Hay thằng Pha thực sự khốn nạn tới như vậy nhỉ?? Hehe!!
Và nhìn cách thằng Pha cãi nhau với em nó xem, nhìn nó thật đúng xấu tính như lời em nó nói luôn.
Chết tiệt!! Hai cái thằng này!! Bọn mày dắt nhau về một nhà nhanh lên!! Tôi chỉ muốn hét lên như thế thôi.
Sau đó, em Wayo bỏ đi. Thằng Pha cũng rời đi chỗ khác. Kit và tôi cũng muốn đi chung cho vui nhưng chỉ đứng đó tại vị trí hai đứa bọn nó vừa cãi nhau và rồi lắc đầu ngán ngẩm nghĩ về tình cảm của hai đứa nó.
.
.
.
Ngày hôm sau, chúng tôi tới sảnh luyện tập trước khi lớp học bắt đầu. Đừng có nghĩ là chúng tôi theo dõi em Yo nha, em ấy đã bảo chúng tôi gọi là Yo thay vì Wayo. Tôi thực ra chỉ muốn ôn tập cho bài kiểm tra ngày hôm nay, nhưng thằng Pha, vẫn như thường lệ, bắt chúng tôi phải đi cùng nó. Chúng tôi biết nó có nhiệm vụ chăm sóc các Nam khôi này, và có vẻ như nó tới đây vì một lý do nào đó khác thì đúng hơn. Nó có thể không biết được rằng em Yo (mà nó hay gọi là thằng lùn đó) chính là em Wayo vẫn luôn ở trong tim nó. Và bây giờ, nó đặc biệt bắt tôi và Kit đi theo khi nó cần sự giúp đỡ, mặc dù tôi chẳng muốn ở đây một chút nào kể cả khi các em Sao kia vẫn còn đang đứng trước mặt tôi này.
"Này, Beam, mày có vẻ như đang rất khó chịu nhỉ??" Kit gây chú ý với tôi.
"Tại sao mày lại nói thế??" Tôi hỏi, giả bộ đang ôn tập lại tài liệu dù trong lòng chẳng thoải mái chút nào cả.
"Mày cứ nhìn xung quanh nhưng không phải là nhìn vào các em Hoa khôi đằng kia. Mày đang tìm ai hả??"
Suýt nữa thì xé luôn cả trang tài liệu, nhưng tôi cố để tỏ ra bình thường nhiều nhất có thể. Tôi quay vào nhìn nó với một nụ cười tươi trên khuôn mặt.
"Tại sao anh Beam tài giỏi lại phải đi tìm kiếm một người nào đó chứ?? Họ mới là người phải tới kiếm anh đây chứ!!" Tôi nói ra điều đó với sự tự mãn nhất mà tôi có.
Kit nhướng lông mày. Kit và tôi đã dính với nhau như vậy từ khi còn trong bụng mẹ rồi. Tôi biết nó có thể đọc ra hết được tôi đang nghĩ gì dù tôi có cố giấu diếm ra sao đi chăng nữa.
"Thật sao, Ngài Beam tài giỏi?? Tao nghĩ mày đang tìm kiếm..."
"Mày có nhìn thấy em Yo vẫn chưa có mặt ở đây không??" Tôi ngắt lời trước khi nó kịp thốt lên được tên người kia.
Nó đảo mắt nhìn tôi rồi tìm kiếm xung quanh.
"Mày nói đúng. Em ấy vẫn chưa đến. Họ đã sắp bắt đầu tập luyện rồi."
Trong phòng huấn luyện, Pha liếc qua chiếc đồng hồ đeo tay và đi ra sảnh với cốc sữa hồng trên tay nó... Một lúc sau, nó tiến tới gần một thằng nhóc nhìn cũng có vẻ quen quen. Nó cũng đã thay đổi nữa, nhưng không nhiều lắm, dù sao nó cũng đã vốn đẹp trai rồi. Nếu như tôi không nhớ nhầm, nó chính là cái thằng nhóc mà hay đi cùng với em Yo dù em ấy có đi bất kỳ chỗ nào từ hồi Trung học. Và lên tới đại học rồi cũng thế nhỉ.
Tôi huých cùi chỏ vào người Kit. "Kit, mày nhìn cái thằng nhóc đang nói chuyện với Pha thử xem. Mày có nghĩ nó là người yêu của Yo hay không??"
"Ai??" Kit nhìn về phía tôi chỉ. "Thằng nhóc đó á. Tao không nghĩ thế... Sao? Có vấn đề gì??"
"Mày không nhớ ra nó hả?? Nó là cái thằng lúc nào cũng dính lấy em Yo khi thằng Pha bắt chúng ta theo dõi em ấy đó."
Kit có vẻ như suy nghĩ một chút, rồi, "À. Tao nhớ rồi..."
Tao nhớ rồi?? Chỉ thế thôi à?? Cái phản ứng đó là thế quái nào??
"Mày không thấy thắc mắc nếu nó thực sự là người yêu của em Yo hay sao??"
Bởi vì tao đang rất tò mò đây.
"Tao không bởi vì tao biết rằng nó không phải."
"Kit, thằng quần!! Sao mày có thể chắc chắn tới mức như vậy hả?? Nếu như nó thực là như thế thì sao?? Đó là lý do mà em Yo không còn nhìn thằng Pha với đôi mắt to trong, long lanh đáng yêu nữa đó. Nếu như bạn thân của chúng ta mất đi cơ hội thứ hai bởi vì thằng nhóc đó thì sao?? Nếu như thằng nhóc đó phá hủy sự trong trắng ngây thơ của em Yo thì sao?? Nếu như..." Tôi đã đứng lên rồi và đặt tay lên vai thằng bạn đang thờ ơ của tôi lắc lắc đầu. Tôi cực kì quan tâm tới đời sống tình cảm của bạn tôi, "...Hai đứa nó đã kết hôn mà chúng ta không biết!??"
"Được rồi Beam, mày để yên cho tao đi!! Tao sẽ chú ý tới thằng nhóc ấy. Tao sẽ chứng minh cho mày thấy rằng nó không phải là người yêu của em Yo. Vậy nên ngừng làm cái việc mày đang làm đi. Rách đồng phục của tao giờ!!!"
Hehe!!
Tôi chỉ dừng lại những gì tôi vừa mới làm, và giả vờ vuốt cho đồng phục của nó bớt nhàu. Ít nhất, tôi có thể đảm bảo rằng thằng Kit sẽ giải quyết gọn ghẽ thằng nhóc đó. Nghe nói, nó là Nam khôi khoa Kỹ thuật, là đàn em dưới trướng cố vấn của thằng Forth...
Nghĩ tới nó... Tôi phải thấy thực sự may mắn khi thằng đó không chạy qua đây.
Nhưng, có vẻ như sự may mắn của tôi không còn hiệu lực nữa khi tôi nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc đậu trước sảnh huấn luyện...
Tuy nhiên, nó không đi một mình... Em Yo ngồi đằng sau lưng nó. Thằng Forth thậm chí còn cho em ấy đội mũ bảo hiểm thay vì đội cho nó. Khi em Yo xuống xe và trả lại mũ bảo hiểm cho nó, tôi thấy nó cười rất tươi, dù nó là một thằng rất ít khi cười. Nó thậm chí còn vò rối tóc em Yo như thể đang đánh dấu chủ quyền trước khi để cho em nó đi vào.
Tôi nhanh chóng quay ra hướng khác trước khi nó phát hiện rằng tôi đang nhìn. Thực ra, thằng Kit cũng đang nhìn với tôi, nếu tôi phải khiến nó quay đầu lại nữa.
"Chết tiệt, thằng quần Beam!! Mày định bẻ cổ tao luôn đó hả??" Nó rít qua kẽ răng.
Tôi không trả lời.
Em Yo vẫn kịp tới sảnh huấn luyện trước khi họ bắt đầu luyện tập.
Em ấy thật dễ thương đúng không??? Thật sự rất dễ thương...
Tôi cảm thấy có hơi thở nóng ấm phả vào bên tai "Mày nghĩ là chúng ta cần chú ý tới thằng nhóc cao cao đẹp trai đó đúng không?? Nhưng tao nghĩ là chúng ta PHẢI chú ý tới Forth của mày thì đúng hơn đó!!" Kit thì thầm.
Không biết là tôi đã suy nghĩ nhiều tới mức nào nhưng vẫn chưa thể tìm ra được câu trả lời cho điều này nữa. Tại sao hai người lại thân thiết tới mức như vậy?? Đúng, cả hai đều là Nam khôi: một người đi chăm sóc và một người được chăm sóc. Nhưng tôi lại thấy cực kì vô lý khi Nam khôi khoa Kỹ thuật tại sao lại chăm sóc cho Nam khôi khoa Khoa học... Và từ khi nào hai đứa nó trở nên thân thiết tới như vậy??
Từ trong góc, tôi nhìn thấy chiếc áo khoác đặc trưng của khoa Kỹ thuật đang tiến gần tới chúng tôi. Tôi thấy như tôi đang muốn bước đi càng xa càng tốt vì chẳng muốn nói chuyện với ai trong lúc này cả. Tôi muốn rời đi tới một đảo hoang nào đó và sống cuộc đời còn lại như một người sư thầy. Tôi không biết tại sao nhưng lại cảm thấy chút mất mát gì đó. Cảm giác trống rỗng như đang bị nguyền rủa.
Mày đang nghĩ cái quái gì vậy Beam?! Tỉnh dậy mau!!
Đột nhiên, một cái vỗ mạnh bay thẳng tới mặt tôi. Kit tát tôi một cái và mang tôi từ một nơi nào đó về với thực tại.
"Tao gọi mày mà mày cứ như đang mất hồn ấy, nên tao mới phải tát mày như vậy đó" Kit nhanh chóng giải thích hành động nó vừa làm khi tôi giơ nắm đấm lên định đập thẳng khuôn mặt ngu ngốc của nó luôn.
"Này!! Bình tĩnh lại đi!!"
Tôi bình tĩnh lại... Khoan đã!! Ai vừa mới nói vậy chứ?? Forth đang đứng phía sau tôi, chứng kiến toàn bộ sự điên rồ và hình ảnh bạo lực của chúng tôi vừa rồi. Tôi nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai ngụm... Để che dấu sự xấu hổ mà tôi đang cảm thấy. Và tôi giả vờ cư xử bình thường như tôi vẫn thường làm...
Tôi cười...
Mặc dù, tôi không thể vừa mắt với những gì vừa diễn ra...
Tôi ghẹo gan nó một chút về việc đèo Yo tới phòng huấn luyện...
Dù rằng... Tôi muốn hét lớn lên là Yo không phải để dành cho mày đâu...
Tôi giả vờ là một người thích vui vẻ và hài hước...
Bởi vì đó là Beam mà mọi người biết tới...
Chuyện quái gì đang diễn ra với tao vậy nè?!!!
Lời kể của Beam.
Tại một hoang đảo, nằm xa thành phố Bangkok nhộn nhịp và những tòa nhà cao chọc trời, đây cũng là nơi tôi chọn để sống suốt quãng đời thảm hại còn lại. Không còn những thứ phức tạp phải suy nghĩ, những câu nói mơ hồ khó hiểu và cả mớ cảm xúc bối rối đang bao trùm cả trái tim này nữa. Sống cách xa mọi người, rời xa cuộc sống tôi đã từng có...
.
.
.
Đùa chút thôi mà!!
Hahaha!! Có ai tưởng thật không vậy?? Tôi chỉ muốn nói dối chút xem mọi người có thật sự nghĩ tôi làm thật như vậy hay không thôi... Điều đó là không thể xảy ra, bạn cũng biết mà. Thực sự là không thể, đặc biệt là khi tôi đang có rất nhiều bài kiểm tra và bài tập về nhà như hiện tại. Tôi thậm chí còn chẳng có chút thời gian nào suy nghĩ về những thứ vô lý hay những thứ mà tôi còn chẳng thể nào với tới đó nữa. Ngoại trừ việc sau những những cảm giác bối rối mà tôi đang có, tôi lái xe đi tới bãi biển gần nhất mà tôi biết bên ngoài thành phố trong đêm đó để thanh tẩy lại tâm trí.
Tôi bước đi trên bờ biển và suy nghĩ mọi chuyện từ đầu tới cuối và rồi tôi rút ra một kết luận chắc chắn: do đã quá lâu rồi tôi không hẹn hò với cô gái nào cả, đó là lý do mà tôi không còn là chính mình trong mấy ngày gần đây nữa. Đó là lỗi của việc học nặng của sinh viên Khoa Y. Nó đã ngăn cản tôi không được gặp các cô gái của tôi. Cũng do tôi đang cảm thấy có lỗi với thằng Forth và lo lắng rất nhiều về tình yêu cả cuộc đời của thằng bạn thân đó nữa, những cảm xúc hỗn độn đó trộn lẫn vào trong tâm trí gây trở ngại khiến tôi suy nghĩ lung tung.
Nhưng sau khi đã nhận ra được, tôi lại trở về làm chính tôi. Một Beam vui vẻ và hài hước, đã trở lại rồi đây này!! Tôi đã sẵn sàng để tham gia bất cứ cuộc vui nào khác rồi đó.
Nhưng có vẻ như ông trời rất thích trêu chọc tôi vì trời đột nhiên đổ mưa khi tôi vẫn còn đang đi dạo trên bờ biển. Nghiêm túc đó, tôi nghĩ nếu có nhìn thấy tôi vào đêm đó, họ sẽ nghĩ là tôi đang đóng một bộ phim buồn hay một MV nào đó chắc luôn. Tôi chửi đổng lên vì ông trời đã làm như thế, và có vẻ như ông trời đã nghe thấy điều đó với việc tôi được đáp trả lại bằng những tiếng sấm vang rền cùng những tia sét rạch ngang bầu trời.
Nên, tôi đành vào xe quay trở về. Ít nhất, tâm trí tôi cũng đã được thanh tẩy. Và tôi đã biết được nên làm gì hiện tại rồi.
Tôi sẽ gọi một trong những cô gái của tôi và để dành cả đêm đó bên cạnh cô ấy luôn.
.
.
.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào phát ra từ chiếc điện thoại. Tôi lười biếng với tay sang chiếc bàn đặt cạnh giường nhưng lại không có. Huh?? Tôi mở mắt ra và nhìn thấy một khung cảnh hoàn toàn khác. Đôi lông mày nhướng lên trong khi suy nghĩ liệu có phải là tôi nâng cấp căn phòng ký túc lên tới mức này khi còn đang trong vô thức hay không, cho tới khi có người nằm bên cạnh cử động một chút. Tôi quay ra và phát hiện một cô gái còn đang khỏa thân với cái lưng có làn da trắng mịn màng đối diện với tôi. À, đúng rồi!! Tôi đã chọn cô ấy ngủ cùng tôi vào tối qua, nếu như các bạn coi nó chỉ là 'Ngủ cùng'
Điện thoại của tôi vẫn cứ reo lên như thế, và tôi phải đi tìm kiếm nó trong đống quần áo vứt loạn ở dưới sàn nhà. Khi tìm thấy được chiếc điện thoại, tôi trả lời nó với giọng lớn mà không nhìn tới tên người gọi đến.
"Al.."
"Mày đang ở đâu đó, Beam??" Người gọi cắt lời tôi ngang xương luôn. Và một lần nữa, tôi chẳng cần thiết phải nhìn tên người gọi vì tôi đã biết rõ người đang ở đầu dây bên kia là ai rồi.
"Tao đang ở thiên đường, Pha" Tôi trả lời.
Tôi nghe thấy nó lẩm bẩm chửi tôi là thằng khôi lỏi gì đó trước khi nó dõng dạc ra lệnh. Đúng, các bạn không nghe nhầm đâu, là ra lệnh đó. "Dậy luôn đi thằng quần lười biếng kia!! Mày phải tới sảnh huấn luyện cùng với tao"
Chẳng phải bây giờ là buổi sáng sao??
"Còn đang sáng sớm mà" Tôi phản đối "Để chiều nay rồi đi. Tao vẫn còn muốn ngủ...!!!"
Đúng, tao đang cực kì mệt luôn đó!!!
"Beam, chúng ta có tiết chiều nay"
"Vậy thì đi sau tiết học, được chưa?? Chúng ta đã tới đó vào hôm qua và cả mấy ngày hôm trước nữa rồi. Tại sao mày không dựng lều mà sống ở đó luôn đi??"
"Haha!! Vui tính lắm Beam. Tao biết mày đang không có ở ký túc xá. Thằng Kit đã nói với tao rồi. Nên mày tốt nhất là đến đây ngay dù người tối qua mày ngủ cùng là ai... Mày biết tao cần mày mà" Sau đó nó cúp máy luôn.
Tôi hoàn toàn không có chút ý định nào đi tới sảnh huấn luyện vào buổi sáng sớm như thế này hay việc nghe theo mệnh lệnh của thằng quần Pha độc tài kia cả. Tuy nhiên, nhưng lời cuối nó nói đánh động tâm can ghê cơ. Thằng Pha đại boss cần bạn nó cơ đấy. Nó chắc chắn sẽ không nói ra điều đó nếu như nó không thực sự có ý như thế. Vì vậy, không thèm đánh thức cô gái bên cạnh dậy, tôi vội vã mặc lại quần áo và trở về ký túc tắm rửa một chút...
.
.
.
Thằng Pha nhìn cực kì khó chịu khi tôi đến được sảnh huấn luyện. Nó còn chẳng thèm chú ý tới tôi cho tới khi tôi huých cùi chỏ vào người nó.
"Mày nghệt mặt ra suy ngẫm nhìn thật đáng sợ" Tôi ghẹo nó dù nó còn chẳng thèm quan tâm.
Wow!!! Đây là lần đầu tiên luôn đó!!!
"Thằng lùn bị cận thị" Nó nói ra điều đó với cái mặt dài như cái bơm.
Tôi muốn đảo mắt một vòng nhìn nó.
Mày vẫn còn chưa nhận ra sao thằng đần??
Nhưng tôi lại cố giả vờ nhìn nó như chuyện đó chẳng có gì to tát cả.
"Thật sao??" Tôi giả vờ như không bận tâm dù đã biết thừa rồi.
"Tao đã nói điều đó với thằng Kit. Mày và nó có phản ứng y như nhau luôn. Nghiêm túc đi Beam, mày không có điều gì muốn nói với tao hay sao??"
Nói về thằng Pha ngu ngốc bị mù hay sao??
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc lắc đầu chán nản và cười thật lớn từ trong lòng.
"Tự tìm ra điều đó bằng chính bản thân mình ấy" Tôi cười ghẹo gan.
...
Và nó đã có luôn câu trả lời khi chúng tôi bước vào phòng huấn luyện. Em Yo đã đeo kính trong ngày hôm nay. Cái cảm giác như là hiện tượng deja vu khi nhìn thấy em ấy đeo kính thật sự rất mạnh mẽ luôn, đặc biệt là khi thằng đần bạn tôi vừa nhận ra được rằng nó ngu ngốc tới mức như thế nào. Tôi thậm chí còn nghe thấy nó tự lầm bầm chửi chính mình vì đã ngu ngốc tới mức như vậy cơ. Tôi gọi điện cho Kit, người đang đi mua cafe, để nói nó nhanh chóng tới nhìn cái khuôn mặt thộn ra tới mức phát ngốc của thằng bạn thân chúng tôi. Kit cười thỏa mãn với tôi ngay khi nó nhìn thấy biểu cảm của thằng Pha luôn.
(Deja vu: Hiện tượng bản thân cảm thấy quen thuộc với một vị trí, địa điểm, hình ảnh mới đi tới, mới gặp lần đầu)
Cuối cùng thì...!!!
Chúng tôi có lẽ phải bí mật cười lớn vì cái biểu cảm hiện tại của nó nhưng vì là bạn thân của nó, chúng tôi nói ra những lời cổ vũ cho nó. Thằng Pha đã mất em Yo một lần vì sự ngu ngốc của nó lúc đó, và tôi không muốn nó phải đánh mất em ấy tới lần thứ hai. Vì nếu như có chuyện đó, chỉ có một khả năng xảy ra là chúng tôi sẽ có rất nhiều ngày không thể nghỉ ngơi và rất nhiều ngày mệt mỏi để giúp thằng Pha vượt qua chuyện này. Và chúng tôi đều hiểu được điều đó vì ba người chúng tôi là một.
Chúng tôi đang cố gắng dỗ ngọt để khiến nó tiếp tục theo đuổi người nó yêu, vậy thì cái sự việc bi hài này mới có thể kết thúc được. Thằng Pha có thể là trung tâm sự chú ý của tất cả các cô gái vì nó thực sự luôn rất tự tin và ngầu dù trong hoàn cảnh thực tế nào đi chăng nữa. Nhưng nó đã từng trong trạng thái bấp bênh và thấy mất mát rất nhiều nếu như mọi chuyện xuất phát là từ em Yo.
"Này, mày định đi đâu đấy??" Kit hỏi.
"Tao đi mua sữa hồng" Nó chạy nhanh ra khỏi phòng huấn luyện và mua loại nước uống yêu thích của Yo.
"Còn mày nữa?? Mày có dự định gì với thằng nhóc kia??" Tôi hỏi Kit khi thấy thằng nhóc cao kều Nam khôi khoa Kỹ thuật tới đưa khăn cho em Yo lau mồ hôi.
"Vẫn đang nghĩ đây... Còn mày?? Mày định làm gì??" Thằng Kit cũng hỏi tôi với cái bĩu môi vì nhìn thấy thằng Nam khôi khoa Kỹ thuật năm hai, người vừa mới tới.
Forth đi thẳng tới phía đàn em nó cố vấn, nói chuyện một chút rồi quay sang chú ý tới em Yo, bạn thân của người nó cố vấn. Nó vỗ vỗ vào vai Yo rồi cười thật tươi, sau đó đi về phía mấy nhân viên nói chuyện với họ.
"Chẳng có gì cả!!!" Tôi trả lời Kit.
Tại sao tôi lại phải là người canh chừng thằng Forth chứ??
.
.
.
.
.
Ngày hôm sau, chúng tôi lại bị kéo tới sảnh huấn luyện sau khi kết thúc lớp học.
Tôi nghĩ việc dựng lều bên ngoài sảnh này cũng là ý tưởng không tồi đó chứ!!!
Thực ra, tôi đã vốn đã coi mấy cái ghế ở ngoài sảnh là giường rồi vì tôi nằm trên đó quá thường xuyên luôn. Tôi chỉ cần một cái gối và một cái chăn nữa để có thể ngủ luôn ở đây đó. Nhưng bây giờ, tôi đang dùng đùi Kit làm gối khi nằm nghỉ mệt trên một trong nhưng chiếc ghế ở ngoài này. Thằng Kit, vẫn như bình thường, phàn nàn rồi chửi tôi vài câu nhưng vẫn để cho tôi thoải mái nằm trên đùi nó. Tôi cũng dùng cả quyển sách để che mặt lại mà cố ngủ nữa. Tôi biết, chúng tôi sẽ phải ở đây cho tới khi buổi tập hôm nay kết thúc bởi vì thằng Pha muốn đưa 'Yo của cuộc đời nó' về nhà. Và chúng tôi phải ở lại đây để giúp đỡ nó.
Tôi đã sắp ngủ được rồi thì lại nghe thấy được giọng nói trầm quen thuộc.
"Chào Pha. Chào Kit. Beam đang ngủ sao??" Forth nói.
Chúng nó cũng chào lại nữa, sau đó, thằng quần Kit rung rung đùi một chút để kiểm tra xem tôi đã ngủ chưa. Tôi không hề động đậy dù chỉ một chút. Tôi không muốn phải ngồi dậy và đối mặt với Forth. Nằm trên đùi thằng Kit và nghe chuyện bọn nó dễ chịu hơn nhiều.
"Tao đoán, nó ngủ rồi... Có chuyện gì sao Forth??" Kit hỏi.
"Ừ, tao thấy rồi... Có buổi hoạt động ngoại khóa vào ngày mai. Bọn nó đang hỏi rằng mày có muốn đi cùng hay không??"
"Có qua đêm không??" Pha hỏi.
"Có"
"Bọn tao sẽ đi. Bọn tao không có lớp vào ngày mai mà"
Bọn tao?? Vậy có nghĩa là thằng Pha sẽ lại kéo tôi và thằng Kit theo sao?? Lại nữa à?? Và ai bảo là chúng tôi không có tiết vào ngay mai chứ?? Là tiết của Giảng viên Bác già đó!! Vị giáo sư nghiêm khắc nhất của chúng tôi đó!!
"Và bọn tao sẽ không phiền xe của đoàn đâu, vì bọn tao sẽ đi bằng xe thằng Beam"
Và giờ, chúng ta sẽ đi bằng xe tao... XE CỦA TAO ấy hả?!
Tôi quên mất rằng đáng ra tôi đang giả vờ ngủ vì nhìn cái cách cười đểu của nó đi, rõ ràng là nó cố tình chọc cho tôi dậy. Tôi chỉ nhận ra được điều đó khi tôi đã ngồi thẳng lưng lên rồi.
"Oi, thằng Beam, tao tưởng là mày đang ngủ chứ." Kit buột miệng thốt ra.
"Thằng quần Pha, ai nói với mày là sẽ dùng xe của tao vào ngày mai hả??" Tôi lờ đi sự thắc mắc của Kit mà quay thẳng về phía thằng Pha hỏi.
"Như vậy thì chúng ta mới có thể đi cùng nhau" Nó nói thế bởi vì chiếc Audi đắt tiền của nó chỉ có hai ghế ngồi thôi còn xe thằng Kit thì vẫn còn đang đi bảo dưỡng.
"Nhưng, tao không muốn điiii!!! Ngày mai nắng rất gắt theo dự báo thời tiết đó. Da chúng ta sẽ..."
"Mày không muốn ở cạnh các Hoa khôi suốt đêm hay sao??" Thằng Pha gợi ý.
Mày nghĩ là mày có thể thuyết phục tao chỉ bằng việc sử dụng các em Hoa khôi đó hay sao??
"Được rồi!! Tao đi." Tôi vội vàng nói.
Đương nhiên là các em Sao đó có sức quyến rũ rất lớn với tôi rồi.
Tại sao tôi có thể suýt quên mất việc các nàng Sao cũng sẽ tới đó vây quanh tôi chứ?? Một buổi đêm với các Hoa khôi sao... Tôi nghĩ nó sẽ rất tuyệt vời đây!!!
"Tao sẽ gặp lại bọn mày ở đó nhé!!" Forth nói.
Tôi cười rạng rỡ nhưng đột nhiên lại thấy giật mình khi nhìn về phía nó. Nó nói chuyện với tất cả chúng tôi nhưng đôi mắt vô cảm của nó lại nhìn thẳng về tôi. Chúng tôi đều gật đầu trước khi nó tiến về phía các nhân viên và nói chuyện với họ
...
"Tao đã nghĩ mày sẽ đấm nó đấy Pha" Kit nói.
"Tao cũng thế" Tôi nói thêm vào.
"Nó vẫn còn là bạn của chúng ta mà"
"Haizza! Tao có nên tặng mày giải thưởng người có lòng tốt nhất thế giới hay không??" Pha chỉ cười khinh bỉ vào lời châm chọc của tôi khi tôi và Kit cười giỡn với nó.
Các bạn hẳn là đang thắc mắc tại sao chúng tôi lại nói ra những điều này. Ừm, bây giờ thằng đần Pha đã biết được em Yo chính là 'Em Wayo của cuộc đời nó', và nó đang cố tập trung can đảm lại mà theo đuổi em nó theo một cách tinh tế nhất. Tuy nhiên, có vài người đang cản đường bạn tôi... Và Forth chính là một trong số đó.
Theo như lời thằng Pha nói, nó đã định đưa 'Em Wayo của cuộc đời nó' tới sảnh huấn luyện vào hôm nay như những gì nó đã hứa với ẻm. Nhưng, Pring tới và nhờ nó đưa cô ấy tới trường. Nó chẳng thể từ chối được vì dù sao cô ấy cũng là con gái, nên nó phải bỏ lại 'Em Wayo của cuộc đời nó' và phá mất lời hứa đầu tiên sau bao nhiêu năm đó của hai người. Buổi trưa ngay hôm đó, mặc dù giờ nghỉ ăn trưa của chúng tôi rất ngắn, nhưng nó đã chạy tới sảnh huấn luyện dù cho tòa nhà khoa Y ở xa lắmmmm luôn, chỉ để đưa em Yo đi ăn trưa và làm lành với em ấy. Nhưng khi nó về lại lớp, tôi thấy vẻ mặt nó đúng chán nản luôn. Hỏi ra mới biết thằng Forth đã đưa em Yo đi ăn rồi. Điều đó rõ ràng nói ra là thằng Forth đang tán tỉnh em Yo, em Yo của chúng tôi. Pha thấy lo lắng vì đó là Forth chứ không phải là bất kì một thằng nào khác... Nó là Forth, là người duy nhất có thể trở thành đối thủ của thằng Pha dù trong bất cứ trường hợp nào đi chăng nữa.
"Em Yo thật đúng là nam châm hút sinh viên khoa Kỹ thuật!!!" Tôi cố ý trêu chọc vì đàn em dưới trướng thằng Forth cũng có vẻ giống nó đấy (cố vấn nào, học trò đó ha!!). Nhưng Kit huých cùi chỏ vào người tôi muốn tôi dừng lại bởi vì nếu nói tiếp sẽ chỉ khiến thằng Pha càng buồn hơn thôi.
Đó là lý do tại sao chúng tôi nghĩ rằng Pha có thể đánh thằng Forth ngay tại lúc mà tôi nhìn thấy nó. Nhưng, nó lại không làm thế. Tôi sẵn sàng làm như thế thay nó đó. Tuy nhiên, nhìn vào dáng người hoàn hảo của thằng Forth xem, tôi nghĩ là tôi sẽ bị đánh bại trước khi kịp làm gì nó mất.
...
Vậy nên, ngày mai... Chúng tôi sẽ bắt đầu chuyến ngoại khóa qua đêm đúng không. Tôi phải cảm thấy phấn khích vì tôi có thể có một đêm không nghỉ ngơi bên cạnh các em Hoa khôi của tôi chứ nhỉ... Tuy nhiên, có một cảm giác gì đó rất kì lạ đang cào xé bên trong lồng ngực tôi như thể đang nói rằng có một chuyện gì đó rất bất ngờ có thể xảy ra...
Lời kể của Forth.
Đi biển ngoại khóa không phải là điều khiến tôi thấy thích thú gì cả, đặc biệt là khi nhét hết cả lũ lên một phương tiện di chuyển như xe buýt trong ngày hôm nay. Tôi chỉ thích mấy nơi yên tĩnh như thành phố xanh, tôi có thể dành cả ngày đi tới đó trên chiếc xe mô tô phân khối lớn, nơi tôi có thể cảm nhận được từng làn gió lướt qua mặt và toàn cơ thể. Nhưng, tôi lại chẳng thể làm được như vậy, bởi vì tôi bị phân công lên chiếc xe buýt này và phải chăm sóc đàn em. Tôi nghĩ, các nhân viên tưởng rằng tôi có thể khiến bọn nhóc này ngồi im không dám ho he gì chỉ với một cái liếc nhìn, nhưng, mấy đứa nhóc đó vẫn cứ phá rối mặc kệ tôi có ngồi ở đây luôn...
Chính xác vào lúc 8 giờ sáng, một tiếng trước khi chúng tôi khởi hành, tôi đến cổng trường nơi được chọn làm chỗ tập kết. Khi chiếc xe buýt cuối cùng cũng xuất hiện, vài nhân viên bắt đầu tập hợp các sinh viên năm nhất lại. Trong khi đó, tôi giúp những người khác bê hành lý lên ngăn dưới của xe.
Chúng tôi vẫn đang bê đồ đạc của những người khác và cả đồ dùng chúng tôi cần để chụp ảnh nữa thì chiếc CR-V màu trắng xuất hiện ở cách nơi chiếc xe buýt đang đỗ vài mét. Dù cửa kính xe được dán màu rất tối, tôi vẫn có thể nhận ra chính xác được ai là chủ nhân chiếc xe.
Kit xuống xe đầu tiên từ ghế lái phụ, bước tới bên ghế lái và gõ gõ vài cái vào ô cửa sổ. Có vẻ như chủ nhân của chiếc xe không có ý định xuống xe nếu như bạn cậu ấy không bắt cậu ấy phải làm như thế. Rõ ràng là, họ đang chờ một người bạn khác của họ, thằng Pha.
Beam lười biếng duỗi chân duỗi tay sau khi mở cửa bước xuống. Cậu ấy chán nản liếc mắt nhìn ra khu vực xung quanh nơi các Trăng và Sao đang náo loạn, cho tới khi mắt cậu ấy bắt gặp mắt tôi... Sau đó, cậu ấy vội vàng quay về phía bạn của cậu ấy, Kit, như thể là cậu ấy không hề nhìn thấy tôi chỉ trong một phút giây lướt qua nhanh chóng đó, đôi mắt cậu ấy tràn ngập sự phấn khích khi chỉ vào những em Sao kia.
Cái. Quái. Gì??
Tôi đã suýt nữa phì cười vì cái con người không thể đoán trước được này.
Beam luôn luôn như vậy trong những ngày gần đây. Mỗi khi mắt chúng tôi gặp nhau hoặc là vô tình chặm mặt nhau tại sảnh huấn luyện, cậu ấy luôn là người đầu tiên ngoảnh đi như thể là cậu ấy chưa nhìn thấy tôi hoặc là cậu ấy đã thấy cái gì đó thú vị hơn để theo dõi và bàn luận về nó vậy. Cậu ấy cũng cười vô cùng rạng rỡ với mọi người như là thế giới này cuối cùng có thể có được nền hòa bình, trừ tôi.
Thật lòng đó, tôi bắt đầu thấy càng ngày càng không hiểu cậu ấy rồi. Có chuyện quái gì xảy ra với tôi vậy? Tôi đã nghĩ chúng tôi cuối cùng cũng có thể hòa thuận sau những tin nhắn đó rồi, nhưng hoàn toàn không phải.
Mọi chuyện thậm chí còn tồi tệ hơn rất nhiều!! Cậu ấy đang chơi đùa với tôi hay là thế nào?? Sao cậu ấy cứ phải làm cho tâm trí tôi rối bời hết cả lên như vậy chứ?? Bởi vì nếu cậu ấy đang thực sự muốn làm như thế...
Cậu ấy đã thành công rồi đó...
Đặc biệt là cái lần cậu ấy ngăn cản cái buổi hẹn hò trá hình đó của tôi
Mấy thằng Nam khôi bạn tôi tưởng rằng Beam cố ý muốn quyến rũ em gái đó, em Dream, người tôi đã nói chuyện cùng tối hôm ấy, khi Beam đã quá say. Tuy nhiên, thực sự thì cậu ấy không hề làm như thế.
Cậu ấy không hề quyến rũ hay tán tỉnh em Dream để cô ấy rời xa tôi vào tối đó. Thực ra, cậu ấy đã nói với em Dream hãy tránh xa tôi ra bởi vì (theo lời cậu ấy nói) tôi đang không sẵn sàng cho bất kì mối quan hệ nào cả, nên cô ấy đừng hy vọng chúng tôi sẽ có một cuộc hẹn hò nào cả. Tôi đang bận với nhiệm vụ chăm sóc các em Nam khôi - Hoa khôi cho cuộc thi sắp tới, còn cả việc học và việc gia đình (điều này cũng là cậu ấy nói dù rằng tôi chẳng hiểu rằng cậu ấy lấy những thông tin đó từ đâu ra cả), vậy nên, em Dream không nên hẹn hò với tôi.
Em Dream nghĩ cậu ấy đang nói những lời vô lý (nó thực sự là vô lý mà) bởi vì chúng tôi chỉ vừa mới nói về cuộc sống đại học và tôi cũng vừa nói với cô ấy là dù rằng tôi có bận thật nhưng tôi vẫn còn rất nhiều thời gian để làm những việc khác. Nhưng, Beam lại càng trở nên dai hơn nữa. Cậu ấy đã cố gắng thuyết phục em Dream đừng hẹn hò với tôi...
Tôi biết, tôi không thể ngăn cậu ấy nói ra những lời đó, vì tôi chẳng thể làm được... Tôi thấy nó thật sự rất thú vị... Beam đang yêu cầu một cô gái khác hãy biến đi và đừng cố tán tỉnh tôi... Nếu như tôi không tự nói với bản thân mình rằng đừng tưởng bở khi nghe những điều Beam đang nói, chắc tôi sẽ cho là cậu ấy đang ghen vì tôi mất.
Nhưng, tôi biết cậu ấy không hề ghen và sẽ không bao giờ ghen bởi vì cậu ấy không hề thích tôi...
Và rồi, tôi đã lại thành công trong việc tự làm tổn thương chính mình...
Cho tới khi Beam thốt ra một việc bất khả thi, không thể tin và cũng chẳng thể tưởng tượng được nổi rằng cậu ấy sẽ nói với tôi...
... Cậu ấy nói rằng chúng tôi đang hẹn hò.
Em Dream ngạc nhiên nhìn tôi. Cô ấy chắc đang muốn nghe tôi giải thích mọi chuyện nhưng tôi lại không thể tìm được tiếng nói để trả lời nữa. Tôi chỉ ngồi yên trên ghế cho tới khi em Dream đứng dậy với khuôn mặt đỏ bừng. Tôi nghĩ, chắc sẽ tốt hơn khi để cô ấy bỏ đi vì Beam có vẻ như không thể dừng lại ngay được. Tuy nhiên, Beam đã giữ cô bé lại và thì thầm gì đó vào tai cô ấy. Tôi không biết được cậu ấy đã nói ra điều gì nhưng điều đó chắc phải tồi tệ lắm vì cậu ấy được nhận ngay một cái tát vào mặt, thậm chí đến cả tôi cũng thể cảm nhận được nó đau tới mức nào trước khi em Dream rời đi.
Cậu ấy chẳng thèm quan tâm chút nào tới cái tát vừa được nhận trên mặt luôn, chỉ cười nhẹ một chút, rồi lại quay qua đặt mọi sự chú ý tới tôi và cố tán tỉnh tôi. Và cũng chính vào lúc đó, tôi biết được cậu ấy thực sự phải về nhà.
...
Ngày hôm sau, cậu ấy gửi tin nhắn nói xin lỗi tôi, tôi thấy điều đó thật dễ thương, tôi lại suýt nữa đem trái tim mình lên dâng cho cậu ấy như là tôi chưa từng biết dù chỉ một chút gì về con người của cậu ấy cả.
...
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy cậu ấy là khi tôi đưa em Yo tới sảnh huấn luyện, cậu ấy lúc đó cười rất tươi nhưng nụ cười lại không hiện lên trong ánh mắt mà tôi thích đó. Tôi muốn tiến tới hỏi tại sao cậu ấy lại đột nhiên thay đổi nụ cười quyến rũ tôi yêu đi nhưng cậu ấy lại vội vàng quay ra nhìn vào một em Hoa khôi khác...
Và sau đó, mỗi lần chúng tôi bất ngờ chạm mặt nhau, nếu không phải cậu ấy tặng cho tôi một nụ cười gượng thì cũng là cố gắng tránh mặt tôi.
Tôi muốn hét lên thật lớn tại sao cậu ấy lại làm như thế với tôi lắm?! Nhưng, để làm gì chứ??
Thằng Laem nói với tôi, chắc chắn là do Beam cảm thấy có lỗi vì những gì cậu ấy đã làm vào đêm hôm đó. Và đó là lý do khiến cậu ấy cư xử theo cách kỳ lạ như vậy.
Tôi thực sự hy vọng rằng đó chính là lý do... Là lý do duy nhất... Bởi vì nếu như không phải, tôi không thể tự hứa được với bản thân rằng có thể ngăn cản tình cảm này phát triển tiếp nữa.
.
.
.
Quay trở về hiện tại, lại nói tới hoạt động ngoại khoá tới bãi biển của chúng tôi ngày hôm nay, em Yo đã nôn mửa rất nhiều kể từ khi chúng tôi xuất phát. Dù có để em ấy ngồi ở bất cứ vị trí nào trên xe, nhìn em ấy vẫn rất ốm yếu, xanh xao như con ma ấy. Thằng Ming có nói rằng chuyện này đã xảy ra từ lúc cả hai đứa nó còn nhỏ rồi, em Yo không thể chịu được việc di chuyển trên bất kì một phương tiện công cộng nào cả đặc biệt là khi phải đi đường dài.
Thật đúng giống tên công tử nhà giàu!!!
Tôi muốn đập cho thằng đàn em kia của tôi một trận vì không nói từ lúc trước khi lên xe. Nhưng nó lại bảo là do em Yo không cho nó nói vì em ấy sợ làm phiền mọi người. Nhưng giờ thì em ấy đang làm phiền mọi người rồi đó, ai cũng lo lắng cho em ấy cả, bao gồm cả tôi luôn.
"Có thể em ấy sẽ thấy thoải mái khi ngồi trên xe khác" Anh Mont, người quản lý của thằng Ming, gợi ý.
"Chúng ta có thể gọi cho thằng Pha. Bạn nó có mang theo xe" Tôi nói ra khi tôi nhớ tới xe của Beam. Có lẽ, Yo sẽ thấy thoải mái hơn khi ngồi trên đó.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho thằng Pha, nói với nó rằng Yo đang mệt và cần phải đổi xe. Tôi ngay lập tức nhận thấy giọng điệu của nó thay đổi khi nó nghe tới 'Yo đang mệt'. Tôi cũng nghe thấy nó vội vàng bảo Beam mau lái xe nhanh tới chỗ chúng tôi hẹn gặp mặt. Beam trả lời ngắn gọn với Pha lại làm cho tôi vui tới nỗi muốn nhếch mép lên cười, nhưng phải cố ngăn bản thân mình lại. Tôi phải tập trung hoàn toàn sự chú ý bây giờ vào Yo bởi vì em ấy đang cần người chăm sóc.
Kể cả khi đang mệt, nhìn em ấy cũng thật đáng yêu đó.
Nếu như các bạn đang nghĩ là tôi thích Yo...
.
.
.
Đúng, tôi thích em ấy...
.
.
.
Nhưng đó chỉ vì em ấy là đàn em của tôi, vậy thôi.
Gần đây, trong mỗi lần chúng tôi tình cờ gặp mặt, em ấy luôn gặp rắc rối về những vấn đề gì đó mà tôi chẳng thể bỏ em ấy lại một mình được. Ming đã nói, người bạn này của nó luôn cần có một người ở bên cạnh giúp đỡ vượt qua mọi nỗi đau. Em ấy không phải dạng người chỉ cần uống say là có thể quên hết mọi chuyện khi mọi thứ đang bủa vây bên cạnh làm phiền cuộc sống của chúng ta như hiện tại. Cho nên, nếu như Ming không có ở gần bên em ấy, tôi cũng muốn giỏng tai lên lắng nghe em ấy tâm sự để làm giúp tâm trạng em ấy tốt lên. Sự yếu đuối của em ấy đã đánh thức bản năng muốn bảo vệ người khác trong tôi. Hơn nữa, em ấy còn lại bạn thân của đàn em thân thiết nhất với tôi nữa.
Nhiều người đã ghẹo rằng tôi quá gần gũi với em ấy tới mức hơn cả người yêu rồi. Tuy nhiên, tôi nói cho các bạn biết, tôi không coi em ấy hơn một đứa đàn em đâu.
Tôi thừa nhận, tôi thấy em ấy cực kì xinh xắn và dễ thương, cũng vì điều đó mà tôi có nghe thấy vài Nam khôi năm hai muốn tự bẻ cong chính mình vì em ấy cơ. Mấy người đó bị cuốn hút bởi sự đáng yêu, lòng tốt bụng của em ấy. Tôi hoàn toàn đồng ý với bọn nó luôn. Nhưng, tôi luôn nhìn ra một hình ảnh khác mỗi khi mọi người nói về sự đáng yêu và dễ thương của Yo, mặc dù cậu ấy không hề yếu đuối giống như em ấy. Em Yo là đàn em mà tôi muốn chăm sóc cũng như thằng Ming theo cách mà một đàn anh nên làm, chỉ có vậy thôi.
.
.
.
Khi chúng tôi tới được điểm dừng nghỉ đầu tiên, thằng Pha cùng với băng nhóm của nó nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lo lắng. Nếu như tôi chưa biết được rằng Yo là đàn em ở trường Trung học của họ, tôi nghĩ rằng ba người họ cũng xem Yo là đàn em bởi vì cái phản ứng này mất. Trong khi đó, một vài sinh viên khác đã nhân cơ hội này đi mua chút đồ ăn vặt hoặc đi giải quyết công việc riêng.
"Chuyện gì đã xảy ra??" Thằng Pha hỏi ngay lập tức khi nhìn thấy Yo xanh xao đang được đỡ xuống khỏi xe bởi thằng Ming.
Tôi giải thích một lượt những gì đã xảy ra. Trong khi tôi còn đang giải thích, Yo chạy nhanh tới bụi cây gần nhất mà nôn toàn bộ những gì ở trong bụng em ấy ra thêm một lần nữa. Nhìn thấy thế, Beam đã nói để Yo nghỉ ngơi một chút ở ngoài trời rồi mới để cho em ấy đổi xe.
Cậu ấy đang nói chuyện với mọi người, vui vẻ nhìn tất cả bọn họ, chỉ trừ có tôi...
.
.
.
Cậu ấy, vẫn còn tránh ánh nhìn của tôi hay sao...
.
.
.
... Và điều đó, làm tôi thất vọng lắm đấy.
Vậy nên, trước khi điều khiển được suy nghĩ của chính mình, tôi đã giữ lấy cổ tay Beam khi cậu ấy quay đi định lên xe chuẩn bị rời đi.
Tôi không biết nhịp đập thình thịch đang tăng tốc này là của tôi hay của cậu ấy bởi vì tôi cũng đang bị giật mình bởi hành động của chính mình đây.
Tao đang nghĩ cái quái gì vậy trời!!!
Mất vài giây để Beam quay lại và nhìn tôi với ánh mắt thắc mắc, nhưng tôi lại thấy cậu ấy nắm chặt tay và mở lòng bàn tay khác ra trong một lúc.
"Mày muốn cái gì sao??" Cậu ấy hỏi tôi với giọng điệu thản nhiên.
Nói thật lòng, tôi cũng đang hỏi chính bản thân mình một câu hỏi tương tự như vậy.
"Này, Beam?! Mày có thể tán tỉnh thằng Forth sau mà!! Chúng ta phải đi ngay bây giờ!!!" Kit đột nhiên hét lên.
Beam hướng ngón tay giữa của cậu ấy vào Kit, sau đó quay lại nhìn tôi đầy thắc mắc.
"Nếu như mày không có chuyện gì để nói với tao thì bỏ tay ra, tao cần phải đi ngay bây giờ. Tao sẽ phải lái xe chậm như rùa bởi vì xe có bệnh nhân" Cậu ấy nói khi cố giật lại cổ tay khỏi bàn tay tôi, nhưng tôi lại thấy chính bản thân mình đang siết chặt vòng tay lại.
Mày đang làm cái quái gì vậy hả thằng Forth?!
Lần này, Beam hoàn toàn bối rối... Tôi cũng bối rối luôn y như cậu ấy luôn...
"Này, Beam!!!" Kit hét lên một lần nữa.
Tôi buộc phải bỏ tay cậu ấy ra mặc dù tôi không hề muốn làm như thế.
Nhưng, trước khi cậu ấy quay lại vào xe, tôi lại nói, "Chăm sóc thật tốt cho em Yo nhé", thay cho những lời tôi thực sự muốn nói.
Cậu ấy liếc tôi một lúc rồi mới gật đầu và bước lên xe cùng với mấy đứa bạn.
Tôi nhìn họ rời đi... Như nhìn trái tim tôi ngày càng rời xa vậy...
.
.
.
Đừng thế nữa, Forth. Đừng như vậy nữa chứ, tôi tự nhắc nhở bản thân.
Lời kể của Beam.
Tôi nhớ... Nhớ hết mọi chuyện đã xảy ra vào đêm qua.
Về số rượu tôi đã uống hết...
Về khoảng thời gian thằng Kit trở về phòng...
Về cách những thằng Nam khôi khác nằm vạ vật trên sàn nhà...
Và cuộc đối thoại với Forth mà tôi là người bắt đầu...
Và về cả nụ hôn ấm áp chúng tôi đã chia sẻ cho nhau...
Tôi nhớ hết... Và việc phải nhớ lại tất cả là thứ hiện thực đáng sợ đã đánh úp ngay vào tâm trí tôi khi vừa mới mở mắt thức dậy từ giấc ngủ. Tôi đã nghĩ, đó chỉ là một giấc mơ... Nhưng, nó không phải và sẽ không bao giờ là giấc mơ cả. Tôi không thể nghĩ thêm gì nữa dù chỉ một chút với cái đầu đau như búa bổ với toàn bộ tâm trí bị lấp đầy bởi những kí ức đó.
.
.
.
Tôi đã hoàn toàn bối bối...
.
.
.
"Cuối cùng, hoàng tử của chúng ta cũng chịu tỉnh dậy"
Tôi nghĩ, tôi nghe được giọng Kit ở đâu đó, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy gì cả khi đầu tôi bận sắp xếp lại những thứ đã xảy ra vào sự kiện tối qua.
"Đã muộn lắm rồi đấy. Mày phải dậy ngay bây giờ đi nếu như mày không muốn bọn tao bỏ lại mày tại đây"
Cái gì? Nó đang nói cái quái gì đó?? Bị bọn nó bỏ lại? Tại sao?? Vì sao lại bỏ lại chúng tôi?? Và cái giọng nói đang xuất hiện trong đầu tôi là của ai chứ??
"Oi, Beam. Mày đã tỉnh chưa vậy??? Hay mày vẫn còn đang mơ đó??"
Giấc mơ?? Có lẽ, đó chỉ là một giấc mơ thôi. Tôi ước... Tôi thực sự ước rằng mọi thứ đang trong đầu tôi chỉ là một giấc mơ, chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi... Bởi vì tôi không biết nên làm thế nào để giải quyết chuyện này đây. Tâm trí tôi hoàn toàn mờ trong sương mù rồi, tôi cảm thấy như là...
*Bốp* (Tiếng tát mạnh)
Một phát đập mạnh lên đầu tôi khiến tôi quay lại từ cơn mơ màng.
Chết tiệt!! Đau chết m*!!
Tôi lườm cái người duy nhất có khả năng làm điều đó. Nhưng Kit có vẻ như vừa làm một việc hiển nhiên lắm vậy. Nó cười toe toét tới tận mang tai như người vừa đánh tôi không phải là nó vậy.
"Mày trông như thằng đần ý" Nhìn cách nó nhịn cười khi nói ra câu đó kìa. "Đã có chuyện gì xảy ra với mày vậy Beam? Có em Hoa khôi nào đã từ chối khiến mày trông thảm hại thế này à?"
"Làm sao mấy em ấy kháng cự lại được sức quyến rũ của tao chứ?? Tao mới là người từ chối các em ấy và sẽ không bao giờ có chiều ngược lại" Tôi cáu kỉnh nói thế với nó khi xoa bóp phần vừa bị nó đập. Một ngày nào đó, tao sẽ lấy lại tất cả những điều này cho mà xem.
"Thế nào cũng được. Mày dậy và chuẩn bị sẵn sàng luôn đi, thưa hoàng tử cao quý của tôi. Chúng ta sẽ trở về trong khoảng một tiếng nữa. Mày ngủ thoải mái tại đây cứ như là nhà mày vậy. Forth nói, mày lại say như chết một lần nữa. Lúc đó tao đã bảo về phòng cùng tao mà không nghe, còn nói muốn ở lại..."
Lại nữa rồi, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra giống như chuyện thường ngày sau mỗi lần tôi uống say, tôi lại bị dạy dỗ bởi người bạn thân nhưng còn quản tôi chặt hơn cả mẹ nữa. Nhưng tôi đã không nghe ra được nó nói tiếp gì nữa từ lúc nó nói ra cái tên đó. Tôi thấy toàn cơ thể căng cứng lại và tảng thịt lớn trong lồng ngực đập mạnh tới mức không thể kiểm soát được.
"Forth?!" Tôi buột miệng thốt ra.
Kit dừng việc rầy la tôi lại. "Có chuyện gì, Forth làm sao??" Nó nhanh chóng hỏi lại.
"Mày đã thấy nó hôm nay à??" Tôi nghĩ tôi đã hỏi rất chậm.
May mắn thay, Kit đang bận với việc thu dọn đồ đạc nên không chú ý mắt tôi trợn lớn lên. Nhưng, tôi thấy nó có chút cau mày.
"Ừ. Nó có tới đây hai lần để kiểm tra mày có ổn hay không. Nó lo lắng rằng mày sẽ bị đau đầu khi dậy..." Nó nhìn về phía tôi với anh mắt trêu chọc. "... Ông xã mày còn chu đáo để lại vài viên thuốc, phòng trường hợp bà xã nó cần đến đây này."
Tôi thấy mặt bắt đầu nóng lên trong khi ném thẳng chiếc gối vớ vội trên giường vào mặt thằng bạn với khuôn mặt thiếu đánh kia với khuôn mặt bực mình.
Ông xã cái con khỉ ấy!!
Tôi ngay lập tức ngồi dậy khỏi giường, cầm lấy chiếc khăn, và chạy vội vào phòng tắm.
Vào nhà tắm đóng cửa rồi nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười ghẹo gan đáng đánh của thằng Kit.
"Có vấn đề gì sao Beam?? Không thể chấp nhận việc thằng Forth là chồng mày à??" Nó hét lên.
"Đ*t m* mày!! Tao mới là chồng" Tôi hét lại với nó như thể làm nó càng cười to hơn.
"Thằng khôi lỏi"
Mấy thằng quần bạn tôi lúc nào cũng nói chuyện như muốn mua cái rọ mõm đeo cho tôi vậy, nhưng tôi nghĩ, tôi cũng nên mua cho thằng Kit một cái tương tự nữa. Nó ngày càng hay nói ra mấy điều vô lý.
Cái miệng chó đó cần phải được bịt lại!!
Tôi mở vòi nước lớn lên để nhấn chìm cái giọng khó chịu của thằng Kit lại và những kí ức của đêm hôm qua.
...
Tôi thấy mình như thằng đần khi cứ quay đầu khắp mọi hướng kiếm cái thằng cao kều gớm ghiếc đó trong khi bước tới xe tôi. Tôi nghĩ, khi chúng tôi rời phòng, tất cả nhân viên của trường và những người khác đã về rồi chứ. Hành động đề phòng hết thảy mọi người của tôi khiến cho Kit bực mình lắm. Nhưng đây chỉ là hành động nên làm để chắc chắn rằng tôi không phải nhìn thấy họ thôi. Tôi lẩm bẩm với toàn bộ sự chân thành cầu nguyện rằng họ đã khởi hành rồi, tuy nhiên có vẻ như lời cầu nguyện thành kính của tôi đã kẹt xe không lên gặp được Chúa trời. Tôi thấy mọi người vẫn còn vui vẻ tại khu nghỉ dưỡng bởi vì buổi chụp hình buổi sáng cũng vừa mới xong không lâu.
Tôi muốn đi và bỏ lại những người này nhưng lại chẳng thấy thằng quần Pha ở đâu cả. Tôi nói với Kit hay là bỏ thằng Pha lại và bị ăn tiếp một cú đập đúng mạnh ngay giữa đầu.
Nó đang cố đánh cho đầu tôi vỡ đôi luôn hay sao??
Nếu như không phải tôi đang bận tâm về một điều gì đó khác, chắc chắn tôi cũng sẽ đập nó luôn. Nhưng bây giờ, tất cả những gì có trong đầu tôi là phải đi tìm thằng Pha, như vậy mới có thể về được. Nếu như chúng tôi không rời đi ngay bây giờ, tôi sẽ bị hoang tưởng khi đứng giữa đám đông này mất.
Ừm, thật lòng thì, tôi chẳng quan tâm tới những người khác đâu... Tôi chỉ đang nghĩ tới một người... Một người mà tôi không thể đối mặt với nó vào thời điểm này được. Sẽ tốt hơn nếu như tôi quên sạch những gì đã xảy ra tối qua giống như việc tôi luôn quên hết mọi thứ lúc ngủ dậy sau một cơn say bí tỉ. Nhưng, cái tâm trí bối rối của tôi bây giờ lại quyết định trêu đùa tôi vào thời điểm sai trái này.
Nếu tôi nhìn thấy Forth lúc này, tôi nên làm gì đây. Tôi có nên cư xử như bình thường, có nên giả bộ như là không hề nhớ bất cứ thứ gì hay không??
... Tôi nghĩ là, đó chính là điều tốt nhất tôi có thể làm vào lúc này... Tôi cá, đó cũng là điều nó đã biết trước vì tất cả những người bạn rượu của tôi đều biết tôi có cái tật quên hết mọi thứ khi thức dậy sau cơn say, đó cũng là lý do mấy thằng quần đó thích trêu chọc tôi.
À ừ, đó chắc chắn là những gì tôi nên làm lúc này... Giả vờ như là tôi không còn nhớ bất cứ điều gì cả. Đó là cách duy nhất để tôi đối mặt được với Forth...
.
.
.
Đột nhiên, Kit huých cùi chỏ vào hông tôi. "Nhìn đi, chồng mày đang đứng đằng kia kìa" Nó nói dứt khoát khi chỉ về phía chiếc xe buýt, nơi một nhóm con trai đang bê đồ để vào ngăn chứa hành lý của xe buýt.
Tôi đã suýt nhảy dựng lên và trốn ở phía sau xe tôi. Nhưng, tôi nghe thấy Kit cười bên tai tôi.
Chết tiệt!!
Tôi nhanh chóng đấm cho nó vài phát khi phát hiện ra nó cố tình ghẹo gan tôi. Tiếng cười khúc khích lúc đầu giờ đã trở thành tiếng cười lớn rồi, điều đó thu hút sự chú ý từ nhiều phía từ mọi người trong đám đông đang ở đằng kia.
Tên Kitkat này, vui lắm đấy mà cười như thằng dở thế hả??
Nhưng khoan đã, tại sao tôi lại để cho nó cười tôi như thể chứ?? Đó là lỗi của thằng Forth. Hoàn toàn là lỗi của thằng Forth!!! Nhưng tôi lại không thể vặn lại Kit vì tâm trí tôi lúc này đều rối loạn lên hết rồi, chỉ vì nó thôi!! Nhưng tại sao tôi lại đổ lỗi cho nó như thế chứ... vì tôi mới là người bắt đầu mà??
Chết tiệt!! Điên mất!! Điên con m* nó rồi!!! Tao nghĩ tao mất trí luôn rồi?!!!
Cuối cùng, Ngài Pha Tuyệt vời đã đến bên cạnh ban phước lành tới cho chúng tôi trước khi tôi mất sạch sự tỉnh táo. Nó ngay lập tức thu hút hết mọi sự chú ý của người xung quanh đặc biệt là các cô gái. Chỉ là có vẻ như là người yêu quý trong lòng các cô gái không thèm chú ý đến các cô ấy mà điên cuồng lao về phía chúng tôi.
"Yo đâu rồi? Bọn mày có thấy Yo đâu không??"
Tôi muốn chửi đổng lên rồi đó. Nhưng tự nhiên xuất hiện trong tình trạng lo lắng hoảng loạn như thế này, cũng không nên chửi nó làm gì cả.
Nó nhanh chóng chạy đi tìm kiếm trong đám đông khi nghe thấy chúng tôi nói 'không'. Một lúc sau, nó quay lại với khuôn mặt căng thẳng và sự khẩn trương trong hành động.
"Đi thôi, Beam. Yo đã đi về rồi. Chúng ta phải đuổi theo họ trước khi quá muộn" Rồi nó nhảy lên ghế sau nhanh chóng.
Kit và tôi hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của nó luôn, nhưng vẫn theo nó bước vào xe. Nó có thể sẽ giải thích cho chúng tôi khi trên đường.
.
.
.
Tôi đã suýt nữa làm xe bay lên khỏi mặt đường vì lái xe quá nhanh. Tôi cũng sẽ không ngạc nhiên đâu nếu bây giờ có một vài cái xe cảnh sát đuổi theo đằng sau. Thực ra, tôi muốn lái chậm lắm, dành chút thời gian để nhìn xung quanh, suy nghĩ và cảm nhận cảnh đẹp hai bên đường, nhưng thằng Pha không cho phép tôi làm thế. Nó muốn bắt kịp Yo càng sớm càng tốt... Nhưng vấn đề chính là, tôi cũng sẽ đuổi kịp theo thằng Forth nữa.
Đúng, Yo và Forth đang đi cùng nhau.
Theo như thông tin mà thằng Pha có được, họ đã về cùng nhau trong xe của bạn thằng Forth. Ming cũng đi cùng nữa. Nhưng, tôi không thể nghĩ ra được lý do tại sao Forth lại cho họ đi cùng nữa... Hay tôi nên nói là cho Yo đi cùng...
Lúc đầu, Pha không muốn nói ra vấn đề gì đã xảy ra giữa nó và em Yo. Nó muốn giữ kín miệng, nhưng sao nó lại phải cư xử như vậy chứ...
Nhưng mà, nó có thể chống lại sự ồn ào của tôi và Kit hay sao?? Đương nhiên là không thể.
Cuối cùng nó đành phải nói với chúng tôi rằng nó và em Yo đã hiểu nhầm lẫn nhau và nó muốn giải thích hết với Yo... Nhưng một lần nữa, Forth lại chen vào giữa.
Nếu như thằng đó mà có ở đây, tôi sẽ nguyền rủa cho tai nó tê liệt chắc luôn!!
Tối qua, như những gì tôi nhớ được, tôi đặc biệt hỏi nó có thích Yo hay không, nhưng nó đã không trả lời. Tôi thậm chí còn gom hết tất cả can đảm lại (bởi vì tôi nghĩ tôi sẽ quên hết sạch sau đó -_-) để nói với nó rằng đừng thích Yo bởi em ấy là của bạn tôi... Nhưng nó chỉ đáp lại bằng một câu hỏi... Và sau đó... Và sau đó, chúng tôi hôn nhau...
Bọn tao đã hôn nhau lận đó trời!!! Nhưng nó vẫn còn ở bên cạnh Yo bây giờ hay sao?!
Nhưng đừng có hiểu lầm tôi thích nó nên mới hôn nó nhé. Tôi hôn nó bởi vì tôi muốn làm lệch hướng chú ý tới Yo thôi... Để có thể loại nó khỏi việc chắn đường thằng Pha, khiến thằng Pha thôi lưỡng lự trong việc theo đuổi em Yo, tình yêu của cuộc đời nó...
Thực lòng mà nói, tao không biết tại sao chuyện đó lại xảy ra đâu, hay tại sao tao lại làm như thế...
Đêm đó... Mọi thứ đều khiến con người ta như bị bỏ bùa mê vậy
Ánh đèn mờ ảo (Mặc dù ánh đèn không thực sự mờ ảo tới thế. Tôi chỉ có cảm giác nó là như vậy)
Tiếng nhạc nhẹ nhàng được chơi quanh khắp căn phòng (tiếng ngáy nhẹ của mấy thằng Nam khôi say bí tỉ nằm vạ vật khắp sàn nhà)
Đôi mắt đe dọa người khác nhưng lại quá đỗi dịu dàng dẫn dắt tôi tới trạng thái thoải mái nhất.
Giọng nói êm dịu và hình dáng bờ môi hoàn hảo, nhìn còn đẹp hơn bất kì cô gái mà tôi đã từng tán tỉnh và hẹn hò qua...
Mọi thứ dường như đều là nguyên nhân kéo gần lại khoảng cách giữa tôi và nó... Và tới khi tôi nhận ra, môi tôi đã dán vào môi nó mất rồi.
Hôn con trai cũng chẳng sao cả. Chúng tôi đã ở trong thời đại nào rồi... Nhưng tôi lại quan tâm tới việc hôn thằng Forth và tôi không biết tại sao lại như thế nữa...
Tuy nhiên, hãy nhìn thử vào nó đi, nó có vẻ như chẳng đặt một chút quan tâm nào vào chuyện này cả khi nó lại đang đi với người khác kìa.
Tôi thì ở đây bối rối suy nghĩ về nó, nhưng còn nó...
Không quan tâm nữa... Thế quái nào cũng được.
Tôi cũng không muốn nghĩ về nó nữa.
.
.
.
Quay lại với người bạn thân này của tôi, người đang phải đối mặt với cả cơn khủng khoảng, Kit và tôi đưa lời khuyên về những gì nó cần phải làm hiện tại nếu như nó không muốn mất đi em Yo thêm lần nữa.
Pha đang sợ hãi. Hầu hết mọi ánh mắt đều hướng vào nó. Nó đứng giữa mọi sự chú ý. Nó yêu Yo, nhưng nó đang lo lắng về những gì người khác sẽ nói về nó bởi vì cả hai đều là con trai. Nó sợ rằng điều đó sẽ làm Yo tổn thương...
Haizz... Cái quái gì đây??
Một lần nữa, tôi muốn nói là, chúng tôi đã sống trong kỉ nguyên mới rồi, nơi mà tình yêu không bị ngăn cấm bởi tuổi tác, quốc tịch, giới tính hay cái quái gì mà mấy người ngoài cuộc có thể nghĩ ra và coi đó là lý do.
Tôi nói nó hãy quên hết tất cả mọi lời đôc địa mà những người khác có thể sẽ nói đi và nghe theo tiếng gọi của con tim bởi vì sau tất cả, cảm giác của nó đối với Yo mới là điều quan trọng. Và dường như, nó bắt đầu suy nghĩ tới điều đó rồi đấy.
Một lúc sau, Pha lấy điện thoại ra nhắn tin với ai đó... Không, không thể là ai khác cả ngoài Yo đâu, nhìn cách nụ cười xuất hiện thay thế đi khuôn mặt lo lắng vừa mới vài giây trước của nó xem.
Thấy chưa??
Có lẽ, tôi có thể làm người cố vấn tình cảm và quên công việc làm bác sĩ đi thì hơn. Việc này đỡ mệt hơn nhiều. Tôi là một tay lão luyện nếu là chuyện liên quan tới tình cảm...
Thật sao??
Im đi, cái não chết tiệt!!
.
.
.
Lúc chúng tôi đến được trường, thằng Pha đã vội vàng chạy đi tìm Yo luôn.
Một lần nữa, tôi muốn bỏ nó lại, nhưng Kitkat lại muốn nhúng mũi vào chuyện này. Ừm, tôi cũng muốn rình mò một chút nữa. Để coi thử, thằng Pha có thể nắm giữ được em Yo, tình yêu của cuộc đời nó hay không. Tuy nhiên, đôi chân tôi lại đang rất muốn chạy đi ngay lập tức. Tôi không thể chịu đựng được chồng tôi lừa dối tôi đâu.
Khoan đã... Cái gì?!
Đi chết đi thằng quần Kitttt!!! Mày đến mà xem mày đã tiêm nhiễm cái m* gì vào đầu tao rồi đây này!!!
Đột nhiên, tôi thấy chiếc Toyota vios đen từ bên kính xe, nó đỗ ngay sau xe tôi luôn. Và tôi thấy một người cáo lớn, da ngăm đen bước ra từ ghế lái phụ
Trái tim kì quái của tôi đột ngột thay đổi nhịp đập khi nhận ra người đó là ai. Sau đó, người đó quay lại nhìn về phía tôi...
Tôi nhấn chân ga và tăng tốc chạy mất...
Lời kể của Beam.
Cuộc đời tôi chắc đã bị chính tôi phá hoại hoàn toàn rồi, mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra trước đây vậy, sau những hành động hấp tấp nóng vội đó. Tôi lúc này thật giống một tên tội đang chạy trốn khỏi người truy bắt, với dáng vẻ sợ sệt nhìn trước nhìn sau tưởng chừng như người đó sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Đôi lúc, thằng Kit, không thể hiểu được hành động kì lạ của tôi, sẽ chỉ đập vài phát thật mạnh vào đầu tôi. Tôi chỉ muốn nói cảm ơn nó rất nhiều vì đã giúp tôi trở về với nguyên trạng bình thường, nhưng khi tôi cảm ơn thì chuyện này lại càng kì dị hơn, tôi cũng chẳng thể giải thích được tại sao lại như thế cả.
Làm thế nào tôi có thể giải thích được với nó khi tôi, chính bản thân tôi cũng chẳng thể hiểu được cách cư xử của chính mình?? Tôi chỉ biết, tôi không muốn thấy mặt thằng Forth hay ở gần nó. Tôi thậm chí còn muốn tắt nguồn điện thoại bởi vì nó cứ gọi điện và nhắn tin với tôi mặc dù tôi đã cố tình không thèm quan tâm rồi. Từ ngày hôm đó, tôi cũng không tới sảnh huấn luyện nữa, với lý do có rất nhiều việc quan trọng cần làm, nhưng lý do thật sự lại là vì tôi biết, nó sẽ ở đó. Tôi nghĩ tôi làm ra một chiếc rada dò Forth thôi để mỗi khi thấy nó xuất hiện, dù ở bất cứ nơi đâu, tôi cũng có thể nhanh chóng trốn đi.
Chúng tôi giống như đang chơi trò trốn tìm vậy, đừng hỏi tôi tại sao bởi tôi cũng chẳng biết đâu. Tôi hoàn toàn không hiểu được lý do của việc làm như thế này nữa.
Là do nụ hôn đó sao?? Cái quái gì chứ?? Đây đâu phải là lần đầu tiên tôi hôn người khác đâu chứ, kể cả là con trai. Tôi đã từng hôn con trai trước kia nhưng nó lại không làm cho tôi rối bời như thế này.
Tôi đã nói với chính mình rằng hãy giả bộ như chuyện đó chưa từng xảy ra, rằng nó chỉ là một giấc mơ đẹp thôi, tuy nhiên nó điều đó vẫn cứ đuổi theo ám ảnh tôi như tôi là mục tiêu của nó vậy. Tôi không thể giả vờ lờ đi vì tôi chẳng thể gặp mặt người đã gây ra toàn bộ sự bối rối này cho tôi...
Kit đột nhiên đập mạnh một cái vào đầu tôi.
Chết tiệt!!
Mày đã quen tay đánh đầu tao rồi hả thằng quần?? Chuyện đó gì vui tới thế à??
Một khi tao thoát ra khỏi cái mê cung phức tạp đang che mờ hết toàn bộ tâm trí tao này, mày chắc chắn sẽ phải trả gấp đôi như thế này. KitKat, tao thề đấy!!!
"Mày lại nằm mơ giữa ban ngày nữa rồi!!" Nó nói khi thấy sự tức giận rõ ràng trên mặt tôi và nén sự vui vẻ của nó lại.
"Tao không mơ. Tao là đang cầu nguyện... Cầu nguyện rằng mày vẫn có thể giữ nguyên được khuôn mặt thiếu đánh đó vào lúc mà tao lấy lại mọi thứ mày" Tôi im lặng suy nghĩ, dù tôi đang muốn vặn cổ nó ra.
"Vẫn còn thông minh dù trong tình trạng thảm hại thế này sao hở??" Tôi đảo mắt một vòng và tôi nghe thấy tiếng nó cố nén cười vì chúng tôi đang ở trong thư viện.
"Thế nào cũng được"
Tôi chỉ tập trung chú ý tới tập tài liệu mà chúng tôi cần phải ôn tập để chuẩn bị cho bài kiểm tra vào tiết tiếp theo sau khi ăn trưa. Tôi đã trượt trong bài kiểm tra vài ngày trước nên tôi phải kiếm được điểm cao trong lần này, nếu không, tôi sẽ phải chào tạm biệt Khoa Y thôi...
Mặc dù tôi luôn là người phàn nàn về khối lượng bài tập từ trường học, lớp học, các thầy cô, nhưng tôi đâu có nói là tôi muốn bỏ cuộc chứ.
Sau những gì tao đã trải qua á?? Tao sẽ trở thành bác sỹ, ok??
Cho nên, tôi phải loại bỏ hết sạch những suy nghĩ chết tiệt đang làm phiền tâm trí tôi mấy ngày nay ra hết khỏi đầu, và tập trung vào những kì học ở khoa Y này thôi.
"Oi, Beam" Kit gọi để tôi tập trung lại lần nữa. Nhưng lần này, nó dường như chẳng còn muốn trêu tôi nữa rồi.
"Cái gì??" Tôi hỏi.
"Mày có đi cùng với tao không??" Tôi nhướng lông mày sau câu hỏi của nó. "Tao sẽ đến cửa hàng văn phòng phẩm sau khi tan học. Tao làm mất cuốn sở tay rồi. Tao phải đến đó mua một cuốn mới. Mày là người duy nhất có thể đi với tao bây giờ rồi, bởi vì có người nào đó bận ở bên người yêu"
Tôi quay về phía con người đang ngồi bên cạnh chúng tôi, người đang bận rộn với chiếc điện thoại của nó. Pha còn chẳng thèm để ý tới tới việc chúng tôi đang ở bên cạnh nữa cơ. Nó đã trở thành thế này kể từ khi nắm giữ được trái tim đàn em yêu quý của nó rồi.
Đúng rồi. Sau trò mèo đuổi chuột dài đằng đẵng của chúng nó, (sao điều này nghe quen quen nhỉ? ... kệ m* đi!) hai đứa chúng nó cuối cùng cũng có được nhau. Chúng nó không trực tiếp công bố chuyện đang hẹn hò. Nhưng ít ra, chúng nó cũng chịu bày tỏ ra hết tình cảm rồi. Không phải thế là tốt rồi sao?? Kit và tôi mừng tới mức muốn mở tiệc ăn mừng bởi vì sẽ không còn hàng tiếng đồng hồ với cái tai bận rộn nghe bài diễn thuyết về tình yêu vĩnh cửu của thằng Pha với "Em Yo của cuộc đời nó". Yeah!! Nhưng chỉ đùa chút thôi, chúng tôi thật sự vui vì nó đã hiểu cách lắng nghe theo trái tim mình.
Vậy còn mày thì sao? Bao giờ mày mới chịu nghe theo lời trái tim mày nói??
Lại là cái não ngu ngốc chết tiệt rồi!! Chỉ việc câm lại mà mày cũng làm không xong sao???
Bên cạnh đó, ngày mai sẽ là ngày trọng đại của trường chúng tôi, đương nhiên, là dành cho tất cả các Hoa khôi - Nam khôi. Đây giống như là ngày đánh giá thành quả trong 3 tuần của họ vậy. Tất cả các khoa trong Học viện này đều bận rộn chuẩn bị cho ngày này. Mặc dù tất cả các sinh viên (trừ các sinh viên năm nhất) vẫn còn phải đi học, nhưng cuộc thi "Trăng và Sao" đã là chủ đề bàn tán của mọi người trong nhiều ngày liên tiếp rồi. Mọi người đều cực kì mong chờ vào sự kiện mỗi năm, vì cuộc thi vào năm ngoái đã vô cùng thành công. Các Trăng và Sao của chúng ta đều có vẻ rất hồi hộp bây giờ. Đặc biệt là em Yo.
Yo là một đứa trẻ đáng yêu, lại thường ngại ngùng nữa. Em ấy chưa từng tham gia các cuộc thi tương tự như thế này, cho nên, tôi cũng chẳng ngạc nhiên nếu em ấy có hơi chút hoảng loạn đâu. Đó là lý do mà thằng Pha, là một người yêu biết ủng hộ, muốn biết em ấy đang làm những gì. Nó muốn đảm bảo là Yo vẫn ổn. Tôi nghĩ, nếu như Yo không yêu cầu thằng Pha không được đến gặp em ấy vào giờ nghỉ trưa hôm nay, tôi cá là nó sẽ bay tới bên cạnh em ấy ngay chứ chẳng rảnh rang ngồi bên cạnh bọn tôi như lúc này đâu.
"Tao có nên đi gặp em ấy không?" Nó hỏi, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
Chúng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài lắc đầu chán nản.
Haizz, đúng là khi yêu ai cũng biến thành kẻ ngốc.
"Em ấy đã kêu mày không được đến. Mày muốn làm trái lời Yo sao??" Kit nói.
"Nhưng, bé cưng không trả lời tin nhắn của tao"
"Em ấy chắc chắn là đang luyện tập..." Tôi nói, "... Hoặc có thể... Em ấy đã nghĩ rằng mày quá phiền phức nên chạy theo một chàng trai nào khác."
Pha nhảy dựng lên sau khi nghe những lời tôi vừa nói, nó rời khỏi chỗ ngồi và sẵn sàng chạy tới tòa nhà khoa Khoa học ngay lập tức. Trong khi đó, tôi bị thằng Kit đạp cho một phát ngay ống đồng ở dưới bàn trước khi nó ngăn cản và kéo thằng Pha lại chỗ ngồi.
M* nó!! Đúng đau luôn!!!
"Beam!! Mày đột nhiên phát điên cái m* gì đấy??" Thằng Kit rít qua kẽ răng vì chúng tôi không thể hét lớn lên trong thư viện được. Thực ra thì cũng đã có một vài người đang liếc nhìn về phía chúng tôi rồi. (Bên cạnh đó, họ đang thực sự nhìn về phía này bởi vì tôi... Được rồi, là vì thằng Pha)
"Cái quái gì?? Tao đã làm gì sai hả???" Tôi rít lại trong khi đang xoa bóp cái chân đáng thương, mặc dù tôi hoàn toàn hiểu rõ tôi vừa làm cái gì.
"Tao phải đi đây" Pha lầm bầm.
Nó trở thành đứa đứng ngồi không yên như vậy từ lúc nào thế??
Tôi giúp Kit ngăn thẳng Pha lại. Chúng tôi chỉ còn có 15phút nữa là tới tiết học tiếp theo rồi và tòa nhà khoa Khoa học thì đúng xa. Tôi nghĩ là, thằng Pha còn điên hơn tôi nữa, trở nên hoảng loạn chỉ vì những lời tôi nói.
Kit lầm bầm nó rằng đó là lỗi của tôi.
Ừ, rồi, đúng rồi. Lại là lỗi của tao. Tao biết rồi...
"Tao chỉ nói đùa thôi mà!!! Em Yo sẽ không bao giờ thay đổi trái tim hướng tới mày đâu" Tôi nói để làm người đàn ông đang tương tư này bình tĩnh lại đôi chút
Nó bình tĩnh lại. Và chúng tôi thở dài khuây khoả. Tôi thề tôi sẽ không bao giờ đi trêu chọc mấy người đang tương tư nữa. Tôi sẽ khiến bản thân mình gặp rắc rối chắc luôn.
Từ đằng xa, trong khi chúng tôi đang cố hết sức để giúp thằng Pha bĩnh tĩnh lại, mắt tôi nhìn thấy một nhân vật quen thuộc với nụ cười nhẹ hướng tới từ chỗ ngồi cách chúng tôi ba chiếc bàn.
Tôi đột ngột vỗ vai Kit.
"Tao không nghĩ là chiều nay mày cần đến tao nữa đâu" Tôi nói.
Nó nhướng lông mày nhìn tôi với một dấu chấm hỏi hiện rõ trên khuôn mặt luôn. Để trả lời cho câu hỏi của nó, tôi hướng mắt nhìn về phía em trai "yêu quý" của nó luôn.
Kit quay đầu lại xem tôi đang nhìn cái gì, hay nhìn vào ai... Ming thấy Kit quay ra thì liền nhiệt tình vẫy vẫy tay chào Kit. Còn thằng Kit thì ngay lập tức quay lại lườm tôi và rồi... Một phát đạp nữa rơi trúng ngay chân tôi trong lúc nó lầm bầm chửi thề.
Lại cái m* gì nữa đây???
Tôi đau đớn rên rỉ trong từng nhịp thở.
"Sawandee krub" Ming vái chào khi nó bước tới gần bàn chúng tôi sau khi đã bị phát hiện.
Với tất cả sự nỗ lực (vì tôi vẫn còn đang đau), tôi mỉm cười chào lại nó, thằng Pha cũng gật nhẹ đầu trong khi đó Kit chỉ tức giận và giả bộ như là đang đọc ôn tài liệu, mặc dù chúng tôi đều biết, nó chẳng thể tập trung nổi trong lúc này được đâu.
"Ming, mày có thấy Yo đâu không??" Thằng Pha hỏi.
"Yo?? Chắc nó đang luyện tập khả năng đặc biệt cho buổi biểu diễn ngày mai thôi"
"Em ấy ở cùng ai??"
"Chắc chắn là nhóm Thiên thần rồi. Bọn họ đã ở cùng Yo suốt từ sáng"
Ming đã hơi cúi đầu một chút khi nhắc đến nhóm Thiên thần. Tôi chưa từng gặp họ, nhưng thằng Pha đã nói cho chúng tôi biết họ là ai và họ đã cố gắng làm ra việc gì vào lần nó tới thăm Yo tại khoa của em ấy. Bọn họ chính là một nhóm Kathoeys vô cùng ồn ào.
(Kathoeys: Mình cũng không rõ nghĩa của từ này lắm. Nhưng theo như bạn Google nói thì nó là một từ xuất phát từ Thái Lan để chỉ những người chuyển đổi giới tính từ nam thành nữ hay còn gọi là gay nữ tính)
Nhưng không cần phải lo lắng, bởi vì bọn họ chẳng gây hại gì cả. Họ chỉ thích coi tất cả các chàng đẹp trai là chồng của họ. Và khi có một người đẹp trai xuất hiện, họ sẽ đánh nhau để giành người đó, thằng Pha đã chứng kiến cảnh này rồi (vì họ không biết nó đã là chồng của em Yo). Tôi cá là thằng Ming cũng đã từng phải chịu qua việc này rồi. Nhưng không cần quan tâm đến điều đó, bởi vì họ vẫn là bạn rất đáng tin cậy của Yo. Nên tới cuối cùng, Pha có vẻ như cũng tin tưởng những lời nói của thằng Ming, bạn thân nhất của Yo.
Sau khi nói chuyện xong với Pha, thằng Ming đem hết mọi sự chú ý của nó đặt lên người Kit...
Kể từ lần đầu tiên tôi gặp được Kit, nó đã là một người rất dễ nổi quạu dù mọi chuyện chẳng có gì cả, đó cũng là lý do tôi thích chọc giận nó. Nhưng, mấy ngày gần đây, nó ngày càng trở nên cục cằn hơn trước, đặc biệt là những vấn đề liên quan tới đàn em khoa Kỹ thuật này.
Các bạn có nhớ những gì chúng tôi đã nói với nhau trước khi chúng tôi phát hiện ra Ming chỉ là một người bạn không hơn với em Yo không??
Tôi đã nói nó đi điều tra thử và trêu nó về việc dùng cơ thể nó để tìm ra mối quan hệ giữa Ming và em Yo. Nhưng sau đó, tôi bị baby Kitty mắng cho một trận luôn.
Tôi không biết làm thế nào và tại sao mà chuyện này lại có thể xảy ra, nhưng thằng Ming lúc nào cũng nhìn về phía Kit. Kể từ ngày ở bãi biển hôm đó, thằng Ming dường như không hề muốn sống rời xa Kitty dù chỉ một bước. Mặc dù toà nhà khoa Kỹ thuật ở rất xa khoa chúng tôi và nó cũng phải tập luyện cho cuộc thi sắp tới nữa, nhưng nó vẫn luôn cố tìm thời gian để tới đây gặp Kit. Bởi vì cũng giống như tôi thôi, thằng Kit không còn cùng Pha tới sảnh huấn luyện nữa.
Vì thằng Pha cũng đâu cần chúng tôi đi theo nữa đâu, nó đã có trái tim của em Yo yêu quý rồi :) còn chúng tôi thì lại không muốn tới làm bóng đèn.
Đôi lúc, tôi nghĩ thằng Ming là kẻ theo dõi. Nhưng nó quá đẹp trai để trở thành một tên biến thái như vậy. Nhiều người còn đoán chắc nó sẽ trở thành Trăng tiếp theo của trường nữa mà.
Nói về vấn đề người theo dõi, thấy dạo này thằng Ming dính lấy bạn tôi đúng chắc luôn đó... Hmmm!!
Tôi không biết được thằng Ming có thực sự nghiêm túc theo đuổi bạn của tôi không hay chỉ định hẹn hò vớ vẩn qua ngày như tôi đã thường làm, nhưng chuyện này có thể thử mà... Thậm chí là với KitKat của chúng ta đây.
"Này, Ming. Chiều nay mày có bận không??" Tôi hỏi thăm.
Nó nhíu chặt lông mày và cúi đầu xuống một chút như đang suy nghĩ về lịch trình của mình.
"Bọn em có buổi luyện tập cuối cùng chiều nay cho cuộc thi ngày mai ạ. Các anh chị khoá trên không muốn bọn em quên bước đi và nhịp điệu. Có chuyện gì sao anh??'
Tôi cường điệu thở hắt ra. "Thật là đáng tiếc... Kit phải đi cửa hàng văn phòng phẩm một... A! Đau"
Tôi lại nhận thêm một cú đá nữa từ tên Kitty hoang dã này...
Thằng này đúng thích đánh lên người tôi luôn!!
Sau đó, baby Kitty liền tức giận giơ thẳng ngón giữa vào mặt tôi.
Ồ, thôi nào, tao chỉ vừa làm một việc tốt thôi mà. Nhưng nếu việc này thực sự làm cho mày bực bội tới như vậy, tao sẽ tha cho mày, chỉ lần này thôi đó. Tao sẽ ở bên cạnh này đây ngắm cảnh vui, vậy thôi. Hehe!!
"Oh! Em nghĩ là em có thể đi. Em sẽ nói với các anh chị ra em sẽ tới muộn. Dù sao thì, em đã nhớ hết mọi thứ rồi, em có thể đi cùng anh đó!!" Thằng Ming đã thay đổi ngay câu trả lời khi nghe thấy được lý do tôi hỏi nó như vậy.
Thật đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn!!!
Ming show ra nụ cười dễ thương nhất của nó với Kit, trong khi đó Kitty KitKat chỉ khịt mũi khinh thường.
"Tao có thể tự đi một mình" Kit hét lớn lên bất bực mình đóng mạnh cuốn sổ tay lại.
Kit đứng lên và định bỏ đi nhưng tôi nhanh chóng cầm lại tay nó và thằng Ming cũng giữ vai nó lại ngăn không cho nó chạy đi. Tôi giơ ngón trỏ lên đến trước mặt nó và rồi vẫy qua lại với nụ cười tự mãn nhất.
Mày không thể chạy thoát khỏi chuyện này được đâu. Haha!!
Tôi nhìn thằng Pha, người mà bây giờ tâm trí vẫn chỉ toàn em Yo, em Yo, cũng vẫn biết tiếp theo chúng tôi phải làm gì. Chúng tôi sẽ để KitKat ở lại bên cạnh đàn em "yêu quý" của nó. Hai tai nó đang đỏ lên rồi kìa... Nhưng mà kệ chứ, chúng tôi không quan tâm.
Chúc vui vẻ nhé, Kitkat!!! Hahaha!!! Đó chính là cái giá phải trả cho việc trêu chọc tao đó!!
Nhưng tôi đoán là, tôi cũng chẳng thể chạy trốn khỏi những gì đã bám theo tôi suốt mấy này được khi Ming gọi với theo tôi trước khi tôi có thể trốn được.
"Các anh đánh rơi thứ gì nè" Ming nhặt lên chiếc dây chuyền có vòng màu đỏ.
Ô hô!!
Tôi đang vội cho nên đã không chú ý nó rơi ra từ hộp bút từ bao giờ. Đó chính là sợi dây chuyền với mặt là hình cái bánh răng tôi đã nhìn thấy khoảng một năm trước tại thư viện. Tôi đã nói với chính bản thân mình rằng sẽ trả lại nó cho người bị mất bằng cách mang nó tới khu đồ bị mất. Nhưng do quá bận, tôi đã quên tiệt chuyện đó luôn và vẫn cứ giữ nó bên người suốt tới tận bây giờ. Dù sao thì, giờ tôi đã có cảm giác rằng nó đã là của tôi rồi.
Tôi ngay lập tức quay lại và lấy chiếc bánh răng đó lại từ tay thằng Ming. Tuy nhiên, nó đã ngăn cản tôi và cứ nhìn chằm chằm vào cái mặt dây đó. Nó thậm chí còn chẳng trả tôi khi nó giơ tay lên cao không cho tôi lấy lại.
"Nó thực sự là của anh sao??"
Tôi nhướng lông mày lên với câu hỏi bất ngờ từ nó.
"Sao?? Có vấn đề gì à??"
Nó nhìn vào chiếc bánh răng đó một lúc. Kit và Pha cũng tò mò nữa, dựa vào cách nó nhìn cái bánh răng ấy... Tôi giật lấy chiếc dây từ tay nó và đeo vào cổ tay tôi phòng khi nó bị rơi thêm lần nữa.
"Anh Beam, thật sự thì anh đã lấy nó ở đâu vậy?? Có ai đã tặng nó cho anh sao??"
"Sao vậy, Ming?? Nó là của mày à??" Nó cư xử thật kì lạ...
"Không phải đâu anh... Nhưng mà em cũng sẽ có một cái sau hoạt động SOTUS"
"SOTUS???"
"Đúng. Là hoạt động huấn luyện của khoa Kỹ thuật. Đó chính là cách để chúng em, sinh viên năm nhất được chấp nhận trở thành đàn em của các anh chị khoá trên"
Cái hoạt động quái quỷ gì vậy chứ??
Tôi còn nhớ đã nhìn thấy buổi họp đó vào năm ngoái. Các đàn anh đã lợi dụng sức mạnh lên các đàn em khoá dưới. Tôi thực sự không thể hiểu được mục đích của việc này là gì, nhưng chúng tôi thật may mắn vì không có những hoạt động như thế tại khoa chúng tôi.
Khoan đã!!! Không phải nó vừa nói rằng nó cũng sẽ có một chiếc dây chuyền như vậy một khi đã hoàn thành SOTUS sao?? Vậy điều đó có nghĩa là vật này thuộc về sinh viên khoa Kỹ thuật??
Tôi liếc nhìn vào hình chiếc bánh răng của mặt sợi dây. Tại sao tôi không nhận ra rằng nó là thứ tượng tượng trưng cho khoa Kỹ thuật chứ?? Khi tôi tìm ra nó, chỉ có một sinh viên khoa Kỹ thuật ở gần thư viện vào lúc đó... Là Forth... Tôi thậm chí còn thấy hành động lúc đó của nó rất kì lạ khi đột nhiên nó bận tâm tới những mối quan hệ của tôi với người khác...
Vậy có phải nó là vật sở hữu của cái con người tôi đã trốn tránh suốt mấy ngày nay sao??
Giống như là để trả lời cho câu hỏi đang xuất hiện trong tâm trí tôi lúc này, thằng Ming nói xen vào, "Anh Forth đã làm mất bánh răng rồi. Em không thể khẳng định rằng vật này là của anh Forth. Nhưng anh có biết ý nghĩa của bánh răng đối với chúng em không ạ??"
"Cái gì??"
"Bánh răng là trái tim của người kĩ sư đó ạ" Nó trả lời. "Bánh răng chính là trái trái tim của người kĩ sư. Nên, nếu làm mất nó, điều đó có nghĩa là người kĩ sư đã đánh mất cả trái tim mình"
Tôi đóng băng ngay tại chỗ.
"Thật không may khi anh Forth đã làm mất chiếc bánh răng bởi vì vào năm tới, anh ấy sẽ là đàn anh huấn luyện... Em cũng không biết anh ấy sẽ dẫn đường cho năm nhất tiếp theo thế nào nếu như không có nó... Dù sao thì, anh Kit, khi nào em lấy được bánh răng của em, em sẽ tặng nó cho anh nhé."
"Cái gì?? Tại sao mày đưa bánh răng cho tao khi nó rất quan trọng với mày, ngài kĩ sư??"
"Vì em muốn nhờ chăm sóc cho trái tim của em ạ"
" M* thằng điên!! Tao không muốn giữ trái tim của mày!!!" Kit hung dữ quát lớn khiến cho chúng tôi nhận được ngay cái nhìn toé lửa từ cô thủ thư.
Nhưng tôi đã không thể nghe theo được cuộc hội thoại giữa bọn nó nữa rồi. Tôi thấy cơ thể đã hoàn toàn chết lặng đi. Từng chút, từng chút một, những mảnh ghép trong tôi bắt đầu xuất hiện, ghép thành một bức tranh tại thời điểm đó, vào ngày hôm đó...
Sự xuất hiện của nó...
Cách cư xử kì lạ...
Những lời nói buột miệng thốt ra khiến tôi ngạc nhiên...
Suốt khoảng thời gian đó, tôi đúng giống một thằng ngốc vì đã không hiểu gì cả. Tôi bận trốn chạy khỏi những thứ cảm xúc mới chớm nở mà tôi không quen thuộc. Tôi không quan tâm tới cảm nhận của người còn lại như thế nào. Đêm hôm đó, tôi chính là người nói rằng tôi không muốn nó chịu tổn thương...
Nhưng, phải làm sao khi tôi lại chính là người đã gây ra thương tổn cho nó??
Đến tận bây giờ, tôi mới có thể hiểu hết được những lời nói của nó trong ngày hôm ấy...
Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng bộ não đang cười khinh bỉ vì sự ngu ngốc của tôi trong suốt thời gian qua...
Vậy, giờ tôi nên làm gì đây?? Tôi phải làm gì đây??
Thằng Pha nhắc nhở về thời gian đã chặt đứt suy nghĩ trong tôi. Chúng tôi nghĩ là sẽ phải bỏ Kit và Ming ở lại, nhưng chúng tôi lại không làm như thế, bởi vì tôi đã quá chăm chú với nhận thức... Những nhận thức này đang tát rất mạnh vào mặt tôi. Chúng cào xé tâm trí tôi để nhắc nhở tôi đã ngu ngốc tới mức như thế nào.
"Anh Beam" Ming gọi tôi lại trước khi chúng tôi hoàn toàn bỏ mặc nó để trở về lớp học "Anh Forth nhờ em nói lại một số thứ với anh..."
Không phải chứ!!!
"... Ngày mai, anh ấy sẽ có một phần trình diễn vào giờ giải lao và anh phải nghe cho kỹ đấy"
Cái quái gì???
Từ trong đáy mắt, tôi thấy khoé môi của Kit còn lên. Nếu như lúc trước tôi còn có thể show ra nụ cười tự mãn nhất được, thì lần này, thằng Kit chính là người cười tự mãn hướng tới tôi giống như nó vui sướng tìm thấy một viên đá lớn mà ném vào tôi vậy. Kể cả thằng Pha cũng nhướng lông mày lên dò xét cố tình ghẹo tôi.
Tôi chỉ có thể thầm nguyền rủa hết tất cả chúng nó khi tôi thấy hai bên má đã bắt đầu nóng lên. Tôi chưa từng bị mắc vào tình huống như thế này trước đây. Tôi muốn thể hiện ra với hai thằng bạn rằng chuyện này chẳng có gì cả... Dù sâu bên trong tôi đã thành bối rối tới mức đứng ngồi không yên rồi.
"Nói với nó, ngày mai tao chết rồi" Tôi dứt khoát một câu như vậy với giọng nói thờ ơ nhất mà tôi có thể nói ra. Trong lúc này, không thể thể hiện ra những cảm xúc đang sôi sục từ sâu trong lòng được...
Lời kể của Beam.
Như thường lệ, mọi người đều quá bận rộn cho cuộc thi 'Trăng và Sao' sẽ được tổ chức tại trường vào chiều nay. Họ có vẻ như đã lúc điên loạn tới mức cả các nhân viên công chức trong trường cũng đều chạy ra chạy vào với những món đồ vật liệu trên tay. Thì ra, họ đã ở trong tình trạng thế này cả tuần trước khi kì thi diễn ra rồi. Tôi không biết là họ chỉ muốn chắc chắn mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, hay là đang muốn làm mọi thứ thật nhanh trước sự kiện này nữa.
Ừm, dù là gì đi chăng nữa, việc không có tiết vào ngày hôm nay chính là điều đáng quý nhất với tôi tại lúc này rồi.
Các bạn nghĩ tôi sẽ nói việc gặp gỡ các cô nàng xinh đẹp từ các khoa khác nhau sẽ là điều tôi thích nhất trong hoạt động ngày hôm nay sao???
Nếu như hoạt động này được tổ chức sớm hơn một tháng, trước khi những sự việc rối loạn kia diễn ra, tôi chắc chắn sẽ nói rằng tôi thích gặp các cô nàng quyến rũ đó. Tôi sẽ hưng phấn ngồi đếm từng ngày chờ đợi cuộc thi này, nghĩ về sẽ có bao nhiêu cô gái mà tôi có thể ngủ cùng vào tối đó.
Tuy nhiên, mọi thứ đều đã thay đổi...
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi, tôi không nhìn về phía những cô gái xinh xắn, những nàng Sao gợi cảm, hay cả những người phụ nữ lôi cuốn tới từ các khoa khác. Họ chẳng còn giúp tôi thấy thích thú nữa mặc dù họ liên tục liếc nhìn về phía tôi với sự cám dỗ rõ ràng trên mặt ấy. Nếu như tâm trạng tôi không rối tinh rối mù như hiện tại, tôi sẽ nhanh chóng tiến tới bên cạnh họ, trao cho họ những cái hứa hẹn. Và rồi chào mừng họ tới sống trong vũ trụ của Beam-the-casanova.
(Casanova: Từ thường được dùng để chỉ những người đàn ông lăng nhăng)
Nhưng sau đó, mọi thứ đều đã khác. Như chỉ trong một cái nháy mắt, cả thế giới cũng có thể đảo ngược hết tất thảy.
Chỉ có hai lý do khiến cho tôi tới tham gia cuộc thi này mặc dù tôi muốn ở nguyên trong phòng kí túc xá cả một ngày hôm nay:
Trước tiên, là bởi vì em Yo. Em ấy là đàn em yêu quý của chúng tôi. (Mặc dù, thằng Pha muốn Yo chỉ là đàn em yêu quý CỦA NÓ thôi. Thật đúng là một thằng người yêu có tính chiếm hữu cao) và chúng tôi muốn xem phần trình diễn của em ấy trong ngày hôm nay nữa. Tôi biết việc em ấy trở thành "Trăng của Trường" là bất khả thi (bởi vì em ấy quá dễ thương với danh hiệu này) nhưng vì em ấy là đàn em của chúng tôi, tôi vẫn muốn tới ủng hộ em ấy.
Anh xin lỗi nhé Suthee, Nam khôi của bọn anh. Bọn anh vẫn sẽ ủng hộ em, nhưng sẽ ủng hộ Yo nhiều hơn. Không thể làm khác được. T_T
Và lý do thứ hai của tôi... Thằng Pha...
Vớ vẩn!!!
Cái não kia!! Mày có câm đi không!!!
Haizz... Thôi được rồi!!!
Mặc dù thằng Pha sẽ ở trong cuộc thi này để mãn nhiệm việc là "Trăng của trường", nhưng nó không phải là lý do thứ hai khiến tôi tới đây. Kể cả Kit, tôi biết, nó sẽ không ở đây để xem thằng Pha đứng trên sân khấu trao băng dô giải thưởng cùng với việc xem phần trình diễn của em Yo đâu. Thằng Kit tới đây là vì Nam khôi khoa Kỹ thuật, giống như tôi cũng tới đây vì Nam khôi Kỹ thuật... Năm ngoái.
Rồi... Tôi thừa nhận!!! Tôi tới đây vì thằng Forth. Đã vui chưa???
Ừm... Tôi chỉ thấy có chút tò mò vì những gì thằng Ming đã nói với tôi ở thư viện ngày hôm qua thôi. Tuy nhiên, tôi nghĩ tôi sẽ thực sự chết nếu tôi không tới đây xem phần biểu diễn của thằng Forth mất. Tôi tò mò về những gì nó sẽ làm... Chỉ có như vậy thôi.
Chỉ là do tò mò thôi~~~
Nhưng, thẳng thắn mà nói, nó chính là lý do khiến cho tôi mất hết sạch sự quan tâm với các cô gái đang mải quyến rũ tôi ở đằng kia.
Làm thế nào mà tôi có thể nhìn vào họ khi toàn bộ tâm trí tràn ngập hình bóng của nó chứ?! Đ*t m* mày!! Thằng quần Forth!!
Một cô gái đã thì thầm gì đó vào tai tôi và làm tôi ngừng việc nguyền rủa cái thằng đang ở mãi trong đầu tôi không chịu đi kia. Nhưng tôi cũng chẳng còn có cơ hội mà suy nghĩ nhiều nữa vì cuộc thi đã bắt đầu rồi...
Một lúc trước, Kit và tôi đã đi qua phía sau sân khấu để xem thử bạn tôi, thằng Pha, người đang còn bồn chồn hơn cả những người chuẩn bị thi nữa. Như bình thường, nó đẹp trai theo một cách sai trái mà nếu cho nó có tham gia cuộc thi này, nó chắc chắn sẽ thắng thêm lần nữa. Nó quá lo lắng cho em Yo tới mức lẻn vào trong khu thay đồ của các Trăng để mong gặp được em ấy. Chúng tôi không được cho phép vào đó, chỉ những nhân viên của sự kiên thôi, nhưng thằng Pha quá chai mặt. Nó muốn được gặp Yo. Và nó cũng chỉ bình tĩnh lại được sau khi hai người cuối cũng cũng nói chuyện tại một khu vực riêng nào đó. Haizzz ~~~ Thật lòng mà nói, tôi nghĩ là hai đứa nó không chỉ nói chuyện đâu bởi cái lúc mà cả hai quay lại, tôi thấy mà em Yo đúng đỏ và mất tự nhiên luôn. Điều đó khiến cho thợ trang điểm phải bôi cả tấn phấn lên mặt em ấy may ra mới che hết được.
Sau đó, tôi ngay lập tức đẩy Kit quay trở về khu khán đài khi rada nhận biết Forth của tôi chuyển sang màu đỏ. Tôi chỉ không muốn nó nghĩ tôi tới đây là vì nó thôi.
Nó chỉ là do tính tò mò của tôi thôi, Okay?!
Khoan!!! Tôi đang mải thuyết phục ai đây?? Là bạn đọc hay là chính bản thân tôi chứ... Kệ đi!! Thế quái nào cũng được!!!
Từng người từng người một, hai MC của chương trình gọi các Trăng và Sao từ những khoa khác nhau lên sân khấu để tự giới thiệu bản thân mình. Kit và tôi nhanh chóng kiếm được chỗ ngồi phía đằng sau ghế của ban giám khảo, nên chúng tôi không cần phải chịu đựng tiếng la hét của những cô gái kia như năm ngoái tới mức tai tôi suýt điếc nữa. Tại nơi này, sinh viên phải cư xử thật đúng mực bởi vì người quản lý, các Giáo sư, còn có cả các khách mời đặc biệt đứng phía trước nữa, thay vì hét lớn, mọi người chỉ có thể vỗ tay cổ vũ, nếu không, các Giáo sư sẽ nghiêm khắc khiển trách họ
Hehe!! Mấy người đó cần phải tập trung vào việc chấm thi mà, các bạn biết đó..?
Sau phần giới thiệu và trình chiếu xong video ngắn nơi các Trăng và Sao quảng cáo các hãng hàng được tài trợ trong năm nay (họ phải làm như thế để có thể nhận được tài trợ vào năm sau), trong khi người ta chuẩn bị cho màn biểu diễn chung của mọi người... Sau đó chính là màn biểu diễn riêng của từng cá nhân.
Tôi nghe thấy một trong số những người giám khảo ngay lập tức chú ý tới thằng Ming, nói rằng nó là người đẹp trai nhất với sự mê thích rõ rành rành trong giọng nói... Đúng, là cô ấy... Vị giám khảo này là phụ nữ. Và đó là lý do mà thằng Kit, người đang ngồi cạnh tôi bây giờ, dường như muốn bóp chặt cổ cô ta. Thằng Kit lườm cô giám khảo kia tới mức mà nếu mắt nó có thể phóng ra dao găm, cô ta có thể đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Tôi không thể không ngạc nhiên.
"Mày còn có tâm trạng mà cằn nhằn với thằng Ming nữa hở?? Và, có phải đang ghen vì người khác bàn tán về nó không??" Tôi thì thầm nói với Kit.
Mắt nó mở lớn vì sự nghi ngờ trước khi nó cố gắng đập tôi luôn, nhưng tôi nhanh chóng ngăn nó.
Tao đã biết rõ mày đang nghĩ cái gì mà baby Kitty KitKat!! Haha!
Và bởi vì những gì tôi đã làm, nó chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt tôi với vẻ mặt tố cáo.
"Mày thì khác quái gì?? Không phải đến đây để xem chồng mày biểu diễn sao??" Nó vặn lại.
"Chồng?? Ai là chồng tao???" Tôi muốn giả ngu.
Nó nhướng lông mày khiêu khích
"Còn ai nữa?? Đương nhiên là người đã bảo mày tới xem nó biểu diễn ngày hôm nay đó"
"Ai?? Thằng Ming?? Nó là chồng tao hả???"
"Không!!!" Nó nhanh chóng phủ nhận.
Ô hô!! Không muốn thằng Ming ở cạnh bất kì ai khác sao hả?? Kể cả là với thằng bạn thân nhất của mày??
Nhưng, tôi đoán, tôi đáng ra không nên thử thách sự kiên nhẫn của nó bởi nó đã hét lớn tên 'chồng' của tôi đã phá tấn sự im lặng tại vị trí tôi đang đứng luôn.
"Là thằng Forth!!! Nó là chồng mày đó!!"
Tôi có nên giả vờ không hiểu nó đang nói gì không nhỉ??
Nhưng nếu tôi làm thế, nó sẽ tiếp tục nhúng mũi vào chuyện của tôi với thằng Forth chắc luôn.
Thế thì phiền lắm luôn á!!!
Cho nên, tôi sẽ trả lời theo như những gì mà nó muốn.
"Đương nhiên!!" Tôi thừa nhận điều đó làm cho nó rớt cằm luôn với đôi mắt mở lớn. Rõ ràng là nó không thể tưởng tượng được câu trả lời đó của tôi rồi. Mặc dù, tôi phản đối từ 'chồng'.
Thằng Forth không phải chồng tao!!! Tao mới là chồng!!!
Đùa chút thôi!!
Tôi còn chưa chắc chắn được cảm giác của tôi cho nó hay của nó cho tôi nữa. Tôi không biết nữa, nếu chúng tôi chỉ là bạn rượu vậy tại sao tôi lại coi nó là chồng tôi??
À, không... Vợ chứ!! Nhưng nó cao hơn tao, to con hơn tao mà... M* nó!! Thế quái nào cũng được!! Mà tại sao tao lại nghĩ về chuyện này chứ???
Tốt nhất là giờ tôi nên chỉ tập trung vào sự kiện này thôi.
.
.
.
Họ đang bắt đầu với phần thi khả năng đặc biệt của các thí sinh. Em Suthee, Nam khôi khoa tôi, sẽ là người biểu diễn thứ ba. Em ấy sẽ thể hiện khả năng nhảy khiến khán giả trở nên điên cuồng. Tuy nhiên, họ còn trở nên điên cuồng hơn nữa với phần biểu diễn của Ming, người biểu diễn sát cuối. Thằng đó lên sân khấu mà chỉ mặc mỗi một chiếc quần ngắn màu đỏ vì nó biểu diễn Muay Thái. Các cô gái hét lên từ khắp mọi phía bởi cơ thể chuẩn không cần chỉnh của nó. Tôi thậm chí còn nghe thấy có người hét lên rằng nó có sáu múi nữa.
Cái quái gì đây!!! Các cô gái này cần phải được thuần hóa lại thôi!
Trong khi đó, Kit, đang ngồi cạnh tôi, lại show ra khuôn mặt dài như cái bơm giống hệt như mỗi lần nó bị làm phiền. Nó khoanh tay trước ngực tỏ vẻ cáu kỉnh. Nó đảo mắt nhìn đám người cổ vũ ồn ào xung quanh với người thực hiện điệu múa Muay Thái tuyệt đẹp.
"Mày tốt nhất là đừng có chọc vào nó, nếu không nó sẽ đạp chết mày" Tôi thì thầm với Kit.
Nó nhướng lông mày lên khi thấy nghe điệu cười khúc khích của tôi.
Sau màn biểu diễn, Ming, người đã nhìn thấy chúng tôi ở đâu (vì chúng tôi ngồi ngay sau mấy vị giám khảo mà) gửi một nụ hôn gió đến Kit. Tất cả mọi người xung quanh đó đều nghĩ nụ hôn đó dành cho họ, đến cả cô giám khảo còn tan chảy nữa. Nhưng tôi biết rõ ràng, nụ hôn đó là dành cho Kit. Tôi thấy Kit nhếch khóe môi lên một chút rồi nhanh chóng hạ xuống, nó cố giấu đi nụ cười bằng cách giả vờ như nó không hề quan tâm.
Cái thằng Tsundere!!!
(Tsundere: Nếu bạn nào xem Anime hay Manga của Nhật nhiều chắc chắn đã hiểu từ này rùi, hiểu đơn giản thì giống câu thơ của Nguyễn Du "Tình trong như đã, mặt ngoài còn e" á)
Và tâm trạng của mọi người hoàn toàn thay đổi khi nghe thấy những tiếng piano nhẹ nhàng vang lên...
Yo chính là người cuối cùng biểu diễn trong buổi tối ngày hôm nay, và những khán giả dường như đã bị hoàn toàn thuần hóa vì họ đã hoàn toàn im lặng như bị cuốn theo theo giai điệu đáng yêu này. Yo cũng sẽ hát nữa, nhưng trước khi hát, em ấy có nói với mọi người lý do vì sao lại được chọn làm Trăng của khoa dù có quá nhiều khuyết điểm để được chọn.
"Là bởi vì người mà tôi đã từng yêu từ rất lâu rồi", Yo nói. "Nếu như không phải vì người đó, tôi sẽ không cố gắng hết sức mà tham gia cuộc thi này. Tôi cũng sẽ không nhận ra được những khả năng tiềm ẩn trong tôi. Cảm ơn anh vì đã là nguồn cảm hứng của cuộc đời em... Cảm ơn anh vì đã để mắt tới một người tầm thường như em... Và, cảm ơn anh vì đã chấp nhận con người không hoàn hảo cảu em... Anh chắc sẽ không bao giờ biết được em hạnh phúc thế nào mỗi khi bên cạnh anh đâu...
... Và sau cuộc thi này, cùng ăn tối với nhau nhé"
Sau đó, em ấy xấu hổ cười. Ở lối ra bên hông sân khấu, tôi nghĩ là thằng Pha đang xem. (Nó phải đứng trong cánh gà vì nó cũng là một phần của sự kiện này)
Một vài người khán giả hét lên bởi sự đáng yêu của em ấy, trong khi một số người khác lại thở dài vì vui thích. Em ấy có thể không thể hiện ra mặt nam tính như những người khác thể hiện ra, nhưng em ấy chắc chắn đã bắt trọn trái tim của tất thảy mọi người bằng sự ngọt ngào này. Chỉ với chất giọng dịu dàng đó đã đủ để khiến tất cả các khán giả ngây ngất rồi...
Hình ảnh này... Nó quá mức quen thuộc, nó khiến tôi rùng mình ớn lạnh. Vài thứ giống như thế này đã từng xảy ra vào năm ngoái. Một người đã từng làm toàn bộ khán giả như muốn ngất đi bởi chất giọng êm dịu của nó... Chỉ là... Hai người khác nhau ở ý nghĩa bài hát được chọn thôi.
Bài hát của Yo giống như là để cảm ơn một người đã chịu chấp nhận để yêu một người quá mức tầm thường như em ấy. Trong khi đó, bài hát của Forth giống với tình yêu đơ... đơn phương hơn??
Bài hát của nó là gì nhỉ?? Tôi không nhớ, nhưng, chúng ta đều biết nó tặng bài hát này cho một người... Một người nào đó nó yêu rất nhiều nhưng lại không thể bày tỏ ra được thứ tình cảm đó... Một người mà nó có thể chỉ lặng thầm yêu từ phía xa bởi vì nó sợ sẽ đánh mất người đó... Nhưng các cô gái thậm chí còn dâng tặng cả bản thân cho nó mà...
Nhưng lúc đó, nó nhìn về phía tôi.
.
.
.
Điên mất!! Những điều đó chỉ càng chứng tỏ cho sự chậm tiêu của tôi thôi!! Dấu hiệu đã hiện ra ở mọi nơi nhưng tôi lại là người luôn bỏ lỡ chúng... Hay là do tôi đã lựa chọn bỏ qua chúng??
.
.
.
Sau phần trình diễn đó, tất cả Trăng và Sao đều xếp hàng lại chờ thông báo top 5 Nam khôi - Hoa khôi, những người đủ điều kiện cho phần trả lời câu hỏi. Suthee, Ming, và Yo được chọn vào vòng cuối cùng. Sau đó, họ mở các gian hàng để bình chọn cho giải thưởng "Yêu thích nhất" bằng cách mua hoa hồng và đặt nó trong chiếc hộp đã được chỉ định, còn các Trăng và Sao sẽ nghỉ ngơi một chút để thay đổi cách trang trí sân khấu. Pha đưa tiền và bảo chúng tôi trước để đi mua hoa hồng cho Yo. Kit kéo tôi đi và mua hoa hồng với nó, tuy nhiên, chân tôi dường như đã mất hết sức lực khiến tôi ngã ngồi xuống ghế.
"Beam, mày làm sao đấy?" Kit bực bội hỏi tôi.
Đúng rồi đó, là bực bội thay vì lo lắng cho tôi luôn.
"Mày có thể tự làm được mà" Tôi yếu ớt trả lời.
"Cái m* gì??"
"Tao sẽ ở đây đợi mày..."
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đi cùng với Kit bởi vì nó không ngừng chì chiết tôi luôn. Cho nên, tôi buộc phải quên đi hết tất cả những cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng lúc này đi.
Chúng tôi mua 99 đóa hoa hồng vì đó chính là những gì còn lại khi chúng tôi tới đó. Tuy nhiên, 99 đóa hoa hồng đó chẳng cần thiết vì hộp của Yo đã muốn rách vì quá nhiều hoa được đặt vào đó rồi. Chúng tôi bó hoa lại bằng một sợi dây ruy băng (tôi cũng không biết tôi có nó từ đâu nữa -_-) và dán thêm một tờ ghi chú nhỏ để cho Yo biết nó tới từ ai tặng.
Tôi phát hiện ra Kit bí mật nhặt một bông từ bó hoa của Yo rồi lén cho vào hộp của Ming.
Thật là một cách thông minh để thể hiện sự ủng hộ của nó cho chồng!!
Nếu như có ai thấy được điều đó, chúng tôi sẽ gặp rắc rối chắc luôn. May mắn là, không ai thấy được những gì nó đã làm, ngay cả nhân viên cũng chỉ đang làm nhiệm vụ bảo vệ các gian hàng thôi.
Tôi trêu chọc nó vì điều đó, nhưng nó chỉ nhún vai kiểu có gì đâu.
Khi chúng tôi quay lại chỗ ngồi, phần hỏi và trả lời đã bắt đầu. Câu hỏi được dành cho mỗi thí sinh sẽ đến trực tiếp từ ban giám khảo, và sau đó, mỗi người sẽ được cho một phút để trả lời câu hỏi.
Mọi người đều làm rất tốt trong việc trả lời câu hỏi, nhưng chỉ Ming bày ra sự tự tin nhất trong khi nhìn thẳng về phía Kit, người xuất hiện như cảm hứng của nó (nhưng cô giám khảo khi lại nghĩ thằng Ming nhìn vào cô ấy, nên cô ấy đã e thẹn vén tóc ra sau tai. Cô ta đã thích nó rồi hay sao? Thằng Kit nên phải coi chừng điều này)
MC nói "Vì điểm số của cả 5 Nam khôi - Hoa khôi đều đang được đánh giá bởi các giảm khảo, và lượt bình chọn cho giải yêu thích đang được đếm bởi những nhân viên kiểm soát (dù đã biết rõ ràng là ai thắng rồi mà). Năm ngoái, có một Nam khôi khác đã khiến cho chúng ta yêu mến và dâng toàn bộ trái tim mình lên với giọng hát nhẹ nhàng cùng sự nam tính của em ấy trong hình ảnh chơi ghi ta và hát một bản tình ca. Làm sao chúng ta có thể quên được cách em ấy gần như đã khiến các cô gái ngất đi khi em ấy nhìn về phía họ tỏ tình"
Đột nhiên, trống ngực tôi tăng tốc đề phòng màn biểu diễn tiếp theo sắp diễn ra.
Nó tới rồi!!!
"Đúng rồi đó..." Cô gái MC tiếp lời. "Em đã nghĩ em cũng sẽ ngất theo các cô gái ấy khi em nó nhìn xuống phía dưới khán giả với đôi mắt sắc mà lại quyến rũ đó..."
Tôi có thể đảo mắt vì chán nản được không?? Tôi biết hai người đó chỉ đang đọc bài giới thiệu cho phần biểu diễn thôi, nhưng việc này giống như là họ đang lập ra fan club cho Forth hơn là giới thiệu nó.
"... Bên cạnh đó, có thể không giành được giả Yêu thích nhất, nhưng em ấy vẫn tạo nên lịch sử xuất cuộc thi với việc chỉ được tặng ít hơn một bông hồng số với người đoạt giải..."
"... Và, để không làm mất thời gian của quý vị nữa, hãy cùng gặp lại giọng hát tình ca, người đã đoạt giải Á quân của cuộc thi năm ngoái, em Forth từ khoa Kỹ thuật."
Ánh đèn từ giữa sân khấu sáng lên chiếu tới hình ảnh một chàng trai ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, trên tay giữ chiếc ghi ta. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó sau chuỗi ngày chơi trò trốn tìm. Cũng chỉ có hai ngày trôi qua thôi, nhưng tại sao nó lại thay đổi tới nhiều như vậy. Mái tóc đã dài hơn một chút so với những gì tôi nhớ. Có vài sợi râu lởm chởm mọc xung quanh cằm. Nhưng điều đó chỉ làm cho nó đẹp trai hơn theo một cách thật lãng tử.
Thật không công bằng!! Tại sao lại có những người vẫn có thể trông thật hấp dẫn dù đã hốc hác hơn rất nhiều??
Tôi nghĩ, tôi là lý do khiến cho nó trở nên thế này, nhưng sẽ chẳng ai trách cứ tôi vì bề ngoài này quá mức phù hợp với nó rồi. Nó mặc đồng phục trường cũng như tất cả các sinh viên khác thôi, nhưng có vẻ bộ đồng phục này lại làm cho nó thanh lịch hơn vẻ ngoài dữ dằn như bình thường của nó. Tôi thậm chí còn nghe thấy mấy cô gái đằng sau lầm bầm gì đó về việc sẽ tán tỉnh nó sau cuộc thi này.
Tsk!! Cứ như là nó sẽ chú ý tới các cô sau vụ này ấy!!
Rồi, chất giọng trầm ổn của nó vang vọng khắp cả khán đài khiến cho tất cả mọi người, kể cả tôi nữa, đều phải tập trung tới nó.
"Trước khi bắt đầu, tôi muốn nói với người đã khiến tôi trải qua một quãng thời gian khắc nghiệt trong những ngày gần đây rằng tôi sẽ theo đuổi em dù cho có chuyện gì xảy ra. Tôi đã từng cố quên em đi một lần, nhưng nó không đạt được kết quả gì cả, bởi trái tim tôi, nó luôn tìm kiếm bóng hình em, nó đã phản chủ rồi. Tôi hi vọng em sẽ nghe hết bài hát này... Và tôi nhớ em"
Có phải sân khấu là nơi để bày tỏ không?? Theo như tao biết, đây là cuộc thi chứ không phải là sự kiện hẹn hò nha!!
Tuy nhiên, làm sao tôi có thể nói ra những lời mỉa mai tiếp theo khi ánh mắt của nó cứ nhìn về phía tôi không có ý định quay đi. Thậm chí, ngay cả tôi cũng không thể rời mắt khỏi nó được khi nó bắt đầu gảy ra những tiếng nhạc đầu tiên, bắt đầu giai điệu của bài hát. Ngay lập tức, mọi người dường như đều tan biến trong không gian, khán phòng chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi.
Nếu như em có đi qua và nghe bài hát này
Anh mong rằng em sẽ biết đây là anh
Hát lên bài hát này vì em, nó có lẽ không thích hợp, nhưng rất quan trọng
Bởi vì anh muốn em nghe nó
Anh đã gọi điện cho em hằng ngày
Mặc dù đã mệt mỏi, anh vẫn cố chấp làm vì anh yêu em rất nhiều
Nhưng không may rằng, em không thích anh
Em không quan tâm, em không hề muốn nói chuyện
Nên anh hát bài ca này
Chỉ muốn để em hiểu
Những gì anh đã làm, đó là nghe theo trái tim này sai khiến
Làm ơn đừng giận anh nhé em
Hãy tha thứ cho anh nhé em
Nhưng lần tới, anh vẫn sẽ làm, anh vẫn sẽ gọi
Khoan đã... Tôi nghĩ, đây không phải là lời đúng của bài hát đâu!!!
Trong trái tim anh, anh tiếp tục hát
Anh muốn được gặp em mãi mãi về sau...
Nó đã thay đổi lời bài hát à? Phần này đáng ra phải là người bày tỏ sẽ nói tạm biệt với người mà anh ấy yêu chứ... Nhưng nó đã thay đổi rồi...
Anh sẽ không bao giờ nói tạm biệt với em đâu, người có trái tim độc ác với gương mặt thiên thần
Anh xin lỗi vì anh lựa chọn nghe theo trái tim anh
Ba từ này sẽ luôn luôn mắc kẹt trong trái tim anh
Những điều tới từ một người đàn ông trưởng thành (và điều đó là)... Anh yêu em.
"Này Beam... tao không biết tại sao và làm thế nào mà chuyện này xảy ra, nhưng tao sẽ đạp mày chết luôn nếu như còn không hiểu được cảm giác của nó hướng tới mày." Kit lầm bầm.