Chereads / Xin chào người thừa kế / Chapter 22 - Chương 22: Chào con, ba là ba của con

Chapter 22 - Chương 22: Chào con, ba là ba của con

Cô hoàn toàn không ngờ chuyện đó có liên quan đến mình, cho đến khi cô trở về nhà...

Mẹ cô hoảng sợ đứng trong phòng khách nhỏ hẹp, thấy cô bà liền chạy tới kéo tay và trốn sau lưng cô, nói nhỏ: "Nại Nại, mẹ sợ, nhiều người…"

Một đôi nam nữ trung niên đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.

Trang Nại Nại không xa lạ gì với hai người đó, bởi vì bọn họ thường xuyên xuất hiện trên các kênh tài chính.

Người đàn ông mặc tây trang màu đen tên Cố Đức Thọ, chủ tịch doanh nghiệp Cố thị, khí chất thành thục chững chạc.

Còn người phụ nữ ăn mặc quý phái, dáng vẻ kiêu ngạo bên cạnh là vợ Cố Đức Thọ.

Doanh nghiệp Cố thị có tổng tài sản trên một tỷ nhân dân tệ, là tập đoàn có tiếng ở thành phố Bắc Kinh.

Nhưng...

Hai người có địa vị này với Trang Nại Nại cô hoàn toàn không phải là người của một thế giới, sao bỗng dưng họ lại tới nhà cô?

Cố Đức Thọ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trang Nại Nại và mẹ cô, sau đó đứng lên đưa tay ra với Trang Nại Nại: "Chào con, ba là ba của con!"

Trong nháy mắt, trong lòng cô đủ thứ mùi vị đắng chua cay trộn lẫn với nhau, khiến lỗ mũi cô cay cay.

Ba…

Từ nhỏ cô chỉ sống chung với mẹ, mỗi lần thấy người khác có đầy đủ cha mẹ, cô đều hỏi mẹ ba của cô đâu?

Nhưng, chỉ cần cô hỏi đến vấn đề này là vành mắt mẹ lại đỏ lên, trả lời cho có với cô xong sẽ khóc cả đêm.

Sau này lớn lên, cô không hỏi nữa.

Cô cảm thấy chắc chắn là ba đã bỏ rơi bọn họ, bởi vì mẹ rất tốt, rất hiền, rất kiên cường, chắc chắn người phạm sai lầm không phải là mẹ.

Nhưng mà, cô cũng rất tò mò.

Rốt cuộc thì ba của cô là người như thế nào?

Trong những lúc cô tủi thân, khổ sở, đau đớn, gần như không sống nổi vào năm năm trước, cô thường ảo tưởng, liệu ba của cô có thể từ trên trời rơi xuống không?

Cô cố gắng giữ vững sự bình tĩnh của mình, nhưng hai cánh tay đang run rẩy lại để lộ suy nghĩ thật sự trong lòng cô. Cô hít một hơi thật sâu, đứng thẳng lưng hỏi lại với giọng đầy phòng bị: "Tôi dựa vào cái gì để tin ông?"

Thư ký đứng bên cạnh bước lên đưa một bản xét nghiệm DNA về quan hệ cha con cho cô xem.

Trang Nại Nại nhìn chằm chằm bản xét nghiệm.

Một lúc lâu sau, cô gấp giấy xét nghiệm lại rồi bỏ vào túi quần của mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Cố Đức Thọ, chỉ vào cửa phòng nói: "Ông đi đi!"

Tất cả mọi người sửng sốt, chẳng ai ngờ chuyện lại biến thành như vậy.

Cố Đức Thọ hơi nhíu mày, sắc mặt chuyển xanh.

Vợ Cố Đức Thọ - Lý Ngọc Phượng đứng lên quát Trang Nại Nại: "Con làm gì vậy?"

Hai tay Trang Nại Nại siết chặt.

Bởi vì tâm trạng quá kích động nên thân thể không kiềm được run lên, cô mở to hai mắt đỏ bừng nhìn Cố Đức Thọ nói: "Tôi làm gì à? Tôi không có ba!"

Nước mắt cô lập tức rơi xuống.

"Vì sao bây giờ ông mới đến? Vì sao bây giờ ông mới xuất hiện?"

"Lúc mẹ tôi bị tai nạn, bị chấn thương não phải nằm viện, ông ở đâu?"

"Lúc tôi không có tiền mua thuốc, không có tiền đóng học phí, bị nhà trường buộc thôi học, ông ở đâu?"

"Lúc tôi bị người ta chế giễu, mẹ tôi bị người ta cười nhạo là thần kinh, ông ở đâu?"

Trang Nại Nại càng nói càng thấy uất ức.

Từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu lăn xuống, lòng cô lúc này rối như tơ vò, làm cô càng thấy bực mình hơn.

Cố Đức Thọ lộ ra vẻ mặt buồn bã: "Ba…"

Cố Đức Thọ còn chưa nói xong thì Lý Ngọc Phượng đã mở miệng trước, giọng điệu bình tĩnh xa cách: "Con hiểu lầm rồi, người đàn bà này không phải mẹ ruột con…"