Giọng nói trong trẻo lạnh lẽo của Nạp Lan Minh Tuyết vang lên:
"Sự thần kỳ nơi cửa tiệm của Phương tiên sinh, là điều mà dù Minh Tuyết trải nghiệm cả đời cũng khó lòng gặp được."
"Thân phận của Phương tiên sinh là võ giả, mười sáu năm qua không hề trải qua sự việc gì đặc thù. Dù suy xét từ bất kỳ góc độ nào cũng khó lòng tạo ra nổi những thứ thần kỳ như vậy, cũng tuyệt đối không thể học được lôi pháp khó học nhất của tu sĩ."
"Nhưng ngày hôm qua, chúng tôi không chỉ được chứng kiến những tạo vật thần kỳ đó trong quán của Phương tiên sinh, còn chứng kiến ba lần lôi pháp xuất quỷ nhập thần!"
"Bởi vậy không khó để suy đoán loại pháp khí thần kỳ tên 'Máy vi tính' này là thành quả của một vị, thậm chí là một tập thể nhiều vị tu sĩ. Còn Phương tiên sinh chỉ là người đại diện bên ngoài của bọn họ. Tôi đoán đúng chứ?"
Phương Khải ngẩn ra:
"Phân tích chặt chẽ lắm."
"Chỉ tiếc trí tưởng tượng bay chưa đủ xa." Phương Khải thầm bổ sung trong lòng.
"Nếu tu sĩ với người thường, sự khác biệt về thân phận không chỉ là một trời một vực…" Cô dừng một chút, nói tiếp: "Mà người có khí phách công bố những món tạo vật thần kỳ này trước mặt mọi người, vậy cho dù so với các tu sĩ khác, thân phận của họ cũng không hề tầm thường."
"Nhưng bọn họ lại vẫn để Phương tiên sinh lộ mặt, mở quán nhỏ công bố những tạo vật này là vì thân phận của họ không thể lộ mặt công khai? Hay là vì họ không muốn quá nhiều người biết đến sự tồn tại của mình?"
Nạp Lan Minh Tuyết tiếp tục suy diễn:
"Tôi nghĩ dù là trường hợp nào đi nữa, những vị tu sĩ cao tận chín tầng trời kia lại giao tạo vật cho một người bình thường như Phương tiên sinh quản lý, vậy ắt hẳn yêu cầu cũng không nhỏ. Nếu đã có nhu cầu, vậy sẽ có cơ sở đề thương lượng!"
Phương Khải nghe vậy lập tức bật cười:
"Chỉ vẻn vẹn một buổi tối mà Nạp Lan tiểu thư đã điều tra, phân tích rõ ràng như vậy, tôi có nên nói lời khâm phục với cô không đây?"
"Phương tiên sinh quá khen rồi!"
Nạp Lan Minh Tuyết nhấp một ngụm rượu Hoa Lê, rượu nóng ấm cổ, gương mặt trắng thuần thoáng ửng đỏ, như thể tuyết tan lúc đầu xuân, lại như một cành mai nở rộ giữa trời tuyết trắng, tỏa ra vẻ đẹp khó mà diễn tả bằng lời. Giọng điệu của cô vẫn bình thản như trước, mang theo đôi chút lười biếng:
"Thật ra sau khi điều tra rõ, tôi mới tới quán của Phương tiên sinh."
Nói cách khác, sau khi cô nghe đến cái tên "Khởi Nguyên" thì đã bắt tay vào điều tra, đây cũng là nguyên nhân ngày hôm sau cô mới tới quán net.
"Vậy Phương tiên sinh, hoặc là nói những vị tu sĩ sau lưng anh kia có hứng thú vì nhà Nạp Lan mà dốc sức mình không?"
Cô thấy Phương Khải tỏ vẻ không vui, lập tức nói tiếp:
"Phương tiên sinh chớ vội từ chối. Hẳn Phương tiên sinh cũng hiểu vụ việc của Tiêu Ngọc Luật vẫn chưa chấm dứt, nhưng những vị tu sĩ sau lưng anh lại không thể đứng ra giúp anh được. Không phải là tôi xem thường anh, nhưng với năng lực của một mình anh e là rất khó xử lý được chuyện này."
"Với thực lực của nhà Nạp Lan, tôi cam đoan thế lực sau lưng anh ta không dám tới tìm Phương tiên sinh gây chuyện."
Nạp Lan Minh Tuyết đã bộc lộ rõ suy nghĩ của mình, thực tế thì cô chưa từng buông bỏ ý nghĩ biến quán net của Phương Khải thành của riêng, trước giờ đều chưa từng!
Sắc mặt Phương Khải càng thêm không vui:
"Thời gian của tôi là vàng bạc, cô phí hết tâm tư mời tôi đến đây chỉ để nói mấy lời này sao?"
"Tôi thừa nhận những điều cô phân tích không hề sai! Nhưng thứ cho Phương Khải này nói thẳng. Dốc sức ấy à, gia tộc Nạp Lan của cô còn chưa có tư cách ấy đâu."
Phương Khải cười nhạo.
"Anh có biết hai chữ Nạp Lan ở thành Cửu Hoa, thậm chí toàn bộ khu vực Giang Nam đại diện cho điều gì không?" Lam Yên giận dữ nói: "Cho dù là hoàng tộc tới phía Nam bái phỏng nhà Nạp Lan cũng phải cung kính tôn trọng. Tiểu thư xem trọng cái quán tồi tàn của anh, đã cho anh một cơ hội, cho anh đủ thể diện rồi. Anh có đề cao bản thân quá không đó?"
"Chiêu tận dụng mọi lợi thế để đàm phán này rất hay! Có điều chỉ dựa vào mỗi một tên Tiêu Ngọc Luật mà nghĩ có thể uy hiếp được tôi thì, các cô suy nghĩ viển vông quá rồi đó."
Phương Khải cười lớn đáp.
"Đúng là ngang ngược!"
Tay phải Lam Yên đặt lên chuôi kiếm bên hông, ánh sáng lạnh lóe lên, một thanh trường kiếm sắc bén đặt sát trước ngực Phương Khải.
Phương Khải nâng ly rượu trên bàn lên, mùi hoa lê thoang thoảng xung quanh, khiến con người ta lâng lâng, chưa uống đã say.
Phương Khải gật đầu, một hơi uống cạn. Rượu vẫn đang ấm, vừa vào miệng đã hóa thành một dòng nước ấm lan ra khắp toàn thân. Đan điền không thể tu luyện của hắn bắt đầu sinh ra một hơi thở dù yếu ớt nhưng ấm áp.
Võ khí?
"Đúng là rượu ngon."
Rượu này không chỉ có hiệu quả tăng tiến tu vi. Một chén rượu này sánh bằng mười mấy ngày tu luyện cực khổ.
"Quả nhiên kẻ có tiền không giống người bình thường."
Phương Khải thầm cảm thán.
Sau đó hắn không thèm để ý tới xung quanh, tự gắp đồ ăn lên nhắm, tự cầm bầu rượu rót cho mình, liên tục không ngừng.
Lam Yên đang chĩa kiếm vào Phương Khải càng nhìn càng khiếp sợ. Những món ăn kia thì không nói, nhưng bầu rượu đó chính là linh tửu được Nạp Lan Minh Tuyết chuẩn bị để thăm dò Phương Khải.
Bầu rượu này dùng linh hoa trên cây hoa lê ngàn năm để ủ. Hoa lê tính ấm, có hiệu quả trừ lạnh, bổ trợ cho việc tu luyện công pháp của Nạp Lan Minh Tuyết. Tuy rằng nó không độc, nhưng một ngày cô chỉ dám uống một chén nhỏ, còn phải phối hợp với Không Linh Đan được nhà Nạp Lan đặc chế cho cô mới có thể hóa giải dược lực trong đó.
Nhưng Lam Yên tận mắt chứng kiến Phương Khải uống hết nửa bầu!
"Chuyện…chuyện này là thật sao?"
Sau đó, Lam Yên thấy Phương Khải vẫn tiếp tục uống.
Vào lúc này không chỉ là Lam Yên, chính Nạp Lan Minh Tuyết cũng cảm thấy kinh hãi:
"Tiểu tử này là quái vật hay sao?"
Cô đã điều tra rõ, Phương Khải chỉ là một võ giả bình thường, chưa từng gặp bất cứ lần kỳ ngộ nào, sao có thể lợi hại như vậy được?
Nhưng Nạp Lan Minh Tuyết sao biết được, sau khi được T-virus cường hóa, thân thể Phương Khải đã không còn giống người bình thường nữa. Bởi vậy cho dù hắn không dùng võ khí chống đỡ, số linh tửu này cũng không thể khiến hắn say túy lúy được.
Phương Khải ăn sạch uống cạn cả bàn rượu thịt, sau đó vỗ bụng, nhìn về phía Lam Yên đang cầm kiếm chĩa vào mình.
Thân thể Lam Yên run lên, trong nháy mắt này, cô ta cảm thấy đứng trước mặt mình không phải một võ giả bình thường mà là một con mãnh thú thuở hồng hoang. Thấy Phương Khải đứng dậy đi về phía Nạp Lan Minh Tuyết, cô ta nhận ra mình không dám ra tay.
Hiện giờ Nạp Lan Minh Tuyết cũng căng thẳng vô cùng, thậm chí cô cảm thấy mình không thể dùng sức mà đối đầu nổi với Phương Khải.
Nhưng sao có thể như vậy được?
Hắn ta mới mười sáu tuổi! Hơn nữa cô cũng không nhìn ra được tu vi của hắn cao tới đâu.
Phương Khải ngày càng gần hơn, cả đời Nạp Lan Minh Tuyết chưa từng nghĩ có ngày mình lại thân cận người khác tới vậy, gần tới độ cô có thể cảm nhận được thân nhiệt của đối phương.
Cảm giác hiện giờ của Nạp Lan Minh Tuyết giống như một con mãnh thú đang kề sát mình, đưa mũi khẽ ngửi con mồi. Cho dù là ai cũng sẽ dựng hết tóc gáy.
Trong lòng cô bỗng sinh ra cảm giác căng thẳng mà trước nay chưa bao giờ có.
Bởi vì cô cảm thấy, thiếu niên võ giả vốn đã bị cô nhìn thấu tất cả, thậm chí tuổi thơ cũng bị điều tra rõ ràng này, đột ngột bị làn sương đen đặc như mực vây kín. Tất cả những gì còn sót lại chỉ là sự bí ẩn mà cô không thể đoán biết nổi.
Những thứ không thể đoán trước như vậy mới là thứ khiến cô kiêng kỵ nhất!
Cũng may cảm giác này tới nhanh, biến mất cũng mau lẹ. Không lâu sau Phương Khải đã xoay người rời khỏi, chỉ nói vọng lại:
"Nạp Lan tiểu thư, nể tình một bàn đồ ăn và bình rượu ngon kia, chuyện lần này coi như cho qua. Nếu có lần sau, tôi e cô không thể gánh chịu nổi hậu quả đâu."
Phương Khải rút một tấm khế đất trên bàn ra rồi đặt số linh tinh ứng với giá trị của mảnh đất đó xuống.
"Hoàn trả hết những tấm khế đất còn lại đi. Tôi không muốn chỉ vì mở một quán net nho nhỏ mà đuổi sạch hàng xóm xung quanh."
Hắn quơ quơ tấm khế đất trên tay:
"À nhân tiện, lúc nào rảnh thì đem chìa khóa cho tôi."
"Nhất định là vị tu sĩ đứng sau đã cho hắn ta một món pháp bảo hộ thân lợi hại nào đó. Nhất định là vậy!"
Đôi mắt Nạp Lan Minh Tuyết nheo lại, cô là người lí tính vượt xa người bình thường. Mà cũng xuất phát từ lí trí, cô cũng không tin Phương Khải thực sự có năng lực ấy, bởi vậy cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trong thời gian ngắn, không có cách nào biến một thiếu niên mười sáu tuổi trở nên mạnh như vậy được.
"Xem ra mình đã đánh giá thấp sự coi trọng của người đó dành cho Phương Khải."
"Chờ đã!"
Ngay khi Phương Khải sắp rời đi, Nạp Lan Minh Tuyết gọi vọng theo.
Phương Khải đã đi tới cạnh cửa. Hắn dừng chân, quay đầu lại nhìn Nạp Lan Minh Tuyết đang che giấu sự sợ hãi của bản thân, cười lạnh một tiếng:
"Sao vậy? Nạp Lan tiểu thư muốn giữ tôi lại à?"
Thần sắc trên gương mặt của Nạp Lan Minh Tuyết dần khôi phục vẻ bình tĩnh như thường ngày.
"Hiện giờ nếu tôi đi với Phương tiên sinh, hẳn là sẽ không hết máy chứ?"
Nạp Lan Minh Tuyết cúi đầu uống cạn ly rượu Lê Hoa, sâu xa nói:
"Cứ cho là tiên sinh không chấp nhận, nhưng Minh Tuyết vẫn có thể tới quán của Phương tiên sinh chơi đúng chứ?"
"Đương nhiên rồi."
"Tôi cảm thấy cô cứ gọi ông chủ Phương thì chính xác hơn. Nghe tiên sinh có vẻ nho nhã quá, tôi không quen."
Phương Khải đính chính.
"Được, ông chủ Phương!"
"Tôi nghe bạn nói hôm nay viện chữ Hoàng của học phủ Lăng Vân có tiết buổi sáng mà? Cô không đi học hả?"
Phương Khải cảm thấy ngạc nhiên hỏi. Người bạn mà hắn nói tới đương nhiên chính là Vương Thái.
"Hôm nay…" Khóe môi Nạp Lan Minh Tuyết khẽ nhếch lên: "Trốn học là được!"
"…"
"???"
Chơi game xong có mỗi cô bình tĩnh nhất thôi đấy, té ra cô còn nghiện hơn cả Tống Thanh Phong cơ à?