Lời kể của Beam.
Tôi chán nản nhìn xung quanh quán rượu mà chúng tôi vừa quyết định tới đêm nay. Không giống với những quán rượu và câu lạc bộ ban đêm khác, nơi này thật quá ảm đạm. Không phải do cách bài trí hay sự yêu thích, thực ra thì bề ngoài của quán rượu này còn tuyệt vời hơn tất cả các quán mà tôi đã từng đi qua rồi, nhưng bởi vì trong này chẳng có mấy tiếng nhạc mạnh, số đèn neon có thể đếm được trên đầu ngón tay, và những người đang đứng trên sàn quá mức thưa thớt. Với những tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương đang được chơi ở phía sau và những ánh đèn màu sắc bình thường, nơi này giống với một nơi học tập hơn là một nơi để tụ tập bạn bè và vui vẻ.
Pha là người chọn quán này. May mắn là nơi này còn bán rượu nhá. Bởi nếu không, tôi sẽ biến luôn, biến ngay lập tức.
Tôi nhìn liếc xung quanh những người khác trong quán. Mọi người nhìn đều có vẻ trí thức, chỉ riêng chúng tôi là nói nhiều nhất, nói to nhất. Tôi cũng không thắc mắc nếu mọi người có nhìn chúng tôi vì quá ồn ào khi họ đang học.
Quay lại tập trung vào mấy thằng bạn Nam khôi mà tôi và thằng bạn thân tôi đây. Thử nghĩ mà xem, chúng tôi đều là những người rất đẹp trai, làm gì có ai qua mặt được chứ?? Mấy thằng Nam khôi kia đang mải nói chuyện về cuộc thi Trăng và Sao năm nay, đương nhiên, bởi vì nó sắp đến rồi. Thực ra thì, cuộc thi cũng đã bắt đầu từ việc chụp ảnh quảng bá cho các thí sinh rồi, và cũng sẽ có một buổi diễn tập vào thứ Hai tuần tới. Cũng giống như cuộc thi năm ngoái chúng tôi tham gia, nhà trường sẽ tổ chức rất lớn trong năm nay vì như những gì tôi đã được nghe, trường đã được rất nhiều người tài trợ luôn. Được vậy chắc phải cảm ơn sự thành công của cuộc thi năm ngoái nữa, lúc mà thằng Pha, bạn tôi chiến thắng kìa.
Ồ, có phải tôi vừa nói tôi đã học tới năm 2?? Các bạn chắc cũng đã biết rồi bởi vì họ đang tổ chức một cuộc thi Trăng và Sao khác mà. Mặc dù tôi đã cầu nguyện mỗi ngày, mỗi đêm cuộc thi đều được tổ chức vì chỉ có như vậy, tôi mới được gặp gỡ các em gái xinh đẹp, nhưng mà có vẻ như, cuộc thi này chỉ tổ chức có một năm một làn vậy thôi.
Đột nhiên, có người vỗ nhẹ vào vai tôi. Tôi quay lại nhìn hóa ra là Kit. Nó không đi tới đây cùng với chúng tôi lúc đầu vì nó còn phải tới lấy tài liệu ở trong phòng thằng Pha. Nó hứa sẽ đi theo chúng tôi sau, và giờ nó đã ở đây, nhìn nó trông có vẻ vui sướng và ngạc nhiên lắm.
Tại sao vậy?? Có ai đó vừa ch*ch nó hở??
"Tao có chuyện này muốn nói nè Beam" Nó thì thầm vào tai tôi và tôi nhăn mày lại. "Này, vụ này quan trọng lắm đó. Mày cũng sẽ phải ngạc nhiên luôn đấy" Nó cố gắng hạ thấp tông giọng xuống.
Những người khác cũng vừa bắt đầu nhận ra nó và chào hỏi, nhưng sau đó nó liền cầm tay áo tôi kéo đi luôn. Cho nên, tôi để nó kéo tôi vào một góc của quán rượu.
"Nếu như mày định nói là mày vừa có bạn trai, mày sẵn sàng ăn chân tao luôn đi!!" Tôi nói vậy bởi vì tôi có cảm giác nó sẽ nói như thế đấy.
Kit nhắm ngay tôi đầu mà đập luôn.
"Thôi đi thằng quần Beam. Tao sẽ không bao giờ tìm bạn trai và tao sẽ không bao giờ có bạn trai nhé. Nhưng mà, tao đã tìm ra được một người khác, em Wayo." Nó dứt khoát nhưng giọng nói cố hạ thấp để những người khác không nghe thấy.
"Em Wayo?? Đàn em từ trường Trung học? Người đã làm thằng Pha ám ảnh tới mức yêu cầu bọn mình phải t..."
Kit bịt miệng tôi lại với bàn tay nó luôn.
"M* mày, thằng Beam!! Mày nhỏ nhỏ cái mồm lại coi!!"
Cũng may là nhóm bạn rượu kia còn đang mải nói chuyện với nhau. Cũng chỉ có hai người quan tâm tới việc tôi đột nhiên lớn tiếng thôi: thằng Pha, người mà chúng tôi đang nói tới và thằng Forth, người mà có đôi mắt tôi không bao giờ chịu đựng được mỗi khi nó nhìn chằm chằm vào tôi. Dù sao thì, tôi cũng đành phải vui vẻ vẫy tay với bọn nó trước khi tập trung chú ý lại vào Kit.
"Là thật à?? Mà có phải mày gặp em Wayo đó thật không??"
"Đúng mà. Em ấy học cùng trường đại học với chúng ta, và sống tại khu ký túc cùng thằng Pha luôn đó"
"Không thể nào!!!"
"Suỵt!!! Bé bé cái mồm thôi chứ!! Dù sao thì, tao cũng vừa mới gặp em ấy một lúc trước thôi. Thay đổi rất nhiều luôn đó, bây giờ em ấy đáng yêu cực kì!!"
"Thật sao?? Vậy có nghĩa là thằng Pha đã biết em ấy là người mà nó tìm kiếm rất lâu rồi hay sao??"
Thằng Pha chẳng nói gì với chúng tôi cả :(
Thằng Kit lắc đầu.
"Hai người đã gặp nhau những mà thằng Pha không nhận ra em nó. Em Wayo cũng bảo chúng ta phải giữ bí mật với thằng Pha luôn cơ."
"Ô hồ!! Thằng Pha đúng là ngốc khó cứu chữa mà!!" Tôi buột miệng nói.
Tôi chẳng thể nhịn cười được. Pha là người thông minh nhất mà tôi từng biết nhưng lại trở thành một thằng ngốc mỗi khi có chuyện gì liên quan tới đàn em này.
"Tao biết"
"Mày có định nói ra không??"
"Không!! Tao sẽ giữ lời với em Wayo, dù thằng Pha có là bạn thân của chúng ta đi chăng nữa thì cũng là lỗi của nó vì không nhận ra em ấy."
Khi nó nhận ra điều này, tôi chắc chắn sẽ là người cười vào cái sự ngu ngốc của nó đầu tiên luôn. Nhưng bây giờ, tôi thấy muốn biết em ấy đã làm những gì, và trở nên khác biệt thế nào tới mức thằng Pha không nhận ra, mặc dù lúc nào trong đầu nó cũng chỉ nghĩ tới em ấy.
Sau khi nói xong, chúng tôi quay về chỗ ngồi. Pha ngay lập tức hỏi chúng tôi đã nói chuyện gì, nhưng tôi chỉ cho nó nhìn thấy nụ cười biết trước mọi chuyện và thằng Kit thì gãi gãi đầu nói vớ vẩn gì đó thôi. Tôi biết, dù thằng Kit muốn giữ bí mật cho em nó lắm đấy, nhưng nó chắc chắn sẽ đưa gợi ý ra cho thằng bạn tôi luôn. Và tôi đã đúng, nó nói ra tên của em ấy.
Kit đá chân tôi dưới gầm bàn khi tôi không thể dừng cười được. Tôi để hai đứa nó nói chuyện với nhau, còn tôi thì đi uống với mấy đứa khác.
Khoan đã, có ai đó biến mất đâu rồi...
... Thằng Forth chạy đâu rồi nhỉ??
"Tao đoán, thằng Forth thích mấy cô nàng kiểu rụt rè đó. Nhìn nó đứng đằng kia kìa, nói chuyện với người ta đúng lâu luôn" Thằng Nam khôi khoa Kinh tế nói.
Tôi quay qua chỗ nó chỉ, và ở đó, tôi nhìn thấy thằng Forth ngồi đối diện với một cô nàng không đẹp lắm.
"Nhìn xinh thật đó. Nếu như cô ấy mà từ chối thằng Forth, tao ra tán liền luôn" Những người khác đều đồng ý... Chỉ trừ tôi.
Tao muốn hỏi nghiêm túc này. Bọn mày tìm đâu ra được sự quyến rũ của cô ta chứ?? Nhìn thật nhàm chán và quá mức nhút nhát. Ờ thì, tóc dài thẳng, làn da trắng sữa, mặt nhỏ, và dáng người thon gọn, nhưng tôi vẫn chẳng tìm ra điểm nào cuốn hút của cô nàng khiến cánh đàn ông mê đắm cả. Nếu tôi là Forth, tôi sẽ đi tìm một người khác ngay...
Nhưng, có vẻ là toàn bộ lực chú ý của nó đều đặt trên người cô gái kia rồi. Điều đó khiến bọn còn lại trong nhóm chắc chắn rằng thằng Forth và cô ấy sẽ có một buổi hẹn hò ban đêm nữa cơ...
Tôi uống hết rượu trong cốc và lại rót thêm một cốc nữa.
Tôi uống hết sạch hai chai rượu, hai thằng bạn tôi cũng đã nói xong chuyện về em Wayo của thằng Pha. Sau khi hai đứa nó quay lại, chúng tôi nói với nhau về rất nhiều chuyện, từ chuyện trên trời cho tới chuyện dưới đất mà thằng Nam khôi khoa Kỹ thuật kia vẫn chưa thèm quay lại. Thằng đó vẫn còn mải cười mải chuyện với em gái đằng kia, có vẻ như hai người đang nói về chủ đề nào vui lắm ấy. Tôi cá, chỉ là nói lại những chuyện ở trường thôi mà. Đột nhiên, tôi thấy cô gái kia lau miệng thằng Forth bằng ngón cái của cô ấy.
"M* mày thằng quần Beam!! Sao mày đập mạnh cốc xuống bàn thế hả?? Nếu nó vỡ thì mày đền đó" Kit gắt gỏng.
Tôi lười biếng cười với nó. "Tao trả được tốt..." Rồi, tôi lại với lấy một chai rượu khác mà uống.
.....
Ngày hôm sau, đừng có ý định mở miệng hỏi tôi còn khỏe hay không, tôi cho ăn đập đấy. Đầu đau như búa bổ luôn. Bên cạnh đó, tôi còn thấy mặt tôi có chút đau nữa, nên đành phải lấy hai viên thuốc để giảm bớt cơn đau đi, vậy mới có thể tới trường được. Thật tệ khi chúng tôi phải đi học cả vào Thứ Bảy để bắt kịp tiến độ. Nếu như vẫn còn đang ở trong năm nhất, tôi chắc chắn sẽ lại phàn nàn về chuyện này luôn đó. Nhưng học được một năm rồi, tôi cũng học được cách để chấp nhận sự thật rằng tôi đang phải sống trong địa ngục.
Tôi nói với Kit rằng tôi sẽ đi đến trường với nó vì tôi sẽ chẳng thể lái xe được trong cái tình trạng này được. Và sự việc lại như bình thường giống như nó vẫn xảy ra, tôi bị mắng khi tôi vừa bước được vào xe nó xong. Chỉ mất 5 phút để đi từ tòa nhà ký túc tới trường nhưng sau khi nghe tiếng chì chiết của Kit, tôi thấy được như là cả một năm đã trôi qua rồi đó.
"Mày nên cảm thấy may mắn vì thằng Forth không đánh mày vì những gì mày đã làm tối qua. Nếu tao mà là thằng Forth, tao đập mày tới chết luôn."
Tôi giật mình khi nghe những gì nó nói.
Cái gì?? Tao đã làm gì với thằng Forth?? Tao không thể nhớ được dù chỉ là một chuyện luôn.
Cũng may, thằng Kit chẳng còn chút tâm trạng nào mà chọc tôi. Nó nói hết mọi chuyện xảy ra tối qua sau khi tôi đã uống say...
... Tôi đã suýt nữa co rúm lại trên ghế ngồi khi nghe thấy những thứ xấu hổ tôi đã làm ra. Không thể tin được là tôi đã làm những việc đó luôn đấy.
Theo như lời Kit nói, sau khi uống hết 5 chai rượu mạnh nhanh như tôi đang trong cuộc thi uống rượu, tôi đứng dậy và đi tới bàn của Forth cùng cô nàng kia đang ngồi. Mọi người không nghe được tôi đã nói ra thứ gì nhưng nhìn theo cách mà tôi cười và đụng chạm vào cô gái kia, họ có thể khẳng định rằng tôi đang tán tỉnh cô gái đó ngay trước mặt thằng Forth!!! Forth bị choáng khi nhìn tôi làm cái trò đó luôn. Còn mấy thằng Nam khôi các khoa bạn tôi cũng đã định ngăn cản tôi đó nhưng bọn nó laii không làm bởi vì nhìn hình ảnh đó khá vui =.=
Nhìn mấy thằng bạn của tôi đi?!! Tại sao chúng nó có thể để tôi làm ra thứ chuyện đó chứ?? T_T
Một lúc sau, cô gái kia đứng dậy với khuôn mặt không biểu cảm và định chạy đi thì tôi ôm eo cô ấy giữ lại. Tôi cũng đứng lên nữa và nhận ngay một cái tát khi đang định hôn cô nàng. Còn cô ấy thì bỏ đi với khuôn mặt đỏ bừng luôn.
Đó là lý do một bên mặt tao bị sưng lên đó hả?? Tao còn nghĩ do tao ngủ nghiêng một bên quá lâu nên mới thành như vậy chứ... Nhưng hoàn toàn không phải luôn!!!!!
Nhưng mọi chuyện không chỉ có như vậy đâu. Sau khi cô gái kia bỏ đi, tôi quay sang phía Forth và bắt đầu...
Ừm...
Tôi không nghĩ là tôi có thể nói ra điều này đâu, việc này quá mức xấu hổ!!!
Nhưng, haizzz, dù sao thì, tôi cũng phải nói thôi.
Tôi bắt đầu ve vãn thằng Forth.
Đừng chỉ trích, làm ơn đó!! Đừng có phê phán tôi về những việc đó chứ!!! Lúc đó tôi hoàn toàn không biết mình làm ra cái thứ gì đâu!!!
Tôi nghĩ tôi nên gặp thằng Forth mà giải thích những việc đã xảy ra và nói xin lỗi về những việc tôi đã làm thôi. Nhưng, khoa Kỹ thuật không có tiết ngày hôm nay. Tôi có nên tới ký túc của nó không?? Tôi không biết nó ở đâu cả. Có lẽ, tôi sẽ chỉ gửi tin nhắn thôi.
Chết tiệt!!! Việc này quá mức xấu hổ!!!
.....
Vì thằng Pha, thằng Kit, và tôi ngồi tít phía cuối lớp, tôi lấy iPhone ra và nhắn cho nó một cái tin trong khi giáo sư đang giảng về tim người. Tôi không thể tập trung vào bài giảng được vì những thứ thằng Kit nói về buổi tối hôm qua cứ chạy đi chạy lại trong đầu tôi. Tôi lấy số từ thằng Pha và bắt đầu gõ tin nhắn.
Tin nhắn gửi đi: Forth, là tao, Beam đây. Tao xin lỗi về những gì tao đã làm tối qua. Thật lòng đó.
Tôi cố nghe lấy những gì giáo sư đang giảng sau khi gửi tin nhắn đi. Nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Nó đã đọc chưa vậy?? Hay nó vẫn còn đang ngủ??
Trong lúc suy nghĩ, tôi bắt đầu gõ tay lên bàn.
"Trái tim là bộ phận có các cơ giúp co bóp bơm máu thông qua các mạch của hệ tuần hoàn ở người và động vật. Máu cung cấp cho cơ thể chúng ta oxy và các chất dinh dưỡng, cũng như thải ra các chất độc hại với cơ thể qua quá trình trao đổi chất. Ở người, trái tim nằm ở giữa hai lá phổi, trong khoang giữa của lồng ngực..."
Điện thoại tôi sáng đèn. Tôi vội vàng mở điện thoại lên.
Forth: Không sao đâu. Tao biết lúc đó là mày say.
Tôi: Nhưng, tao đã phá hỏng buổi hẹn hò của mày. Tại sao mày có thể nói là nó không sao được chứ??
Forth: Đó không phải là hẹn hò.
Tôi: M* nó, thằng Forth!! Mày đừng có làm cho tao thấy có lỗi hơn nữa được không??
Forth: Haha. Mày nghĩ quá nhiều rồi. Thực sự là không sao đâu mà. Với lại, mày lấy số của tao từ đâu vậy.
Tôi: Tao lấy nó từ địa ngục.
...
...
Tôi: Tao xin lỗi. Tao lấy nó từ thằng Pha. -_-"'
Forth: Ô hô. Vậy luôn?? Tao còn tưởng mày xuống tận địa ngục để lấy số của tao cơ.
Tôi: Thằng Pha chính là địa ngục. Nó yêu cầu phải khao bữa trưa cho nó mới chịu đưa đó.
Forth: Haha. Tao xin lỗi đã khiến mày phải mất bữa trưa.
Tôi: Bỏ đi. Nó chẳng thể so sánh với những gì tao đã làm đâu. Nghiêm túc này, tao cần làm gì để chuộc lỗi với mày đây??
Forth: Hẹn hò với tao đi!!
...
Forth: Đùa thôi. Mày không cần làm gì cả đâu. Nó ổn thật mà.
Tôi: Thằng điên này!!! Mày làm tao đau tim suýt chết!!
Tôi: Nhưng... Cảm ơn vì đã đối tốt với tao như vậy sau những thứ tao đã làm với mày ^^
Forth: Không có vấn đề gì. Tao biết mày còn khùng hơn tao nữa cơ mà.
Kit đột nhiên huých cùi chỏ vào người tôi. "Thầy Chaiprasit đang gọi mày kìa!!" Nó hét nhỏ bên cạnh.
Tôi nhanh chóng giấu chiếc iPhone đi. Ông thầy để lướt ngón tay qua môi khi liếc qua tôi.
"Cậu dùng điện thoại trong lớp đúng không??"
Tôi lác đầu. "Không, thưa Thầy."
"Thật sao?? Nhưng tôi thấy cậu cứ mỉm cười một mình khi nhìn xuống dưới gầm bàn."
"Đúng, thưa Thầy~~~ Ý em là không, thưa Thầy. Em không hề cười"
"Vậy cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi không??"
Ưmmm... Câu hỏi quái nào??
"Tôi đoán là không nhỉ?? Đưa điện thoại đây và từ giờ cậu sẽ lên ngồi ở phía trên đầu lớp"
Tôi chửi ông thầy từ sâu trong lòng.
Nói về cái sự tồi tệ, chắc phải nói tới tôi trong cái ngày điên khùng hôm nay nhỉ??
Từ trong khóe mắt, tôi thấy hai thằng bạn THÂN của tôi đang cố nhịn cười nhìn tôi di chuyển, mang đồ đạc lên bàn đầu tiên ngồi. Tôi cực kì ghét ngồi tại đây luôn. Tôi chẳng thể làm bất cứ thứ gì mà tôi muốn tại đây vì cứ cảm giác lúc nào Giáo sư cũng nhìn chằm chằm vào tôi vậy.
Điện thoại của tôi đặt trên bàn giáo viên và tay tôi thực sự muốn với lên lấy nó rồi cất vào túi. Tôi thấy cực kì khó chịu mỗi lần tôi liếc thấy nó. Màn hình điện thoại lại sáng lên.
Trời ạ, tôi thực sự muốn cầm lấy nó, nhưng tôi không thể.
Tôi giả vờ ngồi nghe những gì Giảng viên nói và cầu xin tiết học này nhanh chóng kết thúc đi. Tôi cảm giác đây là quãng thời gian dài nhất trong cuộc đời tôi đó...
Không có việc gì có vẻ tốt đẹp một chút trong ngày hôm nay cả...
... Ừm, chắc là trừ một chuyện.
Lời kể của Beam.
Sau hàng tiếng tra tấn phải nghe theo lời giảng bài của Giáo sư, ghi bài, rồi thảo luận với vài người bạn sắp-trở-thành-bác-sĩ của tôi, tiết học cuối cùng cũng chịu kết thúc. Thầy đã cho chúng tôi tan học sớm hơn tôi sự kiến. Tôi biết chúng tôi không nên vội mừng vì chuyện này đâu, vì kết thúc càng sớm có nghĩa là sẽ thi càng sớm.
Nhưng ai thèm quan tâm tới vấn đề này chứ??
Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh tới sảnh luyện tập nơi các Trăng và Sao đang chuẩn bị cho kì thi. Tôi mong chờ được gặp em Wayo!!
Vì thằng Pha chưa hề biết gì về chuyện đàn em nó yêu thương đang theo học tại đây, Kit và tôi nhanh chóng chạy tới sảnh tập luyện mà không thèm chờ thằng Pha làm gì cả. Giảng viên đã yêu cầu nó ở lại bàn luận một vài thứ. Nên tôi đã mặc kệ nó ở đó luôn. Hahaha!!!
Khi tôi vừa tới nơi luyện tập của các em ấy, đôi mắt tôi liền quét nhìn khắp tất cả các Nam khôi đang bận luyện tập. Haizz, có vẻ nghe hơi sai sai khi nói tôi đi tìm kiếm các Nam khôi thay vì các em Hoa khôi xinh đẹp. Tuy nhiên, tôi đang thực sự muốn gặp Nam khôi khoa Khoa học đó. Đây là lần đầu tiên tôi đi tìm kiếm các em Nam khôi đó. Em Wayo nên cảm thấy vinh hạnh đi.
"Em ấy kia kìa, bên cạnh cái thằng cao cao đi giày màu xám đó" Kit nói với tôi.
Tôi nhìn vào người mà thằng bạn tôi chỉ, cằm tôi muốn rớt xuống đất luôn. Em Wayo thật sự nhìn khác trước lắm đó!! Chiếc kính viền đen to quá khổ trên khuôn mặt biến mất luôn rồi, mấy cái vòng xanh trên cổ hồi đó được bỏ ra rồi, và cả đống mụn chi chít mọc trên trán nữa. Khuôn mặt vẫn trắng hồng như thế nhưng mà mịn màng hơn thấy rõ luôn. Em ấy nhìn còn đáng yêu hơn cả các Sao đang đứng ở đây nữa ấy chứ.
Nếu như không biết thằng Pha còn thích em ấy, tôi sẽ tới tán tỉnh luôn đó!! Heheh!!
Cũng không ngạc nhiên gì nếu thằng Pha không nhận ra em ấy. Em ấy chẳng còn là em Wayo hay bối rối ngượng ngùng trước kia nữa rồi. Tôi không còn chẳng dám tin vào những gì mắt tôi đang thấy nữa đâu.
Kit và tôi quyết định ngồi đợi tại mấy cái ghế đặt bên ngoài khu luyện tập nơi các Trăng năm hai, những người không có lớp học ngày hôm nay tới. Tôi bí mật kiểm tra xem Nam khôi khoa Kỹ thuật có mặt tại đây hay không. May mắn thay, nó có vẻ như vẫn còn có lớp. Tôi thở dài khuây khỏa.
Thật lòng mà nói đó, sau những gì tôi đã làm, tôi không biết nên làm cách nào để đối mặt hay cư xử với nó cho đúng nữa. Đã hai ngày trôi qua kể từ khi chuyện đó xảy ra và nó thì nói là nó ổn với điều đó. Tuy nhiên, lương tâm tôi cứ luôn nói với tôi rằng tôi là một con người tồi tệ vì đã làm trò như vậy đối với nó. Tôi muốn làm gì đó cho nó để chuộc lại những lỗi lầm tôi đã gây ra, nhưng tôi lại chẳng có chút ý tưởng nào về việc tôi nên làm gì cả.
Tao có nên mua quà tặng nó không?? Nhưng loại người như nó thì phù hợp với loại quà nào đây?? Hay là đãi nó bữa trưa?? Việc này sẽ gây lúng túng quá mức luôn... Hay là tao để nó làm bất cứ thứ gì nó muốn làm với tao... M* nó!!! Việc này còn làm bọn tao khó xử hơn nữa. Vậy tao nên làm gì bây giờ đây?! Tao không thể nhắn tin tiếp cho nó được nữa.
Haizz!! Thôi kệ m* nó đi!!
Tôi sẽ làm những thứ bình thường khi tôi gặp nó dù mấy thằng Nam khôi khác sẽ chòng ghẹo tôi vì đã có can đảm phá hỏng chuyện của thằng Forth.
Nó đáng sợ lắm đó, các bạn biết không?? Đặc biệt là đôi mắt sắc lẹm của nó.
Dù sao thì, quay lại với đàn em yêu quý của thằng Pha nào, người hướng dẫn có nói mấy đứa có 10 phút nghỉ giải lao. Mấy em ấy cũng sẽ hát và nhảy trên sân khấu trong năm nay. Tôi nói với các bạn này, em Wayo của chúng tôi nhảy tốt hơn thằng Pha lắmmmm luôn đó. Hah!!
Một nụ cười lớn xuất hiện trên mặt tôi khi tôi tiến tới gần em ấy vào lúc em ấy ra ngoài rót đầy nước từ chiếc bình được đặt bên ngoài. Em ấy trợn tròn mắt khi nhìn thấy tôi luôn. Tôi nghĩ, tôi đã sai khi nói em ấy không còn chút ngượng nghịu nào khi tới gần chúng tôi rồi. Em ấy vẫn còn nhưng chỉ còn chút xíu thôi.
Em ấy vái chào chúng tôi. Đôi lông mày nhướng lên một chút, chắc là đang thắc mắc tại sao chúng tôi lại tới gần em ấy. Em ấy có vẻ như không nhớ tôi, cho tới khi thằng Kit tới bên cạnh.
"Anh Beam" Em ấy buột miệng hét.
"Cuối cùng, em cũng nhớ..." Nụ cười của tôi nở rộng hơn. "Anh đã suýt không nhận ra em rồi đó, em Wayo"
"Và thằng này cứ liên tục hỏi anh có chắc chắn rằng đó là em hay không." Kit nói thêm vào.
Em Wayo ngượng ngùng cười với chúng tôi. Tôi nghĩ tôi nên thở dài vì chuyện này thôi.
Em ấy đáng yêu quá mức rồi, thật tệ vì tôi không thể bắt em ấy mang về nhà được!!!
"Không phải đâu anh. Hehe!! Phải nói là em đẹp trai hơn chứ ạ"
Oh!!! Đáng yêu quá!! Tôi yêu em ấy!! Tôi có thể bắt cóc em ấy mang về nhà tôi không, làm ơn??? Làm ơn đó!!!
Nhưng đột nhiên, tôi thấy thứ gì đó nặng nặng đặt trên vai. Tôi quay ra liền nhìn thấy thằng đần bạn tôi (làm ơn hãy cho phép tôi gọi nó là thằng đần trong trường hợp này) đang đặt cánh tay dài của nó vòng qua vai tôi và vai thằng Kit. Nó cuối cùng cũng tới đây, và tôi nghĩ nó tới đây để tìm lại vợ nó.
"Này là đang tán tỉnh bạn tao??" Nó nói với em Wayo như thế đây.
Chết tiệt!!! Tôi đoán sai rồi.
Tôi muốn đảo mắt nhìn nó. Tôi liếc về phía Kit và hiểu nó cũng đang có suy nghĩ giống như tôi vậy. Em Wayo cũng sốc luôn khi nghe thấy điều đó nhưng lại nhanh chóng thay đổi bằng sự tức giận biểu hiện trên khuôn mặt.
Chúng tôi chỉ đứng đây, như người ngoài cuộc nhìn em Wayo và thằng bạn tôi mắng nhiếc, xúc phạm lẫn nhau. Thật ra nhìn cũng khá vui đó. Nhưng theo như tôi biết, em Wayo cũng thích bạn tôi mà, không phải sao?? Đó cũng chính là lý do mà tôi thường trêu chọc thằng Pha vì chuyện đi thích một đứa con trai đó và nó thì suốt ngày chối luôn. Tuy nhiên, giờ nhìn đi, hai đứa chúng nó đang cãi nhau cứ như thằng Pha là thằng khốn nạn nhất mà em ấy từng biết đó.