Chereads / Hai Trăng / Chapter 27 - Chương 26

Chapter 27 - Chương 26

Lời kể của Beam.

Nếu như tất cả những lý do, sự lưỡng lự, nỗi sợ hãi đều được bỏ qua, liệu tôi có thể tìm ra được câu trả lời cho tất cả những câu hỏi tôi đã đặt ra?? Và gọi tên được cho thứ cảm xúc đang sôi trào từ trong tâm can này?? Những thứ cảm xúc đã đuổi theo tôi mỗi lần tôi nhìn thấy nó, nhưng cái lý do khiến tôi hiểu được, nó không có khả năng xảy ra; khiến tôi nghi ngờ chính cả bản thân mình bởi vì sự bấp bênh, làm tăng lên nỗi sợ hãi không tên trong lòng; cho đến khi dẫn tôi tới những điều chắc chắn, không thể chối cãi về cảm xúc của chính mình.

Nếu như chúng ta lờ đi mọi thứ, liệu sự bối rối trong tâm trí sẽ chấm dứt và tôi có thể tìm được lối thoát cho cái mê cung tôi đang mắc phải này không??

Một lần và mãi mãi, tôi chỉ muốn làm rõ ràng thứ cảm xúc này và sẽ không trốn chạy nó nữa. Quên đi hết tất cả những bề ngoài giả tạo tôi đã từng có, và ngừng chạy khỏi những thứ không quen này. Bởi vì tôi không muốn mất đi những gì tâm trí quái đản và trái tim kì lạ này đã từng hét lên rất nhiều lần.

Tôi không biết chính xác bằng cách nào, bao giờ, ở đâu những chuyện này xảy ra.

Các bạn liệu có thể nhận thức được rõ ràng các bạn đã mê đắm một người từ bao giờ hay không?? Thứ cảm xúc đó chỉ đến và khiến cho bạn ngạc nhiên bối rối giống như viên đạn tìm bắn mục tiêu của nó mà thôi.

Rất nhanh và gây nguy hiểm chết người. Đến khi bạn nhận ra được nó, bạn đã chảy máu rất nhiều tới mức không thể chữa trị được. Dù sao, là trong trường hợp bạn vẫn muốn tiếp tục chặng đường này, để biết được bạn có thể đi bao xa...

Tôi không biết được chính xác bằng cách nào, bao giờ, ở đâu những chuyện này xảy ra. Nhưng tôi đoán rằng, tôi biết rõ câu trả lời tại sao.

Forth đã luôn là một người bạn tốt và một người bạn rượu đáng tin cậy, nổi tiếng với tất cả các cô gái giống với bạn thân của chúng tôi, Phana. Với bề ngoài nghiêm khắc, tác phong đối với phụ nữ không có chỗ chê, sự quyến rũ đó, ai có thể không bị thu hút trước người đàn ông này chứ?? Tôi thậm chí còn nói nó đáng ra nên nhận được giải Nam khôi trường thay vì người bạn thân phiền nhiễu của tôi, và đúng rồi, với câu trả lời thật lòng nhất, là bởi vì tôi tin nó có khả năng làm điều đó.

Tôi không nói rằng bạn tôi không phù hợp cho giải thưởng, tuy nhiên, không phải chúng ta sẽ có xu hướng nghiêng về người có vị trí đặc biệt trong trái tim chúng ta sao?? Tôi chỉ thường xuyên trêu nó, không biết nữa, hay tôi nên nói rằng, tôi đang gạt bỏ đi sự thật (điều mà tôi giỏi nhất) rằng tôi đã hoàn toàn rơi vào bẫy của nó rồi.

Tôi đã từng có thời gian rất dài chuyên đi ve vãn, tán tỉnh người khác, tôi thừa nhận điều đó. Nhưng khi thời gian đã trôi qua, tôi tán tỉnh các cô gái để cho các cô ấy từ bỏ nó. Tôi đã từng nói nó rất lịch sự phong nhã thế nào đúng không?? Nó hoàn toàn không biết cách từ chối các cô gái tới gần nó. Đôi lúc, sự tinh tế, sự khước từ tốt bụng thậm chí còn có thể khiến cho các cô gái mê đắm nó nhiều hơn. Và nó hoàn toàn mù tịt về vấn đề đó. Vì vậy, tôi cho nó hưởng một chút danh dự bằng cách giúp nó đuổi mấy cô nàng đó đi với một động lực không thể nói rõ mà tôi vẫn chưa nhận ra được cho tới bây giờ.

Nó hấp dẫn, theo một cách mà nó không nhận thức được.

Nó đẹp trai, một cách kì lạ nhưng nó thực sự như thế.

Nó khiến người khác ngạc nhiên, với giọng nói thiên thần và sự ngọt ngào.

Nó hoàn hảo, với tất cả những thói xấu và sự thiếu sót đó.

Và nó chính là người duy nhất, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ làm tôi cảm thấy hoàn thiện hơn.

Là chỉ dẫn duy nhất cho tâm trí mù sương này, là nơi thanh bình cho con tim hỗn độn này đây, và là câu trả lời cho tất cả những câu hỏi trong cả cuộc đời tôi.

Chưa từng một lần trong những giấc mơ điên rồ của tôi, tôi có được loại cảm giác mạnh mẽ tới như vậy với một người... Đủ để khiến tôi quên đi người tôi đáng ra nên trở thành.

Làm cho mọi thứ xung quanh hỗn độn với sự lão luyện của chính mình, cho tới khi nó đến và làm tan chảy trái tim tôi.

Chết tiệt!! Tôi đang thể hiện tâm hồn thi sĩ thầm kín mà tôi chưa từng nghĩ rằng tôi có.

Lời kể của Beam.

"Wahhh!! Cảm giác ở đây thật tuyệt vời!!" Tôi hét lớn ngay khi vui vẻ bước qua cánh cửa ban công bằng kính của căn phòng chúng tôi đã thuê. Nơi này đối diện với khung cảnh mịt mù của bãi biển thinh lặng.

Dù tôi đã nói những lời đó, nhưng tôi lại không cần thiết phải đi tới nơi nào đó xa lánh mọi thứ để thanh tẩy tâm trí bởi vì giờ đây, tôi đã có được câu trả lời của chính mình. Nhưng tới cuối cùng, tôi vẫn kéo Forth tới bờ biển gần nhất bên ngoài thành phố bằng xe máy của nó. Đây là lần đầu tiên tôi ngồi lên đó. Tôi không thường xuyên di chuyển bằng các phương tiện hai bánh, nhưng tôi có lựa chọn nào khác không khi tôi không mang xe của tôi đi chứ?? Nếu như chúng tôi lựa chọn việc về qua phòng kí túc, sẽ tốn nhiều thời gian hơn để trở về sớm cho tiết học ngày mai.

Tôi biết điều tôi vừa làm sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho cả hai chúng tôi. Tuy nhiên, thậm chí chỉ trong một tối thôi, tôi muốn ở bên cạnh nó... Chỉ có hai chúng tôi.

Dù sao thì, đây cũng chẳng phải một trải nghiệm xấu gì cả, kể cả khi tôi không vòng tay bám vào người nó giống như những gì con whore-snake kia đã làm. Vẫn còn một chút xấu hổ trong tôi sau những gì tôi đã làm chứ. Tôi chỉ nắm lấy một bên áo của nó thôi. Nhưng thằng Forth chết tiệt đó không đột ngột lên ga thì cũng là bỗng dưng bóp phanh, khiến tôi buộc phải ôm chắc lấy nó. Tôi đấm nó rất mạnh mỗi lần nó làm như thế khiến nó cười rất vui vẻ.

(Whore-snake: Đã đọc qua chap trước thì chắc mọi người cũng hiểu đây là chỉ tới Dream rồi nhỉ)

Thật thắc mắc liệu tôi có để lại vết bầm trên người nó không bởi vì tôi chỉ đấm có một bên thôi??

Quay lại lúc này, tôi để cơn gió nhẹ mang mùi hương biển cả nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt và cơ thể, tôi nhắm mắt lại, hít thở sâu bầu không khí trong lành nơi đây. Nếu như tôi ở trong ký túc xá lúc này, tôi chắc chắn không thể làm điều đó bởi vì mũi tôi sẽ ngay lập tức bị lấp đầy với mùi ga ô nhiễm thay vì hương thơm từ biển cả dội về. Đó là lý do tôi thích đi tới những vùng nông thôn, đặc biệt là những nơi gần biển, hơn là đi lại giữa những thành phố đông đúc. Không khí trong lành, và những đám đông bước chậm cho tôi cảm giác thanh bình, nơi tôi có thể là một tôi hoàn hảo.

Đột nhiên, hai cánh tay ấm áp trượt tới hai bên người tôi nắm chặt lan can chỗ tôi đang dựa vào, làm tôi trở thành tù nhân trong vòng tay ấy. Tôi hơi nghiêng đầu sang trái khi nó đặt cằm lên vai phải của tôi.

"Vậy, cậu Baramee. Cậu có muốn giải thích một chút về hành động ngày hôm nay cho tôi được không??" Nó hỏi với chất giọng mà tất cả các nhà thơ, nhạc sĩ balat, người viết lời nhạc đều sẽ phải thấy hổ thẹn. Tôi không thể nhịn được việc thở dài và lộ ra khuôn mặt vô cảm.

"Ngừng ngay mấy cái trò sến súa làm tao phát cáu đó đi" Tôi nói khi cử động vai phải lên xuống khiến đầu nó gật gù giống như mấy con búp bê lúc lắc thường được đặt ở đầu xe vậy.

Forth chỉ cười, sau đó ngẩng đầu lên khỏi vai tôi.

"Hỏi một câu thôi mà cũng bị coi là sến hả?"

Mày còn dám hỏi tao điều đó??

"Đúnggggg!! Đặc biệt là với cái chất giọng đó!! Tao đã suýt muốn nôn!!"

"Woah!! Chúng ta chỉ mới hôn một cái mà em đã có thai rồi sao??"

Uhm... Tôi có thể quay ngược thời gian lại và thay đổi hết tất cả những thứ tôi đã làm chỉ vì bùng nổ cảm xúc không?? Thay vì hôn lên đôi môi dâm dục chết tiệt này, tôi có thể đấm thật mạnh vào khuôn mặt quá mức ngu ngốc đó có được không??

"Có thai cái con m* mày" Tôi lầm bầm trong khi nhăn mặt. "Sao?? Tinh dịch của mày được chuyển vào chứa trong miệng rồi sao??"

Không thể thắc mắc được khi nó thích tự kiêu như vậy!!

"Tôi không biết. Em có thể kiểm tra giúp tôi không??"

Tôi mạnh tay huých khuỷu tay vào bụng nó khiến nó cong người giật lùi về phía sau và phá tan nhà tù nhỏ nó đã tạo ra quanh tôi. Tôi dùng cơ hội này để chạy vào phòng và ngồi trên chiếc giường king-sized...

Tôi đã để nó chọn phòng -_-"

Không chạy trốn nữa... Nhưng tôi đang làm cái gì đây??

Nó theo sau tôi với lông mày nhướng lên thấy ghét.

"Tôi không thể hiểu em được. Em đã kéo tôi tới đây, tôi nghĩ rằng em cuối cùng cũng chịu bày tỏ tình cảm sau nụ hôn đó, nhưng sao em lại lạm dụng thể chất tôi như thế??" Nó đột ngột nhảy lên giường, sau đó nhìn về phía tôi với ánh mắt cún con. "Tôi đã nghĩ, tôi cuối cùng cũng có thể thực sự ở bên em!!"

Tôi cầm một chiếc gối và ném thẳng vào cái khuôn mặt ngu ngốc nhưng được yêu thích tới chết tiệt đó. Nghiêm túc đó, sao nó có thể gây phiền nhiễu tới đáng ghét, sau đó lại ngọt ngào làm tôi nguôi giận ngay lập tức được như vậy??

Thật đúng là không thể tin được!!

Tuy nhiên, tôi sẽ không trao đổi khoảnh khắc này với bất cứ thứ gì khác dù đôi lúc nó tự phụ và phiền phức tới mức không thể tin được.

"Nhân tiện, cái truyền thống quái quỷ của mày thế nào rồi??" Tôi ngay lập tức đổi chủ đề trước khi có thêm bất kỳ điều nào khác gây khó chịu tuôn ra từ mồm nó. "Dựa vào những gì tao thấy, có vẻ như mày đã giải quyết được vấn đề rồi nhỉ?? Ngài quản lý đã cho mày cơ hội thứ hai??"

Nó ôm lấy chiếc gối tôi đã ném cho nó lúc trước, sau đó nhìn tôi, gật đầu và cho tôi một nụ cười thích thú.

"Em Dream đã giúp chúng tôi!!"

Cái. Quái. Gì?!

"Tôi nghĩ là em ấy đã thuyết phục chú từ bỏ quyết định của ông ấy và khuyên giải các bậc phụ huynh, hoặc có lẽ em ấy đã nói truyền thống đó có ý nghĩa thế nào với chúng tôi. Chúng tôi đều rất vui vì đã giữ được truyền thống này. Thật sự không biết nên làm điều gì nếu như em ấy không ở bên chúng tôi... Hey!! Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế. Tôi chỉ nói thôi, chúng tôi rất vui vì em ấy đã giúp!!"

"Mày thích cô ta?? Bọn mày đã bị ghép đôi suốt bởi mấy người trong đội suốt thời gian qua còn gì!!"

Nó ngẩng mặt lên nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt.

"Trời, không! Tôi nói với em rồi, chỉ có một người tôi yêu rất nhiều, và người đó CHÍNH LÀ EM. Tôi chỉ cảm thấy biết ơn em Dream bởi vì những gì em ấy làm cho khoa chúng tôi thôi"

Tốt lắm. Nhưng chỉ cần nhắc tới cái tên đó đã đủ làm tôi cực kì tức giận rồi đó!!

Và giờ con whore-snake đó còn định cướp công của người khác??

Khi Forth rời khỏi phòng tôi sáng nay, tôi ngay lập tức gọi cho cha tôi, người là cổ đông chính của trường Đại học. Càng nhiều càng tốt, tôi thực sự không muốn sử dụng tới sự ảnh hưởng của ông ấy để có được bất cứ thứ gì tôi muốn. Tôi còn chẳng nói với ông ấy là bạn thân tôi và tôi sẽ đi học tại trường này (bởi vì điều đó là tốt nhất với chúng tôi) vì chúng tôi không muốn được ông ấy nâng đỡ. Điều đó chẳng thích đáng chút nào. Dù sao thì, có quá nhiều người tên Baramee, vậy nên, chả ai có thể tra ra được tôi có liên quan gì tới ông ấy. Tôi thường cho mấy người hỏi tôi một câu trả lời mơ hồ. May mắn thay, chúng tôi được chấp nhận việc sống tự lập, và ông ấy cũng chỉ mới tìm ra được sự thật này khi tôi xin tiền học và tiền tiêu vặt thôi (Hehe! Tôi đúng là một thằng con trai tốt mà, có phải không??) Tôi cũng đã nói với cha việc đừng cho ai biết rằng con trai ông ấy đang học tại ngôi trường mà ông có rất nhiều quyền hạn với nó, vì tôi rất ghét việc được đối xử khác với mọi người. Chỉ có hai thằng bạn thân tôi biết sự thật này thôi. Đôi lúc, khi mọi thứ ở trường quá mức kinh khủng, bọn nó thường trêu rằng cứ dùng sự ảnh hưởng của cha tôi thì mọi chuyện sẽ trôi qua một cách dễ dàng. Nhưng chúng tôi chưa từng làm điều đó.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi cần sự ảnh hưởng của cha để giúp tôi với vấn đề của khoa Kỹ thuật (Đương nhiên, ông ấy cũng đã biết về vấn đề này và cũng chính là một phiếu chọn cách hủy bỏ hệ thống SOTUS để giải quyết vấn đề) Nhưng ông lại thắc mắc tại sao tôi lại quan tâm tới vấn đề của khoa Kỹ thuật.

Đúng, tôi biết rằng có những việc tôi không nên bận tâm tới, nhưng một người đặc biệt trong trái tim tôi chắc chắn sẽ rất đau lòng nếu như những gì nó đã rất cố gắng để làm được đều mất hết. Ông ấy có vẻ không thoải mái lắm với câu trả lời của tôi khiến cho đầu dây bên kia im lặng mất vài phút...

"Con không nên bị quá trói buộc với một người như vậy được đâu, con trai. Điều đó có thể khiến con đau khổ đó. Ta ổn nếu như con tiếp tục tán tỉnh các cô gái khác nhau... Chỉ là, đừng trao con tim đi dễ dàng quá" Đó là những lời ông ấy nói với tôi...

Tôi không thể trách cứ cha vì làm mọi thứ trở nên rối tung như thế. Sau khi mẹ tôi bỏ chúng tôi đi theo một người đàn ông khác làm gia đình tan vỡ, đập nát trái tim cha tôi. Ông không muốn tôi gặp phải chuyện tương tự.

Nhưng tôi biết, tôi sẽ không. Tôi chắc chắn đó.

Tuy nhiên, ông ấy có thể chống lại lời đề nghị đầu tiên của cậu con trai duy nhất này không?? Tôi luôn luôn có được sự yêu thích của cha tôi, dù sao, ông cũng đã đảm bảo ông ấy cũng sẽ nói chuyện với người quản lý đương nhiệm về vấn đề này. Cha tôi chính là một người có tài nói chuyện xuất sắc. Tôi chắc chắn ông ấy sẽ thành công, thậm chí là sẽ có được cách giải quyết hợp lý với các bậc phụ huynh.

Trước buổi trưa, ông ấy đã gọi điện cho tôi nói chuyện tôi nhờ đã xong rồi.

.

.

.

Nhưng mà, có người nào đó đã cướp công mất rồi!!

Tôi không muốn nói xấu ngài quản lý, nhưng ông ấy chẳng có quyền hạn gì để nói nếu như chuyện này liên quan tới quyết định chính thức từ nhà trường. Nó phụ thuộc vào những thành viên ban giám đốc, bao gồm tất cả các cổ đông.

Cũng chẳng trách, tất cả thành viên của đội huấn luyện đều đối xử với con whore-snake đó như thiên thần của họ.

Tsk!!

"Tao nghĩ, của tao phải gọi lại cho cha để hoàn toàn loại bỏ cái hệ thống SOTUS kì quặc kia mất" Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi quần, nhưng nó đột nhiên bị lấy khỏi tôi luôn.

Tôi quay sang Forth với lông mày nhướng lên một chút.

Mặt nó xuất hiện một dấu chấm to đùng luôn. Dấu chấm hỏi đó vẽ lên cả khuôn mặt đẹp trai... Ah, không... Khuôn mặt ngu ngốc của nó.

"Ý em là sao?" Nó hỏi. "Sao chuyện này lại liên quan tới cha em?? Nếu em nói tôi là bạn trai của em, tôi sẽ không để ý đâu... Nhưng em lại nói tới SOTUS. Có phải ông ấy có liên quan tới chuyện này không??"

"Có, ông ấy có!! Thằng đần nhà mày!!"

Tôi đã làm mọi thứ... Uhm... Cũng không hẳn, là cha tôi... Nhưng, cái quái gì!! Tôi là người đã thuyết phục ông ấy giúp đỡ họ!! Vậy mà họ lại tán dương rằng Dream... Sao cũng được?? Tôi vốn thực sự chẳng quan tâm tới những điều người khác nghĩ gì cả. Tôi chỉ muốn làm rõ điều đó với cái thằng đần độn này bên cạnh tôi, người đang ngày càng bối rối hơn.

Haizz... Tôi phải giải thích chút thôi!!

Nó cách xa tôi một chút sau khi tôi giải thích. Có lẽ, nó không tin vào sự thật việc tôi có liên quan tới ban giám đốc hoặc tôi có khả năng làm được những gì tôi vừa làm cho nó. Tôi chỉ đánh nó vài phát bằng cái gối để cho nó nhận thức ra vài chuyện.

"... Nói đơn giản thì... Em là con trai của chủ tịch nhà trường..." Nó lẩm bẩm.

"Tao không phảiiiii"

Ờ... Ừm... Nghĩ về điều đó thì... Tôi đúng là như vậy. Nhưng tôi không muốn bị gắn mác con trai của ngài chủ tịch đâu!!

Đây chính là lý do tại sao tôi không muốn làm lộ bối cảnh gia đình ra.

"Tôi chết rồi..."

"Tsk!! Tại sao?? Mất trứng và không muốn theo đuổi tao nữa??"

"Đương nhiên là không!! Kể cả cha em có là vua của đất nước này, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu!! Tôi chỉ vừa nhận ra rằng tôi không nghiêm túc với một vài môn trong học kì này. Tôi không thể trượt được. Tôi phải giữ chút mặt mũi để gặp cha em nữa"

"Ông ấy nghĩ mày là người tốt" Tôi lầm bầm, sau đó để tâm trí trôi dạt tới những thứ khác.

Dù cha tôi có bận rộn với những công việc khác, ông ấy vẫn biết mọi thứ xảy ra tại trường đại học. Nhớ tại sao tôi lại có rất nhiều thông tin liên quan tới các vấn đề ở khoa Kỹ thuật chứ?? Tôi lấy chúng từ cha tôi. Khi P'Tae bị đổi chỗ bởi Forth, ông ấy đã nói với tôi. Ông ấy đã nghĩ, Forth sẽ là một dàn anh huấn luyện tốt hơn P'Tae dựa trên tính cách của nó.

"Em đã nói về tôi với ông ấy??" Một nụ cười quyến rũ xuất hiện trên môi nó.

"Aishh!! Nó không phải như mày nghĩ đâu!! Đương nhiên là ông ấy cần phải biết những thứ đã diễn ra ỏ học viện. Ông ấy biết rằng mày là đàn anh huấn luyện mới của khoa, và ông ấy nghĩ mày đã làm rất tốt"

Khoan đã... Tôi nói thế có ổn không đây?? Nhìn nó như vừa trúng được giải độc đắc vậy!!

"Thật tốt khi biết được cha em đánh giá tôi cao như vậy. Điều đó có nghĩa là, ông ấy đã chấp nhận tôi là người yêu của em đúng không?? Ông ấy không thể nói thế nếu như chưa xem qua bối cảnh của tôi, và chắc chắn ông ấy cũng đã biết tôi đang theo đuổi em"

* Tiếng thở dài* Đó là sự thật!!

Có một điều cha và tôi rất giống nhau, đó là cực kì nhiều chuyện. Ông ấy có thể điều tra bất cứ ai mà ông ấy muốn!! Đó là lý do lúc đầu tôi không thể hiểu được tại sao ông ấy lại hỏi tôi quan tâm tới những vấn đề của mấy chàng Kỹ sư tương lai đó. Nhưng khi tôi biết rõ chuyện này, tôi cũng biết luôn là ông ấy đã biết toàn bộ những chuyện đã xảy ra với cuộc sống Đại học của tôi. Đặc biệt là vụ Forth vui vẻ tuyên bố với tất cả mọi người vì cảm giác của nó đối với tôi.

Có lẽ ông ấy muốn tôi tự mình nói với ông ấy chăng?? Liệu ông ấy sẽ nghĩ gì??

Nhưng do ông ấy chẳng nói gì về chuyện này ngoại trừ những lời sáng nay, tôi đoán, chắc ông ấy ổn với điều này... Hay đó chỉ là một lời mỉa mai khác??

"Tao không biết... Mày nên hỏi ông ấy..."

"Vậy, em đồng ý cho tôi gặp ông ấy??"

".........Cứ làm cái gì mày muốn"

Nhưng tôi nghĩ là tôi không nên nói nhưng lời ấy vì nó đột nhiên lão vào người tôi khiến cả hai cùng ngã xuống giường, sau đó nó ôm tôi rất chặt.

"M* mày thằng Forth!! Mày đang làm cái trò gì vậy?! Mày quá nặng rồi đấy!!" Tôi phàn nàn trong khi cố thoát ra để không bị nó đè ở dưới nữa.

"Em đã nói tôi có thể làm bất cứ thứ gì tôi muốn, đúng không??"

"Đó không phải ý của taooooo"

*Cười khúc khích* "Chúng ta có thể để như này một lúc thôi được không?? Tôi thật sự muốn ôm em!!"

Eh!! Cái quái gì?!! Tao không muốn!!! Mày chỉ đang làm tao nghĩ tới mấy thứ bẩn thỉu thôi!!!

"Cảm ơn em..." Nó đột ngột thì thầm làm tôi ngừng ngọ nguậy cố thoát ra. "Cảm ơn em vì tất cả mọi thứ... Vì đã giúp chúng tôi. Nó có ý nghĩ rất lớn đối với tôi"

Sự im lặng, giọng nói dịu dàng của nó mang hơi ấm tới cho trái tim tôi.

"Cứ như là tao có lựa chọn nào khác..." Tôi châm biếm và tôi cảm nhận được nụ cười của nó trên vai tôi. "Nhưng nếu như mày để tao đau cơ thêm lần nữa vì ôm chặt tao như thế này, tao sẽ đạp chết mày"

"Em có thể chỉ hôn tôi thôi không??"

Nó siết chặt vòng ôm lại để nhìn thấy vào mắt tôi.

Tôi muốn quay đi hướng khác, tự thoát ra khỏi nó, nhưng tôi biết rất khó để có thể tránh được khỏi đôi mắt có hồn kia và cả khuôn mặt đẹp trai tới mức sai trái đó được.

Đôi mắt kia đang nóng rực. Bờ môi đang mời gọi. Thật sự là khổng thể nào kháng cự lại được mong ước của nó...

.

.

.

... Và cả mong ước của tôi nữa.

Lời kể của Forth.

"Em có thể chỉ hôn tôi thôi được không??"

Những lời đó được tuôn ra khỏi miệng tôi vốn chỉ để ghẹo cậu ấy một chút, làm cậu ấy sửng sốt lấy chút uy vì cậu ấy luôn khôi lỏi tới mức đáng ghét... Tuy nhiên, khoảnh khắc mắt tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai nhưng lại đáng yêu xinh đẹp đó của cậu ấy, tôi lập tức hiểu ra những gì tôi nghĩ vừa rồi, cũng chỉ là dối trá.

Đó là một lời nói dối khi tôi nói tôi chỉ có ý định trêu chọc cậu ấy, một người khôn lỏi như cậu ấy, bởi vì trong suốt thời gian vừa qua, điều này chính là khát khao cháy bỏng nhất của tôi.

Câụ ấy im lặng nhìn tôi. Đôi mắt cậu ấy như đang nghiên cứu những lời nói của tôi thật lòng tới mức nào.

Tôi nhìn lại, để cho cậu ấy biết được tất cả những cảm xúc đang âm ỉ cháy trong lòng tôi. Những cảm xúc mà tôi đã phải cố kiềm chế mỗi lần tôi ở bên cạnh cấu ấy, bởi vì tôi không muốn mọi thứ tiến triển quá nhanh do cậu ấy còn xa lạ và vẫn còn trong quá trình tìm hiểu về vấn đề này.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, sau khi Beam đã hôn tôi tại bãi đỗ xe, vì cậu ấy rõ ràng đã ghen với đám nữ sinh năm nhất đó (dù tôi biết là cậu ấy sẽ không bao giờ thừa nhận đâu) và giúp đỡ khoa chúng tôi, thứ cảm xúc tôi luôn liều mạng kiềm chế bao lâu nay đang treo nặng trên một sợi chỉ và nó đang từng chút từng chút một căng ra muốn đứt. Tôi đã có cảm giác bản thân mình luôn thôi thúc mạnh mẽ để ngậm chặt lấy khuôn miệng kia, để ban thưởng cho những gì cậu ấy đã làm vì khoa chúng tôi.

Nhưng, tôi đang đùa ai đây??

Dù cậu ấy có làm cái gì, tôi cũng luôn cố lấy điều đó làm cơ hội cho chính bản thân mình tiến gần (theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng) tới cậu ấy.

Tôi cố giữ bình ổn nhịp thở khi đôi mắt màu cafe của cậu ấy dần tối hơn, phản chiếu lại rõ ràng hình ảnh của tôi.

Có phải cậu ấy cho phép tôi rồi không??

Tôi tiến gần tới, chỉ vậy cũng đã đủ khiến hơi thở của tôi loạn nhịp. Tôi chờ đợi sự phản đối hay một hành động bạo lực nào đó xuất hiện, nhưng hoàn toàn không có. Thay vào đó, cậu ấy lại thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, đòi hỏi nụ hôn tới từ bờ môi đang thèm khát của tôi.

Tôi đã chịu thua trước cậu ấy rồi. Đôi môi ấy nhẹ nhàng nhấn vào môi tôi, khiến tôi bùng nổ trong sự ngọt ngào và say sưa. Đôi môi ấy khiến tôi cảm nhận được sự trao đổi từng nhịp thở gấp gáp. Đôi môi ấy ấm áp hơn, mềm mại hơn và ngọt ngào hơn tất cả những gì tôi có thể tưởng tượng ra trong lúc này. Tôi không thể chịu đựng được việc di chuyển tới gần hơn, ấn lưng cậu ấy đặt lên giường. Cảm giác đụng chạm giữa lưỡi chúng tôi tạo xúc cảm mạnh mẽ của sự ấm áp lan tràn tới khắp toàn bộ cơ thể tôi, cho tôi một cảm giác run rẩy, sung sướng từ mỗi dây thần kinh truyền lại, và làm bùng lên ngọn lửa ham muốn trong con người tôi...

Tôi đẩy cậu ấy ra trước khi tôi hoàn toàn mất kiểm soát, điều đó đã bắt đầu với sự phình lên ở một bộ phận nào đó dưới lớp quần tôi rồi, và có lẽ là của cả cậu ấy.

Cậu ấy mở mắt ra và nhìn vào mắt tôi, tìm kiếm lý do sao tôi lại dừng lại.

"Tôi muốn em... Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện mà em không muốn" Tôi giải thích, giọng nói trầm đục với sự khao khát khó có thể che dấu được.

"Mày nghĩ, tao không muốn chuyện này sao??"

Không!!

Mọi thứ về cậu ấy đều phản ánh hết tất cả cảm xúc và sự ham muốn của tôi. Tôi có thể cảm nhận được một chút sự kiềm chế còn sót lại trong tôi, đã bay vụt khỏi tầm tay rồi.

"Em biết chuyện gì sẽ diễn ra nếu như chúng ta không dừng lại, đúng không??" Tôi nói.

Lồng ngực cậu ấy phập phồng lên xuống "Tao biết!!"

"Nó sẽ không giống với những người yêu cũ của em đâu"

Tại sao tôi lại thấy nhói trong tim khi nhớ lại những kí ức về điều đó chứ??

Một dấu hiệu của sự tức giận thoáng qua trên khuôn mặt cậu ấy. "Họ không phải người yêu taooooo!!! Sao mày cứ phải khiến cho mọi chuyện xảy ra hoàn toàn bất ngờ như thế?? Và tao biết rõ rằng mày sẽ không bao giờ giống như thế... Mày khác với bọn họ... Mày là Forth... Và..." Cậu ấy đột nhiên trốn khỏi ánh nhìn tới của tôi để che dấu sự xấu hổ đã xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu kia. "... Mày giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim tao" Cậu ấy lầm bầm.

....

Có phải tôi vừa nghe lời đó từ cậu ấy không?? Trái tim tôi đang đập điên cuồng và mạnh mẽ trong lồng ngực vì có lẽ tôi đã nghe nhầm rồi.

"Em vừa nói gì vậy??" Tôi hỏi, đôi môi hơi run một chút. Nhưng sự ấm áp và vui vẻ quen thuộc đang cuộn lên trong lồng ngực này nói cho tôi biết, tôi đã nghe những lời đó từ cậu ấy.

Tôi đã giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim cậu ấy rồi sao??

Cậu ấy cắn cắn môi dưới để che đi sự xấu hổ. Cậu ấy luôn làm như thế và khiến tôi thấy thật vinh hạnh khi được cắn nó vì cậu ấy.

Cho tới khi tôi nhận ra, tôi đã đang ngậm lấy môi dưới của cậu ấy rồi. Tôi nghĩ, tôi nghe thấy âm thanh cắn xé tất cả sự kiềm chế còn lại trong tôi vì tôi chẳng thể ngăn cản chính bản thân mình thêm một chút nào nữa. Dù sao thì, cậu ấy cũng không chống đối và cũng chẳng đẩy tôi ra. Hơn thế nữa, cậu ấy đáp trả lại tất cả các nụ hôn với sự mãnh liệt và đam mê tương tự khiến tôi thấy trong cơ thể tôi, sự rung động không thể ngừng lại nữa. Tôi cực kì muốn cậu ấy.

"Beam..." Tôi thổi hơi vào tai cậu ấy khiến cậu ấy cứng đờ người. "Làm ơn hãy nói em cũng muốn tôi nữa" Tôi hít một hơi trên má cậu ấy.

"Điều đó chưa rõ ràng sao??" Cậu ấy càu nhàu một chút làm tôi cười.

Đúng, điều đó đã quá rõ ràng rồi!!

"Nhưng tôi muốn nghe chính miệng em nói ra!!"

Cậu ấy thở dài, có vẻ giống như đang thất vọng. Nhưng tôi lại thấy điều đó rất đáng yêu. Cậu ấy quay mặt nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Mày quá mức đáng ghét!!! Mày có biết điều đó không???" Tôi cười ngờ nghệch. "Tuy nhiên, tao vẫn muốn mày. Mày là người duy nhất tao có cảm giác như thế này, làm tao cảm thấy như thế này. Cho nên, nếu như mày không ngừng hỏi mấy câu nhạt nhẽo đó và cứ tiếp tục gây khó chịu cho tao thế này, tao sẽ cho mày ăn giày của tao!!!"

Đây mới chính xác là Beam mà tôi biết!!

Tôi chỉ có thể cười. Sự nóng lên trên khuôn mặt đã vốn đỏ ửng của cậu ấy khiến tôi thấy hoa mắt một chút khi nghĩ chuyện này sẽ thực sự xảy ra. Việc chúng tôi làm tiếp theo sẽ vượt ngoài giới hạn của việc chỉ hôn, không vì tác dụng của rượu cũng chẳng phải là một giấc mơ.

Một cách ngậm ngừng, tôi tiến tới gần cậu ấy, nghiêng người xuống giữ lấy cằm cậu ấy với vài ngón tay, hôn thật nhẹ vào đôi môi ngọt ngào đó rồi trượt xuống cổ.

Dù sao thì, miệng cậu ấy vẫn tốt hơn giày chứ!!

Tôi có cảm giác mạch của cậu ấy đều đập mạnh hơn một chút tại mỗi nơi tôi đặt môi xuống. Tôi cho phép bản thân mình được vui vẻ một chút khi hít một hơi, thở ra trong hương thơm ngon lành của sương mai trong khi bàn tay du ngoạn khắp cơ thể cậu ấy, cởi từng nút áo và cảm nhận làn da đã nóng rực phía dưới.

Hơi thở cậu ấy bỗng ngưng đọng theo cái chạm vào của tôi. Các ngón tay trượt lên vị trí xương sống của cậu ấy. Da cậu ấy nhợt nhạt hơn làn da rám nắng của tôi. Sự cân đối của cơ thể cậu ấy đã hoàn toàn vượt xa những gì tôi tưởng tượng.

Chúng tôi cùng thở dốc, cố giữ cho bản thân phải thật bình tĩnh.

Tôi hôn cậu ấy, một cách mạnh mẽ nhưng chậm rãi, để cho cậu ấy biết được tất cả cảm xúc của tôi trong lúc này. Tay tôi lướt qua một chút vùng bụng đang căng lên của cậu ấy, vuốt ve qua từng nhịp thở lên xuống của cả hai chúng tôi. Sau đó, tôi chạm tới hàng lông mờ với lòng bàn tay, cho tới khi cậu ấy bớt căng thẳng. Cậu ấy cũng đang hồi hộp như tôi vậy.

Hơi thở của cậu gấp dần lên khi tôi lột bỏ từng lớp áo quần đang ngăn cách chúng tôi với đôi tay vẫn còn đang run run còn chưa dám tin đây là sự thật. Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mọi thứ như lần đầu tiên, dù tôi đã làm chuyện này trước đây rồi.

Chỉ vì lần này là Beam có đúng không??

Nó sẽ khác hoàn toàn nếu như bạn làm điều này với người bạn yêu thương rất nhiều. Mọi thứ sẽ đều giống như lần đầu tiên: sự kích thích, sự vui vẻ, đôi lúc còn là cảm giác các dây thần kinh căng ra tới mức muốn nổ tung. Trong khi đó, cậu người yêu này của tôi cũng đang cởi từng thứ quần áo trên người tôi ra với một cử chỉ thanh tao, đặt từng đốm lửa nhỏ trong mỗi cái chạm lướt qua từ bàn tay ấy lên da thịt tôi.

Lại có thêm một khoảng thời gian đụng chạm, hôn môi trong khi cái quần của cậu ấy bị giật mạnh xuống và vứt xuống đất một cách không thương tiếc. Tôi mơn trớn bàn tay lướt trên đôi chân dài khiến cậu ấy rụt chân lại với tiếng rên quyến rũ phát ra từ đôi môi kia, dẫn tôi tới sự điên cuồng. Tôi liều mạng tập hợp tất cả mọi thứ tôi có thể.

Đột nhiên muốn điều này, tôi trượt tay xuống. Beam mơ hồ nhìn theo vị trí cánh tay tôi di chuyển, vẻ mặt thắc mắc, có lẽ là do sự thay đổi bất ngờ. Bàn tay tôi đặt tại vị trí giữ hai chân cậu ấy, nhấn ngón tay cái vào nơi đó, và cảm nhận cảm xúc rộn ràng điên loạn tại nơi đó. Mềm như lụa nóng.

Tôi nhìn vào cậu ấy với đôi mất hơi bị che mờ bởi dục vọng, muốn cho cậu ấy biết hiện tại tôi muốn cái gì. Cậu ấy nhìn lại tôi với ánh mắt hoài nghi, tuy nhiên, không phản đối những gì tôi có ý định làm. Sự ngầm đồng ý của cậu ấy cho tôi thoải mái đơn giản mà dùng miệng.

Dù đã có rất nhiều kinh nghiệm, Beam lại phản ứng giống một đứa trẻ tới loại cảm giác này. Cậu ấy để lộ ra những tiếng rên mềm mại, hơi sốc và cơ thể cậu ấy di chuyển xung quanh nơi tôi đang đặt nhiều sự chú ý vào đó. Tôi giữ chặt cậu ấy, hưởng thụ từng tiếng rên vô dụng thoát ra từ miệng Beam, thoải mái nghe nó như một bản nhạc du dương dành cho đôi tai tôi. Tôi lướt qua phần đỉnh đầu và cuộn lưỡi vòng quanh đó một chút, thật thú vị với trải nghiệm này, tôi bỗng có chút chần chừ, liếm mút trước khi trượt sâu xuống thêm một chút nữa. Tôi tự thấy bản thân luôn nghiêm túc nhìn theo từng phản ứng của cậu ấy, những phản ứng đó khiến bụng tôi cứng lại, chân run rẩy lo lắng.

Tôi có thể thấy sự phản ứng thay đổi liên tục của Beam nhưng vẫn luôn mang ý chấp nhận bên dưới tôi. Ngước lên, tôi thấy tay cậu ấy đang nắm chặt vào ga trải giường. Những biểu cảm phơi bày trên mặt cậu ấy khuấy động tâm can tôi, khiến tôi càng nhận thấy được sự nóng lên, trướng lên của vật trong miệng.

Tôi bỏ vật trong miệng ra trước khi sự hứng thú bộc phát nhiều hơn, sau đó tự đẩy người lên để xem thử vẻ mặt lúc này của Beam. Cậu ấy đang che mặt lại với cả hai bàn tay, chắc chắn rồi, là để che dấu đi sự xấu hổ.

Thật đáng yêu làm sao!!

Tôi nhẹ nhàng kéo tay cậu ấy khỏi khuôn mặt, để lộ ra ham muốn nguyên thủy trong đôi mặt tôi yêu thích.

Hơi thở của chúng tôi đều gấp gáp.

"Tôi muốn vào bên trong em" Tôi nói với giọng nhẹ nhàng đầy chân thành. "Và tôi cũng muốn em tới bên vòng tay tôi nữa"

Cậu ấy cố gắng ổn định lại nhịp thở. "Mày muốn được on-top hả??"

(On-top: Đơn giản là ở trên hay gọi là công thôi)

"Đúng vậy. Chưa bao giờ từng muốn như vậy hơn thời khắc này"

Mắt cậu ấy hiện lên một chút chần chừ, lo lắng trước khi hướng mắt nhìn về nơi khác, cắn cắn chiếc môi dưới đang yêu một chút.

"Tao không biết... Tao... Tao sợ" Câu nói ngập ngừng thoát ra giống như một đứa trẻ. Cậu ấy chưa từng yếu đuối giống như vậy khiến tôi muốn tự đấm chết chính mình vì đã đưa cậu ấy tới với trạng thái này. Trong lúc này đây, tôi muốn nhẹ nhàng ôm cậu ấy vào lòng mà vỗ về an ủi.

"Nhưng tao muốn làm chuyện này..." Cậu ấy đột nhiên nói khi ngước mắt lên nhìn tôi một chút, đôi mắt ấy thể hiện sự mềm yếu nhưng đầy quyết định. "Tao muốn mày làm tình cùng với tao"

Dù trong lòng vẫn còn chút bồn chồn không chắc chắn, nhưng cậu ấy rõ ràng cũng muốn điều này: cả trong tâm trí, trái tim và cơ thể

Và cả tôi cũng vậy.

"Tôi muốn làm tình với em" Tôi nhẹ nhàng nói, dịu dàng vuốt ve gò má cậu ấy và Beam nhắm mắt lại để từ từ cảm nhận.

Tay tôi trượt khắp chiều dài tay Beam, tìm tới bàn tay cậu ấy, đan chặt từng ngón tay lại với nhau khi tôi tiến lại gần hôn cậu ấy thật chậm rãi và thận trọng. Cơ thể cậu ấy run nhẹ một chút khiến tay tôi khi đang du ngoạn xuống phía dưới cũng chẳng còn vững nữa. Tới cả việc hít thở lúc này cũng quá khó khăn. Việc này chính là một quá trình dài của những nụ hôn thân mật khi cơ thể chúng tôi đã dần liên kết lại với nhau. Bàn tay tôi còn đang di chuyển xuống bên dưới, vẽ một được cong tuyệt đẹp trên cái lưng trắng của cậu ấy. Sau đó, tôi nâng một chân cậu ấy lên, cảm nhận sự ấm nóng chặt chẽ bên trong cậu ấy khi cậu ấy đập gót chân vào lưng tôi.

Tôi bắt đầu làm màn dạo đầu, nhấn một ngón tay đi vào nơi đó để chuẩn bị cho cậu ấy. Nó chặt quá.

Móng tay cậu ấy ghim vào lưng tôi, chửi đổng lên vì đau đớn bởi cảm giác hoàn toàn mới lạ này. Tôi thì thầm vào tai cậu ấy, cố gắng dỗ ngọt một chút bằng lời nói và những nụ hôn, làm cậu ấy tập trung vào cảm giác vui thích thay vì cái nỗi đau không thoải mái vào lúc đầu. Cậu ấy gật đầu thật giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, cho phép tôi và cả bản thân cậu ấy nữa, cảm nhận thêm về bầu không khí lãng mạn xung quanh.

Tôi chuyển động ngón tay ra vào thật chậm, theo một cách cẩn thận. Nhìn cậu ấy đỏ mặt lên với nhưng biểu cảm thay đổi từ nhăn lại do đau đớn tới dần thả lỏng thoải mái, đôi mắt mở lớn hơn và tối dần vì bị dục vọng che mờ. Tay tôi ở nơi đó thấy rất nóng, rất chặt. Ý nghĩ về những gì có thể xảy ra trên giường với cậu ấy đã vượt qua sự câu nệ trong tôi, không chỉ qua những biểu cảm trên khuôn mặt lúc này. Tôi không thể làm gì khác để an ủi ngoài việc hôn cậu ấy hết lần này tới lần khác, trong khi ngón tay tôi vẫn làm công việc của nó cho tới khi cơ thể cậu ấy mở rộng vừa đủ để sẵn sàng tiếp nhận thứ khác...

Tâm trí tôi đã trôi dạt về những điều tưởng tượng và rối bời mà tôi muốn làm cũng cậu ấy, kể từ bây giờ cho tới tương lai. Mắt tôi nhắm lại và cảm nhận nơi mà chúng tôi chuẩn bị kết hợp lại với nhau.

"Em có tin tưởng tôi không??" Tôi hỏi không đầu không đuôi với tất cả khát vọng và nỗ lực để kiềm nén bản thân lại. Đột nhiên, trái tim bỗng thấy bồn chồn với sự thật sắp tới.

"Có" Cậu ấy thở hắt ra, căng thẳng giống như kẻ có tội phải trình báo toàn bộ sự việc với quan toà.

Một cảm giác thoải mái xuất hiện, đánh tan đi sự căng thẳng, xua đuổi đi mọi sự lo lắng trong tôi. Không cần bất kì từ ngữ nào khác cả, chỉ cần một tiếng "Có" ấy đã đủ để tôi biết cậu ấy cho phép tôi... Cho phép tôi đi vào...

... Bên trong cậu ấy.

Mọi kết hợp giữa hai cơ thể với nhau thật đúng nóng bỏng. Đây chính là những gì tôi muốn, và sẽ luôn luôn muốn. Tôi không thể nghĩ ra được bất kì điều gì khác ngoài chuyển động chậm rãi đi vào sâu trong cơ thể Beam. Đỉnh đầu của tôi đã chạm vào nơi sâu thẳm nhất rồi.

Cậu ấy khóc lên và chửi tôi vì chuyện này quá đau đớn, khiến tôi cố gắng hết sức để chuyển động chậm lại và hôn nhẹ an ủi cậu ấy, cam đoán rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Tôi nghĩ, tôi cảm nhận được da tôi đã bih cào rách, một vài nơi còn có máu chảy xuống khi những móng tay của Beam giữ vào lưng tôi giống như toàn bộ mạng sống của cậu ấy đều đặt tại nơi đó vậy. Tôi để cậu ấy làm thế. Tôi không quan tâm dù trên cơ thể tôi có bao nhiêu vết thương, vết bầm tím nếu như việc đó có thể khiến cho cậu ấy thấy thoải mái hơn.

Beam luôn luôn là chiếc bánh răng quý giá của tôi... Là người duy nhất có thể làm đầy trái tim tôi và làm tâm trí tôi thoải mái mỗi khi gặp rắc rối. Là người giao nhiệm vụ và giúp tôi hoàn thành chúng trong suốt cuộc đời còn lại. Việc từ bỏ cậu ấy chính là sai lầm lớn nhất của tôi từ trước tới giờ. Tôi đã làm điều đó một lần và sẽ không bao giờ làm điều đó lần thứ hai. Chẳng còn điều gì có thể ngăn cản tôi được nữa cả.

Tôi cố gắng làm thật chậm rãi và bình tĩnh, dựa theo từng nhịp độ của cậu ấy, tới khi Beam thay đổi cảm giác và có thể chịu được tốc độ nhanh dần lên. Chúng tôi hiện tại đều đang trong một nhịp độ. Quên hết tất cả những sự kiềm chế lúc trước, toàn bộ trọng lượng cơ thể của tôi đều đặt trên người cậu ấy, toàn bộ chiều dài đều đang di chuyển bên trong cơ thể cậu ấy, đâm sâu dần. Tay tôi nhẹ nhàng nắm tay cậu ấy thật chặt. Mọi tri giác đều được vận động tới lúc này: những từ ngữ không rõ ràng nhưng ngọt ngào xuất phát từ đôi môi kia, màu đỏ đáng yêu trên khuôn mặt, sự cử động mạnh và những âm thanh va chạm nguyên thủy, thậm chí là cả sự run rẩy của cơ thể cậu ấy nữa.

"Em là của tôi, Beam". Tôi không thể nhịn được lầm bầm một chút.

"Forth..." Cậu ấy rên rỉ, nghe giống một bản nhạc du dương khi tới tai tôi.

Nhịp vận động cơ thể của chúng tôi ngày càng tăng, cánh tay ôm nhau thật chặt, môi tôi đặt trên cổ cậu ấy, mắt tôi nhắm lại cảm nhận khát khao muốn có cậu ấy lại gần nhất có thể. Tôi đã hoàn toàn ở trong cậu ấy, mỗi cái thúc mạnh đều đưa hết độ dài vào bên trong, cảm nhận sự hưng phấn của việc quan hệ, và tôi vẫn còn muốn vào được sâu thêm nữa

Tôi thấy cậu ấy bắt đầu muốn ra, và dòng chất lỏng màu trắng đầu tiên đã phun ra ngoài, nóng ẩm giống như máu. Beam tới gần tôi, và tôi cũng muốn thử trải nghiệm điều đó, tôi cố giữ một chút, sau đó đưa hết tất cả vào sâu bên trong cậu ấy.

Mọi thứ đều giống như một giấc mơ, cảm giác lâng lâng sung sướng giống như được ở trên chín tầng mây. Uớc gì tôi có thể làm thời gian ngừng lại tại đây, tôi muốn lưu giữ khoảnh khắc này... Mãi mãi...

Tôi nhẹ nhàng đặt môi lên vầng trán đẫm mồ hôi, khoé mắt vẫn còn vương vài giọt lệ, chiếc mũi cao thẳng, gò má phấn hồng, và cả đôi môi quyến rũ của cậu ấy, tất cả đều được cậu ấy vui vẻ chấp nhận.

"Cảm ơn em!!" Tôi thì thầm...

Vì đã cho tôi được trải qua giây phút tuyệt vời này.

Beam mỉm cười trong vòng ôm của tôi.

Lời kể của Beam.

Tôi nhăn trán lại khi thấy cách hai thằng bạn híp mắt nhìn tôi. Bọn nó đã nhìn tôi với ánh mắt kì lạ này kể từ lúc tới phòng ký túc của tôi rồi.

Tôi đã gọi bọn nó sáng nay để mượn vở để xem lại bài đã bỏ lỡ từ hai ngày hôm trước. Tôi không thể tới trường được vì... Uhm... Các bạn biết đó... Cảm giác đau đớn khắp toàn thân, đặc biệt là phần hông và m... đằng sau, tôi không muốn đi loạng choạng xung quanh khắp Học viện với cái dáng rề rà chậm chạp như một ông lão đâu. Thêm nữa, với cả đống dấu vết tôi được nhận từ Forth, cái người mà không hề nghĩ tới việc để hickey ở những chỗ dễ che dấu, những thứ đó đều sẽ chỉ thu hút sự chú ý và các câu hỏi từ mọi người, đặc biệt nếu như các bạn có hai thằng bạn thích xía mũi vào chuyện của người khác như tôi.

(Hickey: Cách gọi khác của dấu hôn)

Đó là tại sao, tôi chỉ muốn hai đứa bọn nó đi qua đưa vở cho để tôi chép bài mà không nói gì nhiều với bọn nó cả khi tôi gọi điện đi. Tuy nhiên, tôi ngạc nhiên khi nhìn bọn nó tới với chiếc cặp xách sau lưng và cả đống sách vở cầm trên tay đứng trước cửa phòng tôi sáng nay. Bọn nó nhìn chằm chằm vào tôi một lúc trước khi nói sẽ ở tại phòng tôi và ôn tập bài. Tôi còn chẳng có cơ hội mà phản đối quyết định này khi bọn nó bước thẳng vào phòng, đẩy mạnh tôi sang một bên.

Nghiêm túc này, tao là chủ nhân nơi này và không phải chỉ là một tên người qua đường cho bọn mày muốn đẩy thì đẩy như thế nhá!! -_-"

Điều này làm tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài để bọn nó vào mặc kệ những gì bọn nó đã lập kế hoạch trong đầu.

Nhưng hai thằng quần này, thay vì ngồi ôn tập, chúng nó chỉ ngồi đấy nhìn chằm chằm vào tôi từ đầu cho tới chân giống như tôi giống như tôi là một mẫu xét nghiệm mà bọn nó cần phải quan sát qua kính hiển vi trong khi tôi chép bài.

"Tất cả câu trả lời của bài kiểm tra đều nằm trên mặt tao hả??" Tôi châm chọc, vì tôi không thể chịu cái nhìn kì lạ của bọn nó thêm một giây phút sau nào nữa.

"Bọn tao cũng mong là thế đấy, nhưng mà không có" Kit trả lời. "Mà thêm nữa, cái áo dài tay cổ rùa của mày đó là sao?? Mày đã quên là bây giờ Thái Lan rất nóng hả?? Tao không nghĩ là mày đang ốm vì mày bật điều hoà nhiệt độ thấp nhất. Mày đang nghĩ cái thứ chết tiệt gì trong đầu mày vậy?? Hay... Mày đang cố giấu diếm bọn tao chuyện gì đó??"

(Turtle neck long sleeves: Áo dài tay cổ rùa)

Chết tiệt thằng Kitty KitKat!! Tại sao mày lại mẫn cảm tới mức như vậy hả??

Kể cả thằng Pha cũng đã nhìn tôi với ánh mắt cố ý tọc mạch như KitKat đang nhìn tôi rồi.

Đó là lý do tại sao tôi không muốn nhưng thấy bọn nó đó!!

Bọn nó chỉ thừa cơ hội xía mũi vào chuyện của tôi thôi!!!

"Đây là mẫu thời trang mới nhất!!" Tôi nói, cố gắng rời xa sự nhiều chuyện của hai thằng bạn. "Tao không thể hiểu được mày đã viết cái gì. Thằng Pha, vở bị quăn hết rồi!!!"

"Này!! Đừng cố gắng thay đổi chủ đề bằng cách chê bai việc chép bài của tao. Mày luôn có thể hiểu hết...

Ờ... Đúng rồi -_-"

"... Thêm nữa, tại sao mày nghỉ học tận hai ngày?? Mày thậm chí còn chẳng ra ngoài gặp bọn tao dù phòng của Kit nằm ngay bên cạnh phòng mày."

"Đúng đó," Kitkat đồng ý. "Mày không để tao vào, nhưng thằng Forth thì được... Nếu như mày nghĩ, mày có thể dấu được điều này, Beammie, mày nên nghĩ lại đi. Tao đã lắp cctv trước cửa phòng kí túc của mày rồi, nên tao biết rõ mày không ngủ ở đây vào cái này mày bỏ rơi tao tại khoa Kỹ thuật. Còn nữa, vào sáng sớm ngày hôm sau đó, mày lén lút ở trong phòng với thằng Forth. Nói thật hết tất cả mọi thứ cho bọn tao đi, thực sự đã có chuyện gì xảy ra khiến mày cúp lớp dù bài kiểm tra cuối kì đang cận kề rồi??"

(Cctv - closed circuit television: Camera quan sát)

Tôi nghĩ mắt tôi đã trợn to bằng quả bóng tennis khi tôi nhìn vào nó rồi.

Oi, trời ạ!! Tôi bị choáng với cách suy nghĩ của nó rồi!!

Tôi cảm giác tôi giống như một con chuột nhắt đã sa vào bẫy của hai thằng bạn này rồi.

Thật lòng nói đi, kể từ lúc nào bọn mày nhiều chuyện tới như vậy hả??? Chỉ có tao mới có quyền tọc mạch chuyện của bọn mày thôi nhé!!

Nhưng, tôi đoán rằng, đây chính là những chuyện bạn thân hay làm.

"Thế quái nào cũng được!! Cứ làm như mày không để thằng Ming vào phòng mày đó, Kitty KitKat. Tao cũng đã lắp đặt cctv gại phòng mày đó, tao biết hết tất cả mọi thứ đã xảy ra" Tôi vặn lại.

Tôi không thực sự đặt cctv tại phòng Kit, cũng như nó chẳng làm thế với tôi. Chỉ là thế này, tường phòng kí túc xá này quá mỏng, và đó là điều kiện hoàn hảo cho phép chúng tôi tọc mạch vào đời sống riêng tư của người khác.

Trong mấy ngày tôi nghỉ học, tôi có nghe thấy giọng thằng Ming khi nó đưa KitKat về nhà. Và vì tôi luôn quá 'tò mò' với mọi thứ, tôi đã nhìn trộm bọn nó. Ming đã dùng 'mỹ nam kế' để thuyết phục Kitty KitKat cho phép nó vào phòng. Kit, người đã mắng nó và làm loạn mọi chuyện lên vào lúc đầu, tới cuối cùng, Kit vẫn chịu cho phép Ming vào trong. Tôi đã cố dỏng tai lên nghe dù bất cứ thứ gì bọn nó nói qua bức tường, nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì bất thường ngoài tiếng cười vui vẻ không ngớt của Ming, và cả giọng nói kì quặc của Kit nữa.

Ngày hôm sau, Ming lại đến thăm Kit lần nữa. Dựa theo trực giác của tôi, thằng Ming đang theo đuổi KitKat, một cách chắc chắn.

Sau khi nghe thấy những điều tôi nói, má Kit liền phát nóng tới đỏ lên mặc dù chiếc điều hoà phòng tôi đang để nhiệt độ thấp nhất.

"S... Sa... Sao mày lại ném cái vấn đề đó qua cho tao?! Bọn tao đang nói chuyện về mày!!!"

Tôi đã mong chờ rằng câu nói của tôi sẽ làm trệch hướng chú ý của thằng Pha từ tôi qua Kit. Tuy nhiên, nó lại gật đầu với thằng Kit để thể hiện rằng nó đồng ý.

Có phải nó đã biết sẵn điều này rồi không??

"Điều này cũng chẳng phải mới mẻ gì với tao cả. Ming là bạn thân của Yo. Em ấy đã nói cho tao biết những gì mà thằng Ming muốn. Hơn nữa, Ming cũng đã tới gặp tao và xin tao cho phép theo đuổi Kit rồi" Pha giải thích.

Kit quay về phía thằng Pha. "Cái quái gì vậy?! Từ khi nào mày đã trở thành gà mẹ để bọn nó hỏi sự đồng ý để được cho phép theo đuổi bọn tao chứ??"

"Vậy từ lúc nào hai đứa chúng mày trở thành bot trong một mối quan hệ??" Nó vặn lại

(Bot: người nằm dưới, thụ)

Cả hai chúng tôi đều im lặng.

Ngài Pha Vĩ Đại luôn biết tất cả mọi thứ luôn -_-"

Dù rất rất ghét phải thừa nhận điều này, nhưng đó là sự thật. Nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó giữa tôi và Forth, tôi đã sẵn sàng nằm dưới nó. Dù tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi lại chấp nhận nữa, tôi chỉ thừa nhận cái vai trò đó thôi.

Liệu có phải do nó to hơn tôi??

Ừm, giá như lúc đó tôi đã thể hiện cho Forth thấy dù chỉ là một hành động phản đối nhỏ, tôi biết nó sẽ nhanh chóng đáp lại dựa trên sự khoái lạc của tôi...

Chỉ có thể vì điều đó thôi, vì đó là ý muốn của tôi.

Có nó ở trên làm tôi chẳng có chút ý kiến lưỡng lự nào, cảm giác nó cho tôi đã làm toàn bộ các dây thần kinh trong tôi hưng phấn. Những lần chạm vào dịu dàng làm bùng lên ngọn lửa ham muốn mà tôi chưa từng cảm nhận được trước đây...

... Okay. Tôi sẽ dừng lại ở đây. Phần đó đã nói xong rồi, và tôi không nghĩ rằng tôi có thể sử dụng phòng tắm như là nơi yên tĩnh nhất trong phòng do hai thằng quần này một khi tôi bùng nổ vì kí ức vào đêm đó.

Tuy nhiên, cái lưng đau chết tiệt của tôi, tôi thậm chí chẳng thể di chuyển nếu như không nhăn mày một chút. May mắn là nó đã bớt đau hơn rất nhiều rồi do đó tôi có thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Ngoại trừ, mấy dấu hôn trên cổ tôi đây -_-"

Lần tới, tôi chắc chắn sẽ không cho phép nó để nó làm bất cứ thứ gì nó muốn đâu. Tôi đảm bảo sẽ bắt nó phải nằm dưới tôi và...

Khoan đã, điều đó có phải có nghĩa tôi đang mong chờ có thêm một buổi đêm nóng bỏng cùng nó?? O_O

Không!!! Ý tôi chỉ là... Chúng tôi có lẽ...

Shit!!!!

Được. Tôi thừa nhận!! Dù có đau đớn tới mức nào, tôi vẫn mong chuyện đó sẽ xảy ra thêm một lần nữa.

Tôi có thể làm gì đây?? Tôi thấy thật khó để phủ nhận sự đẹp trai của nó... Thêm cả những cái chạm nhẹ...

Shhh!!! Đừng nói với ai về điều này nhé!! Đây chính là bí mật.

"Tao không phải là bot!!" Tiếng hét lớn phản đối đã kéo tôi ra khỏi sự mơ màng.

"Jeez, Kit. Cứ chấp nhận điều đó đi!!" Tôi nói.

Nhưng tôi đoán, tôi không nên nói bất cứ điều gì vì sự chú ý đã quay về phía tôi rồi.

"Vậy, có nghĩa là mày đang thừa nhận mày đã là vợ Forth??"

"Tsk!! Cứ nghĩ cái quái gì chúng mày muốn. Tao sẽ chỉ ở đây ôn tập cho bài kiểm tra ngày mai thôi. Vì một khi tao trượt, cha tao chắc chắn sẽ cắt tiền tiêu vặt" Và tôi chẳng có một chút dự định nào sẽ tiếp tục trả lời câu hỏi của bọn nó, không thèm quan tâm tới cái nhìn thiêu đốt đang hướng tới tôi.

Tôi sẽ chỉ tập trung vào cuốn vở đã bị quăn lại của thằng Pha thôi.

"Có phải mày mặc áo như vậy để che đi mấy vết hickey không??"

M* nó!! Tôi làm dây mực ra vở rồi.

"Sao đột nhiên lại hốt hoảng như thế?? Thằng Pha đã đánh trúng điểm yếu hả??" Kit khúc khích cười.

"Điểm yếu cái con m* mày!! Tao sẽ đạp hai đứa bọn mày nếu không ngừng làm phiền tao!! Tao đang ôn tập đó!!"

"Bọn tao sẽ chỉ dừng khi mày nói hết mọi thứ"

Và rồi, hai thằng như trẻ con mẫu giáo, chơi đập tay với nhau thể hiện việc đã cùng ý tưởng. Bọn nó rõ ràng thích cái sự tọc mạch này lắm đây. Tôi chỉ muốn giơ ngón tay giữa với bọn nó, khó chịu gì đâu!!

"Vậy để tao tổng kết lại một vài giả định bọn tao đã suy nghĩ. Mày đã bỏ rơi Kit vào ngày đó để đi cùng với Forth đến một nơi bất kì, sau đó, mày trao thân cho thằng Forth. Rõ ràng là, mày đã bị đau khắp người và có vài dấu hickey không thể che được, đó là lý do mày trốn học"

Woah!! Có phải thằng Pha đã thuê người nào đó điều tra không??

Thật sự bực bội quá mức khi những gì nó đoán đều đúng hết. Tôi nghĩ, có lẽ nó nên đi làm thám tử hơn là bác sĩ đấy.

"Bọn mày đã biết hết rồi, nhưng vẫn bắt tao nói" Tôi lầm bầm.

Nhưng dường như hai thằng bạn tôi có đôi tai của loài dơi vì bọn nó thậm chí còn nghe được những gì tôi đã lầm bầm.

Kit há hốc miệng nhìn tôi, còn thằng Pha nhếch miệng vì sự xác nhận này.

Vậy bọn nó sẽ để yên cho tôi từ bây giờ đúng không??

"Không đời nào!!" Kit buột miệng.

Đương nhiên, hai đứa bọn nó sẽ không bao giờ để yên cho tôi đâu -_-"

Và, thay vì ôn tập, bọn nó bới móc hết tất cả tới từng chuyện từ những thứ nhỏ nhặt nhất giữa tôi và Forth. Chỉ trừ đêm đó.

Đó là chuyện riêng tư, các bạn biết mà!!

Nhưng bọn nó muốn biết mức độ mối quan hệ giữa chúng tôi ra sao rồi.

Thật lòng thì, chính tôi cũng không biết nữa. Chúng tôi, nói đơn giản, chưa từng có sự đồng ý giữa cả hai. Sau đêm đó, chúng tôi chưa hề gọi tên cho mối quan hệ hiện tại, chúng tôi chỉ biết rằng Forth là của tôi cũng như tôi là của nó.

"Haizz~~ Tao không thể tin được là mày lại làm chuyện đó trước cả em Yo và tao. Tao nghĩ, tao nên tăng tiến độ thôi" Pha nói.

Thật sao?? Bọn nó còn chưa làm?? Thật tốt khi được nghe rằng em Yo đáng yêu của chúng tôi chưa bị vấy bẩn bởi nó!! Hehe!!

"Còn mày thì sao, KitKat?? Bao giờ mới chịu bắt đầu bày tỏ đây??"

Nó cười chế giễu tôi rồi chẳng thèm trả lời luôn.

Ừm, bằng một cách nào đó, tôi có thể hiểu được sự bối rối và không chắc chắn của nó bây giờ, tôi cũng chẳng bận tâm việc trêu chọc nó làm gì. Nhưng tôi sẽ nhớ điều này, đây là lần đầu tiên, tôi sẽ để yên cho nó vào lần này, vì tôi đã ở trong tình huống như vậy rồi. Nhưng về sau, tôi sẽ lấy lại tất cả mọi thứ.

Chúng tôi cuối cùng cũng quay lại việc ôn tập khi bọn nó đã thoả mãn với những thông tin đã có được. Tôi nhận ra rằng bọn nó thật sự sẽ dành cả ngày hôm nay cho việc học. Không có thời gian bên cạnh bé người yêu dễ thương cho thằng Pha vào lúc này, và cũng chẳng có thời gian cho thằng Ming tán tỉnh KitKat...

Vậy cái việc chất vấn của bọn nó một vài giờ trước là thế quái nào?? Đôi lúc, tôi thắc mắc tại sao chúng tôi lại có thể trở thành bạn???

Có lẽ, là bởi vì chúng tôi đều nhiều chuyện tới mức gây khó chịu cho người khác. Chắc đó chính là điều đã nối chúng tôi lại với nhau thành những người bạn thân.

Dù sao thì, vì tôi đã nghỉ học tận hai ngày và đã bị chúng nó đẩy vào ghế nóng của việc tra hỏi, tôi có thể yêu cầu bọn nó giải thích bất cứ thứ gì do tôi không thể hiểu được dù chỉ một thứ. May mắn là, thằng Pha rất giỏi trong việc giải thích, trong khi Kit thu hẹp lại phần kiến thức quan trọng nhất có khả năng cao sẽ vào bài thi. Chúng tôi đều mải mê với việc ôn tập và bàn luận tới mức quên hết thời gian. Và chúng tôi cũng trợn tròn mắt lên khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang vọng lên tới khắp cả phòng.

Hiện tại là khoảng một giờ trước nửa đêm!!

"Thằng điên nào lại tới đây vào giờ này chứ??" Pha hỏi.

"Còn người nào khác ngoài chàng người yêu Forth của nó chứ??" Kit thờ ơ trả lời mà không thèm ngẩng đầu lên khỏi quyển sách nó đang nghiên cứu để nhìn chúng tôi.

Nhưng, tôi biết rõ ràng là nó đang nóng lòng muốn xía mũi vào chuyện của tôi tới chết rồi!!

Tôi nhanh chóng đứng dậy mở cửa. Tôi đã quên không nói cho Forth biết rằng hai thằng bạn kia đang ở đây và nó không cần phải đến vào tối nay như những gì nó từng làm.

Ưm... Nó thật sự lo lắng cho điều kiện của tôi sau đêm đó nên dù thời gian biểu có bận rộn vì sự kiện quan trọng sắp tới, nó vẫn luôn chắc chắn sẽ tới thăm tôi mỗi tối.

Và như những gì tôi đoán trước, tôi được chào bằng một nụ cười ấm áp khi ra mở cửa. Tôi lập tức đóng lại cánh cửa đằng sau tôi để ngăn hai người kia nhiều chuyện. Bọn nó để lộ ra cái nghiến răng đầy tức giận.

"Pha và Kit đang ở trong??" Nó hỏi.

Tôi gật đầu, mặc kệ mấy thằng quần đó. "Bọn tao đang ôn tập cho bài thi ngày mai thôi"

Tôi nhìn nó, Forth có vẻ đang mệt lử rồi, và tôi tự nhỏ giọng nguyền rủa chính mình vì không thể để nó vào trong.

"Mày không nên tới đây muộn như thế này. Mày vẫn còn phải tới trường sớm vào ngày mai mà, đúng không??"

Nó cười. "Em thật giống một người vợ đang lo lắng cho chồng"

Tôi nhìn nó với ánh mắt không biết cảm, điều đó chỉ làm nó cười thích thú. Tôi nghe thấy tiếng sột soạt đằng sau cánh cửa.

"Xin lỗi. Không thể trách được mà. Dù sao thì em cũng biết tôi không thể ngủ được mà không nhìn thấy em..."

Tôi đã từng nói rằng có nhiều lúc tôi chỉ muốn làm nó câm miệng lại chưa nhỉ?? Tôi sẽ không thể nào quen được với việc thổ lộ ngốc nghếch này của nó... Nhưng, cái trái tim kì quặc trong lồng ngực tôi đây lại đập nhanh tới mức tôi muốn ngất.

"Lưng của em thế nào rồi?? Có còn đau không?? Tôi đáng ra không nên..."

Tôi bịt miệng nó lại trước khi nó nói ra thêm bất cứ lời nào nhiều hơn như thế nữa. Tôi có cảm giác cực kì mạnh mẽ rằng có mấy tên đần đang nghe lén chúng tôi nói chuyện sau cánh cửa kia.

"Tao ổn rồi. Mày không cần thiết phải nói điều đó ra đâu" Tôi nhỏ giọng nói và yêu cầu nó cũng làm tương tự vì giờ tôi đã chắc chắn có vài tên nghe lén đang đứng đằng sau cánh cửa này.

Nó cười lớn. Đương nhiên, nó biết tôi nói như thế có ý gì. Nó cũng là bạn của thằng Pha và Kit nữa, nên nó hiểu được sự nhiều chuyện của bọn nó.

Rồi đột nhiên, nó cầm lấy bàn tay tôi đang dùng để bịt miệng nó và hôn vào lòng bàn tay tôi trong khi vẫn không ngừng nhìn vào mắt tôi.

Đó chỉ là một nụ hộn nhẹ nhàng, với ý nghĩa thể hiện sự âu yếm vì chúng tôi không thể nói chuyện, và không còn điều gì khác cả. Tuy nhiên, nó không bao giờ thất bại trong việc làm trái tim tôi đập mạnh.

"Tôi phải đi thôi. Em vẫn còn phải ôn bài nữa. Nhưng đừng bắt ép bản thân quá nhiều"

Tôi gõ nhẹ ngón tay lên mũi nó bởi vì tôi thấy tôi nên làm một điều gì đó.

"Sao cũng được, thưa mẹ yêu. Người cũng cần phải chăm sóc sức bản thân mình trước chứ. Nhìn giống thây ma lắm rồi đó..."

Một âm thanh "ồ..." kéo dài cố ý trêu chọc có thể nghe thấy rõ ràng từ trong phòng. Tôi đạp cửa để ngăn bọn nó lại.

Tại sao tôi lại có mấy thằng bạn thiểu năng tới như vậy nhỉ?? Một ngày nào đó, tôi sẽ khoá cửa nhốt bọn nó lại trong bệnh viện thần kinh!!

Forth cực kì vui vẻ khi thấy bọn tôi như vậy tới mức không thể ngừng cười. Tôi đã suýt nữa muốn đạp mạnh vào chân nó. Tuy nhiên, làm sao tôi có thể làm thế nếu như tôi có thể nhìn thấy nụ cười kì diệu ấy cùng những lời nói thật lòng đó chứ...

M* nó!! Tao đang nghĩ cái quái gì thế này???

Tôi đẩy nó ra để nó có thể về nhà và nghỉ ngơi, trước khi bất kì lời nào gây khó chịu khác thốt ra từ tâm trạng đang phát điên của tôi. Tuy nhiên, thằng Forth chết tiệt này, trước khi rời đi, nó đã kéo tôi lại gần và hôn thật nhanh trên đôi môi đã khô của tôi.

Nụ hôn chúc ngủ ngon, nó nói vậy. Và tôi bị bỏ mặc ở đó không nói được lời nào.

Tôi thậm chí còn không thể gọi nó quay lại khi tôi cứ đứng ở đó, bất động, cho tới khi, tôi thấy một vật gì đó hơi nặng quàng qua vai tôi.

"Woah!! Nó nhanh thật đấy!!" Là giọng của Pha, chủ nhân của cái tay nặng trịch trên vai tôi.

"Giờ tao đã biết làm thế nào để khiến cho Beammie câm miệng lại rồi" Đây là Kit nói.

Rõ ràng, bọn nó đã nhìn thấy khung cảnh đó giữa tôi và Forth.

Tôi có nên lo lắng vì bọn nó chắc chắn sẽ dùng việc này để trêu chọc tôi không dừng hay không??

Không!!! Quan tâm làm cái quái gì chứ?!! Tôi có thể đòi lại từ bọn nó bất cứ lúc nào mà!!

Bây giờ, tôi chỉ thấy trong người đã tràn đầy năng lượng, tôi thấy tôi có thể dễ dàng hoàn thành bài thi vào ngày mai.

"Bọn mày còn chờ đợi cái quái gì nữa?? Chúng ta vẫn còn phải ôn tập đó, mấy thằng quần!!!" Tôi vừa nói vừa cười thoải mái, sau đó đi đầu bước vào phòng.

Từ trong khoé mắt, tôi có thể thấy bọn nó trao đổi ánh mắt hoài nghi cho nhau vì tôi không phản ứng giống như những gì bọn nó đã lường trước.

Ừm, vì tôi không phải KitKat sẽ cư xử một cách bạo lực vì bị bắt đang thân mật với người tôi thích đâu. Dù sao thì, cư xử thể này không phải tốt hơn hay sao??

Ít nhất, bọn nó cũng biết được Forth đã thuộc về ai rồi!!!

Lời kể của Beam.

Ba ngày, ba đêm. Chính xác là tám mươi hai giờ và hai mươi phút kể từ lần cuối tôi được gặp Forth. Đây giống như là ngày dài nhất trong cuộc đời tôi vậy. Mặc dù tôi biết rõ lý do của việc này: Bọn nó đang bận rộn với hoạt động cuối cùng của chế độ SOTUS trong năm nay, trong khi đó chúng tôi có bài kiểm tra cuối kì, nhưng dường như tôi lại chẳng thể hiểu được sự vắng mặt của nó.

Thật đáng mỉa mai nhỉ, phải không??

Nói tới lúc trước, tôi giống như một người lánh nạn luôn tìm cách trốn chạy khỏi kẻ bắt gian. Tôi thật giống một thằng dần vì suốt ngày cảnh giác với sự xuất hiện của nó để tôi có thể biết tôi nên biến mất vào lúc nào. Ở bên cạnh nó làm tôi giống như đang sống trong trạng thái lo sợ rằng tai hoạ có thể ập tới bất cứ lúc nào. Nhưng, sau khi đã tự thừa nhận cảm xúc của chính mình, tôi cũng cần nó ở bên nhiều hơn.

Sao nghe giống như tôi phải dính sát vào người nó mới sống được vậy??

Thế quái nào cũng được!! Quan trọng là... Tôi nhớ nó...

"Tao nghe nói, mấy sinh viên khoa Kỹ thuật sẽ về vào hôm nay sau chuyến đi hằng năm của bọn nó" KitKat đột nhiên lầm bầm.

Hôm nay là Chủ Nhật, nhưng bọn tôi vẫn phải ở trong trường. Chúng tôi vừa hoàn thành được bài kiểm tra cuối kì vào ngày hôm qua, tuy nhiên, KitKat, Pha và tôi bị phân công tới chuẩn bị cho sự kiện từ thiện của khoa cho một trong những quỹ từ thiện tại Trường (mỗi khoa có một quỹ từ thiện riêng) sẽ tổ chức vào thứ Sáu tuần tới, đó cũng là lý do chúng tôi ở đây để giúp đỡ.

Ai đã nghĩ rằng chúng tôi cuối cùng cũng có thể nghỉ sau kì kiểm tra chứ?? Đương nhiên là không bao giờ!!

"Ming của mày đã thông báo điều đó với mày sao??" Tôi hỏi một cách ghẹo gan.

Như bình thường, KitKat lại dễ dàng đỏ mặt.

"Nó không phải là Ming của tao!!!" Kit rít lên. "...Nhưng, đúng vậy... Nó đã nhắn tin cho tao vào tối qua."

Tôi đã nghĩ, điện thoại bị cấm, trừ với đội huấn luyện chứ. Đó cũng là lý do Forth đã bảo tôi nói với Kit nếu như nó có hỏi lý do tại sao Ming không nhắn tin với nó. Tôi đoán là, Ming còn dấu một chiếc điện thoại nữa trong người...

Tôi có nên nói chuyện này với Forth không đây??

"Mày đang nói với bọn tao là mày đã nhớ Ming của mày rồi sao??" Pha nói trong khi sắp xếp lại một vài thứ chúng tôi cần dùng tới.

"Tao chỉ thông báo cho Beammie vì dường như nó đang lo lắng thôi!!"

"Tao?? Tại sao tao phải lo lắng?? Forth nhắn tin cho tao mỗi ngày!!"

"Nhưng mà tin nhắn thôi chưa đủ..." Pha liếc qua nhìn tôi. "Tao cũng thấy rõ điều đó đấy!!"

Tốt lắm!! Quan sát mọi hành vi của tôi. Cứ như là bọn nó không có cảm giác như thế ấy!!

"Vậy còn mày và em Yo dễ thương của mày?? Không nhớ em ấy sao?? Từ những gì mà tao nhớ được, mày hiếm khi để cho em ấy ở một mình. Mày dính với em ấy như bọ hung với chất thải!!"

Nó nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. "Mày không thể dùng phép ẩn dụ nào tốt hơn như thế hả?? Bọn tao không phải bọ hung, càng không phải là chất thải" Rồi đột nhiên, vai nó sụp xuống giống như là đã mất toàn bộ sức lực vậy.

Tôi quay sang nhìn Kit, người cũng có một dấu hỏi to đùng hiện trên mặt giống như tôi vậy.

Có chuyện gì xảy ra với người bạn này của tôi vậy chứ?? Bình thường, không phải nó luôn vui vẻ mỗi lần nói tới bé Yo - người yêu nó sao?? Nhưng hiện tại...

Tôi đá nhẹ vào chân nó.

"Tình yêu của mày có liên quan lớn tới đời sống cá nhân của bọn tao, nhưng mày lại không cho bọn tao biết... Có chuyện gì đã xảy ra??" Tôi thắc mắc.

Chị phụ trách của sự kiện này đã cho phép chúng tôi nghỉ 30 phút. Chúng tôi dùng cơ hội này để tọc mạch vào đời sống tình cảm riêng của thằng bạn này. Dù sao thì, chúng tôi đã quá bận bịu giải quyết với mớ cảm xúc mới có được khiến chúng tôi, đôi lúc, quên mất việc cập nhật thông tin đời sống tình cảm của bạn thân. Đó là cả một chuỗi phim dài mà chúng tôi cần theo dõi. Và giờ, chúng tôi đã bỏ lỡ vài tập phim rồi.

"Chẳng có gì!!" Nó trả lời, nhưng lại thở dài một hơi.

"Ôi, thôi nào. Chẳng lẽ mày muốn bọn tao phải bắt ép mới chịu nói sao?? Mày còn dám lập thoả thuận với Ming và Forth chỉ để chắc chắn rằng chúng nó nghiêm túc với bọn tao, nhưng mày thì lại khăng khăng giữ kín mối quan hệ của mày không chịu nói ra??"

Tôi đồng ý với những gì Kit nói.

"Rồi, có vấn đề gì đã xảy ra??"

*Im lặng...*

Tôi nghĩ tôi vừa mới nghe thấy tiếng quạ bay qua đầu...

Tôi giả vờ gọi điện thoại cho em Yo yêu quý của thằng Pha đề có được câu trả lời chúng tôi muốn. Nó lập tức phản ứng lại ngay khi nghe thấy kế hoạch của chúng yôi. Nó cố giật lấy điện thoại từ tay tôi, nhưng tôi nhanh chóng tránh đi. Cuối cùng, nó buộc phải nói mọi chuyện cho chúng tôi.

Tại sao nó luôn muốn chúng tôi bắt ép trước khi chịu nói hết ra nhỉ??? -_-"

"Đó chỉ là một sự hiểu lầm bình thường thôi. Tao đề nghị em ấy làm chuyện mà mày và Forth đã từng làm (nó làm thật kìa??), nhưng em ấy chứ sẵn sàng cho chuyện đó. Tao tôn trọng quyết định của em ấy. Tuy nhiên, vì bài kiểm tra cuối kì, cùng với đống bài tập chúng ta phải làm, cộng thêm sự kiện từ thiện này nữa, tao không có nhiều thời gian ở bên cạnh em ấy. Yo nghĩ rằng, tao đang ngó lơ, không quan tâm em ấy nữa vì những điều em ấy nói...

... Bây giờ, em ấy đang bỏ qua tất cả các tin nhắn và cuộc gọi đến của tao. Giá như tao có thể bỏ hết đống việc này và đến bên cạnh em ấy ngay bây giờ, tao sẽ rất vui nếu làm được như thế. Có lẽ, tao sẽ bỏ học làm bác sĩ. Tao sẽ tự dựng lên một quán hàng kinh doanh riêng, như vậy tao mới có thêm thời gian ở bên cạnh Yo!!!"

Tôi liếc nhìn Kit. Nó nhìn lại tôi. Cả hai chúng tôi đều đang có cùng suy nghĩ. Rồi, chúng tôi cùng đập mạnh vào phía sau đầu thằng Pha để loại bỏ mấy cái ý nghĩ vớ vẩn đó của nó đi. Nó lớn tiếng chửi bọn tôi trong khi xoa xoa cái đầu đau của nó.

"Mày đang giấu ngài Phana Vĩ Đại của bọn tao ở đâu?? Sau tất cả những gì mày đã làm với em Yo, mày chỉ quay lại làm một kẻ thảm bại như vậy thôi hả??"