" Chính anh là người bảo em tránh xa anh ra, nhưng anh lại cư xử như một người vợ đang ghen. Anh bị làm sao vậy?" Tôi hét lên khi P'Kit đang bực bội.
"Tao cư xử giống như người vợ đang ghen? Tao chẳng hề nói bất cứ thứ gì." Anh ấy nhìn tôi và hét lại.
"Vậy thì cái gì với khuôn mặt đó, thật hiển nhiên là anh đang ghen. Và tại sao anh lại bí mật theo dõi em." Tôi lại hét lên.
"Tao . . . tao không có theo dõi mày, ngừng nói chuyện vô nghĩa đi." Giọng anh ấy giảm dần.
P'kit gần đây có những hành động kỳ lạ và tôi không biết lý do tại sao. Hôm qua anh ấy la mắng tôi và bảo tôi tránh xa anh ấy ra, vì anh ấy nghĩ rằng tôi đang bám chặt lấy anh ấy. Có lẽ tôi đã làm thế. Nhưng anh ấy chưa bao giờ thực sự la lên với tôi trước đây. OK. Tôi hiểu anh ấy không thích tôi ở bên anh ấy. Thế nên tôi đã thử tránh xa anh ấy ra. Nhưng tại sao P'Kit phải đi theo tôi một cách bí mật khi tôi hẹn hò. Và những gì anh ấy thể hiện đều giống như là đang ghen. Ừm, có lẽ anh ấy không nhận ra nhưng tất cả đều thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt của P'Kit.
"OK bây giờ nếu mày đã nói xong rồi thì làm ơn quay về phòng đi, trễ lắm rồi đó." Anh ấy nói
"Nếu em nói em không muốn đi?" Tôi hạ giọng
"Được thôi, Tao sẽ đi." Anh ấy nói và chuẩn bị rời khỏi. Nhưng tôi đột ngột chộp cánh tay của anh ấy đè anh ấy xuống giường và ghìm cả hai tay lên trên đầu.
Tôi cúi xuống và thì thầm trong tai anh ấy với giọng quyến rũ. "Anh thực sự muốn gì P'? Em không nhận được những gì anh đang cố gắng làm?"
Không gian hoàn toàn im lặng nên tôi nghiêng đầu một chút để nhìn. Anh ấy bối rối đến nhắm chặt cả mắt. Anh ấy có lo lắng không?
Nên tôi quyết định trêu chọc anh ấy một chút.
"Có chuyện gì vậy P'? Anh có muốn em làm điều gì đó không?" Tôi thì thầm và ngoái lại nhìn anh ấy. Lúc này mặt anh ấy đỏ lên và vẫn nhắm chặt mắt. Chưa bao giờ tôi biết rằng tôi lại có sức ảnh hưởng đến anh ấy như thế. Tôi mỉm cười với vẻ hài lòng và đứng lên. Sau tất cả mọi chuyện tôi biết rằng anh ấy có cảm giác với tôi.
"Ôi P'. Chắc là anh đã ngủ rồi. Em về đây." Sau đó tôi rời khỏi phòng anh ấy
Tôi ước gì mình có thể nhìn thấy nhiều phản ứng hơn từ anh ấy. Nhưng chỉ có bấy nhiêu đó thôi. 'Những ngày tồi tệ của anh bắt đầu từ bây giờ P'Kit. Đến cuối tuần này em sẽ làm cho anh thú nhận với em' Tôi tự nghĩ và mỉm cười.
* Ngày kế tiếp*
Tôi đã không nhìn thấy P'Kit từ đêm qua. Liệu anh ấy có đang lờ tôi đi?
"Có chuyện gì với mày à? Sao lại cau mày?" Wayo hỏi tôi
Tôi thậm chí không nhận ra rằng mình đang cau mày
"Ummm . . . Không có gì. Chỉ là nghĩ P'Kit đang phớt lờ tao" Tôi trả lời
"Ahh . . . Tao hiểu. Mày thật sự thích P'Kit?" Wayo hỏi lại lẫn nữa.
"Điều đó . . . Tao không biết nữa. Nhưng tao chắc rằng tao luôn muốn anh ấy chú ý đến tao. Có thật là tao thích anh ấy?"
Wayo bất ngờ đánh vào sau đầu tôi
"Aaoo . . . Sao mày lại đánh tao" Vừa nói tôi vừa xoa đầu
"Mày lại đang nói chuyện như một thằng điên. Chỉ cần đi tìm P'Kit thôi"
"P'Pha đang đến này. Có lẽ tao nên hỏi anh ấy về P'Kit thì tốt hơn"
"Xin chào P'Pha"
"Chào Ming"
"P', từ hôm qua đến giờ em không nhìn thấy P'Kit. Anh ấy vẫn ổn chứ ạ?"
"Hmm . . . Nó nói nó đang bệnh nên nằm ở trong phòng đấy" P'Pha trả lời
"Cảm ơn P'" Tôi nói và thì thầm với Wayo "Tao đi đây. Ngày tuyệt vời nhé. Bye" Tôi để hai người họ ở lại và đến ký túc xá tìm P'Kit. Tôi đúng là một người bạn tốt mà. Tôi tự nhủ với mình.
**********
Tôi bấm chuông
Khi P'Kit nhìn thấy tôi anh ấy gần như đóng sập cửa. Nhưng có lẽ tôi mạnh hơn nên đã ngăn anh ấy lại và đi vào trong.
P'Kit là người lớn tuổi hơn tôi nhưng anh ấy lại là người thấp hơn. Anh ấy quá đáng yêu mặc dù nhiều tuổi hơn.
"Sao mày ở đây?" Anh ấy nâng giọng lên hỏi
"Em nghe P'Pha nói anh đang bệnh nên đến xem thử. Em đã rất lo cho anh vậy mà anh lại hét vào mặt em như thế" Tôi bĩu môi với anh ấy
"Tao không sao, mày về lớp học đi"
"Sao anh tránh mặt em P'? Anh đang xấu hổ sao?" Vừa nói tôi vừa tiến gần đến gần anh ấy hơn
"A . . . Ai tránh mặt ai? Tao không tránh mặt mày và tại sao tao phải xấu hổ"
"Chỉ cần anh thừa nhận rằng thích em P'" Tôi tiến tới, anh ấy lùi ra sau. Rồi chúng tôi cùng ngã xuống giường. Tôi chống tay đặt anh ấy bên dưới.
"Một lần nữa tại vị trí này" Anh ấy thì thầm với chính mình. Tôi không thể ngừng cười khúc khích. Chỉ trách anh ấy quá đáng yêu.
"Vậy nên anh thích em phải không?"
"T . . .Tại sao tao phải thích mày? Tao là thẳng"
Tôi im lặng và nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy. Sau đó tôi nghiêng người để hôn anh ấy. Tôi rất ngạc nhiên vì P'Kit từ từ nhắm mắt lại và năm yên ở đó. Có vẻ như anh ấy muốn tôi hôn anh ấy nhiều hơn nữa. Tôi mỉm cười vỗ vào má anh ấy rồi đứng dậy.
"Không ai hoàn toàn thẳng P'. Mọi người đều là gay ở một vài điểm. Và đối với em và anh cũng như thế" Anh ấy lại một lần nữa chết lặng.
OK! Lần này tôi quyết định lờ anh ấy đi. Để xem nếu nó thật sự làm anh ấy phiền lòng. Và nếu anh ấy thích tôi, chắc chắn điều đó sẽ làm anh ấy bận tâm.
Tôi ở bên cạnh Yo khi nhìn thấy P'Kit, P'Pha và P'Beam đang tiến về phía chúng tôi. Tôi quan sát những biểu cảm trên khuôn mặt của P'Kit từ xa. Nó thật sự không thoải mái một chút nào. Trong giây lát ánh mắt chúng tôi giao nhau. Nhưng ngay lập tức anh ấy tránh đi.
"Yo, tao cần đi vào phòng tắm" Tôi nói với Wayo và bỏ đi trước khi bọn họ đến.
"Nhưng Ming . . . Chờ đã" Tôi nghe Yo gọi từ phía sau
Kể từ khi tôi quyết định lờ P'Kit đi thì tôi không nên xuất hiện xung quanh anh ấy. Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình và tôi không có gì để làm. Lớp học sẽ bắt đầu trong 20 phút nữa vì vậy tôi vẫn có nhiều thời gian rãnh trước khi đi đến lớp nên tôi sẽ đi dạo xung quanh và tán tỉnh với một vài cô gái. Xin đừng hiểu lầm, tôi thích P'Kit nhưng chúng tôi chưa hẹn hò và tôi không chắc rằng liệu P'Kit có thích tôi hay không. Tôi nghĩ có thể đùa bỡn một chút. Không có gì tai hại phải không?
Oh shit! Tôi thậm chí không nhận ra đã đến lúc đi học. Tôi sẽ phải nhanh hơn nếu không muốn đến lớp trễ.
Khi tôi đang chạy về lớp thì đột nhiên va vào một ai đó. May mắn thay tôi kịp giữa lại trước khi người đó ngã xuống.
Đó là P'Kit.
Tôi chỉ cười với anh và vội vã trở lại lớp. Chắc anh ấy phải ngạc nhiên lắm vì tôi đã không nói một lời nào.
**********
Vào giờ nghỉ trưa.
Tôi đang ăn dở bữa trưa của mình thì thấy P'Kit và P'Pha đang tiến về phía chúng tôi.
Nhưng đợi đã! P'Beam đâu? Có lẽ đang hẹn hò với P'Forth.
Bây giờ thậm chí tôi cũng không thể lờ đi P'Kit vì tôi đói và tôi không có ý định bỏ bữa trưa quý báu này.
Họ đến và ngồi trước mặt chúng tôi
"Wayo. Anh cần nói chuyện với em" P'Pha nói. Nhưng trước khi Wayo có thể nói bất cứ điều gì, P'Pha đã đứng lên khỏi ghế và kéo Wayo rời đi.
Đây là hành động cho 'kế hoạch lờ đi P'Kit' của tôi. Tôi chỉ mỉm cười với anh ấy và tiếp tục chiến đấu với bữa trưa của mình.
"Ming . . ." Anh ấy mở miệng sau một lúc im lặng
Tôi chỉ hmm và nhìn anh ấy. Anh ấy trông có vẻ khác so với thường ngày. Anh ấy nhợt nhạt và thiếu sức sống. Anh ấy vẫn còn đang bệnh sao?
"Ming . . . Chúng ta cần nói chuyện"
"Nói về cái gì?
"Về . . . Về chúng ta"
Anh ấy nói một cách lúng túng. Chúng tôi? Hmm . . . P'Kit đang đi đúng hướng rồi đấy. Tôi mừng thầm trong lòng nhưng vẫn tỏ vẻ như không biết chuyện gì cả.
"Chúng ta? Chúng ta làm sao?" Tôi giả vờ hỏi như thể chẳng biết chút gì.
"Không. Tao . . . Ý tao là chuyện hôm qua" Anh ấy nói nhưng tôi đã cắt ngang
"Ohh . . . Chuyện đó? Hãy quên nó đi. Đừng nghĩ quá nhiều P'" Tôi nói và tiếp tục ăn
Đột nhiên anh ấy đứng dậy và quay ngoắt đi
Tôi có thể thấy anh ấy đang tức giận. Nhưng nó có giá trị đấy chứ.
Và cả ngày sau đó tôikhông hề nhìn thấy anh ấy.
"Ming. Mày có biết P'Kit xảy ra chuyện gì chưa?" Wayo hỏi
"Huh? Chuyện gì?"
"Mày không biết? Tao nghe P'Pha nói P'Kit ngất xỉu trong phòng tắm sau giờ ăn trưa hôm qua" Wayo trả lời làm tôi thật sự bị sốc
"Cái gì? Tao thật sự không biết. Bây giờ anh ấy đang ở đâu?"
"Anh ấy đang nghỉ ngơi trong phòng" Wayo nói
Sau khi nghe nó nói tôi chạy ngay đến phòng P'Kit
Cửa không khóa, có lẽ bạn của anh ấy đến. Tôi bước vào phòng và nhìn thấy anh ấy đang ngủ trên giường. P'Pha và P'Beam cũng ở đó.
"Anh ấy có sao không ạ?" Tôi hỏi
"Um. May mắn là không có gì nghiêm trọng. Chỉ là mất sức do thiếu ngủ và bệnh chưa khỏi thôi" P'Pha trả lời
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng điều làm tôi suy nghĩ là lý do khiến anh ấy mất ngủ.
"À Ming. Mày có thể ở đây trông chừng nó một lát được không? Tao và Beam phải đi mua thuốc" P'Pha hỏi
"Được ạ" Họ rời đi ngày sau khi tôi nói
Tôi ngồi trên giường và nắm lấy bàn tay của anh ấy. Tay anh ấy thực sự ấm. Anh ấy từ từ mở mắt ra và tôi lại mỉm cười.
Đột nhiên, anh ấy tức giận và hét vào mặt tôi "Cười đủ rồi đó. Tao thật sự muốn tát vào cái bản mặt đang cười của mày. Và tại sao mày lại ở đây?"
"P'. Bây giờ anh không nên tức giận. Anh vẫn còn yếu lắm"
"Và tại sao anh lại thiếu ngủ đến ngất xỉu như thế này?"
Rồi anh ấy quay lưng lại với tôi
"Anh đang khóc sao?" Vừa hỏi tôi vừa quay mặt anh ấy về phía tôi
"Dừng lại ngay. Đừng có nhìn tao. Tao không có khóc" Anh ấy nói với giọng nghẹn ngào trong khi giấu mặt vào tay tôi
"P'. Chỉ cần nói với em là có chuyện gì thôi mà"
"Nó thật quá khó khăn Ming. Cảm giác này quá mới mẻ với tao. Tao khó có thể ngủ trong khi suy nghĩ và cố gắng hiểu về những cảm xúc này. Tao chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì như thế với một thằng con trai nào trước đây. Và tao thậm chí ghen tị mỗi khi nhìn thấy mày tán tỉnh các cô gái khác" Anh ấy giải thích
"Nhưng tại sao tao phải nói với mày điều này. Có lẽ mày chẳng hề quan tâm" Anh ấy nói thêm với vẻ chán nãn
Vậy nên đây là lý do làm anh ấy thức suốt đêm
Tôi dùng môi của mình để ngăn anh ấy khóc. Rõ ràng là anh ấy đã bị sốc và ngay lập tức ngừng khóc. Anh ấy không phản ứng gì cả.
"Đừng khóc P'Kit. Em quan tâm mà. Em quan tâm đến tất cả cảm xúc của anh. Trước khi thích anh em cũng từng chắc chắn rằng mình thẳng" Tôi nói và hôn lên những giọt nước mắt của anh ấy
"Anh có muốn cho chúng ta một cơ hội?" Tôi hỏi
"Tao . . . Tao không biế . . . hmmmm" Tôi đã ngắt lời anh ấy bằng một nụ hôn. Lần này anh ấy đã đáp lại. Sau một nụ hôn nồng nàn, cả hai chúng tôi tách ra để hít thở
"Em sẽ không chấp nhận câu trả lời là 'No'" Vừa nói tôi vừa nhìn sâu vào mắt anh ấy
Anh ấy chỉ mỉm cười và gật đầu
Tôi cười tủm tỉm khi nhớ lại đã từng nói với chính mình rằng sẽ làm cho anh ấy thú nhận với tôi vào cuối tuần này.
"Bây giờ anh phải nghỉ ngơi thật nhiều để mau khỏe lại và rồi chúng ta có thể hẹn hò. Kitkat của em ạ" Tôi nói và cắn môi anh ấy lần nữa
"Này. Đừng có gọi tao như thế"
"Xinlỗi P'. Nhưng anh phải chấp nhận thôi vì từ giờ em sẽ gọi anh bằng cái tên này.Kitkat của em"
Đang yêu và đang trong một mối quan hệ là hai điều khác nhau
Một số người chỉ cần giữ mối quan hệ đó vì họ muốn như thế nhưng không phải vì tình yêu. Và một số người không muốn hứa hẹn bất cứ điều gì mặc dù họ đang yêu. Tôi mừng rằng chúng tôi đều có cả hai. Chung tôi đang ở trong một mối quan hệ và bây giờ chúng tôi yêu nhau.
Đã 5 ngày kể từ khi tôi và P'Kit quen nhau trong bí mật. Và tôi thật sự chắc chắn về tình cảm của tôi đối với anh ấy. Tôi không bao giờ nghi ngờ về tình cảm của mình. Nhưng tôi không biết P'Kit như thế nào và tôi hy vọng anh ấy cũng giống tôi. Tất cả mọi thứ đang thực sự tuyệt vời. Chúng tôi thậm chí đã quyết định nói với mọi người nhưng tôi cược rằng họ cũng đã biết vì chúng tôi không giỏi giấu tình cảm của mình với đối phương.
Khi bạn mới bắt đầu một mối quan hệ, nó khiến bạn lâng lâng như đang trên mây. Tất cả đều tuyệt vời. Nhưng thời gian trôi qua mọi thứ trở nên khó khăn, không màu sắc và trên tất cả là cách mà người ta tin tưởng lẫn nhau. Tôi đã từng nhìn thấy nhiều mối quan hệ trở nên tệ đi. Thật đáng buồn, nhưng thực tế là như vậy. Tôi chỉ hy vọng nó không xảy ra với chúng tôi.
Tôi đang ở trên bãi biển ngắm mặt trời. Vì hôm nay tôi không có tâm trạng nào để học nên đã quyết định bỏ tiết. P'Kit không có ở đây và tôi rất nhớ anh ấy. Anh ấy rời khỏi trường với P'Pha và P'Beam để tìm kiếm một số thông tin về dự án mới của họ. Còn thằng Yo, nó không thể trốn bất kỳ tiết học nào vào hôm này vì sắp đến nó sẽ có một số bài kiểm tra. Thật nhàm chán nếu không có ai bên cạnh nhưng đôi lúc cũng tốt khi giành cho mình một khoảng thời gian riêng.
Tôi đang lạc trong suy nghĩ của mình thì có một vài cô gái đến và hỏi "Xin lỗi! Anh có thể chụp giúp chúng em một vài bức ảnh được không ạ? Nếu điều đó không làm phiền đến anh"
Có tất cả ba người và có lẽ học ở một trường đại học khác vì tôi chưa bao giờ gặp họ trước đây. Có thể bạn sẽ nói rằng họ rất dễ thương, tuy nhiên Kitkat của tôi vẫn đáng yêu nhất.
"Chắc chắn rồi" Tôi nói và đứng lên rồi phủi sạch bụi bám trên quần.
Đã chụp hơn 50 tấm hình nhưng vẫn còn chưa xong. Tôi nghĩ quả đúng là con gái hết sức điên cuồng khi chụp ảnh. 'Hoặc có lẽ là họ chỉ muốn ở bên tôi nhiều hơn vì không ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp của tôi'. Tôi tự cười nhạo vì cái suy nghĩ của chính mình.
Tôi đang chụp ảnh các cô gái từ nhiều góc độ khác nhau, đột nhiên tôi nghe ai đó gọi từ xa
"Ming . . . Ming"
Chờ đã. Không phải là giọng nói của P'Kit đấy chứ? Tôi tự hỏi bản thân mình và nhìn theo hướng đó. Chắc chắn là P'Kit rồi. Nhưng anh ấy về khi nào vậy? Ít nhất anh ấy nên gọi cho tôi.
Khi anh ấy đến trước mặt tôi. Tôi hỏi "Ôi Kitkat của em, anh về khi nào vậy?"
Anh ấy không trả lời. Thay vào đó anh ấy bắt lấy cánh tay và kéo tôi đi. Anh ấy có vẻ vô cùng tức giận vì lý do nào đó. Nhưng chỉ có trời mới biết tại sao?
Khi chúng tôi ở một khoảng cách khá xa với mọi người, cuối cùng anh ấy cũng dừng lại và đối mặt với tôi.
"Có chuyện gì không ổn vậy P'?" Tôi hỏi một cách sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt giận giữ của anh ấy.
"Cậu nghĩ là cậu đang làm cái gì thế hã? Cậu sẽ không bao giờ thay đổi phải không?" Anh ấy hét vào mặt tôi
"Nhưng em đã làm gì sai?" Tôi hỏi lại
"Chụp ảnh và tán tỉnh các cô gái khác ở đây khi đã có tôi. Nếu cậu muốn chụp ảnh, được thôi chỉ được chụp tôi và không cho phép tán tỉnh các cô gái khác nữa. Hiểu chưa?"
Ra là anh ấy đang ghen.
Tôi không thể ngừng cười như một tên điên rồ vì hạnh phúc
"Tôi đang mắng cậu đấy, còn cậu lại cười như một thằng dở hơi"
"Bởi vì em cảm thấy hạnh phúc" Tôi nói và ôm anh ấy
Làm P'Kit ghen lên là sở thích của tôi. Những lần như thế này cho tôi thấy được rằng P'Kit yêu tôi nhiều như thế nào.
"Em sẽ không như thế nữa, Kitkat của em" Tôi nói và mím môi
Cả ngày nay Kitkat của tôi luôn bận rộn về dự án của anh ấy. Anh ấy thậm chí không có một chút thời gian ở bên cạnh tôi. Cái dự án chết tiệt!!!
Hôm này là chủ nhật. Tôi đến phòng anh ấy và nghĩ rằng ít nhất hôm nay anh ấy sẽ không bận gì nhưng thậm chí không có ai ở đây. Có thể anh ấy đang ở cùng P'Pha và P'Beam.
Tôi quyết định sẽ chờ anh ấy vì tôi không có việc gì để làm. Tôi mở laptop và tìm kiếm một cái gì đó thú vị để xem trên YouTube. Nhưng vô tình tôi nhấp vào một số trang web dành cho người lớn. Và quỷ tha ma bắt! Tôi tiếp tục xem. Chẳng bao lâu tôi có một vấn đề lớn cần quan tâm. Tôi đi vào phòng tắm để mượn một ít giấy vệ sinh.
Sau khi giải quyết xong vấn đề, tôi quyết định ngủ trưa trong vài phút.
----------
"Ming . . . Thức dậy, Ming"
Tôi mở mắt và thấy P'Kit đang nhìn chằm chằm tôi một cách kỳ quặc
"Sao lại ngủ ở đây? Và chuyện gì với đống giấy vệ sinh trên sàn?" Anh ấy nghiệm nghị nói
Oh shit! Tôi đã quên ném chúng đi.
Tôi ngay lập tức đứng dậy và thu dọn mớ hỗn độn đó
"K . . . Không có gì cả. Chỉ là anh không ở đây và em thật sự nhàm chán vì vậy em chỉ . . . anh biết mà . . . " Tôi lúng túng
"Cậu tởm quá" P'Kit nói và đi về phía phòng tắm
"P'Kit" Tôi gọi anh ấy từ phía sau
"Gì?"
"Em có thể tắm với anh được không?" Tôi cười hỏi
"Không"
"Nhưng tại sao chứ?"
"Cậu không được phép nhìn khi tôi không mặc gì" Anh ấy đỏ mặt và chạy vào phòng tắm
Chết tiệt! Đừng quá đáng yêu như thế chứ.
Tôi nằm trên giường đợi anh ấy. Anh ấy bước ra với chiếc khăn quấn lỏng quanh eo và tất nhiên là tôi đang cảm thất rất phấn khích.
"Hãy thôi nhìn chằm chằm và trở về phòng của cậu đi"
"Sao anh lại tàn nhẫn với em như thế. Em chỉ muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh anh thôi mà"
Tôi đứng dậy tiến đến và bất ngờ vòng tay ôm lấy eo anh ấy
"Này . . . Làm cái gì vậy" Anh ấy đang cố thoát khỏi cái ôm của tôi
Rồi bất chợt chiếc khăn rới xuống. Cả hai chúng tôi mở to mắt nhìn nhau
Mặt anh ấy đỏ bừng. Tôi cười vầ thì thầm một cách thật quyến rũ
"Cuối thì thì em cũng nhìn thấy anh không mặc gì. Bây giờ em sẽ không đi đâu hết cho đến khi nhận được một cái gì đó từ anh"
Mặt anh lại đỏ bừng hơn nữa.
Tôi hôn lên cổ anh ấy, cắn và mút nó.
"Ming . . . làm cái gì vậy?" Anh ấy hét lên
Tôi có thể cảm nhận được bộ phận nào đó của tôi đang căng cứng ở bên dưới.
Tôi đè anh ấy xuống giường và tiếp tục hôn lên cơ thể trần truồng của anh ấy.
"Ming . . ." Anh ấy rên rỉ tên tôi. Ngực anh ấy phập phồng vì thở dốc
Chết tiệt! Anh ấy quá quyến rũ.
"Ahh . . ." Anh ấy lại rên lên một lần nữa khi tôi tìm thấy chỗ ngọt ngào trên cổ anh và bắt đầu mút nhiều hơn. Tôi dừng lại một lát và nhìn anh, chắc chắn anh cũng thích nó.
Tôi cười toe toét và hôn môi anh thật sâu. Nụ hôn này khác với những lần khác. Nó như là liều thuốc phiện giam cầm chúng tôi. Tôi ngừng lại trong vài giây để cởi phăng chiếc áo trên người. Lần này tôi vươn tới tai anh và bắt đầu liếm láp da thịt mềm mại phía sau đó.
Tôi cười một cách tự mãn khi nhìn thấy khuôn mặt thoải mái của anh ấy. Làn da của anh ấy sáng rực lên khi ánh trăng qua cửa sổ len vào trong căn phòng gần như tối đen. Nguyên nhân là trời đang tối đi và chúng tôi đã không bật đèn lên.
"Anh có muốn tiếp tục không?" Tôi hỏi mặc dù biết anh ấy muốn và tôi cũng không thể ngừng lại.
"Yes, please" Anh ấy thì thầm gần như không thể nghe thấy gì.
Tôi cười thỏa mãn và kéo quần của tôi ra. Anh ấy rên rỉ nhiều hơn khi tôi cọ xát vật đang cương cứng của chúng tôi với nhau.
"Anh có muốn nhiều hơn nữa không, hưh?" Tôi hỏi lại một lần nữa vì muốn chắc chắn. Anh ấy chỉ gật đầu đỏ mặt.
Tôi mỉm cười chặn môi anh ấy và từ từ tách chân của anh ấy ra.
"Đừng lo lắng, em sẽ thật nhẹ nhàng" Tôi nói và từ từ đẩy thằng nhỏ của tôi vào bên trong anh. Anh ấy thốt ra một tiếng rên nhỏ.
"Anh có muốn em dừng lại không?"
Anh ấy lắc đầu
"Thật đau nhưng tôi không muốn cậu dừng lại. Nhanh hơn nữa đi"
Và tôi bắt đầu chuyển động nhanh hơn nữa. Anh ấy lại rên lên một tiếng
"Ahhh . . ." Tôi rất thích nghe tiếng rên rỉ đó.
Sau một đêm nóng bỏng, chúng tôi mệt mỏi đổ ập trên giường. Tôi hôn lên trán anh.
"Chúc ngủ ngon, Kitkat của em. Và cảm ơn anh vì hôm nay" Tôi nói và sau đó cả hai chúng tôi ngủ thiếp đi.
Vào buổi tối tôi và P'Kit đi dạo cùng nhau, khi chúng tôi gặp P'Pha, P'Beam và P'Forth.
"Oi . . . Ming, Kit, tụi tao đang định đi làm vài chai. Đi luôn chứ?" P'Beam hỏi
"Xin lỗi tụi mày, hôm nay tao không được khỏe nên tụi mày đi đi" P'Kit trả lời
"Còn mày thì sao, Ming?" P'Pha hỏi
Tôi nhìn sang P'Kit. Anh ấy nhìn tôi như muốn tôi trả lời là không vậy.
"Xin lỗi P', hôm nay em cũng không có tâm trạng uống rượu. Em không thể để P'Kit ở lại một mình" Tôi trả lời
"Hai đứa mày gần đây luôn đi cùng nhau. Người ta lại tưởng chúng mày đang bí mật hẹn hò đấy" P'Forth nói
Tôi nhìn P'Kit, anh ấy có vè hốt hoảng
"Oi P' . . . không có chuyện đó đâu" Tôi nói
"Umm . . . vậy tụi tao đi đây" P'Forth nói và họ rời đi
"P'Kit, sao anh không đi cùng mấy anh ấy?"
"Sao? Tôi muốn có nhiều thời gian ở cùng cậu, nhưng nếu cậu muốn thì đi đi" Anh ấy tức giận nói
"Oi . . . Kitkat của em, em chỉ hỏi thôi mà, sao anh lại giận chứ" Tôi bĩu môi
Anh ấy không nói một lời nào và lờ tôi đi. Tôi chạy theo anh ấy như một con chó bị lạc chủ.
"Em xin lỗi mà P' . . . P'"
Rồi anh ấy dừng lại
"Ok, đến đó đi" Anh ấy chỉ vào cái cây và ra lệnh
Tôi ngoan ngoãn làm theo
"Dang chân ra"
Tôi tự hỏi anh ấy đang muốn làm gì
Rồi đột nhiên anh ấy đến gần và ngồi vào giữa hai chân tôi
"Ahh . . . tôi muốn ngồi như vậy, chỉ một phút thôi" Anh ấy hít một hơi thật sâu và tựa sát vào người tôi
'Anh ấy đáng yêu quá' Tôi tự nói với chính mình và vòng tay ôm lấy anh. Tôi ngày càng yêu anh ấy nhiều hơn rồi.
"Ming . . ." Anh ấy phá vỡ không gian yên lặng
"Vâng"
"Ming, cậu biết đấy, khi con người thay đổi, tình cảm của họ cũng sẽ thay đổi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó, tình cảm của chúng ta dành cho nhau cũng thay đổi? Chúng ta sẽ đường ai nấy đi ư?" Điều anh ấy nói làm tôi cảm thấy rất buồn. Có phải anh ấy đang nghi ngờ tình cảm của chúng tôi? Nhưng không phải lỗi của anh ấy. Điều đó đúng mà.
"Đừng lo lắng nếu chuyện đó xảy ra. Em sẽ lại làm cho anh yêu em. Và em cũng hy vọng anh sẽ làm giống như vậy" Tôi trả lời
"Không phải vì điều gì, chỉ là em muốn bên cạnh anh mãi mãi" Tôi hôn vào mặt anh ấy
Anh ấy bật người dậy, từ từ mở rộng tay hướng về phía tôi và nói
"Đi thôi. Tôi muốn nói với mọi người rằng chúng ta đang yêu nhau"
Bạn không biết rằng tôi hạnh phúc đến nhường nào đâu. Đôi khi anh ấy thực sự làm tôi ngạc nhiên.
"Oi . . . Ming, Kit. Tao nghĩ tụi mày sẽ không đến chứ" P'Beam nói khi nhìn thấy chúng tôi
"Chúng ta phải nói với tụi nó như thế nào đây?" P'Kit nhìn tôi nói
"Sao thế?" P'Pha hỏi
P'Forth nhìn chúng tôi với vẻ nghi ngờ
P"Kit nhìn sang tôi như muốn tôi nói với họ
"Em và P'Kit, chúng em đang quen nhau"
Trong một khoảnh khắc họ chỉ nhìn nhau lúng túng. Có vẻ như họ muốn nói gì đó nhưng không ai nói một lời nào.
"Giống như người yêu?" P'Beam cuối cùng cũng phá vỡ không khí lúng túng này
Tôi chỉ gật đầu và sợ hãi khi nhìn thấy phản ứng của họ. Tôi biết P'Kit là bạn thân của họ và tôi sợ họ sẽ phản đối vì nghĩ tôi không hợp với P'Kit
"Đó là tất cả hã?" P'Pha hỏi. Tôi nhìn anh ấy với vẻ bối rối
"Nào, tao đã biết rồi. Bọn tao chỉ muốn nghe chính miệng tụi mày thừa nhận" P'Pha nói
Những người khác cũng chỉ nhún vai như thể tôi và P'Kit yêu nhau là điều quá rõ ràng và tiếp tục uống rượu.
Sau đó tôi nói với Wayo và phản ứng của nó cũng giống hệt như thế. Nó đã mong đợi tôi và P'Kit quen nhau từ khi biết tôi thích anh ấy.
**********
Tôi gọi cho Wayo
"Rrr . . . Rrr . . ."
"Hello Ming"
"Yo, mày đang ở đâu đó?"
"Tao đang ở trong phòng"
"Yo, tao cần sự giúp đỡ của mày"
"Chuyện gì?"
"Tao sẽ nói cho mày biết sau"
Tôi đến phòng Yo để đón nó
"Đi đâu đó?" Wayo hỏi
"Đến chỗ P'Pha"
Yo trợn mắt lên
"Tao cũng muốn xem Kitkat của tao"
"Nhưng họ đang ở trên lớp" Yo nói
"Tao biết nhưng ta muốn gặp anh ấy. Tao đưa mày đi vì P'Pha cũng ở đó"
"Umm . . . đi thôi" Nó nói
Tôi nhìn P'Kit qua cách cửa phía sau phòng học. Anh ấy trông rất dễ thương khi tập trung nghe giáo sư giảng bài. Tôi luôn nghĩ rằng anh ấy thật cool trong bộ đồng phục. Anh ấy ngồi bên cạnh P'Pha và cắn đầu bút với vẻ mặt tập trung. Nhưng tôi biết sâu bên trong anh ấy đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Tôi quyết định nhắn tin cho anh ấy
'P' trông anh thật dễ thương khi tập trung. Bây giờ em đang nhìn anh và không thể ngừng lại được' - Ming
Anh ấy nhìn vào điện thoại và bắt đầu tiềm kiếm xung quanh
'P' đừng nhìn nữa. Anh sẽ không thấy em đâu. Em có một sự ngạc nhiên cho anh. Em sẽ đến đón anh lúc 6h' - Ming
Tôi nhắn một tin nữa và rời đi cùng Wayo
Kể từ lúc quen nhau, chúng tôi chưa từng có một buổi hẹn hò đúng nghĩa nào. Lần này tôi quyết định tạo một buổi hẹn hò bất ngờ cho anh ấy. Tất nhiên là tôi cần sự giúp đỡ của Wayo.
Tôi không biết liệu P'Kit có để tâm đến tin nhắn của tôi hay không, nhưng tốt thôi. Dù sao đi nữa tôi vẫn sẽ đến đón anh ấy và anh ấy không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi cùng tôi.
"Cảm ơn về mọi thứ nhé Yo. Tao thật may mắn khi có người bạn như mày"
"Được rồi. Còn bây giờ thì đi sửa soạn nhanh lên rồi đến đón P'Kit" Yo nói
Tôi mỉm cười chạy về ký túc xá và nhắn tin cho P'Kit
'P'Kit. Anh đã chuẩn bị xong chưa?' - Ming
'Chuẩn bị cái gì?' - Kit
'P' . . . Em đã nói là sẽ đón anh lúc 6h mà' – Ming
'Tôi nghĩ cậu chỉ đùa thôi. Umm . . . Được rồi, vậy gặp cậu lúc 6h' - Kit
'Yêu anh' - Ming
Tôi nhìn mình trong gương một lần nữa rồi đến đón P'Kit
"Hôm nay là ngày gì à?" P'Kit hỏi
Tôi giữ im lặng
"Sao cậu không nói gì?"
Tôi vẫn im lặng
"Ming?"
"Ming? Có phải là cậu không vậy? Hay là ma?" Anh ấy hỏi lại lần nữa và giả vờ như sợ hãi
Tôi muốn cười to lên nhưng vẫn cố kiềm nén lại
Cuối cùng cũng đã đến
"Một ngày tuyệt vời do chính em chuẩn bị dành cho bạn trai hoàn hảo của em" Tôi nói và mở rộng hai tay ra
Miệng anh ấy hơi mở ra vẻ mặt hết sức ngạc nhiên
"P'Kit, anh không nói gì sao?"
"Cậu đã chuẩn bị mọi thứ?" Anh ấy hỏi
"Vâng . . . Và có sự giúp đỡ của Wayo" Tôi gãi đầu nói
"Tôi rất thích. Tôi luôn muốn có một buổi hẹn hò trên bãi biển và cậu đã biến nó trở thành hiện thực" P'Kit mỉm cười và hôn lên má tôi
Tôi kéo ghế cho anh ấy ngồi xuống và tôi ngồi vào phía đối diện
Tôi không thể ngừng nhìn anh ấy. Hôm nay trông anh đáng yêu hơn mọi ngày
Sau một lúc anh ấy để ý thấy tôi đang nhìn anh ấy và nói
"Tôi biết là tôi đẹp trai, nhưng cậu có thể đừng nhìn chằm chằm khi tôi đang ăn không hã"
"Em vui vì anh thích nó" Tôi mỉm cười với anh ấy
"Tôi vui vì cậu đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để làm tôi bất ngờ. Tôi rất hạnh phúc"
Sau khi ăn xong chúng tôi quyết định đi dạo trên bờ biển. Đã qua 6h30 nên không còn nhiều người ở xung quanh.
Chúng tôi tay trong tay, gió thổi nhè nhẹ làm cho bầu không khí dễ chịu hơn
"P'Kit, biển thật đẹp phải không anh?"
"Umm . . . Nó thật sự thoải mái"
"P'Kit, em không muốn về ký túc xá"
"Tại sao? Chúng ta phải về dù cho cậu có muốn hay không. Bất kể nó có thoái mái như thế nào nhưng chúng ta cũng không thể ngủ lại đây. Đúng không?"
"P'Kit, em mong rằng chúng ta sẽ mãi bên nhau và không điều gì có thể chia rẽ chúng ta. Và em muốn dành cả ngày như thế này cùng anh. Em muốn cùng anh trải qua những giây phút hạnh phúc và kể cả đau buồn. Em ước rằng mỗi ngày của chúng ta đều sẽ tuyệt vời như vậy. Em yêu anh" Tôi nắm lấy hai bàn tay của anh ấy, nhìn sâu vào mắt anh và nói.
Anh ấy cười rộ ra hai lúm đồng tiền thật dễ thương rồi nhón người lên hôn lấy tôi.
"Tôi cũng yêu cậu"
Nụ hôn này khác với những nụ hôn trước đây. Không có sự ham muốn, nó thật đơn giản, bình yên và tràn đầy tình yêu.
Tôi ước gì thời gian có thể ngừng trôi để tôi có thể giữ lại khoảnh khắc tuyệt vời này.
Tiếng mưa rơi bên ngoài cửa khiến tôi thức dậy. Tôi nhìn qua ô cửa kính, trời đang mưa to và nó làm hỏng kế hoạch của tôi.
Xin đừng hiểu lầm. Tôi rất thích mưa. Khi còn nhỏ, mỗi lần trời mưa tôi thường hay chạy ra khỏi nhà và đứng trong mưa. Những lúc như thế tôi thường hay bị mẹ kéo vào nhà và nhốt lại trong phòng. Và tôi còn bị mắng rất nhiều lần. Nhưng hôm nay tôi dự định đi ăn cùng P'Kit và tôi sẽ không thể ra ngoài nếu trời cứ mưa to như thế.
'Kitkat, trời đang mưa :(' – Ming
'Vậy thì sao?' – Kit
'Em muốn đi ra ngoài và ăn tối với anh' – Ming
'À . . . Quên nó đi. Tôi đang ở trong lớp và có thể tối nay sẽ về muộn. Tôi có lớp học thêm' – Kit
'Em sẽ đến đón anh. Chỉ cần nói cho em biết khi anh học xong' – Ming
'Ok' – Kit
Tôi đến tìm Wayo chơi game để giết thời gian
Trời vẫn đang mưa to. Quỷ tha ma bắt. Tôi nhớ P'Kit quá. Tôi đã không gặp anh ấy từ tối qua.
Đột nhiên điện thoại của tôi rung lên và đó là tin nhắn của P'Kit
'Ming, tôi sẽ tan học vào khoảng 30 phút nữa' – Kit
"Chết tiệt, tao phải đi ngay bây giờ, bye mày" Tôi nói và chạy ra khỏi phòng Yo
Khi tôi đến đó tôi đã thấy P'Kit hai tay ôm lấy đầu chạy đến xe của tôi. Anh ấy mở cửa xe và ngồi cạnh tôi.
Mưa vẫn còn rất to nên bây giờ anh ấy gần như ướt sũng. Tôi có thể nhìn thấy những giọt nước chảy xuống từ mái tóc của anh. Chiếc áo sơmi màu trắng dính chặt vào người vì mưa làm rộ cơ bụng 6 múi. Nó làm tôi không thể ngừng nhìn chằm chằm.
Anh ấy lắc đầu để những giọt nước mưa trên tóc vơi bớt đi. Nó văng vào mặt tôi và đưa tôi trở về hiện thực.
"Aoo . . . Anh làm gì vậy?" Tôi hỏi
"Cậu không thấy là tôi ướt hết cả người vì cậu à" Anh ấy nói
"Nhưng hôm này trông Kitkat của em thật quyến rũ. Nếu em biết trước như thế em sẽ không lái xe đến" Tôi thì thầm với anh
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm
"Ok, chúng ta ăn ở đâu?" Anh ấy hỏi khi tôi lái xe đi
"Có một nhà hàng mới mở gần Starbucks, chúng ta đến đó đi"
Anh ấy chỉ gật đầu
"P', anh muốn ăn gì?" Tôi hỏi khi đang nhìn menu
"Cậu thì sao? Chọn món giống nhau đi" Anh ấy nói
"Umm . . . Em muốn ăn 'khao mok kai' (cơm gà Thái Lan)"
"Tôi cũng vậy"
Chúng tôi bắt đầu ăn khi phục vụ đem món ra
"Ming . . . Trên đường về hãy dừng lại đâu đó đi. Tôi muốn mua kem"
"Kem?" Tôi bối rối vì chưa bào giờ thấy anh ấy ăn kem
"Um. Tôi muốn ăn một ít kem khi trời mưa" Anh ấy giải thích
"Ok P'"
"Oi . . . Ming. Anh đang làm gì ở đây thế?" Đột nhiên có ai đó hỏi tôi. Cái người ngu ngốc này. Bộ không thấy là tôi đang ăn hay sao. Tôi khó chịu quay lại nhìn người vừa hỏi.
"Oi . . . Malai" Tôi ngạc nhiên nói
"Anh đi ăn với P'" Tôi nói và chỉ vào P'Kit
"Còn em thì sao? Về khi nào vậy?" Tôi hỏi
"Ohh . . . Em về nghỉ hè với bạn" Cô ấy trả lời
"Em có thể xin số Line của anh được không?"
"Tất nhiên rồi" Tôi nói và đưa số của tôi cho cô ấy
Tôi đã không nhận ra ai đó đã nhìn tôi từ nãy đến giờ
"Ai đó?" Anh hỏi ngày khi cô ấy vừa đi
Thành thật mà nói tôi có một chút sợ hãi khi anh ấy nhìn tôi như vậy
"Bạn gái cũ của em" Tôi trả lời và quan sát phản ứng của anh ấy
"Wow . . . Cô ấy là bạn gái cũ và cậu trao đổi Line với cô ta trước mặt bạn trai hiện tại" P'Kit nói và cười lớn. Nhung tôi biết anh ấy đang rất tức giận
"Bình tĩnh đi mà anh. Cô ấy chỉ là một trong những người bạn gái cũ của em thôi mà" Tôi cố gắng làm anh ấy bình tĩnh lại
"Ohh . . . Cô ấy chỉ là một trong những người bạn gái cũ của cậu. Vậy cậu có tất cả bao nhiêu cô bạn gái cũ?" Anh nghiến răng nói
"P' bình tĩnh đi mà. Em chỉ yêu anh thôi"
"Và vâng . . . Tôi chỉ là bạn của cậu huh? Không có gì hơn nữa"
"Không . . . Anh là . . ." Anh ấy ngắt lời tôi
"Ok, xong rồi. Tôi về ký túc xá" Anh ấy nói và đứng dậy khỏi ghế
Tôi đuổi theo anh ấy. Mưa bây giờ đã tạnh hẳn
"P' đợi em với" Tôi gọi theo
Xe dừng lại dưới ký túc xá. Anh ấy không nói một lời nào với tôi từ khi rời quán ăn
Mỗi khi tôi nói điều gì đó, anh ấy sẽ hành động như thể anh ấy không nghe thấy gì. Vì vậy tôi đã im lặng.
Ngay khi chúng tôi vừa đến nơi. Anh ấy vội vã về phòng mà không nói một lời nào, thậm chí không nhìn tôi dù chỉ một lần.
Chết tiệt! P'Kit, em nên làm thế nào với anh đây.
Đã qua 11 giờ và tôi không tài nào ngủ được
Tôi đã gọi cho anh ấy vài lần kể từ khi chúng tôi trở về nhưng anh ấy không bắt máy. Có lẽ anh ấy thật sự tức giận. Tôi không muốn anh ấy giận tôi một chút nào.
Tôi ra ngoài để mua thứ gì đó cho P'Kit, sau đó tôi đến thẳng phòng anh ấy.
Tôi nhấn chuông nhưng anh ấy không mở cửa. Chắc là anh ấy nhìn thấy tôi qua lỗ nhòm.
"P' xin hãy mở cửa cho em" Tôi nói từ bên ngoài
"Kitkat của em, làm ơn đi mà . . ." Tôi cầu xin
"Về đi. Tôi không muốn gặp cậu" P'Kit trả lời
"Không . . . Em sẽ không về cho đến khi anh chịu gặp em"
Tôi dựa vào vào cánh cửa và tiếp tục gõ trong vài phút với hy vọng anh ấy sẽ mở cửa
Rồi tôi bắt đầu hát
'Do you wanna build a snowman?
C'mon let's go and play
I never see you anymore, come out the door it's like you've goneaway.
We used to be best buddies
And Now we're not....
I wish you'd tell me why....'
Đột nhiên cánh cửa mở ra làm tôi ngã nhào xuống đất. Tôi ngước lên thì thấy P'Kit đang nhìn chằm chằm vào tôi
"Dừng ngay cái giọng hát kinh khủng đó lại" Anh ấy hét lên
"Ơn trời cuối cùng anh cũng mở cửa. Nếu không em sẽ chết lạnh bên ngoài mất" Tôi nói và ôm lấy mình
Anh ấy đảo mắt
"Thôi diễn trò đi và nói cho tôi biết cậu muốn gì?" Anh ấy cất giọng hỏi
"Kitkat của em, sao anh lại tức giận với em như thế. Bây giờ em chỉ yêu mình anh thôi mà"
"Làm sao tôi có thể tin cậu" P'kit nói rồi ánh mắt anh ấy rơi xuống chiếc hộp bên ngoài cửa
"Cái gì đó?" Anh ấy hỏi
"Oiii . . . Chết thật. Em quên mất" Tôi nói rồi nhặt chiếc hộp lên và đưa cho P'Kit
"Em mua nó cho anh đấy" Tôi nói
Anh mở hộp và nhìn tôi sau khi nhìn thấy rất nhiều kem trong đó.
"Em đã mua nó vì anh nói rằng anh muốn ăn kem" Tôi đã nói.
"Cậu muốn tôi béo lên có phải không hã?" Anh ấy hỏi.1
"Vâng . . . Ý em là. Không . . . đợi đã, ý em là nó không quan trọng, dù anh có như thế nào thì em vẫn sẽ luôn luôn yêu anh" Tôi nói.
Lần này anh mỉm cười một chút.
"Vậy thì đừng làm phiền tôi, bây giờ tôi sẽ ăn hết" Anh nói.
"Vâng" tôi nói và mỉm cười.
Tôi nhìn anh khi anh đang ăn kem một cách vui vẻ. Và tôi không thể không nhìn chằm chằm vào đôi môi anh. Tôi rất muốn hôn nó ngay bây giờ. Vì vậy tôi hôn nhẹ lên môi anh làm anh ấy bất ngờ trong khi vẫn còn đang ăn. Tôi có thể cảm nhận được vị ngọt trên môi anh.
"Chúng ta có thể làm không?" Tôi hỏi
Anh ấy gật đầu.
Tôi mỉm cười và hôn lại. Tôi bắt đầu cởi áo của mình trong khi vẫn hôn anh. Và rồi tôi bắt đầu hôn lên cổ sau đó xuống đến đầu vú cương cứng của anh. Bạn có thể thấy rõ sự vui sướng trên khuôn mặt của anh.
Đêm đó, chúng tôi có một khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau.
Và đó là ngày cuối cùng tôi thấy anh ấy hạnh phúc. Sau ngày đó, anh ấy đã xa tôi.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy P'Kit không còn bên cạnh.
Tôi đứng dậy khỏi giường và thấy P'Kit bước ra khỏi phòng tắm.
"Chào buổi sáng" Tôi nói và mỉm cười với anh ấy.
Anh ấy đi về phía tủ quần áo mà không trả lời. Biểu hiện của anh vô cảm. Tôi tự hỏi có chuyện gì xảy ra trong khi tôi vẫn đang ngủ.
"Có chuyện gì vậy anh" Tôi tò mò hỏi.
"Không có gì, tôi đang chuẩn bị đến lớp, và cậu cũng nên đi ngay đi. Hôm nay cậu có tiết đúng không?" Anh nói trong khi mặc quần áo.
"Ok, em sẽ đi, nhưng trước tiên hãy cho em một nụ hôn chào buổi sáng" Tôi nói và đi về phía anh.
Nhưng anh ấy ngăn tôi lại.
"Tôi không có tâm trạng, đi thôi" Anh ấy nói
'Có chuyện gì với anh ấy vậy? Có phải anh vẫn giận tôi về ngày hôm qua không?'
Nhưng tôi không hỏi anh ấy.
Tôi chỉ gật đầu và im lặng rồi chuẩn bị lên lớp.
Đang là giờ nghỉ trưa. Và p'kit thậm chí đã không cho ăn trưa. Tôi tự hỏi anh ấy ở đâu?
"P'Pha . . . Anh có biết P'Kit ở đâu?" Tôi hỏi khi P'Pha đang ngồi bên cạnh cười và nói chuyện.
"Hmm . . . Nó nói phải nói chuyện với giáo sư về cái gì đó" P'Pha trả lời.
"Vâng"
Sau đó tôi đi tìm P'Kit.
P'Kit đang ngồi một mình trong phòng học. Anh ấy mãi suy nghĩ về điều gì đó.
"P'kit anh còn làm gì ở đây thế?" Tôi hỏi.
"Huh? Tôi . . . tôi chuẩn bị đi" anh nói và đứng dậy khỏi ghế.
Có chuyện gì đó xảy ra với P'Kit.
----------
Vào buổi tối. Tôi đến phòng của P'Kit để xem anh ấy.
Tôi nhấn chuông.
Sau vài lần nhấn chuông cuối cùng anh ấy cũng mở cửa.
Tôi vào trong. Và ngồi trên giường.
"P' có chuyện gì không? Anh có thể nói với em mà" Tôi nói.
"Không. Không có gì hết. Tôi không sao, chỉ là tôi cảm thấy mệt mỏi" Anh ấy nói và ngồi cạnh tôi.
Tôi nhìn chằm chằm anh ấy trong vài phút.
"Anh không có vẻ gì là ổn cả" Tôi nói, hạ giọng xuống và đặt nụ hôn lên môi anh.
"Dừng lại đi . . . Tôi không vui" Anh nói trong khi đẩy tôi ra.
Tôi cảm thấy hơi lúng túng. Chúng tôi vẫn im lặng trong vài phút chỉ ngồi và nhìn xuống sàn nhà.
Sau đó tôi đứng dậy khỏi giường.
"Vâng . . . Vậy em về nhé?" Tôi hỏi vì để chắc chắn rằng anh ấy có muốn tôi đi không.
Anh chỉ gật đầu lặng lẽ.
"Được rồi" Tôi nói và rời khỏi phòng.
Những ngày gần đây chúng tôi luôn bên nhau. Có lẽ anh ấy cần không gian riêng cho mình.
Bỗng nhiên tôi có một tin nhắn. Tôi nhìn vào lúc đó đã là 1:30 sáng và có nghĩa là anh ấy vẫn còn thức.
'Xin lỗi vì ngày hôm nay. Cậu nói đúng. Tôi không ổn một chút nào. Nhưng tôi chưa sẵn sàng để nói về điều đó. Tôi sẽ nói cho cậu sau' – Kit
'Vâng. Anh đừng lo lắng' – Ming
'Ming . . . Đừng đến phòng của tôi trong vài ngày. Tôi cần yên tĩnh' – Kit
Lời anh ấy nói làm tôi nhói ở tim. Có lẽ anh ấy thực sự cần thời gian.
'Vâng. Em sẽ rất nhớ anh. Đừng quên gọi cho em bất cứ lúc nào, nếu anh cần cái gì đó' – Ming
'Ok . . . Cảm ơn cậu đã hiểu cho tôi. Love you' – Kit
'Em cũng yêu anh' – Ming
Sau đó anh ấy ngừng trả lời
Đã bốn ngày kể từ khi chúng tôi trò chuyện vào lần trước. Anh ấy cũng không đi học và tôi thực sự lo lắng.
Tôi không thể đứng nhìn anh từ xa nữa. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra và cũng không giúp ích được gì. Tôi biết, anh bảo tôi đừng đến phòng anh ấy cho đến khi anh ấy gọi cho tôi. Nhưng đến khi nào?
Vì vậy, tôi quyết định đi đến phòng anh.
----------
Tôi nhấn chuông và cảm ơn trời cửa đã mở ra.
"Cậu đang làm gì ở đây?" Anh hỏi ngay khi anh nhìn thấy tôi.
Anh ấy trông thật nhợt nhạt. Và tôi có thể thấy quầng thâm xung quanh mắt anh rất rõ ràng. Anh ấy lại mất ngủ?
"Em lo lắng cho anh, nhìn xem anh đã làm gì với chính mình thế? Nếu anh không ngủ đủ, anh sẽ lại ngất xỉu lần nữa" Tôi nói.
Anh ấy không nói gì và để tôi vào trong.
"Trời ạ, em rất nhớ anh, cho em hôn anh một cái nào" Tôi nói nghiêng về phía anh.
Lần này anh cũng đã ngăn tôi lại.
"Để nó cho lần sau đi" Anh ấy đặt tay lên miệng tôi.
"Vâng . . . Em biết anh chưa ăn, vậy để em đi mua cái gì đó nha" Tôi nói và rời khỏi phòng để mua thức ăn cho anh ấy.
Tôi trở lại với một số món ăn và đưa cho anh.
"Ming . . . Tôi chưa đói" Anh nói.
"Em biết từ sáng đến giờ anh chưa ăn gì. Chỉ ăn một chút thôi cũng được mà" Tôi năn nỉ
"Ok, tôi sẽ ăn nó sau còn bây giờ cậu về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi"
"Không, em muốn ở lại đây tối nay, em buồn lắm và rất nhớ anh"
Tôi vừa ôm chầm lấy anh và nhìn anh.
"Em biết lúc đó anh không ổn, nhưng hãy để em làm anh cảm thấy tốt hơn" Tôi nói rồi hôn anh ấy và chạm vào thằng nhỏ của anh.
Lần này anh đẩy tôi ra thật mạnh.
"Cậu không thấy à . . . Tôi không có tâm trạng làm chuyện này" Anh ấy hét lên.
Tôi đứng dậy và hét lại
"Phải cần bao lâu? Khi nào thì anh sẽ trở lại bình thường, đã bốn ngày rồi, tại sao anh lại không nói với em?"
"Tôi đã nói là sẽ nói với cậu khi tôi sẵn sàng để nói về nó. Nhưng trong đầu cậu chỉ nghĩ đến làm tình" Anh ấy giận dữ.
"Nếu cậu muốn chuyện đó hãy đi tìm bạn gái cũ của cậu đi" Anh nói thêm.
"Anh nghĩ em đến đây chỉ vì muốn làm tình? Em chỉ muốn làm cho anh cảm thấy tốt hơn, nhưng nếu anh thực sự muốn em đi. Tốt thôi, em sẽ đi tìm họ" Tôi nâng cao giọng nói trong tức giận.
"Được. Biến khỏi đây ngay" Anh lại hét lên.
Sau đó tôi lại giận dữ bỏ đi mà không hề nhìn lại.
Đó là cuộc chiến đầu tiên của tôi với P'Kit.
Tôi đi một mình đến quầy bar để giảm stress. Tại sao anh ấy không thể nói với tôi? Tôi hiểu rằng anh ấy cần thời gian và tôi đã để anh ấy có không gian riêng của mình. Tuy nhiên mọi chuyện đang trở nên căng thẳng.
Vì một lý do nào đó, hôm nay không có nhiều người ở quầy bar.
Tôi đã uống và uống cho đến khi say. Tôi có thể thấy ai đó bước vào quán bar từ xa. Anh ấy có vẻ quen thuộc. Nhưng tầm nhìn của tôi không rõ ràng nữa. Tôi thấy mọi thứ mờ đi.
Đột nhiên một con điếm đến trước mặt tôi hỏi và nháy mắt với tôi.
"Này anh chàng đẹp trai, muốn vui chơi không?" Bạn có thể thấy đấy, tại sao tôi gọi cô ta là điếm.
Tôi im lặng không nói gì nên cô ta bắt đầu hôn tôi. Tôi đáp lại. Chẳng bao lâu sau nó trở nên nóng bỏng.
Cô ta đưa tôi đến một trong những phòng sau quầy bar. Tôi đã đi cùng với cô ta trong trạng thái không tỉnh táo.
Tôi biết tôi sai. Nhưng tôi đã không dừng lại bởi vì . . . Trước tiên, tôi say rượu. Thứ hai, tôi vừa có một cuộc cải vã đầu tiên với bạn trai. Thứ ba, tôi thực sự giận anh ấy và thứ tư, tôi cảm thấy cô đơn.
Tôi cảm thấy như mình đã làm một chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời. Nhưng trong lúc này tôi hoàn toàn phớt lờ nó đi.
Tôi bắt đầu cởi đồ cô ta một cách vội vã. Và cô ta lột áo sơ mi và quần của tôi đi. Tôi hôn cô ta và ấn vào ngực. Cả hai chúng tôi ngã xuống giường.
Sau đó những gì đã xảy ra, tôi không thực sự nhớ bất cứ điều gì.
Bằng cách nào đó tôi biết nó sẽ không có kết thúc tốt.
Đầu tôi thật sự đau. Đau không thể chịu nổi. Mẹ kiếp. Tôi cần phải ngừng uống rượu kể từ bây giờ. Tôi mở mắt ra rồi vừa xoa đầu.
Cái gì? Đây có phải là phòng của P'Kit? Tại sao tôi lại ở đây? Và điều gì đã xảy ra đêm qua?
Tôi nhìn quanh và thấy P'Kit đang ngồi trên mép giường che mặt bằng hai tay.
Tôi ngồi lên giường và hắng giọng để gây sự chú ý.
"Ermm . . ."
Sau một lúc anh ấy nhìn tôi.
Và trái tim tôi cảm thấy đau khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy.
Mắt anh đỏ bừng vì khóc. Tóc anh ấy rối ren. Và tôi vẫn có thể nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt của anh. Bây giờ anh ấy rất dễ bị tổn thương.
Tôi tự hỏi tại sao anh lại khóc? Tôi có làm anh ấy đau khi tôi say rượu không? Tôi đã cố gắng nhớ.
Rồi mọi thứ lóe lên trước mắt tôi.
'Cãi vã . Ngủ với điếm'
Anh ấy đã phát hiện ra?
Trái tim tôi bắt đầu đập nhanh.
Nếu anh ấy thực sự phát hiện ra thì sao?
Nếu anh ấy chia tay tôi thì sao?
Nếu điều này là kết thúc của chúng tôi thì sao?
Tôi nhìn chằm chằm suy nghĩ về tất cả những khả năng.
Nhưng thực tế là tôi đã lừa dối anh ấy mà không suy nghĩ. Cái tội lỗi này đang ăn tươi nuốt sống tôi từ bên trong.
Tôi thậm chí không biết phải nói gì ngay lúc này. Ý tôi là chúng tôi đã cãi nhau vào đêm qua. Và tôi không biết anh ấy có muốn nói chuyện với tôi hay không. Và tôi không xứng đáng nói gì với anh ấy nữa. Vì vậy tôi chờ anh ấy lên tiếng.
"Hôm qua Forth gọi cho tôi. Nó nói nó nhìn thấy cậu ở quán bar cùng với một cô gái"
Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Đột nhiên bên trong tôi nóng rần lên như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
"Tôi rất muốn để cậu ở lại đó sau khi thấy mọi thứ. Nhưng tôi muốn cậu biết là tôi thấy tất cả" Giọng anh ấy khản lại như sắp khóc lần nữa.
Và với từng câu nói của anh ấy, Tôi như đang chết dần từ bên trong.
"Tôi muốn cậu biết . . . Tôi . . . biết cậu đang lừa dối tôi bằng một con điếm"
"Em biết em không xứng đáng nhận được sự tha thứ từ anh. Lúc đó em hoàn toàn không tỉnh táo. Làm ơn đi mà P' . . . Em thật sự xin lỗi anh" Tôi nói và nước mắt chảy xuống từ mắt tôi
"Khi tôi đến, cậu đã bất tỉnh nằm bên cạnh con điếm đó không một mảnh vải trên người. Trái tim tôi không đủ mạnh mẽ để lờ đi điều đó và tha thứ cho cậu. Mẹ kiếp. Bây giờ đây tôi thật sự rất ghét cậu" Anh ấy nói và khóc rất nhiều
"Vâng. Em biết em đã mắc một sai lầm rất lớn và anh không cần phải tha thứ cho em, nhưng đừng chia tay em mà" Tôi nói. Giọng của tôi cũng ngắt quãng vì lo sợ.
Sau vài phút nức nở, cuối cùng anh cũng lên tiếng.
"Tôi nghĩ chúng ta cần tách ra" Anh nói và đứng dậy khỏi giường.
Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy nói như thế sau những gì tôi đã gây ra. Nhưng nó đâm vào tim tôi.
"Làm ơn mà P'Kit, em không muốn chia tay, em sẽ làm bất cứ điều gì anh nói, em muốn bù đắp cho sai lầm của mình" Tôi cầu xin.
"Chúng ta không chia tay, chỉ là, tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều cần thời gian để suy nghĩ, và bây giờ cậu nên đi đi" Anh nói và đi về phía phòng tắm.
Chết tiệt. Tại sao tôi lại ngu ngốc như thế? Tôi biết rằng anh ấy đang gặp khó khăn nhưng tôi đã làm anh ấy tổn thương nhiều hơn. Và bây giờ không có cách nào làm anh ấy chia sẽ với tôi những điều trong lòng. Tôi xứng đáng bị trừng phạt.
P'Kit thậm chí không hét tôi như anh ấy đã làm trước đây, bất cứ khi nào anh ấy tức giận. Nhưng tôi biết, anh ấy đã rất đau.
Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cả ngày tôi nhốt mình trong phòng để suy nghỉ về mọi chuyện. Suy nghĩ về những gì tôi nên làm để bù cho những sai lầm này.
Tôi là một thằng điên. Tôi không xứng đáng với anh ấy.
Vào buổi tối.
Tôi đã đấu tranh tư tưởng khi nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết tôi có nên gọi cho anh ấy hay không.
Cuối cùng, tôi nhấn nút gọi và đặt điện thoại vào tai. Nhưng tất cả những gì tôi nghe được là tiếng của cô gái nói với tôi rằng điện thoại của anh ấy đang tắt máy.
Có vẻ như anh ấy không muốn nói chuyện với tôi nữa.
Một lần nữa đấu tranh với bản thân mình liệu rằng tôi có nên đến đó hay không.
Tôi thậm chí không nhận ra mình đã đến phòng anh ấy từ lúc nào
Nhưng tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh cửa của anh ấy vẫn khóa. Tôi đã bỏ lỡ điều gì chăng? Anh ấy đi đâu?
Tôi cảm thấy thất vọng và trở về phòng mình. Anh ấy tắt điện thoại và không có ở trong phòng. Tôi thực sự lo lắng.
Sau một hồi chuông cửa vang lên. Tôi tự hỏi là ai? Đó chắc chắn không phải là P'Kit.
Tôi đi về phía cửa để mở.
Đó là Wayo.
"Wayo . . . Mày muốn lấy cái gì à?" Tôi hỏi.
"Sao? Tao chỉ đến đây khi cần lấy cái gì đó thôi hã?" Wayo hỏi lại.
"Không . . . Tao . . . Chỉ là"
"Đợi đã . . . Mày có vẻ mệt mỏi thế. Và nụ cười không vui trên mặt mày là sao đây? Có chuyện gì xảy ra với P'Kit phải không?" Nó lại hỏi.
Tôi chỉ gật đầu.
Nó kéo tôi về phía giường, ngồi đối diện và nhìn chằm chằm vào tôi như muốn tôi giải thích mọi thứ.
Vì vậy, tôi bắt đầu giải thích cho nó tất cả mọi chuyện. Nó là bạn thân của tôi và mong rằng nó sẽ hiểu cho tôi.
Sau khi giải thích mọi thứ tôi đợi nó nói gì đó.
Nó mở miệng như muốn nói gì đó nhưng lại đóng lại. Giống như là nó đang cố tìm ra những từ thích hợp để nói trong lúc này.
"Thằng điên, tại sao mày lại làm vậy? Mày đã làm tổn thương P'Kit rất nhiều, nếu tao là anh ấy tao sẽ chia tay mày"
"Mày chả giúp được gì cả" Tôi nói và nhìn chằm chằm vào nó.
"Tao biết tao làm tổn thương anh ấy rất nhiều, chỉ cần nói cho tao biết tao nên làm gì bây giờ" Lần này tôi nói với nỗi buồn trong mắt.
"Thành thật mà nói, tao cũng không biết nên làm gì trong trường hợp này. Nhưng, P'kit yêu mày rất nhiều. Chỉ cần chờ đợi, sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng tao chắc chắn anh ấy sẽ tha thứ cho mày" Nó vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi chỉ im lặng. Măc dù không chắc chắn lời Wayo có đúng hay không.
"Oh và nói về P'Kit, tao xém chút nữa quên rằng sáng nay tao gặp P'Kit và anh ấy đã nhờ tao đưa cái này cho mày" Nó nói trong khi lấy ra một tờ giấy gấp nhỏ từ túi và đưa cho tôi.
"Nó là một bức thư của P'Kit?" Tôi hỏi trong khi lấy nó từ Yo.
"Có lẽ thế" Nó nhún vai.
"Ok, tao cần đi ngay bây giờ. P'Pha đã gọi cho tao trước khi tao đến đây" Nó nói.
Tôi gật đầu.
"Bảo trọng nhé. Bye" Nó nó và bỏ đi
Sau khi rời rời đi. Tôi mở trang giấy được gấp lại và đọc những lời viết trên đó.
Gửi Mingkwan
Trong khi chúng ta cần thời suy nghĩ, tôi sẽ về nhà. Và tôi sẽ không thể trở lại trong vài ngày . Không thể nói , khi nào tôi sẽ trở lại . Và đừng gọi cho tôi, cậu biết đấy chúng ta đang tạm tách ra. Cậu sẽ không thể liên lạc với tôi cho dù có gọi. Ngay bây giờ đây, tôi rất ghét cậu. Tôi thậm chí không muốn nghe giọng của cậu nên tôi đã tắt điện thoại đi. Mặc dù tôi hiện tại rất ghét cậu, nhưng tôi thề tôi không phải đang rời khỏi cậu. Tôi có tôi lý do. Vì vậy đừng nghĩ quá nhiều.
P'Kit của cậu.
Tôi không chắc, tôi nên cảm thấy thế nào về điều này. Bây giờ anh ấy rất ghét tôi, nhưng vẫn quan tâm đến tôi.
Mọi thứ đều sai.
Nếu có thể tôi chỉ mong thời gian sẽ quay trở lại.
Người ta nói rằng không có sức mạnh nào lớn hơn tình yêu.
Nhưng, nếu tình yêu có sức mạnh, thì tại sao mọi người phải trải qua nhiều khó khăn vì điều đó.
Đã một tháng kể từ khi P'Kit rời đi. Không một giờ một phút nào tôi thôi nhớ anh. Nhưng cũng không biết làm sao để tiếp cận anh ấy. Tôi thực sự lo lắng. Tôi hy vọng anh ấy ổn.
"Êy . . . Ming" Yo đến và ngồi bên cạnh tôi.
Bây giờ chúng tôi đang ở trong trường để chuẩn bị vào lớp.
"Mày có biết P'Kit trở lại rồi không? P'Pha nói với tao, anh ấy đã đón P'Kit ở sân bay vào tối qua" Nó nói
"Oh . . . CÁI GÌ? THẬT CHỨ?" Tôi thét lên
Nó gật đầu.
"Sao mày không nói với tao sớm hơn?"
"Oi . . . Tao cũng mới vừa biết vào sáng nay thôi"
"Được rồi. Tao phải đi đây" Tôi nói và chạy đến phía xe của tôi để về ký túc xá
"Ê Ming. Mày định đi đâu vậy? Chuẩn bị vào lớp rồi mà" Yo gọi theo
Hiện giờ tôi chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến lớp học nữa. Trước tiên tôi phải đi gặp P'Kit. Chết tiệt. Tôi nhớ anh ấy đến phát điên.
Ngay khi tôi định nhấn chuông thì P'Kit đã mở cửa ra. Chúng tôi đối mặt nhau. Anh cầm cái thùng rác nhỏ ở trên tay, chắc có lẽ anh ấy đang định đi đổ rác.
Anh ấy ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Tôi ôm chầm lấy anh. Tôi rất vui khi được gặp anh. Nhưng anh ấy đứng bất động.
"P' anh vẫn còn giận em sao?" Tôi buồn rầu hỏi
Biểu hiện của anh vô cảm.
"Đi đi, tôi không muốn nói chuyện với cậu" Anh ấy nói trong khi đẩy tôi ra một chút và đi ngang qua tôi.
Tôi đứng đó bất động một lúc. Tôi không biết phải làm gì nữa. Anh ấy vẫn rất giận tôi. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng, thậm chí tôi không biết làm thế nào để bù đắp cho sai lầm của mình.
Tôi quay lại xe để về trường.
*Giờ nghỉ trưa*
"Sao nhìn mày mệt mỏi quá vậy. Có chuyện gì à?" Yo hỏi
"P'Kit, P'Kit chưa tha thứ cho tao. Anh ấy vẫn còn rất giận tao" Tôi buồn bã nói
"Wellm . . . Trong trường hợp này mày phải xin lỗi anh ấy một cách đặt biệt" Yo nói
"Cách đặc biệt?"
"Umm"
Đột nhiên có một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi
"Yo, tao có một kế hoạch. Nhưng tao cần sự giúp đỡ của mày một lần nữa"
"Ok boss" Yo nói và giơ ngón cái lên
*Ngày hôm sau*
"Bằng mọi giá mày phải lôi được P'Kit ra khỏi lớp"
"Ok. Tao hiểu rồi" Yo nói và rời đi
Họ đang có lớp học ở tầng ba và đang là giờ giải lao vì vậy tôi dành thời gian này để xin lỗi anh ấy trước mặt mọi người. Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Cuối cùng P'Kit cũng xuất hiện. Tôi mỉm cười khi anh ấy nhìn xuống.
"P'KIT" Tôi hét lên
Tôi buông chùm bong bóng đang cầm trên tay. Trên đó kèm theo lời xin lỗi.
"P'Kit, em thật sự xin lỗi anh, em rất yêu anh" Tôi lại hét lên một lần nữa để mọi người trong trường đều biết
Một số sinh viên reo hò cổ vũ. Và một số cô gái thì cuốn theo.
Tôi cầm tấm poster được chính tôi tự làm để thể hiện sự xin lỗi đến anh. Trên đó viết 'Em xin lỗi. Làm ơn hãy tha thứ cho em. Em yêu anh'
Tôi nhìn về phía anh và đợi phản ứng của anh.
Nhưng ngạc nhiên thay. Anh ấy quay lưng bỏ đi mà không nói một lời nào.
Tôi đứng sững như một thằng ngốc. Tôi rất thất vọng. Trái tim tôi rất đau.
Yo đến và đứng bên cạnh tôi
"Yo. Mày có nghĩ là tao nên từ bỏ không?" Tôi vô vọng hỏi
"Không sao đâu. Đừng buồn. Tao nghĩ mày nên nói chuyện rõ ràng với anh ấy. Mày cũng biết đấy. Những gì mày đã làm khiến P'Kit rất tổn thương" Yo nói và vổ vai tôi an ủi.
Tôi gật đầu và đi tìm anh ấy.
Tôi nhìn thấy anh ấy bước vào phòng. Tôi cũng chạy về phía anh và đóng sầm cánh cửa.
Anh ta nhìn lại ngạc nhiên với tiếng đóng cửa đột ngột.
Tôi nhìn anh chằm chằm. Biểu hiện của anh ta chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận ngay khi anh nhìn thấy tôi.
"Cái quái gì vậy. Cậu theo dõi tôi đấy à?" Anh ấy hét lên và đến gần tôi.
Đột nhiên tôi nắm lấy cánh tay của anh, áp anh ấy vào cánh cửa.
"P' tại sao anh lại đối xử với em như vậy?" Tôi thì thầm bên tai anh. Giọng tôi run lên. Thực sự muốn khóc nhưng tôi không muốn yếu đuối trước mặt anh.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh chờ đợi anh ấy nói gì đó. Khuôn mặt chúng tôi chỉ cách nhau vài cm. Nếu tôi di chuyển đầu của tôi một chút về phía trước, chúng tôi đã có thể hôn nhau.
"Bởi vì mỗi khi nhìn cậu, tôi không thể không nổi giận. Tôi không thể nào quên đêm đó. Tôi chưa sẵn sàng để tha thứ cho cậu"
Tôi thở dài.
"Được rồi, nhưng P' ít nhất em xứng đáng được biết về vấn đề của anh. Anh không bao giờ thực sự nói với em những gì làm anh phiền lòng" Tôi nói.
"Tại sao tôi phải nói với cậu điều đó?" Anh hỏi lại.
"Bởi vì .... Ngay cả khi anh giận em, em vẫn là bạn trai của anh" Tôi nói
"Vậy sao, chúng ta chia tay đi" Anh ấy nói làm trái tim tôi tan nát.
Tôi chậm rãi thả tay ra. Tôi quá bàng hoàng và trái tim tôi như vỡ ra khi nghe lời nói phát ra từ miệng anh.
"Tôi vẫn phải chia sẻ bất cứ thứ gì với cậu?" Anh ấy nói trong khi xoa cổ tay vì bị tôi nắm chặt
Tôi hoang mang không nói nên lời.
Rồi anh rời đi mà không nói gì.
Tôi đứng đờ người. Thật khó mà chấp nhận những đã xảy ra.
Tôi quay trở lại xe. Tôi không nghĩ rằng mình nên ở đây nữa.
Khi tôi sắp bước vào xe, tôi thấy P'Kit đi cùng với một chàng trai lạ mặt mà tôi chưa từng gặp trước đây. Họ lên xe và rời đi.
'Có phải đây là lý do không?' Tôi nghĩ.
Chân tôi mềm đi. Tôi cảm thấy như có ai đó đâm hàng ngàn con dao vào tim tôi.
Cuộc sống của tôi dường như đã chấm dứt.
Mấy ngày nay tôi đã không đến lớp. Nguyên nhân là . . . mẹ nó . . . tôi đau lòng.
Sau ngày hôm đó tôi đã thay đổi. Tôi không thể vượt qua, cho dù tôi cố gắng như thế nào. Tôi thậm chí không muốn ra ngoài và vui chơi với bất cứ ai nữa. Nó giống như tôi đang lạc vào một thế giới khác.
"Oi Ming, đi ra ngoài ngay. Tao không thể để mày như thế này mãi được" Yo hét lên từ bên ngoài.
"Hôm nay tao phải kéo mày đi cho bằng được. Mở cửa ra" Nó nói thêm.
Tôi đứng dậy khỏi giường và đi mở cửa cho Yo
Gần đây, ngủ là điều duy nhất tôi làm. Bởi vì, nó làm tôi thoát khỏi những suy nghĩ. Và tôi có thể quên đi nỗi đau ngay cả khi chỉ trong một khoảng thời gian.
"Thay đồ nhanh nào chúng ta sẽ đi dạo. Mày không thể tự khóa mình như thế này mãi" Yo ra lệnh cho tôi.
Yo là một người bạn tốt. Luôn luôn quan tâm và chăm sóc tôi.
"Um . . . Cho tao năm phút" Tôi nói và đi về phía phòng tắm
Tôi cũng nghĩ rằng mình nên đi ra ngoài
Yo và tôi đang đi về phía công viên khi tôi nhìn thấy P'Kit và P'Beam đang đến, họ đi ngang qua tôi. P'Beam mỉm cười với chúng tôi và cúi chào một chút. Nhưng P'Kit lại trưng ra khuôn mặt lạnh băng.
Thật buồn cười làm sao, chúng tôi đã rất thân thiết và chỉ vì một sai lầm ngu ngốc, bây giờ chúng tôi như những người xa lạ.
----------
Tôi đã mất đi nụ cười vui vẻ trên gương mặt.
Tình trạng của tôi đang trở nên tồi tệ hơn, mặc dù bên ngoài tôi nhìn có vẻ ổn nhưng không ai có thể hiểu cảm giác trong lòng tôi. Tôi không thể mỉm cười với ai nữa.
"Ming, sao anh không hẹn hò với em?" Một số cô gái nói và ngồi sát bên tôi khi tôi một mình trước lớp. Tôi thậm chí không biết tên cô ấy.
Tôi im lặng không chú ý đến.
Rồi cô ta đến gần và đột nhiên hôn tôi. Phải mất một chút thời gian để nhận ra những gì cô ta đã làm. Tôi đẩy cô ta ra và đứng dậy.
'Cô gái không biết xấu hổ' tôi nghĩ và quay qua bên trái, tôi thấy cái nhìn thoáng qua của P'Kit.
Tôi chắc chắn rằng anh ấy đã nhìn thấy những gì vừa xảy ra
Tôi không biết có chuyện gì với tôi nữa, tôi biết chúng tôi không còn bên nhau. Nhưng điều đó làm tôi phiền lòng. Tôi vẫn không muốn anh ấy lại hiểu lầm tôi. Vì vậy, tôi đuổi theo anh.
Tôi thấy anh ấy dựa vào tường, mắt nhắm chặt lại.
Tôi đứng đó nhìn chằm chằm vào anh một lúc. Cuối cùng anh ấy mở mắt ra, anh nhảy lên ngạc nhiên sau khi nhìn thấy tôi trước mặt anh.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm và rời đi rồi tôi nắm lấy tay và quay người anh lại.
Đôi mắt của anh đang rơi lệ.
"Đừng nhìn tôi" Anh nói trong khi cố gắng che mặt bằng tay còn lại.
"P'Kit đang khóc à?" Tôi hỏi.
"Không, tôi không khóc" Anh nói vẫn cố che mặt.
Tôi biết anh ấy không muốn tôi nhìn thấy anh ấy yếu đuối
"P' anh biết đó, không phải em hôn cô ta mà cô ta là người đã hôn em" Tôi giải thích.
"Vậy sao? Tại sao phải giải thích điều này với tôi?" Anh ấy hét vào mặt tôi.
"Đúng ha, tại sao em phải cố giải thích với anh" Tôi nói và thả tay anh ra khi cuối cùng tôi cũng nhận ra mình đang làm gì.
Sau đó tôi rời đi một cách im lặng.
Tôi như phát điên lên. Tôi cần phải chấp nhận rằng P'Kit không còn là của tôi nữa.
Khi đang trên đường về ký túc xá tôi nhìn thấy P'Kit đứng bên ngoài xe một cách thất vọng.
Trời đã dần tối. Và dường như anh ấy có một số vấn đề với chiếc xe của mình. Tôi bối rối, tôi có nên hỏi anh ấy hay không.
Tôi dừng xe trước mặt anh.
"P' có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.
"Xe của tôi tắt máy và tôi đã gọi cho Pha và Beam nhưng tụi nó không bắt máy" Anh ấy nói.
"Được rồi, anh nên đi với em. Trời cũng đã tối. Chúng ta có thể gọi ai đó đến sửa sau" Tôi nói.
Anh định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Vì anh ấy không có sự lựa chọn nào khác, anh ấy thở dài ngồi vào xe một cách lặng lẽ.
Không gian im lặng một cách đáng sợ. Không ai nói một lời nào cho đến khi về ký túc xá.
Đến ký túc xá, tôi gọi bảo dưỡng xe cho P'Kit. Sau khi nói với họ về địa điểm, tôi gác máy.
P'Kit đang nhìn chằm chằm vào tôi.
"Họ nói sẽ đến đây sớm, anh chỉ cần đưa chìa khóa và họ sẽ mang xe của anh đến đây sau khi đã sửa xong. Còn bây giờ thì em phải đi rồi" Tôi giải thích rồi cúi chào anh ấy và rời đi. Vâng, không có một nụ cười nào. Tôi không còn cười nữa.
----------
Sau khi tắm xong, tôi mặc bừa một bộ đồ vào và nằm trườn người trên giường một cách mệt mỏi
Đột nhiên cánh cửa mở toang. P'Kit đứng bên ngoài, trên người vẫn mặc bộ đồng phục lúc nãy.
"P' . . . Sao anh lại . . ." Tôi cố gắng ngồi dậy nhưng P'Kit đột ngột chạy đến nhảy lên người tôi
"Cậu là ai?" Anh hỏi trong khi ghim hai tay tôi qua khỏi đầu.
"P' anh đang . . ." Tôi bối rối hỏi nhưng đã bị P'Kit cắt ngang. Anh ấy hôn lấy tôi.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tôi có mơ không? Tại sao P'Kit hôn tôi? Tôi nghĩ anh ấy vẫn giận tôi. Dù sao đi nữa, hãy tận hưởng khoảnh khắc này ngay cả khi đó chỉ là một giấc mơ. Vì vậy, tôi cũng hôn lại anh. Đột nhiên anh cắn lên môi tôi thật mạnh.
"AAOOO . . ." Tôi hét lên.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi và nói.
"Tôi muốn cậu thay đổi nhưng đây không phải là sự thay đổi mà tôi muốn"
"Tôi muốn cậu trở lại là Ming của tôi, trả lại Ming cho tôi" Vừa nói anh ấy vừa hôn tôi
Điều này chắc chắn không phải là một giấc mơ vì tôi cảm thấy đau khi bị anh ấy cắn.
P'Kit đang hôn tôi một cách hung dữ. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này trước đây.
"Em có được tha thứ không?" Tôi hỏi giữa những nụ hôn.
Đột nhiên anh ngừng lại bỏ tôi ra và ngồi lên mép giường.
Tôi quan sát mọi hành động của anh.
Anh ấy im lặng một lúc.
"Tôi xin lỗi vì đã làm khó cậu, trái tim tôi đã tha thứ cho cậu từ rất lâu rồi. Chỉ là chuyện riêng của tôi, nó làm tôi bế tắc và vì vậy tôi thậm chí đã chia tay cậu" Anh ấy giải thích
Lần đầu tiên tôi mỉm cười trở lại sau những gì đã xảy ra
Anh ấy nhìn tôi.
"Cậu có muốn từ bỏ không?" Anh hỏi.
"Chỉ một thời điểm nào đó thôi P'. Nhưng chủ yếu là em biết rằng tình cảm của anh với em vẫn không thay đổi" Tôi trả lời.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm.
"Bây giờ anh có thể vui lòng cho em biết những gì đã xảy ra với anh không? Em muốn biết" Tôi cầu xin.
"Đó là về bố mẹ tôi, họ đã ly hôn, và mẹ sắp kết hôn với một người khác trong vài ngày nữa, ngày hôm đó, khi cậu vẫn đang ngủ, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ nhà nói với tôi về việc ly hôn của họ. Tôi đã không sẵn sàng để nói về nó, bởi vì tôi không muốn chấp nhận sự thật này. Tôi thực sự yêu cha mẹ của tôi và trên đó hết tôi muốn họ ở bên nhau mãi mãi. Đột nhiên nghe họ ly hôn và mẹ sẽ kết hôn với người khác, những điều đó thật sự khó khăn với tôi" Anh ấy nói và nước mắt rơi xuống.
Tôi ôm lấy anh.
"Giá mà em biết chuyện này sớm hơn" Tôi thì thầm.
"Tôi thực sự muốn ngăn không cho mẹ lấy ông ta, nhưng tôi không thể làm mẹ hạnh phúc. Mẹ sẽ không còn ở bên cạnh tôi nữa" Anh ấy úp mặt vào ngực tôi nức nở.
"Được rồi anh, dù sao thì mọi chuyện đều đã rồi. Anh không nên nghĩ quá nhiều về nó, anh vẫn có thể đến gặp mẹ mà" Tôi nói để an ủi anh.
Chúng tôi ôm nhau như thế này trong vài phút.
Chợt điện thoại của tôi reo lên. Tôi đã kiểm tra ID người gọi và đó là người bảo dưỡng xe. Tôi nói chuyện với họ trong khi vẫn đang ôm P'Kit.
"P' họ đã đem xe của anh lại" Tôi nói.
"Tôi không quan tâm, làm ơn, tôi muốn ở yên như thế này một chút nữa" Anh ấy rên rỉ như một đứa trẻ.
"Nếu anh không muốn đi, vậy để em đi trả tiền và gửi xe. Em sẽ về nhanh thôi. Sau đó, chúng ta ra ngoài ăn tối" Tôi nói và rời đi.
Tôi hạnh phúc hơn, bây giờ mọi thứ đã trở lại bình thường.
You know I'd fall apart without you
I don't know how you do what you do
Cause everything that don't make
Sense about me,
Make sense when I'm with you.
Like everything that's green,
boy I need you
But it's more than one and one makes two.
Put aside the math and the logic of it
You gotta know you're wanted too.
Cause I wanna wrap you up
Wanna kiss your lips
I wanna make you feel wanted
And I wanna call you mine
Wanna hold your hand forever
And never let you forget it
Yeah, I, I wanna make you feel wanted.
Anyone can tell you your pretty, yeah,
And you get it all the time,
I know you do
But your beauty is deeper than the make-up
And I wanna show you what I see tonight...
When I wrap you up
When I kiss your lips.
I wanna make you feel wanted.
And I wanna call you mine
Wanna hold your hand forever
And never let you forget it
Cause, baby, I, I wanna make you feel wanted.
(Bài hát: Wanted – Hunter Hayes)
Tôi kết thúc bài hát và đứng dậy đặt cây guitar xuống.
Tôi lấy ra một cái gì đó từ ngăn kéo và quay trở lại chỗ P'Kit.
"Giọng của cậu tốt hơn rồi đó" Anh mỉm cười nói.
Tôi cười và ngồi xuống bên cạnh.
Tôi do dự đưa cho anh chiếc hộp nhỏ màu trắng.
"P' em muốn đưa cho anh cái này khi chúng ta quay lại với nhau. Vì vậy, bây giờ em đưa nó cho anh" Tôi nói.
Anh mở hộp ra và cười tươi hơn khi nhìn thấy hai chiếc nhẫn bên trong.
"P'. Anh thích không? Hôm nay em cũng muốn hứa với anh như trong những bộ phim chúng ta đã từng xem. Nhưng đây không phải là bộ phim truyền hình, đây là thực tế P' và em sẽ cố gắng giữ lời hứa đó cho đến khi chết" Tôi nói và nắm tay anh.
"P'kit, em hứa . . . Em sẽ cố gắng hết sức để không bao giờ làm tổn thương anh nữa
Em hứa sẽ luôn quan tâm anh
Em hứa sẽ luôn bên cạnh bất cứ khi nào anh cần
Em hứa sẽ luôn cùng anh chia sẽ niềm vui và cả nổi buồn
Em hứa sẽ không bào giờ có một bí mật nào
Và cuối cùng, em hứa . . . ngoài anh ra em sẽ không lấy bất kỳ ai khác"
(Đừng để nó dụ con ơiiii >< Cứng rắn lên nào bé ~~)
"Nhưng anh cũng phải hứa anh sẽ luôn chia sẻ với em bất kể điều gì dù có khó khăn như thế nào" Tôi nói thêm trong khi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.
"Tôi hứa" Anh ấy mỉm cười và đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay tôi.
(Đoạn này đổi thành anh em cho nó tình =))) Thắm thiết quá mà. Ngọt chết tuôi ~~)
"Em yêu anh"
"Anh cũng yêu em"
Sau đó, chúng tôi hôn nhau.
Đột nhiên anh cắn chặt môi tôi lần nữa.
Tôi kéo ra và hỏi
"Aao . . . cái gì thế?"
"Đó là trừng phạt cho cái tội từng nghĩ đến việc từ bỏ em" Anh ấy nhìn chằm chằm.
Tôi cười khúc khích.
"Nhân tiện, anh phải hỏi em một chuyện" Tôi nói
"Gì?"
"Ngày hôm đó . . ." Tôi nói nhưng rồi lại sợ hãi, sợ rằng anh ấy tức giận, nghĩ rằng tôi đang nghi ngờ anh.
"Ngày đó . . . gì?" Anh ấy hỏi.
"Quên đi, không có gì" Tôi không muốn mạo hiểm.
Anh nhìn chằm chằm tôi
"Có nói không?" Anh ấy nghiêm mặt hỏi
"Chỉ là .... ngày hôm đó anh nhìn thấy có người đến đón em. Ai vậy?" Cuối cùng tôi cũng đã hỏi.
"Không sao đâu. Nếu em không muốn trả lời" Tôi nói thêm ngay lập tức.
Anh ấy cười.
"Anh ấy là anh họ của em P'Pick. Sao? Anh ghen à?" Anh cười lớn hỏi
"Có lẽ là anh ghen" Tôi mỉm cười trả lời
Và tôi hôn anh lần nữa. Tôi đưa lưỡi vào bên trong hôn sâu.
Anh đẩy tôi ra để thở.
"Chết tiệt, em không thể thở" Anh ấy nói.
Tôi lại mỉm cười.
"Nhưng anh phải bù lại những ngày không được hôn em"
* Kiss *
* Kiss *
* Kiss *
* Kiss *
"DỪNG LẠI NGAY! EM KHÔNG THỞ ĐƯỢC"