Phương Khải biết rõ tình tiết nội dung cốt truyện, đương nhiên là sẽ khống chế thời gian vô cùng chuẩn xác. Nếu chỉ cần chậm hơn một chút thì e rằng đã bỏ lỡ cơ hội bắn đạn tín hiệu rồi.
"Lão Ngô, nếu như phải đối đầu với nó, vậy anh nắm chắc mấy phần?"
Lương Thạch nghiêm mặt, nhìn sang người trung niên râu quai nón đứng bên cạnh.
Sắc mặt Ngô Sơn trở nên cực kỳ nặng nề:
"Trước đây tôi tự tin bảy tám phần, nhưng giờ thì… rất khó!"
Sức tấn công, lực phòng ngự lẫn khả năng khôi phục đều quá kinh khủng. Hơn nữa sau khi tiến hóa, tốc độ của nó còn tăng lên tới mức đáng sợ.
Bạo Chúa gần như hoàn mỹ, cơ bản thì không có biện pháp nào đối phó được với nó.
Ngô Sơn là võ giả có thực lực cao nhất ở nơi này, ngay cả hắn ta cũng không dám chắc chút nào. Sắc mặt của những người còn lại tất nhiên là cũng nghiêm trọng hơn.
Cái tên Bạo Chúa đúng là danh bất hư truyền! Nó thực sự quá mạnh!
Nếu như họ biết đây chỉ là bản thí nghiệm đầu tiên của Bạo Chúa thì không biết sẽ có biểu cảm ra sao nhỉ?
Phương Khải hít một hơi thật sâu, rút khẩu Magnum đã lâu không dùng đến ra.
Uy lực khẩu Magnum rất lớn, phát huy toàn bộ uy lực ở cự ly trung bình. Trong suốt hành trình khám phá trò chơi lần này, Phương Khải lợi dụng kinh nghiệm phong phú của bản thân, vơ vét toàn bộ số đạn Magnum có thể nhưng tổng cộng chỉ có mười viên.
Mà đến giờ phút này, số đạn Magnum của Phương Khải cũng chỉ còn ở hàng đơn vị.
Phương Khải bóp cò, bắn liên tục vài phát, tất cả đều nhắm thẳng lên thân người Bạo Chúa.
Những viên đạn Magnum với uy lực to lớn bắn lên thân thể Bạo Chúa chỉ như ném đá xuống hồ sâu, tạo ra được một làn sóng lăn tăn.
Những đội viên khác cũng liên tục nổ súng, nhưng đòn tấn công từ súng ống bình thường chẳng khác nào gãi ngứa cho nó.
"Chủ quán sắp hết đạn rồi!"
Trong số những người đứng xem, Tống Thanh Phong có kinh nghiệm phong phú nhất, cậu ta hiểu rất rõ hậu quả khi hết đạn là gì.
Lời này của Tống Thanh Phong khiến cả đám quần chúng hóng hớt cảm thấy tuyệt vọng.
Không chỉ như vậy, bọn họ chứng kiến Bạo Chúa dùng tốc độ cực nhanh xông thẳng về phía Phương Khải.
Thân thể khổng lồ của nó xông tới không hề lù đù, chậm chạp chút nào, trái lại khí thế vô cùng đáng sợ, chẳng khác nào Thái Sơn áp đỉnh.
Phương Khải có thể tránh được thêm lần nữa không?
Trái tim mọi người đập thình thịch khi chứng kiến thời khắc then chốt này.
Chỉ riêng Phương Khải vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Hắn lựa chọn Chris là vì kỹ xảo chiến đấu của Chris.
Tuy rằng nguyên bản Phương Khải chỉ là một võ giả còn chưa chạm tới mức Đoán Thể đỉnh phong, nhưng trải qua vài ngày không ngừng làm quen, hắn đã thuần thục với những kỹ năng chiến đấu của Chris, biến những kỹ xảo đó trở thành tri thức của bản thân.
Hơn nữa trước đó hắn đã dùng Hunter làm đối thủ rèn luyện bản thân. Rất nhiều đòn tấn công của Hunter cực kỳ tương tự với Bạo Chúa. Ví dụ như xông, nhào, bắt, xé. Đây đều là những phương thức tấn công mà Phương Khải vô cùng quen thuộc.
Hơn nữa cấp độ của hắn cao nhất trong số tất cả mọi người: cấp 23!
Tổng hợp nhiều phương diện lại, sức chiến đấu của Phương Khải không thể tính toán theo lẽ bình thường được.
Phương Khải nhảy lên thật cao, dùng lực đạp mạnh lên bức tường ở bên phải để mượn lực rồi nhảy lên cao hơn nữa. Hắn lướt qua đòn tấn công của Bạo Chúa, sau đó một lần nữa giương khẩu Magnum lên, nổ súng.
Ba phát đạn liên tục bắn ra, xếp thành hình tam giác, tất cả đều đánh trúng vị trí trái tim ở sau lưng Bạo Chúa.
Những đòn tấn công mạnh mẽ liên tiếp đánh trúng lên người, dù sức phòng ngự của Bạo Chúa có mạnh đi nữa thì cũng có phần không thể chịu đựng nổi.
Bạo Chúa lảo đảo vài bước, máu túa ra như suối từ vị trí bị bắn trúng ở sau lưng nó.
"Ông chủ lợi hại!"
"Anh ta tìm được đường sống trong tình cảnh đó?"
"Không dùng võ khí vẫn solo được với con quái vật này? Ông chủ còn là người hả?"
Mấy người đứng xem sau lưng Phương Khải lên tiếng cảm thán, hai mắt trợn tròn.
Làm được tới mức này dù không sử dụng võ khí, đúng là không thể tin nổi!
Cho dù Phương Khải thua trận thì hắn cũng nên cảm thấy tự hào vì những điều mình làm được.
"Mọi người chưa được xem cảnh ông chủ dùng dao găm làm thịt hết lũ quái quèn ở cuối game đâu. Phải nói là 'nuột như Ngọc Trinh', giết quái như giết gà!" Lâm Thiệu ở phía sau bắn liên thanh.
"Dùng dao găm giết quái vật?"
"Anh ta không sợ bị lây nhiễm sao?"
"Tự tin quá vậy!"
Câu nói này của Lâm Thiệu khiến tất cả mọi người đứng đó đều kinh ngạc ồ lên.
"Hết đạn Magnum rồi!" Tống Thanh Phong nói ra sự thật đau lòng.
Trải qua mấy ngày làm quen, bọn họ cũng dần hiểu ra thế giới trong game như thế nào. Đây là một thế giới không có võ khí, loài người phát minh ra các loại binh khí uy lực mạnh mẽ để tiêu diệt kẻ thù.
Khi có súng đạn trong tay, loài người dễ dàng giết chết kẻ địch mạnh gấp mấy lần. Thế nhưng khi những loại vũ khí này không còn đạn thì tình hình sẽ trở nên vô cùng tệ hại.
Sử dụng dao găm chiến đấu cự ly gần với loại quái vật này không phải là lựa chọn hay ho gì. Chỉ cần sơ sẩy một chút là về chầu ông bà tổ tiên ngay!
Quá khó!
Cho dù họ chỉ đang đứng xem ở phía sau thì da đầu cũng đang tê rần.
Phương Khải chạy về phía ngược với Bạo Chúa. Còn Bạo Chúa vừa hứng chịu mấy phát đạn Magnum, hiện đang nửa quỳ ở dưới đất, rõ ràng là không thể đuổi theo trong thời gian ngắn được.
Nhưng Phương Khải hết sạch đạn rồi!
Nên nhớ Chris chỉ là một người bình thường, không có võ khí. Hắn không dùng súng, sao chống lại được thứ quái vật đáng sợ này?
"Xong rồi, khỏi cần xem nữa luôn."
Tuy rằng Phương Khải đã kéo dãn khoảng cách với Bạo Chúa, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng Phương Khải chết là cái chắc, cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
"Bạo Chúa quá kinh khủng!"
Từ Tử Hinh lắc đầu than thở:
"Chỉ e là Chris không thể vượt nổi ải này. Xem ra chút nữa tôi phải thay đổi, không chọn Jill nữa."
Tống Thanh Phong cũng tiếc nuối nói:
"Xem ra lựa chọn Chris là để giúp chúng ta làm quen với trò chơi mà thôi, ngay cả ông chủ cũng không thể chiến thắng được nó…"
"Công ty Umbrella này là gì mà có năng lực chế tạo ra nhiều quái vật mạnh như vậy nhỉ?"
Trên bầu trời, tiếng cánh quạt quay xuất hiện, máy bay trực thăng đang tiến về phía này.
Phương Khải vui mừng. Hắn nhân cơ hội Bạo Chúa vẫn chưa kịp đuổi theo, vội vàng vẫy tay với máy bay trực thăng trên bầu trời.
Một chiếc hộp hình chữ nhật được ném từ trên máy bay trực thăng xuống phía dưới.
Cùng lúc đó, Phương Khải lộn một vòng tại chỗ, nhanh chóng nhặt chiếc hộp đen dài kia lên.
"Cuối cùng cũng lấy được nó!"
Phương Khải mừng rơn, cuối cùng đã nhận được thứ này!
Hắn chạy ngược hướng không phải để chạy trốn mà là muốn tranh thủ chút thời gian Bạo Chúa không tấn công để lấy thứ này.
"Ông chủ muốn làm gì vậy?"
Tất cả mọi người đều chẳng còn hi vọng gì, bọn họ chuẩn bị quay về máy chơi game tiếp thì đều dừng lại khi thấy động tác này của Phương Khải.
"Đây là thứ gì?"
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn cái hộp đen hình chữ nhật này.
Bọn họ thấy rõ ở đầu chiếc hộp đen này có bốn nòng pháo đen ngòm.
Cho dù là lớp vỏ lóe lên ánh kim loại sáng bóng hay họng pháo màu bạc trắng to khủng bố kia đều khiến mọi người cảm nhận được uy lực của nó vô cùng đáng sợ!
Phương Khải gác nó trên vai, nhìn chằm chằm vào Bạo Chúa đang xông về phía bên này. Hắn không hề hoảng sợ mà còn trực tiếp bóp cò.
Vútttt…
Một quả tên lửa bay ra khỏi nòng súng, bắn thẳng về phía con Bạo Chúa đang hung hãn xông tới.
Quả tên lửa to như cánh tay trẻ em mang theo đuôi lửa gào thét lao tới với khí thế hủy diệt tất cả những thứ cản đường.
Dường như Bạo Chúa cũng ngửi thấy mùi nguy hiểm. Nó đưa bộ vuốt to lớn khỏe mạnh lên bảo vệ nơi yếu hại
Ngay sau đó, một tiếng nổ đinh tai nhức óc rền vang!
Mặt đất cũng rung lên bần bật!
Vô số máu tươi và thịt vụn bắn ra theo cả mảng lửa lớn, sóng nhiệt bùng phát ép Phương Khải lùi về sau mấy bước.
"One hit one kill!"
Phương Khải hài lòng hạ súng xuống, khẽ thổi phần nòng chẳng hề có khói, trước ngực ướt đẫm.
"May mà từng luyện!" Phương Khải cười lớn, thở phào nhẹ nhõm.
Lặng ngắt như tờ!
Cả quán net đều chết lặng, giờ dù có cây kim rơi xuống thì mọi người cũng nghe rõ. Không ai dám tin chiếc hộp đen trong tay Phương Khải lại có uy lực kinh khủng như vậy.
Đây chính là sức hút của vũ khí nóng!
Đây chính là uy lực của vũ khí nóng!
Khác với việc coi trọng quá trình chiến đấu khi dùng vũ khí lạnh, vũ khí nóng chú trọng tới kết quả hơn.
Đây chính là một sự bùng nổ lộng lẫy! Là sự lãng mạn chỉ thuộc về đàn ông!
Bọn họ nhìn chằm chằm vào khẩu súng bắn tên lửa trong tay Phương Khải. Đừng nói là Đại võ sư, cho dù Võ tông hay những Đại tu sĩ cao cao tại thượng kia, gặp phải thứ này cũng sẽ phải run rẩy.
Chris vác súng bắn tên lửa lên, đi cùng đồng đội lên máy bay trực thăng. Tòa biệt thự như thể ác mộng phía dưới nổ tung, hóa thành tro bụi.
Trên máy bay, Rebecca đã mệt tới nằm ngủ gục bên người đồng đội. Jill mệt mỏi tựa lên vai Chris. Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây xám, chiếu rọi lên gương mặt góc cạnh rõ ràng còn dính vài vết máu của hắn.
Vào thời khắc này, mọi người dường như trông thấy một vị thần.
Quá menly!
Quá ngầu!
Đây chính là kết thúc của Resident Evil 1 sao?
Mọi người chờ đợi thời khắc này đã rất lâu rồi.
Chiếc trực thăng bay thẳng lên bầu trời xanh thẳm. Khung cảnh ấy vô cùng hùng vĩ, vô cùng hoành tráng.
Trong mỗi trò chơi, dù có chuẩn bị sẵn sang đến đâu đi nữa, không phải bất kỳ thời điểm nào cũng chỉ toàn niềm vui.
Trong trò chơi còn có sự khó khăn khi chém giết với Hunter, còn phải vắt óc suy nghĩ lời giải cho các câu đố. Chơi quá lâu sẽ cảm thấy mệt mỏi uể oải, khi không thể vượt qua ải thì cảm thấy thất vọng, chán nản, ức chế.
Nhưng khi đạt được thành quả hiện giờ, nhìn lại mới phát hiện tất cả đều đáng giá.
Không phải bất cứ ai trên đời đều có thể trở thành anh hùng, nhưng tinh thần đó trong lòng mỗi người cũng sẽ không vì thế mà mất đi.
Cũng chính vì vậy, thời khắc đi vào lịch sử này mới càng thêm quý giá!
Nó thể hiện ra toàn bộ chí khí hào hùng của một đấng anh hùng theo cách vô cùng tinh tế.
Nếu như trước đó họ vẫn dừng ở giai đoạn tìm cách để vượt ải, vậy hiện giờ bọn họ đã hiểu ra mình phải chơi game như thế nào.
Tràng cảnh kết thúc trò chơi này quả thực vô cùng khí phách.
Những người chơi trong quán bắt đầu tự so sánh, cảm thấy khi trước mình chơi game ngu không đỡ nổi.
Nhìn chiếc máy bay trực thăng biến mất phía đường chân trời, dù là Tống Thanh Phong có nhiều kinh nghiệm nhất hay những người mới đến quán, vừa được tiếp xúc với Resident Evil đều không thể giữ được cảm xúc bình tĩnh.
Tất cả mọi người đều chờ mong cảnh tượng này, giờ nó đang diễn ra ở trước mắt họ.
Họ nhìn Phương Khải với ánh mắt đầy phức tạp, Phương Khải cũng hưởng thụ nốt khúc ca khải hoàn cho người chiến thắng, sau đó thoát khỏi trò chơi.
Hắn quay đầu lại, ngẩn ra tại chỗ:
"Sao mấy người đứng ở đây hết vậy?"
"Ông chủ uy vũ!"
"Vậy mới là đàn ông đích thực! Nam tử hán!"
"Tôi vừa được chứng kiến một truyền kỳ được sinh ra!"
"Không! Phải gọi đó là sử thi!"
"Đó mới là chuyện đàn ông phải làm!"
Máu trong người Lương Thạch sôi sục.
"Có thể… làm được đến cỡ này cơ à?"
Tống Thanh Phong siết chặt tay.
"Đột nhiên thấy ông chủ giỏi khủng khiếp!"
Tịch Tiểu Vân vừa tới nhỏ giọng nhận xét:
"Xem ông chủ chơi xong, tôi nghĩ trò chơi này cũng không đáng sợ như mình tưởng tượng. Chi bằng chút nữa chúng ta thử xem?"
Ngô Sơn đứng xem hồi lâu cũng bắt đầu thấy ngứa ngáy chân tay:
"Thứ này khiến tôi liên tưởng tới pháp khí của tu sĩ, tôi cũng muốn thử chơi một lúc. Nếu như có được thứ vũ khí đó, sợ gì đám tu sĩ cơ chứ?"
"Tử Hinh!"
Thẩm Thanh Thanh không thể chờ đợi thêm nữa, kêu lên:
"Mình cũng muốn chơi, bạn dạy mình được không!"
"Không phải khi nãy bạn bảo không chơi sao?"
Từ Tử Hinh trừng mắt nhìn bạn thân của mình. Trước đó cô tốn bao nhiêu nước bọt để mời mọc cũng không được, hiện giờ lại chủ động muốn chơi?
"Là do xem bạn chơi không thấy thú vị gì cả, nhìn ông chủ chơi đặc sắc biết bao nhiêu!"
Thẩm Thanh Thanh cười hì hì đáp.
"…"
Từ Tử Hinh cạn lời, sầm mặt lại. Sao xem mình chơi lại không có gì thú vị?
Xí, mình di chuyển né tránh chó Zombie hay như vậy mà không nhìn ra được, đúng là thiếu hiểu biết!