Bất kể là Red Queen điều khiển tất cả, biển Zombie tràn ngập khắp nơi, hay Licker gây kinh hoàng tột độ thì tất cả đều khiến người chơi phải thót tim hồi hộp. Đó là còn chưa kể đến phương thức quan sát như rơi vào thế giới khác này, thực sự làm người xem luôn lo lắng không biết mình có bất cẩn để bị trầy một miếng da rồi biến thành một con quái vật xấu xí như đám Zombie hay không.
Càng theo mạch diễn biến của cốt truyện, Lam Yên càng phát hiện ra không chỉ nội dung câu chuyện cực kỳ đặc sắc mà những pha cận chiến và đấu súng dứt khoát, còn có trận đại chiến Licker phút cuối cũng đều làm người theo dõi vừa căng thẳng hồi hộp vừa đã nghiền. Xem một hồi lâu, lòng cô ta cũng bị chấn động theo.
"Rốt cuộc làm sao để làm được thế này?"
Cô ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Có thể nói là quá thần kỳ! Và quá gây xúc động lòng người!
Đây là điều mà trước nay Lam Yên chưa từng tưởng tưởng nổi. Trên đời này sao lại có thứ thần kỳ đến như vậy?
Cuối cùng cô nàng cũng tin rằng, tất cả mọi người không phải bị dụ dỗ mê hoặc đến đây, mà bản thân chỗ này đã đủ sức hấp dẫn bọn họ rồi.
"Những gì chúng ta nhìn thấy là thật à?"
Nạp Lan Minh Tuyết cũng đã xem xong. Mặc dù thái độ của cô bình tĩnh hơn Lam Yên nhiều, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn sẽ thấy một tia khiếp sợ khó lòng bắt được trong đôi mắt lạnh lẽo của cô.
"Ai mà biết được? Có thể nó đã xảy ra trong một thế giới xa xôi nào đó, cũng có thể nó chỉ đơn giản là một câu chuyện thôi."
Phương Khải thuận miệng đáp.
"Vậy sao?"
Nạp Lan Minh Tuyết có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình đang có gì đó thay đổi. Ví dụ như khả năng kiểm soát bản thân và một số kỹ xảo tỉ mỉ của cô đều đã có không ít chuyển biến.
Mặc dù tu vi vẫn chưa có gì thay đổi, nhưng nếu thực chiến thì thực lực đã lên cao không chỉ một bậc.
Phương Khải lắc đầu:
"Tôi quen gọi nó là phim."
"Phim…?"
Cô cẩn thận cân nhắc ý nghĩa của từ này.
"Ngoài nó ra còn thứ gì khác không?" Lam Yên háo hức hỏi. "Trò chơi lúc trước anh nhắc đến là gì?"
"Tôi nhớ hồi nãy có người nói tôi mưu mô này kia dụ dỗ người khác cơ mà? Nói trong quán toàn người của tôi ấy?"
Phương Khải nhìn Lam Yên, nửa cười nửa không.
Không chỉ Phương Khải, đám Tống Thanh Phong cũng nhìn hàng loạt về phía cô ta.
"Tôi…"
Đang ở trước mặt bao nhiêu người, bọn họ lại còn đều săm soi vào sự ngây ngô của mình khiến cô ta chỉ mong mặt đất có cái khe nứt để mình chui xuống.
Lam Yên xoắn xuýt vô cùng, lúng túng không để đâu cho hết.
Cô nàng xấu hổ tới cực điểm:
"Trước đây tôi… có nói tiệm này lừa đảo… dụ dỗ người ta thật à?"
Ban nãy cô ta còn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu để nhìn đám võ giả và đệ tử thế gia mà cô ta cho là bị mê hoặc tới đây, nhưng bây giờ… cô ta cảm thấy mình mới giống đồ ngốc!
"Tôi thừa nhận lúc đầu tôi đã coi thường quán của anh."
Cô nàng nhìn Phương Khải mà khóc không ra nước mắt, cuối cùng cũng đã hiểu câu nói "Người không biết không sợ" của Phương Khải có nghĩa là gì.
Phương Khải cười lớn, hướng dẫn hai người mở trò chơi.
Bốn tiếng sau…
"Cái gì? Anh nói chỉ được chơi 6 tiếng thôi á!"
Lam Yên đứng bật dậy, mở to mắt nhìn Phương Khải.
"Không được!" Cô nàng tức giận nói: "Ít nhất cũng chờ đến khi tôi giải được câu đố 'Cuốn sách bị nguyền rủa' đã!"
Mọi người xung quanh đều bật cười:
"Chưa ai làm trái được quy định của ông chủ đâu."
"Thế à?"
Cô ta nhét một nắm linh tinh cho Phương Khải, kiêu ngạo nói:
"Bây giờ thì được rồi chứ? Tôi trả giá cao gấp mười lần!"
"Mười lần!"
Ngay cả Tống Thanh Phong trả giá cao nhất cũng mới chỉ có năm lần!
Cô nàng này ra thẳng giá gấp mười lần!
Hai mươi viên linh tinh một giờ!
Không ít người cùng nuốt nước bọt. Đây đúng là một cái giá trên trời!
Phương Khải nhìn đống linh tinh, hơi động lòng. Nếu hệ thống cho phép thì hắn sẽ ôm đống linh tinh nay chạy nước rút 100 mét luôn.
Nhưng đáng tiếc, lần này hệ thống còn chẳng thèm trả lời hắn.
"Rất xin lỗi…"
Hắn đành nuối tiếc trả lại đống linh tinh, nghiêm chỉnh nói:
"Cửa tiệm này luôn tuân thủ quy định."
"…?"
Giá gấp mười còn không muốn? Anh ta là đồ ngốc à?
Phải biết số linh tinh này tương đương với thu nhập mười ngày từ một người chơi đấy!
Thế mà lại không lấy?
"Vậy anh cảm thấy bao nhiêu thì đủ?"
Nạp Lan Minh Tuyết lên tiếng với giọng nói lạnh băng, đem lại cảm giác cô không có nhiều kiên nhẫn cò kè giá cả với Phương Khải.
"Một nghìn lần? Mười nghìn lần?"
Phương Khải bình thản nói:
"Cô có trả cao nữa thì quy định vẫn là quy định, không thay đổi được."
"Ông chủ quả là người trọng quy tắc."
Anh chàng ria mép vuốt râu, thấy Phương Khải coi trọng quy tắc như vậy cũng yên tâm, ít nhất máy vi tính không bán cho mình nhưng cũng không bán cho người khác.
Đám Ngô Sơn vốn luôn phản đối việc Phương Khải hạn chế thời gian, nay thấy người ta ra giá cao gấp mười lần mà Phương Khải vẫn không chịu thì cũng thấy công bằng hơn nhiều.
Tống Thanh Phong nghĩ lại chuyện mình lúc trước, trong lòng cũng vui khi cười trên nỗi đau của người khác:
"Chúng tôi đã thử chiêu này từ lâu rồi."
"Hoàn toàn… không có tác dụng sao?"
Lam Yên muốn hộc máu, vì cô nàng phát hiện mình đã gần như không dừng lại được nữa rồi.
Thế mà bây giờ lại không được chơi nữa!
Nếu không phải ban nãy được chứng kiến sự lợi hại của quán này thì có lẽ Lam Yên đã tính đến cả chuyện giết người.
Cô vốn chỉ coi Phương Khải như một kẻ lừa đảo gian xảo, nhưng bây giờ lại thấy: có kẻ lừa đảo nào chính trực như thế này không?
Ngay cả tiền cũng không thay đổi được? Nếu người như vậy là kẻ lừa đảo thì cả thế giới này lừa đảo hết rồi!
"Tôi muốn chơi tiếp lắm…"
Lam Yên giậm chân nói:
"Không thể châm chước một chút được à?"
"Không!"
"Chắc chắn là anh cố ý!"
Lam Yên nghiến răng nhìn Phương Khải nhưng hắn vẫn thờ ơ như trước.
Một lúc lâu sau Nạp Lan Minh Tuyết bỗng lên tiếng:
"Chúng ta đi thôi."
Lam Yên xoắn xuýt, tuy là không muốn thừa nhận, nhưng:
"… Nhưng… nhưng tôi muốn chơi tiếp lắm…"
"A… Tiểu thư!"
Đến khi Lam Yên phản ứng lại thì Nạp Lan Minh Tuyết đã đi ra khỏi quán net, bèn vội vàng đuổi theo.
Đi ra khỏi quán trong trạng thái luyến tiếc, vẻ mặt của Lam Yên trông vô cùng phức tạp:
"Tiểu thư Nạp Lan… Tôi thấy hình như cửa tiệm này không giống những gì chúng ta hình dung."
"Thế giới kỳ quái như thế nhưng vì sao tôi lại chẳng thấy giả dối chút nào?"
"Zombie, súng, virus… Tất cả đều y như thật…"
"Còn nữa… Tôi cảm thấy hình như trong đầu có thêm không ít điểm tâm đắc trong chiến chiến đấu…"
"Còn nữa… Hình như thực lực của tôi tăng lên rồi."
"Chẳng biết diễn biến đoạn sau của Resident Evil thế nào nhỉ… Muốn biết quá…"
"Tay chủ quán thật đáng ghét, không chịu cho chúng ta chơi nữa… Thật muốn dạy cho hắn ta một bài học!"
"Muốn chơi nữa quá đi mà…"
Lam Yên lải nhải không ngừng. Cuối cùng, Nạp Lan Minh Tuyết quay lại, ánh mắt mang theo thần thái khác hẳn khác so với thường ngày:
"Ngày mai chúng ta lại đến đó đi."
"…"
Lúc này ở quán rượu Vân Sơn.
Chuyện của Tiêu Ngọc Luật ít nhiều gì cũng vẫn ảnh hưởng tới bọn họ.
Điều bọn họ quan tâm nhất bây giờ là chuyện của Tiêu Ngọc Luật và ba lần lôi phạt thần bí trong quán của Phương Khải.
"Ông chủ ác liệt thật!"
Hắc Đại có vẻ vẫn sợ hãi:
"Ngay cả Tiêu Ngọc Luật cũng bị đuổi ra!"
"Không biết chuyện này có đem lại rắc rối gì không nữa."
Lương Thạch khẽ thở dài.
"Rắc rối gì?"
Hắc Đại cười nhạt:
"Anh thấy dáng vẻ của ông chủ có vẻ gì giống đang rước phiền toái vào người không? Rõ ràng là chẳng coi đám người đó vào đâu!"
Lý Khoan nâng ly rượu lên, mời Lương Thạch một ly, cười khổ nói:
"May mà lúc ấy anh Lương giữ tôi lại, nếu không thì…"
Gã lắc đầu, uống cạn ly rượu.
Ngô Sơn sảng khoái cười lớn:
"Nói nhiều thế làm gì? Dù sao cũng không phải việc của chúng ta, cứ yên tâm chơi game là được rồi! Tôi phục quy tắc của ông chủ lắm!"
"Ai dám không phục chứ?"
Lý Khoan cười gượng gạo.
Không thể không nói nếu chỉ xét từ khía cạnh làm lay động người xem thì Resident Evil bản điện ảnh làm tốt hơn bản game nhiều.
Biển Zombie đông đảo, cảnh xác chết ngổn ngang trong hành lang laser, cảnh thành phố hỗn loạn vào lúc cuối, tất cả đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem.
Đây chắc chắn là một cú đánh khổng lồ vào tâm lý những người chưa bao giờ tiếp xúc với những tác phẩm tương tự.
Mặt khác, mọi người đều biết xem bộ phim này có thể học được các kỹ thuật chiến đấu và khả năng kiểm soát bản thân, mặc dù không liên tục và lâu dài như bản game nhưng cũng đủ để tiến bộ nhanh chóng.
Thậm chí có người còn hoài nghi:
"Đây là giả tưởng à? Từ chiến đấu đến vũ khí đều là thật! Không phải đoạn phim ghi lại cuộc chiến ở một góc nào đó mà chúng ta không biết đó chứ?"
***
Học phủ Lăng Vân.
Phim điện ảnh trình làng, đề tài thảo luận của đám học sinh tăng lên khá nhiều.
Học viện Lăng Vân có nhiều người chơi nhất, cho nên dù ở các hành lang trong học phủ, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy những cuộc trò chuyện liên quan đến Resident Evil.
Tất nhiên trong đó có không ít người chơi thích bày trò.
Đám Tống Thanh Phong lên lớp học võ xong đã sẩm tối.
Trên đoạn đường từ trường diễn võ đến cổng chính của học viện vừa khéo có một con đường hơi hẻo lánh, vì vị trí xa khuất nên con đường nhỏ này ít khi được quét dọn. Lá của hàng cây ngô đồng cao lớn ven đường nối lại với nhau, tựa như một đường hầm khổng lồ màu xanh lá cây.
Tầng lá dày che mất mặt trời nên ở đây có phần âm u. Đúng lúc này Tống Thanh Phong phát hiện dưới tán cây phía trước có hai bóng người.
Hai người đó ăn mặc rách rưới, đang từ từ đi về phía cậu ta. Vì họ cúi đầu, cộng với ánh sáng không đủ nên không nhìn rõ mặt.
Tống Thanh Phong cảm thấy có gì đó không đúng, lên tiếng:
"Hai vị đây là…?"
Đúng lúc này, hai người đó ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt đã rữa nát một nửa. Ngay sau đó, cả hai cùng gầm lên và nhào đến Tống Thanh Phong.
"Zombie!"
Tống Thanh Phong sợ tới đờ cả người, trong thế giới thực sao lại có Zombie?
Đến lúc cậu ta phản ứng lại thì hai con "Zombie" đã nhào đến trước mặt. Thậm chí có một con đã nắm được cánh tay của cậu ta!