Lời kể của Beam.
Tôi ngáp lớn khi kiểm tra hồ sơ bệnh án của các bệnh nhân mà tôi cần chăm sóc trong ngày hôm nay. Mặt trời còn chưa mọc nhưng tôi còn chẳng có thời gian để đi ăn sáng, và tôi lại phải tới bệnh viện để làm bác sĩ thực tập nội trú hay có thể nói đây sẽ là công việc trong năm đầu tiên tại nơi tôi chọn.
Mọi thứ thực sự đã trôi qua quá nhanh. Ai có thể ngờ được sau cả một chuỗi ngày dài, gian khổ tại khoa Y của trường đại học, tôi lại có thể bước được tới đường chọn nghề nghiệp này chứ?? Tôi nghĩ tôi có thể trượt, không thì cũng sẽ bỏ học. Nhưng điểm số của tôi, hay tôi nên nói là, thói quen học tập của tôi đã thay đổi mạnh mẽ từ việc chẳng bao giờ thèm quan tâm việc học chuyển thành học xuyên đêm, điều đó đã khiến tôi có thể hoàn thành tất cả các môn học với thành tích tốt xuất sắc. Cho tới tận bây giờ... Tôi vẫn chưa thể tin được bản thân lại có thể làm tới như vậy...
Và điều này cũng do vị Nam khôi khoa Kỹ thuật ấy, người đã giúp tôi vượt qua tất cả những điều không thể của bản thân...
Đã hai năm trôi qua rồi kể từ khi chúng tôi chính thức bắt đầu mối quan hệ lãng mạn này...
Cho tới lúc tất cả những thứ tốt đẹp buộc phải kết thúc một khi thế giới đi ngược lại với con đường bạn chọn.
Dù bạn có chiến đấu mạnh nẽ, anh dũng tới cỡ nào, khi thời gian ấy tới cũng là lúc bạn buộc phải bỏ cuộc và để cho tất cả mọi thứ trôi đi theo cách mà cuộc đời muốn bạn phải như vậy. Để chịu đựng sống với một con tim đầy vết thương, bởi vì đó là cách tốt nhất trước khi những vết thương ấy đâm sâu hơn có thể gây hại hơn tới các vết thương khác nữa...
May mắn rằng, tôi có một người bạn trai biết đồng cảm, luôn khoan dung, không bao giờ nản lòng và vô cùng dễ thương, một người chưa bao giờ bỏ rơi tôi dù lịch làm việc quá nặng nhọc, chịu đựng được cách cư xử khôn lỏi của tôi, có thể đoán trước được tâm trạng khó ở của tôi trong những ngày mà mấy thằng quần bạn tôi gọi là 'ngày đèn đỏ', và cùng với tính cách thích gây rắc rối cho người khác nữa. Nó chấp nhận mọi thứ mà không phàn nàn dù chỉ một chút, trừ những lúc tôi không nghiêm túc trong chuyện giường chiếu. Dù vậy, nó vẫn khiến cho tôi yêu nó vào mọi lúc.
Hehe... Tôi đã nói giỡn chơi về việc 'mọi thứ tốt đẹp buộc phải kết thúc' đó. Ừm, thật lòng mà nói, đâu phải mọi thứ lúc nào cũng diễn ra suôn sẻ đâu. Chúng tôi cũng như những cặp đôi bình thường khác, cũng sẽ trải qua cả một chuỗi series dài của những cuộc cãi vã và cả những hiểu lầm không đáng có, đặc biệt là mấy ngày tồi tệ nhất trong tháng đó. Tôi sẽ ném hết tất cả sự bực tức đó ra và cả nỗi phẫn nộ lên người nó, bắt nó chịu đựng hết.
Đúng, tôi biết mà... Tôi là một người cực kì kinh khủng >_<
Tôi thậm chí đã đấm nó một lần bởi vì tôi đã quá tức giận vì cái lý do mà tôi bực bội rất vô lý.
Thấy chưa?? Tôi biết, tôi là người giống kiểu... Kì lạ vào một số ngày...
Tuy nhiên, thay vì cứ cãi nhau vì sự tức giận vô cớ của tôi, nó sẽ bình tĩnh để tôi giải toả hết tất cả cảm xúc ra cho tới khi tôi thoải mái hơn. Và tới khi tôi nhận ra những gì vô nghĩa tôi gây ra, tôi sẽ làm lành với nó sau...
Nhưng tôi sẽ không nói tôi làm cách nào đâu!!
Về phần nó, tôi rấtttt tức giận vì Forth không ăn hoa quả!! Thử tưởng tượng mà xem, một người đàn ông cao lớn như nó mà không hề một chút ăn hoa quả nào!! Vì vậy, chúng tôi thường cãi nhau về phần thức ăn mà chúng tôi sẽ có trong các bữa. Nó đã bỏ hút thuốc từ lâu rồi và tôi rất vui vì điều đó. Nhưng, sự kén cá chọn canh của nó làm tôi vô cùnggggg tức giận đó.
Nó hiếm khi ăn rau. Thường thì, đồ ngọt như bánh gato, kem, sô cô la (nó rất thích ăn sô cô la), bánh quy, và tất cả các món ăn ngọt khác, nó đều thích. Cũng chẳng thắc mắc chuyện nó nói ra toàn những lời ngọt ngào. Nhưng, tôi rất sợ, sợ nó sẽ bị bệnh, bệnh tiểu đường giờ quá phổ biến rồi, nếu như nó không nghe theo kế hoạch ăn kiêng mà tôi đã hỏi từ một người bạn chuyên viên dinh dưỡng của tôi. Và rồi, mỗi lần tôi lừa nó ăn hoa quả, nó sẽ dỗi suốt hơn nửa tiếng đồng hồ nếu như tôi không dỗ. Hehe!! Tôi thực sự thấy điều này rất vui khi nhìn thấy hình ảnh nó cư xử như một đứa trẻ rất dễ thương, nên tôi sẽ mặc kệ nó tới khi nó tự động về với trạng thái bình thường. Nhưng sau đó, tôi sẽ 'bị phạt' vì quá hư. (Đây là theo lời nó nói)
Lý do nó vẫn giữ được cơ thể hoàn hảo tới tận bây giờ vẫn còn là một bí mật tôi chưa thể tìm ra. Nếu như các bạn thử tới xem cơ bắp của nó... (Tôi khuyên là đừng có thử, dù chỉ một lần, nếu như còn muốn sống yên bình suốt quãng đời còn lại) ... Bạn sẽ thấy nơi đó cực kì rắn chắc và khoẻ mạnh.
Chỉ hai từ đó thôi là cũng đủ để miêu tả cơ bắp của nó rồi.
Quan trọng là, chúng tôi vẫn yêu nhau say đắm dù có nhiều chuyện nhỏ nhặt và cả đống lần cãi nhau cùng hiểu lầm xảy ra. Chúng tôi cùng nhau lập nên luật lệ vàng: Không để một ngày nào trôi qua mà chưa làm hoà...
...
Tại bệnh viện, tôi hoàn thành được việc ward round hằng ngày vào khoảng 7h sáng, cùng một vài tiếng kêu la, tiếng khóc thét của mấy đứa trẻ không thích bị đánh thức lúc quá sớm thế này. Tôi lập tức viết lại vào báo cáo, và trong lúc làm báo cáo, tôi nhanh chóng dùng cơ hội này để ăn sáng thật nhanh. Đội trực cấp cứu khẩn cấp vào đêm qua cũng đã có mặt để cùng nhau bàn luận về một số trường hợp bệnh nhân đáng lưu ý. Sau đó, chúng tôi lập thành một đội làm ward round thêm lần nữa cùng với bác sĩ hướng dẫn, và họp mặt để bàn luận ra kế hoạch hợp lý, viết ra những yêu cầu (về các bài kiểm tra, các bài thuốc...) cho từng bệnh nhân...
(Ward round: Việc bác sĩ đi kiểm tra tình hình sức khoẻ của bệnh nhân mà họ phụ trách)
Khi tôi hoàn thành được hết những công việc đó cùng với những bản báo cáo đầu tiên trong ngày, tôi cảm thấy vô lực đập đầu xuống bàn.
Còn chưa tới giữa trưa mà toàn bộ sinh lực đã biến mất hết rồi nè!!!
Không hẳn là thế, nhưng tôi bắt đầu thấy mệt mỏi với công việc này rồi. Tôi sẽ cố gắng làm quen với nó trong một tháng phải ở tại đây...
Nhưng, tôi nghĩ tôi sẽ không thể làm quen được đâu nếu như không có Pha và Kit ở bên cạnh đâu.
Chúng tôi được làm bác sĩ nội trú này tại cùng một bệnh viện được sở hữu bởi bố mẹ thằng Pha, tuy nhiên, chúng sẽ tôi lại bị phân công qua các người hướng dẫn khác nhau, và có lịch làm việc khác nhau nữa. Tôi chọn khoa nhi vì tôi thích chăm sóc trẻ con, trong khi đó thằng Pha chọn chuyên làm những phẫu thuật ngoại khoa, và Kit chọn vào nội khoa.
Chúng tôi rất ít khi gặp được nhau. Nếu có thể thì cũng chưa chắc nói được với nhau nổi một câu trước khi phải nhanh chóng trở về tiếp tục làm việc. Vì đây là tuần đầu tiên đi làm tại bệnh viện, chúng tôi đều rất bận rộn để thích nghi.
Chưa một lần trong đầu tôi nghĩ đến sẽ có một ngày tôi nhớ mấy cái thằng ngốc đó... Ý tôi nhớ không phải giống cái cách bạn nhớ người yêu đâu... Chỉ là... Uhm... Nếu nói tôi nhớ việc trêu chọc bọn nó thì đúng hơn đấy!!
Đúng, tôi rất nhớ việc trêu chọc bọn nó. Chúng tôi đã chòng ghẹo nhau, lôi nhau ra làm trò cười từ lúc còn trong bụng mẹ nữa kìa, bây giờ, không được ở bên bọn nó thấy thật lạ... Bọn nó chính là những chủ đề hoàn hảo để tôi tìm cách trêu đùa, mặc dù tôi vẫn có thể chơi cùng với đội bác sĩ cùng làm việc bởi vì lúc vui nhất đối với tôi chính là cùng họ đi giải quyết những đứa trẻ cứng đầu.
Tuy nhiên, chẳng ai có thể thay thế hai thằng bạn Bác sĩ Man rợ của tôi đâu.
"Đang nghĩ cái gì vậy??"
Tôi ngẩng lên nhìn người vừa đánh gãy suy nghĩ của tôi. Đó là thằng Pete, một thành viên trong đội của tôi và cũng là người đầu tiên tôi kết bạn. Nó học tại trường khác, nhưng chúng tôi lập tức trở thành bạn tốt ngay từ ngày đầu gặp nhau.
Nó kéo ghế nó lại gần tôi khi tôi lười biếng đẩy ghế ra xa một chút nhường chỗ cho nó ngồi.
"Đưa cho tao một triệu và tao sẽ nói cho mày biết tao đang nghĩ gì" Tôi ghẹo gan. Tôi không nghĩ là tôi có thể thấy đổi được thói quen thích ghẹo gan này.
"Tsk!! Thôi bỏ đi!! Tao sẽ giữ nó trong thẻ ngân hàng nếu như có được tới chừng đó!!" Nó trả lời. Một lý do mà chúng tôi có thể trở thành bạn như thế này một phần cũng do nó chịu đựng được cách nói châm biếm gây khó chịu của tôi. "Dù sao thì, hoàn thành mấy bản báo cáo của mày rồi hả??"
"Ừ!! Nhưng tao vẫn còn phải đi làm mấy đợt kiểm tra sức khoẻ cùng với gặp gỡ phụ huynh mấy bé ấy nữa để nói cho họ biết về tình trạng sức khoẻ hiện tại của mấy bé nữa"
"Đúng rồi!!"
Chúng tôi quyết định cùng nhau cẩn thận kiểm tra lại các bệnh nhân thêm một lần nữa. Thật tốt khi có một người để bàn luận các vấn đề và trao đổi ý kiến. Tôi còn nhớ một trong các giáo sư đã nói rằng sẽ tốt hơn khi luôn luôn hỏi ý kiến của những người khác bởi vì có thể ta sẽ bỏ lỡ một vài chi tiết quan trọng. Chúng tôi là bác sĩ, làm công việc liên quan trới mạng sống của con người, chỉ cần một lỗi nhỏ hay một chút kiểm tra sai lệch cũng sẽ có thể gây chết người. Cho nên, chúng tôi phải luôn thật tỉ mỉ trong tất cả mọi thứ.
Nhưng, khi chúng tôi tới căn phòng có ghi số đặc biệt, tôi nói với Pete rằng sẽ vào trong phòng bệnh này một mình. Nó hiểu ý tôi và chỉ tiếp tục đi tới phòng bệnh tiếp theo.
Khoảng khắc tôi bước vào căn phòng đó, tôi lập tức được chào bởi một nụ cười ấm áp của một nàng thiên thần bé nhỏ dễ thương.
Tôi mỉm cười chào lại bé.
"Bác sĩ Hoàng tử" Cô bé hét lớn.
Làm ơn đừng ném đá nhé!! Tôi có thể làm gì được đây?? Cô bé bị tôi quyến rũ rồi... Hehe!!
Tôi bước tới gần cô bé đáng yêu bảy tuổi với nụ cười sáng lạn mà tôi luôn sử dụng với tất cả các bệnh nhân. Bé Lily bị bệnh tim bẩm sinh, cô bé đã từng xuất viện rồi lại nhập viện suốt từ nhỏ. Trước khi tôi vào bệnh viện làm bác sĩ nội trú, những bác sĩ khác đều gặp khó khăn trong việc dỗ dành cô bé. Lily chẳng để cho ai lại gần cả, cho nên, bọn họ thường để cho cô bé ngủ rồi mới tiến hành chữa trị.
Nhưng ngay khi Lily nhìn thấy tôi, cô bé đã bảo mẹ để tôi điều trị cho bé.
Tại sao lại thế à?? Vì tôi đẹp trai mà!! Hehe!!
Này, đừng có ý định vặn lại lời tôi nói nhé. Đó là sự thật mà!! Đây cũng là lựa do cô bé gọi tôi là 'Bác sĩ Hoàng tử' đó, là người sẽ giúp đỡ cô bé chống lại những con quái vật độc ác đang cư trú trong cơ thể, và chắc chắn sẽ có một ngày cưới bé con làm vợ...
Đúng vậy đấy, cô bé thực sự đã nghĩ tới việc sẽ cưới tôi khi lớn lên rồi...
Và tôi không nghĩ tôi có thể phá hủy giấc mơ của bé khi nói tôi đã có bạn trai. Trước tiên, là do tôi đang chữa bệnh cho một đứa trẻ, và nếu như đó là cách duy nhất để cô bé chấp nhận chữa trị, tôi sẵn sàng và vui vẻ làm một hiệp sĩ mặc bộ áo giáp sáng bóng giống như trong tưởng tượng của bé.
Tôi ngồi ở mép giường, kiểm tra nhiệt độ cơ thể Lily. Cô bé vừa phải nhập viện vào hai tuần trước khi đột ngột ngất đi tại trường trong lúc đang hoạt động. Dường như là do cô bé đã sử dụng quá nhiều năng lượng trong khi ở trong trường hợp có bệnh này thì không được phép. Sau đó, dựa theo những bài kiểm tra, cô bé đã bị nhiễm thêm vài căn bệnh cơ hội khác nữa.
"Bố và mẹ em đâu??" Tôi hỏi sau khi đã chắc chắn rằng nhiệt độ cơ thể của cô bé hoàn toàn bình thường.
"Bố về nhà đón anh trai em. Bố sẽ đưa mấy anh ấy đi học. Và mẹ thì đi mua đồ ăn sáng. Bác sĩ Hoàng tử, tại sao anh lại tới đây muộn thế??"
Tôi kiểm tra một vài thứ khác trong khi nói chuyện với cô bé.
"Có một vài con quái vật xấu xa mà anh phải tiêu diệt trước và đi thăm các bạn nhỏ cũng bị tấn công như em bởi các con vi-rút độc hại. Anh cũng phải bảo vệ các bạn ấy tránh xa các con vật đáng ghét đó nữa"
"Nhưng em là vợ anh mà... Anh luôn phải đặt em lên hàng đầu chứ" Bé con nói, hai má phồng lên vì tức giận.
Tôi trêu đùa véo nhẹ hai bên má phíng đó trong khi trả lời. "Dạ vâng thưa cô vợ bé nhỏ đáng yêu của anh, anh sẽ luôn đã em lên hàng đầu luôn" Tôi đã nói điều này cho Forth biết rồi, và nó cho phép tôi có một người vợ chỉ cần người đó là bé gái dễ thương thôi.
Cô bé nở nụ cười lớn và bắt đầu kể cho tôi nghe về giấc mơ đẹp mà bé có vào đêm hôm qua. Tôi lắng nghe với toàn bộ trái tim, đôi lúc sẽ nói những lời trêu chọc làm cho cô bé cười khúc khích.
Tôi cũng không thể ngăn bản thân mình không cười. Nụ cười vui vẻ của cô bé mang tới năng lượng cho trái tim tôi. Đây cũng là lý do mà tôi chọn làm bác sĩ chữa trị cho trẻ con, mặc dù trong người vẫn luôn mang bệnh tật: cả bệnh hiểm nghèo hay bệnh nhẹ, mấy bé vẫn luôn có thể mỉm cười tươi giống như tất cả mọi thứ đều hoàn hảo và luôn lạc quan trọng cuộc sống.
Một lúc sau, cánh cửa phòng đẩy mở vào trong và mẹ của Lily xuất hiện, mang theo một chiếc hộp nhựa đựng đồ ăn mà cô mang theo. Tôi nói xin chào và cô ấy cũng chào lại rất ấm áp. Sau đó, tôi rời đi, mặc dù tôi vẫn còn muốn ở lại đó thêm một chút nữa. Nhưng vẫn còn nhiều việc tôi phải hoàn thành và bác sĩ hướng dẫn chắc chắn đang đi tìm tôi. Lily hiểu và vui vẻ nói chào tạm biệt. Tôi hứa sẽ đến thăm cô bé sau khi đã kết thúc công việc giống như tôi vẫn thường làm.
Cơ bản thì phần còn lại của ngày hôm nay sẽ diễn ra giống như những gì sẽ diễn ra hằng ngày thôi: nói chuyện cùng phụ huynh các bé, tham gia các buổi họp mặt khẩn cấp, cập nhật hồ sơ của các bệnh nhân, vẽ biểu đồ và tham khảo ý kiến của mọi người trong khi chờ đội trực ca đêm tới.
Khi họ đến, tôi sẽ đưa bản báo cáo buổi sáng để cho họ kiểm tra trong ca trực. Tôi nghé qua phòng của Lily, và kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi.
Cuộc sống của một bác sĩ nội trú nghe có vẻ đơn giản lắm, đúng không?? Tuy nhiên, thật sự điều này còn làm tôi mệt hơn nhiều so với lúc học để chuẩn bị cho các bài kiểm tra thuộc lòng. Đôi lúc... Hay tôi nên nói là mọi lúc, chúng tôu sẽ phải giải quyết những tình huống chưa từng bàn luận khi học tại trường. Lúc đó, việc làm ra một quyết định rất khó khăn bởi nó liên quan tới mạng sống của một con người.
Tuy nhiên, tất cả mệt mỏi của tôi đều tan biến, và tôi sẽ lập tức thấy thoải mái sau khi tôi tìm về được bên chàng Nam khôi khoa Kỹ thuật duy nhất của cuộc đời tôi.
Forth, giống như mọi khi, bị chìm đắm vào công việc bên cạnh chiếc máy trong phòng làm việc của nó, và dường như nó không nhận ra tôi đang tới...
Nhưng, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ giận nó vì tôi thích ngắm nhìn lúc nó làm việc.
Nhìn cách đôi tay ấy khéo léo sắp xếp các bộ phận lại một cách thật thông minh;
Nhìn cách trán nó nhăn lại khi đang nghiên cứu các chi tiết;
Và cả cách nó nghiêm túc tập chung vào công việc nữa...
Những điều đó đã khiến Forth đẹp theo một cách sai trái gây chết người.
Sao mấy người kĩ sư làm cùng nó có thể làm việc được mà không bị thu hút bởi khuôn mặt ngu ngốc này của nó nhỉ??
Cho tới khi nó nhận ra được sự có mặt của tôi và nhìn lên, một nụ cười âu yếm xuất hiện trên môi nó khi nhìn tới tôi.
"Chào mừng về nhà, em yêu" Nó nói với giọng ngọt ngào gây khó chịu, nhưng tôi lại không thể chịu được cảm thấy chính bản thân mình đang say đắm tới mức ngu ngốc.
Lời kể của Beam.
"Beam... Beam... Beam..."
Tôi mặc kệ giọng nói trầm ấm cùng với những cái vỗ nhẹ lên vai mà quay sang một bên khác, kéo chăn lên tới cằm, tiếp tục ngủ.
Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ.
"Beam... Beammie, tình yêu ơi... Em phải dậy rồi đó. Đã 5h sáng rồi... Beammie...??"
...
Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi nóng thổi vào cái tai nhạy cảm và mở trừng mắt dậy. Tôi nhanh chóng ngồi thẳng lưng, giữ chặt tai lại.
Tai của tôi chính là nơi nhạy cảm với tất cả mọi thứ, sau đó tiếng cười nhạt lúc nãy đã chuyển thành tiếng cười to thích thú tới từ cái người chịu trách nhiệm đánh thức tôi dậy.
"Em yêu, chào buổi sáng" Forth chào, hôn thật nhanh lên má tôi.
Tôi nhìn nó, không cảm xúc và có chút bực bội.
Tao vẫn muốn ngủ tiếp mà!!!
"Em yêu cái con m* mày!!" Tôi quát lên và nằm lại xuống giường, đem chăn trùm kín đầu.
Nhưng cái thằng đáng ghét này đâu có để cho tôi bình yên quay lại giấc ngủ vì nó giật mạnh cái chăn của tôi ra, tôi đã gần như đấm thẳng vào cái khuôn mặt ngu ngốc đó nếu như nó không dễ dàng bắt được bàn tay của tôi và nắm thật chặt.
"Em dậy đi nếu không sẽ muộn làm ngày hôm nay đó" Nó nói.
"Để tao ngủ thêm một chút nữa thôi..." Tôi càu nhàu y như một đứa trẻ.
"Không. Dậy đi nào, cậu bé ham ngủ!!"
"Mười phút!!"
"Không..."
"Năm phút!!"
"Beam... Không được mà..."
"Forth... Làm ơn nhé..." Tôi làm bộ mặt dễ thương nhất mà tôi biết chỉ để nó cho phép tôi ngủ thêm. Tôi vẫn còn đang rất buồn ngủ vì phải thức đêm và nghiên cứu mấy cuốn sách y thuật có thể giúp tôi hiểu thêm về cơn sốt nhẹ của những bệnh nhân ngày hôm qua.
Thực ra, Forth luôn đi ngủ muộn hơn tôi vì công việc của nó, nhưng tôi không sao hiểu được làm cách nào mà nó luôn có thể dậy sớm được như vậy.
Nó dừng việc gọi tôi, khiến cho tôi nghĩ rằng mấy hành động dễ thương (tôi mới học được sau khi sống với nó nếu như tôi muốn lấy được bất cứ thứ gì tôi thích) đó bằng cách nào đấy đã có hiệu quả.
"Cho tao ngủ thêm năm phút nữa thôi nhé Forth... Anh yêu ~~~" Tôi nói, đặt may mắn vào chuyện này thêm một lần nữa. Tôi không hay dùng mấy hành động đáng yêu này vì tôi thấy nó quá sến, trừ những lúc tôi đang trong tình huống tuyệt vọng như bây giờ.
Mắt tôi nửa nhắm nửa mở trong khi tâm trí còn đang bay bổng giữa thành phố thực tại và miền đất mộng mơ. Dù sao, tôi cũng chưa thể hiểu được những gì tôi đã làm sẽ gây ra một chuyện khác. Và, tôi sẽ chỉ nhận ra được điều này khi nó tiến gần ngậm lấy môi tôi.
Nó luống cuống hôn tôi một chốc, nhưng chỉ thế thôi đã đủ đánh thức tất cả cảm xúc của tôi rồi...
"Em sẽ muộn làm đó nếu như em không dậy ngay bây giờ..." Nó thì thầm khi môi chúng tôi tách nhau ra. Tôi đang định cáu kỉnh chửi lên thì nó nói thêm. "Cùng đi tắm nào!!"
Tôi bật dậy ngay lập tức, giống như tự nguyện hơn bị ép buộc.
.....
Đây là cách bắt đầu một ngày bình thường của chúng tôi kể từ khi quyết định cùng chung sống. Lúc đó là khoảng thời gian tại năm cuối đại học, khi những thứ vớ vẩn làm cho cuộc sống chúng tôi gần như bị đảo lộn, chúng tôi chẳng có mấy thời gian gặp mặt nhau. Nó bận bịu với việc đào tạo tại chỗ tại một công ty đứng hàng top về sản xuất máy móc trong nước, trong khi tôi và hai thằng bạn phải ở bệnh viện, làm thực tập sinh. Tôi thậm chí còn nhớ được có cả tuần trôi qua mà chúng tôi không thể gặp mặt được nhau, chỉ có chat LINE cùng gọi điện thoại. Điều đó là không đủ và dù tôi mong được gặp nó tới mức nào cũng đều không thể xảy ra.
Đừng nói với nó nhé!! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận điều này đâu vì nó sẽ chỉ trêu chọc tôi kinh khủng hơn mà thôi!!
Do đó, chúng tôi đi tìm một căn nhà nhỏ nằm ở khoảng giữa nơi làm việc của hai người, và cung cấp được tất cả những gì chúng tôi cần. Đây là hướng giải quyết tốt nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra để được ở bên cạnh nhau dù lịch làm việc khác nhau rất nhiều.
Hiện tại, chúng tôi sống tại một căn nhà gỗ một tầng với hai phòng, với một phòng được sửa thành nơi làm việc của Forth, mặc dù tôi thấy tôi nên có phòng làm việc riêng hơn vì tôi bừa bãi hơn nó nhiều. Nghiêm túc đó, dù nó có rất nhiều dụng cụ cùng máy móc làm việc, nó vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp hơn tôi chỉ với một vài quyển sách mà mấy cuốn sổ ghi chép.
...
Tôi ra khỏi phòng tắm trước, khoan khoái và tràn đầy năng lượng. Tôi thường là người nấu ăn vào buổi sáng trong khi Forth sẽ nấu vào buổi tối vì nó vè nhà sớm hơn tôi. Nhưng hôm nay, nó đã chuẩn bị bữa sáng sẵn rồi: một đĩa khao kai jeow đơn giản. Tôi có thói quen ăn một quả táo trước bữa sáng, nên tôi lấy một quả trong tủ lạnh, rửa qua một chút, sau đó ăn luôn mà không thèm gọt vỏ.
(Khao kai jeow: Món ăn đường phố ở Thái Lan gồm cơm và trứng omelette. Hình ảnh ở dưới)
Tôi ăn được hơn nửa quả táo trước khi Forth xuất hiện.
"Mày mất quá nhiều thời gian để tắm đó" Tôi trêu đùa, tiếp tục nhóp nhép nhai táo.
Tôi đưa quả táo đã gặm dở đó ra trước mặt trêu nó vì tất cả các loại quả đều là kẻ thù không đội trời chung của cuộc đời nó. Nó quay đi, nghiến răng nhìn quả táo nhỏ tội nghiệp một lúc trong khi lau khô đầu với chiếc khăn tắm.
"Còn thích ghẹo gan... Em làm cả phòng tắm bừa bộn nên tôi phải dọn dẹp đó" Nó trả lời.
"Tao không hề làm phòng tắm bừa bộn. Chỉ do mày là tên cuồng sạch sẽ thôi"
Nó thật sự là như thế đấy!!!
Tôi cắn thêm một miếng táo nữa, để cho chút nước chảy xuống cằm. Tôi dùng mu bàn tay quệt qua phần nước đó đi. Trong khi đó, Forth híp mắt nhìn tôi. Tôi cá, nó đang suy nghĩ tôi thật bừa bộn khi làm mọi thứ. Nó chỉ lắc đầu khi lấy một cốc nước đằng sau cái bàn bếp tôi đang dựa vào.
Tôi cắn thêm một miếng táo nữa và để cho nước chảy nhỏ giọt xuống cằm. Tôi đang định tiếp tục dùng tay lau qua nhưng nó đột nhiên giữ chặt tay tôi, dùng mấy ngón tay xinh đẹp đó làm mặt tôi nghiêng về một phía rồi liếm hết tất cả chút nước đã chảy ra từ miệng tôi. Tôi trừng lớn mắt giống như một con cú chỉ vì những gì nó đã làm.
"Vị cũng không tệ" Nó lầm bầm, sau đó tới ngồi vào bàn ăn, để lại tôi đứng đó...cứng đơ người.
Tao chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc đó mà!! Nó rất thích làm tôi ngạc nhiên bối rối như thế đấy!!!
"Beammie, bé cưng. Lại đây ăn sáng thôi. Tôi đói lắm rồi!!" Nó gọi tôi giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
"Bé cưng?? Ai là bé cưng?! Tao là Beammm!!!" Tôi hét lên, cảm thấy má có chút nóng trong khi nó cười lớn thích thú.
Nó đúng là cái thằng thích ghẹo gan mà!!!
....
Sau nghi thức buổi sáng lôi nhau ra làm trò cười, chúng tôi chia nhau ra lái xe tới chỗ làm. Nơi làm việc của chúng tôi đi theo hai hướng khác nhau, đó là lý do tại sao tôi nói với nó đừng có cư xử giống như mấy quý ông bắt buộc phải đưa tôi đi làm và đón tôi về nhà nữa vì tôi biết rõ công việc của nó rất mệt mỏi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như nó cứ tiếp tục làm thế chứ?? Tôi biết rõ cách lái xe và cũng có xe riêng. Đây chính là điều thứ hai khiến chúng tôi cãi nhau, nhưng nó liền đồng ý với tôi ngay lập tức khi tôi doạ sẽ dọn ra tự sống một mình.
Haha!! Tôi vẫn luôn cao tay hơn nhiều!! Chỉ là đừng quên cái khuôn mặt dễ thương tôi học từ em Yo cùng với mấy hộp thư đen đó nữa.
Nhưng thường lệ, tôi bắt đầu buổi sáng ở bệnh viện bằng việc đi ward round tất cả các bệnh nhân, sau đó, những gì tôi phải làm đã được viết trong các trang trước của sổ khám bệnh nhưng có một chút thay đổi ở hai bệnh nhân mới phải vào phòng cấp cứu gấp: một cô bé bị hen suyễn nặng tái phát, và một cậu bé suýt nữa vỡ ruột thừa, cậu bé đó cần phải phẫu thuật lập tức và đội cấp cứu của thằng Pha sẽ đảm nhận việc này.
Mất hàng giờ đồng hồ để hoàn thành việc phẫu thuật. Khi bọn nó hoàn thành xong cũng là lúc tôi hoàn thành công việc.
Lần đầu tiên kể từ lúc làm bác sĩ nội trú, chúng tôi có thể nói chuyện được với nhau.
"Thật chán vì Kit đi làm ca đêm. Chúng ta đã không ở cùng nhau rất lâu rồi đó" Pha bắt đầu, cầm theo hai cốc cafe cùng vài chiếc bánh xốp từ quán, tôi gọi thêm hai thanh sô cô la nữa.
"Sao vậy, thằng Pha?? Thấy nhớ bọn tao rồi hả??" Tôi trêu chọc trong lúc tìm chỗ cho cả hai.
Và như mọi khi, mọi người cứ nhìn chằm chằm về phía này bởi vì tôi đẹp trai tới mức kì lạ... Và thằng Pha cũng đẹp trai nữa (hehe)
"Muốn tao nhắc lại ai mới là người lập group chat bởi vì người đó nhớ bọn tao quá không??"
Tôi suýt nữa đã làm bỏng lưỡi vì cafe quá nóng.
Cái thằng chết tiệt này đang nói mấy thứ vô lý gì vậy??
"Này!! Rõ ràng tao đâu có nói nhớ hai đứa mày đâu!! Tao chỉ nói là thật 'chán' khi chẳng có đứa nào để trêu chọc cả thôi!!"
"Và điều đó có nghĩa là mày nhớ bọn tao!!"
Thằng Pha!!! Mày nên làm thám tử hơn là bác sĩ đó!! Tại sao nó lại mẫn cảm tới mức như thế chứ??
"Nghĩ gì tùy mày!! Thêm nữa, Yo thế nào rồi??" Tôi lái chủ đề qua việc nó thích nhất.
Pha để lộ ra một tiếng thở dài thật lớn, điều đó làm tôi nhướng lông mày khó hiểu. Tôi không biết là do nó phản ứng dữ dội về vấn đề này hay sao nữa. Nó luôn như vậy mỗi khi nhắc tới Yo.
"Yo vẫn ổn. Em ấy đang làm rất tốt việc huấn luyện"
"Ồ!! Vậy cái tiếng thở dài đó là có ý gì??"
"Tao muốn ở bên cạnh em ấy mỗi giây mỗi phút!!"
Tôi nên làm bộ mặt gì với cái thằng bạn quá mức chiếm hữu này của tôi đây?? Không như tôi và Forth, đi làm cách xa nhau cả ngàn cây số (okay, là do tôi phóng đại sự thật lên đó, cũng chỉ cách nhau có vài kilomet) cũng có thể gặp nhau thường xuyên. Nhưng Yo đang làm việc đào tạo về các nghiên cứu y học trong chính bệnh viện này thôi. Thật quá dễ dàng nếu muốn gặp em ấy trong giờ nghỉ. Tôi cũng thường tới gần em ấy đây cho tới khi lịch trình của tôi dày đặc đến chẳng còn thời gian trống.
Phana chỉ là một thằng vô cùng thích chiếm hữu tới mức thường làm quá mọi việc liên quan tới Yo thôi -_-
"Em ấy dễ thương tới vậy. Tao biết rõ ở nơi đó có quá nhiều người muốn tiếp cận em ấy với động cơ mờ ám... Tao mong rằng tao cũng có thể sống chung với em ấy như mày và thằng Forth nhưng cha Yo không cho phép..."
Điều này có thể dễ dàng hiểu được mà. Nếu như tôi là cha của Yo, tôi cũng sẽ không bao giờ làm như thế. Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng mà giao con trai yêu quý cho một người như thằng Phana. Thằng này có thể sẽ lợi dụng đàn em yêu quý của chúng tôi mất!! Hehe!! Đùa chút thôi!!
*Thở dài* "Sao thằng Forth luôn nhanh trong mọi việc như vậy?? Bọn mày còn làm... Aww... Đau!!"
Tôi đạp mạnh vào chân thằng Pha trước khi nó kịp hoàn thành hết câu. Tôi biết những gì nó đang định nói ra giống như những gì nó luôn phàn nàn vì chúng tôi có thể làm bất cứ thứ gì chúng tôi muốn.
Haizz~~ tôi có thể làm gì đây?? Forth rấttttt tốt mà ;)
Dù sao thì, tôi bị thằng Pha mắng một trận vì đã đá nó, rồi, chúng tôi lại cùng tiếp tục nói mấy điều rỗng tuếch từ chuyện trên trời xuống dưới đất mặc kệ hàng chục đôi mắt xung quanh. Tôi nghĩ, tất cả những điều này xảy ra là do nó không thường xuyên nói rõ mọi chuyện ra với ai cả. Mọi người trong đội đã luôn nghĩ nó là một người không thích nói chuyện liên tục giống như súng bắn liên thanh thế này. Gần như chẳng bao giờ ngừng lại luôn.
Cái máy nhắn tin của nó kêu lên chứng tỏ nó có người đang gọi. Chúng tôi nói tạm biệt nhưng tự hứa với nhau sẽ đi đâu đó ngoại thành vào ngày Chulalongkorn cùng với người yêu nữa. Tôi gửi thông tin này lên group chat và thằng Kit đồng ý ngay lập tức.
(Chulalongkorn: Là một trong những ngày lẽ Tết cuối năm ở Thái Lan, được tổ chức vào 23/10 kể từ nâm 1910 để kỉ niệm ngày băng hà của Vua Chulalongkorn đáng kính)
.
.
.
Tôi cũng trở về nơi làm việc. Lúc về tôi thấy Pete đang nói chuyện điện thoại. Dù là nó đang nói chuyện gì với ai cũng đều có thể nhận ra được sự khó chịu khi nó đột nhiên đấm mạnh vào tường. Tôi nhìn mọi người xung quanh đều đang cau mày căng thẳng giống như tôi. Pete luôn là một người vui vẻ. Đây chính là lần đầu tiên chúng tôi thấy nó giận giữ tới mức như vậy. Sau đó, nó đùng đùng tức giận đi ra khu vực lối thoát khẩn cấp.
Tôi có nên đuổi theo nó không đây?? Nó cũng là bạn của tôi mà... Có lẽ, nó cần một người để nói chuyện vào lúc này...
Nhưng, tôi chẳng có cơ hội mà đuổi theo Pete khi máy nhắn tin của tôi đột ngột kêu lên...
Phòng bé Lily đang gặp vấn đề khẩn cấp...
Lời kể của Beam.
Bé con còn đang ngủ, nhưng sự đau đớn đều thể hiện rõ trên khuôn mặt của của cô bé. Tại sao một thiên thần đáng yêu như vậy lại phải chịu đựng căn bệnh quái ác này từ lúc còn quá nhỏ thế chứ?? Cô bé nên được thoải mái chơi cùng bạn bé thay vì cứ phải suốt ngày nằm trong bệnh viện như vậy... Kể cả khi gia đình cô bé đồng ý việc chữa trị như vậy cũng chẳng có gì đảm bảo được căn bệnh này sẽ hoàn toàn chữa khỏi, nhưng có một điều chắc chắn, cô bé có thể sống một quãng thời gian khoẻ mạnh lâu hơn giống như những đứa trẻ bình thường khác để thực hiện ước mơ của mình. Tôi coi bé Lily như em gái (dù cô bé luôn muốn làm vợ tôi), tôi luôn muốn thấy bé được lớn lên giống như những đứa trẻ bình thường khác.
Khi y tá chăm sóc tới, tôi có cơ hội ra khỏi phòng bệnh một lúc.
Tôi tới gần bức tường trắng và thở dài một hơi để bình ổn lại chính bản thân mình. Nhận được tin nhắn khẩn cấp tới phòng Lily khiến tôi thấy toàn cơ thể đều run rẩy. Tôi chưa từng nghĩ mọi việc sẽ diễn ra như vậy. Tôi đã hoảng loạn và cảm giác chân mất đi sức đến mức không thể đi chuyển. Tôi chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh lại và lẩm bẩm nhắc nhở chính mình giống như những gì tôi luôn làm suốt thời gian qua.
Tôi là một bác sĩ. Tôi luôn phải tự giữ bình tĩnh để chiến đấu với tử thần mọi lúc mọi nơi.
Nhưng, mọi thứ đâu có dễ dàng như vậy, thật sự kinh khủng khi một người quan trọng trong cuộc đời của bạn gặp nguy hiểm. Bạn sẽ quên hết tất cả những gì bạn đã học và đang được học.
Đột nhiên, điện thoại tôi kêu lên. Tôi phải nỗ lực hết sức mới có thể lấy được điện thoại ra khỏi túi vì tôi vẫn đang thấy kiệt sức.
"Alo..." Tôi nói giọng yếu ớt mà không nhìn xem ai là người gọi tới vì vẫn đang nhắm chặt mắt mệt mỏi.
Phải mất một lúc lâu sau người ở đầu dây bên kia mới trả lời.
"Beam...?? Có chuyện gì sao??"
Ngay lập tức, tôi mở mắt ra sau khi nghe thấy chất giọng trầm ấm đó.
"Forth!!" Tôi buột miệng cao giọng rồi phải nhìn ra xung quanh xem có ai không vì có thể tôi đã làm phiền họ. May mắn là chẳng có ai ở xung quanh cả.
"Có chuyện gì không ổn sao Beam??" Nó hỏi lại. "Em dường như không bình thường khi trả lời cuộc gọi của tôi... Em có ổn không vậy??
Tao có ổn không vậy??
"Có, tao vẫn ổn" Tôi trả lời, dù tôi cũng chẳng chắc chắn được bản thân có ổn hay không nữa. Nhưng nghe giọng của nó khiến cho tôi cảm thấy yên bình hơn. "Tao chỉ là... hơi mệt, có lẽ thế. Có quá nhiều chuyện xảy ra trong ngày hôm nay khiến tao trở nên như vậy... Dù sao thì, tại sao mày gọi vậy?? Đang chuẩn bị về nhà à??" Nó thường gọi cho tôi trước khi về nhà và tôi cũng vậy, chỉ để thông báo cho nhau thôi. Đó chính là thói quen chúng tôi có được thậm chí trước khi sống chung với nhau nữa.
"Đúng vậy. Nhưng, tôi đang chuyển hướng đi. Tôi sẽ tới đón em"
"Hả??" Tôi có nghe đúng những gì nó nói không vậy??
"Tôi sẽ tới đón em" Nó nhắc lại. "Tôi không thể để em lái xe về một mình khi đang mệt như thế được"
"Mày có bị điên không?? Vẫn còn tận hai tiếng đồng hồ nữa tao mới tan làm. Mày nên đi thẳng về nhà và nghỉ ngơi đi" Tôi cũng biết là nó rất mệt sau khi làm việc mà.
Nhưng nó chỉ trả lời. "Gặp em sau vài phút nữa"
Tôi không thể phản bác lại được câu nào vì sau đó nó liền ngắt cuộc gọi đến luôn. Tôi thử gọi lại nhưng nó không trả lời nữa, giống như mọi khi, nó sẽ không nghe theo lời tôi đặc biệt vào những lúc tôi khiến nó lo lắng.
Nhưng dù đang cố ngăn cản nó nhưng một phần nào đó trong tôi lại thấy rất vui khi nó sẽ tới đây.
"Dường như mày đang rất vui vẻ nhỉ!!" Tôi quay lại để nhìn xem ai nói. Hoá ra là Pete đang đứng cạnh tôi. "Nhận được điện thoại từ người yêu của mày hay sao??" Pete cười khi hỏi điều đó, có lẽ là đang cố chọc tôi một chút.
Chỉ có điều, nụ cười không xuất hiện trong mắt nó.
Tôi vẫn còn nhớ sự việc hỗn loạn đã xảy ra trước khi đi tới phòng bé Lily, nó có vẻ bị kích động về chuyện gì đó. Nó thậm chí còn đấm mạnh vào tường, và điều đó đã thể hiện rõ ràng ở vết thương trên tay nó kìa. Sự tò mò trong tôi bị đánh thức, vì vậy, thay vì trả lời câu hỏi của nó, tôi lại chỉ vào cái tay nó đang nắm chặt.
"Mày không định chữa thương sao??" Tôi bắt đầu chủ đề.
Nó nhìn lướt qua bàn tay một chút, rồi nhìn về một nơi nào đó. Nụ cười để che dấu ở bên ngoài dần biến mất, thay vào đó là sự xa cách không muốn người khác chạm vào.
"Chẳng là gì đâu" Nó trả lời nhẹ.
"Chẳng là gì?? Sao mày có thể tự gọi mày là bác sĩ nếu như không biết tự chăm sóc bản thân??"
"Vậy làm sao mày có thể tự gọi mày là bác sĩ khi ngồi hờn dỗi ở đây??" Nó vặn lại.
Tôi cố ý đánh vào vết thương trên tay nó khi bị ghẹo gan. Nó nhăn mặt lại vì đau và định đánh trả nhưng tôi nhanh chóng bắt lấy cổ tay nó, dắt tới phòng nghỉ gần nhất của y tá để chữa thương. Nó cố phản đối thử rút tay ra nhưng lại càng làm tôi nắm chặt tay nó hơn thôi. Nó chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận sự chữa trị nhẹ nhàng, âu yếm, đẩy quan tâm của tôi.
"Đau!! Beam!! Mày đang định làm cho vết thương mở lớn ra hơn đấy à??" Nó phàn nàn, còn tôi chỉ nhếch miệng
Tôi để cho nó hét lớn thoải mái trong khi tôi chữa trị. Ít ra như thế cũng đủ thể hiện nó đã trở về làm chính mình, trước khi tôi hỏi nó về lý do cư xử như vậy một lúc trước khi nó tự làm thương chính mình như vậy.
Nó lại im lặng, và cúi đầu ủ rũ.
Nghiêm túc sao?? Tại sao mấy thằng bạn của tôi cứ thích làm mọi chuyện quá mức lên như thế?? Tại sao không thể nói thẳng vấn đề ra mà cứ thích làm màu hay đi lòng vòng như vậy trời?? Và điều đó càng làm tôi thêm tò mò thôi. Hehe!!
Ừm... Nói về điều đó, tôi nghĩ tôi không giống với bọn nó lắm nhỉ... Hay tôi cũng vậy ta??
Nó lầm bầm. "Tao và người yêu vừa chia tay"
Ồ!! Nó đã từng nói về người yêu trước đây.
Bọn nó đã ở bên nhau từ thời trung học và có vẻ yêu nhau rất sâu đậm. Pete thậm chí còn chẳng nhìn tới những người cố tán tỉnh nó bởi vì nó rất yêu "người bạn trai mực ống" của nó.
Mực ống chính là món ăn mà cả hai cùng thích và cũng là lý do chính khiến cả hai nhận ra cảm giác với nhau, cuối cùng, nó thành món yêu thích của cả hai. Tôi đã nghĩ điều đó rất kì lạ, cái lý do khiến cho bọn nó yêu nhau và mấy lời nói âu yếm đó nữa.
Nhưng sao tôi lại đánh giá chuyện này như vậy chứ?? Khi mà chính tôi đây, nhờ vài đợt uống rượu và thật châm biếm khi nhận được tình cảm của Forth mới có thể hiểu được tình cảm của chính mình mà.
Thêm nữa, cái biệt danh mà nó coi trọng đó khiến tôi thấy hơi buồn cười, bởi vì, với tôi, chỉ tên thật là đã đủ thể hiện sự yêu mến rồi...
Quan trọng là, tôi không thể tin được rằng Pete đã chia tay với bạn trai...
Rồi, nó kể lại cho tôi nghe về lý do nó chia tay. Người yêu của nó được yêu cầu đi làm việc ở nước ngoài, và tin rằng đó là một cơ hội tốt để anh ta thăng tiến trong công việc cũng như một cơ hội để hai người bọn nó có thể rảnh rang trong tương lai. Tuy nhiên, Pete lại nhìn về một khía cạnh khác. Hai người bọn nó sẽ có ít thời gian giành cho nhau hơn, trong khi đã làm việc khác nhau rồi. Nếu như còn phải sống ở hai đất nước với múi giờ khác nhau nữa thì sẽ thế nào chứ?? Nền công nghệ tiên tiến có thể giúp hai người có thể liên lạc với nhau, nhưng Pete sợ điều đó là không đủ. Pete đã từng nhìn thấy và cũng biết được nhiều cặp đó chia tay nhau vì việc yêu xa thế này rồi. Không cần biết rằng bạn yêu người đó tới mức như thế nào, nhưng một khi sự cô đơn lạnh lẽo tìm tới, điều đó sẽ khiến cho bạn chú ý tới một người khác hay bạn sẽ lo lắng người còn lại gặp rắc rối gì đó.
"Đó là lý do mày quyết định kết thúc với người yêu sao??"
Nó gật đầu. "Làm thế này sẽ tốt hơn là khi chuyện xấu nhất xảy ra và bọn tao sẽ còn làm tổn thương lẫn nhau nhiều hơn nữa..."
Tôi thắt chặt thêm miếng băng ở tay nó làm cho nó kêu oái oái. Nó đánh nhẹ vào trán tôi để trả thù.
Tôi không thể nói rằng tôi hiểu được vấn đề giữa bọn nó bởi vì tôi không biết tôi sẽ làm ra cái gì nếu như Forth muốn làm chuyện như vậy. Tôi luôn muốn ủng hộ Forth nỗ lực mạo hiểm trong công việc, tuy nhiên, tôi chẳng muốn nó phải rời xa tôi chút nào.
"Có phải tao quá ích kỉ không??" Pete hỏi.
"Chúng ta sẽ luôn ích kỉ muốn người chúng ta yêu thương phải ở bên cạnh"
Woah!! Có phải tôi vừa nói câu đó không vậy??
Nếu như nó không suy nghĩ về những việc khác, nó chắc chắc sẽ lại ghẹo gan tôi vì chúng tôi chưa từng nói chuyện nghiêm túc như bây giờ. Nhưng lúc này, nó chỉ thở dài, chấp nhận tất cả những gì mà tôi nói.
Một lúc sau, bác sĩ hướng dẫn của chúng tôi bước ra khỏi văn phòng. Chúng tôi đứng thẳng lưng, nóng lòng muốn biết tin tức về quyết định của gia đình bé Lily. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của anh ấy nói cho chúng tôi biết ý kiến của họ trái ngược với những gì tôi mong muốn.
"Họ không muốn làm phẫu thuật. Họ đang suy sụp nhiều hơn là nghĩ điềm lành sẽ tìm đến" Anh ấy nói. "Chúng ta chẳng còn cách nào khác ngoài tôn trọng quyết định của họ cả"
Cái quái gì vậy chứ?? Bé Lily cần được phẫu thuật hơn tất cả mọi thứ bây giờ!!!
"Em sẽ đi thuyết phục họ, krub" Tôi nói.
"Cậu có thể làm điều đó, bác sĩ Baramee, nhưng không phải là bây giờ. Hãy cho họ chút thời gian suy nghĩ về việc này"
Và sau đó, anh ấy bỏ lại chúng tôi đứng đó với trái tim nặng nề. Pete vỗ nhẹ vai tôi an ủi bởi nó biết Lily quan trọng với tôi tới mức nào.
Tuy nhiên, tôi không thể để cho mọi chuyện diễn ra như thế được. Mặc dù đàn anh đã nói phải để cho họ có thời gian suy nghĩ, nhưng tôi không thể chờ quá lâu tới lúc họ cho phép được. Sáng mai, tôi sẽ bắt đầu nói chuyện với họ, nói tới khi nào họ đồng ý thì mới thôi. Trường hợp của bé Lily không thể để lâu hơn được nữa.
Có lẽ, tôi sẽ sử dụng sự quyến rũ của tôi. Nếu như tôi không đủ khả năng ảnh hưởng, tôi sẽ kéo thằng Pha đi cùng. Cái khuôn mặt đẹp trai của nó dùng để làm gì nếu như chỉ để dấu sau chiếc khẩu trang phẫu thuật chứ??
Hoặc là...
Tôi có thể mang theo cái người cao lớn, người đang đi thẳng tới chỗ tôi, để thuyết phục gia đình cô bé nữa vì sự xuất hiện của nó đã đủ lôi cuốn hết tất cả mọi người rồi.
Hãy xem thử mấy người trố mắt ra lúc nó cười xem??
Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên tìm cách ngăn nó khỏi ánh nhìn từ mấy cô nàng xung quanh thôi...
"Chào!!" Nó phát điên đột nhiên nói chào khi tiến tới gần tôi. Tôi nghe thấy mấy cô y tá đằng sau tôi bẽn lẽn cười trộm.
"Chào cái con khỉ!!" Tôi lầm bầm, tò vẻ khó chịu. Nếu như không phải nghĩ tới việc nó đến giúp tôi lúc đang khó xử, tôi chắc chắn sẽ đuổi nó đi để mấy cô nàng kia không liếc mắt đưa tình với nó nữa.
Thật tốt khi được gặp nó nếu như mấy người kia không nghĩ giống như tôi -_-"
Đột nhiên, Pete giật mình ngạc nhiên, tôi quay ra nhìn nó cau mày lại. Mắt nó trợn tròn khi nhìn về cái thằng cao kều đang đứng cạnh tôi.
Này!! Đừng có nói với tôi rằng nó bị thằng Forth quyến rũ rồi nha?!
"Forth?!" Pete buột miệng nói, tôi híp mắt vào nhìn qua lại giữa hai người bọn nó.
Làm thế nào Pete biết đây là Forth??
Forth có vẻ suy nghĩ một lúc lâu cho tới khi mặt nó dần ra giống nhớ trí nhớ quay về. "Pete??" Nó hỏi.
Pete cười lớn, cả hai giống như vừa nhìn thấy ánh sáng rạng rỡ. Cả hai đang định tiến tới ôm nhau nhưng tôi liền đứng vào giữa ngăn cản.
Cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy chứ??
"Nó là bạn thuở nhỏ của tôi" Forth nhanh chóng giải thích. "Chúng tôi đã không gặp nhau từ rất lâu rồi"
Pete khẳng định lại bọn nó là bạn thuở nhỏ khi kể lại chuyện quá khứ của cả hai người.
...
Hoá ra mọi chuyện là thế này, hai người bọn nó là hàng xóm và cha mẹ hai bên cũng là bạn bè thân thiết. Bọn nó thường chơi với nhau khi còn nhỏ cho đến khi gia đình Pete chuyển đi và cũng là lúc nó tiếp tục việc học tại một trường nam sinh. Hai người từ đó không còn liên lạc với nhau nữa vì quá bận rộn với cuộc sống cá nhân. Tuy nhiên, tình bạn của bọn nó chưa bao giờ giảm đi dù chỉ một chút.
"Bạn sao??" Tôi hỏi Pete với khuôn mặt lạnh lùng, dù tôi cảm thấy tôi có thể siết cổ nó với cái ống nghe nhịp tim.
Trong khi đó, Forth đã ra ngồi tại một quán cafe gần bệnh viện sau khi đã giải thích hết mọi chuyện. Nó ở đó để chờ tôi vì chúng tôi còn phải làm tiếp việc nữa.
Pete cười thích thú khi trả lời lại. "Đúng. Là bạn. Ai có thể nghĩ được người yêu của mày lại là bạn thân thuở nhỏ của tao chứ??"
"Ai có thể nghĩ được mày là bạn của nó chứ?? (và tồi tệ hơn có thể là đã giao kèo gì với nhau rồi). Nếu tao biết, tao đã mặc kệ cho vết thương của mày thối ra rồi!!" Tôi lầm bầm.
Chúng tôi thường nói chuyện về người yêu của mình khi rảnh rỗi và buồn chán muốn chết với đống công việc. Nhưng chúng tôi lại chưa từng nói ra tên của họ, đó là lý do tôi hoàn toàn không biết được Forth và Pete có quen biết từ trước.
"Mày vừa nói gì cơ??" Nó hỏi.
"Không!! Chẳng có gì cả!! Tao chỉ muốn nói rằng thế giới này thật nhỏ!!"
"Tsk~~ Nhưng sao tao có cảm giác mày đang nguyền rủa tao nhỉ??"
"Cái gì?! Sao tao phải làm thế chứ?? Và tao cũng chẳng tin vào mấy chuyện đó!!" Bởi vì tôi chưa từng biết đến việc đó... Nhưng, tôi nghĩ tôi nên tin vào mấy chuyện như phù thủy thôi!!
"Mày rất thích chiếm hữu đó, biết không??" Pete đột nhiên nói.
"Tao có... Không!! Ý tao là tao không như thế!! Tại sao tao lại phải làm mấy thứ như chiếm hữu thế chứ??"
Tao quá đẹp trai để trở thành một người chiếm hữu!!
Nhưng, tại sao tôi lại làm quá lên khi biết Forth và Pete là bạn thận, và mong rằng đây là lần cuối cùng bọn nó gặp nhau chứ??... Tôi đã mong bọn nó chưa từng gặp mặt. Tâm trí tôi lại đang rối bời nữa rồi...
Pete là bạn của tôi, cũng giống như Pha và Kit. Nó cũng có người yêu nữa, chỉ là bọn nó đang xa cách thôi, điều đó sẽ mở ra rất nhiều khả năng...
Nhưng là khả năng gì chứ??
Pete, sau đó, vỗ nhẹ lưng tôi. "Ổn mà, Beam. Nhìn qua bề ngoài và dáng vẻ hiện tại của nó, có thể hiểu được nếu như mày muốn xây Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc để ngăn cản mấy cô nàng muốn tán tỉnh nó. Nhưng đừng có lo lắng nhiều, nếu như nó vẫn còn là người tao từng biết, không cần biết ai tới thả thính nó, nó cũng sẽ chỉ yêu mình mày thôi!!"
"Còn mày??" Tôi hỏi trước khi kịp ngăn cản cái miệng ngu ngốc của tôi lại.
"Tao?? Liên quan gì tao?? Đừng nói rằng mày đang nghĩ tao sẽ trở thành một trong những tình địch dó của mày nhé??"
Tôi không trả lời khiến cho nó càng cười lớn hơn. "Ồ thôi nào!! Tao chưa từng nghĩ tới Forth theo hướng đó. Nó chỉ là bạn thôi. Nếu mày muốn, tao có thể nói ra một vài bí mật khi bọn tao còn nhỏ đấy!!"
Điều này cũng hấp dẫn thật đó. Nhưng vẫn không thể ngăn cản được việc tôi liếc qua chăm chú nghiên cứu biểu hiện của nó. Nó cũng thẳng thắn nhìn lại vào mắt tôi để thể hiện ra những điều nó nói đều là sự thật.
"Còn về chàng trai mực ống thì sao??" Tôi hỏi sau khi đã nghiên cứu xong.
Pete liền im lặng và tránh đi ánh mắt của tôi.
Đột nhiên, mấy việc hộ sơ bệnh án nó từng nói là chán ngắt giờ lại thành thú vị.
"Tao cũng không biết nữa... Chuyện này phụ thuộc vào cậu ấy"
.....
Hoàn thành công việc được khoảng hơn một tiếng tôi mới bắt đầu đi về. Tôi không thể quên được quãng thời gian đi thăm bé Lily ngày hôm nay. Cô bé đã tỉnh lại với nụ cười ngọt ngào nở rộng trên môi. Bé con vẫn nói rất nhiều dù chiếc ống thở được gắn bên mũi. Bố mẹ cô bé luôn liếc xéo tới tôi, chắc đang nghĩ tôi tới là để thuyết phục họ về việc làm phẫu thuật.
Ừm, tôi sẽ không làm như thế... Trong ngày hôm nay.
Một lần nữa muốn nói, tôi sẽ bắt đầu kế hoạch này vào ngày mai.
Pete về nhà sớm hơn tôi.
Tôi đi bộ thật nhanh tới quán cafe nơi người đàn ông của tôi đang đợi. Nó biết tôi luôn tự tăng giờ làm việc, nhưng hôm nay tôi sợ nó sẽ buồn chán. Hoặc tệ hơn nữa, chính là nó sẽ bị mấy người liếc mắt đưa tình với nó lúc nãy tới tán tỉnh.
May là chẳng có chuyện gì xảy ra cả (ừm, tôi biết là do tôi đã làm quá mọi thứ lên) vì nó đang ngồi với băng nhóm của tôi nhưng không có Kit.
Đột nhiên, tôi thấy hứng thú khi có thể gặp được mấy người bạn đang ngồi cùng nhau như thế này.
Tôi tiến tới cái bàn có bốn người tuyệt đẹp đang ngồi và nếu như đang trong giờ đông khách, sẽ có thể nhìn thấy sự hỗn loạn bao quanh họ chắc luôn. Rất hiếm khi chúng tôi có thể gặp mặt nhau như vậy từ khi bắt đầu công việc riêng trên chính con đường đã lựa chọn.
"Đây là một cuộc hội ngộ sao??" Tôi hỏi trêu ghẹo.
Hai đứa đàn em chắp tay vái chào tôi, và tôi tới ngồi bên cạnh em Yo đáng yêu. Tôi đã lâu không gặp em ấy rồi đó!! Em ấy lại càng thêm dễ thương hơn nữa rồi, tôi muốn véo má em ấy cả buổi luôn!! Nhưng mà, thằng Phana chiếm hữu kia đẩy tôi sang cho Forth, sau đó kéo Yo tới ngồi gần nó hơn nữa. Tôi chỉ muốn chống đối khi Forth kéo tôi về gần chỗ nó hơn giống như tôi là bé cún hoang dã cần phải được thuần phục lại vậy. Tôi cố gắng lại gần Yo một lần nữa, nhưng hai thằng cao to kia nhảy vào ngồi giữa tôi với Yo. Em ấy chỉ có thể lắc đầu cười vì tình huống hài hước này thôi.
"Uhm... Mấy anh đã xong chưa vậy?? Giờ em có thể tiếp tục nói về kế hoạch sắp tới được chưa??" Ming xen vào.
Tôi đang định ghẹo gan một chút vì chúng tôi hoàn toàn bỏ quên Ming, nhưng Forth lại lấy tay bịt miệng tôi lại và bảo Ming tiếp tục việc bàn luận đã bị tôi xen ngang khi tôi tới.
Ming cũng đang ở bệnh viện này vì nó lái xe đưa Kit tới đây sau khi đã hoàn thành công việc của nó.
"Như những gì em đã nói vừa nãy đó, sinh nhật của P'Kitkat sẽ vào thứ Sáu, nhưng chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc bất ngờ vào thứ Bảy. Vì chỉ có lúc đó tất cả chúng ta mới rảnh được" Ming nói.
Chết tiệt!! Tôi đã quên mất!! Nếu như Ming không nói, tôi sẽ quên luôn ngày đặc biệt của bạn thân tôi đó!! Kit chắc chắn sẽ lại mắng tôi một trận, nó vẫn là đứa mà tôi thích cùng gây rối mà!! Làm thế nào mà tôi suýt quên được chứ??
"Anh ấy muốn một bữa tối đơn giản bên ngoài thôi. Thật ra, anh ấy tin chắc rằng các anh sẽ không thể tham gia sinh nhật anh ấy được vì tất cả đều rất bận, đặc biệt là anh đó, P'Beam. Anh ấy nghĩ anh sẽ quên ngày này..."
Wow!! Đúng là bạn từ nhỏ, như đi guốc trong bụng tôi luôn đó!!
"... Mặc dù chỉ mình em đã khiến cho sinh nhật của anh ấy đủ đặc biệt rồi (-_-"), nhưng em vẫn muốn ngày đó thêm đặc biệt với sự có mặt của các anh. Anh ấy chắc chắn sẽ rất vui nếu có các anh ở đó... Em đã đặt chỗ tại Hua Hin vào cuối tuần này. Em sẽ gửi chi tiết rõ ràng cho các anh sau, các anh chỉ cần đi thẳng tới đó thôi, và em sẽ đón P'Kitkat tới đó sau khi hoàn thành công việc buổi sáng. Bọn em sẽ tới ngay thôi... Sau đó, anh ấy sẽ ngạc nhiên khi được gặp các anh!!!" Và như thường lệ, thằng Ming lại hứng thú quá đà.
(Hua Hin: thị xã du lịch nổi tiếng gần bãi biển dành cho giới trẻ Thái Lan)
"Tao sẽ nói với Kit" Tôi dứt khoát nói, cố ý làm rối mọi chuyện lên.
Ming nhìn tôi giống như trên đầu tôi mọc sừng của ác quỷ Satan. Rõ ràng là nó đã lên kế hoạch cho chuyện này rất lâu rồi giống như những gì nó đã từng làm mỗi năm kể từ khi bọn nó chính thức thành một đôi.
"P'Beam, cùng nhau làm thế đi!!" Câu nói này tới từ em Yo đáng yêu khi em ấy muốn ghẹo gan thằng bạn thân một chút.
"P'Beam!! Ai'Yo!! Hai người có biết em đã phải trải qua những gì mới có thể lập ra được kế hoạch này không?? Em phải sử dụng sự đẹp trai này mới có thể chuyển ca làm cuối tuần cho người khác đó, dù là bọn em đang gặp deadline đây!!" Ming càu nhàu.
Tôi vẫn muốn trêu nó thêm chút nữa, trừ việc Forth bắt tôi phải im lặng với ngón tay trỏ đặt trên môi tôi.
Dù có ra trường rồi thì vẫn bảo vệ đàn em tới như vậy nhỉ??
Cuối cùng, chúng tôi đều đồng ý với kế hoạch gây bất ngờ này. Bên cạnh đó, đây cũng là một cơ hội tuyệt vời cho chúng tôi thư giãn, dù chỉ là một thời gian ngắn như vậy, khỏi những căng thẳng đang có. Tôi chỉ hy vọng sẽ không có chuyện gì gây rắc rối sẽ xảy ra trước sự kiện đã bàn bạc...
Lời kể của Forth.
Hôm nay là thứ Bảy.
Pha và tôi quyết định đi chung một xe tới nơi nghỉ dưỡng mà Ming đã gửi link trên LINE trước ngày hôm nay. Đi sớm sẽ giúp chúng tôi không bị kẹt xe, và có thể tới đó nghỉ ngơi một lát trước khi cặp đôi chính của ngày hôm nay xuất hiện.
"Thằng Forth, sao mày dám làm cho thằng Beam kiệt sức đêm qua chứ?? Tao đã nói bọn mày nên ngủ thật nhiều cho ngày hôm nay chứ không phải làm những chuyện khác!!" Thằng Pha giả tạo nói khi Yo nhảy lên ngồi phía sau xe và tìm bạn trai của em ấy cho một giấc ngủ thoải mái. Nếu như nói tới những suy nghĩ bậy bạ, hãy tin thằng Pha bởi nó luôn nghĩ theo hướng đó.
Tôi liếc qua Beam. Đầu cậu ấy đang nghiêng về một phía giống như nếu chúng tôi vô tình đi qua một con đường xấu, cậu ấy chắc chắn sẽ đập đầu vào cửa sổ.
"Mày đang nói cái quái gì vậy thằng Pha?? Cậu ấy đã về nhà muộn mấy ngày gần đây, đó là lý do cậu ấy bị thiếu ngủ như vậy" Tôi nói vặn lại khi chỉnh đầu cậu ấy giúp cho Beam tìm được một chỗ ngủ thoải mái hơn.
Mấy ngày trước cậu ấy đã quá say sưa làm việc tại bệnh viện, đặc biệt là tham gia chữa trị cho bé Lily, cô bé đã tuyên bố sẽ làm vợ của người yêu tôi trong tương lai. Nếu như là một người khác nói thế, như Samuel chẳng hạn, tôi sẽ không cho phép người đó nói tình yêu cuộc đời tôi là của ngươi ta đâu. Tuy nhiên, nhìn hình ảnh cô bé đáng yêu như thiên thần nhỏ ấy vui vẻ khi nói thế, và cách cô bé ngây thơ giúp Beam luôn cười trong công việc nặng nhọc, tôi sẽ để cho cô bé được làm vợ Beam. Chỉ tiếc là một cô bé dễ thương tới như vậy lại mà bệnh nặng khó có thể chữa được chỉ với thuốc. Lily cần được phẫu thuật thay tim và Beam thậm chí còn phải kéo tôi theo tới gặp gia đình cô bé và thuyết phục họ bởi vì họ luôn hoài nghi phẫu thuật không giúp được gì...
Tôi thực sự đã thành công thuyết phục được họ, và thật lòng mà nói, cho tới tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể tin được tôi làm như thế bằng cách nào. Nhưng đó cũng là lý do tôi có thể gặp được cô bé. Cô bé thích ghẹo gan và hay nói nhảm giống như những gì Beam nói dù cơ thể rõ ràng không khoẻ mạnh. Chẳng trách sao Beam lại yêu quý cô bé tới thế và luôn làm mọi cách có thể để giúp bé được nhận sự chữa trị tốt nhất.
Nhưng, điều đó không có có nghĩa là Beam không quan tâm tới những người khác. Cậu ấy luôn cố gắng hết sức để chăm sóc từng bệnh nhân tới mức chẳng còn thời gian riêng cho chính mình. Cậu ấy lo lắng cho mấy bé rất nhiều. Chỉ là cô bé Lily rất đặc biệt vì bé đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim người tôi yêu rồi.
Tôi mới chỉ gặp cô bé có một lần, vậy mà tôi đã có cảm giác muốn bảo vệ bé rồi. Gần đây, các bác sĩ đang đi tìm một trái tim phù hợp nhất để thay thế trái tim đã hỏng của bé con...
Trở lại hiện tại, vì thằng Pha ngồi ghế sau Beam, và nó ngay lập tức phàn nàn vì tôi đã chỉnh ghế của Beam một chút khiến chỗ ngồi của nó hẹp hơn. Tuy nhiên, chất giọng ngọt ngào và ngái ngủ của Yo đã làm nó bình tĩnh lại. Sau đó, em Yo kéo thằng Pha lại gần để có thể đặt đầu lên vai nó ngủ.
"Dường như mày mới là người khiến cho bạn trai kiệt sức nhỉ??" Tôi nhận xét theo kiểu ghẹo gan.
Pha chửi thề một tiếng trước khi nhìn Yo thật âu yếm trong khi tay vẫn xoa đầu ru em ấy vào giấc ngủ nhanh hơn. Tôi chỉ có thể nhếch miệng khi nghìn thấy cảnh ấy, sau đó chuyển ánh mắt về phía người mà tôi yêu thương nhất.
Nghiêm túc này, nếu như có một thứ... Không, phải nói là một người có thể khiến chúng tôi (những Nam khôi từ trường đại học) có thể trở nên yếu đuối rồi lại mang tới sức mạnh tinh thần trong cùng một lúc, thì chỉ có thể là người chúng tôi yêu suốt cả cuộc đời này thôi.
Trước khi lái đi, tôi phải đảm bảo được Beam đang thoải mái nhất với vị trí nằm hiện tại. Nơi chúng tôi tới không quá xa so với thủ đô Thái Lan. Hua Hin chính là địa điểm du lịch phù hợp nhất cho những người muốn thư giãn mà không phải đi xa khỏi thành phố Bangkok. Nơi đó cũng tổ chức rất nhiều hoạt động vui nhộn, và đương nhiên, đây là nơi các bãi biển đẹp của đất nước cũng như các khu nghỉ dưỡng tốt nhất tập trung lại.
Mingkwan chắc chắn đã lập kế hoạch sẵn cho ngày hôm nay rồi. Nó thực sự muốn tạo một sự bất ngờ hoàn hảo dành cho chàng người yêu Kit giống như những gì nó đã từng làm mọi năm.
Đột nhiên, cái thằng đứng sau vụ đi chơi này gọi tới, làm cho người đang nằm đằng sau tôi bật dậy chỉ vì tôi quên để điện thoại ở chế độ im lặng.
Tôi trả lời điện thoại ngay lập tức khi Beam vẫn còn đang mệt mỏi đảo mắt xung quanh.
Ming muốn thông báo bọn nó đang ở đâu trong khi Kit đang mải ngủ trong xe, không hề biết được rằng bọn nó không phải đang đi về nhà. Ming đang lo lắng không biết Kit sẽ phản ứng ra sao khi thức dậy và nhìn thấy nó đang lái xe theo một hướng khác. Thật buồn cười khi nhìn cách lăn tăn mọi chuyện liên quan tới Kit dù bọn nó đã ở bên nhau từ rất lâu rồi.
Trong lúc đó, Beam chỉnh lại ghế và quay sang nhìn tôi.
"Hey, Mingkwan. Tao phải lái xe. Nói chuyện sau nhé" Tôi lầm bầm và nhanh chóng ngắt điện thoại để chăm sóc cho người yêu vừa tỉnh dậy của tôi (nếu Beam biết được suy nghĩ của tôi lúc này, cậu ấy chắc chắn sẽ lại nói tôi sến. Cậu ấy cực kì ghét như thế, nhưng tôi lại thích)
"Chúng ta đang ở đâu??" Cậu ấy hỏi, ngáp một cái thật đáng yêu.
"Đường Chom Sin. Em có cần gì không??"
"Dừng lại ở cửa hàng tiện lợi nào đó gần đây đi. Tao muốn mua cafe"