Nếu hệ thống đã có thể làm ra được T-virus, vậy những vật phẩm khác thì sao?
Ví dụ như khẩu Magnum, súng phóng tên lửa?
Thậm chí là những vật phẩm trong game khác?
Phải chăng cũng có thể…?
"Quyền hạn của kí chủ không đủ, vui lòng nâng cao quyền hạn."
Chỉ trong thoáng chốc, Phương Khải đã có được câu trả lời.
"Quyền hạn? Còn có thứ này sao? Tao xem quyền hạn của mình ở đâu?" Phương Khải hỏi lại một cách kinh ngạc. "Còn nữa, quyền hạn của tao giờ làm được gì?"
"Quyền hạn không đủ, không thể kiểm tra."
"…"
"Thôi vậy thôi vậy. Biết ngay là không thể dựa dẫm gì vào mày mà!"
Phương Khải buồn bực nói.
T-virus không tác dụng phụ.
Nhìn ống nghiệm màu lam nhạt trong tay, lòng Phương Khải hơi kích động.
Phương Khải từ từ tiêm chất lỏng trong ống vào người, hắn lập tức cảm thấy chất lỏng lạnh lẽo chảy qua kim tiêm vào thân thể. Cảm giác lạnh như băng ấy truyền theo máu lan ra khắp tay chân.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một cơn đau thấu óc truyền tới.
Một luồng sức mạnh kỳ lạ đột nhiên sinh ra trong thân thể. Sức mạnh ấy vô cùng to lớn, dường như sắp xé rách thân thể hắn làm muôn mảnh.
Trong lòng Phương Khải nặng trĩu:
"Không phải hệ thống nói nó không có tác dụng phụ sao?"
"Đây là phản ứng tất yếu khi thân thể được cường hóa. Không có tác dụng phụ nghĩa là kí chủ sẽ không bị biến thành Zombie thôi."
"…"
Phương Khải chỉ thấy toàn thân như đang bốc cháy. Từng tế bào, máu tủy, xương cốt trên người bị ngọn lửa này nuốt chửng.
Cơn đau thấu tim thấu phổi khiến Phương Khải choáng váng, hắn nằm sõng soài trên giường, dần mất tỉnh táo, có thể sẽ hôn mê bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, giọng nói đáng ghét của hệ thống lại vang lên trong đầu:
"Đề nghị kí chủ tốt nhất đừng hôn mê, nếu không ống T-virus không tác dụng phụ này sẽ không thể phát huy tác dụng."
Phương Khải cắn chặt răng, hắn cảm thấy đây là cơn đau kinh khủng nhất cuộc đời mình, mỗi tế bào trên thân thể đều như bị xé nát.
Nhưng giờ lại không thể rơi vào trạng thái hôn mê, điều này khiến Phương Khải muốn phun máu.
Để không lãng phí ống T-virus không tác dụng phụ quý giá này, Phương Khải chỉ đành nghiến răng chịu đựng.
Cảm giác đau đớn liên tục kéo đến hành hạ Phương Khải. Hắn cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá lênh đênh trên biển rộng, có thể bị lật bất cứ lúc nào.
Phương Khải chỉ muốn cơn đau hành hạ mình nhanh chóng qua đi, nhưng thời gian lại trôi qua vô cùng thong thả, như thể đang đối đầu với hắn, chẳng khác gì một con ốc sên chậm rãi bò về phía trước.
Mỗi giây trôi qua đều dài như cả thế kỷ, chính Phương Khải cũng không hiểu mình vượt qua được bằng cách nào.
Khi hắn cảm nhận được cơn đau đớn dần tan biến thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
***
Vào lúc này, dưới lầu nhà hắn đã đã ồn ào lắm rồi.
Hiện đang có rất nhiều người tụ tập ở dưới cửa quán, bàn tán ầm ĩ:
"Sao hôm nay ông chủ vẫn chưa mở cửa quán?"
"Không phải đã ghi rõ mở cửa vào 8 giờ sáng sao? Đã là mấy giờ rồi cơ chứ?"
Ngô Sơn ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đã lên cao, phàn nàn.
"Sắp trưa tới nơi rồi, sao vẫn chưa mở cửa vậy?"
Hắc Đại đi tới đi lui ngoài cửa quán. Hắn ta sắp tìm ra lời giải cho bí mật Cuốn sách bị nguyền rủa rồi, sao ông chủ vẫn còn chưa mở cửa thế này?
"Không phải là ngủ quên đó chứ?"
Nếu như có thể quyết định vận mệnh của bản thân, chẳng ai nguyện sinh ra đã đứng dưới kẻ khác cả. Càng không cần phải bàn đến cái thế giới võ giả tôn sùng thực lực, cá lớn nuốt cá bé này.
Chơi game có ích cho việc tu luyện? Sau khi Tiết Minh phát hiện ra chuyện này thì không thể ngồi yên được nữa.
Hôm nay, Tiết Minh phá lệ dậy thật sớm. Hắn ta muốn tăng nhanh tiến độ của mình trong trò chơi, tìm được những manh mối Từ Tử Hinh chưa tìm thấy. Không thể để những người khác coi thường mình mãi được.
"Hừ, cái quán khốn kiếp này không ngờ lại dám chỉ cho mình chơi 6 tiếng!"
Nhớ tới chuyện ấy, Tiết Minh đá bay một cục đá ven đường. Hiển nhiên hắn ta vẫn canh cánh trong lòng vấn đề này.
"Nếu không phải vì…"
Tiết Minh nhớ tới câu "vĩnh viễn không được tiếp đón" đầy lạnh lùng của Phương Khải ngày hôm qua thì rụt chân lại theo bản năng, kìm lại nỗi xúc động muốn dẫn người tới đây đập quán.
"Hừ! Thôi vậy! Vì Tử Hinh! Bổn thiếu gia nhịn được cơn tức này!"
Tiết Minh hừ một tiếng. Nhưng khi hắn ta đi tới trước cửa Câu Lạc Bộ Internet Khởi Nguyên thì thấy có rất nhiều người đã đứng trước cửa quán.
Lương Thạch, Ngô Sơn, còn cả người đàn ông trung niên râu dê Dương Hải, rồi cả mấy người Hắc Đại mặc đồ đen. Tên lỗ mãng bên cạnh Hắc Đại là Hắc Hùng, tên lùn gầy nhom là Hắc Thử, đương nhiên đó đều là biệt danh, không phải tên thật của bọn họ.
"Mấy người đứng đây làm gì vậy? Sao không vào quán đi?"
Tiết Minh nhìn cả đám người đứng đó, trong lòng sinh ra một dự cảm không lành.
"Vẫn chưa mở cửa hả? Không phải trên tấm biển ghi rõ là 8 giờ sáng sẽ mở cửa sao?"
Hắn ta ngó vào một cái thì ngẩn cả ra.
"Chúng tôi cũng không biết nữa." Lương Thạch thấy cậu thanh niên vừa tới khá quen mắt, chắc cũng là người chơi Resident Evil ngày hôm qua, gã cười khổ đáp. "Hôm trước ông chủ mở cửa muộn là vì tăng thêm số lượng máy vi tính, chẳng lẽ hôm nay số máy cũng tăng thêm sao?"
"Rất có thể là vậy. Hôm qua khách tới ngồi kín máy, lắp đặt thêm mấy bộ cũng là chuyện dễ hiểu."
Hắc Đại tiếp lời.
"Chi bằng… chúng ta đợi thêm chút nữa?"
Toàn thân Phương Khải rã rời, mệt mỏi nằm trên giường.
"Cuối cùng cũng chấm dứt…"
Phương Khải thầm nghĩ nếu biết đau như vậy thì có chết hắn cũng không tiêm ống T-virus chết bầm đó vào người.
Phương Khải thử giật giật ngón tay. Hắn cảm nhận được cơ thể mình dường như có điều gì đó không giống trước đây.
Không chỉ là cơ thể hắn, tất cả những thứ xung quanh đều trở nên khác đi.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng quỹ tích bay của ruồi bọ giữa không trung.
Mở mắt ra, hắn có thể trông thấy rõ mồn một từng hạt bụi trên vách tường!
Mà lúc này, thời gian đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ.
"Mẹ kiếp, tao không đợi được nữa!"
Ngô Sơn hùng hổ chửi đổng lên, nếu như khi nãy không có Lương Thạch ngăn lại thì hắn đã rút vũ khí ra đập cửa.
"Tôi cũng không chờ nổi nữa!" Chưa bao giờ Tiết Minh cảm thấy nóng lòng nóng ruột như hiện giờ. "Nếu không mở cửa thì lát sẽ có thêm người đến mất!"
"Hay là chúng ta đập cửa?" Hắc Hùng nói: "Chỉ là một cánh cửa thôi mà, cùng lắm thì sau lắp đền cho ông chủ là được rồi."
"…" Mặt Lương Thạch sầm lại: "Mấy người mà làm vậy thì ngày mai sẽ bị liệt luôn vào danh sách đen, vĩnh viễn không được tiếp đón nữa đó."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tuy rằng đây chỉ là một quán nhỏ, nhưng ông chủ không phải là người bình thường. Hắc Đại nhớ tới mấy chữ "vĩnh viễn không được tiếp đón", đồng thời cân nhắc xem có đắc tội người ta nổi không. "Mẹ nó, Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong!"
"Chịu hết nổi rồi, mẹ nó, mau mở cửa!"
Ngô Sơn đập mạnh lên cánh cửa:
"Hôm qua ông mới chơi có một lúc đã hết 6 tiếng! Sao nhanh vậy được? Hôm nay thế này là không định cho chơi à?"
Mặt Lương Thạch xụ xuống: "Ngô huynh, tôi nói anh nghe này, hôm qua tôi đứng xem anh chơi tới tê hết hai chân. Anh nói xem có đủ 6 tiếng không?"
Mặt Ngô Sơn lập tức đen lại, hắn vung tay đập liên tiếp lên cánh cửa:
"Vậy chứng tỏ chơi 6 tiếng là quá ít!"
Cửa hàng nằm bên trái quán của Phương Khải do một ông lão mở, nhưng lâu ngày không thấy mở cửa, có người nói con trai lão đi thi văn đạt được công danh, đã dẫn cả nhà đi hưởng phúc. Nằm bên phải là một tiệm bánh bao, sáng nào Phương Khải cũng sang đây mua đồ ăn.
Thím Vương của hàng bánh bao thấy có mấy người lạ mặt vây trước cửa quán của Phương Khải cả giờ đồng hồ thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Thím lên tiếng hỏi:
"Vừa mới sáng ra, mấy người vây kín cửa nhà người ta làm gì vậy?"
"À…" Lương Thạch tiện thể mua vài chiếc bánh bao, hỏi thăm :
"Thím ơi cho cháu hỏi chút, sao đến giờ ông chủ vẫn chưa mở cửa quán vậy, không phải đã viết rõ 8 giờ sẽ mở cửa sao? Thím có biết xảy ra chuyện gì không?"
"Chuyện này… Tôi cũng đang cảm thấy là lạ. Bình thường sáng nào cậu ta cũng sang đây mua bánh bao, sao hôm nay vẫn chưa thấy đâu chứ? Hay là mấy đứa gọi cậu ta thử xem!"
"Gọi?"
Cả đám đưa mắt nhìn nhau.
"Để tôi gọi cho."
Ngô Sơn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy biện pháp này có vẻ tốt hơn việc dùng vũ lực phá cửa nhiều.
***
Hiện giờ Phương Khải vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức, có điều tình hình đã tốt hơn tối qua nhiều.
Hắn phát hiện ra toàn thân đầy vết mồ hôi đen kịt, bèn vội vàng chạy đi tắm rửa. Còn đang dở dang thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ở tầng dưới.
Hắn vội vàng ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống thì trông thấy một đoàn người đứng kín bên ngoài cửa.
"Mấy giờ rồi?"
Phương Khải chột dạ, không phải là bị muộn rồi chứ?
Ở bên dưới.
Quân bảo vệ thành phát hiện ra tình hình ở đây có điểm bất thường. Một đội lính tuần với mũ giáp đầy đủ đi tới, hỏi:
"Mấy người tụ tập tại chỗ này làm gì? Từ sáng sớm đã thấy túm năm tụm ba, mà qua hơn nửa giờ rồi sao vẫn còn ở đây hả?"
"Còn cả anh râu dài kia nữa! Sáng bảnh mắt ra la hét cái gì chứ? Thích gây chuyện hả?"
"Râu dài?"
Mặt Ngô Sơn đã đen nay còn đen hơn.
Cũng may là khi nãy hắn không phá cửa, bằng không giờ nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Nếu như để người ta biết hắn phá cửa để chơi trò chơi, sau đó bị quân bảo vệ thành bắt về rồi đồn ra ngoài, vậy thì phỏng chừng cả thành Cửu Hoa đều cười rụng răng.
"Mẹ kiếp! Ông đây muốn chửi…"
Ngô Sơn nhịn tới mức nghẹn cả người.
Hắc Đại cười hì hì, vội vàng tránh ra nhường đường, chỉ vào đội lính tuần tra:
"Mời!"
"Hừ!"
Ngô Sơn hừ lạnh một tiếng. Tuy tu vi của hắn ta khá cao, nhưng để gây chuyện với quân bảo vệ thành thì… có là đứa ngốc cũng biết kết quả.
"Biết ngay là không thể dựa vào mấy tên võ giả rảnh rỗi mấy người mà."
Tiết Minh nhìn xung quanh, chỉ đành đứng dậy ra mặt:
"Tiết gia, Tiết Minh!"
"Tiết… Tiết gia?"
Đội trưởng đội lính tuần tra cúi người thi lễ:
"Hóa ra là Tiết thiếu gia, tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong thiếu gia rộng lòng tha thứ!"
"Xem ra lai lịch thằng nhóc này không tầm thường." Hắc Đại nhỏ giọng nói.
"Con cháu thế gia!" Ngô Sơn hừ lạnh một tiếng.
Lương Thạch cười: "Vậy cũng tốt, dễ dàng giải quyết được chuyện này."
"Cũng được!" Tiết Minh tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng lại cười thầm, nghĩ: "Hừ, quân coi thành thôi, bản thiếu gia lộ mặt là chuyện thành dễ như trở bàn tay ngay!"
Mấy tên lính vội vàng cung kính nói:
"Xin Tiết thiếu gia nói cho chúng tôi biết ở đây có chuyện gì vậy, để lát nữa chúng tôi còn báo cáo với cấp trên."
Tiết Minh phí công giải thích một hồi, mấy tên lính càng thêm phần khó hiểu:
"Ý Tiết thiếu gia là… do chủ quán không mở cửa, cho nên bọn họ đứng chờ bên ngoài suốt một canh giờ?"
Rốt cuộc cửa hàng này kinh doanh thứ gì?
"Thực thế ảo?"
"Giết Zombie?"
"Chơi trò chơi?"
Càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, mấy tên lính kề tai nhau, nhỏ giọng nói:
"Tao đang tính đến chuyện có nên vào đó xem thử không!"
"Tao cũng đang tính vậy… Hai hôm trước mấy anh em đi tuần ban đêm tóm được mấy người, cũng là đi từ đây ra. Hơn nữa toàn là thiếu gia tiểu thư các thế gia, ai dám đụng vào mấy người đó chứ? Tao thấy nơi này có điểm gì đó rất lạ."
"Tao thấy giờ vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ. Họ đều là người có địa vị xã hội cao, về bẩm báo với cấp trên rồi tính."
Đúng lúc này bọn họ đột nhiên nghe được tiếng mở cửa từ cửa hàng của Phương Khải.
Một cái đầu lộ ra khỏi khe cửa:
"Sao mấy người tới sớm qua vậy hả?"
"Mở cửa rồi! Mở rồi!"
"Ông chủ, sao giờ mới chịu mở cửa chứ!"
Tiếng oán giận liên tiếp vang lên.
"Chẳng lẽ anh làm lắp thêm mấy bộ máy vi tính hả?"
Cả đám người ồ ạt xông vào trong, nhưng phát hiện cửa hàng không hề thay đổi:
"Ông chủ, không phải là anh ngủ quên đó chứ?"
Phương Khải bối rối sờ lên mũi, nói đúng ra thì hắn ngủ quên thật.
"Đừng lảm nhảm nhiều vậy. Ông chủ mau khai thật đi, hôm nay có thứ gì mới hay không hả?"
Đoàn người vội vàng chiếm máy.
"Thứ mới hả? Có chứ."
Phương Khải gật gật đầu.
"Thứ gì vậy?"
"Thêm máy hả?"
"Trò chơi mới?"
"Hay là có phim điện ảnh rồi?"
Mấy người nhìn về phía Phương Khải với ánh mắt mong chờ.
"À… Sáng sớm nay tôi không cẩn thận đột phá mất rồi. Chuyện này có tính là thứ mới không vậy?"
"…"
"Hừ, ông chủ, làm người ai làm thế!" Lương Thạch buồn bực nói.
"Ông chủ lợi hại quá…"
"Chúc mừng ông chủ…"
"Anh không thể đột phá vào lúc khác hả?"
Bọn họ bắn liên thanh, không cho Phương Khải cơ hội chen lời.
Chẳng lẽ mấy người còn cấm tôi đột phá nữa chắc?
Có điều hôm qua mới giết chết Bạo Chúa xong, hôm nay đã đột phá? Vậy chẳng phải thực lực của ông chủ lại tăng lên sao?
Mọi người không khỏi cực kì ghen tị!