Tên trung niên râu dê đứng bên cạnh vỗ bả vai Ngô Sơn, thấp giọng nói:
"Xem trước rồi nói, đừng để Lương huynh đệ khó xử."
Lúc này Ngô Sơn hậm hực thu tay về.
"Nếu như để tao phát hiện ra mấy trò của mày chỉ toàn là lừa đảo, còn khiến tao phải đợi lâu như vậy thì chớ có trách tao…"
"Đập quán hả… Ngô huynh, chúng ta đã nói mấy lời này nhiều lần lắm rồi… Đi thôi nào, vào chơi cái đã."
Lương Thạch không hề thấy kinh ngạc mà đưa tay ra giữ Ngô Sơn đang giơ vũ khí lên.
"Ông chủ, hôm nay anh mở cửa hàng trễ quá đó." Từ Tử Hinh cũng cảm thấy không vui.
Phương Khải nhún vai, thản nhiên đáp:
"Hôm qua tôi mệt quá."
"Xí, không biết cái quán nhỏ này có thứ gì hay ho mà dám để tôi và Tử Hinh chờ bên ngoài ròng rã nửa tiếng!"
Thiếu nữ áo xanh đi cùng Từ Tử Hinh lên tiếng oán trách.
Đúng lúc này, hai vị khách quen là Lương Thạch và Từ Tử Hinh nhìn thấy tình trạng bên trong quán, mắt cả hai đều sáng lên.
Vốn họ còn đang lo lắng không đủ máy vi tính, nhưng giờ lại phát hiện có tận mười một máy được bày đàng hoàng trong tiệm.
"Sao có thêm nhiều máy vậy?" Từ Tử Hinh ngạc nhiên thốt lên hỏi.
"Tối hôm qua tôi lắp đặt thêm mấy chiếc."
Đương nhiên Phương Khải không thể trả lời thật rằng tối hôm qua hệ thống đã thăng cấp cho quán net.
"Chẳng trách hôm nay anh mở cửa quán muộn như vậy."
Mấy người ở đó có vẻ đã "hiểu ra" nguyên nhân Phương Khải mở cửa hàng muộn, không ai so đo thêm vấn đề này nữa.
Lương Thạch vội bồi tội với Phương Khải:
"Ông chủ, chân thành xin lỗi cậu. Cậu lắp đặt thêm nhiều máy… máy vi tính hẳn đã tốn không ít sức. Cậu phải vất vả rồi!"
Hiển nhiên gã vẫn chưa quá quen với từ ngữ mới lạ như "máy vi tính".
Phương Khải nào có mệt vì việc lắp đặt mấy chiếc máy vi tính này. Mọi người nên nhớ, tất cả mọi chuyện đều do hệ thống phụ trách.
Nhưng lúc này hắn đành gật đầu thừa nhận:
"Vẫn ổn, không đến nỗi."
Mọi người nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, sau đó thành thạo khởi động game.
"Tử Hinh, bạn chơi trước đi."
Thiếu nữ đi cùng Từ Tử Hinh nói. Ban đầu cô cũng khá mong đợi, nhưng khi thấy quán nhỏ xíu thì thấy cực kỳ thất vọng:
"Mình không thích chơi game, xem bạn chơi là được rồi."
Hai người đứng sau Lương Thạch cũng nói:
"Chúng tôi xem trước đã, chưa biết chừng chỉ là mấy trò lừa đảo cũng nên. Lương huynh đệ, chú đừng có để bị người ta dắt mũi!"
***
Bên ngoài, một người áo đen dẫn đường cho một thanh niên mặc y phục tím sẫm gọn gàng đi về phía quán net.
"Ngươi khẳng định Tử Hinh sẽ tới nơi thế này sao?"
Bề ngoài cậu thanh niên này khá điển trai, dũng mãnh.
"Minh đại công tử, chuyện này tuyệt đối là thật. Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy Tử Hinh tiểu thư đi vào đó." Người áo đen nhỏ giọng trả lời.
"Tử Hinh không luyện công trong phòng tu luyện của học phủ Lăng Vân, tới đây một mình để làm gì chứ?"
"Chuyện này thì tiểu nhân cũng không rõ." Người mặc áo đen lúng túng đáp.
Người thanh niên kia đẩy cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy Từ Tử Hinh đang ngồi ngay ghế ngoài cùng.
Hắn ta lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong ngực ra, đi về phía trước, hắng giọng gọi:
"Tử Hinh!"
Không có phản ứng gì.
Hắn lại gọi thêm một tiếng:
"Tử Hinh!"
Dường như lúc này Từ Tử Hinh mới nghe thấy có người gọi mình. Cô quay đầu lại thì thấy tên thanh niên kia, sắc mặt lập tức thay đổi:
"Anh tới đây làm gì chứ?"
"Sao em lại đến chỗ thế này? Còn nữa, em ra khỏi tháp võ công sao không báo với tôi một tiếng?"
Hắn ta thấy Từ Tử Hinh phản ứng như vậy thì có phần lúng túng, nhưng vẫn đưa chiếc hộp nhỏ xinh kia tới.
"Đây là Thiên Tâm Đan, rất có ích cho tu vi. Tôi vừa lấy được nó vào hôm qua, hôm nay tới đây để tặng em một viên."
"Tôi có rời khỏi tháp võ công hay đi đến nơi nào không thì liên quan gì tới anh."
Từ Tử Hinh cảm thấy phiền muộn. Sao tên này chẳng khác gì con ruồi vậy chứ?
Người thanh niên kia chỉ cảm thấy khung cảnh hiện giờ vô cùng đáng ngại.
"Không phải là tôi lo lắng cho em hay sao?"
Hắn ta có phần nóng máu lên, chỉ vào mấy người xung quanh:
"Em nhìn xem ở đây toàn là hạng người gì? Sao tôi yên tâm để em ngồi ở cái loại tiệm tồi tàn không rõ nguồn gốc thế này cho được…?"
"Nơi tồi tàn? Tiết Minh, tôi nói cho anh biết, anh đừng thấy quan hệ giữa hai nhà chúng ta không tồi mà nghĩ mình có quyền quản lý tôi!" Gương mặt Từ Tử Hinh tối sầm lại, nếu không nhờ nơi này, e rằng cô đã không có cơ hội đột phá rồi. "Ra ngoài!"
"Ấy…"
Tiết Minh ngẩn người, hắn ta không hiểu sao lần này Từ Tử Hinh lại đuổi mình đi. Mặc dù trước đây tính tình cô cũng chẳng dễ chịu cho lắm, nhưng nào có đến cỡ đó.
"Tử Hinh… chuyện này…"
"Tử Hinh là để cho anh gọi sao? Anh biến ngay cho tôi! Còn nữa, tôi không xài nổi thứ quý giá như Thiên Tâm Đan đâu, anh tự giữ lấy mà dùng."
Thiếu nữ ngồi bên cạnh vội vàng đứng ra khuyên nhủ:
"Thôi kệ đi, Tử Hinh. Cáu giận với loại người này làm gì? Cứ mặc kệ anh ta đi."
Lúc này, Từ Tử Hinh mới hừ lạnh một tiếng. Cô quay về chỗ ngồi rồi nói với Phương Khải:
"Ông chủ, phiền anh đuổi người này đi."
"…"
Tiết Minh sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Còn nữa, tại sao Thẩm Thanh Thanh cũng ở đây?
Phương Khải cũng buồn bực vô cùng, ai có thể nói cho hắn biết thế này tức là sao được không?
"Anh là chủ quán hả?"
Lúc này Tiết Minh mới chú ý tới Phương Khải. Nhớ tới việc Từ Tử Hinh nhờ Phương Khải đuổi người, hắn ta lập tức sầm mặt xuống:
"Đây là chuyện riêng của chúng tôi, tốt hơn hết anh đừng có nhiều chuyện! Bằng không cái quán tồi tàn này của anh khỏi mở tiếp luôn đấy!"
Phương Khải nghiêm túc nói:
"Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi. Tôi chỉ muốn đính chính lại một điều, thật ra quán của tôi rất xa hoa, không phải là chỗ tồi tàn."
Người thanh niên kia nghe Phương Khải nói vậy thì nhếch mép cười khinh bỉ, giống như mình vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời vậy. Hắn ta soi xét đánh giá Phương Khải:
"Anh có hiểu hai từ 'xa hoa' có nghĩa là gì không?" Hắn ta chỉ lên tấm bảng đen ở cửa, cười lạnh: "Anh cho rằng lừa đảo được vài đồng tiền thì sẽ được gọi là xa hoa à?"
"Đúng là tuổi trẻ ngây thơ! Này anh bạn, dù tôi không biết các anh hiểu hai chữ này như thế nào, nhưng ở quê hương của chúng tôi có một cụm từ là 'xa hoa trong khiêm tốn'!"
Phương Khải chỉ vào chiếc máy vi tính phía sau, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung đáp lời.
"Xa hoa trong khiêm tốn?"
Tiết Minh nghiền ngẫm cẩn thận ý nghĩa của mấy chữ này. Cách dùng từ này rất mới lạ và lịch sự, thế nhưng dù như thế nào đi nữa thì đây cũng chỉ là một quán nhỏ mở ở góc thành mà thôi. Chẳng lẽ nó còn có thể biến ra hoa sao?
Lúc này hắn ta mới chú ý đến màn hình trước mặt Từ Tử Hinh.
"Anh nói đi, xa hoa ra sao, khiêm tốn thế nào? Còn nữa, họ đang làm gì vậy? Xem thứ này sao?"
Từ Tử Hinh vì xem thứ này mà không đi tới phòng luyện công?
"Không phải xem, mà là… chơi!" Phương Khải đáp
"Chơi?"
Tiết Minh không hiểu ngô khoai gì cả, hắn ta nhìn về phía Phương Khải.
Phương Khải bật cười hỏi:
"Từ cô nương có quan hệ gì với anh? Người trong lòng hả?"
Vừa nhắc tới chuyện này, Tiết Minh liền ưỡn ngực:
"Hừ! Nhà Tiết mỗ và Tử Hinh muội muội đã có giao hảo nhiều đời với nhau, lại cùng học ở học phủ Lăng Vân. Chúng tôi chính là một cặp đôi trời sinh…"
"…"
Cơ miệng Phương Khải giật giật. Hắn hiểu ra vấn đề rồi. Một cô gái như Từ Tử Hinh tuyệt đối không thiếu người theo đuổi, anh chàng này chính là một trong số đó.
Phương Khải vỗ vỗ bả vai đối phương:
"Này chàng trai, không ai tán gái như anh đâu."
"Tán… tán gái?"
Tiết Minh nhìn Phương Khải với vẻ mặt khó hiểu.
"Nói chung là anh nhất định phải hiểu rõ sở thích của cô ấy."
Phương Khải chỉ vào chiếc màn hình trước mặt Từ Tử Hinh.
"Đây á? Thứ này thì có gì mà yêu mới chả thích?" Tiết Minh chế giễu.
"Ở quê chúng tôi từng có một vị thánh hiền nói 'Trang Tử không phải cá, sao hiểu được niềm vui của cá'. Anh không phải là cô ấy, sao biết cô ấy có thích hay không?"
Tiết Minh nghe câu nói này của Phương Khải, suy tư một lúc thì không khỏi giật mình. Hắn ta thầm nghĩ:
"'Trang Tử không phải cá, sao hiểu được niềm vui của cá.' Quả là đạo lý cao thâm! Chẳng lẽ chủ quán này thực sự không phải là người thường?"
"Nếu như anh trở thành người cô ấy ngưỡng mộ ở lĩnh vực mà cô ấy yêu thích, chẳng phải mọi chuyện tiếp theo sẽ dễ như trở bàn tay sao?"
Phương Khải thấy đối phương đang trầm tư suy nghĩ thì lập tức tận dụng cơ hội rèn sắt ngay khi còn nóng:
"Ngẫm lại hồi nãy xem. Anh không những không chấp nhận được sở thích của cô ấy lại còn nói ra những lời phê phán. Trong tình cảnh đó ai mà không nổi nóng cho được? Anh còn định tán gái gì nữa?"
Tiết Minh nghe được mấy lời này thì hai mắt sáng rực, giơ ngón tay cái lên khen:
"Nghe một câu nói của anh còn hơn mười năm đèn sách! Rất có lý! Vậy Tử Hinh muội muội đang thích thứ này sao?"
Phương Khải khởi động Resident Evil, đeo máy giả lập lên cho hắn ta:
"Anh tự cảm nhận đi, đương nhiên nhớ phải trả tiền."
"Resident Evil!"
Màn hình bắt đầu tối đi, Tiết Minh đột nhiên cảm thấy tất cả những thứ xung quanh trở nên rất gần, chỉ cách trong gang tấc. Hắn ta dường như đã tiến vào thế giới trong màn hình.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới hắn ta đang ở. Có đủ loại vũ khí hắn ta chưa từng trông thấy, có các con quái vật Zombie đáng sợ. Cơ quan bẫy rập ở khắp mọi nơi, nguy hiểm luôn rình rập bên cạnh. Tiết Minh nhanh chóng đắm chìm vào trò chơi này.
Rốt cục hắn cũng hiểu từ "chơi" mà Phương Khải nói có ý gì.
"Đây chỉ là một trò chơi thật sao?"
"Không phải anh đã chết đến mấy lần rồi sao? Nếu không phải là trò chơi thì anh sống lại được chắc?"
"Cũng phải, cũng phải!"
Tiết Minh hưng phấn gật đầu, đây mới đúng là trò chơi chứ! Thân là con cháu thế gia cao quý thì nên chơi những trò chơi mà người khác chưa từng nhìn thấy, thậm chí là chưa từng nghĩ đến!
"Xa hoa trong khiêm tốn… Đúng là vậy! Hãy xem ta đại sát bốn phương trong này! Đến khi đó, Tử Hinh nhất định sẽ xiêu lòng trước bản công tử!"
Phương Khải thấy hai mắt Tiết Minh sáng rực thì không khỏi lắc đầu:
"Dễ lừa quá!"
"Không đúng. Chuyện chơi game sao có thể gọi là lừa được?" Phương Khải sờ mũi, đính chính lại.
Phương Khải chợt phát hiện có vài người đang lén lút dòm ngó ở ngoài cửa.
Một người mặc trang phục võ giả màu đen thấp giọng nói:
"Chúng ta có nên đi vào không? Bọn họ đã vào đó lâu như vậy rồi mà sao đến giờ vẫn chưa ra?"
"Chúng ta có nên vào đó xem không?"
"Mấy người xem kìa, lại có người vào trong quán!"
Chẳng mấy chốc mà đã có thêm một nhóm sáu người đi vào trong quán, đều chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi. Trong đó thậm chí còn có hai thiếu nữ.
Thiếu niên mặc áo trắng dẫn đầu lên tiếng trước:
"Mấy người Tống Thanh Phong có nhắc tới hai chữ 'Khởi Nguyên'. Tôi đã cho người điều tra, chỉ có mình nơi này dám lấy cái tên đó thôi!"
Bọn họ quan sát bên trong tiệm thì thấy đã có vài người ngồi vào vị trí. Trước mặt mỗi người đặt một chiếc màn hình lớn, hình ảnh bên trên không ngừng thay đổi, quả thực rất lạ kỳ.
"Rốt cục quán này làm gì?"
Bọn họ quan sát hồi lâu nhưng cũng không hiểu được mấy người kia đang làm gì. Nơi này không giống bất kỳ cửa hàng nào mà bọn họ biết. Bọn họ đều cảm thấy khó hiểu, cuối cùng đành tung ra tuyệt chiêu: Triệu hồi chủ quán!