánh hoa cuối cùng xuống sống Chao Phraya, nơi chúng tôi rắc tro của Lily. Cô bé giờ đã được tự do vui chơi cùng gió mây, và những kỉ niệm cùng cô bé sẽ luôn luôn đong đầy trong trái tim chúng tôi...
Từng người một, chúng tôi nói lời tạm biệt cuối cùng trước khi rời khỏi nơi đây. Bố mẹ của Lily nhỏ giọng bày tỏ sự biết ơn với những người đã tới chia buồn cùng gia đình trước khi họ rời đi. Trong khi đó, tôi chọn ở lại thêm một chút nữa, nhìn ngắm lại bầu trời xanh và dòng nước đang lững lờ trôi, hồi tưởng lại những kỉ niệm vui vẻ chúng tôi đã có bên nhau...
Cái chết có lẽ sẽ là hành trình đau đớn nhất của một đời người, đặc biệt là với những người bị bỏ lại ở đằng sau. Chúng ta đã luôn nghĩ nó là cái kết của mọi thứ, nhưng nếu cùng suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp hơn, có lẽ, nó cũng là sự khởi đầu cho một hành trình mới. Một hành trình giúp ta mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, sẵn sàng tiếp tục một cuộc sống với niềm tin rằng người chúng ta yêu thương hiện đang sống trên thiên đàng...
Tôi đã quá chìm đắm với suy nghĩ của chính mình cho tới khi nhìn thấy người cao cao bỗng nhiên đi tới bên cạnh tôi. Tôi không cần quay lại cũng biết được nó là ai.
"Trời đã bắt đầu tối rồi. Chúng ta cùng về nhà thôi" Forth vẫn vậy, giọng nói dịu dàng an ủi tâm trạng đang không ổn định của tôi.
Nó đi cùng tôi hôm nay. Thực ra, nó cũng biết hôm nay là ngày gì mà. Tôi cũng chỉ vừa biết được chuyện này từ bố mẹ bé Lily rằng Forth tới mỗi ngày từ khi cô bé mất, dù nó chỉ đến đây trong một thời gian ngắn thôi. Đôi lúc, nó cũng ở đây rất lâu để giúp đỡ gia đình bé Lily tiếp khách. Có lẽ, Forth chỉ gặp được cô bé một lần, nhưng nó biết rõ cô bé quan trọng với tôi tới nhường nào, nó muốn thể hiện rằng tôi xứng đáng với tình cảm của cô bé trong khi tôi vẫn còn đang đau lòng.
'Cuộc sống này sẽ ra sao nếu không có nó ở bên chứ??' Tôi buồn bã suy nghĩ. 'Beam trong quá khứ, hãy tiếp tục làm những việc tốt đi, bởi mày sẽ có được một tương lai sáng lạn bên cạnh chàng kĩ sư này. Còn mày nữa, Beam của hiện tại, hãy thôi cư xử như Drama Queen đi, vì khi mày đánh mất nó, mày sẽ chỉ còn là một miếng rác không hơn thôi đấy'
(Drama Queen: Mấy người thích phóng đại sự thật lên ấy)
Nên, không chần chừ thêm một phút giây nào nữa, tôi kéo cổ nó lại, đặt lên môi nó một nụ hôn.
Ôi!! Tôi nhớ việc này. Tôi nhớ nó!! Rất nhiều!!
Dù trong lòng vẫn còn những cảm xúc tiêu cực, tôi chỉ có thể chắc một điều. Forth. Nó chính là thiên đường trong thế giới tàn nhẫn tôi đang sống; là thực tại đẹp đẽ được vẽ lên trên những sự thật xấu xa của cuộc đời. Và những điều Kit nói hoàn toàn đúng, tôi sẽ không để cho bất cứ ai cướp đi Forth của tôi đâu. Không bao giờ. Những kẻ đó sẽ phải xuống địa ngục trước khi họ có thể làm ra điều như thế...
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai của nó khi đôi môi chúng tôi tách nhau ra. Bên cạnh đó, sự vui vẻ liền xuất hiện trong mắt nó.
"Chưa từng nghĩ chuyện này sẽ có một ngày xảy ra" Nó nói. "Có thể thêm một lần nữa được không??"
Tôi giả vờ như không hiểu nó đang nói cái gì, chỉ trừ quyết định trong lòng tôi ngay cả trước khi nó bước tới gần.
"Đưa tao về nhà và tao sẽ cho mày thêm một lần nữa... Hoặc, có lẽ, nếu mày làm tao vui, tao có thể cho mày nhiều hơn là một nụ hôn"
Ừm, là do tôi không muốn tạo ra khung cảnh lãng mạn ở đây thôi!! Mọi người sẽ ghen tị mất... Đùa chút thôi!! Hehe...
Hiểu rõ lời mời gọi tế nhị cùng cách cư xử hơi lố của tôi, Forth đứng lùi lại với nụ cười âu yếm.
"Vậy chúng ta còn đợi cái gì nữa?? Cùng về nhà thôi!!" Và nó nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng dắt tôi đi tới bãi đỗ xe.
Tôi không thể nhịn cười vì tôi đang thấy thật hưng phấn và vui vẻ hơn tôi của những ngày trước.
Chúng tôi đang định lái xe đi thì thấy Pete đứng trước ô tô với nắp xe bật mở. Nó cũng tới lễ hoả táng ngày hôm nay vì nó, cũng giống tôi, khá thân thiết với bé Lily. Nhưng nó đã nói, nó sẽ về trước mà. Tuy nhiên, có vẻ như xe nó đã hỏng rồi. Nhìn thấy chuyện này, Forth, cái thằng kị sĩ ngu ngốc mặc bộ áo giáp sáng chói này đã sẵn sàng tới cứu rỗi thế giới rồi đây
Tôi cào tóc khi không mấy vui vẻ vì nghĩ về chuyện này.
Thật sao???
Đừng có hiểu nhầm ý tôi nhé!! Không phải là tôi không muốn giúp Pete đâu.
Dù sao nó cũng là người đầu tiên làm bạn với tôi khi bắt đầu công việc bác sĩ nội trú. Nó cũng là người chăm sóc cho tôi, theo lời nhờ vả của Forth, khi tâm trạng tôi đi xuống nặng nề. (Dù thực chất đó chỉ là cái cớ để nó trêu chọc tôi nhiều hơn thôi) Chỉ có điều, chúng tôi đang vội...
Khoan đã!!! Đây có được coi là lý do hợp lý không??...
Kệ nó đi!! Tôi cũng chỉ đành đi theo cái tên kĩ sĩ ngu ngốc này thôi...
Pete có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi, đang tới gần nó.
"Có chuyện gì vậy??" Forth hỏi khi chúng tôi tới chỗ nó.
"Tao không biết. Chỉ là xe không khỏi động được" Pete trả lời, nhỏ giọng chửi thề.
"Mày đã gọi thợ sửa chữa chưa??" Tôi xen vào vì tôi có thể thấy tên kị sĩ kia sáng mắt lên với bàn tay điên rồ chạm tới cái xe có ý định muốn giúp đỡ.
"Gọi rồi. Nhưng bọn họ nói rằng sẽ tới muộn vì vẫn đang phải chữa xe cho người khác"
"Vậy thì gọi cho người khác đi!!"
Pete nhìn tôi theo kiểu 'M*, mày có bị ngu không??'. "Đương nhiên, tao đã làm thế rồi. Nhưng chỉ là bọn họ không tới ngay được"
"Sao vậy?? Chẳng lẽ tất cả xe trên thế giới đều quyết định hỏng cùng một lúc sao??" Tôi ghẹo gan.
Bực bội, Pete giả vờ gãi gãi lông mày với ngón giữa. Nó chắc chắn không thể biết hết được tất cả thợ sửa xe ở Bangkok. Chỉ không may mắn cho nó là tất cả những người nó biết đều đang bận vào lúc này.
Trước khi tôi có thể trả treo lại nó, Forth đã sẵn sàng muốn sửa xe cho nó. Tôi chỉ có thể thở dài trong âm thầm...
Tuyệt thật đấy!!! Giống hệt những gì tôi nghĩ luôn...
"Có một sợi cáp điện phải thay mới" Forth nói. "Chẳng phải vấn đề gì lớn cả. Tao sẽ đi lấy hộp dụng cụ" Và, nó đi tới xe chúng tôi vì hộp dụng cụ của nó được để trong cốp xe.
"Mày không biết cách tự sửa xe của chính mày nữa hả??" Tôi rít qua kẽ răng khi đối mặt với Pete.
"Vậy mày có biết tự sửa xe của mày không??" Pete vặn lại, khoanh tay trước ngực.
"Tao không vì nó không cần thiết" Tôi chỉ tay về phía chàng kĩ sư đáng tin cậy của tôi để làm rõ mọi thứ. "Trừ khi mày có người yêu như nó, nếu không mày sẽ phải học cách tự sửa mọi thứ" Tôi đưa ra lời khuyên nhỏ. Theo như những gì tôi nhớ, nó và chàng trai mực ống, người yêu nó đã chính thức chia tay rồi.
"Vậy cũng chẳng cần thiết với tao bởi vì nó..." Chỉ về phía Forth đang tiến lại phía chúng tôi. "... Là bạn thân của tao" Một điệu cười nhếch miệng gây khó chịu hiện lên trên mặt Pete khiến tôi muốn đập chết nó.
Nó là đang cố ý trêu chọc tôi mà!!
"Beam... Có gì không ổn sao??" Forth hỏi, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai nhưng đầy khó chịu của tôi.
"Không có gì đâu, Forth. Chỉ là testosterone của nó đang giảm mạnh thôi. Tao đang kê thuốc cho nó đây này" Pete trả lời thay tôi với giọng lãnh cảm nhất có thể. Chỉ với vậy, nó không thể nhịn cười khi ghẹo gan tôi thành công được.
(Testosterone: loại hóc môn đại diện cho nam giới. Chứng giảm testosterone ở nam giới là một phần của quá trình lão hóa, nó được coi là sự tắt dục hay thời kì mãn dục của nam giới)
Forth chỉ nhướng lông mày lên nhìn bọn tôi.
Tôi sẽ để cho Pete dễ dàng thắng trò chơi ghẹo gan này như thế sao?? Đương nhiên là... Không bao giờ!!!
Nên tôi nói. "Bạn mày đúng bị ảo tưởng nặng luôn. Chắc chắn là bởi vì lâu ngày không thủ dâm đấy" Tôi thậm chí còn tặc lưỡi trong khi lắc đầu chán nản, giả vờ quan tâm một chút. "Thật khó khăn cho mày vì không được ở bên chàng trai mực ống nhỉ??"
Những lời nói cuối cùng của tôi giống như khích cho nó bùng nổ vậy. "M* mày nữa!! Muốn tao nhắc lại mày đã từng thảm hại giống Drama Queen thế nào hả??"
Pete thật đúng là người bạn tốt. Nó tốt theo cái cách mà nó luôn có gì đó để bật lại những điều tôi nói vậy.
Cái quái gì vậy?? Tại sao nó không bắt tôi rút lại mấy lời nói đó??
Tôi lờ đi sự khiêu khích của nó mà quay về phía Forth, người dường như đang rất vui vẻ nhìn chúng tôi trao đổi những lời trêu đùa ngọt ngào. "Vậy, bao giờ mày mới định sửa cái xe chết tiệt này của nó?? Tao bắt đầu muốn thay đổi quyết định về những lời tao nói lúc nãy rồi đó"
"Oh!! Đúng rồi. Xin lỗi nhé. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, tôi hứa đó" Sau đó, Forth bắt đầu sửa dù cái xe điên rồ này có bị gì đi chăng nữa.
"Tao nghĩ tao biết tại sao mày lại mắng tao té tát như vậy chỉ vì Forth muốn sửa xe giúp tao rồi" Pete lầm bầm, cười khẩy một chút. "Có phải do tao làm phiền thời gian bọn mày đáng ra nên 'làm việc khác' không??"
"Wow!! Mày thông minh hơn tao tưởng đó!!" Không cần thiết phải chối cãi chuyện này làm gì cả sau khi nó đã chọc tức tôi.
"Đương nhiên, tao mà, bác sĩ thông minh nhất bệnh viện. Đó là lý do tao giỏi hơn mày rất nhiều đó!!"
"Cứ mơ đi!!"
Nó vui vẻ cười lớn với câu trả lời của tôi. Thật lòng mà nói, tôi không thể hiểu được tại sao tôi lại bị mắc kẹt với mấy tên điên, những luôn tự nhận là bạn của tôi, nhưng lại trêu chọc tôi không ngừng. Tôi mới phải là người làm như thế chứ. Tôi chính là Beam, người chuyên chòng ghẹo đả kích vĩ đại nhất, chứ không phải là người bị đe doạ.
(Nguyên văn: Mighty Blackmailer slash great Teaser)
*Thở dài* Đây có phải là nghiệp chướng của tao không đây??
Một lúc sau, Forth hoàn thành việc sửa xe. Pete và tôi thấy ngạc nhiên khi cuối cùng động có cũng hoạt động. Tôi thực sự không hiểu nó đã làm thế nào với đống dây cáp, dây điện, định vít và cả một đống đồ phức tạp khác nữa, chúng khiến cho đầu tôi đau nhức khi chỉ vừa nghĩ một chút. Nhưng với Forth, việc này dễ dàng giống như đi chuẩn bị một tách cafe buổi sáng vậy.
"Đây chỉ là chút việc sửa chữa đơn giản thôi. Ai cũng có thể làm được. Hai người không cần phải ngạc nhiên tới thế đâu" Forth nói khi nó thấy chúng tôi ngưỡng mộ việc nó vừa làm giống như mấy đứa trẻ lần đầu được xem ảo thuật.
Đúng rồi!! Nó chỉ là mấy thứ vặt vãnh khi được làm với đôi tay kì diệu kia thôi!!
Thật giống với những gì tôi từng được nhìn thấy khi ở bên cạnh nó.
Ở nơi nó thể hiện ra những phép thuật mà đôi bàn tay đó tạo ra...
Tôi chỉ đang nói về chú cún con nó làm cho tôi mà chúng tôi sẽ thấy được khi về nhà thôi!! Mấy tên đầu óc đen tối kia!! Tới giờ, tôi vẫn còn thấy sợ hãi khi biết nó tạo ra con robot ấy. Đôi bàn tay của nó thật biết cách làm ra những thứ rất tuyệt vời!!
*Nháy mắt*
Dù sao thì, mọi thứ đã được sửa xong, có lẽ, chúng tôi có thể đi được rồi nhỉ??
"Pete!!"
Chúng tôi quay người lại để xem thử giọng nói đó phát ra từ đâu. Trong chiếc áo ngắn tay và quần jeans, một người rõ ràng đang ở cùng tuổi với chúng tôi nhanh chóng chạy về phía gần đây. Cậu ta nhìn khá quen mắt, nhưng tôi không nhớ tôi đã gặp ở đâu rồi. Liếc mắt nhìn qua người mà cậu ta gọi, Pete đang nhìn chằm chằm chàng trai kia giống như gặp phải ma.
"Earn..." Nó lẩm bẩm.
Nhớ rồi!! Đó chính là chàng trai mực ống!! Cậu ta là bạn trai của Pete. Không, phải nói là 'bạn trai cũ'...
"Ai vậy??" Forth thì thầm với tôi khi nó đứng bên cạnh trong khi chỉ vào chàng trai đang tiến lại gần.
"Bạn trai cũ của Pete"
"Oh... Vậy, chúng ta nên đi thôi. Không nên làm phiền chuyện của người ta"
Tôi giữ chặt lấy tay Forth, ngăn nó rời đi trong khi tôi cười ngoác tới tận mang tai giống như mấy bà nữ hoàng xấu xa trong truyện cổ tích. "Cùng chờ xem một lúc đi. Tao chưa từng thấy mấy cặp đôi đánh nhau trước đây" Bên cạnh đó, tôi cũng muốn ném đá chọc Pete nếu như nó muốn làm tôi bực bội.
Forth chỉ có thể lắc đầu vì sự nhiều chuyện của tôi. Nó cố kéo tôi đi khỏi tình huống căng thẳng này, nhưng chân tôi giống như đã cắm rễ xuống đất để xem thử loại drama nào sẽ xảy ra.
"Pete, nói chuyện một lúc đi" Earn nói, cầm lấy tay Pete.
Pete chỉ giật tay ra. "Giữa chúng ta chẳng còn gì để nói cả. Mày cũng đã có lựa chọn riêng của mày. Và tao cũng chọn lựa cuộc sống theo cách riêng của tao" Tôi muốn tặng cho Pete ngón tay cái vì đã vô cùng cứng rắn trong lúc này, mặc dù vẫn còn chút gì đó rối rắm trong mắt nó mà tôi không thể hiểu được.
"Tôi xin lỗi. Thực sự xin lỗi mà. Tôi đúng là một thằng ngốc khi nghĩ có thể sống không có em ở bên cạnh. Làm ơn đó Pete. Có thể cho tôi cơ hội thứ hai được không??" Mọi thứ cậu ta nói đều đang thể hiện cậu ta đã hối hận về những việc đã làm tới thế nào rồi.
"Không!! Tao không thể cho mày cơ hội thứ hai được..." Pete, sau đó, liếc về phía chúng tôi, cắn môi dưới một chút, rồi quay lại nhìn về phía Earn. "Tao... Đã có bạn trai mới rồi"
Forth và tôi nhìn nhau khó hiểu. Cả hai chúng tôi đều không biết gì về chuyện này cả. Nó chưa từng nói gì với chúng tôi về việc này hết.
Sự đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt chàng trai mực ống khi nghe thấy điều đó. Dù thực sự đây là lỗi của cậu ta, nhưng tôi vẫn thấy có chút hối tiếc. Có thể thấy rõ cậu ta yêu Pete như thế nào.
"Em nói vậy là có ý gì??" Earn hỏi, cố kìm nén nước mắt đang chực trào nơi khoé mắt.
"Tao đã có người mới rồi... Và đó là nó"
Huh??
Đột nhiên, Pete chạy tới nắm lấy tay Forth đang đứng bên cạnh tôi, kéo tới giới thiệu với bạn trai cũ của nó.
Tôi thề là tôi đang rất bực bội rồi đó. Tôi muốn ném thứ gì đó thật nặng về phía Pete để khiến nó bay ra khỏi bề mặt Trái đất này. "Đi chết đi!! Có phải mày đang muốn chiến tranh thế giới xảy ra hay không??" Tôi hét lên.
Lời kể của Beam.
Có rất nhiều cách để trả thù một người. Và những hình phạt đó đều đang hiện lên rõ dàng trong đầu tôi đây. Một cách rằn vặt khiến người khác đau đớn nhất, nhưng điều đó chưa đủ để làm kết thúc cuộc đời nhỏ bé của người được gọi là bạn thuở nhỏ của bạn trai tôi và cũng là người đang ngồi đối diện tôi ở nhà hàng bên cạnh bãi đỗ xe, nơi chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề đau đầu mà cái con người muốn chết này vừa nói.
Tôi cho thằng khốn Pete này cái liếc mắt sắc nhất mà tôi có, nhưng cái thằng chết tiệt này chỉ nhún vai tỏ vẻ bất cần giống như nó chưa từng làm cái quái gì cả.
Cái thằng khốn chết tiệt này cũng gan nhỉ!!!
"Này!!" Tôi bắt đầu trước. "Mày vừa nghĩ cái quái gì vậy?? Forth là người yêu mới của mày?? Mày muốn tìm chết đúng không??"
Nó liếc nhìn tới hai người đàn ông đang ngồi ở phía bàn bên kia với đôi mắt lo lắng. Chúng tôi đã làm rõ những gì Pete đã nói lúc nãy rồi, nếu không, tôi đã đem người nó cho ruồi bọ ăn sạch rồi. Chúng tôi muốn bọn nó tự giải quyết vấn đề của chính mình; tuy nhiên, Pete trông rất ủ rũ giống như rất buồn, và bám dính lấy Forth yêu cầu Forth giúp nó đuổi chàng trai kia đi, mặc dù ánh mắt nó nói điều ngược lại.
Tôi từ chối, đương nhiên là vậy rồi. Đã là một điều vô cùng kì diệu khi tôi không bóp chết nó ngay lập tức rồi. Tôi không cần bất cứ lý do nào để giữ lại sự tỉnh táo của mình nữa, sợi dây căng lên giữ chút tỉnh táo còn sót lại của tôi đã sắp đứt, và cứ để sự khôn lỏi trong tôi xuất hiện đi.
Tuy nhiên, nhìn thấy sự tuyệt vọng hiện rõ trên mặt Pete, Forth đồng ý giúp nó, coi như sự trả ơn vì nó đã chăm sóc cho tôi lúc trước.
Thực ra, nếu như không vì như thế, tôi đã lột da thằng Pete chết tiệt khi nó còn sống nguyên rồi!!!
Nhưng Forth muốn nói chuyện với Earn trước khi nó có thể quyết định nên đuổi Earn đi, hay cho cậu ta cơ hội thứ hai.
Pete quay lại nhìn tôi, và nhanh chóng đeo lên chiếc mặt nạ thờ ơ lãnh đạm.
"Tao chỉ giả vờ chút thôi. Tao nói như vậy để Earn cho tao ở một mình. Nhưng mày lại làm hỏng kế hoạch của tao. Mày có biết mày là cái thằng có tính chiếm hữu cao lắm hay không???"
Cái m* gì?!
"Vậy mày mong tao sẽ làm cái gì khi có người bảo bạn trai của tao là người yêu của nó?? Nhảy lên vì sung sướng?? Tổ chức tiệc ăn mừng??? Tao có khi còn ném cả cái bàn vào mặt mày ấy" Thật lòng đó, tôi chưa hất thẳng cái bàn giữa chúng tôi vào mặt nó là may lắm rồi đấy.
Nó vặn lại. "Geez, bác sĩ Baramee. Tao đã gửi dấu hiệu cho mày trước lúc đó rồi mà"
"Dấu hiệu??"
"Tao đã liếc về phía hai đứa mày mà" Nó thậm chí còn mở mắt lớn hơn để nói ra ý kiến về chuyện lúc đó.
Tôi nhớ nó đã liếc mắt nhìn tôi trước khi làm ra cái trò vô lý đó. Nhưng nó nhìn giống như đang sợ hãi hơn là gửi ánh mắt được gọi là dấu hiệu thảm bại về cái kế hoạch méo mó của nó.
Và ai... Ai có thể nghĩ tới chuyện đó chứ hả?? Việc này quá ngớ ngẩn rồi!!
Tôi đảo mắt chán nản. "Ờ, đúng rồi. Giống như mấy câu chuyện phiếm trong các buổi tiệc trà thôi... Mày biết không, thay vì tự dùng đuôi cản đường chính mình, sao mày không đối mặt với người cũ của mày và nói thẳng hết mọi thứ với cậu ta?? Đỡ tốn thời gian và công sức của bọn tao" Forth và tôi đáng ra đang ở nhà, tận hưởng buổi đêm ngọt ngào bên nhau lúc này. Nhưng, chúng tôi lại phải ngồi đây, làm người trung gian giúp nối lại tình cảm của cặp đôi ngu ngốc này.
Pete đột nhiên gãi đầu một chút và hướng ánh mắt về phía bàn bên kia một lúc trước khi nhìn lại về phía tôi. Sự thờ ơ của nó lúc nãy đã bị thay bằng cảm xúc gì đó mà chính tôi cũng không thể hiểu được.
"Mọi chuyện đâu đơn giản thế chứ..." Nó nói. " Tao đã nói với mày rồi mà, nó được yêu cầu đi làm việc tại nước ngoài và tao hoàn toàn không đồng ý với việc này. Tao không muốn làm kẻ ích kỉ như vậy đâu. Tao cũng muốn để nó theo đuổi giấc mơ. Chỉ có điều..." Pete có chút phân vân không biết có nên nói ra hay không. Nhưng, nhìn thấy tôi có vẻ bực tức với trò hề nó làm ra lúc nãy nên nó tiếp tục nói. "Ừm, thì... Là do tao sợ... Tao sợ nó ở nước ngoài sẽ tìm thấy người khác tốt hơn, sẽ thay đổi thứ tình cảm này với tao. Lấy ví dụ đơn giản chính là chị gái tao và chồng chị ấy. Hai người họ đã ly hôn sau khi anh ta đi làm việc ở nước khác và tìm thấy người tốt hơn chị tao... Tao không thể để những chuyện đó xảy ra với bọn tao được, nên khi nó xin tao cho phép đi nước ngoài, tao nói không còn người nào tên Pete sẽ nguyện ở lại chờ đợi nó quay về cả. Việc này rất khó quyết định với tao mà. Tao đã gần như không ngủ cả đêm. Tao tự chuốc say chính mình. Tao vào bệnh viện giống như đó là khu vui chơi. Nhưng chính tao cũng biết nỗi đau đó ăn mòn tâm hồn tao tới mức nào. Dù tao không hề muốn thừa nhận chuyện này, nhưng khi nhìn thấy mày lúc đau khổ đó, nó làm tao nhớ tới quãng thời gian thảm bại và yếu đuối đó... Giống như mày..."
Nghiêm túc à?? Sao lại nhắc lại chứ -_-"
Rồi nó tự gõ nhiều vào đầu như muốn bỏ đi cái suy nghĩ đó. "... Và tao thực sự ghen tị với mày vì luôn có Forth ở bên"
"..."
"Nó sẽ không bao giờ bỏ rơi mày dù bất cứ lý do nào cả. Nó sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu là những thứ liên quan tới mày"
Tao biết. Forth sẽ không bao giờ rời bỏ tao, kể cả khi tới ngày tận thế.
Pete thở dài. "Tao đã từng ước, Earn có thể làm như vậy với tao. Tao muốn, nó sẽ coi trọng tao hơn công việc. Nhưng, nó chọn rời bỏ tao"
Tôi có thể hiểu rõ nỗi sợ trong lòng nó. Tuy nhiên, sự thật là Earn đã quay lại đây, và dựa vào những gì tôi nhưng thấy, cậu ta đã hối hận với lựa chọn lúc trước, cũng có nghĩa là cậu ta sẽ không rời bỏ Pete. Do đó, tôi nói, "Nó đã trở về vì mày. Vậy, còn mày, mày đang làm loạn mọi chuyện lên vì cái m* gì thế??"
Pete khó chịu nhìn tôi, rồi ánh mắt đó trở lại bình thường sau khi liếc qua cái bàn phía bên kia, bỗng nhiên nở nụ cười tươi. Tôi cau mày nhìn vào hành động đó.
Điều đó có nghĩa là gì vậy??
"Ừ, tao biết rõ điều đó mà" Nó nói theo một cách tự phụ. Nhìn thấy dấu hỏi to đùng trên mặt tôi vì cách cư xử của nó, Pete giải thích khi tiến gần tới cạnh tôi và lại đeo lên chiếc mặt nạ thờ ơ với mọi chuyện. "Thì, tao rất ghét những gì nó đã làm. Tuy nhiên, tao nhận ra nó đã luôn như thế kể từ khi còn ở trung học. Nó sẽ luôn đưa ra quyết định ngược lại với tao vì nó thích chống đối. Nhưng, tới cuối cùng, nó vẫn luôn làm theo lời tao nói. Dù tao biết sẵn nó sẽ trở về với tao rồi, chỉ là tao không ngờ chuyện đó tới sớm như vậy. Tao nghĩ ít nhất cũng phải một tháng nó mới chịu buông lòng tự trọng đó xuống được"
"Vậy, nói đơn giản, mày đang kêu mày không còn giận Earn nữa đúng không??"
"Tao vẫn còn giận nó" Tôi liếc mắt nhìn ra nơi khác và nhướng lông mày tỏ vẻ hoàn toàn không tin. Rồi, nó thở dài thật mạnh, bộc lộ cảm giác thật sự trong lòng nó. "Ờ, không giận nữa. Tao đã cố thuyết phục chính mình rất nhiều lần rằng sẽ không tha thứ dù nó có làm cái quái gì cả. Nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt hối lỗi đó của nó, trái tim tao quyết định tha lỗi cho nó ngay lập tức. Sự xuất hiện của nó đập tan bức tường tao tự xây quanh chính mình. Tao nghĩ tao đúng giống liệt sĩ mà" Tôi không thể nhịn cười với những lời nói đó. "Tim tao không biết tới ai ngoài nó cả... Tuy nhiên, lần này, tao sẽ không để cho mọi chuyện trôi qua dễ dàng thế đâu. Tao xứng đáng làm giá một chút chứ, sau những chuyện như vậy đã xảy ra. Và mày phải giúp tao, bác sĩ Baramee"
"Cái gì?! Tại sao???"
"Hãy nhớ rằng mày đã phá hủy kế hoạch ban đầu của tao!!"
"Vậy mày muốn tao đổ thẳng cốc nước này lên đầu mày không?? Tao vẫn nhớ, kế hoạch đúng ngu ngốc đó"
"Thế quái nào cũng được!! Nhưng mày vẫn phải giúp tao. Dù sao thì, mày cũng thích phá rối cuộc sống của người khác, không phải sao??"
Hey!! Có phải nó đang chửi xéo tôi nhiều chuyện không?!
"Tao sẽ khao mày ăn trưa mỗi ngày cho tới khi tao nghĩ đã phạt đủ"
"Bao giờ chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch này?? Tao chắc chắn sẽ khiến nó có một quãng thời gian đáng nhớ. Sao nó dám bỏ qua cảm nhận của mày chứ?!"
"Woaaa~~~ Mày đúng khó hiểu thật..."
Đương nhiên, tao chính là vậy. Chỉ cần mày nói mấy lời kì diệu đó, và tao sẽ sẵn sàng phục vụ...
Đột nhiên, hai người đàn ông bàn bên kia đứng dậy. Chúng tôi cũng ngừng nói chuyện khi hai người họ đi về phía này. Giờ tôi và Pete đang ngồi trên một thuyền rồi, tôi có thể hiểu được ánh mắt Earn đang nhìn về phía tôi.
"Beam" Forth gọi. "Đi thôi nào. Có vài thứ họ cần nói rõ cùng nhau"
Vậy là, Forth đã nghĩ Earn xứng đáng được nhận cơ hội thứ hai.
Pete nhìn tôi trong khi mím chặt môi lại. Nó không thể nói chuyện với Earn lúc này được. Nó sẽ phải cố giữ cách cư xử thật thờ ơ với chuyện này, nếu không, tôi sẽ mất những bữa ăn trưa miễn phí tiếp theo.
"Không!! Pete sẽ đi cùng với chúng ta" Tôi xen vào, cư xử giống như một người anh đáng tin cậy luôn luôn bảo vệ đứa em yêu quý của mình. Pete cũng nhanh chóng đi theo tôi, coi như không nhìn thấy cái trán đang nhăn lại vì khó hiểu của hai người đàn ông còn lại.
Hai người đó cũng đi theo, nhưng Pete đã nhanh chóng lái xe về trước rồi. Khi Earn đang định đuổi theo Pete, tôi cố ý kéo dài thời gian để cậu ta không thể đuổi kịp cho tới khi chàng kĩ sư của tôi khó chịu kéo tôi ra đứng phía sau nó, và dẫn tôi tới bên ghế lái phụ. Sau đó, nó lái xe đi theo một hướng khác không cho tôi chặn đường người đang vội vàng tên Earn kia.
"Tại sao em làm thế??" Nó hỏi khi chúng tôi đã đi trên đường cao tốc.
"Cái gì??" Giả vờ lơ đễnh.
Nó liếc về phía tôi một lúc rồi lại nhìn thẳng con đường phía trước. "Làm rối tung chuyện của Earn lên, trong khi vừa rồi em còn muốn mặc kệ hai người đó. Còn suýt nữa đấm thẳng mặt Pete vì bám vào người tôi quá chặt. Nhưng dường như hai người đã giảng hoà và thậm chí còn lập nên thoả thuận gì đó nữa, đúng không??"
Wow!! Đúng ấn tượng luôn!! Sao nó biết được nhỉ?? Không, tôi không nên ngạc nhiên về chút chuyện nhỏ này, nó hiểu rõ về tôi mà.
Cuối cùng, tôi cũng nói ra tất cả những gì Pete và tôi đã thoả thuận trước đó.
Tôi nghĩ, Forth sẽ không tán thành kế hoạch của chúng tôi vì có vẻ chuyện này không công bằng với Earn. Tuy nhiên, nó chỉ lắc đầu nhẹ với nụ cười không rõ ý nghĩa trên môi.
"Cả hai người bọn em đều điên như nhau mà" Nó lầm bầm.
Tôi chỉ nhún vai mà cười. Tôi đáng ra phải tức giận vì Pete đã cố lợi dụng người đàn ông của tôi để lấy cớ trốn thoát, nhưng có một sự thật không thể chối cãi chính là chúng tôi đã chia sẻ những suy nghĩ từ sâu trong lòng ra. Cũng không thể không nói tới việc tôi đẹp trai hơn, quyến rũ hơn, thông minh hơn, và tốt bụng hơn nó rất nhiều.
Ối!! Đừng có cãi lại tôi vì chuyện đó!!!
Và vì tôi đã nói cho Forth biết kế hoạch giữa tôi với Pete, tôi muốn biết nó đã nói chuyện gì với Earn khiến nó nghĩ cậu ta xứng đáng với cơ hội thứ hai...
Theo như Forth nói, Earn muốn ra nước ngoài vì tương lai của cậu ta cùng Pete. Khi nhận được đề nghị đó, cậu ta đã nghĩ chuyện này sẽ là cơ hội tốt để thăng tiến trong sự nghiệp. Cậu ta muốn thành công hơn nữa để có thể được chấp nhận bởi gia đình Pete. Dù mối quan hệ của họ đã bắt đầu từ trung học, nhưng đó vẫn còn là bí mật, cho tới ngày cái kim trong bọc cuối cùng cũng lòi ra vào năm hai đại học. Ba mẹ Pete hoàn toàn phản đối chuyện này tới mức Pete đã suýt bị từ mặt. Hai người đã định chia tay sau sự việc đó. Nhưng mà, giống như lời Pete nói, trái tim hai người chỉ chứa được người còn lại, và sẽ không chấp nhận bất kì ai khác, họ đã quay về bên nhau, bất chấp sự phản đối của ba mẹ Pete.
Cho tới tận bây giờ, gia đình Pete vẫn không hề biết chút gì về chuyện này. Ngược lại với họ, gia đình Earn thấy chuyện này ổn nếu như con trai họ hạnh phúc. Vì vậy, trước khi hai người bị phát hiện thêm lần nữa, Earn muốn thể hiện rằng cậu ta xứng đáng với Pete khi có thể thật thành công trên con đường nghề nghiệp. Mối quan hệ kiểu này có lẽ sẽ chống lại những con người cổ hủ đi theo thứ người ta gọi là 'tình yêu bình thường'. Nhưng, việc đó lại không cho ta thấy rõ được con người thật của họ và những gì họ có thể làm được trong tương lai.
Tuy nhiên, Pete lại nghĩ mọi chuyện theo hướng ngược lại. Trong lòng nó luôn sợ hãi rằng Earn sẽ tìm thấy một người khác tốt hơn nó. Và về phía Earn, thay vì khẳng định với Pete rằng chuyện đó không bao giờ xảy ra, cậu ta lại chọn lựa công việc khi bị nó yêu cầu. Đó chính là sai lầm lớn nhất của cậu ta. Earn nghĩ, cậu ta sẽ trở nên thành công hơn khi không có Pete ở bên, và sẽ trở lại khi nào cậu ta cảm thấy đủ sẵn sàng đối diện với gia đình nó. Nhưng, khi qua tới bờ bên kia của đại dương rồi, cậu ta mới nhận ra cuộc chiến đấu lại với sự cô đơn khi không có 'thế giới nhỏ' bên cạnh thật sự không dễ dàng. Thêm nữa, cậu ta cũng bắt đầu có những nỗi sợ hãi giống như Pete.
Đó là tại sao, cậu ấy vội vàng trở về đây và nói lên lời khẳng định lại tình yêu của chính mình. Chẳng có con đường nào khác để trở nên thành công nếu như rời bỏ người mình yêu thương cả. Đôi lúc, ở bên 'thế giới nhỏ' còn ý nghĩa gấp vạn lần khi phải rời xa nhau tìm kiếm sự thành công xa vời.
"Nếu như em ở trong tình huống đó, em sẽ chọn hướng đi giống cậu ta chứ??" Forth đột nhiên hỏi sau khi đã kể hết câu chuyện của Earn và Pete.
Tôi hỏi ngược lại nó vì tôi cũng không thể tự tin khi trả lời. Câu trả lời lúc bạn chưa trải qua chuyện này chắc chắn sẽ không thể giống được với câu trả lời lúc chính bạn đang ở trong hoàn cảnh đó.
"Em có tin tôi không??" Forth không trả lời mà hỏi tôi như vậy.
Và câu hỏi đó khiến tôi nhướng lông mày. "Này, mày cũng đang định bỏ rơi tao đấy à??" Tôi đùa giỡn hỏi.
"Rời xa em không có nghĩa là tôi sẽ ngừng yêu em. Nếu như em tin tưởng tình cảm nơi trái tim này sẽ không bao giờ thay đổi, vậy thì dù khoảng cách địa lý có là bao xa, cũng chẳng thể làm cho lời hứa giữa chúng ta bị phá vỡ được"
"Vậy, mày thực sự muốn rời bỏ tao?!" Dây an toàn của tôi bị căng ra khi tôi đột nhiên quay cả người về phía nó
Dừng xe lại trước đèn đỏ, Forth quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy thâm ý. Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên tôi thấy hoảng sợ lo lắng từ sâu trong lồng ngực này.
"Tôi đang định sẽ dính chặt bên cạnh em suốt đời" Nó trả lời, rồi cười thật dịu dàng với tôi.
"Thật là một câu trả lời không rõ ràng" Tôi nói.
"Tôi không hề có ý định đi làm việc ở nước ngoài hay đi tới nơi nào đó mà không thể về ở bên 'nhà' trong một thời gian dài"
Nghe được câu nói đó, sự khuây khoả trào dâng lên khắp trong cơ thể tôi. Tôi đấm nhẹ vào vai nó vì đã khiến tôi có cảm giác buồn nôn. Nhưng với Forth, nó chỉ cười, và khẳng định lại với tôi thêm một lần nữa.
Nhưng nói thật lòng, nếu như có một ngày chúng tôi đi tới bước đường đó, trái lại những gì Pete đã làm, tôi sẽ để Forth theo đuổi khát vọng của nó. Tôi sẽ không bao giờ ngăn cản nó hoàn thành ước mơ vì tôi tin nó và tình yêu của nó dành cho tôi. Có lẽ, có điều gì đó đã khiến Pete làm quá mọi chuyện lên và mất đi niềm tin vào chính bản thân mình.
.
.
.
"Hơn nữa, Beam, tôi vẫn đang mong chờ liệu thoả thuận giữa chúng ta còn có hiệu lực hay không??" Forth đột nhiên thì thầm nói câu đó, liếc sang nhìn tôi với nụ cười ngớ ngẩn.
Nhún vai, tôi trả lời. "Tao không biết..."
"Aww!! Tại sao??"
Bởi vì mày đối với tao tốt đến đáng ghét... "Bởi vì mày làm tao khó chịu tới phát điên"
Nó đang định vặn lại, nhưng bị tôi cắt ngang. "Mày sẽ biết rằng thoả thuận giữa chúng ta còn hay đã bị xoá bỏ khi chúng ta về tới nhà"
Đương nhiên, tôi chỉ đang trêu chọc nó một chút mà thôi ;-)
Lời kể của Beam.
"Tao nghĩ, tao sẽ bán mày đi nếu người yêu mày cứ tiếp tục làm thế đấy" Tôi thì thầm nói với Pete khi nhìn xuống cảnh Earn đang bận rộn chia bánh trứng sữa cậu ta mang tới cho mọi người ngày hôm nay.
"Này!!! Mày dám bỏ rơi tao trong hoàn cảnh khó khăn này hả?? Tất cả mọi người đều đã đứng về phía nó rồi!!" Pete rít lên đầy phẫn nộ khí nhìn về phía 'người yêu cũ' của nó.
Ừm... Nói thật thì, ai lại không muốn đứng về phía Earn chứ?? Nó biết rõ cách làm thế nào để dành lấy trái tim của mọi người!!!
Pete từng nói, dỗ dành nó chính là việc khó khăn nhất đối với Earn vì cậu ta chẳng có chút tâm hồn lãng mạn nào cả và thường làm mọi thứ theo một cách thẳng thắn. Cậu ta cũng là người không mấy kiên nhẫn, nên, Pete luôn thắc mắc trò chơi theo-đuổi-trái-tim này sẽ kéo dài bao lâu.
Đừng có đổ lỗi cho tôi vì cái tên ngớ ngẩn đó. Đó là ý tưởng của thằng Pete đấy -_-"
Nhưng mà, trái ngược lại hoàn toàn với những gì nó nghĩ, Earn đã thể hiện ra mặt lãng mạn trong việc theo đuổi lại tình yêu của cuộc đời mỗi ngày kể từ sau ngày bị tôi và Pete cho xoay mòng mòng tại bãi đỗ xe đó. Tôi thậm trí còn nghe thấy rõ báo động đỏ trong giọng nói của Pete khi nó kể rằng đột ngột bị gọi xuống ở chung cư vì nó không thể ngờ rằng Earn đã bắt đầu hành động với cả một bó hoa to đặt ngay trước cửa phòng.
Tôi biết chuyện này nghe có vẻ giống con gái. Nếu như Forth tặng hoa cho tôi, tôi chắc chắn sẽ đập cho nó một trận. Nhưng, Pete rất thích hoa, và nó đã gần như đầu hàng luôn rồi.
Thêm một lần nữa, nó sẽ luôn do dự nếu như có chuyện liên quan tới 'chàng trai mực ống' của nó.
Và tôi phải luôn nhắc nhở nó về kế hoạch chúng tôi đã lập ra sẵn trước khi nó quay trở về bên người yêu mà không hề khiến cậu ta đau khổ cả một thời gian dài giống như dự liệu trước.
Hơn nữa, tôi cũng lo lắng về những bữa trưa miễn phí mà nó đã hứa nữa. Tôi phải tận hưởng điều này trước chứ!! Và đó cũng là mối quan tâm chủ yếu của tôi lúc này.
Dù sao thì, tôi may mắn vì có thể khiến cho Pete kiên quyết trở lại.
Chỉ có điều, Earn cũng đã xác định sẽ thể hiện rõ sự ăn năn và tính kiên định với tình cảm này rồi: Cậu ta luôn hộ tống Pete đi tới bệnh viện hay về nhà dù lịch trình làm việc cũng bận không khác gì bọn tôi; nấu những món ăn mà Pete thích nhất hay theo nó nói chính là mực chiên lá húng quế; và sẽ hát cho Pete nghe mỗi khi cậu ta có cơ hội, khiến bất cứ ai cũng phải hờn dỗi vì ghen tị.
Đương nhiên không bao gồm tôi nhé, vì các bạn cũng biết rồi mà ;-)
Không chỉ đơn giản như thế đâu, phần quan trọng nhất trong quá trình theo đuổi Pete và cũng khiến tôi bỏ mặc nó ngay lập tức chính là những món ăn cậu ta mang tới hằng ngày.
Yay!! Công việc của chúng tôi giống như lễ hội ẩm thực cũng vì điều này đó!!!
Và tôi lập tức đứng về phe của Earn luôn.
Từ góc nhìn thoả mãn khi được thưởng thức món bánh ngọt yêu thích, tôi quay sang nhìn Pete với vẻ đang đánh vật để cố duy trì không thể hiện sự ủ rũ ra bên ngoài sau tất cả những gì 'chàng trai mực ống' làm để dành lại trái tim của nó.
"Cậu ta cho tao ăn ngon hơn mày" Tôi cố ý trêu chọc.
Nó thở dài một cách làm quá sự thật lên khi liếc xéo tôi.
"Mày là đồ phản bội!!!"
Tôi nhún vai. Có thể làm được gì khác hay sao?? Thật quá khó để không bị thu hút bởi hào quang xung quanh những món ăn quyến rũ này.
Pete, sau đó, đột nhiên giật lấy chiếc bánh từ tôi và nhận ngay một cái đánh thật mạnh ngay trên đầu như một phản ứng bản năng khi có người giật lấy đồ ăn của tôi.
Thằng Pete chết tiệt đánh lại tôi, đương nhiên, là khi tôi cố giật lại sự ngọt ngào của thiên đường kia.
Chúng tôi cao tương đương nhau, nhưng tại sao tay nó có vẻ dài hơn chứ??? Và nó không để cho tôi lấy lại miếng bánh đó!!!
"Earn!! Vợ mày lại bắt đầu nổi giận vì mệt mỏi này!!" Tôi lập tức phàn nàn với người tôi biết là cao tay hơn trong việc này, khi tôi nhìn thấy cậu ta đang bước về phía này.
Pete đứng khựng lại mất vài giây, sau đó lại tiếp tục cái cách cư xử giống như không hề bị cảm động bởi mấy chuyện này. Tôi cười khẩy khi nó nhìn tôi như đang tố cáo 'mày là đồ phản bội'.
"Chuyện gì đang diễn ra vậy??" Earn hỏi khi cậu ta đã tới bên cạnh chúng tôi.
"Không phải việc của mày!!" Pete trả lời với với giọng điệu nặng nề, mặc dù nó không thể nhìn thẳng được vào mắt Earn vì sợ rằng sẽ không thể giữ nguyên được bề ngoài lạnh lùng giả tạo đó.
Thay vì bị doạ sợ bởi giọng nói của Pete, Earn dường như muốn phản công với chất giọng sự ngọt ngào từ bề ngoài cho tới giọng nói.
Tôi đoán, tôi nghe được tiếng thở hổn hển như bị bóp nghẹt từ trong cổ họng Pete bởi vì hành động lãng mạn của người yêu nó.
Nó đã bắt đầu thua cuộc rồi. Được, tôi thừa nhận, tôi có thể nhận ra dễ dàng ánh nhìn đầu hàng đó của Pete chính vì kinh nghiệm thực tế mỗi lần Forth làm ra những hành động đáng yêu để dỗ dành tôi lúc khó chịu.
Sau khi dành lại được đồ ăn của mình, tôi để đôi tình nhân đó ở lại trong thế giới của riêng họ. Còn tôi... Đồ ăn là cuộc sống của tôi, chỉ ngồi đó thưởng thức cũng đã vui rồi.
.....
Trò chơi theo-đuổi-trái-tim đó vẫn tiếp tục diễn ra thêm vài ngày nữa. Tôi phải nói rằng Pete đã thực sự xác định bắt người yêu nó chịu khổ (cùng với sự giúp đỡ của tôi vì chúng tôi đã lập thoả thuận, dù là, tôi đã đứng về phe Earn luôn rồi do cậu ta hào phóng khao chúng tôi ăn ngon lắm). Pete muốn thử xem Earn có thể chịu đựng được bao lâu nếu muốn theo đuổi nó. Còn Earn, cậu ta không hề quan tâm chuyện này khó khăn tới mức nào bởi những thứ quý giá sẽ không bao giờ đạt được nếu không trải qua một hành trình làm việc vất vả và thiếu kiên nhẫn. Tôi cũng đồng ý với điều này.
Tuy nhiên, Pete cũng không thể từ chối tình cảm của Earn được lâu vì cậu ta quyết định làm nó ngạc nhiên với kế hoạch lãng mạn nhờ vào sự giúp đỡ của tất cả mọi người trong bệnh viện...
Earn giả vờ bị tai nạn. Khi thông tin đó đến tai Pete, nó vội vàng chạy tới phòng cấp cứu để được gặp cậu ta, cơ thể nó lúc đó run rẩy đổ toàn mồ hôi lạnh, khuôn mặt xanh lét như chẳng còn giọt máu nào. Khi nó chạy tới nơi, những bác sĩ khác nói nó đã tới quá muộn. Người yêu của nó đã qua đời. Giống như mất toàn bộ sức mạnh, Pete khuỵu gối xuống sàn nhà như mấy diễn viên trong các bộ phim tình cảm sến súa thường làm khi anh ta mất đi người yêu thương nhất.
Tôi phải cố gắng lắm mới không để lộ ra tiếng cười khi nhìn nó làm thế vì không muốn kế hoạch bị đổ bể.
Đúng!! Bạn không nghe nhầm đâu, tôi biết rõ vì tôi chính là người lập ra âm mưu này khi đã quá mệt mỏi với trò chơi vô bổ của hai người đó!! Haha!!
Nhưng, nếu nói chính xác, đây là ý tưởng của Forth vì tình cảm của hai người đó dành cho nhau quá rõ ràng, họ chỉ đang làm hao phí thời gian vô ích vào những việc vô giá trị trong khi đó họ có thể giành thời gian đó làm những việc tốt đẹp hơn. Dù sao, lời nói của Forth cũng đáng để suy ngẫm mà.
Nhìn thấy hình ảnh Pete khóc tới đau đớn dưới sàn nhà, đó chính là lúc những người bạn của chúng tôi xuất hiện, mỗi tay cầm một bông hồng, đi vòng xung quanh Pete đang đau khổ để làm trệch hướng chú ý của nó và ngăn không cho nó nhìn thấy Earn, người đã nhanh chóng thay bộ quần áo hằng ngày bằng một bộ đồ trang trọng. Bài hát thích nhất của Earn và Pete cũng được mở lên như tạo bối cảnh giúp tâm trạng mọi người phấn chấn hơn.
Chúng tôi nên cảm thấy may mắn vì bệnh viện không có ca bệnh nào khẩn cấp lúc này như thể là có một vị thần thánh nào đó đã nhẹ đưa một bàn tay vào để tác hợp hai con người này lại với nhau.
Sau đó, mọi người tách dần sang hai bên, Pete đau khổ bỗng trợn trong mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy một Earn còn sống khoẻ mạnh đang bước về phía sau nó.
"Cuộc sống không có em không phải là sống. Tim tôi đã héo mòn đi từng ngày nhưng lại được hồi sinh khi có em ở bên. Em là cuộc sống của tôi, Pete. Em chính là không khí giúp tôi thở. Em là bài hát tôi tâm niệm. Em là cuộc chiến tôi không thể giành phần thắng. Lá cờ trắng đầu hàng của tôi chỉ giương lên vì em. Từng lời em nói sẽ là oxy giúp tôi duy trì sự sống..."
Tôi nhăn mũi lại vì những câu nói này vì đó là lời bài hát tôi biết rõ vì chàng kĩ sư của tôi rất thích hát bài này cho tôi nghe. Tôi nghĩ, tôi có lẽ là người rất giỏi lập kế hoạch, nhưng những lời của Earn đó lại học được từ bậc thầy của những lời lãng mạn quá mức, Forth
"Trái tim tôi sẽ chỉ đập vì em" Earn quỳ gối xuống, lấy ra chiếc hộp nhỏ với một chiếc nhẫn vàng được đặt ngay ngăn bên trong. "Em có đồng ý để tôi được sống bên cạnh em mãi mãi không??"
Đây chính là câu nói khiến Pete hoàn toàn đầu hàng, kết thúc trò chơi ngu ngốc do nó đặt ra...
Sau ngày hôm đó, Earn dũng cảm tới đối mặt với gia đình Pete mong được họ chấp nhận. Cậu ta có thể chưa thành công như những gì đã đặt mục tiêu tới, nhưng cậu ta muốn thể hiện tình cảm thật lòng với con trai của họ, dù cậu ta có phải cố vượt qua sự thịnh nộ của đại dương ngày bão tố hay leo lên đỉnh ngọn núi cao chạm trời.
YÊU. Ba chữ, một âm tiết giản đơn. Nhưng có thể khiến cho con người làm được những thứ chính họ không bao giờ tưởng tượng đến được, và chế ngự tất cả nỗi sợ mà mỗi chúng ta đều muốn vượt qua.
Nói về điều này, liệu tôi có thể làm được những thứ như Earn đã làm không??
.....
Hai tuần sau, Pete và Earn chính thức thành một cặp...
Vào lúc 4h chiều ngày hôm đó, 3 tiếng sau khi tôi tan làm, tôi được tận hưởng quãng thời gian yên bình sau khi đã hoàn thành tất cả các bản báo cáo, và cũng không có cuộc cãi vã nào cả trong những chuyến ward round ngày hôm nay. Tất cả bệnh nhân đều đã hồi phục rất tốt giống như có nàng tiên đã ban tặng điều kì diệu này cho chúng tôi.
Vì vậy, tôi quyết định đi ward round thêm một lần nữa để chắc chắn mọi thứ đã được sắp xếp đúng vào quy định. Tôi không muốn gây ra thêm một sai lầm chết người nào nữa, dù các bạn biết đó, chúng tôi không thể kiểm soát những chuyện tương tự như vậy xảy đến.
Nói đơn giản, ngày hôm nay của tôi đã trôi qua nhanh chóng giống như thế giới đã tìm thấy sự phù hợp hoàn hảo...
Tôi vẫn suy nghĩ như vậy cho tới khi dừng lại trước đèn đỏ trên đường về nhà và nhìn thấy một bé gái trong bộ đồng phục trường, hay có thể nói đó là Forth phiên bản nữ, đang vui vẻ đi trên vỉa hè cùng bạn.
Em Ree, em gái bé bỏng của Forth (dù cô bé đã học tới lớp 10 rồi, nếu như tôi nhớ không nhầm), đang mỉm cười rạng rỡ nói chuyện sôi nổi cùng bạn bè. Cũng vì nụ cười giống như vậy mà tôi sa vào lưới tình của anh trai cô bé. Họ có thể có vẻ ngoài khủng bố tất cả mọi người xung quanh, nhưng một khi hai người đã nhếch môi lên nở nụ cười, họ sẽ trở thành người mà bạn muốn ở bên ngay lập tức.
Ừm, nói thật lòng, dù có bề ngoài đe doạ người khác, nhưng hai người vẫn khiến mọi người xung quanh đứng về phía họ nhờ sự thu hút không thể chối cãi, sự lôi cuốn được thừa hưởng từ cha mẹ họ...
Nếu như các bạn đang thắc mắc tại sao tôi có thể nói như vậy, đơn giản thôi, tôi đã gặp cha mẹ Forth rồi.
Và điều tôi muốn nói với các bạn chính là dù tôi mong muốn ngày gặp mặt đó phải thật tuyệt vời, nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Em Ree rất thích tôi, tuy nhiên, dù là một người cha, người mẹ tốt tới mức nào, họ cũng sẽ không thể chấp nhận được sự thật rằng con trai của họ, một phiên bản thu nhỏ của sự hoàn hảo, lại đi yêu một người cùng giới tính.
Tôi không trách họ, thực ra, đó là phản ứng bình thường vì chuyện này vẫn được coi là không phù hợp với lẽ thường tình, dù rằng tình yêu đôi lúc không thể lý giải được. Tôi đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra rồi. Nói thật lòng, ban đầu cha tôi cũng có phản ứng như vậy. Chỉ có điều, Forth đã kiên quyết đứng lên chiến đấu vì tình yêu của chúng tôi cho tới khi cha chấp nhận.
Còn tôi thì sao?? Các bạn muốn hỏi sao tôi không làm vậy đúng không??
Có phải cứ cố gắng tập trung hết sự vui vẻ và can đảm của tôi là việc gì cũng có thể thành công được đâu chứ??
Bởi vì tôi nói cho các bạn biết, dù bề ngoài có cuốn hút người khác, thì cha mẹ Forth cũng đáng sợ lắm đó, tôi đã suýt nữa đào một cái hố và trốn tại đó mãi mãi luôn, dù rằng mẹ nó đã nướng ra những chiếc bánh quy ngon nhất tôi từng được ăn.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi bị đánh gục bởi sự đáng sợ của một người nào đó...
Vì vậy, thay vì gọi em Ree lại để nói chào, tôi tự dừng hành động đang lưng trừng vì cha cô bé đã đặc biệt yêu cầu tôi hãy tránh xa gia đình của họ sau khi đã nói rõ ràng mối quan hệ của tôi với con trai họ.
Tôi có thể làm gì hơn được chứ?? Forth không thể từ chối được sự quyến rũ của tôi... Đùa chút thôi!! Các bạn sẽ ném điện thoại vào tôi mất!!
Và tôi nghĩ nó chẳng phải điều tốt đẹp gì khi không nghe theo lời họ nói, điều đó sẽ chỉ khiến cho họ ghét tôi thêm mà thôi.
Ngay chính xác lúc tín hiệu đèn giao thông chuyển qua màu xanh, tôi nghe thấy tiếng khóc lớn phát ra từ phía mấy cô bé trung học kia. Và khi tôi nhìn về bên lề đường kia, tôi nhìn thấy Ree đang nằm trên mặt đất ôm chặt lấy ngực mình.
Tôi lập tức để xe lại đằng đấy và chạy nhanh về phía nơi đang náo loạn, trong đầu đã quên sạch ý nghĩ không được tới gần em Ree rồi.
"Ree!!!" Tôi gọi khi quỳ gối xuống bên cạnh cô bé, đặt đầu em ấy nằm trên đùi tôi.
Em ấy chỉ có thể ho liên tục như đang bị sặc thứ gì đó, và liều mạng cào vào cổ giống như muốn xé rách phần da ở nơi đó đã. Em ấy đang cố nói gì đó, nhưng chỉ có những tiếng ho dữ dội có thể nghe thấy. Những vết mẩn đỏ bắt đầu nổi đầy trên khuôn mặt, cổ và bất cứ chỗ nào hở ra trên người. Đôi môi cùng với chiếc lưỡi đã sưng tấy lên rồi.
"Ree!! Chuyện gì vậy?!" Bạn cô bé hỏi, giống như là bị doạ sợ rồi.
Dị ứng mẫn cảm!!! Trong đầu tôi đột nhiên hét lên từ đó.
(Dị ứng mẫn cảm: Ở một số người khi ăn hoặc dùng phải loại thuốc gây dị ứng, cơ thể sẽ sinh ra phản ứng phản vệ, gây nguy hiểm tới tính mạng)
"Có phải em vừa ăn quả hạch không??" Forth từng nói với tôi rằng Ree từng suýt chết vì ăn quả hạch.
Cái nắm chặt tay của bạn cô bé đã cho tôi biết những điều tôi nói là đúng. Điều này thể hiện rõ ràng rằng mấy cô bé kia đã cho Ree ăn quả hạch mà không hề biết gì về việc dị ứng của em ấy.
Cái m* gì đang diễn ra đây!!!
Bình thường, khi một người được chẩn đoán mắc dị ứng, người đó sẽ được bác sĩ yêu cầu phải mang thuốc theo bên người phòng cho trường hợp khẩn cấp. Do vậy, tôi lục khắp cặp sách để tìm thuốc tiêm trực tiếp cho em ấy.
Khi tìm thấy, tôi tiêm ở vùng ngoài bắp đùi, rồi đếm khoảng 10 giây, trước khi nhẹ nhàng mát xa thêm 10 giây nữa. Khi hơi thở của Ree đã dần ổn định, tôi thở dài khuây khoả vì đã phải cố gắng ngăn lại nỗi sợ hãi đang dấy lên trong lòng để cố cứu lấy em ấy.
Tôi chạy xe thật nhanh tới bệnh viện gần nhất để Ree có thể chữa trị được hoàn toàn.
.....
"Tôi đang trên đường tới rồi" Sau đó, Forth cúp ngang điện thoại khi nghe được tin em gái đột ngột lên dị ứng.
Trong khi đó, về phần ông bà Jaturapoom, vì mối quan hệ của tôi với hai người ấy không tốt cho lắm, tôi để bạn của Ree báo chuyện xảy ra ngày hôm nay với họ.
(Jaturapoom - tên thật của Forth, đã từng được nhắc trong series "2 moons" tập 2)
Ree đã ổn định lại rồi. Tuy nhiên, em ấy vẫn cần phải ở lại bệnh viện một vài giờ để làm kiểm tra, phòng khi có vài phản ứng khác xảy ra. Một khi đã chắc chắn rằng đã được chữa trị hoàn toàn, cô bé có thể về nhà ngay lập tức. Nhưng vì trời đã tối rồi, tôi đề nghị em ấy nên ở lại qua đêm nay. Bác sĩ Bank, bác sĩ ER đang trực, cũng nghĩ giống như vậy.
(ER - Emergency Room: Phòng chữa trị khẩn cấp)
Khi anh ấy rời khỏi phòng, tôi quay về phía cô bé đang nằm trên giường, và cô bé cười tươi rói với tôi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả khiến tôi suýt nữa đã mang cái tính ghẹo gan ra trêu chọc lại cô bé.
Tôi quắc mắt cô bé khi định mắng cho em ấy một trận.
"Em đã nghĩ cái quái gì mà lại ăn quả hạch hả???"
Cô bé gại gại bên má một chút, không phải bởi trên đó còn ngứa mà đó chính là hành động thể hiện cô bé đang xấu hổ vì chuyện đã xảy ra lúc nãy.
"Bọn nó bảo em hãy nếm thử món ăn đó vì nó rất ngon. Em không biết trong đó có quả hạch" Em ấy nói.
"Là do em không hề nói với họ em bị dị ứng đó"
"Em không nghĩ chuyện đó là cần thiết"
Chết tiệt!!! Tôi có thể đánh cô gái này vì cư xử quá mức thờ ơ với căn bệnh đó không hả?? Em nghĩ em có thể sống lại sau khi không kiểm soát những chuyện xảy ra như thế sao??
"Vậy còn bệnh của em thì thế nào?? Sao em nghĩ tới chuyện đó khi em biết được thứ em vừa ăn sẽ đưa em tới địa ngục??"
"Anh đang làm quá mọi chuyện lên đó, P'Beam. Em chính là người tốt bụng nhất anh từng gặp đó, không dễ chết vậy đâu!!"
Vậy mà vẫn còn tâm trạng trêu đùa người khác thế hả??
Nhưng nhìn thấy tôi đang khó chịu, cô bé liền nói thêm. "Em cũng thực sự rất sốc mà, nên em đã hoàn toàn quên hết những chuyện đó... Xin lỗi ạ" *Cười ngượng ngùng*
Em ấy mới chỉ là một đứa bé từ lần cuối bị dị ứng (nếu như tôi nhớ chính xác những gì Forth từng nói với tôi) và lúc đó cô bé cũng ở bên gia đình nữa. Bị phát bệnh đột ngột khi không có cha mẹ hay anh trai ở bên rõ ràng là sẽ khiến em ấy bị ngạc nhiên rồi.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được cốc nhẹ vào đầu em ấy vì cách cư xử vô tư lự với bệnh của mình như vậy, và những hành động đáng yêu đó khi bị mắng làm tôi nhớ tới anh trai cô bé, người cũng luôn làm như vậy mỗi khi tôi tức giận.
"Aww, P!!" Em ấy hét lên trong khi vẫn cười vui vẻ.
Sau đó, điều tiếp theo chúng tôi đều biết chính là Ree nói em ấy nhớ anh trai dù nó luôn mà em ấy vì luôn bất cẩn trọng mọi chuyện. Em ấy muốn gặp anh trai, muốn tới thăm anh trai, nhưng mà điều đó sẽ chỉ làm mối quan hệ đã sắp tan vỡ giữa cha mẹ và anh trai càng tồi tệ hơn khi họ phát hiện ra việc đó mà thôi.
"Cha và mẹ vẫn còn giận khi P'Forth chọn anh đó P'Beam. Nhưng em nghĩ chuyện này không phải là lỗi của anh. Em biết P'Forth vui thế nào khi được ở bên cạnh anh. Và em nghĩ, tình yêu không cần quan tâm tới giới tính hay bất cứ thứ gì khác cả. Anh biết không, Narcissus đã yêu chính cái bóng của ông ở dưới nước; Leda, con gái của vua nước Aetolia, Thestius và cũng là vợ vua Tyndareus của nước Sparta bị quyến rũ và thích ngủ với thiên nga; và mọi người tin Achilles với Patroclus yêu nhau, đó cũng chính là lý do Achilles bị kích động đi lấy đầu Hector để giết chết Patroclus, cũng là nguyên nhân gây nên trận chiến giữa những người Hy Lạp đến thành Troy. Em còn có thể kể ra thêm nhiều câu chuyện khác để chứng minh không có ranh giới nào có thể ngăn cản được tình yêu phát triển cả. Chuyện này chẳng gây rắc rối với bất kì ai hay bất cứ thứ gì khác!! Và tình yêu không có lỗi gì cả!! Em chỉ không thể hiểu tại sao cha mẹ không chấp nhận được nữa!!!"
(Tất cả các ví dụ trên đều nằm trong Thần thoại Hy Lạp, và các câu chuyện truyền miệng ngày xưa luôn có rất nhiều phiên bản, mình không biết nên lấy phiên bản nào ra để chú thích ở đây nữa)
Tôi không thể nhịn cười khi thấy cách cô bé ủng hộ chúng tôi. Em ấy hẳn rất thích Văn học, điều đó có lẽ đã thể hiện rõ ở tính cách hơi hướng nội của cô bé rồi. Nhưng chỉ là...
Tôi cũng muốn dùng lý do của em ấy để giải thích cho những người không thể chấp nhận mối quan hệ kiểu này lắm chứ, dù đúng khi nói chúng tôi đã bước vào kỷ nguyên mới rồi, nơi mà nhiều người đã tự do hơn tự lựa chọn giới tính và đôi lúc, họ sẽ thiết lập lại như quy định hà khắc được cho là 'bình thường' trong suốt chiều dài lịch sử, nhưng đột nhiên cánh cửa phòng Ree bật mở và hai người được nhắc tới trong cuộc hội thoại lúc nãy vội vàng chạy tới xem xét tình trạng của em ấy.
"Cha... Mẹ..." Ree nhăn mặt lại.
Một cách tự động, tôi lặng lẽ đứng quá một bên để ông bà Jaturapoom không chú ý tới tôi.
Nhưng tôi nghĩ sai rồi vì ông Jaturapoom, phiên bản già hơn, hung dữ hơn, và (*nuốt nước bọt) đáng sợ hơn của Forth lập tức quay về phía tôi.
"Cậu đang làm cái gì ở đây vậy hả??" Ông ấy hỏi với chất giọng dường như có thể đóng băng cả thế giới.
Toàn thân tôi chính thức xoắn lại thành một cục... >.<
Lời kể của Beam.
Tôi chưa từng thấy sợ hãi như vậy kể từ có ký ức cho tới bây giờ. Tôi luôn là một đứa rất bướng bỉnh, một người sẽ không chịu thua bất kì ai cả. Mọi người biết rằng không nên gây rối với tôi vì họ biết khi họ làm vậy, tôi chắc chắn sẽ không để yên cho họ khi chưa báo thù xong.
Tuy nhiên, với sự xuất hiện của ông Jaturapoom, mọi sự gan lì của tôi đã hoàn toàn biến mất khi ánh mắt sắc như dao đó nhìn tới tôi.
Tôi bị đóng băng ngay tại chỗ, không biết nên làm cái gì và phải làm cái gì. Dường như, tất cả các dây thần kinh trong não bộ của tôi đã quyết định đứng ra từ bỏ nhiệm vụ cao cả của chúng rồi.
"Cậu đang làm cái gì ở đây vậy hả??" Ông Jaturapoom nhắc lại câu hỏi.
Tôi trợn tròn mắt vì sợ hãi, nhưng vẫn phải cố hết sức để cố dấu nó đi. Và rồi, tôi chắp tay lại vái chào ông và vợ ông.
"Sawandee krub..."
Chỉ có vậy, hai người họ dường như không thích thú gì mấy việc tôi đột nhiên chào hỏi như vậy, đặc biệt là cách người đàn ông đang ở độ tuổi trung niên nhướng lông mày lên. Đó là cử chỉ rất bình thường tôi nhìn thấy ở bạn tôi hay bất kì người nào khác xung quanh. Nhưng tại sao khi nhìn thấy ông ấy làm vậy, tôi lại thấy giống như tôi đã mắc phải một sai lầm chết người vậy.
Ừm, nếu nói thật lòng... Đúng là tôi đã mắc lỗi nặng lắm rồi :(
Và tôi có cảm giác ông ấy sẽ chôn sống tôi mất...
Tôi đang định tự giải thích cho chính mình trước khi chạm phải giới hạn của ông ấy nhưng em Ree đã giành lời nói trước.
"Cha!! P'Beam đã đưa con tới đây đó. Anh ấy đang đi trên đường gần nơi con đột ngột lên cơn dị ứng. Là anh ấy đã cứu mạng con đó!!!"
"Ta không nói chuyện với con Mayuree!!" Giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh lùng của ông ấy đã ngăn miệng cô gái thích nói chuyện phiếm lại, may mà ánh mắt chết người ấy không nhìn đến tôi. Tôi đoán, nếu chúng tôi không ở trong bệnh viện hay là nơi công cộng nào khác, ông ấy chắc chắn sẽ đánh tôi, và có khi giết tôi luôn không chừng.
Giờ các bạn đã hiểu tại sao tôi không thể thuyết phục cha Forth giống như những gì nó đã làm với cha tôi chưa?? Cha nó đang sợ hơn cha tôi gấp trăm lần.
Rồi ông ấy nói. "Tôi nghe nói cậu là bác sĩ, cho nên, việc giúp đỡ người đang gặp khó khăn là chuyện quá bình thường. Điều tôi thắc mắc chính là tại sao cậu lại xía mũi vào chuyện của con gái tôi?? Tôi hoàn toàn nhớ rõ rằng đã bảo cậu tránh xa gia đình tôi ra rồi cơ mà. Cậu đã cướp đi con trai của chúng tôi rồi. Cậu còn muốn cái gì nữa hả??"
Cái... Việc đâm thẳng đúng trọng tâm đó, khiến tôi cảm thấy còn kinh khủng hơn những gì tôi thực sự làm.
Tôi biết ông ấy ghét tôi tới mức nào kể từ ngày phát hiện ra mối quan hệ thật sự của CHÚNG TÔI. Nhưng tôi đã luôn cố gắng né tránh sự căm hận của họ đối với tôi, và giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra để có thể vui vẻ ở bên cạnh Forth.
Đúng, tôi thừa nhận, là do tôi đã quá ích kỉ khi cướp nó đi cho chính mình...
... Bởi vì từ tận sâu không trái tim này, tôi hy vọng... Tôi vẫn luôn hy vọng rằng có một ngày họ sẽ hiểu được tình yêu giữa chúng tôi và chấp nhận mối quan hệ này.
Tuy nhiên, có vẻ như tôi chỉ đang ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp, khi nhìn vào mặt thực tế của vấn đề, tôi sẽ luôn là kẻ xấu xa đã đánh cắp mất đứa con trai quý giá và rạch nát bức ảnh gia đình hoàn hảo của họ.
Dù thế nào, khi nghe ông Jaturapoom đuổi tôi đi vì sự xuất hiện của tôi không hề cần thiết và sẽ không bao giờ cần đến, tôi liền làm theo lời ông ấy như một đứa trẻ ngoan ngoãn, trong khi ánh mắt vẫn dán chặt xuống nền gạch trắng xoá của bệnh viện. Tôi thậm chí còn không nói tạm biệt tới em Ree vì tôi cảm thấy ông Jaturapoom muốn tôi đi ngay lập tức...
Và nếu như có thể, hãy biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của họ...
Cho tới khi tôi phải dừng bước vì có một bàn tay khoẻ mạnh thân thuộc nhưng rất đỗi dịu dàng nắm chặt lấy cổ tay tôi. Chất giọng trầm ấm đó đã đuổi hết sự sợ hãi tôi đang cảm thấy trong một giây.
"Em không cần phải đi đâu hết cả!!" Forth nói.
Tôi nhìn lên thấy đôi mắt dịu dàng đó. Nó cười đáp lại tôi khi siết chặt vòng tay để cho tôi thêm sức mạnh và sự cảm kết rằng mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, trước khi quay lại về phía cha nó, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng.
Nhưng, Forth đương nhiên không thể quên được cách cư xử chuẩn mực với cha mẹ nó. Nó thả tay tôi ra một chút để vái chào rồi lại nắm lấy cổ thể tôi lần nữa như sợ tôi sẽ bỏ chạy.
"Đã lâu không gặp, thưa Cha, Mẹ. Hai người thế nào rồi ạ??"
Tôi không dám nhìn lại vào hai người họ nữa. Forth đã chọn tôi thay vì cha mẹ nhưng chưa từng có một ngày nó ngừng lo lắng cho bậc sinh thành. Chúng tôi rất biết ơn em Ree vì những lần lén gọi điện để báo tình hình của gia đình cho chúng tôi. Khi mọi thứ có vẻ không ổn, Forth sẽ bí mật trở về nhà, tự mình kiểm tra mọi thứ và sẽ lén đi ngay trong đêm.
"Forth, con trai bé nhỏ của mẹ" Mẹ nó là người đầu tiên nói với chất giọng mang đầy sự khát khao.
Có thể Forth không nói câu nào, nhưng khuôn mặt nó đã thể hiện rõ ràng nó nhớ mẹ rất nhiều. Hay, tôi nên nói là nhớ tất cả mọi người, kể cả người cha hung dữ kia. Chỉ có điều, hai người đàn ông này đều cứng đầu muốn giữ nguyên lập trường và không chịu thừa nhận cảm xúc thật của chính mình.
"Đừng có gọi cậu ta như thế. Hãy nhớ lấy, cậu ta chính là người đã bỏ rơi chúng ta" Cha nó ngắt lời, nhấn mạnh từng từ ở cuối câu.
Tôi thừa nhận, da mặt tôi rất dày...
Nhưng không phải là lúc này, đặc biệt là khi tôi biết chuyện này tất cả đều là lỗi của tôi.
Vì vậy, tôi cố gỡ tay của Forth ra. Nó cau mày chống đối.
"Em Ree..." Tôi lẩm bẩm nhẹ giọng trước khi nó nói thêm điều gì khiến cuộc gặp mặt của ra đình Jaturapoom thêm tồi tệ hơn mà nguyên nhân chủ yếu là vì tôi. "... Tao nghĩ mày nên gặp em ấy. Cô bé nhớ mày rất nhiều đó"
"Còn em thì sao??"
"Tao... Tao phải về nhà làm bữa tối. Tao sẽ chờ mày ở nhà"
Nó có vẻ không bị thuyết phục bởi lời nói của tôi, nên tôi chỉ cười như một cách để đảm bảo tôi chắc chắn sẽ không làm ra bất kì điều gì ngu ngốc cả. Bạn biết đó, giống như chiếc ra đa khi nghĩ tới những gì tôi đã từng làm khi bối rối mới một vấn đề nào đó, hay khi tôi muốn chạy trốn thực tại.
Nhìn thẳng vào mắt tôi, Forth gật nhẹ đầu sau khi đã bị thuyết phục bằng những lời tôi nói.
Đừng quên cách cư xử của mày đó Beam!!
Tôi vái chào gia đình Jaturapoom trước khi rời đi. Tôi chỉ hy vọng rằng bây giờ, khi không có sự xuất hiện gây khó chịu của tôi, mọi người có thể cùng nhau giải quyết tất cả mọi rắc rối bị gây nên bởi tôi.
Lương tâm của tôi đang cắn rứt từng chút một...
"Beam!"
Tôi dừng bước chân, không thể tin vào những gì tai tôi vừa nghe được. Giọng nói nhẹ nhàng và trầm bổng mặc dù có hơi khàn khàn. Lần đầu tôi nghe thấy giọng nói đầy nhiệt tình này là khi bà ấy ấm áp chào đón tôi tới ngôi nhà mang đầy tính thẩm mỹ của họ và cho tôi nếm thử món bánh quy ngon nhất mà tôi từng được thưởng thức trong cuộc đời, nhưng khi bà phát hiện ra mối quan hệ thực sự giữa tôi và con trai bà ấy, bà liền trở nên lạnh lùng đến mức gần như vô cảm.
Bà ấy bị bất ngờ, đương nhiên rồi. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn bà vì trong suốt quãng thời gian phát hiện ra chuyện đó, bà không hề làm quá mọi chuyện lên hay điên cuồng đuổi thẳng tôi ra khỏi nhà của bà giống như các bộ phim truyền hình tôi từng xem qua. Thay vào đó, bà trở nên trầm lặng hơn, chậm rãi bước đi không quan tâm tới chúng tôi nữa.
Bà ấy chưa từng nói chuyện lại cùng với tôi sau ngày hôm đó...
Nhưng, ngay lúc này, tôi phải đối mặt với mẹ Forth, người phụ nữ mà nó được thừa hưởng nụ cười âu yếm đó.
Chỉ trừ một việc, xung quanh bà vẫn luôn toả ra sự đáng sợ như cũ, dù là tôi rõ ràng mạnh mẽ hơn bà rất nhiều...
Tôi thật sự thắc mắc tại sao bà lại đi theo tôi?? Và tôi không nghĩ bà ấy sẽ ghim chặt tôi tới vậy vì tôi đã 'đánh cắp' con trai bà ấy đâu, dựa vào việc bà ấy chỉ im lặng đi theo sau tôi thôi.
"Chúng ta có thể nói chuyện một chút không??" Bà ấy hỏi, và tôi gật đầu đồng ý.
Chúng tôi chọn ngồi nói chuyện trong một quán cafe tại bệnh viện, vì nó ở một góc nhỏ nên chẳng có người nào khác có thể nghe được những gì chúng tôi sẽ nói đến. Chắc chắn, cuộc nói chuyện này sẽ liên quan tới mối quan hệ lãng mạn giữa con trai bà ấy và tôi rồi, nhưng tôi vẫn có cảm giác đứng ngồi không yên vì đây chính là cuộc nói chuyện nghiêm túc nhất của chúng tôi.
Bà Jaturapoom thực sự là ai sau bề ngoài sành điệu đó vậy??
Tôi không biết nữa.
Tôi chưa từng có cơ hội để tìm hiểu tính cách từng người trong gia đình này vì tôi không được yêu mến lắm sau sự kiện kia. Thứ duy nhất tôi biết về bà chính là nhờ lời nói của Forth, đứa con trai thương mẹ, yêu gia đình rất nhiều, và cách nuôi dưỡng của bà đã khiến nó trở thành một người tốt. (Cộng thêm khả năng làm bánh quy rất ngon) Nên tôi nghĩ, từ sâu bên trong, bà là một người vô cùng độ lượng.
Nhưng mà, tôi vẫn sợ...
"Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi... Và xin lỗi vì cách cư xử của chồng tôi" Bà ấy nói khi cốc cafe tôi mua cho bà ấy được đưa lên sau một khoảng thời gian dài không khí im lặng bao trùm giữa chúng tôi.
Chỉ có điều, tôi không thể tin được, câu đầu tiên bà ấy nói lại là xin lỗi tôi... Tôi đã nghĩ, bà ấy sẽ trách cứ tôi vì những gì đã gây ra với gia đình hạnh phúc của bà cơ...
"Không có gì, thưa bác. Em Ree cũng giống như là em gái cháu vậy... Và cháu hiểu lý do bác trai đối xử với cháu như vậy" Tôi trả lời, cố gắng cư xử lịch thiệp nhất có thể.
"Và tôi cũng xin lỗi vì những gì tôi làm lúc trước. Tôi không có ý cư cử bất lịch sự như vậy. Chỉ là..." Bà ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. "... Chỉ là, tôi quá sốc. Tôi chưa từng nghĩ tới Forth của tôi, đứa con trai lịch sự của tôi, là gay"
"..."
"Tôi chỉ không thể tin được..."
Còn tôi thì không thể tin rằng sẽ nghe được những lời này từ mẹ của Forth.
"... Cậu có biết cả gia đình tôi đã đau lòng tới nhường nào không?? Họ hàng nhà tôi còn chưa biết việc này, tuy nhiên, khi họ biết, tôi chắc chắn sẽ hoảng sợ vì phản ứng của họ mất. Forth luôn được mọi người yêu quý, và là thần tượng của mấy đứa em họ. Tôi sợ mọi thứ sẽ thay đổi vì chuyện này. Và cậu có thể nói, chúng ta đang trong một thế giới hiện đại, nơi mọi người không còn đánh giá người khác qua khuynh hướng tình dục nữa, chỉ là chuyện này cũng chẳng giúp được gì cả đâu. Hãy nghĩ về thực tế đi, vẫn sẽ có những người đánh giá hai người, miệt thị hai người vì có tình yêu khác biệt đến như vậy..."
Ngừng một chút, bà ấy nói tiếp. "... Hơn một năm nay, tôi không dám liên lạc gì với cậu và con trai tôi, tôi đã cố thuyết phục chính mình để chấp nhận 'chuyện này'. Chỉ để vui vẻ với quyết định của con trai tôi. Tuy nhiên, tôi lo lắng tương lai của thằng bé nếu nó vẫn tiếp tục ở bên cậu... Bất kì người mẹ nào trên thế giới này đều muốn những điều tốt đẹp nhất có thể đến với đứa con của cô ấy"
Và điều 'tốt nhất' bà ấy muốn cho con trai chính là cuộc sống của 'một người bình thường'.
Đúng vậy, cuộc đời này sẽ luôn có những mối quan hệ trái với lẽ thường có thể làm đề tài cho biết bao câu truyện tưởng tượng vô lý nào, nhưng đó không phải là thực tại. Sẽ có những người thông cảm cho tình cảm này, nhưng, cũng sẽ luôn có những người sẽ nhướng lông mày vì chuyện này chẳng phù hợp với lẽ thường.
Tôi hiểu những băn khoăn của bà Jaturapoom.
Liệu có người mẹ nào trên thế giới này thích thú khi nhìn đứa con cô ấy rứt ruột sinh thành, nuôi dưỡng bị nguyền rủa, bị khinh miệt bởi miệng lưỡi người đời không?? Tôi nghĩ là không có đâu.
Tuy nhiên, cha tôi đã từng nói với tôi, ông ấy chấp nhận CHÚNG TÔI dù biết tới phản ứng của những những người thiển cận đó, bởi vì ông ấy quan tâm tới hạnh phúc của tôi hơn miệng lưỡi cay độc của người đời. Họ có thể đàm luận, có thể bàn tán, nhưng lựa chọn bị ảnh hưởng bởi họ hay không là quyết định của chúng tôi mà.
Nghe những lời đó từ mẹ Forth, tôi biết là bà đang quan tâm tới phản ứng của người khác nhiều hơn, điều đó khiến tôi không nhịn được mà hơi vô lễ nói. "Vậy còn cảm nhận của Forth?? Bác đã bao giờ nghĩ tới cảm nhận của nó chưa??"
Bà ấy nắm chặt cốc cafe hơn và cúi đầu nhìn xuống đó. Khi bà ấy không trả lời, tôi đã lấy cơ hội này để tiếp tục.
"Khi phát hiện có tình cảm với con trai bác, cháu cũng đã từng lo lắng như vậy. Cháu thậm chí đã từng cố phủ nhận những cảm giác đó với nó vì cháu sợ phải nghe những gì người ta nói. Nếu như bác chưa biết, cháu từng được mọi người gọi là Casanova. Mỗi tuần, không, tệ hơn nữa là mỗi ngày, cháu đi xung quanh tán tỉnh các cô gái khác nhau, và trong đầu cũng chưa từng nghĩ tới việc nghiêm túc trong một mối quan hệ thật sự... Cho tới khi cháu quen Forth. Cuộc đời cháu chưa từng có khao khát cháy bỏng được ở bên một người như thế. Sau đó, cháu học được cách bỏ qua, không quan tâm tới những người đó, những người chỉ ngồi đánh giá người khác theo những gì họ nghĩ, họ tin tưởng. Forth quan trọng với cháu hơn những điều đó. Nếu như nó chọn yêu cháu và ở bên cháu, tại sao cháu không làm điều tương tự với nó chứ?? Còn nếu nó lựa chọn rời xa cháu vì chuyện này, cháu vẫn sẽ yêu nó, nhưng cháu sẽ cho nó tất cả những gì nó muốn, bởi vì tới cuối ngày, hạnh phúc của nó cũng chính là hạnh phúc của cháu... Thưa bác, đó là tại sao cháu yêu nó, nếu như bác ghét cháu vì biến con trai bác thành 'gay', cháu xin lỗi vì bất lịch sự, nhưng hãy nghĩ tới cảm nhận của Forth vì bị gia đình quay lưng lại từ chối nó khi nó cần ở bên gia đình nhất. Forth chưa bao giờ cần sự chấp thuận của ai cả, trừ gia đình của chính nó. Nhưng bác lại là người khước từ nó như vậy..."
Tôi lấy đâu ra can đảm để huênh hoang nói nhưng lời đó ra ư?? Tôi cũng không biết.
Điều duy nhất tôi biết chính là đã tuyên bố chiến tranh với cha mẹ Forth rồi. Có phải là vậy không?? Tôi đáng ra nên khuyên giải bà ấy để được chấp nhận tôi ở bên con trai yêu quý của bà ấy. Nhưng thay vào tôi vừa làm cái gì đây?? Tôi đáp trả một cách không lễ phép, càng thể hiện ra cho bà ấy thấy tôi là một người quá mức ngu xuẩn.
Ừm, thôi, ít nhất cũng có thể nói ra những gì đang sôi sục trong lòng tôi, dù điều đó có thể càng khiến họ nghĩ tới không phù hợp với Forth hơn.
Ngược lại với tôi, bà Jaturapoom vẫn nhìn chằm chằm vào cốc cafe với đôi tay vẫn đặt trên đó. Bà ấy dường như đang ngây người, nhưng mà, khi nghe tôi nói, tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy khoé môi bà ấy hơi nhếch lên trong một tích tắc, tôi nghi ngờ liệu điều đó thực sự xảy ra hay chỉ là sự tưởng tượng của chính tôi...
Trước khi nói ra thêm bất cứ lời nào gây rối thêm tình hình đã rối loạn này, tôi đứng lên định rời đi. Mẹ của Forth cuối cùng cũng hướng mắt lên nhìn tôi.
"Cháu phải đi rồi, thưa bác" Tôi nói. "Cháu phải về chuẩn bị bữa tối"
"Cậu biết không?? Tôi chưa từng nghĩ sẽ bị chế nhạo bởi một người tôi từng nghĩ là 'kẻ phá vỡ gia đình tôi' đâu..."
Đau thật!!!
"... Nhưng tôi thắc mắc, nếu cậu yêu con trai tôi nhiều tới như vậy, tại sao cậu không làm gì để thuyết phục chúng tôi tin vào tình cảm đó??"
Bởi vì cháu rất sợ bác, đặc biệt là chồng của bác. Nói thật, chân cháu vẫn còn đang run đây ạ, cháu chỉ đang cố giả vờ thôi ạ...
"Nếu như bác thật sự muốn ủng hộ chúng cháu, vậy thì sẽ không cần làm gì để thuyết phục cả"
"Vậy làm thế nào để chúng tôi biết cậu là người phù hợp nhất với Forth của chúng tôi??" Giọng bà ấy trở nên vô cùng nghiêm túc.
Lần này, tôi trả lời đầy tự tin. "Bác muốn cháu làm gì ạ??"
Và, một nụ cười xuất hiện rõ ràng trên môi bà ấy, không phải do tôi tưởng tượng nữa. Bà ấy có nụ cười rất đẹp, giống hệt Forth và em Ree... Tuy nhiên, sao tôi lại thấy giống như đang mắc bẫy...
"Không, Beam. Nên nói là cậu có thể làm gì để chứng minh tình yêu của cậu với Forth của chúng tôi??"
Lời kể của Beam.
"Không. Beam. Nên nói là cậu có thể làm gì để chứng minh tình yêu của cậu với Forth của chúng tôi"
"Mọi thứ ạ!!"
Chắc tôi phát điên rồi.
Tôi không biết cái quái gì đã xuất hiện trong tâm trí tôi khiến tôi trả lời tự tin như vậy nữa. Tôi đã quá hứng thú khi nghe thấy những lời nói mang ý thách thức như vậy, và tôi đã chấp nhận chơi mà không thèm suy nghĩ tới hậu quả sẽ giống như những con thiêu thân bị quyến rũ bởi ánh lửa. Tôi chỉ nhận ra được điều đó khi đã về đến nhà và nhớ ra được cuộc hội thoại giữa tôi và bà Jaturapoom, đó cũng là lúc tôi cảm thấy tôi sẽ được nhận giấy chứng tử sớm thôi.
Thật sao trời?? Ai có thể đồng ý điều kiện của cha mẹ người yêu, những người rõ ràng ghét bạn từ đầu tới chân chứ??
Tôi nghĩ, chắc chỉ có một mình tôi trên đời này thôi...
Mọi thứ thực sự cũng không tệ tới mức vậy đâu. Điều kiện mà tôi đã chấp nhận đó. Chỉ là do tôi thích làm quá sự thật lên thôi. Tuy nhiên, cứ thử tưởng tượng hình ảnh một người đi vào hang ổ của những con sư tử hung dữ bị bỏ đói ngàn năm, bạn nghĩ người đó có thể an toàn lành lặn đi ra ngoài được không??
Cha đã từng nói rằng sự không biết xấu hổ của tôi chắc chắn sẽ đưa tôi đến bờ vực thất bại. Tôi luôn cười vì không tin vào điều đó, chỉ không ngờ, có ngày thực sự bị mắc phải...
*Thở dài*
Tôi chán nản ngã người trên chiếc sofa, thân người hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Gặp cha mẹ Forth thực sự khiến tôi kiệt sức. Và bây giờ, bởi vì sự ngu ngốc của tôi nữa, tôi không thể thoát được khỏi móng vuốt của họ nữa rồi...
*Thở dài*
Nhưng tôi nghĩ đây cũng là việc tốt, tôi đã chạy trốn chuyện này quá lâu rồi. Forth hiểu lý do tôi không thể đối mặt lại với họ sau lần gặp mặt đầu tiên, và nó thật sự cũng chẳng bận tâm chuyện tôi có thể dũng cảm chiến đấu với cha mẹ nó dành lấy tình yêu của chúng tôi hay không, chỉ cần tôi chịu ở bên cạnh nó giống như nó ở bên cạnh tôi. Tôi là một người thông minh, như tôi không gan dạ giống Forth. Tôi có thể giả vờ là một người mạnh mẽ, nhưng tôi vẫn sợ chứ, đặc biệt là khi mối quan hệ giữa chúng tôi đang có thể tan vỡ.
Tôi thật thảm bại, có đúng không??
*Thở dài*
"Theo lời ông bà ta nói, bạn sẽ mất ba giây của cuộc đời mỗi lần khi bạn thở dài. Em đã mất 3 giây của em rồi đó"
Tôi lập tức quay về hướng giọng nói trầm ấm tôi luôn yêu. Forth đang dựa vào bức tường bên cạnh cửa trong khi Luk Luang (Đứa trẻ trung thành), chú chó robot mà chàng kĩ sư này đã làm để dỗ dành tôi mỗi lúc đau buồn, đang lởn vởn quanh chân nó.
Đừng có hỏi tôi ai đã đặt ra cái tên đó. Đó là ý tưởng của người làm ra chú cún ấy, đường nhiên -_- vì chú cún này được coi là một đứa trẻ theo lời nó nói. Và tôi muốn gọi là 'Hobby Bear' bởi vì.... Chỉ vì tôi muốn thôi. Nó đáng yêu hơn Luk Luang nhiều, các bạn biết đó.
Con cún đó còn ở bên cạnh tôi một lúc trước khi bé chính là người đầu tiên chào tôi mỗi khi về nhà. Tôi chỉ là không nhận ra bé đã chạy mất vì đi đến chỗ người tạo ra bé từ lúc nào và tôi cũng không nhận thấy rằng Forth đã về nhà từ bao giờ nữa.
Chúng tôi đã xa cách nhau bao lâu rồi?? Tôi cũng không biết. Nhưng mà, sự xuất hiện của nó đang đưa tôi về lại làm chính mình và ngừng suy nghĩ linh tinh lại...
"Đó là phản ứng bình thường của cơ thể. Một người trưởng thành bình thường sẽ vô tình thở dài 12 lần trong một giờ" Tôi nói, gõ nhẹ đầu để suy nghĩ ổn định lại khi nó tiến tới ngồi cạnh tôi. "Mày có muốn nghe tao giải thích tại sao không??"
Đặt ba chiếc hộp nhựa lên bàn cafe, Forth cười thầm trêu chọc. "Ừ, đúng vậy. Tôi không nên nói tới những điều mà Khun Ying đã giải thích qua rồi chứ"
"Mày nên làm thế. Tao có vẻ là người thích bỏ lớp, nhưng tao có nghe theo lời nói của giảng viên đó" Tôi kiêu căng nói, và bắt đầu xem thử mấy chiếc hộp nhựa nó mang tới. "Cái gì đây??"
"Tôi nghĩ chắc em đã quên việc làm bữa tối. Nên, tôi ghé qua một quán ăn em thích nhất và mua chúng về"
Bên trong một chiếc hộp có 4 miếng garlic crispy pork tôi thích, một chiếc hộp khác chứa custard fruit cake, và chiếc hộp cuối cùng chứa đu đủ với xoài xanh.
(Garlic crispy pork)
(Custard fruit cake)
Tôi cau mày nhìn nó.
Đúng là tôi đã quên làm bữa tối vì quá lo lắng tới mấy chuyện gần đây. Tôi cũng không thể phủ nhận nói tôi không hề đói... Nhưng không phải nó mua quá nhiều rồi hay sao??
"Mày đang định vỗ béo rồi bán tao đi đúng không??" Tôi nghi ngờ hỏi.
Nó cười. Nụ cười đáng ghét mà tôi muốn làm cho biến mất khỏi khuôn mặt ngu ngốc đó vì nó gây khó chịu, nhưng, trong một phút giây nào đó, nụ cười ấy... Rất dễ thương.
"Đâu cần phải vỗ béo em làm gì. Em đang mập sẵn rồi đó!!"
Tôi nhướng lông mày vì câu nói của nó, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm.
Tôi?? Mập??
Nhưng cái kẻ thích trêu chọc tôi đây chỉ ở đó cười như vui lắm ấy, cho nên, tôi vơ hết tất cả đồ ăn về một bên, chẳng thèm chia cho nó dù chỉ một miếng nhỏ.
Hah!! Đó là cái giá mày nhận được khi cố tình chọc ghẹo tao!! Tao không có béo, rõ chưa?? Tao chỉ đang dự trữ năng lượng cho lúc cần thiết vì tao là con người bận rộn thôi!!
Tôi bắt đầu say sưa thưởng thức những món ăn đó, và không quan tâm tới cái người đang ngồi ngay cạnh tôi.
Ai bảo mày nói tao béo... Hmph!!
Nhưng sau một lúc không nói chuyện, trong không gian chỉ còn lại tiếng nhồm nhoàm nhai cơm của tôi, Forth cuối cùng cũng phá tan sự im lặng. Chỉ là, điều nó nói không phải yêu cầu tôi chia đồ ăn cho nó thôi.
"Cảm ơn em vì đã cứu em gái tôi" Tôi nhìn nó và mỉm cười để nó biết rằng việc này không là gì giống như những gì tôi đã nói với mẹ nó. "Và xin lỗi nếu như em phải chịu đựng quá nhiều vì cha mẹ. Tôi biết em sợ hãi thế nào khi họ xuất hiện"
"Cha mẹ mày đáng sợ muốn chết. Tao suýt nữa đã bĩnh ra quần luôn đó. Nhưng, họ làm tao nhớ tới lần đầu tiên chúng ta gặp mặt"
"Tại cuộc gặp gỡ của Trăng và Sao, nơi em với Kit đang trêu đùa"
Tôi cười gật đầu.
Tại sao tâm trạng tôi lại tốt hơn khi biết nó còn nhớ nhỉ??
"Tao đã nghĩ lúc đó mày sẽ bẻ cổ tao vì vô tình đâm sầm vào người mày đó. Lúc đó tao đã không dám mở miệng nói thêm một từ nào vì sợ làm vậy sẽ khiến mày càng khó chịu hơn. Nhưng rồi mày lại cười và tất cả lo lắng trong lòng tao đều tan biến lập tức, và cũng chắc chắn rằng mày sẽ không bao giờ tổn thương tao"
"Em đang định bày tỏ rằng em yêu tôi từ lần gặp đầu tiên sao??" Nó hỏi ghẹo gan.
"Tsk!! Cứ mơ đi, ngài Kỹ sư. Những gì tao muốn nói là người trong gia đình mày cực kì đáng sợ. Mày cũng được hưởng sự di truyền đó. Tuy rằng, vẻ ngoài của mày rất đáng sợ đó, nhưng mày lại mang một trái tim ấm áp. Nên, tao nghĩ, cha mẹ cũng sẽ không làm tao tổn thương chút nào cả. Thử nghĩ về điều đó xem, bạo lực dường như không phải cách gia đình mày dùng để đối xử với người khác. Thực ra, KitKat còn ngược đãi tao nhiều hơn cha mẹ mày. Nhưng dù sao, chắc chắn sẽ chẳng có gì tồi tệ diễn ra cả"
"..."
Khoan đã... Tôi đã làm cái gì vậy?? Sao nó nhìn tôi giống trên đầu tôi có vòng thánh vậy??
Vòng thánh vì tôi là thiên thần... Ối!! Làm ơn không sử dụng bạo lực ở đây!!
"Tôi không biết liệu đây có phải là ảnh hưởng sau khi gặp cha mẹ tôi không, nhưng tôi không hiểu những lời em vừa nói có ý gì cả" Nó nói sau hơn một phút khi chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. "Em nói ngược đãi và không có gì tồi tệ sẽ đến là sao??"
Chết tiệt!! Tôi đã nói những điều đó ra hả?? Tôi chỉ mới nghĩ trong đầu thôi mà!! Geezz... Tôi thực sự sẽ nói hết mọi thứ trong đầu ra khi tôi không chắc chắn và lo sợ.
Tôi chỉ cười. Nụ cười lớn nhất mà tôi nghĩ có thể xua đuổi hết sự thảm bại đi khi tôi cố thể hiện rằng nó không nên nghĩ nhiều về điều này nữa.
Nhưng, đương nhiên rồi, làm sao tôi có thể lừa dối được chàng trai mẫn cảm này của tôi chứ??
Nó biết, tôi đã nói chuyện với mẹ nó ở bệnh viện và tin chắc rằng cách cư xử hiện tại của tôi sẽ liên quan tới việc đó.
Như những gì tôi biết, nó thực sự là như vậy. Nhưng mà, Forth đã làm rất nhiều việc vì tôi. Nếu như bạn nhìn thẳng vào vấn đề liên quan tới cha mẹ nó mà tôi đang gặp phải lúc này, tôi nghĩ tôi nên là người phải đối mặt với chuyện này như là một người đàn ông thực sự. Đã tới lúc cần phải tự đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân và mang tới niềm hạnh phúc thật sự cho người đàn ông tôi yêu rồi.
Vì vậy, không trả lời chính xác những gì tôi đã thoả thuận, tôi nói với nó rằng bắt đầu từ cuối tuần này tôi sẽ cực kì bận rộn.
Cho tới khi tôi thuyết phục được cha mẹ nó...
"Hãy để tao làm điều gì đó cho mày nữa" Tôi nói, xác định sẽ cho cả thế giới biết được, tình yêu của tôi sâu đậm tới mức nào.
.....
"Nhổ hết sạch đống cỏ dại đó đi. Chúng phá hủy khu vườn hoàn hảo của gia đình tôi"
"Mang những cái hộp đó vào trong phòng kho. Nhẹ tay thôi!! Trong đó có đồ dễ vỡ!!"
"Cậu làm cái quái gì với đống rẻ rách này đó hả?! Tôi đã nói rồi, tôi ghét những thứ bừa bãi!! Vứt hết cái đống kia đi!!"
"Đây là thứ tốt nhất mà cậu có thể nấu sao?? Cậu cho con trai tôi ăn những thứ này hàng ngày hả??"
Đừng sốc, mọi người!! Đó chỉ là vài lời nhận xét hơi nghiêm khắc của không-ai-khác ngoài cha Forth kể từ ngày tôi bắt đầu làm việc cho họ thôi!!
Đúng, là làm việc. Giống như người giúp việc đó.
Những ngày cuối tuần, hay những ngày tôi được nghỉ làm ở bệnh viện, tôi sẽ tới làm việc cho gia đình Jaturapoom. Đây chính là điều để tôi chứng minh rằng tôi xứng đáng với con trai quý giá của gia đình họ. Nói chính xác, đây là công việc của tôi sau khi đã thoả thuận với mẹ Forth với câu trả lời "Mọi thứ". Thật ra, việc này là ý tưởng 'làm việc để nhận sự chấp thuận' trong gia đình họ được lấy từ cách Earn dùng để theo đuổi Pete tới khi được nó chấp nhận.