Biên giới Đại Đế Chế Đức – Cộng Hòa Xô Viết Liên Bang Nga
Người chỉ huy trưởng bước vào phòng gọi mọi người dậy. Chưa đầy hai giây sau, cả trung đội ba mươi người đứng dậy và di chuyển tới phòng thay đồ. Thời tiết tháng chín đang lạnh hơn nữa, binh sĩ đã được cấp đồ lạnh. Ngoài bộ quân phục màu nâu có họa tiết và chiếc mũ sắt được bọc vải có cùng màu sắc và họa tiết với quân phục màu xanh ô liu, thì họ cũng được trang bị áo khoác và đôi găng tay. Dù sử dụng vật liệu chất lượng thấp và rẻ tiền thì chúng vẫn có hiệu quả ít nhiều trong việc giữ ấm.
Cả trung đội tập trung trước sân doanh trại cùng với các đội khác, làm lễ chào cờ và bắt đầu hành quân tới địa điểm huấn luyện. Trên đường đi, là cảng vật tuy hoang vu nhưng lại mang nhiều phần bình dị. Những dải thảo nguyên bạt ngàn phủ kín tuyết đã làm các binh sĩ dán mắt vào dù ngày nào cũng đi qua con đường này trong suốt hai tháng qua. Sau đó họ đi qua một ngọn đồi khá cao. Khung cảnh hùng vĩ của vùng Viễn Đông hiện lên. Phía xa là những ngôi làng và những cánh đồng lúa. Phía xa còn có cả các chốt kiểm soát ở biên giới với Đức. Một ngày mới lại bắt đầu với trung đội.
Trong lúc cả trung đội tiếp tục di chuyển, người ở sau cùng đoàn vì quá mệt mỏi sau tháng ngày đày đọa bất ngờ vấp ngã và tách ra khỏi trung đội đang hành quân.
Tên của người lính đó là Kolchaksi Artuskirya. Một cậu thanh niên toát lên vẻ tươi trẻ của tuổi trai tráng, tóc đen đậm, dài đến mang tai và đôi mắt xanh nhạt.
Gần như không ai để ý tới cậu nhưng hai người áp chót đã thấy và tới hỏi chuyện. Hai người đó là Irisav và Belau. Cả hai cũng chẳng có gì khác biệt với Kolchaksi, có điều Belau có trầm tính hơn hai người còn lại.
- Sao vậy Anton? –Belau hỏi.
- Trượt chân nên ngã thôi, tôi không sao đâu, đừng lo lắng quá. – Kolchaksi ngồi dậy trả lời.
Iris ở đằng sau nhìn hai người với thái độ quan tâm nhưng chẳng nói gì.
- Vậy thì nhanh lên, ta phải bắt kịp với trung đội. – Belau trả lời như muốn thúc giục hai người.
Cả ba nhìn xuống, trung đội đi nhanh hơn họ tưởng. Lúc này cả trung đội đã đứng dưới đồi và bắt đầu luyện tập. Cả ba người một tay giữ mũ sắt trên đầu chạy thục mạng xuống dưới ngọn đồi. Cả ba đã xuống đồi kịp thời. Vị trung úy, người chỉ huy trung đội này, tên Ivan Ushakov liền mắng mỏ họ với vẻ mặt khá tức giận. Anh nói tên của ba người rồi hỏi:
- Binh nhất Anton, binh nhì Iris, binh nhì Belau, cả ba người đã ở đâu?
Hai người kia liền phân trần.
- Thưa ngài. Anton bị ngã nên chúng tôi liền chạy tới giúp cậu ta nên mới muộn ạ!
- Giúp đỡ đồng đội là rất tốt, tôi có lời khen cho hai cậu nhưng bỏ đội hình mà không báo cáo với ai là không chấp nhận được. Tôi nói với cả cậu đấy! Binh nhất Anton! Mới có vài ngày mà đã ẻo lả như này rồi!
Ivan quát một tiếng thật lớn, vị trung úy nhìn cậu binh nhất bằng ánh mắt sắc lẹm, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Người lính kia đứng từ đằng sau cúi mặt xuống, hơi run rẩy vì những tiếng mắng miếc.
- Giờ thì...cả ba hít đất sáu mươi lần rồi vào luyện tập. Nhanh lên đấy.
Sau khi nhận hình phạt, cả ba bước vào một bãi cỏ dùng làm trường bắn cùng các thành viên khác của trung đội. Họ vác theo súng trường AKM
Dòng AK của họ vẫn sở hữu những ưu điểm cơ bản của dòng súng đặc trưng, gồm độ tin cậy và khả năng hoạt động ở các môi trường khắc nghiệt. Báng súng của khẩu súng, có thể điều chỉnh dài-ngắn, phù hợp với từng người sử dụng.
Báng súng có thể được gấp lại hoặc kéo dài theo chiều dài của cánh tay, hoặc giấu dưới áo chống đạn hoặc quần áo mùa đông Ngoài ra, AK còn có thân vỏ vừa vặn với khẩu súng như thể nó được đúc liền, trên có bố trí vài chi tiết nhỏ. Tay cầm cũng được thiết kế lại theo hướng hiện đại hơn để tạo cảm giác thoải mái nhất cho xạ thủ.
Tất cả binh sĩ đều bắt đầu giãn cơ và thực hiện tất cả các bài tập khó. Ai nấy đều bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa vì quá trình tập luyện đầy gian khổ. Họ mang đôi chân của mình đi khắp mọi nơi trong bán kính vài cây sốvà mang vác những vật nặng khác nhau tới 40kg. Chắc chắn cơ thể người thường sẽ gãy vụn vì không quen với kiểu tập luyện này.
Khởi động xong là tiết mục xạ kích. Từng người lính cầm lấy súng trường và bắt đầu thực tập.
Những tiếng đùng, đoàng vang lên dồn dập. Họ bắt đầu nổ súng. Bắn hết đạn, khói bắt đầu tan, kết quả hiện ra. Kolchaksi bắn chuẩn xác với nhiều viên gần trúng hồng tâm. Hai người kia thì không giỏi như vậy, bắn vẫn trúng đích nhưng xa hồng tâm vài cm.
Sau đó họ được tập bắn tư thế chạy và đứng với mỗi lần thay đổi tư thế thì họ tiến gần hơn tới hồng tâm nhưng vẫn cách đến vài trăm mét. Độ chính xác của nhóm được cải thiện rõ rệt. Thậm chí Belau đã bắn trúng tận ba phát đạn vào hồng tâm.
Họ thực hành cả tác chiến đô thị, tập trận đột nhập và tiêu diệt khủng bố. Kolchaksi và Iris được sắp xếp thi tốc độ với nhau để kiểm tra chất lượng binh sĩ. Mọi chuyện vẫn bình thường cho tới khi Ivan quyết định tăng độ khó.
Bọn họ ngay sau khi nhận được lệnh liền lao tức tốc về phía trước, Anton nhanh chóng vượt qua những vật cản một cách dễ dàng mà không gặp bất kì trở ngại nào. Leo lên vách đá, vượt qua lãnh thổ địch để tới mục tiêu, vượt lên một tòa nhà ba tầng, thực hiện nhiệm vụ và thoát ra ngoài rồi lại chạy tiếp. Chạy được một đoạn đường, Kolchaksi tới chân một tòa tháp 3 tầng. Cậu nhảy lên, bám theo bờ tường để lên tầng hai rồi tung hai chân lên, chật vật để lên tầng ba.
Iris đuổi ngay sau cũng nhảy lên, bám vào gờ tường để lên tầng trệt rồi lại tung hai chân lên. Sau đó hai đứa trở xuống cùng lúc. Sau quá trình tập luyện đầy khó khăn đó, là màn đọ súng đầy căng thẳng giữa hai người giỏi nhất trung đội.
Kolchaksi vội vã lấy khẩu súng trường của mình ra. Báng súng trường nằm chắc chắn trong hốc vai phải. Tay bắn thì ghì chặt tay nắm báng súng, trong khi ngón tay cứ bóp rồi nhả cò súng liên tục. Khuỷu tay phía sau giúp giữ cân bằng. Má tiếp xúc vững chắc với vùng ngay trên tay nắm báng súng. Những tiếng nổ lách tách vang lên. Hai người trong nháy mắt đã hạ được toàn bộ bia tập bắn. Họ cùng nhau đồng thanh, hô lớn:
- Về đích !
- Haha, sát sao đấy.
Hú hồn thật, không ngờ Iris này lại nhanh như vậy. Chắc chắn là do chơi "đồ" rồi chứ tên này sao mà đuổi nhanh được bằng cựu vận động viên điền kinh đây chứ. – Kolchaksi nghĩ thầm
Cậu chán chường ngồi ra ghế, cố lấy lại sức lực. Nhưng chỉ vài phút sau, họ lại phải tham gia thêm nhiều bài tập khắc nghiệt. Hầu hết các binh sĩ khác của trường quân sự Alpha Rostovazk, nơi đào tạo ra quân nhân chuyên nghiệp và xuất sắc nhất nhì thế giới đều ít nhất một lần trải qua cảm giác tuyệt vọng khi bị giáo quan chửi mắng. Và Anton cũng vậy.
- Này! Binh nhất Kolchaksi! Chạy thêm chục cây nữa đi là cậu sẽ tự khắc có bữa tối ngon nghẻ như bao người khác! Xách mông lên, nghe tôi nói gì chứ? Mới có một nửa thôi!
Có sức chiến đấu mãnh liệt, bền bỉ, thích ứng với mọi chiến trường hiện đại, không lùi bước trước kẻ thù. Tấn công, đột kích chớp nhoáng và tinh nhuệ là những gì mà kẻ thù của Nga nói về học viên trường quân sự này.
Tất nhiên, đào tạo ra những con người ấy không phải là chuyện dễ dàng.
Cuộc kiểm tra bắt đầu vào sáng sớm. Màn đầu tiên là chạy trên cự ly ngắn (1,5km) hoặc vừa (3km). Ứng viên phải hoàn thành chặng chạy trong 5 phút 15 giây (đối với cự ly 1,5km) hoặc 10 phút 30 giây (đối với khoảng cách 3km). Làm được điều này, ứng viên phải duy trì được tốc độ trung bình ít nhất là 18km/h trên suốt chặng đường.
Màn kiểm tra đầu tiên này được thực hiện trong điều kiện thoải mái – trên đường chạy sân vận động, sử dụng giầy thể thao chứ chưa phải đội mũ và đi ủng lục quân để chạy trên địa hình gồ ghề.
Ngay sau khi cán đích, các ứng viên được cho thêm 5 phút để nghỉ. Nhưng trên thực tế họ thường được giao ngay nhiệm vụ thực hiện một loạt các động tác thể dục (chống đẩy, gập bụng sit up, kéo tạ, nhảy căng chi hình ngôi sao...) với các mục tiêu cụ thể và quãng nghỉ 20 giây giữa mỗi đợt.
Chạy ở tốc độ hơn 18km/h sẽ làm tăng đáng kể nhịp mạch và nhịp tim, khiến cho các hoạt động thể lực tiếp theo trở thành gánh nặng rất khó vượt qua. Nhiều ứng viên bị hoa mắt trong màn thể lực tiếp theo này.
Ở màn thể lực sau chạy, đầu tiên ứng viên phải kéo xà 20 cái. Sĩ quan giám sát sẽ kiểm tra liệu mỗi lần kéo xà đó có đúng chuẩn hay không. Nếu bạn không thẳng tay hoàn toàn và để cằm trên mức xà thì loạt kéo xà này không được tính.
Sau 30 giây, lệnh tiếp theo được ban ra là thả mình xuống và thực hiện chống đẩy 60 lần. Việc kiểm tra cũng rất kỹ lưỡng – nếu ngực không chạm đất hoặc tay không thẳng hoàn toàn thì loạt này cũng không được tính.
Sau khi nghỉ 30 giây, bạn sẽ thực hiện gập bụng ngồi lên (sit-up). Lúc này bạn có thể ngừng để thở vì không có giới hạn về thời gian. Có thể thực hiện gập bụng 60 lần theo nhịp của chính mình.
Tiếp đó là màn nhảy star jump (bật nhảy và xòe tay chân thành hình ngôi sao). Lúc này tim đã đập rất nhanh khiến bạn rất khó giữ thăng bằng và đứng thẳng chứ chưa nói đến nhảy ngay tại chỗ. Nhưng nếu bạn ngừng lâu hơn 5 giây thì ngay lập tức bạn sẽ bị coi như thất bại.
Vào cuối cuộc kiểm tra, giám khảo sẽ tính tổng điểm cho bạn. Chỉ cần thiếu một thông số nào đó là cánh cửa vào lực lượng Spetsnaz GRU sẽ đóng sầm với bạn.
Kolchaksi đây đang trải qua khóa đào tạo ấy một cách khốn khổ. Dù đáng lẽ ra cậu ta đã bị loại từ vòng đầu, nhưng nhờ có tinh thần dai dẳng như đỉa, cùng với chức vụ, ảnh hưởng của anh trai đã giữ chân cậu lại trong 1 tháng. Và điều không thể tránh khỏi, giáo quan đặc biệt chú ý tới cậu. Bài tập của Kolchaksi còn khắc nghiệt hơn rất nhiều.
- Nhanh chân lên! Đồ lề mề!
Viên giáo quan cầm theo xô nước lạnh, dội thẳng chúng vào đầu cậu tân binh đang ướt nhèm vì mồ hôi ở dưới đất, không những một, mà hai lần. Lúc này, Kolchaksi đã sức cùng lực kiệt, tới mức bản thân không biết cách nào trụ nổi mà ngã đập mặt xuống vũng bùn. Thở dốc, khuôn mặt đỏ phừng lên vì nóng. Thế nhưng cậu mới chỉ hoàn thành phần cơ bản dành cho lính Spetsnaz thường, vẫn còn nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Giáo quan không cho cậu nghỉ, xông tới mà tóm cổ cậu dậy, lôi đi rồi quăng quật chẳng khác nào món đồ hết hạn sử dụng. Cậu loạng choạng, cố dùng súng trường AKM để đứng vững. Tuyệt vọng có lẽ là chưa đủ để miêu tả Kolchaksi lúc này. Mái tóc rũ rượi che đi khuôn mặt hóp hẻo. Cậu khạc nhổ ra máu, lẩm bẩm gì đó.
- Yếu đuối đến mức không thể đứng dậy được sao? Vậy mà cũng đòi làm lính đặc nhiệm Nga. Nghĩ đi! Cảm tưởng trước mắt là hàng ngàn tên mọi mắt xanh mũi cao xem. Rồi cậu sẽ bị chúng phanh thây, kéo ruột, móc mắt mà chết. Cuộc chiến này không chỉ vì dân tộc, mà còn là vì mạng sống của cậu!
Đúng lúc chuẩn bị nhận thêm đòn đánh từ viên sĩ quan, thời gian huấn luyện cũng kết thúc. Tất cả những người có mặt thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vui sướng tột độ như vừa thoát khỏi địa ngục. Kolchaksi liếc mắt nhìn hắn với bộ dạng thảm hại của cậu mà bật cười trong lòng.
- May mắn là hôm nay có đoàn kiểm tra từ Bộ Quốc Phòng tới nên sẽ không làm khó cậu nữa. Nhưng đừng nghĩ mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây. Từ tuần sau sẽ đi vào thực chiến.
Viên sĩ quan Ivan lườm nguýt rồi cũng rời đi mà bước về phía căn tin. Kolchaksi khập khiễng đứng dậy, người đau nhức không tả được. Cậu ta tựa lưng vào bờ tường, nhìn hoàng hôn đang dẫn buông xuống trước những hàng rào kẽm gai sắc nhọn.
Sau khoảng vài tiếng tập bắn và chiến đấu, những người khác cũng mệt mỏi hệt Kolchaksi. Mọi người đi nhận đồ ăn trưa và ngồi lại với nhau ăn. Cả trung đội chia ra từng "hội kín" lớn nhỏ. Có hội chỉ có hai hoặc ba người trong khi các hội lớn có đến bảy người túm lại với nhau. Họ bàn tán với nhau về đủ thứ chuyện như tình yêu, cách bắn súng, v.v.
Kolchaksi đến việc cầm dĩa cũng chẳng làm nổi mà than thở
- Mẹ kiếp, nếu cứ tập luyện cường độ này thì chết mất.
Iris gục đầu xuống bàn, đồng tình nói tiếp.
- Thời bình mà đã vắt kiệt sức lao động thế này rồi... Không biết chiến tranh rồi khổ ra sao nữa.
- Lạc quan lên mấy cậu, còn chưa thử đọ sức với mấy tên phía Nam thì này đã là gì đâu.
Thấy hai người bạn của mình không ổn, Belau liền bật cười. Dù không xuất sắc về bắn súng nhưng sức bền của cậu ta bật hẳn.
Cả bọn vẫn đang ăn thì một chiếc xe ô tô nhỏ của ai đó có gắn cờ Bạch Vệ tiến tới, người sĩ quan xuống xe. Nói hai ba câu gì đó với trung úy sau đó đưa anh một tờ giấy rồi lại lên xe di chuyển tiếp. Vị trung úy đọc, mặt bắt đầu tối sầm lại. Đám Kolchaksi đã để ý nhưng không dám hỏi.
- Này Anton, cậu nghe được gì chưa? –Belau hỏi.
- Tôi không nghe rõ nhưng nghe được loáng thoáng anh lính nói gì đó về "hoạt động" rồi "biên giới" gì đó của đám Đức. Vả lại, vài tên lãnh đạo của chúng vừa chết trong trận khủng bố ở Kievan.
Cậu ta đáp lại, trông không mấy để tâm đến vấn đề chính trị.
- Chắc là căng rồi đây. Không biết có đánh lớn không. Điều mấy vạn quân ra đây cũng không phải chuyện đùa gì nữa đâu.
Belau nói trong khi vẫn ngồi nhâm nhi ly trà đen của mình
Khi cả trung đội đã làm việc xong, trung úy tập hợp cả trung đội lại, thu dọn quân trang và vũ khí, chuẩn bị hành quân trở lại doanh trại.
- Được rồi mọi người, có lệnh từ phía trên, chúng ta không được tập nữa. Bây giờ chúng ta sẽ hành quân về lại doanh trại. Không ai được phép hỏi gì cả. Tin tôi đi, bây giờ tôi cũng có nhiều câu hỏi với cấp trên lắm. –Vị trung úy nói với cả trung đội.
Và rồi họ hành quân về. Trên lưng là những khẩu súng trường. Đi qua cảnh xế chiều của đồng bằng kín tuyết. Thậm chí họ còn bắt gặp các lực lượng thiết giáp của quân chính quy đi từ biên giới chạy về. Những khuôn mặt của các binh sĩ vui vẻ vì họ được về nhà. Ngồi trên xe bọc thép sơn lên chữ V, trên lưng là những khẩu súng chống tăng, súng máy hoặc đạn dược. Cả trung đội không thể không nhìn với sự khó hiểu biểu lộ trên khuôn mặt của họ. Sau đó là những chiếc xe tăng T-62. Trên nó là những kí hiệu khó hiểu như một chữ, biểu trưng cho gì đó.
- Đây là lực lượng tăng thiết giáp số 41 mà người ta hay đồn thổi đây đúng không? –Một người trong trung đội hỏi. - Chắc thế. –Người ở phía trên anh ta trả lời.
Phía xa xa là những chiếc xe vận tải tầm trung và BMP. Một số thậm chí còn được gắn súng máy PKT và pháo tự động.
Về tới doanh trại và hội quân với các trung đội khác, họ tiếp tục học những lý thuyết. Rồi một ngày cứ trôi qua một cách khó hiểu như thế. Chả ai hiểu gì và tự hỏi chuyện gì. Trong phòng ký túc xá, vẫn như thế, những "hội kín" ngồi lại với nhau làm việc riêng nhưng lần này lại có vẻ nhộn nhịp hơn. Những bộ bài, cây đàn, những người ngồi trên cái giường của họ và viết thư. Bên phía góc của căn phòng, bảy người, có cả Belau, Iris và những người khác trong trung đội. Ngồi lại với nhau, đánh bài.
Lúc này trung úy vào phòng và kêu mọi người phải đi ngủ. Cả trung đội dừng những việc mà họ đang làm, thu dọn đồ đạc và lên giường đi ngủ. Trung úy đi ra khỏi phòng, vào phòng riêng của mình để làm chuyện cá nhân. Vài tiếng sau, anh hướng về phòng họp. Trong đó là những vị trung úy, đại úy và có một số đại tá ngồi lại với nhau, xem tình hình ở của quân đồn trú biên giới.
- Trung úy Ivan. Vào đi. Có vẻ là báo động giả, hoạt động không có gì nhiều. Vì thế mà quân ở quân khu V đã rút về rồi. Có vẻ những người phía trên đã đúng. Bọn chúng không muốn có chiến tranh toàn diện với ta. Nơi này đã bị tàn phá trông thấy rồi.
Vị tổng chỉ huy các lực lượng vũ trang Đức đóng ở biên giới nói với Ivan, vừa nói vừa hút điếu thuốc trông có vẻ rất lạc quan và bất cần đời.
Ngay sau khi ông ta dứt lời, một người lính biên phòng đã nói qua radio:
- Đây là chốt Barker một, đã phát hiện một số xe tăng Đức đã vượt qua mốc biên giới. Xin nhắc lại, chốt Barker đã phát hiện một số xe tăng địch loại Leopard đã vượt qua mốc biên giới. Ngài có cho phép chúng tôi nổ súng?"
- Chưa được bắn. Để xem ý định tiếp theo của đối phương. –Vị đại tá nói với người binh sĩ. - Vâng, thưa ngài.
Sau khoảng vài tiếng không có gì xảy ra, hoạt động ở bên kia vẫn cứ như thế, không có lấy một thông báo. Bỗng có một giọng nói như đang la lên qua radio:
- ĐÂY LÀ CHỐT GAMMA, QUÂN ĐỊCH ĐÃ ĐÁNH SANG BIÊN GIỚI Âm thanh của người binh sĩ la vào radio một cách chói tai, vị đại tá cho người đi báo động. Ngay sau đó, đã có những thông báo về các khu vực khác bị tấn công
- Đây là chốt Dimitri, quân Đức đã tràn sang biên giới. Súng đạn nổ khắp nơi, rất nhiều quân đã ngã xuống!
- Đây là chốt Victork, lực lượng tấn công đang bị chúng tôi chặn lại!
Các anh chuẩn bị tiếp đón khách đi là vừa.
- Đây là chốt Hurkev, vị trí chúng tôi đang bị tên lửa tấn công. Yêu cầu được hỗ trợ hỏa lực, tuyến phòng thủ không giữ được nữa!
Cả căn phòng im lặng một hồi rồi vị đại tá cất tiếng
- Các anh em, có vẻ mọi chuyện đã nằm ngoài dự đoán. Quân địch đang tổ chức tổng tấn công ta trên toàn tuyến. Như đã nghe, các chốt chặn đều đã bị xóa sổ. Dự kiến nửa triệu tên đang thảm sát và giết chóc dân thường vô tội dã man.
- Chiến tranh một lần nữa lại tới trên đất Nga. Và chúng ta là hàng phòng thủ duy nhất ở đây bây giờ. Tôi xin hỏi các anh một câu. Các anh đã sẵn sàng chưa?
Cả căn phòng vang lên câu nói "Đã sẵn sàng". Sau đó cuộc họp kết thúc cũng là lúc chuông báo động reo lên. Từ khắp các hướng Izhevsk tới Murmansk, lực lượng Spetsnaz phối hợp bộ đội biên phòng bắt đầu tản ra và tiến hành phục kích chia cắt đội hình quân Đức