Tống Thanh Phong giật mình giật tay lại nhưng không được, cúi đầu nhìn thì thấy cách con Zombie này nắm tay cậu ta có vẻ quen quen.
"Cầm nã!"
Zombie biết cầm nã thủ? Tống Thanh Phong sầm mặt, đoán ra là có chuyện gì rồi.
Cậu ta nhanh chóng tung liền hai cước, lập tức đá bay hai kẻ kia ra ngoài.
Hai con "Zombie" lập tức kêu lên thảm thiết:
"Á! Tống thiếu gia ra tay mạnh quá đấy!"
"Tình nghĩa anh em có chắc bền lâu!"
Hai giọng nói này có phải Zombie gì đâu, rõ ràng là Lâm Thiệu và Hứa Lạc.
"Hai người đang làm cái quái gì thế?" Tống Thanh Phong trừng mắt: "Tôi có dùng sức mấy đâu, còn không mau đứng dậy?"
Lâm Thiệu cười ha hả bò dậy, kéo thứ nhìn như chiếc mặt nạ trên mặt ra, để lộ khuôn mặt vốn có của mình:
"Thế nào? Mặt nạ Zombie chúng tôi làm giống thật chứ hả?"
Hứa Lạc cười nói:
"Phải cái làm gấp quá nên nhìn gần vẫn thấy thô lắm."
Tống Thanh Phong bị hai người này làm cho tức quá hóa cười:
"Hai đồ chết giẫm các ông, lại còn đóng giả Zombie nữa. Ra ngoài đừng có nói bản thiếu gia quen biết hai người!"
"Thế nào, Tống thiếu gia có muốn gia nhập quân đoàn Zombie của chúng tôi không?"
Hứa Lạc huých vai Tống Thanh Phong, nhướng nhướng mày nói.
"Hừ…"
Tống Thanh Phong khinh thường liếc hai người một cái:
"Chẳng ra thể thống gì! Mấy người nghĩ tôi cũng làm càn như mấy người chắc!"
"Có gì đâu mà không được? Đeo mặt nạ vào thì ai biết anh là ai!"
Lâm Thiệu ôm cánh tay Tống Thanh Phong, kéo cậu ta sang một bên. Bỗng đâu lại thấy có mấy người nữa xuất hiện ở đầu con đường:
"Kia không phải đám Tịch Kỳ sao?"
Cậu ta vội đưa một cái mặt nạ Zombie cho Tống Thanh Phong:
"Nhanh đeo vào! Mau cho bọn họ tận hưởng cảm giác hoảng hốt khi bị Zombie tấn công!"
***
Tịch Kỳ, Tịch Tiểu Vân, Vương Quang Viễn và mấy đệ tử nữa vừa đi vừa nói chuyện về sự kiện lôi phạt xảy ra ở Câu lạc bộ internet Khởi Nguyên vào hôm nay, lâu lâu lại đá vài câu qua Resident Evil.
Bỗng thấy không biết từ lúc nào mà trên đường đã xuất hiện một bóng người quay lưng về phía bọn họ.
Dưới bóng cây còn có một người nữa đang ngồi xổm cũng quay lưng lại, sau đó họ nhanh chóng nhận ra hình như còn một người nữa đang nằm trên mặt đất.
"Bị thương à?"
Tịch Kỳ lấy làm lạ, tiến lên vỗ vai người con trai đang ngồi xổm trên mặt đất.
Người nọ từ từ quay đầu lại, để lộ ra một khuôn mặt nát bét cực kỳ kinh khủng!
"A…!"
Tiếng kêu thất thanh lập tức vang lên:
"Zombie!"
"Zombie!"
Tịch Kỳ như rút cả hai tay về như bị điện giật. Phải biết chỉ cần thứ này cào xước một tí là có khả năng bị lây nhiễm rồi. Hơn nữa ở thế giới này làm gì có huyết thanh giải độc cho bọn họ.
Ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy "cái xác" trên mặt đất vặn vẹo ngồi dậy.
Người đứng bên đường cũng quay đầu qua, lại là một con Zombie với gương mặt rữa nát.
Ba con "Zombie" gầm lên, đồng loạt lao về phía mấy người đang tới.
Mặc dù họ đã giết khá nhiều Zombie trong game nhưng thực tế làm gì đã gặp trận mai phục nào như thế này? Hơn nữa, tiếng kêu thất thanh của Tịch Tiểu Vân càng làm bầu không khí đáng sợ dâng lên, Tịch Kỳ lập tức kéo tay em gái chạy thẳng.
Đám Vương Quang Viễn còn hơi ngơ ngẩn, nhưng thấy ngay cả Tịch Kỳ còn chạy rồi thì không do dự gì nữa, cũng quay đầu chạy luôn.
"Ha ha ha ha ha!"
Ba con Zombie cùng cười lăn lộn.
"Im! Lại có người đến kia kìa!"
Ngay sau khi Tịch Kỳ chạy trốn, nơi cuối đường dường như lại có thêm mấy người đi về phía này.
"Chuẩn bị chuẩn bị!"
Tống Thanh Phong khóc không ra nước mắt, cậu ta nhận ra mình đã lên thuyền giặc, không xuống được nữa rồi.
Đêm hôm đó, học viện Lăng Vân có tin đồn trên đường từ trường diễn võ đến cổng chính của học viên có xuất hiện "Zombie".
***
Rốt cuộc cửa tiệm bên cạnh đã có tin tức, nhưng đáng tiếc là chẳng phải tin gì tốt lành.
"Tiểu Khải à, cháu có cần gấp cửa tiệm này không?"
Thật ra thím Vương cũng đã thấy hiện nay cửa tiệm của Phương Khải có khá nhiều khách, mặc dù thuận miệng hỏi một câu như thế nhưng thím cũng đã đoán được câu trả lời:
"Chẳng biết vì sao, cửa tiệm này rất lâu rồi không có ai hỏi, thế mà hôm nay tự nhiên lại bị bán mất rồi."
"Không sao đâu." Phương Khải nói: "Cảm ơn thím Vương nhiều ạ."
"Cảm ơn gì chứ? Thím cũng có giúp được gì đâu." Thím Vương áy náy đáp.
Phương Khải về trong quán, cảm thấy rất nghi ngờ.
Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì đó.
"Rốt cuộc là ai đã mua cửa tiệm đó vào lúc này nhỉ?"
Đúng lúc hắn ta đang nghĩ mãi không ra thì một người đàn ông mặc đồ đen bước vào.
"Xin hỏi anh là…?"
Phương Khải vốn định hỏi người này có phải là người chơi được giới thiệu đến đây không, thì bỗng thấy anh ta lấy trong túi ra một phong thư.
"Xin hỏi ngài có phải là Phương Khải Phương đại nhân không?"
Người đàn ông mặc đồ đen đưa bức thư cho hắn, nói:
"Chủ nhân của tôi ra lệnh chuyển bức thư này cho ngài."
"Chủ nhân của anh?"
Phương Khải cảm thấy kỳ quái, đưa tay nhận bức thư. Hắn lại nghĩ đến chuyện cửa tiệm bỗng nhiên bị mua, nếu còn không nghĩ ra thì đúng là ngu hết thuốc chữa:
"Nói với chủ nhân của anh rằng tôi cảm ơn rất nhiều!"
Phương Khải mở bức thư ra, nội dung bên trong rất đơn giản:
"7 giờ ngày mai, tầng ba Thanh Phong Minh Nguyệt Các, mời Phương tiên sinh đến dùng điểm tâm sáng."
Hắn đứng ở cửa tiệm, nhìn bầu trời bên ngoài, gương mặt không chút biểu cảm:
"Xem ra vẫn có người không chịu từ bỏ đây."
Phương Khải nhớ là ngày hôm qua, trước khi đóng cửa tiệm đã chơi hai ba tiếng gì đó, nhưng hôm nay từ khi mở cửa đến khi đóng, cả ngày hắn không hề có một chút rảnh nào.
Hơn hai mươi khách hàng ban đầu đã tăng lên thành hơn ba mươi người.
Phương Khải kiểm tra số vé xem phim đã bán được, tổng cộng 32 tấm.
Vé xem phim này không được mua lại, cũng có nghĩa là quán net của hắn phải tăng thêm ít nhất 18 khách hàng mới và họ đều mua vé xem phim thì hắn mới hoàn thành được nhiệm vụ này.
Có điều chuyện hắn quan tâm nhất lúc này vẫn là diện tích của quán.
Bây giờ không thể hình dung quán net là đông người nữa, mà phải dùng từ chật cứng để diễn tả.
***
Ngày hôm sau, Thanh Phong Minh Nguyệt Các.
Chỉ có những người có thân phận mới đủ tư cách bước vào tầng ba của Thanh Phong Minh Nguyệt Các.
Người ra vào đây không phải những tu sĩ xuất thân cao quý thì chắc chắn cũng là quý tộc ăn mặc sang trọng, hoặc là võ giả chí tôn lưng đeo binh khí có linh khí bức người.
Phương Khải đã gặp không chỉ một người như vậy, mặc dù bọn họ đã thu khí tức lại nhưng vẫn làm cho người đối diện cảm nhận được uy thế như núi cao vực thẳm.
Vào lúc Phương Khải lên lầu, hai thanh niên mặc áo bào màu lam nhạt đi ngang qua chỗ hắn. Hai người này không có gương mặt khôi ngô như võ giả, nhưng trong mắt sáng lên luồng ánh kiếm lạnh băng, toàn thân toát ra vẻ xuất trần thoát tục.
Không nghi ngờ gì nữa, hai người này đều là tu sĩ, hơn nữa tu vi không hề thấp.
"Nghe nói hôm qua Tiêu Ngọc Luật bị đánh."
"Hình như vậy, ở một quán nhỏ tên là… Khởi Nguyên thì phải. Nhớ năm đó Tiêu Tế tự quyền cao chức trọng, đến đời này thì lại đúng là phế vật! Ngay cả dân thường cũng không đánh lại nổi, còn dám cuồng vọng tự xưng là tu sĩ cái nỗi gì!"
"Không đâu, hắn đã nhờ Hứa Phúc Uy lấy lại thể diện giúp rồi…"
"Hứa Phúc Uy, tu sĩ cảnh giới Nguyên Hà ấy à? Một quán nhỏ mà thôi, làm gì phải rình rang lên thế?"
Hai người vừa nói vừa đi lên lầu. Phương Khải nghe được mấy câu vừa xong, hơi nhíu mày.
"Xin hỏi anh là Phương tiên sinh phải không?"
Phương Khải vừa đến đã thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ ra đón.
Trên người cô gái này cũng có sóng tu vi khá mạnh. Rất rõ ràng, người đứng ở đây, cho dù chỉ là một người hầu bình thường thì cũng không phải là kẻ người thường có thể so sánh được.
Phương Khải khẽ gật đầu.
"Mời đi theo tôi."
Phương Khải đi theo cô gái vào phòng riêng nằm ở phía Bắc của tầng ba. Gian phòng này nằm tách biệt hẳn so với các phòng khác, thể hiện rõ thân phận và địa vị của người mời Phương Khải.
Trên đường còn gặp ba bốn cao thủ đứng gác, ánh mắt họ nhìn Phương Khải lạnh nhạt, mang theo đôi phần cao ngạo.
Trên thực tế chẳng ai hiểu vì sao chủ nhân của căn phòng này lại mời một thanh niên trông chẳng khác gì người thường thế này tới.
Căn phòng rộng rãi có thể bày được tám chỗ, nhưng lúc này chỉ có một chiếc bàn ở gần cửa sổ. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài là đường lớn thành Cửu Hoa, xe cộ đang di chuyển như nước.
Mọi vật dụng trên bàn từ cốc chén, bát đĩa đều được chế tác rất tinh xảo, ánh bạc lấp lánh, cực kỳ quý giá.
Hơi nóng bay lên từ những món ăn tinh tế tỉ mỉ trên bàn. Dường như chủ nhân của căn phòng biết chắc chắn người được mời sẽ đến đúng giờ.
Một cô gái mặc trang phục màu trắng đang ngồi ở vị trí chủ nhà, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, búi cao gọn gàng. Thần thái cô toát lên vẻ cao quý thanh nhã mà lạnh lùng, làm rung động lòng người.
Cô nghiêng mặt, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt thanh tú đầy linh khí.
Cô ngồi ngay ngắn trước cửa sổ. Nếu tỉ mỉ nhìn thì thấy cô giống một bức tượng nữ thần tuyệt đẹp tạc từ băng tuyết.
Ánh mắt của cô dừng tại đoàn người đang đi lại tấp nập ngoài cửa sổ. Hình như cũng chỉ có vậy, mới mang lại được một tia sinh khí cho đôi mắt lạnh như băng của cô.
Sau lưng cô là một cô gái mặc đồ đen đang đứng thẳng, dung mạo tú nhã mang theo một phần khí khái.
"Cô tên là Lam Yên đúng không?"
Phương Khải đàng hoàng ngồi xuống, tất nhiên đã xác định được thân phận của cô gái áo trắng trước mặt:
"Nạp Lan tiểu thư, một cửa tiệm nhỏ trong ngõ đáng ra không xứng lọt vào mắt của cô chứ."
"Còn phải xem cửa tiệm đó như thế nào nữa."
Cuối cùng cô cũng thu ánh mắt lại, nhìn vào ly rượu trước mặt. Lam Yên từ từ rót đầy hai ly.
"Loại rượu Lê Hoa này là đặc sản của Cửu Hoa, nhẹ nhàng vừa miệng, có tác dụng an thần tĩnh tầm, rất có lợi cho tu vi."
Lâm Yên đưa ly rượu cho Phương Khải, cùng lúc đó, Nạp Lan Minh Nguyệt tiếp tục nói:
"Hôm qua đã được gặp một lần, cửa tiệm của Phương tiên sinh quả là một nơi thần kỳ."
Phương Khải nhìn chất lỏng màu hổ phách trong ly, cười nói: "Nạp Lan tiểu thư mời tôi đến đây chắc không phải chỉ để uống rượu chứ?"
Lâm Yên rút một cuộn giấy ra đặt lên bàn trước mặt Phương Khải:
"Đây là giấy tờ nhà đất của tất cả mọi cửa tiệm trên đường 103 khu Đông thành phố Cửu Hoa."
"… Nghĩa là sao đây?"
Phương Khải hơi ngẩn người:
"Cô không định nói các cô đã bao cả khu rồi chứ?"
"Chỉ là một phần quà nhỏ thôi." Nạp Lan Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: "Tặng cho Phương tiên sinh."
"Nạp Lan tiểu thư muốn làm gì?"
Phương Khải cười gượng một tiếng.