Quý Thần không trả lời mà chỉ vô thức nhìn thoáng qua chiếc xe con màu đen bên ngoài.
Cố Đức Thọ đứng bên cạnh ho khan một tiếng: "Ngài Tư bận như vậy, đăng ký cũng chẳng phải chuyện lớn gì, sao tự mình tới đây được?"
Đăng ký kết hôn không phải chuyện lớn?
Kết hôn là chuyện cả đời, sao trong mắt Tư Chính Đình lại thành chuyện nhỏ?
Hay nên nói… thật ra anh vốn chẳng hề quan tâm đến mối hôn sự này, không quan tâm việc mình lấy ai?
Cảm giác vui mừng vì lấy được giấy đăng ký, thoắt cái đã biến mất không thấy tăm hơi. Cô hồn xiêu phách lạc, cúi đầu đi theo Cố Đức Thọ ra ngoài.
Nhưng lúc đến cạnh xe, Quý Thần chợt nói: "Cô Cố, mời lên xe."
Trang Nại Nại nhìn Quý Thần với vẻ khó hiểu: "Hửm? Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Cô Cố, ông chủ tôi không định ở riêng với phu nhân của ngài ấy."
Trang Nại Nại à lên một tiếng: "Cho nên, ý anh là gì?"
Khóe miệng của Quý Thần co quắp lại.
Cô gái này bình thường trông lanh lợi, sao bây giờ lại đần độn thế này?
Phát hiện vẻ mặt quái lạ của Quý Thần, lại liên hệ với lời anh ta vừa nói, Trang Nại Nại liền hoàn hồn lại!
Cho nên… giờ cô phải bắt đầu ở chung với Tư Chính Đình sao?
Ở chung!!!
Nghĩ đến đây, tim cô liền đập rộn lên.
Vậy chẳng phải, tối nay là đêm tân hôn của hai người sao?
Nghĩ đến đây, Trang Nại Nại liền thấy cả người không thoải mái: "Nhưng, nhưng mà…"
"Không nhưng nhị gì hết Khuynh Nhan, con đã đăng ký kết hôn với ngài Tư rồi, giờ con chính là người nhà họ Tư. Đồ đạc của con ba sẽ cho người mang sang sau, con cứ đi với trợ lý Quý trước đi." Cố Đức Thọ đẩy Trang Nại Nại đến trước xe của Quý Thần.
Sau đó, Trang Nại Nại liền nhận ra chiếc xe được lái tới hôm nay lại là chiếc Maybach mà Tư Chính Đình thích nhất.
Tư Chính Đình yêu chiếc xe này bao nhiêu, Trang Nại Nại rất rõ, nhưng bây giờ, anh có ý gì đây?
Đăng ký không tự đến mà phái một trợ lý tới nhục nhã cô, sau đó lại vừa đấm vừa xoa?
Trang Nại Nại cau mày, trong lòng có hơi mâu thuẫn, nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Cố Đức Thọ, cô vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Tư Chính Đình có rất nhiều nhà ở Bắc Kinh, nhưng nơi được gọi là nhà chính kia hoàn toàn có thể xưng là cung điện.
Trong khuôn viên đồ sộ của nó có đầy đủ mọi thứ từ bể bơi, vườn hoa đến khu tập thể hình...
Nhưng, trong đầu Trang Nại Nại lúc này chỉ toàn là "đêm tân hôn tối nay", căn bản không có tâm trạng để thưởng thức khu nhà cao cấp này.
Xe dừng bánh, nhìn Quý Thần cung kính mời mình xuống xe, Trang Nại Nại biết rất rõ trong xe có bộ đàm nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Trợ lý Quý này, đến đăng ký kết hôn mà cũng để người khác làm thay được, chắc đêm tân hôn... sẽ không nhờ người khác làm thay luôn chứ?"
Quý Thần nghe xong lập tức đổ mồ hôi lạnh!
Cô Trang, cái miệng này của cô đúng là gắt thật!
Trang Nại Nại còn cố tình cười nói: "Tôi thấy để anh thay cũng được đấy, anh có dáng người đẹp này, lại còn hay cười."
Quý Thần: "!!!"
Quý Thần cố gắng nuốt nước miếng, nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng từ một chiếc xe con ở cách đó không xa, anh ta đành nặn ra một nụ cười: "Cô... cô Cố, cô cứ đùa."
Sau đó, liền bỏ chạy trối chết.
Trang Nại Nại ăn cơm tối trong căn biệt thự lạ lẫm, rồi được quản gia dẫn vào phòng ngủ của Tư Chính Đình.
Trong căn phòng trống rỗng, cô ngồi chờ Tư Chính Đình quay về.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Trang Nại Nại bỗng có cảm giác như… cô sắp được hoàng đế sủng hạnh?