"Quán của anh? Chơi trò chơi?"
Gương mặt Lam Yên hiện lên vẻ coi thường. Còn tưởng là làm gì ghê gớm chứ. Nếu là buôn bán chút đồ quý, vậy thì mở quán ở khu vực hẻo lánh thế này khá phù hợp, hoặc nếu không thì là lối bí mật tới chợ đen, đây hoàn toàn là chuyện có thể.
Như vậy cũng sẽ giải thích được tại sao nơi này đông người như vậy.
Nhưng ông chủ lại hỏi mình là "chơi trò chơi?"
Chẳng lẽ quán này mở ra để chơi trò chơi?
Lam Yên tỏ vẻ khó hiểu.
Tịch Tiểu Vân ngồi bên cạnh Từ Tử Hinh, nhìn màn hình máy vi tinh. Sau khi xem Từ Tử Hinh dùng dao găm giết Hunter nhiều lần, cuối cùng cô không kìm được mà hỏi:
"Sư tỷ cho hỏi, sao mới qua một ngày mà mọi người có vẻ lợi hại lên nhiều vậy?"
"Là nhờ bản phim điện ảnh mới ra đó. Bên trong có rất nhiều kỹ xảo chiến đấu. Mấy người chúng tôi vốn đều đang kẹt ở chỗ Hunter, sau khi xem bộ phim đó đã học được phương pháp giết chết nó bằng dao găm."
Từ Tử Hinh thuận miệng đáp.
"Lợi hại thế cơ á? Vậy chẳng phải là giống với truyền thừa võ đạo trong truyền thuyết sao?"
Tịch Tiểu Vân khẽ thốt lên.
"Cũng gần thế. Bộ phim rất đặc sắc. Xuất hiện cả biển Zombie! Có cả quái vật Licker mới nữa!"
Từ Tử Hinh vừa cày game vừa quảng bá giúp Phương Khải. Có rất ít con gái tới quán nét, hiển nhiên cô cũng ưu ái cô bé trông xinh đẹp ngoan ngoãn này hơn:
"Em có muốn thử không?"
"Bản điện ảnh lợi hại vậy á?"
Tịch Kỳ đang cắm cúi chơi game nghe vậy thì giật mình. Chẳng trách hôm nay đám người Từ Tử Hinh tự dưng lại lợi hại như vậy, lẽ nào là do nguyên nhân này?
"Ông chủ! Làm cách nào để xem phim thế?"
Có mấy người lập tức hô lên.
Cả đám Lâm Thiệu còn đang trêu chọc Tịch Kỳ đưa tay lên đỡ trán:
"Bị họ phát hiện rồi…"
"Sớm muộn gì mọi người chẳng biết cả, anh còn muốn giấu bao lâu chứ?"
Tống Thanh Phong trừng mắt nhìn họ.
Thi thoảng sẽ có tiếng bàn luận truyền ra. Tuy âm thanh không lớn, nhưng nếu chú ý thì vẫn nghe được khá rõ ràng
"Truyền… truyền thừa võ đạo?"
Lam Yên chấn động mạnh. Cái quán bé xíu này có gì dính dáng với truyền thừa võ đạo được cơ à?
"Võ đạo truyền thừa gì chứ?" Cô ta bình tĩnh lại, lạnh lùng nói với Nạp Lan Minh Tuyết. "Vì mê hoặc lòng người, ông chủ nơi này đúng là hao tâm tổn sức gớm!"
Một cửa tiệm nhỏ xíu thôi mà, sao liên quan tới truyền thừa võ đạo được chứ?
"Không biết cách nói chuyện thì trật tự được không!"
Vừa đúng lúc Phương Khải vừa mới đi tới. Nghe được câu đánh giá của Lam Yên, cơ mặt hắn giật giật, hắn chỉ lên tấm bảng đen:
"Tôi đã viết rất rõ rồi. Thích chơi thì chơi, không chơi thì đi."
"Xí, anh dùng cách này để khiến người tới cảm thấy tò mò, sau đó sử dụng phương pháp trái ngược để ngăn cản họ rời đi. Còn trẻ nhưng tâm cơ không tồi!"
Lam Yên quan sát Phương Khải, đánh giá.
Phương Khải không biết phải nói gì cho phải, thốt lên:
"Mẹ nó, não phẳng!"
"Anh vừa nói gì?"
Tuy rằng Lam Yên không hiểu nghĩa của "não phẳng", nhưng theo bản năng vẫn cảm nhận được đây không phải từ ngữ hay ho đẹp đẽ gì. Cô ta lập tức đưa tay đặt lên chuôi kiếm ở bên hông.
Phương Khải coi như không nhìn thấy chuyện này. Hắn chỉ lên tấm bảng đen, nói tiếp như thể không phát hiện ra:
"Tôi đã viết rõ hậu quả khi gây chuyện trong quán, cô nghĩ kĩ rồi hãy rút kiếm."
Lam Yên nhìn qua, nở nụ cười khinh bỉ:
"Vĩnh viễn không được tiếp đón? Đây chính là đòn phản kháng của kẻ yếu ớt à?"
"Đúng thật là… Không biết chuyện thì không biết sợ!" Phương Khải hết nói nổi. Hắn nhận ra cô gái này thuộc dạng tự cho là đúng tới khó đỡ, bèn dứt khoát phất phất tay, nói: "Tùy cô."
"Có người muốn gây chuyện?"
Sắc mặt Lương Thạch trầm xuống, gã đứng bật dậy.
"Đứa nào dám gây sự ở đây?"
Tống Thanh Phong cũng ngoảnh đầu lại nhìn.
"Mẹ nó, chán thở rồi hả?"
Ngô Sơn cũng ngó sang.
Diện tích trong quán không lớn. Thoáng chốc đã có người phát hiện ra chuyện bên này, tất cả đều nhìn lại với sắc mặt không tốt.
"Trong quán nhiều người như vậy hóa ra đều là người của anh?"
Lam Yên bỗng dưng "tỉnh ngộ":
"Anh cho rằng nhiều người thì có tác dụng sao?"
"Đang làm gì thì cứ tiếp tục đi! Ai dám ra tay trong quán đều bị coi là gây chuyện, mấy người cũng vậy!"
Phương Khải trừng mắt nhìn mấy kẻ phía sau.
Lương Thạch sững sờ, vẻ mặt đau khổ nói:
"Ông chủ, chúng tôi đang giúp anh đó."
Ngô Sơn hét lên:
"Có ai lại đặt quy củ kiểu đó không hả?"
"Mọi người chớ làm loạn!"
Mặt Tống Thanh Phong nghiêm lại. Kia là Nạp Lan Minh Tuyết!
Thân phận của cô gái áo trắng lạnh như băng này, dù là cậu ta cũng phải cực kỳ dè chừng.
"Ông chủ đang muốn tốt cho mấy người thôi! Mọi người nhìn kí hiệu trên chuôi kiếm của cô gái này đi!"
"Trên đại bàng, dưới là rắn? Là kí hiệu của nhà Nạp Lan?
Cả đám người đều hít vào một hơi khí lạnh, mấy thanh niên "hổ báo cáo chồn" khi nãy cũng rụt cổ lại.
Khi thấy mấy người biểu hiện như vậy, Lam Yên nhìn Phương Khải với ánh mắt khinh thường:
"Xem ra đám người của anh cũng không có tác dụng gì rồi."
Phương Khải vẫn rất bình thản, không ai nhìn thấu được hắn đang nghĩ gì:
"Cửa tiệm đã đặt ra quy định rồi thì đương nhiên tất cả mọi người đều phải tuân theo."
"Bản thân anh thì sao? Không phải là chính anh cũng cần tuân thủ đó chứ?" Lam Yên nhìn Phương Khải, cười mà như không.
"Thật ngại quá, nếu như không cần thiết thì tôi cũng không ra tay." Phương Khải cười đáp.
"Anh xem thường tôi đấy à?"
Trong nháy mắt, Lam Yên siết chặt chuôi kiếm, thanh kiếm trong tay chuẩn bị ra khỏi vỏ.
Vào lúc này còn dám giỡn mặt vừa nói vừa cười? Cô ta phải dạy cho tên chủ quán này một bài học! Dạy hắn biết phải tôn kính người bề trên trước, rồi mới nói chuyện đàng hoàng được!
Thế nhưng, Phương Khải chỉ chằm chằm chờ cô ta rút kiếm, không hề có ý định lui bước. Ý cười trên khuôn mặt hắn càng lúc càng rõ nét.
"Lam Yên."
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên. Bàn tay trắng như tuyết đặt lên chuôi kiếm của Lam Yên, thanh kiếm sắp rời vỏ cũng lập tức dừng lại.
Toàn bộ lực đạo đều bị đánh tan, hóa thành một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi về phía Phương Khải khiến vạt áo hắn tung bay.
Mọi thế công đều bị hóa giải trong vô hình.
Một võ giả lưng đeo kiếm huyền thiết, mặc quần áo vải thô màu xanh xám đứng sau tất cả mọi người nheo mắt, cánh tay đặt trên chuôi kiếm cũng thuận thế thu về.
"Mấy người có nhìn ra không. Đừng nói là cử động, mắt ông chủ còn không thèm chớp!" Hắc Đại nhỏ giọng nói.
"Ông chủ là một cao thủ, đây chẳng phải là chuyện chúng ta đều biết cả à?" Lương Thạch đáp. "Người giết Bạo Chúa mà không hề bị thương sao có thể là người thường!"
"Núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt vẫn không hề thay đổi. Cao thủ, nhất định là cao thủ!"
Ngô Sơn tặc lưỡi cảm thán.
"Nhưng nói thật, tôi chưa từng thấy ông chủ ra tay ngoài đời thật bao giờ…"
Hắc Đại có chút thất vọng, chỉ sợ thiên hạ không loạn:
"Vốn tưởng lần này có cơ hội chứng kiến, thế nào mà lại không xông lên luôn đi?"
"Nhìn bề ngoài thì ai cũng nghĩ cô gái này tính tình cao ngạo lạnh lùng, nhưng thực tế cô ta thông minh khôn khéo hơn bất kỳ ai."
Tống Thanh Phong cười lạnh, nói với Hắc Đại:
"Nể tình mấy anh em đều chơi Resident Evil, tôi khuyên anh đừng có giở trò, tránh bị cô ta đùa chết."
"Nào dám!"
Hắc Đại cười khà khà.
"Tuy ông chủ lợi hại, nhưng vẫn chưa tới mức bình tĩnh tới vậy đâu."
Tống Thanh Phong nheo hai mắt lại. Trong số tất cả những người có mặt ở đây, cậu ta hiểu rõ thân phận của Phương Khải nhất. Trong thời gian ngắn, một thiếu niên không phải võ giả tuyệt đối không thể trưởng thành nhanh như vậy được.
"Khẳng định anh ta có chỗ dựa gì đó…" Tống Thanh Phong thầm nghĩ: "Xem ra chính là tên tu sĩ đứng sau lưng kia rồi."
Hiển nhiên Lam Yên cảm thấy rất khó hiểu:
"Nạp Lan tiểu thư, tại sao?"
Đôi mắt lạnh lùng đen láy mà sâu thẳm như hồ nước của cô gái áo trắng kia thoáng hiện lên một tia sáng. Dường như lời của Phương Khải đã chạm vào sợi dây nơi đáy lòng cô. Nạp Lan Minh Tuyết chậm rãi tiến lên:
"Nếu như cô ấy rút kiếm, thật sự chỉ vỏn vẹn là vĩnh viễn không được tiếp đón thôi sao?"
"Tuy rằng tôi cảm thấy mấy từ 'chỉ vỏn vẹn là' không được ổn cho lắm. Nhưng đúng là như vậy đó. Không thích chơi mời rời đi, nghiêm cấm gây chuyện. Đây là quy định của quán."
"Được! Vậy chúng tôi sẽ chờ!" Nạp Lan Minh Tuyết gật đầu.
"Hả?" Lam Yên cứ nghĩ mình đã nghe nhầm, kinh ngạc hỏi Nạp Lan Minh Tuyết. "Chúng ta… Chờ… chờ thật sao?"
Những người khác cũng cảm thấy nghẹt thở:
"Cô nàng này nói ch… chờ thật hả?"
Đùa hay sao?
Nhưng rồi bọn họ lập tức nhìn thấy Nạp Lan Minh Tuyết khẽ vuốt cằm.
"Sao… sao có thể…" Lam Yên cảm thấy não mình ngừng hoạt động: "Một nơi thế này…"
Lam Yên tốn thời gian rất lâu mới phản ứng lại được, bèn nhìn quanh xem thử. Thoáng chốc, cô ta đã phát hiện ra chiếc ghế thái sư Phương Khải tự chuẩn bị cho mình:
"Tiểu thư, hay là người… ngồi đây đi?"
Cô ta vừa mới bước lên đã bị một cánh tay cản lại.
Sau đó, cô ta nhìn thấy gương mặt thản nhiên không chút cảm xúc của Phương Khải:
"Cái ghế đó là của tôi."
"?????"
"Thật xin lỗi, trong quán không chuẩn bị nhiều ghế đến thế."
Phương Khải ngồi xuống ghế thái sư, tiếp tục tư thế nằm kiểu Cát Ưu* của hắn.
(*) Nằm kiểu Cát Ưu: Chỉ tư thế nằm của diễn viên Cát Ưu trên ghế salon trong bộ phim truyền hình "Tôi yêu nhà tôi lắm", chỉ tư thế nằm uể oải, chán chường.
"Anh…"
Mặt Lam Yên xanh lè, hắn ta có phải là chủ quán hay không vậy?
Các cô có phải là khách hàng hay không vậy?
Cô ta trừng mắt lườm Phương Khải, ánh mắt như muốn giết người,
Đương nhiên, Phương Khải cóc thèm quan tâm đến chuyện này.
"Khởi Nguyên?"
Cùng lúc đó, một người trẻ tuổi bận đồ trắng, khoác áo vàng từ ngoài cửa đi vào.
Phía sau y là hai người trẻ tuổi, cũng mặc đồ trắng khoác áo vàng giống vậy. Một tên cao gầy, một tên béo múp, vừa nhìn đã nhận ra cả ba cùng thuộc cùng một thế lực.
"Mấy ngày nay khi ngồi ở Thanh Phong Minh Nguyệt Các, tôi nghe rất nhiều người nhắc tới một quán nhỏ tên Khởi Nguyên." Trong mắt Tiêu Ngọc Luật hiện lên vẻ khinh thường:
"Mọi người kể rằng chỗ này rất thần kỳ, tôi cũng muốn xem cái quán bé tin hin này thần kỳ như thế nào."
Y đẩy cửa đi vào, rất nhanh đã đọc được nội dung ghi trên tấm bảng đen.
"Chỗ cùi bắp này mà dám không nhận tiền vàng, chỉ nhận linh tinh sao?"
"Ai là chủ quán vậy?" Y hô lớn.
"Là tôi!"
Phương Khải có chút kinh ngạc.
Bên hông thanh niên kia có đeo một viên ngọc trắng, linh khí bức người, eo thắt dây lưng gấm khảm ngọc xanh, đầu đội phát quan tử kim. Chỉ nhìn cách ăn mặc đã biết thân phận của y không hề tầm thường. Càng khỏi nói tới ba người vừa xuất hiện. Luồng linh khí nhàn nhạt tản ra quanh người đã nói rõ thân phận của bọn họ: Đây là ba vị tu sĩ!
Ở khu vực hẻo lánh này, cho dù thường ngày có tu sĩ đi ngang qua thì cũng là ngồi trên xe ngựa xa hoa, lọng gấm che kín, chưa từng lộ mặt ra ngoài.
Thực sự gặp được tu sĩ thế này, e rằng đây rằng chính là lần đầu tiên!
Đương nhiên, thân phận của Tiêu Ngọc Luật không đơn giản chỉ là một vị tu sĩ tầm thường.
Tiêu Ngọc Luật là cháu trai của Tiêu Trường Long, Thiên Cương trưởng lão của Lưu Vân Đạo Cung thuộc Vô Vi Đạo Minh.
Ngày còn trẻ, Tiêu Trường Long từng tham gia vào trận chiến dựng nước của Đại Tấn. Sau khi trở thành trưởng lão, ông nhậm chức Đại tế tự ở đế kinh suốt trăm năm ròng. Cho dù khi cáo lão về tông, địa vị ở cả đế kinh và Giang Nam vẫn vô cùng cao quý.
"Tu sĩ?"
"Họ là tu sĩ?"
Không phải tất cả những người có mặt trong quán đều có tư cách giao thiệp với tu sĩ, bởi vậy không ít kẻ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ngay cả đám Tống Thanh Phong cũng trầm mặt xuống. Nếu là tu sĩ bình thường còn dễ giải quyết, nhưng là Tiêu Ngọc Luật…
Chuyện này khó xử lý rồi!
Tiêu Ngọc Luật nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường. Nếu như là quý tộc còn được, không ngờ còn có đám võ giả hạ đẳng trà trộn ở đây.
Y nhìn về phía Phương Khải, sự khinh miệt trong mắt đậm thêm vài phần:
"Nghe nói quán của anh rất thú vị, rất thần kỳ?"
"Nói như vậy kể ra cũng không sai."
Phương Khải bình tĩnh đáp. Đối với hắn mà nói thì thân phận của đối phương không khác gì những người dân bình thường.
Y ngoắc ngón tay ra hiệu cho thanh niên béo ú bên người:
"Lưu sư đệ, cậu tới thử trải nghiệm sự thần kỳ của cái quán rách nát này đi."
"Được!"
Tên béo họ Lưu kia nhếch miệng cười:
"Nào, để Bàn gia ta xem nơi này có gì thú vị nào?"
"Nếu như để ông đây thỏa mãn thì còn dễ nói chuyện, nếu ông mà không vừa lòng…"
"Giờ đang hết máy. Nếu anh muốn chơi, vui lòng xếp hàng chờ."
Hắn ta chưa nói xong, Phương Khải đã mất kiên nhẫn ngắt lời.
"Xếp… xếp hàng?"
Không chỉ Lưu Bàn Tử, tất cả những người khác đều sững sờ!
Đây không phải vấn đề chơi game, mà là…
Lưu Bàn Tử bật cười. Thằng nhãi này dám yêu cầu mình xếp hàng? Chẳng lẽ hắn không biết mình là ai sao?
"Mày muốn chết hả?"
Lưu Bàn Tử quét mắt sang, đưa tay tóm cổ áo Phương Khải:
"Bảo mấy người kia cút ra chẳng phải là xong sao? Xếp cái gì?"
Phương Khải thờ ơ không đáp lại.
Lưu Bàn Tử nổi giận. Chủ nhân cái quán bé như lỗ mũi này chẳng những bắt hắn ta xếp hàng, mà còn bơ luôn cả lời hắn ta.
"Có tin ông đây phẩy tay một cái là đánh gãy cặp chân chó của mày không?"
"Thế này là… định gây chuyện thật à?"
Đám người Hắc Đại nhìn mà ngẩn người.