Võ giả thành Cửu Hoa rất nổi tiếng.
Dân gian có câu vè như sau:
Giang Nam mười nghìn một đấu rượu ngon,
Cửu Hoa nhiều tráng niên vũ dũng.
Gặp nhau hợp tính nâng ly cạn
Ngựa buộc thân liễu rủ bên lầu.
Những câu trên miêu tả cảnh tượng võ giả trong thành Cửu Hoa.
Tại quán rượu Vân Sơn.
Có thể tìm thấy những quán rượu như vậy ở bất cứ nơi đâu trong thành Cửu Hoa. Quán rượu này không nổi tiếng cho lắm, nhưng giá đồ ăn thức uống ở đây rất rẻ. Khi có chuyện gì vui, đa số võ giả sẽ mời mấy người bạn thân thiết tới nơi đây chén chú chén anh, nói chuyện trên trời dưới biển, xem như cũng là một thú vui trong đời.
Võ giả giống Lương Thạch tuy không gia nhập bất kỳ thế lực nào, nhưng một võ giả thực lực mạnh mẽ như gã đương nhiên sẽ có mấy người bạn tốt cùng chung chí hướng.
"Lương huynh! Tới đây nào! Cạn!"
Trong bữa nhậu, mấy người nâng chén lên cụng với nhau, sau đó một hơi uống cạn, thể hiện khí chất phóng khoáng của bản thân.
"Không biết mấy ngày nay có chuyện gì lớn xảy ra quanh thành Cửu Hoa không?"
Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi cằm mọc râu dê, lưng đeo trường đao cười nói:
"Mấy hôm nay đều ở trong thành Cửu Hoa, thanh đao Trảm Thiết sau lưng tôi sắp gỉ sét rồi!.
Một người đàn ông nuôi râu quai nón đáp lời.
"Ha ha, không đến nỗi như vậy chứ? Lần này Lương huynh đệ gọi chúng tôi tới đây là do có chuyện gì khó xử hay sao? Hay là… có vụ làm ăn gì?"
Hắn vỗ mạnh lên ngực, lớn tiếng nói:
"Có chuyện gì cứ nói với anh, chúng ta đều là anh em thân thiết, không cần khách sáo!"
Lương Thạch lại nâng ly lên mời, cười nói:
"Hai vị hiểu lầm rồi, lần này Lương Thạch mời hai vị tới đây là do có một tin vui nói cho hai người biết."
"Là chuyện tốt hả?"
"Là chuyện tốt!"
Sau đó Lương Thạch bắt đầu kể vể Resident Evil cho hai người bạn của mình.
"Chuyện tốt?"
Nghe thấy mấy chữ này, đám võ giả ở xung quanh đều vểnh tai lên nghe.
"Resident Evil?"
"Trò chơi? Tiến vào một thế giới khác?"
Không chỉ những người ngồi xung quanh ngơ ngác không hiểu rõ, chính hai người bạn của Lương Thạch cũng chẳng hiểu mô tê khỉ gió gì, càng nghe càng thấy rối.
"Một thế giới xa lạ giống như trong tiểu thuyết?"
"Có điều nghe cậu nói thì giống thật thế nào đi nữa cũng chỉ là giả mà thôi. Tuy rằng trò chơi đó mới lạ nhưng cậu nhìn bọn anh đi, bọn anh già quá rồi, đã qua cái tuổi chơi trò chơi rồi." Người đàn ông trung niên cằm mọc râu dê nói.
Lương Thạch lắc đầu nói:
"Không chỉ đơn giản là thú vị đâu, chơi trò này còn có lợi ích thiết thực. Tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa, hai anh cứ đi thử sẽ rõ. Hiện giờ tôi đang định tới đó, hai anh có muốn đi cùng tôi không?"
"Chuyện này…"
Cả hai người đều do dự đôi chút. Nếu là những chuyện khác thì thôi, nhưng hiện giờ đi chơi trò chơi với Lương Thạch sao?
Quá hoang đường!
"Hai người đừng có hiểu lầm."
Lương Thạch nhìn ra sự do dự của hai người, tiếp tục giải thích:
"Tuy rằng tôi thừa nhận chơi trò này rất thú vị, nhưng nó còn có lợi cho tu vi và kinh nghiệm thực chiến, bằng không sao tôi dám giới thiệu cho hai người chứ?"
Hai người suy nghĩ một lát, cuối cùng nhận lời:
"Vậy thì được, dù sao anh cũng đang rảnh rỗi, không bằng đi với Lương huynh đệ một chuyến. Nhưng anh đây phải nói trước, bọn anh chỉ đứng xem thôi, mấy trò của người trẻ tuổi chưa chắc đã phù hợp với bọn anh."
Lương Thạch gật đầu như gà mổ thóc.
"Thứ gì lại kỳ lạ, thần bí vậy?"
Thấy ba người rời đi, mấy tên võ giả xung quanh đó đưa mắt nhìn nhau:
"Zombie là cái gì… Súng lục nữa, rồi còn cả tiểu đội Alpha… Tôi chả hiểu gì cả!"
"Không bằng… chúng ta tới đó xem?"
Mấy người nháy mắt ra hiệu cho nhau.
"Đi nào!"
***
Học phủ Lăng Vân là một trong bốn học phủ lớn ở nước Đại Tấn, nơi đây tập trung võ giả đến từ khắp nơi trong thiên hạ, nhân tài xuất hiện lớp lớp, trong học phủ có mấy vị tông sư võ đạo trấn giữ, truyền thừa đã vài trăm năm nhưng không hề có bất kỳ dấu hiệu đi xuống nào.
Trong học phủ chia làm bốn viện Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Đệ tử mới tới được phân vào viện chữ Hoàng, căn cứ theo thành tích thi vào trường mà sẽ được chia ra các lớp.
Hôm nay là ngày diễn ra khóa học tu luyện đầu tiên của đệ tử mới nhập học.
Lớp Giáp viện chữ Hoàng là lớp tinh nhuệ nhất trong kỳ thi đầu vào lần này, tổng cộng có bốn mươi đệ tử, tất cả đều là những người nổi bật của khóa này. Thậm chí có không ít đệ tử trong lớp đã hoàn thành Đoán Thể, luyện hóa võ khí, tiến vào hàng ngũ võ giả chính thức.
Ví dụ như Tống Thanh Phong.
Tới cấp bậc này, có thể gọi những người như vậy là thiên tài trong thiên tài, nhưng bọn họ không hề giác ngộ được điều này.
Vừa tới thời gian nghỉ giữa giờ, mấy tên đệ tử vội vàng chạy lên hỏi đạo sư những vấn đề trong tu luyện, nhưng có mấy người lại ngồi lại thảo luận mấy chuyện khác.
"Tống huynh, anh thấy nếu chúng ta học theo cách của Jill, tìm một người đồng đội canh giữ ở bên ngoài thì liệu có thể mở được cơ quan này không?"
Tống Thanh lập tức phủ nhận đề nghị này.
"Không được đâu! Không biết mấy người có chú ý hay không, khẩu súng của Barry rất giống khẩu Magnum trong tay chủ quán, hơn nữa quả thực uy lực mạnh hơn súng bình thường, những người đồng đội khác không có thứ vũ khí mạnh mẽ như vậy."
"Thực tế thì hôm qua tôi đã tìm được một cô gái tên Rebecca của đội Bravo, uy lực của khẩu súng trong tay cô ta rất bình thường. Nếu như dùng loại súng này đã phá vỡ được cơ quan thì tự tôi đã làm được, cần gì phải dựa vào người khác?" Tống Thanh Phong nói tiếp.
"Tống thiếu gia, anh tìm được đội viên khác rồi hả? Sao anh tìm được họ? So với Barry thì thế nào?" Hai người thốt lên.
"Đó là một cô gái rất dịu dàng, tuy không lợi hại bằng Barry nhưng cô ấy sẽ trị liệu khi mình bị thương, cô ấy còn biết thuốc giải T-virus giấu ở đâu nữa."
"Tống thiếu gia… Sao anh không nói sớm?"
Mấy người đỏ mắt như sói đói, một cô gái như vậy rất cần thiết khi rời nhà ra tung hoành ngoài xã hội. Phải biết thuốc chữa thương bình thường đã rất khan hiếm chứ đừng nói tới huyết thanh chữa trị T-virus!
"Hừ, vậy mà anh lại im ỉm, không nói cho chúng tôi biết sớm!"
"Tống huynh, anh mau nói cho tôi biết vị trí của cô ấy!"
"…"
Khi bọn họ đang thảo luận tới cao trào thì mấy đệ tử ngồi xung quanh đều như rơi vào trong sương mù.
Bỗng một thiếu niên mặc áo vàng đi tới gần, chắp tay nói:
"Tống huynh, bảng Lăng Vân của học phủ sắp được công bố, không biết Tống huynh có định…"
Cậu ta còn chưa nói xong đã thấy mấy đôi mắt trợn trừng nhìn về phía mình:
"Không có hứng thú!"
"…"
Thiếu niên áo vàng nghẹn họng, lúng túng không biết phải nói sao. Học phủ Lăng Vân công bố bốn bảng Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, những ai có thể đề danh ở trên đều là những người thực lực trác tuyệt, một khi truyền ra thì sẽ nổi tiếng khắp vùng Giang Nam, hơn nữa, còn được các học phủ khác coi trọng. Nhưng sao Tống Thanh Phong lại không hề có hứng thú gì với chuyện trọng đại này?
Cậu ta cảm thấy khó mà tin nổi.
"Zombie sinh hóa? Hunter? Thứ quái quỷ gì vậy?"
Tuy rằng mọi người xung quanh đều nghe ra mấy từ này, nhưng không hiểu nó có nghĩa là gì. Không chỉ là thiếu niên áo vàng kia, vài người khác chạy tới muốn làm quen nhưng đều không thể chen ngang, bị đám Tống Thanh Phong xua đuổi.
"Lạ quá… Chẳng lẽ có thứ gì mới xuất hiện trong thành Cửu Hoa mà chúng ta không biết?"
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng rất hiếu kỳ với nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.
Shotgun, Zombie đều là những danh từ xa lạ họ chưa từng được nghe. Bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể là nguyên do này, thầm nghĩ nhất định sẽ phải cho người đi tìm hiểu xem có thứ gì mới xuất hiện trong thành Cửu Hoa.
***
"Tử Hinh, bạn vừa mới xuất quan chắc không biết quyển 8 trong bộ tiểu thuyết Võ Tiên bán chạy nhất hiện nay vừa được xuất bản. Chúng ta cùng đi mua nhé?"
Một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mặc áo xanh, cổ tay đeo một chiếc lắc chuông vàng nho nhỏ chạy nhanh tới.
"Để sau đi."
Nhưng điều bất ngờ chính là Từ Tử Hinh lại lắc đầu từ chối.
"Hả? Tử Hinh, không phải trước đây bạn thích bộ tiểu thuyết này nhất hay sao?"
Thiếu nữ áo xanh không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Từ Tử Hinh mỉm cười, nếu như là trước đây thì cô sẽ lập tức chạy đi mua, như giờ đã khác…
Có bộ tiểu thuyết nào hay bằng Resident Evil chứ?
Huống chi tiểu thuyết chỉ đọc giải trí, cô cũng chỉ dám đọc trong thời gian rảnh rỗi nhằm giải tỏa áp lực, không dám tiêu tốn quá nhiều thời gian vào đó. Nhưng chơi Resident Evil thì khác, giải trí luyện công 2 trong 1!
"Nếu bạn muốn đọc thì đi mua trước đi. Hôm qua mình đã tìm ra trò này vui hơn nhiều."
"Trò vui hơn nhiều? Thứ gì vậy?" Thiếu nữ áo xanh nghiêng đầu nhìn cô, tò mò hỏi.
Từ Tử Hinh chỉ về phía trước:
"Đến rồi này!"
Lúc này, thiếu nữ áo xanh mới nhìn thấy một cửa hàng nhỏ bé ở trước mặt, nhưng hình như nơi này vẫn đang đóng cửa.
Thấy cảnh này, gương mặt xinh đẹp của Từ Tử Hinh sầm xuống, không phải chủ quán nói 8 giờ sẽ mở cửa sao?
Hiện giờ đã gần 9 giờ mà vẫn chưa chịu mở cửa?
Không chỉ như vậy, cô phát hiện ra đã có người chờ ở ngoài cửa trước mình.
Một người khôi ngô trong đó rất quen mặt, Từ Tử Hinh nghĩ lại một lát thì nhận ra đó chính là tên võ giả nhắc nhở mình ngày hôm qua.
Cô chỉ vào cửa quán, hỏi:
"Sao… giờ quán vẫn chưa mở cửa?"
Lương Thạch cười khổ đáp:
"Tôi cũng không biết nữa, khi tôi tới đã là như vậy…"
Người đàn ông râu quai nón chửi thề:
"Thật xúi quẩy! Giờ cứ làm theo lời anh nói, một búa bổ nát cái chỗ rách nát này ra!"
"Ngô đại ca, anh chớ có kích động!"
Lương Thạch sầm mặt lại, vội vàng ngăn cản bạn mình. Tính tình Ngô Sơn vốn nóng nảy, Lương Thạch chỉ lo một câu không hợp thì hắn ta đã rút vũ khí ra đập phá.
Quán vẫn chưa mở cửa vì Phương Khải vừa mới chỉ rời giường.
Hắn lắc lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó quay đầu nhìn sang bên cạnh:
"Hả? Thằng Béo chạy đâu rồi?"
"Hình như sáng sớm có nghe nó bảo là tới học phủ Lăng Vân gì đó…"
Phương Khải dần nhớ ra, hình như khi hắn còn chưa tỉnh ngủ thì Vương béo đã đi thì phải.
Hắn cũng không quá quan tâm tới chuyện này, ngẩng đầu lên nhìn thời gian, hả, đã sắp 9 giờ rồi sao?
Phương Khải vội vàng mặc quần áo tử tế, đánh răng rửa mặt để còn xuống mở cửa hàng, sau khi xong xuôi đã trôi qua 20 phút.
Khi hắn đi xuống tầng dưới, mở cửa lớn ra… mấy khuôn mặt sưng sỉa đập ngay vào mặt.
"Mấy người… tới sớm vậy?"
Phương Khải thấy có năm sáu người đứng chờ ngoài cửa, nhất thời hơi ngẩn ra không kịp phản ứng.
"Sớm?" Mặt bọn họ đen lại.
"Mày là chủ quán này?"
Một người đàn ông trung niên râu quai nón đi tới trước mặt Phương Khải, nheo mắt lại, tỏ vẻ hung dữ.
"Chính là tôi."
Phương Khải không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mình đâu có đắc tội gì thằng mặt đầy lông lá này, sao hắn ta phải hung hăng như vậy?
"Ngô đại ca! Chúng ta… đi chơi game cái đã! Đi chơi game đã!"
Lương Thạch vội vàng ngăn cản hắn lại, sau đó giải thích với Phương Khải:
"Ngô huynh hơi nóng tính, ông chủ chớ có để bụng, chúng ta vào quán rồi nói."