Người phụ nữ trung niên này là mẹ của Trang Nại Nại, Trang Mỹ Đình.
Tình cảm mẹ con hai người rất sâu đậm.
Lúc này, đứa bé gái ở trong lòng mẹ Trang sợ hãi khóc lớn.
Mẹ đứa bé đứng ở cách đó không xa, không dám tới gần cũng không dám đi xa, vẻ mặt đầy nóng nảy nói: "Bà buông con tôi ra, nhanh lên! Đừng có làm thương Tiểu Mỹ nhà tôi, nếu không tôi sẽ không để yên cho bà đâu."
Bên cạnh bà Trang là Lâm Hi Nhi (20 tuổi) đang gấp gáp khuyên can: "Dì ơi, đây không phải là Nại Nại. Con đã gọi cho Nại Nại rồi, cậu ấy sẽ về ngay giờ đấy. Dì mau buông Tiểu Mỹ ra đi, được không dì?"
Bà Trang nghe cô ấy nói như thế thì lắc đầu quầy quậy: "Cô nói láo, cô nói bậy! Đây là Nại Nại nhà tôi! Nại Nại đừng khóc, đừng sợ, mẹ dẫn con về nhà."
Mẹ Trang nhỏ nhẹ nói với đứa bé.
Mặc dù bà đã lớn tuổi, lại còn có bệnh, nhưng dù là lời nói hay động tác đều toát lên sự ưu nhã.
Một người mẹ như vậy là tượng đài từ nhỏ của Trang Nại Nại.
Có điều lúc này…
Thấy tình cảnh này, cổ họng Trang Nại Nại nghẹn lại, lỗ mũi cay cay.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình, vừa định bước lên thì nghe thấy tiếng mắng của mẹ Tiểu Mỹ: "Nại Nại nhà bà cái gì chứ? Bà hại Nại Nại nhà bà chưa đủ thê thảm sao? Rõ ràng người ta là đại tiểu thư cao quý, chỉ vì bà mà phải đi làm thêm để đóng có tiền học phí, mỗi ngày đi sớm về khuya, khổ như chó. Giờ Nại Nại nó cuối cùng cũng thoát khỏi tay bà nhận tổ quy tông, trở thành phượng hoàng. Bây giờ bà lại muốn cướp con gái của người khác nữa sao? Bà trả con gái lại cho tôi, trả lại cho tôi!"
Nghe thấy những lời này, lòng Trang Nại Nại căng lên, hai tay nắm chặt thành quả đấm.
Mẹ Tiểu Mỹ vừa dứt lời, người ở xung quanh càng thêm chỉ trỏ.
Mẹ Trang mờ mịt nhìn quanh, không biết bọn họ đang nói cái gì, bà cúi đầu, tiếp tục dỗ đứa bé trong lòng.
Mẹ như thế này…
Trang Nại Nại chỉ cảm thấy lòng thêm đau.
Cô đẩy đám người ra bước lên: "Mẹ!"
Mẹ Trang quay đầu lại, thấy Trang Nại Nại thì hai mắt sáng lên, cũng tự nhiên mà buông Tiểu Mỹ ra đi tới nắm chặt tay cô, dường như bà sợ cô sẽ bỏ đi: "Nại Nại, con đã về rồi đấy à~"
Bên kia, Tiểu Mỹ được thả ra liền nhào vào lòng mẹ mình lớn tiếng khóc.
Sau khi Trang Nại Nại trấn an mẹ Trang xong, cô đi tới xin lỗi mẹ Tiểu Mỹ.
Bọn họ đều là hàng xóm, chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Trong sự xoi mói của mọi người, Trang Nại Nại kéo tay mẹ mình đi về căn nhà trệt cô ở từ nhỏ đến lớn.
Trong phòng, tất cả vẫn như cũ, mặc dù nhỏ nhưng ấm áp.
Mẹ Trang đã khôi phục bình tĩnh, cả người tỏa ra hơi thở tao nhã tri thức, dịu dàng điềm đạm.
Nhiều năm qua, tuy bị bệnh nhưng bà chưa từng gây phiền phức cho người khác.
Trang Nại Nại dỗ cho mẹ mình ngủ rồi ngồi cạnh nhìn khuôn mặt khi ngủ của bà, vành mắt cô nóng lên.
Lâm Hi Nhi ở cạnh cô đăm chiêu nhìn mẹ Trang, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: "Nại Nại, chuyện này rốt cuộc là sao? Sao ba cậu chỉ đón cậu đi mà không đón dì?"
Trang Nại Nại bất giác siết chặt tay lại.
Suy nghĩ trở về ba ngày trước.
Ba ngày trước, cô vẫn là một cô gái nhà nghèo, vì cuộc sống mà liều mạng đi làm.
Hôm đó, cô tan làm như bình thường, lúc về thì thấy trên con phố nhỏ trước nhà mình đậu mấy chiếc xe hơi màu đen sang trọng, còn có vài vệ sĩ mặc vest đen nghiêm trang đứng đó.