Hôm nay, trong cái phòng bao này có quá nhiều sự biến đổi bất ngờ, lật ngược tình thế.
Tất cả mọi người đồng loạt mở to mắt nhìn Trang Nại Nại, dường như không ai ngờ được cô sẽ làm ra loại chuyện này!
Hôm nay, Trang Nại Nại mặc một chiếc váy màu đỏ, kiêu ngạo như một nàng công chúa.
Mà Trang Nại Nại như vậy càng toát ra sức hấp dẫn nói không nên lời.
Tư Chính Đình nhìn cô, đôi mắt vốn âm trầm nặng nề từ từ trở nên lạnh dần, bên trong còn có tối tăm lượn lờ.
Tô Ngạn Bân tỏ vẻ quả nhiên là như vậy.
Với tính cách của Trang Nại Nại, làm sao cô sẽ cắn răng chịu đựng?
Sau khi tạt rượu, Trang Nại Nại vẫn bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà đặt ly rượu lên bàn.
Một lát sau…
"A a a a a!"
Hoàng Tiểu Ái hét lớn rồi nhảy dựng lên.
Vì muốn đóng vai ngây thơ nên hôm nay cô ta mặc một cái váy liền màu trắng. Lúc này, rượu vang đỏ từ bên hông cô ta lan rộng ra hết làn váy, làm cả chiếc váy dán sát vào người, trông vô cùng nhếch nhác.
Hoàng Tiểu Ái thở phì phì nhìn Trang Nại Nại: "Cô… cô…"
Trang Nại Nại nhún vai: "Xin lỗi! Chân tay tôi vụng về, có ly rượu cũng cầm không xong, nên không xứng làm phục vụ, cô có thể đi kiện tôi nha!"
Có kiện cũng vô dụng!
Hoàng Tiểu Ái muốn phát điên lên, ả phục cụ này dám dùng lời mắng lúc nãy bắt bẻ cô ta: "Cô… Tôi sẽ đi tìm quản lý của cô ngay bây giờ! Cô chờ đấy!"
Trang Nại Nại bĩu môi, sau đó chỉ vào quần áo của Hoàng Tiểu Ái, có ý tốt nhắc nhở: "Ừ, tôi có chờ thêm một lát cũng không sao, nhưng tôi khuyên cô nên đi thay bộ đồ khác trước thì hơn."
Hoàng Tiểu Ái tức đến mức không biết làm sao cho phải, ngực phập phồng liên tục: "Cô… cô…"
Tô Ngạn Bân đương nhiên sẽ không để chuyện lớn thêm nữa, anh ta đứng lên cười ha ha hoà giải: "Được rồi được rồi, đều là hiểu lầm, mọi người đều là bạn bè, nể mặt tôi, dừng chuyện này ở đây đi."
"Hiểu lầm cái gì? Cô ta cố ý!" Hoàng Tiểu Ái hét lớn.
Mặc dù ở trong đám người này cô ta là rất tầm thường, nhưng nhà họ Hoàng vốn cũng giàu có, ở nhà cô ta được đối xử như đại tiểu thư, đã bao giờ bị ức hiếp như vậy đâu.
Hoàng Tiểu Ái quay đầu nhìn về phía Tư Chính Đình, uất ức cắn môi: "Ngài Tư, ngài nhìn cô ta đi! Một phục vụ nhỏ nhoi mà cũng dám kiêu ngạo như thế! Dù cô ta là người quen với ngài thì cũng không thể ức hiếp người như vậy được. Tôi… tôi…"
Hoàng Tiểu Ái vừa nói vừa rơi từng giọt lớn nước mắt.
Dáng vẻ kia, thấy mà xót.
Cô ta vừa nói xong, mọi người đồng loạt nhìn về phía Tư Chính Đình.
Trong phòng bao này, hiển nhiên Tư Chính Đình là người đứng đầu.
Trang Nại Nại kiêu căng hất càm lên, không phục nhìn anh.
Cô ức hiếp Hoàng Tiểu Ái ấy, thì sao nào?
Không bàn tới chuyện cô và Tư Chính Đình có bao nhiêu gút mắt vào năm năm trước, cũng không bàn tới ai đúng ai sai, chỉ nói thân phận bây giờ, cô là vợ chưa cưới của Tư Chính Đình. Cô đuổi toàn bộ oanh oanh yến yến bên cạnh vị hôn phu của mình là chuyện quá bình thường.
Bây giờ thì nhìn xem, vợ chưa cưới và Hoàng Tiểu Ái, anh chọn người nào?
Một lúc lâu sau.
"Cút."
Một chữ lạnh như băng.
Hoàng Tiểu Ái đắc ý vênh mặt lên: "Ngài Tư nói cô cút, cô không nghe sao?"
Tròng mắt Trang Nại Nại co lại.
Cút?
Cô cắn môi đứng tại chỗ, ngực phập phồng vì tức giận.
Tên khốn kiếp này!
Hoàng Tiểu Ái đanh định tiếp tục chế giễu gì đó thì giọng nói lạnh băng chứa đầy chán ghét của Tư Chính Đình lại vang lên: "Tôi nói, cô cút!"
Dứt lời, ngón tay thon dài đẹp mắt chỉ thẳng vào Hoàng Tiểu Ái.