Chereads / Hệ Thống Quán Net Công Nghệ Đen / Chapter 30 - Chương 30: Tu sĩ hả? Giật cho phát đã

Chapter 30 - Chương 30: Tu sĩ hả? Giật cho phát đã

Phương Khải bĩu môi rũ mắt nhìn cánh tay núng nính kia tóm chặt cổ áo mình, sắc mặt hơi lạnh xuống. Hắn mở quán nhiều ngày như vậy, đây là kẻ đầu tiên thật sự ra tay với hắn:

"Cho anh 3 giây để buông tay ra. Nếu không tôi sẽ nhận định anh đang cố ý gây chuyện, tiến hành xử lý."

"Ồ, có loại trẻ trâu thế này thật à?"

Tống Thanh Phong khẽ cười, liếc sang nhìn Hắc Đại đang trợn trừng mắt.

Hắc Đại nuốt nước miếng, cảm thán:

"Trẻ trâu á? Quá mạnh rồi đi!"

Đây là tu sĩ đó. Hơn nữa còn không phải tu sĩ bình thường.

Gã chưa từng nghĩ trẻ trâu sẽ có bộ dạng này. Đây mà là trẻ trâu cái nông nỗi gì, là trẻ voi, trẻ khủng long thì đúng hơn! Không cẩn thận là đánh sập cả cái cửa tiệm bé xinh này luôn ấy chứ!

Gã không tin đám Tiêu Ngọc Luật sẽ chịu thỏa hiệp như bọn họ.

Tiêu Ngọc Luật khác với họ, cho dù y thấy được điểm thần kỳ của trò chơi này cũng không cảm thán nó có đáng với nhiều tinh linh như vậy hay không, mà y sẽ nghĩ cách chiếm nó làm của riêng.

Tống Thanh Phong cười cười, không tỏ ý kiến gì.

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy Phương Khải đếm ngược.

"3!"

"2!"

"1!"

"Hết giờ!"

Phương Khải cười nhạo một tiếng, nhìn tên béo trước mặt như đang nhìn một thằng ngu.

"Hết giờ?"

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, hết giờ là có ý gì? Chẳng lẽ Phương Khải dám ra tay với đám tu sĩ này thật?

"Mày muốn chết hả?"

Tên béo dường như nhận ra được điều gì đó, quyết định ra tay trước để chiếm ưu thế. Gã vung tay đấm mạnh về phía mặt Phương Khải.

"Cảm ứng được có người gây chuyện, khởi động Lôi phạt!"

Đúng lúc này, một giọng nói điện tử không mang chút tình cảm nào vang lên trong quán.

"Nạp Lan tiểu thư!" Lam Yêu như một chú thỏ bị dọa sợ, co rúm lại, thấp giọng gọi Nạp Lan Minh Tuyết đứng ở bên cạnh.

"Nhìn cho kĩ vào!"

Nạp Lan Minh Tuyết khẽ nói.

Đúng lúc này, một tia sáng trắng đột nhiên vạch giữa không trung, xuất hiện ngay trên đầu Lưu Bàn Tử mà không hề có dấu hiệu nào báo trước.

Đùng đoàng!

Trong quán vốn không rộng, giờ khắc này bị luồng sáng trắng chiếu tới mức cả căn phòng sáng lóa. Đồng thời cũng rọi sắc mặt mọi người thành trắng bệch.

Sau đó Lưu béo như bị động kinh, toàn thân co giật, tay chân múa loạn. Từng sợi tóc trên đầu gã dựng đứng, toàn thân cháy đen. Ai nấy đều có thể ngửi được mùi khét nồng đậm bốc lên.

Sau đó gã bị Phương Khải đá bay ra khỏi cửa.

"…"

Tất cả mọi người đều sững sờ, vốn họ đang lo lắng Phương Khải sẽ gặp nguy hiểm, nào ngờ kết quả lại thành như vậy.

Lúc này Phương Khải mới bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Ngọc Luật:

"Còn hai người thì sao?"

"Mày dám đánh người của tao ra thế này à?"

Cả đời Tiêu Ngọc Luật chưa từng bị sỉ nhục như vậy bao giờ. Có người dám công khai đánh người của y thành cháy đen, ném ra ngoài cửa trước.

Làm vậy khác nào tát lên mặt y trước mặt tất cả mọi người chứ?

"Đánh nó!"

Y chỉ vào Phương Khải, giận dữ hét lên:

"Đánh mạnh vào! Đánh chết thì thôi!"

Chưa đầy 10 giây sau, lại có một bóng người cao gầy bị sét đánh lên đầu, toàn thân cháy đen, co giật không ngừng bay ra khỏi tiệm.

Không tốn quá nhiều thời gian, đội quân ba tên tu sĩ chỉ còn mình Tiêu Ngọc Luật.

"Mày có giỏi thì thử động vào Tiêu Ngọc Luật này xem…"

Đùng đoàng!

Một tia điện lóe lên!

Cả người Tiêu Ngọc Luật đen sì, y há miệng phì khói trắng.

Kết cục của y cũng không khác gì hai người trước, bị sút thẳng ra khỏi quán.

Cả quán net tĩnh lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

Âm thanh kỳ lạ vang lên khi nãy, còn cả Lôi phạt thoắt ẩn thoát hiện khiến bọn họ run sợ!

Hơn nữa Phương Khải còn có gan ném mấy người đó ra ngoài?

Phải biết rằng, cho dù là tu sĩ bình thường cũng đã được đại đa số các cửa hàng Cửu Hoa tôn làm khách quý, vậy mà ba người vừa rồi lại bị Phương Khải sút thẳng ra ngoài?

"Đợi đó! Chúng mày cứ đợi đó! Dám ám toán tao à?" Giọng nói của Tiêu Ngọc Luật truyền đến từ ngoài cửa. "Mai tao sẽ dẫn người tới đập nát cái quán rách này của mày!"

Lam Yên đưa tay che miệng, tròn mắt nhìn Tiêu Ngọc Luật chật vật rời đi. Cô ta nhớ lại hành động khi nãy của bản thân, sau lưng bỗng ướt sũng mồ hôi lạnh.

Những người từng mạnh miệng muốn đập quán cũng cảm thấy phát rét, lúc trước ai cho mình dũng khí nói đập quán vậy?

Phương Khải phủi phủi tay, giống như mình vừa làm một việc nhỏ bé chẳng thấm vào đâu. Hắn quay lại ngồi lên ghế thái sư, nhìn về phía Lam Yên:

"Cô nên cảm ơn vị tiểu thư thông minh nhà mình đi."

"Đúng là quyết đoán!"

Cuối cùng cũng có người hết giờ chơi, Nạp Lan Minh Tuyết hờ hững đi tới đó, ngồi xuống. Vẻ mặt cô lạnh nhạt, hệt như vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.

"Chúng tôi thật sự chỉ là muốn mở mang tầm mắt, xem nơi này có gì khác với những cửa hàng bình thường, không giống với bọn họ."

"Sao chẳng giống tính Nạp Lan Minh Tuyết chút nào vậy?"

Lâm Thiệu thầm thì.

"Không giống chỗ nào? Phỏng chừng cô ta đã điều tra rõ tất cả những gì có thể điều tra được rồi. Anh cho rằng cô ấy là hạng lỗ mãng như Tiêu Ngọc Luật hay sao?"

Tống Thanh Phong trầm giọng đáp.

"Vậy các cô xem phim trước hay chơi game trước?"

Phương Khải tiện thể giải thích cho hai người sự khác biệt giữa phim và game.

"Tiểu thuyết?"

Lam Yên nhìn Phương Khải, có chút sợ hãi trong lòng. Nếu như trước đó không có Nạp Lan Minh Tuyết ngăn cản lại, chẳng phải giờ cô cũng đã giống những người kia hay sao?

Cũng may mọi chuyện đã trôi qua, cô nghi hoặc nhìn những món "pháp khí" kỳ lạ ở trước mắt.

Nghe nói những thứ này đều là… tạo vật của tu sĩ?

Cho dù cô đã thấy không ít tạo vật của tu sĩ, nhưng cũng không dám nhận định đây có đúng là tạo vật của tu sĩ hay không.

Phải đợi sau khi sử dụng mới biết được.

Cuối cùng hai người đã khởi động máy xong.

"Xem phim đi! Tôi đề nghị hai người xem phim! Hay lắm đó!"

Hắc Đại cười hì hì, đóng vai một diễn viên quần chúng nhiệt tình.

"Tôi cũng đề nghị hai người xem phim. Trong đó có không ít kiến thức cơ bản, sẽ trợ giúp hai người chơi game dễ hơn."

Lâm Thiệu chà tay, cười tươi nói với vẻ mặt bà tám. Cậu ta đang rất muốn nhìn vẻ mặt của hai người họ sau khi xem xong bộ phim.

"Đề nghị người mới nên xem phim trước, ông chủ tung game ra trước đúng là hại chúng tôi đến khổ mà."

Cô bé thanh tú Tịch Tiểu Vân xem như có lương tâm, lên tiếng.

"Phim là xem, còn game là chơi…"

Nhìn từ góc bên cạnh, gương mặt Nạp Lan Minh Tuyết như được điêu khắc từ loại băng tuyết không bao giờ tan nơi núi tuyết Côn Ngọc vùng cực Bắc. Trong đôi mắt cô tràn ngập lý trí, giống như một đấng thần linh.

"Chín trên mười người đề cử phim điện ảnh, nguyên nhân là kinh ngạc, kiến thức, mới bắt đầu… Hơn nữa phim chỉ cần ngồi xem, cũng hợp với ý mình. Được rồi, vậy thì xem phim trước."

Cuối cùng, Nạp Lan Minh Tuyết lựa chọn xem phim trước.

Lam Yên thấy Nạp Lan Minh Tuyết chọn xem phim, đương nhiên cũng chọn theo.

Có điều, cô ta thật ra chẳng quan tâm gì tới mấy thứ này. Nếu không phải Nạp Lan Minh Tuyết muốn thử xem, Lam Yên cảm thấy có lẽ mình sẽ chẳng liếc đến một cái.

"Tiểu thuyết? Đúng là trò cười! Tuy rằng chủ nhân quán này có năng lực, nhưng lại dùng nó làm ra mấy thứ đồ chơi trẻ con này, đúng là phung phí của trời."

Thoáng chốc, hai người đã được máy giả lập đưa vào trong thế giới phim Resident Evil.

"Thực… thực tế ảo?"

Nạp Lan Minh Tuyết từng nghe được thuật ngữ này từ cuộc thảo luận của đám đệ tử học phủ Lăng Vân. Khi phát hiện ra mình xuất hiện ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, cô lập tức nhớ tới thuật ngữ này.

"Đây là thực tế ảo sao?"

Lam Yên ngồi bên cạnh cô thì bị sốc nặng:

"Mấy thứ này là ảo cảnh á? Sao có thể… sao có thể chân thật như vậy được?"

Cùng lúc đó, từng luồng tin tức truyền vào trong đầu cô ta.

"Vào những năm đầu thế kỷ 21, công ty Umbrella đã trở thành tập đoàn lợi nhuận cao nhất nước Mỹ…"

"Thế kỷ 21? Niên hiệu thật kỳ lạ…"

"Red Queen… Có phải đây là khí linh không? Bọn họ để khí linh làm việc trong một tòa pháp khí khổng lồ?"

Lam Yên càng xem càng khiếp sợ, có vài thứ đã vượt xa phạm vi hiểu biết của cô ta. Nhưng hiện giờ cô ta lại hiểu được định nghĩa của những giả thiết này, như thể trong quá trình xem phim, cô ta cũng tiếp thu được mọi kiến thức có liên quan vậy.

"Truyền… truyền thừa võ đạo?"

Tuy rằng Lam Yên không muốn thừa nhận nhưng thứ này quả thực rất giống truyền thừa võ đạo.

Khó trách mấy tên võ giả kia lại so sánh như vậy.

Nội dung bộ phim vô cùng kịch tính, hơn nữa nội dung độc lập riêng biệt, cho dù chưa từng chơi game cũng không ảnh hưởng tới việc thưởng thức. Bởi vậy không tốn quá nhiều thời gian, Lam Yên đã bị các tình tiết trong phim hấp dẫn.