Không cần phải nói cũng biết, khi nãy vì nói chuyện với họ nên Phương Khải không thể không lãng phí hai viên đạn Magnum quý giá.
Phương Khải dùng dao găm giết chết Hunter khiến mấy người đứng xem đều chấn động, trước đó còn nhiều kẻ không hề xem trọng ông chủ của nơi này, nhưng giờ tất cả đều coi Phương Khải như người trời, nào dám lắm lời thêm nữa.
Mọi người im lặng đứng xem ở sau lưng.
Phương Khải càng vào sâu càng gặp phải nhiều quái vật, cho dù những người đứng xem ở sau cũng cảm thấy áp lực nặng nề.
Khi thấy có thêm một con Hunter ngã xuống dưới chân Phương Khải, cuối cùng bọn họ đã có chút lòng tin, thấp thỏm nghĩ:
"Ông chủ mạnh như vậy cơ mà, hẳn sẽ không có chuyện gì nguy hiểm đâu…"
"Đám quái vật này tới từ đâu vậy?"
Giờ khắc này họ cũng rất muốn biết kẻ đứng sau gây nên tất cả những chuyện này, hơn nữa cuối cùng nhân vật chính sẽ đi về đâu.
Trò chơi này là một bí mật khổng lồ với họ. Trong biệt thự đầy rẫy những quái vật đáng sợ, vài câu nói trước khi chết của chúng xây nên một bí mật khổng lồ. Bọn họ chứng kiến Phương Khải dựa vào thực lực mạnh mẽ tìm được từng đội viên tiểu đội Bravo bị mất tích, sau đó tập hợp với thành viên đội mình, không ngừng tiến sâu vào trong, những chuyện này khiến máu họ sục sôi.
Đây mới là một vị anh hùng đầu đội trời chân đạp đất! Một vị anh hùng dùng thực lực bản thân phá vỡ hết tất cả chướng ngại, xua tan đi sương mù bao phủ, đánh tan âm mưu phá hoại của kẻ địch xấu xa. Chơi game này quả thực là một chuyện rất tuyệt vời!
"Không cần tốn quá nhiều thời gian, tôi nhất định sẽ cứu được đồng đội của mình. Sau đó tôi sẽ phá tan âm mưu của kẻ địch."
Mấy người đứng sau lưng Phương Khải dâng trào cảm xúc, hận mình không thể thay thế chỗ của Phương Khải.
Lúc này, họ cảm thấy đã sắp tìm ra chân tướng của mọi chuyện.
Bọn không thể chờ đợi thêm, muốn tiếp tục xem Phương Khải chơi game, tìm ra được bí mật ẩn giấu trong cốt truyện của Resident Evil. Bọn họ bức thiết muốn biết kết cục của nhân vật chính và những người đồng đội.
"Mọi người thử đoán cấp độ của ông chủ coi." Lâm Thiệu nhỏ giọng hỏi.
"Tôi nghĩ là cấp 10." Hứa Lạc suy nghĩ một chút rồi đáp. Cậu ta đã tới cấp 5, ông chủ hẳn sẽ cao hơn mình vài cấp.
"Tôi nghĩ không thấp vậy đâu, ít nhất cũng phải vượt qua cấp 10." Tống Thanh Phong lắc đầu nói.
"Mọi người xem kìa, sao ông chủ lại lấy súng ra rồi."
Hai người đang thảo luận sau lưng Phương Khải thì thấy hắn đột nhiên dừng chân lại, sau đó lấy khẩu súng từ trong ba lô ra.
"Ông chủ muốn làm gì vậy?"
Phương Khải có thể dùng dao găm giết chết được Hunter, hiện giờ hắn lại chủ động rút súng ra để làm gì? Trong biệt thự có thứ gì uy hiếp được hắn cơ chứ?
Zombie? Chó Zombie?
Tuyệt đối không thể!
"Chẳng lẽ gặp phải ông trùm đứng sau mọi chuyện rồi sao?"
Trong biệt thự có vô số quái vật và cơ quan đã ngăn cản mọi người tiếp cận chân tướng của mọi chuyện, thế nhưng họ cũng dần dần hiểu rõ, chân tướng đã bắt đầu hiện lên trước mắt.
Đầu game, người chơi chỉ vào đây để thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm, cứu giúp tiểu đội Bravo, đây là kịch bản thường thấy trong rất nhiều trò chơi khác, điều này khiến những người lần đầu tiếp xúc với trò chơi không cảm thấy khó hiểu. Giống như mấy người Tống Thanh Phong vậy, họ rất dễ nhập vai vào nhân vật trong game.
Nhưng càng chơi càng phát hiện ra nhiều bí mật ẩn giấu bên trong, là ai xây dựng biệt thự, những quái vật này đến từ đâu, sự tồn tại của chúng nó nhằm mục đích gì?
Mấy chữ "nguy cơ sinh hóa" (Resident Evil) bao hàm ý nghĩa gì?
Không ai biết cả!
Bởi vậy họ rất hiếu kỳ muốn biết rõ chân tướng của mọi chuyện. Giờ thấy Phương Khải sắp vạch trần ra chân tướng kẻ đứng sau, mấy người đều cảm thấy căng thẳng, hơi thở trở nên gấp gáp.
Nhưng cũng vào lúc này, Phương Khải đột nhiên nhíu chặt lông mày, dường như hắn nhận ra điều gì đó nên mới dừng lại.
Sau đó Phương Khải thoát game.
???
Sao lại thoát game vào lúc này?
"Ông chủ! Anh không chơi nữa hả?" Mọi người sững sờ.
Anh khiến chúng tôi căng thẳng như vậy xong không chơi nữa hả?
"Đúng vậy!"
Phương Khải gật đầu, mọi người đều nhìn ra sự mệt mỏi rõ rệt trên gương mặt hắn. Hắn chỉ vào đồng hồ ở góc màn hình, nhắc:
"Sắp tới lúc đóng cửa rồi."
Xem ra sau này nên đóng cửa đúng thời gian. Hôm qua Phương Khải ngủ muộn quá, cộng thêm cả ngày hôm nay liều mạng chém giết trong game khiến hắn mệt mỏi vô cùng.
Đừng thấy hắn đã đạt tới Đoán Thể đỉnh cao, cho dù là võ giả cấp bậc cao hơn cũng khó lòng gánh nổi được cường độ chiến đấu kéo dài như vậy.
Cũng may đó là ở trong game, nếu là trong hiện thực thì cường độ chiến đấu kinh khủng đó đủ khiến những võ giả cao hơn hắn mấy đẳng cấp cũng phải sụp đổ.
Hiện giờ trạng thái của Phương Khải đã tệ hơn rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân hắn rút súng ra.
Hắn cảm nhận được hiện giờ mình không đủ tinh thần lẫn thể lực để chiến đấu với một con Hunter, càng đừng nói tới chuyện đấu với Boss.
Phương Khải thở dài một hơi, xem ra chơi game không phải là không tốn sức.
"Đóng cửa? Sao lại đóng cửa rồi?" Mọi người nghe xong đều cảm thấy buồn bực.
Phương Khải chỉ tay lên tấm bảng đen, nói:
"Thời gian hoạt động của quán từ 8 giờ sáng đến 12 giờ đêm, không đóng cửa thì làm cái gì chứ?"
"…"
Mọi người đưa mắt nhìn vào góc màn hình, quả nhiên đã tới 12 giờ.
Sao thời gian trôi qua nhanh vậy chứ?
"Tối nay không đóng cửa được không?"
Trên thực tế quán net không hề có quy định cứng nhắc về thời gian đóng cửa, thế nhưng hiện giờ Phương Khải muốn đóng cửa, vì vậy lập tức lắc đầu từ chối.
Phương Khải chỉ lên tấm bảng đen, mặt không cảm xúc:
"12 giờ phải đóng cửa, tôi đã viết rõ ở trên đó."
Mấy người Lý Tịch vẫn nài nỉ:
"Anh thấy đấy, giờ có nhiều người đứng xem như vậy, không bằng anh chơi thêm một lúc nữa đi?"
"Vẫn muốn chơi?"
Phương Khải vừa nhìn quần áo đã biết mấy thiếu niên trước mặt là công tử quý tộc.
"Bình thường có ai trong số mấy người đi chơi tới 12 giờ không? Nếu không mau quay về, tôi sợ người nhà các cậu sẽ tới chỗ vệ quân trong thành báo mất tích đó."
Câu này vừa nói ra đã khiến sắc mặt mọi người thay đổi:
"Trời ơi! Đừng nói bây giờ là giờ giới nghiêm của thành Cửu Hoa chứ?"
"Chết rồi, thôi chết thật rồi, vậy giờ tôi phải về bằng cách nào?"
Lúc này Vương Thái cũng đang ở trong quán, vội vàng kêu rên.
"Ông chủ…"
Bọn họ tỏ vẻ ủ rũ, hỏi Phương Khải:
"Anh xem đó, giờ chúng tôi không thể về nhà được rồi, không bằng anh rủ lòng thương xót, để mọi người qua đêm lại đây đi?"
"…"
Phương Khải không thể nói nổi nữa, mấy thằng nhóc này muốn chơi suốt đêm trong quán luôn sao?
"Rất tiếc, quán của tôi không hoạt động xuyên đêm. Tôi thấy mấy người không giàu sang thì cũng cao quý, đều không phải người bình thường, cho dù bị lính tuần tra tóm được cũng chỉ phải nộp chút tiền phạt mà thôi. Còn Béo, riêng cậu thì có thể lên ngủ ở trên tầng."
Từ Tử Hinh vừa đứng xem ông chủ phá giải mấy cơ quan, cô cũng học được vài chiêu trò nho nhỏ, nhưng khi cô định quay lại máy thử nghiệm thì quán đóng cửa.
Từ Tử Hinh nhìn Phương Khải với ánh mắt u oán:
"Chúng tôi đứng xem ông chủ chơi cả buổi, đều chưa được chơi, anh không thể cho chúng tôi chơi thêm một chút sao?"
Phương Khải sầm mặt lại:
"Tôi không so đo chuyện mấy người lén lút học được nhiều thứ như vậy, mấy người còn dám tính toán với tôi?"
Từ Tử Hinh cáu giận giậm chân mấy cái, cô duỗi một ngón tay thon dài ra:
"Chỉ một chút thôi, đi mà!"
Phương Khải nói:
"Vui lòng chờ đến thời gian quán mở cửa."
"Anh không thích uống rượu mời, lại thích uống rượu phạt!" Vẻ mặt Lý Tịch trở nên khó coi.
"Lý huynh!"
Trước đây Tống Thanh Phong chỉ cảm thấy nơi này rất thần bí, nhưng hiện giờ cậu ta đã cảm nhận rõ thực lực của Phương Khải, không phải ai cũng có thể chạm vào người này được.
"Nghe tôi, chớ nên gây chuyện! Cậu hãy tự cảm nhận thực lực của mình đi!"
Tống Thanh Phong vội vàng ngăn cản lại.
"Thực lực?"
Những người mới tới như Lý Tịch nghe Tống Thanh Phong nói vậy thì đều ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh họ đã phát hiện ra thực lực của mình tiến bộ rất rõ.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vẻ mặt mấy người chuyển từ kinh ngạc sang chấn động, tất cả đều cảm thấy chuyện này không thể tin nổi!
Tống Thanh Phong nhìn về phía Phương Khải, nói:
"Tôi nghĩ vẫn nên để ông chủ giải thích chuyện này thì tốt hơn."
Hiển nhiên Phương Khải đã sớm ngờ tới chuyện này, hắn chỉ vào màn hình máy vi tính:
"Đó là nhờ thực tế ảo. Mọi người có thể hiểu là khi chiến đấu ở trong trò chơi, thực lực của nhân vật được tăng lên, đồng thời với quá trình đó, thực lực của mấy người cũng được tăng lên ở một hạn mức nhất định."
Hắn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục giải thích:
"Nhưng nó chỉ là ảo, vì lẽ đó nhân vật trong game có thể sống lại."
"Điều này sao có thể thực hiện được?"
Trong giây phút này, tất cả đều lộ vẻ khiếp sợ.
Chỉ riêng chuyện chết rồi vẫn có cơ hội làm lại đã quá nghịch thiên, hiện giờ lại phát hiện ra chơi trò này có thể giúp đỡ thực lực tăng tiến?
"Nhưng nếu chiến đấu quá lâu sẽ dẫn tới việc tinh thần căng thẳng quá độ, tạo thành gánh nặng lớn lên thân thể, chuyện này cũng sẽ gây ra những tác động tiêu cực lên chính mấy người."
Phương Khải là người đã tự mình trải qua chuyện này:
"Không có điều nào trong những quy định ở đây là vô nghĩa đâu."
"Thôi được rồi."
Từ Tử Hinh nhìn Phương Khải với ánh mắt u oán, cuối cùng cũng đồng ý thỏa hiệp, lưu luyến rời đi.
"Tôi nghĩ chúng ta cũng nên đi thôi."
Khi Tống Thanh Phong vẫn thèm chơi vẫn phải nói ra những câu này, mấy người Lý Tịch biết mình không thể ở lại thêm nữa.
"Giải tán, ai về nhà nấy!"
Lý Tịch ủ rũ cúi đầu, tự an ủi bản thân.
"Chỉ một buổi tối thôi mà, sẽ trôi qua nhanh thôi."
"Nhưng giờ nghĩ lại mới thấy trò chơi này quá kích thích, khiến người chơi không muốn ngừng lại." Sau khi ra khỏi cửa, Lý Tịch mở miệng đầu tiên.
"Đúng vậy đó. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ tới có trò nào chơi như vậy."
Lâm Thiệu hưng phấn nói.
"Đúng rồi, Tiểu Bình Tử, cậu chơi tới đoạn nào rồi? Đã gặp chó Zombie chưa?"
Câu này vừa nói ra, mọi người đều đưa mắt nhìn về thiếu niên nhỏ tuổi nhất này.
"Vâng."
Thiếu niên gọi là Tiểu Bình Tử kia gật đầu, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi. Cậu ta là thiếu gia con nhà giàu, nếu như gặp phải một bầy Zombie vây quanh trong thực tế, e rằng cậu ta đã sợ vãi ra quần. Nhưng trong game thì hoàn toàn khác, tuy Tiểu Bình Tử vẫn cảm nhận rõ sự đáng sợ của Zombie nhưng không cần phải sợ hãi nữa.
"Em giết được vài con."
Hiện giờ chính cậu ta cũng thấy khâm phục chính mình, đây là dũng khí cần có của một võ giả chân chính, cậu ta thầm nghĩ.
"Không tồi đâu nha!"
Lâm Thiệu cười lớn, quên mất chuyện chính mình từng bị Zombie dọa sợ tái mặt.
"Theo tôi thấy mấy con quái vật chủ quán giết mới là khủng bố."
Mấy người vừa đi vừa thảo luận:
"Hình như gọi là… Hunter phải không? Zombie chỉ có bề ngoài đáng sợ, nhưng không có cách nào sánh bằng Hunter!"
"Còn nữa, Zombie là do người biến thành."
Tống Thanh Phong nghĩ lại cảnh tượng mình bị lây nhiễm T-virus, hóa thành Zombie:
"Không biết Hunter do thứ gì biến thành?"
"Thật ra tôi không quan tâm gì mấy chuyện này, tôi chỉ hâm mộ nữ sinh kia."
Hứa Lạc oán trách:
"Quá không công bằng rồi! Mấy người có nhớ khẩu Shotgun khi nãy không? Chúng ta bị cơ quan đè chết bao nhiêu lần rồi chứ? Tôi từng dùng đủ các biện pháp cũng không lấy được, nhưng mọi người nhìn cô ta đi! Khi bị nhốt thì có người cứu, ngay từ khi bắt đầu đã có súng dùng."
"Nếu như chúng ta cũng có thứ vũ khí chết chóc đó, lại có thêm khẩu Magnum của chủ quán, tôi nghĩ đến cuối hành trình chúng ta vẫn có cơ hội sống sót."
"Tôi cảm thấy… không phải là không có cách lấy được khẩu súng kia."
Tống Thanh Phong vuốt cằm, trong mắt lóe lên ánh sáng:
"Vốn tôi cho rằng khẩu súng đó là mồi câu dụ chúng ta mắc bẫy, nhưng hiện giờ nhìn lại thì thấy thế này. Jill từng được người phá cơ quan cứu ra, vậy liệu chúng ta có phương pháp gì để phá vỡ cơ quan hay không?"
Anh một câu, tôi một câu, thời gian thảo luận võ học hàng ngày của bọn họ biến thành thảo luận Resident Evil.
***
Trong quán net, Phương Khải bắt đầu quét dọn vệ sinh trong quán. Nhờ có Vương béo giúp đỡ, mọi chuyện nhanh chóng hoàn thành.
"Này Khải Tử, cậu cho rằng tôi có lấy được khẩu Shotgun đó không?"
Sau khi dọn dẹp quán xong, Vương Thái lại nhớ tới khẩu Shotgun kia. Sau khi đám người kia đi xa, cậu ta vội vàng mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là được! Ban đầu chơi Jill dễ hơn một chút, nhưng chênh lệch giữa hai bên không quá rõ ràng đâu." Phương Khải trả lời.
Tuy rằng Phương Khải không muốn tiết lộ nhiều thông tin nhưng tâm trạng của hắn hôm nay rất tốt nên thuận miệng chỉ cho vài chiêu.
Nghe Phương Khải hướng dẫn, hai mắt Vương Thái sáng rực:
"Ý cậu là có thể tìm được một khẩu Shotgun bị hỏng trong biệt thự, thay khẩu súng hỏng này vào đó là cơ quan sẽ bị vô hiệu?"
Vương Thái vỗ tay hét lớn:
"Chiêu thay mận đổi đào này hay quá! Sao cậu nghĩ ra được vậy?"
Phương Khải khẽ mỉm cười, đáp:
"Không phải tôi tự nghĩ ra mấy thứ này, nó được viết trên một thứ gọi là 'hướng dẫn'."
"Hướng dẫn?"
Vương Thái không hiểu đây là thứ gì.