[Tham Chiếu Kì Lục]
"Haizz,Vận mệnh của một người cứ thế chấm dứt"Than vãn xong chàng thanh niên liền đứng dậy.
"Hu hu nhóc ấy đáng thương quá"Vừa nói chiếc mèo vừa dùng đệm thịt để lâu nước mắt.
Đối diện với anh mắt đầy sự chế diễu của chàng thanh niên.
Mèo nhỏ liền dựng hết lông tơ mắng:
"Quả nhiên Gia Gia bảo ta quan sát hành động của ngươi quả không sai!.
Người gì đâu vừa xấu vừa vô tình".
Nghe vậy chàng thanh niên cũng chỉ nhẹ lắc đầu.
"Tâm không nhiễm tạp trần,Đạo thành tiên không xa!
Nếu như ngươi gặp chuyện nào cũng khóc oà lên như thế phải chăng lúc nào ngươi cũng giao động chân tâm!
Với giới tu đạo này việc động chân tâm không khác gì hiến mạng cho người khác.
Đậu Đậu à vậy nên chúng ta nên trừ tà thôi không thể ở đây lâu được"
Nghe câu này Đậu Đậu cũng chỉ ngám ngẩm lắc đầu.
Thế là mèo ta cũng chả quan tâm kẻ kia làm gì nữa,đi loanh quanh thôn này.
[Ngọc Tâm Thị]
Đôi mắt mèo từ màu xanh lục chuyển thành màu hồng nhạt.Xung quanh là những luồn uy áp toả ra từ đôi mắt ấy.
Ngay lập tức khung cảnh xung quanh liền thay đổi.
Từ một thôn trấn bỏ hoang thành một nơi tràn ngập u ám.
Động tác của Đậu Đậu nhanh nhẹn hơn đôi lần bay nhảy thật nhanh khắp thôn.
Đã không nhìn thấy thì thôi,nhìn thấy liền có gì đó không ổn.
Đôi chân của nó ngày càng nhanh đi vào từng ngóc ngách của từng ngôi nhà bỏ hoang.
Đang căng thẳng thì bỗng nghề thấy âm thanh trầm thấp
"Có vẻ như không phải người dân nơi này chuyển đi nhỉ?"
Nghe vậy bản năng của mèo khiến Đậu Đậu nhảy dựng lên xù lông.
"Đi nói cũng phải có chút tiếng động chứ định hù chết ta à Tần Chiêu"
Tần Chiêu cũng không nói gì hắn cuối người xuống dùng lòng bàn tay áp dưới mặt đất.
Cái cảm giác nhớt nháp cùng với mùi tanh xộc thẳng lên mũi.
"Cái mùi gì kinh khủng vậy!"Đậu Đậu liền nôn khan,sau đó nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đối diện mới nói:"Là bùn thi xác sao?"
Tần Chiêu cũng chỉ im lặng hắn móc nắm đất lên nói:"Có vẻ không phải bùn thi xác nếu là thật thì ngay từ đầu chúng ta đã nhận ra chứ không phải cần tới lúc ngươi dùng Ngọc Tâm Thị cộng hưởng với ta mới biết được"
Vừa nói Tần Chiêu vừa cầm mèo nhỏ lên mỉm cười bằng ánh mắt trìu mến.
Mèo nhỏ liền hốt hoảng dùng móng cào loạn xạ vào Tần Chiêu
Nhìn thế Tần Chiêu hắn liền trêu:
"Sao nào,sợ ta cho ngươi ăn nắm đất này à?"
Nó khóc không ra nước mắt không hiểu sao lúc đó đầu đụng trúng cái gì mà phải đi theo tên này cơ chứ biết vậy lúc đó liền bỏ trốn rồi.
Tần chiêu nâng mèo lên sau đó ngửi qua một lần liền lắc đầu thả nó xuống.
Hắn lắc đầu đầy ý vị:"Có vẻ như chúng ta bị lừa rồi!"
Đậu Đậu"?"
"Vốn mệnh ta mệnh vô cùng may mắn thế nhưng lại nay lại cùng ngươi lạc vô cái nơi này.Thậm chí bây giờ còn không thể đi ra khỏi thôn này nữa rồi!"Tần Chiêu thuận thế bấm vài quẻ.
"Đại hung sao!"Đậu Đậu trợn tròn mắt.
"Lại là đại hung"Phải biết đó Tần Chiêu hắn sinh ra vốn rất may mắn nên nó mới dại dại đi theo tên này thế nhưng bây giờ lại Đại Hung.
Ngươi Hại Chết Mèo rồi!.
"Bây giờ không phải giờ than vãn đâu!Tìm cách thoát khỏi đây thôi"
Sau đó cả hai đi ra trước cửa thôn.Hiện tại hắn chỉ mong mình suy đoán sai.
"Để ta thử!"Đậu Đậu liền chạy ra trước cổng thôn.
Thế mà nó bước ra được.Thấy vậy Tần Chiêu liền có chút vui mừng có vẻ như hắn đã đoán lầm.
Thế nhưng khi hắn vừa bước ra trước cổng thôn âm thanh chuông kêu lanh lảnh khiến hắn xa xầm bất giác mở mắt thấy mình đã đứng ngay chỗ cũ.
Đậu Đậu liền chỉ thấy hắn vừa bước ra khỏi thì ngay lập tức đi vào như bị ai điều khiển vậy.
"Quả Nhiên!Nhưng thôi không phải thủ đoạn phong ấn Thời Gian và Không Gian là được rồi"
Tần Chiêu thở ra một hơi.
Nghe vậy Đậu Đậu liền thắc mắc"Sao ta lại ra được còn ngươi lại không vậy!"
Hắn cũng không hiểu thế nhưng có vẻ đây lại là một tà trận cũng chả nói nhiều hắn lại bước vào.
[Toàn Tri Thượng Giác]
Vừa nói xong thì ngay lập tức thần thức của hắn phong toả khắp không gian.
Tần Chiêu dùng tầm nhìn bao quát tất cả.
Ngoại trừ một linh hồn đang bị giam cầm của tên nhóc kia thì không còn lại gì cả.
Hắn nhíu mày chợt nhớ ra âm thanh tiếng chuông kêu lanh lãnh lúc nãy:
"Đó không phải là tiếng chuông mà là tiếng của Quỷ Tựa Người".