"Bà ấy không phải là trộm, bà ấy là mẹ tôi."
Trang Nại Nại không biết mình nên phải làm sao, chỉ có thể ôm chặt mẹ đối mặt với Lý Ngọc Phượng.
Cô không thể nào chấp nhận, cũng không thể tin được người nuôi dưỡng cô nhiều năm là…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cuối cùng, Cố Đức Thọ lên tiếng phá vỡ tình thế căng thẳng của hai người: "Được rồi, chuyện báo án hay kiện để sau đi. Hôm nay, ba với... mẹ con đến đây đón con về nhà."
Về nhà?
Nơi nào có mẹ mới là nhà!
Trang Nại Nại không thể nào tiêu hóa chuyện này nhanh như vậy, cô bướng bỉnh lắc đầu nói: "Tôi không đi, mẹ tôi ở đâu thì tôi ở đó."
Cô vừa dứt lời, vành mắt Lý Ngọc Phượng bỗng đỏ lên, bà ta run rẩy chỉ vào Trang Nại Nại: "Con… con… Sao con không biết tốt xấu như thế? Con có biết là bao nhiêu năm nay mẹ tìm con rất cực khổ không? Cứ tối đến, mẹ lại lo bây giờ con gái của mẹ đang ở đâu chịu khổ? Mẹ và ba con tìm con hai mươi hai năm, con lại đối xử với ba mẹ như vậy sao?"
Trang Nại Nại cắn răng nhìn bà ta.
Cuộc sống đã sớm tôi luyện cho cô một trái tim cứng rắn.
Cho dù trên mặt cô luôn nở nụ cười, nhưng trong thâm tâm lại lạnh lùng vô tình, căn bản sẽ không dễ dàng giao ra tình cảm của mình cho bất cứ ai.
Nói thật, nhìn dáng vẻ lúc này của Lý Ngọc Phượng, cô không có một chút cảm giác đồng tình hay cảm động nào.
Thậm chí, trong lòng cô còn có cả cảm xúc bài xích nữa.
Bộ dạng hiện tại của Trang Nại Nại càng chọc Lý Ngọc Phượng thêm tức, bà ta chỉ vào mẹ Trang rồi lớn tiếng hét: "Được, mẹ không trách con, chúng ta vốn là mẹ con thân thiết nhưng vì bà ta nên mẹ con chúng ta mới xa lạ thành như thế này. Bây giờ, mẹ sẽ lập tức báo cảnh sát bắt bà ta lại."
Lý Ngọc Phượng vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra tìm số.
Trang Nại Nại quýnh lên, cô vội buông mẹ Trang ra rồi nhào về phía trước: "Không được! Không được gọi!"
Ngực Lý Ngọc Phượng phập phồng liên tục, hiển nhiên là bà ta đã tức giận đến mức không còn biết gì, đôi mắt đỏ lòm nhìn Trang Nại Nại.
Cố Đức Thọ bước lên: "Được rồi được rồi, hai người dù sao cũng là mẹ con, không nên như vậy, mỗi người nhường nhau một chút. Khuynh Nhan, con theo ba mẹ về nhà. Mẹ con sẽ đối xử tốt với con, ở bên nhau lâu thì hai mẹ con con sẽ có tình cảm. Còn bên này…"
Trang Nại Nại nhìn về phía Cố Đức Thọ, sự kiên trì trong mắt cô vô cùng rõ ràng.
Cố Đức Thọ thở dài: "Ngọc Phượng, bỏ qua chuyện này đi. Sau này đừng nhắc kiện tụng gì nữa…"
"Không được! Là do bà ta hại mẹ con em xa nhau, em…"
"Ngọc Phượng!"
Cố Đức Thọ quát khẽ, đưa mắt cảnh cáo Lý Ngọc Phượng, bà ta mới ngậm miệng, bất mãn quay đầu nhìn sang một bên, không tiếp tục la hét nữa.
Lúc này, Trang Nại Nại mới thả lỏng.
Nhìn hai người trước mặt, cô biết mình không có sự lựa chọn.
Nếu cô không đi cùng bọn họ thì Lý Ngọc Phượng sẽ thẹn quá hóa giận kiện mẹ cô ra tòa.
Cô luôn là một người thức thời, cho nên cô dứt khoát lựa chọn cái có lợi nhất cho cô và mẹ.
Trang Nại Nại gọi điện thoại cho bạn thân Lâm Hi Nhi, nhờ cô ấy tạm thời chăm sóc mẹ Trang, sau đó trấn an mẹ Trang vài câu rồi mới đi theo Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng.
Ngồi bên trong chiếc xe sang trọng, cô quay đầu nhìn nơi mình ở hai mươi hai năm, tự nói với lòng mình cô nhất định sẽ trở lại.
Xe rẽ ngoặt, không còn thấy bóng người.
Mẹ Trang đang ngoan ngoãn bỗng đẩy Lâm Hi Nhi ra, chạy như điên ra ngoài, đuổi theo phía sau xe của bọn họ không ngừng vẫy tay gọi, không biết chạy bao lâu…