Chereads / Hai Trăng / Chapter 26 - Chương 25

Chapter 26 - Chương 25

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?? Hay tận thế sắp tới rồi!!!

"Tao cần mua vài thứ, đó là lý do tại sao tao đồng ý đi với mày" Kit giải thích.

Tôi vẫn không thể tin được những gì nó nói nên tôi nhìn nó với ánh mắt hoài nghi. Nó chỉ đảo mắt chán nản rồi đẩy tôi tới vị trí xe tôi đỗ. Tôi thường là người lái xe mỗi khi chúng tôi ra ngoài.

Chúng tôi đều giữ im lặng khi tôi lái xe. Đây lại là một điều bất thường khác. Tôi không thể nhớ được liệu có lúc nào chúng tôi giữ im lặng như lúc này mỗi khi ở cạnh nhau nữa. Kể cả ở những lần chúng tôi ôn tập chuẩn bị bài kiểm tra cùng nhau, không ai có thể dừng không nói tiếng nào dù chỉ trong một phút.

Đây chính là lần đầu tiên.

Và tôi thực sự thắc mắc tại sao lại như thế.

Tôi nhìn về phía Kit. Nó dường như đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ của riêng nó đến nỗi chẳng chú ý rằng tôi đang nhìn nó chằm chằm. Nó chỉ cầm gói bánh xốp phủ sô cô la trên tay tạo ra nhưng tiếng sột soạt như nửa muốn bóc nửa không muốn. Khi tôi phải dừng xe lại do tắc đường, tôi lấy lại gói bánh KitKat khỏi tay nó, khiến nó ngay lập tức thoát ra khỏi trạng thái xuất thần, tức giận nhìn về phía tôi.

"Trả lại cho tao!!" Nó hét lên.

Nó cố lấy lại gói bánh từ tôi. Nhưng tôi lại quẳng gói KitKat đó qua một bên.

"Đây là món ăn vặt mày thích nhất khi còn ở Trung học. Nhưng từ khi mày ăn kiêng vì muốn giảm cân, mày đã ngừng không ăn nó nữa. Mày đã bắt đầu ăn lại từ bao giờ vậy?? Tao tưởng mày vẫn còn đang ăn kiêng??" Tôi cố ý tọc mạch.

"Tao không còn ăn kiêng nữa!! Tao cũng chả quan tâm nếu có béo lên thêm lần nữa"

"Thật sao?? Tháng trước mày còn nói mày phải giữ cân, đó là lý do mày đã không đi ăn buffet cùng bọn tao."

"M* nó!! Thằng Beam?! Sao mày nhiều chuyện thế nhở??"

"Bởi vì tao là người hay tò mò về mọi chuyện mà. Vậy, sao đột nhiên mày thay đổi quyết định thế?? Hay có người nào đó nói với mày là sẽ ổn thôi, mày có thể ăn bất cứ thứ gì mày thích vì người đó chẳng quan tâm nếu như mày có béo lên"

Nó đột nhiên cứng đờ người. Tôi cười rộng tới tận mang tai, tôi nghĩ tôi đã đánh trúng điểm yếu rồi.

Kit chỉ ngồi lại vào ghế lái phụ, sau đó khoanh tay lại trước ngực rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không biết nó đang nhìn những chiếc xe xung quanh từ cái tốc độ đi xe chậm như rùa bò của chúng tôi hiện tại hay nó đang nhìn về một khoảng không vô định giống như tôi vẫn thường làm mấy ngày nay.

"Beam..." Nó gọi to sau vài phút giữ im lặng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm qua ô cửa sổ. "Mày có cảm giác thế nào khi Forth bắt đầu theo đuổi mày??"

"........."

"Mày có cảm thấy kì quặc hay gì đó tương tự như vậy không??"

"Sao?? Ghen vì Forth theo đuổi tao thay vì mày sao??" Tôi ghẹo gan nó dù tôi biết rằng câu hỏi của nó hoàn toàn không có nghĩa như vậy. Tôi chỉ là... Không thể trả lời được câu hỏi ấy.

"Đ*t m* mày! Tao không phải mấy con khốn thích ở đó giành giật đàn ông của người khác. Tao cũng đ*o phải đàn bà... Tao chỉ... Tao chỉ muốn biết được mày thực sự cảm thấy như thế nào, bởi vì thực lòng mà nói... Bây giờ... Tao đang rất bối rối"

"Bối rối với cái gì??"

Cuối cùng, chúng tôi cũng thoát được khỏi tắc đường.

"Bối rối vì tất cả mọi thứ... Tao biết tao không phải là gay. Tao không có hứng thứ với những người đàn ông khác. Tao thích phụ nữ với ngực bự... Nhưng tại sao tao lại có những cảm giác bối rối như thế này khi ở bên cạnh nó?? Tại sao tao lại xúc động, lại khó chịu mỗi lần có người bày tỏ tình cảm với nó?? Rồi tao sẽ cảm thấy vui vẻ khi nó nói những lời sến sẩm đáng ghét nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào đó. Tao thấy... Thật thất bại..."

Tôi đặt tay lên vai Kit vỗ nhẹ an ủi trong khi mắt tôi vẫn còn phải nhìn vào con đường phía trước. Chúng tôi cơ bản là đã ở trên một con thuyền rồi, một con thuyền của sự mất mát và bối rối.

"Mingkwan??" Tôi hỏi

Phải mất vài phút trước khi nó gật đầu.

Thật là châm biếm đúng không??

Không lâu trước đây, chúng tôi chỉ vừa cố gắng hết sức giúp bạn thân theo đuổi được người nó yêu. Chúng tôi thậm chí còn nghĩ em Yo chính là nam châm hút sinh viên khoa Kỹ thuật vì cả hai Trăng khoa Kỹ thuật lúc nào cũng dính sát bên em ấy, chăm sóc em ấy từng chút một, mà lại không hề nghĩ rằng chúng tôi sẽ bị vướng vào cả mớ hỗn độn này với hai vị Nam khôi kia.

Đây là nghiệp chướng chúng tôi phải chịu vì đã cứ thích nhúng mũi vào chuyện của người khác sao?? Bởi vì tôi không biết phải làm thế nào để hiểu ra được tình trạng rối rắm này nữa rồi.

"Mày có nghĩ chúng ta nên hỏi thằng Pha về chuyện này không??" Tôi hỏi khi cẩn thận đưa xe vào bãi đỗ.

"Tao đã hỏi rồi. Và nó chỉ nói rằng đừng có suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó... Hãy nghe theo lời trái tim chỉ dẫn"

Tôi nhướng lông mày.

"Nó nghĩ nó đang ở trong một vở melodrama hay cái gì đó tương tự như vậy hả mà nói thế chứ?? Hồi trước nó còn thảm hại hơn cả chúng ta bây giờ!!"

(Melodrama: là một tác phẩm kịch tính trong đó cốt truyện thường mang tính giật gân và được thiết kế để thu hút mạnh mẽ cảm xúc, được ưu tiên hơn so với đặc tính chi tiết. Các nhân vật thường được vẽ đơn giản, và có thể xuất hiện rập khuôn)

"Mày nói đúng"

Chúng tôi cười thoải mái rồi cùng bước xuống xe.

"Mày có nghĩ chúng ta nên gọi thằng Pha đi cùng không" ~~~ Kit.

"Thôi... Giờ này chắc nó đang bận ở nhà ôm ấp bé người yêu dễ thương của nó rồi" Tôi trả lời.

Chúng tôi hiện tại đang ở khu phố mua sắm của Bangkok. Như thường lệ, nơi đây vô cùng ồn ào náo nhiệt như tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ không nên dành ngày cuối tuần ở trong bốn bức tường giống tôi. Nơi nào chúng tôi đi đến cùng có đầy ắp người. Chúng tôi đã gần như bị kéo tới kéo lui trên đường và chẳng thể đi tới được điểm cần đến. Nhưng, như vậy cũng tốt, bởi vì chúng tôi có thể quên được hai người đàn ông làm trở ngại tâm trí chúng tôi, dù chỉ là trong một phút giây nào đó...

Sau khi Kit mua một vài đồ cá nhân, chúng tôi đi ăn trưa tại một nhà hàng Hàn Quốc vì Kit thèm ăn Kim Chi. Tôi trêu bảo nó thèm là do nó đang mang thai, và nó lập tức chửi tôi trong khi cố đá chân tôi dưới ngầm bàn. Tôi cười thoải mái khi nó không thể đá được tôi. Bé Kitty KitKat hoang dại đã trở lại và tôi thấy vui vì điều đó.

Bầu trời đỏ cam đã dần chuyển sang màu tím than cùng với những ánh đèn lấp lánh đẹp mắt trang trí thêm cho nó. Đó cũng chính là lúc mà tôi và Kit quyết định trở về phòng kí túc.

Chúng tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi mua chút snack trên đường trước khi ra bãi đỗ xe. Thật sự rất mệt mỏi như chúng tôi vừa trải qua một cuộc thi Marathon vậy (Nó thực sự giống một cuộc thi Marathon với những người đó). Và cũng lại như thường lệ, chúng tôi bị mắc kẹt trong tình trạng tắc đường đáng ghét...

Chết tiệt!!! M* nó!!!

Tuy nhiên, chuyện tắc đường thường xuyên như vậy lại chẳng phải là lý do khiến tôi bắt đầu thấy bực bội.

Thứ khiến tôi bực bội chính là chiếc xe máy Ducati màu đen đang đi trước chúng tôi đây này.

Dù tôi không thể nhìn thấy được khuôn mặt chủ nhân của chiếc xe đó vì người đó đang đội mũ bảo hiểm và cả 'cô gái' ngồi đằng sau người đó cũng đội mũ nữa, cô ta đang ôm 'người lái xe' rất chặt từ phía đằng sau, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra rõ ràng được ai là chủ nhân chiếc xe cũng như người đang lái chiếc xe đó.

Nó đã nói, nó có vấn đề khẩn cấp cần làm.

Vậy ra, đây là vấn đề khẩn cấp chả nó sao???

Tôi mạnh mẽ huých đầu xe vào đuôi chiếc xe Ducati đó và bấm còi inh ỏi cho tới khi chủ nhân của chiếc xe quay về phía sau nhìn tôi. Ngay cả cô gái không biết xấu hổ đang ngồi phía sau cũng phải bỏ vòng tay quấn chặt như con rắn ra để quay đầu lại nhìn.

"Beam!! Mày đang làm cái trò gì đấy?! Mày đang cố làm cho chúng ta gặp rắc rối đấy à!?" Kit nói, giọng có vẻ hoảng loạn. "Nhìn kĩ đi!! Người lái chiếc xe đó đang nhìn về phía chúng ta!! Anh ta rõ ràng to con hơn mày rất nhiều!!"

Đương nhiên, Kit hoàn toàn không nhận ra được 'người lái xe đó'.

"Đó là Forth," Tôi thờ ơ nói.

'Người lái xe đó' bỏ mũ bảo hiểm lộ ra khuôn mặt ngu ngốc với đôi mắt trợn tròn và cái miệng mở lớn của nó. Mặc dù cửa kính xe tôi dán màu rất tối rất khó để nhìn được người bên trong là ai, nhưng tôi biết nó biết được đây là xe tôi cũng như tôi biết chiếc Ducati kia là của nó vậy.

Tôi khó chịu mở cửa kính xe xuống và đưa ngón tay giữa về phía nó, tuy nhiên, vì những chiếc xe xung quanh tôi đã bắt đầu di chuyển, tôi phải bấm còi thêm một lần nữa để yêu cầu nó nhanh chóng dời đi. Chính xác là do chiếc xe phía sau chúng tôi cũng đã bấm còi thúc giục rồi, và cả cô gái đi cùng với nó cũng vỗ vỗ tay nó ra hiệu nữa. Nó chẳng còn cách nào khác ngoài việc lên xe và lái đi cả.

"Forth và... Một cô gái" Kit ngạc nhiên.

"Không," Tôi trả lời. "Đó là con côn trùng trong hình dáng của một người phụ nữ"

Sau đó, tôi nhấn tăng tốc và đi lướt qua chiếc xe máy chết tiệt đó.

Lời kể của Beam.

"Beam!! Mở cửa ra đi!! Tôi sẽ giải thích!! Beam!!"

Có cả một chuỗi âm thanh dài như series phim gõ mạnh trên cửa phòng đáng thương của tôi vì thằng Forth cứ liên tục gọi vào. Tôi không biết nó đã bắt đầu đập cửa từ bao giờ. Tôi đã mất khái niệm về thời gian vì cố lờ nó đi rồi.

Nó định phá cửa phòng tôi luôn đấy hả??

"Tôi sẽ phá cái cửa chết tiệt này nếu em không mở nó ra đấy!!"

À đấy... Nó trả lời câu hỏi của tôi luôn rồi kìa!!!

"Mày thử phá cửa đi rồi tao sẽ đập nát cái khuôn mặt chết tiệt của mày!!" Tôi hét lại.

Không ai có thể đe doạ được tao khi tao đang tức giận nhé!!

Máu trong huyết quản tôi đang bất đầu sôi sục với tính bạo lực, tôi có cảm giác muốn sử dụng vũ lực để làm người khác bị thương và đánh đổ những thứ trong phòng. Thứ vũ lực có sức hủy diệt hay từng chút năng lượng đang dần thấm vào cơ thể khiến tôi muốn đi thách đấu với tất cả găng-tơ đường phố, đánh giải ufc, và chiến đấu với những võ sĩ đánh Muay Thái.

(Ufc - Ultimate Fighting Championship: Giải Vô địch Đối kháng Đỉnh cao)

"Beam! Tôi xin lỗi! Tôi thực sự biết lỗi rồi! Làm ơn đó, cho tôi nói chuyện với em một chút thôi!!"

Cái m* gì???

Forth bây giờ đập cửa rất yếu giống như là nó đã mất hết toàn bộ sức lực rồi.

Tôi lại bị cắn rứt lương tâm một lần nữa. Lương tâm đang tố cáo tôi đã đối xử quá gay gắt với Forth chỉ vì tôi nhìn thấy nó đi với một người phụ nữ.

Nếu như chỉ là em gái nó? Hay là em họ?? Hay chỉ là một người họ hàng xa bị thất lạc??? Tại sao tôi lại cư xử như một người vợ đang ghen khi...

Khoan đã... Có vẻ không đúng lắm. Làm ơn cho tôi rút lại...

Tại sao tôi lại cư xử giống như một con khốn thích chiếm hữu...

Vẫn không đúng...

Cô gái hờn dỗi???...

M* nó!!! Chẳng có điều gì trôi chảy với cái tâm trạng đang rối rắm này cả...

Thở dài~~~

Tôi tiến tới gần cửa, không mở ra mà chỉ ngồi xuống và dựa lưng vào.

"M* mày!! Đừng có đập nữa. Tao đang dựa lưng vào đó đây" Tôi nói. Mọi thứ trở lại im lặng như bình thường. "Tao không muốn mở cửa... Nhưng mày có thể giải thích mọi thứ. M.Ọ.I.T.H.Ứ... Tao sẽ nghe toàn bộ."

Tôi nghe thấy tiếng sột soạt bên kia cánh cửa, có lẽ, nó cũng dựa lưng vào cửa giống như tôi.

"Em sẽ nghe??" Giọng nói yếu ớt của nó như đang đâm từng cái kim nhọn vào tim tôi vậy.

Mày độc ác lắm đó Beam!!

"Ừ.... Tao sẽ nghe. Tao hứa"

"Tôi yêu em"

"........."

"Beam?"

"........."

"Beam?"

"Đ*t con m* mày!! Đây là cách mày giải thích mấy chuyện đã xảy ra đó hả?!" Tôi càu nhàu cố thu lại những cảm giác vừa mới cảm nhận được khi nghe thấy ba từ đó.

Tôi nghĩ, tôi đang thở quá gấp rồi.

Tôi đặt tay lên ngực cố gắng bình ổn lại nhịp thở qua mũi, và chậm rãi trút cơn khó chịu qua cái bĩu môi.

Tôi nghe thấy nó cười rất sung sướng ở bên kia. Tôi đập mạnh vào cánh cửa để ngăn nó tiếp tục cười.

"Xin lỗi. Tôi không thể ngăn cản bản thân mình nói ra những từ đó để cho em biết được rằng tôi yêu em tới nhường nào và tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ thứ gì khiến em tổn th..."

"Được rồi! Được rồi!! Vào vấn đề chính đi!!!"

"Okay... Sáng nay, đội huấn luyện có một cuộc họp khẩn cấp. Chúng tôi vừa mới phát hiện ra rằng trường muốn chúng tôi hủy bỏ hoạt động huấn luyện cuối cùng là sự kiện cướp cờ và cả buổi đi chơi qua đêm nữa. Rất nhiều bậc phụ huynh đã làm ầm lên với những câu phàn nàn và ra mệnh lệnh cứng rắn yêu cầu bãi bỏ hệ thống SOTUS sau những gì đã xảy ra với Ming. Họ không nghĩ rằng hoạt động đó còn cần thiết để tiếp tục tại thế hệ này nữa...

... Tôi không mong mỏi bất cứ ai hiểu được nó cả, nhưng với chúng tôi... SOTUS là truyền thống có ý nghĩa mà chúng tôi muốn toàn bộ các thế hệ đều được trải qua. Những lời nói bình thường như vậy là không đủ để nói hết được sự ý nghĩa của nó đối với tôi cho em..."

Nó đang định viết bài đăng báo đó hử???

"... Em cần phải thử trải nghiệm qua một lần rồi mới có thể hiểu rõ được giá trị của nó...

... Tôi thừa nhận, tôi đã suýt nữa bỏ cuộc sau buổi huấn luyện đầu tiên. Tuy nhiên, SOTUS đã dạy cho tôi rằng không được bỏ cuộc như một con vật ngốc nghếch và hèn nhát. Nó đã dạy cho tôi rất nhiều điều mà nếu như tôi giải thích hết nó ra, tôi nghĩ, em sẽ buồn ngủ..."

Hmm... Cũng không hẳn... Nếu như tôi có thể buồn ngủ, thì cũng sẽ không phải là do bài giải thích dài dòng của nó, mà là bởi chất giọng trầm ấm của nó. May mắn thay, tôi đang cố gắng bình ổn lại hơi thở của chính mình.

"Lý do tôi có được can đảm để theo đuổi em mặc dù em thích bắt nạt người khác và hay có thái độ rất kì lạ cũng là vì SOTUS" ~~~ Forth.

"Mày đang định nói với tao SOTUS quan trọng tới như thế nào hay mày đang cố lăng mạ tao??"

*Tiếng cười thầm*

"Tôi chỉ đang cố nói cho em biết tôi yêu em nhiều tới nhường nào thôi"

"Đáng ghét chết m*!! Dừng mấy cái chuyện tào lao đó đi!! Mày còn chưa giải thích cho tao biết cô gái đó là ai??"

"Em đang ghen sao??"

"Ghen?? Tao không hề ghen!! Trong từ điển của tao không có từ 'ghen'!! Tao chỉ thấy giống như bị phản bội vì mày chưa nói cho tao biết lý do mày hủy cái buổi hẹn hò ngu ngốc đó mà mày, chính mày, đã là người tạo ra!! Nếu mày nói với tao rằng mày thích ra ngoài với một cô gái hơn tao, tao có thể hiểu. Sao mày phải giữ bí mật?? Giữ bí mật vui lắm hả??"

"Beam, chỉ có một người tôi muốn hẹn hò, muốn ra ngoài cùng thôi và đó là EM. Cô gái vừa lúc nãy là em Dream, là người chúng ta đã gặp tại buổi uống rượu lần trước. Em ấy gần gũi với tất cả các thành viên trong đội huấn luyện. Chúng tôi cho phép em ấy tham gia cùng buổi họp của chúng tôi với điều kiện rằng không được nói bất cứ điều gì em ấy nghe thấy với bạn bè. Dù sao thì, em ấy... Là cháu giám đốc của trường. Chúng tôi đã nghĩ rằng em ấy có thể giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này"

"Mày hẹn hò với em ấy để lợi dụng em ấy hả?!"

"Không!! Tôi không hẹn hò với em ấy. Em nghĩ tôi là loại người như vậy hả??"

Mày không phải.

"Có tai nạn xảy ra. Em ấy bị vấp phải một thứ tại nơi chúng tôi họp mặt, và bị bong gân mắt cá chân. Tôi phải chăm sóc em ấy vì tôi là người chỉ huy..."

"Lúc đó khi em thấy tôi ở trên đường, là tôi đang đưa em ấy về nhà. Em ấy không muốn bất kì ai khác ngoài tôi đưa em ấy về cả. Em ấy nói, tôi có thể dùng cơ hội này nói chuyện với chú của em ấy. Tuy nhiên, tôi đã không nói chuyện với ông ta vì tôi phải nhanh chóng trở về giải thích mọi chuyện với em. Tôi không muốn em hiểu lầm. Tôi thề đó Beam. Tôi không hề cố lừa dối em. Bây giờ tôi đã biết được tôi có cơ hội với em!! Tôi chắc chắn sẽ không làm ra thứ gì ngu ngốc đâu."

Tôi gõ gõ ngón tay xuống sàn nhà rồi lại nhìn lên trần nhà.

Sao trần nhà màu trắng tới nhàm chán của phòng tôi hôm nay lại đáng yêu tới như vậy nhỉ?

"Mày thật ngu ngốc vì đã đuổi theo tao như thế" Tôi nói. "Mày đáng ra nên ở lại nói chuyện với giám đốc. SOTUS quan trọng với mày mà, đúng không??" Tôi trầm ngâm.

Nếu như họ mất đi SOTUS chỉ vì sự ngốc nghếch của tôi, tôi không nghĩ là tôi có thể tha thứ cho bản thân được. Forth nói đúng. Tôi cư xử rất kì lạ. Chỉ cần nhìn vào những gì tôi đã g...

"Nhưng em quan trọng hơn... Tôi có thể chấp nhận mất đi mọi thứ, bất cứ thứ gì, chỉ trừ em."

"........."

"Mày có thể chỉ cần gọi cho tao thôi," Tôi lầm bầm.

"Tôi muốn gặp em"

"........."

Tôi đứng dậy và đột ngột vặn mở cửa. Forth đang dựa lưng trên đó, nên nó đã ngã nằm xuống sàn nhà luôn. Tôi liếc xuống nhìn nó, đeo lên một chiếc mặt nạ hoàn toàn vô cảm. Còn nó, theo một hướng khác, nhìn chằm chằm hướng tới tôi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng sự âu yếm.

"Em không giận nữa sao??" Nó hỏi, vẫn còn nằm nguyên trên sàn.

Tôi không trả lời, chỉ nhìn vào đôi mắt sắc mà tôi đã từng nghĩ sẽ luôn dùng để hăm doạ người khác của nó trước đây. Giờ, đôi mắt ấy lại là nơi tôi không bao giờ thấy mệt khi nhìn ngắm. Chúng sáng như những viên pha lê khiến tôi có thể nhìn thấy được mọi cảm xúc nhảy múa trong đó.

Tôi quay lại vào phòng, chẳng quan tâm rằng Forth theo vào hay sẽ về nhà nó vì chúng tôi đã nói chuyện xong rồi.

Đã qua nửa đêm, chúng tôi đều có tiết vào ngày mai và tôi còn chưa ôn tập cho bài kiểm tra nữa. Sau đó, sẽ là bài kiểm tra vào ngày tiếp theo nhưng toàn bộ đầu tôi đều ngổn ngang những thứ chẳng đáng quan trọng. Tôi phải kéo bản thân tập trung lại thôi trước khi tôi bị đánh trượt hét tất cả các môn học đó. Tôi phải...

Đôi tay lớn, mạnh mẽ đột nhiên vòng qua ôm tôi từ phía sau. Tiếp theo sau đó chính là cái dựa người khiến tôi thấy sự ấm áp lan tràn khắp toàn bộ cơ thể.

"Cảm ơn em" Forth thì thầm bên tai tôi khi nó vùi mặt vào vùng trũng giữa vai và cổ tôi. Tôi hoàn toàn đóng băng. "Em có hương thơm giống như sương mai vậy" Nó lẩm bẩm. Đôi môi nó lướt nhẹ qua da khiến tôi rùng mình. Tôi muốn đẩy nó ra...

... Nhưng tôi không thể.

"Sương mai không có mùi" Tôi cuối cùng cũng có thể vặn lại được lời nó nói mặc dù tâm trí còn đang mờ trong sương mù.

Tôi thấy nó cười nhẹ. "Có đấy" Nó lại hít người tôi thêm lần nữa, làm tôi cắn cắn môi dưới.

.

.

.

Sáng hôm sau, tôi đau nhức khắp toàn cơ thể.

Này!!! Không phải là theo cách mọi người đang nghĩ đâu!!

Chẳng có chuyện gì xảy ra vào tối hôm qua cả. Chúng tôi chỉ ngủ với nhau thôi. Là ngủ... Ngủ theo nghĩa đen chứ không phải là nghĩa bóng mà mọi người đang tưởng tượng đâu nha...

Tôi chạy vụt đi khỏi nó khi tôi thấy có sự nguy hiểm nếu như cứ để tình trạng đó tiếp tục. Tôi là đàn ông. Tôi thừa nhận rằng tôi có chút chậm hiểu với một vài thứ, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được sự căng thẳng đang xây nên xung quanh cũng như sự khát vọng đang dần dần dâng cao và sắp xâm chiếm toàn bộ cơ thể chúng tôi.

Tôi nhảy lên giường và trốn dưới lớp chăn để tránh khỏi tình huống khó xử đó. Tôi cũng chẳng phải mới lạ gì với điều này, thực ra tôi có thể khẳng định rằng tôi có chuyên môn cao trong lĩnh vực đó. Tuy nhiên, có ba từ đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi khi thấy hơi ấm đó đằng sau tai, một trong những phần nhạy cảm nhất trên cơ thể tôi.

Tôi không hiểu tôi đang sợ cái gì nữa. Là bởi vì, liệu có phải, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi làm chuyện đó với một người đàn ông?? Hay bởi vì người đó là Forth?? Tôi không biết... Tôi chưa từng không chắc chắn và sợ hãi tới mức như thế này. Luôn luôn là sự rối rắm với những vấn đề liên quan tới nó, nhưng tôi lại không thể biết trước hay lường trước được những chuyện xảy ra tiếp theo...

Tôi nghĩ nó sẽ về khi tôi đã nằm trên giường. Tuy nhiên, nó cũng theo tôi lên giường luôn, nói với tôi rằng nó không có can đảm về nhà, nên nó sẽ ở đây ngủ qua đêm. Nó ôm tôi với cái chăn vẫn còn quấn quanh khắp người, trừ đầu tôi. Tôi lắc người, cố thoát ra nhưng nó không cho phép. Vì vậy, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài ngủ trong tình trạng như một cái kén với vòng ôm mạnh mẽ của nó. Forth cũng hát lên những giai điệu ngọt ngào giúp tôi đi thẳng tới miền đất ước mơ.

Đó là lý do tại sao tôi lại thấy đau nhức toàn cơ thể khi ngủ dậy sáng nay. Tôi đã ngủ theo một cách cứng ngắc với cái chăn quái đản đó. Forth đã rời đi từ sáng sớm bởi vì nó phải về qua phòng, chuẩn bị một chút trước khi tới trường.

.

.

.

Kit đột nhiên huých tay tôi.

"Forth đã ch*ch mày chưa vậy??" Nó thì thầm khi chúng tôi đang viết những gì quan sát được qua kính hiển vi. Nó có lẽ đã chú ý thấy cái cách tôi rất nhiều lần nhẹ nhàng xoa bóp một vài phần khó nói trên cơ thể trong tiết học này.

(Nguyên văn: Did Forth break your ass?? - Nếu để hiểu theo từng từ thì là 'Forth đã phá cửa sau của mày chưa??')

"Đ*t m* mày. Đ*o có gì xảy ra cả!!" Tôi nhanh chóng trả lời.

"Thật sao??? Vậy chuyện gì đã xảy ra sau khi mày để cho Forth vào phòng tối qua?"

Tôi quay đầu nhìn về phía tên Kitty KitKat ồn ào, người vẫn còn đang bận rộn nhìn vào các cơ quan thông qua tiêu bản đặt trên kính hiển vi.

"Mày nghe trộm bọn tao?!" Tôi hét lớn.

"Bác sĩ Baramee!!" Giáo sư gọi.

(Nếu như các bạn chú ý trong truyện '2Moons' thì Baramee là tên thật của Beam nhé)

Tôi ngay lập tức nói xin lỗi trước khi đặt chú ý vào Kit, người đang cố che dấu nụ cười đã mở ngoác tới tận mang tai lộ ra má núm đồng tiền sâu hoắm hai bên má.

"Tao không nghe trộm. Là do mày, hai đứa bọn mày, nói quá to. Tao đã nghĩ rằng Forth sẽ phá cửa nếu như mày không cho nó vào. Nhưng tao đoán, nó sẽ phá thứ khác..." Kit nhìn tôi với ánh mắt bẩn thỉu.

"Tao đã nói với mày là chẳng có chuyện gì xảy ra cả!!" Tôi rít qua kẽ răng.

"Nó đã rời khỏi phòng mày sáng sớm nay với mái tóc rối tung"

Tại sao tao lại ở cạnh phòng thằng Kit hả trời?? Chắc tao phải đi tìm phòng khác quá...

"Bọn tao chỉ ngủ" Kit nhướng lông mày lên, với điệu bộ không thể tin được.

"Ai ngủ với mày??" Pha hỏi khi nó quay lại từ việc nói chuyện với Giảng viên.

Tuyệt thật!! Lại thêm một thằng bạn nhiều chuyện nữa của tôi tới.

"Forth ngủ với Beam. Tao đã thấy nó lén lút rời khỏi phòng Beam vào sáng sớm nay. Suýt quên, chúng nó còn đánh nhau trước đó nữa bởi vì Beam thấy Forth lừa dối nó" Kit là người trả lời.

Tôi muốn nhét cái kính hiển vi này vào cái mồm thối của thằng Kit!!!

"Nó đã lừa mày từ khi hai đứa mày thậm chí chưa bắt đầu một mối quan hệ chính thức. Vậy mà mày vẫn để nó ngủ cùng với mày??" Chất giọng sắc như dao găm của Pha khiến chúng tôi giật mình và nhìn lại nó với đôi lông mày nhíu chặt lại.

"Không!! Là thằng Kit nói quá sự thật lên. Đó chỉ là do tao hiểu lầm và nó đã giải thích cho tao hiểu rồi," Tôi nhanh chóng giải thích. Pha, người dường như đang ở trong trạng thái muốn cãi lộn.

"Thật sao??" Hay là mày đang cố che dấu cho nó??"

"Tại sao tao phải che dấu cho nó?? Tao đang nói sự thật."

Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu với hai thằng bạn này của tôi và muốn chuyển sang bàn khác và cách càng xa hai đứa nó càng tốt. nhưng, sau đó tôi nhớ lại, tôi cũng đã từng làm thế với bọn nó. Điều này giống như là được hưởng lại những khó chịu mà mình đã gây ra cho bọn nó vậy. -_-"

Tôi mặc kệ bọn nó muốn nghĩ cái quái gì thì nghĩ sau đó đặt lại toàn bộ chú ý về hoạt động hiện tại.

Dù sao, chúng tôi cũng cần phải tới khoa Kỹ thuật sau tiết học này nữa.

Lời kể của Forth.

Đội huấn luyện và tôi đang ngồi tại sàn nhà thể chất sáng bóng với đầu cúi xuống và lòng bàn tay đầy mồ hôi, khi chúng tôi đã chờ đàn em tới được 15 phút rồi. Không ai trong số chúng tôi biết nên làm thêa nào để truyền đạt quyết định của quản lý nhà trường tới cho các em ấy. Điều đó đã khiến cho chúng tôi thấy chán nản. Chúng tôi sẽ cố nói chuyện với các em ấy dù có thể các em ấy sẽ không nghe chúng tôi nói gì cả. Mọi người đều sẽ đưa ra quyết định của mình. Họ muốn bỏ hệ thống SOTUS của chúng tôi đi. Chuyện này xảy ra khi có ai đó để lộ chuyện không may xảy ra giữa P'Tae và Mingkwan, chuyện mà đáng ra chỉ có người của khoa chúng tôi biết. Điều đó làm cho các bậc phụ huynh phản đối, và là một phần của trường, chúng tôi không thể lờ đi những yêu cầu của họ được.

"Làm sao có thể nói những điều này với các em được chứ?? Tao đã gặp các em ấy ở quán cafe. Mấy đứa nó đang rất háo hức chờ tới sự kiện cướp cờ. Đây là lần đầu tiên tao gặp được trường hợp này đó. Bình thường, năm nhất chẳng mong chờ sự kiện này chút nào. Nhưng khoá này... Bọn nó quá khác biệt. Mấy đứa nó có thể hơi hỗn xược lúc đầu, nhưng lại liều lĩnh nắm bắt tất cả mọi thứ. Làm sao chúng ta có thể phá hủy hi vọng của các em vào ngày đó chứ?? Chỉ tặng mỗi bánh răng không phải truyền thống của chúng ta. Điều đó sẽ làm mất ý nghĩa của SOTUS!!" P'Run, một thành viên của đội huấn luyện lầm bầm.

"Tsk!! Mấy em ấy chỉ hứng thú với những hoạt động của chúng ta vì thằng Forth thôi", P'Shone trêu đùa. "Các em ở đây để nhìn thấy nó. Kể cả khi chúng ta chưa thấy đổi thằng Tae, ánh mắt của đám năm nhất đó đều đặt trên người thằng Forth này. Đó là lý do chúng ta luôn để cho Forth đứng cạnh Tae để khiến mấy đứa nhóc đó nghe lời thằng Tae. Nhưng thực tế, mấy đứa nhóc đó đang nhìn cái tên khốn đẹp trai này" Anh ấy thậm chí còn vỗ vai tôi vài cái và cười nữa.

Tôi biết rõ điều này rồi. Mọi người vẫn thường trêu tôi sau mỗi buổi huấn luyện. Họ cũng nói nếu như tôi không phải là một phần của đội huấn luyện, thậm chí sẽ chẳng có một em năm nhất nào tham gia các cuộc họp của SOTUS cả vì P'Tae quá khắc nghiệt. Chúng tôi không thể trách tội anh ấy được vì thậm chí còn có vài người đàn anh huấn luyện còn ác hơn nữa. Đó là cách để họ thể hiện uy quyền, khiến cho đàn em nghe theo. Những người khác có thể cười cợt về ý nghĩ này, thậm chí chính tôi cũng không đồng ý với sản điều đó, tuy nhiên, sử dụng những biện pháp nhẹ thì không phải là ý tốt. Chỉ có một điều bị nghiêm cấm đó chính là dùng những uy lực đó thực sự. Chỉ là, P'Tae đã làm quá mọi chuyện lên.

Khi tôi trở thành người chỉ huy trong đội huấn luyện, theo như được bổ nhiệm, dù tôi nhỏ tuổi hơn hầu hết thành viên trong đội, tôi buộc phải thể hiện ra mặt đáng sợ nhất. Tuy nhiên, tôi không thể hiểu được tại sao họ, được biệt là các nữ sinh lại thấy điều đó rất quyến rũ. Theo chiều hướng tốt, họ sẽ làm theo mệnh lệnh và làm bất cứ điều gì mà tôi nói. Nhưng ngược lại, họ suốt ngày dính sát vào tôi. Nhiều lúc, tôi nghĩ đến việc trở nên bạo lực giờ như P'Tae để khiến họ thôi làm những hành động nực cười đó đi...

Chúng tôi vẫn đang trong cơn buồn phiền chờ đợi đàn em tới, đột nhiên có hào hứng xuất hiện lúc chúng tôi còn đang mơ màng.

"P'Forth" Em Dream gọi khi em ấy khập khiễng đi về phía tôi. "Em có tin tốt đây!! Em đã nói chuyện với chú em rồi!!"

Tôi đứng dậy và ra đỡ em ấy vào (em ấy vẫn còn bị thương ở chân mà đã đi xung quanh như vậy sao??), và cả những người khác cũng ra giúp nữa, khi họ nghe thấy tên của ngài quản lý nhà trường cũng là chú của em Dream đây.

"Ông ấy đã nói gì vậy, em Dream?? Nói với bọn anh đi!!" P'Run nhanh chóng hỏi khi chúng tôi vừa mới chạm được vào người em ấy.

"Chú ấy cho chúng ta cơ hội để giữ lại hệ thống SOTUS" Em ấy vui vẻ thông báo làm chúng tôi há hốc miệng ngạc nhiên, rồi em ấy nói tiếp, "Chú biết được đó là truyền thống đã được chúng ta xây dựng nhiều năm. Chú ấy thậm chí còn không thể tưởng tượng được khoa Kỹ thuật mà không có SOTUS sẽ như thế nào, vì vậy chú cho phép chúng ta tiếp tục nhưng với một điều kiện... Đó là những chuyện xảy ra giữa P'Tae và Ming sẽ không được tái diễn thêm bất kì lần nào nữa, nếu không, đây sẽ là dấu chấm hết cho truyền thống của chúng ta."

Chúng tôi giữ im lặng một chút, lắng nghe từng lời em ấy nói cho tới khi P'Shone hét lên trong sự sung sướng rồi ôm chầm lấy em Dream. Những người khác cũng làm theo nên tôi phải bỏ tay ra khỏi người em ấy. Em ấy bị cả đội huấn luyện vây quanh tới gần như ghẹt thở. Trong khi đó, tôi chỉ thấy hạnh phúc vì truyền thống của chúng tôi mà chúng tôi luôn gìn giữ trong trái tim sẽ không kết thúc tại đây.

"Này, Forth!! Mày không định ôm em Dream một cái à?? Em ấy là lý do để chúng ta tiếp tục đứng ở đây đó."

"Eh?? P, đây không chỉ là vì em. Em biết được SOTUS quan trọng với mọi người tới mức như thế nào. Em chỉ cố để góp sức một chút thôi. Em không muốn nó sẽ kết thúc ở khoá của chúng em" Em ấy rụt rè nói khi nhìn về hướng của tôi.

Tôi cười với em ấy. Em ấy cũng cười lại với tôi.

Bên cạnh Ming, tôi có thể nói em ấy chính là một trong những sinh viên năm nhất tôi thấy thoải mái khi ở bên. Em ấy không giống như những cô gái khác tôi từng gặp. Dream chỉ là một cô gái bình thường thích ngồi trong góc của một quán cafe hay bất cứ nơi đâu yên tĩnh để đọc sách. Nhưng, em ấy không thể chỉ được coi là một người nhút nhát được vì em ấy cũng hoà nhập khá tốt đối với những người khác. Mọi người đều quý mến em ấy. Không ai nói những lời tổn hại tới em ấy cả.

Thực lòng mà nói, chúng tôi cũng chỉ vừa biết được em ấy là cháu gái người quản lý của trường gần đây khi ông ấy tới tham quan một trong những hoạt động của SOTUS. Lúc về, ông ấy đã nhờ chúng tôi chăm sóc cho cháu của ông ấy, em Dream. Chúng tôi đều ngạc nhiên ngay lúc đó. Có một vài người trong số chúng tôi đã đột ngột thay đổi cách đối xử với Dream, tuy nhiên, em ấy không thích như thế nên chúng tôi đã bỏ qua việc em ấy là cháu của người quản lý...

Mấy em năm nhất đã bắt đầu đến và tập hợp giữa sân phòng thể chất, chỉ cách vài mét tới chỗ chúng tôi đang đứng. Dream cũng muốn tham gia vào cùng các bạn của em ấy, tuy nhiên em ấy vẫn chưa thể đi vững được do vết thương ở mắt cá chân.

Chúng tôi đã suýt quên mất điều đó khi em ấy thông báo tin tốt tới cho chúng tôi!!

"Anh nghĩ em nên nghỉ ngơi đó, em Dream" Tôi đề nghị.

Em ấy lắc đầu. "Không, P'Forth. Em ổn mà. Em có thể tham gia được."

"Em Dream, em đang bị thương. Sẽ tốt hơn nếu như em ngồi nghỉ. Mọi người đều biết được chuyện gì đã xảy ra với em rồi."

"Nhưng..."

"Thằng Forth nói đúng đó, em Dream. Em phải nghỉ ngơi. Nếu không, làm thế nào em có thể tham gia được hoạt động cuối cùng của chúng ta khi em không khoẻ?? Sau những gì em đã làm vì bọn anh sao?? Em nên ngồi đó nghỉ ngơi trong ngày hôm nay, hay em muốn thằng Forth tới kìm của em lại trên một trong những cái ghế đằng kia??" P'Run xen vào.

Sau đó, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt cố ý.

Lại thế nữa rồi, cố gắng ghép tôi với em Dream thành một đôi chỉ vì chúng tôi quá thân thiết với nhau, mặc dù họ đều biết người tôi thực sự yêu là ai.

Em Dream chỉ biết cười. Đương nhiên, em ấy cũng hiểu điều này. Em ấy chính là một trong số những người tôi đã nói ra tình cảm của mình sau sự việc xảy ra tại bữa tiệc ngày hôm đó khi người mà tôi yêu rất nhiều cố gắng tách em ấy ra khỏi tôi.

Dream chính là cô gái mà mọi người nghĩ là tôi đã hẹn hò trong suốt thời gian vừa qua. Nhưng hoàn toàn không phải. Tôi đã nhìn thấy em ấy đứng một mình vào lúc đó, mặc dù tôi tiến tới gần em ấy vì tôi nhớ được em ấy là đàn em của tôi. Có lẽ, đó là lý do chúng tôi trở thành bạn.

"Được thôi. Em sẽ nghỉ ngơi vậy. Cũng may là em có mang sách theo. Em sẽ không chán khi ngồi ở đó một mình." Em ấy nói.

Em ấy bắt đầu cố gắng tự bước khập khiễng về phía cái ghế đằng kia, nhưng một lần nữa, vì vết thương ở chân, em ấy đã suýt vấp ngã. May mắn là, tôi đang đứng bên cạnh nên đã kịp đỡ lấy em ấy trước khi em ấy ngã lăn xuống sàn nhà.

"Cẩn thận chút," Tôi lầm bầm.

Em ấy gật đầu, nhưng lại không nhìn vào tôi. Tôi thấy em ấy cắn nhẹ mội dưới, Beam cũng sẽ làm như vậy khi cậu ấy suy nghĩ điều gì đó.

Tôi thấy bản thân mình có thể cười ngoác tới tận mang tai chỉ với như suy nghĩ về cậu ấy. Tôi đã bắt đầu nhớ Beam rồi dù tôi vừa thấy cậu ấy sáng nay thôi. Tôi cố gắng ngừng cười. Họ sẽ nghĩ tôi là tên mất trí khi nhìn thấy tôi cười như vậy mất.

Tôi giúp em Dream đến ngồi tới mấy cái ghế. Và như thường lệ, mọi người lại trêu chọc tôi nhưng tôi thì mặc kệ họ muốn nghĩ sao cũng được.

Đột nhiên, tôi thấy một chút không khí kì lạ làm tôi thấy nổi da gà.

Người nào đó đang nhìn chằm chằm vào tôi...

Không, 'nhìn trừng trừng' mới là từ chính xác khi tôi quay ra và thấy đội y tế xuất hiện với băng Bác sĩ Man rợ...

Và người mà tôi muốn gặp tới chết chính là người đang trừng trừng nhìn tôi đó.

Tôi cười với cậu ấy, nhưng lại bị cản trở.

Tôi đã làm gì sai chứ??

Và tại sao cậu ấy lại ở đây khi cậu ấy chỉ tới đây vào thứ Sáu thôi??

Liệu điều đó có phải nghĩa là cậu ấy cũng muốn gặp tôi không??

Nhưng cái nhìn đó là sao??

Cho tới khi tôi nhận ra được lý do chính là lúc tôi biết em Dream vẫn còn đang kéo mạnh tay áo tôi.

Chết tiệt!!!

Cậu ấy có lẽ đã nhìn thấy tôi giúp em Dream tới chỗ ngồi trong khi những người khác đang trêu chọc chúng tôi.

Điều này không ổn rồi. Tôi không muốn cậu ấy có ấn tượng sai về tôi. Tôi không biết nên làm gì tiếp theo nếu như cậu ấy lại giận tôi nữa đâu.

Tôi đang định tiến tới gần và giải thích những gì cậu ấy chứng kiến không như cậu ấy nghĩ đâu nhưng có người nào đó đã giữ lấy áo tôi từ đã sau. Là P'Run.

"Chúng ta sắp bắt đầu rồi Forth. Mày nghĩ là mày đang đi đâu đấy?" Anh ấy hỏi.

"Em chỉ muốn tới chào đội y tế thôi" Tôi giải thích.

"Forth, chúng ta chưa từng chào đội y tế"

"Vậy giờ nên là lúc chúng ta tạo ra một số thay đổi chứ!!"

"Không, Forth. Tao biết mày chỉ muốn tới đó vì người bác sĩ kia thôi" P'Run chỉ về phía Beam.

Ồ, anh ấy biết. Vậy thì có vấn đề gì sao??

"Mày không nhớ hả?? Em Dream chỉ vừa mới giúp chúng ta giữ lại hệ thống SOTUS" Anh ấy thêm vào.

"Chúng ta nên làm gì với điều đó??"

"Forth, mày đừng có ngu ngốc như thế nữa được không. Em Dream có thể là vì lợi ích của khoa chúng ta, nhưng phần lớn em ấy làm điều đó vì mày. Em ấy có thể chấp nhận được sự thật rằng mày đã đặt người khác trong tim rồi, tuy nhiên mày cũng phải nghĩ tới cảm giác của em ấy nữa. Đã quá đủ để em ấy nhìn thấy người bác sĩ đó rồi. Đừng có làm mọi việc tồi tệ hơn bằng việc thể hiện tình cảm với người đó trước mặt em ấy. Đây không phải là nơi phù hợp để hẹn hò đâu Forth"

Tôi chỉ có thể bực tức chửi lên ở trong đầu. P'Run nói đúng. Đây không phải là nơi hò hẹn, nơi tôi có thể biểu hiện tình cảm ra với Beam. Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ quan tâm rằng Dream sẽ cảm thấy như thế nào, bởi vì, nhắc lại, chúng tôi biết rõ về cảm xúc của nhau.

Vì đã bắt đầu hoạt động, tôi không có cơ hội nào để nói chuyện với Beam. Trong lúc diễn ra buổi họp cổ động, tôi đã luôn nhìn về phía cậu ấy, nhưng Beam còn không thèm cho tôi dù chỉ là một cái liếc mắt. Cậu ấy chỉ mải nghịch điện thoại, tôi thật thắc mắc rằng có gì thú vị ở trong đó hay cậu ấy đang nghĩ cái gì. Nếu như không phải P'Shone huých khuỷu tay vào người tôi, chắc tôi đã quên mất những đàn em còn đang ngồi đằng trước rồi.

"Mày có vẻ đang buồn, đúng không Forth??" P'Shone thì thầm với tôi khi các sinh viên năm nhất đang chạy quanh sân.

"Không có gì đâu P" Tôi trả lời.

"Mày chắc chứ?? Mày có thể nói hết mọi thứ với tao mà"

Tôi nhìn xuống mặt đất khi tôi suy nghĩ tôi có nên nói với anh ấy hay không. Tôi nghĩ là lát sau sẽ nói. Tôi không muốn làm rối tung cuộc sống cá nhân của tôi với cuộc sống trường học. Beam không giống với những người khác. Tôi biết cậu ấy sẽ hiểu nếu như tôi giải thích.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng khóc rất to từ phía mấy chiếc ghế đá kia. Chúng tôi quay sang thì thấy em Dream đang quỳ gối trên mặt đất giữ lấy mắt cá chân đang bị thương. Chúng tôi chạy nhanh tới gần em ấy. Dream đã đặt nhầm trọng tâm sai vào cái chân bị thương. Một người đã nhanh chóng gọi cho đội y tế đứng gần đó, mọi người bên cạnh em Dream cũng nhanh chóng tránh ra hai bên cho đội y tế vào kiểm tra chân em ấy.

"Tôi nghĩ, nên có một cuộc phẫu thuật diễn ra. Cái chân này phải bị cắt bỏ." Một giọng nói không xa lạ gì với tôi lên tiếng.

Tôi ngay lập tức nhìn lên và thấy Beam đang chán nản nhìn vào chân Dream. Gợi ý của cậu ấy khiến mọi người đều ngạc nhiên mở lớn mắt.

Kit cười, đấm nhẹ vào tay Beam. "Này Beam, mày đừng có doạ sợ mọi người như thế!! Không cần thiết phải phẫu thuật làm gì cả. Chúng ta chỉ cần cắt nó với một cái cưa thôi. Như thế mất ít thời gian và cũng không gây đau đớn nhiều nữa" Lời Kit dứt khoát lại càng khiến mọi người kinh hoàng.

Các sinh viên khác trong đội y tế, những người đang nhìn Dream đều cố gắng nhịn cười, (không hề có ý định, dù chỉ là một chút, sửa lại lời nói của Beam luôn), nên tôi nghĩ là mọi người đang đùa một chút thôi. Nhưng câu đùa đó không thể dành cho người bệnh nhân kia được vì chỉ trong một cái nháy mắt, khi em ấy đã hiểu được mọi người nói gì và bắt đầu rưng rưng nước mắt.

"Chân em sẽ bị cắt sao??" Dream nhỏ giọng nói trong kinh hãi.

"Không may là đúng như vậy, em gái yêu quý của anh" Beam trả lời với giọng ngọt ngào nhất mà tôi nghĩ là cậu ấy chỉ dùng khi tán tỉnh phụ nữ. Tuy nhiên, trong trường hợp này, cậu ấy có vẻ dùng chất giọng đó để làm em Dream bực mình. "Chân sẽ bị cắt đi khỏi cơ thể em. Dù sao thì, chẳng phải loài rắn không có chân sao?? Tại sao em lại có vậy??"

...

...

Có phải cậu ấy vừa mới gọi Dream là rắn không??

Tôi không nhìn vào ai cả, trừ cậu ấy. Dù sao, tôi cũng không biết phản ứng của mọi người ra sao, họ chỉ giữ im lặng.

Beam là người được biết tới với tình yêu thương với tất cả các cô gái, chỉ trừ Dream, người duy nhất khiến cậu ấy xuất hiện ác cảm vì mỗi lần hai người họ gặp nhau đều trở thành thảm hoạ.

Sao cậu ấy lại cư xử như vậy nhỉ??

Tôi có thể cho rằng là cậu ấy đang ghen với Dream không??

"Này, mày vừa gọi em ấy là rắn hả??" P'Run phá tan không khí yên lặng.

Tệ rồi đây!! Tôi có thể nghe được sự bạo lực trong giọng của P'Run.

Beam chỉ nhún vai một cái như là cậu ấy chẳng hề nói gì, sau đó cậu ấy quỳ gối xuống trước mặt em Dream, trong khi đó người đang kiểm tra vết thương cho Dream nhường đường cho cậu ấy.

"Đó chỉ là một câu đùa vui cho em ấy quên đi nỗi đau mà thôi. Sao một cô gái xinh đẹp như thế này lại có thể là rắn được cơ chứ?? Đó chính là sự sỉ nhục dành cho dòng họ nhà rắn," Beam lầm bầm nói những từ cuối như chỉ để cho cậu ấy nghe thấy.

"Mày vừa nói cái gì??" P'Run hỏi, nhưng có lẽ không có nhiều người nghe thấy vì nó bị chặn lại bởi tiếng hét đau đớn của Dream.

"Chỉ kiểm tra xem vết thương này tồi tệ tới mức nào thôi" Beam nhanh chóng giải thích trước khi sau những gì cậu ấy làm với chân của Dream khiến em ấy hét lớn.

Tôi bắt đầu nghĩ liệu có phải là ý tốt không khi để Beam kiểm tra cho Dream vì rõ ràng là những người kia đang không trong trạng thái tối. Tuy nhiên, những người khác trong đội y tế đều cảm đoan rằng cậu ấy chính là người giỏi nhất trong việc sơ cứu những vết thương bị bong gân. Cậu ấy sẽ không áp dụng mấy trò bẩn thỉu lên người em ấy đâu.

Tôi hy vọng là như vậy, bởi vì nếu cậu ấy có làm, dù cả đội huấn luyện có đứng về phía Dream, tôi cũng sẽ đứng về phía cậu ấy.

Lời kể của Beam.

"P'Beam" Cô gái đang ngồi trên giường thu hút sự chú ý của tôi lại từ ánh nhìn lướt đi không mục đích khi tôi đang đứng trong phòng khám hiện-đại-nhất của trường đại học.

Tôi chán nản nhìn về phía cô ta đang ngồi. Đây là một cô gái yếu đuối với đôi mắt to tròn như búp bê, chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mọng. Khuôn mặt nhỏ nhắn kết hợp với mái tóc ngang vai, tuy nhiên, tôi không thể gọi cô ta là xinh đẹp được.

Cô ta có lẽ đã cắt ngắn tóc đi, nhưng cô ta chính là cô gái ở quán rượu ảm đảm hôm đó, người mà mấy người bạn Nam khôi của tôi nghĩ rằng tôi đã tán tỉnh mặc dù cô ta rõ ràng là đã say đắm Forth rồi. Thêm nữa, dựa vào vết thương mà cô ta có, cô ta cũng chính là người được Forth đèo về bằng xe máy ngày hôm qua, cái cách cánh tay kia chạm vào nó ngày hôm qua hoàn toàn giống với cách lúc nó đỡ cô ta tới ghế ngồi một lúc trước.

Tôi nghĩ cô ta thực sự mang máu của dòng họ nhà rắn.

Cô gái này... Cô ta chính là lý do khiến tôi có hành động xấc láo bất thường với mấy người ở khoa Kỹ thuật lúc nãy. Cô ta cũng chính là lý do khiến tôi cư xử như một thằng đần mỗi khi cô ta ở cạnh Forth. Nhưng tôi không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra trong cái suy nghĩ chết tiệt của tôi vì đã chọn việc một mình mang cô ta tới phòng khám này khi tôi nhận thấy chân cô ta đã bắt đầu sưng lên.

Tôi đáng ra nên cứ để kệ như vậy chứ. Dù sao thì đó cũng là lỗi của cô ta. Tôi đã thấy cô ấy cố tình dẫm mạnh lên cái chân bị thương, và tôi không biết mục đích khi làm chuyện đó của cô ta là gì.

"Cái gì?" Tôi lãnh đạm hỏi.

"Cảm ơn anh rất nhiều vì đã đưa em tới đây" Cô ta nói với giọng ngọt ngào khiến tôi suýt nữa đảo mắt chán nản.

Tôi nhớ được cách những thành viên khác của đội huấn luyện phản ứng như thế nào khi tôi hoàn toàn nói những lời lăng mạ với cô ta vào lúc nãy. Giống như cô ta là thiên thần đối với bọn họ. Và thiên thần này đang cần được bảo vệ trước sự tấn công của một sinh vật độc ác, tàn bạo như tôi.

Tuy nhiên, tôi có thể nhìn thấy rõ được bản chất dối trá của cô ta.

Tôi đã từng ở bên hàng trăm cô gái với hàng nghìn tính cách khác nhau. Tôi biết ai là người thể hiện đúng bản chất thật và ai là người chỉ tốt đẹp ở vẻ bề ngoài, biết rõ ai là người có mục đích chân thực và ai che dấu những bí mật sâu từ bên trong. Mặc dù tôi thích việc tán tỉnh các cô gái, nhưng tôi thường tránh những người thuộc vế đã sau ra vì họ chính là loại người nguy hiểm. Các bạn sẽ không bao giờ đoán trước được họ sẽ cắn lại bạn vào lúc nào đâu.

Và cô gái tôi đang ở cùng lúc này chính là một ví dụ hoàn hảo cho dạng người đó.

Tôi chuyển ghế ngồi về phía cô ta để chúng tôi có thể đối mặt với nhau. Cô ta mỉm cười vô cùng ngọt ngào khiến cho nếu như bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy điều đó, anh ta chắc chắn sẽ quỳ rạp xuống, trải thảm đỏ mời cô ta bước qua chỉ trong một cái nháy mắt. Cô ta đẹp, rất đẹp... Chắc chẳng ai có thể phủ nhận được điều đó. Cô ta thực sự rất giống một thiên thần...

... Với cái sừng to đùng trên đầu thay vì vòng thánh.

Tôi đang thắc mắc liệu có phải tôi thực sự đã từng cố tán tỉnh cô ta hay không??

"Ngừng mấy chuyện tào lao đó đi, cô gái. Tôi biết cô không hề muốn tôi đưa cô tới đây..."

Tôi nhận thấy cô ta giật mình một chút khi tôi nói mọi người rằng tôi sẽ là người đưa cô ta tới đây. Chuyện đó chỉ diễn ra trong một vài giây ngắn ngủi, nhưng đã đủ để cho tôi nhận thấy sự thất vọng rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp chết tiệt đó.

"... Nói với tôi, thật lòng đi. Cô đã nghĩ trong đầu và muốn một người khác đưa cô tới đây, có phải không??" Tôi bình tĩnh hỏi dù tôi đang sôi máu vì có khả năng người xuất hiện trong đầu cô ta lúc đó giống với người đang xuất hiện trong đầu tôi hiện giờ.

Có vấn đề gì với cô ta khi tự làm tổn thương chính mình chứ??

"Anh đang nói gì vậy, P? Em không hiểu anh đang nói gì cả" Cô ta đáp lời, vẫn tiếp tục cười ngọt.

Lông mày tôi nhướng lên.

"Giả vờ ngu ngốc, huh?? Điều đó không hợp với em đâu, honey" Tôi nhìn xung quanh, nơi này chỉ có chúng tôi. Cô y tá chắc đã nghĩ chúng tôi có thể ở riêng được nên đã đi đâu đó. "Chẳng có ai ở đây cả trừ hai chúng ta, cô có thể tháo mặt nạ xuống được rồi. Đeo nó mỗi ngày, chắc mệt lắm nhỉ??"

(Honey - Mật ong: Từ này ở nước ngoài người ta thường dùng với những người yêu quý như người yêu, vợ chồng hoặc con cái, nhiều lúc cũng có thể dành cho bạn bè thân thiết, bây giờ các cặp đôi trẻ ở VN cũng có dùng đó, do mình vì không biết dịch thế nào nên để nguyên vậy)

Cô ta nhìn xung quanh giống như đang kiểm tra xem có phải tôi nói sự thật hay không. Khi nhận ra thực sự chỉ có hai người trong phòng, nụ cười thiên thần trên khuôn mặt xinh đẹp đó đã biến mất không còn dấu vết và đôi mắt hiện lên sự căm hờn rõ ràng.

"Cũng không hẳn. Tao chẳng thấy mệt mỏi chút nào cả, đặc biệt là khi tất cả mọi người đều cưng chiều vì tao chính là cô công chúa đáng yêu trong lòng họ. Họ sẽ sẵn sàng làm hiệp sĩ trong những bộ giáp sáng bóng của tao... Chỉ trừ người mà tao muốn anh ấy sẽ trở thành hoàng tử đời tao" Đôi mắt cô ta chính xác biến thành một dụng cụ sắc nhọn, luôn sẵn sàng cắt kẻ thù của nó ra từng mảnh nhỏ. "Sao mày luôn phá hủy những kế hoạch của tao với P'Forth?? Tao thậm chí còn hi sinh chính bản thân mình để được ở riêng với anh ấy... Không phải mày!!!"

Giống hoàn toàn những gì tôi đã nghĩ luôn.

"Nó không phải là chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng bóng cũng chẳng phải là hoàng tử trong tưởng tượng phải ở bên chăm sóc cho cô. Nó sẽ không bao giờ như thế, cho nên bớt ảo tưởng đi. Đừng nghĩ cô đang ở trong thế giới cổ tích của các bộ phim Disney. Đây là hiện thực!!" Tôi nói với giọng điệu mỉa mai.

Đương nhiên, những con người như cô ta sẽ không bao giờ đầu hàng ngay lập tức đâu.

"Đó là do một tên faggot như mày. Mày đã bỏ bùa mê thuốc lú gì lên người P'Forth khiến anh ấy say đắm mày như một tên điên đến thế?? Có phải mày đã gây ra những ảo giác fellatio cho anh ấy không?? Đó chính là lý do khiến anh ấy không thể thoát được khỏi nanh vuốt của mày!!"

(Faggot: tương đương với gay, Fellatio: biện pháp kích thích bộ phận đàn ông bằng cách liếm mút)

Tôi nhìn lại móng tay, kiểm tra xem lúc nãy tôi đã bị dính máu của con khốn này hay chưa.

Chưa... Chưa bị... Và sẽ không bao giờ...

Tôi có một luật lệ vàng rằng sẽ luôn chăm sóc cho tất cả các cô gái trên thế giới này, đối xử với họ như họ là những viên ngọc vô giá. Tuy nhiên, chuyện gì cũng sẽ có những ngoại lệ riêng và 'cô gái' đang ngồi trước mặt tôi đây vừa vặn chính là ngoại lệ đó.

Tôi ghét những thứ kinh khủng phát ra ở cái miệng thô tục đó của cô ta.

Faggot? Fellatio??

C.H.Ế.T-T.I.Ệ.T!!!

Tôi còn chưa từng nhìn thấy Forth cởi trần, còn thứ gì bên dưới phần thắt lưng đó??

Này!! Không phải là vì tôi muốn thấy nó đâu -_-"

Tay tôi đang ngứa ngáy muốn kéo đứt lưỡi cô ta rồi ném cho chó ăn, như vậy thì cô ta mới không còn có thể làm phiền mọi người xung quanh nữa. Nhưng tôi cá rằng tới cả con chó cũng chẳng thích mùi vị hôi thối của cái lưỡi này đâu, nó chắc chắn sẽ ném đi đâu đó thôi.

Tôi yên tĩnh hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu xả giận. Tôi đáp lại cái trừng mắt của cô ta với ánh nhìn thờ ơ. Tôi sẽ không bao giờ mất bình tĩnh với cô gái quái đản này.

"Tôi không cần thiết tới mấy thứ phép thuật chết tiệt hay tự phải biến mình thành điếm để khiến mọi người say mê tôi, kể cả Forth. Sự xuất hiện của tôi đã để cám dỗ hết tất cả mọi người rồi..."

Làm ơn đừng phản ứng quá đáng như vậy. Dù sao thì đó cũng là sự thật mà!!!

"... Đó mới chính là những điều mà một con Whore-snake như cô phải làm để tự biến chính bản thân thành hình dạng của một cô gái"

(Whore-snake. Whore: điếm, người làm gái, việc chơi gái của đàn ông; Snake: rắn. Ý nghĩa thực sự của Whore-snake còn kinh khủng hơn nhiều đó)

Tôi tin chắc chắn rằng cô ta chính là whore-snake. Bởi vì các cô gái luôn rất đáng yêu, trừ cô ta.

Mặt cô ta đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ của cà chua chín trong khi hai tay cô ta nắm chặt đặt ở trên đùi. Beam Baramee này, chắc chắc sẽ không bao giờ thất bại trước một con khốn như cô ta.

"Đ*t m* m..."

"Thấy chưa?? Một cô gái sẽ không chửi thề" Tôi ngắt lời. "Điều đó chỉ chứng tỏ rằng cô không phải mà thôi"

Tôi đứng dậy, lười biếng duỗi người. Nếu như tôi ở lại đây lâu hơn với sinh vật này, tôi có lẽ sẽ hoàn toàn quên mất cô ta cũng là một trong những sinh vật do mẹ Eva tạo ra và làm bẩn bàn tay đẹp đẽ của tôi mất. Tôi chỉ đang làm lãng phí quỹ thời gian quý giá của tôi trên người cô ta mà thôi.

"Này, whore-snake. Đừng có ý định làm gì tệ hơn với chân của cô nữa. Cô sẽ cần phải tự phá hết sạch tất cả xương trên người cô trước khi được Forth chú ý đến đấy" Tôi nói, sau đó quay lại đi ra cửa.

Tuy nhiên, khi tôi định rời đi, cô ta nói những điều ngăn bước chân tôi lại.

"Ừ... Đúng vậy. Tao là một con rắn... Một con Vipe mà độc của nó sẽ hủy hoại mày từ tận sâu bên trong con người mày. Mày có thể có được tình cảm của P'Forth trong lúc này, nhưng sẽ được bao lâu chứ?? Thời gian sẽ khiến cho anh ấy nhận ra rằng mày không đủ với anh ấy. Không đủ để anh ấy tự tin đứng trong xã hội này hay để xây dựng một gia đình hoàn hảo. Mày chỉ là một vật trở ngại lớn đối với tương lai sáng lạn đang chờ đợi anh ấy bước tới. Anh ấy xứng đáng với một người khác tốt hơn mày" Cô ta nói lớn.

(Vipe: Một loài rắn cực độc thường được tìm thấy ở một số nước châu Phi, châu Á và châu Âu)

...

Điều cô ta nói khiến tôi mất một vài giây để có thể nhìn lại vào cô ta với khuôn mặt vẫn hoàn toàn lãnh cảm.

"Và cô nghĩ là cô tốt hơn tôi?? Cứ tiếp tục giấc mơ hão huyền đó của cô đi, honey, bởi vì tôi chẳng quan tâm đến bất cứ lời gì cô vừa nói ra cả. Cô sẽ không bao giờ có thể giành lấy Forth từ tay tôi đâu. Không phải bây giờ hay trong quãng thời gian còn lại của cuộc đời cô" Sau đó, tôi bỏ đi.

...

Dù người khác có nói bất cứ điều gì... Tôi cũng không quan tâm

Bởi vì tôi có thể khiến cho tất cả bọn họ phải ngậm miệng lại...

... Nhưng những thứ tôi không có, tôi sẽ không thể cho đi.

Forth nói nó yêu tôi... Tôi chấp nhận cảm giác của nó mà không hề hỏi tại sao tôi lại làm vậy

Nhưng... Tình cảm đó có thể tồn tại tới bao giờ??

Cho tới khi nào tình yêu của nó kết thúc nếu sự thiếu thốn đã là quá rõ ràng?? Liệu nó có ở lại bên tôi khi tôi không thể cho nó những thứ nó sẽ khao khát trong tương lai??

Nhiều lúc, suy nghĩ của những kẻ trong cơn mê tình yêu rất lãng mạn, rất ngọt ngào.

Tuy nhiên, một khi sự thật tàn nhẫn đổ ập xuống, sự ngọt ngào biến thành cay đắng, sự lãng mạn trở thành những điều hối hận.

Tôi bước chân nhanh hơn để tới phòng thể chất lập tức, nơi tôi đã bỏ lại Kit, và cũng là nơi buổi huấn luyện những người kĩ sư đó được tổ chức. Lòng tôi thôi thúc đi tới một nơi nào đó thật xa... Xa lánh mọi thứ, dù tôi biết tôi sẽ không thể trốn tránh được nó. Tôi chỉ muốn tới một nơi nào đó, nơi tôi có thể thanh tẩy tâm trí đang rối bời này. Tuy nhiên, tôi không lái xe tới, tôi phải đi tìm Kit để chúng tôi có thể về nhà. Thằng Pha đã không đến cùng với chúng tôi trong ngày hôm nay do nó có cuộc hẹn với em Yo dễ thương của nó.

Nói về điều đó, có phải nó cũng nghĩ về những điều tôi đang nghĩ không?? Đã từng một lần điều này xuất hiện trong tâm trí nó chưa?? Liệu có phải đó là lý do trước đây nó phân vân về việc theo đuổi em Yo không?? Nhưng, dường như hai đứa nó đang hạnh phúc bên nhau.

Không... Hai đứa nó thực sự hạnh phúc bên nhau...

Trong khi đó, tâm trí tôi lại rối bời tới mức này...

Khi tôi tới được phòng thể chất, đội huấn luyện đã đang thu dọn đồ đạc trong khi mấy đứa năm nhất đang rời đi. Họ đã hoàn thành hoạt động của ngày hôm nay, cũng chính là hoạt động cuối cùng trước sự kiện cướp cờ. Sự kiện mà chúng tôi không thể tham gia vì đó là ngày đợt kiểm tra của chúng tôi bắt đầu. Sau đó, trong mấy ngày cuối tuần tới, họ sẽ tới biển và bắt đầu buổi lễ chúc mừng thường niên nếu như năm nhất có thể cướp được cờ. Đó là sự kiện hoàn toàn thuộc về sinh viên khoa Kỹ thuật, vì vậy, chúng tôi không thể tới.

Khoan đã, đừng nghĩ là tôi đang định tới đó nhé. Tôi chỉ đang nói về các sự kiện sẽ diễn ra thôi.

Dù sao, mắt tôi đột ngột quét xung quanh trong đám đông để tìm kiếm người bạn lùn tịt đáng yêu của tôi. Nhưng, tôi lại chú ý thấy một thứ khác ngoài Kitty KitKat đó.

Forth đang bởi vây quanh bởi một đám nữ sinh năm nhất!!

Mấy đứa nó đang tặng Forth những đồ vật khác nhau mà tôi chẳng hiểu tại sao.

Mấy đứa nó đang làm cái quái gì vậy!?

"P'Forth thật đúng nổi tiếng với các cô gái luôn, có phải không?? Tao cũng nghe nói, không chỉ ở đây đâu, còn cả ở các khoa khác nữa đó" Người nào đó nói, tôi còn chẳng thèm quan tâm xem người đó là ai.

"Ai có thể không thần tượng chứ?? Bên cạnh việc là Nam khôi khoa, anh ta chính là hình ảnh phù hợp nhất với người đàn ông trong mơ của các cô gái. Thật buồn vì anh ấy không có hứng thú với các cô nàng. Nếu như tao có được khuôn mặt và dáng người kia, tao sẽ vênh váo đi khắp cả cái học viện này, bắt lấy bất cứ cô nàng nào mà tao muốn!!"

"Không may là mày còn chẳng đẹp được bằng cái chân của người ta *cười*. Anh ấy đang theo đuổi một trong số mấy tên Bác sĩ Man rợ đúng không?? Anh ấy nhìn không giống gay chút nào. Sucking dick không giống như sở thích của anh ấy!!"

(Sucking: bú, mút; Dick: cái bộ phận quan trọng nhất của đàn ông ấy)

Lại một cuộc trò chuyện rác rưởi nữa -_-"

Tôi nhìn về phía bất cứ kẻ nào đang nói chuyện trước khi chúng nó nghĩ ra thêm bất cứ ý tưởng rác rưởi nào nữa. Và chúng nó ngạc nhiên khi nhận ra rằng tôi ở ngay trước mặt.

"Chọn ở bên cạnh một người cùng giới tính với mày không phải là gay... Nó gọi là tình yêu. Ghim sâu những lời đó vào sâu trong bộ não thối rữa của chúng mày đi, nhóc con"

Tôi không đợi câu trả lời từ chúng nó, tôi chỉ đi thẳng tới chỗ đám đông kia. Tôi bắt đầu thấy bực bội vì đám người vây quanh tôi: một con whore-snake, đám nhóc con, và cả đám fan điên cuồng đó nữa, những người đang làm phiền Forth chỉ bởi vì nó quá lịch sự mà không đẩy họ ra!!

Cái khuôn mặt ngu ngốc của nó thực sự có giá tới vậy huh??

Giờ tôi đã thực sự tới gần, tôi có thể nghe được một vài thứ mà bọn họ nói.

"P, em làm một chút bánh quy cho anh, mong là anh sẽ thích chúng"

Bánh quy?? Nó không thích đồ ngọt.

"P'Forth, mẹ em đã đan chiếc khăn này. Màu đỏ hợp với anh đấy!!"

Khăn?? Chết tiệt!! Trời đang nóng như mùa hè!! Và màu xanh thẫm hợp với nó hơn màu đỏ!!

"Sau sự kiện cướp cờ, có một bộ phim em muốn xem. Em đã mua vé rồi, chỉ dành cho hai chúng ta"

Rạp chiếu phim sẽ đóng cửa vào ngày hôm đó!!

Và còn rất nhiều blah, blah, blah, và Forth chỉ biết ngượng ngùng cười với bọn họ.

Đừng có cười, thằng đần!! Mày chỉ đang khiến bọn họ muốn lại gần mày hơn thôi!!

Dùng cả hai tay, tôi khiến lũ con gái đó tách ra hai bên, sau đó cầm lấy tay của cái tên đần độn kia và kéo nó ra khỏi bọn họ. Mấy cô nàng đó đều không biết nói gì khi tôi kéo theo đàn anh huấn luyện của họ đi với tôi.

Đúng, tôi rất sợ những gì tương lai sẽ mang tới và sự không chắc chắn mà tôi đang đánh liều...

... Nhưng, tôi không thể chịu đựng được việc nhìn người tôi đang cầm tay lúc này sẽ ở bên một người nào khác.

Từ khi nào tôi có những cảm giác này?? Tôi không biết. Sau tất cả, những cơn lốc xoáy cảm xúc trong tôi, đều là bắt nguồn từ nó.

Nhưng, dường như tôi đã bỏ quên thứ gì đó...

Tôi dừng lại tại bãi đỗ xe khoa Kĩ thuật khi tôi nhận ra những gì tôi đã làm.

Tôi đã bỏ quên Kit... Kitty KitKat!!!

Và chết tiệt!! Tao không có xe để về nhà!!

Đột nhiên, Forth dịu dàng giật tay lại chỉ để tôi nhớ ra tôi đang nắm tay nó rất chặt. Tôi có chút trợn tròn mắt vì những gì nó đã làm khiến tôi nhanh chóng ngẩng đầu lên và nhận được nụ cười âu yếm hiếm có của nó.

Ai là người tốt hơn ai chứ hả??

Tôi không muốn khoác lác đâu nhưng mà CHỈ có tôi mới có thể khiến nó cười như thế được thôi.

"Tôi đã nghĩ là em giận" Nó lẩm bẩm. "Tôi không thể chịu được nếu như em giận thêm lần nữa đâu"

Nó nhẹ nhàng nắm tay tôi một chút như thể là cam đoan điều đó với tôi trong khi đôi mắt sắc của nó âu yếm lướt trên từng bộ phận khuôn mặt tôi, khiến cho trái tim tôi muốn lộn nhào...

Bỏ qua hết tất cả những lý do và những điều không chắc chắn đó đi!! Mặc kệ hết tất cả những người sẽ nhìn thấy chúng tôi lúc này, tôi nắm lấy cổ áo nó, kéo nó lại gần gặp gỡ đôi môi đã chờ đợi rất lâu của tôi.

Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh người này thôi