Cảm giác khó thở xa lạ làm Hải Nguyên tỉnh giấc.
Cậu mở choàng mắt,trước mắt là một chú mèo đen tuyền ánh mắt xanh ngọc nhìn thẳng vào mình.
Ánh mắt ấy phản chiếu bộ dạn của Hải Nguyên hiện tại.
Là một cậu bé 7 tuổi đồng tử màu nâu nhạt kèm má bánh bao hồng hào phúng phính dáng vẻ là con của nhà quyền quý với những bộ y phục gấm lụa thượng hạng trên đai lưng là một chiếc ngọc bội màu xanh ngọc trông rất bắt mắt.
Bỗng đầu của Hải Nguyên cảm thấy vô cùng đau đớn thế là cậu nhắm mắt lại khi mở ra lần nữa là một khung cảnh đáng sợ lửa cháy khắp nơi tiếng lách tách kèm với tiếng gào thét của những người xung quanh.
Cậu như không thuộc về thời không này.Hải Nguyên đứng như trời trồng nhìn thấy chị gái với mẹ đang bế đứa trẻ nào đó.
"Mẹ!Con ở đây"Ánh mắt của Hải Nguyên sáng rực liền chạy theo bóng dáng ấy vừa nói cậu vừa gào thét.
Thế nhưng điều kì lạ là không ai có thể nghe thấy tiếng la vô vọng của nhóc vừa chạy vừa khóc.Tiếng khóc ấy vô cùng đáng thương.
"Mẹ ơi đừng bỏ con đi mà!Chị ơi mọi người đừng bỏ con!"
Sau đó ánh lửa dần lang rộng.Nó không còn là màu vàng cam nữa.
Nó dần đỏ thẫm đỏ thẫm đến khi đen kịt lại
Đến khi không còn ánh sáng.Lúc này không gian càng ngày càng tối mịt.
Bóng tối ấy dần chiếm lấy thị giác của nhóc.Như bao đứa trẻ khác hiện tại nhóc chỉ biết khóc ầm lên giữa không gian yên tĩnh sau đó bỗng cảm giác miệng cũng không mở được không thể nào phát ra âm thanh.
Cái cảm giác đáng sợ ấy làm khuyếch đại lên những giác quan còn lại.
Nhóc nghe được giọng của chị gái mình cái chất giọng trong trẻo ấy không lẫn vào đâu được nhưng hiện tại chúng kèm theo cả sự gào thét.
"CÁC NGƯƠI CÚT HẾT ĐI KHÔNG ĐƯỢC CHẠM TỚI GIA ĐÌNH TA!"
Lúc này âm thanh của vật sắc nhọn kèm theo tiếng thét thất thanh.Tiếng bịch kèm theo lời mắng chửi.
"Con m* nó.Rõ ràng hàng ngon thế đợi thưởng thức nó xong rồi gi*t không được à".
Cái giọng nói kinh tởm kia khiến nhóc dường như chết lặng
Cái âm thanh ấy nó dường như khoét trong linh hồn của Hải Nguyên bấy giờ.
"Còn con ả kia mà nhìn thôi cũng thấy n*ng rồi!"
Đang ngơ ngác thì nghe thấy âm thanh quen thuộc của mẹ mình ánh mắt trực trào từng giọt nước mắt to như hạt đậu chảy xuống.
Sau đó Hải Nguyên lại cảm giác mình bị ôm càng chặc hơn giống như ai đó dùng cả sinh mạng để bảo vệ nhóc vậy.
"Hay cho những thứ tượng trưng cho chính nghĩa!
Ai là người giúp đỡ các ngươi!Cũng chính là phu quân ta!
Thế nhưng ngay khi phu quân ta mất các người liền nghe con ả thánh nữ kia!
Nói ta là quỷ khắc chồng sao!Nói là là quỷ chuyên hại người sao!Nếu không giết ta làng của các ngươi sẽ bị nguyền rủa sao!
Được hay lắm!Hay lắm!
Ta dâng hiến tính mạng này cho quỷ!Ta sẽ hoá thành lệ quỷ gi*t tất cả các ngươi!"
Tiếng cười mang rợ tiếng gào thét tiếng lưỡi kiếm vang lên.
"Còn ả điên này!Nguyền rủa sao!Tao khinh!
Anh em đem xác con ả băm ra cho tao!"
Nhóc không nghe rõ gì nữa!Hải Nguyên lúc này chỉ biết rằng bản thân sẽ không còn giá đình nữa.
Sau đó Hải Nguyên lần nữa thấy được ánh sáng.
Cứ tưởng đã được giải thoát thế nhưng không.
"Có tên còn sống này Đại Ca!Có cả tên nhóc con của con ả kia nữa"
Cái cảm giác được ôm chặt trong lòng dần dần buôn lỏng.
"Xin lỗi thiếu gia!Ta không bảo vệ được người nữa!"Cậu thanh niên trê trung nhìn vào mắt Hải Nguyên mỉm cười.
"Không được A Ninh"Nhóc gào thét trong vô vọng.
Thanh niên ấy vẫn mỉm cười nhìn cậu thế nhưng lại có một thanh kiếm xuyên thẳng qua người thanh niên kia.
Hải Nguyên uất hận nhìn những tên dân làng quen thuộc ấy.Từng bộ dáng hiền hoà giả tạo trước kia dần hoá thành ác quỷ trong mắt cậu.
Từng người từng người một được cậu đánh dấu trong linh hồn.
Âm thanh dần dần thu nhỏ lại.Tất cả những cảnh vật xung quanh cũng dần thu nhỏ và gói gọn trong đôi mắt màu hồng nhạt của chàng thiếu niên.
[Tham Chiếu Kì Lục]