Chereads / The New Order 1959 - 1979 / Chapter 5 - Chương V

Chapter 5 - Chương V

Trận chiến kết thúc, đơn vị của Kolchaksi sau đó nhanh chóng được quân Ngan tới và giải vây thành công. Hầu hết mọi người đều bị thương nặng, một số đã rơi vào hôn mê. Nhưng chiến tranh vẫn kéo dài. Ngay tại chính Đức còn đang bạo loạn và nổ ra nội chiến khi lực lượng thân Ngan đã xâm nhập và kích động quần chúng. Đây là cuộc chiến vì sống còn của hai dân tộc khác nhau. Nhưng người chết lại không chừa một ai khác.

Belau và Iris. Hai người họ đã tử vong trước mặt Kolchaksi, khiến cậu chỉ còn biết nép mình vào một góc trông thảm hại đến đáng cười. Kolchaksi lòng đau như cắt. Trên đời không có gì là mãi mãi, chỉ có duy nhất một thứ không bao giờ thay đổi đó là sự đổi thay. Cậu đã không đổi thay, vẫn nghĩ họ sẽ ở lại mãi.

Kolchaksi không biết phải trải qua chuyện này thế nào. Làm thế nào để quên những kỷ niệm đẹp mà cậu đã có với hai tên bạn thân kia? Nghĩ đến cảnh người chết không phải là mình, cậu lại thấy thất vọng hơn. Cậu không biết phải làm thế nào nữa? Chỉ có tự trách và hối hận. Anton cảm thấy khó thở lẫn tức ngực. Vẻ đượm buồn vẫn trên khuôn mặt cậu ta, cảm giác mình tồn tại trên cõi đời này thật vô vị, nỗi nhớ cứ xen lẫn nỗi đau.

Những đám mây khói dày đặc cuộn tới lũ lượt, sẵn sàng xóa sổ bất cứ thứ gì cản đường chúng. Bóng tối đã và đang bao trùm khắp không gian, chậm rãi nuốt chửng toàn bộ vạn vật. Tia ánh nắng cuối cùng đã không còn... Không hề báo trước, dòng nước ồ ạt đổ xuống thành phố.

Thành phố hậu phương vẫn trong nhịp sống hối hả, mặc cho những giọt trĩu nặng đang đổ xuống tựa thác. Không khí lạnh sống lưng bủa vây từng người đi đường. Những âm thanh tổng động viên quân lính, âm thanh tuyệt vọng của người mẹ mất con, xen lẫn vợ mất chồng... Như mọi khi..

Một người thanh niên đang lặng lẽ bước dưới cơn mưa ấy, mệt mỏi và tuyệt vọng.

Bước vào trong quán rượu với tâm trạng thẫn thờ, đầu tóc rối bời, quần áo kệch cỡm đến hài hước, Kolchaksi chẳng nói chẳng rằng đi đến quầy tiếp tân, lấy thẳng một chai Vodka. Vị bartender cũng hiểu cho cậu. Bởi đây không phải lần đầu anh gặp trường hợp như này. Ai cũng chọn Vodka và loại rượu nặng nhất, để quên đi cơn sầu não.

Kolchaksi chọn chỗ ngồi, khổ sở tống thứ chất lỏng sặc mùi cồn vào trong người. Hương vị tệ khủng khiếp, nhưng cũng thật đáng. Hẳn đây là thứ sinh ra để dành cho cậu, một kẻ thất bại. Sau cùng cũng chỉ là con tốt thí cho kẻ khác mà chẳng nhận được gì. Hay đúng hơn, yếu đuối.

Cậu không có gì nổi bật so với những người khác. Sức chiến đấu lẫn trí thông minh, tất cả đều dễ dàng bị vượt qua. Ngay cả khi cậu cố gắng hết sức, bản thân vẫn chẳng là thá gì. Nhìn vào chị cậu, Svetlana hay anh Vasilyevich, bọn họ đều là những người có đóng góp to lớn với Đảng, còn cậu?

Và cả cảm giác hối hận khi cậu thẳng thừng từ chối gia nhập khối chính trị mà lại quay thẳng vào quân sự. Ngu dốt, cậu vẫn nghĩ thứ sĩ diện hão huyền đó có thể làm mọi người ấn tượng về cậu. Hài hước! Vì thế mà hai tên ngốc kia mới đi theo mà chết thảm hại.

Rồi cậu sẽ đối mặt với phụ huynh của những con người kia ra sao? Tội lỗi này liệu có ai tha thứ? Rốt

Trong lúc cậu đang đắm chìm vào những suy nghĩ tiêu cực, thậm chí cả nghĩ tới tự kết liễu cuộc đời thảm hại của mình, thì từ đâu, một người con gái độ hai mươi tiếp cận cậu, thậm chí còn khoác vai nom rất thân mật.

Cô ấy là một cô gái đặc biệt, cậu lờ mờ nghĩ. Vừa mang vẻ đẹp của Tây Quốc lẫn Bắc Quốc. Khoác lên mình bộ váy đen tuyền, khoác ngoài là chiếc măng tô dài màu da nhạt

- Sao lộ liễu vậy? Chiến hữu. Anh biết luật lệ khi tham gia lực lượng tình báo và Spetsnaz là luôn luôn ẩn thân mà? Anh ổn chứ.

Nghe thấy giọng của một người con gái đang nói với mình, cậu cũng chẳng buồn quan tâm đó là ai, thẳng thừng gạt tay cô ấy khỏi vai mình.

- Thế này mà cô cũng nghĩ là ổn nữa hả? Đời tôi sắp xuống lỗ rồi.

Người phụ nữ lạ mặt bật cười, vỗ vai mà nói.

- Chưa đâu, có lẽ do anh quá tiêu cực mà thôi. Bản thân tôi đây cũng đang gặp khó khăn mà?

- Cô không hiểu đâu. Tôi thất bại ở đủ thứ. Áp lực cũng từ đủ thứ. Thật lòng mà nói, bản thân tôi chẳng có gì nổi trội, chỉ luôn thất bại. Mà thất bại suốt thì sống sao chứ? Đi chết đi cho rồi. - Đã vậy còn kéo theo đồng đội tử trận nữa.

Kolchaksi nói trong cay đắng. Cậu nốc thêm cốc rượu nữa, khuôn mặt cậu bây giờ đã đỏ ửng vì độ nồng của thứ thức uống này. Anh liếc mắt nhìn sang người con gái đang cố an ủi mình, biết cô làm cùng đơn vị Đặc Khu Tình Báo, chung với anh Klaus nên cũng khá bất ngờ. Người con gái ấy có lữ cũng trạc tuổi anh.

- Không nặng nề như anh nghĩ, nếu như tham gia được Spetsnaz mà kém cỏi thì tôi không biết xuất sắc là sao nữa. Anh nên biết, vào được đây không phải là công việc dễ dàng gì. Ngay từ đầu, khóa tuyển chọn đã khắc nghiệt gần chết rồi. Bên tình báo chúng tôi còn không điên rồ tới vậy.

- Mà, anh là Kolchaksi thuộc đơn vị Gấu Xám 33 đã chiến đấu một mình ở Perm với hàng vạn đại quân Đức, thậm chí bắt sống tướng địch?

Kolchaksi tuy hơi dính chút men rượu bỗng sững sờ khi cô ta có thể biết chính xác được quá khứ trước đây của anh. Một quá khứ mà theo anh là không mấy vẻ vang cho lắm. Kolchaksi cảm giác ngứa ngáy khắp người. Thật tình cờ, hai người đồng đội trước đây chết cũng bởi cậu lười biếng làm nhiệm vụ chuyển đạn.

- Không huy hoàng lắm đâu. Chuyện cũng qua rồi. Nhưng sao cô biết chuyện đó?

- Không có gì là tôi không biết. Tình báo mà, đến danh sách những thành viên lẫn hồ sơ tôi đều xem qua cả rồi.

- Ghi nhớ hẳn là dễ với các cô lắm nhỉ? Tôi cũng phải sợ đấy

- Đặc tính của tình báo mà. Nếu không điên thì sao các anh phục tùng được? Đám Spetsnaz chỉ mạnh về thể chất thôi, vẫn nhát chết bọn tôi.

Quả nhiên, Kolchaksi cũng khá e ngại cô ta. Anh Vasilyevich từng nói rằng, nếu đối đầu với cục tình báo thì chỉ còn đường chạy thoát thân. Bởi bạn sẽ chết bất đắc kỳ tử. Kẻ thù biết mọi thứ về bạn, mọi điểm mạnh lẫn yếu. Biết phải tránh né những gì và khắc chế ra sao. Mặt cậu có chút tái nhợt. Để xoa dịu cậu, cô gái kia lấy ra từ túi áo măng tô một bản giấy tùy thân tạm thời.

- Vera Chitovalya. Đặc Khu Tình Báo 1, đơn vị số 9, chuyên phụ trách các công việc liên quan đến chiến tranh và chống khủng bố. Xin lỗi vì đã dọa anh sợ.

- Cơ mà, rốt cuộc chuyện gì đã khiến anh ra nông nỗi này?

- Nhiều chuyện lắm, đủ thứ ấy. Cô không hiểu đâu, chuyện tình yêu bọ xít, công việc thôi... Tôi là kẻ thất bại, nếu cô muốn tán tỉnh thì tìm ai khác đi. Tôi chết quách cho rồi.

Kolchaksi cười toe toét trông thật thảm bại. Tay cậu vô thức tạo thành khẩu súng chĩa vào thái dương. Có lẽ việc cậu muốn kết thúc mạng sống của mình ngay tại đây. Vera quay ra nhấp nhi chút rượu Vodka, cay đắng mà nói.

- Đừng làm việc đó, lãng xẹt lắm. Anh cũng đừng đau buồn quá. Người chết không thể sống lại. Và những người đồng đội cũng chưa phải tận thế. Anh phải chấp nhận thôi. Và những người kia cũng đâu muốn anh ra nông nỗi này.

- Cô đã trải qua cảm giác này chưa

- Nhiều là khác. Nhưng rồi tôi vẫn nhận ra cuộc đời đâu tệ như ta nghĩ, vẫn còn quá trẻ để chết mà.

Nói đến đây, Kolchaksi liền đứng phắt dậy mà bước ra ngoài ban công một mình. Ngoài trời, cơn mưa vừa nãy vẫn đang ào ào đổ xuống không ngớt mà giờ đã hửng sáng hơn. Tiếng những hạt mưa cuối cùng còn đọng lẽ khẽ rơi như làm lòng của cậu thêm rối rắm hơn bao giờ hết. Vera cũng đứng dậy, như chuẩn bị rời đi. Cô không quên để lại danh thiếp cho cậu, thậm chí còn dặn dò

- Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Như con mưa rào này ấy, chỉ một lúc rồi sẽ qua. Anh cần mạnh mẽ mà vượt lên. Chỉ có vậy mới bảo vệ được người mà thật sự trân trọng bản thân mình.

Vera rời đi, Kolchaksi ở lại cũng ngầm hiểu ra điều gì đó. Có lẽ Vera nói cũng chẳng sai, cuộc đời vẫn chưa đáng để kết thúc như bây giờ. Cậu vẫn còn người nhà, vẫn còn quê hương này... Cậu tự đập đầu mình vào tường cho tỉnh rượu. Hóa ra tửu lượng cậu cũng kém. Kolchaksi sau đó cũng ngất đi vì chóng mặt. Chủ quán thấy vậy cũng tới mà đắp chăn cho anh.

Bây giờ, đâu đâu cũng la liệt những cựu chiến binh đang trầm cảm hoặc mắc các chứng bệnh tâm thần vì chiến tranh. Ít nhất, họ vẫn đáng được tôn trọng. Chiến đấu với quân thù mạnh gấp bội về hỏa lực lẫn quân số. Trung bình một tháng có tới 20000 quân tử trận.

"Slava Rossiya. Tôi là Tổng thống Aleister Alexeitov, hỡi các công dân và chiến hữu ngày đêm chiến đấu trên khắp các mặt trận. Bè lũ Phát xít vừa điều động hơn vạn quân chuyển hướng sang chiến trường, tình hình chiến sự cũng đang có những chuyển biến hết sức thất thường. Đất nước đang đứng trước nguy cơ diệt vong. Nhưng tôi tin rằng, chúng ta sẽ toàn thắng. Thiết quân luật sẽ bắt đầu được ban bố ngay sau hôm nay.

Sáng hôm sau, Kolchaksi lờ mở tỉnh dậy, thấy bản thân mình vẫn đang ở quán bar, bên cạnh còn có không ít những binh sĩ Kuznet cũng đang thao thao bất tuyệt như cậu. Anton lắc đầu, đành đứng dậy toan trả tiền rượu lẫn tiền ở lại qua đêm cho chủ quán. Nhưng người đàn ông già cằn cỗi lại từ chối, nói.

- Cậu nên dùng số tiền này để làm những việc quan trọng hơn. Việc tôi cho các cậu qua đêm sao bằng được việc các cậu ngày đêm bảo vệ đất nước khỏi tụi giặc ngoại xâm đó.

Anton có chút ngượng ngùng, tuy vậy vẫn vui vẻ chấp nhận. Phải rồi, cậu là người đã bảo vệ họ mà... Cậu đi ra đường, hít thở bầu không khí trong lành lạ lùng sau cơn mưa rào. Kolchaksi rảo bước trên con đường về nhà, chấp nhận tất cả những thiệt thòi của mình.

Cậu đi tới nhà hát, nơi mà những người lính và gia đình thường lui tới hồi còn nhỏ.

Nhà hát ở đây là một biểu tượng văn hóa và nghệ thuật của Belka. Với hơn 200 năm lịch sử, nó được coi là một trong những nhà hát lớn và danh giá nhất thế giới.

Nhà hát nằm ở trung tâm thành phố Perm, gần Quảng trường. Với kiến trúc hoành tráng và kiểu dáng cổ điển, nó thu hút sự chú ý với các tòa nhà được trang trí chi tiết và một bầu không gian sang trọng. Nhà hát Bolshoi nổi tiếng với sự biểu diễn các vở kịch ballet và opera cổ điển.

Các vở diễn tại Bolshoi được thể hiện bởi các nghệ sĩ tài năng, từ ca sĩ opera, nhạc công cho đến các vũ công ballet hàng đầu . Những vở diễn tại Bolshoi thường được sản xuất với sự cầu kỳ và tốn kém, với sự kết hợp hoàn hảo giữa âm nhạc, diễn xuất, thiết kế và trình diễn.Ngoài các buổi biểu diễn chính, nhà hát Bolshoi cũng có một trung tâm nghệ thuật đào tạo, nơi đào tạo và nuôi dưỡng các tài năng trẻ trong lĩnh vực ballet và opera.

Tuy trước đây Anton không mấy thích thú với những thứ này, nhưng bây giờ lại cản thấy bình yên khi ghé qua nhà hát. Kolchaksi vất giác ngước mắt nhìn lên. Đó là một cô gái có gương mặt rất quen với cậu, như đã từng gặp.

Cô gái kia khi thấy Kolchaksi chỉ nhẹ lắc đầu, hiển nhiên để ra hiệu cho anh phải đi theo mình. Thoạt đầu anh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn vào tấm thân thanh mạnh uyển chuyển trước mặt anh với chiếc thắt lưng đỏ buộc đủ chặt để lộ đường cong của bộ hông, mặc cảm tự ti đè nặng tim anh.

Ngay bây giờ anh tưởng chừng cô gái vẫn có thể chùn mình rút lui nếu cô ngoảnh mặt lại nhìn anh. Không khí êm ả và sắc xanh của lá làm anh nản lòng. Đã rồi, trên đường rời nhà ga, nắng xuân đã làm anh cảm thấy mình héo hắt dơ bẩn, đúng một động vật nội thất với lỗ da thấm bụi bồ hóng. Anh chợt nghĩ rằng cho tới nay cô gái chưa bao giờ nhìn thấy mình ngoài trời dưới ánh sáng ban ngày. Cô gái ấy nhanh chóng biến mất, khiến Kolchaksi có chút bối rối mà đuổi theo.

Nhưng không kịp... Kolchaksi bị lạc tại một khu phố.

"Các đồng chí !" Một giọng hăng trẻ hét. "Chú ý ! Các đồng chí ! Chúng tôi có tin vẻ vang cho các đồng chí. Chúng ta đã thắng trận sản xuất ! Bản thống kê đầy đủ mới hoàn thành về mọi loại hàng tiêu thụ cho biết mức sống đã tăng lên không dưới 20% so với năm ngoái. Trên khắp Nga sáng nay đã xảy ra nhiều cuộc biểu tình tự động không kìm hãm nổi, dân lao động đã bước ra khỏi sở và xưởng rồi mang biểu ngữ hành diễn khắp đường phố để nói lên lòng biết ơn Đảng đã ban cho chúng ta đời sống sung sướng mới nhờ tài lãnh đạo sáng suốt của Đảng. Đây là một vài con số đã được bổ sung. Thức ăn —"

Câu "đời sống sung sướng mới" được nhắc lại nhiều lần. Đó là câu được chuộng nhất gần đây của đám yêu nước cực đoan. Kolchaksi bị thu hút bởi tiếng kèn gọi và há hốc mồm trịnh trọng ngồi nghe những câu xây dựng chán ngắt. Anh ta không hiểu nghĩa những con số nhưng ý thức rằng chúng tất phải là một mối gieo mừng.

Anh chàng đã lôi ra một ống điếu to dơ dáy đầy nửa thuốc cháy đen. Với khẩu phần thuốc lá độ một trăm gam một tuần, ít khi nhét được đầy ắp ống điếu. Kolchaksi hút một điếu thuốc lá Chiến Thắng được anh cẩn thận cầm ngang. Khẩu phần mới ngày mai mới được bắt đầu phát mà anh chỉ còn có bốn điếu. Hiện anh khép tai với tiếng động ngoài xa để nghe những điều tầm phào tuôn ra từ máy truyền hình. Hình như có cuộc biểu tình cám ơn đã tăng khẩu phần ăn lên hai trăm gam một tuần. Nhưng mới chỉ hôm qua, anh ngẫm, có bố cáo khẩu phần bị giảm xuống hai mươi gam một tuần.

Làm sao dân chúng có thể nuốt được sự thay đổi sau chỉ có hai mươi tiếng ? Vậy mà họ nuốt được. Dân đen nuốt nó dễ dàng với sự đần độn của con vật. Con người không mắt ở bàn bên nuốt nó một cách cuồng tín, say mê, với một sự dữ dội thèm muốn lùng bắt, tố cáo và hóa hơi bất cứ ai gợi ý tuần trước khẩu phần là ba mươi gam. Cả vài người cũng thế, nhưng một cách phức tạp hơn, bao hàm ý đôi. Như vậy chỉ có một mình anh là có trí nhớ ư ?

Những con số thống kê hoang đường tiếp tục đổ ra từ máy truyền hình. So với năm ngoái có nhiều thức ăn hơn, nhiều quần áo hơn, nhiều nhà cửa hơn, nhiều đồ đạc hơn, nhiều xoong chảo hơn, nhiều dầu hôi hơn, nhiều tàu thủy hơn, nhiều trực thăng hơn, nhiều trẻ sơ sinh hơn, thứ gì cũng hơn trừ bệnh tật, hình sự và chứng điên. Năm này sang năm khác, phút này sang phút khác, mọi người mọi vật ù ù lên cao.

Kolchaksi tự hỏi, liệu những số liệu này là thật hay giả? Bởi, chiến tranh đang tàn phá nền kinh tế của quốc gia ngày một khủng khiếp. Sẽ khó lòng mà tăng vọt lên như vậy? Liệu Đảng có đang nói dối? Hay chính anh đang bị lừa gạt trong cuộc chiến này?

Đến tối, khi về đơn vị, cậu nhận được tin quân Đức đã đột phá ở Kursk, khiến Sư đoàn Maikop Sky hùng mạnh bị xóa sổ hoàn toàn. Quân Nga đang vội vã điều quân để tiếp viện. Và cậu cũng thuộc số được thuyên chuyển ấy... Một cuộc chiến khốc liệt vẫn đang đợi cậu trước mắt.