Thấy Bạo Chúa ném xác Wesker sang bên cạnh như ném rác, tất cả những người đang đứng hóng hớt đều thấy phát rét.
"Wesker… chết rồi sao?"
Tống Thanh Phong sững sờ.
"Thế là chết rồi à?"
Đám Lâm Thiệu đang vây xem xung quanh cũng choáng váng!
Trùm phản diện đứng sau âm mưu cứ vậy mà chết dưới tay con quái vật kia, điều ấy khiến mọi người thổn thức không thôi. Đồng thời cũng khiến tất cả cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Có điều vào lúc này Phương Khải cũng không có lòng dạ nào để giải thích tình tiết về Wesker cho họ. Hắn không chút phân vân, lập tức rút Shotgun ra.
Tranh thủ thời gian Bạo Chúa giết Wesker, Phương Khải rút súng nhắm thẳng vào Bạo Chúa, bóp cò.
Nhưng điều khiến Phương Khải cảm thấy tiếc nuối nhất chính là: hắn chỉ mới bắn có một viên, Bạo Chúa đã giơ bộ vuốt to lớn lên che trước ngực. Uy lực của Shotgun cực lớn nhưng chỉ để lại vài vết xước trên móng vuốt của nó.
Nó dùng bộ vuốt to lớn che chắn bảo vệ nơi yếu hại, sau đó chậm rãi đi về phía trước. Dù Phương Khải dùng Shotgun nhưng một hai viên đạn cũng không thể tạo thành thương tổn gì đáng kể.
Hiện giờ Bạo Chúa như một chiếc xe tăng hạng nặng, chậm rãi tiến về phía trước. Cho dù nó không hề tung ra đòn tấn công nào nhưng cũng khiến tất cả mọi người cảm thấy áp lực nặng nề.
Súng lục bình thường gần như không thể tạo thành bất cứ tổn thương nào cho Bạo Chúa, Shotgun cũng chỉ bảo đảm uy lực ở khoảng cách gần. Bởi vậy, dùng Shotgun để đấu với Bạo Chúa là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Phương Khải khom lưng, tập trung quan sát hướng di chuyển của nó.
Đúng lúc này, Phương Khải phát hiện ra cánh tay của Bạo Chúa hơi nhích lên.
Theo phản xạ có điều kiện, Phương Khải lộn về sau một vòng. Hắn lập tức cảm nhận được một cơn gió sắc bén thổi qua sau lưng, vị trí hắn đứng khi trước đã trở thành phế tích. Nhiều thiết bị nghiên cứu trong phòng vỡ nát, trên nền kim loại hằn rõ ba vết cào sâu.
Trong phiên bản gốc, với trình độ công nghệ thời đó không thể làm ra cảnh vật bị phá hủy thế này, nhờ đó người chơi có thể mượn các ống nuôi cấy và các thiết bị thí nghiệm trong căn phòng để thả diều Bạo Chúa.
Nhưng hiện giờ Bạo Chúa mới chỉ vung móng vuốt lên đã đánh nát quá nửa số ống nuôi cấy. Dịch dinh dưỡng màu xanh nhạt trong ống chảy lênh láng ra khiến nền nhà kim loại trở nên trơn trượt.
Giờ còn mong chờ gì đến chuyện thả diều nữa?
Mấy người đứng xem sau lưng Phương Khải đều hít một hơi khí lạnh.
"Đòn tấn công thật đáng sợ!"
"Đòn tấn công này có thể sánh với Đại võ sư!"
"Tiện tay đánh một đòn đã có uy lực mạnh mẽ thế này. Nếu như nó nhanh nhạy hơn một chút, e rằng có là võ sư gặp nó cũng cảm thấy đau đầu!"
"Dùng thân thể một người bình thường đấu với Đại võ sư?"
Ngày càng có nhiều người đứng xem. Thậm chí cho dù mấy người đang chơi game như Từ Tử Hinh, Lương Thạch cũng thoát khỏi trò chơi, đi tới sau lưng Phương Khải để quan sát:
"Tuy rằng có súng uy lực mạnh nhưng ông chủ hơi bất cẩn quá thì phải?"
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết nếu bị đòn như vậy đánh trúng thì sẽ có hậu quả gì.
Phương Khải thở phào một hơi, nếu khi nãy hắn không né ra kịp thì e rằng giờ đã về chầu ông bà rồi.
Xem ra Bạo Chúa còn mạnh hơn cả dự liệu của hắn.
Vóc dáng Bạo Chúa cực kỳ cao to, mỗi bước bình thường của nó ngang với hai bước của Phương Khải. Bạo Chúa đuổi ngay theo sau, đoạn vung tay chụp về phía Phương Khải.
Phương Khải không dám thả lỏng, vội vàng kéo dãn khoảng cách với nó. Sau đó, hắn giơ súng lên, không ngắm mà trực tiếp bóp cò.
Với khoảng cách tầm trung, uy lực của shotgun không quá lớn, thậm chí còn không thể ngăn cản được bước tiến của Bạo Chúa. Chẳng mấy chốc nó đã bám theo.
"Thả diều nào!"
Phương Khải nheo mắt lại. Vừa được tận mắt nhìn thấy năng lực cận chiến của Bạo Chúa, hắn cũng không dám để nó tới gần mà luôn giữ khoảng cách an toàn. Trong trường hợp này, sử dụng chiến thuật thả diều là thích hợp nhất, tránh bị thương.
Trong phiên bản gốc, một người chơi kinh nghiệm có thể thả diều Bạo Chúa tới chết. Nhưng trong phiên bản thực tế ảo này, dù nó cồng kềnh chậm chạp hơn một chút nhưng sức mạnh đáng sợ hơn rất nhiều. Hơn nữa, ở đây Bạo Chúa không chỉ biết tấn công và tấn công như trước.
Bạo Chúa dùng móng vuốt bảo vệ chỗ hiểm, chậm rãi áp sát Phương Khải.
Nếu như chiến đấu ở khu vực nào rộng rãi thì còn tốt, vấn đề là không gian chiến đấu trong căn phòng này rất nhỏ. Chỉ cần Bạo Chúa chậm rãi áp sát, sớm muộn gì cũng ép Phương Khải tới chân tường.
"Ông chủ gặp nguy hiểm rồi! Căn phòng này nhỏ quá, không có đủ không gian tránh né! Nếu như liều mạng với nó, e rằng Đại võ sư cũng không đấu lại được!"
Tống Thanh Phong nheo mắt lại, cậu ta nhìn ra được tình cảnh hiện giờ của Phương Khải.
"Thứ da dày thịt béo thế này, liều với nó thì đúng là ngu ngốc!" Lâm Thiệu cũng nói phụ họa.
Tu vi của Ngô Sơn và người trung niên râu dê kia cao nhất trong số những người ở đây. Hai người nhìn nhau, cùng lắc đầu ngán ngẩm:
"Với thể trạng thế này, ai liều mạng với nó thì kẻ đó ắt là người ngã xuống trước!"
"Hơn nữa ông chủ đang điều khiển Chris, không thể sử dụng võ khí*!"
(*) Có thể hiểu là một loại khí mà người tu luyện sử dụng trong chiến đấu.
"Tuy ông chủ rất lợi hại nhưng con Boss cuối này đúng là quá mạnh."
Vào lúc này, tất cả mọi người đã chuẩn bị đọc kinh cầu siêu cho Phương Khải.
Đúng lúc ấy, Bạo Chúa chậm rãi giương vuốt lên. Cho dù thân thể Chris khỏe mạnh hơn nữa cũng không thể sống sót nếu bị đánh trúng.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, mọi người thấy Phương Khải nhét từng viên đạn vào khẩu Shotgun, sau đó xông thẳng về phía Bạo Chúa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc trước hành động này của Phương Khải.
Hắn ta làm vậy khác nào tự tìm cái chết?
Thấy Phương Khải xông tới, trong mắt Bạo Chúa lóe lên vẻ khát máu, bộ vuốt khổng lồ chụp thẳng về phía Phương Khải.
"Chính là lúc này!"
Hai mắt Phương Khải sáng lên, sau đó hắn gập người lại, thân người trượt qua dưới háng Bạo Chúa. Hắn xoay người lại, bóp cò.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Phương Khải trượt ra sau lưng Bạo Chúa, mấy phát súng đều trúng vào những điểm yếu trên người nó.
"Ông chủ né được sao?"
Vốn Phương Khải đã bị dồn vào đường chết, nhưng hắn lại nghĩ ra biện pháp kỳ diệu này thoát khỏi tình cảnh bế tắc đó, điều này khiến không ít người giật mình.
Mọi người đều hiểu Phương Khải làm được điều này không phải dựa vào kỹ thuật võ vẽ nào. Nó hoàn toàn dựa vào sự tính toán tinh tế, nắm bắt thời cơ chuẩn xác, sự hiểu biết về kẻ địch, về bản thân và địa hình chiến đấu.
Nói ngắn gọn thì đây là kỹ xảo!
Kỹ xảo chiến đấu!
"Sao anh ta làm được như vậy?"
"Ông chủ giỏi quá!"
"Tiểu Vân, chủ quán thật lợi hại, còn lợi hại hơn anh của bạn nữa!" Thiếu nữ đứng xem sau lưng nhỏ giọng nói.
"Tử Hinh, sao cái ông chủ chơi không giống của bạn vậy?" Không biết từ bao giờ, Thẩm Thanh Thanh đã đi tới phía sau Phương Khải.
"Quả thật rất lợi hại!"
Hai mắt Từ Tử Hinh lóe lên vẻ khác thường. Không ngờ ông chủ lại lợi hại như vậy, xem ra trước đây mình đã đánh giá thấp anh ta.
"Hừ. Thế này thì có là gì, tôi cũng làm được!"
Thấy Từ Tử Hinh cũng lên tiếng khen ngợi, Tiết Minh lầm bầm.
"Anh thì biết gì chứ? Lựa chọn Chris sẽ không thể sử dụng võ khí. Anh thử không dùng võ khí xem có làm được như vậy không?"
Từ Tử Hinh trừng mắt lườm Tiết Minh.
"Không… không thể sử dụng võ khí?" Tiết Minh trợn mắt há hốc miệng, nhìn Chris trên màn hình: "Nhưng một người bình thường có thể làm được đến vậy sao?"
Tuy rằng Chris có súng, nhưng nên nhớ cho dù tốc độ phản ứng của một người bình thường đủ nhanh thì tốc độ và sức mạnh của bản thân người đó cũng không đủ để tham gia trận chiến cỡ này.
Điều này cần tính toán vô cùng chính xác. Nếu không, chỉ một va chạm nhỏ cũng tạo thành hậu quả khó lường.
"Chứ anh nghĩ sao?" Từ Tử Hinh tức giận nói.
"Ặc… Thiếu gia đây là kỳ tài ngút trời, không bao lâu nữa cũng sẽ làm được vậy!" Tiết Minh tràn trề tự tin nói.
"Anh cứ ở đó mà nổ!"
Đúng lúc này mọi người xung quanh lại kinh ngạc ồ lên.
Bởi vì họ chứng kiến tuy thân thể to lớn của Bạo Chúa đã ngã khuỵu xuống dưới đất, nhưng miệng vết thương trên người đang không ngừng nhúc nhích.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy!"
Hiển nhiên là đòn tấn công của Phương Khải đã khiến Bạo Chúa xuất hiện biến hóa nào đó. Sự thay đổi này khiến ai nấy đều cảm thấy hoảng hốt.
Tất cả mọi người vốn đã thả lỏng tinh thần giờ lại lập tức trở nên căng thẳng.
"Chẳng lẽ nó vẫn chưa chết sao?"
Bị Shotgun bắn mấy phát trúng điểm yếu ở khoảng cách gần nhưng vẫn không chết? Sức sống của nó mạnh đến đâu chứ?
Con quái vật này quá đáng sợ!
Thấy trạng thái của Bạo Chúa hiện giờ, dự cảm không lành dần xuất hiện trong lòng mọi người.
Phương Khải đương nhiên biết rõ những thay đổi này của Bạo Chúa có nghĩa là gì.
Giai đoạn thứ hai!
Trong phiên bản gốc, Bạo Chúa bị đánh cho ngất xỉu lăn ra đất xong mới chuyển sang giai đoạn hai. Vốn Phương Khải định nhân cơ hội nó đang té xỉu thì bắn nổ đầu, nhưng giờ xem ra…
Phương Khải chỉ đành kéo gần khoảng cách, đánh liều một phen.
Khi tới khoảng cách đủ gần, Phương Khải nổ súng bắn vài phát liên tục. Nhưng Bạo Chúa không bị đánh chết, ngược lại những miệng vết thương nhúc nhích càng kịch liệt hơn. Thậm chí có miệng vết thương đã bắt đầu mọc thịt mới.
Khi ở trạng thái này, lực phòng ngự và khả năng khôi phục của Bạo Chúa trở nên mạnh hơn hẳn. Phương Khải không chút do dự, nổ súng trút sạch đạn trong súng. Nhưng cuối cùng vẫn không tạo được bao nhiêu hiệu quả chứ đừng nói đến chuyện giết chết nó ở trong trạng thái này.
Xem ra, trong phiên bản remake, hệ thống đã chỉnh sửa Bạo Chúa hợp lý hơn rất nhiều, điều này cũng khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn, cũng không lưu lại cho Phương Khải những sơ hở đơn giản như trước nữa.
Sắc mặt Phương Khải trầm xuống, hắn sớm biết không dễ gì giết được Boss cuối Bạo Chúa. Chí ít với thực lực và vũ khí của hắn hiện giờ thì không thể giết chết được nó trước khi con quái vật này tiến hóa lên hình thái thứ hai.
Chạy!
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Phương Khải không dám do dự thêm một giây nào nữa. Nhân lúc Bạo Chúa vẫn chưa kịp tiến vào giai đoạn hai, hắn vội vàng chạy ra khỏi phòng thí nghiệm.
Bằng không chờ đến lúc nó bước vào hình thái thứ hai, e rằng muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.
"Không đánh nữa à?"
Phương Khải cầm đầu, dẫn đồng đội chạy trốn ra bên ngoài, không hề có ý định chiến đấu với Bạo Chúa nữa.
Đúng lúc này, trong căn phòng thí nghiệm khi nãy vang lên một tiếng rít gào đinh tai nhức óc.
Tiếng gầm cực lớn của Bạo Chúa khiến mặt đất cũng phải rung lên.
Điều này khiến mọi người đều chấn động. Xem ra tất cả đều đã đánh giá thấp Bạo Chúa.
Tiếng bước chân nặng nề dồn dập vang lên sau lưng, Bạo Chúa nhanh chóng đuổi theo đoàn người. Ở hình thái thứ hai, tốc độ của nó vượt xa khi trước.
"Chạy mau!"
Sắc mặt Phương Khải trầm xuống. Hắn vừa giục những đội viên chạy cùng, vừa xông thẳng về phía thang máy.
Hiện Phương Khải đang chơi phiên bản thực tế ảo chứ không phải phiên bản gốc, mọi hành động của Bạo Chúa đều rất giống thật, đồng thời nó còn thực hiện được nhiều hành động hơn trong phiên bản cũ rất nhiều.
Tất cả mọi người ở đây đều là thành viên đội đặc chủng, không ai do dự một giây nào. Họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong thang máy, thoáng chốc thang máy đã bắt đầu đi lên.
Phòng thí nghiệm nằm ở tầng bốn dưới lòng đất, bọn họ đi thang máy, nhanh chóng trốn lên trên mặt đất.
"Mọi người mau xem ông chủ đang làm gì kìa!"
Mọi người thấy Phương Khải lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi ấn chiếc nút màu vàng bên trên. Chớp mắt, một viên đạn tín hiệu bắn lên không trung.
Trong phiên bản gốc, đến đây là nhân vật sẽ tự động thực hiện mọi chuyện. Nhưng trong phiên bản thực tế ảo, tất cả mọi chuyện đều cần Phương Khải tự làm.
Phương Khải đã sớm chuẩn bị từ trước, thực hiện mọi chuyện rất lưu loát, không hề do dự hay dừng lại một giây nào. Hắn hiểu mình không có thời gian để do dự.
Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân Phương Khải chấn động mạnh. Nền đất bên cạnh Phương Khải bị phá tan, một cái hố lớn xuất hiện.
"Là Bạo Chúa?"
"Nó đuổi theo được?"
"Không thể nào! Tận bốn tầng đó!"
Ngay sau đó, như để đáp lại sự nghi vấn của bọn họ, một bóng dáng vô cùng khủng bố nhảy vọt ra bên ngoài dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả những kẻ đang đứng xem.
Mọi người đều tròn mắt há miệng!