Làm xong xuôi, Kolchaksi và một trung đội tiến hành thăm dò xung quanh căn cứ địa của quân. Họ men theo sông, tìm kiếm tất cả gì hữu ích. Vì họ không mang theo nước nên buộc phải lấy từ sông. Nó có mùi trứng thối và có màu xi măng nhưng bọn lính Nga vẫn uống và tự nhủ rằng hydro sunfua tốt cho thận.
Con sông đối với dân thường giống như một con suối sa mạc. Bình thường tắm rửa và uống nước ở đó rồi lấy nước để nấu ăn. Không có tên Đức nào ở vùng này và cuộc sống của cứ thế mà trôi qua bằng nhịp điệu êm đềm, lặng lẽ.
Sau đó, khi tình hình dần tệ hơn vào mùa thu, những xác chết đầu tiên trôi theo dòng. Xa hơn về phía thượng nguồn, hai chiếc xe tăng và vài xe thiết giáp đang rút lui đã rơi xuống do sập cầu. Thi thể các phương tiện bị cuốn trôi xuôi theo dòng.
Nhưng người đầu tiên lọt vào tầm mắt là một lính dù Nga bị bắt, chiếc áo khoác ngụy trang màu đen và trắng của anh ta tương phản với làn nước âm u. Quân ta kéo người ấy lại, vài sĩ quan đến đón anh ta và chở anh ta lên phía sau xe tải của họ, có đánh dấu số hiệu 200.
Nhưng nước không thể cuốn trôi hết họ, và vô số tên địch bị mắc kẹt trong những chiếc xe jeep ngoằn ngoèo. Thời tiết ấm áp và chúng sẽ sớm bắt đầu phân hủy. Tuy rất muốn đưa chúng ra ngoài vì những tử thi này sẽ trực tiếp làm hỏng nguồn nước duy nhất nhưng dòng sông quá sâu và lớn nên mọi cố gắng như muối bỏ bể.
Sáng hôm sau khi thức dậy, Kolchaksi đi đến thùng nước hàng ngày mang vào bếp. Thường thì nó trống rỗng nhanh chóng, nhưng lần này nó đã đầy. Múc một cốc ra, cậu thử uống ngụm đầu tiên, rồi nhận ra trong nước có mùi xác chết – đó là lý do tại sao không ai nay dám uống nó. Kolchaksi nhổ nó ra ngay lập tức mà đặt cốc xuống. Iris, tay bắn tỉa nhìn cậu, cầm lấy chiếc cốc, đổ đầy nước đưa cho cậu.
- Cố mà cầm cự đi, quân tiếp viện còn lâu mới tới. Ta cần thủ thêm vài tháng nữa thì mới đủ để chuyển trang bị từ Chita tới Khabarovsk.
- Nhưng thứ chết tiệt này không uống được! Còn bao nhiêu người khác nữa cơ mà! Cậu định để họ uống thứ nước chết tiệt này à?
Hai người họ chán chường đứng dậy, quay về phía những dãy núi lừng lững sau lưng. Trời cũng đang quá thu, thời tiết dần chuyển sang lạnh cóng. Phía Phương Tây do chiếm giữ thượng nguồn nên đã nắm chắc phần thắng, không lo vấn đề nguồn nước cho hay. Ngược lại thì Nga đang đối mặt với khan hiếm nước trầm trọng.
Đặt balo và khẩu súng trường xuống bàn, Kolchaksi phàn nàn với chỉ huy Ivan của mình. Đáp lại, Ivan chỉ trả lời.
- Để mà nói thì hiện tại, so sánh tương quan chưa cho phép ta tiến hành chiếm lại thượng nguồn sông Amur. Chỉ với ngần này quân, sẽ khó lòng mà phản công.
Kolchaksi, thay mặt cho bao người lính quân Nga liền thắc mắc.
- Mấy gã cấp cao muốn cả đám chết khát hay gì. Quân lính đã cạn kiệt sức lực. Một vài người còn lên cơn co giật vì thiếu nước sạch.
- Nếu tấn công lên cao điểm như vậy thiệt hại còn lớn hơn nhiều lần. Cứ đợi chỉ thị từ Bộ Chỉ Huy Chiến lược đi. Tôi cũng đang muốn hơn cả các cậu đấy.
Kolchaksi lắc đầu, đứng phắt dậy mà đi khỏi lều chỉ huy. Trong khi đó, Ivan lại phân vân trước quyết định của mình. Cấp trên muốn hạn chế thương vong nhất có thể, đồng thời chưa đề ra bất kỳ chỉ thị nào ngoài giữ nguyên vị trí. Nhưng suy cho cùng, chẳng ai đủ sức để đợi thêm ngày nào.
Quân địch đóng quân ở thượng nguồn, có hỏa lực mạnh. Trong Binh Pháp có nói, kẻ đóng quân ở vùng núi cao, cấm được đánh. Ngay cả khi binh sĩ đối phương thiếu kinh nghiệm cũng dễ dàng khắc phục. Nhưng không phải là không có cách. Cắt đứt nguồn lương thực, làm duy giảm nhuệ khí cũng là một ý không tồi cho phe tiến công. Lúc đầu địch hăng hái, song kéo dài quá vài tháng sẽ suy giảm...
Kolchaksi quay về tán trại của trung đội. Mọi người vẫn đang hoạt động sinh hoạt như thường ngày. Song, vẫn có những cuộc cãi nhau vì sự chậm trễ của quân tiếp viện.
- Bọn chó Emasakov mãi đéo thấy vác mặt ra. Anh em bị đánh đến bạc đầu mà vẫn lề mề ở Kievan. Còn cả ngàn cây số nữa mới tới thì cả lũ chúng ta chết hết gần hết rồi.
- Không phải lo, ít nhất trước khi chết, chúng ta cũng sút đít vài thằng Phương Tây. Nghe bảo ở Vladivostoka và Vodyastocka, trung bình một lính Nga đổi được năm mạng Tây.
- Mấy gã Đức Coalition Force chỉ giỏi trò lấy thịt đè người, chứ đánh đấm như hạch ấy.
Kolchaksi ngồi bệt xuống, tháo khẩu AKM ra để kiểm tra. Vẫn dính chút bùn từ trận phục kích lần trước, có lẽ không quá nghiêm trọng, cậu nghĩ. Cho đến khi xem lại ống ngắm mới thấy đã xước, hỏng nặng. Kolchaksi chẹp miệng, đành tháo ống ngắm Holo khỏi súng.
- Mẹ kiếp. Bọn chó kia làm nát cả ống ngắm rồi. Mấy cậu còn cái nào chứ? Đánh đấm mà không có thì chịu chết.
Iris đang ở một bên đánh bài với Belau liền trả lời.
- Không thằng nào ngoài cậu dùng mấy thứ vớ vẩn đó đâu. Nếu thích thì mua trên mạng ấy, vẫn có mà.
- Mua trên mạng? Cậu đùa hay thật. Chưa bị lừa đảo đã là may rồi. Muốn có luôn chỉ có ăn cắp từ quân ta hoặc Phương Tây. Mà muốn đánh cũng khó.
Kolchaksi lắc đầu, thẳng tay vứt chiếc ống ngắm xuống đất.
Đúng lúc ấy, họ chợt nghe thấy tiếng hành quân và xe bọc thép đi qua. Mọi người quay vào vị trí chiến đấu. Nơi này là một con đường có những vị trí khá trũng khá hợp làm vị trí phòng thủ. Đằng sau còn có một ngọn đồi nhỏ thích hợp để đặt súng máy và súng chống tăng. Sau khi các trung đoàn trưởng họp với nhau. Họ đã chia quân của họ theo những vị trí ấy. Chợt, họ nhìn thấy bộ đồng phục kiểu Ratnik của mình, lại thêm giọng nói chuyện của họ rất khác với Phương Tây.
Ngay lập tức, quân Nga nhào ra từ mọi hướng, chĩa mũi súng vào đoàn xe. Đối phương cũng không phải dạng vừa, lập tức khóa mục tiêu họ bằng nòng pháo 30mm. Hai bên ngắm chuẩn nhau, phát hiện đó là phe mình. Họ mới quay ra hỏi mật mã bí mật giữa các đơn vị Nga.
- Vì nền dân chủ vĩnh cửu!
Hóa ra đó là quân tiếp viện mà Bộ Tổng Tham mưu Quân Khu gửi tới. Lực lượng lính dù VDV Gorka 21.
Tiền thân của đơn vị là trung đoàn Gorka 21 của lực lượng "đổ bộ đường không Xô Viết Nga" nổi danh trong chiến tranh thế giới. Quân lính của Lực lượng Nhảy dù theo truyền thống đội mũ nồi màu xanh da trời và telnyashka sọc xanh. Ngoài việc tiến hành đổ bộ phối hợp với bộ binh, lực lượng này chủ yếu thực hiện nhiệm vụ tác chiến trong lòng địch, đối phó với các hoạt động chống chính phủ và tham gia vào các phi vụ hoạt động điệp báo khác. Lứa tuổi trung bình của họ khoảng 25 tuổi.
Được trang bị các loại vũ khí gọn nhẹ như súng AKS-74U gọn nhẹ, súng AKMT, pháo cối cỡ nhỏ, súng phóng lựu, súng bắn tỉa, kính nhìn đêm, thiết bị nghe trộm và các loại khí tài gọn nhẹ, tiện lợi và hiệu quả cao khác. Đáng nói là cả xe chiến đấu bộ binh
Sự kiện mà họ cảm thấy rất tự hào đó là được tham dự vào cuộc huấn luyện "chiến đấu – sinh tồn" hàng năm tổ chức tại Kavkaz. Trong thời gian ba tuần lễ, các lính đặc nhiệm không mang theo lương thực, không được phép yêu cầu bất kỳ sự trợ giúp nào của những người dân quanh vùng, họ chỉ có thể sử dụng cạm bẫy để bắt rắn, chuột, cá, ếch nhái và côn trùng, hái các loại tảo, nấm, rau dại để ăn cầm hơi.
Họ sống trong các hốc đá hoặc những cái tổ bện bằng cành cây, học cách tìm ra nguồn nước hoặc lấy lửa, bọ còn phải sẵn sàng trốn tránh sự vây quét của "kẻ thù." Những đợt huấn luyện như vậy đã tôi luyện họ trở thành những chuyên gia sinh tồn trong môi trường hoang dã.
Hai bên gặp gỡ nhau. Bắt tay mặt mừng. Gần 300 lính dù. Tuy nghe có vẻ khá ít ỏi, nhưng ngần này là quá đủ để tiến hành phản kích quân địch trên mọi mặt.
Chương6
Khoảng 4h chiều một chiếc trinh sát è è bay qua. Loại này chuyên môn vạch đường cho máy bay rải thảm, thường chỉ bay theo một đường thẳng. Một lúc sau nghe tiếng nó quay về. Không hiểu mấy gã bên hậu cần nấu nướng ra sao để khói bay lên, nó nhìn thấy được bèn bổ nhào xuống luôn.
Lúc ấy Kolchaksi đang ngồi trong hầm mà viết thư, chợt nghe tiếng máy bay rú và tiếng bom rít trên đầu. Cả lũ sợ rúm vó mà bỏ chạy tán loạn vào những tán cây khác nhau, chỉ mong rằng nạn nhân dec không phải mình.
- Mọi người! Nấp đi! Bọn chó kia đáp bom ấy. - Tránh ra! Mau lui vào đi!
Bom nổ làm họ điếc đặc, hơi bom phần phật thổi vào hầm cùng khói đen xịt. Nào đã hết đâu, nó quay vòng lại bổ nhào thả tiếp quả thứ 2. Không gian điên cuồng âm thanh đất đá bị đào bới đến khủng khiếp
Cả đời không thể nào quên được tiếng gào rú của máy bay và tiếng rít ghê rợn của quả bom đang lao thẳng xuống đầu mình. Lại hơi bom phần phật, lại khói xộc vào đen đến ngột ngạt. Lửa lan ra, thiêu rụi vài nhún cây.
May mà đám này cũng chỉ mang được vài ba quả bom loại 50kg. Không quá mạnh nhưng đủ để làm mấy tay như Kolchaksi kinh hồn bạt vía mà nấp sâu tít vào. Sau đó là tới cơn mưa bom bão đạn của tiêm kích F-4 Phantom Một lúc thấy yên yên, Ivan bò ra xem xét tình hình rồi quay lại gọi:
- Tất cả ra nhanh lên... Cầm xẻng theo! Nhanh!
Kolchaksi và mọi người vớ xẻng lao ra ngoài. Cảnh tượng thật tang thương. Cái hầm của vài trung đội đóng quân bị sập thành một đống, còn nghe tiếng rên rỉ trong đó. Ai nấy đều hối hả đào bới, cả trung đội 235 cũng lao đến giúp. Thế mà mấy cậu kia không ạ nào thò mặt ra, thật quá tồi tệ. Khẩn trương bóc lớp tôn lát ngoài rồi phá sườn hầm thành một lỗ hổng.
Ivan là người đầu tiên nhảy vào. Một mùi khét kinh khủng bốc ra, giống mùi chó thui. Mùi khét của tóc cháy và da người cháy. Mặt mũi Ivan đỏ lừ, ra sức bới cát dưới đầu một anh bị kèo hầm đè lên cổ.
Phải chật vật lắm suốt nửa ngày mới lôi hết được gần tám chục người ra. Tất thảy người đều bị cháy hết lông mày, khuôn mặt bị lột đi lớp da ngoài trở thành đỏ hỏn. Máu mồm, máu mũi trào ra, cát dính vào thành từng đám lem nhem. Mắt ai cũng lờ đờ, quần áo rách bươm.
Lúc này mấy cậu từ trung đội mình mới mò tới, giúp xốc nách các nạn nhân ra chỗ thoáng hơn nằm. Cậu Y tá tiêm thuốc Morphine cấp cứu cho họ. Nhìn một người nằm ngay ở cửa hầm, đang thở khò khè một cách nặng nhọc, quần áo như mớ giẻ rách, Kolchaksi biết cậu này khó mà qua khỏi. Một lúc sau thì cậu ta chết. Thế là tổng cộng năm mươi ba người chết. Còn vài người bị thương được khiêng đi viện, cũng chẳng qua khỏi.
- Cyka Blyat! Bọn chó chết!
- Mau đưa người bị thương đi cấp cứu!
Đến lúc lôi từng nạn nhân ra, cậu mới bàng hoàng khi không thấy Iris ở đâu trong đám còn sống sót. Kolchaksi cảm thấy hoang mang mà gọi tên đồng đội thật to.
Kolchaksi liều mạng tách khỏi đơn vị, đi xung quanh để tìm Iris. Và rồi, sau cỡ nửa tiếng chạy loanh quanh khu vực bị oanh tạc mới hay tin cậu ta đã chết cháy cùng với những người xấu số kia. Dù đã lao mình khỏi hầm nhưng đen đủi thay, Iris lại bị mảnh pháo cắt trúng gáy, cứ thế mà đập đầu vào tảng đá rồi chết thê thảm. Máu ứa ra, nhuộm đỏ đám cỏ bên cạnh.
Kolchaksi trườn đến gần hơn và căng mắt nhìn. Thì ra là đống lòng ruột, dạ dày, thậm chí còn thấy cả những đường gân máu trên cái dạ dày. Khi Kolchaksi ngóc cổ cao hơn còn thấy hai cái chân hất về phía trước. Cậu hiểu ngay đây là một cái xác bị bay mất nửa trên, chỉ còn từ phần bụng trở xuống. Đang vội vã bò lùi, thì khuỷu tay phải chợt chạm vào một vật gì cưng cứng. Nhìn sang, chỉ thấy hai bàn chân đi tất thò ra từ dưới một cái võng đắp. Tất này thì chỉ có quân ta thôi: dài đến đầu gối, màu rêu, chỗ lòng bàn chân. Và đó lại chính là của Belau.
Kolchaksi chết lặng trước xác của đồng đội. Chỉ vừa vài phút trước, ba người còn đang nói chuyện vui vẻ với nhau, vậy mà giờ, hai đồng đội của cậu đã tử trận thảm thiết.
Thế giới của Kolchaksi như rơi vào hỗn loạn và tràn ngập tuyệt vọng, họ cảm thấy như bị mắc kẹt trong cơn ác mộng và không thể thức dậy. Người đồng đội luôn giữ điềm tĩnh cứ thế mà ra đi quá bất ngờ.
"Làm thế nào mà điều này có thể xảy ra? Nó không thể là sự thật!"
Một cái chết đột ngột phá vỡ cảm giác an toàn của họ. Lúc ấy chỉ muốn tin rằng những người thân yêu được an toàn không bị tổn hại. Cứ vì ta cho rằng tai nạn và bệnh tật sẽ chừa người thân yêu của chúng ta ra. Do vậy, khi bi kịch xảy ra bất ngờ, chúng ta bị sốc. Toàn bộ cơ thể của chúng ta rung lên chỉ với một cụm từ duy nhất: Tại sao?
Một cái chết bất ngờ làm người ta đau khổ cùng cực. Ta không thể chối bỏ nó, không thể lý luận với nó. Dẫu biết rằng cuộc sống của mỗi người sẽ không ai giống ai...
Kolchaksi chỉ còn biết báo cho Ivan. Nghe thấy tên hai người học trò của mình đã vĩnh viễn nằm lại, sắc mặt Ivan vẫn chẳng thay đổi. Ánh mắt mệt mỏi pha lẫn bất lực của Ivan cũng đủ nói lên anh ta đã trằn trọc như thế nào suốt mấy ngày qua.
- Bọn chó... Iris, Belau... Hy sinh rồi...
Đáp lại câu nói thẫn thờ của Kolchaksi, Ivan cũng chỉ nói:
- Tôi biết. Hai người họ, tôi đã yêu cầu chôn cất cẩn thận rồi, nghỉ ngơi đi. Bây giờ tiếc thương cũng chẳng còn ích gì đâu...
Giữ nguyên khuôn mặt ấy, anh ta quay ra, bình tĩnh thông báo cho mọi người về kế hoạch mới. Có lẽ chẳng ai muốn nghe những lời kia nữa ấy mà. Cuộc chiến này đày đọa họ kinh hơn họ nghĩ. Binh sĩ Spetsnaz nhìn đám tân binh lăn lê bò toàn cũng mất sức không kém.
Giờ đây họ chỉ muốn nằm lười biếng ở chỗ nào đó yên bình một chút, tận hưởng làn gió mát, tiếng suối chảy hoặc quay về quê hương, không phải dấn thân vào tử địa như thế này. Nhưng, "sau lưng ta chỉ còn Moskva?!"
- Được rồi, mọi người... Nghe này, hiện giờ hầu hết chúng ta đều đã bị bọn khốn kia chơi xỏ một vố. Mất đi hơn 80 đồng đội, có nghĩa trong hàng ngũ hiện giờ có nội gián... Nhưng nếu cứ di chuyển thế này cũng chẳng giải quyết được vấn đề, nào bằng liều mạng một phen... Các anh em!
- Tướng Wein, kẻ đứng sau âm mưu đánh bom vừa rồi đang chuẩn bị cho kế hoạch bổ sung thêm lương thực cho căn cứ ở thượng nguồn. Đúng như kế hoạch, ta sẽ phục kích và cắt đứt lương thực của địch ngay tại đây.
Nhìn biểu cảm của Ivan, trong Rostov dâng trào thứ cảm xúc hỗn độn, nhưng cậu không thể cứ thế mà bộc lộ, đành giấu kín riêng mình.
Nói rồi, họ bắt đầu lặng lẽ hành quân đi ngang qua từng bãi chiến trường khác nhau kéo dài quanh Perm.
Trong mấy lỗ đạn đại bác, những con người xấu số căng phồng, chết trương, trong những lỗ khác rải rác hàng đống xương thịt bị trái phá tàn khốc làm cho tan nát, mất hẳn hình người.
Nơi đây, nằm ngang con đường mòn phải dấn bước leo lên, những đồ vật vụn nát tràn ngập như trên sông băng tan hoặc như trận lụt dưới bầu trời buồn thiu nặng trĩu, có một xác người nằm soài như ngủ; nhưng khác người ngủ là cái xác dán chặt mình xuống đất. Đó là một anh phụ dịch mang súp cho lính, xâu bánh đeo ở đai da, chùm bi-đông của anh em khoác vào vai anh bằng một mớ dây quai. Có lẽ mảnh đạn đại bác đã bắn thủng lưng anh mới đêm qua.
Chắc chắn bọn họ là những kẻ đầu tiên tìm thấy anh, người lính vô danh chết trong tăm tối. Trước khi những người khác tìm được anh, có lẽ thây anh đã tan nát. Kolchaksi tìm tấm thẻ căn cước của anh. Thẻ bết vào vũng máu đông lại quanh bàn tay phải anh. Cậu ghi lấy cái tên đã viết bằng những chữ máu.
Họ đến một khu vực đường mòn khá rộng, vừa đủ cho xe tăng và xe bọc thép đi ngang qua. Do dự đoán sai, lần này, nhằm phòng tránh thất bại, quân Nga sẽ dùng hỏa lực cực mạnh để tập kích. Mạnh nhất là một chiến xa T-62. Nó được gọi là Tiger, có đầy đủ giáp phản ứng nổ ở hai bên sườn xe.
Theo đúng kế hoạch, ta sẽ dùng xe tăng đánh phủ đầu, quân lính rồi sẽ lao ra, chặn đường rút của địch. Nghe khá đơn giản, nhưng nếu thành công, việc bắt sống tướng Wein và cắt đứt lương thực sẽ thành công bước đầu.
Trong lúc ngồi nghỉ ngơi và dàn xếp trận địa, họ, những người lính quá thanh niên, chậm rãi rút những túi đựng thuốc lá ra. Và anh em có những cái túi bằng da hoặc bằng cao su mua ở hiệu. Đó là số ít. Ivan móc thuốc lá ở chiếc bít tất, mé trên thắt bằng một sợi dây. Những gã khác phần lớn dùng túi bông chống hơi ngạt làm bằng một thứ vải không thấm nước, rất tiện để bảo quản thuốc râu ngô hay thuốc hảo hạng. Lại có những gã vét thuốc ngay trong túi áo ca-pốt.
Những gã hút thuốc ngồi vòng tròn, khạc nhổ ngay ở cửa ra vào hầm, nơi đa số anh em bán trung đội ở, và nước bọt vàng khè chất nicotin làm ướt sũng chỗ anh em thường đặt tay và quỳ gối khi gập mình lại để ra vào.
Mang theo tâm trạng của kẻ chẳng còn lại gì, cậu ta gạt chốt an toàn của khẩu AKM, ánh mắt tối sầm lại. Hơi thở nặng trĩu nhưng cũng tràn ngập sát khí. Và cậu hiểu, nếu mình không chết ở đây hôm nay, Belka sẽ càng gần hơn với cửa tử...
Vài phút sau, khi đoàn xe đã đi vào trận địa mai phục, Ivan lãnh đạo liền bắt đầu trận đánh. Anh cho kích nổ bãi mìn đã đặt từ trước, dễ dàng xóa sổ đoàn xe chở binh lính, thiêu rụi chúng trong nốt nhạc.
Đơn vị đầu tiên giao tranh với địch là tiểu đoàn 2, trung đoàn 1 xe tăng của thiếu tá Ivan Ushakov. Hai lực lượng thiết giáp gặp nhau trong 1 vùng rộng 500m và sâu 1 km. Trong trận đánh ác liệt kéo dài 3 giờ đồng hồ, Nga cùng các đại đội xe tăng của mình đã diệt được 40 xe tăng địch.
Vài phút sau, khi đoàn xe đã đi vào trận địa mai phục, Ivan lãnh đạo liền bắt đầu trận đánh. Anh cho kích nổ bãi mìn đã đặt từ trước, dễ dàng xóa sổ đoàn xe chở binh lính, thiêu rụi chúng trong nốt nhạc.
Đơn vị đầu tiên giao tranh với địch là tiểu đoàn 2, trung đoàn 1 xe tăng của thiếu tá Ivan Ushakov. Hai lực lượng thiết giáp gặp nhau trong 1 vùng rộng 500m và sâu 1 km. Trong trận đánh ác liệt kéo dài 3 giờ đồng hồ, Nga cùng các đại đội xe tăng của mình đã diệt được 40 xe tăng địch.
Bãi chiến trường rộng nửa cây số vuông giờ trở thành 1 nghĩa địa xe tăng
Những chiếc T-62 của đại đội 13 bắt đầu tiến công bên sườn trái, nhưng lính bộ binh cơ giới đã không thể vượt qua được. Những cỗ xe tăng to lớn xông qua những bụi cây và hàng rào. Bất ngờ từ trong rừng ùa ra 1 đợt sóng của 60 xe tăng địch. Các xe tăng Đức vượt qua đội quân Nga đi tiên phong và xông về hướng những cỗ T-62. Khoảng cách rút dần từ 100, 50 rồi 30m. Quân ta chống trả tuyệt vọng. Bốn xe tăng bị bắn gục.
Xe của Ivan đã 2 lần trúng đạn. Điện đài viên bị thương ở bắp tay. Máu của anh bắn cả sang các đồng đội. Đạn dược phát nổ, bình nhiên liệu nổ tung khắp nơi.
"Cự ly 300, hướng 3 giờ!" Ivan hô khi phát hiện 1 chiếc vừa chui ra từ mấy lùm cây. Chiếc xe tăng địch dừng lại, nòng pháo của nó quay về hướng cỗ T-62.
Pháo thủ phản xạ rất nhanh và đã bắn kịp trước khi chiếc xe tăng có thể thu cỗ T-62 vào kính ngắm. Phát đạn trực xạ đã thổi bay tháp pháo chiếc Leopard. Con cọp tiến lên, dừng lại và bắn sau đó quay qua hỗ trợ cho 1 đồng đội đang gặp trục trặc. Nhiệt độ bên trong xe đã lên đến 60 độ C. Không khí đậm đặc mùi thuốc súng, mồ hôi và máu. Ivan và những người lính biết rằng chỉ cần mất tập trung lần nữa hay sai sót trong phút chốc cũng sẽ phải trả bằng mạng sống.
Sự bình tĩnh của Ivan đã noi gương cho mọi người và giúp họ giữ vững. Anh dõng dạc ra lệnh, vượt qua và cứu thoát đồng đội trong những tình huống vô vọng. Có vẻ như anh xuất hiện ở mọi nơi. Lúc này không thể thoát khỏi trận đánh và quay về tuyến xuất phát được nữa. Trận đánh sẽ có kết cục cay đắng.
Ở cự ly gần, pháo của Leopard có hiệu quả chết người, ngay cả đối với những xe T-62 có giáp phản ứng nổ. Trên khắp bãi chiến trường, các xe tăng vỡ tan tành khi đạn dược bên trong phát nổ, tháp pháo bay tung, quay vòng trong không khí như thể đồ chơi vậy. Khắp nơi là khói, lửa,những tiếng la hét và những người lính bị phỏng, quần áo bốc lửa đang loạng choạng bước.
Chỉ có một sự chọn lựa trong tình huống này. Mình hoặc nó!
Bất ngờ, cứu tinh của quân Nga xuất hiện trên chiến trường, đó là thiếu tá Rudel và những chiếc Mikoyan của anh. Những chiếc máy bay bổ nhào xuống ném bom vào những mục tiêu, đại bác của chúng khạc lửa. Xe tăng Đức phát nổ dưới cơn bão lửa trút từ trên trời xuống. Rồi máy bay Me 262 bay tới đánh chặn những chiếc Il-2 và bắn hạ gần chục chiếc. Cuối cùng thì máy bay tiêm kích loại Mikoyan cũng tới và trận không chiến khốc liệt bắt đầu.
Kolchaksi đứng núp ở dưới hầm, những bộ mặt xếp hàng sát mặt đất, đưa mắt nhìn sáng cái miền đầy rẫy những hình thù ma quái, chói lòa và hung dữ trong cảnh đồng đất bị trời đè bẹp.
Kolchaksi trông thấy một viên đại bác nổ ở trên mặt đất, tung đất cát và các mảnh vụn lên trong một đám khói tóe ra như cái quạt xòe. Có thể nói đó là một ngọn núi lửa phá nứt đất phun ra một cách khủng khiếp những thứ tích từ trong lòng trái đất.
Chung quanh tiếng ầm ầm như dưới địa ngục. Người ta có cảm giác kỳ lạ sự điên cuồng của tạo hóa càng được tăng cường liên tục mỗi lúc một cao. Cơn phong ba đủ các thứ tiếng nặng chình chịch, tiếng hò reo điên cuồng, tiếng rú quái vật đang trút xuống mặt đất phủ đầy những đám khói xơ xác, ở chính mặt đất đó quân Nga đứng vùi đến cổ, và hơi đạn nổ làm chao đi chao lại như một chiếc tàu.
Nhưng họ đứng đó, dùng đủ thứ để giết chết đám con nít Đức còn trẻ măng hơn mình. Đám đạn chống tăng còn hiệu quả hơn so với lời quảng cáo. Chỉ với một viên đạn, họ đã tiễn con lợn lòi sắt trước mắt về với cát bụi!
Một xe bộ binh M113 quay ra tỉa chết vài người lính ở chỗ Kolchaksi. Cậu càng bò lùi nhanh hơn nữa. Nhưng chỉ cách chỗ đó chừng 7-8 mét, cậu đã đàng hoàng ngồi dậy, lục lọi mấy cái ba-lô vứt chỏng trơ quanh đó, xem có thứ gì nổ được không. Chỉ vài ba quả lựu đạn, không có gì đáng kể cho hay.
Kolchaksi tuyệt vọng cầm lấy, ném về phía trước trong bất lực. Vụ nổ gần như chẳng hề hấn, ngược lại, Anton còn bị quân Đức bắn trọng thương. Một cậu lính bỗng từ đâu xông ra với khẩu RPG, chĩa nòng về phía xe thiết giáp. Nhưng chưa kịp nổ súng, cậu đã hứng trọn ba viên 30mm, chết bất đắc kì tử. Cơ thể bị bắn nát bét đến biến dạng.
Khi Kolchaksi lồm ngồm bò tới, toan giật khẩu súng chống tăng, cậu ta bị trúng thêm vài viên vào chân rồi hét toáng lên. Bất thình lình, chiếc T-62 quay nòng ra, bắn một phát đạn xuyên giáp Uranium nghèo, kết liễu con lợn lòi trước mắt Kolchaksi ngay lập tức.
Quân Nga kéo ra, tiến hành phản công quyết liệt. Phía Đức hoảnh loạn bỏ chạy về phía sau, nhưng chúng không ngờ nơi đó đã đầy rẫy những bãi mìn. Quân địch chết vô số kể, như ngả rạ. Chúng chạy thành đàn, thật thảm hại so với những lần trước. Quân ta cứ vậy mà đánh tỉa tới trung đội cuối cùng.
Đến chập chờn tối, toàn bộ quân Đức đã bị xử gọn và bắt sống, trong đó có tướng Wein. Gã ta bị đám lính Spetsnaz bắt giữ, đánh đập thừa sống thiếu chết. Ông bị lôi cổ ra khỏi xe, kéo lê trên đường. Quân Nga hò reo kinh hoàng, ăn mừng trước thắng lợi đẫm máu của họ.
- Mày đây rồi! Con chó, chuẩn bị ăn cứt đi là vừa! - Nằm ngay xuống đất, bọn mặt khỉ thân người!
Ivan nhảy xuống từ xe tăng, trong tiếng ăn mừng của quân sĩ Nga. Trong khi đó, tướng Wein giờ đây đang cúi gằm mặt xuống, lo lắng liệu mình có bị giết tại đây hay không. Vệ sĩ của Ivan hắng giọng mà quát:
- Thằng khốn, nhìn mặt bọn tao đi, biết người này là ai chứ?
Tướng Wein lúng túng trả lời bằng thứ tiếng Đức thật khó nghe.
- Không... Không biết... Chờ đã, là Ivan Ushakov?
Ivan bật cười khi thấy đối phương gọi tên mình. Anh ta liền trút toàn bộ tức giận của không chỉ mình mà là toàn bộ anh em bấy lâu nay lên gã bằng cú đá trời giáng vào mặt. Wein đổ gục ngay lập tức, hộc ra bãi máu, dọa đám tù binh phía sau kinh hồn bạt vía. Mọi sự hi sinh đều là do hắn gây ra, Ivan nghĩ.
Anh dùng lực, đấm túi bụi vào mặt hắn, sau đó lấy dao cắt đi lá cờ Đức lấm lem bùn, tống thẳng vào cổ họng tên lãnh đạo. Gã ta kêu gào nhục nhã và thảm hại. Trừng trừng sát khí, Ivan đưa mắt nhìn gã, chửi rủa bằng thứ ngôn ngữ nguyền rủa nhất có thể.
- Nghe cho rõ đây, mấy thằng não lợn chúng mày. Tao là Ivan Ushakov. Tao đã tận mắt chứng kiến mọi hành động ghê tởm của bè lũ Giải Phóng Quân chúng mày. Từng thằng chúng mày đều chó chết như nhau. Quê hương mày ở đâu? Đồ óc lợn?
- New Atlantaca...
- Vậy thì tao sẽ thiêu rụi cái thành phố chết tiệt đó bằng mọi thứ. Không quân, thiết giáp, bộ binh Nga sẽ nghiền nát Đức. Tới lúc đó mày sẽ biết địa ngục là ra sao.
Sau đó, Ivan rời đi, để mặc đám binh sĩ thỏa sức hành hạ tên tể tướng. Kolchaksi, người đầy vết máu loạng choạng bước tới. Cậu ta cầm khẩu AKM rồi bất chợt bóp cò, tiễn tên tướng địch về chầu trời...