"7 linh tinh đắt lắm hả?"
Trên màn hình, Lâm Thiệu vừa giết chết được hai con chó Zombie. Xong xuôi, cậu ta mới không tình nguyện xoay đầu lại, khinh bỉ nhìn Lý Khoan:
"Trên đó có viết rất rõ rồi mà. Chơi thì chơi, không chơi thì phắn. Không chơi nổi thì đừng có chơi, đừng làm phiền tôi giết quái!"
"Mẹ kiếp!" Lý Khoan xụ mặt. "Thể loại người gì thế này?"
"Có 7 linh tinh thôi mà, ông đây không trả nổi chắc?"
Lý Khoan chưa từng nghĩ tới có ngày mình bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch coi thường, điều này khiến gã buồn bực không thôi. Sau một hồi suy nghĩ, Lý Khoan gọi ông chủ tới, nói:
"Nể mặt Lương huynh, tôi sẽ thử một lần, nhưng nếu như để tôi biết cậu chỉ đang giả vờ ra vẻ bí ẩn thì…"
Phương Khải mất kiên nhẫn, phất tay ngăn lại:
"Tôi nghe những câu như này không tới một trăm cũng có vài chục lần rồi. Muốn thử thì thử đi."
"Cậu dám ăn nói ngông cuồng vậy hả? Vậy chúng ta…?"
Lý Khoan cười lạnh, vẻ mặt có phần hung dữ.
"Chúng ta làm sao?"
Mấy tên võ giả phía sau gã cười gằn, vung tay múa chân làm nóng người.
Lý Khoan vỗ bàn, ra vẻ chính nghĩa, lớn tiếng hô:
"Vậy chúng ta thử chơi một chút rồi tính!"
"?????"
Mấy tên võ giả đang muốn gây chuyện lập tức sững sờ!
"Không phải… không phải chúng ta nên nói sẽ đập quán sao?"
Một tên võ giả thấp giọng nói.
"Không thấy ông chủ nói đã nghe tới nhàm tai rồi sao? Dùng chiêu đó nữa có tác dụng gì đâu."
Lý Khoan thấp giọng nói:
"Nếu Lương huynh đã đề cử, vậy chúng ta cứ thử chơi một chút, nếu không hài lòng thì mới tính tiếp."
"Nói đúng lắm!"
Đúng lúc mấy người Lâm Thiệu đã sắp hết thời gian, không bao lâu sau cả đám đã có cơ hội chơi thử.
"Đây là tạo vật của tu sĩ sao? Kỳ diệu thế?"
Cả đám sợ xanh mắt, họ chưa từng nghĩ tới tốn mấy linh tinh lại có thể chơi được trò cỡ này…
"Mình đã đi tới một thế giới khác rồi sao?"
"Đây là loại quái vật gì?"
"Mấy loại vũ khí này tinh xảo như thật vậy!"
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã hết sáu tiếng.
"Hả, nơi cái này còn giới hạn thời gian tối đa à?"
"Đã sáu tiếng rồi? Con bà nó, ông vừa mới giết được chục con Zombie, sao đã hết sáu tiếng được?"
"Không được, tôi vẫn chưa điều tra ra đám quái vật này tới từ đâu, chưa tra ra chuyện gì xảy ra! Mau để tôi chơi thêm một lúc!"
"Sao tôi cảm thấy thực lực của mình được nâng cao? Không được, cho tôi chơi thử thêm một chút!"
"Không được, không được! Có tiền cũng không cho chơi? Trên đời nào có chuyện như vậy?"
Không biết từ bao giờ mấy người Tịch Kỳ đã đứng phía chờ ở phía sau, cả đám Lý Khoan ngơ ngác nhìn ba người họ.
Kẻ mù cũng nhìn ra thân phận của mấy người này không thấp, đám Lý Khoan run lên, vội vàng nhìn về phía Lương Thạch ngồi bên cạnh:
"Lương huynh, chuyện này là sao?"
"Lý huynh, các vị huynh đài, nếu đã hết giờ chơi thì chúng ta đi thôi. Mấy người họ đang chờ máy để chơi đó."
Lương Thạch cười khổ, nhìn mấy người đang xếp hàng chờ máy.
"Chờ máy? Tôi chẳng thèm quan tâm bố con thằng nào cả! Dựa vào đâu mà không cho tôi chơi hả?" Lý Khoan nổi giận nói. "Lương huynh, chẳng phải là anh quen với ông chủ hay sao? Tôi trả gấp đôi tiền, mau cho tôi chơi thêm hai tiếng nữa!"
Đến lúc này sao Tịch Kỳ nhịn cho được, nổi cơn tam bành:
"Cút con bà mày đi! Ông mày trả giá gấp năm còn không được chấp nhận! Hết giờ thì mau chim cút! Trả giá gấp đôi! Xí, đúng là đồ nhà quê vừa lên tỉnh!"
"Oắt con, mày vừa nói gì?"
Lý Khoan lập tức nổi cơn điên, đưa tay đặt lên chuôi binh khí, muốn dạy dỗ thằng nhóc hỗn láo này. Nào ngờ Lương Thạch vội chạy tới ngăn cản gã lại, trầm giọng nói:
"Lý huynh, nếu anh gây chuyện ở đây vậy chớ trách Lương Thạch này không chịu giúp."
Lương Thạch chỉ lên tấm bảng đen:
"Gây chuyện trong quán không chỉ đơn giản là hạn chế thời gian chơi đâu. Ông chủ ở đây dám nói dám làm, tuyệt đối không làm trái quy định, dù là ai tới cũng vậy."
"Ai tới cũng như nhau thật à?" Lý Khoan cân nhắc thiệt hơn một hồi. Gã tựa hồ đã tìm được lý do xuống nước, bèn hừ lạnh một tiếng:" Nếu đã vậy thì Lý mỗ này tuân thủ quy định cũng được. Nhưng nếu như để tôi biết ông chủ có phân biệt đối xử giữa mọi người, vậy tôi sẽ không khách khí đâu."
Phương Khải bật cười, phẩy tay:
"Tùy mấy người thôi."
Mấy người Lý Khoan cũng không muốn khiến Lương Thạch khó xử, tức giận đứng bật dậy, hô lớn:
"Nếu như ông chủ là người tuân thủ quy định đến thế, tôi sẽ cho cậu chút mặt mũi vậy!"
Anh trai ria mép đã thoát máy được một lúc, vẫn quay sang hỏi lại, có chút thòm thèm,:
"Ông chủ, không thể chơi thêm một lúc nữa hả?"
Y đang tò mò có hứng muốn khám phá những thứ mới lạ trong trò chơi, ví dụ như súng đạn, virus. Kết quả vừa ngồi một lúc đã hết 6 tiếng, không được chơi tiếp nữa!
Phương Khải lắc đầu cười nói:
"Không có ngoại lệ."
Y thở dài một hơi, gần đó còn mấy người chơi đang xếp hàng chờ y chơi xong. Y đứng dậy, đi ra ngoài, chỉ vào máy vi tính, hỏi:
"Tôi rất thích số pháp khí này, ông chủ có bán không vậy?"
Phương Khải ngẩn ra, vốn hắn tưởng rằng anh ta chỉ tới để chơi, nào ngờ lại nảy ra cả ý mua máy ví tính.
Phương Khải lập tức lắc đầu từ chối:
"Tạm thời tôi không có ý định bán nó."
Anh trai ria mép cười nói:
"Không dám giấu giếm gì, tại hạ ở khá xa, chỉ vừa tới thành Cửu Hoa thăm bạn, sau đó mới vô tình biết được nơi này. Tại hạ rất thích trò chơi này của ông chủ Phương, nhưng chạy tới chạy lui thì rất phiền phức, cho nên muốn mua vài bộ máy. Tôi biết chi phí tạo ra thứ này không thấp, bởi vậy giá cả có thể thương lượng!"
Y duỗi hai ngón tay ra:
"Hai ngàn linh tinh mua một bộ pháp khí, sao hả?"
Thấy hắn ta ra giá 2000 linh tinh, sắc mặt Phương Khải cũng khẽ biến đổi, nếu là trước đây e là hắn sớm đã đồng ý bán.
Nhưng chỉ 11 bộ máy vi tính đã kiếm lời hơn 700 linh tinh trong vài ngày ngắn ngủi, 2000 linh tinh không còn là con số quá lớn với hắn nữa, huống chi Phương Khải cũng không phải hạng người giết gà lấy trứng:
"Tôi mở quán net chứ không mở cửa hàng bán pháp khí, nếu yêu thích xin vui lòng tới đây ủng hộ."
"Vậy sao? Đã làm phiền ông chủ rồi."
Anh trai ria mép thở dài một tiếng, dường như sớm đã sớm dự đoán được đáp án này. Rồi y dẫn theo hai người cùng tới nhanh chóng rời đi.
"Tôi cũng muốn mua mấy bộ pháp khí này về nhà."
Khi nãy Từ Tử Hinh đang hướng dẫn Thẩm Thanh Thanh chơi, nghe được cuộc đối thoại của hai người, bật cười hỏi:
"Anh có thể suy nghĩ lại không?"
Phương Khải cười cười, không đáp.
Từ Tử Hinh sớm đã biết câu trả lời nên không hề thất vọng, cũng không nhắc lại chuyện này nữa:
"Không biết sau này còn có trò gì khác hay không, trò nào giống với thế giới của chúng ta ấy."
Phương Khải suy nghĩ một chút, hình như có trò khá giống với thế giới này thật. Tỷ dụ như Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, đó là thế giới tu sĩ và võ giả cùng tồn tại.
Phương Khải đáp:
"Sau này sẽ có."
***
Ngày hôm sau, Phương Khải kiểm tra tiến độ hoàn thành nhiệm vụ, tổng doanh thu của quán đã đạt đến 763/800.
Điều này cũng có nghĩa là hắn sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi.
"Sao mấy người tới sớm vậy hả?"
Do hôm qua tới chậm, hết máy nên sáng hôm nay Từ Tử Hinh và Thẩm Thanh Thanh rút kinh nghiệm, 7h30 đã tới cửa quán. Vốn hai cô gái còn cho rằng mình sẽ là người tới sớm nhất, nào ngờ khi tới đã thấy một đống người đứng ở ngoài cửa.
Không biết mấy người Tống Thanh Phong tới từ bao giờ, nhìn vị trí thì hẳn cũng đã tới từ lâu.
Cô nhíu mày lại:
"Không phải mấy ngày gần đây ông chủ đều mở cửa muộn sao?"
Lâm Thiệu nghe vậy, không cho là phải:
"Không đến nỗi vậy chứ… Ngày nào cũng đột phá sao được?"
"Ông chủ nói hôm nay sẽ ra mắt Resident Evil 1 phiên bản điện ảnh. Sáng nay không có tiết nên chúng tôi tới sớm, muốn trải nghiệm thử."
Trò chơi đã hấp dẫn như vậy, phim điện ảnh sẽ như thế nào chứ? Tống Thanh Phong vô cùng tò mò muốn biết chuyện này, cho nên hôm nay tới khá sớm.
Từ Tử Hinh nhớ ra, cười đáp.
"Hôm nay ra mắt phiên bản phim điện ảnh à? Vậy xem ra tôi tới đúng lúc rồi."
Đúng lúc này cửa quán mở ra.
"Ông chủ, sao hôm nay mở hàng sớm quá vậy?"
"Sao mấy cũng vị tới sớm quá vậy?"
Phương Khải nhìn ra ngoài cửa mà không khỏi sững sờ. Hắn còn cho rằng hôm nay mình mở cửa sớm, nào ngờ vừa mở cửa đã thấy bao nhiêu người chờ sẵn.
Có điều hôm nay là những gương mặt khác. Hôm qua là mấy người Lương Thạch, hôm nay đổi thành Tống Thanh Phong.
Sau khi trả tiền xong, mọi người lập tức tìm chỗ ngồi xuống hỏi:
"Ông chủ, không phải hôm qua anh nói nay sẽ có phiên bản điện ảnh hả? Chúng tôi không tới sớm quá chứ?"
"Đương nhiên là không."
Nhiệm vụ mới: Doanh thu của quán đạt tới 800 linh tinh.
Tiến độ nhiệm vụ: 800/800 (Hoàn thành)
Phần thưởng nhiệm vụ: Resident Evil 1 phiên bản điện ảnh.
Cùng lúc đó Phương Khải nhận được nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ mới 1: Bán được 50, 100 vé xem Resident Evil 1 phiên bản điện ảnh
Phần thưởng nhiệm vụ: Game thực tế ảo Diablo 2 remake màn 1, game thực tế ảo Diablo 2 remake màn 2.
Nhiệm vụ mới 2: Thăng cấp quán net
Nội dung nhiệm vụ: Diện tích của quán quá nhỏ, đã không thể bố trí thêm nhiều máy vi tính, kí chủ mau mở rộng diện tích của quán.
Phần thưởng: Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, quán net sẽ thăng cấp, số lượng máy vi tính tăng lên.
Đúng như hệ thống nói, diện tích cửa hàng vốn không lớn, đặt 11 bộ máy vi tính đã bắt đầu thấy chật chội. Nếu như lắp đặt thêm vài máy nữa ắt sẽ ảnh hưởng tới trải nghiệm của khách hàng.
Muốn mở rộng cửa hàng thì chỉ có cách mua lại cửa hàng cách vách. May là mình đã sớm suy nghĩ đến vấn đề này, giờ chỉ cần chờ thím Vương liên hệ với người bán giúp mình là được.
Mặc dù nói "sản phẩm hệ thống làm ra ắt là hàng xịn" nhưng Phương Khải vẫn khá lo lắng về chuyện phim điện ảnh. Dù sao hắn cũng chưa tự trải nghiệm thử, liệu có bán được nhiều vé xem như vậy không? Hiện giờ số lượng khách hàng của quán mới được một nửa mà thôi.
"Liệu có thành công không nhỉ?"
Dù sao đây là phim chứ không phải game, không thể giết quái thăng cấp. Nếu giá rẻ thì còn dễ thực hiện, nhưng hệ thống lại niêm yếu giá cả cao như vậy, chính Phương Khải cũng đang bối rối, không biết phải bán vé như thế nào.
"Sản phẩm hệ thống làm ra ắt là hàng xịn! Tuyệt đối đáng giá đó!"
"Thật hả?"
Phương Khải bĩu môi.
Ngay sau đó những người chơi đã nhìn thấy một icon gần giống với màn hình máy vi tính, tên là: Rạp chiếu phim siêu cấp.
"Rạp chiếu phim siêu cấp?"
Mọi người tò mò khởi động ứng dụng này lên, trên màn hình xuất hiện một tấm áp phích lớn. Nhân vật chính Alice mặc đồ đỏ, đi giày chiến đen, khí thế hiên ngang. Mà cả tấm áp phích, bao gồm trang phục của diễn viên, đều là một màu đỏ máu khiến tất cả mọi người cảm nhận rõ bầu không khí khủng bố khôn cùng.
Vấn đề là cô gái trên hình. Tuy rất đẹp đấy, nhưng sao trông lạ hoắc.
Phía dưới có ghi rõ giá vé xem phim: 3 linh tinh.
Rẻ hơn chơi game một chút.
Tống Thanh Phong nghi ngờ hỏi:
"Ông chủ, chẳng lẽ đây là một bộ tiểu thuyết khác? Sao đổi cả nhân vật chính rồi?"
Phương Khải lên tiếng giải thích:
"Tuy rằng mọi người có thể hiểu Resident Evil 1 là một bộ tiểu thuyết, thế nhưng nó không chỉ có một nhân vật chính. Trong phiên bản phim điện ảnh, mọi người sẽ được đọc bộ tiểu thuyết này dưới chế độ thực tế ảo."
"Có thêm nhân vật chính? Xem hả? Không thể chơi sao?"
Hiển nhiên là họ cảm thấy khá thất vọng.
Phương Khải lắc đầu.
"Không thể tự chơi à… Đổi cả nhân vật chính thì có gì hay mà xem?"
Tống Thanh Phong buồn bực nhìn Phương Khải.
"Tôi đi chơi Resident Evil 1 tiếp đây, cố gắng nhanh chóng phá đảo."
Tống Thanh Phong cảm thấy khá thất vọng. Vốn cậu ta muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện, nào ngờ trong phim đổi nhân vật chính. Hơn nữa xem thôi làm sao có ý nghĩa bằng tự mình chơi được?
Phương Khải buồn bực, than ngắn thở dài:
"Có mỗi tấm áp phích quảng cáo vậy thôi hả? Mày không làm ra nổi thứ gì kiểu như trailer phim à?"
"Hữu xạ tự nhiên hương!"
"…" Phương Khải vẫn cố gắng khuyên nhủ: "Chẳng lẽ mày không biết câu rượu thơm cũng sợ ngõ sâu sao?"
"Nguyên văn là rượu thơm không sợ ngõ sâu."
Phương Khải buồn bực, lại còn uốn éo thế cơ đấy.
"Mọi người không xem thì tôi tự xem trước đây."
Phương Khải bất đắc dĩ, phẩy tay.
"Cho tôi một suất xem!"
Từ Tử Hinh thanh toán 3 linh tinh cho Phương Khải.
"Đổi nhân vật chính rồi mà cô vẫn xem hả?"
Là những kẻ theo chủ nghĩa trung thành với game, đám Tống Thanh Phong khinh thường nói.