Trang Nại Nại đang muốn xoay người rời đi thì nghe thấy câu đó. Cô quay đầu nhìn theo hướng ngón tay Tư Chính Đình chỉ, tâm trạng như sắp sụp đổ vừa rồi lập tức trở nên tươi sáng.
Vậy mới đúng chứ!
Cảm xúc của cô đến nhanh thì đi cũng nhanh, cô học dáng vẻ đắc ý vênh mặt của Hoàng Tiểu Ái, ngay cả giọng điệu cũng bắt chước cũng giống như đúc: "Ngài Tư nói cô cút, cô không nghe sao?"
Hoàng Tiểu Ái đần thối người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Tư Chính Đình, lắp bắp nói: "Ngài Tư, chuyện này… tôi… ngài…"
Ông chủ Hoàng cũng hoảng sợ, ông ta nở nụ cười đi tới: "Ngài Tư, trẻ con không hiểu chuyện, ngài đừng để bụng, tôi thay Tiểu Ái xin lỗi ngài, ngài xem…"
Đúng lúc này, phục vụ bưng món thịt bò nướng khay vừa mới ra lò nóng hôi hổi lên, theo thói quen đặt nó xuống trước mặt Tư Chính Đình, hơi nóng tỏa ra khắp phòng.
Ông chủ Hoàng đi tới, thân thể ông ta mập mạp, đôi mắt thì nhỏ như hạt đậu, nhìn rất buồn cười.
Ánh mắt Tư Chính Đình sắc bén như ưng đảo qua cái tay heo muối vừa sờ Trang Nại Nại lúc nãy, rồi đột nhiên, anh đưa chân đá cái ghế bên cạnh ra.
Ông chủ Hoàng đúng lúc đi tới đó nên bị vấp phải cái ghế.
Thân thể mập mạp không đứng vững được mà nhào về phía trước. Ông ta theo bản năng bám vào mép bàn để ổn định thân thể.
Đúng lúc này, một đôi tay tay thon dài cầm khay thịt bò nướng quăng lên, sau đó…
Xèo!!!
Mùi thịt nướng lan ra khắp phòng.
Cái tay heo muối của ông chủ Hoàng lúc này đang nằm trong khay thịt bò nướng.
"A…"
Nghe tiếng xèo xèo phát ra từ bàn tay đặt trên khay thịt bò, rồi lại nhìn ông chủ Hoàng dùng sức vẫy vẫy tay cho bớt đau, bộ dạng muốn hét lên nhưng không dám, Tô Ngạn Bân bỗng rùng mình, nhìn mà thấy đau thay ông ta.
Hoàng Tiểu Ái vọt tới bên cạnh ông chủ Hoàng: "Ba, ba có làm sao không…"
Cô ta quay đầu nhìn về phía Tư Chính Đình: "Ngài Tư, ngài… sao ngài có thể đối xử với ba tôi như vậy? Ngài…"
Hoàng Tiểu Ái đang muốn chất vất nhưng bị ông chủ Hoàng dùng bàn tay lành lặn còn lại bịt miệng lại, ông ta cười với Tư Chính Đình nói: "Không sao không sao, là do ba không nhìn rõ đường, không liên quan gì tới ngài Tư."
"Nhưng mà…" Hoàng Tiểu Ái còn muốn nói nữa nhưng bị ông chủ Hoàng trừng một cái liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ông chủ Hoàng đã thành tinh lâu rồi, đến giờ phút này sao ông ta không nhận ra mình và Hoàng Tiểu Ái đã chạm vào kiêng kỵ của Tư Chính Đình chứ.
Trong lòng thì ra sức mắng Tô Ngạn Bân một trận, hôm nay ông ta đã bị Tô Ngạn Bân hại thê thảm rồi!
Ông chủ Hoàng lén đưa mắt nhìn sang Trang Nại Nại.
Cô gái này đâu phải là một "phục vụ" bình thường?
Cho nên, vào giây phút Tư Chính Đình nói Hoàng Tiểu Ái cút là ông ta biết đã xong thật rồi.
Kể cả khi bàn tay bị áp vào khay thịt bò, ông ta cũng không dám bỏ ra ngoài, cho dù ông đau đến phát run.
Trên trán ông chủ Hoàng toát mồ hôi lạnh, bởi vì đau đớn mà toàn thân run rẩy, ông ta nhìn về phía Tư Chính Đình: "Ngài Tư, ngài xem…"
Tư Chính Đình nâng mắt lên, lửa giận vừa nãy đã tan hết: "Còn không mau cút đi?"
Ông chủ Hoàng lập tức kéo Hoàng Tiểu Ái chạy đi.
Chỉ hy vọng vị thừa kế tập đoàn Đế Hào này không thù dai.
Trang Nại Nại bị cảnh tượng vừa rồi dọa cho ngẩn người.
Sau đó nuốt nuốt nước miếng, nhìn vào cái khay thịt nướng trên bàn.
Trong lòng không kìm được căng thẳng!