"Ông chủ! Trò này chơi như thế nào? Mấy người chúng tôi muốn thử một chút!"
Không biết từ bao giờ có ba võ giả mặc đồ đen đứng sau mọi người.
"Hắc Đại? Sao mấy người lại tới đây?"
Ngô Sơn thấy họ tới, sắc mặt trầm xuống.
"Các anh tới được, chẳng lẽ chúng tôi không có quyền tới sao?"
Người đàn ông tên Hắc Đại cười lớn đáp.
Một phút sau…
"Ủa? Hóa ra bản tiểu thư là nhân vật chính? Bản tiểu thư nhất định sẽ tóm hết đám người xấu trốn ở đây! Các ngươi không dọa được ta đâu!"
"Ha ha ha! Đám tôm tép này cũng muốn đấu với ông hả? Chống mắt lên nhìn ông lật tung nơi bẩn thỉu của chúng mày đây!"
"Khi bốn chiếc mặt nạ được đặt vào vị trí cũ, tà ác sẽ thức tỉnh… Mọi người nhìn tôi tìm ra thứ gì này! Quyển sách bị nguyền rủa (Book of Curses) này liệu có phải là manh mối để tìm ra kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện không?"
"…"
Phương Khải không nói gì, ngồi nhìn quán net đã hết sạch máy chơi, thầm nghĩ:
"Tốt lắm, tôi giao nhiệm vụ cứu thế giới cho mấy người…"
***
Giờ đã đến trưa, Phương Khải xoa xoa cái bụng lép dẹp tới mức sắp dính vào lưng của mình, thầm nghĩ có nên đi ra ngoài mua một hộp cơm không.
Nào ngờ hắn còn chưa kịp đứng dậy đã bị một đống người vây quanh, Phương Khải che ngực lại, hét lên:
"Ấy… ấy… Mấy người làm gì vậy?
"Ông chủ! Anh có nhận đồ đệ không?"
Phương Khải lỡ miệng đáp lại:
"Phí thu đồ đệ 500, dạy học 3000, đánh hộ thêm tiền. À lúc nào tới chơi thì nhớ mua cho tôi ít bánh mì ruốc…"
"Hả…?"
"Thật ngại quá, lỡ mồm, lỡ mồm mà thôi! Còn mấy người thì sao, không phải cũng muốn bái sư đó chứ?"
Phương Khải sờ mũi, lúng túng đính chính lại.
"Món vũ khí cuối cùng anh dùng là gì vậy? Chúng tôi có cơ hội nhận được nó không?"
"Chế tạo thứ vũ khí đó như thế nào? Trên thế giới có loại vũ khí như vậy thật sao?"
"Ông chủ, mời anh phát biểu cảm nghĩ của bản thân sau khi phá đảo!"
"Ông chủ, tiếp theo anh định làm gì?"
"Có phải trò chơi này vẫn chưa kết thúc không? Sẽ có Resident Evil 2 chứ?"
"…"
"Mọi người cứ bình tĩnh, vui lòng từng người hỏi một."
Phương Khải cảm thấy như có một bầy ruồi nhặng vo ve bên tai khiến hắn ù hết đầu.
"Tôi sẽ giải thích vấn đề đầu tiên, loại vũ khí cuối cùng là súng phóng tên lửa. Sau khi sử dụng Chris và Jill vượt ải, đánh Bạo Chúa tàn phế mới nhận được."
"Có thể chế tạo được loại vũ khí này không?"
Đôi mắt Từ Tử Hinh sáng rực, nhìn chằm chằm vào Phương Khải. Nếu như có thể chế tạo loại vũ khí này ngoài đời thật, một võ giả bình thường cũng sẽ có năng lực đấu một trận với những tu sĩ thực lực không tồi.
Phương Khải nghe câu hỏi này mà thấy buồn cười. Tuy rằng rất muốn nói cho cô biết đây chỉ là trò chơi, nhưng loại súng này đúng là có thật, cho nên hắn đành gật đầu giải thích:
"Đương nhiên là được. Nếu cô muốn phỏng chế một món pháp khí giống vậy, tôi nghĩ không phải là không thể. Dù sao tất cả mọi tri thức, nguyên lý trong trò chơi đều là thật."
"Thật hả?"
Từ Tử Hinh nhíu mày lại. Tuy gia tộc của cô là một thế lực không nhỏ trong thành Cửu Hoa, nhưng muốn mời tu sĩ tới nghiên cứu phỏng chế thứ này e rằng còn cần cân nhắc nhiều.
"Vậy Resident Evil 2 thì sao? Công ty Umbrella sẽ thế nào?"
Cô không thể kìm nén lòng tò mò, muốn biết mọi chuyện sẽ diễn biến tiếp như thế nào.
Hiển nhiên Wesker chỉ là một thành viên của Umbrella, tòa biệt thự này cũng không phải là Tổng bộ của công ty. Vậy thì vận mệnh của những nhân vật chính sẽ như thế nào? Công ty Umbrella liệu còn âm mưu nào khác không?
"Tạm thời sẽ không có Resident Evil 2." Phương Khải cười đáp.
"Tạm thời không có sao? Vậy khi nào mới có vậy?"
Mọi người đều cảm thấy thất vọng với câu trả lời của Phương Khải.
"Resident Evil 1 phiên bản phim điện ảnh sắp xuất hiện rồi, đến khi đó mọi người sẽ biết thêm về công ty Umbrella."
"Phim điện ảnh? Đó là thứ gì vậy?"
Nghe được một danh từ mới lạ, mọi người đều không hiểu Phương Khải đang muốn nói gì.
"Đến lúc đó mọi người sẽ biết!"
"Đến lúc đó…"
Nhưng bọn họ đều biết tên trò họ đang chơi là game thực tế ảo Resident Evil 1 remake, cả hai đều là Resident Evil 1. Chẳng lẽ phim điện ảnh và game remake có gì khác nhau sao?
***
Khi Phương Khải vừa mở cửa, những người tới sớm đều lập tức bật máy chơi game. Đến khi hắn phá đảo, đa số mọi người đều đã rời máy được một lúc rồi.
Mấy người mới đến như Hắc Đại nhân cơ hội này tìm máy trống, bắt đầu tập chơi Resident Evil.
"Chẳng trách nhiều người chú ý tới quán này như vậy. Thứ này quá lợi hại!"
"Sao tôi không giết chết được con Zombie này?"
"Hình như hồi nãy ông chủ toàn đánh vào đầu nó, thử theo xem!"
"Ááááá… Cơ quan này nham hiểm quá!"
"…"
Thấy những người mới giết một con Zombie đã luống cuống tay chân, gương mặt Tống Thanh Phong thoáng hiện lên vẻ kiêu ngạo.
"Đến lượt chúng ta chơi rồi!"
Hai mắt Tống Thanh Phong tràn đầy nhiệt huyết. Cậu ta là một trong số những người chơi đầu tiên, đương nhiên cũng tiến được xa nhất.
Hiện giờ cậu đã đi được nửa hành trình.
"Cứ chờ đó! Hôm nay bản thiếu gia phải gặp được Hunter!"
Hôm qua, sau khi chứng kiến Phương Khải dùng dao găm làm thịt Hunter, Tống Thanh Phong bèn học theo Phương Khải, đổi sang dùng dao găm.
Trên màn hình máy của Tống Thanh Phong, cậu ta cầm dao găm trong tay, cẩn thận khom người đi về phía trước. Phía đối diện là một con Zombie đang quay lưng về phía này.
Hiện giờ Tống Thanh Phong vẫn chưa gặp được Hunter, phải dùng mấy con Zombie yếu đuối này để luyện tập.
"Cậu ta đổi sang dao găm?"
"Muốn học theo ông chủ, dùng dao găm giết quái hả?"
"Nhưng phải công nhận ông chủ ngầu thật, dùng dao găm giết Hunter như giết gà. Không một động tác thừa, hệt như một cỗ máy! Ngày mai mình cũng thử xem."
Trong mắt Từ Tử Hinh lóe lên ánh sao.
Bọn họ hết giờ chơi vẫn cảm thấy chơi chưa đủ nghiền, dứt khoát ở lại đứng xem những người khác chơi.
Với những thiếu niên có thiên phú và địa vị như Tống Thanh Phong, Lâm Thiệu, cho dù xuất hiện ở đâu cũng được mọi người quan tâm. Họ đương nhiên không quan tâm quá nhiều tới ánh mắt người khác.
Nhưng không hiểu vì sao khi chơi trò này, bọn họ lại rất phấn khích khi được mọi người chú ý.
Tống Thanh Phong thấp giọng nói với mấy người bạn đi cùng mình:
"Đánh nghiêm túc vào! Chúng ta phải là người tiếp theo dùng dao giết được Hunter!"
Cậu ta học theo phương thức giết chết Zombie của Phương Khải, âm thầm lẻn ra sau lưng Zombie, đâm thẳng vào huyệt thái dương của nó, sau đó mạnh tay xoáy dao.
"Thằng nhóc này chơi khá phết!"
Mấy người đứng xem phía sau thấy Zombie ngã xuống đất, khen ngợi.
"Cơ quan trong căn phòng này phiền phức thật…"
Vương béo là một trong số những người chơi Resident Evil 1 đầu tiên. Tuy rằng một ngày chơi ít hơn người khác hai tiếng, nhưng tiến độ trong game của cậu ta vẫn thuộc về top đầu.
Lúc này đã có vài khách hàng hết thời gian đứng xem cậu ta chơi.
Bọn họ thấy Vương Thái cầm khẩu Shotgun trong tay.
"Mọi người nhìn kìa! Sao cậu ta cũng có Shotgun?"
Cả đám người thốt lên.
"Có người lấy được Shotgun?"
Tống Thanh Phong nhìn về phía Vương Thái:
"Chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian thôi!"
"Nhân vật của tôi đang ở gần phòng đó, để tôi tới thử xem. Mấy người chúng ta đồng tâm hiệp lực, cố gắng nhanh chóng vượt qua ải đầu tiên!"
Lâm Thiệu lên tiếng.
"Được! Hai người giúp tôi, coi như Tống Thanh Phong tôi nợ hai người một ơn huệ!"
"Tử Hinh, trò này chơi thế nào?"
Tính cách Thẩm Thanh Thanh khá tùy tiện. Sau khi vào game, cô hết nhìn Đông lại nhìn Tây, tò mò muốn khám phá thế giới xa lạ.
"À! Trò này rất dễ! Giờ bạn qua chỗ đó đánh Zombie…"
Từ Tử Hinh cười hì hì, ra vẻ cao nhân:
"Đây là những kinh nghiệm mà mình tốn nhiều thời gian công sức mới tổng kết được đấy."
***
Resident Evil quả thực là một trò chơi kinh điển. Cộng thêm siêu kỹ thuật của hệ thống, quán nhỏ vốn vắng vẻ giờ đã có thêm không ít hơi người.
Sau khi đóng cửa quán, Phương Khải đều kiểm kê lại doanh thu ngày hôm đó. Mười một bộ máy vi tính, chỉ riêng doanh thu ngày hôm đó đã gần 300 linh tinh, hiện giờ chỉ cần hơn 300 linh tinh nữa là sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Doanh thu một ngày gần 300 linh tinh, trước đây Phương Khải chưa từng nghĩ tới con số này. Tuy rằng hệ thống chỉ chia cho hắn chút xíu, nhưng đã đủ để hắn đút túi được hơn chục viên rồi.
Xét theo sức mua của nơi đây, một linh tinh trị giá ngang mấy chục nghìn nhân dân tệ vào kiếp trước.
"Xem ra chẳng mấy mà mình sẽ bước vào hàng ngũ đại gia của thế giới này."
Phương Khải hưng phấn nghĩ, trong đầu hiện lên hình ảnh mình mua lại những khu đất ở tất cả các thành phố phồn hoa nhất trên đại lục, mở quán net ở tất cả các thành phố, biến mạng LAN trở thành mạng Internet thực sự.
Đúng vào lúc này Phương Khải chợt phát hiện mình nhận được một thông báo của hệ thống.
"Nhận được gói quà mới từ hệ thống."
Kí chủ đã có tố chất cần thiết để làm ông chủ quán net, xứng đáng được khen ngợi. Hệ thống tặng kí chủ một phần quà khen thưởng, hi vọng kí chủ tiếp tục phấn đấu không ngừng nghỉ.
"Có gói quà?"
"Không ngờ lương tâm bị chó tha của hệ thống đã quay về!"
Phương Khải mừng như điên, vội vàng mở gói quả ra.
Một ống T-virus hoàn mỹ không tác dụng phụ.
"T-virus hoàn mỹ không tác dụng phụ?"
"Không có tác dụng phụ?"
Thế này là nghịch thiên rồi còn gì!
Hắn nhớ rất rõ trong Resident Evil phiên bản phim điện ảnh, nữ chính Alice nhờ sử dụng một ống T-virus không có tác dụng phụ nên mới sở hữu năng lực vô cùng mạnh.
Hiện giờ, hệ thống tặng không cho hắn một ống T-virus không có tác dụng phụ?
Tuyệt vời ông mặt trời!